Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1027: Bốn mắt nhìn nhau


Hai người dán chặt vào nhau.

Cho dù cách một lớp áo khoác cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Người Lục Khiêm rất nóng, đặc biệt là lớp vải dưới quần tây khá mỏng, nóng đến mức chân cô mềm nhữn.

Minh Châu giương mắt nhìn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, vành mắt cô còn có hơi đỏ hồng.

Cô đang bực mình, thế mà ông vẫn có thể... Vẫn có thể như vậy!

Vì thế Minh Châu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Lục Khiêm nhìn gương mặt hồng hào của cô, tự nhiên hưng phấn vô cùng.

'Tâm tính cô đơn thuần, đoán một cái là biết hết.

Vì thế ông chẳng những không lùi ra ngược lại càng dán về phía trước, hơi nóng thuần nam tính kia lại càng nung nóng cả người cô, khiến cô chân tay luống cuống, chỉ có thể mềm giọng kêu la: “Đừng... Đừng như vậy!”

Lục Khiêm duỗi tay chạm vào cổ cô.

Non nớt mềm mịn như một miếng đậu hũ, làn da cũng nóng cháy như chính bản thân ông.

“Không nóng sao?” Lục Khiêm cởi áo khoác cho cô, tiện tay ném lên sô pha.

Minh Châu quay mặt sang chỗ khác, luống cuống tay chân, không cho ông đụng chạm vào những chỗ khác: “Lục Khiêm, em vẫn còn đang tức giận đấy!”

Lục Khiêm ngừng tay. Ông nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm vô cùng.

Ông dịu dàng vuốt ve mặt cô, dù sao cô vẫn còn đang trẻ, toàn bộ đều chứa collagen.

Lục Khiêm lẩm bẩm: “Minh Châu, lúc tôi còn trẻ quả thật đã từng có một thời gian qua lại với cô ta! Tôi không phủ nhận đã từng nảy sinh tình cảm nhưng phần tình cảm này cũng không khắc sâu đến mức để chúng tôi tiến tới với nhau, đường ai nấy đi cũng là chuyện sớm muộn!”

Minh Châu run môi.

Cô biết điều ông nói là sự thật nhưng bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy thấy mối tình đầu của chồng mình tặng cà vạt làm trò ngay trước mặt mình đều sẽ không vui.

Huống chỉ, người này còn làm việc ở bên cạnh ông những bốn năm.

Minh Châu ăn nói vụng về, không nói nổi ông.

Lục Khiêm lại biết dỗ dành, nói hai ba câu đã ôm cô đi đến sô pha, ấn cô nằm xuống, nhìn từ trên cao rồi hôn lên môi cô.

Giọt lệ rơi xuống khỏi mắt cô đều bị ông hôn hết.

Lục Khiêm cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô có thể cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm trên cánh tay ông.

Tình nồng đậm sâu.

Minh Châu ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của ông.

Chiếc áo sơ mi in hoa xinh xắn bị lột xuống khỏi bờ vai thon. Dưới ánh đèn, da thịt ngọc ngà vô cùng hấp dẫn, Lục Khiêm đã cấm dục lâu năm, ông cũng biết đêm nay ông nên dỗ dành cô nhiều một chút, thế nhưng ông lại không nhịn được.

Ông vừa hôn cô vừa đưa tay cởi dây lưng.

Gương mặt nhã nhặn bình thường uy nghiêm như vậy mà lúc này đây lại chỉ còn lại tình dục..

Minh Châu đỏ mặt.

Cô hơi nâng người lên, cột sống tinh tế vặn thành một góc độ phù hợp, mời chào ông.

Cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, lẩm bẩm: “Chú... Vừa nhã nhặn vừa bại

hoại Ánh mắt của người đàn ông sâu không thấy đáy. Mang theo sự chiếm hữu!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1028: Bà cụ bịt mắt


Không phải đã nói Minh Châu tới tháng sao, Lục Khiêm còn có khẩu vị nặng thể hả?

Vốn dĩ bà cụ không quan tâm cũng không hề muốn quan tâm tới chuyện giường chiếu của hai vợ chồng, người trẻ tuổi lúc nào cũng có đam mê, thế nhưng trong trường hợp này bà cụ không thể đồng ý.

“Những ngày tới tháng của phụ nữ là quan trọng nhất!"

Bà cụ bịt mắt, đặt trà gừng lên bàn trà: “Lục Khiêm, con đi xuống cho mẹt! Đừng có làm xằng làm bậy!”

Cặp đôi này cũng khiến bà quá bất ngời!

Yết hầu Lục Khiêm lăn lên lăn xuống hai cái, cúi đầu nhìn Minh Châu.

Mặt cô đã đỏ bừng như sắp xuất huyết, luống cuống tay chân kéo áo sơ mi lại, thế nhưng trong thời điểm này làm sao mà kéo lên hết được, dáng vẻ quần áo hỗn loạn càng thêm hấp dẫn.

Lục Khiêm thầm nhẩm đọc lại tài liệu một lần trong đầu.

Lúc này mới miễn cưỡng đè nén được.

Ông vỗ nhẹ lên mông của Minh Châu: “Vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút!”

Minh Châu vô cùng thẹn thùng, vừa lúc mượn cơ hội chạy mất tăm. Lục Khiêm đạo hạnh thâm sâu.

Chờ người đi rồi ông mới đứng dậy, cài lại từng nút áo sơ mi, còn giả bộ tỏ ra vẻ nghiêm túc, rồi cười nói với bà cụ: “Mẹ tới cũng không đúng lúc!”

Bà cụ cười lạnh: “Con còn có mặt mũi sao!”

Bà nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái, hạ giọng: “Có phải có được rồi sẽ không quý trọng nữa phải không! Mẹ thấy lúc trước con có bạn gái cũng không đến nỗi không biết nặng nhẹ như vậy, con gái nhà người ta đang tới tháng, sao có thể làm chuyện đó?”

Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười.

Hắn ngồi bên cạnh bà cụ: “Mẹ bực hả?”

“Có một chút!”

Lục Khiêm vỗ tay bà cụ, dịu dàng nói: “Sao con nỡ đối xử với Minh Châu như vậy được! Cô ấy là người vợ mà con ngàn cầu vạn cầu mới có được, con còn yêu thương cô ấy hơn thế nhiều! Lúc về cô ấy đang giận dỗi, con chỉ thuận miệng nói thôi.”

Lúc này bà cụ mới yên tâm.

Bà chỉ vào trà gừng: “Vậy con uống hết đi! Bằng không lát nữa lại không được tự nhiên.”

Lục Khiêm cười, uống hết trà gừng.

Bà cụ nhanh chóng rời đi thế nhưng có người vẫn trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra.

Lục Khiêm ngồi dưới ánh đèn.

Mặc dù chuyện kia đã bị gián đoạn nhưng trong lòng ông lại không có nửa phần tức giận, chỉ còn lại yêu thương.

Ông nhẹ bước đi vào phòng tắm.

Minh Châu đang rửa mặt, trên mặt toàn là bọt biển.

Ông ôm lấy vòng eo của cô từ phía sau, dán mặt lên tấm lưng mỏng của cô, nhẹ giọng nói: “Bà cụ mới quở trách một trận! Từ khi em và Thước Thước tới nhà, trong lòng bà cụ không còn anh nữa.”

Ông nửa là oán giận, phần nhiều là yêu thương.

Minh Châu vẫn rất ngượng ngùng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ông, cắn môi: “Anh buông em ra! Đang rửa mặt đấy!”

Ông không muốn buông. Còn động tay động chân, vỗ về chơi đùa cơ thể cô.

Tóm lại hai người bên nhau đã lâu năm, cho dù hôm nay có hơi được không thoải mái rồi lại náo loạn hiểu lầm nhưng cả hai vẫn cần nhau...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1029: Lúc ấy hẳn là ông sẽ rất bận


Cô dựa vào trong bờ ngực thấm đẫm mồ hôi của ông, đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê ngực ông, hơn nửa ngày mới làm như vô tình hỏi: “Anh... Không muốn có thêm một đứa con sao?”

Lục Khiêm ôm cô, quay đầu nhìn thùng rác.

Ông hôn cô rồi nói: “Quá sớm! Sau khi kết hôn cứ vui chơi một thời gian đã, chờ em đã quen với cuộc sống sau khi kết hôn chúng ta lại sinh.”

Dù sao ông cũng đã chuẩn bị để Thước Thước sống ở thành phố B một thời gian.

Lúc ấy hẳn là ông sẽ rất bận.

Nếu sinh thêm một đứa, Minh Châu không thể gánh được.

Ông nói như vậy, Minh Châu cũng không nói gì thêm!

Lắng lặng nằm bò trong lòng ngực ông một hồi, Minh Châu đã muốn ngủ rồi. Lục Khiêm lại vỗ cô một cái, nói rằng ông muốn ôm cô đi vào phòng tắm để tắm rửa, cô muốn chơi xấu cũng không được, điểm mấu chốt của Lục Khiêm chính là làm xong thì phải tắm rửa.

Minh Châu bị dày vò mệt muốn chết.

Lúc ngủ cô còn nghĩ: Về sau để ông dạy con, chắc chắn sẽ dạy tốt hơn cô.

Lúc cô tỉnh lại đã là đêm 30. Lục Khiêm có việc, tài xế đã tới đón từ sáng sớm.

Minh Châu ngủ đến mười giờ mới thức dậy. Cô rửa mặt xong, đang định đi ra ngoài, di động bỗng vang lên.

Là điện thoại của Ôn Noãn. Giọng nói của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng: “Đã quen ở chỗ cậu chưa?” Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Cũng tạm!”

Ôn Noãn nói cho cô biết mồng hai Tết mình sẽ đến thành phố C chúc Tết, mấy đứa bé cũng đi theo.

Minh Châu rất vui.

Cô ấy vừa vui mừng là cái miệng sẽ lảm nhảm: “Cái đó... Ôn Noãn, em sẽ cho chị bao lì xì! Tiền mừng tuổi!”

Ôn Noãn ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó cô nhẹ giọng nói: “Sau này phải nói anh trai em trị tội em.” Minh Châu cụp đuôi!

Bên thành phố B, Ôn Noấn cúp điện thoại, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha: “Minh Châu nói muốn phát bao lì xì cho em! Muốn em gọi con bé là mợ.”

Hoắc Minh lập tức gửi tin nhắn cho em gái. [Có cần anh gọi em là mợ luôn không?] Minh Châu ở phía bên kia càng cụp chặt đuôi.

Hoắc Minh cất di động, mỉm cười với vợ mình: “Con bé làm gì có lá gan đấy! Lại đây, để anh nhìn xem đứa nhóc này có giày vò em không nào!”

Ôn Noãn đang dọn đồ.

Mới sáng sớm mà bà Hoắc đã đưa tới rất nhiều quần áo em bé, mềm mềm mịn mịn.

Ôn Noãn nhìn là thích.

Cô đang bận rộn nên không thể chú ý tới chồng mình, thuận miệng nói: “Ngoại trừ anh ra thì còn ai có thể giày vò được em nữa?”

Hoắc Minh giương mắt nhìn cô.

