Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1561: Đến nhà hàng Pháp


Cậu ấy lại cưới người phụ nữ khác, còn có con rồi.

Bây giờ Tư An Nhiên cần một chỗ dựa vững chắc, cô ta nhìn trúng Trương Sùng Quang. Trương Sùng Quang đẹp trai nhiều tiền, sau lưng lại không có gia tộc lớn, cô ta muốn kiếm soát cậu.

Tư An Nhiên chủ động nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, không biết Tống Giám đốc Trương có muốn cùng ăn một bữa cơm không?”

Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô ta.

Tính toán của Tư An Nhiên rõ rành rành.

Nói là cô ta thích Trương Sùng Quang, nên nói là cô ta thích túi tiền của Trương Sùng Quang cậu thì đúng hơn.

Trương Sùng Quang không có hứng thú với cô ta.

Khi cậu muốn từ chối, điện thoại nội bộ lại kêu lên, cậu nghe.

Sau khi nghe xong, cậu nhạt nhẽo nói: “Được thôi! ở đường đối diện có một nhà hàng Pháp, cô Tư nể mặt nhé!”

Dù sao Tư An Nhiên cũng hơi phấn khởi.

Bây giờ cô ta có rất nhiều kế hoạch đế nói chuyện với Trương Sùng Quang.

Người đàn ông trước mặt này vừa có năng lực, vừa đủ hung ác, bây giờ cô ta không cần tình yêu, cô ta cảm thấy Trương Sùng Quang phù hợp làm người đàn ông của mình. Quan trọng nhất là cô ta có thể dựa vào cậu để dẫm Lục Thước xuống đáy vực, để Lục Thước hối hận về lựa chọn lúc đầy.

Đến nhà hàng Pháp,

Trương Sùng Quang không quan tâm, Tư An Nhiên càng không ngừng nói về kế hoạch của mình.

Trương Sùng Quang hững hờ cười: “Trước đây cô cũng theo đuổi Lục Thước như thế này đúng không?”

Tư An Nhiên đỏ mặt…

Người đàn ông trước mặt hiểu rõ cô ta.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt cái bật lửa trong tay, cười nhạt: “Lục Thước không thích người phụ nữ mạnh mẽ, cậu ấy thích người ngoan một chút, hiền một chút!”

Lục Huân được tạo ra dành riêng cho cậu ấy.

Nhỏ nhắn xinh xắn, xinh đẹp lại ngoan ngoãn nghe lời.

Trương Sùng Quang chưa gặp Lục Huân mấy lần, cũng thấy cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, rất thích hợp để nuôi trong nhà làm cô vợ nhỏ, tính tình cũng giống với cô.

Tư An Nhiên nói ra: “Tổng Giám đốc Trương cũng thích người nữ tính như thế sao?”

Trương Sùng Quang cụp mắt: “Tôi thích người cá tính một chút!”

Cô ta vừa nói xong, người cá tính một chút kia cũng đi vào nhà hàng, lúc đi qua Trương Sùng Quang, Hoắc Tây liếc nhìn cậu một cái, đương nhiên, cô cũng nhìn Tư An Nhiên.

Lúc này Tư An Nhiên mới hiểu, vì sao Trương Sùng Quang lại ăn cơm với cô ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1562: Tha thứ cho tôi đi!


Từ khi sinh ra cô đã có được quá nhiều, nên cô ấy không chịu chấp nhận, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn thích Trương Sùng Quang lúc trước mà

không phải Trương Sùng Quang ô uế hiện tại.

Phát hiện này làm tâm trạng cậu rất kỳ lạ.

Hoắc Tây không nhìn cậu, cô hẹn khách hàng ra nói chuyện, đó là một người phụ nữ lớn tuổi.

Chỉ ăn bữa cơm đơn giản đã nói xong chuyện,

Cô tiễn người rời đi rồi quay lại tính tiền.

Những Trương Sùng Quang đã thanh toán hết cho cô, Hoắc Tây suy nghĩ rồi đi tới: “Cảm ơn!”

Trương Sùng Quang trực tiếp ngồi xuống.

Dù Tư An Nhiên đang ngồi đối diện, cậu vẫn dùng ánh mắt ấy nhìn Hoắc Tây, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.

Hoắc Tây gật đầu: “Có tiện nói vài câu không?”

Cậu cúi đầu mở ví da, lấy ra hai ngàn.

Cậu nói với Hoắc Tây: “Đi thòi!”

Hoắc Tây nhẹ nhàng cau mày, cô nhìn Tư An Nhiên một cái, sau đó nói: “Không cần! Tôi nói xong thì đi luôn!”

Nhưng Trương Sùng Quang lại rất kiên trì.

Cậu gật đầu với Tư An Nhiên rồi kéo cánh tay Hoắc Tây đi ra khỏi nhà hàng.

Tư An Nhiên vẫn luôn ngồi ở đó.

Cô ta cố hết sức nén hơi thở, trong lòng đã chửi đậu má rồi, Trương Sùng Quang thật sự là thằng khốn! So với bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng gặp qua đều khốn nạn hơn, cậu một bên nâng nhà họ Tư lên, một bên lại quỳ gối trước Hoắc Tây.

Đúng ra thằng khốn mà!

Nhưng cô ta cũng không dám xúc phạm cậu, vì cô ta không đắc tội nổi, bây giờ Trương Sùng Quang là hy vọng duy nhất của nhà họ Tư, là thần cứu thế của nhà họ Tư!

Ra ngoài nhà hàng, Hoắc Tây nhẹ nhàng hất tay Trương Sùng Quang ra.

Cậu yên lặng nhìn cô.

Sau đó, cậu lái xe của mình ra cửa, mời cô lên xe.

Hoắc Tây đắn đo rồi vẫn ngồi lên xe.

Trong chiếc Land Rover màu đen, Trương Sùng Quang định ngồi hút thuốc, nhưng nghĩ lại Hoắc Tây đang ở đây, cậu lại bóp tắt.

“Cậu vì Lục Thước đúng không?”

Hoắc Tây nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Trương Sùng Quang, chuyện



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1563: Cứ làm như tôi nói đi!


Bờ môi Hoắc Tây run rấy.

Trương Sùng Quang tới gần cô, cậu gần như ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Hoắc Tây, cậu nói đúng, không phải tôi lấy Lục Thước ra đe dọa cậu, tôi lấy chính mình ra đe dọa cậu!”

Cổ họng mảnh khảnh của Hoắc Tây không ngừng run rẩy.

Cô mãi mãi không thế quên được lúc trước mẹ của Trương Sùng Quang đã chết như thế nào.

Bà nhảy xuống từ nhà cao tầng.

Trong máu của Trương Sùng Quang cũng chảy cái gien điên cuồng này.

Trong quá khứ, cô chưa từng biết đến,

Bây giờ cô đã thấy rồi, Trương Sùng Quang không gì khác một tên điên, là một tên cờ bạc!

Hoắc Tây nói ra một câu: “Nếu như tôi không chấp nhận thì sao!”

Trương Sùng Quang cười: “Vậy tôi cũng không còn gì để mất nữa! Hoắc Tây… Thật ra những năm đó ở nhà tôi rất vui.”

Sự phản bội lúc còn nhỏ làm cậu mất đi cô.

Dù cậu đã nói một ngàn lần, cậu chỉ thích cô, cô cũng không tin.

Trương Sùng Quang nghĩ, nếu như chưa từng có được thì cuộc sống đã không khó khăn đến vậy rồi.

Nhưng cậu đã từng có được Hoắc Táy.

