Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1009: Ông Cố vẫn thấy lo


Ôn Noãn trả lời.

Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”

“Không đâu!”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện của Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lắng.”

Ông Cố vẫn thấy lo.

Ông ta thở dài: “Ôn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”

Ôn Noãn cũng không vui.

Nhưng cô đã hứa với Cố Vân Phàm nên cô cố gắng vực dậy tinh thần để đối

phó với ông Cố, cô nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải.”

Trong lời nói của cô có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiểu được? Cô nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy. Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.

Cô ấy chợt nhận ra con quỷ độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cô ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cô ta nữa.

Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cô ta đã bị báo ứng!” Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ôm chầm lấy Ôn Noãn.

Cô ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ôn Noấn, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”

Ôn Noấn hiểu rõ cô ấy nhất.

Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vĩ và lau nước mắt cho cô ấy.

“Đồ ngốc, cậu cảm ơn làm gì!”

Bạch Vi vẫn rưng rưng nước mắt.

Mà bên kia, Hoắc Minh và Cảnh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.

Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoắc Minh: “Để cậu chê cười rồi.”

Hoắc Minh lấy thuốc, châm lửa. Anh mỉm cười. Nói đến đây, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.

Người bên cạnh Ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cô vẫn là Bạch Vi, đương nhiên chỉ tính phụ nữ.

Bạn khác giới còn có Khương Duệ!

Anh hụt hãng nhớ lại, Cảnh Sâm vỗ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”

Hoắc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”

Cảnh Sâm rất hâm mộ.

Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thể mang thai. Hoắc Minh vỗ vai anh ta: “Chúng ta cùng đi ăn cơm!”

Nói là ăn cơm nhưng thực chất là ăn mừng.

Bởi vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu để bồi bổ cơ thể, ăn lúc còn nóng rất dễ chịu.

Sau khi ăn xong, Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về biệt thự. Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.

Anh ở bên cô cho đến khi cô ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.

Hoäc Chấn Đông đã già, thích chăm sóc cháu.

Hiện giờ Hoắc Minh không chỉ quản lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phần công việc kinh doanh của tập đoàn Hoäc Thị, Hoắc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.

Đúng, chính là con trai.

Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1145: Một năm hai tháng


Hoắc Minh đi hút thuốc.

Cô cẩn thận chọn mấy tấm ảnh, còn có ảnh của tiểu Thước Thước, gửi cho Lục Khiêm...

[Chúc mừng năm mới, cậu]

Cô chúc ông ấy có thể thoát khỏi bệnh tật, sống lâu trăm tuổi.

Bên kia, Lục Khiêm tỉnh lại, ông nhận được ảnh Ôn Noãn gửi cho mình.

Trong ảnh, Minh Châu đang ngủ.

Năm bên cạnh cô là một đứa bé hồng hào, mặt mày màu da đều cực kỳ giống người nhà họ Lục, Lục Khiêm lẳng lặng nhìn, nhìn Minh Châu, nhìn tiểu Lục U và còn cả nhóc con ngốc của ông!

“Nhóc con!" Lục Khiêm nhìn ảnh cười.

Nhưng khóe mắt của ông lại rưng rưng nước mắi...

Thư ký Liễu ở một bên cũng tham gia: "Đáng yêu quá! Đúng là sao chép lại khuôn mặt của ngài, con gái giống bố thật có phúc.”

Lục Khiêm lưu luyến vuốt ve màn hình.

Ông thấp giọng nói: 'Đứa bé còn nhỏ, có lẽ khi lớn lên sẽ theo mẹ, nhưng nhất định là có phúc.”

Thư ký Liễu đúng lúc nói: "Nếu không ngài thử gọi điện thoại cho Minh Châu xem? Cô ấy mới sinh con, trong lòng chắc hẳn rất chờ mong tin tức của ngài.”

Lục Khiêm nhìn điện thoại. Hồi lâu, ông mới chậm rãi mỉm cười nói: "Được!”

Đúng lúc cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ trẻ tóc vàng mắt xanh đẩy cửa tiến vào: "Ông Lục, tôi muốn nói chuyện về bệnh tình của ngài..."

Thư ký Liễu: Chết tiệt!

Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào lúc này!

Lục Khiêm nhận lấy báo cáo, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên khóe miệng...

Thư ký Liễu cũng im lặng.

Bác sĩ nam trẻ tuổi nói: "Chúng tôi có một phương án mới, quá trình điều trị sẽ kéo dài một năm, cũng sẽ vô cùng đau khổ, nhưng tỷ lệ thành công có thể tăng từ 5% lên 30%, tôi muốn hỏi ý kiến cá nhân của ông Lục! Tất nhiên chỉ phí rất đắt.”

30%...

Lục Khiêm không chút đắn đo nói: "Tôi đồng ý.”

Bác sĩ nam trẻ tuổi đưa văn kiện tới, bảo Lục Khiêm ký tên.

Lục Khiêm không còn sức lực để xem.

Ông bảo thư ký Liễu xem, thư ký Liễu xem xong, im lặng một hồi lâu.

Phương án trị liệu rất mạnh mẽ và đau đớn, nếu như là người bình thường khẳng định sẽ bỏ cuộc, thế nhưng thư ký Liễu biết Lục Khiêm muốn sống đến mức nào, anh ta nhẹ giọng nói: "Không có vấn đề gì! Tôi sẽ ở lại với ngài.”

Lục Khiêm cầm bút ký tên.

Ký xong, ông chậm rãi đặt bút xuống, nhẹ nói: "Chỉ mong giờ này năm sau, chúng ta có thể về nước đón năm mới đoàn viên.”

Ước gì lúc đó ông còn sống.

Một năm hai tháng.

Vào mùa xuân, mọi thứ dường như hồi sinh, trái đất ấm trở lại.

Minh Châu chụp tạp chí xong thì một mình lái xe về, cô nhớ đến tiểu Lục U.

Em bé 14 tháng tuổi, vẫn chưa cai sữa hoàn toàn.

Cô vẫn như thường ngày, mở cửa xe, trong tay ôm một túi bánh mì Pháp.

Món ăn yêu thích nhất của Hoäc Doãn Tư.

Cô bước đi càng lúc càng chậm, hôm nay nhà họ Hoắc có gì đó không giống ngày thường lắm, cô nhìn thấy trước cửa biệt thự đỗ vài chiếc xe Audi màu đen, còn đài phun nước trong nhà đã lâu không mở.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1010: Giống Ôn Noãn quá!


Tiểu Hoắc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gầm bàn làm việc của Hoäc Minh, người bố duỗi thẳng chân, cô bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.

Còn dang tay trắng nõn ôm lấy.

Giống như Harry Potter cưỡi chổi!

Tiểu Hoäc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoắc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”

Cô bé trắng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.

Giống Ôn Noãn quá!

Chỉ nhìn cô bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu.” Tiểu Hoắc Tây ôm trọn lấy bố.

Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.

Nếu anh không làm việc, nếu cô bé không chơi trốn tìm thì Hoắc Minh đã bế cô bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.

Anh tiếp tục làm việc, Tiểu Hoäc Tây vẫn bất động.

Có lẽ vì chân bố quá ấm nên Hoắc Tây từ từ nhắm mắt lại rồi thiếp đi.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.

Đó là Sùng Quang.

Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.

Hoắc Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.

Anh với tay lấy chăn, đắp lên cô bé.

Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chỉ vào bên trong: “Chị!” Trương Sùng Quang nắm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.

Cậu biết chú Hoắc đang làm việc nên không dám quấy rầy.

Hoặc Minh ngước mắt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.

Anh mỉm cười dịu dàng. “Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”

Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vẫn bế Doãn Tư vào và đặt cậu bé lên sô pha.

Hoắc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc. Sùng Quang rất căng thẳng, cậu thích chú Hoắc, nhưng vẫn hơi sợ chú. Hoắc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây.”

Sùng Quang “vâng” rồi ngồi thẳng lưng.

Hoắc Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.

Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”

Tiểu Sùng Quang bối rối. Cậu đếm từng con số không, có tổng cộng bảy số.

Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuổi này cũng phải xem những thứ này!”

Dù sao Tiểu Sùng Quang vẫn là một đứa nhóc.

Cậu đọc không hiểu, đôi mắt rưng rưng nhưng không dám khóc, liền ra sức tìm thông tin.

Trong thời gian ngắn, cậu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau... Dù không thể kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoắc Doãn Tư đang đọc sách tranh.

Còn Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố ngủ ngon lành.

Đến khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh lại.

Cô bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gắng đọc tài liệu, tấm lưng thẳng tắp, còn bố thì rất nghiêm khắc.

Hoäc Tây dụi mắt rồi dựa vào lòng bố.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1146: Anh ấy về rồi!


Anh ấy về rồi!

Vậy mà anh ấy đã quay về rồi!

Đã biết bao nhiêu lần cô ấy tỉnh lại trong cơn mơ, vì mơ thấy ông không còn nữa.

Nửa năm nay cô ấy nghe nói bệnh tình ông đã chuyển biến tốt hơn rồi, cô ấy nghĩ, ông đã ít nhiều gì cũng muốn liên hệ với mình, nhưng ông chẳng có số điện thoại...

Bây giờ đột nhiên ông xuất hiện.

Giống như vào một buổi tối vào nhiều năm về trước, trong biệt thự bỗng có rất nhiều xe Audi, lúc đó cô ấy đang đau lòng vì chuyện của Cố Trường Khanh, nghe thấy có tiếng động nên cô ấy đi xuống lầu và nhìn thấy Lục Khiêm.

Đôi mắt Minh Châu ngấn lệ.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ông, cơ thể đứng yên bất động, mọi thứ xung quanh dường như chững lại.

Đầu óc cô ấy trống rỗng, điều duy nhất cô ấy biết được là... Ông quay về rồi.

Lục Khiêm cũng như vậy, ánh mắt sâu thẳm gần như nhìn cô ấy không biết chán

Vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là trông rất chín chắn.

