Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1581: Em sinh con rồi!


Khi Trương Sùng Quang đi làm về, cậu nhìn thấy cô đang chơi với vịt.

Cậu cởi áo khoác, đi vào trong bếp mở tủ lạnh ra, sao đó thò đâu hỏi cô: “Sao em vẫn chưa ăn gì?”

Hoắc Tây bình tĩnh nói: “Em không muốn ăn!”

Trương Sùng Quan bước đến gần chổ cô, ngồi xốm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cô, sờ bụng cô rồi nói: “Chẳng lẽ em có thai rồi sao?”

Hoắc Tây nhét con vịt nhỏ vào trong áo.

“Em sinh con rồi!”

Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn bản thân sau đó lại nhìn Hoắc Tây: “Em có thích chơi vịt không?”

Nói xong, cậu nắm lấy tay cô, bảo cô sờ con

vịt dưới áo của cậu. Động tác của cậu thật sự rất giống một con vịt chậm chạp nên rất có cảm giác, chú vịt con thậm chí còn kêu quạc quạc để đáp lại nữa. Hoắc Tây cảm thấy có chút xấu hố.

Cô nhanh chóng rút tay lại, nói một cách bình tĩnh: “Bố bảo chúng ta về nhà ăn tối? Anh có thời gian không?”

Trương Sùng Quang lấy con vịt nhỏ ra.

Cậu nhìn Hoắc Tây, thản nhiên nói: “Không phải anh đã tan làm rồi sao?”

Xe của hai người bọn họ đến nhà họ Hoắc thì đã là hơn bảy giờ tối, nhưng Hoắc Minh lại không có ở nhà.

Ôn Noãn cũng không biết chuyện gì, bà tự mình pha trà trái cây rồi nói: “Buổi tối bố của con đã ra ngoài, không nói đi đâu, gọi điện chỉ nói là bận thôi!”

Ôn Noãn lo lắng nói: “Hoắc Tây, liệu có phải bố con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Hoắc Doãn Tue đang lật xem từng trang tạp chí.

Cậu ấy uể oải nói: “Mẹ đừng lo lẳng, cho dù trái đất có bị nố tung thì bố cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cậu ấy nhìn Hoắc Tây rồi nói tiếp: “Ngoài việc ở bên cạnh mẹ ra, người mà ông ấy có khả

năng hòa hợp nhất là chị giá của con! Thật may mắn, chị gái con không phải kẻ đeo bám.”

Hoắc Tây đánh cậu ấy một cái.

Hoắc Doãn Tư không phản kháng lại mà chỉ nhàn nhã nhìn Trương Sùng Quang.

Cho dù giông bão đã qua đi, cậu ấy vẫn không dám coi thường người đàn ông này, haha…Người khác không biết, nhưng Hoắc Doãn Tư thì lại biết rất rõ thủ đoạn của cậu.

Cậu hành động một cách bình tĩnh và im lặng.

Cậu đã lừa được em gái của mình mà không tốn một xu nào.

Nhà họ bây giờ đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn!



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1582: Sau khi cô bé nói xong


Hoắc Tây từ nãy đến giờ vẫn đang lặng lẽ quan sát.

Sau khi xịt thuốc, Hoắc Kiều đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô bé ôm lấy cánh tay của Trương Sùng Quang và nói: “Cảm ơn anh Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang cất hộp thuốc và bảo cô bé lần sau ra ngoài phải nhớ mang theo thuốc. Hoắc Kiều làm mặt xấu rồi chạy tới chỗ Hoắc Doãn Tư xin tiền tiêu vặt.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô bé: “Không pahir anh mới đưa em hai triệu vào tuần trước sao?”

Hoắc Doãn Tư tức giận nói: “Tiền của anh đều đưa hết cho em, em đưa nó cho ai rồi?”

Nói xong Hoắc Doãn Tư lại tiếp tục đọc tạp chí.

Một lúc sau, cậu ấy mới chậm rãi nói: “Em vẫn còn ngây thơ quá, rất dễ bị kẻ xấu lừa gạt! Sau này anh sẽ để dành cho em, dùng làm của hồi môn cho em.’

Hoắc Kiều tức giận đáp lại: “Lục u sổng hạnh phúc hơn em rất nhiều! Lục Khiêm và Minh Châu không bao giờ cắt giảm tiền tiêu vặt của cô ấy!”

Sau khi cô bé nói xong, Hoắc Doãn Tư đã nhìn cô bé một lúc lâu.

Hoắc Kiều cảm thấy như đang nổi hết da gà lên.

Một lúc sau, Hoắc Doãn Tư mới tươi cười: “Có vẻ như em đang rất bất mãn với anh.”

Hoắc Kiều sợ hãi đáp: “Sao em có thể như vậy chứ!”

“Không phải em ghen tị với anh chị em của người khác sao? Sùng Quang không phải là người đầu tiên em tìm tới khi vừa trở về nhà đó sao? ở đây em không thế chỉ coi anh là người lớn? Muốn tiền thì mới tìm đến anh sao?”

Hoắc Kiều ngay lập tức bị cậu ấy làm cho choáng váng.

Cô bé không còn dám nhắc đến tiền nữa.

Ngược lại, Trương Sùng Quang lấy một tấm séc ra, viết lên đó con số hai triệu đưa cho cô bé, xoa đầu rồi nói: “Sau này nếu không có tiền thì hãy nói cho anh biết.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói cậu như vậy sẽ chiều hư Hoắc Kiều mất.

“Không hư được, không hư được!” Tiểu Hoắc Kiều nhanh chóng lên tiếng, sau đó nhét tấm sét vào trong túi.

Ôn Noãn liếc nhìn Hoắc Tây một cái.

Hoắc Tây chậm rãi nói: ‘Em nghĩ để Hoắc Kiều cho Hoắc Doãn Tư dạy dỗ vẫn tốt hơn!”

Có lẽ vì được Hoắc Minh giáo dục vô cùng nghiêm khắc nên Hoắc Kiều là người duy nhất trong nhà không cần phải sinh con, cô bé cũng là người rất giỏi tiêu tiền và lãng phí tiền.

Điều đó không gây hại, nhưng cân phải có người quản lý.

Trương Sùng Quang rất chiều Hoắc Kiều, nhưng một khi Hoắc Tây đã mở miệng, cậu không thế nào chổng lại cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1583: Ông ấy không muốn ký!


Buổi chiều, ông nhận được điện thoại và đến trại tạm giam để gặp bố của Trương Sùng Quang.

Hai người đàn ông thật sự đã có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ khi nói về con cái của bọn họ từ nhiều năm trước. Nhưng bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này sau nhiều năm trôi qua như vậy.

Bố của Trương Sùng Quang là một người rất dễ xấu hố.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đã nhiều năm trôi qua mà ông vẫn đẹp trai như ngày xưa.

“Ông Hoắc! Đã nhiều năm rồi tôi không gặp ông.”

Hoắc Minh lấy từ trong bao thuốc ra hai điếu thuốc và ném một điếu cho bố của Trương Sùng Quang. Bố Trương đã lâu không hút một điếu thuốc nào nên cảm thấy hơi lo lắng.

Hoắc Minh nhìn ông ấy một lúc rồi cúi đầu

chậm rãi châm điếu thuốc.

Từ từ thối ra một vòng khói.

Bố của Trường Sùng QUang nói thẳng: “Người phụ nữ đó muốn giết tôi! ông Hoắc, tôi có lỗi với Sùng Quang, nhưng dù sao tôi và thằng bé cũng là bố con với nhau! Thật ra, chúng tòi vẫn là máu mủ ruột thịt, nếu bị kết tội, chắc chắn sẽ không tốt đến danh tiếng của Sùng Quang!”

Hoắc Minh chậm rãi hút thuốc, ánh mắt hiện lên vẻ sâu thẳm.

Bổ Trương đang cảm thấy xấu hổ trước mặt ông.

Hoắc Minh có một xuất thân rất tốt, điều kiện gia đình tốt, cuộc sống của ông khác với những người khác.

Một lúc lâu sau, bổ của Trương Sùng Quang mới lên tiếng: “Hãy giúp tòi khởi kiện!”

Hoắc Minh mỉm cười: ‘ông cũng là đàn ông mà! Trước khi làm ra loại chuyện này, ông có từng nghĩ đến Sùng Quang không? Đúng vậy, cô Thẩm bây giờ cũng giống như ông. Chuyện này không thành vấn đề, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã nói chuyện với ông, và chính miệng ông đã nói rằng, ông cùng với Sùng Quang bẻ gãy xương và nối liền máu thịt. Vậy ông đã làm như thế nào?”