Bọn họ đã từng tốt đẹp đến thế, nếu không phải tối hôm đó cậu tát cô một cái, bọn họ cũng có thể sinh ra một đứa con…

Cậu cười đế Hoắc Tây xuống xe.

Cuối cùng Hoắc Tây bùng nổ: “Trương Sùng Quang, tên điên này! Cậu đừng có dọa tôi! Cậu sống hay chết tôi cũng không quan tâm đến thế đâu!”

“Thật sao?”

Cậu vần cười nhạt.

Hoắc Tây tát cậu một cái, làm hiện cả năm ngón tay trên khuôn mặt trắng nõn kia.

Nhưng Hoắc Tây khóc.

Cô cảm thấy người cô hận nhất trên đời này chính là Trương Sùng Quang!

Rõ ràng là cậu không tốt, rõ ràng cậu đã phản bội tình cảm của bọn họ, rõ ràng cậu đã bỏ cô đi theo người khác, nhưng cậu vẫn dùng chính mình đến đế đe dọa cô…

Hoắc Tây tức giận lại tát cậu thêm mấy cái nữa.

Trương Sùng Quang lại cứ như không hề có cảm giác, cậu cứ dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Hoắc Tây nghẹn ngào: “Cho tôi xuống xe!”

Nhưng lần này Trương Sùng Quang không đồng ý, cậu không những không thả cô xuống xe mà còn ôm chặt lấy cô, đế cô lên tay lái, sau đó cậu ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cả người sát lại.

“Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi đúng không?”

“Cậu cũng đau khố như tôi, đúng không?”

Cậu bắt đầu hôn cô, cô ấy đã khóc, chỗ nào cũng hòng.

Thật sự rất chật vật.

Nụ hôn này cũng không tốt đẹp gì!

Nhưng Trương Sùng Quang cũng không thèm để ý, đã rất lâu cậu không chạm vào cô rồi, cậu tham lam một lần hôn cô…

Hoắc Tây không đấy được cậu ra.

Cả người cô bị cậu ôm vào ngực, cứ như người sắp chết đuối, chỉ có thể bấu víu lấy cậu!

“Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi đi!”

Giọng nói cậu khàn khàn gợi cảm nỉ non bên tai cô.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1564: Cậu càng hiểu


Trương Sùng Quang nói xong rồi nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Cậu ngả lưng vào ghế ngồi, một lúc sau lại không nhịn được mà sờ nhẹ vào môi mình.

Nơi ấy, vần còn hơi ấm của Hoắc Tây.

Cậu rất nhớ cô, rất nhớ rất nhớ, nhưng đã quá lâu quá lâu cậu không có được người này rồi, cậu không thể chờ được nữa.

Trương Sùng Quang biết cậu có bệnh.

Chính cậu cũng thấy cậu không bình thường.

Nhưng cậu không muốn bình thường.

 , chỉ cần Hoắc Tây trở lại bên cạnh cậu, bệnh của cậu sẽ khỏi ngay.

Cửa xe bị gõ mấy lần.

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt cậu ngừng lại.

Ngoài xe là một người đàn ông hơn 50 tuổi, quần áo cũ nát, khuôn mặt đen kịt lại, nhưng Trương Sùng Quang vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông đó là ai.

Là bố của cậu.

Lúc đầu bố Trương Sùng Quang nghiêm mặt nhìn vào xe, sau khi Trương Sùng Quang và ông ta nhìn nhau một lúc thì cửa sổ xe hạ xuống.

Mắt của hai người đàn ông có chung dòng máu đối đầu.

Một người cao quý, một người chán nản.

Rất lâu sau, bố Trương bật cười: “Từ xa đã nhìn thấy con rồi! Đúng là con, Sùng Quang.”

Trương Sùng Quang không nói gì.

Cậu lặng lẽ chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

Trong trí nhớ của cậu, bố của cậu là chủ của một công ty nhỏ, bình thường rất sĩ diện, thích ra vào một số chỗ ăn chơi, sau lại vì người phụ nữ khác mà phản bội mẹ cậu, làm mẹ cậu nhảy lầu.

Cậu đã từng rất hận ông ta.

Thật ra đến bây giờ vẫn hận, cậu không nghĩ đến việc gặp lại ông ta, càng không nghĩ người đàn ông này khi gặp lại lại bết bát như vậy.

Có lẽ chính là báo ứng đi!

Ánh mắt của Trương Sùng Quang làm bố Trương rất không thoải mái, quá xa lạ, không giống con của ông ta.

Ông ta can đảm nói: “Nếu không phải năm

đó bố cho con đi, con làm sao có ngày hôm nay? Sùng Quang, bố nghe nói con đã giàu rồi, có thế đi ngang thành phố B, ngay cả ông Hoắc nhìn thấy cậu cũng phải cung kính vài phần.”

Cuối cùng ông ta cũng không nắm chắc, lúc nói chuyện cũng giữ lại vài phần.

Ông ta chờ đứa con trai này của mình hiểu ra, cậu là người thông minh, hẳn cũng biết là phải trả ơn ông ta rồi.

Trương Sùng Quang lấy ví da ra.

Bên trong trừ thẻ còn có một xấp tiền, khoảng ba ngàn.

Cậu rút tiền ra đưa cho bổ Trương.

Bố Trương gật đầu một cái, cười: “Sùng Quang, con tính sai rồi à! Tốt xấu gì bố cũng từng nuôi con, con dùng một chút tiền này đuổi bố sao?”

Trương Sùng Quang cười lạnh: “Không cần sao, có thế trả lại cho tôi!”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1565: Con mẹ cậu!


Lục Thước đi thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm thế thật sao? Trương Sùng Quang, cậu phải hiếu là cậu đang chạm vào điều cấm kỵ đấy! Dù tôi có thể chấp nhận, cậu nghĩ Hoắc Doãn Tư có thể chịu được sao? Hôm nay cậu có thế xuống tay với tôi, ngày mai cậu có thể ra tay với nhà họ Hoắc, bình thường Hoắc Doãn Tư im lặng không nói gì, nhưng thủ đoạn của cậu ấy lại độc ác hơn tôi rất nhiều!”

Bỗng nhiên cậu ấy cười hai tiếng: “Chó sủa là chó không cắn, cậu thật sự nghĩ là tính tình cậu ấy tốt lắm sao?”

Đương nhiên Trương Sùng Quang hiểu hết.

Cậu ấy cười lạnh: “Lục Thước, chỉ có tám mươi tỷ đã làm cậu khốn đốn rồi sao? Sao vậy… Gọi viện binh rồi sao?”

“Con mẹ cậu!”

Lục Thước càng cười lạnh hơn: “Tôi sợ cậu chơi với lửa có ngày chết cháy!”

Cậu cúp điện thoại.

Rõ ràng cậu ấy rất tức giận, nhưng khi cậu ấy mở điện thoại ra, lại mở ra một bức ảnh.

Là bức ảnh chụp chung của cậu ấy và Trương Sùng Quang vào năm cậu ấy 16 tuổi.

Lúc ấy, bọn họ còn rất tốt.

Lục Thước đầy tâm sự về nhà, vừa về nhà đã thấy Lục Huân đang nấu cơm, cậu ấy bỏ cặp làm việc xuống lấy đồ trong tay cô ấy đi: “Sao em đang có thai mà cứ đụng linh tinh thế!”

Lục Huân mới có thai, bụng vẫn bình thường.

Nhưng cô ấy mặc quần yếm thỏa mái nhìn càng nhỏ bé hơn.

Lục Thước nấu cơm, cô ấy lại ở bên cạnh cậu ấy, nhỏ giọng nói: “Em muốn anh về nhà có cơm ăn luôn!”

Lục Thước cười.

