Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1541: Sáng sớm thứ tư


Môi lưỡi nóng bưng, xâm chiếm bừa bãi cô…

Một bàn tay của cậu cũng thò vào trong quần áo của cô, dùng cách mà cô thích nhất để sờ soạng cô, muốn tìm lại một chút hồi ức, thế nhưng dù cậu đã làm rất nhiều, tất cả đều chỉ phí công.

Hoắc Tây đố mồ hôi đầy người.

Nhưng cô lại khỏng động tình, cô quay mặt sang một bên: “Trương Sùng Quang, dù cho có quan hệ thì sao? Không thích chính là không thích!”

Tóm lại cô vẫn đấy cậu ra, đi vào phòng ngủ, tắm xong thì đổi một bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.

Cậu không đi, vậy chỉ có thế là cô rời đi!

Trương Sùng Quang ở lại căn chung cư này chờ cô, cậu mua rất nhiều đồ ăn, cậu làm món thái, món Italy cơm, món pháp… đủ loại cô thích ăn…

Nhưng Hoắc Tây không trở về.

Ngay cả căn nhà này cô cũng không cần nữa, chỉ vì trốn cậu.

Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng hiểu được, Hoắc Tây nói không cần cậu là thật sự đã từ bỏ!

Sáng sớm thứ tư.

Cậu ngồi ở trước bàn ăn, gửi tin nhắn cho Hoắc Tây: [Tôi đi đây, cậu về nhà đi!]

Trương Sùng Quang xách áo khoác quay về căn chung cư của mình.

Ngoài dự đoán, có người đứng trước cửa.

Thẩm Thanh Liên.

Cô ta ngồi trên xe lăn,đặt một bó hoa tươi trên đầu gối, Trương Sùng Quang lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô tới làm gì?”

Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng nói: “Sùng Quang, hôm nay là sinh nhật của em.”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Vậy thì cô nên tìm Lâm Tòng đế chúc mừng!”

Cậu lướt qua cô ta, cầm lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi vào.

ở phía sau, Thẩm Thanh Liên nhẹ giọng mở miệng: “Anh biết rõ người em thích là ai, anh cũng biết rõ Lâm Tòng cưới em chỉ vì em đã mất đi một chân, em và anh ấy… Không phải là vợ chồng thật sự!”

“Cũng không liên quan gì tới tôi!” Trương Sùng Quang đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào.

Thẩm Thanh Liên vội vàng ôm lấy cậu từ phía sau.

Cô ta ngửa đầu nói nhỏ: “Em biết anh và Hoắc Tây đã chia tay, Sùng Quang, em đã đề nghị ly hôn với Lâm Tòng, chúng ta ở bên nhau được không?”

Đôi mắt Trương Sùng Quang tràn đầy chấn động…

Nếu Thấm Thanh Liên không nói lời này, cậu cũng không biết.

Cậu vẫn luôn cho rằng cô ta và Lâm Tòng là đôi vợ chồng yêu thương nhau, cậu và vợ chồng bọn họ cũng xem như khá thân thiết, thế nhưng bây giờ…

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1542: Hoắc Tây trở về chung cư


Nếu năm đó cậu chờ Hoắc Tây, chờ cô cùng ra nước ngoài, như vậy hiện tại bọn họ sẽ tốt đẹp nhường nào.

Có lẽ, đã có hai đứa nhỏ.

Lúc này, Hoắc Tây đang nằm trong lòng ngực cậu xem TV, còn nhỏ giọng làm nũng: Trương Sùng Quang, em muốn uống nước trái cây!

Khóe mắt Trương Sùng Quang nóng dần lên, giữa khe hở ngón tay toàn là hơi nóng!

Hoắc Tây trở về chung cư.

Tất cả mọi thứ vần như cũ, mọi đồ vật thuộc về Trương Sùng Quang đã biến mất hoàn toàn.

Đồ ăn cậu làm cũng đã bị xử lý toàn bộ.

Tựa như cậu chưa từng tới đây!

Hoắc Tây lẳng lặng ngồi trong phòng khách một lát, sau đó cô lại rời đi. Lúc ngồi vào trong xe, cô gọi điện thoại cho trợ lý: “Có rảnh thì giúp tôi xử lý căn chung cư này đi!”

Hoắc Tây lái xe đi dạo trên đường.

Cô nghĩ, nơi mà Trương Sùng Quang từng sinh sống, cô không muốn ở.

Như vậy, phải mất bao lâu thì cô mới có thế quên hết.

Cần bao nhiêu thời gian mới có thể quên đi…

Xe chạy đến chân núi, cô đột nhiên phanh gấp, trái tim đập thình thịch.

Ngửa đầu nhìn, bầu trời đầy sao.

Hoắc Tây cứ ngơ ngấn ngồi nhìn như vậy, hồi láu sau, cô mới thốt ra một tiếng cười hoảng hốt… Đêm đó, cô ngủ ở trong xe nên bị cảm, chờ đến khi hết bệnh để tới văn phòng luật đã là ba ngày

sau.

Cô vừa mới tới, thư ký đã nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương bên phía Dung Sang gọi điện thoại tới đây, nói rằng có một vụ án cần luật sư Hoắc tới đàm phán.”

Hoắc Tây hơi giật mình, sau đó gật đầu.

Một buổi sáng, cô xử lý xong xuôi mọi việc mới gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.

Cô rất lạnh lùng

Trương Sùng Quang cũng là việc công xử theo phép công: “Cần phải tới thành phố c công tác! Khoảng năm ngày, luật sư Hoắc có tiện không?”

Hoắc Tây không phải là người công tư không phân minh.

Cô nhìn vào số ghi chú, hẹn cậu vào thứ hai tuần sau.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1543: Tặng cho bố và mẹ ạ!


Chiều hôm buông xuống.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt, mùi đồ ăn lan tỏa khắp mọi nơi, người giúp việc trong nhà cũng tới tới lui lui, Hoắc Tây đứng dưới chiều xuân, ôm Hoắc Minh một cái.

Cốp xe thế thao được mở ra, một bó hoa hồng lớn.

“Tặng cho bố và mẹ ạ!”

Hoắc Minh cười ha ha rồi nói: “Con cũng biết chọn quà ghê, rõ ràng chỉ để chọc mẹ con vui vẻ thôi!”

Hoắc Tây ôm hoa, bước vào trong.

Hoắc Minh đi phía sau cô, ánh mắt thâm trầm.

Ông lại đứng ở bên ngoài thêm một lát, nhìn về phía bãi đậu xe, mấy chiếc xe đang đỗ ở đó đều là con cháu trong nhà tới mừng thọ ông nhưng tóm lại vần thiếu một người.

Ngày đó Sùng Quang rời đi, một mình ông ngồi trong phòng sách thật lâu.

Ông cảm thấy ông đã chơi đúng bài.

Nhưng rồi ông lại cảm thấy không đúng, nếu ông thật sự xem Sùng Quang như con trai ruột, sao lại nỡ nhẫn tâm thật sự đuổi cậu đi?

Mấy ngày này ông vẫn luôn suy nghĩ.

Nghĩ tới lúc Sùng Quang còn nhỏ, lúc em trai em gái còn đang chơi, Sùng Quang đã đi theo cậu xử lý công việc.

Trong phòng sách cũng là Sùng Quang thường xuyên ở cạnh ông.

Thế nhưng bây giờ ông đã mất đi đứa con trai này…

Hoắc Minh hút mấy điếu thuốc lá, mãi cho đến trong phòng có người gọi ông, ông mới từ từ quay về.

Đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại.

Lỡ như Sùng Quang trở về thì sao?

Hoắc Minh mừng sinh nhật, con cháu hai nhà Hoắc Lục đều tới, Lục Thước đưa Lục Huân và Lục u tới cùng, cộng thêm mấy người nhà bọn họ, ngồi kín cả một bàn lớn.

