Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1501: Hoắc Tây có vẻ bất lực


Sống chung rồi, sống chung rồi.

Luật sư Hoắc và Tống giám đốc Trương chính thức bên nhau rồi, nhìn rất xứng đôi.

Hoắc Tây có vẻ bất lực.

Cô bảo trợ lý rời đi đóng cửa lại, cô hỏi Trương Sùng Quang: “Ý là sao? Cứ phải đế cho ai

ai cũng biết mới được sao? Chỉ có điều tôi chỉ cưu mang cậu vài ngày thôi, cậu cũng đừng tự mình đa tình quá để tăng thêm phần kịch tính.”

Trương Sùng Quang nhìn cô.

Một lúc lâu sau cậu đột nhiên hỏi: “Đêm đầu tiên sao cậu lại muốn ngủ với tôi?”

Hoắc Tây đang uống nước.

Suýt chút nữa phụt cả nước ra.

Cô trừng mắt nhìn Trương Sùng Quang, một hồi lâu cô đặt cốc nước xuống: “Được rồi đi thôi, tôi đi dạo siêu thị với cậu.”

Hai người kẻ trước người sau.”

Hoắc Tây vẫn còn đeo kính râm, người lạ chớ lại gần, các thư ký cũng không dám nhiều chuyện.

Lên xe cô tháo kính râm xuống.

Trương Sùng Quang cài dây an toàn xong: “Sao, tôi không có bản lĩnh à?”

Hoắc Tây lạnh lùng cười ha ha: “Tôi đâu biết cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”

Trương Sùng Quang nhìn cô mấy giây mà không tiếp lời, cậu lặng lẽ nhìn phía trước.

Đều là người lớn hết rồi, khi nào cũng nói lời ngang ngược đầy hổi hận đó cũng khiến cậu xem thường bản thân mình, là một người đàn ông thì cậu hi vọng hơn cả đó là tương lai của cậu với

Hoắc Tây.

Toàn thân Hoắc Tây đều là gai nhọn, có khi đâm vào cậu rất đau.

Nhưng có đau đến mấy cậu cũng chịu được.

Bầu không khí trong xe có chút nặng nề, nên Hoắc Tây mở nhạc, trong tiếng nhạc êm dịu khiến tâm trạng bọn họ tốt lên nhiều.

Nửa giờ sau Hoắc Tây dừng xe lại.

Ngồi một lúc cô nghiêng đầu sang nói khẽ: “Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa.”

Lời của cô nói rất mơ hồ.

Nhưng Trương Sùng Quang hiếu cô, cô trong quá khứ không mấy tươi đẹp.

Cô không muốn hồi tưởng nữa.

Cậu gật đầu nhưng trong lòng đau đớn.

Hai người xuống xe lặng lẽ đi bên nhau, một lúc sau Trương Sùng Quang đấy chiếc xe đấy qua, sánh bước đi giống như một cặp đôi lại giống như cặp vợ chồng trẻ, rất xứng lứa vừa đôi.

Không ngờ đến là bọn họ tình cờ gặp giáo viên cấp 3 lúc trước.

Là thầy giáo Vật lý.

Trương Sùng Quang đại diện cho lớp Vật lý, còn Hoắc Táy lại là học bá.

Giáo viên có ấn tượng rất sâu sắc.

Nhiều năm không gặp nên đầu tóc của thầy đã bạc phơ, nhìn Trương Sùng Quang một hồi lâu mới nói: “Là bạn học Trương Sùng Quang phải không?”

Trương Sùng Quang có trí nhớ tốt, trong giấy lát đã nhớ ra.

Cậu kinh doanh rất tốt và đương nhiên cũng biết cách giao tiếp.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1502: Ăn mấy thứ này sao mà được


Để lại một mình Hoắc Táy.

Khi Hoắc Tây lựa chọn thực phấm, toàn bộ đều là mua trái cây nhập khấu, nếu là thức ăn thì chính là trứng và mì sợi, cô chẳng chọn gì khác.

“Ăn mấy thứ này sao mà được.”

Trương Sùng Quang lấy một vài loại thịt và còn có cả rau củ bỏ vào trong xe đấy.

Hoắc Tây có vẻ thờ ơ nói: “Đa số tôi đều ăn bên ngoài, hơn nữa ngày mai tôi phải đi công tác một tuần.”

“Vậy tôi phải làm sao?”

Hoắc Tây khẽ hừ: “Có cần tôi tìm cho cậu một bà vú không?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu sắc: “Tôi muốn đi công tác với cậu.”

Hoắc Tây đứng yên nhìn cậu: “Trương Sừng Quang! Bớt sến sấm thì còn thú vị, cậu thật sự cho rằng thầy Ch.ương nói một câu chúng ta ở bên nhau thì hai chúng ta thật sự yêu nhau sao? Mấy năm nay cậu sổng như thế nào thì trong lòng cậu đã rõ, nếu cậu vẫn còn đọng lại một chút tình cảm chúng ta thì năm đó cậu sẽ không đưa bạn gái về, lúc đó cậu nghĩ gì khi dẫn về, là đế cho bố tớ biết đôi cánh cậu đã vững rồi, hay là để cho tớ thấy cậu không phải là người không có tôi là không được, Trương Sùng Quang cậu rời bỏ nhà

họ Hoắc đều có người cần cậu, cậu muốn sống cuộc sổng đặc sắc như thế nào đều được phải không?”

Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt.

Giọng điệu Hoắc Tây ôn hòa hơn một chút: “Được rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, thực tế thì cậu không nên đến nhà tôi, tôi cũng không nên giữ cậu lại.”

Cô không có tâm trạng đi mua sắm tiếp nữa.

Cô ra ngoài lên xe trước.

Trương Sùng Quang mang đồ lên xe, khi ngồi bên cạnh cô, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Hoắc Tây hút thuốc sao?

Trương Sùng Quang luôn cảm thấy bất lực, cậu không biết làm thế nào đế bù đắp cho cô.

Hoắc Tây muốn gì cũng có, thậm chí là muốn có đàn ông đều có cả tá.

Chỉ xem tâm trạng cô.

Không ngờ là lần đầu tiên Hoắc Tây hạ thấp thái độ: “Trương Sùng Quang, tôi không nên nói những điều đó, đều đã là quá khứ rồi, cậu nói không sai, tôi vẫn có tình cảm với cậu, nhưng thật sự tôi không tìm được lý do để ở bên nhau, đều đã là người lớn cả rồi, đều chín chắn bao dung một chút, tôi cũng không muốn lừa gạt cậu, càng

không muốn báo thù tâm tư của cậu.”

Giọng nói của cô mang một chút mệt mỏi.

“Trương Sùng Quang, tòi muốn sống tốt hơn một chút.”

“Trừ cậu ra, tôi vần còn bố mẹ anh em nữa.”

Sắc mặt Trương Sùng Quang càng lúc càng tái đi, thậm chí cậu sốt ruột nói: “Nhưng tôi chỉ có cậu.”

“Vậy ai gây ra chứ?”

Hoắc Tây cười thê lương, cô nghiêng đầu: “Chúng ta đừng trách móc nhau nữa, qua hết nửa tháng thì cậu dọn ra ngoài, giữa chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đó là sự lựa chọn tốt đẹp cho cả tôi và cậu.”

Trương Sùng Quang im lặng.

Về đến nhà, Hoắc Tây đóng cửa phòng làm việc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1503: Cô còn muốn chơi trò này sao?


Cô còn muốn chơi trò này sao?

Căn phòng làm việc u ám, khuôn mặt Hoắc Tây nóng bừng, cô không lau nó đi.

Châm một điếu thuổc hút hai hơi, cô đặt giữa hai ngón tay bốc cháy, cô ngơ ngác.

Trương Sùng Quang nấu cơm đã xong

Cậu gõ nhẹ cửa phòng làm việc: “Hoắc Tây, ăn cơm thôi.”

Khoảng năm phút, cô mới từ trong phòng làm việc bước ra, khuôn mặt vẫn bình tĩnh khi đi ra.

Dưới ngọn đèn pha lê.

Bàn ăn được dọn ra rất chỉnh tề, ba món ăn và một món canh, và còn có một bình hoa được cắm hoa hồng xanh nữa.

Hoắc tây ngồi xuống ăn cơm.

Trương Sùng Quang nhìn cô, cô ngước mắt lên cười tự nhiên: “Bữa cơm không tệ lắm, làm một tay có vẻ không dể dàng nhỉ?”

