Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1100: Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ


Cô cố chịu cơn đau bụng, xốc lên tinh thần, xách cặp nhỏ lên đưa cho con trai, rồi tự lái xe chở thằng bé đến trường.

Tiểu Thước Thước đeo cặp sách, vui vẻ đi học. Minh Châu ngồi lại xe.

Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ: Tối qua cô uống rượu vang đỏ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?

Và, có nên sinh đứa nhỏ này ra không?

Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, cuối cùng cô cần tay, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau.

Cô lặng lẽ đi, không muốn ai biết. Một tiếng sau, phiếu xét nghiệm đưa ra. Dương tính.

Cô đã mang thai gần năm tuần, bác sĩ cho biết nhịp tim thai rất ổn định, đó là một bé trai khỏe khoăn.

Minh Châu lại không vui.

Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, trên hành lang có rất nhiều người, đó đều là chồng đi khám thai cùng vợ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không kìm được.

Chỉ mình cô, không biết phải đi đâu.

Nhưng dù yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn gọi cho Lục Khiêm, bởi vì cô thực sự muốn chia tay ông.

Nếu ông biết cô mang thai, ông sẽ không buông tay.

Minh Châu nhẹ cắn môi, chuẩn bị rời đi.

Đến cửa thang máy, cô nhận được một cuộc gọi.

Là Lục Khiêm gọi đến.

Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Có chuyện gì sao?”

Lục Khiêm bên kia im lặng hồi lâu, khi cô định cúp máy thì ông mới thì thầm: “Nghe nói người hầu ở nhà bảo em không khỏe, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

Đôi mắt Minh Châu nóng bừng.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng che bụng nhỏ: “Tốt hơn nhiều rồi!”

Giọng nói Lục Khiêm rất dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi! Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, được không?”

Câu nói này, giống như bàn giao chuyện sau này. Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới ký giấy?”

Lục Khiêm nghẹn lại, hơi thở có phần dồn dập, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bọn anh đang đi công tác, khi nào anh về sẽ làm!”

Cô nghĩ ông đang trì hoãn, liền hỏi: “Khi nào về?”

“Chắc là ba bốn tháng.”

Ba bốn tháng, đi công tác ở Bắc Cực chắc?

Lúc ông về thì bụng cô đã lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1101: Nói với cô ấy đừng khóc!


Lục Khiêm ừ.

Nhưng giọng ông hơi run: “Anh sắp lên máy bay rồi! Anh nhờ thư ký Liễu mang thỏa thuận cho em nhé? Anh ký rồi!”

Cuối cùng phải đến bước này.

Ông đồng ý là điều cô muốn, nhưng Minh Châu vẫn không cầm được nước mắt. Chỉ trong vài giây, tưởng như những ngày tháng họ yêu nhau đã trôi qua...

Cô đồng ý rồi đột ngột cúp máy. Cô chạy đến lối đi an toàn, cánh cửa mở ra và đóng sầm lại.

Cô che miệng, dựa vào tường, cơ thể yếu ớt trượt xuống

Ngăn cách bởi một bức tường.

Một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào thang máy, người nằm trên giường bệnh là Lục Khiêm.

Mặt ông trắng bệch, tay cầm điện thoại...

Lúc sau, ông lẩm bẩm: “Minh Châu, đừng khóc!”

Nhưng cô không thể nghe thấy!

Thư ký Liễu ở bên ông, thậm chí bà cụ Liễu cũng đến an ủi ông: “Cớ sao ngài cứ phải như vậy! Cũng không phải vô vọng, tội gì phải làm cô Hoắc sợi Lời này như bát nước đổ đi, khó mà rút lại!”

Lục Khiêm nằm ngửa.

Tay ông nhẹ đặt lên bụng, dạ dày ông có vấn đề lớn.

Ngay cả khi phẫu thuật thành công, không gì đảm bảo bệnh sẽ không tái phát.

Ông lại lớn hơn Minh Châu rất nhiều tuổi, nhưng thật ra ông không thể cho cô thứ gì, kể cả cố gắng thế nào, tất cả những gì ông có thể cho cô chỉ có tiền tài, mà đây là thứ nhà họ Hoắc có thừa.

Buông tay, là điều duy nhất ông có thể làm cho cô.

Thư ký Liễu đau lòng: “Sao không đợi thêm chút nữa! Đợi cơ thể ngài khỏe hơn, có lẽ không suy nghĩ như vậy nữa! Sao ngài cứ phải tiêu cực vậy!”

“Không đợi!” “Truyền Chí, Minh Châu theo tôi lúc mới hai mươi chín tuổi, hiện giờ cô ấy

cũng không còn trẻ, nếu tôi trì hoãn cô ấy thêm vài năm, cô ấy sẽ rất khó tìm được bạn đời phù hợp.”

Khi ông nói những lời này, ông không biết, Minh Châu chỉ cách ông một bức tường.

Cô đã mang cốt nhục của ông. Vào thời điểm cô yếu ớt nhất, lựa chọn một người, mà ông thành toàn cho cô.

Đôi khi, thành toàn là sự tàn nhãn trá hình.

Cuối cùng cũng đến lúc buông tay nhau, cô sẽ chào đón một sinh mệnh mới, còn ông, có lẽ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.

Nhưng quyết định này, Lục Khiêm không hối hận. Trong phòng bệnh, bác sĩ liên tục thúc giục phẫu thuật.

Nhưng Lục Khiêm gọi luật sư đến, ông soạn đơn ly hôn rất có lợi cho Minh Châu.

Ông giao quyền nuôi Thước Thước cho Minh Châu.

Ngoài ra, trừ bất động sản, ông còn để tên Lục Thước thừa kế Lục Viên ở thành phố C.

Và ông đặc biệt đề cập đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên. Ông cho Minh Châu.

Một chồng tài liệu dày cộp, người bệnh phát sốt lên đến 39,5 độ vẫn kiên trì đọc từng tài liệu một.

Cuối cùng ông ký tên mình. Ký xong, Lục Khiêm che bụng, ngơ ngác hồi lâu. Thư ký Liễu không chịu đi đưa.

Lần đi này, chỉ cần Minh Châu ký tên và làm thủ tục, cuộc hôn nhân sẽ kết thúc.

Lục Khiêm nằm trên giường bệnh, đau đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1102: Ký tên xong trở thành người lạ rồi


Minh Châu trở về căn hộ.

Cô tạm nghỉ việc và để hai dì nghỉ phép.

Gô ngồi một mình trong phòng, ôm đầu gối lắng lặng chìm vào dòng suy nghĩ... Nước mắt rơi xuống từng giọt, cô nhẹ nhàng lau đi.

Lúc này, chuông cửa vang lên. Cơ thể cô hơi cứng lại, lau nước mắt rồi đi đến cửa.

Qua mắt mèo, là thư ký Liễu và một người khá giống luật sư, trên tay cầm một chiếc cặp.

Minh Châu hơi giật mình. Sau đó cô liền hiểu, đây là đưa thỏa thuận đến. Cô mở cửa.

Thư ký Liễu ngước lên, bất giác nói: “Sao mắt cô đỏ vậy? Cô khóc sao? Nếu cô khóc, ông Lục sẽ...”

“Ông ấy không đau lòng đâu!”

“Ký tên xong trở thành người lạ rồi.”

Thư ký Liễu ngập ngừng.

Anh ta bị kẹt ở giữa rất khó xử, anh ta muốn nói cho Minh Châu biết bệnh tình của ông Lục, có lẽ cô ấy sẽ mềm lòng, dù thế nào cũng còn cảm tình đúng chứ.

Nhưng anh ta cũng biết tính của Lục Khiêm. Không cho nói tức là không cho. Minh Châu cho bọn họ vào.

Thư ký Liễu và luật sư ngồi xuống, anh ta nhìn xung quanh: “Chỗ này khá tốt! Thước Thước đi học rồi sao?”

Minh Châu mang nước đá cho họ.

Thư ký Liễu không có tâm trạng uống nước, bệnh viện còn đang chờ anh ta!

Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, thử nói: “Minh Châu, cô xem chuyện giữa cô và ngài Lục còn có thể thương lượng không? Mấy năm nay rất khó khăn mài”

Minh Châu cụp mắt.

Sau một lúc lâu, cô thấp giọng: “Thỏa thuận đâu?”

Đôi mắt của thư ký Liễu đau nhức.

Chuyện gì vậy chứ, một người đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật, một người ở đây không chịu bỏ cuộc.

Một đôi yêu nhau như vậy mà phải chia tay. Trên đời này còn tình cảm nữa không!

Nhưng dù chua xót, anh ta vẫn nói với người đàn ông bên cạnh: “Luật sư Trần, anh đọc đi!”

Trong bầu không khí căng thẳng này, luật sư Trần cũng cảm thấy áp lực. Anh ta lập tức cầm tài liệu lên đọc.