Ôn Noãn tự tay làm bánh kem, còn nấu cả mì

trường thọ cho Hoắc Minh.

Chỉ có điều bà cũng đã quen chuấn bị chén đũa cho cả Sùng Quang nhưng chờ đến ăn cơm, không thấy có người ngồi xuống mới kinh ngạc phát hiện trong nhà thật sự thiếu một người.

Không có ai nhắc tới Trương Sùng Quang, sợ Hoắc Tây đau lòng.

Thế nhưng lúc đang ăn cơm, quản gia đi tới, cầm một hộp quà trong tay.

“Ông chủ, đây là quà cậu Sùng Quang đưa tới!”

Hoắc Minh vội vàng đứng dậy: “Người đâu?”

Quản gia do dự: “Đồ đặt ở trước phòng bảo vệ, người đã đi rồi, chưa đi đến cống chính.”

Hoắc Minh lại từ từ ngồi xuống.

Ông chỉ cười nhẹ: “Có lòng! Đế đồ trong phòng sách đi!”

Quản gia gật đầu, xách đồ lên lầu hai.

Hoắc Minh nhìn Hoắc Tây: “Gần đây con không gặp thằng bé sao?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1544: Không nỡ dời đi


Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ tươi giữa hai ngón tay thon dài của Trương Sùng Quang thon tạm dừng lại.

Ánh mắt của cậu giằng co trên người Hoắc Táy.

Không nỡ dời đi.

Cậu thấy cô đứng dưới đêm xuân, cô mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc đen dài bị gió đêm thối bay, khuôn mặt nhỏ sáng bừng giữa đêm đen.

Đã từng có rất nhiều khi, cậu nâng khuôn mặt nhỏ này lên, vừa hôn môi vừa liều chết triền miên cùng cô.

Thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa xa.

“Hoắc Tây.” Cậu lẩm bấm gọi tên cô, ánh mắt có phần nóng bỏng.

Hoắc Tây cũng thấy cậu.

Thế nhưng cô chỉ lẳng lặng nhìn hai giây, sau đó xoay người rời khỏi sân thượng.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên ảm đạm.

Cậu nhìn theo hướng cô rời đi, nơi đó, dường

như vẫn còn sót lại bóng hình của cô…

Hoắc Tây đi về phòng sinh hoạt.

Cô có hơi muộn phiền, ngồi trên sô pha tiện tay cầm đọc một tập tạp chí, thế nhưng đọc cả nửa ngày cũng không biết phía trên đang viết cái gì-

Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

Cô giương mắt nhìn, Lục Thước đang đứng ở cạnh cửa, cong môi cười nhẹ: “Có thể tiến vào không?”

Hoắc Tây vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Lục Thước từ từ đi vào, sau khi ngồi xuống cậu ấy lấy một tờ chi phiếu ra từ trong túi áo, con số phía trên là hai mươi tỷ.

Cậu ấy đấy cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn: “Lục Thước, chị đã trả cho cậu ta rồi! Em cứ xài trước đi!”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần trả! Coi như đây là quà cưới chị tặng em và Lục Huân đi!”

Lục Thước và Lục Huân sắp tố chức hôn lễ.

Vì để không kích thích ông già ở thành phố c kia, chọn tổ chức ở thành phố B.

Số tiền này xem như quà mừng của Hoắc Táy.

Lục Thước than nhẹ: “Chị, quà mừng này quá nặng!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng sờ đầu của cậu ấy: “Lục Thước, cả đời mới được một lần! Không nặng.”

Lúc này Lục Thước mới nhận lấy.

Cậu hướng cằm bên ngoài một chút: “Anh ấy ở bên ngoài, phải không?”

Hoắc Tây không lên tiếng.

Lục Thước lại nói tiếp: “Em thấy anh ấy vẫn chưa nguồi ngoai, ngoài miệng không nhắc tới nhưng trong lòng vẫn thầm mong.”

Tất nhiên Hoắc Tây biết nhưng tất cả những chuyện có liên quan đến Trương Sùng Quang, cô đều không muốn tham gia.

Cô không đáp lời, Lục Thước biết cô không muốn nhắc tới.

Vì thế cậu ấy cũng không đề cập lại nữa.

Cậu ấy chỉ cảm thấy đáng tiếc, cậu còn nhớ rõ ngày đó lúc chị cậu ấy lấy chi phiếu ra cho, thần thái rạng ngời, rõ ràng lúc ấy tình cảm rất tốt, sao lại lập tức tách nhau ra vậy!

Lục Thước xuống lầu.

Ôn Noãn đi tới, bà mang một chén đậu đỏ hầm cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây uống từng ngụm nhỏ.

ôn Noãn ngồi một bên, chải mượt mái tóc dài thay cô, châm chước một hồi nói: “Gần đây có một chàng trai khá phù hợp đế xem mắt, bố con bảo mẹ tới hỏi con có muốn gặp một lần không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1545: Cô lên xe


Nhưng Hoắc Tây không có quá nhiều cảm giác, nên cô từ chối!

Lúc đi ra khỏi nhà ăn, nhà trai vẫn không muốn từ bỏ, đuổi theo muốn đưa Hoắc Tây về.

Hoắc Tây ném túi công việc vào trong xe, cười nhẹ: “Tôi có lái xe, bây giờ phải tới Cục Dân Chính một chuyến để gặp đương sự.”

Nhà trai biết Hoắc Tây không xem mình vào mắt.

Anh không tiếp tục kiên trì, rất có phong độ mở cửa xe cho Hoắc Tây: “Kia sau này có rảnh thì đi uống trà.”

Hoắc Tây cười nhẹ rồi gật đầu.

Cô lên xe, khởi động xe rồi từ từ rời đi.

Trong nhà hàng, bố mẹ đàng trai cũng cực kỳ yêu thích Hoắc Tây, còn đang thuyết phục Hoắc Minh nói chuyện lại với con gái: “Hoắc Minh à, Khải Nhân cũng coi như đứa trẻ anh nhìn từ nhỏ đến lớn, nói thêm đôi lời tốt đẹp cho thằng bé, tình cảm có thề bồi dưỡng từ từ nữa mà! Tôi bảo đảm Hoắc Tây tới nhà chúng tôi sẽ không phải chịu một chút uất ức nào, Khải Nhân sẽ chăm sóc con bé như chăm sóc tiên nữ vậy!”

Hoắc Minh uổng một ngụm trà, mỉm cười: “Nói quá lời! chuyện hôn nhân đại sự, còn phải do bọn nhỏ tự mình quyết định mới được, nếu tôi quyết định thay con bé, sau này yên ốn thì được, nếu không yên ổn còn không phải sẽ oán trách chúng ta?”

Ông cười, nói dăm ba câu đã tách ra.

Nhà trai cũng chỉ có thể từ bỏ.

Bữa tiệc tàn, Hoắc Minh đi lấy xe, lại gặp phải Trương Sùng Quang ở chỗ rẽ.

Non nửa tháng không gặp, thằng bé đã gầy hơn rất nhiều, cũng đen hơn rất nhiều.

Trên mặt nhìn có vẻ đang ốm.

Trong lòng Hoắc Minh đau đớn, hơn nửa ngày mới gật đầu, lúc ông đang định đi lướt qua thì Trương Sùng Quang gọi ông: “Chú Hoắc, chú đừng gả Hoắc Tây cho người khác.”

Lời này, Hoắc Minh nghe xong cũng thấy đau khổ.

Trong lòng ông biết rõ, Sùng Quang thích Hoắc Tây, thế nhưng vậy thì có thể làm gì bây giờ!

Chuyện đã là như vậy!

Hoắc Minh dừng bước, ông nhẹ giọng nói: “Sùng Quang, cháu biết không, cho dù cháu rời đi tám năm, Hoắc Táy cũng chưa bao giờ xem mắt một lần nào cả, bọn chú vẫn luôn cho rằng con bé sẽ độc thân cả đời!”