Ôn Noãn ăn mặc một chiếc váy lông dê thoải mái, có vẻ rất mềm mại, anh duỗi tay kéo cô tới ôm vào trong ngực.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu cũng có chừng mực, em hà tất phải vác bụng qua đó, chờ bọn họ kết hôn hoặc là sinh con rồi tới cũng không muộn.”

Nói ra nói vào, tóm lại là vì Hoắc Minh thương cô.

Sao mà Ôn Noãn không hiểu được.

Cô cúi đầu vuốt nhẹ cái bụng nhỏ đang phồng lên, cười: “Đã nói rồi, con bé không hề giày vò em! Chẳng qua chỉ ngồi một chuyến máy bay thôi, nhìn anh lo lắng thành dáng vẻ gì kìa! Hơn nữa trên máy bay cũng có bác sĩ và y tá, sẽ không có vấn đề.”

Hoắc Minh không nói gì nữa.

Anh vuốt ve mái tóc dài màu trà của cô: “Nghỉ một lát đi! Có mấy thứ đồ nhỏ mà em đã xếp nửa ngày rồi.”

Ánh mắt Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.

Cô thích đùa nghịch mấy đồ nhỏ bé này, cô không có kinh nghiệm chăm sóc con gái cho nên cảm thấy rất mới lạ.

Hoắc Minh hôn cô một cái: “Em nhất định sẽ là người mẹ tốt!” Ôn Noãn cười.

Đúng lúc này, người giúp việc dưới lầu đưa một tấm thiệp mời tới. Ôn Noãn nhìn.

Hóa ra là ông Cố bên thành phố H, nói rằng dịp Tết muốn đưa Cố Vân Phàm tới thành phố B chúc tết.

Ôn Noấn nhìn chăm chú vào câu từ trong tấm thiệp mời.

Cô đặt tấm thiệp mời xuống, cười nhẹ một cái: “Minh, ông ấy muốn em nhận Cố Vân Phàm là em trai đấy! Ngài Cố đây thật sự vô cùng khôn khéo! Ông ta làm gì muốn Cố Vân Phàm làm em trai của em, chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội bám vào nhà họ Hoắc mà thôi. Em nghe nói ông ta đang cố ý dời việc làm ăn tới thành phố B”

Hoặc Minh không ngại có thêm nhiều bạn bè.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1030: Bà cụ mời cô ta ngồi xuống


“Cô gọi điện thoại lại cho ông Cố, cứ nói tôi và cậu chủ tới thành phố C ăn Tết, sợ rằng không tiện tiếp đãi ông ta! Ngày khác lại tính!”

Người giúp việc gật đầu rời đi.

Cửa khép lại.

Hoắc Minh dựa vào trên ghế sô pha, có chút lười nhác: “Lại có ý gì đấy?” Ôn Noãn nói ra mọi chuyện.

Sau đó cô than nhẹ: “Năm đó mẹ của Cố Vân Phàm cũng bị ông ta lừa bịp!”

Từ sau khi biết ông Cố đã có vợ, mẹ của Cố Vân Phàm đã rời khỏi người đàn ông kia, một mình nuôi con, trải qua bao nhiêu năm cũng không dễ dàng.

Mấy năm nay, bà ấy chưa bao giờ gặp mặt ông Cố.

Ôn Noãn nói với Hoắc Minh: “Em thấy, đây là ý tưởng của riêng mình Cố Vân Phàm! Chưa chắc mẹ của cậu ta đã muốn gặp lại người đàn ông kia.”

Hoắc Minh nghe xong cũng cảm thấy đó là một người phụ nữ có lòng dạ sắt đá.

Anh lại cảm thấy Cố Vân Phàm rất đáng thương. Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói lời này cho vợ nghe.

Nói xong chuyện này, Ôn Noãn chủ động báo với Hoắc Minh: “Buổi chiều em muốn tới thăm Hi Quang.”

Hoắc Minh rất rộng lượng.

Anh đồng ý tới đó cùng Ôn Noãn....

Thành phố C, trong đêm giao thừa ngày ba mươi tết, không khí năm mới tràn ngập.

Đám người giúp việc ở nhà học Lục bận đến mức chân không chạm đất, năm nay trong nhà có thêm thành viên, bữa cơm Tất Niên hôm nay càng phải tinh tế hơn so với ngày thường, đáng tiếc là cô chủ tới tận mùng hai Tết mới trở về, bằng không sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.

Bà cụ Lục cũng giúp một tay.

Bà là người phương Nam, làm thịt viên thủ công rất ngon.

Thịt heo rừng người khác gửi tới đã được thái nhỏ, ướp thêm gia vị các kiểu. Chờ chảo dầu sôi thì bỏ thịt đã viên vào, chiên tới khi vàng giòn, nhìn là biết ăn ngon.

Bà cụ vừa mới vớt ra.

Minh Châu đã nhịn không được ăn một miếng, nào ngờ lại bị bỏng.

Bà cụ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh cô một cái, nói: “Mau gọi quản gia tìm thuốc cho mà bôi, bằng không buổi tối Lục Khiêm trở về lại chê cháu ngốc bây giờ.”

Minh Châu có hơi ngượng ngùng.

Nụ cười của bà cụ vẫn còn treo trên mặt...

Đế cửa, quản gia tiến tới rồi nói: “Bà cụ, cô Lam tới chúc tết!”

Bà cụ Lục lập tức xụ mặt.

Bà ngừng tay, nói: “Không phải đã nói không cần cô ta tới chúc Tết rồi sao? Cấp dưới của Lục Khiêm nhiều như vậy, nếu ai cũng tới nhà thì tôi còn đâu thời gian rảnh nữa?”

Quản gia cười theo, chủ yếu là cái cô kia không chịu đi.

Tết nhất, đối phương lại là mối tình đầu của con trai, bà cụ cũng không thể quá tuyệt tình.

Bà xoay người nhìn Minh Châu. Trong lòng cô bé này chẳng giấu được chuyện gì, rõ ràng đã không vui.

Bà cụ than nhẹ một tiếng: “Để bà qua xử lý! Cháu không muốn gặp cô ta thì không cần gặp!”

Bà lại nói: “Nghe nói cô ta sẽ rời khỏi thành phố C ngay thôi!”

Minh Châu không muốn bà cụ phải khó xử, dạ một tiếng, đi bôi thuốc.

Tuy bà cụ đã đồng ý gặp người nhưng bà cũng phải thể hiện quyền lực một chút, nhà họ Lục là gia tộc lớn nhất thành phố C, danh vọng của bà cụ rất cao, để gặp khách còn cố ý khoác một chiếc áo choàng vô cùng sang trọng.

Quản gia đưa người đi vào bên trong.

Lam Tử Mi nhìn chăm chú vào bà cụ Lục, khách sáo gọi một tiếng dì.

Bà cụ mời cô ta ngồi xuống.

Lam Tử Mi đưa quà tặng cho quản gia: “Là một cặp chân giò tươi, nấu cùng đậu nành là không gì sánh bằng!”

Quản gia mỉm cười. Bà cụ liếc ông ta một cái, sau đó cho lên trà.

Bà cụ khách sáo: “Tử Mil Nể vào mặt tình cảm quá khứ tôi vẫn gọi cô một tiếng cháu, dựa vào lễ nghĩa tôi cũng nên để vợ tương lai của Lục Khiêm tiếp đón cô nhưng cô cũng biết cả hai người gặp nhau sẽ không thoải mái, nên không cần gặp nữa! Còn có, cô cũng biết tặng quà đấy. Tặng thật đúng ý tôi, đâu giống như vợ của Lục Khiêm tuổi còn nhỏ, chân tay vụng về, giống như vừa rồi chỉ ăn một viên thịt viên thôi mà cũng bị bỏng, lát nữa Lục Khiêm trở về nhất định lại phải ồn ao.

“Nhưng hai vợ chồng với nhau phải ồn ào một tí mới náo nhiệt, cô nói đúng không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1031: Ông nghĩ


Lục Khiêm thấy Lam Tử Mi.

Ông rất ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy không được vui cho lắm.

Ông nghĩ, ông cũng đã nói chuyện rõ ràng với cô ta, Lam Tử Mi cũng không phải là người vụng về nhưng cô ta lại có thể chạy tới đây để chúc Tết, đó chính là cố ý muốn khiến Minh Châu cảm thấy ngột ngạt.

Một người có địa vị và thân phận Lục Khiêm tất nhiên không thể đuổi người ta đi.

Ông cởi áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xám và chiếc quần tây vải len sãm màu.

Nhã nhặn, anh tuấn. Người giúp việc đưa một chiếc khăn lông ấm tới, Lục Khiêm cầm lấy xoa tay.

Ông mỉm cười nói với thư ký Liễu nói: “Truyền Chí, thôi thì cậu đừng về nữa, gọi cả vợ cậu tới đây cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Thư ký Liễu phối hợp vô cùng ăn ý với ông.

Anh ta nhận lấy chiếc khăn lông cấp trên vừa mới dùng, cười nói: “Tết nhất thế này, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho ông Lục đâu, tôi sẽ nhanh chóng đi từ nơi nào thì chạy về chỗ đó, vợ con cũng đang ở nhà đợi tôi về ăn Tất Niên nữa!”

Lục Khiêm cũng chỉ cười nhẹ.

Ông nghiêng đầu vào trong, cất cao giọng, dùng ngữ điệu vô cùng tự nhiên gọi người: “Minh Châu, một lát nữa thư ký Liễu sẽ về nhà ăn Tết, em không ra tiễn sao, bình thường cứ gọi chú Liễu, chú Liễu rất thân thiết cơ mà”

Minh Châu ngồi ở trong phòng, hàm răng nhỏ nghiến chặt.

Ông cố ý phải không!

Rõ ràng biết cô khó chịu với Lam Tử Mi, còn bắt cô ra tiễn khách.

Nhưng người đàn ông đã lên tiếng, thứ nhất cô không thể không cho ông mặt mũi, thứ hai cô cũng không muốn bản thân có vẻ lép vế như vậy.

Minh Châu chạy ra, trong tay còn cầm theo thuốc mỡ. Ngoài miệng bôi một lớp thuốc dày. Ở trước mặt khách khửa thật sự không được nghiêm túc cho lắm.

Lam Tử Mi chỉ lẳng lặng mà nhìn, trong lòng lòng cô ta dâng lên cảm xúc khác lạ.

Cô ta hiểu rõ Lục Khiêm, ông là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

Hoắc Minh Châu khiến ông mất mặt như thế, cô ta cảm thấy Lục Khiêm sẽ không chịu nổi, ít nhất sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.

Quả nhiên, Lục Khiêm nhíu mày.

Ông kéo cô gái nhỏ đang nhăn mặt như diễn viên tuồng tới bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Minh Châu dựa sát vào ông.

Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ dấu răng nhỏ do cô cắn vào tối hôm qua trên cổ ông, không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ăn thịt viên bị bỏng.”

Gô lại tìm lý do biện minh cho bản thân: “Bà cụ làm thịt viên ngon quá mài”

Lục Khiêm lại cầm lấy thuốc mỹ, tự bôi cho cô, còn không quên dạy dỗ cô: “Tham ăn còn thích tìm lý do! Thuốc cũng bôi không xong, y như con nít.”

Tuy là răn dạy nhưng hành động và ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Minh Châu chẳng thấy sợ chút nào.

