Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1120: Cả một vòng người vây quanh cô bé


Hoắc Minh ăn một bữa với Minh Châu.

Hai giờ chiều, anh trở lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đang kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Hoắc Kiều.

Bé con được cởi quần áo ra. Cả người trần trụi bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Ôn Noấn cũng đang ở bên cạnh nhìn xem.

Hoắc Minh bước đến, vòng tay ôm qua eo vợ, ánh mắt nóng rực nhìn Tiểu

Hoắc Kiều...

Trước đây anh cứ nghĩ, đời này cô bé mà anh yêu nhất là Tiểu Hoắc Tây, nhưng từ sau khi có Hoäc Kiều, anh mới biết làm gì có thể yêu nhất cô bé nào được, anh đều yêu thích hai đứa con gái như nhau.

Cả một vòng người vây quanh cô bé.

Tiểu Hoắc Kiều không hề rụt rè, còn vui vẻ đá vào cặp chân đầy thịt của mình. Bé con còn nở nụ cười...

Trẻ nhỏ chưa mọc răng, lộ ra hàm thịt lợi hồng hồng.

Hoắc Minh thích thú nhìn con, anh nghiêng đầu nhìn sang vợ, chỉ thấy trong mắt Ôn Noãn chất chứa trìu mến yêu thương nói:

Anh không khỏi động tâm, lặng lẽ nắm lấy tay cô. Ôn Noãn như thể mới phát hiện ra anh. Cô thấp giọng hỏi: "Minh Châu đã ổn hơn chưa?”

Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Hoäc Kiều, trầm ngâm một lát rồi "Anh muốn con bé chuyển về ở với bố mẹ, phụ nữ mang thai dễ suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa con bé và cậu đều lo lắng chuyện này!"

Ôn Noãn cũng có chung suy nghĩ như vậy. Cô tựa vào vai anh, nói: "Anh còn phải nói chuyện thêm với con bé rồi!"

Hoắc Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, ở đây có nhiều người như vậy, Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó của anh, giả vờ như không thèm để ý.

Đúng lúc này, Hoắc Chấn Đông từ công ty tới. Vẫn còn mặc vest và mang giày da.

"Bố! Sao bố lại ở đây?"

Hoắc Minh hỏi.

Hoắc Chấn Đông liếc anh một cái, sau đó đi tới thăm cục cưng cháu gái của mình.

Trên mặt ông nội đều là ý cười xán lạn, bế Tiểu Hoäc Kiều vừa được kiểm tra sức khỏe xong lên, đưa tay mặc tã cho bé, vừa mặc vừa nói: "Nhìn mấy đứa kìa, sao có thể để Tiểu Hoắc Kiều của chúng ta trần mông như vậy, lớn lên làm sao lấy chồng đây! Ngoan, cục cưng... ông nội mặc tã cho con!"

Bác sĩ y tá xung quanh đều nở nụ cười.

Đây chính là gia đình giàu có nhất nhì thành phố B đấy, vậy mà chăm bẫm yêu thương con trẻ hết mức!

Bi kịch đã xảy ra, Tiểu Hoắc Kiều làm ông dính nước tiểu, bộ u phục quý giá dính đầy một lớp bảo vật óng ánh vàng óng, Hoắc Chấn Đông sửng sốt một lúc, sau đó như thể đang dâng bảo bối lên: 'Bé cứng của chúng ta sớm không tiểu muộn không tiểu, vậy mà lại tiểu đúng lúc này, nghĩa là muốn ông nội có phải không! Chờ sau này xuất viện, ông nội sẽ thay con quyên một tòa nhà lớn ở đây!"

Bác sĩ y tá xung quanh đều không dám cười nữa.

Hoắc Minh không nhịn được mà cười nhạo một câu: "Bố, trí tưởng tượng của bố phong phú thật đấy!"

Hoắc Chấn Đông nhanh chóng rửa mông cho Tiểu Hoắc Kiều, lại bôi một ít phấn lên, sau đó mặc tã lót màu hồng vào, không nhịn được mà thơm bé: "Cục



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1121: Lâu rồi không gặp con


"Về phần tình cảm của hai người, không phải chuyện của bố nữa."

Hoắc Minh cũng có ý này.

Anh cúi đầu hỏi Ôn Noấn: "Em thấy được không, Tổng Giám đốc Ôn!"

Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng hơi khó xử, nhưng Hoắc Chấn Đông rất tôn trọng cô, nói thẳng mọi việc.

Cô cũng chỉ có thể đồng ý. Đêm đến, Ôn Noãn không ngủ được, trằn trọc trên giường mãi.

Hoắc Minh nằm bên cạnh cô.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: "Chỗ sưng lên khó chịu sao?"

Anh vừa nói vừa đưa tay sờ xuống. "Không tệ mài"

Ôn Noãn lười so đo với anh, cô khế tựa vào lòng anh, thấp giọng nói: "Có phải bệnh tình của cậu không lạc quan lắm không?”

Cô mới sinh được mấy ngày, còn chưa hết ở cữ. Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn chưa gặp Lục Khiêm.

Cô hiểu rõ tình huống như vậy nghĩa là gì, nói không lo lắng là giả, nhưng Ôn Noãn chỉ có thể cố gắng an ủi bản thân.

Hoắc Minh im lặng một lát.

Sau đó anh mới thấp giọng nói: "Đúng là không tốt lắm! Nếu không bố sẽ không dễ dàng ra tay như vậy, phải biết ông ấy vẫn còn rất khó chịu!"

Nhưng có thể làm gì bây giờ?

Đó là cậu của Ôn Noãn, là bố ruột của Thước Thước.

Ôn Noãn nghe xong cũng chua xót trong lòng.

Hoắc Minh sợ cô nghĩ nhiều, cúi đầu an ủi mấy câu: "Bệnh này cũng không phải không có tiền lệ tốt lên! Dùng phương pháp tiên tiến, chăm sóc cẩn thận thì hai ba năm nữa sẽ không sao đâu!"

Ôn Noãn không nói nữa, cô nhẹ nhàng ôm chặt eo anh...

Hôm sau, Minh Châu ghé qua thăm cô.

Nhưng không ngờ Lục Khiêm cũng ở đây, một trước một sau cùng vào, đúng là trùng hợp.

Hai người gặp nhau, bầu không khí có chút quái dị. Ánh mắt Lục Khiêm trầm xuống.

Minh Châu giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ấy khách sáo với ông vài câu, sau khi nói chuyện với Ôn Noãn xong thì rời đi trước.

Sau khi Minh Châu rời đi.

Cửa phòng bệnh đóng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng đung đưa, như thể đang đang gảy mạnh sợi dây trong lòng Lục Khiêm.

Ôn Noấn rót một ly nước ấm cho ông.

Lục Khiêm cười nhạt: "Lâu rồi không gặp con, cuối cùng cậu cũng rảnh rỗi sang đây thăm đứa nhỏ được rồi."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1122: Xuân đi Thu tới


Xuân đi Thu tới.

Trong chớp mắt, Tiểu Hoắc Kiều đã được bốn tháng, đã nói được những tiếng nha nha.

Gần tối, Hoắc Minh đón hai đứa trẻ về nhà. Tiểu Hoắc Tây vừa mới xuống xe liền chạy vào bên trong biệt thự. Cô bé muốn gặp em gái.

Sùng Quang chín chắn hơn rất nhiều, cậu nhóc đi theo phía sau Hoäc Tây, cả hai cùng đi vào.

Hoắc Minh đóng cửa xe lại.

Anh vẫn chưa cai thuốc lá, nhưng anh không thường xuyên hút thuốc trong nhà, vì thế lúc này anh đang dựa vào cửa xe châm 1 điếu thuốc, từ từ hút hết...

Anh đi vào nhà, cởi áo khoác ra rồi hỏi người giúp việc: “Bà chủ ở trên lầu à?”

Người hầu bĩu môi nói: “Đúng vậy, cô Hoắc Tây và hai cậu đều đang ở trên lầu, rất náo nhiệt.”

Hoắc Minh nhấc bước đi lên. Cửa phòng trẻ sơ sinh.

Sùng Quang và Doãn Tư đang đứng ở bệ cửa, hai gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

Hoắc Minh cười: “Sao thế, trông giống như hai binh lính nhỏ.”

Hoắc Doãn Tư nói bằng chất giọng non nớt: “Em gái đang ăn cơm! Chị không cho con vào!”

Hoắc Minh nghe mà thấy buồn cười.

Anh nhẹ nhàng sờ đầu của đứa con trai ngốc nghếch, dịu dàng nói với Sùng Quang: “Cháu đưa thằng bé xuống lầu ăn chút gì đi, sau này không cần nghe lời của Hoắc Tây nữa.”

Gương mặt Sùng Quang đỏ bừng, đưa Doãn Tư rời đi.

Hoắc Minh xoay người, gõ cửa rất có nhịp điệu: “Bà Hoắc, anh có thể vào không?”

Một lát sau, Tiểu Hoắc Tây ra mở cửa.

Cô bé đứng ở cửa, gương mặt trắng trẻo mềm mại giương lên, mái tóc xoăn màu trà vô cùng ngạo mạn.

“Con đại diện cho bà Ôn Noãn cho phép bố đi vào.” Hoắc Minh thấp giọng cười: “Đó là vinh hạnh của bố, cô Hoắc.” Nói xong, anh ôm Hoắc Tây lên, thuận tay đóng cửa lại.