“Cậu thích thì tôi làm cho cậu cả đời.”

“Tôi đâu mời được Tổng giám đốc Trương chứ.”

Khấu vị của Hoắc Tây không phải ngon lắm, ăn xong cô vào phòng, Trương Sùng Quang giống như cô vợ nhỏ đi dọn dẹp nhà cửa một vòng, lại còn đi đố rác nữa.

Cậu ngồi hút thuốc ở dưới lầu.

Trong lúc hút thuốc, một chiếc xe RV màu đen đi đến, cửa xe mở bước ra một cậu bé già vô cùng cao quý.

Hoắc Minh.

Trương Sùng Quang không thể bình tĩnh, rút điếu thuốc trên miếng xuống, cậu gọi lớn : “Chú Hoắc.”

Trong tay Hoắc Minh cầm một hộp giữ ấm.

Ông nheo mắt nhìn Trương Sùng Quang rồi nhìn lên trên lầu, âm lượng được nâng cao ở quãng tám: “Cháu sống ở đây sao?”

Trương Sùng Quang cười gượng không phủ

nhận.

Hoắc Minh đặt hộp giữ ấm lên trên mui xe.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1504: Có lẽ vậy


Hai người lên lầu.

Hoắc Minh đi thẳng vào phòng làm việc

đánh đứa con gái quý hóa, cửa vừa mở ra thì bên trong toàn mùi thuốc lá.

Ông sửng sốt.

Hoắc Tây cũng sửng sốt, bao gồm Trương Sùng Quang ở phía sau cũng sửng sốt.

Hoắc Tây đang hút thuốc?

Hoắc Tây phản ứng trước tiên, cô mở cửa sổ ra rồi xua mùi thuốc lá và nói: “Chỉ châm vài điếu thôi chứ không hút gì cả.”

Khi người cha đang đứng chặn ở cửa, ông hỏi: “Trong nhà con có thêm một người lớn đang sống, con giải thích thế nào?”

Hoắc Tây dựa vào cửa sổ.

Cô cười: “Tay của anh Sùng Quang bị thương, nên con chăm sóc anh ấy, anh em thân thiết, bố, bổ nên vui mới đúng chứ.”

Hoắc Minh không muốn nghe lời quỷ quyệt của cô.

Ông định nói gì đó thì Trương Sùng Quang bước đến, cậu nhặt bức ảnh ở trên bàn lên.

Là cậu với Hoắc Tây.

Là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lúc mười sáu tuổi, nụ cười nhói đau mắt cậu, tất cả những điều này không còn nói cho cậu rằng, cậu muốn theo đuổi lại cô thì khó khăn biết chừng

nào.

Trong phòng sách rất yên tĩnh.

Cuối cùng vẩn là Hoắc Minh lên tiếng: “Hai đứa con cũng không còn nhỏ nữa, muốn ở chung thì sống cho đàng hoàng, đừng có vớ va vớ vấn nữa, đế rồi cuối cùng ngay cả làm người nhà cũng không thể làm được.”

Ông nói xong thì có chút mệt mỏi..

Hoắc Tây là đứa con gái ông quý mến nhất, yêu thương nhất, còn Sùng Quang thì ông chưa từng bỏ ra chút tình cảm nào, nhìn bọn họ dày vò lẫn nhau ông cũng không dề chịu.

Một lúc sau…

Hoắc Tây cười: “Bố, bố nghĩ nhiều rồi, nếu bố không tin thì bây giờ dần anh ấy về đi.”

Hoắc Minh nhìn cô rồi đi thẳng.

Hoắc Tây tiễn ông ra đến cửa: “Bố, bố đi cẩn thận.”

Đột nhiên Hoắc Minh quay người lại.

Ông nhìn Hoắc Tây khẽ nói: “Nếu thật sự thích cậu ta, thì cho cậu ta một cơ hội, Hoắc Tây, bố không muốn thấy con tự dày vò mình, con thà nói sẽ không tha thứ cho Sùng Quang, cũng chính là không tha thứ cho bản thân mình trước đó.”

Nụ cười Hoắc Tây biến mất.

Hoắc Minh không nói thêm gì nữa, con trẻ đều lớn hết rồi, bọn họ làm cha mẹ thì không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm.

Hoắc tây quay lại phòng làm việc.

Cô dựa vào khung cửa, Trương Sùng Quang vẫn siết vào bức ảnh đó, giọng cậu truyền đến: “Hoắc Tây, cậu vẫn còn yêu tôi đúng không? Cậu vẫn luôn yêu tôi.”

“Có lẽ vậy.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1505: Gặp em mới trở nên cầm thú!


“Gặp em mới trở nên cầm thú!”

Giọng cậu vừa trâm vừa khàn, rung động hấp dẫn, Hoắc Tây nghe thấy thì hơi kích động.

Khi hai người hoàn toàn bùng cháy, họ ôm nhau trên ghế salon, điên cuồng hôn môi đối phương, muốn cảm nhận nhau từ nhiều góc độ.

Hoắc Tây nghĩ, có lẽ cô điên rồi.

Cô lại thân mật với Trương Sùng Quang mà không hề giữ kẽ, Trương Sùng Quang…

Trước giờ chỉ có Trương Sùng Quang cho cô cảm giác nhau, dù hai người tổn thương lẫn nhau, lạnh nhạt với nhau, nhưng khi cơ thế quấn lấy nhau, vẫn tìm lại được thứ đã mất bấy lâu trên người đối phương.

Thứ đó khiến người ta muốn có được, muốn có cả đời.

Cơn kích động qua đi, Hoắc Tây đá người đàn ông: “Trương Sùng Quang, thạch cao của cậu rơi rồi!”

Trương Sùng Quang quát ra tiếng than khàn khàn, cậu hơi lười biếng.

Cậu không đế ý tới thứ đang cản trở mình, cúi đầu hôn người trong lòng: “Còn làm được nữa

không?”

“Làm gì mà làm!”

Hoắc Tây đứng dậy luôn, mặc áo của cậu đi vào phòng ngủ.

Đi mấy bước, cô dừng lại: “Đi mua thuốc cho tôi!”

Trương Sùng Quang không muốn cho lắm: “Mang thai thì sinh ra thôi, đâu phải chúng ta không sinh được.”

Hoắc Tây nhìn cậu chăm chú.

Rất lâu sau, cô nhẹ nhàng cười: “Hay là, anh thử chửa xem?”

Trương Sùng Quang nằm trên salon, cởi áo khoác ra, không có chút vẻ người làm ăn nào, toàn thân đều là hoocmon.

“Em khiến anh chửa được, anh cũng không phải đối!”

Hoắc Tây cười nhạt: “Hóa ra mấy năm qua, chí hướng của anh chính là làm mẹ!”

Nói xong, cô rời đi.

Trương Sùng Quang móc trong túi quần ra một gói thuốc lá, châm thuốc rồi chậm rãi hút.

Một lát sau, cậu không hề kiêng kị, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Hoắc Tây chỉ quay đầu nhìn cậu rồi bị anh

ôm lấy: “Cùng tắm đi!”

Khi ra khỏi phòng tắm, cả người cô đều mềm nhũn.

Cô cảm thấy thể lực của Trương Sùng Quang không giống người. Cô rơi xuống thế hạ phong, vừa xấu hổ vừa tức giận đá cậu một cú: “Đi mua thuốc đi!”

Lần này người đàn ông cúi đầu hôn lên trán cô.

Đêm khuya, Trương Sùng Quang đi ra ngoài mua thuốc, tranh thủ chút gió đêm, hút mấy điếu thuốc.

Khi cậu quay về, Hoắc Táy đã ngủ rồi.

Cậu đặt thuốc và hai hộp nhỏ xuống tủ đầu giường, ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Dưới ánh đèn ôn hòa, nửa gương mặt cô giống y như khi còn bé, nhưng dung mạo đã nảy nở, có hương vị của phụ nữ.

Cậu thích biểu cảm của Hoắc Tây khi thân mật với mình.

Cậu biết cô hưởng thụ.

Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô, Hoắc Tây tỉnh lại thì ngạc nhiên nhìn cậu. Cũng vào lúc này, cô không mạnh miệng với cậu nữa, cả người đều mềm mại.

Trương Sùng Quang không nhịn được, ngậm

lấy môi cô, hôn cô một hồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1506: Đau lắm hả?