Minh Châu nghe thì hoảng hốt... Cô chỉ nghe thấy căn nhà trên đường Quảng Nguyên, Lục Khiêm cho cô.

Ý ông là sao!

Thư ký Liễu giải thích: “Chuyện của Lam Tử Mi là do ông Lục sai! Ông ấy đáng nhận mọi sự tức giận đổ lên đầu ông ấy! Nhưng mà Minh Châu... Vì quá khứ, cho dù không thành vợ chồng nhưng cũng đừng trở thành kẻ thù, bởi vì... Bởi vì...”

Anh ta không nói được, cũng không thể nói.

Minh Châu không hiểu ý anh ta.

Cô chỉ cầm tài liệu, cẩn thận đọc qua một lần, Lục Khiêm cho rất nhiều.

Cô không cần.

Cô không cần căn nhà trên đường Quảng Nguyên.

Cô cũng không cần Lục Viên, cô nghĩ sau này ông sẽ kết hôn và sinh con, chưa chắc Lục Thước đã là người thừa kế duy nhất của Lục Viên.

Cô chọn mấy thứ rồi ký tên, cuối cùng ký vào cuối thỏa thuận. Ký xong,

Cô lặng lẽ nhìn, đôi mắt hơi đau xót.

Cuối cùng đã kết thúc!



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1103: Giận rồi?


Cô ngồi đó từ sáng đến khi chiều hôm buông xuống, mãi cho đến khi cơn đói cồn cào thì cô mới tỉnh táo lại, cô máy móc bước vào bếp, mở tủ ra, vứt hết mì gói yêu thích của cô.

Sau đó cô gọi cho dì. “Tối nay tôi muốn ăn sườn chua ngọt, với khoai lang hấp.”

Cô không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng cần ăn!

Thư ký Liễu chạy về bệnh viện.

Anh ta đưa thỏa thuận cho Lục Khiêm, Lục Khiêm dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm tên “Hoäc Minh Châu” thật lâu... Sau lại đôi môi khô khốc nở nụ cười.

Ông nói: “Cô ấy xuất thân từ một gia đình tốt, còn xinh đẹp, tuổi ba mươi cũng

không muộn.” Thư ký Liễu nghe xong muốn khóc.

Bà Liễu lấy khăn lông lau mồ hôi cho Lục Khiêm, giọng nói nghẹn ngào: “Bà cụ sẽ sớm quay lại, ngài phải khỏe mạnh ra ngoài, nếu không bà cụ sẽ rất buồn.”

Lục Khiêm mỉm cười: “Chắc chắn rồi!”

Thư ký Liễu lại hỏi: “Cần thông báo cho cô cả và cậu Hoắc bên kia không?”

Lục Khiêm lắc đầu.

Ôn Noãn còn phải sống ở nhà họ Hoắc, ông không muốn con bé bị vướng ở giữa, hơn nữa những lúc thế này, người ông nhớ nhất là Minh Châu và Thước Thước, nhưng vào lúc này ông không thể thấy mặt họ.

Chỉ có thể thấy, là đơn thỏa thuận ly hôn.

Lục Khiêm hơi nhắm mắt, nói với bác sĩ: “Chuẩn bị phẫu thuật!”

Ca phẫu thuật của Lục Khiêm kéo dài tám tiếng, cắt một nửa dạ dày.

Coi như thành công.

Nhưng sau đó, còn cần phải chăm sóc.

Khi tỉnh lại, bà cụ ngồi bên mép giường, vẻ mặt lộ rõ bà đã bị đả kích rất lớn.

Không ngờ, Ôn Noãn cũng ở đây.

Hoắc Minh đứng ngoài cửa.

Cơ thể Lục Khiêm rất suy yếu, nhưng ông vẫn quay mặt qua, nhẹ nhàng chạm vào tay bà cụ. Bà cụ vừa tức giận vừa đau lòng, bà lau khóe mặt, thấp giọng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói cho Minh Châu biết.”

Thằng nhóc chết tiệt này, chỉ sợ không buông tay được.

Lần cuối không thể gặp nhau, có bao nhiêu tiếc nuối.

Lục Khiêm cười yếu ớt, ông nhẹ giọng nói: “Cô ấy đang giận con mài Con không muốn cô ấy tức giận nữa!”

Bà cụ do dự một chút, hỏi: “Con ký rồi sao?” Lục Khiêm không nói gì, chỉ nhìn bà cụ. Bàn tay già nua của bà cụ nắm lấy tay ông, không đành lòng trách móc nữa.

Bệnh này như đặt một chân lên cửa tử, tương lai cũng chưa chắc khỏi hoàn toàn.

Bà cũng phụ nữ, bà cũng không muốn để Minh Châu bước vào vũng bùn, dù sao con bé còn trẻ... Không lý do gì để tha thứ cho Lục Khiêm chỉ vì ông bị bệnh.

Mẹ con trò chuyện xong.

Lục Khiêm quay đầu nhìn Ôn Noấn.

Ôn Noấn biết tin hai người ly hôn, cô đau lòng khó nói thành lời.

Cô bảo Lục Khiêm nghỉ ngơi thật tốt.

Lục Khiêm nhìn lên trần nhà, nhẹ giọng nói: “Giới thiệu cho cô ấy một người phù hợp đi! Cô ấy ngốc lắm nên cần chăm kỹ mới được, Hoắc Minh quen nhiều người, nói cậu ấy nhìn nhiều một chút.”

Ôn Noãn cực kỳ khổ sở.

“Cậu! Cậu đừng nói thế.”

Lục Khiêm gượng cười...

Ôn Noấn bước ra khỏi bệnh viện, vô cùng đau lòng.

Lên xe, cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ rơi lệ.

Hoäc Minh cũng buồn.

Anh ôm vai cô, dùng khăn giấy lau nước mặt cho cô: “Đừng khóc! Kết quả này chứng tỏ hai người bọn họ không hợp nhau thôi! Hiện giờ chia tay cũng tốt.”

Ôn Noãn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú của anh, lẩm bẩm: “Không tốt chút nào.”

“Chắc chắn Minh Châu đã khóc.”

Hoắc Minh cúi người, hôn cô.

Anh khàn giọng lẩm bẩm: “Sau khi mang thai, Tổng Giám đốc Ôn của chúng †a đa sầu đa cảm hơn.”

Rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng. “Bạn nhỏ ra ngoài đi, đến lúc rồi!”

Ôn Noãn kéo tay anh ra, mềm mại nói: “Hoắc Minh, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!”

Hoắc Minh đang định trêu cô thì điện thoại trong túi áo vang lên.

Anh nhấc máy, bên đầu dây là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Hoắc Minh, con đang ở đâu? Về nhà đi!”

Hoäc Minh gật đầu.

Anh cúp máy, nói với Ôn Noãn: “Bố bảo chúng ta về nhà, giọng điệu có vẻ khá nghiêm trọng.”

Ôn Noấn suy đoán: “Chắc là chuyện ly hôn của cậu và Minh Châu. Hoắc Minh, cậu không cho kể bệnh của chú ấy, vậy sau này...”

Hoắc Minh khit mũi: “Anh không hàu theo khổ nhục kế cho lão già kia đâu!” Ôn Noãn quay đầu.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1104: Hoắc Minh bế cậu bé lên


Ánh sáng ở bãi đậu xe tối đen như mực.

Thước Thước ôm lấy chân của Hoắc Minh, mềm mại nũng nịu gọi một tiếng chú.

Hoắc Minh bế cậu bé lên.

Ôn Noãn cũng sờ đầu đứa trẻ, đưa cho cậu túi bánh nhỏ. Đứa trẻ cười tươi khéo léo gọi "Cậu", còn hôn một cái lên má Ôn Noãn.

"Mợ giống bố, cũng giống Thước Thước." "Thước Thước thích mợ." Ôn Noãn không nhịn được lại sờ đầu đứa trẻ.

Hoắc Minh ôm đứa trẻ đi đến sảnh lớn, thấy em gái đang đứng chờ. Trên mặt Minh Châu mang một biểu tình quen thuộc.

"Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây họa thì cũng chỉ có một kiểu như vậy."

Hoäc Minh ném chìa khóa xe xuống, hừ lạnh một tiếng: "Không có chuyện gì thì sao lại tỏ vẻ tội lỗi như vậy?”

Minh Châu cầm túi xách cho anh, chỉ thiếu chút nữa là đấm lưng, bóp tay. Hoắc Minh nhìn cô ấy mấy lần, ánh mắt có chút ác liệt.

Ôn Noãn có chút che chở: "Anh đừng nghiêm nghị như vậy! Nào có người anh nào như anh không."

Hoäc Minh cười giận.

Anh ôm Thước Thước xuống, bóp má Ôn Noãn, nói: " Em luôn làm người tốt, ngược lại vai ác thì giao cho anh đúng không?”

Ôn Noãn tránh khỏi tay anh. Lại nhìn về phía Minh Châu, ánh mắt phức tạp.