Ôn Noãn đang cho tiểu Hoắc Kiều bú.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô vừa tức vừa buồn cười, Hoắc Minh ôm Hoắc Tây ngồi ở bên cạnh cô, gương mặt tựa lên vai cô, vô cùng dịu dàng nói: “Em bảo Hoắc Tây để hai đứa nó đứng ở ngoài cửa à?”

“Không phải.” Giọng nói Ôn Noãn khẽ run rẩy.

Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.

Hoắc Minh cởi áo khoác, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, áo mũ vừa nghiêm chỉnh vừa đẹp trai.

'Thế mà anh vẫn cứ bất chấp dán vào người cô. Gương mặt của anh cách cô rất gần.

Gương mặt của Ôn Noãn không chịu thua kém đỏ bừng lên, Hoắc Minh cố ý nói: “Mặt nóng như vậy, em nghĩ đi đâu thế?”

Ôn Noãn nhìn anh đầy trách móc.

Hoắc Tây còn đang ở đây, anh lại tán tỉnh cô một cách trắng trợn như vậy, đám trẻ thời giờ có gì mà không biết chứ?

Dường như anh không hề cảm nhận được bầu không khí vi diệu này. Anh nhẹ sờ đầu đứa bé sơ sinh, thấp giọng nói: “Có làm em đau không?” “Không đau, anh mau ra ngoài đi.”

Ôn Noấãn đưa tay ra đẩy anh, Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhếch bờ môi mỏng lên cười.

Tiểu Hoắc Tây ngồi ngáp trong lòng anh. Bố thật thích mẹ!

Cô bé náo loạn đòi xuống lầu, Hoắc Minh khẽ vỗ mông cô bé: “Mấy đứa Sùng Quang đang ăn, còn cũng xuống ăn đi!”

Tiểu Hoắc Tây chạy xuống nhanh như bay. Sau khi cô bé rời đi, Hoắc Minh mới thong thả đi tới cửa khoá cửa lại. Ôn Noãn đã cho Tiểu Hoắc Kiều bú xong.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1123: Bà Hoắc có cho không?


“Muốn hôn em!”

“Bà Hoắc có cho không?”

Ngoài miệng anh vẫn khách sáo, nhưng hành động của anh lại rất nhanh, đúng lúc cô vừa cho đứa nhỏ bú xong, quần áo còn chưa ngay ngắn, mọi chuyện đều rất thuận tiện, không bao lâu sau, Ôn Noãn đã bị anh đưa tới sô pha, ngồi ở trong lòng anh.

Hoắc Minh đang ở độ tuổi tốt nhất của đàn ông.

Chín chắn đẹp trai, lúc này anh lại đang mặc đồ vest, trông có mấy phần cấm dục.

So với anh, Ôn Noãn lại không nghiêm chỉnh như vậy.

Cô cuống quýt tay chân, muốn khép quần áo trên người mình, lại bị người đàn ông dễ dàng kéo xuống...

Đầu ngón tay của Hoắc Minh khẽ chạm vào. Cô không khỏi cắn chặt miệng, anh khẽ cười một cái.

Sau đó cô lại có hơi kìm lòng không đặng, Ôn Noấn ghét nhất anh làm chuyện này khi đám trẻ còn ở nhà... không thể... không thể chờ tới tối được à?

Hoắc Minh liên tục hôn cô.

Giọng nói của anh khàn khàn giống như ngậm cát nóng: “Không chờ nổi nữa! Ôn Noãn, anh chờ em cả ngày rồi!... Em tính đi, từ sau khi có đứa bé Hoắc Kiều, chúng ta quả thực chỉ mới vài lần, mỗi lần đều mới chỉ được một nửa con bé lại khóc!”

Nói tới đây, người đàn ông không khỏi oán giận, trông càng thêm hung bạo.

Ôn Noãn chỉ đành gục lên vai anh, nhẹ nhàng cắn xuống.

Lời của Hoắc Minh thật chua.

Lúc không chịu nổi nữa, Ôn Noãn không khỏi dỗ anh, giọng nói của cô cô ngắt quãng, rời rạc: “Cho dù có mấy đứa con, người em yêu nhất vẫn là anh, chồng của em Hoắc Minh...”

Đầu Hoắc Minh nóng lên.

Anh cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi cô: “Chỉ biết dỗ anh!”

Nhưng có ai mà không thích nghe lời hay, đàn ông cũng như vậy.

Anh lại càng thêm nhiệt tình, cầm lòng không nổi thúc giục cô: “Gọi anh là Minh, gọi Minh!”

“Minh! Minh!”

Khi mọi chuyện đã xong, anh ghé vào hõm cổ đẫm mồ hôi của cô, thấp giọng khàn khàn nói: “Anh thích em gọi anh là Minh, mỗi lần em gọi anh như vậy, anh đều không nhịn được.”

Ôn Noãn đỏ bừng mặt.

Hoắc Minh nhìn mà động tình, không khỏi hôn cô muốn làm tiếp.

Đứa bé bỗng khóc lên.

Anh đang định không để ý tới, Ôn Noãn đã khẽ đẩy anh ra, nói trong tiếng khóc: “Có lẽ đã tè ra quần rồi, Hoắc Minh, anh ra xem đi!”

Hoắc Minh đang trong cơn hưng phấn. Anh khó khăn thở ra một hơi: Tại sao lại sinh nhiều như vậy?

Nói chung anh cũng vẫn không nỡ để Ôn Noãn sốt ruột, anh đành đi rửa tay, nghe lệnh cô đi thay quần cho đứa bé.

Mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng lúc thay quần cho Tiểu Hoắc Kiều, gương mặt của anh vẫn rất dịu dàng.

Động tác cũng càng thêm cẩn thận. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ mông của đứa bé, đặt lên chỗ sạch sẽ.

Chiếc quần nhỏ in hình đoá hoa màu hồng do Hoắc Minh lái xe chở Hoặc Tây tới siêu thị mua.

Ôn Noãn nhẹ nhàng mặc quần áo vào, yên tĩnh nhìn anh chăm chú. Bây giờ, Hoäc Minh quả thực là 1 người chồng tốt.

Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú, Hoắc Minh ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Noãn ngại ngùng quay mặt đi... Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Tổng giám đốc Ôn cũng có lúc thấy ngại à?”

Lúc nấy, Ôn Noãn yêu anh, bây giờ cô lại cảm thấy anh thật đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1124: Chắc là một nửa!


Hoắc Minh chơi với đứa bé, anh nói với Ôn Noãn: “Lúc sáng anh đã gặp bác sĩ điều trị chính của cậu, tình huống khá phức tạp.”

Trái tim Ôn Noãn căng thẳng, cô vội vàng nói: “Có khả năng chữa khỏi không?”

“Không nói trước được! Chắc là một nửa!”

Hoắc Minh nói xong, anh để ý thấy mắt vợ mình đỏ lên, không nhịn được đưa tay lên khẽ vỗ vai cô: “Đừng khóc! Để anh nghĩ cách!”

Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.

Cô dựa vào vai anh, không nói chuyện.

Một lát sau, Hoắc Minh bỗng nhiên mở lời: “Nếu như thật sự có một ngày như vậy, khi mọi chuyện đi tới nước không thể vãn hồi được nữa, anh sẽ nói với Minh Châu.”

Anh hiểu rất rõ em gái của mình.

Miệng cứng tâm mềm.

Gô ấy quả thực có ý định chia tay với Lục Khiêm, nhưng nếu Lục Khiêm không có cơ hội sống sót, anh nghĩ Minh Châu cũng muốn gặp ông ta một lần cuối cùng,

có lẽ cô ấy cũng sẽ đi cùng ông ta đoạn đường cuối cùng này.

Cũng bởi vì hiểu rõ, cho nên Hoắc Minh không muốn cả đời còn lại của cô ấy phải sống trong tiếc nuối.

Nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm.

Tâm trạng Ôn Noãn có hơi nặng nề, hôm sau cô dành thời gian đi thăm Lục Khiêm, rất không trùng hợp ông ta đã đi kiểm tra sức khoẻ, cô lại có việc khác nên đành rời đi trước.

Thư ký Liễu đưa cô rời đi.

Anh ta lại vội vàng đi tới trung tâm kiểm tra, định đi đón Lục Khiêm.

Đến trước cửa siêu thị B.

Anh ta đã nhìn thấy Lục Khiêm, nhưng đồng thời còn có một người khác, đó chính là Minh Châu.

Có thể nói là hai người.

Minh Châu đang mang thai, bụng của cô ấy phồng lên, có lẽ đã năm, sáu tháng.

Cô ấy đi kiểm tra thai sản, không hẹn mà gặp được Lục Khiêm.

Người yêu cũ gặp lại, bốn mắt nhìn nhau, Lục Khiêm chú ý tới bụng của cô, khàn giọng nói: “Được năm tháng rồi nhỉ?”

Mắt Minh Châu đỏ lên. Cô ấy nhìn thấy Lục Khiêm mặc đồ bệnh nhân.

Ông ta cũng rất gầy, gương mặt tái nhợt, chẳng lẽ bệnh của ông ta vẫn chưa khỏi?

Lục Khiêm thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân trên người mình, tự giễu: “Đợt trước ăn nhậu uống quá nhiều phải nằm viện một tuần. Em...”

Thư ký Liễu bước lên trước, cười khổ nói: “Ở đây đông người, hay là tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.”

Lục Khiêm nhìn sang Minh Châu.