Một lát sau, Trương Sùng Quang mang nước ấm vào. Hoắc Tây nhận lấy, bóc thuốc, nhưng thấy cậu nhìn mình chằm chằm thì lại cười nhạt: “Cậu đừng mong tôi sinh con cho cậu.”

Trương Sùng Quang không nói gì.

Hoắc Tây không thích uống thuốc, uống vào

sẽ không thoải mái, tính khí cũng không tốt. Cô đá cậu: “Đi dọn thư phòng đi! Đặc biệt là cái ghế salon đó, dùng máy giặt ghế salon mà giặt… Aizz, tôi tiêu tám mươi vạn mua từ Ý về đó! BỊ cậu làm hỏng mất.”

Trương Sùng Quang thoải mái xong thì lại đuối lý.

Hoắc Tây nghỉ ngơi, cậu đi làm việc, đến khi quay về thì đã rất khuya rồi.

Hoắc Tây không ngủ.

Cô không thoải mái dựa vào đầu giường, nhìn cậu chằm chằm: “Trương Sùng Quang, cậu cho tôi uống thuốc tránh thai hay thuốc độc thế? Sao bụng tôi đau thế?”

“Đau lắm hả?”

Trương Sùng Quang thò tay vào bụng cô, nhẹ nhàng xoa cho cô, lại nhìn cô.

Bàn tay cậu ấm áp có lực, thật ra rất thoải mái.

Nhưng Hoắc Tây lại không để cậu cứ sờ mãi thế.

Một lát sau, cô nằm xuống: “Được rồi, đã xong hết rồi!”

Trương Sùng Quang nằm xuống theo cô, ghé vào tai cô nói: “Có phải muốn làm nũng với anh không?”

“Thôi đi ông ơi!”

Trương Sùng Quang cũng không giận, ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.

Ôm nhau tình cảm như thế, như đã cắt đứt sự chia xa những năm qua.

Lúc này, không ai bằng lòng nói lời mất vui, khiến cả hai không vui.

Hoắc Tây nhắm mắt lại.

Cô nói với mình, hưởng thụ thêm một hồi nữa đi…

Đêm khuya, Trương Sùng Quang bị đá tỉnh, khi tỉnh lại thì đầu cũng đau.

Hoắc Tây níu lấy tóc cậu: “Đau quá! Anh mau đưa tôi đi bệnh viện đi!”

Nếu không phải vì mới ngủ với nhau mấy lần, cậu đã nghi ngờ cô đang đau bụng đẻ rồi.

Trương Sùng Quang đứng dậy mặc áo sơ mi.

Cậu cũng mặc quần áo cho Hoắc Tây, lúc mặc lại phát hiện dưới người cô có một vệt máu đậm màu. Đây là… tới tháng à?

Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên sâu thẳm.

Hoắc Tây túm tóc cậu: “Tôi đau muốn chết!”

Vì đau đớn, cô khó chịu tựa vào vai cậu, trông có vẻ yếu đuối.

Trương Sùng Quang không dám chậm trễ, đi vào phòng vệ sinh lấy quần lót sạch cho cô thay, dán băng vệ sinh lên, lại khoác áo choàng vào, cũng không để ý mình đang mặc áo mỏng mà đi ra ngoài luôn: “Em đau lắm à?”

Hoắc Tây không hề kiêu ngạo như bình thường.

Cô khẽ gật đầu: “ừ, đau lắm.”

Trương Sùng Quang ôm cô xuống lầu, nhanh chóng bỏ cô vào xe: “Giờ chúng ta đến bệnh viện luôn.”

Hoắc Tây bị bệnh máu khó đông bẩm sinh.

Mỗi lần cô tới tháng, đều đau thế à?

Cậu lái xe hơi nhanh, mặt Hoắc Tây trắng bệch, cô nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Trước kia không đau thế này, chắc là vì uống thuốc.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1507: Cậu cho cô nhập viện


Bác sĩsợ ngây người.

Ông nhìn về phía Trương Sùng Quang, đoán là máu của người này.

Hoắc Tây gọi một cuộc điện thoại, giọng rất nhỏ, sai người giao hai túi máu tới.

Cúp điện thoại xong, cô suy yếu gục xuống bàn.

Hoắc Tây như thế này, lần đầu tiên Trương Sùng Quang thấy, cậu vừa đau lòng vừa áy náy.

Cậu cho cô nhập viện.

Hai mươi phút sau, máu được đưa tới, bác sĩ tự mình truyền cho cô. Nhìn máu chảy vào cơ thể cô từng giọt, trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.

Cậu ngồi xuống mép giường, khàn giọng nói: “Hoắc Tây, anh xin lỗi.

Hoắc Tây muốn nói cô cũng thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra lời nói vừa lạnh nhạt vừa khắc nghiệt như thế.

Cô rất không thoải mái.

Những lúc không thoải mái thế này, cô không muốn tranh cãi với Trương Sùng Quang.

Một hồi sau, vẻ mặt cô hơi lạ.

Trương Sùng Quang lập tức hiểu ngay: “Muốn đổi cái đó à?”

Hoắc Tây là người dày dặn kinh nghiệm như da mặt vẫn nóng lên: “Phải, cảm thấy máu chảy hơi nhiều! Trương Sùng Quang, lúc mấu chốt, máu của cậu thật có tác dụng.”

Trương Sùng Quang cũng không chê.

Cậu đổi băng vệ sinh cho cô, sau khi làm sạch sẽ mới ghé vào đầu cô, nói: “Không chỉ cái này! Những thứ khác của anh cũng có tác dụng! Hoắc Tây, chúng ta làm hòa đi, anh đảm bảo sẽ hầu hạ em thoải mái.”

“Cậu là băng vệ sinh chắc!”

Hoắc Tây cười mắng, nhưng sau đó lại không cười được nữa!

Cô rất đau!

Nhưng Trương Sùng Quang ở ngay trước mặt cô, khi đau cô đều túm tóc anh, không giống

những đêm trong tám năm qua, cô không muốn nói với bất kì ai, chỉ có một mình lén lút chịu đựng…

Từng giọt máu rơi xuống.

Suốt đêm.

Trương Sùng Quang không hề nghỉ ngơi, trông nom Hoắc Tây giống như khi cô bị bệnh lúc còn nhỏ.

Đã rạng sáng, cậu nhìn chăm chú vào gương mặt điềm tĩnh của cô.

Cậu nghĩ, những năm qua, cậu đã sai bao nhiêu rồi?

Tay Hoắc Tây hơi lạnh, cậu nắm trong tay, đặt lên má, cứ thế nhìn cô… Có lẽ đến lúc này cậu mới biết được lòng mình.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1508: Ga giường đã được đổi


Trương Sùng Quang hôn cô.

“Em kén chọn thật đấy! Nhưng mà anh sẽ thoải mãn em!”

Đồ bán bên ngoài không có loại cô thích, Trương Sùng Quang làm thủ tục xuất viện cho cô rồi mang cô về nhà.

Ga giường đã được đổi.

Hoắc Tây tựa vào giường, gọi cho trợ lí, nói mình không đến văn phòng nữa rồi cúp điện thoại.

Ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, cô hơi xuất thần, có thế cảm nhận được mối quan hệ của mình và Trương Sùng Quang trở nên vi diệu. Cô biết mình không nên tiếp tục thế này nữa, nhưng cô không từ chối được sự cám dỗ này.

Cồ ngây người một lúc lâu.

Trương Sùng Quang đ vào, trong tay có một cái khay, ngoài cháo đậu đỏ còn có sữa và trứng gà.

Hoắc Tây cau mày nói không muốn ăn trứng gà.

Trương Sùng Quang bưng cháo đậu đỏ, hương thơm thoang thoảng, rất hấp dẫn.

“Anh đút cho em ăn.”

“Ăn xong sẽ được thưởng.”

Hoắc Tây rất tò mò, cô không thiếu gì cô, cô muốn biết phần thưởng của cậu làm gì… Giây tiếp theo, một hộp băng vệ sinh được đặt vào tay cô, còn là size cực lớn nữa.

Hoắc Tây tức giận đỏ mặt.

Cô quăng luôn cái hộp vào mặt cậu: “Trương Sùng Quang, cậu không biết xấu hố.”

Cậu cười khẽ, dịu dàng dỗ cô: “Được rồi, đừng quậy nữa, mau ăn cơm đi!”