Cô biết Minh Châu và cậu đã ký giấy ly hôn, nhưng cậu bây giờ thế nào, Minh Châu cũng không biết.

Hai người họ đều là người cô quan tâm.

Một người là người thân ruột thịt, một người đã sống chung cùng Ôn Noãn nhiều năm, Minh Châu giống như em gái cô.

Ôn Noãn luôn hy vọng họ tốt hơn bất cứ ai

Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thể nói gì. Minh Châu kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị đừng có nói gì eml" Ôn Noấn đã là mẹ của mấy đứa nhỏ.

Trong lòng cô đã yếu đến mức không thể tưởng tượng được, bây giờ cô cũng chẳng thể nghĩ tới chuyện gì khác, cô cười nhạt: "Sao lại thế!"

Hoắc Minh nhìn hai người họ vui vẻ.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ: "Một lúc nữa mới ăn cơm, em ở đây trò chuyện với em ấy một chút, anh đi trò chuyện cùng bố."

Ôn Noãn ánh mắt dịu dàng: "Được!" Hoắc Minh cùng Hoắc Chấn Đông lên lầu hai.

Đóng cửa phòng sách lại, Hoắc Minh tựa vào cửa sau lưng, cúi đầu châm điếu thuốc.

"Có chuyện gì mà bố lo lắng như vậy?"

Sắc mặt Hoắc Chấn Đông không được tốt.

Hoắc Minh lặng lẽ nhìn ông, sau đó đi tới, rót cho mình và bố một ly trà.

Anh nói câu bông đùa, làm dịu đi không khí căng thẳng.

"Bố còn đang hao tổn tinh thần vì Minh Châu sao! Con nhìn em ấy bây giờ cũng tốt đấy chứ, sau này không lo gả đi... Trường hợp tệ nhất là trở thành một bà cô già cô đơn, nhưng bố yên tâm! Nhà chúng ta nuôi được!"

Hoắc Chấn Đông trừng mắt một cái.

Ông cười nhạt: "Con nghĩ thì hay rồi! Lúc Ôn Noãn nói không cần con nữa, sao con không nghĩ thoáng như vậy đi, là đứa nào uống say kêu trời kêu đất Ôn Noãn không cần con!"

Hoắc Minh là người nhạy bén cỡ nào?

Từ lời nói của bố ruột, anh nghe ra có chuyện gì đó không ổn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1105: Một lúc lâu sau


Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, cau mày hỏi: "Bố, bố nói gì cơ ạ?"

Hoäc Chấn Đông nhắc lại một lần nữa.

Hoắc Minh tức đến bốc khói, lại lấy tàn thuốc trong gạt tàn ra đốt, khiến bố anh nhìn không được, mắng anh: "Dù hai đứa sinh nhiều con thì cũng không cần tiết kiệm đến như vậy! Có sinh thêm nữa thì nhà này vẫn nuôi nổi."

Hoắc Minh cười nhạt: " Khả năng sinh con của cậu cũng ghê đó chứ!"

Trên mặt Hoắc Chấn Đông hàng trăm cảm xúc ngổn ngang..

Ông đứng dậy vỗ vai con trai, nói: 'Hoắc Minh, con cũng không kém! Chuyện này bố nói trước cho con, con ăn cơm xong thì trở về nói cho Ôn Noãn một tiếng dự phòng. Con bé bị kẹp ở giữa rất khó xử khó xử, con không nên giận cá chém thớt với nói"

Hoắc Minh cười khan: "Con nào dám chứ!"

Bố con họ nói xong, chậm rãi đi xuống lầu.

Vừa đến giờ ăn, trong lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm, Hoắc Minh luôn nhìn chằm chằm vào Minh Châu.

Minh Châu chỉ biết cúi đầu thật thấp. Ôn Noấn thu hết mọi việc vào mắt.

Lúc trở về, mới vừa lên xe cô liền oán trách: "Minh Châu xảy ra vấn đề trong việc tình cảm này, anh còn hung dữ như vậy mà xem được à!"

Tâm tình Hoắc Minh không tốt nhưng anh vẫn hết sức dịu dàng với Ôn Noãn.

Anh thắt dây an toàn cho cô, cười cười: "Anh hung dữ ở đâu chứ? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy mà."

Ôn Noãn phản bác không được đành thôi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, nói nhỏ: "Đó là vì em so sánh con bé với bản thân, cho nên em cảm thấy anh đối với con bé gay gắt! Nhưng mà Ôn Noãn em phải biết, anh là anh trai của Minh Châu nhưng là chồng của em. Hai

thân phận này là khác nhau, tình cảm đặt vào cũng khác nhau!"

Cuối cùng anh kết thúc bằng câu: "Anh đã nói rồi mà em cứ một mực ăn giấm của Minh Châu!"

Ôn Noãn thật sự không chịu nổi cái miệng dẻo như kẹo của anh. Cô giả bộ nhìn phía trước: "Về nhà đi!"

Hoắc Minh ừ một tiếng: 'Ừ... Về nhà."

Trở lại biệt thự, đã là tám giờ tối. Người giúp việc chăm sóc bọn trẻ rất tốt rồi.

Sùng Quang đang bế Hoắc Doãn Tư xem đồ chơi trẻ em, Hoắc Tây thì đang chơi dương cầm trong bộ váy xinh đẹp.

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng có chút dáng vẻ.

Thấy Hoắc Minh và Ôn Noãn trở về.

Bé Hoäắc Tây bỏ lại cây dương cầm, chạy tới leo lên người bố giống như một chú khỉ con. Con gái nhỏ luôn được cưng chiều nhất, Hoắc Minh thơm lên má cô bé: "Nhớ bố chưa?"

"Nhớ ạ!"

Hoắc Tây hận không thể cắt đứt đôi chân ngắn của mình, không thể tự đi được.

Hoắc Minh ôm cô bé đi đến chỗ dương cầm.

"Bố cũng nhớ con! Giờ thì bố muốn con tiếp tục chơi dương cầm!"

Hoắc Tây: ....

Hoắc Minh sờ đầu con bé, quay người lại cùng con trai nhỏ thân thiết một phen, cuối cùng bế Sùng Quang lên phòng sách. Lúc lên lầu, Ôn Noãn không nhịn được mở miệng: "Hoắc Minh!"

Hoắc Minh dừng lại ở cầu thang, vẻ mặt căng thẳng.

"Anh đang làm công tác tư tưởng cho Sùng Quang!"

Trong chuyện này, Ôn Noãn không thể thuyết phục được anh, cuối cùng chỉ có thể cười xin lỗi với Sùng Quang một tiếng.

Sùng Quang mặt hồng hồng, ngoan ngoãn đi theo lên lầu. Ôn Noãn ngồi xuống, vốn định cùng Hoắc Tây luyện đàn.

Nhưng cô nhớ đến bệnh tình của cậu, nghĩ vậy lại đau lòng cho Minh Châu, †âm tình cũng trở nên phức tạp.

Hoắc Tây đánh sai hết mấy chỗ, cô cũng không phát hiện.

Bé Hoắc Tây lười biếng, một lúc liền tựa vào trong lòng ngực mẹ, tò mò sờ cái bụng nhô lên... Một lúc sau Hoắc Doãn Tư cũng chạy tới ôm lấy cô.

Ôn Noãn bầu bạn cùng bọn nhỏ... Mười giờ đêm

Cô trở lại phòng ngủ chính, phát hiện Hoắc Minh không có ở đây, cô liền đi trong phòng sách tìm anh.

Từ khe cửa phòng sách hắt ra ánh sáng yếu ớt.

Hoắc Minh đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, anh mở cửa sổ nên bên trong phòng mùi thuốc lá không quá nồng.

Hoắc Minh mãi trầm tư, không phát hiện ra cô đã vào phòng. Cho đến khi có một đôi tay mềm mại ôm anh từ phía sau, anh mới cảm nhận được sự tồn tại của cô. Anh vừa cất lời thanh âm đã khàn không chịu nổi: "Bọn nhỏ ngủ rồi à?"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1106: Không phải


Ôn Noãn dựa vào lòng anh.

Hoắc Minh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cách một lớp vải, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập.

Một mùi hương đặc biệt của đàn ông hòa cùng mùi thuốc lá. Thật quyến rũ.

"Sao vậy?" Tiếng cô dịu dàng đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi: 'Em hỏi bác sĩ rồi, nếu chăm sóc kỹ thì không có vấn đề gì đâu!"

Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trà của cô. Anh đắn đo một lúc rồi lẩm bẩm: "Minh Châu mang thai rồi!" Ôn Noãn sửng sốt.

Cơ thể cô đang tựa vào lòng anh, hơi cứng đờ, một lát sau mới có thể nói: "Hoắc Minh, anh nói cái gì?"

Hoắc Minh sợ kích động đến cô.

Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Minh Châu cũng đã quyết định sẽ sinh đứa bé raI"

"Không phải..."

Ôn Noãn vô cùng đau khổ.

Cô run rẩy nói: "Cậu bị bệnh nhưng Minh Châu không biết, Minh Châu mang thai cậu cũng không biết, Hoäc Minh... Em cảm thấy chuyện này đối với hai người họ quá tàn nhẫn!"

Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô, trầm mặc không nói.

Ôn Noấn thoáng bình tĩnh lại.

Hai người họ đã là vợ chồng nhiều năm, nên anh nghĩ gì cô đều đoán được.

Ôn Noấãn khẽ hỏi: "Tin tức này, anh không định cho cậu biết, phải không?"

Hoắc Minh vẫn trầm mặc.

Ánh mắt của anh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm...

Ôn Noấn tựa đầu lên vai anh, suy tư một lúc lâu.

Hoắc Minh nói với chất giọng khàn đặc: "Ôn Noãn, bọn họ đã đi vào ngõ cụt rồi, hơn nữa tình cảnh lúc chia tay còn thảm thiết đến vậy, lại có rất nhiều người chứng kiến. Giờ nếu vì bệnh của cậu, hay vì chuyện Minh Châu mang thai mà ép họ về lại bên nhau thì có phải... quá bất công với Minh Châu?”

Ôn Noãn biết anh nói đúng.

Nếu nói ra thì khác nào cậu được lợi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1107: Sáng sớm


Cô gật đầu, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của anh.

Trong bóng đêm dịu dàng...

Hoắc Minh đưa tay đóng cửa sổ lại, ôm vợ mình một lúc thật lâu.

Sáng sớm, Hoắc Minh tỉnh lại, duỗi tay lần mò bên gối thấy trống không.

Anh cười nhạt, từ lúc Ôn Noãn mang thai đến nay luôn thích nằm lì một chỗ, vậy mà hôm nay lại dậy sớm.

Anh vén chăn đứng dậy, rửa mặt rồi xuống lầu. Ôn Noãn đang nấu canh trong bếp. Mùi canh cá thơm nồng, vừa ngửi là biết rất ngon.

Hoắc Minh ôm lấy cô từ phía sau, lại sờ nhẹ lên bụng, hôn nhẹ một cái vào phần cổ non mịn của cô: "Con lại quấy à, sao nay lại dậy sớm nấu canh vậy?"

Anh cho rằng Ôn Noãn định nấu món bún cá cho bọn nhỏ. Ôn Noấn ngẩng đầu, hôn lên mặt anh.

"Làm hai phần, một phần đưa đến bệnh viện, còn một phần cho Minh Châu, cô ấy rất thích ăn món này. Vả lại phụ nữ mang thai phải bồi bổ nhiều mới được."

Hoắc Minh có chút không nỡ. "Bụng em lớn như vậy rồi đó!" Anh để cô ngồi một bên, rồi tự tay làm tiếp. Ôn Noãn cũng không từ chối.

Nếu chồng mình muốn chia sẻ với mình như vậy, thì một người phụ thông minh cần chỉ phải chối từ.

Cô ngồi trước bàn ăn, nhẹ nhàng đỡ lấy phần bụng.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.

Hoắc Minh không chỉ nấu tiếp món bún cá này, mà còn chuẩn bị luôn bữa sáng dinh dữa cho mấy bé.

Bóng lưng của anh thon dài đẹp mắt.

Chiều cao lại vô cùng phù hợp để một người phụ nữ phương Đông có thể tựa vào.

Ôn Noãn có nhiều chuyện phiền lòng, nhưng lúc này đây, khi cô nhìn vào bóng lưng của Hoäc Minh lại thấy an tâm hơn bao giờ hết, thậm chí còn rất muốn ôm anh, rồi nói vài câu dịu dàng.

Mà anh thích nhất.

Cô định đứng dậy, nhưng vừa cử động thì một cơn đau kịch liệt từ vùng bụng dưới truyền lên.

Sau đó, chiếc váy cô đang mặc bắt đầu thấm màu vàng của nước ối

Ôn Noãn vịn góc bàn, cô nhíu mày khẽ gọi: "Hoắc Minh! Hoắc Minh!"

"Sao vậy?”

Hoắc Minh vừa quay sang đã kinh hồn bạt vía, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh, tắt lửa rồi nhanh chóng bước tới đỡ cô ngồi xuống, bước nhanh tới vịn cô ngồi xuống, mau chóng kêu người giúp việc.

"Dọn đồ đi! Bà chủ sắp sinh rồi!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1108: Ôn Noãn khẽ cắn môi


Người giúp việc trong nhà cũng rất chu đáo, đứng phía sau, đỡ Ôn Noãn ngồi xuống ghế sau.

Hoắc Minh khởi động xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, lúc chờ đèn đỏ anh tranh thủ gọi cho bố mẹ: "Bố mẹ, Ôn Noãn sắp sinh, giờ con đang đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Nói xong anh liền cúp máy.

Anh nghiêng người nhìn Ôn Noãn, nhẹ giọng nói: "Cố chịu chút nữa nhé!"

Ôn Noãn cắn răng: "Em không sao đâu!"

Hai mắt Hoắc Minh hơi đỏ lên, cũng có hơi nóng, anh nhìn cô chằm một lúc lâu rồi tăng tốc.

Gần đây Ôn Noãn được chăm sóc kỹ lưỡng.

Lần này sinh con, cũng không vất vả lắm.

Hoắc Minh ở lại phòng sinh, anh nắm chặt cô tay để an ủi.

Sinh mệnh nhỏ ra đời...

Một tiếng khóc thật to báo hiệu cho sinh mệnh mới, khiến đôi mắt của Hoắc Minh đỏ hoe, anh nắm chặt tay Ôn Noãn, hôn lên trán cô: "Cám ơn em đã cho anh Hoäc Tây, Doãn Tư và Hoắc Kiều, còn mang đến ánh sáng cho đời anh."

Anh lại hỏi cô có đau hay không.

Ôn Noãn đau, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau?

Chỉ là, khác với hai lần trước, lần này Hoắc Minh đã ở bên cạnh cô.

Cô đưa tay khế vuốt gương mặt anh tuấn của anh, dịu dàng nói: "Hoắc Minh, sao anh lại khóc?"

"Không có! Anh khóc hồi nào!"

"Rõ ràng anh khóc kìa!"

Nước mắt của Ôn Noãn cũng lăn xuống từ khóe mắt, cô nhìn người chồng yêu thương mình hết mực kia, cô mong tình cảm của họ sẽ kéo dài mãi mãi.

Y tá ôm đứa bé đến.

"Là một bé gái đáng yêu! Trông rất giống bố."

Ôn Noãn chưa ngồi dậy nổi.

Cô giục Hoắc Minh: "Anh mau đưa con cho em xeml"

Hoắc Minh lại thì thầm vào tai cô: "Người anh muốn nhìn nhất vẫn là em! Thêm một bé nữa cũng chẳng bằng Ôn Noãn của anh..."

Ôn Noãn khẽ cắn môi.

Mấy lời ngọt ngào của anh càng lúc nghe càng êm tay. Nhưng làm gì có cô gái nào không thích nghe chứ? Hoắc Minh ôm bé qua, trắng trắng tròn tròn, rất xinh đẹp. Tóc đen, mắt cũng đen nhánh.

Mặt mày giống anh, cũng giống Minh Châu... Rất ra dáng người nhà họ Hoắc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1109: Bà muốn nói rồi lại thôi


Không chỉ Minh Châu giật mình hoảng hốt.

Ngay cả bà cụ cũng bối rối không thôi, không biết giải thích thế nào cho việc bà đang ở thành phố B.

Bà bực vì Lục Khiêm không chịu cố gắng cho hạnh phúc của chính mình.

Nhưng sau khi nói chuyện với con trai, bà cũng không nỡ để một cô gái tốt như Minh Châu chậm trễ việc cả đời.

Bệnh của Lục Khiêm, phải được theo dõi trong ba năm.

Khi bà còn đang suy nghĩ, Minh Châu kêu một tiếng bà ơi, khiến bà bỗng không kiềm được nước mắt.

Bà muốn nói rồi lại thôi.

Đúng lúc này, y tá đẩy Ôn Noãn và đứa bé ra ngoài.

Hoắc Minh đang trông coi bên cạnh.

"Là một cô công chúa nhỏ!" Cô y tá mỉm cười.

Người nhà họ Hoắc đến chụm lại nhìn, Hoắc Chấn Đông nhìn khuôn mặt đứa bé mà vui mừng cười cười, lặp lại không ngừng: "Con gái thì tốt, con gái thì tốt, Tiểu Hoắc Tây của chúng ta cuối cùng cũng có em gái để chơi cùng rồi."

Hoắc Tây cũng xúm lại nhìn em gái.