Minh Châu không ngốc, phản ứng của ông ta chứng tỏ ông ta biết cô ấy đã mang thai từ lâu.

Nhưng bốn tháng rồi qua, ông ta không hề nhắc tới chữ nào.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1125: Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy


Ông ta ừ một tiếng: “Đã biết được từ lần trước, lúc ở bệnh viện.”

“ÿ¡ thế ông tới chung cư tìm tôi là vì đứa bé này à?”

Lục Khiêm im lặng nhìn cô ấy.

Cô ấy đã mang thai năm tháng, bụng đã lớn lên rất nhiều, nhưng dáng người không hề mập.

Có thể thấy cô ấy sống không hề tốt.

Ông ta cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ đến một câu an ủi ông ta cũng không dám nói, bệnh tình của ông ta rất phức tạp, khó nói trước được liệu có thể vượt qua hay không.

Nếu như không thể qua khỏi.

Ông ta hi vọng Minh Châu có thể buông xuống... Buông xuống đoạn tình cảm này của bọn họ, bắt đầu lại từ đầu.

'Thậm chí ông ta cũng đã nghĩ đến việc nếu đứa trẻ này không tới, cuộc sống sau này của Minh Châu sẽ dễ dàng hơn, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ích kỷ lựa chọn im lặng, bởi vì đứa trẻ này chính là con của hai người bọn họ.

Sau này, Thước Thước cũng sẽ có máu mủ ruột rà.

Lục Khiêm dứt khoát như vậy, Minh Châu cảm thấy bản thân không thể không buông xuống được, cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, chủ yếu là để nước mắt không rơi xuống, cô ấy nhẹ giọng nói: “Ông Lục yên tâm, tôi sẽ không bắt ông chịu trách nhiệm, tôi sẽ tự nuôi đứa bé này...”

Cô ấy nói xong, tự mình cũng cảm thấy ngại ngùng.

Người ta cũng không có ý định muốn chịu trách nhiệm.

Cô ấy không giống như trước kia nữa, cũng rất có phong độ hỏi thăm ông ta một câu: “Sau này uống rượu ít thôi, cũng hút ít thuốc lại, ông tới độ tuổi này rồi phải chú ý dưỡng sinh.”

Thế nhưng lúc này Lục Minh lại gật đầu: “Đúng vậy! Phải dưỡng sinh!”

Ánh mắt ông ta sâu thăm thẳm.

Minh Châu cũng không ở lại lâu, cô ấy cầm cái túi ở trên bàn lên, thấp giọng nói xin lỗi rồi rời đi... Thư ký Liễu thấy hai người trò chuyện không mấy vui vẻ, định ngăn cô ấy lại.

Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Để cô ấy đi đi!”

Ông ta nghĩ, bây giờ Minh Châu không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình, chắc chắn cô ấy sẽ tìm một gốc cây nào đó trốn tránh rồi khóc một trận.

Những năm trôi qua, thật ra cô ấy vẫn là một cô gái yếu ớt.

'Thế nhưng ông ta sớm đã không còn là ông Lục của trước kia nữa.

Minh Châu rời khỏi bệnh viện.

Cô ấy còn không đi siêu âm, lúc lên xe còn mất hồn mất vía.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1126: Lục Khiêm đóng cửa lại


Hắn nghĩ tới một người. Lục Khiêm, ông Lục...

Đúng vậy, năm đó Lục Khiêm có năng lực này, thần không biết quỷ không hay làm ra chuyện này.

Tài xế tức giận. Minh Châu có hơi hốt hoảng: “Tôi muốn tới đó xem sao.”

Xe chạy nửa tiếng thì từ từ dừng lại, Minh Châu dặn tài xế buổi chiều tới đòn cô ấy.

Cô ấy tìm tòi trong túi cả nửa ngày mới tìm ra một chiếc chìa khoá.

Thì ra cô ấy vẫn luôn để nó ở trong.

Thì ra cô ấy vẫn mãi chưa buông bỏ được Lục Khiêm.

Thì ra cô ấy vẫn luôn chưa ra khỏi được.

Minh Châu mở cửa ra, lập tức cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa Wild Bluebell của do Malone, đó là mùi hương mà cô ấy thích nhất, thật không ngờ ở đây cũng có mùi đó.

Không lẽ Lục Khiêm vẫn tới đây?

Trong nhà gọn gàng ngăn nắp, trên bàn có một dĩa trái cây có mùi của sương.

Nơi này vẫn có người sinh sống.

Minh Châu đi vào nhà bếp, cô ấy mở cửa tủ lạnh ra, sữa bò và thức ăn vặt ở bên trong đều là những món cô ấy thích ăn.

Cô ấy không sống ở đây, nhưng chủ nhân nơi này vẫn chuẩn bị đúng lúc.

Khoé mắt cô ấy không khỏi đỏ lên.

Tại sao? Tại sao Lục Khiêm lại làm như vậy? Rõ ràng hai người đã chia tay, rõ ràng ông ta không giữ lại cô ấy lại, rõ ràng ông ta đã dứt khoát ký tên, tại sao ông ta lại còn làm ra dáng vẻ thâm tình như vậy?

Tại sao ông ta lại chuyển tới đây sống?

Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy khó thở.

Cô ấy không thể ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa.

Minh Châu bỗng nhiên mở cửa ra, muốn chạy ra ngoài, giống như chạy trốn khỏi đoạn tình cảm khiến cô ấy đau khổ kia.

Lục Khiêm đang đứng ở cửa. Ông ta đã thay quần áo.

Cho dù ông ta thích mặc đồ màu sẫm, cho dù đẹp chỉ là mong manh hơn rất nhiều.

Ông ta yên tĩnh nhìn cô ấy, cũng nhìn thấy giọt lệ trên khoé mắt cô ấy.

“Minh Châu, em vẫn còn yêu anh, có đúng không?”

Khoé môi Minh Châu run rẩy nhìn ông ta, cô ấy không dám để bản thân quá kích động, cô ấy ôm bụng từ từ dựa sát vào bức tường, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Nói những điều này còn có ý nghĩa gì?”

Cô ấy yêu ông ta, nhưng cô ấy càng hận ông ta!

Lục Khiêm đóng cửa lại.

Ông ta cúi người xuống thay giày, cũng lấy một đôi giày đưa cho cô ấy, lúc đó, ông ta đang quỳ xuống.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1127: Đứa bé trong bụng


Minh Châu không động đậy.

Lục Khiêm lặng lẽ giúp cô thay giày, khi đứng lên, có lẽ là quá khát vọng rồi, ông nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô.

Đứa bé trong bụng năm tháng đã có cảm ứng, gần nhìn lập tức chuyển động ở lòng bàn tay của ông.

Đây đối với Lục Khiêm là lần đầu tiên. Khi cô mang thai Lục Thước, ông không có bên cạnh. "Con bé động đậy rồi!" Ánh mắt của Lục Khiêm thâm tình.

Minh Châu hơi run môi, một lúc lâu mới nặn ra được một câu: "Năm tháng rồi đương nhiên biết động đậy."

Lục Khiêm nghe ra sự oán trách.

Cũng đúng, ông có lỗi với cô.

Cô oán trách như thế nào cũng là điều đương nhiên.

Ông thấp giọng cầu xin cô: "Ở lại ăn bữa cơm đi! Đứa trẻ cần dinh dưỡng."

Minh Châu không nói được cũng không nói không được, nhưng cô đi châm chàm về lại chỗ bàn ăn ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cuốn sách nuôi con đọc.

Lục Khiêm hỏi cô: "Sao không đến bên sô pha ngồi đọc?”

Cô rất lạnh lùng nói: "Sẽ đè trúng bụng."

Lục Khiêm vào nhà bếp.

Ông nấu bốn món một cạnh, đều là món Minh Châu thích ăn, Minh Châu đang thơ thẩn nhìn chằm chằm.

Lục Khiêm gắp cho cô một miếng cá chua ngọt.

"Ăn nhiều chút, không phải đều là món em thích sao?"

Minh Châu im lặng ăn.

Ăn xong, cô nhẹ giọng nói: 'Lục Khiêm anh đừng có chăm sóc chu toàn như vậy, chúng ta ly hôn rồi, tiền lúc trước anh cho em đã đủ để nuôi một đứa trẻ rồi, em không có ý trách anh, anh yên tâm."

Cổ họng Lục Khiêm hơi động đậy.

Ông hỏi ngược lại cô: "Anh yên tâm cái gì?"

Minh Châu cảm thấy không có ý nghĩa, cô buông đũa xuống nói: "Em đi trước đây!"

Lục Khiêm nhẹ nắm tay cô lại.

Người ông ốm nhưng sức lại mạnh đáng sợ: “Ăn thêm chút nữa đi! Trong bụng còn có con, ăn ít như vậy làm sao đủ!”

Minh Châu không muốn cãi nhau với ông. Cô lại lặng lẽ ăn cơm.

Lục Khiêm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, giống như không có ý hỏi: “Sau này có dự định gì?”

Dự định?

Minh Châu gắp thức ăn trong chén, cười lạnh lùng.

Cô ngước mắt nhìn ông, còn nói câu thật lòng với ông: “Có lẽ sinh con xong thêm một hai năm nữa, gặp được người thích hợp thì kết hôn! Tuy cũng không phải không kết hôn không được nhưng em muốn cho Thước Thước và đứa trẻ trong một gia đình hoàn chỉnh, tuy khá khó tìm!”