Cuối cùng Minh Châu cũng định thần lại, bờ môi cô ấy run rẩy, và trên mắt cũng xuất hiện một vệt đỏ bất thường, cô ấy ngồi xổm xuống che dấu mình để bắt đầu nhặt bánh mì rơi trên đất.

"Bẩn rồi, lần sau lại mua." Lục Khiêm khom người nhặt giúp cô ấy.

Bàn tay chạm vào cùng một chỗ

Chỉ có điều làn da chỉ chạm khẽ một chút nhưng cô ấy lại có phản ứng mạnh, cô ấy bỗng đứng dậy.

'Thậm chí cô ấy không cần miếng bánh mì nữa, mà loạng choạng bỏ chạy. Lục Khiêm đứng dậy nhìn bóng lưng của cô ấy. Ôn Noấn chầm chậm bước đến.

Cô nắm tay của Thước Thước, khuôn mặt tròn trịa của cậu bé này đầy căng thẳng nhưng đôi mắt đen láy nhìn chằm vào Lục Khiêm.

Giống như sợ ông biến mất.

"Cậu!"

Giọng nói của Ôn Noãn gấp gáp.

Cô ngước mặt lên nhìn ông, với ánh mắt ngưỡng mộ nên giọng nói càng giống như muốn bật khóc.

Hai năm, cô đã bay đến Thụy Sĩ không dưới hai mươi lần.

Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau khổ nhất của Lục Khiêm.

Cô biết rằng hôm nay ông đứng ở đây khó khăn biết chừng nào. May thay tất cả đều đã qua rồi, sau này sẽ tốt thôi.

Lục Khiêm khẽ vỗ vỗ vào cô, sau đó khom lưng nhìn Thước Thước, giọng nói có vẻ ấm áp: "Dẫn bố đi thăm em gái được không?"

Khuôn mặt của Thước Thước vẫn rất căng thẳng.

Lục Khiêm hơi đau lòng, ông đưa tay ra xoa đầu cậu bé: "Tên ngốc này."

Thước Thước mím chặt môi.

Cậu bé nói: "Em gái ở trong phòng mẹ."

Cậu bé đi về phía trước, bước đi rất nhanh, có vẻ như đang tức giận.

Lục Khiêm có chút phiền muộn.

Ôn Noãn khẽ nói: "Qua lát nữa sẽ ổn thôi."

Lục Khiêm đưa bánh mỳ cho cô, và đi theo Thước Thước ở phía trước, tên nhóc này tức giận nên dẫn người đến tầng hai thì bản thân chạy thình thịch, đi tìm Trương Sùng Quang.

Lục Khiêm gõ cửa rồi đi vào.

Ông đã nhiều lần đến căn phòng nữ tính này, nhưng có lẽ lần này có thêm một bé nhỏ nên trong không khí lại gia tăng thêm mùi ngọt ngào, mùi thơm dễ chịu.

Minh Châu đang ở trên sân thượng. Cô ấy đứng quay lưng ngược sáng, không nhìn thấy được rõ ràng. Lục Khiêm khép nhẹ cánh cửa phòng ngủ.

Ông chậm rãi đi đến trước một cái giường nhỏ bằng gỗ nhỏ màu hồng, bên trong là một bé gái đang ngủ.

Hơn một tuổi. Cảnh xuân tươi đẹp, đứa trẻ say giấc nồng. Trắng trẻo mềm mại, và mái tóc xoăn màu trà.

Trông có vẻ giống với Hoắc Tây, nhưng vẻ ngoài của Hoắc Tây rất thanh tú, còn Tiểu Lục U lại thiên về sự tươi sáng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1011: Con gọi bố vào phòng ngủ đi


Bỗng nhiên trong chăn có một vật nhỏ mềm mại, lông xù cọ nhẹ lên cổ cô. Cô tỉnh lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

“Mẹ ơi.”

Hoắc Tây ôm cổ cô rồi khẽ hôn cô.

Ôn Noấn nhẹ nhàng chạm vào cơ thể nhỏ bé đó, mỗi lần Hoắc Tây không thấy thoải mái, cô bé sẽ rúc vào lòng mẹ làm bộ nũng nịu, sau đó thì mách lẻo.

Trương Sùng Quang thành đầy tớ rồi!

Ôn Noãn ngạc nhiên, vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô biết Hoắc Minh yêu thương các con, nhưng anh cũng có yêu cầu rất cao với chúng. Nhưng không ngờ Sùng Quang còn nhỏ như vậy mà đã phải học khóa đào tạo kinh doanh tinh hoa của anh, còn phải thực chiến.

Ôn Noãn hôn Tiểu Hoắc Tây.

“Con gọi bố vào phòng ngủ đi, bảo mẹ tìm bố.”

Tiểu Hoắc Tây nhận lệnh thì vô cùng vui mừng, nhưng cô bé sợ mẹ lạnh khi cô bé xốc chăn lên.

Thân hình nhỏ bé chui ra từ cuối giường.

Cô bé chạy đến trước cửa phòng sách, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, lớn tiếng: “Bố, mẹ đang gọi bố.”

Hoắc Minh đóng tài liệu lại. Anh nhìn Hoäc Tây chăm chú, trong lòng hiểu rõ cô bé đã mách lẻo anh. Anh nhìn Sùng Quang rồi mỉm cười.

Khi đi qua Hoắc Tây, anh xoa đầu nhỏ của cô bé và nói: “Dãn Sùng Quang xuống lầu ăn gì đi, nhưng hai tiếng nữa không được lên lầu.”

Hoắc Tây chớp mắt rồi kéo Trương Sùng Quang chạy xuống lâu. Hoắc Minh lắc đầu cười.

Anh bước về phòng ngủ chính, gõ cửa rất lịch sự, hỏi: “Bà Hoắc, anh vào được không?”

Anh mặc đồ lịch sự trông rất có sức hút.

Ôn Noãn đã dậy rồi.

Cô thay một chiếc váy lông dê thoải mái, dựa vào ghế sô pha trong phòng khách và đọc sách nuôi dạy con, nghe thấy giọng nói anh thì ngước mắt lên, sau đó bật cười: “Anh lễ phép như vậy từ khi nào thế?”

Đã vào rồi mà còn phải hỏi.

Hoắc Minh nở một nụ cười quyến rũ trên môi, anh đến sau ghế sô pha, nhẹ nhàng vòng qua bờ vai gầy của vợ, cố ý thổi hơi thở nóng vào sau tai cô: “Lúc nào anh vào mà không báo cáo với bà Hoắc chứ?”

Anh chơi chữ không kiêng dè chay hay mặn.

Ôn Noãn ở bên anh bao lâu cũng không nhịn được sự trêu chọc như vậy của anh.

Khuôn mặt cô hơi đỏ lên.

Nhưng cô không muốn tỏ ra rụt rè, ho nhẹ và giả vờ không quan tâm: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh!”

Hoắc Minh cười khẽ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1012: Ôn Noãn hơi giật mình


Ôn Noãn không dám nhìn tiếp, ánh mắt rơi xuống cuốn sách nuôi dạy con. “Sùng Quang rất nhạy cảm! Đừng quá khắt khe với thằng bé.”

“Về chuyện kinh doanh, ít nhất đến năm mười sáu tuổi hãng tiếp xúc được chứ?”

Khi cô nói, Hoắc Minh vẫn luôn nhìn cô.

Ôn Noãn không chịu được ánh mặt như vậy, cô ném sách xuống, nói nhỏ: “Em đang nói chuyện với anh, ánh mắt của anh là sao vậy!”

Hoặc Minh cũng đặt ly nước xuống.

Anh dựa lưng vào ghế số pha đối diện, cười khế: “Anh không được nhìn bà chủ nghiêm chỉnh của mình à?... Em cho rằng anh nghiêm khắc với Sùng Quang sao?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh lại tiến tới ôm cô từ đằng sau, lần ôm này có phần cứng cỏi.

Đôi môi mỏng đẹp đế áp lên cổ cô, anh nói chuyện mà giống như hôn cô hơn, anh thì thầm: “Ôn Noãn, em coi Sùng Quang như con ruột à?”

Ôn Noãn hơi giật mình.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Bằng không sao em chiều thằng bé như vậy!”

Ôn Noãn vô thức muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Hoắc Minh đã nhẹ nhàng đặt lên môi cô, anh nói tiếp: “Nếu Doãn Tư ở tuổi này, em chắc chắn sẽ không phản đối nếu anh đào tạo và để thằng bé tiếp xúc với những việc liên quan tới giới kinh doanh! Chỉ vì Sùng Quang không phải con ruột của anh nên em sợ thằng bé khó chịu phải không?”

Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.

Nhưng hình như có gì đó không đúng...

Tóm lại, Hoắc Minh rất giỏi ăn nói, cô không thể phản bác được nữa.

Phản bác có nghĩa là không coi Sùng Quang là con ruột!

Ôn Noãn mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình.

“Anh muốn Sùng Quang tiếp quản Tây Á?”

Hoắc Minh gật đầu, tuy đang ôm cô, nhưng lại rất nghiêm túc.

Anh nói: “Anh không muốn Hoắc Tây bước chân vào giới kinh doanh, đứa nhỏ này thông minh lanh lợi... Ôn Noãn, trong số các con, đứa anh đau lòng nhất chính là Hoắc Tây, anh muốn con bé không bị gò bó mà tự do tự tại sống hết một đời.”

Nói cách khác, chính là làm bất cứ thứ gì con bé muốn.

Đây là chức trách của một người bố!

Ôn Noãn không ngốc, cô sớm biết Hoắc Minh thiên vị Hoắc Tây, nhưng cô không ngờ lại đạt đến mức này.

Hoắc Minh biết cô nghĩ nhiều.

Anh nói nhỏ: “Đứa bé trong bụng cũng vậy! Con bé thật may mắn vì là con gái."

Anh sẽ nuôi dạy con bé như một nàng công chúa!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1013: Cảm ơn cậu


Hoắc Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, vén váy cô lên, hôn cô với giọng hàm hồ: “Hai tiếng nữa chúng sẽ không lên lầu đâu.”