Giờ khắc này thậm chí cô còn quên mất có người khác đang ở đây, đặt tay vào trong túi quần ông, làm nũng

Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Sờ lung tung cái gì thế! Chẳng ra sao cải”

Minh Châu phì cười.

Lam Tử Mi im lặng nhìn tựa như rơi vào trong động băng.

'Thế mà Lục Khiêm lại chiều chuộng cô ta như vậy.

Rõ ràng ngoại trừ xinh đẹp, toàn thân Hoắc Minh Châu từ trên xuống dưới không có một điểm nào phù hợp để làm bà chủ nhà họ Lục. Lục Khiêm không những là ngài Lục, ông còn còn là trụ cột của người nhà họ Lục.

Hoặc Minh Châu làm sao xứng?

Lúc này, thư ký Liễu lấy một cái bao lì xì ra khỏi túi công việc.

Bao lì xì tám ngàn.

“Lần trước cho Thước Thước, cái này cho cô!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1032: Nhưng cô chỉ biết chơi


Nhưng cô chỉ biết chơi.

Hơn nữa Lục Khiêm cũng không muốn khiến cô phiền lòng, cứ thế tự mình quản lý hết toàn bộ.

Quản gia nói đôi lời với ông.

Một lát sau, dường như ông bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người nói với Minh Châu: “Ngây ra đó làm gì, mau tiễn chú Liễu của em đi, đúng rồi, cũng thuận tiện tiễn luôn cả kỹ sư Lam nhé.”

Sắc mặt của Lam Tử Mi vô cùng khó coi.

Lục Khiêm chỉ nói dăm ba câu đã nói rõ thân phận của Hoắc Minh Châu.

Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Không làm phiền cô Hoắc!”

Minh Châu ôm cánh tay Lục Khiêm, với lấy chiếc áo khoác vắt trên sô pha bên cạnh, đó là áo của Lục Khiêm.

Cô khoác lên rồi siết chặt: “Để tôi tiễn thư ký Liễu!”

Thư ký Liễu mỉm cười: “Thời tiết này quá đẹp, có thể đi một đoạn cùng người đẹp như cô Minh Châu, nghĩ lại mới thấy đây là một chuyện vô cùng tuyệt vời!”

Anh ta kẹp túi công việc vào tay.

Minh Châu đi theo anh ta ra ngoài mà Lam Tử Mi cũng không còn lý do ở lại.

Cô ta nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, khổ sở không nói thành lời.

Lục Khiêm có không ít tri kỷ, cô ta cũng là một trong số đó.

Cô ta không cần danh phận ở lại bên cạnh ông chẳng qua cũng chỉ nghĩ rằng có một ngày cuối cùng ông sẽ quyết định sống yên ổn, dù sao người thích hợp ở bên cạnh ông nhất chính là Lam Tử Mi cô ta.

'Trăm triệu lần cũng không ngờ tới, ông ấy sẽ thích một con nhóc trước.

'Thậm chí còn vì con nhóc kia, phải rời xa việc mà ông yêu nhất.

Đôi môi của Lam Tử Mi run rẩy: “Tôi nghe nói, anh phải rời khỏi tổ chức, chuyển sang kinh doanh?”

Lục Khiêm đã giao việc xong.

Ông đuổi quản gia đi, nhìn về phía bà cụ đang ngồi một bên y như Phật Tổ, bất đắc dĩ rút một điếu thuốc ra châm lửa, hút một ngụm: “Sao cô biết?”

Lam Tử Mi đè nén cảm xúc: “Đương nhiên là tôi có cách! Có người thấy thư xin từ chức của anh.”

Chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Khiêm sẽ xin từ hết tất cả mọi chức vụ. Việc này khiến cô ta vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ. Sao ông lại có thể... Sao lại có thể yêu Hoắc Minh Châu đến mức đó, chỉ vì được ở cạnh cô, chỉ vì được kết hôn cùng cô, không tiếc chặt đứt toàn bộ sự nghiệp của mình.

“Lục Khiêm! Anh phù hợp với vị trí hiện tại.”

“Anh chỉ vì một đứa con gái còn chưa trưởng thành mà chuyển sang kinh doanh, không sợ đã quá trễ rồi sao?”

“Anh làm buôn bán có thể so sánh được với nhà họ Hoắc sao?”

“Mất đi ánh sáng của ngài Lục, dựa vào cái gì mà cô ta vẫn đồng ý đi theo anh chứi”

Lục Khiêm châm thuốc lá, ông nhẹ giọng nói: “Những cái đó không liên quan tới cô! Tử Mi, buông tha cho tôi cũng như buông tha cho chính bản thân cô đi! Minh Châu còn trẻ không có nghĩa là cô ấy không hiểu chuyện, so với tất cả những người khác, cô ấy là người sẽ luôn kiên định lựa chọn đứng về phía tôi!”

Mà ông cũng lựa chọn cô.

Lam Tử Mi còn định nói gì thêm, Minh Châu đã trở lại.

Lục Khiêm kéo tay cô, xem vết thương trên khóe miệng của cô, nói với bà cụ: “Mẹ giúp con tiên khách nhé, con đưa Minh Châu đi thay một bộ quần áo khác!”

Bà cụ gật đầu. Minh Châu đi sát bên người ông: “Không sợ làm phiền khách của anh sao?” Lục Khiêm đã không gặp cô một ngày, ông rất nhớ cô.

Ông ấn cô vào vách tường trong lối đi nhỏ, vuốt ve vết thương của cô, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1033: Trời đã sắp tối


Lục Khiêm nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẹ mình, trong lòng cũng không khỏi mềm nhũn, ông bế con trai lên: “Bố đưa con đi ra sân bắn pháo hoa.”

Thật ra Minh Châu cũng muốn đi. Bản tính của cô vốn ham vui, thế nhưng thân phận hiện tại của cô... “Em làm cơm Tất Niên với bà cụt”

Bà cụ đẩy cô, oán trách: “Tuổi còn trẻ, đi theo bà già như bà ở phòng bếp làm cái gì! Đi chơi đi!”

Được cho đi, Minh Châu nhanh chóng chạy trốn.

Bà cụ chê cười Lục Khiêm: “Cưới được một bé gái! Thế nhưng cũng được, ở bên cạnh cũng náo nhiệt!”

Hơn nữa trông lại rất xinh đẹp. Lục Khiêm cười.

Ông dắt Thước Thước đi ra kho hàng, lấy mười mấy cái pháo hoa ra, lớn bé đủ loại.

Trời đã sắp tối.

Chỉ còn nơi cuối chân trời nhuốm màu trắng sáng, còn có ánh đèn lấp lánh bên trong sân.

Lục Khiêm mặc quần dài màu đen, phía trên là chiếc áo len cashmere màu xanh đậm, dáng người thon dài.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt của ông.

Diện mạo của ông không góc cạnh sắc sảo giống như Hoäắc Minh, thậm chí nhìn ông còn hài hòa hơn.

Tuấn tú khó nói thành lời! Pháo hoa vụt lên không trung, nổ tung giữa màn trời đêm.

Đây là lần đầu tiên Thước Thước ăn Tết cùng với bố, lại được phóng pháo hoa vô cùng vui vẻ, nhảy lên vỗ tay.

Minh Châu cũng vậy

Cô ngửa đầu nhìn pháo hoa, lẳng lặng nhìn vài giây rồi rũ mắt xuống nhìn người đàn ông mà cô yêu sâu đậm.

Không ngờ Lục Khiêm cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt của ông nhìn cô chăm chú không nói nên lời, còn rất ôn nhu. Minh Châu chỉ cảm thấy cả gương mặt nóng lên.

Nhưng cô lại không nỡ dời tâm mắt...

Lục Khiêm cười nhẹ một chút, kẹp điếu thuốc hít một ngụm rồi lại đi phóng mấy cái pháo hoa khác.

Pháo hoa đầy trời đều là ông châm ngòi vì cô.

Cuối cùng ông đi tới bên cạnh cô, bế Thước Thước lên.

Một tay kia ôm lấy cô vợ nhỏ của mình.

Minh Châu nương theo lực tay ông, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông, cô nghĩ tất cả những đêm Tất Niên cô từng trải qua trong ba mươi năm trước đều không náo nhiệt không thỏa mãn bằng đêm hôm nay...

Trái tim cô tràn ngập cảm xúc, muốn nói đôi lời.

Lục Khiêm lại nhẹ lẩm bẩm ở cô bên tai: “Chỉ mong dẫu tháng đổi năm dời, chúng ta vẫn luôn mãi bên nhau.”

Ông vẫn chưa nói lời yêu, nhưng ông nói mãi bên nhau. Minh Châu cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô lặng lẽ đưa tay ôm lấy vòng eo của ông, vô cùng động lòng.

Đêm 30, nhà họ Lục vô cùng náo nhiệt.

Mùng một, Lục Khiêm cũng không nghỉ ngơi.

Ông bận rộn làm việc, cũng có không ít người tới nhà chúc Tết, bình thường bà cụ cũng sẽ đón tiếp nhưng năm nay lại có thái độ khác thường, ai đến cũng uyển chuyển từ chối.

Minh Châu cảm thấy có chút kỳ quái.

Bà cụ Lục nói: “Có khả năng năm sau Lục Khiêm sẽ không giữ chức vụ này nữa.”

Những người này đơn giản chỉ tới để xin xỏ công việc. Cũng không cần phải gặp!

Minh Châu đã nghe ông nói, lúc này lại nghe bà cụ nhẹ nhàng nói ra, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Cô cảm thấy bởi vì cô nên Lục Khiêm mới từ chức.

Suy nghĩ trong lòng cô chẳng giấu được ai.

Bà cụ Lục mặc đồ mới, uống canh hạt sen, cười nói: “Bà còn ước nó lui ra phía sau đấy! Suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, bà thấy chính nó cũng đã lười nhác không muốn làm nữa, không liên quan gì tới chuyện riêng của hai đứa!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1034: Tết nhất rồi


Ông Cố từ đâu ra vậy?

Còn đưa cả con trai theo!

Bà cụ Lục cảm thấy đau đầu, xoa đầu rồi nói: “Nhà họ Lục chúng ta không có con gái, chỉ có một đứa con dâu, người này dắt con trai tới đây làm gì? Tôi cũng đâu thiếu việc để làm.”

Quản gia cười: “Nhìn có vẻ rất sang trọng!”

Ông ta ghé tới sát gần rồi nhỏ giọng nói: “Doanh nhân giàu có ở thành phố H chỉ đứng sau Chu Truyền Hùng. Tôi đã hỏi thăm sơ sơ, có chút quan hệ với cô chủ nhà chúng ta.”

Chuyện bên ngoài, bà cụ không biết rõ lắm.

Nhưng Minh Châu lại bỗng nhiên nghĩ tới.

Cô la hét: “Người này là Cố Vân Phàm, cậu ta còn tặng hoa hồng cho chị dâu nữa... Nhưng mà chị dâu đã ném đi rồi, cậu ta vẫn còn tự mình đa tình!”

Bà cụ nghe xong thấy rất buồn cười.

Bây giờ bà đã viết vì sao thằng con trai mắt cao hơn đầu của bà lại yêu Minh Châu sâu đậm.

Minh Châu... Quả thật rất khác biệt!

Bà cụ thu lại cảm xúc, nói với quản gia: “Mời vào đây đi!”

Quản gia rời đi.