Cậu ấy tập trung nấu ăn, nấu món thanh

đạm mà dinh dưỡng, Lục Huân thấy rất hạnh phúc.

Cô ấy biết cậu ấy buồn phiền vì chuyện của công ty, ôm nhẹ cánh tay cậu ấy nói: “Có phải Trương Sùng Quang đã hợp tác với Tư An Nhiên rồi không?”

Lục Thước lấy tay sờ đầu nhỏ của cô ấy.

Cậu bỗng nhiên nói: “Người Trương Sùng Quang thật sự muốn đối phó cũng không phải anh! Sau cùng, cậu ấy cũng sẽ không đưa tiền cho nhà họ Tư đâu.”

Lục Huân không hiếu.

Lục Thước cũng không nói rõ ràng, cậu ấy có quá nhiều tâm sự.

Cơm nước xong xuôi, cậu ấy ngồi trên sân thượng, lặng lẽ ngẩn người.

Lục Huân rót trà cho cậu ấy.

Lục Thước kéo cỏ ấy vào trong ngực, ôm cô ấy giống như ôm con cún nhỏ vậy, nói với cô ấy chuyện khi còn bé.

“Trong nhà cậu có rất nhiều con! Hoắc Tây bằng tuổi Trương Sùng Quang, nhưng Hoắc Tây là bé gái, lúc ấy chị ấy có thể mò mẫm tập đàn dương cầm, nhưng Trương Sùng Quang thì khác, cậu rất nghiêm khắc với cậu ấy, chính cậu ấy cũng vậy.”

Giọng nói của Lục Thước càng nhẹ hơn.

“Cậu ấy khác với bọn anh! Anh và Doãn Tư nếu không xuất sắc, bọn anh vẫn là bọn anh, nhưng Trương Sùng Quang thì khác. Từ nhỏ cậu ấy đã hiểu, nếu cậu ấy muốn được cậu đánh giá cao hơn một chút thì phải nỗ lực hơn nhiều.”

Lục Thước nhẹ giọng thở dài.

“Có lẽ, đó cũng không phải điều cậu ấy muốn!”

“Bây giờ, đây cũng không phải thứ cậu ấy cần, vì cậu ấy cần Hoắc Tây nên mới chấp nhận trở về con đường này.”

Lục Huân nghe được thì hơi bất ngờ.

Từ trước đến nay cô ấy luôn ngoan ngoãn, cô ấy dựa vào ngực Lục Thước nói nhỏ: “Vậy các anh sẽ xuống tay lưu tình với Trương Sùng Quang sao?”

Lục Thước lắc đầu.

Sẽ không! Nếu như cần bọn họ lưu tình, Trương Sùng Quang cũng không gọi là Trương Sùng Quang nữa.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1566: Cậu vì tôi hay vì Lục Thước?


Doãn Tư, em ấy sẽ không dừng tay.

Hoắc Tây cụp mắt, cô gọi điện thoại, Trương Sùng Quang gần như nhận ngay lập tức.

Hai người đều rất im lặng.

Rất lâu sau đó, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, dừng hợp tác với nhà họ Tư đi.”

“Cậu vì tôi hay vì Lục Thước?”

Hoắc Tây không trả lời câu hỏi của cậu, cô nói thẳng: “Cậu phải biết được kết cục khi hợp tác với nhà họ Tư.”

“Tôi biết! Nhưng tôi không quan tâm!”

Giọng của Trương Sùng Quang khàn đặc mà dịu dàng: “Hoắc Táy, cậu đến đây đi được không? Cậu bảo tôi không đi, cậu đồng ý ở lại, tôi sẽ không làm gì nữa!”

“Dựa vào cái gì!”

“Dựa vào cậu không buông bỏ được tôi! Dựa vào cậu yêu tôi! Hoắc Tây, tôi chính là một người hèn hạ như vậy đấy! Cậu nên hiếu rất rõ suy nghĩ của tôi bây giờ, cậu cũng từng nghĩ như thế để có được một người, cũng từng dùng hết tất cả các cách để giữ hắn ta lại bên cạnh có đúng không? Chỉ là bây giờ tôi phát triến nó hơn thôi!”

Hoắc Tây cười lạnh: “Cậu học được những thứ này ở nhà họ Hoắc sao?”

Trương Sùng Quang dịu dàng nói: “Không chỉ có vậy.”

Nói xong, cậu cúp điện thoại.

Cậu gửi tin nhắn Facebook cho cô, đó là thời gian và địa chỉ ký hợp đồng chính thức với nhà họ Tư, ở một câu lạc bộ.

Hoắc Tây lặng lẽ nhìn.

Tối hôm ấy, cô trở lại nhà họ Hoắc.

Hoắc Doãn Tư ở đó, cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa uống rượu vang đỏ.

Cứ như đang đợi cô.

Hoắc Tây ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cậu ấy.

Hoắc Doãn Tư cười nói: “Chị, chị muốn cầu xin cho Trương Sùng Quang sao?”

Hoắc Tây không lên tiếng.

Doãn Tư cụp mắt rót cho mình một ly rượu vang đỏ, cậu ấy nhìn màu đỏ của rượu, cười khổ: “Chị, chị đừng nghĩ là em muốn gây khó dễ anh ấy! Nhưng ngược lại anh ấy cứ dồn ép em? Em không ra tay thì anh ấy sẽ ra tay với chúng ta.”

Hoắc Tây cầm cái ly, cũng rót cho mình một ly rượu đỏ.

Cô yên lặng uống nửa ly.

Doãn Tư hơi ngả người về sau, ngẩng đầu nhẹ nhàng nhắm mắt: “Anh ấy là người điên! Anh ấy đã tính toán hết tất cả rồi, cũng đợi chúng ta chui vào trong! Không, chị, anh ấy đang đánh cược em chị có mềm lòng hay không! Anh ấy cổ ý đấy mình phá sản, tự ép mình vào đường chết!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1567: Năm phút trôi qua


Những người quan trọng của nhà họ Tư đều đến đây, anh cả của nhà họ Tư, Tư Văn Lễ và cả Tư An Nhiên cũng ở đây.

Trương Sùng Quang ngồi đối diện.

Nhà họ Tư đã nghĩ kỹ, cầm được tiền đầu tư xong sẽ giẫm đạp lên Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang vẫn cứ thản nhiên, chỉ có trợ lý bên cạnh cậu cực kỳ căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Tư An Nhiên rất thất vọng. Cô ta vốn tưởng Trương Sùng Quang là một người tài năng đáng để bồi dưỡng, không nghĩ đến cậu có thể tự đùa mình đến gần chết… Tư An Nhiên nói nhẹ: “Đây là hợp đồng chính thức! Tổng Giám đốc Trương, anh có thể ký tên rồi.”

Trương Sùng Quang nhận lấy tài liệu.

Cậu lặng lẽ nhìn một lát, trong phòng khách im lặng chỉ chờ cậu ký tên.

Ký, nhà họ Tư chết đi sống lại.

Mà Trương Sùng Quang sẽ tự giết chính mình.

Năm phút trôi qua, Trương Sùng Quang ngước mắt, đèn thủy tinh chiếu vào làm lộ khuôn mặt tái nhợt của cậu.

Cậu nhẹ nhàng buông con ngươi.

Cô, vẫn không đến.

Cậu cầm bút, ngòi bút chạm đến tờ giấy trắng như tuyết, dùng sức đến mức như muốn làm rách giấy…

Đúng lúc này, cửa mở ầm một tiếng.

Hoắc Tây đứng ở cửa.

“Chờ một chút!”