Bố của Trương Sùng Quang không thể trả lời

được.

Hoắc Minh nagr người ra đằng sau, ném lên bàn một tập tài liệu, nhẹ giọng nói: “Ký tên đi, sau đó tôi sẽ tìm luật sư cho ông!”

Bố của Trương Sùng Quang cầm lên đọc một lúc, ông ấy ngay lập tức cảm thấy choáng váng.

Hoá ra đây là thư cắt đứt quan hệ, sau khi ký, ông ấy và Sùng Quang sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.

Cơ mặt ông ấy run lên: “Sùng Quang là con trai của tôi!”

“Không! Sùng Quang là con trai của tôi!”

“Nó là do tôi, Hoắc Minh nuôi dưỡng. Nó không pahir là con trai tôi rồi à, sao có thể vẫn là con trai của ông?”

Khuôn mặt của bố Trương gần như trở nên méo mó.

Ông ấy không dính líu đến bất kỳ tội ác nào cả, nhưng ông ấy có một vấn đề chung liên quan đến hầu hết đàn ông.

Chẳng có gì cả, chỉ là có một cái tôi lớn trong gia đình.

Rõ ràng ông ấy đã bỏ rơi vợ con, nhưng khi

về già, trước khi chết ông ấy vẫn nghĩ đến con trai của mình.

Ông ấy không muốn ký!

Hoắc Minh kẹp điếu thuốc trên mòi, cười nhẹ rồi nói: “Không ký cũng không sao! Nhưng ông phải suy nghĩ rõ ràng xem bản thân mình còn có thế sổng sót đến khi phiên tòa bắt đầu hay không!”

Bố Trương nhìn Hoắc Minh với vẻ mặt hoài nghi.

Trên môi Hoắc Minh lại hiện lên một nụ cười, cao quý mà vô cùng lạnh lùng.

Ông nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: “Sùng Quang là con trai của tôi, tôi sẽ không cho phép trên người nó có bất kỳ vết nhơ nào! Đặc biệt là kẻ cặn bã như ông, tốt nhất kẻ cặn bã như ông nên biến mất khỏi thế giới này càng sớm càng tốt, có phải không?”

Bố Trương mở to mắt, một lúc sau ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn rằng Hoắc Minh không hề nói đùa.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1584: Hoắc Minh mỉm cười


Hoắc Minh về đến nhà, đã gần tám giờ. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ biệt thự, vợ ông đang ở trong bếp chỉ huy người giúp việc dọn thức ăn lên bàn, khuôn mặt Ôn Noãn dịu dàng dưới ánh đèn hành lang.

Thấy Hoắc Minh, Ôn Noãn thấp giọng: “Ông đi đâu về vậy? Bọn nhỏ chờ ông lâu rồi!"

Không đợi ông trả lời, bà lại tiếp tục nói: “Bình thường luôn là ông gọi người ta về, giờ người ta về rồi, lại không thấy bóng dáng ông đâu!”

Hoắc Minh mỉm cười.

Ông vươn tay ôm vai vợ: “Có chút việc! Cũng không phải đi tìm vợ bé.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.

Hoäc Minh nhìn xung quanh không có ai, nhân cơ hội biểu thị lòng chung tình: “Mấy năm nay, tôi đối xử với bà thế nào còn cần phải nói sao, mấy cô gái trẻ đẹp ngoài kia đều không bằng bà.”

Ôn Noãn rất biết nắm trọng điểm: “Ý ông là tôi già rồi?”

Hoắc Minh nở nụ cười: “Sao có thể chứ!”

Dưới hành lang, ông chăm chú nhìn vợ bằng ánh mắt dịu dàng.

Ông cũng không phải nịnh nọt gì, nhưng thật sự là qua mấy năm nay Ôn Noãn vẫn luôn giữ được phong độ như xưa, có lẽ là do bọn nhỏ đều khá hiểu chuyện, đứa lớn biết chăm sóc đứa nhỏ, cộng thêm ông luôn quan tâm, nên Ôn Noãn thực sự không phải lo lắng nhiều.

Bà vẫn còn mịn màng như những năm trước.

Là một người đàn ông, Hoắc Minh cảm thấy rất hài lòng.

Ông ôm vợ đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Tây, còn có Trương Sùng Quang.

Người đó lần trước bị ông đánh bỏ chạy, giờ lại về, ung dung tựa vào sofa cầm một cuốn tạp chí đọc, cứ như chưa từng rời khỏi cái nhà này vậy.

Trong lòng Hoắc Minh có chút xúc động, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất uy nghiêm.

“Về rồi à?”

Trương Sùng Quang lập tức buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy: “DạiI”

Hoắc Minh cởi áo khoác, Trương Sùng Quang thản nhiên cầm lấy, đặt lên sô pha cho ông, Hoäc Minh rất tùy ý nở nụ cười: “Aiya! Chú nói sao cháu mới bỏ đi

một chuyến, giờ lại hiểu chuyện vậy?”

Ôn Noãn liếc ông một cái: “Thằng bé vất vả lắm mới trở về, ông cũng đừng nhắc đến chuyện đen tối của nó nữa!”

Hoắc Minh nhìn bà, vẫn cười cười.

Mặc dù ông nói đùa, nhưng trên trán vẫn hiện một tia nham hiểm như ở trại tạm giam.

Nếu không phải vợ, sẽ không nhìn ra.

Ôn Noãn bỗng nhiên đoán được ông đã đi đâu, liếc mắt nhìn Trương Sùng Quang một cái, cuối cùng bà vẫn không nói ra.

Hoắc Minh ngồi xuống uống hai ngụm trà, đứng dậy: “Ăn cơm thôi!”

Ông vừa mở miệng, Tiểu Hoắc Kiều liền ôm cánh tay ông: “Bố ơi, con đói lắm rồi, bố ra ngoài lâu như vậy, mẹ đang nghi ngờ bố đi tìm vợ bé đó!”

Hoắc Minh xoa đầu con gái nhỏ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1585: Tửu lượng không tệ!


Ôn Noãn gắp thức ăn cho ông, bịt miệng ông lại.

Hoäc Minh lại muốn uống rượu với Trương Sùng Quang: “Tiểu tử cháu ra nước ngoài nhiều năm, uống rượu tây quen rồi, không biết uống được loại này không.”

Trương Sùng Quang lập tức nhấp gần nửa chén.

“Tửu lượng không tệ!”

Hoắc Minh uống một hơi cạn sạch, rượu cay nồng chảy qua cổ họng, tiến vào trong dạ dày.

Ông nhớ tới ngày Sùng Quang đến nhà.

Đứa nhỏ này, tuy không phải ông sinh ra, nhưng ông đã dành nhiều tình cảm và tâm huyết cho cậu không thua gì những đứa trẻ khác, thậm chí chuyện làm ăn cũng chỉ dẫn cậu nhiều nhất.

Sùng Quang cũng rất có tiền đồ!

Hoắc Minh uống liên tiếp mấy chén nhỏ, Ôn Noãn không khuyên được, ông chỉ nói: “Hôm nay vui mà!”

Cuối cùng, một chai trắng thế mà uống đến bảy tám phần. Hoắc Minh say rồi.

Ôn Noãn đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, vừa đi lên lầu vừa nói: “Lát nữa mang áo khoác của bố con lên, điện thoại ở trong túi áo, đề phòng ông nội con tìm ông ấy!”

Hoắc Tây chuẩn bị cầm lấy áo.

Trương Sùng Quang ngăn cô lại, anh nói nhỏ: “Anh đi cho! Em ăn nhiều một chút!”

Ánh mắt cậu có chút trách móc, lúc nãy Hoắc Tây mãi xem kịch, cũng không ăn được mấy miếng.

Hoắc Tây cũng không kiên trì.

Trương Sùng Quang đi qua sofa, cầm áo khoác, đang định lên lầu lại thấy trong túi áo rơi ra một tờ giấy, gấp ngay ngắn chỉnh tề.

Cậu tò mò mở ra xem.

Vài giây sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt có chút thâm thúy. Hoắc Kiều chạy tới: “Anh Sùng Quang, anh nhìn cái gì vậy?”

Trương Sùng Quang cất tờ giấy đi, cười nhạt: “Không có gì!”

Nói xong, cậu bước lên cầu thang.

Phòng ngủ chính trên lầu, Hoắc Minh say, Ôn Noãn đang chăm sóc ông, ông kéo tay vợ mặt ửng đỏ: “Ôn Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”

Ôn Noãn đỏ mặt. “Bao nhiêu tuổi rồi, để con cái nghe được nó cười cho!” Hoắc Minh kéo bà xuống, hôn một cái.