Bà lại nói với cô con dâu nhỏ: “Lát nữa người ta tới thì đừng vội đắc tội nhé.” Minh Châu cũng không tức giận.

Thừa dịp người ta còn chưa tới tới, cô cọ bên người bà cụ làm nững: “Cháu biết mà.”

Tuy bà cụ phải ứng phó với người ta nhưng lúc này trong lòng cũng ngọt ngào. đến mức nở hoa.

Vợ của Lục Khiêm còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, tựa như dắt về một cô con gái nhỏ, bà rất vui mừng.

Lúc hai người nói chuyện, ông Cố đã dắt Cố Vân Phàm đi vào.

Đám cấp dưới cầm theo quà tặng lẫn hành lý, một đống to một đống nhỏ trông như tới thăm người thân. Vừa tiến vào, ông Cố đã tháo khăn quàng cổ xuống, làm như rất quen thuộc, tỏ vẻ thân mật: “Bà cụ, con tới chúc Tết bà đây!”

Nói xong còn gọi Cố Vân Phàm: “Mau gọi bà ngoại! Bà ngoại của chị Ôn Noãn cũng chính là bà ngoại ruột của con đấy!”

Ít nhiều Cố Vân Phàm cũng thấy ngại. Bà cụ Lục cũng là diễn viên chuyên nghiệp. Bà gọi Cố Vân Phàm tới, sờ tay cậu ta: “Trông rất đẹp trai!”

Sau đó bà nghiêm túc hỏi một câu: “Bá Ngôn (bố Ôn Noãn) còn có đứa con khác sao? Tôi chưa từng nghe thấy Tiểu Noãn kể nhé!”

Ông Cố ngây ra.

Bà cụ này cũng khó đối phó, còn giả vờ không biết nữa!

Lúc này, bà cụ lại chỉ vào đống hành lý rồi nói: “Nếu là con của Bá Ngôn, vậy thì mau chóng thu dọn phòng cho khách đi, con cái trong nhà không thể ở khách sạn được.”

Bà kêu Minh Châu đi chuẩn bị.

Vào lúc này Minh Châu cũng rất thông minh, dựa theo câu chuyện rồi nói: “Cậu ta họ Cố, Cố Vân Phàm, không phải con của chú Ôn đâu.”

Người giúp việc bưng trà lên.

Bà cụ mời trà, sau đó cũng nhấp một ngụm, cười cười: “Là do tôi hồ đồ, vừa nấy nghe nói là em trai của Ôn Noấn nên cứ tưởng đó là con trai của Bá Ngôn! Nếu không phải, vậy thì vẫn nên gọi điện thoại cho Ôn Noãn đi, để xem con bé nói thế nào.”

Da mặt ông Cố thật sự rất dày.

Ông ta nhẹ nhàng xoa bóp tay cho bà cụ, lại nhận lấy quà từ trong tay cấp dưới.

Một bộ bắp cải ngọc phỉ thúy.

Vô cùng quý báu.

Trên mặt ông ta treo nụ cười: “Bà cụ không cần phải phiền toái như vậy! Con và Vân Phàm tới đây trước để làm quen với đường xá, chắc chắn phải ở khách sạn rồi!”

Bà cụ gật đầu: “ỒI Hóa ra là vậy! Tôi nhìn đống hành lý này còn tưởng rằng ông muốn ở lại nhà họ Lục.”

'Trên mặt ông Cố viết mấy chữ không được tự nhiên.

Một ván này vẫn không thể đánh bại được bà cụ.

Bà cụ Lục không giữ người ở lại nhưng vẫn độ lượng rộng rãi mời người ta ăn một bữa cơm nhà, sai người chuẩn bị đồ nhắm rượu rồi lại gọi Lục Khiêm trở về sớm để tiếp khách.

Còn món quà quý báu kia vẫn nên chờ Ôn Noãn trở về rồi lại nói.

Lúc này cũng mới chỉ ba giờ chiều.

Sân vườn của nhà họ Lục rất nổi tiếng ở thành phố C, bố con nhà họ Cố đi dạo tham quan trong vườn, Minh Châu cũng nhàm chán đi theo.

Ở đăng trước, bà cụ và ông Cố kẻ tung người hứng.

Phía sau, Minh Châu trừng mắt nhìn Cố Vân Phàm.

Cô hừ lạnh: “Tết nhất rồi, anh chạy đây làm cái gì? Đừng cho là tôi không biết tính toán của anh, anh trai và chị dâu của tôi đang ân ái lắm, người thứ ba như anh không có chỗ chen chân!”

Cố Vân Phàm đã biết cô từ lâu.

Cậu ta thích Ôn Noãn, cũng thích trêu chọc cô, thế nhưng thật sự không làm nổi người thứ ba...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1035: Như thế nào


Minh Châu sà tới, ôm lấy cánh tay anh.

Ở nơi đất khách nhà chồng thấy được anh trai ruột của mình, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhìn về phía Cố Vân Phàm, cười lạnh: “Cậu muốn làm nhân tình của ai cơ?”

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.

Mặc dù cậu ta vốn hay tùy hứng làm bậy nhưng thật sự mà nói cậu ta cũng không thể không thừa nhận Hoắc Minh quá loá mắt.

Người đàn ông kia sinh ra dường như đã được ông trời ưu ái.

Cậu ta hụt hãng hỏi lại: “Như thế nào... Sợ?”

Hoặc Minh đưa một tay lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi dài.

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn chăm chú vào Cố Vân Phàm, cười khẽ: “Sao tôi lại phải sợ cậu! Tôi chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy thì không vui, bản thân cô ấy điểm gì cũng tốt chỉ có điều lại có thói ở sạch.”

Cố Vân Phàm cũng không bỏ qua cho anh.

“Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc đã từng làm luật sư, mồm mép như thế này chắc còn già dặn hơn cả độ tuổi của anh rồi đấy!”

“Cũng thường thôi!”

“Ôn Noãn thích người đàn ông trưởng thành, mấy đứa trẻ trâu như cậu cần phải rèn luyện nhiều!”

Hai người đàn ông độc miệng không thèm thu chiêu. Minh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đúng lúc Lục Khiêm trở về, bên cạnh còn có Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đi cùng, ông đang bế Hoắc Tây trên tay.

Tiểu Hoắc Tây được chiều chuộng vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại dán sát vào người Lục Khiêm, thân mật gọi ông là ông cậu.

Lục Khiêm năm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, truyền hơi ấm cho cô bé. Ông nhìn cảnh tượng này, cười: “Hôm nay náo nhiệt ghê!”

Cố Vân Phàm thấy ông thì không dám lỗ mãng nữa, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Lục.”

Lục Khiêm liếc mắt nhìn Minh Châu một cái, Minh Châu lập tức dịch tới, đứng ở bên cạnh ông.

Bà cụ và ông Cố cũng đi dạo xong, quay trở về.

Lục Khiêm lấy phong thái của chủ nhà, mời ông Cố và Hoắc Minh tới phòng trà tán gẫu, còn Cố Vân Phàm đến cả ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một bên để nghe.

Minh Châu nhìn theo hướng bọn họ rồi đi.

Cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Ôn Noãn: “Nhìn cậu của chị với anh trai một cái là biết hai người không đồng trang lứa. ”

Ôn Noãn đang có thai.

Cô đứng trong khu vườn cổ của nhà họ Lục, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ rồi mỉm cười: “Sao nào, chê cậu già rồi sao, chị thấy mấy năm nay em rất thích mà!”

Căn bản Minh Châu nói không lại cô, hơn nữa cũng không dám.

Dì Nguyễn cũng đi theo, cầm áo choàng lông dê phủ thêm cho Ôn Noãn: “Các con cứ trò chuyện, mẹ đi với bà cụ.”

Ôn Noãn dạ một tiếng.

Mặt mày cô trông rất dịu dàng, vô cùng đẹp.

Minh Châu có hơi hâm mộ, duỗi tay sờ bụng cô, thầm nghĩ, có phải người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ xinh đẹp vậy không, đáng tiếc năm đó khi mình có thai Thước Thước sống quá chật vật, đừng nói tới xinh đẹp, không có mùi đã là không tồi!

Ôn Noãn cho bọn nhỏ đi chơi.

Sùng Quang là bạn giúp việc nhỏ của cô, dắt các em trai em gái đi chơi.

Ôn Noãn và Minh Châu đi vào phòng riêng.

Phòng ngủ của Ôn Noãn ở phía Nam, thiết kế phù hợp, vào đông rất là ấm áp.

Minh Châu đỡ cô ngồi xuống, lại giúp cô cởi áo khoác.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1036: Minh Châu nhận lấy


Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu. Ôn Noãn lấy một bao lì xì ra: “Tiền mừng tuổi!”

Minh Châu nhận lấy, gào lên một tiếng.

Vừa mở ra nhìn thì thấy đó là một đôi bông tai trân châu vô cùng xinh đẹp, nhìn tỉ lệ là biết là sản phẩm hàng đầu của Nam Dương.

Cô ấy đeo lên, vô cùng phù hợp với bộ váy lông dê đang mặc trên người.

Sặc sỡ loá mắt.

Cô ấy rất là thích, vuốt lỗ tai: “Ôn Noãn, chị đúng thật là có mắt nhìn.”

Ôn Noãn lại thuật lại lời vợ chồng Hoắc Chấn Đông dặn dò một lần, lời nói biểu cảm có sự uy nghiêm của người làm chị dâu. Minh Châu hoàn toàn bị huyết thống đè nén, cũng không dám đòi làm mợ nhỏ nữa.

Ôn Noãn đã đạt được mục đích, thấy có chuyển biến tốt thì dừng lại.

Gô dịu dàng hỏi: “Đã quen chưa?”

Minh Châu biết cô thật lòng đối xử tốt với mình, bỗng dưng vô cùng cảm động, nhẹ giọng nói: “Bà cụ đối với em rất tốt, Lục Khiêm cũng rất tốt.”

Ôn Noãn đã yên tâm.

Minh Châu nhớ tới Cố Vân Phàm kia, không yên tâm hỏi: “Anh ta ăn vạ ở đây, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị và anh trai em không?”

Ôn Noãn chọc nhẹ đầu cô ấy, vẫn không trả lời.

Chỉ là vào bữa tiệc tối, cô không tham dự, nói rằng thân mình không thoải mái.

Trong sảnh lớn của nhà họ Lục bày một bàn ăn phong phú, nghe nói Ôn Noãn không tới, trong mắt bố con nhà họ Cố đều tỏ ra mất mát.

Bà cụ cười cười.

Bà nói: “Phụ nữ mang thai không muốn ăn uống là chuyện thường ngày. Minh, cháu đi xem con bé đi.”

Hoắc Minh gật đầu. Anh dập điếu thuốc, bưng cho cô một ít đồ ăn ngon.

Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang ngồi dựa vào cái nệm một bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.

Yên tĩnh điềm đạm.

Từ trước đến nay lúc nào Hoắc Minh cũng cảm thấy cô đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới đi tới, đặt đồ xuống rồi ngồi phía sau đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu vậy?”

Ôn Noãn nhìn cái khay.

Một phần thịt viên nướng Toàn Gia Phúc, hai đĩa xào rau và một bát canh xương sụn.

Vừa nhìn đã thấy thèm ăn.