Hoắc Tây không chịu để cậu đút, tự mình bưng bát, từ từ ăn.

Trương Sùng Quang cứ nhìn cô mãi.

Sự yên lặng giữa hai người hơi vi diệu.

Hồi lâu sau, Hoắc Tây khô khan nói: “Tôi khỏi rồi thì cậu dọn đi đi!”

Cậu đồng ý!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1509: Khốn kiếp!


Cô không phải người thích đế người giúp việc theo giờ làm chuyện này.

Nhưng Trương Sùng Quang là năm…

Cô lại nghĩ, cậu đáng đời.

Cậu là kẻ ăn cháo đá bát, cô sai bảo cậu, đáng đời.

Hoắc Tây nghỉ ngơi hai ngày, vốn phải đi làm, nhưng lại đúng lúc đến cuối tuân nên cô nghỉ thêm hai ngày nữa. Cô mới chuấn bị hẹn người khác đi ăn cơm, Trương Sùng Quang lại từ thư phòng đi vào, trong tay còn cầm điện thoại.

Cậu nói: “Bố bảo chúng ta về nhà ăn cơm!”

Hoắc Tây nằm trên ghế salon đọc sách, đôi chân thon dài gác lên salon. Cô lạnh nhạt nói: “Là bố tôi! Không phải bố cậu! Đừng có gọi linh tinh!”

Trương Sùng Quang cười khẽ: “Cái này mà em cũng trah với anh à? Không phải khi còn bé em luôn bảo anh gọi thế à?”

Hoắc Tây tranh cãi với cậu.

Cô nghĩ, hình như lâu rồi mình chưa về nhà với ông già, đến lúc phải về rồi.

Nhưng Trương Sùng Quang lại nói: “Anh từ chổi rồi!”

Hoắc Tây cạn lời: “Vậy cậu nói với tôi làm gì nữa?”

Cậu đi qua, nghiêng người hôn cô: “Chúng ta đến nhà hàng hẹn hò, hoặc đi siêu thị mua đồ ăn về nấu. Hoắc Tiểu Tây, em chọn đi.”

“Tôi không muốn chọn gì hết!”

“Sao em lười như heo thế hả?”

Hoắc Tây tiếp tục lật sách: “Tôi muốn hẹn người ta đi ăn! Không muốn đi hẹn hò hay nấu cơm với cậu!”

Nói xong, cô vỗ vào mặt cậu.

Trương Sùng Quang không chịu.

Cậu đè cô xuống, ngón tay thon dài khẽ sờ vào bụng cô: “Em còn chưa hết tháng đâu, chạy

linh tinh làm gì? ở bên anh có gì không tốt đâu? ít nhất, em chưa từng thấy vóc dáng đẹp đẽ của anh đúng không? Đêm đó em kêu khản cả giọng đó! Hoắc Tây, thừa nhận mình thích anh, thích quan hệ với tôi khó thế à?”

Hoắc Tây kéo cố cậu, lấm bẩm: “Giám đốc Trương thật biết tự dát vàng lên mặt mình! Đêm đó rõ ràng là cậu làm bậy!”

Cô mất nhiều máu như thế, còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!

Trương Sùng Quang thấy cô muốn ra ngoài thật, không khỏi nóng nảy: “Em đi gặp ai? Bạch Khởi à?”

Hoắc Tây vỗ vào gương mặt tuấn tú của anh: “Không mượn anh xen vào!”

Thật ra cô muốn hẹn với Lục Huân, còn cả Tiểu Lục u nữa. Tâm trạng cô rất tốt nên muốn mang hai cô bé đi mua đồ, đương nhiên là do luật sư Hoắc trả tiền.

Nhưng cô không muốn nói cho Trương Sùng Quang biết.

Khi rời đi, cô thấy cái vẻ giả bộ bình tĩnh của Trương Sùng Quang, tâm trạng rất tốt nên đi qua sờ gáy cậu: “Trông nhà nhé!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1510: Nhưng cô đã đánh giá thấp


Hoắc Tây quay về phòng thay quần áo.

Trương Sùng Quang đi vào, đầu cô không hề ngoảnh lại: “Tôi thay quần áo mà cậu cũng phải xem?”

Nhưng cô đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cậu.

Trương Sùng Quang ôm nhẹ cô từ phía sau, giúp cô cài khuy áo lót, hiển nhiên cũng chiếm được chút ích lợi. Mặt cậu cuối cùng chôn trong gáy cô: “Ở nhà không tốt sao? Tôi làm cơm Ý cho cậu ăn.”

Hoắc Tay nghiêng mặt: “Hôm nay tôi muốn ăn đồ Thái Lan.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt cậu, khoác thêm áo khoác ngoài chuẩn bị đi.

Trương Sùng Quang tâm trạng vẫn rất tốt tiễn cô đến cửa: “Vậy tôi ở nhà làm việc! Về sớm một chút, tôi nấu cho cậu chút rượu hoa quả nữ nhi hồng.

Hoắc Tây cúi đầu đổi giày, cũng không biết có nghe rõ không.

Chỉ là lúc cô rời đi không khỏi không nhìn lại Trương Sùng Quang, cậu nhận được cuộc gọi, đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện, trên

người là đồ ở nhà nhưng vẫn đẹp trai anh tuấn, giống như… bổ của cô vậy.

Hoắc Tây yên lặng nhìn.

Bỗng nhiên Trương Sùng Quang quay đầu, người trong điện thoại vẫn còn nói chuyện, nhưng cậu đã không còn nghe rõ.

Cậu chỉ nhìn Hoắc Tây.

Cậu muốn hỏi cô một chút, vì sao lại nhìn cậu như vậy, có phải vẫn còn tình cảm với cậu hay không.

Hoắc Tây không nhìn nữa, mở cửa rời đi.

Cửa đã đóng, nhưng Trương Sùng Quang vẫn nhìn theo một lúc lâu…

Hoắc Tây tựa mình trên cửa.

Cô rũ mắt, liếm khẽ môi dưới căng mọng, trong lòng có chút lo lắng.

Cô không nên tiếp tục như vậy với Trương Sùng Quang!

Vì lý do này nên khi cô đi dạo phổ với Lục Huân và Lục Tiếu u cũng không mấy thoải mái.

Tiểu Lục u ôm lấy cánh tay cô, nồng nhiệt hôn nhẹ, lúc tới cửa hàng bánh ngọt còn mát xa cho cô.

Hoắc Tây túm lấy tay cô gái nhỏ.

Cô than nhẹ: “Ai da, nhìn mấy cô gái nhỏ như

hoa như ngọc giống mấy đứa, chị có cảm giác như mình đã bảy tám mươi tuổi rồi!”

Tiểu Lục u nháy mắt: “Nhưng mà tối hôm qua chị còn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, mợ cũng sắp hoa mắt, cậu mới nói: Hoắc Tây đúng là gan to hơn trời mà! Còn thằng nhóc Trương Sùng Quang nữa, làm phản rồi, hai đứa nó không rõ ràng mà cứ ngủ với nhau như vậy, ôn Noãn, em không quan tâm sao?”

Tiểu Lục U diễn tả sống động như thật.

Lục Huân tính vốn hướng nội, mím miệng cười.

Hoắc Tây thấy mất mặt, trừng mắt với Tiểu Lục U: “Đúng là nên khâu miệng nhóc lại mà!”

“Chị không nỡ!”

Tiếu Lục U nghiêng qua bên người cô: “Chị! Trương Sùng Quang bây giờ là người như thế nào! Có thể chinh phục được chị, vậy thì phần cứng lẫn phần mềm đều là hàng tốt nhất!”

Hoắc Tây uống nước trái cây, nói mập mờ: “Là người đẹp trai nhất!”

Tiếu Lục u ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt mê mấn.

Cô bé lặng lẽ xây dựng couple.

Nhưng Hoắc Tây nói tiếp: “Chỉ tạm thời thòi, không chắc chắn! Qua vài ngày nữa cậu ấy sẽ

dọn ra ngoài.”

Tiếu Lục u mất bình tĩnh: “Như vậy sao được! Nước phù sa còn không chảy ruộng ngoài! Chị, chị phải giống như anh trai em vậy, phải đòi lại cả gốc lẫn lãi! Chị xem, hiện tại chị Lục Huân đã là của anh ấy, tài sản sau này của chị ấy hay là của mấy đứa nhỏ bị ăn đến không nhả xương kia kìa!”