Hoắc Tây mặc quần áo ngủ, trên chân vẫn đeo dép đi trong nhà, cô mặc như vậy đến trước mặt Trương Sùng Quang, cô cong người nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu.

Trương Sùng Quang lặng lẽ nhìn cô.

Khóe mắt của cậu có một tia sáng không dễ thấy, Hoắc Tây cũng thế.

Xung quanh yên lặng, Tư An Nhiên cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Hoắc Tây, chúng tôi đang ký hợp đồng quan trọng!”

Hoắc Tây không quan tâm đến cô ta.

Cô nhẹ nhàng cầm tay Trương Sùng Quang, hợp đồng bị cô ném lên bàn.

Trái tim Trương Sùng Quang đập rộn ràng.

Cậu hỏi cô với giọng nói run rẩy: “Hoắc Tây, cậu chắc chắn chứ?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1568: Cậu dậy rồi sao?


Trương Sùng Quang đảo mắt qua người nhà họ Tư, lạnh nhạt nói: “Tôi lớn lên ở nhà họ Hoắc, sao mấy người lại tin tưởng tôi chứ?”

Nói xong, cậu rời khỏi phòng khách.

Hoắc Tây ngồi trong xe cậu, người kiêu ngạo như cô lúc này lại cuộn tròn người nằm trên ghế phụ lái của cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trương Sùng Quang hạnh phúc vì đã mất lại có được.

Nhưng cậu, cũng cẩn thận từng chút một.

Cậu lên xe, nghiêng người sờ nhẹ đầu của cô: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Hoắc Tây không nhúc nhích, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi cậu: “Nếu như tôi không đến, cậu sẽ làm sao?”

Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Những gì cậu nghĩ đến, tôi đều sẽ làm.”

Hoắc Tây không nói gì.

Cô cuộn tròn ở chỗ đó, giống như đã mất đi tất cả sức lực, cô không tranh cãi ‘âm ĩ với cậu, cũng không đứng dậy tát cho Trương Sùng Quang mấy cái, cô ấy im lặng đến đáng sợ.

Trương Sùng Quang hơi đau lòng.

Cậu nghiêng người hôn cô: “Tôi đưa cậu về!”

Hoắc Tây vẫn không nói gì, cậu thắt dây an toàn đưa cô về nhà của mình.

Trên đường đi, điện thoại của Trương Sùng Quang không ngừng vang lên.

Hầu hết là điện thoại của nhà họ Tư, rõ ràng bọn họ không cam lòng, hoặc chính là muốn mắng chửi cậu.

Sau đó, cậu trực tiếp khóa điện thoại.

Về đến nhà, Trương Sùng Quang ôm Hoắc Tây về phòng ngủ, cô không phản kháng nhưng khỉ cậu hôn cô, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Tôi muốn ngủ một lúc.”

Trương Sùng Quang nghiêng người, nhìn cô: “Cậu đang trách tôi sao?”

Rõ ràng cô đang trách cậu, dùng thủ đoạn hèn hạ ép cô trở về.

Dù tình cảm của cô với cậu là như thế nào, cô đều khó có thể nhìn cậu ngồi tù, đi chết.

Cho nên, Hoắc Tây hận cậu.

Hoắc Tây cười nhẹ: “Cậu biết, vậy tại sao còn làm?”

Bởi vì cậu nhớ cô, bởi vì cậu khát vọng có được cô.

Trương Sùng Quang không nói nên lời.

Cậu để cô ngủ, cậu lại đi ra nhà bếp nấu cơm

cho cô… Trong căn hộ rất yên tĩnh, đến khi cậu đã nấu xong đi gọi Hoắc Tây, cô đã ngủ rồi.

Dưới mắt còn hơi tím lại.

Rõ ràng, đã nhiều ngày cô không được ngủ ngon rồi.

Trương Sùng Quang nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Thật xin lỗi Hoắc Táy! Tôi không còn cách nào nữa.”

Cô không tỉnh, cậu ghé sát vào ngủ chung với cô.

Đến khi cô ấy thức dậy đã là chạng vạng tối.

Bên cạnh là cơ thể nóng bỏng của người đàn ông, là Trương Sùng Quang.

Cô kinh ngạc nhìn ngơ ngác rồi mới nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay/

“Cậu dậy rồi sao?” Trương Sùng Quang mở to mắt, giọng khàn đến không thể nghe rõ: “Cơm đã nấu xong rồi, cậu muốn ăn không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1569: Chúng ta ăn cơm!


Trương Sùng Quang nhìn cô.

Hoắc Tây lại không muốn nghe những lời đó, nói nhẹ: “Không phải nấu cơm xong rồi sao, tôi đói rồi, tôi muốn ăn!”

“Được! Chúng ta ăn cơm!”

Mắt cậu sâu thẳm, cậu muốn ôm cô dậy.

Nhưng Hoắc Tây từ chối.

Cò tựa vào đâu giường, cả người lộ ra sự mềm mại yếu ớt: “Tôi tự đi được! Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo.”

Chỗ này không có quần áo để cô thay.

Trương Sùng Quang đi ra phòng đế đ’ô, lấy cho cô chiếc áo lông của mình, còn có một cái quần thể thao bé hơn một chút, Hoắc Tây cao, vậy mà cũng mặc được.

Cô không tránh cậu, trực tiếp thay luôn.

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.

Khi cô cởi quần áo, bụng dưới bằng phẳng căng đầy có một nốt ruồi nhạt màu đỏ cực kỳ gợi cảm. Cậu vẫn nhớ rõ những đêm làm tình kia, cậu đã hôn lên viên nốt ruồi này vô số lần.

Mỗi lần, Hoắc Táy đều ôm sát cổ cậu.

Cô sẽ thấp giọng lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, đừng có hôn.”

Trương Sùng Quang nghĩ đến chuyện đã qua, mắt cậu để lộ sự cô đơn, cậu không nhịn được nhẹ nhàng sờ tóc cô.

Hoắc Tây cảm nhận được.

Hai mắt nhìn nhau im lặng suốt mấy giây.

Hoắc Tây nhếch môi dưới đi về phía phòng khách, Trương Sùng Quang trải gọn ga giường rồi mới ra ngoài.

Hoắc Tây ngồi trên bàn ăn chơi điện thoại.

Trương Sùng Quang làm nóng thức ăn rồi bê lên bàn, cậu vổn muốn rút điện thoại của cô nói cô không được chơi, nhưng hành động này lại thân mật quá, cậu sợ Hoắc Tây không vui nên nói nhẹ: “Ăn cơm xong rồi lại chơi!”

Hoắc Tây liếc cậu một cái rồi cất điện thoại đi.

Trương Sùng Quang múc cho cô một bát canh, khi Hoắc Tây ăn canh, cậu hỏi vu vơ: “Hôm nay ở văn phòng luật không có chuyện gì sao?”

Hoắc Tây dừng một lúc.

Cô ngay thẳng cười nói: “Không phải tôi đi với cậu sao?

Lời này không mặn không nhạt, đừng nói

đến dỗ ngon dổ ngọt gì hết, sao Trương Sùng Quang lại không hiếu được, nhưng cậu cũng chỉ có thể giả vờ như không hiểu mà thôi.

Cậu nấu cơm rất ngon, Hoắc Tây không muốn hành hạ dạ dày của mình, có cơm ăn thật tốt.

Cơm nước xong xuôi, cô ngồi lên ghế sofa tiếp tục chơi điện thoại.

Cô tải mấy trò chơi linh tinh, thấy cũng không tệ lắm.