“Tôi không nói nhảm đâu! Tôi cũng không phải bảy tám mươi tuổi, tôi vẫn còn khả năng sinh con!”

Ôn Noãn tức giận nở nụ cười: “Ông có, tôi không có!

Hoắc Minh khẽ vuốt eo bà, “Sao không có! Lần nào cũng mịn màng như vậy, chẳng khác gì lúc trẻ cải”

Ông càng nói càng kỳ cục, Ôn Noãn đứng dậy, định cho ông ngủ. Nói thêm nữa, sẽ không ổn đâu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1586: Hoắc Minh mở to mắt


“Để cháu đi rót!” Trương Sùng Quang nói nhỏ.

Lập tức, cậu đến phòng khách rót một ly nước ấm tới, khom gối ở bên giường: “Chú Hoắc, uống nước đi ạ!”

Hoắc Minh mở to mắt.

Ông nhìn người con trai trẻ tuổi bên giường, trông đẹp trai như vậy, lại có tiền đồ như vậy.

Sau một lúc lâu, ông cúi đầu hỏi: “Cháu gọi chú là gì?” Cánh mũi Trương Sùng Quang khẽ run.

Cậu nhìn chằm chằm người trên giường thật lâu, đột nhiên run giọng nói: “Chú vẫn muốn cháu làm con trai chú sao?”

Hoắc Minh nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, nở nụ cười: “Không muốn thì sao? Tự tay nuôi lớn, chẳng lẽ lại tặng cho người khác? Làm bố mẹ không có đạo lý đó!"

Ông đánh cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà.

Nhưng trong lòng ông lại rất hối hận.

Mặc dù ông đang giấu điều gì đó, nhưng Trương Sùng Quang hiểu, cậu cũng không đề cập tới tờ giấy kia, chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán Hoắc Minh, giọng nói khàn khàn: “Bố, uống chút nước đi.”

Hoắc Minh khẽ nhúc nhích.

Rõ ràng ông đã nghe thấy, ông cũng không phải say tới mức không biết gì.

Ông nuốt nước bọt, cuối cùng cười lớn: “Tiểu tử con, có phải muốn kết hôn rồi không, đến đây làm phiền chú à! Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe cháu gọi như vậy.”

Trương Sùng Quang mơ hồ ừm một tiếng.

Một lúc sau cậu lại nói: “Không phải vì Hoắc Tây.”

Vậy là vì cái gì, bởi vì người đàn ông này nuôi dưỡng cậu, dạy dỗ cậu. Lúc còn nhỏ, cậu lại cảm thấy áp lực, muốn rời khỏi cái nhà này. Không phải không thích, mà là cảm thấy không xứng.

Cậu cũng không thể tin được, người đàn ông xuất thân ưu việt như vậy, lại coi mình là con ruột, cậu thà tin rằng mình chỉ là một kho máu.

Nhưng một năm một năm trôi qua,

Cậu ở nước ngoài, cũng nhớ nhà, ngoài nhớ Hoắc Tây cậu cũng nhớ người đàn ông này.

Cậu nhớ những ngày ở bên ông ấy.

Buổi tối trong thư phòng, người đàn ông này sẽ bảo người giúp việc chuẩn bị bữa ăn khuya cho Tiểu Sùng Quang.

Khi cậu mắc lỗi, ông ấy sẽ kiên trì sửa lỗi cho cậu. Hồi cấp 3 cậu đứng đầu toàn khu vực.

Người đàn ông này đi xem cậu lĩnh thưởng, thậm chí còn đặt cúp trong thư phòng, gặp ai cũng nói đây là Sùng Quang nhà chúng tôi đạt được đó, rất lợi hại.

Sau khi Doãn Tư tiếp quản Hoắc thị, Trương Sùng Quang mới cảm giác được.

Người đàn ông không gì là không làm được này, cũng sẽ già đi.

Bề ngoài ông ấy vẫn anh tuấn, nhưng không còn trẻ nữa, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi cậu vào dịp năm mới: “Sùng Quang, năm nay có về đón năm mới không?”

Trương Sùng Quang nằm xuống.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ nằm trên giường của Hoắc Minh và Ôn Noãn, cậu luôn cảm thấy mình khác với những đứa con khác, nhưng bây giờ cậu nằm trên giường, khế gọi một tiếng bố.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1587: Chúng ta đã làm hòa chưa?


Hoắc Doãn Tư mới dạy dỗ tiểu Hoắc Kiều xong, cũng muốn hút hai điếu thuốc.

Thế là Trương Sùng Quang ở lại.

Khi đàn ông đứng hút thuốc với nhau, thường rất ít nói, đặc biệt là một người kiêu ngạo một người giả vờ nghiêm túc.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Doãn Tư chịu không được mở miệng nói: “Thu phục được bố mẹ rồi, bước tiếp theo là thu phục chị tôi sao?”

Trương Sùng Quang kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay thon dài.

Cậu chậm rãi thả ra một vòng khói, thong thả nói: “Chị của cậu gì chứ! Hoắc Tây cũng là em gái tôi.”

Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Tôi chưa từng thấy ai lại ra tay với em gái!”

Vào những lúc quan trọng, da mặt Trương Sùng Quang cũng rất dày, cậu dập điếu thuốc rồi mỉm cười: “Không kìm lòng được! Đúng rồi Doãn Tư, sau này em, có thể gọi anh một tiếng anh rể, gọi anh trai cũng được.”

Cậu khẽ nháy mắt: “Anh cũng có thể cho em tiền tiêu vặt.”

Hoắc Doãn Tư khẽ cười!

Trương Sùng Quang trở về phòng ngủ của mình, đợi một lúc lại lên lầu ba, nơi có phòng ngủ của Hoắc Tây.

Tiểu Hoắc Kiều đang quấn quýt với Hoắc Tây.

Nhìn thấy Trương Sùng Quang đi tới, cô bé bò từ trên giường xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Anh Sùng Quang, tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Đúng! Tối nay anh ngủ ở đây.” Tiểu Hoäc Kiều lại nhìn Hoắc Tây.

Cũng may Hoắc Tây tu vi cao, nên bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Tiểu Hoắc Kiều kêu một tiếng: “Vậy em về phòng đây!”

Cô bé chạy rất nhanh về phòng. Hoắc Tây tựa vào đầu giường, tay chân thon dài. Cô thản nhiên lật xem tạp chí, “Tối nay trông anh rất khác.”

Trương Sùng Quang lại có ý nói với cô: “Bình thường Hoắc Kiều cứ quấn quít lấy em như vậy sao?”

Hoắc Tây tuy khá lạnh nhạt với mọi người, nhưng lại rất tốt với em gái, Tiểu Lục U, Lục Huân, còn có Hoắc Kiều đều thích quấn quýt bên cạnh cô.

Cậu có chút ghen tị.

Hoắc Tây biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười: “Hôm nay anh làm sao vậy?”

Trương Sùng Quang nghiêng người, hôn cô.

Hoắc Tây không muốn làm ở nhà, nhu cầu của Trương Sùng Quang quá cao, một khi đã làm nhất định sẽ phát ra tiếng động, dù cách âm tốt đến đâu cũng không có tác dụng.

Cô cũng không muốn ngày mai bị mọi người nhìn chằm chằm.

Cô chống vai cậu: “Anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng phải nghiêm túc một chút.”

Trương Sùng Quang thật sự cũng không có ý đó.

Cậu đêm nay có chút vui vẻ, chỉ muốn nhẹ nhàng hôn cô, ôm cô.

Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu cậu làm con của chú Hoắc, vậy chính là anh trai của Hoắc Tây rồi. Chỉ cần nghĩ đêm những đêm Hoắc Tây nằm dưới cơ thể mình, cậu lại cảm thấy nóng rực.

Hoắc Tây tắt đèn đi.

Bọn họ ôm nhau trên giường, cô mò mẫm tìm kiếm môi cậu, thì thâm: “Để em đoán xem, có phải anh đã làm hòa với bố rồi không?”

Trương Sùng Quang mỉm cười nhẹ nhàng: “Giữa chúng ta gọi là làm hòa, còn giữa anh và... bố, phải gọi là hóa giải hiềm khích lúc trước!”

“Chúng ta đã làm hòa chưa?”

Trương Sùng Quang ôm cô vào lòng, áp mặt vào má cô, khẽ nói: “Anh nghĩa là đã làm hòa rồi! Bằng không, em nhìn thấy những tài liệu đó, chẳng phải cũng không nổi giận với anh sao?”