Ôn Noãn nửa tin nửa ngờ.

Cô chỉ cảm thấy anh tràn đầy tinh lực, mặc dù có lúc kiềm chế không làm đến cuối nhưng anh cũng muốn yêu thương cô.

Một tiếng sau... Ôn Noãn năm trong lòng anh, cắn môi: “Hoắc Minh, đồ khốn!”

Anh đã thỏa mãn.

Anh nắm lấy tay cô và dịu dàng xoa nhẹ: “Bụng em hiện giờ chưa to lắm, sau này lớn rồi thì sẽ bất tiện.”

Ôn Noãn không thật sự tức giận.

Cô yêu Hoäc Minh sâu sắc, hơn nữa anh đang ở độ tuổi sung mãn nhất của cuộc đời.

Cô cũng muốn anh được thoải mái.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cô nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em giải thích thế nào với Hoắc Tây?”

Hoắc Minh hôn cô: “Để anh nói! Ôn Noãn của chúng ta phải làm một người mẹ tốt.”

Lời trêu chọc của anh khiến Ôn Noãn đỏ mặt.

Làm gì có đàn ông ngày nào cũng lẳng lơ như anh.

Nhưng cô lại thích.

Ôn Noãn không biết Hoắc Minh lừa gạt Hoắc Tây như nào, dù sao sau đó Sùng Quang đều phải dành hai tiếng mỗi ngày làm việc với Hoắc Minh trong phòng sách.

Chưa kể Hoắc Tây, ngay cả Ôn Noãn cũng thấy rất khổ sở!

Buổi tối, Ôn Noãn dạy Hoắc Tây chơi dương cầm.

Có một vị khách đến nhà, đó là Lục Khiêm từ thành phố C, cậu của Ôn Noấn.

Ôn Noãn khá bất ngờ.

Hoắc Tây đang ngồi trước đàn đã nhảy lên, chạy vào vòng tay của Lục Khiêm, hôn ông ấy một cái thật mạnh: “Cậu ngoại!”

Lục Khiêm hôn lại cô bé.

Ông ấy sờ nắn người Hoắc Tây, mỉm cười nói với Ôn Noãn: “Chăm sóc tốt

lắm. Ôn Noãn rót trà cho ông ấy: “Sao đột nhiên cậu đến thành phố B?”

Khuôn mặt hiền lành của Lục Khiêm nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đến đón Minh Châu và Thước Thước sang ăn Tết ở thành phố C.”

Ban đầu Ôn Noãn dự định đưa họ qua bằng máy bay riêng của nhà họ Hoắc.

Không ngờ Lục Khiêm lại đến tận nơi đón.

Cô nhớ đến nỗi đau của Minh Châu phải nếm trải, còn có những khó khăn của Lục Khiêm thì lệ đong đầy khóe mắt: “Tốt quá, cùng nhau đón năm mới! Phải rồi, Minh Châu đâu?”

Lục Khiêm cười nhạt: “Cậu qua thăm con trước rồi mới đón hai mẹ con cô ấy sang bên kia.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1014: Ánh mắt Ôn Noãn long lanh


Lục Khiêm giương mắt, cười nhẹ: “Sáng mai còn có một buổi họp!” Bằng không ông cũng không nỡ rời xa Minh Châu và Thước Thước.

Hoắc Minh gật đầu, thân là đàn ông, anh vẫn có thể thông cảm với Lục Khiêm.

Anh lại nhìn Ôn Noãn, biểu cảm miễn cưỡng.

Anh biết, Ôn Noãn đối xử với Minh Châu rất tốt, yêu thương Thước Thước như con trai ruột thịt, vì thế đành dịu dàng nói: “Lên lầu thay bộ đồ dày hơn đi, chúng ta đi tiễn.”

Ánh mắt Ôn Noãn long lanh.

Cô yêu Hoắc Minh đậm sâu, dù anh tốt hay không cô vẫn sẽ thích.

Nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở nên săn sóc như vậy.

Cô ừ nhẹ một tiếng, đi lên lầu.

Hoắc Minh vỗ nhẹ mông nhỏ của Hoắc Tây: “Lên lầu với mẹ đi, không được để mẹ khóc.”

Hoäc Tây nhanh như chớp chạy theo sau.

Cái đầu nhỏ với máu tóc xoăn màu trà lấp la lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Lục Khiêm rất thích, cũng rất hâm mộ.

Ông hâm mộ Hoắc Minh vẫn trẻ trung cường tráng ngay cả khi đã có bốn đứa con, vẫn có thể đem đến cho Ôn Noấn rất nhiều niềm hạnh phúc. Nhưng còn ông, bận rộn cả một đời đến cuối cùng mới thích một cô gái nhưng lại không thể cho cô nhiều thứ.

Hoắc Minh thu hồi ánh mắt, thấy vẻ mặt của Lục Khiêm.

Anh cười nhẹ: “Cậu đâu phải là người nhạy cảm như vậy!”

Lục Khiêm cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ôn Noãn khoác áo vào rồi đi xuống lầu, lúc đi tới cầu thang, Hoắc Minh liền bước tới đỡ lấy cô.

Xuống dưới nhà, anh lại đeo khăn quàng cổ cho cô.

Tuần trước anh mới mua cho cô một chiếc khăn mẫu mới ra của LV, màu sắc nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, anh cảm thấy rất hợp với Ôn Noấn.

Ôn Noãn duỗi tay đè lại. “Được rồi, kéo nữa thì chặt quá.”

Hoắc Minh mỉm cười với Lục Khiêm: “Khó hầu hạ lắm!”

Để tiễn Minh Châu và Thước Thước, người được chiều chuộng nhất nhà là Hoắc Tây cũng bị đưa đi, đêm khuya, mấy chiếc xe RV sang trọng chạy băng băng trên đường, Hoäc Minh sợ vợ mệt, để cô dựa đầu lên vai mình.

Tiểu Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập trông mong.

Có mẹ ở đây, Hoắc Tây sẽ không còn là em bé được chiều chuộng nhất nữa.

Ôn Noãn dựa vào đầu vai Hoắc Minh, cô nhẹ giọng mở miệng: “Minh, rõ ràng Minh Châu còn lớn hơn em cả một tuổi, sao em lại có cảm giác như em gả con gái đi vậy!”

Hoäc Minh vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng ngại! Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”

Ôn Noấn bỗng dưng đỏ mặt.

Lúc vợ chồng bọn họ làm việc, thỉnh thoảng Hoắc Minh nổi hứng sẽ nằm ghé bên cổ cô, gọi cô là bé cưng.

Ôn Noãn cảm thấy rất thẹn thùng.

Dường như Hoắc Minh cũng nghĩ tới chỗ đó, cặp môi đẹp mím nhẹ, cuối cùng vẫn phải kiêng dè vì có trẻ con trên xe

Nửa giờ sau, xe dừng lại. Đã muộn nhưng đèn đuốc trong nhà họ Hoắc vẫn sáng trưng.

Minh Châu dắt Thước Thước đứng ở chỗ ra vào trước cửa, ánh đèn vàng ấm phía trên chiếu xuống người tạo cảm giác dịu dàng.

Lúc Lục Khiêm xuống xe, ông bỗng khựng lại. Ông nhìn chăm chú vào cô gái ông yêu. Minh Châu cũng vậy.

Vào giờ khắc này, những khó khăn đau khổ cô ấy đã từng trải qua dường như đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm hy vọng vào tương lai.

Có người khác ở đây, Lục Khiêm lại là người có địa vị, tất nhiên cần phải kiềm

chế. Thư ký Liễu nhận thấy không khí như cô đọng lại.

Anh ta lập tức tiến lên cho Tiểu Thước Thước một bao lì xì để phá tan bầu không khí ấy.

Phong bì dày cộm. Minh Châu nhẹ giọng nói: “Mau cảm ơn bác đi con.” Tiểu Thước Thước mềm mụp mà nói: “Cảm ơn bác Liễu.”

Thư ký Liễu xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mỉm cười: “Bố cháu còn có cái lớn hơn cơ!”

Số lần Thước Thước được gặp Lục Khiêm không nhiều lắm, cậu bé có hơi thẹn thùng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1015: Hoắc Minh ừ một tiếng


Minh Châu có hơi thẹn thùng.

Bà Hoäc nói năng nhỏ nhẹ, dặn dò vài câu.

Tuy nói vẫn chưa kết hôn chính thức nhưng tóm lại sẽ có một ngày Minh Châu sẽ phải tới định cư ở thành phố C.

Bà Hoắc có hơi đau lòng. Ôn Noãn an ủi vài câu.

Hoắc Minh đã đi tới, anh tháo bao tay da ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của em gái.

“Anh!” Tình cảm giữa Minh Châu và anh rất thân thiết, nhịn không được gọi anh một tiếng.

Hoắc Minh ừ một tiếng.

Anh giả bộ ra vẻ không để tâm quá nhiều, nói: “Cuối cùng cũng cuốn gói đi rồi! Ở bên kia chung sống với người ta cho tốt, đừng động một chút lại chạy về nhà mẹ khóc nhè.”

Minh Châu uể oải cúi đầu, nhìn vô cùng đáng thương.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn chồng một cái, giọng nói mềm mại: “Có ai làm anh trai như anh không?”

Hoắc Minh không nói gì nữa, chỉ nhìn em gái.

Minh Châu nức nở một tiếng, bước đi vài bước chậm rãi nhưng rồi nhịn không được lại quay đầu gọi một tiếng anh. Giờ khắc này dường như quay về lúc còn nhỏ, cô ấy gây họa luôn có anh trai che chở, mặc kệ đó là sinh nhật hay là ngày lễ, anh trai lúc nào cũng yêu thương cô ấy.

Hoắc Minh sao mà không hiểu cô ấy cho được?