Tâm trạng bà Hoắc dạo này không tốt lắm, nhưng lúc này nhìn thấy bé con đáng yêu, bà cũng thoải mái hơn một chút.

Bà liếc nhìn chồng mình: "Ông cũng đừng thiên vị như thế chứ."

Hoắc Chấn Đông đùa với bé con, không nhịn được mà tươi cười hứng khởi: "Thiên vị thì sao chứ! Mà bé con cũng nghe không hiểu, một khi hiểu ra thì Hoắc Tây của chúng ta cũng lớn rồi, có thể dẫn Tiểu Hoắc Kiều ra ngoài chơi."

Hoắc Tây nghe mà mê tít.

Cô bé dán cả người vào chiếc giường đẩy, thơm mẹ một cái.

"Con thích em gái!"

Cô bé thật sự rất thích, mừng đến mức reo lên oang oang khắp nơi.

Trương Sùng Quang cũng cảm thấy thích thú, thế nhưng cậu nhóc khá hướng nội, chỉ hơi mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1110: Em không có khóc!


So với sự ra đời có phần quạnh quế của Hoắc Tây và Doãn Tư, đứa nhỏ này thật sự rất may mắn, nhận được bao nhiêu sự quan tâm chúc tụng của mọi người... Có lẽ đôi khi cô vẫn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng giờ phút hiện tại mới là quan trọng nhất.

Hoắc Minh rất quan tâm chăm sóc cô.

Anh nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, bèn xoa xoa mái tóc dài, dịu dàng nói: "Phụ nữ đang ở cữ không thể khóc!"

"Em không có khóc!"

Ôn Noãn bỗng nhiên muốn làm nũng.

Cô lén ôm lấy chân Hoắc Minh.

Hoắc Minh cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng đến khó tin.

Hoắc Kiều... Sự ra đời của đứa bé này chứng kiến kết cục viên mãn thật sự của anh và Ôn Noãn.

Tâm trạng Minh Châu rất phức tạp.

Cô ấy nhìn đứa bé sơ sinh, không khỏi sờ sờ bụng mình, sau chín tháng nữa, đứa bé này cũng sẽ chào đời.

Nhưng sự tồn tại của đứa bé này phải được giấu kín.

Đến lúc đó, quan hệ giữa cô ấy và Lục Khiêm sẽ là gì đây? Ông có muốn có một đứa con với cô ấy không?

Suy nghĩ của cô ấy cứ mông lung, hỗn loạn.

Bà cụ nhìn cô ấy chăm chú.

Bà cụ là người từng trải, đã từng sinh hạ hai người con, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một người phụ nữ?

Dáng vẻ của Minh Châu, rõ ràng là đang có thai.

Bà cụ vừa kinh ngạc vừa mừng vui không thôi.

Ngạc nhiên là vì đôi oan gia này chỉ làm cho có, vậy mà có thể có con; vui mừng là vì thằng con không chịu giành lấy hạnh phúc cho mình kia xem ra vẫn còn có ích, bà cụ vẫn còn tin tưởng được.

Nhưng cho dù Minh Châu có con đi nữa, bà cũng không thể mang Lục Khiêm trở về.

Nếu cô gái đã không chịu nói gì, nghĩa là cô ấy định tự mình nuôi con. Bà đã có tính toán trong lòng.

Bây giờ điều quan trọng nhất là Minh Châu phải chăm sóc bản thân thật tốt, Lục Khiêm cũng phải nghiêm túc chữa khỏi bệnh.

Bà cụ lặng thinh rời đi.

Sau đó, bà sai người tặng rất nhiều thuốc bổ sang, chất chồng như núi.

Ôn Noãn đã có thể xuống giường.

Cô kiểm tra vài thứ, ngước mắt lên nói chuyện với Hoắc Minh: "Đồ bà ngoại gửi tới có rất nhiều thực phẩm phù hợp cho phụ nữ có thai, nhưng em đã sinh rồi! Hơn nữa chúng ta sẽ không sinh đứa thứ tư nữa."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1111: Chị dâu mới sinh nở xong mà!


Ánh mắt của cô chăm chú, dịu dàng lại tràn ngập tình yêu.

Hoắc Minh nở một nụ cười nhẹ.

Trong phòng bệnh, không khí lập tức trở nên mờ ám, Ôn Noãn cũng không hiểu được, tại sao bọn họ đã thành vợ chồng nhiều năm rồi, có tận ba đứa nhỏ, mà anh vẫn còn giữ được sự nhiệt tình như vậy.

Cô vừa mới sinh con xong, không thể chịu được chuyện đó.

Không khỏi thì thầm với anh: "Anh đừng trêu chọc eml"

Hoắc Minh lại cười, đặt cô con gái nhỏ lên nôi, vừa nhẹ nhàng bước tới, vừa nói chuyện với cô: "Em vừa nói đến những thuốc bổ này sao? Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm quả không sai, Tổng Giám đốc Ôn của chúng ta cũng ngốc nghếch đi rồi."

Khi trêu chọc cô, anh luôn thích gọi cô là Tổng Giám đốc Ôn.

Ôn Noãn ghét như thế nhất.

Hoắc Minh như đang đùa với bé con, chậm rãi nói: 'Ánh mắt của bà cụ sắc quá! Bà ấy hẳn là nhìn ra Minh Châu mang thai rồi, nhưng bây giờ tình trạng của cậu lại như vậy, bà không đành lòng trói buộc Minh Châu, chỉ có thể mượn cớ em để đưa thuốc cho Minh Châu thôi! Em chờ xem, đứa trẻ kia sinh ra sẽ có được tất cả những gì đứa bé xứng có được thôi."

Anh nói xong, Ôn Noãn mới hiểu ra.

Cô thầm bội phục bà cụ.

Đồng thời, cô cũng lo lắng cho sức khỏe của cậu, nhưng Hoắc Minh lại nói chuyện rất vô tâm: "Yên tâm đi! Ông ấy không nằm yên được mấy ngày đâu, trong bụng Minh Châu còn đứa bé kia kìa, sao ông ấy dám bỏ nhanh như vậy chứ."

Ôn Noấn trầm tư suy nghĩ.

Đúng vậy, mang thai là chuyện lớn, bà cụ chắc chắn sẽ nói lại cho cậu biết.

Nếu để sau này lớn bụng rồi, chẳng thể giấu được ai.

Hoắc Minh dỗ bé con xong, bèn đi tới khom lưng hôn Ôn Noấn một chút, thấp giọng nói: "Em đừng nghĩ nữa! Mới sinh có hai ngày thôi, em nghỉ ngơi thêm đi, nghe lời nào."

Ôn Noãn thản nhiên cười.

Đã vài ngày rồi Hoắc Minh chưa được thân mật với cô, bây giờ trong phòng bệnh không còn người nào khác, anh không nhịn được mà tiếp tục hôn cô.

Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại không kìm nổi mà tiến sâu hơn. Thật lâu sau, anh mới ngừng lại, khàn giọng nói: "Ôn Noãn, cảm ơn em!" Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả đời đều kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng nếu không có Ôn Noãn, không có mất đứa con của bọn họ, cuộc sống sẽ vô vị biết bao.

Anh cảm ơn cô, vì đã dành tình cảm cho anh. Ôn Noãn cũng động tình, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, kiềm lòng chẳng đặng mà thốt lên "Hoắc Minh"... Minh Châu mang đồ đến thăm, đúng lúc lại thấy cảnh này.

Mặt cô ấy đỏ bừng xấu hổ, lên tiếng trách anh mình: "Anh có định để người ta sống không đấy?"

Cô ấy buông đồ đạc trong tay xuống. Không khỏi bổ sung thêm một câu: "Anh trai, anh đúng là đồ cầm thú!"

Hoắc Minh đỡ Ôn Noãn nằm xuống, sau đó đi tới nhéo mặt Minh Châu một chút: "Vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng hợp pháp."

Minh Châu bĩu môi: "Chị dâu mới sinh nở xong mà!"

Hoắc Minh xách xách lỗ tai cô ấy: "Anh làm gì? Trong lòng em, anh em là tên cầm thú vậy sao?"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1112: Hoắc Minh quay lại


Cô tin Minh Châu là người rất ngay thẳng.

Hoắc Minh giúp cô ấy mang đồ ra xe, còn cô ấy thì nói chuyện với Ôn Noãn.

Trước giờ hai người vẫn luôn thân thiết, không hề vì Lục Khiêm mà trở nên xa cách, đây chính là điều Ôn Noãn cảm thấy an ủi nhất, cho nên cô lúc nào cũng cảm thấy thương yêu Minh Châu hơn người khác.

Hoắc Minh quay lại.

Anh trả chìa khóa xe cho em gái mình: "Sau này em ra ngoài thì để tài xế lái đi!"

Minh Châu khẽ cười: "Mới bao lớn đâu chứ!" "Vì chưa lớn bao nhiêu mới nguy hiểm đấy!"