Lục Khiêm nghe xong, trái tim đau đớn vô cùng.

Nếu như cơ thể ông khỏe mạnh sao lại hỏi cô câu hỏi này.

Ông sẽ không buông tay.

Bây giờ bệnh tình của ông phức tạp, tuy khát vọng đoàn tụ với cô nhưng không dám cho cô chút hy vọng.

Vì thế cuối cùng Lục Khiêm vậy mà mỉm cười gật đầu.

Ông nói: "Tìm một người môn đăng hộ đối đi! Không nhất định phải đẹp trai nhưng đối với con, với em, phải tận tâm."

Minh Châu ừm nhẹ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1128: Bây giờ vẫn còn


Dù sao lúc trước, ngoại trừ chạy đến thành phố C đánh một trận với ông Lục.

Thì không có những việc quá đáng khác.

Nhưng lúc này anh ta tin rồi.

Hoắc Minh không đi vào, trực tiếp nói với em gái: "Xe ở dưới lầu, em với thư ký Liễu xuống lầu trước."

Minh Châu rất nghe lời của anh. Cô im lặng đứng dậy, đi đến cửa thay giày.

Bụng lớn cúi xuống không tiện, là Hoắc Minh giúp cô thay, thay xong giọng điệu của anh cũng hơi dịu dàng chút: "Ở trong xe đợi anh!"

Vừa nói vừa mặc áo khoác cho cô.

Thư ký Liễu xoa dịu bầu không khí: "Tổng giám đốc Hoắc thật chu đáo." Anh ta đỡ người, đi nhanh như bay.

Hoắc Minh đóng cửa lại.

Anh chầm chậm đi vào, ngồi ở đối diện Lục Khiêm, gọi ông tiếng cậu. Lục Khiêm chầm chậm thở dài một hơi: "Có thuốc không?”

Hoắc Minh do dự, từ trong túi áo lấy hộp thuốc ra, lấy một điếu đưa cho Lục Khiêm.

Đây là điếu thuốc đầu tiên trong nửa năm gần đây của Lục Khiêm. Ông run tay châm lửa.

Khi khói lan ra từ trong ngón tay, ông nhẹ nhàng lên tiếng: "Kết quả xét nghiệm không tốt lắm, phải không?”

Hoắc Minh không trả lời.

Chỉ là mắt đen của anh như sương mù vậy, mờ mịt.

Lục Khiêm đã biết thật sự không tốt rồi...

Ông chậm rãi mà tham lam hút một hơi thuốc, sau đó quả quyết dập tắt thuốc đi, ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông tuấn tú trước mặt, khàn giọng lên tiếng: "Minh, tám chữ sống chết có số, phú quý do trời này từ nhỏ tôi đã hiểu sâu

rồi nhưng khi đến cuối cùng tôi lại không nỡt”

Ông không nỡ Minh Châu, không nỡ Thước Thước và đứa con còn chưa ra đời.

Ông không thể chết.

Giọng nói của Hoäc Minh lạnh lùng: "Cậu đương nhiên không thể chết!"

Bởi vì điều ông nợ Minh Châu còn chưa trả xong, bất kể bọn họ có thể đi đến cuối cùng không thì hai đứa con đều là trách nhiệm của ông, không phải nói là cho chút tài sản là đã nuôi con đâu.

Hoắc Minh không phải người khích động.

Anh nói xong thì rời đi.

Lục Khiêm một mình ngồi ở đó, ông nhìn quanh ngôi nhà này cảm thấy toàn thân phát run.

Ở đây có toàn bộ ký ức đẹp đế của ông và Minh Châu. Nửa năm đó vô cùng ngọt ngào. Nhưng bây giờ nghĩ lại dường như đã cách rất lâu.

Điếu thuốc trên bàn tỏa ra sức hấp dẫn cực lớn, nhưng Lục Khiêm nhịn không hút.

Ông còn muốn nhìn thấy con ra đời.

Ông còn muốn nhìn thấy Lục Thước cưới vợ sinh con.

Cho dù nhìn Minh Châu lảo đảo cũng được, nếu như... nếu như cô chưa tìm được người tốt và cơ thể của ông tốt thì ông sẽ thử cầu xin, xem cô có còn muốn chấp nhận người như ông không.

Lục Khiêm sờ qua tất cả những vật dụng trong nhà.

'Từng ngóc ngách đều không bỏ qua, rất lưu luyến....

Thư ký Liễu đi lên.

Anh ta nhìn bộ dạng của Lục Khiêm, im lặng đi theo phía sau cho đến khi Lục Khiêm chủ động hỏi: "Cô ấy đi chưa?”

Thư ký Liễu lau mồ hôi. Anh ta nói: "Tổng giám đốc Hoắc dẫn đi rồi!"

Lục Khiêm đứng trong phòng ngủ chính sờ hai con Stella Lou, còn là tết năm ngoái ông tặng.

Bây giờ vẫn còn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1129: Lại xích thêm nữa


Xe hơi màu đen.

Ngồi ở phía sau là anh em nhà họ Hoắc.

Minh Châu dựa sát mép xe, cứ không chịu lên tiếng... Minh Châu xích qua phía bên anh.

Lại xích thêm nữa.

Hoắc Minh ôm đầu của cô đặt lên vai mình.

Trong xe tối tăm, phía sau chỉ có hai anh em bọn họ cứ giống như cùng nhau trốn lúc nhỏ vậy.

Trong thế giới chỉ có hai người bọn họ. Hoắc Minh muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không lên tiếng. Minh Châu hiểu lầm rồi.

Cô ngửa mặt nhỏ lên hỏi: “Anh có phải anh giận rồi không? Sau này em không gặp riêng anh ấy nữa.”

Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Đồ ngốc!” Sao lại giận cô chứ.

Anh chỉ lo lắng, lo lắng cô biết được chú Lục đời này yêu nhất mắc bệnh nặng, cô phải đau lòng biết bao.

Đúng, cho dù bây giờ bọn họ thành như vậy.

Nhưng Hoắc Minh chưa bao giờ nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với Lục Khiêm. Anh em nhà họ Hoắc bọn họ đều thua dưới tay người nhà họ Lục.

Hoắc Minh không phải người do dự.

Nhưng chuyện này anh lại do dự rất lâu cũng không thể quyết định được. Buổi tối, Hoắc Minh hiếm khi ở phòng sách hút thuốc.

Cửa đóng chặt mở ra, một luồng sáng từ bên ngoài chiếu vào...

Anh tưởng rằng Ôn Noãn.

Kết quả lại là một mái tóc uốn màu trà.

Hoắc Minh dập tắt thuốc, vỗ đùi giọng nói dịu dàng: "Ngủ không được, muốn bố ôm?”

Tiểu Hoäc Tây bọc một tấm thảm màu trắng.

Cô bé đi chân trần. chạy đến lòng của bố, nói chuyện nhẹ nhàng: "Mẹ đang đút em! Hoắc Doãn Tư cũng thèm rồi!"

Hoắc Minh hiểu cô bé nhất.

Anh đánh nhẹ mũi của cô bé: "Có phải con cũng thèm rồi?"

Tiểu Hoắc Tây ngẩng đầu lên, giọng điệu hiện rõ: "Con không có thèm! Con đã bảy tuổi rồi!"

Hoắc Minh sờ tóc cô bé.

Anh biết Hoắc Tây thèm rồi.

Cô bé ở trong phòng thí nghiệm đợi hai năm, đừng nói là sữa mẹ thiên nhiên, chỉ là sữa bò cũng chưa uống qua mấy ngụm, đều là truyền chất dinh dưỡng nhân tạo, có thể nếm được mùi gì.

Biểu cảm của Hoắc Minh dịu dàng hơn sắc đêm.

Chủ đề của Tiểu Hoắc Tây còn xung quanh chuyện đó.

Hoắc Minh dứt khoát ôm cô bé lên, đi về phía phòng trẻ em, Tiểu Hoắc Tây. ôm lấy cổ bố.

Kết quả, Hoắc Doãn Tư không ở phòng trẻ em.

Ôn Noãn còn đang đút Hoắc Kiều.

Cô bé trắng nõn đó, tóc có thể cột thành chùm nhỏ rồi, mắt đen sáng lấp lánh. Cô bé cầm uống.

Vừa nhìn thấy bố đột nhiên buông ra, cười với Hoắc Minh.

Hoắc Minh đương nhiên cũng thích cô bé.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1130: Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt


Ôn Noãn nghiêng đầu: "Anh nói xem?" Hoắc Minh cảm thấy trên người cô thơm, nhịn không được cắn một cái.

"Hoắc Tây không phải chưa từng uống sao! Khi sinh Doãn Tư rất nhanh đã về sữa, cũng không có cơ hội?"

Ôn Noãn hỏi ngược lại: "Đó là do ai tạo thành?" Hoắc Minh biết dỗ không được, nhẹ giọng nói: "Là anh không tốt!" Ôn Noãn không lên tiếng, tiếp tục thoa kem dưỡng da.

Cuộc sống bây giờ rất tốt, cũng không cần lấy chuyện quá khứ để ngăn cách đôi bên, đến đây thì dừng thôi.

Sau này, hai vợ chồng ở riêng.

Đương nhiên chuyện tình dục sẽ xảy ra...

Mặt của Ôn Noãn trầm luân, cô nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Hoắc Minh, thấp giọng hỏi: "Minh có phải anh có tâm sự không?” Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống.