Trương Sùng Quang làm xong hết việc nhà, cậu đến ngồi cạnh cô, bật tivi, sau đó rất tự nhiên kéo Hoắc Tây lại. Trên màn hình tivi đang chiếu phim tình cảm, cậu hôn lên trán cô dịu dàng nói: “Bộ phim này tôi đã từng nghe cậu nhắc đến, cậu không muốn xem sao?”

Hoắc Tây tiếp tục chơi trò chơi của mình.

Cô hờ hững nói: “Xem sau đi!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1570: Cậu muốn làm không?


Cậu vén chăn lên nằm chết dí lên cạnh cô.

Cậu vươn tay ra, cơ thế mảnh khảnh của cô rơi vào ngực cậu, cậu rất kiên nhẫn hôn cô.

Hai tay len lỏi giữa những sợi tóc của cô, càng hôn càng sâu.

Rất lâu sau đó, cả hai đều thở gấp, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng khàn đến không nghe rõ: “Mặt cậu đỏ thật đây.”

Hoắc Tây chống đỡ vai cậu, hô hấp hơi hỗn loạn.

Cô hỏi cậu: “Cậu muốn làm không?”

Chắc chắn là Trương Sùng Quang muốn, một tay cậu chống lên giường, một tay ôm lấy cơ thể của cô, hôn cô mạnh mẽ hơn nữa… Hai người đều còn trẻ tuổi, một lúc đã không nhịn được.

Khi kết hợp với nhau, cậu ghé sát tai cô hỏi cảm giác của cô.

Hoắc Tây không chịu nói.

Mặt của cô luôn để ở bên cạnh vai cậu, cô rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng không chịu được cô mới nhẹ nhàng hừ ra tiếng.

Đây có lẽ là lần làm tình yên ắng nhất của bọn họ.

Nhưng Trương Sùng Quang vẫn không thể kìm lòng mà mất kiếm soát.

Sau vài lần, Hoắc Tây mệt mỏi ngủ luôn, ngay cả sức lực để đi tắm cũng không có.

Trương Sùng Quang cầm khăn nóng lau sạch sẽ cho cô.

Cậu không nỡ ngủ.

Cậu nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô giống như khi còn bé.

Một lúc sau mặt cậu nóng lên.

Chuyện cậu vừa làm với Hoắc Tây cũng không phải việc lúc còn bé.

Nhưng cậu không nhịn được!

Cô đã lớn rồi, trở thành một người phụ nữ trưởng thành, vừa cá tính vừa xinh đẹp… Vừa mới nghĩ đến việc sau khi kết hôn bọn họ có thể sinh ra mấy Tiếu Hoắc Tây hoặc Tiểu Sùng Quang,

khuôn mặt cậu đã dịu dàng hẳn.

Cậu biết Hoắc Tây đang đợi cậu chán ngán.

Nhưng sao cậu có thể…

Cậu đã rất vất vả mới có được cô!

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tây vẫn chưa tỉnh ngủ, tiếng điện thoại vang lên.

Là Hoắc Minh gọi đến.

Trương Sùng Quang nhổm người dậy, suy nghĩ rồi nghe điện thoại: “Chú Hoắc?”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1571: Người muốn đối xử tốt với Hoắc Tây


Trương Sùng Quang khẽ gọi một tiếng.

Hoắc Minh hừ lạnh: “Khi cháu còn nhỏ chú đã dạy cháu như thế nào? Chú đã từng dạy cháu đem chuyện tình cảm cá nhân và sự nghiệp gộp lại với nhau chưa, nhưng lần này cháu lại hoàn toàn lợi dụng tất cả mọi người! Cháu chỉ đơn giản là đánh cược xem Hoắc Tây có quan tâm cháu không, con bé không nỡ đế cháu đi xuống vực thẳm, nhưng Sùng Quang à… Chính cháu cảm thấy như vậy có công bằng với Hoắc Tây không?”

Đương nhiên Trương Sùng Quang biết là không công bằng.

Cậu nghẹn ngào nói: “Chú Hoắc, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy!”

Hoắc Minh cười gượng: “Ha ha! Người muốn đối xử tốt với Hoắc Tây có nhiều lắm!”

Nhưng người làm bổ như ông sao có thể không biết, uy hiếp duy nhất của Hoắc Tây chính là Trương Sùng Quang. Tên nhóc hư đốn này cũng biết nên mới nuốt sạch Hoắc Tây như vậy!

Hoắc Minh cũng không nói nhiều, rất nhanh đã cúp điện thoại.

Trương Sùng Quang thả điện thoại xuống thì thấy Hoắc Tây đã tỉnh.

Cô nằm trên gối nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ gì.

Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô: “Cậu dậy rồi sao?”

Hoắc Tây không tránh đi, chờ cậu hôn xong, cô nói nhỏ: “Sau này đừng nghe điện thoại của tôi.”

Trương Sùng Quang nhìn cô: “Điện thoại của chú Hoắc! Sao vậy, cậu không vui sao?”

Hoắc Tây cầm lấy áo sơ mi, đứng dậy: “Chúng ta không có thân thiết đến thế đâu!”

Trương Sùng Quang nghe hiểu ý tứ của cô, cậu nắm được tay cô, kéo cô xuống dưới người mình, cậu nhìn cô và bất đắc dĩ nói: “Hoắc Tây, tôi không chơi đùa đâu! Tôi nghiêm túc đấy.”

Hoắc Tây ngấng đầu, phía trên là khuôn mặt đẹp trai của cậu.

Cô nhẹ nhàng sờ mặt cậu, cười nhạt: “Tôi thật sự thích cậu! Làm chuyện đó với cậu cũng rất thoải mái, nhưng còn kết hôn… Tôi chỉ có thể nói dưa hái xanh không ngọt đâu.”

“Nếu tôi muốn kết hôn với cậu thì sao?”

Hoắc Tây vần cười nhạt: “Trương Sùng Quang, cậu đã ép tôi quay lại chấp nhận cậu!

Chúng ta đã nằm trên một cái giường rồi, làm sao vậy, chúng ta không kết hôn cậu còn muốn giống đàn bà náo loạn ‘âm ĩ ép tôi kết hôn với cậu sao?”

Cô không cho rằng bây giờ cậu dám chết nữa.

Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú, một lúc sau cậu cũng cười.

Đúng vậy, đây mới là Hoắc Tây.

Ngoan ngoãn kết hôn với cậu không phải tính cách của cô!

Hoắc Tây đấy cậu ra, vừa đi về phòng tắm vừa nói: “Buổi chiều tôi còn có việc! Hơn nữa… Tôi cũng có chuyện quan trọng không thể ở cùng cậu mãi được! Cuối tuần mà rảnh thì hẹn nhau đi!”

Trương Quang Sáng trần trụi tựa vào đầu giường.

Sao cậu cứ thấy không đáng tin như vậy chứ, Hoắc Tây nhún nhường là chấp nhận làm bạn tình với cậu sao?

Nhưng cậu còn không thể phản bác được!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1572: Tiểu Huân?


Nhưng bây giờ, cô lại hơi ngưỡng mộ.

Mang thai vui vẻ như vậy, tình cảm chắc chắn rất tốt!

Hoắc Tây đang muốn rời đi lại gặp được người quen, là Lục Huân.

Lục Huân đi ra một mình.

Thật ra cô ấy chỉ nhỏ hơn Hoắc Tây một hai tuổi nhưng cô ấy ăn mặc cứ như học sinh cấp ba vậy, chiếc quần yếm màu vàng làm lộ ra dáng người nhỏ bé, cô ấy đang ở trong cửa hàng tỉ mỉ chọn đồ cho con.

Hoắc Tây đi vào: “Tiểu Huân?”

Lục Huân rất kinh ngạc: “Chị Hoắc Tây?”