Cô buông sách xuống, cười nhẹ: “Không nghĩ tới lại đưa con át chủ bài ra nhanh như vậy.”

Hoắc Minh biết là vì ông Cố. Anh cười, đỡ cô đến ngồi xuống bên bàn ăn nhỏ.

Ôn Noãn gắp một miếng thịt viên lên, đưa tới bên miệng Hoắc Minh: “Vừa nhìn là biết do bà ngoại làm, anh nếm một chút.”

Hoắc Minh ăn xong cũng cảm thấy không tồi.

Anh lại tò mò: “Em sống ở nhà họ Lục cũng không nhiều, sao mà nhìn ra được?”

Ôn Noãn yên lặng ăn một cục thịt viên.

Cô giương mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sau khi sinh Hoắc Tây, em ở chỗ này hai tháng.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1037: Sảnh lớn đang rất náo nhiệt


Lảm nhảm xong, cô thúc giục anh: “Anh ra tiếp khách đi! Em không sao!” Hoắc Minh sờ mặt cô, đi ra ngoài.

Sảnh lớn đang rất náo nhiệt.

Ông Cố quyết tâm kết bạn, Lục Khiêm mạnh vì gạo bạo vì tiền, cả hai nhanh chóng làm quen với nhau.

Hoắc Minh biết việc làm ăn của ông Cố khá tốt.

Trên tay ông ta có một dự án nguồn năng lượng mới rất phù hợp với Lục Khiêm.

Vì thế lại gia nhập vào bàn rượu.

Bà cụ và dì Nguyễn đã ăn xong, dắt bọn nhỏ đi sang một bên, chỉ dư lại mấy người đàn ông ngồi uống rượu thuận tay nói chuyện làm ăn.

Ông Cố nhắc mãi về Ôn Noãn, muốn cô dìu dắt Cố Vân Phàm.

Đề tài của Hoắc Minh chỉ vây quanh vấn đề về dự án nguồn năng lượng mới kia.

Sao Lục Khiêm có thể không biết?

Một bữa cơm, ăn ra đủ loại tâm tình, chỉ có Cố Vân Phàm nhàm chán đến mức muốn quay mòng mòng.

Đêm khuya, cuối cùng tiệc rượu cũng kết thúc.

Lục Khiêm tiên khách, Hoắc Minh thừa dịp rượu chưa ngấm, trở lại phòng ngủ.

Ôn Noãn vẫn chưa ngủ, anh rất ngạc nhiên.

Giày da cũng chưa cởi đã bò lên trên giường nằm ở bên cạnh cô, ôm chầm lấy người cô, chôn mặt vào trong bụng nhỏ của cô, rồi lại cảm thấy không đủ, duỗi †ay sờ soạng vào bên trong ổ chăn.

Ôn Noãn mềm giọng nói: “Anh đừng có sờ lung tung! Tay lạnh.”

Hoắc Minh cười nhẹ ra tiếng.

“Chỗ nào lạnh! Rõ ràng rất nóng mài”

Ôn Noấn kéo anh lên, nằm đối diện với anh, cánh tay thon thả vươn ra khỏi ổ chăn ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng thương lượng với anh: “Đêm nay em ngủ với bà ngoại!”

Hoắc Minh chống lên trán cô.

Anh lẩm bẩm: “Đã nằm trong chăn rồi, trời lại lạnh.”

Ôn Noãn biết anh không đồng ý, khó có khi làm nũng với anh, cuối cùng phải đáp ứng với điều kiện không được xem là công bằng cho lắm.

Đó tất nhiên là chuyện mà người đàn ông nào cũng thích. Hoắc Minh uống rượu xong làm sao mà nghe được những lời này.

Cả người anh nóng bừng bừng nhưng vẫn đòi làm trước một hồi, Ôn Noãn đỏ mặt đỡ lấy đầu vai anh: “Anh uống nhiều rồi, sẽ làm con bị thương!”

Tóm lại đêm nay cô không chịu cho anh làm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1038: Cửa khép lại


Kiểu đùa giốn ngọt ngào như thế cũng khiến Ôn Noãn cảm thấy vui.

Nếu không phải thực sự có việc, cô thật lòng cũng muốn được anh ôm như thế, yên tĩnh nói đôi lời

Nhưng, tương lai còn dài. Hoắc Minh dẫn Ôn Noấn sang chỗ bà cụ.

Bà cụ vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Noãn tới thì rất vui mừng, lập tức kéo người vào trong, kêu Hoắc Minh trở về phòng nghỉ ngơi.

Cửa khép lại, bà cháu hai người đã có thể bắt đầu nói chuyện

Bà cụ nhìn xem sắc mặt của cháu gái, cảm thấy rất tốt.

Bà nói: “Bà thấy tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh dạo này rất thắm thiết.” Ôn Noãn gật đầu: “Cũng không tồi!"

Bà cụ trầm tư, chợt nhớ tới quá khứ nhưng lại mau chóng vứt những thứ đó ra sau đầu.

Nói một hồi lâu, Ôn Noãn suýt nữa không nói được mục đích của chuyến đi này. Thế nhưng cũng may bà cụ mắt sáng như sao, cười nói: “Con nhóc này, bây giờ càng ngày cháu càng nghiêm túc! Giống như cậu của cháu vậy!”

Nhìn như đang oán giận thật ra lại rất yêu thương, còn có thưởng thức.

Tính tình của Ôn Noãn cũng giống Lục Khiêm.

Cũng đúng, bởi vì tính cách này mới khiến Hoắc Minh nguyện ý sống yên ổn.

Ôn Noãn cũng cười: “Sớm biết không thể gạt được bà ngoại!”

Cô nói hết mọi chuyện

Bà cụ Lục đánh vào tay cô một cái, cười mắng: “Cái này có gì mà khó xử! Chẳng qua chỉ là chuyện liên quan tới việc có công khai hay không mà thôi, hơn nữa buổi tối trong lúc ăn cơm bà cũng nhìn ra được, Hoắc Minh cũng đang tranh thủ dành vài thứ cho cậu của conl”

Trao đổi lợi ích chỉ cũng chỉ là sự nỗ lực bên ngoài mà thôi

Ôn Noãn yên lòng, cô cố ý chọc bà cụ vui: “Bà còn nói cháu giống cậu nữa chứ, cháu lại cảm thấy cháu giống bà ngoại, bà ngoại thông minh mới sinh được cháu!”

Tất nhiên lời nói này dỗ bà cụ vô cùng vui vẻ.

Bà cụ lại nói: “Trong mấy đứa, Hoắc Tây là đứa thông minh nhất! Sùng Quang là đứa ổn định nhất.”

Ôn Noấn suy tư một chút.

Cô nói nhỏ: “Minh cố ý để hai đứa nhỏ... Nhưng tóm lại cháu vẫn lo lắng, hai đứa đều quá mạnh mẽ, sau khi lớn lên chưa chắc đã thành đôi.”

Bà cụ bảo cô bớt sầu, nói rằng con cái có phúc của con gái. Ôn Noãn nói phải. Chuyện này bàn xong, bà cụ cũng không giữ cô ở lại qua đêm.

Bà duỗi chân rồi nói: “Bà đây tay già chân yếu không linh hoạt, vẫn để Minh chăm sóc cháu ban đêm đi.”

Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh mới uống rượu xong. Cực kỳ động tình!

Cô chơi xấu làm nũng, ngủ ở phòng bà cụ một đêm.

Sáng sớm, Ôn Noãn tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1039: Ôn Noãn cầm kéo


Ôn Noãn lắc đầu. Cô đang có thai, lười vận động.

Đúng lúc này quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, cô chủ, ông Cố và cậu Cố tới đây, muốn gặp.”

Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.

Hoắc Minh niết mặt cô: “Đều do em đưa tới! Cậu không ở nhà, để anh đi đón tiếp.

Anh vội vàng rời đi.

Ôn Noãn lại đứng dậy, cô ngồi dậy, đưa tay chải chuốt mái tóc dài màu trà, suy nghĩ.

Cô đã gạt ông Cô sang một bên cũng được một thời gian, đã đến lúc nên gặp mặt.

Cô đứng dậy rửa mặt, thay một bộ quần áo, đi vào phòng khách.

Trên mặt Ông cố tràn đầy tươi cười: “Cháu gái, thân thể thế nào? Đã sắp sáu tháng rồi đúng không?”

Ôn Noãn hơi mỉm cười.

Người hầu bưng tổ yến lên, cô ăn uống không quá ngon miệng, chỉ uống nửa chén.

Hoắc Minh tự mình làm bữa sáng cho cô.

Cô mới ăn thoải mái hơn một ít.

Cố Vân Phàm vẫn ở bên cạnh nhìn, cậu ta rất kinh ngạc, bởi vì trong tưởng tượng của câu ta, Ôn Noấn và Hoắc Minh ở bên nhau cũng không khác gì những cuộc sống trong giới nhà giàu khác, há mồm chờ cơm, duỗi tay chờ đồ, đeo đủ

loại trang sức châu báu quý giá.

Cậu ta không thể ngờ được, ngay cả một phần bữa sáng mà Hoäc Minh cũng phải tự tay làm cho cô.

Cậu ta tự nhận mình không làm được! Nhận thức được điều này tóm lại vẫn khiến người ta không được thoải mái.

Tình cảm mà Cố Vân Phàm dành cho Ôn Noãn bỗng trở nên không được tự nhiên, cùng đi kèm với cảm giác biết rõ mình không xứng có được.

Mấy thứ tình cảm này nọ của cậu ta, Ôn Noãn cũng không để ý.

Cô bàn bạc cụ thể với ông Cố, đơn giản là muốn có dự án kia.

Cao thủ so chiêu, én bay không dấu.

Ôn Noấn im lặng không nhắc tới chuyện dìu dắt Cố Vân Phàm, cô mỉm cười: “Thật sự là vì tôi đang mang thai, chuyện thương trường tôi cũng không còn để ý nhiều như trước.”

Ông Cố không khỏi mất mát.

Nhưng vẫn ở lại ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh và ông Cố có việc làm ăn muốn bàn, Ôn Noãn tản bộ dưới ánh nắng, ở đây có một vườn hoa rất lớn, trồng đầy hoa hồng.

Ôn Noãn cầm kéo, cắt một bó hoa hồng màu sâm panh. Cô giao cho người giúp việc.

Vừa định quay đầu lại bỗng có chút kinh ngạc: “Cố Vân Phàm, sao lại là cậu?”

Không biết từ khi nào, người giúp việc biến thành Cố Vân Phàm.

Sắc mặt của Cố Vân Phàm không được đẹp cho lắm.

Cậu ta đặt hoa hồng đặt sang một bên bàn, chất vấn cô: “Chuyện của cô tôi đã làm cho cô rồi, ông đây ngủ với người phụ nữ kia tới mức muốn ói rồi, chuyện cô đã đồng ý với tôi, bao giờ làm?”

Ôn Noãn liếc nhìn cậu ta một cái.

Cô tiếp tục cắt hoa hồng, chuẩn bị cắt thêm một bó cho Minh Châu, đặt ở trong phòng tạo cảm giác ý thơ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1040: Cậu cứ chờ xem!


Cố Vân Phàm không tin.

“Cô thần thông quảng đại vậy sao?”

Ôn Noấãn chậm rãi chỉnh lại hoa hồng, cắt tỉa cành lá gọn gàng, cắm vào bình hoa trông rất đẹp.