Anh đi tới xoa đầu cô ấy rồi nói: “Năm sau anh và chị dâu sẽ tới thăm em.” Lúc này Minh Châu mới cảm thấy khá hơn một chút. Dưới bậc thang, Lục Khiêm ôm Thước Thước đang đứng đợi cô ấy.

Hai bố con trông giống nhau, cả hai đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô ấy, Bước chân của cô ấy bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.

Cuối cùng, cô ấy bước tới trước mặt ông: “Đi thôi!”

Mấy chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra khỏi nhà họ Hoắc.

Người nhà họ Hoắc nhìn, hồi lâu sau Hoắc Chấn Đông mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Năm nay ăn Tết thiếu đi hai người, sẽ quạnh quế hơn một chút, phải nói mẹ con chuẩn bị nhiều hơn, nhất định phải ăn Tết vô cùng náo nhiệt mới được.”

Hoắc Minh ôm lấy Ôn Noãn.

Anh nói: “Bố quên rồi hả, năm nay chúng ta cũng có thêm hai người!”

Sùng Quang, còn có đứa bé trong bụng Ôn Noãn!

Hoắc Chấn Đông khựng lại, sau đó ông đã hiểu.

Ông cười nói: “Cũng đúng, có thêm hai người sẽ càng náo nhiệt rộn ràng hơn! Minh, Tết m Lịch bố con mình phải uống thêm hai ly!”

Ông duỗi người: “Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng khổ tận cam lai*”

*Khổ tận cam lai: Trích từ câu thơ “Hay là khổ tận tới ngày cam lai” từ “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, có nghĩa là hết khổ rồi đến vui sướng.

Dứt lời, ông và vợ nhìn nhau cười.

Hoắc Minh vẫn ôm lấy vợ mình, đứng trong màn đêm, vẻ mặt anh dịu dàng hơn cả.

Lúc một nhà Lục Khiêm trở về thành phố C đã là rạng sáng.

Vốn nghĩ bà cụ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi, không ngờ ô tô vừa tiến vào sân, bà cụ đã ra đón.

Gió lạnh thổi phần phật.

Bà cụ Lục đứng dưới đèn, nhìn cửa xe mở ra, một bé trai nhảy xuống.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1016: Thư ký Liễu rời đi


Cô ấy đi tới ôm lấy bà cụ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cháu không mệt!”

Bà cụ vỗ nhẹ tay cô, xoay người nói với con trai: “Đưa Minh Châu đi nhà ăn nhỏ ăn, mẹ hấp để trong nồi. Bây giờ mẹ phải dắt Thước Thước nhà chúng ta đi ăn món ngon.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Mẹ đã nói thì con nào dám không nghe!”

Ông bảo thư ký Liễu đi về trước.

Thư ký Liễu vốn thích chọc ghẹo, thuận miệng nói đôi câu hài hước: “Vốn đang định ở lại ké một ly rượu mừng, xem ra không được uống rồi. Tôi vẫn nên thành thật quay về đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Lục Khiêm cười mắng: “Thằng nhóc này!”

Thư ký Liễu rời đi.

Bà cụ dắt cháu nội về phòng riêng, có lẽ sẽ ngủ ở đó.

Trước mắt, chỉ còn lại Lục Khiêm và Minh Châu.

Ông vẫn khỏe mạnh cường tráng mà cô lại càng trẻ tuổi xinh đẹp.

Vào đông, cây tử đằng phía trên tuy đã khô héo nhưng nhìn vẫn nên thơ vô cùng, Lục Khiêm nắm tay cô ấy bước đi rất chậm... Quay lại nơi này một lần nữa, tâm trạng của cả hai đều biến đổi không ngừng.

Minh Châu không được thoải mái cho lắm.

Lục Khiêm bỗng nhiên dừng lại, ông ôm cô vào lòng, ép lên gốc cây cổ thụ.

“Làm sao vậy?”

“Con trai đã lớn vậy rồi mà còn thẹn thùng thế này, thế chẳng phải đã phụ lòng tốt của bà cụ để chúng ta ở riêng hay sao?”

Giọng nói của Lục Khiêm vô cùng dịu dàng, khiến người ta rung động trong lòng.

Minh Châu mất tự nhiên, quay mặt đi.

Cô ấy thích ông, cũng đã chịu nhiều tổn thương. Nhưng giờ đây hạnh phúc tới quá nhanh, cô ấy bỗng có cảm giác chịu không nổi.

Một giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt.

“Đừng khóc!” Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ kia.

Ông nói: “Minh Châu, sau này anh sẽ không làm em khóc nữa! Chú Lục đã về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa, sẽ ở cạnh em và con trai của chúng ta. Anh sẽ làm một người bố, người chồng tốt, chỉ cần em không chê anh già là được.”

Đôi môi của Minh Châu run rẩy: “Chú không được nói như vậy!”

Ông không già, không già một chút nào.

Vẫn là chú Lục đẹp đến mức lóa mắt đấy.

Trong lòng Lục Khiêm ướt át, ông nhẹ nhàng dựa lại gần, chôn mặt vào bên cổ cô rồi nói nhỏ: “Minh Châu, lúc ấy anh đuổi em đi, bà cụ rất giận anh! Thâm khóc rất nhiều lần.”

Ông vừa nói vừa nhịn không được hôn lên môi cô ấy.

Dưới cây cổ thụ thơm ngát, có một cặp tình nhân hôn nhau quyến luyến, trước hoa dưới trăng.

Đến khi nụ hôn kết thúc.

Minh Châu khóc: “Lục Khiêm, anh thật xấu, anh cố ý nói những lời này.”

Ông ừ một tiếng rồi nói: “Đúng vậy! Minh Châu, là anh cố ý, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng bà cụ nhớ em, anh cũng nhớ em... Cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau.”

Đầu mũi cô đỏ bừng, xoay mặt qua hướng khác: “Vừa ăn cướp vừa la làng!”

Lục Khiêm nhìn biểu cảm của cô.

Minh Châu vốn đã hợp gu ông, thế nhưng dáng vẻ của cô lúc này càng khiến ông rung động.

Bề ngoài của ông trông nhã nhặn nghiêm túc nhưng ông lại chẳng phải người đứng đắn bao giờ.

Bàn tay to rộng nắm lấy cổ cô, ép cô hôn ông, nụ hôn thật sự rất sâu.

Chạm tới tận sâu trong cơ thể và linh hồn.

Cô run rẩy dưới bàn tay ông, lại sợ bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, vì thế chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai của người đàn ông, nhỏ giọng nức nở kháng nghị...

Lục Khiêm hôn một hồi lâu, cuối cùng mới chịu buông tha cho Minh Châu.

Chỉ hôn nhẹ một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói dịu dàng: “Ăn thêm một chút đi!”

Minh Châu cũng nhớ nhung tay nghề của bà cụ. Cô gật đầu, đang định đi cùng ông.

Lục Khiêm đứng ở phía trước cô, hơi khom lưng xuống. Cô ngây ngẩn cả người, Lục Khiêm quay đầu: “Chú Lục cõng em.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1017: Minh Châu che mặt lại


Cô ăn thỏa mãn rồi lại thấy lo lắng.

Minh Châu nhặt rau thơm trong bát lên: “Sau này em có cần học nấu cơm không? Cũng không thể để bà nấu cơm cho em mãi được, nói ra anh trai em lại mắng em nữa!”

Nghe vậy, Lục Khiêm bật cười.

Ông niết mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bà cụ nấu cho em ăn là vì bà cụ thương em! Làm việc nhà cũng không tới lượt em, có biết bao nhiêu là người giúp việc ở trong nhà đấy thôi!”

Minh Châu vui vẻ tiếp tục ngồi ăn.

Cô còn thầm nói xấu chú Lục của cô: “Trong nhà chỉ có mấy người, thế mà có hơn mười người giúp việc, chú Lục thật biết hưởng thụ.”

Lục Khiêm thấy Minh Châu đã sắp ăn xong. Ông duỗi tay cởi nút thắt áo khoác của Minh Châu, sờ cái bụng nhỏ của cô.

Đàn ông lâu lâu cũng thích nói mấy lời bậy bạ, Lục Khiêm tuy là người có địa vị nhưng cũng không ngoại lệ.

“Cái chú Lục biết hưởng thụ nhất chính là em!”

Minh Châu bị ông sờ soạng, mặt cô đỏ như máu, cong người lại theo bản năng lắp bắp: “Chú làm gì thế? Em vẫn chưa ăn xong đâu!”

Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thăm thẳm.

Tay ông không ngừng lại, nói: “Bà cụ nói để em ở trong căn phòng trước kia! Để anh đưa em lên!”

Ông nói xong thì chặn ngang bế cô lên, đi thẳng ra phòng riêng phía sau. Cô ấy biết rõ ông muốn làm gì.

Minh Châu không còn mặt mũi gặp người khác.

Cô ấy ôm chặt lấy ông, khuôn mặt chôn trong lòng ngực ông, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng mà... Sẽ có người thấy mất!”

Lục Khiêm cúi đầu, dịu dàng hôn cô.

Vừa mở miệng, giọng nói nghẹn lại khó thành lời: “Chúng ta là vợ chồng, dù người giúp việc có thấy thì cũng sẽ biết điều.”

Dù sao Minh Châu vẫn còn trẻ tuổi, da mặt không dày như ông. Cô thúc giục ông: “Chú nhanh lên đi!”

Lục Khiêm cười một tiếng, bước chân nhanh hơn, mau chóng đi tới phòng riêng của ông.

Vào phòng. Cô ấy bị ông đè trước ván cửa, vừa hôn vừa xoa.

Dù sao tối nay cũng rất đặc biệt, là lần đầu tiên bọn họ làm sau khi xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, lại còn ở trong phòng ngủ của ông.

Tất nhiên còn kích thích hơn tất cả những lần trong quá khứ nhiều.

Thậm chí, ông không đợi được tới khi lên giường, đã chiếm lấy cô.