Nói xong, ông vội vàng rời đi.

Ông sợ nếu ở lại nhiều một giây, ông sẽ mềm lòng.

Trương Sùng Quang sững sờ ngay tại chỗ, đúng lúc này ôn Noãn đi ra, vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt õn Noãn đã ươn ướt.

Cho dù hai đứa nhỏ xích mích không vui vẻ, lại còn ra tay với nhau.

Nhưng đáy vần luôn là đứa con mình nuôi lớn, oán trách thì oán trách, nhưng thật sự không thế vô tình, Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang.”

Trương Sùng Quang nghiêm nghị: “Dì ôn.”

Ôn Noãn tiến lên, duỗi tay sờ tay áo cậu, còn có lưng cậu.

Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Còn đau không?”

Trương Sùng Quang lắc đầu.

Ôn Noãn lại nhìn cậu chỉ ăn mặc phong phanh: “Sùng Quang, sao lại không mặc thêm quần áo vào?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1546: Nhìn thấy Sùng Quang?


Sắc mặt Trương Sùng Quang trở nên tái nhợt.

Cậu chỉ đế lại một câu: “Dì ôn, cháu vẫn muốn thử xem.” Rồi rời đi.

Ôn Noãn lên xe, tâm trạng vẫn rất phức tạp.

Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn bà, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn thấy Sùng Quang?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh không lên tiếng nữa, yên lặng lái xe. Một lát sau, òn Noãn nhịn không được mà nói: “Thằng bé đã thay đổi rất nhiều, có vẻ tâm trạng nặng nề lắm! Minh, em sợ thằng bé xảy ra chuyện.”

“Có thể xảy ra chuyện gì được? Em nên lo lắng cho con gái mình!”

“Sùng Quang luấn quấn trong lòng, người xui xẻo đầu tiên chính là con gái chúng ta, một thằng đàn ông trưởng thành như nó có thế mang thai được hay sao?”

Ôn Noãn không khỏi oán trách liếc nhìn ông một cái.

Hoắc Minh vỗ tay vợ: “Chuyện của bọn nhỏ, chúng ta không xen vào nữa! Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi!”

Ôn Noãn thấp giọng nói: “Vậy cũng không thế để thằng bé ở bên ngoài mãi được, không có ai chăm sóc nỏ cả!”

“Em đấy! chiều chuộng nó quá!”

“Anh chịu được sao? Anh là người đánh thằng bé nhưng người thở ngắn than dài mỗi đêm cũng không biết là ai đâu!”

Hoắc Minh cười.

Nhưng nụ cười của ông lại có vài phần chua xót.

Đứa con trai nuôi nấng từ nhỏ cứ không chịu về nhà như thế, bổ mẹ nhà ai mà không đau lòng, ai mà lại có thể thật sự yên tâm?

Nhưng có một số việc, còn phải đế chính Sùng Quang nghĩ lại.

Hoắc Tây không ngờ sẽ gặp được Thấm Thanh Liên và Lâm Tòng ở Cục Dán chính.

Bọn họ đang xử lý ly hôn.

Dứt khoát, lưu loát!

Lúc Hoắc Tây đi vào, đúng lúc thấy bọn họ

cầm giấy ly hôn, một người một quyển.

Lâm Tòng thấy Hoắc Tây, vô cùng ngạc nhiên nhưng cả hai người bọn họ cũng xem như có quen biết, chỉ gật đầu: “Hoắc Tây!”

Hoắc Tây nhìn anh ta, rồi lại Thấm Thanh Liên.

Cô hiếu rõ trong lòng, bọn họ ly hôn chắc chắn là do Thấm Thanh Liên đề nghị, vì để được ở bên Trương Sùng Quang, những chuyện này đều không liên quan gì tới Hoắc Tây, cò cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi đi vào tìm đương sự của cô.

Ánh mắt của Lâm Tòng còn đi theo bóng dáng của cô.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1547: Lâm Tòng lái xe


Vốn dĩ Lâm Tòng định tiễn cô ta.

Nhưng anh ta thật sự bị đâm vào lòng, cảm thấy không thoải mái, đi thẳng ra mở cửa xe của mình, rời đi luôn.

Thấm Thanh Liên nhìn chiếc xe rời đi.

Cô ta tức giận đến mứng đứng tại chỗ mắng: “Lâm Tòng, anh là thằng khổn!”

Lâm Tòng lái xe, anh ta thấy dáng vẻ chật vật của Thẩm Thanh Liên từ kính chiếu hậu, trong lòng cảm thán: Lúc anh ta cưới cô ta, cô ta cũng có vài phần đáng yêu, cũng không biết bây giờ sẽ biến thành như vậy.

Anh ta gọi điện thoại cho tài xế, đế tài xế tới đón người.

Cúp điện thoại, anh ta có hơi bứt rứt trong

người, anh ta nhớ tới lời Thấm Thanh Liên nói.

Nếu không có Trương Sùng Quang, nếu anh ta không kết hôn, có phải anh ta cũng có thể theo đuổi Hoắc Tây… Lúc còn nhỏ, anh ta tới nhà chú Hoắc chơi, anh ta đã thấy Hoắc Tây chơi đàn dương cầm.

Tiếu Hoắc Tây rất giống một cô công chúa.

Nhưng cô lại rất thích cười, lúc cô nhìn người khác, thỉnh thoảng sẽ lộ ra cặp má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Hoắc Tây giống như ánh trăng sáng trên bầu trời.

Ngay cả xếp hàng cũng không tới lượt Lâm Tòng anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta cũng có tình cảm với ánh trăng sáng, cũng muốn hái xuống rồi chiếm làm của riêng.

Trong lòng Lâm Tòng loạn như cào cào.

Thứ hai, Hoắc Tây lái xe tới sân bay.

Lúc cô xuống xe lấy hành lý, phát hiện Trương Sùng Quang đang đứng bên cạnh xe, cậu xách hành lý xuống thay cô.

“Để tôi tự lấy!”

Hoắc Tây nhận lấy hành lý, nhìn sang bên cạnh Trương Sùng Quang: “Cậu không đưa trợ lý

đi sao?”

Cậu gật đầu, rất kiệm lời.

Hoắc Tây cũng không tiếp tục hỏi, đi đăng ký kiểm tra an ninh.

Trương Sùng Quang cho lấy vé cho cô, chỗ ngồi ngay sát bên nhau, vừa lúc trong khoang hạng thương gia cũng rất ít khách, chỉ có hai người bọn họ.

Không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu.

Hoắc Tây nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1548: Đi thẳng một đường


Giống như bọn họ chưa từng cãi nhau.

Cô ỷ lại bên người cậu.

Trương Sùng Quang cuộn người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt của cô lúc ngủ, cực kỳ tham lam.

Chắc là vì đã quá nhớ cô.

Cậu nhịn không được, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cô.

Hoắc Tây ngủ rồi, cậu từ từ nắm lấy, cũng không dám dùng lực quá mạnh, tránh đánh thức cô.

Cũng chỉ có lúc này, cậu mới có thể hèn mọn có được cô trong một chốc.

Sau hai tiếng, máy bay đáp xuống thành phố c.

Trương Sùng Quang đặt khách sạn thay

Hoắc Tây nhưng Hoắc Tây không ở, cô xách hành leo lên xe nhà họ Lục: “Tôi ở nhà họ Lục.”

Trương Sùng Quang giữ chặt tay cô: “Tôi cũng ở nhà họ Lục.”

Hoắc Tây rũ mắt cười nhẹ: “Buồn cười ghê! Cậu dựa vào cái gì mà qua đó ở? Đó là nhà của ông cậu của tôi, cũng không phải nhà ông cậu của cậu.”

Lời này khiến trái tim Trương Sùng Quang đau đớn.