Hoắc Tây không nhịn được cắn vào vai cậu một cái.

Đúng là nham hiểm, cố ý tắt điện thoại của cô, cố ý để cô vào thư phòng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1588: Một lúc lâu sau


Trong phòng ngủ lờ mờ ánh sáng.

Hai người ôm đối phương trong lòng say sưa nhìn nhau, nhất là ánh mắt của Trương Sùng Quang dịu dàng như nước.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Muốn nghe sự thật không?” “Vớ vẩn!” Trương Sùng Quang cười nhạt một tiếng, sau đó kéo Hoắc Tây lại gần.

Hai người bọn họ đắp chăn, hít thở trong bầu không khí nóng bức.

Hoäc Tây không nhịn được mà tựa cằm lên vai và cổ của cậu, véo nhẹ vào eo cậu: “Sao anh không nói gì?”

Sau khi bị siết chặt, cô muốn rút tay ra.

Nhưng Trương Sùng Quang đã giữ cô lại, cậu không để cô rút tay ra, để cô vòng tay qua eo cậu.

Cậu cúi đầu xuống và dịch chuyển đến rất gần cô.

Hai người ôm nhau một cách vô cùng thân mật.

Trương Sùng Quang thấp giọng nói: “Từ khi còn nhỏ anh đã biết em rất xinh đẹp. Sau khi ra nước ngoài, anh mới biết em là một cô gái tốt rất hiếm có, thông minh và có năng lực...sau đó...”

Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Tại sao cậu không kể tiếp?

Hoäc Tây ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Khi bọn họ áp sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng làn da của cậu quá nóng, khiến chân cô có chút yếu ớt.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Cậu vòng tay qua vòng eo thon thả của cô, ôm cô vào trong lòng, trầm giọng nói: Sau đó anh mới chợt nhận ra em đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ, vậy nên...anh rất muốn ngủ với em.”

“Hoá ra là anh chỉ muốn ngủ với em mà thôi."

Giọng nói của Hoắc Tây rất nhỏ, mềm mại và vô cùng quyến rũ.

Trương Dùng Quang hôn cô, sau đó sờ nhẹ lên đôi môi cô, nói bằng một giọng khàn khàn: “Như thế này là tốt rồi!”

Cậu đưa tay ra sau lưng cô.

Thân hình Hoắc Tây gầy gò, vai và lưng đều rất nhỏ nên mới ôm mà nhét vào lòng được như vậy.

Cậu không làm bất cứ điều gì khác mà chỉ ôm cô.

Điều này khiến Hoäắc Tây cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ nhỏ.

Trương Sùng Quang hôn lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tây, hôm nay anh rất hạnh phúc.”

Hoắc Tây chỉ ậm ừ vài tiếng. Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhắc đến cô và khiến cô áp sát vào cậu hơn. Mỗi một tấc trên cơ thể cô đều bị giữ chặt.

Hoắc Tây không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn cậu, Trương Sùng Quang nhỏ giọng nói vào bên tai cô: “Sau này em phải gọi anh là anh!”

Hoắc Tây có vẻ như đã đoán được ra điều gì đó! Cô mỉm cười, thoải mái dựa vào cậu: “Trương Sùng Quang, anh đối với với em gái mình như thế này, ở bên cạnh em gái thì sao có thể bộc lộ thân phận thú tính

của mình được?”

Trương Sùng Quang ghé sát môi vào đôi môi của cô: “Em không phải là em gái thật sự của anh!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1589: Sáng sớm hôm sau


Trương Sùng Quang không nhịn được mà hôn cô một lúc.

Đêm nay có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với cậu, đến mức hầu như cậu không thể nhắm mắt ngủ được.

Sáng sớm hôm sau.

Cậu nhẹ nhàng bế Hoắc Tây ra khỏi lòng, đứng dậy mặc quần oá sau đó đi xuống lầu. Ôn Noấn đã dậy từ sớm và đang nói chuyện với người hầu về cách trang trí bữa sáng. Có lẽ vì bọn trẻ đang ở nhà nên bà giải thích rất chỉ tiết, bao gồm cả thực phẩm trong nước và thực phẩm đến từ phương Tây.

“Mẹ!” Trương Sùng Quang lên tiếng gọi bà. Ôn Noãn quay đầu lại nở một nụ cười: “Uống rượu xong ngủ có ngon không?” Trương Sùng Quang tiến lại gần: “Không tồi!”

Ôn Noãn giải thích xong với người hầu, thì hai người cùng nhau đi vào trong sân. Bà rất thích chăm sóc hoa và cây cỏ nên Trương Sùng Quang sẽ đi cùng bà.

Ôn Noãn nở nụ cười tươi như hoa.

Dưới ánh sáng ban mai, khuôn mặt bà dịu dàng và xinh đẹp, không hề để lộ ra chút dấu hiệu nào của tuổi tác.

Bà nói chuyện với Trương Sùng Quang: “Con avf em giá thế nào rồi? Gần đây hai đứa có hòa thuận với nhau không?”

Nếu là người khác hỏi, có lẽ Trương Sùng Quang sẽ trả lời một cách mặt dày hơn.

Mặt cậu không đỏ, tim cũng không đập nhanh!

Nhưng đối phương lại chính là Ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi không nhịn được mà hơi ửng đỏ vì ngại ngùng: “Không sao đâu! Mẹ đừng lo lắng... chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Cũng không kể cho mẹ nghe về em gái của con! Trương Sùng Quang, hai đứa lớn lên cùng nhau, không có cặp vợ chồng nào khác có được tình yêu như vậy! Cho dù hai đứa không phải vợ chồng, con vẫn có mối quan hệ gia đình với con bé.”

Trương Sùng Quang chỉ ậm ừ cho qua.

Ôn Noãn đặt ấm nước xuống, nhìn đứa con trai của mình trong ánh nắng ban mai và cảm thấy cậu thật đẹp trai.

Bà vuốt thẳng áo cậu, nhẹ nhàng nói: “Mau lên lầu đánh thức Hoắc Tây dậy địt"

“Mẹ đi cùng conl”

Ôn Noãn mỉm cười nói: “Được! Mẹ cũng muốn đi gặp em gái con! Bây giờ mẹ đang rất vui vẻ, mấy năm nay mẹ không uống rượu, nhưng đêm qua mẹ đã uống rất nhiều!”

Trong lòng Trương Sùng Quang biết rõ nguyên nhân là gì.

Cậu gật đầu, cùng Ôn Noãn lên lầu rồi tới tầng ba. Hoắc Tây vẫn còn đang ngủ.

Cô thích ngủ vùi đầu vào trong chăn. Trên chiếc gối trắng như tuyết chỉ còn lại một nhánh tóc đen dài. Trương Sùng Quang ngồi ở mép giường, thò tay vào trong chăn: “Mau dậy đi!”

Hoắc Tây từ chối, muốn nằm xuống thêm một lát nữa, giọng nói mơ hồ: “Khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, em muốn ngủ một lát!”

Trương Sùng Quang đơn giản chỉ nằm xuống, ở trên giường, cậu ôm cả chăn bông của cô.

Cậu đẩy chăn sang một bên, thì thầm vào tai cô: “Tối qua anh không làm phiền em! Em đã ngủ mười tiếng rồi mà vẫn còn muốn ngủ tiếp sao?”

Hoắc Tây lại tiếp tục chui vào trong chăn. Trương Sùng Quang không còn cách nào khác chỉ có thể bất lực, khàn giọng nói: “Ham ăn lại ham ngủ!” Hoắc Tây đưa tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng véo eo cậu,

hừ nhẹ một tiếng: Anh Trương cũng không khá hơn chút nào đâu!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1590: Con gái của ông!


Tiểu Hoắc Kiều liếc nhìn cậu một cái sau đó nói: “Tối qua anh ấy còn ngủ lại trong phòng của em gái mình.”

Hoắc Minh đưa một ly sữa cho cô bé, cô con gái nhỏ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn bố.”

Hoắc Minh giả vờ không quan tâm đến điều đó: “Sùng Quang, có phải con có ý định gì với Hoắc Tây không?”

Chuyện này không thể thực hiện được, cứ ngủ với nhau như vậy mà không biết gì cả!

Con gái của ông!

Tuy rằng, Sùng Quang có thể được coi là con trai của ông, nhưng...con gái vẫn khác con trai, vậy nên luôn phải chịu thiệt thòi!

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật ra con muốn kết hôn với em ấy! Muốn xem Hoäc Tây thấy thế nào!”

Hoắc Minh gật đầu: “Vậy thì kết hôn!”