Mặt Lục Huân hơi hơi đỏ.

Chỉ là nhìn Tiểu Lục u vui vẻ, cô không nỡ trách móc cô bé.

Hoắc Tây vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục U: “Ha ha! òng ngoại với cô không phải đưa ra rất nhiều hay sao! Chị thấy Lục Thước chính là đồ bồi thường thì có!”

Lục u ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1511: Một lát sau


Hoắc Tây hằng giọng: “Cậu chơi vui vẻ nhỉ! Giám đốc Trương, làm sao, cậu không có bạn bè nên mới bám lấy tôi như vậy à! Ai, điều này đúng là làm cho người ta đồng cảm!”

Trương Sùng Quang mỉm cười: “Đúng vậy, tôi chỉ có cậu!”

Hoắc Tây bị cậu kích thích, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Một lát sau, Trương Sùng Quang gửi cho cô một tấm ảnh chụp, là một bàn đồ ăn Thái Lan.

Nhìn cũng rất đàng hoàng.

Trong nhà có một người đẹp trai còn có một bàn đồ ăn toàn là món cô muốn ăn, chỉ nghĩ lại thôi, cũng khiến cho lòng người rung động!

Hoặc Tây cố gắng nhịn.

Cuối cùng cô quyết định đi thăm Bạch Khởi.

Tính một chút, cũng đã một tuần cô không gặp cậu ta, cô hy vọng có thể duy trì mối quan hệ đơn giản với Bạch Khởi, sau khi cậu ta hồi phục

có thế quay phim bình thường làm quen bạn gái mới, sau đó bước vào con đường hòn nhân đúng đắn.

Thứ Bạch Khởi muốn, cô đã trao hết cho Trương Sùng Quang từ lâu.

Hoắc Tây mua một bó hoa, cùng với hoa quả.

Tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh Vip, Bạch Khởi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Đồ ăn trên bàn bên cạnh chưa hề động đũa.

Hoắc Tây hơi thở dài, cô đi qua ngồi xuống: “Sao lại không ăn cơm? Ăn không hợp sao?”

Bạch Khởi quay đầu lại.

Cậu ta lẳng lặng nhìn Hoắc Tây thật lâu, nhẹ giọng nói: “Không phải chị sống chung với Trương Sùng Quang sao?”

Hoắc Tây không muốn nói dối Bạch Khởi.

Cô châm chước nói: “Tôi không phủ nhận, tôi có tình cảm với cậu ấy!”

Đôi mắt Bạch Khởi có chút ửng đỏ.

Hoắc Tây ngồi xổm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta, nhẹ giọng nói: “Bạch Khởi, cậu nên tìm một người con gái phù hợp với cậu! Kết hôn, sinh con, xây dựng một gia đình êm ấm!”

Không phải cô không suy nghĩ đến Bạch

Khởi.

Chỉ là Bạch Khởi cần toàn bộ tình yêu, cô không cho được, vậy nên ý nghĩ mới dâng lên trong đầu đã bị Hoắc Tây bác bỏ.

Đối với cô, Bạch Khởi giống như đứa nhỏ chưa trưởng thành do cô nuôi lớn.

“Ăn cơm, được không?” Hoắc Tây dịu dàng nói với cậu ta.

Giọng nói của Bạch Khởi khàn khàn: “Đói bụng thì tôi sẽ ăn! Chị đi đi, tôi rất ổn.”

Hoắc Tây nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống trên chiếc tủ cạnh đầu giường.

ở bên trên, có một vài tấm ảnh.

Đều là ảnh cô cùng với Trương Sùng Quang, thậm chí có vài tấm là Trương Sùng Quang đặt cô trên thân xe, trông vô cùng thân mật.

Hoắc Tây cầm lên xem: “Cậu phái người theo dõi tôi?”

Cô ném ảnh chụp tới trước mặt Bạch Khởi.

Bạch Khởi nhặt ảnh lên, vẻ mặt giận dữ chưa từng có trước đây: “Đúng! Tôi theo dõi chị! Tôi nhớ chị muốn phát điên rồi, chỉ là tôi không dám gọi điện cho chị, tôi sợ chị thấy tôi phiền, tôi sợ chị cảm thấy tôi không trưởng thành bằng hắn, tôi sợ chị cảm thấy là tôi…Phá hỏng chuyện tốt của chị!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1512: Cậu ta coi cô như sự cứu rỗi


Nhưng Hoắc Tây không đáp lại, hành lang bệnh viện nhỏ dài trống trải, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn cực kỳ trong trẻo.

Rõ ràng là cô mặc áo bành tô, nhưng cơ thế vẩn rất lạnh.

Cô còn nhớ rõ đêm đó, khi cô mang Bạch Khởi về, cậu ta cứ ôm cô không chịu buông tay.

Cậu ta coi cô như sự cứu rỗi.

Nhưng, ai sẽ cứu rỗi cô đây, Hoắc Tây khẽ dựa người vào tường trên lối đi nhỏ.

Cô buồn phiền châm một điếu thuốc lá nhỏ, đổm lửa lắng lặng cháy.

Phía trước có người đi tới, là trợ lý Tiểu Hồng

của Bạch Khởi, mắt cô đỏ hoe nhìn người đi tới.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Tim cho cậu ấy một bác sĩ tâm lý…Không, để tôi tìm cho cậu ấy! Ngày mai tôi sẽ cử người đến, tiến hành can thiệp tâm lý cho Bạch Khởi.”

Tiếu Hồng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, vô dụng thôi!”

Hoắc Tây sửng sốt.

Tiếu Hồng nhỏ giọng khóc lên: “Bạch Khởi mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bác sĩ nói bệnh tình rất xấu, rất có thế sẽ không qua khỏi mùa hè này!”

Hoắc Tây ngáy người.

Bệnh bạch cầu, sống không qua mùa hè.

Cô chống vào vách tường màu trắng, cảm thấy trời đất đang quay cuồng.

Lúc lâu sau cô mới đứng vững: “Đã mời những chuyên gia tốt nhất trong và ngoài nước chưa?”

Tiếu Hồng lắc đầu: “Cậu ấy không cho nói, cũng không cho tôi nói với cô.”

Khóe mắt Hoắc Tây ửng đỏ, cô vỗ vỗ vai Tiểu Hồng rồi quay trở lại phòng bệnh.

Bạch Khởi vẫn đang nhìn ra ngoài cửa số.

Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì!

Hoắc Tây cởi bỏ áo bành tô thay dép lê đi

vào, gõ vào đầu cậu ta: “vẫn còn giận tôi à! Ăn cơm, không ăn tôi sẽ nhét vào miệng cho cậu ăn!”

Nói xong, cô đi hâm nóng cơm.

Lò vi sóng hoạt động, âm thanh rất nhỏ, phòng bệnh rất im lặng.

Bạch Khởi nói nhỏ: “Chị đã biết?”

“Biết cái gì?” Hoắc Tây nghẹn ngào nói: “Đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu! Con nít học người lớn làm trò theo dõi, lông mọc còn chưa đủ thì cũng vô dụng thôi.”

Bạch Khởi im lặng, một lát sau mới nói: “Tôi không cần chị thương cảm! Tôi không cần bởi vì tôi có bệnh nên chị mới ở lại với tôi. Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu chị thật sự thích anh ta, vậy chị cứ ở cùng với anh ta đi!”

ít nhất người đàn ông kia còn khỏe mạnh.

ít nhất người đàn ông kia cũng hiếu chị.

Bọn họ lớn lên với nhau, người đàn ông kia cũng đủ mạnh mẽ, có thể cho chị thứ chị muốn.

Mà cậu, từ cơ thế đến tâm lý, đều tàn tạ không thể chịu nối.

Cậu ta muốn giam cầm cô, thật là mơ mộng hão huyền!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1513: Tôi sợ chị ghét bỏ tôi!


Cậu ta không nói gì.

Hoắc Tây thấy mũi chua xót, cô ôm cậu ta nhẹ nhàng nói: “Có tôi ở đây, sẽ không đế cậu có chuyện gì đâu! Đứa nhỏ ngốc, sao không nói sớm cho tôi biết?”

Bạch Khởi thì thào nói: “Tôi sợ chị ghét bỏ tôi!”