Đúng vậy, thật ra ngoại trừ nhà họ Hoắc, cậu chỉ có hai bàn tay trắng.

Tất cả những gì cậu có được từ nhỏ đến lớn đều là nhà họ Hoắc cho, bây giờ khi bị thu hồi, cậu lại biến về Trương Sùng Quang của lúc trước thôi.

Nhà họ Lục cũng là nơi cậu thường tới.

Bây giờ lại là nơi không phải cậu muốn đến là đến.

Tài xế nhà họ Lục chào hỏi cậu một câu, vẫn gọi cậu là cậu Sùng Quang, cũng không biết chuyện Hoắc Tây đã cắt đứt với cậu: “Cậu Sùng Quang, cậu không lên xe sao?”

Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không! Tôi ở khách sạn.”

Hoắc Tây lên xe.

Trên xe, Lục Khiêm ngồi ngay ngắn ở ghế sau, liếc mắt nhìn cô một cái: “Thật sự cắt đứt với thằng nhóc này hả? ông cậu thấy cậu ta có vẻ thất hồn lạc phách đấy!”

Hoắc Tây còn cố gắng chổng đỡ một chút ở trước mặt bố mẹ.

Thế nhưng trước mặt là ông cậu của cô mà, cuối cùng cô cũng nhịn không được: “ông cậu ơi!”

Giống như lúc cô còn nhỏ, gặp phải chuyện gì uất ức cũng quay đầu đi tìm ông cậu tổ cáo, bởi vì ông cậu là người uy phong nhất, luôn có thể dọn dẹp rõ ràng cho cô.

Lục Khiêm ôm một quả tim của ông một cái.

Trên kính chiếu hậu của xe, có tên họa thủy kia.

Lục Khiêm an ủi: “Cái này không được thì chúng ta đổi cái khác! Không đáng đế tức giận, có phải hay không?”

Hoắc Tây hít mũi: “Không đổi được! cháu muốn độc thân cả đời!”

Lục Khiêm bật cười: “Nói bậy!”

Tài xế ngồi phía trước cũng cười: “Cô Hoắc Tây xinh đẹp như thế này, có rất nhiều người theo đuổi mà! Nếu đặt cô ở thành phố c chúng ta, cổng cũng bị đạp đổ!”

Đi thẳng một đường về nhà họ Lục.

Trước cống nhà họ Lục, một chiếc xe taxi dừng lại, có một người đi xuống.

Là Trương Sùng Quang.

Lục Khiêm giả vờ không biết: “Ấy, cháu nói xem sao mà thằng nhóc này lại có da mặt dày như vậy chứ, còn đuối tới tận đây nữa, ông cũng đâu có mời cậu ta tới đây!”

Lúc này, Minh châu từ trong vườn đi ra.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1549: Cảm ơn cái gì!


Hoắc Tây không nói gì.

Cô đi thẳng vào trong nhà, ở phía sau, Lục Khiêm vổ vai Trương Sùng Quang: “Người trẻ tuổi mà, thất tình là chuyện bình thường.”

Trương Sùng Quang rũ mắt không nói gì thêm.

Lục Khiêm cũng cảm thấy đứa nhỏ này không còn giống như trước.

Im lặng một cách quá mức.

Minh Châu dẫn Trương Sùng Quang ra phòng dành cho khách ở sau nhà, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô.”

“Cảm ơn cái gì!”

Minh Châu dịu dàng hỏi: “Sao lại thế này? Dì Ôn của cháu không yên tâm về cháu, nhờ cô chăm sóc cho cháu! Lần trước không phải cháu và em gái vẫn rất vui vẻ sao?”

Giọng nói của Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Là do cháu sai!”

Cậu không giấu giếm, nói hết mọi chuyện một lần, Minh Châu nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hơn nửa ngày sau, bà thở dài: “Cũng khó

trách Hoắc Tây không chịu tha thứ ngươi! Từ nhỏ tính con bé đã như bà hoàng, bị cháu đánh một cái như vậy, làm sao mà chịu được! Huống chi con bé đợi cả tám năm.”

Trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.

Minh Châu lại an ủi cậu một chút: “Cứ từ từ!”

Bà ấy cũng giống với vợ chòng Hoắc Minh, trước sau gì cũng không nỡ nhẫn tâm, phần nào cũng đối xử với Trương Sùng Quang như con cái trong nhà, phê bình thì phê bình, cũng không muốn nhìn thấy cậu phải khổ cực.

Lập tức kêu cậu nghỉ ngơi trong chốc lát,

Giữa trưa gọi ra cùng nhau ăn cơm.

Sau nửa tháng, đây là lần đầu tiên Trương Sùng Quang ăn cơm cùng Hoắc Tây.

Hoắc Tây yên lặng ăn cơm, nói rất ít, Lục Khiêm vẫn luôn để ý tới cô.

“Ông cậu, cháu ăn không nổi nữa.”

“Nói bậy, khi còn nhỏ cháu còn có thế ăn hai chén cơm mà, sao lớn rồi dạ dày còn nhỏ ngược lại vậy?”

Cho tới khi ông cậu gắp cho cô một đống đồ ăn chồng thành tòa núi nhỏ.

Hoắc Tây không muốn ăn, chỉ có thế ăn từ từ… Trương Sùng Quang bỗng nhiên gắp hơn nửa

đồ ăn của cô, cậu nhìn cô: “Ăn không được cũng đừng ráng.”

Hoắc Tây mới định cạnh khóe với cậu mấy câu, nhưng ngại Lục Khiêm và Minh Châu đang ngồi ở đây, phải nuốt xuống.

Trương Sùng Quang cười nhẹ.

Hoắc Tây cảm thấy không vui, sau khi ăn xong, cô cố ý đứng chờ Trương Sùng Quang trên đường ra sân sau, ngày xuân, sau giờ ngọ hoa tử đằng nở rộ, mùi hương thoang thoảng ngập tràn.

Hoắc Tây dựa dưới tàng cây, tay dài chân dài.

Trương Sùng Quang đi đến gần, tiếng bước chân khiến cô giật mình.

Hoắc Tây mở to mắt, nhìn người đi tới, lạnh lùng nói: “Trương Sùng Quang, bây giờ chẳng qua chúng ta đang cùng ở trong nhà người thân mà thôi, không có ý nghĩa gì khác. Tình huống như lúc ăn cơm ban nãy, đừng để nó xảy ra nữa.”

“Cậu ăn không vô, tôi ăn giúp ngươi, cũng đâu có sai?”

Hoắc Tây tức cười: “Chúng ta có quan hệ gì chứ, có thân mật như vậy sao!”

Trương Sùng Quang rũ mắt: “Cậu là người tôi yêu.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1550: Cậu quan tâm tôi sao?


Cô trở về phòng ngủ trưa, lúc thức dậy chỉ thu dọn đơn giản một chút rồi ngồi lên xe của Trương Sùng Quang đi tới công ty đối phương. Lúc ngồi vào trong xe, cô phát hiện sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt, hỏi: “Có cần kéo dài thời hạn hay không, sắc mặt của cậu không được tốt, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả đàm phán.”

“Cậu quan tâm tôi sao?” Trương Sùng Quang nghiêng đầu hỏi.

Giọng điệu của Hoắc Tây lạnh lùng: “Tôi chỉ đế ý tới kết quả công việc!”

Trương Sùng Quang nhấn nhẹ chân ga, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy! Bây giờ cậu đã

căm thù tôi đến tận xương tuỷ, cho dù tôi có bệnh tình nguy kịch, cậu cũng không thèm đế ý.”

Người đàn ông này đang làm nũng, Hoắc Tây vẫn có thể phát hiện ra.

Cô không hề mở miệng.

Một giờ sau, xe dừng lại dưới trung tâm đàm phán.

Đàm phán hết sau tiếng đồng hồ, đao lóe kiếm bay.