Nhưng ông vẫn lo lắng, nếu không kết hôn, cậu vẫn sẽ qua đó ngủ. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Thật là đau đầu khi nghĩ đến cảnh sống chung một nhà!

Vào buổi tối, Trương Sùng Quang đến đón Hoắc Tây. Sau khi lên xe, cậu liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Em đã ngủ cả ngày rồi sao?”

Hoắc Tây ậm từ trả lời: “Mới vừa rồi em bận công việc quá, mỗi ngày không ngủ được quá mấy tiếng. Cuối cùng em cũng có thể chợp mắt một chút!”

Cô dựa lưng vào ghế: “Anh vẫn dày vò em bằng chuyện của nhà họ Trương! Trương Sùng Quang, anh đúng là đồ cầm thúi”

Cậu không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. Cô đã giảm vài cân nhưng nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp.

Anh nói một cách nhẹ nhàng: “Vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị mua sườn bò, về nhà anh hầm cho em ăn nhé?”

“Thêm cả hoành thánh nữa!”

“Được rồi! Em muốn ăn gì cũng được...Không sao đâu!”

Đã lâu rồi bọn họ không chung sống hoà bình như thế này, Trương Sùng Quang không nhịn được mà cúi xuống hôn lên đôi môi cô.

Hôn đi hôn lại, cậu không kiềm chế nổi mà cúi xuống hôn sâu hơn.

Một sự vướng víu nhẹ nhàng kèm theo hơi thở nóng bỏng, chỉ cần một nụ hôn sâu và nông như vậy cũng vô cùng cảm động.

Mo9o[j lúc lâu sau, cậu mới từ từ buông ra, nhẹ nhàng nói: “Đến siêu thị rồi! Mau đi theo anh!”

Hoắc Tây không phản đối.

Lần này bọn họ ở bên nhau, tuy không ngọt ngào nồng nàn như lần trước, nhưng lại bình yên hơn.

Trương Sùng Quang đã lựa chọn rất nhiều thứ.

Khi cậu mua nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô, thì Hoắc Tây nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em vẫn chưa chuyển tới sống cùng anh!”

“Thỉnh thoảng em cũng qua đêm ở đó! Có một số việc anh không quen.” Hoắc Tây không biết phải nói gì nữa. Đàn ông ân cần hơn, nhưng phụ nữ luôn không phản đối điều đó.

Khi thanh toán, giỏ hàng đã đầy, Trương Sùng Quang lấy từ trên kệ ra hai hộp đồ cỡ XL, gồm hai mươi tư món và một số chức năng đặc biệt.

Hoắc Tây vốn là một người phóng khoáng, dễ dãi như vậy, trên mặt có chút phiếm hồng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1591: Chúng ta nên làm gì đây?


Trương Sùng Quang không thể từ chối được.

Cậu nhìn Hoäc Tây nói: “Em nói xem?”

Hoäc Tây không muốn mất lòng thầy nên đồng ý: “Nhưng em không chuẩn bị quà, thật là thất lễ quá!”

“Thầy không quan tâm đến điều đó.” Thầy đưa vợ về trước sau đó bảo đôi trẻ đi theo.

Trương Sùng Quang chuyển đồ vào trong cốp xe, nhìn Hoắc Tây bước lên xe: “Nếu em cảm thấy không thoải mái, sau bữa tối chúng ta sẽ quay lại ngay.”

Hoắc Tây thắt dây an toàn vào: “Em không thấy khó chịu.”

Trương Sùng Quang đột nhiên cúi xuống hôn cô.

Hoắc Tây muốn hỏi điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở dưới nhà giáo viên, Trương Sùng Quang lấy đồ vừa mới mua về ra. Trong đó có hai loại trái cây và sữa, cậu bê túi đồ lên lầu, Hoắc Tây cũng đi theo cậu.”

Sau khi vào trong nhà, cậu tự nhiên cởi áo khoác ra và muốn giúp vợ thầy nấu ăn.

Vợ thầy mỉm cười nói: “Mau ra với bạn giái đi!”

Trương Sùng Quang quay người lại, nhưng Hoắc Tây đang trò chuyện với thầy, cuộc trò chuyện khá thú vị. Đương nhiên, điều đó không hề tạo ra gánh nặng tâm lý cho cô.

Phải chăng tất cả luật sư đều là những con bò ở ngoài xã hội?

Trương Sùng Quang đi tới ngồi xuống, ba người cùng nhau chia sẻ kỷ niệm, nói mãi không xong.

Hoắc Tây nói một lúc rồi đi vào trong bếp phụ. Trương Sùng Quang chơi cờ với thầy, chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Nhưng thầy lại cười vui vẻ nói: “Sau khi ra nước ngoài em có quay về một lần, là vì cô gái này đúng không?”

Lúc đó Sùng Quang đã có bạn gái, nhưng Hoắc Tây bị bệnh nên cậu đã vội vàng từ Mỹ về ở cùng Hoäc Tây cho đến khi cô bình phục. Chuyện này chỉ có mình Hoắc Tây là không biết.

Trương Sùng Quang sửng sốt một lúc.

Cậu nghĩ tới chuyện trong quá khứ, lúc đó cậu có quan hệ tình cảm với Thẩm Thanh Liên, Tiểu Hoắc Kiều nói với cậu rằng Hoắc Tây bị bệnh, cậu ngay lập tức mua vé bay về.

Chỉ là cậu ngại nên khi ở nhà không dám tới gần cô.

Cậu tự nhủ rằng đó không phải vì cậu thích cô và không thể đánh mất cô, đó chỉ là vì cậu sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Lỡ như cô muốn dùng máu của chính bản thân thì sao!

Những ngày đó, Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại cho cậu đến mức muốn cháy máy, nhưng cậu vẫn không trở về Mỹ.

Khi trở về, cậu đã chia tay với Thẩm Thanh Liên.

Khi đó, cậu mới mơ hồ nhận ra mình thích Hoắc Tây.

Nhưng cậu đã bỏ cô để ra nước ngoài, chính cậu đã cho cô biết rằng thế giới bên ngoài rất rộng lớn, những cô gái khác rất dễ thương và cậu muốn thử sống một cuộc sống mới.

Thế là cậu tiếp tục yêu, cố tình bỏ qua những khao khát...và rồi hối hận!

Thầy giáo cười khúc khích rồi nói: “Mau đi đi, không nghĩ tới hai đứa lại có thể ở cùng nhau! Sùng Quang, hai đứa rất hợp đôi!”

Trương Sùng Quang cười: “Vậy thì tốt quá! Em rất vuil”

Lúc này ở trong phòng bếp, có tiếng thở hổn hển.

Cậu vội vàng đứng dậy chạy vào bên trong: “Hoắc Tây.”

Ngón tay của Hoắc Tây bị đứt, đang chảy máu...Trương Sùng Quang dịu dàng nắm lấy tay cô: “Em ngốc quá, sao lại để bản thân bị thương như vậy? Em bị máu

khó đông, bình thường phải cẩn thận.”

Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, mím môi nói: “Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mài”

Nhưng Trương Sùng Quang vẫn rất lo lắng! Sau đó, máu thật sự không thể cầm được, cậu đành phải mặc áo khoác cho

cô, chào thầy giáo rồi đưa cô đến bệnh viện. Hoắc Tây đi xuống lầu, trong lòng có chút khó chịu: “Nhưng mà, đồ ăn sắp chuẩn bị xong rồi!”

Trương Sùng Quang không nói câu nào. Cậu mở cửa xe cho cô, Hoắc Tây thở dài nói: “Được rồi!”

Khi bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ kê một đơn thuốc, cô chỉ uống một viên thì vết thương đã từ từ đông lại.

“Chúng ta nên làm gì đây? Quay lại đó và tiếp tục ăn tối được không? Em nghĩ thầy có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1592: Cậu không lên tiếng


Hoắc Tây cảm thấy cơ thể của cậu hơi run.

Một lúc sau, cậu quay lại ôm cô, khuôn mặt đặt ở hõm cổ của cô, da của cậu rất nóng, nóng đến gần như không bình thường.

Hoắc Tây chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cậu như vậy.

Cô nghiêng mặt qua, giọng nói rất nhẹ: “Bác sĩ sẽ có cách! Trương Sùng Quang chỉ là một sự cố, em rất lâu không gặp phải rồi.”

Cậu không lên tiếng, chỉ là ôm cô.

Cũng không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang đột nhiên hỏi: “Em cũng từng muốn sinh con với anh?”