Hoắc Tây sờ mặt cậu ta, tâm trạng dịu lại vừa buồn vừa thương.

m thanh của Bạch Khởi rầu rĩ: “Chị ở chung với anh ta, nhưng mà chị không thể vứt bỏ tôi! Chị đừng bỏ tôi lại!”

“Tôi vẫn chưa có ý định cùng cậu ấy sống chung!”

Hoắc Tây thở dài, rốt cuộc mọi việc là sao vậy chứ!

Cô bận rộn trong bệnh viện một ngày.

Sắp xếp chuyên gia chấn đoán cho Bạch Khởi, vừa xin mô hình, nhưng mà kết quả vẫn phải đợi.

Khi cô trở về căn hộ thì đã tám giờ tối.

Cô ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế: “Mệt chết được!”

Nhưng trong một khoảnh khắc, cô có chút mê mang, cô không nỡ bỏ rơi Bạch Khởi, cô không thể đế cho Bạch Khởi gặp chuyện không may.

Cửa kính xe bị gõ vang.

Cô nghiêng đầu nhìn, vậy mà là Trương Sùng Quang.

Trên miệng ngậm điếu thuốc, trên tay là túi rác, diện mạo kia hoàn toàn là diện mạo của người ở nhà.

Hoắc Tây hạ cửa kính xe: “Tổng Giám đốc

Trương, thật trùng hợp!”

Trương Sùng Quang dụi tắt thuốc lá: “Chờ cậu hết nửa ngày! Luật sư Hoắc đúng là xã giao nhiều!”

“Đã xong rồi!”

Hoắc Tây xuống xe, khóa cửa xe, cô cùng cậu đi lên lầu.

Hiện tại cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn ăn ngon, không muốn cãi nhau với Trương Sùng Quang.

Mở cửa, cô nhìn thấy bàn ăn trống rỗng.

“Cái bàn đồ ăn Thái Lan kia đâu?”

Trương Sùng Quang một tay lướt điện thoại, nhẹ nhàng bâng quơ lạnh nhạt nói: “ô, tôi tưởng cậu không thích, đố rồi.’

Hoắc Tây giận.

Cô cũng không nói là mình không muốn ăn!

Trương Sùng Quang từ phía sau ôm eo cô, cười nhẹ: “ở phòng bếp, tôi hâm nóng cho luật sư Hoắc nhé? Ai, cậu nói con người cậu rất tốt, sao lại vì một bữa tối mà hồ đồ rồi!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1514: Có ý gì?


Cô ở phía sau cậu, lần đầu tiên chủ động ôm cậu, âm thanh cũng nhẹ nhàng: “Cậu không giống người rộng lượng như vậy mà!”

“Yêu ai yêu cả đường đi!”

“Tôi thấy chú Hoắc nói cũng có lý, gặp phải tình địch không đấu lại được, thì nghĩ biện pháp biến họ thành con của mình, tôi thấy tuổi của Bạch Khởi cũng khá hợp, ngày mai cậu phải nói với cậu ta, cậu ta sau này có bố mẹ quản!”

Hoắc Tây không nói nên lời.

Cô nghĩ lại, Trương Sùng Quang đúng là được bố cô một tay dạy dỗ, như đúc từ một khuôn!

Cô buông cậu ra.

Nhưng Trương Sùng Quang bắt được tay cô, vây cô lại trước người.

Trong nồi nhiệt độ nóng hầm hập.

Cậu ôm cô, giọng nói rất dịu dàng: “Hoắc Tây, cậu nguyện ý nói cho tôi biết, có phải là nói cậu tin tưởng tôi?”

“Năm mươi năm mươi!”

m thanh của Hoắc Tây rất nhẹ: “Nhưng mà một tuần nữa, cậu vẫn phải dọn ra ngoài!”

Trương Sùng Quang cười nhẹ.

Cậu hâm nóng cơm, ăn cùng cô một ít, rồi rửa chén dọn dẹp.

Khi cuộc sống của Hoắc Tây hỗn loạn, không thể không nói sự có mặt của Trương Sùng Quang đã giúp cô thoải mái hơn không ít.

Sau khi ăn xong, cô còn uống rượu hoa quả nhi hồng.

Trương Sùng Quang gọi điện thoại, dùng tiếng Anh nói chuyện với đối phương ước chừng nửa tiếng, lúc tắt máy cậu nói: “Ngày mai cứ tới đây!”

Hoắc Tây nói cảm ơn với cậu.

Trương Sùng Quang khẽ giương mi: “Có thể được luật sư Hoắc khen ngợi đúng là không dễ

dàng.”

Hoắc Tây nhìn chăm chú vào dáng vẻ của cậu.

Tinh thần phấn khởi.

Cô không lừa được bản thân, cô vẫn thích cậu, đến bây giờ cô mới biết vì sao cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, bởi vì cậu làm cho người ta muốn dựa dẫm, cũng rất mạnh mẽ.

Bạch Khởi trẻ tuổi cũng rất đáng yêu lương thiện.

Hoắc Tây có thế quan tâm cậu ta, nhưng không thể động tâm.

Điều cô muốn là một người đủ mạnh mẽ đế có thể sóng vai cùng với mình, người này vẫn luôn là Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây chà xát mặt.

Không được, không thế nghĩ nữa, cô nhất định đã bị Trương Sùng Quang bỏ thuốc.

Hoắc Tây tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem tạp chí về huyết học.

Cô mặc chiếc áo tắm tơ tằm, tóc đen dài xõa trên đầu vai, so với bình thường có vẻ mềm mại hơn rất nhiều.

Trương Sùng Quang cũng không phải người dính người.

Cậu xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ,

thì thấy bộ dáng này của cô.

Cậu cong một chân nửa quỳ bên cạnh hôn môi cô, bàn tay to vừa sờ vừa hỏi:” Cậu đã tắm sạch chưa?’



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1515: Trong bóng đêm


Hoắc Tây không trả lời cậu ngay lập tức.

Trong bóng đêm, ngoài tiếng thở dốc rất nhỏ của nam nữ, còn có mùi thơm ngát của tóc cô.

Trương Sùng Quang không thế nhịn được nữa.

Cậu hôn đến phía sau tai cô, ghé vào tai, giọng điệu khàn khàn: “Có muốn không?”

Cơ thể gần sát nhau, chóp mũi đều là mùi hương nam tính tinh khiết.

Đúng là làm người khác hứng thú!

Sau đó, cả hai đều không nhịn được nữa.

Cậu ấn gáy Hoắc Tây, hôn cô điên cuồng.

Ga trải giường nhíu lại, trong phòng ngủ tối tăm, có một cảnh xuân kiều diễm…

Đêm khuya, Hoắc Táy yên lặng nằm trên gối.

Trương Sùng Quang ở sau lưng ôm lấy cô, tình cảm mãnh liệt qua đi, mọi thứ trở về sự bình yên nhẹ nhàng.

“Tại sao lại nhuộm tóc đen?”

“Muốn nhuộm thì nhuộm thôi! Sao, màu đen không đẹp?”

Trương Sùng Quang hôn lên làn da mềm sau

tai cô: “Màu nâu ban đầu rất đẹp, màu đen cũng không tệ.”

Hoắc Tây đá cậu: “Miệng toàn lời ngon tiếng ngọt! Đừng ôm chặt như vậy, tôi muốn đi ngủ.”

Nhưng Trương Sùng Quang không những không buông, cậu còn không biết xấu hố ghé vào sau tai cô thì thầm: “Có thích cảm giác vừa rồi không? chờ cậu tắm rửa sạch sẽ, tôi cho cậu thử lại.”

Hoắc Tây hừ nhẹ: “Cậu nghĩ tôi là nệm sao! Thử xem!”

Người đàn ông rất dễ chịu, tính tình cũng rất tốt, cô có làm ầm ĩ như nào cậu cũng không tức giận.

Hoắc Tây có chút mệt mỏi.

Cô kề sát vào lồng ngực cậu, nhớ tới bệnh tình của Bạch Khởi, làm thế nào cũng không ngủ được.

“Lo cho Bạch Khởi?”

Trong bóng đêm, giọng nói của Trương Sùng Quang truyền đến.

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Lúc này đây, giống như cô đang thu lại gai nhọn của mình, nguyện ý chia sẻ một ít với Trương Sùng Quang.

Cô nói chút chuyện của Bạch Khởi.

Cô nói về cha mẹ của Bạch Khởi, nói về những chuyện lúc nhặt Bạch Khởi về.