Anh cúi đầu hôn vợ, hôn rất lâu lại là một màn say mê thích thú.

Rất lâu, anh nghiêng người qua bên cạnh.

Ôn Noãn theo qua vẫn nhẹ nhàng sờ mặt anh: "Có phải chuyện của cậu?"

Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn lên trần nhà nhẹ giọng nói: "Kiểm tra bệnh không tốt! Phải thiết kế kế hoạch trị liệu lần nữa!"

Anh lại nghiêng đầu nhìn cô: "Ôn Noãn, quá trình trị liệu khá đau khổ." Anh nhịn không được nắm chặt tay cô.

Anh rất yêu Ôn Noãn, bởi vì chuyện của Lục Khiêm với Minh Châu, trong lòng anh cũng sợ hãi.

Thỉnh thoảng anh sế nằm mơ, mơ thấy anh và Ôn Noãn chưa ở bên nhau. Khi tỉnh lại, cô lại an yên nằm ở bên cạnh bản thân...

Ôn Noãn giật mình.

Cô làm vợ chồng với anh lâu rồi, anh nghĩ gì cô rất rõ.

Rất lâu sau Ôn Noãn mới thấp giọng lên tiếng: "Anh dự định nói với Minh Châu?"

Hoäc Minh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. "Em không đồng ý!" Ôn Noãn nhẹ giọng nói: "Minh Châu mang thai năm tháng rồi, hơn nữa bây giờ em ấy và cậu... Minh, lỡ như có kết quả không tốt, anh kêu Minh Châu vượt qua như thế nào?"

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhữn đồng thời lại đau lòng.

Anh biết, Ôn Noãn còn khó chịu hơn anh.

Anh ôm cô vào trong lòng, dán vào tai cô nói: "Ôn Noãn anh biết em vì tốt cho Minh Châu, nhưng mà... Nếu như có bất trắc chính là tiếc nuối cả đời này của Minh Châu. Đường khó đi thì em cho bọn họ đỡ nhau cùng đi được không, có lẽ... có lẽ là đoạn đường cuối cùng rồi!"

Anh nói như vậy chứng tỏ tình trạng rất không tốt.

Ôn Noấãn ngây người giây lát.

Sau đó cơ thể lạnh lẽo, cô không nói chuyện nữa chỉ là dựa vào lòng anh lặng lẽ rơi nước mắt.

Hoặc Minh khà giọng nói: 'Cậu nói sống chết có số phú quý do trời, nhưng anh nghĩ cậu không cam lòng, cậu không phải người đàn ông yếu ớt!"

Ôn Noãn yên lặng nghe.

Cô còn có thể nhớ ban đầu cô ở thành phố H nhận được cuộc gọi đầu tiên của Lục Khiêm.

Ông nói: "Ôn Noãn... Cậu là cậu!"

Ôn Noãn biết Hoắc Minh hạ quyết tâm.

Cô cũng biết, bây giờ nhà họ Hoắc anh làm chủ, chuyện trong nhà ngay cả vợ chồng Hoäc Chấn Đông cũng nghe quyết định của anh, gần như giao hết trọng trách trong nhà cho anh rồi.

Ôn Noãn lẩm bẩm: "Minh, anh nói hay là em?"

"Anh đi cho!" Anh hôn cô không cho cô khóc nữa.

Buổi sáng hôm sau. Hoặc Minh xuất hiện ở nhà họ Hoắc.

Minh Châu vừa xuống lầu đã nhìn thấy anh trai ngồi ở trên sô pha uống cà

phê. Nghe thấy tiếng bước chân.

Giọng điệu của anh khá lạnh nhạt: "Hôm qua không có kiểm tra thai sản, hôm nay anh đi cùng em!”

Minh Châu cảm thấy làm lỡ thời gian của anh. "Có chú Triệu mà!"

Hoắc Minh trừng cô: "Không sợ người khác cho rằng em gả cho một người già sao?"

Lão Triệu sờ mũi không vui nói: "Ông Lục cũng đâu trẻ hơn tôi là bao, chỉ là chăm sóc tốt, trông đẹp trai nên nhìn trẻ mà thôi!"

Minh Châu trái lại bật cười.

Cô kéo Lão Triệu, nhiệt tình nói: "Đến bệnh viện, cháu sẽ gọi là bố!" Hoắc Chấn Đông tức đến xém chút nói không nên lời.

Nhà họ Hoắc khá náo nhiệt.

Chỉ có Hoắc Minh đứng ở đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng nói không nên lời, điều này trái lại bị Hoăc Chấn Đông bắt được.

Không ai hiểu con trai hơn bố.

Hoäắc Chấn Đông cũng lĩnh ngộ được gì đó, rất nhanh đã cười không nổi nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1131: Không đến nửa năm?


Hoắc Minh Châu không nói thẳng.

Anh nghiêng người, lấy một xấp giấy tờ từ tủ phía trước, đặt lên tay Minh Châu.

Là báo cáo y khoa. Minh Châu nhìn ông, nghỉ ngờ mở ra xem.

Chỉ nhìn một trang cô đã ngây người, sắc mặt tái nhợt. Báo cáo đánh giá bệnh lý có ghi, dự đoán sống không đến nửa năm.

Không đến nửa năm?

Lục Khiêm... Sao có thể?

Minh Châu run giọng nói: “Anh! Đây là thật sao?”

Hoắc Minh khế ừ một tiếng: “Là thật! Ông ấy đã nhập viện bốn tháng rồi, bố cũng giới thiệu cho ông ấy mấy chuyên gia nước ngoài, nhưng trước đó thân thể ông ấy sa sút quá rồi!"

Nghe xong, Minh Châu khẽ ngẩng đầu.

Đôi mắt cô nóng rực, có gì đó ấm nóng chảy ra.

Nhưng cô cố gắng kìm nén lại.

Hoäc Minh lấy khăn giấy đưa cô.

“Lau đi! Con gái khóc không xinh đâu.”

Minh Chân khẽ nặn ra nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

Hoắc Minh không báo cho Lục Khiêm hay thư ký Liễu, vì vậy Lục Khiêm cũng không biết, ông đang ở trong phòng bệnh dựa vào đầu giường xem giấy tờ.

Trong phòng bệnh yên lặng. Tủ đầu giường để đầy giấy tờ.

Thư ký Liễu ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngài đã xem giấy tờ đến bốn tiếng đồng hồ rồi, nên nghỉ ngơi thôi, lát nữa bác sĩ Trương đến sẽ mắng ngài.”

Lục Khiêm vẫn cụp mắt xem giấy tờ. “Ông ấy cứ thích lải nhải! Cậu giúp tôi đối phó với ông ấy đi!”

“Không xem không được! Công ty mới khởi đầu, còn có rất nhiều khó khăn phải vượt qua.”

Lục Khiêm bỗng ngây người.

Ông khẽ nói: “Minh Châu đi theo tôi lâu như vậy, lại có hai đứa nhỏ, tôi cũng không thể không để lại gì mà đã đi được!”

Lời này khiến thư ký Liễu rất khó chịu.

Trước cửa, Minh Châu lại càng đau lòng hơn. Ông lại đang dặn dò hậu sự, không hề có chút hy vọng nào. Thư ký Liễu phát hiện ra cô.

Ngẩn người một lúc, rốt cuộc anh ta cũng phản ứng nhanh, giả vờ không có gì xảy ra: “Minh Châu, sao lại đến vậy! Mau vào ngồi đi, ông Lục đang nhớ cô đấy!”

Ánh mắt Minh Châu nhìn chằm chằm. Lục Khiêm biết không thể giấu được nữa.

Hoắc Minh đứng trước cửa nói: “Tôi nói cho con bé rồi! Cậu, con bé có quyền được biết.”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.

Một lúc sau, ông lên tiếng: “Truyền Chí, cậu đi cùng Hoắc Minh đi uống cà phê đi?”

Thư ký Liễu miễn cưỡng cười: “Được thôi!”

Anh ta đi ra ngoài, còn quan tâm nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, ánh nắng mùa thu chiếu qua cửa sổ khiến mọi thứ đều rõ ràng.

Lục Khiêm xuống giường.

Ông mặc đồ bệnh nhân trắng xanh, rộng rãi thấy rõ, cơ bắp hút mắt lúc trước gần như không còn nữa.

Đương nhiên, ông trông vẫn đẹp trai.

Da dẻ rất trắng, hốc mắt sâu lông mi dài...

Ngũ quan dễ nhìn.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1132: Không biết tại sao


Minh Châu rơi nước mắt.

Cô thì thầm lên tiếng: “Vì vậy, ông mới giấu cả bốn tháng, ông còn định âm thầm chết đi, để lại công ty rách nát cho Thước Thước đúng không?”

“Anh không muốn âm thầm chết đi!” Lục Khiêm nhíu mày.

Minh Châu nhìn giấy tờ trên đầu giường.

Không biết tại sao, cô đột nhiên nổi giận.

Cô đi qua, vứt hết giấy tờ xuống đất.

Rầm...

Lục Khiêm để mặc cô nổi giận.

Minh Châu nhìn ông, môi run rẩy nói: “Lục Khiêm, ông cảm thấy như vậy là tốt đối với tôi, là đã có bổn phận với hai đứa nhỏ, nhưng ông có hỏi tôi chưa, ông từng hỏi tôi thật sự muốn gì chưa? Mỗi lần ông ra quyết định đều là tự mình làm chủ, còn tôi trước giờ chưa từng có cơ hội tham gia.”