Cô cười nhạt: “Cậu cứ chờ xem!” Cố Vân Phàm muốn hút thuốc, ngẫm nghĩ một lúc lại thôi. Đúng lúc này, Hoắc Minh tới.

Ánh nắng trong phòng ấm áp như mùa xuân, vợ anh mặc chiếc váy lông dê màu trắng, im lặng cắm hoa.

Nhìn từ phía sau cũng vẫn mảnh mai như vậy. Mái tóc dài màu trà xõa xuống bên hông, vô cùng xinh đẹp.

Đương nhiên, nếu thằng nhóc thối Cố Vân Phàm kia không ở đây, anh sẽ có †âm trạng tán tỉnh bà xã nhà mình.

Hoắc Minh thấy hơi khó chịu. Nhưng anh vẫn im lặng đi tới, cầm bình hoa lên nhìn: “Đẹp quái” Ôn Noấn mỉm cười.

Cô quay đầu nói với Cố Vân Phàm: “Cậu yên tâm! Chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm!”

Cố Vân Phàm nhìn cặp vợ chồng trước mặt, cảm xúc đầy phức tạp.

Cách Ôn Noãn đối xử với cậu ta khiến cậu ta muốn tới gần cô, thế nhưng lý trí lại nói cậu ta nên cách xa một chút.

Cuối cùng, cậu ta vẫn rời đi.

Người đã đi rồi, Hoắc Minh bắt đầu hỏi tội cô: “Sao lại một mình ở chung với cậu ta?”

Ôn Noãn nghịch bình hoa, liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đang ghen hay đang cố tranh thủ kiếm lợi thế?”

Hoắc Minh cười khế một tiếng. Anh kề sát vào tai cô, khẽ thì thầm: “Em thật hiểu anh đấy, bà Hoắc.” Mặc dù nói như vậy nhưng anh cũng không làm gì mà chỉ ở bên cạnh cô.

Ôn Noãn cẩn thận cắm xong hai bó hoa, đưa một bó đến cho Hoắc Minh Châu.

Minh Châu rất thích!

Lục Khiêm tiếp ông Cố xong, quay lại phòng ngủ thì thấy cô ấy đang vui vẻ nghịch bình hoa, ông uống rượu vào rồi lại càng táo bạo hơn: “Bình thường cũng đâu thấy tay em chăm chỉ như vậy!”

Minh Châu không muốn hiểu.

Nhưng hai người họ đã nhiều lần trải qua chuyện đó.

Không muốn hiểu cũng khó.

Khuôn mặt cô ấy ửng hồng, nhỏ giọng lên án: “Anh toàn bắt nạt em thôi, anh cậy em không dám phản kháng anh!”

Những lời nói như một con thú non thế này, sao người đàn ông có thể nghe vào tai được?

Máu trong người Lục Khiêm nóng lên. Ông đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, bế cô tới sô pha rồi đặt xuống.

Cô ôm eo ông, qua một lớp vải áo sơ mi mỏng manh, cô chỉ cảm thấy cơ thể ông nóng bỏng.

Nhìn lên trên, khuôn mặt trắng bóc cũng hiện lên màu hồng nhạt của tình dục. Lục Khiêm cũng cúi đầu nhìn cô.

Ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn như đang ngậm cát nóng.

“Vậy tại sao em lại không phản kháng?”

Phụ nữ vĩnh viễn là người chịu thiệt khi nói tới chuyện này với đàn ông, Minh Châu lắp bắp, dáng vẻ nhỏ bé ấm ức: “Nhưng mà anh... Cũng đâu chịu nghe lời em nói!”

Ánh mắt Lục Khiêm dịu dàng.

Ông không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn môi cô.

Minh Châu cản ông lại: “Không phải... Không phải vừa nói rồi sao?”

“Nhưng anh chưa đồng ý mài!” Giọng ông dịu dàng tới khó tin, vừa hôn vừa thì thầm: “Minh Châu, đàn ông với phụ nữ ở cùng với nhau mà không muốn chuyện kia thì chắc chắn là tình cảm có vấn đề.”

Nếu không, làm sao nhịn được!

Minh Châu ỡm ờ.

Lúc tình cảm lên tới cao trào, cô hơi phân tâm, cô vuốt ve khuôn mặt anh tuấn đẫm mồ hôi của Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay ông Cố đến nhà, em cảm thấy chị dâu thật tài giỏi! Lục Khiêm...”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1041: Dù sao thì cô vẫn hơi để ý


Cô dựa trong lồng ngực ông, nhẹ nhàng thở dốc.

Dù sao thì cô vẫn hơi để ý, Ôn Noãn có năng lực, những hồng nhan tri kỷ bên cạnh Lục Khiêm cũng rất tài giỏi, giống như cô Hồ, cô Trương, càng không phải nói đến Lam Tử Mi.

Minh Châu ghét Lam Tử Mi, nhưng cô không thể phủ nhận sự xuất sắc của người kia.

Cô hơi ghen, lại không có cảm giác an toàn.

Lục Khiêm bình tĩnh lại một chút, nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô vẫn còn đang suy nghĩ, liền đặt lên đầu cô một nụ hôn nhẹ: “Anh tìm vợ, không phải tìm đối tác! Giỏi giang quá để làm gì chứ!”

Nghe lời này xong, Minh Châu thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đốt lửa trên da thịt bóng loáng của ông, nửa làm nũng nửa thăm dò: “Nhưng mà tình cảm giữa anh trai và chị dâu vẫn rất tốt mài”

Lục Khiêm cười cười.

Ôn Noấn mang gen di truyền của nhà họ Lục, con bé không giống mẹ của mình, cũng chính là em gái của Lục Khiêm ông.

Cô em gái Lục Tiểu Noãn của ông rất giống Minh Châu, đơn thuần đáng yêu. Ánh mắt Lục Khiêm càng thêm dịu dàng.

Ông kéo cô tựa đầu vào ngực mình, nhẹ giọng nói: “Họ là họ, chúng ta là chúng ta!”

Người ông thích chính là một Minh Châu như vậy.

Nếu ông muốn một người vợ mạnh mẽ, tại sao lại phải đợi tới tận tầm tuổi này?

Nói một hồi, cuối cùng cũng an ủi được cô.

Minh Châu hít mũi, cắn loạn trên vai ông mấy cái, nhỏ giọng nói: “Anh trai nói mùng năm Tết bọn họ sẽ trở về thành phố B, muốn đưa em theo!”

Lục Khiêm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy liền mở bừng mắt. Mùng năm sẽ trở về?

Ông muốn giữ cô lại, nhưng ngược lại thì Minh Châu lại rất sẵn sàng: “Năm sau em cũng có công việc! Lục Khiêm, em đợi anh ở thành phố B!”

Lục Khiêm nở nụ cười: “Được! Có thời gian anh sẽ đến thăm em và con.” Ở bên nhau chẳng được mấy ngày, người đàn ông không khỏi phóng túng.

Minh Châu cũng rất muốn, nhưng lại lo lắng cho cơ thể ông, dù sao ở độ tuổi này...

“Tuổi của anh thế nào?” “Chưa hầu hạ em chu đáo sao?”

Có lẽ Lục Khiêm rất để bụng chuyện này, đêm tới liền giày vò cô tới sống không bằng chết, cô ấy phải gọi liên tục mấy tiếng chú Lục mới miễn cưỡng chịu kết thúc...

Bên kia, Ôn Noãn đã có dự tính trong lòng. Trước ngày mùng năm, cô lặng lẽ tranh thủ lo liệu việc lớn.

Có một vị khách đến thành phố B, ở lại nhà họ Lục một ngày, hơn nữa còn bí mật ở trong phòng của bà cụ Lục.

Ngay cả Lục Khiêm và Minh Châu cũng không biết chuyện này.

Ôn Noãn xử lý xong công việc, Hoắc Minh liền đưa vợ con cùng em gái và cả Tiểu Thước Thước nước mắt đầm đìa quay về thành phố B.

Lục Khiêm bề bộn nhiều việc, thậm chí ông còn không kịp giờ tiễn máy bay.

Minh Châu ngồi trên chuyên cơ, không nỡ nhưng vẫn phải tắt di động.

Cô ấy có thể hiểu cho Lục Khiêm, sau khi dự án kia của ông thất bại, chỉ còn nửa tháng nữa là đã phải khởi động lại, có lẽ không khí lúc này rất căng thẳng nên ông không bảo cô ấy tới thăm.

Minh Châu nghĩ, nếu cô ấy có thời gian rảnh, cô nhất định sẽ tới.

Đó là mấy năm tâm huyết của Lục Khiêm!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1042: Hoặc Minh hơi giật mình


Bọn nhỏ tự do chơi đùa, hai vợ chồng Hoắc Minh lên tầng.

Hai người họ không thích để người giúp việc vào dọn dẹp phòng riêng của mình, phần lớn đều tự làm.

Ôn Noãn đang mang thai, cơ thể nặng nề, Hoắc Minh sắp xếp lại hành lý. Ôn Noấn cảm nhận được sự quan tâm của anh.

Vốn cô định nghỉ ngơi, nhưng lại không ngủ được, cuối cùng vẫn đến phòng thay đồ, ôm lấy eo anh từ phía sau.

Hoặc Minh hơi giật mình.

Sau đó anh liền cười: “Cho dù anh rất đẹp trai nhưng bà Hoắc cũng nên kiềm chế một chút chứ.”

Ôn noãn không thèm so đo với anh.

Cô dịu dàng áp sát vào lưng anh, khe khẽ thì thầm: “Hoắc Minh, anh tốt quá!”

Trong lòng Hoắc Minh mềm mại.

Anh học theo dáng vẻ của cô, nói nhỏ: “Anh nói rồi mà, anh phải làm một người chồng tốt, người bố tốt! Hơn nữa khi làm những chuyện này anh cũng rất thoải mái.”

Ôn Noãn buồn bã cười.

€ô nhớ lại lúc bọn họ mới quen nhau, thỉnh thoảng anh còn rất thích ra ngoài xã giao.

Mặc dù không dính dáng gì đến phụ nữ nhưng những trò từng chơi cũng không ít.

Đúng lúc tình cảm đang dần lan tràn, người giúp việc gõ cửa: “Bà chủ, có bà Tùy Vân đến, nói muốn gặp cô!”

Ôn Noãn cao giọng: “Tôi biết rồi!”

Cô thong thả bước đến trước mặt Hoắc minh, dịu dàng nói: “Em ra tiếp khách!”

Cô đang định đi thì Hoắc Minh đã bắt lấy cánh tay cô.

Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lồng ngực mình, khuôn mặt anh tuấn hơi mất tự nhiên: “Là mẹ của Cố Vân Phàm đúng không! Ông Noãn, mặc dù biết em làm vì cậu, nhưng anh vẫn hơi ghenl”

Ôn Noãn và anh làm vợ chồng đã lâu, đã hiểu rõ anh.

Cô khẽ vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Ngoài vì cậu, chẳng lẽ không phải em còn vì Minh Châu sao?”

Ông Cố muốn bám vào nhà họ Hoắc.

Cô lại muốn dự án trong tay ông Cố.

Tính đi tính lại, chẳng qua chỉ là muốn con đường dẫn đến thành công của Lục Khiêm ngắn đi một chút mà thôi.