Ngoài dự kiến của Hoắc Tây, mặc dù sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt vẫn là cậu vẫn rất sắc bén, liên quan tới mặt lợi ích vẫn đúng mực không nhường, vô cùng mạnh mẽ.

Lúc nghỉ uổng trà, Hoắc Tây muốn thảo luận công việc với cậu.

Vẻ mặt của Trương Sùng Quang lại trở nên tái nhợt: “Tôi đi vào toilet.”

Hoắc Tây ngồi trong phòng nghỉ, lật xem tài liệu, khống hề động tới trà bánh trước mặt.

Ước chừng mười lăm phút sau, Trương Sùng Quang mới đi ra khỏi toilet.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tây, thấp giọng thảo luận chuyện vừa đàm phán cùng cô, Hoắc Tây khép tài liệu lại: “Cậu nên trở về nghỉ ngơi! Kiếm tiền rồi không muốn sống nữa sao?”

“Đau lòng?”

“Tôi đau lòng cái gì! Mạng là của cậu!”

Không biết vì sao, Hoắc Tây có hơi bực bội, cô đi ra ngoài sân thượng.

Trời đã tối dần, vẫn chưa ăn cơm tối, thật ra cô đã quen với cường độ công tác như thế này từ lâu.

Nhưng nó cũng không có nghĩa là cô chịu hợp tác với một người bệnh.

Trương Sùng Quang đang bị bệnh!

Cô không biết phải thuyết phục cậu như thế nào, cô cũng không biết nên ở chung với cậu kiểu gì, có lẽ… Sau này đổi sang một luật sư hợp tác với cậu sẽ tốt hơn một chút.

Hoắc Tây có chút phẫn nộ.

Nhưng mặc kệ thế nào, cuộc đàm phán này vẫn tiến hành tới mười giờ đêm, lúc đi ra khỏi tòa nhà, Trương Sùng Quang gục trong xe không dậy nổi, cái trán nóng bừng bừng.

“Trương Sùng Quang!”

Hoắc Tây mở cửa ghế điều khiển ra, để cậu ngồi ra phía sau, cô lái xe.

Trương Sùng Quang ghé vào tay lái.

Hồi lâu sau, cậu hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hoắc Tây, cậu vẫn đau lòng vì tôi đúng

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1551: Cậu không biết


Cậu chỉ ôm Hoắc Tây như vậy, ôm chặt lấy cô, giống như lúc còn nhỏ ôm chặt lấy con búp bê: “Không được đi, Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi được không?”

Mặt cậu kề sát mặt cô, hơi nóng trộn lẫn với hơi thở nam tính.

Đầu Hoắc Tây có hơi choáng váng.

Cô hắng giọng hỏi lại: “Trương Sùng Quang, cậu biết cậu đang làm cái gì không?”

Cậu không biết.

Cậu chỉ biết, cậu không muốn để cô đi…

Hoắc Tây không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói nhỏ: “Tôi không đi! Tôi đưa cậu về nhà!”

Trương Sùng Quang lấm bấm: “Về nhà họ Lục sao?”

“Đúng vậy!”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông lỏng cò ra, trong lòng Hoắc Tây cũng thả lỏng nhưng ngay sau đó cậu lao tới hôn cô.

Một tay giữ chặt ót cô, bờ môi nóng bỏng dán vào môi cô.

Giằng co một hồi, làm thế nào cũng không thế tách sao.

Có lẽ là vì đang phát sốt, cậu thật sự rất nóng, khuôn mặt anh tuấn nhiễm màu hồng nhạt biến thành khát vọng… Cậu như vừa bị ma nhập, không ngừng hôn Hoắc Tây.

Bỗng dưng, cậu ngừng lại.

Cứ nhìn cô như vậy, Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói ra mấy chữ: “Lúc trước hà tất!”

Trở lại nhà họ Lục.

Trương Sùng Quang đã sổt đến mức mơ mơ màng màng, Lục Khiêm gọi một vị bác sĩ giỏi tới cho cậu, bác sĩ kiểm tra một phen sau đó nói: “Hình như là do có vết thương ngoài da! cởi quần áo ra cho tôi nhìn xem.”

Lục Khiêm nghe nói, Trương Sùng Quang đã bị Hoắc Minh tấn cho một trận.

Ông vội vàng cởi áo sơ mi, lật người lại, vừa thấy thấy lưng cậu thì ngây dại.

“Cậu có chịu chăm sóc vết thương cấn thận không vậy?”

Chỉ thấy những vết thương sau lưng Trương Sùng Quang chẳng những không lành ngược còn bị nhiễm trùng.

Mặt Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Lì lợm!”

Minh Châu nhìn mà đau lòng: “Sao cậu ấy phải vậy chứ!”

Hoắc Tây nhìn xong, trong lòng đau đớn từng cơn, cô không muốn nhìn nữa, một mình đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng dựa vào ván cửa.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1552: Như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!


Lục Khiêm mở cửa đi ra ngoài.

Hoắc Tây vội vàng đứng thẳng người, lau mắt: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Lục Khiêm đóng cửa lại, xoa đầu cô: “Trong lòng vẫn nhớ thương nó sao? Dứt khoát như vậy là được, nó đánh cháu một cái, cháu phải đánh trả lại một trăm cái, ông thấy nó cũng không dám đánh trả, bằng không ông và bố cháu sẽ băm nó.”

Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!”

Cô lại nói: “Thật ra không nên bắt đầu! Nếu cháu không nói ra có lẽ bây giờ vẫn tốt đẹp, cũng loạn đến mức này! ông cậu, giữa cháu và cậu ấy không phải là chuyện có tha thứ hay không tha thứ, mà suy nghĩ của chúng cháu không giống

nhau.”

Trương Sùng Quang đã ở nước ngoài quá lâu.

Cho nên đối với cậu, quãng thời gian ở bên Thấm Thanh Liên chẳng có gì là quan trong.

Mà Hoắc Tây cô lại đế ý tới mối quan hệ đó.

Đương nhiên, một bạt tai kia bản thân Hoắc Táy cũng không thể tha thứ.

Cô không muốn để bản thân phải chịu uất ức.

Càng không muốn về sau lúc nào cũng phải thấy Thấm Thanh Liên quấn lấy chồng mình, ngày đêm khiến mình ghê tởm.

Lục Khiêm không ép buộc cô.

Thời buổi hiện tại, có rất nhiều cô gái khỏng kết hôn, nhà bọn họ lại đông con cháu, Hoắc Tây còn sợ lúc già không có người chăm sóc sao?

Ông rất yêu thương Hoắc Tây, dắt cô vào phòng bếp gọt táo cho cô.

Còn gói cả hoành thánh, bỏ thêm rau thơm cho cô.

“Năm đó lúc bà cụ còn sổng, lúc nào cũng gói cho cô của cháu, bà ấy thương cô của cháu lắm.”

Lúc Lục Khiêm nói, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Hoắc Tây dựa vào người ông cậu của cô,

nghiêm túc lắng nghe.

Lục Khiêm làm hai chén, một chén cho Hoắc Tây, một chén cho Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang không thích ăn rau thơm, bỏ một đống vào trong chén của cậu!

Lục Khiêm cười mắng cô: “Bướng bỉnh!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1553: Hạ sốt?


Sáng sớm, Trương Sùng Quang đỡ hơn nhiều, cậu rời giường đi vào trong nhà.

Hoắc Tây đã dậy.

Cô nhìn cậu, nói: “Hạ sốt?”

Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đến gần: “Cảm ơn!”

Hoắc Tây vẫn rất lạnh lùng: “Không cần khách sáo! cho dù là người lạ té xỉu, tôi cũng không thể ngồi yên bỏ mặc! Đúng rồi, thân thể của cậu không phù hợp cho đợt đàm phán tiếp theo, đối ngày đi!”

Trương Sùng Quang không kiên trì.