Cô đau lòng như vậy.

Lục Khiêm rất đau đớn, yết hầu khẽ động.

Minh Châu lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ông nghĩ để lại mấy chục tỷ thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Không, tôi sẽ không tha thứ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ mãi từng lần mà ông vứt bỏ tôi!”

Lục Khiêm không kìm lòng nổi.

Ông tiến lên khế ôm cô vào lòng, ôm lấy người mà ông sẽ không còn tư cách được ôm nữa.

“Minh Châu đừng khóc.”

“Anh không từ bỏ, anh có chữa trị, anh còn muốn nhìn con của chúng ta ra đời, muốn nhìn Thước Thước trưởng thành lớn lên thành người, cưới vợ sinh con.”

Minh Châu không cho ông ôm.

Cô tránh né ông.

Cô khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Lục Khiêm, ông xem tôi là kẻ ngốc sao?”

Ông nói những lời này chỉ đơn giản để an ủi cô.

Trong lòng ông, ông đã tự phán án tử hình cho mình.

Hai người cách nhau một bước.

Lục Khiêm chăm chú nhìn cô, Minh Châu ổn định tâm tình rồi nói với ông: “Lục Khiêm, chúng ta dây dưa quá nhiều, nếu ông chết rồi không chỉ là tôi đau lòng, ông nghĩ đến bà cụ, nghĩ đến Ôn Noãn đi, ông nghĩ xem bọn họ dựa vào ail Nếu ông là đàn ông thì chữa trị rồi sống tốt cho tôi đi!... Còn nữa, tôi không nợ tình cảm ông, tôi cũng không hứa hẹn ông khỏi bệnh thì sẽ ở cùng ông, chuyện duy nhất tôi có thể đồng ý là đứa nhỏ trong bụng tôi sinh ra sẽ gọi ông là bố, con bé cũng sẽ mang họ Lục! Còn về tên, đợi sinh ra ông đặt tên cho con bé, bây giờ thì suy nghĩ kỹ cho tôi đi!”

Đây là lần đầu tiên cô khí thế như vậy. Nhưng cô lại sợ hãi, nói xong thì mở cửa chạy đi.

Hoắc Minh và thư ký Liễu đứng hút thuốc ngoài cửa, thấy cô thì lập tức dập thuốc.

Vẻ mặt hai người kinh ngạc.

Thư ký Liễu tươi cười, đi vào.

Hoắc Minh khẽ cười: “Cũng khí thế đấy! Không nhìn ra đấy!” Minh Châu đỏ mặt.

Cô ấp úng nói: “Em nói bậy thôi!”

Dù sao cô vẫn là kiểu yếu ớt, dựa vào vai anh trai, trong lòng khó chịu khó nói nên lời.

Hoắc Minh khẽ xoa đầu cô: “Rất tốt! Đúng là thỉnh thoảng nên nổi giận, chẳng phải chị dâu em đôi khi còn đánh anh hay sao!”

Minh Châu đang muốn nói gì đó...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 994: Tôi từng giúp nhà họ Tư


Nhưng bây giờ cô ta cần có quan hệ tốt với Ôn Noãn.

Gương mặt cô ta co rúm, cuối cùng cắn răng nói ra mấy chữ: “Ôn Noãn, tôi sẽ để cô nhìn thấy thành ý của tôi.”

Ôn Noấn khẽ cười, trực tiếp cúp điện thoại. Hoắc Minh đoán được nội dung cuộc gọi, khẽ nắm tay cô...

Ôn Noãn lắc đầu: “Em không sao! n oán với cô ta, dù sao cũng phải giải quyết.”

Thành ý của Đinh Tranh đến rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, cô ta đã đích thân đến cửa, mang theo cả quà. Dây chuyền lam bảo trị giá cả lên đến chục triệu.

Ôn Noãn ở trong sảnh hoa nhỏ nhìn thấy cô ta, đương nhiên bên cạnh cô còn có vệ sĩ.

Sảnh hoa nhỏ xa hoa ấm áp, Ôn Noãn mặc váy dài len họa tiết tối mày, thoải mái dựa vào sô pha, với chiếc dây chuyền quý giá kia, cô ấy mở hộp ra nhìn qua, rồi tùy ý ném lên bàn trà.

“Rất đẹp!” Giọng điệu cũng bâng quơ.

Đinh Tranh thầm căn răng.

Cô ta tự nói với mình, thái độ ngạo mạn thế này cô ta đã quen rồi. Đợi cô ta trở thành bà Cố rồi, cô ta không cần phải chịu đựng Ôn Noãn nữa, đến lúc đó ai

trên ai còn chưa nó chắc được!

Đinh Tranh nhịn cơn tức, nói: “Tôi nhớ cô có bộ lễ phục, phối với lam bảo này rất hợp.”

Ôn Noãn khẽ cười.

Cô uống một hớp trà hoa người làm bưng đến, nói thẳng vào chủ đề: “Nói đi, tặng tôi ngọc quý như vậy, muốn tôi giúp cô cái gì?”

Đỉnh Tranh cũng không giấu: “Tôi muốn gả vào nhà họ Cố!”

Ôn Noãn như nghĩ gì đó nhìn cô ta.

Đỉnh Tranh vội nói: “Vân Phàm thích chơi đùa, nhưng anh ta có quan hệ tốt với Chu Mộ Ngôn, Ôn Noãn, chúng ta là bạn học cũ, chuyện này cô nhất định phải giúp.”

Ôn Noấn cười nói: “Chu Mộ Ngôn cũng không thể đè đầu cậu ta, bảo cậu ta kết hôn với cô được!”

Ít nhiều Đinh Tranh cũng có chút bẽ mặt.

Cô ta hạ mình: “Vậy thì, dẫn tôi vào giới của cô! Tôi biết tôi mai nhà họ Tư sẽ có tiệc tối, những nhà nổi danh của thành phố B và thành phố H đều sẽ tham gia.”

Ôn Noãn khế nhếch môi: “Cô muốn gặp ngài Cố?”

Đỉnh Tranh không phủ nhận.

Ôn Noãn hiểu rồi, Cố Vân Phàm là kẻ chơi bời không chịu kế thừa gia nghiệp, Đinh Tranh là muốn thể hiện dáng vẻ hiền lương trước mặt ngài Cố, chiếm được hảo cảm, lợi dụng ngài Cố tạo áp lực trực tiếp gả vào nhà giàu.

Đáng tiếc...

Ôn Noãn nhặt chiếc hộp nhung kia lên, mở ra.

Cô lấy dây chuyền quý kia ướm thử lên cổ, hỏi Đinh Tranh: “Đẹp không?”

Đinh Tranh thức thời đứng dậu, vòng ra sau Ôn Mạn, nhẹ nhàng đeo vào giúp cô.

“Đẹp lắm!”

Ôn Noãn khẽ nhếch môi, nói với người làm bên cạnh: “Gọi điện cho bà Tư, nói tiệc tối mai tôi sẽ dẫn theo người đến.”

Người làm gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi liên lạc.”

Ôn Noấn tiếp tục uống trà hoa.

Trong lòng Đinh Tranh phức tạp: Cô ta ngàn cầu vạn xin cũng không có được thiệp mời tiệc tối kia, Ôn Noãn lại bảo người làm gọi điện cho bà Tư, là quan hệ bọn họ tốt... Hay là nhà họ Tư nể mặt Ôn Noãn?

Ôn Noãn đặt ly trà xuống.

Giọng điệu cô lạnh nhạt: “Tôi từng giúp nhà họ Tư.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1133: Đương nhiên là có chứ!


Lục Khiêm khẽ hỏi: “Truyền Chí, tôi còn có cơ hội không?”

“Đương nhiên là có chứ!”

Ôn Noãn đi vào đặt canh xuống, rồi bưng một chén nhỏ đến.

Cô bưng qua đưa cho Lục Khiêm.

“Minh Châu khóc sao?”

Lục Khiêm hỏi cô: “Nói cho cô ấy biết là ý của Hoắc Minh, hay là ý của cháu?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy: “Là ý của hai bọn cháu!”

Lục Khiêm không nổi giận được.

Ông ấy bưng chén canh, uống hai ngụm cũng không có khẩu vị, nói: “Cậu không muốn cô ấy lo lắng! Tính cách cô ấy, cậu rõ nhất.”

Ôn Noãn dịu dàng nói: “Vậy cậu vì cô ấy, càng phải kiên cường hơn.”

Lục Khiêm sửng sốt.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới hiểu dụng ý của Hoắc Minh.

Anh là sợ mình từ bỏ, nên mới nói cho Minh Châu...

Đôi mắt Lục Khiêm chợt nóng.

Ông ấy húp từng ngụm canh gà núi nấu nấm, cho dù không uống được cũng phải cố gắng có thể uống được thêm một chút, Ôn Noãn nói cho ông ấy, đây là gà núi do chính bà cụ tự mình nuôi lớn, vì nó mà còn ở trong núi cả nửa tháng.

Lục Khiêm rũ mắt: “Cậu có lỗi với bà cụ.”

Ôn Noãn từ bệnh viện về nhà.

Tình hình của Lục Khiêm không tốt, tâm trạng cô cũng không thể bình tĩnh.

Hoắc Minh tăng ca hơi muộn.