Hoắc Tây vừa ngại ngùng buồn bực: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh”

Biểu cảm của cậu nghiêm túc lại: “Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc! Hoắc Tây... Em không muốn kết hôn với anh sao? Buổi sáng chúng ta thức dậy cùng ăn sáng, sau đó tự mình đi làm, buổi tối về nhà anh nấu cơm cho em! Nghĩ xem, em không kỳ vọng sao?”

“Nghe có vẻ không tồi!”

Hoắc Tây cười mỉm: “Nhưng mà chúng ta vẫn nên hẹn hò với nhau trước, hiểu nhau không có nghĩa là hợp nhau.”

Trương Sùng Quang hôn rất nhẹ ở trên môi cô. “Chúng ta không phải rất hợp nhau sao?”

“Anh nói trên giường sao?”

Trương Sùng Quang vỗ nhẹ một cái trên mông cô: “Con gái nho nhã một chút, đừng cứ nói những thứ này.”

Hoắc Tây ôm cậu.

Tay của cô không thành thật lắm: “Sao, anh thích dịu dàng ít nói sao?”

Thật ra cô muốn hỏi vì vậy mới tìm kiểu người như Thẩm Thanh Liên.

Nhưng lúc này vẫn không nên làm mất hứng.

Trương Sùng Quang hiểu cô như thế, sao cậu lại không biết chỉ là cười nhạt quay đầu đi nấu cơm... Hoắc Tây thì ngượng ngùng về phòng khách, một lúc cô lại nhịn không được hỏi cậu: “Phía giáo viên thật sự không sao?”

“Ngày khác anh đi thăm!”

Trong nhà bếp, truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang.

Nửa tiếng sau, cậu nấu cơm xong cùng cô ăn cơm.

Hoắc Tây luôn cảm thấy cậu có tâm sự, đại khái bởi vì cô chảy chút máu mà trong lòng còn đè nén, cô muốn... hiếm khi để cậu vui vẻ chút!

Sau khi tắm xong, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Ngồi ở sô pha màu đen bên cửa sổ sấy tóc, cơ thể cô thon dài, dáng vẻ thanh thuần, gợi cảm.

Trương Sùng Quang xử lý chút công việc, về đã nhìn thấy cô như vậy. Hơi ngây người.

Sau đó, cậu đi ra tự nhiên nhận lấy máy sấy trên tay cô, tắt mấy giây, giọng nói khàn đặc trêu người: “Muốn sao?”

Nói xong lại bắt đầu sấy.

Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, bị cậu đè nhẹ đầu lại: “Thành thật chút!”

Cô quay người quỳ ở trên sô pha, hai tay ôm lấy eo của cậu.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi sâu.

Một lúc sau, cậu chậm rãi tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, sau đó nụ hôn rơi xuống đồng thời tay đưa vào trong áo sơ mi của cô, lẩm bẩm: “Cái áo sơ mi này là của anh, anh phải lấy lại.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1593: Anh làm sao vậy?


Khi cậu quay trở lại lao vào nhau luôn có chút thảy đối không gấp gáp như lúc nấy.

“Anh làm sao vậy?” Hoắc Tây thấp giọng hỏi.

Trương Sùng Quang ôm cô, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Hôm nay thôi đi! Trạng thái của anh không tốt.”

Hoắc Tây trái lại cũng không miễn cưỡng.

Đợi tắm xong, cô dựa vào lòng cậu: “Còn đang lo lắng chuyện đó? Bây giờ chúng ta không có, chuyện sau này để sau này nói được không?”

Hoắc Tây nghĩ rất đơn giản.

Nếu như bọn họ đi đến cuối cùng, muốn sinh con lúc đó hỏi bác sĩ là được. Bây giờ ngay cả lăn giường cũng tốn sức!

Trương Sùng Quang miễn cưỡng cười.

Cậu vỗ nhẹ cơ thể cô: “Không sớm nữa, ngủ đi!”

Buổi sáng hôm sau, Hoắc Tây có cuộc toà án thẩm vấn, cô chạy xe đến sở luật sư.

Trương Sùng Quang không có đến công ty.

Cậu ở trong căn hộ gần nửa ngày khi sắp đến buổi trưa, thư ký của cậu gọi điện thoại đến: “Tổng giám đốc Trương, tôi đã giúp anh hẹn bác sĩ Hứa, bây giờ đang ở bệnh viện.”

Trương Sùng Quang ừm một tiếng đã cúp điện thoại.

Cậu cầm chìa khoá xe, mặc áo khoác đi xuống lầu.

Nửa tiếng sau, cậu xuất hiện trong bệnh viện, bác sĩ Hứa là người uy tiến trong khoa huyết học.

Trương Sùng Quang nói chuyện với ông ấy khoảng chừng một tiếng, khi đi ra sắc mặt không tốt lắm.

Con của cậu và Hoắc Tây có xác suất nhất định sẽ có bệnh về máu! Cách tốt nhất chính là không sinh con.

Đoạt đi quyền lợi sinh sản của một người phụ nữ, Trương Sùng Quang không làm được hơn nữa người đó là Hoắc Tây.

Trương Sùng Quang đứng trong thang máy.

Cậu nhìn chữ số màu đỏ, nhàn nhạt suy nghĩ nếu như cậu triệt sản có phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã không?

Hoắc Tây sẽ không xảy ra chuyện. Bọn họ có thể sống an nhiên cùng nhau hết đời.

Trương Sùng Quang ởi ra thang máy thẳng đến cửa sổ lấy số, cậu khom lưng: “Đến khoa nam! Tôi muốn làm phẫu thuật triệt sản.”

Nhân viên thu phí ban đầu không đếm xỉa đến.

Đợi đến khi đưa phiếu, vô tình nhìn thấy mặt của Trương Sùng Quang, cô ấy ngơ người.

Loài người đẹp như vậy mà lại sắp tuyệt chủng rồi?

Cô ấy không khỏi nhiều lời: “Thưa anh, anh có cần suy nghĩ thêm không?”

Trương Sùng Quang lại cầm phiếu số, rời đi.

Khi bác sĩ kê đơn cho cậu, cười mỉm: “Thật ra phẫu thuật này cũng có thể hồi phục, khi nào muốn có con thì làm phẫu thuật nhỏ đã có thể hồi phục rồi! Nhưng mà tốt nhất đừng quá tám năm, qua nhiều năm đối với tinh trùng không tốt.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1594: Lâm Tòng nhíu mày


Cậu muốn có con nhưng cậu càng muốn Hoắc Tây. Trương Sùng Quang để đơn xong, đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện. Bất ngờ cậu gặp được Thẩm Thanh Liên và Lâm Tòng.

Lâm Tòng đẩy xe lăn, giọng điệu nói chuyện với Thẩm Thanh Liên cũng là dịu dàng, hai người rõ ràng có hiện tượng làm lành.

Trương Sùng Quang không có đánh giá.

Cậu rời đi nhanh, Lâm Tòng cản cậu lại: “Sùng Quang, chúng ta nói chuyện đi!”

Trương Sùng Quang nhìn Thẩm Thanh Liên lại nhìn Lâm Tòng, lạnh lùng lên tiếng: “Công ty còn có cuộc họp!”

Lâm Tòng nhíu mày.

Anh ta chỉ vào Thẩm Thanh Liên, trán nổi gân xanh: “Thanh Liên bây giờ như vậy, cậu không nên chịu trách nhiệm sao?”

Trương Sùng Quang cười lạnh: “Lâm Tòng, tôi nên chịu trách nhiệm như thế nào? Cưới cô ta? Năm đó cậu cũng không phải vì chịu trách nhiệm mà cưới cô ta, kết quả thì sao cô ta có làm vợ chồng ân ái với cậu sao? Cô ta ly hôn với cậu muốn quấn lấy tôi, bố tôi là người như thế nào cô ta không nghe ngóng thì trách ai chứ! Chuyện này cũng phải tôi chịu trách nhiệm sao?”

Tác phong của cậu phong độ: “Nếu như thật sự chịu trách nhiệm, tôi chỉ có thể trả một số tiền bồi thường!”

Lâm Tòng đấm một cái đến. Trương Sùng Quang không có né, đuôi mắt bị đánh bầm một mảng.

Cậu đưa tay sờ thử, cười lạnh: “Khá tốt! Lâm Tòng vậy cậu canh giữ cô ta cho tốt, đừng bao giờ nghĩ những cái khác nữa!”

Lâm Tòng ngơ người.

Trong lời của Trương Sùng Quang có ẩn ý, là ý gì?