Minh Châu nghe anh nói vậy cũng đồng ý. Hoắc Minh vốn định tự mình lái xe đưa cô ấy về, nhưng Ôn Noãn còn chưa ra ngoài được, nên anh đành thôi.

Minh Châu nán lại một lát trước khi rời đi.

Cô ấy vốn định đi thẳng về, nhưng bỗng nhớ ra bà Hoắc đã hết thuốc, hôm nay bác sĩ đang ở trong khoa, khám cho các bệnh nhân nội trú.

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại. Khu nội trú khoa Ngoại, dãy lầu VỊP, đang cực kỳ im lặng.

Cơ thể Minh Châu khá nhanh nhẹn, cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, nhưng vừa mới ra ngoài thì tâm mắt đã choáng váng.

Có hai người đang đứng trước cửa thang máy. Lục Khiêm và vợ của thư ký Liễu.

Lục Khiêm mặc quần áo bệnh nhân, cả người gầy rộc đi, gương mặt tái nhợt, như đang bị phải điều trị một cơn bệnh nặng.

Dù sao cũng trông không tốt lắm.

Hơn nữa, ông vẫn là bố của Thước Thước, Minh Châu không muốn bỏ đá xuống giếng làm gì.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Ông bị bệnh à?"

Trước đây ông luôn rất bận rộn, còn từng uống nhiều đến mức phải nhập viện nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.

Mới phẫu thuật được mấy hôm, Lục Khiêm vẫn chưa thể đi lại nhiều, nhưng ông ở mãi trong phòng bệnh đến chán chết, giờ muốn ra ngoài dạo vài bước, ai ngờ lại gặp phải Minh Châu.

Cô trông rất tốt, khuôn mặt đầy sức sống.

Lục Khiêm nghĩ, có lẽ chia tay với cô là điều đúng đắn, ít nhất trong khoảng thời gian đó, bọn họ đã hạnh phúc bên nhau.

Ông thật sự rất nhớ cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô rất lâu. Sau đó, ông cười nhạt: "Bệnh cũ thôi!"

Bà Liễu ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng Lục Khiêm lại nhẹ giọng nói: "Quay về phòng bệnh thôi!"

Bà Liễu đứng mãi không chịu động đậy.

Lục Khiêm phải cao giọng: "Về phòng!"

Ông vừa nói vừa bỏ đi, Minh Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông, cảm thấy hơi khó chịu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1113: Ông nhìn trần nhà


Cả người Lục Khiêm đều nhức nhối.

Chỉ một động tác nằm xuống giường đơn giản, vậy mà đau đến sống không bằng chết.

Ông nhìn trần nhà, lặng thinh ngẩn người.

Ông giỏi tính kế người khác, cũng hiểu rõ lòng người, ông biết bản thân đang rất bất thường, đơn giản chỉ vì ông không thể chấp nhận được sự thật mình đã đánh mất Minh Châu.

Minh Châu, Hoắc Minh Châu.

Một cô gái đơn thuần xinh đẹp như vậy, thế mà ông đã đánh mất rồi.

Lục Khiêm chưa bao giờ sa sút như vậy.

Ông chỉ lặng lẽ nằm đó chẳng nói tiếng nào, cũng không phối hợp điều trị tích cực như trước nữa.

Bà cụ thấy mà không chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: "Thằng bé làm sao vậy, mới ra ngoài một chuyến sao lại biến thành dạng này, chẳng giống thằng bé gì cả!"

Bà Liễu im lặng liếc nhìn Lục Khiêm một cái.

Cô ấy nhỏ giọng nói với bà cụ: "Anh ấy gặp phải Minh Châu! Mới nói mấy câu đã chịu không nổi rồi, tóm lại là trong lòng rất muốn, nhưng..."

Bà cụ im lặng.

Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài.

Dưới lầu rất ồn ào đông đúc.

Tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.

Bà cụ nhẹ nhàng nói: 'Bác có hai người con, một người quá coi trọng tình cảm mà sớm ra đi, người còn lại là Lục Khiêm. Thằng bé rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động vào việc gì là đều thông thạo việc ấy, tôi chưa từng nghĩ người như nó vậy mà lại vấp ngã trong tình cảm như thế này, mà mối quan hệ này còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản thân mình, còn hủy hoại một cô gái tốt."

Bà Liễu lau nước mắt.

Bà cụ rất khổ sở, bà lo lắng rất nhiều chuyện.

Tỉnh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.

Một tuần sau, bác sĩ nói với bà cụ: "Các chỉ số của ngài Lục kém hơn rất nhiều so với trước đây, nếu ông ấy cứ mãi tiêu cực như vậy, tình huống sẽ không thể nào khá lên được!"

Bà cụ đương nhiên rất buồn lòng.

Đêm đến, bà ngồi cạnh giường Lục Khiêm cả đêm.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1114: Sao ông lại ở đây?


Trong bóng tối, Lục Khiêm nằm yên rất lâu, khóe mắt ông phiếm màu nước mắt.

Minh Châu đang mang thai...

Ông thử nhớ lại lúc trước, có một lần bọn họ từng làm chuyện này, nhưng ông lại không dùng biện pháp.

Đêm đó, cô đã có thai.

Giọng Lục Khiêm yếu ớt, hơi run run: "Cô ấy..."

Giọng bà cụ đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Lục Khiêm, nếu con là người đàn ông của nhà họ Lục, nếu con thật sự thích con bé, vậy thì nên sống ra dáng đàn ông đi! Chẳng phải trước kia con có năng lực lắm sao, giờ gặp chút chuyện khổ tâm mà đã nằm giường chờ chết rồi!"

"Mẹ nói cho con biết, chỉ vì không muốn con cứ suy sụp như vậy."

"Nhưng có một chuyện! Con không được tiết lộ bệnh của mình."

"Con phải nhận trách nhiệm của một người làm bố, còn về... còn về Minh Châu có thể tiếp nhận con hay không, đó là chuyện sau này! Con chăm sóc cơ thể

thật tốt đi, mới có cơ hội nhìn đứa nhỏ được sinh ra chứ, nếu không, chẳng lẽ con không thấy mình đang phụ lòng con bé sao?"

Lục Khiêm nằm trên giường. Một cảm giác nóng bỏng bỗng chảy xuống.

Ông nhớ tới khi gặp cô vào ngày hôm đó, cô thấy ông đang nằm viện còn nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.

Cô là người ngốc nghếch đến vậy đấy.

Một lúc lâu sau, Lục Khiêm ừ một tiếng: "Con biết rồi!"

Sau đó, cả hai mẹ con đều không nói thêm gì nữa...

Trời hừng sáng.

Trong phòng bệnh không có một bóng người.

Bà cụ và bà Liễu đều sốt ruột điếng người, thư ký Liễu vội vàng chạy đến từ công ty, sau khi hỏi cặn kế mọi việc xong cũng sững ra. Một lát sau, anh ta vỗ đầu nói: "Vậy thì chuẩn bị xe đến gặp Minh Châu!"

Vợ anh ta nghỉ ngờ hỏi: "Sức khỏe của ngài Lục như thế, sao còn ra ngoài được?"

Bà cụ cười lạnh: "Biết có con một cái, giờ nó bò qua gặp còn được nữa là!" Bà cụ Lục nói không sai chữ nào.

Lục Khiêm thay quần áo, lê thân lên taxi, sau khi lên xe ngồi, mồ hôi lạnh đã toát đầy lưng.

Ông nói địa chỉ. Lái xe cười cười: "Chỗ đó tốt lắm, người ở đó đều có tiền cả."

Một người luôn khéo léo như Lục Khiêm, giờ phút này cũng không rặn nổi một nụ cười.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại. Lục Khiêm chống người dậy, lên lầu, ấn chuông cửa. Minh Châu đang ở nhà.

Cô đang định tiễn Thước Thước, lại nghe thấy tiếng chuông nên ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.

Lục Khiêm... Sao ông lại ở đây?

Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm, ông nhìn cô, kiềm chế bản thân không nhìn xuống bụng cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1115: Sau đó lại nhìn Minh Châu


Lục Khiêm mặc dù rất đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của con.

Sau đó lại nhìn Minh Châu.

Bốn mắt nhìn nhau, ý tứ sâu xa.

Tuy rằng bây giờ đã mỗi người một ngã, nhưng hai người vẫn còn những mối quan hệ liên kết với nhau, như lời Hoắc Chấn Đông đã từng nói, hai người vẫn mang danh nghĩa họ hàng.

Đuôi mắt Minh Châu hơi hồng: "Vào đi!"

Lục Khiêm gật đầu.

Khi ông bước vào, ông phải bám tường ởi tới trước, Tiểu Thước Thước cẩn thận đỡ ông.

Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha. Minh Châu rót cho ông cốc nước, nghe ông nói: "Em dạy con khá lắm." Minh Châu cười nhạt.