Cậu hỏi cô: “Vậy cậu sẽ ở lại chờ tôi dưỡng bệnh sao?”

“Mười một giờ sáng nay tôi có chuyến bay khác.” Hoắc Tây châm chước một hồi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Thái độ của cô đổi với cậu dường như đã tốt hơn nhiều.

Trương Sùng Quang ngồi vào phía trước bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có đặt một chậu hoa, là của bà cụ để lại.

Tươi tẳn đáng yêu.

Hoắc Tây thậm chí còn rót một ly sữa bò

nóng cho cậu, cô cũng có.

Hai người ngồi hai bên, cô nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, chúng ta lớn lên cùng nhau, quả thật tôi không có cách nào xem cậu như người xa lạ! Cho dù cậu vì người khác còn tát tôi một cái, nhưng tóm lại cậu cũng đã lớn lên ở nhà họ Hoắc! chuyện quá khứ thì thôi bỏ đi, ta sẽ không nhắc lại nữa, cậu cũng đừng nhắc lại! Có rảnh thì về thăm bố mẹ, trong lòng bọn họ đều không yên tâm về cậu, cho dù bố mẹ không nói ra miệng nhưng tồi biết họ rất nhớ cậu.”

“Chúng ta thì sao!”

“Không có chúng ta! Chúng ta đã kết thúc.”

Không khí tĩnh lặng như chết.

Hoắc Tây cười nhẹ: “Cứ như vậy đi! Cậu cùng đừng giày vò bản thân nữa.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1554: Cháu không sao!


Bây giờ Hoắc Tây đã không còn chút cảm xúc nào nữa, cô cũng không muốn so đo với cậu, ai đúng ai sai thì thế nào, thật ra vào khắc cô từ bỏ, cái gì cũng không còn quan trọng.

Quan trọng là cô cũng không muốn nhìn cậu sống không tốt.

Cô vẫn mong cậu sống tốt tốt.

Cái mũi Hoắc Tây lên men: “Cứ như vậy đi!

Tôi ra sân bay!”

Cô đứng dậy rời đi, một lát sau cầm hành lý đi ra ngoài mà Trương Sùng Quang vẫn cứ ngồi ở chỗ đó.

Cậu không nói gì.

Cậu cũng chỉ ngồi ở chỗ đó, chậm rãi uống hết ly sữa bò Hoắc Tây rót cho cậu.

Một ngụm cuối cùng, rất lạnh.

Minh Châu đi tới khoác cho cậu một chiếc áo: “Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lấm bẩm: “Cháu không có cách nào giữ cô ấy lại cả! Có phải cháu phải trở nên mạnh mẽ, có phải cháu nên thành người không ai thay thế được, cô ấy mới không rời khỏi cháu không?”

Minh Châu sửng sốt.

Bà chỉ cảm thấy Sùng Quang có hơi ám ảnh.

Trương Sùng Quang giương mắt, chỉ cười: “Cô, cháu không sao đâu! cháu chỉ vừa mới suy nghĩ cẩn thận một vài việc!”

“Sùng Quang!”

Minh Châu run giọng nói: “Cô dẫn cháu đi gặp bác sĩ, được không?”

“Cháu không sao! Thật sự!”

Trương Sùng Quang nhìn mặt trời: “Cháu muốn phơi nắng một chút! Hoắc Tây đi rồi, cháu cảm thấy có hơi lạnh.”

Minh Châu đau đớn trong lòng.

Trương Sùng Quang lại rất bình tĩnh.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1555: Chạng vạng


Chạng vạng.

Một chiếc xe RV màu từ từ chạy vào nhà họ Hoắc, xe dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuân bước ra từ trong chiếc RV.

Đúng là Hoắc Doãn Tư.

Cậu bước nhanh đi vào đại sảnh, hỏi người giúp việc trong nhà: “Bố tôi đâu?”

Người giúp việc nói: “ông chủ ngồi trong phòng sách ở trên lầu!”

Hoắc Doãn Tư gật đầu, nhanh chóng đi lên lầu.

Phòng sách lầu hai, Hoắc Minh đang chơi cờ cùng với một người cấp dưới cũ, tâm trạng nhìn có vẻ không tồ.

Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa nhẹ gọi một tiếng: “Bố!”

Hiếu con đâu bằng bố.

Biếu cảm của cậu như thế, Hoắc Minh vừa nhìn đã biết có chuyện quan trọng, vì thế thu hết quân cờ, cười nhẹ rồi: “Nhàn Dã, hôm khác chúng ta đánh tiếp!”

Người nọ cũng thức thời, mỉm cười đứng dậy: “Nhìn là biết Doãn Tư có chuyện quan trọng,

tôi đây xin tạm biệt trước!”

Mặc dù có chuyện gấp nhưng Hoắc Doãn Tư vẫn tiễn người ta xuống lầu thay bổ mình.

Lúc trở lại phòng sách một lần nữa, Hoắc Minh đã pha xong hai ly trà, đón con trai ngồi xuống: “Có chuyện gì mà gấp gáp vậy Doãn Tư, ngày thường con cũng không như vậy.”

Hoắc Doãn Tư từ từ ngòi xuống.

Chờ cậu bình tĩnh lại một chút mới châm chước mở miệng: “Bố, bố biết Dung Sang không?”

Đương nhiên Hoắc Minh biết.

Là công ty đầu tư dưới trướng Trương Sùng Quang.

Hoắc Doãn Tư im lặng một hồi rồi nhẹ giọng mở miệng: “Bố, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, Dung Sang huy động được một nguồn vốn lớn! Đương nhiên, phần lớn đều đến từ nước ngoài, hiện tại đã bắt đầu tiến hành đầu tư vào rất nhiều công ty ở thành phố B!”

Hoắc Minh nhấp một ngụm trà.

Một hồi lâu, ông giương mắt nhìn cậu con trai nhỏ: “Doãn Tư, con lo lắng cho nó sẽ phát triển lớn mạnh sao?”

“Bố! Anh ấy đã phát triển lớn mạnh rồi!”

Hoắc Minh đặt ly trà xuống: “Donax Tư, ngày

thường con cũng không phải là người không khoan dung như vậy! Như thế nào, sợ Dung Sang sẽ vượt qua Hoắc Thị hả?”

Hoắc Doãn Tư nghiêm mặt nói: “Nếu là bình thường, thêm một cái Dung Sang cũng chỉ có lợi cho chúng ta! Bốn chân đi đường dù sao cũng vững chắc rất nhiều, nhưng mà bố à, hiện tại Trương Sùng Quang quá nguy hiểm, anh ta đang liều mạng làm việc, con không biết anh ta muốn làm gì nhưng kiểu chơi này tuyệt đối không phải chuyện bình thường!”

Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên nghiêm túc.

Một lát, ông hỏi: “Con muốn nói, nó là vì Hoắc Tây?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1556: Nhưng Lục Huân lại mang thai!


Ban đầu định kéo dài thêm một chút, chờ tới mùa thu.

Nhưng Lục Huân lại mang thai!

Một sinh mạng nhỏ đang lặng lẽ phát triển ở trong bụng cô, sáng sớm hôm đó Lục Huân ôm cố Lục Thước, nhỏ giọng nói với cậu: “Anh sắp làm bố rồi!”

Lục Thước sửng sốt rất lâu.

Lục Huân cấn thận quan sát vẻ mặt của cậu: “Anh không vui sao!”

Lục Thước nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô: “Thực sự có?”

Lục Huân có hơi ngượng ngùng, ừ một tiếng.

Tiếp theo, Lục Thước lập tức ôm cô ngồi xuống đầu giường, còn cậu lại nằm bò xuống, cấn thận dán tai vào bụng cô lắng nghe động tĩnh bên trong, Lục Huân sờ đầu của cậu: “Con còn nhỏ lắm, làm sao mà nghe được!”

“Anh cứ muốn nghe thử!”