Minh Châu đã có nhiều lần cùng ông nhưng chưa bao giờ thấy ông vội vàng khó kìm nén như vậy, Lục Khiêm lạc vào biển tình cũng như những người đàn ông bình thường khác, khiến cô cảm giác chỉ cần giơ tay là có thể với tới.

Thậm chí cô càng yêu ông hơn.

Cả người Minh Châu run rẩy, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ông, giọng nói của cô vô cùng mềm mại, quyến rũ: “Lục Khiêm.”

Lục Khiêm loạn nhịp.

Ông cúi đầu, tìm kiếm cặp môi đỏ của cô, nụ hôn lúc sâu lúc cạn.

Những lúc thế này, ông thích được nghe cô gọi như vậy.

“Lại gọi thêm một lần nữa đi.”

Minh Châu cắn nhẹ bờ vai ông, không chịu kêu nữa, ông đáng ghét quá đi.

Lục Khiêm cũng không ép cô.

Đôi mắt ông sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thật kỹ lớp da thịt phiếm hồng xinh đẹp này, tốt nhất nhất là khắc vào trong xương cốt của mình, cả đời không thể quên!

Đối với bọn họ mà nói, đêm nay thật sự khắc sâu vào trong tim.

Chìm xuống nổi lên liên tục, ông không muốn dừng tay...

Minh Châu bị ông phá tan, giọng nói của cô run rẩy: “Thư ký Liễu nói, chú... Sáng mai vẫn phải đi làm.”

Lục Khiêm dùng một tay nắm lấy cằm Minh Châu.

Ông cắn vào cánh môi cô, đau đến mức cô lại nấc lên lần nữa.

Ông dán sát vào cô ấy lẩm bẩm: “Lúc này mà em còn có thể nghĩ được chuyện đó sao?”

Minh Châu từ từ mở mắt ra, ánh mắt long lanh, là cảnh sắc mùa xuân đẹp nhất ông từng thấy.

Lục Khiêm chìm đắm trong đêm nay.

Sáng sớm hôm sau, lúc Minh Châu tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.

Lục Khiêm đã không còn ở bên cạnh.

Cô xoay người nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khế vuốt trán: Đã nên dậy chưa nhỉ!

Đúng lúc này, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra

Một dáng người cao lớn tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1018: Minh Châu rất vui


Minh Châu rất vui.

Tuy nói nhà họ Lục tôi tớ như mây, cô ở đây cũng có thể hưởng thụ sự chăm sóc tốt nhất.

Thế nhưng cô đã thương nhớ bánh rán hành buổi sáng của cửa hàng này rất nhiều năm.

Đặc biệt là khi cô đang mang thai Lục Thước, thèm phát điên.

Lúc ấy, xường xuyên vừa ngồi ăn bánh bao, bên cạnh là một ly nước sôi để nguội, vừa lau nước mắt nhớ Lục Khiêm lại hận ông vô tình.

Trong mắt Minh Châu tràn đầy vui mừng, lại có vẻ rất cẩn thận.

Cô vươn tay ra khỏi ổ chăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh mua lúc chạy bộ hả?” Lục Khiêm ừ một tiếng.

Sau đó xoa nhẹ đầu cô một chút: “Ít nhất cũng đi rửa mặt rồi hãng ăn!” Ông cũng có thói ở sạch.

Bình thường Minh Châu đã quen tùy tiện nhưng không muốn bị ông xem thường, đang định rời giường.

Lúc vừa mới vươn một chân ra, cô đã hối hận

Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào: “Lục Khiêm, anh lấy cho em một bộ quần áo đi!"

Lục Khiêm chưa cử động, ánh mắt mang theo cảm giác tình sâu. Cô không khỏi đỏ mặt, thúc giục: “Mau lên đi!”

Lục Khiêm cúi người hôn cô một cái, giọng nói hơi khàn: “Mặc áo sơ mi của tôi nhé.”

Nói xong, ông đi vào phòng để quần áo lấy một chiếc áo sơ mi trắng cho cô. Minh Châu nhận lấy, phía trên còn vương mùi hương thơm ngát của bột giặt, cô nhẹ nhàng khoác vào người, thuận tay vuốt mái tóc dài ra khỏi cổ áo.

Giương mắt lên lại va chạm với ánh mắt của Lục Khiêm.

Mặt cô nóng lên, chui vào phòng vệ sinh.

Lúc đi ra, Lục Khiêm đã đặt bữa sáng lên bàn ăn ở trong phòng sinh hoạt riêng, người giúp việc còn đưa một phần bữa sáng kiểu Tây tới, nghĩ lại chắc là ông thích ăn.

Minh Châu cắn bánh rán hành.

Căn một miếng, hương vị của đồ ăn thỏa mãn vị giác.

Đại khái là vị chuyện tối hôm qua, cả người cô lộ ra cảm giác lười biếng thoải mái.

Ăn xong nửa miếng bánh, cô giương mắt nhìn người đàn ông.

Lục Khiêm đang uống cà phê, vừa lật xem báo buổi sáng.

Minh Châu vừa uống sữa đậu nành vừa duyên dáng nói thầm: “Ở độ tuổi như anh không phải nên giữ gìn sức khỏe à? Sao lại thích uống cà phê vào sáng sớm giống như anh trai của em vậy?”

Lục Khiêm đặt tờ báo xuống, ánh mắt lưu luyến trên người cô một lát.

Sau đó cười khẽ: “Anh ở độ tuổi nào?”

Minh Châu nhìn ra ông không có ý tốt, không dám trêu chọc ông nữa, ngoan ngoãn ngồi uống sữa đậu nành.

Lục Khiêm ăn xong.

Ông dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát! Thước Thước có bà cụ chăm sóc, lúc này chắc là đã đưa đi siêu thị mua đồ ăn rồi, bà cụ đã có cháu nội, nên phải thể hiện cho bằng được.”

Minh Châu lo lắng: “Dù sao cũng không tốt lắm!”

“Có gì mà không tốt!”

Lục Khiêm cười: “Anh muốn chiều!”

Dường như lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc ông đứng dậy lại không kìm lòng nổi phải hôn cô một cái, cuối cùng mới lẩm bẩm: “Giữa trưa tôi sẽ về ăn cơm cùng eml”

Đương nhiên Minh Châu muốn ăn cùng ông.

Thế nhưng cô cũng không quên ông bận rộn đến mức nào, vì thế cô ôm cổ ông, nhẹ giọng nói: “Có bà cụ nữa mà, giữa trưa anh cứ nghỉ ngơi ở văn phòng, buổi tối ăn bữa tối cùng nhau.”

“Cũng đúng!” Lục Khiêm ôm lấy vòng eo thon của cô.

Khó lắm cuối cùng mới được ở bên nhau, vừa chạm đã cháy, ông dùng cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, hơi khó nhịn: “Thật sự rất muốn nghỉ ngơi mấy ngày, vui chơi thoải mái mấy ngày.”

Minh Châu mặt đỏ tim đập.

Một tay vân vê cúc áo sơmi của ông, nhỏ giọng nói: “Ăn Tết không phải ngày nghỉ sao? Không đủ cho anh...”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1019: Đám nhãi ranh mấy người


Quả thật ông rất sung sướng, cả hai mặt sinh lý lẫn tâm lý.

Tới văn phòng, cấp dưới đã biết ông đón bạn gái và con trai về nhà từ sớm, bây giờ lại thấy tâm trạng của ông Lục tốt như thế lại bắt đầu ồn ào đòi ông mời ăn cơm, ăn kẹo mừng.

Thư ký Liễu cười mắng: “Đám nhãi ranh mấy người, lá gan to ra rồi đúng không, còn dám đùa với cả ông Lục?”

Lục Khiêm lại xua tay không thèm để ý.

Ông nói với cấp dưới: “Chăm chỉ làm việc đi! Tan tầm bảo thư ký Liễu phê duyệt kinh phí cho mọi người chỉ tiêu, còn phần kẹo mừng, các cậu còn sợ thiếu hả?”

Cấp dưới dẻo miệng nói thêm nhiều lời hay.

Lục Khiêm đưa thư ký Liễu vào văn phòng.

Những kỹ sư trẻ tuổi và đám công nhân viên chức tụm lại với nhau, cười vui thảo luận.

[Nghe nói bạn gái ông Lục là một người mẫu.]

[Ông Lục mà lại tìm người mẫu hả?]

[Cậu không biết rồi! Người ta là con gái nhà giàu bên thành phố B, tiến vào giới giải trí chẳng qua cũng chỉ để chơi bời thôi... Đến tuổi này mà ông Lục mới xác

định quan hệ, nếu không phải vô cùng xinh đẹp ưu tú, cậu cảm thấy ông ấy có cần không?]

Một đám người thảo luận vô cùng nhiệt tình, bỗng nhiên yên tĩnh lại. Có người yếu ớt mở miệng: “Kỹ sư Lam!”

Người tới chính là Lam Tử Mi, cô ta có tình cảm khác biệt với Lục Khiêm, tất cả mọi người đều biết bọn họ là mối tình đầu.

Lúc này họ lại lo lắng để kỹ sư Lam nghe thấy. Dù sao kỹ sư Lam đã bị mất một bàn tay, hẳn là bây giờ cô ta vô cùng tự tỉ. Quả thật Lam Tử Mi đã nghe thấy.

Nhưng cô ta lại giả bộ như không biết gì, vẫn mỉm cười: “Sao lại tụ tập ở đây? Để ngài Lục thấy lại rầy mấy người.”

Tóm lại cô ta vẫn lấy Lục Khiêm ra để nói.

Rất có khí thế của bà chủ.

Những người khác tốp năm tốp ba tản ra, nụ cười trên mặt Lam Tử Mi lập tức

biến mất.

Cô ta giơ tay phải của mình lên. Cho dù đã đeo ngón tay giả nhưng cô ta vẫn không sử dụng được dễ dàng.

Đại khái Lục Khiêm nể tình cũ, ông không đuổi tận giết tuyệt, giữ cô ta lại làm

việc nhân sự. Chỉ là cuối cùng cô ta đã không thể tiếp xúc với những tài liệu mật, cũng đã mất giá trị.