Suy nghĩ kỹ lại, sau lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh: Trương Sùng Quang nhìn ra tâm tư của anh ta rồi sao? Anh ta thích Hoắc Tây, anh ta chưa từng nói với ai, khoảng thời gian trước bọn họ chia tay thật ra anh ta đã động lòng, thậm chí anh ta còn kêu bố mẹ sắp xếp xem mắt nhưng đến chỗ Hoắc Minh đã bị bác bỏ.

Anh ta từng ly hôn, Hoắc Tây không thể gả cho người đàn ông từng ly hôn.

Lâm Tòng khá chật vật!

Trương Sùng Quang chỉnh lại cổ áo, không tính toán nhiều với anh ta, mở cửa xe của mình rồi lên xe.

Thẩm Thanh Liên yếu ớt lên tiếng: “Trương Sùng Quang, anh không yên đâu! Chuyện này cứ giống như cái gai trong lòng Hoắc Tây, tôi nghĩ anh cũng biết tính cách của cô ta! Người như cô ta sẽ có thể chịu được sự phản bội của anh?”

“Không cần cô phí lòng!”

Trương Sùng Quang lại nhìn cặp vợ chồng ngày xưa, còn cảm thấy lông gà đầy đất.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1595: Cô ta sờ nhẹ bụng mình


Khi cô ta phát sinh quan hệ với tên khốn đó đã trực tiếp... trực tiếp... cô ta có khả năng mang thai.

Ở bệnh viện cô ta không có uống thuốc.

Cô ta rất có khả năng mang thai!

Cô sẽ mang thai chủng của nhà họ Trương, đứa bé đó có quan hệ huyết thống với Trương Sùng Quang, lúc đó Trương Sùng Quang sao lại bỏ rơi cô ta? Mà Lâm Tòng anh ta đơn thuần lương thiện, anh ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bản thân.

Thẩm Thanh Liên cười nhẹ.

Cô ta sờ nhẹ bụng mình, hi vọng nó có ích.

Chạng vạng, Hoắc Tay vẫn chạy xe đến căn hộ của Trương Sùng Quang. Cô có chút không yên tâm. Tối qua Trương Sùng Quang không đúng lắm!

Cô lên lầu mở cửa, Trương Sùng Quang đang ở nhà nhưng mà không có nấu cơm chỉ là ngồi trên sô pha đọc một quyển sách, trong nhà đang mở nhạc.

Trên bàn bày món Pháp do khách sạn năm sao đưa đến. Còn có rượu vang!

Hoắc Tây cũng không phải tính cách kiêu ngạo, cô hẹn hò với cậu cũng không nhắc đến mâu thuẫn lúc trước.

Cô để ý Trương Sùng Quang. Khi cậu không vui cô cũng sẽ dỗ dành.

Hoắc Tây để túi công sở xuống nửa quỳ bên người cậu, hôn cậu: “ Hôm nay là ngày gì? Long trọng như vậy!”

Không chỉ là món Pháp rượu vang mà cậu ăn mặc cũng tương đối cầu kỳ.

Áo sơ mi cao cấp, quần tây phẳng phiu.

Ở trong nhà còn mang giày da bò cũng không biết muốn dụ dỗ ail

Trương Sùng Quang buồn thất trong tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, gần như vậy Hoắc Tây mới phát hiện khóe mắt của cậu có chút tím nhẹ nhàng đụng vào: “Làm sao vậy?”

Trương Sùng Quang cũng không giấu cô.

“Ở bệnh viện gặp được Lâm Tòng, anh ta đụng tay với anh!”

Hoắc Tây lại hỏi: “Anh đi bệnh viện làm gì?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1596: Bây giờ anh có bạn gái rồi!


Cậu ôm cô vào lòng, nghiêng người hôn cô.

Hoắc Tây cảm giác sự kích động của cậu, tì vào anh nhẹ nói: “Ăn cơm trước!”

Nhưng Trương Sùng Quang không đợi được nữa.

Quần áo cũng cởi rồi, muốn đè cô ra sô pha làm!

Gần như mấy lần không thành, Hoắc Tây cũng vô cùng động tình, cô dán chặt vào lòng cậu cắn nhẹ môi chịu sự chiếm hữu của cậu, không biết có phải cô ảo giác, cô cứ cảm thấy hôm nay Trương Sùng Quang có chút khác!

Vô cùng dài dòng!

Cậu cứ không kết thúc sau đó giọng nói của cô ở trong lòng cậu cũng thay đổi rồi, cầu xin cậu đừng làm nữa.

Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô.

Dây dưa hôn lại khiến cho cô hưng phấn.

Sau cuộc làm tình chiếm cô những hai tiếng.

“Cầm thú!”

Hoắc Tây không còn sức ăn cơm, nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi: “Trương Sùng Quang, hôm nay anh giống như ăn thuốc nổ vậy! Em phải thẩm vấn lại mối quan hệ với anh rồi.”

Trương Sùng Quang lại giống như người không có việc gì vậy, rõ ràng là cậu làm dữ.

Cậu ôm cô hôn.

“Tối hôm qua không phải còn lén phỉ báng anh không được, hôm nay bản thân không được sao?”

Hoắc Tây cắn bàn tay cậu một cái.

Trương Sùng Quang cười nhẹ lại hôn cô một lúc, lúc này mới ôm cô đi ăn cơml

Hoắc Tây có chút đỏ mặt: “Anh xử lý sô pha một chút! Ngày mai để cho dọn vệ sinh nhìn thấy không tốt lắm!”

Trương Sùng Quang cười: “Bình thường em không phải người ngại ngùng như vậy!”

Nhưng mà cậu vẫn dọn dẹp sô pha sạch sẽ.

Hoắc Tây dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, uống gần nửa ly rượu vang đã bắt đầu chê những món ngon đó, cô đá chân cậu: “Bây giờ em chỉ muốn ăn mì thịt sợi!”

Tính tình của Trương Sùng Quang rất tốt, lập tức nấu cho cô. Hoắc Tây cảm thấy khá hạnh phúc.

Khi cậu nấu mì, cô đã lén lút ôm cậu từ phía sau: “Hôm nay sao lại đột nhiên như vậy?”

Trương Sùng Quang mỉm cười: “Lần nào anh không mãn nguyện em?”

Hoắc Tây vẫn cảm thấy không đúng, cậu lại nói: “Ăn xong lại theo quy cách của em dọn dẹp vài lần”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1597: Phải không?


Hoắc Tây khom lưng, cầm quyển sách lên xem sau một lúc cô lại nhìn về phía phòng sách.

Trương Sùng Quang không muốn sinh con, cậu muốn nhận nuôi?

Trong phòng sách truyền đến tiếng gọi điện, là Trương Sùng Quang đang gọi với bên nước Mỹ, giọng nói hơi thấp.

Hoắc Tây nhẹ nhàng để sách xuống, vẫn là đi tắm trước. Đợi cậu về phòng đã là mười giờ đêm rồi.

Hoắc Tây dựa vào đầu giường, ngơ người cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Sùng Quang đi qua, khom lưng hôn cô: “Sao không ngủ? Đang đợi anh?”

Hoắc Tây cười nhạt: “Đang suy nghĩ vụ án!”

“Phải không? Anh tưởng rằng em đang nhớ anh!”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang có chút nhẹ, nói xong thì vào phòng tắm một lúc sau bên trong truyền đến tiếng nước chảy... Khi cậu ra chỉ vây khăn tắm, mang theo cả người hơi nước mát lạnh.

Vén chăn ra.

Trương Sùng Quang nằm bên cạnh Hoäc Tây, thuận theo áo ngủ sờ vào đồng thời hôn vai cô: “Không muốn ngủ thì làm chuyện khác!”

Hoắc Tây quay người lại không từ chối cậu.

Lần này Trương Sùng Quang rất nhẹ nhàng, cô ôm lấy vai cậu, ánh mắt ngậm nước nhìn cậu.

Có động tình, có trầm luân.

Trương Sùng Quang ghé qua hôn cô, giọng nói hơi khàn: “Nhìn anh như vậy thật sự khiến người ta không chịu được!”

Hoắc Tây ôm cậu hôn. “Trương Sùng Quang, anh có chuyện giấu em không?” “Chuyện gì?”

Có lẽ quá vui rồi nên giọng nói của cậu có chút nhẹ nhàng, khàn không ra bộ dạng gì.

Hoắc Tây nằm trên vai cậu nhịn không được cắn cậu một cái: “Anh có phải muốn nhận con nuôi! Anh đã chuẩn bị xong làm bố chưa? Nuôi con không... không giống như nuôi vật cưng đâu!”

Trương Sùng Quang đoán là cô đã nhìn thấy quyển sách đó.

Cậu cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng hôn.