Hoắc Tây cầm lấy con vịt nhỏ cô ấy đang xem, bóp hai lần, con vịt nhỏ này phát ra tiếng quạc quạc rất đáng yêu.

“Thích không? chị mua cho em nhé?”

Khuôn mặt Lục Huân đỏ ửng: “Nếu thả vào bồn tắm chắc chắn sẽ rất vui.”

Hoắc Tây nhìn kỹ cô ấy, nghĩ hơn nửa ngày, bình thường đúng là không nhìn ra.

Nhất định là do tên biến thái Lục Thước kia dạy dỗ.

Cô cũng thấy con vịt nhỏ hay ho nên mua liền bốn con, ném hai con vào trong xe của mình.

Cô rảnh rỗi không có việc gì nên đi ăn với Lục Huân, lại đưa cô ấy về căn hộ.

Lúc đi lên xe, một người đàn ông trung niên đứng cạnh xe cô, lén lút hết nhìn trái lại nhìn phải.

Hoắc Tây cau mày: “ông tìm ai?”

Nhưng khi cô nhìn rõ, cô giật mình, đây lại là bố của Trương Sùng Quang.

Bổ Trương liếm mặt cười: “Là Hoắc Tây đúng không! Sùng Quang có nhắc đến bác với cháu không?”

Hoắc Tây biết được cáu chuyện về vị này.

Trong lòng cô rất chán ghét người đàn ông

này.

Cô khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh: “Cậu ấy nên kể với tôi về ông sao?”

Bổ Trương hơi thẹn quá hóa giận, nhưng vì tiền ông ta vẫn nén giận: “Trước đây không nói cũng không sao hết, bây giờ nói cũng được! Hoắc Tây… Bác biết hai đứa sắp kết hôn, hôn lề được tổ chức khi nào, làm ở đâu đấy?”

Hoắc Tây dựa vào thân xe, nói thẳng vào vấn đề: “Ông muốn tiền có đúng không?”

Bố Trương cười: “Bác thích người thông minh như vậy đấy.”

Sau đó ông ta để lộ ánh mắt tham lam: “Sùng Quang bây giờ có tương lai! Bác cũng không cầu thằng bé có thế nhận người bố như bác, nhưng nghĩ lại thì Tống Giám đốc Trương tiếng tăm lừng lẫy lại có một người bố bết bát như vậy, một khi có tin tức truyền ra thì không chỉ ảnh hưởng một ít đến danh tiếng của thằng bé đáu, người làm ăn như nhà họ Hoắc các cháu không phải quan trọng nhất là cái này sao!”

Nói xong, ông ta cười khà khà.

Hoắc Tây cụp mắt, đá một cục đá: “Được thôi! Ông mau hủy hoại cậu ấy đi! ông không nhanh lên tôi còn xem thường ông!

Họ Trương sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1573: Cô ta hận!


Cô ta nhìn bố Trương, giọng nói dịu dàng: Cháu đã quen Sùng Quang rất nhiều năm rồi! Nếu bác không ngại thì cháu mời bác ăn cơm.”

Bố Trương cũng đã trải qua đầy tình yêu nam nữ.

Ông ta nhìn một cái là nhận ra người phụ nữ này thích con của mình.

Dù chỉ là người tàn phế, nhan sắc cũng không so được với vị kia của nhà họ Hoắc, nhưng cô ta tôn trọng ông ta!

Hơn nữa, có thể lấy được điều béo bở từ người thích Sùng Quang chứ.

Bổ Trương bước đến đường cùng, cũng không giữ thể diện nữa, trực tiếp nói: “Cháu có thể cho bác bao nhiêu?”

Thấm Thanh Liên lấy một trăm ngàn ra từ ví da.

“Một chút tiền ấy, bác cứ cầm tiêu trước đi!”

Bổ Trương mặt mày hớn hở, đã rất lâu ông ta khồng có nhiều tiền như vậy rồi, ông ta ước lượng tiền cười: “Bác thấy Sùng Quang đúng là có mắt như mù, không thấy được điểm tốt của cháu! Cháu yên tâm, bác sẽ nói tốt cho cháu.”

Thẩm Thanh Liên cười nhẹ.

Cô ta đưa bố Trương qua ăn cơm, còn chuẩn bị nhẹ nhàng thoải mái cho người ở lại nhà của mình.

Cô ta nghĩ, chỉ cần bố Trương ở lại chỗ cô ta,

Trương Sùng Quang cuối cùng cũng sẽ thay đổi thái độ, biết được ai mới là người thật sự tốt với cậu.

Buổi tối, bố Trương mặc một chiếc quần đùi.

Ăn uống no nê.

Ông ta nằm trên ghế sofa gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang: “Sùng Quang à, là bố đây! Bây giờ bố đang ở nhà của Tiếu Thấm! Bố nói chứ Tiếu Thấm này không tệ, cũng yêu con tha thiết! Con suy nghĩ kỹ đi, Tiểu Thấm mới là người phụ nữ phù hợp với con, con nhóc kia của nhà họ Hoắc cực kỳ lạnh lùng, sao làm vợ của con được?”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “ông đến tìm Hoắc Tây rồi à?”

“Con nhóc kia suýt nữa thì đâm chết bố rồi!”

Trương Sùng Quang im lặng mấy giây, giọng nói lạnh lẽo mà cứng rắn: “Tốt nhất ông đừng đến tìm cô ấy nữa! Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!”

Cậu cúp điện thoại.

Bổ Trương alo vào điện thoại mấy lần.

Sau đó, ông ta tức giận đến mức ném điện thoại!

Thấm Thanh Liên hơi thất vọng, xem ra Trương Sùng Quang cũng không quan tâm gì đến bố mình, chút tiền này của cò ta đã mất trắng rồi.

Cô ta muốn mời bố Trương rời đi.

Nhưng vừa bắt đầu cô ta đã tính sai rồi, mời thần dễ tiễn thần mới khó.

Bố Trương cười khà.

Ông ta cười đến lộ hàm răng đen vàng, nhổ bỏ cây tăm trong miệng: “Tiểu Thẩm, không phải cháu rất hiếu thảo sao, sao bây giờ lại muốn đuổi bác của cháu đi chứ! Bác thấy chỗ này của cháu rất vắng vẻ, chân cháu lại không tiện, bác ở đây cũng tiện chăm sóc cháu!”

Ông ta đã nhìn ra, Sùng Quang không có hứng thú với người phụ nữ này.

Dù cô ta là người tàn phế, nhưng cô ta lại có tiền lại chăm sóc da non thịt mềm.

Đã rất lâu ông ta không chạm vào phụ nữ xinh đẹp rồi.

Trên người Thẩm Thanh Liên chỉ mặc một bộ đồ ngủ, mỏng đến xuyên thấu, rõ ràng là muốn quyến rũ đàn ông!

Ông ta kéo nhẹ một cái, Thẩm Thanh Liên đã ngồi trên đùi ông ta, giữa ông ta và cơ thể trắng nõn của cô ta chỉ cách nhau một lớp quần.

Thấm Thanh Liên hét lên: “ông muốn làm gì?”

Người đàn ông thở hổn hển: “Tất nhiên là thương cháu rồi! ôi, phù sa không chảy ruộng

ngoài, Sùng Quang không thích cháu thì bác thương cháu! Bác không kém hơn Sùng Quang, những năm này bác luôn thương yêu phụ nữ mà.”

Thẩm Thanh Liên cố hết sức giãy dụa.

Nhưng sao cô ta có thế chống cự được một người đàn ông phát dục?

Chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô ta bị xé rách, sau đó cô ta trực tiếp bị người đàn ông chiếm lấy…

Khi làm vợ chồng với Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng chưa từng phát sinh quan hệ.

Cô ta vẫn là lần đầu tiên, lại bị một người đàn ông thô lỗ như thế này đùa bỡn không chút thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1574: Xe cảnh sát


Thẩm Thanh Liên gọi điện thoại.

Bên đó cha Trương chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc vẫn còn đang gặm dưa hấu.

Gặm dưa hấu xong thì cơ thế có hơi chộn rộn.

Nhớ đến da thịt mịn màng của người phụ nữ nằm trên giường, người đàn ông vuốt môi đi vào phòng ngủ lần nữa… Nhưng lần này ông ta vần chưa kịp quát tháo thì cánh cửa bị đạp tung.

Xe cảnh sát dẫn ông ta đi, trên người Thẩm Thanh Liên khoác tấm thảm len, sắc mặt tái nhợt đươc đấy trên xe lăn.

Cô ta được đưa đến bệnh viện để kiểm tra vết thương, và lấy mẫu ADN để so sánh.

Cha Trương ở bên trong vẫn cực kỳ ngạo mạn, ông ta yêu cầu gặp luật sư của mình.

Bây giờ ngay cả nơi ở ông ta cũng không có, thì lấy đâu ra luật sư, cuối cùng ngồi sờ lấy sống mũi: “Tôi gọi điện cho con trai tôi, nó là ông chủ lớn, chút chuyện này không thế giải quyết không xong được.”

Cuối cùng, chú đội mũ bên này vẫn phải gọi Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang, một cái tên quen thuộc.

Kết quả người đến ăn mặc bảnh bao, rõ ràng là một tinh anh trong xã hội thượng lưu.

Bốn giờ sáng, vẻ mặt Trương Sùng Quang không tốt lắm.

Một mặt là ai cũng có giờ gắt ngủ, mặt khác là người cha cầm thú của cậu đã làm ra những việc mà súc vật làm, mặc dù cậu cảm thấy chuyện này ít nhiều gì là do Thẩm Thanh Liên tự mình gây chuyện.

“Sùng Quang, cứu bổ.”

Cha Trương nhìn thấy Trương Sùng Quang đến thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy..

Ông ta nhìn đằng sau mở miệng hỏi: “Con không đưa luật sư đến sao? Chuyện này ít nhất phải mời cho bố một đoàn luật sư chứ, con bé nhà họ Hoắc không phải là giỏi lắm sao? Cứ để cho nó đi kiện giúp bố đi.”

Trương Sùng Quang bực mình cười: “Sao tối qua Hoắt Tây không tông chết ông đi chứ.”

Cha Trương hổ thẹn.

Qua một lúc sau, mồm miệng ông ta gay gắt nói:” Là cô ta mời bố ở lại, tối qua lại ăn mặc như vậy đế câu dẫn bố, chuyện này không thể trách bố được, con nói đi nam đơn gái chiếc xảy ra một số

chuyện không phải bình thường lắm sao?”

Ông ta dừng lại: “Con trả một ít tiền dàn xếp cho bổ đi.”

Trương Sùng Quang không muốn quản những chuyện này.

Nhưng hai người này, người đàn ông có quan hệ huyết thống với cậu, người thì đã từng sống chung với cậu.

Lâm Tòng còn là đối tác kinh doanh với cậu.

Bây giờ người cha cầm thú của cậu lại qua lại với vợ cũ Lám Tòng.

Chỉ nghĩthôi Trương Sùng Quang đã thấy khó xử.

Cậu không trả lời, cậu hi vọng kẻ súc sinh này ngồi mọt gông trong tù.

Lúc Trương Sùng Quang rời đi, cha Trương lo lắng: “Sùng Quang, con nói đi, con muốn như thế nào? Con sẽ không vì một người phụ nữ mà bất hòa với cha ruột của mình đấy chứ?”

Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “ông chuấn bị ngồi tù đi.”

Nói xong cậu liền đi ra ngoài.

Khi đi ra ngoài, trời vẫn chưa sáng hẳn, cậu ngồi vào trong xe hít thật sâu một làn hơi lạnh, lặng lẽ hút một điếu thuốc, sau đó lái xe đến bệnh

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1575: Anh đến xem chuyện cười của tôi sao?


Sự việc là do cha ruột của cậu làm, ít nhiều gì cậu phải lấy kinh tế bồi thường cho Thẩm Thanh Liên, còn như vụ kiện của bọn họ thì cậu không phải quá quan tâm.

Thấm Thanh Lien vẫn đang còn đập vỡ đồ đạt, tâm trạng vô cùng kích động.

Trương Sùng Quang đợi cô ta bình tĩnh lại, cậu mới kéo một chiếc ghế dài qua ngồi xuống đối diện với cô ta.

“Anh đến xem chuyện cười của tôi sao?”

Khóe miệng Thẩm Thanh Liên chứa nụ cười nhạt: “Trương Sùng Quang, bây giờ anh vui lắm phải không? Còn có Hoắc Tây có phải cũng yên tâm lắm phải không? Tôi đã thành chiếc giày rách rồi, sau này chẳng có cách nào quấn lấy anh nữa phải không?”

Trương Sùng Quang có vẻ bình tĩnh nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Hoắc Tây.”

Thẩm Thanh Liên ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống.

“Tại sao cái kẻ súc sinh kia không xâm hại cô ta?”

Trương Sùng Quang không lên tiếng, cậu nghĩ, nếu như đổi lại là Hoắc Tây có lẽ cô đã đánh cho kẻ súc sinh kia một gậy chấn động não, cô mạnh mẽ vậy thì sao có thể chịu thiệt được chứ.

Hoắc Tây cũng sẽ không đưa người về nhà.

Nhưng cậu không nói gì.

Thấm Thanh Liên nhìn cậu lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nộp đơn thẩm tra xử lí công khai, Trương Sùng Quang, anh đừng nghĩ là sẽ bàng quang không màng đến, tôi muốn anh sẽ thân bại danh liệt với tôi.”

Trương Sùng Quang lôi ra một quyến chi phiếu ở trong túi áo ra.

Cậu viết tờ chi phiếu năm mươi triệu, khẽ đặt trên đầu giường của Thấm Thanh Liên.

Cậu nói: “Tôi biết lần đầu tiên của phụ nữ rất quý giá, xảy ra chuyện như thế này tôi rất lấy làm tiếc, tôi sẽ không mời luật sư cho ông ta, cùng lắm thì ông ta sẽ tự mời pháp luật giúp đỡ.”

Thẩm Thanh Liên nhìn tờ chi phiếu: “Anh đang bàn điều kiện với tôi đấy à?”

“Trương Sùng Quang, ở trong mắt anh, lần đầu tiên của tôi trị giá với chút tiền này sao?”

Cô ta cầm tờ chi phiếu xé nát.

Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn cô ta, trong mắt cậu chẳng có cảm tình gì cả, bình tĩnh không chút dao động.

Qua một lúc, cuối cùng cậu không giả vờ ngốc nữa, mà lựa chọn việc nói rõ mọi chuyện với cô ta: “Thẩm Thanh Liên, đúng, tôi đã từng sống chung với cô, khi tôi mới đến Mỹ thì có chút bế tắc, tôi cảm thấy tính cách con gái của cô khá thích hợp với tôi, nhưng khi tôi phát hiện ra tôi không còn tình cảm với cô nữa thì tôi đã chọn nói rõ ràng với cô, sau đó cô kết hôn với Lâm Tòng, tôi cho rằng việc chung sống lâu dài của chúng ta không hề đáng nói, tôi vẫn rất hòa thuận với Lâm Tòng và cô, tôi tự nhận không hề mập mờ với cô, cũng chẳng làm việc gì có lỗi với Lâm Tòng.”