Đương nhiên cũng tốt hơn cho Minh Châu.

Hoäc Minh im lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thực ra cũng không ghen tới mức đó, thế nhưng anh cứ thích thể hiện với Ôn Noãn, sau đó cô sẽ an ủi anh.

Anh thích cô quan tâm anh như vậy.

Hoắc Minh không nói tiếng nào.

Ôn Noãn đoán được anh đang nghĩ gì, nhón chân lên hôn lên môi anh, cười nhẹ: “Con cũng có vài đứa rồi mà anh còn như vậy...”

Hoắc Minh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo dài nụ hôn này. Vừa thắm thiết vừa nhẹ nhàng. Hôn đủ rồi, cuối cùng anh cũng đồng ý để cô xuống tầng.

Ôn Noãn sửa sang lại quần áo, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa mới đi xuống.

Dưới tầng, một quý bà rất xinh đẹp đoan trang đang ngồi, chính là Tùy Vân. Là một tiểu thuyết gia.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1043: Ôn Noấn lên tầng


Tùy Vân mang tới một bộ sách nuôi dạy con cái bìa cứng rất đẹp, được xuất bản ở nước ngoài, rất khó mua được ở trong nước, Ôn Noãn rất thích.

Sau mấy câu trò chuyện, cuối cùng mới tiến vào vấn đề chính!

Ôn Noãn rút ra một tấm thiệp mời, nhẹ nhàng nói: “Tháng sau có một bữa tiệc từ thiện, về cơ bản tất cả các nhân vật nổi tiếng trong nước đều đến tham dự! Chị Tùy, tôi biết chị không muốn xuất hiện cùng người kia, nhưng chị cũng phải quan tâm tới sự nghiệp của Vân Phàm chứ! Nhà họ Cố không có con cháu, Vân Phàm là người thừa kế duy nhất, tôi không đánh giá về cách đối nhân xử thế của ông Cố, nhưng đi theo làm ăn với ông ấy chắc chắn có thể khiến Vân Phàm có một cuộc sống khác.”

Chuyện này là nỗi lo lắng của Tùy Vân.

Không một người mẹ nào tình nguyện nhìn con mình suốt ngày đua xe, chơi bời với phụ nữ.

Bà ấy cũng muốn nhìn thấy Vân Phàm cưới vợ sinh con. Nhìn thấy cậu ta bước vào một cuộc sống có nề nếp.

Tùy Vân nhớ lại quá khứ, hơi xúc động: “Là tôi có lỗi với nó! Là tôi đã khiến nó phải sống một cuộc sống tồi tệ như vậy!”

Bà ấy thân thiết với Ôn Noãn nên mới dám nói ra những chuyện này.

Ôn Noãn vỗ vỗ tay bà ấy, bảo bà yên tâm.

Từ đó, bà Tùy liền trở thành khách quý của nhà họ Hoắc, bà ấy thường xuyên tới làm bạn với Ôn Noấn. Nói cũng lạ, thực ra Cố Vân Phàm cũng tới, nhưng mẹ con hai người chưa từng đụng phải nhau.

Ôn Noấn lên tầng.

€ô ngồi trên sô pha thẫn thờ.

Hoắc Minh sắp xếp xong hành lý, đi tới phía sau đặt tay lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Còn có chuyện gì khiến Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta bối rối sao?”

Ôn Noãn nắm lấy ngón tay anh.

Giọng cô mềm mại mà mang theo chút phức tạp: “Vừa rồi mẹ của Cố Vân Phàm nói chuyện của Cố Vân Phàm với em, thực ra em cũng rất chột dại”

Hoắc Minh cười cười

Anh chỉ cần đoán một chút là hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, không phải chính là chuyện Cố Vân Phàm ngủ với Đinh Tranh sao.

Ngủ, rất tốt! Anh cố ý ép cô phải đối mặt với mình: “Sao nào, đau lòng?” Ôn Noãn nhìn sắc mặt anh, lập tức tỏ rõ thái độ: “Em đau lòng cái gì chứ!”

Ôn Noãn cũng rất biết cách dỗ dành người khác, xoay người tựa đầu lên eo anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Minh, em chỉ ghen vì một người duy nhất thôi!”

Hoắc Minh cười.

Trong nửa tháng tiếp theo, Ôn Noãn dẫn theo Tùy Vân đến tham gia vài bữa tiệc.

Mặc dù quy mô khá nhỏ, nhưng có đầy đủ các nhân vật nổi tiếng.

Qua mấy lần, người ngoài đều biết có một bà Tùy là chị của Ôn Noãn, cháu gái nuôi của bà cụ Lục thành phố C.

Thật ra tính tuổi thì nên là con gái.

Nhưng Ôn Noãn cứ khăng khăng, liền gọi là chị Tùy.

Những người khác ở nhà họ Lục đương nhiên cũng không dám lạnh nhạt. Ôn Noãn cảm thấy chuyện này gần như đã xong.

Cô gọi Cố Vân Phàm tới, sắp xếp cho cậu ta làm việc ở công ty, thỉnh thoảng cũng tự mình tới hướng dẫn cậu ta.

Cố Vân Phàm được di truyền gen của ông Cố, rất có đầu óc kinh doanh. Đương nhiên, phần lớn là do cậu ta không muốn bị Ôn Noãn coi thường.

Cậu ta học rất nhanh, ông Cố nghe về sự tiến bộ của cậu ta, bèn chủ động gọi điện tới cảm ơn Ôn Noãn.

“Việc nên làm mà thôi!” “Chú Cố giao Vân Phàm cho cháu chính là sự tin tưởng đối với cháu rồi!” Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Ôn Noãn khéo léo chuyển chủ đề sang dự án kia, đúng lúc ông Cố cũng đang muốn tìm người để hợp tác.

Hợp tác với ai cũng là hợp tác.

Nếu hợp tác với Ôn Noãn, chẳng những có thể móc nối với nhà họ Hoắc, còn có thể để Ôn Noãn dẫn dắt con ông ta.

Một công đôi việc. Vì vậy, ông Cố hào phóng đồng ý. Ôn Noấn rất vui vẻ.

Giọng cô nhẹ nhàng: “Chú Cố, cuối tuần này chúng ta gặp ở tiệc từ thiện nhé! Đến lúc đó nhân tiện ký hợp đồng luôn.”

Ông Cố cười ha ha.

Ông ta nói: “Ôn Noãn cháu đúng là có năng khiếu rất cao trong việc kinh doanh đó! Thật sự không có ý định quay lại thương trường sao? Trong tay chú Cố có rất nhiều dự án, chỉ cần cháu đồng ý thì lúc nào cũng có thể chia sẻ với chú Cố. Đương nhiên, dẫn theo Vân Phàm thì lại càng tốt!”

Ôn Noãn mỉm cười.

Ha ha, cô làm những việc này, chỉ vì không muốn dẫn theo Cố Vân Phàm nữa.

Cô phải khiến Cố Vân Phàm cam tâm tình nguyện thừa kế sự nghiệp của gia đình.

Đồng thời, đừng tới làm phiền cô nữa!

Một chàng trai trẻ yêu thầm mình suốt ngày kè kè bên cạnh, cho dù Hoắc Minh không có ý kiến gì thì cô cũng thấy không thoải mái...

Trong lòng Ôn Noãn xoay chuyển liên tục, nhưng không thể hiện chút nào lên miệng.

Cúp điện thoại. Di động lại vang lên, cô nhận máy, vậy mà lại là Bạch Vĩ.

Bạch Vi nói với cô, chuyện của Đinh Tranh bởi vì dính líu tới quá nhiều vấn đề, được phán quyết trước thời hạn...

Tử hình.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1044: Ôn Noãn bật cười


Trong phút chốc, Ôn Noãn chợt thấy có chút khó chịu.

Không biết là vì Bạch Vi, hay là vì Cố Trường Khanh đã ra đi từ lâu.

Cuối cùng cô nói: “Được! Vậy đi thôi!”

Không ngờ là, Hoắc Minh lại phản đối cực kỳ kịch liệt.

Ôn Noãn ngồi trên xe, nhận được điện thoại của anh, có lẽ Hoắc Minh hơi gấp gáp, không trêu chọc cô mà đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói em muốn tới trại tạm giam?”

Ôn Noãn nhìn lão Triệu ngồi phía trước: “Chú Triệu nói sao?”

Lão Triệu liền có vẻ rất mất tự nhiên.

Bên kia, Hoắc Minh dịu giọng: “Không phải anh không cho em đi! Mà là em đang mang thai, ở đó âm khí mạnh, lỡ như dọa đứa nhỏ trong bụng sợ thì phải làm sao bây giờ, đó là con gái đấy!”

Ôn Noãn bật cười.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn thấy vô cùng mềm mại.

Nói cho cùng, là Hoắc Minh sợ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Cô cúi đầu hỏi: “Anh có muốn đi cùng em không, đúng lúc chiều nay có lịch khám thai! Trưa nay chúng ta ăn cơm bên ngoài, Hoắc Minh, cũng đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò.”

Trong phòng Chủ tịch tập đoàn Tây Á.

Ngón trỏ của Hoắc Minh đặt trên nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt.

Chỉ một động tác vô cùng đơn giản vậy mà lại rất đẹp mắt.

Anh mỉm cười: “Rất vinh hạnh!”

Công ty cách đây khá gần, cuối cùng hai bên đến gần như cùng lúc với nhau.

Một chiếc xe khác cũng mở cửa ra, Cảnh Sâm cùng Bạch Vi đi tới, chóp mũi Bạch Vi hơi ửng hồng, rõ ràng là đã khóc.

Ôn Noãn dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc rồi? Không phải cậu đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi sao?”

Bạch Vi gật đầu, giọng hơi nghèn nghẹn.

Đang định cùng nhau đi vào, không ngờ phía sau lại có một chiếc xe đi tới. Mọi người quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Diêu Tử An.

Diêu Tử an nhảy xuống xe.

Hắn chăm chú nhìn Bạch Vi, vẻ mặt khá phức tạp. Đinh Tranh tự tìm đường chết, thế nhưng đến bây giờ hắn vẫn lẻ loi một mình, người lớn ở nhà không phải chưa từng thúc giục, bên cạnh hắn cũng không phải

không có phụ nữ, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không đi tới bước kết hôn.

Căn biệt thự mà hắn đã ở khi kết hôn với Bạch vi vẫn được hắn giữ nguyên vẹn như cũ.

Thỉnh thoảng hẳn lại tới đó.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại, giả vờ như hắn và Bạch Vị vẫn còn là vợ chồng.

Thế nhưng hắn vẫn không thể lừa được bản thân mình,

Bạch Vi đã ly hôn với hắn. Cô ấy đã kết hôn với Cảnh Sâm, sống một cuộc sống viên mãn.

Hắn đến, cảm xúc của Bạch Vĩ hơi kích động.

Dù sao thì mọi đau khổ trong cuộc đời cô ấy đều do Đinh Tranh và Diêu Tử An gây ra. Cho dù mấy năm nay, những khi nằm mơ nhớ lại vẫn không khỏi căm hận.

Diêu Tử An hờ hững cười khổ. Sau khi liên hệ, cuối cùng chỉ có thể có ba người đi vào!