Giọng nói của cậu mơ hồ: “Vậy thì không cần con nữa! Hoäc Tây, anh nuôi em như con, có được không?”

Hoắc Tây mềm mại hỏi: “Anh đối xử với con như vậy sao?”

Trương Sùng Quang cười rất thấp, sau đó không nói chuyện này nữa, thậm chí ngay cả lời cũng rất ít niý.

Trong không khí đây hơi nước ám muội. Mỗi hơi thở đều động tình...

Buổi sáng, bữa sáng là do Trương Sùng Quang làm, ăn sáng xong thì bọn họ lần lượt lên xe.

Trương Sùng Quang hạ kính nhìn Hoắc Tây cũng không nói gì. Hoắc Tây mỉm cười, chạy xe đi.

Đợi cô đi rồi, Trương Sùng Quang mới lấy một điếu thuốc, sau đó từ từ hút hết, lúc này mới khởi động xe.

Cậu trực tiếp chạy đến bệnh viện, làm tiểu phẫu đó. Sau phẫu thuật quan sát nửa tiếng, cậu đã rời đi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1598: Lên xe!


Nhìn thấy cô, Trương Sùng Quang mở cửa xe. “Lên xel”

Hoắc Tây cầm túi công sở ngồi ở bên cạnh cậu, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Sao hôm nay lại qua đón em?”

Trương Sùng Quang nhìn xe phía trước, cười: “Bạn trai đến đón bạn gái rất lạ sao?”

“Nếu như rất lạu thì sẽ nghĩ thành phụ huynh đến đón bạn nhỏ tan làm!” Hoäc Tây đưa chân dài ra: “Sao lại có bạn nhỏ hai mươi tám tuổi chứ?” Trương Sùng Quang đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.

Ý trong mắt cậu không rõ, lúc sau cậu mới chậm rãi nói: “Thật ra ở một số thời gian nhất định, em thật sự khá nhỏ bé!

Sau đó cậu học theo dáng vẻ của Hoäc Tây. “Trương Sùng Quang đừng như vậy!”

“Trương Sùng Quang, anh đừng...”

Hoắc Tây dù mặt dày cũng không kiềm được sự trêu chọc này của cậu, cắn môi: “Trương Sùng Quang, anh thật sự là lưu manhl”

Ánh mắt của cậu thâm trầm: “Đúng chỉ lưu manh với eml”

Không đợi Hoäc Tây nói gì, cậu nói tiếp: “Hôm nay ăn cơm ở bên ngoài!” Hoắc Tây khá bất ngờ: “Chuẩn bị ăn gì?”

Trương Sùng Quang cười: “Đến rồi em sẽ biết!”

Kết quả cậu dắt cô đến một đường nhỏ, ở đó là lúc bọn họ cấp ba thường xuyên đến, đều là đồ ăn vặt.

Trương Sùng Quang dừng xe lại.

Hoắc Tây ngồi trong xe nhìn dòng người đi lại, khá cảm thán: “Mười năm rồi, ở đây còn là dáng vẻ ban đầu!”

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Trong mắt cậu có chút ướt át, một lúc sau cậu ôm đầu cô hôn một cái. “Hoắc Tây, anh rất vuil”

“Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn bên nhau!”

Hoắc Tây cười nhạt: “Bình thường anh không phải người đa sầu như vậy!”

Nói xong cô mở cửa xe: “Đi ăn thôi!”

Bình thường cô không phải món ăn thương vụ thì chính là người giúp việc trong nhà nấu, những thức ăn vặt này rất ít ăn, không khỏi ăn thoải mái, kết quả ăn có chút nhiều khi về ngồi trong xe sờ bụng.

Bình thường bằng phẳng bây giờ có chút tròn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1599: Cô cao nhưng lại rất nhẹ


Cậu rất nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Đại khái là mới tĩnh nên cả người cô đều mềm nhũn, không chút phản kháng mặc cho cậu sờ.

Sau đó Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô.

Sau một nụ hôn, Hoắc Tây mơ màng nói: “Trương Sùng Quang, hôm nay anh có chút lại”

Cậu cười, mở dây an toàn ra!

Bọn họ bên nhau khá lâu, thật ra ngủ cùng nhau cũng rất nhiều lần nhưng không bao giờ được nhẹ nhàng thoải mái như thế, cậu bế Hoắc Tây từ trong xe ra.

Cô cao nhưng lại rất nhẹ.

Người mềm nhũn cậu bế cô giống như về lại khi còn đi học.

Chạng vạng hôm đó, trong sân trường.

Hoắc Tây mười sáu tuổi lần đầu đến kinh nguyệt, đương nhiên cô không biết cũng không hiểu, nhưng lần đầu tiên của thiếu nữ dù sao cũng ngượng ngùng hơn như đồng phục ở trong trường của cô đều dính vệt máu, máu còn không ngừng chảy ra.

Hoắc Tây có chút sợ hãi.

Cô trốn dưới cây ở sân vận động, muốn đợi người khác rời đi mới về nhà.

Lúc đó tài xế của nhà họ Hoắc đợi ở cổng trường.

Trương Sùng Quang lên xe trước, không nhìn thấy Hoắc Tây đương nhiên hỏi: “Chú Triệu, Hoắc Tây đâu?”

Lão Triệu cười hà hà:”Cô ấy gọi điện kêu tôi đợi một chút!” Trương Sùng Quang nhíu mày. Cậu nhớ lớp của Hoắc Tây đã tan rồi mà, sao người còn chưa ra?

“Chú Triệu, cháu đi tìm cậu ấy!”

Nói xong, cậu mở cửa xe xuống xe lần nữa đi vào trong trường. Hôm đó là mùa hè!

Chạng Vạng, mặt trời nhuộm bầu trời thành màu đỏ, trên cây thỉnh thoảng lại mệt mỏi kêu lên, lá cây rơi!

Trương Sùng Quang đến phòng học tìm một vòng, không tìm được người! Đợi cậu đi qua sân vận động, cậu nhìn thấy Hoắc Tây.

Cô ngồi ở dưới cây, áo khoác đồng phục trên người che lại ở trên bụng, trên môi cắn một cọng cỏ nhỏ.

Lúc đó tóc dài của cô để xoã. Dài đến gần eo.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1600: Không được nhìn!


Trương Sùng Quang nhìn cô: “Cậu đang đợi người?”

Trên người Hoắc Tây đang chảy máu, cô cảm thấy bây giờ tiếp xúc với cậu rất ngại ngùng nên muốn đuổi cậu đi, nhưng Trương Sùng Quang lại ngửi được một mùi máu tanh rất bí mật.

Cậu muốn hỏi cô có phải đang chảy máu không.

Nhưng cậu cũng đã từng học tiết sinh lý, muốn lên tiếng đã hiểu rồi.

Ánh mắt nhìn xuống bụng của cô.

Bầu không khí có chút kỳ diệu, thiếu niên và cô gái mười sáu tuổi có chút không tự tại.

“Không được nhìn!” Mặt của Hoäc Tây đỏ hơn.

Trương Sùng Quang lúc nhỏ rất nhiều cô, cũng không cảm thấy gì, lúc đó sờ vào bụng cô: “Có phải chỗ này khó chịu?”

Cậu hỏi rất tỉ mỉ lại nghiêm túc.

Hoắc Tây muốn lấy tay ra nhưng Trương Sùng Quang không chỉ không lấy tay ra trái lại còn xoa nhẹ trên bụng cô: “Như vậy có đỡ hơn không?”

Hoắc Tây tức đến đỏ mặt: “Máu chảy nhiều hơn rồi!”

Trương Sùng Quang đột nhiên cởi áo khoác.

Cậu mười sáu tuổi đã cao một mét tám hai, áo khoác của cậu có thể cho cô mặc thành cô quấn cô như vậy, cậu trực tiếp bế cô lên.

Hoắc Tây giạt mình.

Cô ôm cổ cậu, nhỏ tiếng gọi: “Trương Sùng Quang?”

Hoàng hôn buông xuống, người trong trường dần ít đi nhưng vẫn có người. Những người đó nhìn về phía bên đây.

Hoắc Tây muốn nhảy xuống , chân dài dài nhẹ đáng nhưng bị người kia đè lại: “Đừng động không phải đang chảy máu sao?”

Hoắc Tây nhìn cậu.

Cô dựa vào cậu rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người cậu, sạch sẽ không giống như đàn ông trưởng thành.

Hoắc Tây thích Trương Sùng Quang, nhưng cô là một thiếu nữ bị người khác bế cũng phải ngại ngùng!

Hai trái tim thiếu niên cứ đập thình thịch, nhưng ai cũng không nói thêm chữ nào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top