Giọng nói của Hoắc Tây rất thấp, Trương Sùng Quang từ đầu đến cuối yên lặng lắng nghe.

Chờ cô nói xong, cậu chôn gương mặt của mình vào bên gáy cô, cúi đầu hỏi: “Hoắc Tây, nếu năm đó tôi không đi, nếu tình cờ gặp được Bạch Khởi thì cậu có thế dẫn cậu ta về nhà không?”

Hoắc Tây cười nhạt nhẽo.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1516: Một đêm yên bình


Nhưng mà, đáy lòng cô lại có chút rung động.

Từ lúc cô hai mươi tuối, tất cả mọi chuyện cô đều tự mình gánh vác, sau lại cùng Bạch Khởi mở công ty luật…Cô chưa từng dựa dẫm vào một người nào.

Bởi vì Trương Sùng Quang đã rời đi.

Nhưng khi cậu trở lại, cậu nói, Hoắc Tây hãy đế tôi xử lý!

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt: Hoắc Tiểu Tây, mày cũng không phải người dễ dàng có tình cảm mà! Tại sao lại gặp phải một ngoại lệ là Trương Sùng Quang chứ?

Một đêm yên bình.

Sáng sớm, Hoắc Tây rời giường đi rửa mặt, kem đánh răng đã được bôi, khăn mặt cũng được chuấn bị.

Cô cười nhẹ: Trương Sùng Quang làm bảo mẫu nhỏ cũng không tồi!

Máy nướng bánh mì bên ngoài phát ra tiếng vang thanh thúy, hương bánh mì nướng cũng theo đó bay ra, Hoắc Tây rửa mặt xong thì ra ngoài.

Trương Sùng Quang đang ngồi chờ ở bàn ăn!

Sơ mi trắng tuyết, quần tây màu xám, trang phục gọn gàng.

Bữa sáng là chân giò hun khói, sandwich, sữa, còn có một đĩa hoa quả.

Hoắc Tây muốn uống cà phê.

Trương Sùng Quang Không cho cô uống: “Sáng sớm không được uống! Cũng cần phải thay đổi thói quen hút thuốc lại, hút thuốc thụ động cũng không tốt.”

Hoắc Tây cầm sandwich, cắn một miếng.

Giọng cô không rõ lắm: “Vậy sao cậu không bỏ thuốc đi!”

Trương Sùng Quang giương mắt, ánh mắt có chút thâm sâu: “Cậu muốn tôi bỏ thuốc lá sao?”

Hoắc Tây không trả lời, đế đàn ông bỏ thuốc lá là chuyện của một người vợ.

Tạm thời cô không có suy nghĩ này.

Cô cắn sandwich uống sữa, im lặng, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên cậu mở miệng: “Tối qua…Tôi cảm thấy rất thoải mái!”

Hoắc Tây phun một ngụm sữa trên mặt cậu.

Không khí im lặng.

Hoắc Tây nhịn cười: “Xin lỗi nhé Tống Giám đốc Trương!”

Thật lâu sau, Trương Sùng Quang mới lấy giấy lau mặt, sau đó chậm rãi nói: “Sớm muộn gì cũng tìm lại được!”

Hoắc Tây không muốn trả lời cậu.

Ăn xong bữa sáng cồ phải đi tới công ty luật, buối sáng có phiên tòa thấm vấn, cô dự định sau phiên tòa sẽ đến bệnh viện thăm Bạch Khởi.

Trương Sùng Quang đã một ngày không làm phiền cô.

Khi Hoắc Tây rời bệnh viện, tình cờ gặp cậu, cậu đang nói chuyện cùng viện trưởng.

Cô không đi qua quấy fây.

Cô đang cầm theo bao công văn, đứng ở phía xa xa, tự tạo thành một phong cảnh dưới tàng cây.

Trương Sùng Quang đang nói chuyện, bớt chút thời gian nhìn cô vài lần.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1517: Tôi tệ đến như vậy sao?


“Cậu biết nấu canh? Cho Bạch Khởi uổng?”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Trương Sùng Quang đặt đôi tay thon dài xinh đẹp trên tay lái, cân nhắc nói: “Chúng ta cùng đi? Lát nữa đế tôi nấu cho! Tôi sợ cậu khiến cho Bạch Khởi bị tiêu chảy.”

“Tôi tệ đến như vậy sao?”

“Có lẽ, có thế…có đi!”

Hoắc Tây không quan tâm cậu nữa.

Trương Sùng Quang lái xe một lúc, nói nhỏ: “Hoắc Tây, thật ra cậu vẫn giống như trước đây, tôi rất muốn nuông chiều cậu, nhìn có vẻ ‘ôn ào nhưng thật ra rất ngoan, cũng dễ dỗ.”

“Buồn nôn.”

Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, trông rất sung sướng.

Nửa tiếng sau, họ tới siêu thị, vẫn giống như

lần trước.

Chỉ là tâm trạng khác nhau, hình như có chút khác biệt.

Trương Sùng Quang ném đủ thứ đồ vào xe đấy, Hoắc Tây la hét: “Nhiều như vậy ăn sao cho hết, loại thịt bò này làm sao tôi biết làm! Còn sữa này nữa tôi không thích uống.”

“Hai người ăn, thịt bò tôi làm, sữa để tòi uống.”

Trương Sùng Quang nói xong, Hoắc Tây nhỏ giọng thì thầm: “Không phải vài ngày nữa cậu phải chuyển đi rồi sao?”

“Tôi đây không thể tới thăm à?”

Luật sư Hoắc muốn ăn cơm Thái tôi sẽ làm cơm Thái, muốn ăn món ý tôi sẽ làm món Ý, sau khi ăn xong tâm trạng vui vẻ còn có thế dùng một ít phục vụ đặc biệt…Không động lòng sao?”

Cậu ăn nói dõng dạc, cũng không thèm che giấu.

Xung quanh đã có vài cô gái cười trộm, may mà da mặt Hoắc Tây dày, nhưng cô cũng không muốn bị người ta vây xem miễn phí.

“Trương Sùng Quang, cậu có thể biết xấu hổ một chút không?”

Trương Sùng Quang trả lời là, nghiêng người hôn môi cô một chút.

Hôn xong, cậu làm như không có chuyện gì: “Đi tới khu đồ sổng nhìn chút, mua ít bào ngư!”

Hoắc Tây đang thèm ăn cay.

Cô cũng không cần già mồm cãi láo, đi bên cạnh cậu, vừa đi vừa chọn, giống như cặp vợ chồng mới cưới bình thường.

Trương Sùng Quang vinh dự được đưa ra quyết định của mình.

Nhưng thỉnh thoảng, cũng có hỏi ý kiến của Hoắc Tây, ví dụ như hoa quả và đồ ăn vặt mà cô thích.

Đi dạo một giờ, mua một đống lớn.

Trở về căn hộ, Hoắc Tây liền đá rớt giày cao gót, nằm trên sô pha: “Mệt chết! Trương Sùng Quang cậu sau này nghỉ ngơi đi đừng đi dạo siêu thị với tôi nữa! So với mở phiên tòa còn mệt hơn nữa!”

Trương Sùng Quang rửa sạch sườn, hầm lên.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1518: Cô hơi thở dài!


Trương Sùng Quang mỉm cười: “Tòi nói rồi, cậu sẽ nghiện tôi thôi!”

Nói xong, cậu đi vào phòng bếp làm việc.

Hoắc Tây dựa vào sô pha xem tivi, ăn táo, thỉnh thoảng nhìn thấy hình bóng của Trương Sùng Quang…Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hình như cũng không tệ!

Ngoại trừ đoạn quá khứ đen tối kia, nếu không thật sự là chồng tốt!

Cô hơi thở dài!

Trương Sùng Quang nấu xong canh sườn heo, lại làm cơm cho Hoắc Tây, cậu để cô ăn trước còn bản thân thì đến bệnh viện tặng canh.

“Để tôi đi!” Hoắc Tây không muốn làm phiền

cậu.

Trương Sùng Quang cũng đã mặc áo khoác ngoài.

Cậu lấy chìa khóa xe, nhẹ giọng nói: “Theo đuổi người khác, thì phải thể hiện ra một chút thành ý, Hoắc Tây, tôi nghiêm túc đây.”

Hoắc Tây muốn nói vài câu qua loa lấy lệ, nhưng không thể nói ra.

Thật lâu sau, cô nói cảm ơn.