Lam Tử Mi đứng đó một lúc lâu.

Cô ta từ từ đi vào thang máy, đi tới tầng tám, văn phòng của Lục Khiêm. Lục Khiêm đang chuẩn bị mở họp.

Thấy cô ta tiến vào thì lạnh lùng hỏi: “Kỹ sư Lam, có việc gì vậy?”

Hôm nay Lam Tử Mi ăn mặc rất trang nhã.

Áo sơ mi tơ lụa và áo khoác, kết hợp với một đôi boots da dê.

Vòng cổ trân châu trắng Dior cổ điển, rất đẹp.

Lục Khiêm không thèm thưởng thức.

Lam Tử Mi nở nụ cười miễn cưỡng: “Ở dưới tôi nghe bọn họ nói, cô Hoắc đến

thành phố C ăn Tết, chắc hẳn anh rất vuil”

Mấy năm nay, Lục Khiêm xem cô ta như không khí. Cũng chỉ có lúc nhắc tới Minh Châu, ông mới có một chút phản ứng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1020: Ông ký tên vào văn bản


Ông ký tên vào văn bản.

Điều cô ta đi tới thành phố T.

Lam Tử Mi nhẹ nhàng hít một hơi: “Chỉ vì cô ta tới đây, cho nên tôi phải nhường chỗ đúng không? Lục Khiêm, ngay cả thành phố € mà anh cũng không cho tôi ở lại, phải không?”

Giọng điệu của Lục Khiêm lạnh lùng: “Chuyện này tốt cho cả hai người!”

Ông đã hạ quyết định, cô ta không có cách nào thay đổi.

Lúc Lam Tử Mi cầm lệnh điều chuyển đi ra, thư ký Liễu đứng canh trước cửa, thấy sắc mặt của cô ta không tốt cũng hỏi thăm theo thói quen.

Lam Tử Mi cũng không thèm nhìn anh ta. Thư ký Liễu đang khó hiểu, Lục Khiêm đi ra. Phải đối phó với phụ nữ, tóm lại vẫn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Ông không nói, thư ký Liễu cũng đoán ra bảy tám phần, cười nhẹ: “Kỹ sư Lam sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.”

Lục Khiêm dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Truyền Chí, cậu biết không, điều tôi hối hận nhất chính là có quá nhiều tri kỷ trước khi gặp được Minh Châu, nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ muốn được đầu bạc trăm năm với một cô gái, tôi nhất định sẽ sống sạch sẽ để chờ cô ấy.”

Với người như ông, thật ra nhu cầu sinh lý cũng không quan trọng như vậy.

Những hồng nhan kia cũng chỉ dùng để giết thời gian mà thôi.

Ông cũng không để bụng.

Thế nhưng ông biết, Minh Châu sẽ để ý, không có cô gái nào mà không để ý.

Thư ký Liễu an ủi vài câu.

Buổi chiều, Lam Tử Mi thu dọn đồ, sau khi rời khỏi tòa nhà sẽ phải nhanh chóng đi tới thành phố T.

Đồng nghiệp vô cùng bất ngờ nhưng cũng đoán được đây là dấu vết của ông Lục, từ đó không ai dám nhắc lại về người này.

Lục Khiêm làm việc cả ngày.

Trước khi tan tầm, ông gọi điện thoại cho Minh Châu: “Đang làm gì vậy?”

Đầu dây bên kia, Minh Châu mới bận việc xong.

Cô giúp đỡ bà cụ sơ chế một vài nguyên liệu nấu ăn, nghe nói đó đều là đồ ăn Tết, người ta đưa tới mấy cái rương đựng măng núi cô rất thích, xin bà cụ một rương gửi về thành phố B.

Lúc này cô đang đau eo đau lưng, điện thoại của Lục Khiêm lại tới.

Cô giả bộ oán giận: “Làm việc nhà mệt muốn chết!”

Lục Khiêm đoán được cô sẽ không chịu ngồi yên, đi theo bà cụ làm việc nhà, vì thế cười trêu chọc cô: “Mệt hơn tối hôm qua hả? Nhưng cũng đũng, tối hôm qua em cũng đâu có cần tốn công tốn sức gì đâu!”

Minh Châu nghe xong nóng cả mặt.

Lục Khiêm nới lỏng cúc áo sơ mịi, dịu dàng nói: “Vốn đang định gọi em ra ngoài, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cùng chú Lục của em, rồi còn xem phim gì đó, nếu em mệt mỏi vậy đành để hôm khác.”

“Không mệt, không mệt.”

Minh Châu vội vàng la lên: “Em không mệt chút nào!”

Lục Khiêm cười nhẹ: “Tối hôm qua cũng không mệt sao?”

Rõ ràng ông đang tán tỉnh đưa đẩy cùng cô, chút đạo hạnh của Minh Châu làm gì đủ dùng?

Cô lắp bắp.

Lục Khiêm thấy chuyển biến tốt thì ngừng, giọng nói quay lại với sự dịu dàng: “Tôi phái xe riêng tới đón eml”

Minh Châu không cam lòng, trước khi cúp điện thoại còn hừ nhẹ: “Anh bắt nạt eml”

Lục Khiêm còn dịu dàng hơn ban nãy một chút.

Thậm chí còn có chút ý cười: “Đêm nay anh cũng muốn bắt nạt em tiếp, em có cho không?”

Cô không trả lời được vấn đề xấu hổ như thế này.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1021: Mặt Minh Châu càng đỏ hơn


Bà cụ dắt cháu nội đi tắm, vừa về đúng lúc nhìn thấy cô.

Bà cười tủm tỉm rồi nói: “Hẹn hò tốt đấy! Người trẻ tuổi phải đi hẹn hò! Buổi tối không về ngủ cũng không sao, nghe nói có mấy cái khách sạn mới mở ở thành phố ©, đều là đồ mới, kêu Lục Khiêm dắt cháu tới ở thử xem.”

Minh Châu: Bà cụ phóng khoáng thế sao?

Nói chuyện một hồi thì tài xế tới, cửa xe mở ra, hóa ra là thư ký Liễu tự mình tới đón.

Anh ta chào hỏi với bà cụ. Bà cụ cho anh ta một hộp măng núi.

Thư ký Liễu cũng thích ăn cái này: “Cháu sẽ nhận vậy! Buổi tối để vợ cháu xào một đĩa thịt lợn trước, nhắm rượu thì không có gì bằng!”

Bà cụ cười mắng: “Đừng làm khó vợ cháu quái” Thư ký Liễu lại nói thêm vài câu dí dỏm, mời Minh Châu lên xe.

Minh Châu cũng đã quen với anh ta nhưng dù sao lứa tuổi khác nhau, cũng không có nhiều lời.

Thế nhưng thư ký Liễu lại chủ động nói: “Tôi làm việc với ông Lục đã sắp được hai mươi năm, bà cụ xem tôi như một nửa con trai, mười mấy năm trước vợ tôi sinh bệnh nặng, vẫn nhờ bà cụ giúp tôi tìm một vị bác sĩ tốt.”

Minh Châu cảm thấy tình cảm giữa bọ họ rất tốt.

Cô cho rằng, cô sẽ trực tiếp gặp mặt Lục Khiêm ở bên ngoài, không ngờ xe lại chạy tới tòa nhà văn phòng.

Lúc này đã là 6 giờ.

Phần lớn đã tan tâm sớm nhưng vẫn còn vài người tụm năm tụm bảy cùng nhau ra ngoài, thấy người đứng bên cạnh thư ký Liễu, ai cũng đã đoán ra thân phận của cô, ắt hẳn chính là bạn gái của ông Lục.

Bọn họ cảm thấy Minh Châu còn đẹp hơn trên tạp chí.

Hơn nữa cực kỳ trẻ tuổi, làn da mịn màng trắng trẻo tuyệt vời.

Ông Lục theo đuổi được người ta kiểu gì vậy?

Nam chính trong câu chuyện này vẫn đang ở trong văn phòng xem tài liệu, trước mặt có một kỹ sư đang đứng, Lục Khiêm nhíu mày: “Tiểu Lý, phải để ý kỹ chuỗi số liệu này, chúng ta không thể có bất kỳ sai lầm nào, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm! Cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Người được gọi là Tiểu Lý nhưng thật ra cũng đã tới tuổi bốn mươi.

Mặt già đỏ bừng: “Vâng, đêm nay tôi sẽ tăng cai”

Lục Khiêm lại đứng dậy vỗ vai anh ta: “Ngày mai rồi làm! Hôm nay không phải là sinh nhật của con nhóc sao? Tan tầm sớm một chút rồi đi mua cho con bé một cái bánh kem thật ngon để cùng đón sinh nhật, mấy năm nay cũng chưa để ý tới chuyện này đúng không?”

Kỹ sư Lý xúc động, nước mắt lấp lánh.

“Vâng! Tôi lập tức tan tâm!”

Lục Khiêm lại vỗ vai anh ta một cái, người anh em này quả thật rất vất vả. Đang nói chuyện, thư ký Liễu đưa người vào.

Anh ta thấy kỹ sư Lý, cười: “Kỹ sư Lý cũng ở đây sao?”

Kỹ sư Lý làm kỹ thuật đã lâu năm, nhìn thấy mấy đồng nghiệp lớn cũng không chú ý, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, mặt già đỏ bừng.

Thư ký Liễu dường như đã nhận ra điều gì đó, ôi trời một tiếng.

“Đã quên giới thiệu! Thế nhưng cứ để ông Lục giới thiệu đi!”

Lục Khiêm nhìn Minh Châu.

Hôm nay cô thật xinh đẹp.

Ông rút hai điếu thuốc ra, ném một cái cho Tiểu Lý Tử đang sững sờ, cười cười: “Đừng nghe cậu ta giả khổ! Người này ba ngày không đánh sẽ lật nóc nhà mất! Tiểu Lý, đây là người yêu của tôi, Hoắc Minh Châu.”