Mấy chuyện tỏ vẻ ngoài mặt, cô không thể nào bằng ông, vẻ mặt hay ngôn ngữ đều không được tự nhiên.

Nếu không phải vì sức khỏe của ông có vấn đề, cô đã định đuổi người.

Lục Khiêm biết cô đang nghĩ gì, từ trước đến nay ông là người kiêu ngạo, giờ lại không nỡ rời đi.

Nhân lúc cô cúi đầu xuống, ánh mắt ông xẹt qua bụng cô. Vẫn còn rất bằng phẳng. Ông tính thử thời gian, từ đó đến nay mới hơn một tháng.

Minh Châu quay đầu lại... chỉ thấy ánh mắt chăm chú của ông, không khỏi thót tim, loạn nhịp.

Bầu không khí cực kỳ quái dị.

Lục Khiêm có hơi xấu hổ, đúng lúc này bụng lại nhói lên một cơn đau mới, ông nâng tay che bụng.

Trên mu bàn tay toàn là lỗ kim.

Ông từng rất tuấn tú nhã nhặn, nhưng lúc này lại tiều tụy hốc hác, gầy hơn xưa rất nhiều... Minh Châu thấy mà đau lòng không thôi, cô nghĩ nếu bọn họ còn là vợ chồng, cô sẽ luôn kề bên chăm sóc khi ông ốm đau.

Cho dù vụng về thiếu kinh nghiệm, cô còn có thể dỗ ông vui vẻ.

Còn giờ phút này, cô chỉ có thể khách sáo hỏi một câu: "Phẫu thuật à?"

Lục Khiêm khẽ ừm.

Tiếng đáp lời này ẩn chứa sự dịu dàng không thể nhận ra.

Ông không nói nhiều về bệnh tình của mình, mà chỉ gọi Tiểu Thước Thước đến bên cạnh, cậu nhóc đã rất nhớ ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng bố.

Lục Khiêm lấy từ trong túi ra hai viên kẹo. Minh Châu và Thước Thước đều rất thích ăn. Thước Thước nhìn bố, cẩn thận lột vỏ viên kẹo, bỏ vào trong miệng.

Lục Khiêm xoa xoa đầu cậu nhóc: "Nhóc ngốc, cho mẹ một viên nào, mẹ cũng thích ăn kẹo."

Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn chạy tới.

Một viên kẹo được đặt trong lòng bàn tay Minh Châu, đây là bao bì mà cô quen thuộc.

Sản xuất tại Thụy Sĩ.

Trước đây cô thường xuyên bỏ bữa để giảm cân, thỉnh thoảng bị hạ đường huyết, Lục Khiêm luôn có sẵn vài viên kẹo trong túi, khi nào hai người ở cạnh nhau thì có thể cho cô ăn.

Nhớ lại chuyện này, Minh Châu cảm thấy cực kỳ khổ tâm.

Mắt cô cay cay, thấp giọng nói câu gì đó rồi vào phòng ngủ.

Tiểu Thước Thước bất an: "Hình như mẹ vừa khóc!"

Lục Khiêm nhìn chăm chú về hướng phòng ngủ, xoa xoa đầu con, sau đó chống người dậy, từ từ bước đến phòng ngủ.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1116: Cô hận ông


"Vậy mà giờ ông lấy một viên kẹo để dỗ tôi, ý ông là gì?"

"Ông có biết không, tôi thật sự rất hận ông!"

Cô không hối hận vì yêu ông.

Cô hận ông, bởi lẽ bọn họ đã có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, rõ ràng có thể hạnh phúc.

Cô cũng không tiếc rẻ tuổi thanh xuân của mình.

Bởi vì cô thật lòng thật dạ yêu ông. Đời này, sẽ chẳng có ai khiến cô khắc cốt ghi tâm như Lục Khiêm nữa!

Minh Châu nói xong, chóp mũi đều đỏ bừng cả lên. Cô rất xinh đẹp. Không hề có một chút nhếch nhác nào.

Lục Khiêm muốn ôm cô vào lòng, ôm đứa bé trong bụng cô, đứa bé là cốt nhục của hai người bọn họ.

Ông cố kìm nén bản thân, thì thầm bảo: "Đừng khóc, được không em?"

Nhưng cô không thể kìm lại cảm xúc của mình.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn gặp ông nhiều đến thế.

Bởi vì khi thấy ông, cô sẽ hối hận, sẽ nhớ đến việc bản thân cuối cùng... cuối cùng vẫn không thể ở bên chú Lục. Mãi cho đến lúc này, Minh Châu mới biết cảm xúc yêu hận của một người có thể phức tạp đến mức nào.

Cô cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại.

Lục Khiêm vươn tay, tựa như muốn lau nước mắt giúp cô.

Cô ngửa đầu nhìn ông.

Cuối cùng, ông vẫn hạ tay xuống, hỏi: 'Mấy hôm nay em thế nào?”

Minh Châu xấu hổ quay mặt đi.

Hỏi mấy thứ này thì có ích gì chứ!

Lục Khiêm tham lam nhìn mặt cô, ông cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, đúng vậy, vợ chồng cũ đã ký đơn ly hôn không nên quan tâm nhau như vậy, trông chẳng khác gì đang giả mù sa mưa.

Ông đã gặp cô, đã gặp Thước Thước.

Không còn lý do gì để ở lại nữa.

Cơ thể ông đau đớn dữ dội, nhưng ông vẫn duy trì phong độ, dịu dàng cười: "Tôi phải về bệnh viện đây!"

Minh Châu gật đầu. Cô nhìn bộ dáng của ông rồi nói: "Tôi dẫn ông xuống!" Lục Khiêm từ chối.

Ông không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cũng may chuông cửa vang lên đúng lúc, thư ký Liễu đã gấp gáp chạy đến đây tìm ông...

Minh Châu mở cửa.

Thư ký Liễu rất kỹ tính, liếc mắt một cái là đã thấy con ngươi ửng đỏ của cô.

Anh ta đã quen tính dỗ dành người khác: "Làm sao vậy? Hai người lại cãi nhau gì sao?”

Minh Châu không muốn bị người khác chế giễu.

Cô nhẹ giọng nói: "Không có! Thư ký Liễu tới đón ông ấy đi đi!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1117: Cô hỏi quá đột ngột


Minh Châu đứng nhìn hai người rời đi, nhưng ngay lúc Lục Khiêm sắp ra khỏi cửa, cô bỗng hỏi thư ký Liễu: "Ông ấy bị bệnh gì?"

Cô hỏi quá đột ngột.

Thư ký Liễu không hổ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn. Anh ta nhìn cô, bình tính nói: "Đau dạ dày bình thường thôi!" Minh Châu tin.

Chờ đến khi ra cửa, Lục Khiêm ôm phần bụng, đau đến mức trán ướt đẫm mồ Thư ký Liễu thấy vậy mà đau lòng không thôi: "Ngài tội tình gì mà phải làm vậy! Người còn ở đây, khi nào muốn tới thăm mà chẳng được, giờ việc ngài cần ưu

tiên trước mắt là phải giữ gìn sức khỏe đấy." Vào thang máy. Lục Khiêm tựa vào vách tường thang máy.

Lúc này ông rất muốn châm một điếu thuốc, để tinh thần phấn chấn lên một chút, nhưng số thuốc lá xung quanh ông đều bị tịch thu.

Ông nở một nụ cười thật nhạt.

Minh Châu đúng thật là đang ở đây, nhưng không phải khi nào ông muốn là có thể gặp được.

Trở về bệnh viện, bà cụ đương nhiên nói mấy lời trách cứ liên miên.

Lục Khiêm rời đi.

Trong lòng Minh Châu cũng chẳng khá hơn chút nào, cô vào phòng vệ sinh rất lâu mới ra ngoài.

Thước Thước đứng ở cửa chờ cô. Cậu dè dặt sáp lại ôm lấy mẹ.

Mẹ không nói gì, nhưng cậu nhóc có thể cảm nhận được trong bụng mẹ có một bé cưng.

Minh Châu nhẹ nhàng nói: "Mẹ đưa con đến trường!"

Trên đường đi, Thước Thước do dự rất lâu mới cẩn thận hỏi: "Mẹ, con có thể đến bệnh viện thăm bố không? Bố bị bệnh rồi, trông đau lắm."

Quả là một đứa con thông minh.

Minh Châu không phải người không biết lý lẽ.

Cô ừ một tiếng: "Khi nào nghỉ mẹ dẫn con đi thăm bố." Thước Thước tựa vào người cô, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Thật ra, cậu nhóc chỉ là đang nhớ bố mình.

Thứ bảy.

Minh Châu đến bệnh viện thăm Ôn Noãn, đúng lúc mang theo Tiểu Thước Thước, cậu nhóc muốn gặp Lục Khiêm.

Mới sáng sớm, cậu nhóm đã hưng phấn bừng bừng.