Trương Sùng Quang rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hoắc Tây ngồi một mình ở bàn ăn.

Bữa tối thật thịnh soạn.

Ngoài món bào ngư hấp, còn có hai món xào, một món canh.

Dề ăn lại nhiều dinh dưỡng.

Hoắc Tây ăn mấy miếng, có chút hoang mang ngơ ngấn, Trương Sùng Quang nói cô sẽ nghiện cậu, cô nghĩ cồ đã nghiện mất rồi! Không chỉ là niềm vui thích về thể xác, mà còn là sự hòa hợp về tinh thần.

Trương Sùng Quang biết cô muốn cái gì.

Trương Sùng Quang có thể cho cô thứ cô muốn.

Không phải ai cũng có thể mang lại loại cảm giác này, cô và Bạch Khởi không chung một con

đường.

Hoắc Tây có chút buồn phiền, cô muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng mà khi điếu thuốc dài nhỏ đã ở trên đầu ngón tay, cô lại bẻ và ném nó vào thùng rác.

Cô nghĩ, cô vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, cho dù người ta đã rời đi mấy năm, cho dù người kia đã không thuộc về cô trong rất nhiều năm, cho dù cậu đi ngược chiều với cô tận tám năm.

Nhưng tim cô vẫn ở nơi đó.

Cậu đã trở lại, cô cũng quay về theo…



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1519: Một tiếng sau


Hoắc Tây muốn nói là mình nhiều tuổi nhất.

Trương Sùng Quanh hôn cô: “Tôi vẫn lớn hơn vài tháng so với cậu! Tôi nên chăm sóc cậu.”

Hoắc Tây quay đầu đi.

Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Những năm ấy! Cậu đã đi đâu? Trương Sùng Quang…Xuống địa ngục đi!”

Cảm xúc tới quá nhanh.

Hoắc Tây tự thấy mình là một người đầy lý trí, nhưng giờ phút này cô không thể nào nhẫn nhịn được.

Cô càng yêu Trương Sùng Quang, thì cô lại càng quan tâm đến quá khứ.

Trương Sùng Quang nhìn thấy mắt cỏ đỏ lên, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhưng cậu không giải thích được chỉ có thể ôm nàng vào trong lồng ngực, hôn lên tóc cô: “Xin lỗi, Hoắc Tây…Rất xin lỗi!”

Sau này, tôi sẽ không đi nữa.

Sau này, tôi sẽ không rời xa em nữa.

Đời này tôi sẽ ở lại nhà họ Hoắc, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ anh chị em…Cậu chỉ cần cô cho một cơ hội.

Hoắc Tây chỉ mất bình tĩnh một lát.

Cô đấy nhẹ cậu ra: ‘”‘Không phải cậu xuống íâu đổ rác sao? Không đi nhanh đi?”

“Vậy cậu đừng khóc.”

“Tôi không có khóc.”

Trương Sùng Quang cười nhẹ nhàng, cậu cắn nhẹ một cái ở trên chiếc mũi cao của cô.

Hoắc Tây mắng cậu: “Cậu là chó à!”

Cậu lại giữ lấy lưng cô, ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…Nghiêng ngã loạng choạng hôn đến sô pha, cậu vội vàng cởi thắt lưng.

Dưới ánh đèn pha lê, Hoắc Tây làm sao cũng không chịu.

Mặt cô đỏ ửng: “Trương Sùng Quang cậu đúng là vô liêm sỉ! Cậu đủ rồi đó! cẩn thận chết trẻ.”

Tối hôm qua không thế đếm được bao nhiêu íân.

Tối nay lại muốn tiếp, đúng là không phải

người!

Mặt Trương Sùng Quang đỏ hồng, rõ ràng là rất muốn, Hoắc Tây lại không chịu, quần trong áo ngoài đều đã tuột ra, không khí có chút khó nói.

Cậu nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cô, thấp giọng: “Luật sư Hoắc, tôi mới hai mươi tám! ở tuổi này đàn ông ngày nào cũng muốn.”

Huống chi, cậu gặp phải cô thì sẽ không giữ được tự chủ.

Hoắc Tây đá cậu một cái: “Xuống lầu đố rác đi!”

Trương Sùng Quang tính tình tốt cười cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo, lúc kéo khóa quần cậu nháy mắt với cô một cái.

Mặt Hoắc Tây đỏ bừng,

Cậu thật là một tên khốn!

Ba ngày sau, Bạch Khởi xác định phẫu thuật..

Hoắc Tây sắp xếp để cậu ta phẫu thuật và trị liệu ở nước ngoài, hơn nữa cô cũng đi theo cậu ta gần mười ngày.

Sau khi Bạch Khởi ổn định sau phẫu thuật, Hoắc Tây mới về nước.

Trên đường về từ sân bay, cô không khỏi nhớ tới Trương Sùng Quang, bọn họ nói nửa tháng là

cậu sẽ chuyển đi.

Tính một chút, đã hai mươi ngày rồi.

Lúc cô trở về, hẳn là căn hộ đã dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc của Trương Sùng Quang hẳn là đều được dọn đi rồi!

Cô nhớ tới buổi sáng mình rời đi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1520: Khi màn đêm buông xuống


Hoắc Tây bận rộn mấy ngày, cũng đã rất mệt.

Không thu dọn hành lý, đá rơi giày liền đi vào phòng ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ.

Khi màn đêm buông xuống, cô mới tỉnh lại.

Mùi thức ăn truyền đến mũi, đèn ngủ trên đầu giường đã được mở, cảnh sắc mờ nhạt, làm cho cô không phân rõ được đây là ngày hay đêm.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Sùng Quang dựa vào cạnh cửa.

“ở nước ngoài vài ngày, nhất định đã rất nhớ đồ ăn Trung Quốc nhỉ!”

Cậu nói rất nhẹ nhàng, cả người cũng dịu dàng ấm áp, áo trắng quân tây đen, như là anh vốn ở tại trong nhà này, như là anh chưa bao giờ rời đi.

Hoắc Tây yên lặng nhìn cậu.

Gương mặt của cô có chút mê mang, không giống như thường ngày.

Trương Sùng Quang đi tới, cúi người hôn môi cô: “Nhìn tôi đến khờ luôn rồi?”

Hoắc Tây ôm lấy cố cậu.

Cô ngửa đầu, mái tóc đen dài tán loạn sau vai, mềm mại lại gợi cảm.

“Tại sao cậu lại ở lại?”

Thật ra là muốn, nhưng mà Hoắc Tây không thể nói ra.

Trương Sùng Quang cười: “Ăn cơm với cậu, tôi mới đi!”

Cậu thẳng thắn như vậy, vậy mà trong lòng Hoắc Táy không biết phải làm sao, nhưng cô cũng không thế nói ra lời giữ cậu lại.

Giữ cậu lại, tương đương với việc đồng ý ở bên cạnh cậu ấy.

Cô thật sự chưa nghĩ thông suốt.

Cuối cùng cô khẽ nói: “Tôi đi tắm trước đã!”

Trương Sùng Quang mỉm cười.

Hoắc Tây vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước ấm đổ xuống người cô làm cho lòng cô vốn đang loạn lại càng thêm rối…Lúc đi ra, Trương Sùng Quang đưa cô khăn tắm, cũng không có làm gì cả.

“Cảm ơn!” Hoắc Tây mặc áo choàng tắm, vén tóc ướt lên.

Lúc cô dùng các sản phẩm dưỡng da, Trương Sùng Quang sẽ sấy tóc cho cô.

Trước gương, có thể thấy rõ biểu cảm của nhau, nhưng ai cũng không dám nhìn.

Một khi nhìn thì sẽ khai súng phát lửa.

Cuối cùng, cậu sờ nhẹ mái tóc đen của cô, thấp giọng nói: “Ăn cơm!”

Hoắc Tây đi ra ngoài với cậu.

Thực sự rất thịnh soạn, cậu làm nồi lẩu, thậm chí còn làm mấy món ăn vặt, chỉ nhìn cũng đã thấy ngon.

Hoắc Tây ngòi xuống, thuận miệng nói: “Cậu đúng là có tài làm nội trợ trời cho đấy.”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu: “Có thế mà! Chỉ cần cậu muốn.”

Hoắc Tây liếc cậu một cái, cười nhạt, ăn mấy miếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Đồ đạc còn lại, khi nào thì cậu chuyến đi?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top