Kỹ sư Lý kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, vươn một tay ra.

Anh ta có hơi co quắp: “Chào cô!”

Mặt Minh Châu đỏ lên.

Cái gì thế, sao cô lại biến thành cô rồi? Hơn nữa đối phương nhìn còn lớn tuổi hơn cô nhiều, còn có vì sao Lục Khiêm lại gọi cô là người yêu, cô có hơi ngượng

ngùng nhưng lại rất vui mừng.

Chờ mãi không thấy cô duỗi tay, kỹ sư Lý cho rằng bản thân da dày thịt khô, tay đang dơ.

Vì thế lau tay lên người. Minh Châu vội vàng nói: “Không phải!”

Cô vươn đôi tay trắng mịn ra, lúc bị người ta cầm tay, trong lòng bàn tay đối phương toàn là mồ hôi.

Kỹ sư Lý là người thật thà, sờ đầu rồi nói: “Cô rất xinh đẹp!”

Mặt Minh Châu càng đỏ hơn.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1022: Ông nhìn cô


Giọng điệu của cô có ý làm nũng.

Lục Khiêm vừa ký tên vừa bất đắc dĩ mà nói: “Xem hết mấy cái này là xong rồi!"

Minh Châu vòng đến sau lưng ông.

Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cô lại nhẹ nhàng mát xa cổ cho ông, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh có mệt không, nếu anh mệt thì chúng ta không đi dạo phố nữa, về nhà ăn cơm.”

Lòng Lục Khiêm nhữn ra.

Ông nhìn cô.

Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng không thể cho cô cái gì, còn khiến cô phải nhận biết bao là đau khổ.

Nhưng cô vẫn đối xử với ông tốt đến thế.

Ông quay ra sau giữ chặt lấy tay cô, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng sao?”

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô ghé thân mình mềm mại lại sát gần bên ông, khuôn mặt dán vào bên gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dễ chịu ấy, giọng nói cô mềm mại dịu hiền: “Em muốn anh được thoải mái một chút.”

Lục Khiêm sờ tay cô: “Minh Châu, anh không mệt.”

Lúc trước có lẽ mệt nhưng bây giờ có cô ở bên người, thật sự không còn mệt nữa.

Cửa bị mở ra, thư ký Liễu bưng một tách trà nhân sâm vào trong, thấy khung cảnh ấm áp thế này lại không biết nên vào hay nên ra, dứt khoát nở nụ cười, đóng cửa lại rồi trêu chọc: “Nhất định là cô Minh Châu đang đau lòng thay ngài. Tôi thấy ly trà này để cho ngài uống bồi bổ thân thể là thích hợp nhất rồi.”

Lục Khiêm nhấp môi cười.

Ông chỉ sang một bên, nói: “Đặt đó đi! Cậu cứ tan tầm trước!"

Thư ký Liễu tất nhiên nghe theo.

Cửa khép lại, Minh Châu vẫn chưa thể rời khỏi lưng của người đàn ông, bởi vì ông cứ túm lấy tay cô mãi. Cô đấm nhẹ vào vai ông một cái: “Thả em ra, để người khác nhìn thấy không tốt!”

Lục Khiêm lại kéo cô ngồi lên trên đùi, đưa ly trà nhân sâm cho cô.

“Bổ âm!”

Minh Châu không chịu uống, cô cũng chưa tới tuổi.

Lục Khiêm xoa môi cô, dịu dàng mà nói: “Môi đã tróc cả ra rồi! Trong cơ thể không đủ nước, ngoan, uống một chút!”

Cô gái trẻ tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.

Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước. Đây là vì tốt cho cô!

Tuy rằng Minh Châu cái biết cái không nhưng cô vẫn biết đây không phải lời hay.

Cô vẫn không chịu uống, lại ăn vạ trên đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cô.

Cứ thế hoàn thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cô, một tay bưng trà nhân sâm đút cho cô. Đàn ông có rất nhiều cách để đối phó với một người phụ nữ, Minh Châu sao mà chịu nổi, ngoan ngoãn uống hết nửa ly sau đó lại làm nũng bắt ông uống.

Lục Khiêm cũng không phụ lòng thư ký Liễu.

Một ngụm là hết.

Ông cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế: “Đi thôi! Dắt em đi ăn cơm, đi dạo phố.”

“Còn có xem phim nữal” Minh Châu nhân cơ hội ôm lấy cánh tay ông.

Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, vẫn nũng nịu y như trước đây, chỉ khác một chỗ.

Về sau, cô sẽ lấy thân phận người vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.

Lục Khiêm là phái hành động, rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô.

Dưới lầu, một chiếc màu đen Land Rover đang đỗ. Minh Châu nhìn ông: “Ở thành phố C anh lái xe này sao!”

Lục Khiêm mở cửa xe thay cô, cười: “Mới đổi! Không phải còn có Thước Thước sao, chiếc này rộng rãi hơn.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1023: Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cô


Tới gần Tết m Lịch.

Thành phố € tuy không phồn hoa bằng thành phố B nhưng cũng có khung cảnh náo nhiệt kiểu khác.

Người đến người đi khắp mọi nơi, lại tới giờ ăn cơm, mùi đồ ăn tỏa ra khắp muôn phương.

Lục Khiêm dừng xe, nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn gì?” Minh Châu trong giây lát thật nghĩ không ra.

Số lần cô ăn cơm ở ngoài cùng ông chỉ cần một cái bàn tay đã có thể đếm hết, phần lớn đều ăn ở quán cơm gia truyền kia.

Cô khẽ cắn môi: “Muốn ăn đồ Thái Lan!” Lục Khiêm véo nhẹ mặt cô: “Được thôi, chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn Thái Lan.” Minh Châu vội vã muốn xuống xe, ông giữ cô lại: “Mặc thêm áo khoác vào.”

Cô không chịu, còn nói vài bước nữa là vào thang máy, tóm lại là vẫn thích xinh đẹp hơn.

Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cô.

Vừa xuống xe đã thấy cô đi phía trước, quảng trường treo rất nhiều đèn để tạo không khí náo nhiệt, trong màn đêm ánh đèn sáng lên giống như một dải ngân hà nhỏ

Minh Châu của ông còn lóa mắt hơn cả dải ngân hà kia.

Lục Khiêm gọi cô lại: “Minh Châu.”

Minh Châu xoay người, nhỏ giọng oán giận: “Chú Lục, anh đi chậm muốn chết!”

Lục Khiêm bước nhanh vài bước, khoác áo lên vai cô sau đó ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô, ông không chỉ lướt qua hôn nhẹ mà đó là một nụ hôn sâu.

Cô cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Ông dụ dỗ cô hôn ông, Minh Châu có hơi ngượng ngùng, đặt tay trước ngực ông đẩy nhẹ.

Ốm ờ.

Lục Khiêm kéo áo khoác của cô cao lên, che luôn mặt cô.

Đến lúc kết thúc, trái tim Minh Châu đập thình thịch, vóc người của ông cao lớn, vừa lúc để cô ghé vào cổ ông, nhỏ giọng oán giận: “Chắc chắn có người nhìn thấy.”

Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng.

Ông sờ mặt cô, hạ giọng nói: “Minh Châu, anh chưa bao giờ bạo dạn như vậy!”

Nơi này là thành phố C.

Người đến người đi, thậm chí còn có bạn bè thân thích hoặc là cấp dưới, lúc nào cũng có khả năng vô tình gặp được.

Nhưng khi ông nghe thấy cô gọi chú Lục, thật sự không nhịn được.

Đại khái Minh Châu cũng đoán được nguyên nhân, giọng nói của cô nhỏ nhẹ như chú mèo con: “Sau này không gọi chú là chú Lục nữa, chỉ gọi Lục Khiêm thôi.”

Lục Khiêm mặc áo khoác vào cho cô, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Minh Châu bất mãn: “Đến nhà hàng rồi lại phải cởi ra.”

“Mặc vào cho đàng hoàng! Nếu muốn cởi quần áo như vậy thì chờ tới khi về nhà, em muốn cởi cái nào cũng được.” Lục Khiêm trầm giọng nói, quản lý cô vô cùng nghiêm khắc.

Minh Châu không lên tiếng nữa, khuôn mặt ửng đỏ.

Ông chẳng biết xấu hổ tẹo nào!

Lục Khiêm thấy cô giận dỗi đi phía trước, duỗi tay kéo cô lại, để cô ôm lấy ông.

Minh Châu vẫn muốn làm mình làm mẩy một tí nhưng lại không nỡ buông ra. Cũng may đã tới nhà hàng, ông cũng kiềm chế.

Nhưng Minh Châu cũng phát hiện ra, từ lúc Lục Khiêm ngồi xuống, toàn bộ phụ nữ bên trong nhà hàng đều đang nhìn ông.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1024: Minh Châu uống vô cùng căng đầy


Chiếc nhẫn cầu hôn duy nhất bằng kim cương mà cô cũng không nỡ đeo. Phỏng chừng định để dành tới lúc kết hôn mới dùng.

Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, thế nào, cô cảm thấy chú Lục của cô rất nghèo sao?

Minh Châu có rất nhiều trang sức nhưng có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông mình yêu tặng cho đâu. Cô cúi đầu gắp miếng cà ri tôm, không lên tiếng.

Lục Khiêm đoán được tâm tư của cô.

Ông lột vỏ tôm cho cô, bỏ vào trong chén nhỏ.

Mấy người phụ nữ phóng ánh mắt hâm mộ tới từ bốn phía.

Lục Khiêm lại múc cho cô một chén súp Tom Yum: “Uống thêm cái này đỉ! Phù hợp với phụ nữ!”

Minh Châu uống vô cùng căng đầy.

Thế nhưng cô lại trở nên hẹp hòi, kêu lên: “Lúc trước chắc tới đây ăn với cô Hồ, cô Trương không ít lần nhỉ, bằng không sao mà biết cẩn thận như vậy!”

Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên khó lường.