Đợi anh về, Ôn Noãn mới biết anh đã gánh vác phân nửa chuyện trong công ty Lục Khiêm, Ôn Noãn ít nhiều cũng đau lòng cho anh, đích thân cô nấu một tô mỳ cho anh.

Hoắc Minh thấy đói, ăn rất nhanh.

Ôn Noãn khẽ nói: “Công ty của cậu để em đi cho!”

Hoắc Minh nâng mắt nhìn.

Ôn Noãn khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ anh đã gánh vác tập đoàn Hoắc Thị và Tây Á rồi, thêm công ty của cậu nữa, em sợ thân thể anh không chịu nổi! Hoắc Minh, em cũng đau lòng cho anh.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 995: Là một đứa bé!


Mặc dù Ôn Noãn đồng ý hợp tác với cô ta.

Nhưng tóm lại, cô không muốn qua lại với Đinh Tranh quá nhiều, nói vài câu lập tức đuổi người đi!

Lúc Đinh Tranh rời đi trong lòng không cam tâm.

Cô ta ngồi trên xe thầm nghĩ, cho dù cô ta có thể gả đến nhà họ Cố thì cũng thiếu cái gì đó.

Là một đứa bé!

Nhưng cô ta sớm đã bị vô sinh, là tuyệt đối không thể sinh con cho Cố Vân Phàm, cho nên có được một đứa trẻ mang dòng máu của cô ta là việc rất quan trọng...

Đinh Tranh ngồi ngây ra một lúc.

Cô ta nhớ tới đứa con gái mình vứt bỏ năm đó, đúng rồi, cô ta muốn đón nó

Chiếc xe thể thao màu đỏ phóng đi.

Trong sảnh hoa nhỏ lầu hai, Ôn Noãn đứng gần cửa sổ, lặng lế quan sát. Mặt cô không chút thay đổi.

Cô chưa đến mức hận Đinh Tranh, mà đúng hơn là chán ghét.

Cô có thể không chút tình cảm nào đi tính kế Đinh Tranh, chính như cách cô

ta đã từng làm với cô, nhưng lần này người lên kế hoạch chính là Ôn Noãn cô đây, Đỉnh Tranh chỉ là người trong cuộc.

Đinh Tranh lái xe đến một nhà trẻ. Viện trưởng đã gặp cô ta.

Trong phòng làm việc nhỏ hẹp đơn giản, viện trưởng rót cho cô ta một cốc nước lọc, ngồi đối diện có chút khó xử hỏi: "Hôm nay cô Đinh tới thăm con sao?”

Đỉnh Tranh có chút gấp gáp: "Tôi muốn dẫn con bé đi!”

Viện trưởng im lặng.

Đinh Tranh cũng không cảm thấy có gì khác thường, vẫn nói: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn đón nó trở về với sống cuộc sống mà nó đáng được hưởng, tôi sẽ nuôi nó như một công chúa! Viện trưởng Vương, cô trả nó lại cho tôi, tôi sẽ quyên góp cho viện năm mươi vạn, đủ để nuôi bọn nhỏ trong hai năm rồi.”

Môi viện trưởng khẽ run lên.

Lòng Đinh Tranh chùng xuống: "Cô đưa con tôi đi đâu rồi?”

"Có người đã nhận nuôi con bé."

"Là ai? Lập tức đòi nó lại cho tôi, nó là con của tôi, làm sao có thể giao cho người khác?"

Viện trưởng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô ấy đẩy cặp kính, giọng nói chậm rãi: "Lúc trước cô Đinh mang con đến, chúng tôi vốn không nên nhận, nhưng cô khăng khăng không muốn đứa bé, hơn nữa lúc đó chúng ta cũng đã ký thỏa thuận, nếu có vợ chồng thích hợp nhận nuôi, có thể cho đứa bé gia nhập gia đình mới."

Viện trưởng đã tìm ra bản thỏa thuận.

Đỉnh Tranh nhìn chằm chằm vào tờ thỏa thuận kia...

Đúng vậy, đây quả thật là do cô ta ký.

Nhưng mà vậy thì sao, đứa trẻ là do cô ta mang thai mười tháng sinh ra, người khác không có tư cách có được nó.

Đinh Tranh xé nát thỏa thuận. Cô ta cười lạnh: "Hai trăm vạn, trả đứa bé lại cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1134: Ôn Noãn cười gượng


Anh sắp xếp rất tốt.

Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô ừ một tiếng.

Hoắc Minh nhìn đám trẻ ở phía xa, đang vẽ búp bê gốm, rất nghiêm túc. Anh khẽ vuốt mũi Ôn Noãn: “Hôm nay hình như em có tâm sự?”

Ôn Noãn cười gượng.

Cô đè thấp giọng, nói với anh mấy lời gần gũi giữa vợ chồng: “Hoắc Minh, em lo cậu... Em sợ cậu trị bệnh khỏe rồi cũng không thể khiến Minh Châu hạnh phúc.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Anh nhìn cô một lát, sau đó khẽ cười.

Anh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, châm điếu thuốc đứng ngay đầu gió hút thuốc... Hút xong nửa điếu mới chậm rãi hỏi: “Em là sợ cậu không được sao?”

Ôn Noấn đỏ mặt.

Người làm trong nhà và bọn nhỏ đều có mặt, anh lại thản nhiên nói ra như

vậy. Hoắc Minh nhìn sảnh lớn. Anh thấp giọng khẽ cười: “Bọn họ không nghe thấy.”

Ôn Noãn đi qua, là thật lòng muốn thương lượng với anh, Hoắc Minh xoa mặt cô hỏi lại: “Nếu anh bị bệnh, cũng không được, em sẽ để ý mà chia tay sao?”

Ôn Noãn nói sẽ không. Hoắc Minh lại thấp giọng khẽ cười. Mặt Ôn Noãn nóng rần, đang định đi thì eo lại bị người giữ lại.

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, bờ môi dán sát bên tai cô, nóng ấm nói: “Bệnh của cậu, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”

Ôn Noãn: “..”

Lục Khiêm khổ sở một thời gian.

Trong thời gian này, chuyện duy nhất an ủi ông là Minh Châu đến thăm ông. Cô nửa tháng đến kiểm tra thai sản một lần, dù cô rất ít khi nói chuyện với ông, chỉ là ngồi một lát rồi đi.

Nhưng như vậy đối với Lục Khiêm mà nói đã rất mãn nguyện rồi.

Hôm nay Minh Châu dẫn Thước Thước đến.

Cô đi kiểm tra thai sản, Thước Thước thì được bảo mẫu đưa đến, cậu bé đẩy cửa để lộ cái đầu nhỏ màu trà.

Lục Khiêm vừa ngẩng lên đã thấy.

Ông thấp giọng dịu dàng nói: “Sao không đi vào?”

Tiểu Thước Thước đóng cửa lại, cơ thể nhỏ bé chậm rãi đi qua, sau đó bò lên bên giường ngồi với Lục Khiêm, cái đầu nhỏ bé dán sát vào ông.

Trong lòng Lục Khiêm rất khó chịu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 996: Cúp máy


Cuộc gọi được kết nối.

Giọng điệu viện trưởng nhẹ nhàng mềm mại: "Bà Hoắc, tôi đã giải quyết theo phân phó của cô rồi... Vâng, đúng vậy, người như cô Đinh quả thật không thích hợp để nuôi dạy con cái, còn nữa tôi thay mặt bọn trẻ ở đây cảm ơn cô đã quyên góp năm trăm vạn, còn xây nhà mới cho bọn nhỏ."

Bên kia, Ôn Noãn mỉm cười.

Cô nói: "Không cần lo lắng về vụ kiện, cô cứ chăm sóc bọn nhỏ cho tốt là được rồi.”

Cúp máy.

Ôn Noãn vẫn đứng ở bên cửa sổ, người giúp việc bưng một ly sữa nóng tới, nhỏ giọng nói nhỏ: "Ông chủ gọi điện thoại về, nói bà chủ uống sữa rồi ngủ một lát.”

Ôn Noãn cười nhạt: "Ông chủ của mấy người chăm tôi như trẻ con vậy.”

Cô luôn độc lập và rất biết chăm sóc bản thân.

Nhưng Hoắc Minh dù có bận rộn, một ngày cũng gọi bảy tám cuộc điện thoại về nhà, không phải như thế này thì là như thế kia... Có lẽ có chút vụn vặt, nhưng Ôn Noãn không cảm thấy gánh nặng chút nào.

Ngược lại còn rất ngọt ngào!

Đinh Tranh dùng hết mối quan hệ, cũng không thể tìm được đứa bé.

Cô ta hồn xiêu phách lạc.

Đêm đó, cô ta đến căn hộ của Cố Vân Phàm.

Lúc cậu ta mở cửa tóc còn nhỏ nước, trên người mặc áo choàng tắm, rõ ràng là mới vừa tắm xong.

Trong phòng, còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

Quả nhiên, một cô gái cao ráo đi ra từ phòng ngủ, quấn khăn tắm, từ phía sau ôm eo Cố Vân Phàm, đôi mắt xinh đẹp mang theo địch ý: "Vân Phàm, bà dì này là ai vậy?"

Sắc mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.

Cô ta đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa đến mức độ dì mà?

Cố Vân Phàm vỗ mông bạn gái, cũng không trách cứ, chỉ nói: "Về đi! Lần sau lại tìm cô tiếp.”

Cô gái nở nụ cười, xoay người rời đi.