Lục Thước nghe một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tuyết trắng của cô, cảm thấy không thế tưởng tượng nổi rồi lại thấy rất thân kỳ.

Mặt mày Lục Huân cũng dịu dàng không tưởng.

Một lát sau, Lục Thước hôn nhẹ vào môi cô.

Một nụ hôn kéo dài thật lâu, cậu nắm lấy đầu ngón tay của cô: “Tiểu Huân, chúng ta kết hôn đi!”

Hôn lễ của bọn họ quả thật rất long trọng.

Chỉ mời bạn bè người thân trong gia đình, không tới 50 người, cách trang trí bên trong lễ đường cũng cực kỳ ấm áp.

Người nhà họ Hoắc đều tới.

Hoắc Tây không thế ngờ được Lục Thước sẽ mời Trương Sùng Quang, cậu mặc một bộ vest đuôi yến nhìn rất tuấn tú.

Chỉ là cậu đã gầy hơn rất nhiều.

Trương Sùng Quang từ từ đi tới bên cạnh Hoắc Tây rồi ngồi xuống.

Cậu tham lam nhìn chăm chú vào bộ váy dạ hội màu vàng nhạt trên người cô, vừa vặn với đường cong thon thả của cơ thế, xinh đẹp, đoan trang.

Cậu chưa bao giờ thấy cô mặc như thế này.

Trên sân khấu, Lục Thước và Lục Huân trao nhẫn cưới cho nhau.

Giọng nói của Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu không vì đêm đó, có lẽ chúng ta cũng đi đến hòn nhân!”

Hoắc Tây không nói gì.

Những hành động dạo gần đây của Trương Sùng Quang, không phải là cô không có cảm giác.

Những đối tượng bố mẹ sắp xếp cho cô xem mắt bắt đầu lỡ hẹn, không có ai dám xem mắt với cô.

Cô biết đây là tác phấm của Trương Sùng Quang.

Bây giờ Tổng Giám đốc Trương đã có tiền đồ,

công việc kinh doanh rất lớn, đã nằm trong bảng xếp hạng nhà giàu của thành phố B.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1557: Lục Thước trải qua đêm tân hôn


Bạn bè thân thích đều nhìn Trương Sùng Quang.

Sắc mặt của Trương Sùng Quang có hơi tái nhợt, cậu cũng đứng dậy, chào hỏi qua loa rồi cũng rời đi.

Lục Thước trải qua đêm tân hôn.

Hoắc Tây ở quán bar uống hai ly, uống xong cô lái xe về nhà, cô đã không còn ở căn chung cư kia nữa.

Chỗ hiện tại cô đang ở là căn chung cư của Hoắc Minh năm đó.

Hoắc Tây rất cô đơn, cô còn nuôi một con mèo.

Lúc cô trở lại trước cửa chung cư, lại thấy Trương Sùng Quang ngồi xốm trước cửa nhà cô, Cậu đã cởi bộ vest, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phong phanh.

“Cậu tới đây làm gì?” Hoắc Tây bấm mở cửa, đi vào phòng.

Trương Sùng Quang đi theo vào trong.

Cậu cũng đã tới nơi này, khi còn nhỏ đã đi theo Hoắc Minh tới đây.

Trong phòng có thêm một con mèo, mèo nhỏ lông xám, nhìn béo béo mập mập.

Hoắc Tây cho chú mèo lông xám ăn.

Cô nhẹ nhàng nói: “Trương Sùng Quang, lấy giá trị con người hiện tại của cậu, cậu muốn cô gái xinh đẹp nào cũng được! Cậu thích người ta chăm sóc cho cậu, thích người ta chơi trò thanh

mai trúc mã với cậu, cứ tiêu tiền là có hết! Có gì phải dáy dưa với tôi.”

Trương Sùng Quang gần như dán sát sau lưng cô.

Cậu chỉ cần duỗi ra tay là có thế ôm lấy cô, nhưng cậu lại không dám.

Cậu gần như đang cầu xin: “Hoắc Tây, cái gì tôi cũng có! chúng ta bắt đầu một lần nữa được không, tôi sẽ đối xử tốt với cậu, cậu muốn cái gì cũng được!”

Hoắc Tây tạm dừng một chút.

Cô nhẹ giọng hỏi cậu: “Cậu có thế trả lại Trương Sùng Quang của trước kia cho tôi không?”

Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt, cậu không trả được.

Hoắc Tây cười, cô duỗi tay vuốt ve bộ lông của chú mèo lông xám, giọng nói càng thấp hơn: “Trương Sùng Quang, thật ra tôi là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ! Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc cậu có tiền đồ hay cậu giàu có biết bao nhiêu!… Cậu đi đi, sau này đừng tới nữa, tôi cũng không muốn phải chuyển nhà tiếp.”

Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân mình cô.

Cậu dán vào sau lưng cô: “Tôi cho cậu tất cả

mọi thứ, được không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1558: Lục Huân sửng sốt


Trương Sùng Quang nhìn cô.

Lực chú ý Hoắc Tây dường như đã dồn hết vào chú mèo kia, không nhìn cậu nữa.

Không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang rời đi.

Cửa chung cư bị mở ra rồi đóng lại.

Hoắc Tây có hơi ngơ ngẩn.

Trong phòng tống thống của khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.

Lục Thước và Lục Huân trải qua đêm tân hôn ở đây.

Cho dù Lục Huân đang mang thai, cậu cũng có cách để cả hai đạt được vui sướng, nụ hôn lãng mạn hết lần này tới lần khác, đêm nay dường như không bao giờ kết thúc

Cô gái nhỏ trong lòng ngực cậu giống như một trái đào mọng nước.

Thướt tha cực kỳ.

Lục Thước nếm hết mọi sự dịu dàng trong đêm tân hôn.

Nửa đêm về sáng, Lục Thước nhận được một cuộc điện thoại, quản lý cấp cao của công ty gọi tới: “Tổng Giám đốc Lục, có một tin tức không tốt!”

Lục Thước phủ thêm áo tắm màu đen lên người: “Nói!”

Cậu vừa mới trải qua ba trong số những chuyện vui lớn nhất đời người, một là kết hôn, hai là sắp được làm bố, ba là sắp bóp chết được nhà họ Tư!

Quả thật Lục Thước đã bước tới đỉnh cao cuộc đời, vừa khí phách lại vừa hăng hái.

Quản lý cấp cao im lặng một lát mới nói: “Nhà họ Tư nhận được khoản đầu tư tám mươi tỷ.”

Lục Thước hơi híp mắt lại.

Tám mươi tỷ, đủ để nhà họ Tư khởi tử hồi sinh.

Cậu đè nặng giọng nói: “Điều tra được nguồn vốn bắt đầu từ đâu chưa?”

Quản lý cấp cao không dám nói!

Lục Thước đoán được một vài điều, ở cái thành phố B này, ngoại từ nhà họ Hoắc có thực lực đó cũng chỉ dư lại một người.

Trương Sùng Quang!

Cậu cần phải gặp Trương Sùng Quang một lần trước khi tám mươi tỷ chảy vào tài khoản của nhà họ Tư.

Lục Thước không đợi được tới sáng sớm.

Cậu vừa mặc áo sơ mi vừa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Có rảnh thì gặp một chút!”

Giọng nói của Trương Sùng Quang rất bình tĩnh.

Rõ ràng vẫn đang đợi cậu: “Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, sao lại muốn gặp tôi thế?”

Giọng nói Lục Thước lạnh băng: “Trương Sùng Quang, bây giờ còn giả vờ cũng chẳng có ý nghĩa gì! Nói đi, cậu dùng nhà họ Tư đế uy hiếp tôi, muốn thế nào?”

“Tôi nghĩ cậu cũng sẽ đoán được!”