Cậu còn cất công chuẩn bị quà tặng bố.

Xe nhanh chóng đi tới bệnh viện.

Tiểu Thước Thước cầm quà, chạy về phía phòng bệnh theo thói quen. Minh Châu mang thai nên không dám đi quá nhanh.

Khi tới trước cửa phòng bệnh, Tiểu Thước Thước đang định chạy vào kêu bố ơi, bỗng nhiên đứng khựng lại.

Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn kia nhíu mày. Trông cực kỳ khó chịu. Minh Châu thấy lạ, bèn nhìn vào trong phòng bệnh, cũng giật mình theo.

Lục Khiêm tựa vào đầu giường.

Bên giường, một người giúp việc lạ mặt đang cho một bé gái xem truyện cổ tích, ánh mắt Lục Khiêm nhìn cô bé kia rất dịu dàng...



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1118: Sau đó cô đuổi theo con


Minh Châu liếc nhìn Lục Khiêm một cái.

Sau đó cô đuổi theo con: "Thước Thước!"

Thước Thước khóc, cậu của nhóc hay nói con trai không thể dễ dàng rơi nước

mắt, nhưng cậu nhóc không thể nào nhịn được. Rõ ràng đó là bố của cậu! Minh Châu đau lòng không thôi. Thước Thước chính là kết tinh lớn nhất giữa tình cảm của cô và Lục Khiêm. Cô bước tới ôm lấy con trai, hôn một cái: "Lần sau chúng ta quay lại nhé?" Thước Thước bật khóc nức nở. Cậu nhóc căn chặt đôi môi đỏ mọng: "Con không muốn đến nữa!" Minh Châu cũng không trách cứ cậu nhóc.

Câu lau nước mắt cho con: "Vậy chúng ta sang chỗ mợ thăm Tiểu Hoäc Kiều nhé? Không phải con thích nhất là em gái sao?"

Tiểu Thước Thước miễn cưỡng nở nụ cười.

Còn khó coi hơn cả khóc.

Minh Châu lại hôn nhẹ cậu: "Được rồi, con khóc cũng không sao đâu."

Hai mẹ con rời đi.

Lục Khiêm chậm rãi ra khỏi phòng bệnh, ông chống vào vách tường, lắng lặng nhìn chăm chú hướng hai người rời đi... Ông biết Thước Thước đã tổn thương,

Minh Châu cũng tổn thương vì ông.

Ông muốn giải thích, nhưng giải thích cũng chỉ tốn công vô ích.

Giờ ông không thể cho cô thứ gì cả. Năm tháng là như thế đấy.

Ông nhớ rõ bản thân từng có thời chủ động hăng hái như thế nào, thế mà đến hiện tại lại không dám thừa nhận một chữ "yêu”.

Người giúp việc trong biệt thự biết mình vừa gây chuyện, bèn chạy tới nhận lỗi rối rít: "Ngài Lục, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên dẫn Manh Manh đến thăm anh!"

Lục Khiêm lại chẳng có chút phản ứng nào.

Cơ thể đau đớn mệt mỏi, nhưng trái tim lại còn uể oải hơn.

Ông là một người dành nửa đời đầu lo toan sự nghiệp, nửa đời sau vốn muốn mang lại hạnh phúc cho Minh Châu, nhưng ông lại không làm được...

Phòng bệnh Ôn Noãn có khách.

Mẹ của Cố Vân Phàm, bà Tùy Vân đến thăm cô, Cố Vân Phàm cũng có mặt ở đó.

Sức khỏe của Tùy Vân rất tốt.

Bà bế Tiểu Hoắc Kiều, cảm thấy rất vui vẻ thích thú, còn mua không ít đồ tốt cho trẻ em.

Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha, trong lòng loạn cào cào không biết nên nghĩ gì.

Đứa bé kia quả thật rất đáng yêu. Nhưng khi nhớ ra đó là con Hoắc Minh, cậu ta bèn thấy khó chịu bực bội.

Tùy Vân là người từng trải, làm sao bà không hiểu được tâm tư của con mình, bà mỉm cười hỏi: "Con không muốn lại ôm thử sao?"

Cố Vân Phàm còn chưa kịp nói chuyện, Tùy Vân đã đặt đứa bé vào lòng cậu †a.

Cậu ta muốn hung dữ một chút.

Nhưng Tiểu Hoắc Kiều lại rất đáng yêu.

Con ngươi sáng ngời thăm thẳm nhìn thẳng cậu ta, không biết có phải vì thế mà Cố Vân Phàm cảm thấy mình bị lay động hay không, cậu ta thấp giọng hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Ôn Noãn cười nói: "Trẻ nhỏ còn chưa thấy rõ đâu, chỉ có thể nhìn trong khoảng 20cm gì đó thôi."



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1119: Minh Châu gật đầu


Nhưng cô ấy cũng không thích cậu ta, thuận miệng trả lời: "Nào thú vị bằng cuộc sống cá nhân của cậu."

Sau khi đáp trả xong, cô ấy liền trông mong nhìn về phía Ôn Noãn. Ôn Noãn đoán ra có chuyện gì đó liên quan đến cậu của cô. Bà Tùy rất thức thời, muốn dẫn con trai rời đi.

Cố Vân Phàm thật sự không muốn về, ôm đứa bé không buông: 'Mấy người muốn làm gì thì cứ làm đi!"

Minh Châu tức đến đỏ mặt.

Ôn Noãn bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu, dịu dàng hỏi: "Em đến chỗ cậu à?"

Minh Châu không muốn nhắc đến Lục Huân. Tiểu Thước Thước ôm chân Ôn Noãn, không nhịn được mà kể lể. Một lớn một nhỏ đều đau lòng.

Ôn Noãn biết trong lòng Minh Châu vẫn luôn có một vị trí dành cho cậu mình, nếu không cô ấy đã không khổ tâm đến vậy.

Nhưng cô lại không biết phải an ủi thế nào.

Cửa phòng bệnh mở ra, Hoắc Minh tiến vào.

Anh vừa vào cửa đã thấy em gái mình trông như sắp khóc, Ôn Noãn liếc mắt ra hiệu với anh, anh liền hiểu ra, ôm Tiểu Thước Thước thơm mấy cái: "Sang đây gặp em à?”

Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.

Giờ chỉ có em gái mới có thể an ủi cậu nhóc.

Hoắc Minh thản nhiên cướp Tiểu Hoäc Kiều đang nằm trong tay Cố Vân Phàm về, đúng lúc bé con đói bụng, anh liền pha sữa cho bé uống, Thước Thước ở bên cạnh nhìn chăm chú.

Cố Vân Phàm: có con gái thì giỏi lắm sao!

Bà Tùy ân cần kéo con trai về.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại người nhà, Minh Châu không kiềm được mà rơi nước mắt, nhưng tự tôn không cho phép cô kể khổ.

Hoắc Minh một bên cho bé con uống sữa, một bên trò chuyện với cô ấy. Ôn Noãn ngồi một bên nghe.

Cô nghĩ cô và Minh Châu đều từng tái hôn, nhưng vẫn không thể bì kịp Hoắc Minh.

Hai người là anh em cùng mẹ sinh ra, nói một lát Hoắc Minh còn phải an ủi Minh Châu, vì vậy khi Minh Châu chuẩn bị rời đi, Ôn Noãn mới nói: "Hoắc Minh, anh dẫn con bé đi ăn đi! Giờ em chưa đói bụng, anh dẫn Minh Châu ra ngoài ăn một bữa rồi hãng về."

Hoắc Minh dỗ bé con ngủ xong thì đặt xuống nôi.

Không nhịn được mà thơm một cái.

"Anh đi đây! Bà Hoäc nói thế nào thì anh phải làm theo thế đấy chứ nhỉ!"

Ôn Noấn liếc anh một cái.

Hoắc Minh dịu dàng nói: "Mẹ mấy đứa ơi, nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

Minh Châu bắt đầu rên rỉ: "Anh, đủ rồi đó!"

Hoắc Minh cầm chìa khóa xe, bế Tiểu Thước Thước lên: "Đi thôi, cậu dẫn hai mẹ con đi ăn nhé!"

Ngồi vào xe. Hoắc Minh xoay mặt nhìn em gái. Anh nhẹ giọng hỏi: "Em gặp cậu của Ôn Noấn sao?"

Minh Châu gật đầu.

Anh vươn tay xoa xoa đầu cô ấy, nói: "Em nên học chị dâu em đi, kiên cường một chút! Lục Khiêm có quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng bằng đứa bé trong bụng em được, Thước Thước của chúng ta còn đang chờ được làm anh đây này! Em nhìn thằng bé mong ngóng có em gái biết bao."

Đáy mắt Minh Châu bắt đầu chua xót.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt anh trai, cô ấy mới có thể hoàn toàn buông bỏ, không cần giả vờ kiên cường.

Cô ấy nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Hoắc Minh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top