Một lát sau, cô ta thay quần áo đi ra, trong tay xách một cái túi, hào phóng hôn Cố Vân Phàm một cái rồi rời đi.

Cho dù Đinh Tranh có thoáng đấng đến đâu, cũng có chút chịu không nổi.

Cô ta vào nhà, chất vấn: "Cố Vân Phàm, một ngày không có phụ nữ thì cậu sẽ chết à?”

Cố Vân Phàm không thích cô ta lắm.

Cậu ta đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân dang rộng, châm một điếu thuốc lá nhìn cô ta: "Sẽ chết đấy!... Tôi nói này, giám đốc Đinh chị đây coi trọng cái gì ở tôi vậy? Tôi chính là lãng tử, cũng sẽ không kế thừa gia tài gì cả, chết tâm đi! Cửa ở bên trái!”

Đinh Tranh tức giận không chịu được!

Cô ta vì cậu ta mà hao hết tâm tư nịnh nọt Ôn Noãn, ăn nói khép nép với Bạch Ví.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 997: Quần áo lần lượt rơi xuống đất


Đỉnh Tranh là phụ nữ, cũng có nhu cầu của phụ nữ, cô ta nhanh chóng chủ động.

Quần áo lần lượt rơi xuống đất.

Cô ta ôm người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, tùy tiện hôn, lúc ý loạn tình mê cô ta vuốt ve đường nét góc cạnh rõ ràng của cậu ta, khó nhịn nổi lẩm bẩm: "Cố Vân Phàm, cậu thật sự không phải người mài!”

Cố Vân Phàm chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng mình.

Trong mắt cậu ta có một tia giễu cợt không dễ phát hiện.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy...

Xong việc, Đinh Tranh khế vuốt mặt người đàn ông.

Cô ta lẩm bẩm: "Vân Phàm, cậu còn trẻ nên còn muốn chơi đùa, tôi có thể hiểu được.”

Cố Vân Phàm một tay đốt điếu thuốc lá, nhả khói cười lạnh: "Không phải là chị muốn kết hôn với tôi đấy chứ?"

“Không được sao?” Đinh Tranh ngước mắt: "Chúng ta kết hôn đi! Cậu muốn tự do, tôi cho cậu.” Cố Vân Phàm đẩy cô ta ra.

Cậu ta vén áo tắm lên, thu hồi dục vọng: "Nếu như nói, hôn nhân tôi muốn hướng tới là sự chung thủy thì sao?"

Giống như là... Giống như Hoắc Minh và Ôn Noãn vậy! Một đời một kiếp một đôi.

Dù có bao nhiêu cám dỗ hơn nữa, cũng chẳng lọt vào mắt, đều là yêu cầu với chính mình cũng như bạn đời.

Mà không phải phải cố gắng vượt qua.

Đinh Tranh không biết những điều này.

Cô ta cho rằng người như Cố Vân Phàm muốn được tự do trong hôn nhân. Cho nên lời cậu ta nói lúc này, cô ta chỉ nghe qua một chút mà thôi, cũng không coi là thật.

Cô ta nói với cậu ta một chuyện khác.

Cố Vân Phàm liếc cô ta một cái.

Cậu ta nói: 'Lần này đề nghị lớn, người mua Chu Mộ Ngôn rất nhiều, câu lạc bộ chuẩn bị để tôi xếp thứ nhất.”

Nói cách khác, mua cậu †a ổn định. Đinh Tranh vẫn do dự: "Ổn thật không?”

Cố Vân Phàm chậm rãi phun ra khói thuốc, cười nhạt: "Sợ mất tiền thì đừng chơi, như vậy là an toàn nhất!"

Đỉnh Tranh có chút lâm vào thế bí.

Cố Vân Phàm giơ chân đá cô ta: "Nên đi được rồi! Chỗ tôi không cho phụ nữ qua đêm.”

Đỉnh Tranh cảm thấy cậu ta thật vô tình.

Nhưng cô ta cũng biết, với quan hệ hiện tại của bọn họ, cô ta không có tư cách ở lại qua đêm... Nhưng không sao, chờ cô ta biển hiện tốt ở chỗ ông Cố, còn sợ cô ta không vào được cửa nhà họ Cố nữa sao?

Đinh Tranh rời đi.

Cố Vân Phàm đi tắm rửa, rửa sạch mùi vị trên người phụ nữ.

Cậu ta đứng bên cửa sổ sát đất uống rượu.

Những năm gần đây, cậu ta dạo chơi thế giới, thao túng tình cảm của phụ nữ mà không cần tốn nhiều sức lực. Đinh Tranh có lẽ cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng ở trước mặt cậu ta vẫn không được xếp hạng cao.

Đàn ông và phụ nữ, ai coi trọng thì người đó thua.

Dù là tình cảm hay thể xác.

Tối hôm sau, biệt thự nhà họ Tư.

Đinh Tranh đợi trên xe nửa tiếng, mới đợi được Ôn Noãn. Chiếc RV màu đen dừng lại.

Vệ sĩ mở cửa xe, Ôn Noãn chậm rãi bước xuống.

Cô mặc một bộ trang phục bằng lông vũ màu đen rất khiêm tốn, đeo trọn bộ trang sức ngọc lục bảo, nhìn rất quý khí.

Dáng vẻ của cô rất tốt, không nhìn ra là đang mang thai.

Đinh Tranh ít nhiều có ý so sánh, cô ta chợt cảm thấy món trang sức giá ngàn vạn kia của mình có chút keo kiệt, mặc dù trong lòng không được thoải mái, vẫn khen hai câu: "Ôn Noãn, tối nay cô thật xinh đẹp.”

Ôn Noấn liếc nhìn cô ta một cái.

Sao cô lại không biết tâm tư của Đinh Tranh cơ chứ, chỉ cười yếu ớt: "Chỉ là vì thể diện của bà Tư thôi!" Nói xong, cô cùng trợ lý Từ đi vào.

Ôn Noãn và nhà họ Tư rất thân thiết, đi vào căn bản không cần thiệp mời. Đinh Tranh đi theo phía sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1135: Anh ôm thằng bé đi


Thậm chí là, thậm chí là bảo cậu bé nhường bố cho Manh Manh kia.

Cậu bé cũng nguyện ý.

Cậu bé không muốn bố chết.

Đôi mắt Lục Khiêm nóng rực, nửa đời trước ông sống quá tùy tiện, nửa đời sau lại có lỗi với rất nhiều người.

Có lỗi nhất là với Thước Thước. Lục Khiêm kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng ôm con trai: “Bố đồng ý với con.” Tiểu Thước Thước dán sát người ông.

Có lẽ cậu bé quá buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi mất, Lục Khiêm nhìn chăm chú gương mặt nhỏ kai một lúc lâu...

Ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Có vẻ như là âm thanh của Minh Châu.

Lục Khiêm xuống giường đi đến cửa, sau đó chợt sững người. Trong hành lang không chỉ có Minh Châu, còn có Cố Vân Phàm.

Cố Vân Phàm là bị Tùy Vân bắt đưa Minh Châu đến bệnh viện, cậu ta và Minh Châu không hợp nhau, nói vài câu đã gây nhau.

Đàn ông trẻ tuổi khó nén được kích thích. Cậu ta vây Minh Châu ở hành lang, dáng vẻ như ức hiếp người vậy. Nhưng không có ác ý.

Cậu ta trẻ tuổi anh tuấn, thời tiết mùa thu chỉa mặc áo ngắn tay, trên cánh tay còn lộ ra cả cơ bắp săn chắc...

Lục Khiêm tự phụ cả một đời.

Ông xuất thân danh môn.

Ông có vẻ ngoài không tầm thường.

Thời trẻ tuổi ông chính là ông Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ, nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy tự ti trước thân thể cường tráng của chàng trai trẻ, ông cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của mình.

Hổ thẹn!

Cảm giác trước giờ chưa từng có, bỗng nhiên xuất hiện.

Lục Khiêm quay về.

Ông dựa vào cửa, khế cười tự giễu mình.

Lục Khiêm à Lục Khiêm... Mày dựa vào đâu mà nghĩ Minh Châu nếu không phải mày thì không được chứ, mày nhìn đi, bây giờ một người đàn ông trẻ tuổi bất kỳ cũng có thể khiến mày trông yếu ớt, già nua xấu xí.

Mày có tư cách gì yêu cô ấy?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Khiêm điều chỉnh tâm trạng, mở cửa ra, ngoài cửa là Cố Vân Phàm và Minh Châu.

Lục Khiêm khách sáo lạ lãm: “Đến đón Thước Thước sao? Thăng bé ngủ rồi!”

Minh Châu nhìn ông.

Cô cũng không phải ngốc, đương nhiên cô có thể cảm nhận được tâm trạng thay đổi của công, mấy lần trước cô đến, rõ ràng ông rất vui... Ông ấy là vì Cố Vân Phàm.

Minh Châu không muốn giải thích gì.

Cô không nợ nần tình cảm với Lục Khiêm.

Ông lạnh nhạt, cô cũng lạnh nhạt gật đầu: “Đúng! Vậy...”

Cô nhìn Cố Vân Phàm: “Anh ôm thằng bé đi.”

Cố Vân Phàm xoa mũi: Mẹ nó! Có cần phải hại cậu ta như vậy không chứ! Cái người họ Lục này bây giờ đang bệnh tật, một khi khỏe lại không chỉnh chết cậu ta hay sao, đây rõ ràng là ghen mà!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top