Là do Đinh Tranh đích thân chỉ tên yêu cầu, muốn gặp Diêu Tử An, Bạch Vị và Ôn Noãn.

“Yên tâm đi!” Diêu Tử An nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Noãn.” Phòng tiếp khách nơi mọi người gặp mặt vừa nhỏ vừa đơn sơ.

Thế nhưng đã ở điểm cuối của sinh mệnh, Đinh Tranh cũng không quan tâm tới những thứ này, hai tay hai chân cô ta bị khóa lại, im lặng ngồi đó.

Con người Đinh Tranh giống như đã hoàn toàn thay đổi. Không có một chút sức lực nào, trong mắt cũng không còn ánh sáng! Mấy

người Ôn Noãn tiến vào, trong mắt Đinh Tranh mới có một chút chuyển động: “Đến rồi à?”

Bạch Vĩ thiếu kiên nhẫn nhất: “Cô muốn sám hối hay muốn cầu xin tha thứ? Tôi nói cho cô biết, đã quá muộn rồi!” Đôi mắt tối đen của Đinh Tranh không thể hiện chút thái độ nào.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1045: Tôi không trách anh!


Chuyện năm đó của hắn và Đinh Tranh ồn ào tới mức chẳng có gì vui vẻ, nhưng trước khi cô ta ra đi, hắn rất muốn hỏi cô ta một việc, đúng lúc Bạch Vi

đang ở đây, nói thẳng mặt cho rõ ràng cũng tốt.

Giọng Diêu Tử An bình tĩnh: “Đinh Tranh, cuối cùng thì năm đó cô thật sự có một chút thật lòng với tôi, hay chỉ đơn thuần vừa mắt tài sản của tôi?”

Đinh Tranh cười rộ lên. “Diêu Tử An, anh thì có được mấy xu chứ!”

“Đúng vậy! Tôi muốn bẫy anh để lấy được thân phận bà Diêu, nhưng đó cũng chỉ vì Cố Trường Khanh không cho tôi cơ hội!”

“Tất nhiên, điều thú vị nhất khi quyến rũ anh chính là... Năm đó không phải anh nâng niu Bạch Vi trong lòng bàn tay sao, tôi chỉ đơn giản là muốn nhìn xem tình yêu của Bạch Vi rơi xuống bùn sẽ có cảm giác như thế nào mà thôi! Tôi không có, mấy người cũng không được phép có!”

Diêu Tử An ngạc nhiên

Hóa ra nguyên nhân năm đó Đinh Tranh chen chân vào vậy mà chỉ là một lý do đơn giản như vậy.

Giọng hắn khàn khàn: “Cô chưa từng thích tôi?” Đinh Tranh nhìn hắn bằng ánh mắt nham hiểm: “Chưa từng! Chưa bao giờ!”

Diêu Tử An bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn đã vì một người phụ nữ như vậy mà chôn vùi tình yêu của hắn và Bạch Vi, hi sinh hôn nhân của mình.

Diêu Tử An nhìn về phía Bạch Vi. Hắn khao khát có thể nhìn thấy điều tương tự trong mắt Bạch Vi.

Nhưng ngoại trừ ngạc nhiên, Bạch Vi chẳng thể hiện cảm xúc gì khác, cuối cùng cô ấy thì thầm nói: “Hóa ra là như vậy!”

Cô ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng được thoải mái.

Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng: “Đinh Tranh, tôi không trách cô! Hiện tại tôi sống rất tốt!”

Cảnh Sâm rất tốt với cô ấy, con của họ rất ngây thơ đáng yêu.

Cô ấy thực sự hạnh phúc!

Trong lòng Diêu Tử An đau đớn như kim châm, hắn nhìn Bạch Vi, định nói gì đó, thế nhưng một chữ cũng không thoát ra được.

Đỉnh Tranh hơi khoái trá. “Tốt lắm! Tôi chết còn kéo theo mấy cái đệm lưng!”

Cô ta nhìn về phía Ôn Noãn: “Cô không nói tiếng nào thế? Sao nào? Sợ tôi lại hại cô à?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Là không có gì để nói cả!”

Giống như Bạch Vi, ngay khi Đinh Tranh nói ra những lời nói điên khùng đó, cô đã cảm thấy không có gì phải tranh cãi nữa cả.

Một người sắp chết mà thôi!

Cô bỗng nhiên không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây một phút nào nữa, không muốn nhìn thấy sự u ám ở đây, vì vậy đỡ bụng chậm rãi đi ra ngoài.

Đi tới cửa, Đinh Tranh đột ngột gọi cô lại từ phía sau.

“Ôn Noãn!"

Ôn Noãn dừng lại, nhưng không quay người.

Giọng Đinh Tranh bỗng nhiên trở nên thảm thiết: “Cô không tiếc nuối chút nào sao? Cố Trường Khanh anh ấy thực sự yêu cô! Anh ấy chỉ không biết mà thôi. Hai người yêu nhau bốn năm mà cô không luyến tiếc chút nào sao? Khi nằm mơ lúc đêm khuya cô không nghĩ tới anh ấy một chút nào sao?”

Cô họng Ôn Noãn có chút tanh ngọt.

Gô cố gắng kiềm chế nói: “Tiếc nuối thực sự của Cố Trường Khanh không phải tôi!”

Là Minh Châu. Rõ ràng anh ta đã có thể có được hạnh phúc, nhưng anh ta lại không tự biết. Minh Châu tốt thế nào, Ôn Noãn biết.

Đinh Tranh khó hiểu, nhưng Ôn Noãn đã quyết định không tiếp tục nói với cô †a, cô cũng không muốn nói với Minh Châu những lời này.

Minh Châu tiếp tục sống đơn thuần như vậy là tốt rồi!

Khi cô bước ra ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hàng cây bên cạnh đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.

Một màu xanh non nớt.

Hoắc Minh đứng bên xe nói chuyện với Cảnh Sâm, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Thấy cô đi ra, anh lập tức dập tắt điếu thuốc.

“Nhanh như vậy đã ra rồi sao?”

Anh đeo khăn quàng cổ lên cho cô, Ôn Noãn nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Vào đó mới phát hiện ra chẳng có gì để nói cải”

Lúc này, Bạch Vi và Diêu Tử An cũng đi ra. Cảnh Sâm tiến lên ôm lấy Bạch Vi, bởi vì mắt cô ấy đã hồng hồng.

Diêu Tử An nhìn cặp vợ chồng tình cảm đằm thắm với nhau, trong lòng lại thấy nhói đau.

Hắn cố hết sức chịu đựng, nhỏ giọng nói với Bạch Vi một câu rất xin lỗi, sau đó liền nhanh chóng đi về phía xe của mình.

Khi rời đi hốc mắt còn hơi nóng lên.

Bạch Vi dựa trong lồng ngực Cảnh Sâm, chăm chú nhìn theo bóng dáng Diêu Tử An.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1046: Hoặc Minh đạp chân ga


Ôn Noấn ngồi trên xe của Hoắc Minh.

Cô tháo khăn quàng xuống, nhỏ giọng nói: “Cảnh Sâm nhìn có vẻ rất rộng lượng!"

Hoặc Minh đạp chân ga.

Hai tay anh giữ vô lăng, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, nghe vậy thì nhẹ nhàng cười: “Sao nào? Anh đã làm gì khiến bà Hoắc cảm thấy anh nhỏ mọn thế?”

Ôn Noãn tựa lưng vào ghế, giọng mềm mại.

“Sao có thể chứ! Tổng Giám đốc Hoắc là rộng lượng nhất!”

Hoắc Minh lái xe một lúc, bỗng nhiên nói: “Một lần cuối cùng! Ôn Noãn, anh không phải không biết ghen.”

Ôn Noãn nghe vậy liền mềm lòng.

Khi dừng đèn đỏ, cô khe vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Em chỉ thích anh thôi!"

Hoäc Minh nghiêng đầu nhìn cô.

Anh cười cười: “Em nhìn phía trước kìa!”

Ôn Noãn nhìn sang.

Ngón tay thon dài của Hoắc Minh khế vuốt ve vô lăng, giọng nói khàn khàn rung động: “Sân golf phía trước chính là nơi chúng ta chơi bóng đó, em còn nhớ không? Dưới chân núi còn có một nhà nghỉ B&B sa hoa nữa!”

Ôn Noãn nghe xong thì đỏ mặt.

Sao cô có thể không nhớ rõ, năm đó cô suýt thì giao lần đầu của mình cho người ta ở đó.

Giọng Hoắc Minh càng khàn hơn một chút: “Chờ em sinh con xong, chúng ta đến đó trải nghiệm một chút.”

Ôn Noãn cảm thấy anh rất không đứng đắn.

Thế nhưng thấy chồng có say mê nồng nhiệt với cơ thể của mình, dù sao thì người phụ nữ vẫn thấy vui mừng, lại càng không nỡ dập tắt sự nhiệt tình của anh, mặt cô ửng hồng, coi như đồng ý.

Buổi trưa, Ôn Noãn ăn cơm ngủ nghỉ ở công ty.

Buổi chiều tiếp tục đi khám thai, đứa trẻ phát triển rất tốt, cũng đã chắc chắn là một cô gái nhỏ.

“Sáu tháng!” Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.

Trên khuôn mặt cô tràn đầy nét dịu dàng của một người mẹ.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên, anh liếc mắt qua nhìn một cái.

Là Minh Châu gọi tới.

“Nghe giúp anh một chút!” Anh tập trung lái xe, bèn để Ôn Noãn nghe điện thoại hộ mình.

Ôn Noãn nghe máy: “Minh Châu!”

Giọng Minh châu vô cùng kích động: “Chị dâu! Em muốn nhờ anh trai chuẩn bị chuyên cơ cho eml”

Ôn Noãn đoán: “Đến thành phố C? Cậu chị có biết không?” Từ trước đến nay Minh Châu vẫn luôn thích làm nũng với cô.

Cô ấy nói: “Dự án kia của ông ấy hai ngày nữa là khởi động rồi! Em muốn đưa Thước Thước tới đó, cho ông ấy một niềm vui bất ngời”

Ôn Noãn cười, cũng được.

“Chị dâu là tốt nhất!” Minh Châu vui vẻ cúp điện thoại.

Ôn Noãn bỏ điện thoại vào ngăn để đồ, nói lại chuyện này với Hoắc Minh, anh cười cười: “Con gái lớn không thể giữ! Mới về được có mấy ngày lại vội vàng chạy đi rồi!”

Ôn Noãn không đồng ý với anh.

Cô khe khẽ thầm thì: “Mất năm nay họ vẫn luôn phải cách xa nhau, rất khó khăn!”

Hoắc Minh không nói gì nữa, dù sao thì anh cũng đau lòng cho em gái mình.

Minh Châu nhận được thông tin chính xác, liền bắt đầu chuẩn bị hành lý. Cô đi nhiều nhất chỉ hai ngày, một vali hành lý nhỏ là đủ rồi. Còn đưa Thước Thước theo nữa.

Buổi tối, sau khi làm xong mọi việc, cô nằm trên chiếc giường trong căn hộ, gọi điện cho Lục Khiêm.

Chuẩn bị khởi động dự án chính là thời điểm ông bận rộn nhất. Cô cũng chỉ có thể nhân lúc đêm khuya mà nói chuyện với ông vài câu. “Chú Lục có mệt không?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top