Một lát sau, ông thấp giọng nói: “Khó có khi chúng ta cùng nhau ăn cơm riêng, đừng khó chịu ở đây, nhé?”

Ông dỗ dành.

Minh Châu cũng thích kiểu này, ngay từ đầu cô đã rất nghe lời ông.

Cô ngoan ngoãn ừ một tiếng, không náo loạn với ông nữa.

Lục Khiêm nhìn cô rũ mắt ngoan ngoãn, dáng vẻ vô cùng dễ nuôi, trong lòng trở nên ấm áp. Cuộc sống tốt đẹp thế này, bọn họ còn có thể nắm tay nhau thêm vài thập niên.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo phố, cô dựa hết cả người vào lòng ông.

Lục Khiêm chưa bao giờ gặp ai dính người như thế này.

Nhưng ông thích.

Ông đưa cô đến cửa tiệm trang sức, Giám đốc đã chờ từ sớm, chuẩn bị xong mọi trang sức châu báu trong tiệm ra: “Ông Lục, đây là bộ sưu tập trang sức được truyền từ đời này sang đời khác! Hầu như là không trưng bày!”

Giám đốc nói xong nhìn về phía bạn gái của Lục Khiêm.

Ông ta còn nghĩ cô gái nào mà may mắn đến thế, được ông Lục yêu chiều hết mực.

Vừa nhìn thì ngẩn ra.

Phải nói như thế nào đây, dùng hỏa nhãn kim tỉnh của ông ta thì chỉ cần nhìn đã biết đây là con gái gia đình giàu có.

Vẻ mặt bình lặng theo năm tháng.

Minh Châu xem năm bộ trang sức, từ hồng ngọc cho tới ngọc bích rồi kim cương, phỉ thúy.

Mỗi một bộ không dưới năm mươi triệu. Cô chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn một bộ kim cương. Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Tiết kiệm tiền cho tôi sao? Tôi biết Ôn Noãn mới tặng em một bộ hồng ngọc, vậy lấy thêm một bộ ngọc lục bảo đi, tuổi của em vẫn còn hơi trẻ để mang phỉ thúy.”

Vì thế lại cầm lấy hai bộ.

Cà thẻ đen xong, Giám đốc tự mình khóa bộ trang sức vào trong tủ sắt, phái xe chuyên dụng đưa đến nhà họ Lục.

Lục Khiêm dắt Minh Châu tiếp tục đi dạo.

Đã sắp tới Tết, Minh Châu muốn mua quần áo Tết cho bà cụ và Thước Thước, Lục Khiêm nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, tiến đến trước mặt cô: “Anh không có phần sao? Anh cũng muốn mua thêm hai cái áo sơ mi, dây lưng cũng nên đổi một cái khác.”

Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Đợi lát nữa em chọn cho anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1025: Không mua!


Trong giây phút ánh mắt của hai người phụ nữ đụng vào nhau, cả hai đều rất bất ngờ, sau đó Lam Tử Mi liền cầm cà vạt nói với người hướng dẫn: “Lấy cái này đi! Gói lại dùm tôi.”

Ánh mắt của Minh Châu dừng lại trên tay cô ta.

Cô ta mang bao tay da màu đen.

Lam Tử Mi nhìn sang bên cạnh lại thấy Lục Khiêm ngồi đó uống trà xem tạp chí, trong lòng không khỏi đau xót.

Cô ta và ông cũng từng có thời niên thiếu ngọt ngào nhưng khi đó ông cũng không săn sóc như bây giờ.

Lam Tử Mi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Lục Khiêm.” Lục Khiêm thấy cô ta thì rất bất ngờ. Ông quay sang nhìn Minh Châu theo bản năng.

Minh Châu là một người lòng dạ hẹp hòi rất dễ ghen, nhưng ở ngoài cô lại không thể thể hiện, vì vậy cô trả lại cái dây lưng vừa mới chọn xong.

Không mua! Cho ông đeo cái cũ!

Lục Khiêm nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng trước mắt còn có một người cần phải tống cổ đi.

Lục Khiêm là người có thân phận địa vị, không thể không màng mặt mũi.

Ông cười nhẹ: “Trùng hợp ghê!”

Khách sáo xa lạ như vậy cũng không phải là điều mà Lam Tử Mi muốn nhưng cô ta vẫn bình tĩnh.

Lúc này người hướng dẫn đã gói cà vạt xong, cô ta đi thanh toán tiền.

Sau đó, ngay dưới cái nhìn chằm chằm của Minh Châu, cô ta đi đến trước mặt Lục Khiêm dùng ngữ điều tràn đầy tình cảm nói: “Năm sau tôi sẽ phải tới thành phố TI Chiếc cà vạt này xem như là quà năm mới đi!”

Lục Khiêm cũng không có ý định đưa tay ra nhận.

Lam Tử Mi mỉm cười chua xót: “Ngay cả một món quà mà anh cũng không muốn nhận sao?”

Lục Khiêm không thể không tỏ thái độ.

Ông trầm giọng nói: “Kỹ sư Lam, cô cảm thấy có phù hợp không? Tôi đã có

vợ. Lam Tử Mi xoay người, nhìn con nhóc trẻ măng kia. Cô ta quay đầu lại nói với Lục Khiêm: “Ngài rất yêu cô ta sao?” Lục Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng.

Lam Tử Mi rũ mắt, sau đó cô ta nâng cánh tay phải lên, nhìn bàn tay đang mang bao tay ấy.

Nở nụ cười tự diễu.

Cô ta đi ra ngoài, cái cà vạt kia bị ném vào thùng rác.

Lục Khiêm định châm thuốc lá.

Ông cũng không để ý tới người phụ nữ này, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thể có tâm trạng tốt thật. Cố tình bực mình lại không thể xả, bởi vì đây là viên đạn ông đã bắn ra trong quá khứt

Lại nhìn cô bé kia, đôi mắt hồng hồng, quả thật đang tức giận.

Lục Khiêm đi qua đó, than nhẹ một tiếng: “Tức giận hả?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1026: Của con và bà nội!


Minh Châu trả tiền xong, lập tức đi ra ngoài trước.

Lục Khiêm thu dọn phần còn lại, cầm đồ rồi đi theo ra ngoài.

Cô đã đứng ở trước cửa thang máy, Lục Khiêm chọc cô vài câu mà cô vẫn không chịu nói chuyện, vào trong xe rồi vẫn tiếp tục không nói gì, ông biết cô rất

để ý đành nói: “Anh đã điều cô ta tới thành phố T”

Minh Châu im lặng một lát, hỏi lại: “Mấy năm nay vì sao cô ta vẫn có thể ở lại bên cạnh chú?”

Lời này hỏi kẹt Lục Khiêm. Đúng vậy, vì sao Lam Tử Mi vẫn có thể ở lại nơi này làm việc vậy?

Một phần là vì khi đó ông cảm thấy ông và Minh Châu khó có thể dài lâu, một phần khác chính là nể tình cũ, không đành lòng khiến Lam Tử Mi cùng đường.

Ông không yêu cô ta, chỉ cho cô ta một con đường sống thôi!

Cho đến bây giờ nó lại lại thành lý do khiến ông và Minh Châu mâu thuẫn.

Lục Khiêm không mạnh miệng.

Ông sờ nhẹ mái tóc của cô, xin lỗi cô: “Là anh không tốt.”

Minh Châu có chút nghẹn ngào.

Cô biết ngay lúc đó ông lựa chọn như vậy là không sai, lúc ấy bọn họ chia tay, vốn dĩ đã cho rằng đời này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ông cũng không cần tiếp tục để ý tới cảm nhận của cô cho nên giữ một người làm việc bên cạnh cũng không có gì là không ổn.

Thế nhưng bọn họ đã làm lành.

Sự tồn tại của Lam Tử Mi lại trở nên đột ngột.

Cô không thể không tức giận.

Thế nhưng cô lại là kẻ không có khí phách, quay mặt sang một bên, con mắt đỏ hồng. Cô nói: “Đêm nay em không muốn để ý tới chú đâu!”

Lục Khiêm đương nhiên sẽ không để mặc cô tức giận đến ngày. Nếu như vậy quả thật ông cũng quá thất trách.

Ông chậm rãi thắt đai an toàn, dịu dàng hỏi cô: “Sáng mai sẽ chịu để ý tới anh à?”

Cô hừ nhẹ một tiếng. Lục Khiêm lại sờ đầu cô, không nói gì thêm, lái xe về nhà họ Lục. Nhà họ Lục đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng ngập tràn mọi nơi.

Là thành quả của bà cụ.

Lúc này bà cụ vẫn chưa ngủ, dắt cháu nội đi dán câu đối xuân.

Minh Châu xuống xe, cô vốn định đi thằng về phòng riêng nhưng dù cô có tùy hứng tới mức nào cũng không thể lướt qua bà cụ để rời đi, vì thế đi tới, yên lặng giúp đỡ bà cụ dán câu đối xuân.

Bà cụ tinh mắt.

Bà thấy cô gái nhỏ đỏ cả mắt, còn có dáng vẻ con trai xách túi một cách xấu hổ là biết hai người vừa cãi nhau.

Bà cụ giả vờ không biết.

Bà đeo kính viễn thị lên, cười tửm tỉm rồi nói: “Để bà xem quần áo đón Tết của Thước Thước nhà chúng ta nào! Minh Châu, xách vào phòng, chúng ta cùng xem.”

Lục Khiêm nghe là biết bà cụ muốn để Minh Châu qua đêm ở bên kia.

Ông chỉ lặng lẽ cười cười: “Ngày mai rồi thử! Minh Châu không thoải mái trong người, con đưa cô ấy về phòng trước.”

Bà cụ Lục rất bất ngờ: Đây là đang tới tháng hả? Lục Khiêm mơ hồ đáp dạ.

Minh Châu xấu hổ đỏ cả mặt, căn bản cô không hề đến tháng được không, mấy lời mê sảng này mà ông cũng dám nói.

Lục Khiêm ném hai cái túi cho con trai.

“Của con và bà nội!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top