Lục Thước cười lạnh: “Cậu cảm thấy Hoắc Tây sẽ chịu thua với cậu chỉ vì tôi sao? Trương Sùng Quang, chị của tôi không rẻ mạt như vậy, chị ấy thà rằng đế tôi đi xin ăn cũng sẽ không vì tôi mà bán đứng bản thân mình.”

Giọng nói của Trương Sùng Quang vẫn rất bình tĩnh: “Vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ hiểu biết về cô ấy!”

Cậu dừng lại: “Tôi ở nhà, cậu tới đây đi!”

Lục Thước nghiến răng: “Tôi lập tức tới thăm hỏi Tống Giám đốc Trương!”

Trương Sùng Quang cười nhẹ rồi cúp điện thoại.

Lục Thước ném di động, lại thấy Lục Huân

đã tỉnh, cô cuộn trong chăn, khuôn mặt nhỏ có chút lo lắng: “Lục Thước, làm sao vậy?”

Lục Thước hôn cô an ủi: “Không có việc gì, công tỵ có chút việc, anh phải đi xử lý! Sáng sớm đưa bữa sáng về cho em!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1559: Ánh mắt cậu ấy rất sâu


Đêm khuya.

Vốn nên là đêm tân hôn ngọt ngào, Lục Thước lại bị ép đứng dậy lúc nửa đêm đế gặp Trương Sùng Quang.

Lục Thước gõ cửa.

Trương Sùng Quang ra mở cửa, so với Lục Thước, cậu lại quá tiều tụy.

Lục Thước một tay đỡ khung cửa, một tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc.

Ánh mắt cậu ấy rất sâu.

Hai người đàn ông đối mặt, cả hai đều đang xem xét kỹ lẫn nhau.

Cuối cùng, Trương Sùng Quang nói nhẹ: “Vào đi!”

Lục Thước cắn thuốc lá đi vào, cậu ấy nhìn thấy rượu vang đỏ trên bàn, còn có tàn thuốc trong chiếc gạt tàn, chắc mấy ngày nay Trương Sùng Quang sống không hề vui vẻ gì, chuyện này làm cậu ta thấy rất thoải mái.

Lục Thước tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.

Cậu ấy nhấp môi: “Rượu ngon như vậy, uống như nước lọc có phải lãng phí quá không”

Trương Sùng Quang ngồi xuống theo.

Lục Thước ngước mắt nhìn cậu, một lúc sau nói nhỏ: “Cậu và Hoắc Tây cãi nhau lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, Trương Sùng Quang, cậu có ý gì?”

Trương Sùng Quang chỉ lấy một điếu thuốc ra khỏi bao thuốc.

Cậu chậm rãi châm, cười nhạt: “Hoắc Tây rất quan tâm cậu nhỉ?”

Lục Thước vẫn theo dõi cậu, nhưng ánh mắt không dịu dàng mà mang theo chút tính cách của chó sói.

Trương Sùng Quang không hề quan tâm đến sự tức giận của cậu ấy.

Lục Thước người đến không thiện, cậu biết.

Cuối cùng, Lục Thước cũng không giả vờ nữa, cậu ấy khàn giọng hỏi: “Trương Sùng Quang, tôi phải bỏ ra nửa năm để đối phó với nhà họ Tư, kết quả sắp hiện ra trước mắt rồi, cậu lại xía vào con đường này! Lục Huân có thai, sau này tôi phải làm bổ, không có nhiều thời gian dây dưa với nhà họ Tư nữa.”

Trương Sùng Quang mỉm cười nói chúc mừng.

Sau đó, cậu than nhẹ: “Lục Thước, tôi cũng muốn làm bố! Tôi nói là, con của tôi và Hoắc Tây!”

Lục Thước nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu,

Lại thêm dáng vẻ nhất định phải có được thì rất tức giận, mặc kệ hôm nay có phải đêm tân hôn của mình hay không.

Những đồ dùng được thiết kế bởi các nhãn hiệu nổi tiếng trong nhà bị Lục Thước gạt hết xuống đất.

Cậu ấy nhìn Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Cậu nằm mơ đi!”

Trương Sùng Quang ngước mắt, dưới đèn thủy tinh, mắt của cậu như có ngọn lửa đang rực cháy.

Cậu thẳng thắn nói: “Không đúng lúc rồi, tối này tôi cũng mơ được sinh con với Hoắc Tây!”

Lục Thước không thể nhịn được nữa, đánh nhau với cậu.

“Hoắc Tây là người! Không phải đồ vật đế cậu muốn thì muốn, không muốn thì bỏ đi!”

“À! Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, bây giờ lại cắn ngược một cái!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1560: Mà châm một cây thuốc lá


Trương Sùng Quang thở ra mấy tiếng khàn khàn.

Lục Thước rời đi, khi ngồi vào xe, cậu ấy không nổ máy ngay.

Mà châm một cây thuốc lá.

Sau khi phun ra một làn khói dài, cậu ấy nghĩ đến chuyện vừa rồi… Trương Sùng Quang điên rồi!

Cậu ấy trở lại quán rượu.

Lục Huân không yên tâm về cậu ấy nên vẫn chưa ngủ, cửa vừa mở ra, Lục Huân lập tức từ trên giường chạy xuống: “Anh về rồi sao!”

Trái tim Lục Thước mềm mại, cậu ấy ném

chiếc áo khoác lên ghế sofa, hai tay cậu ấy giang ra, Lục Huân bổ nhào vào ngực cậu ấy.

Cậu ấy nhẹ nhàng sờ gáy của cô ấy, dịu dàng nói: “Đã giờ này rồi, con cũng buồn ngủ rồi đấy!”

Lục Huân ngửi được mùi máu trên người cậu ây.

Cô ấy kiểm tra cấn thận, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hai người đánh nhau sao?”

Lục Thước mơ hồ ừ một tiếng.

Lục Huân cầm hộp thuốc đến, ấn cậu ấy ngồi trên sofa bôi thuốc.

Dù trong lòng Lục Thước có chuyện gì thì cậu ấy vẫn rất kiên nhẫn với Lục Huân, nhìn dáng vẻ cụp mí mắt nghe lời của cô ây, cậu ấy không nhịn được bóp eo ôm cô ấy lên đùi, một tay đi vào trong váy ngủ của cô ấy, nhẹ nhàng thưởng thức.

Lục Huân nhỏ giọng kêu: “Anh kiềm chế một chút đi!”

Lục Thước liền cười lại gần: “Em đáng yêu như thế, anh không kiềm chế nổi!”

Khuôn mặt nhỏ Lục Huân đỏ ửng lên.

Cô ấy nghiêm túc bôi thuốc cho cậu ấy, sau đó bị cậu ấy ôm làm một lần, bắt nạt đến mức cái mũi hồng lên, mắng to đồ cầm thú…

Cô ấy càng như vậy, Lục Thước càng hăng

hái.

Ba ngày sau.

Ngày Trương Sùng Quang và nhà họ Tư ký hợp đồng càng lúc càng gần.

Cậu rất kiên nhẫn chờ đợi Hoắc Tây.

Cậu biết, Hoắc Tây không thể thờ ơ với chuyện của Lục Thước, em trai cưng của cô bây giờ ngay cả tân hôn cũng không đế ý đến, hôm nào cũng tăng ca ở công ty, cô không có khả năng không biết.

Nhưng đã ba ngày trôi qua, Hoắc Tây cũng không liên lạc với cậu.

Trương Sùng Quang âm trầm ngồi trong phòng làm việc.

Thư ký của cậu đến, nói nhỏ: “Tổng Giám đổc Trương, cô Tư đến đây, cô ấy muốn gặp ngài một rân!”

Tư An Nhiên?

Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói: “Cho cô ta vào đi!”

Một lúc sau, Tư An Nhiên đi vào.

Đây không phải lần đầu cô ta gặp Trương Sùng Quang, nhưng hai người cũng chưa gặp nhau mấy lần. Lúc đầu cô ta không tin chuyện

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top