“Ngược lại là cô, sau khi phát hiện tôi và

Hoắc Tây bên nhau, lại cố ý chạy đến để Hoắc Tây phát hiện.”

“Cô ly hôn với Lâm Tòng, cô muốn theo đuổi tôi, đó là chuyện của cô, tôi sẽ không có trách nhiệm đối với chuyện này.”

Trương Sùng Quang nói rất rõ ràng sau đó nhìn Thẩm Thanh Liên.

“Trương Sùng Quang, anh là đồ khốn nạn.”

Thẩm Thanh Liên thẹn quá hóa giận, cò ta cầm lấy cái gối đánh cậu, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chụp lấy.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1576: Áo sơ mi màu trắng


Lúc này Thẩm Thanh Liên vô cùng nhớ Lâm Tòng.

Nếu là Lâm Tòng, chắc chắn sẽ không đành lòng đối xử với cô ta như vậy.

Trương Sùng Quang rời bệnh viện, cậu lái xe thẳng đến dưới lầu của căn hộ Hoắc Tây đợi người.

Hoắc Tây xuống lầu thì vừa hay nhìn thấy cậu.

Cô dừng một lúc rồi vẫn mở cửa xe lên xe.

Trương Sùng Quang biết cò không có thói quen tự làm bữa sáng, nên cậu đưa cho cô một túi đồ ăn sáng, là bánh hành và sữa đậu nành cô yêu thích, Hoắc Tây mở ra hớp vài ngụm: “Sao đến đây sớm vậy?”

Trương Sùng Quang nghiêng đầu sang nhìn cô.

Có lẽ hôm nay Hoắc Tây phải ra tòa nên ăn mặc rất sáng sủa.

Áo sơ mi màu trắng, khoác bên ngoài áo gió

màu đen, mái tóc đen dài buông xõa… Cậu khẽ chạm vào sống mũi cao thẳng của cô, giọng nói khàn khàn: “Có phải tối qua em đụng phải ông ta không?”

Hoắc Tây nhớ lại mới biết cậu đang nói đến ai.

Cô ừ một tiếng.

Một lúc sau cô ngước mắt lên hỏi cậu: “Sao vậy? Ông ta tìm anh à?”

Trường Sùng Quang ngừng lại, rồi kể hết mọi chuyện của Thấm Thanh Liên bằng âm thanh trầm thấp, Hoắc Tây cau mày.

Cô hiểu Thấm Thanh Liên sẽ làm gì.

Chẳng phải muốn hủy hoại thanh danh của Trương Sùng Quang sao.

Có một người cha như vậy thì tương lai của Trương Sùng Quang trong giới kinh doanh, không chết cũng phải lột bỏ lớp da này.

Cô không phát biểu ý kiến của mình.

Cô sẽ không tỏ ra thông cảm với Thấm Thanh Liên, nhưng cô cũng sẽ không ném đá xuống giếng, vì cô cũng là phụ nữ.

Trương Sùng Quang nói nhỏ: “Quả thật anh có rất nhiều cách để có thể khiến Thấm Thanh Liên thỏa hiệp, nhưng mà Hoắc Tây à… Anh không muốn làm như vậy, vì điều đó quá bỉ ối.”

Hoắc Tây có thể hiểu cậu.

Cô nở nụ cười tự nhiên: “Anh tự mình đưa ra chủ ý vậy.”

Trương Sùng Quang nhẹ nắm lấy tay cô: “Em… sẽ không để ý chứ?”

Cho dù đã đoạn tuyệt qua lại từ lâu, nhưng cậu là con trai của người đó, sau này danh tiếng của cậu sẽ không dễ nghe.

Vậy cô vẫn sẽ ở bên cậu chứ?

Hoắc Tây suy nghĩ: “Thực sự chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Trương Sùng Quang, nghiêm khắc mà nói thì hai chúng ta không ở cùng chiến tuyến, nên anh có giải quyết Thấm Thanh Liên như thế nào cũng không liên quan nhiều đối với em.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1577: Cô biết mấy phần


Dưới chân đã có bốn năm đầu thuốc rồi, rõ ràng là anh ta đến tìm cô.

Hoắc Tây đi đến mở xe ném túi đựng giấy tờ vào bên trong, cô hờ hững hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”

Ánh mắt Lâm Tòng có chút thâm.

Anh ta cũng không thân với Hoắc Tây, nhưng cha chú lại có mấy phần giao tình.

Anh ta gật đầu: “Đúng, tìm cô có chút việc.”

Hoắc Tây chỉ vào quán cà phê đối diện: “Vào đó nói đi.”

Mấy phút sau cô khuấy cà phê chờ Lâm Tòng lên tiếng.

Lâm Tòng nhẹ nhàng nói: “Cô biết mấy phần về chuyện của Thấm Thanh Liên?”

Hoắc Tây nhìn anh ta.

Lâm Tòng cười cay đắng: “Tuy tôi có kết hôn với cô ấy vài năm, nhưng trong lòng cô ấy luôn chứa Sùng Quang, Hoắc Tây, cô có mọi thứ, tôi

nghĩ chỉ cần cô muốn thì đàn ông xuất sắc như thế nào thì cô cũng có thế tìm được, chi bằng…”

“Chi bằng nhường Trương Sùng Quang cho cô ta sao?

Hoắc Tây hỏi.

Lâm Tòng cúi đầu uống cà phê có chút đau khổ.

Hoắc tây mỉm cười: “Lâm Tòng, anh thật hào phóng, Thấm Thanh Liên là vợ của anh, vậy mà anh đi tìm chồng cho cô ta sao? Chỉ có điều có thể anh sai rồi, Trương Sùng Quang không phải là đồ vật của tôi, tôi cũng không làm chủ cho anh ấy được.”

Lâm Tòng định nói thì Hoắc Tây cắt ngang lời anh ta.

“Lúc còn nhỏ tôi cũng đã từng cảm thấy Trương Sùng Quang là của tôi.”

“Nhưng rõ ràng là hiếu lầm, anh ấy ra đi… nhiều năm sau anh ấy quay lại tìm tôi, cũng không phải vì anh ấy là của tôi, mà là anh ấy có muốn đoạn tình cảm này hay không thôi.”

Lâm Tòng ngây người, anh ta bất giác hỏi: “Giữa cô và cậu ta…”

Hoắc Tây khẽ cười: “Không có gì để nói.”

vẫn chưa uống hết ly cà phê cô đã đứng dậy, trước khi đi cô còn nói: “Lâm Tòng, nếu ôm chuyện quá nhiều, không những làm hại người đó cũng sẽ làm hại chính mình, thật ra sự hy sinh của anh trong mắt người khác không đáng một xu.”

Hoắc Tây rời đi.

Lâm Tòng ngồi đó chầm chậm uống xong cà phê.

Anh ta nghĩ, Hoắc Tây sáng suốt.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1578: Cậu nhìn cô không trả lời


Vì sao năm đó Lâm Tòng lấy Thấm Thanh Liên?

Trương Sùng Quang chỉ suy nghĩthôi, sau lưng cậu đã toát mồ hôi lạnh, nhưng cậu không hỏi quá nhiều.

Cậu lái xe thẳng đến căn hộ của mình.

Hoắc Tây nhắc nhở cậu: “Hôm nay không phải cuối tuần.”

“Không phải cuối tuần thì không thể ngủ với em sao?” Giọng Trương Sùng Quang lạnh lùng có chút đáng sợ.

Hoắc Tây nghiêng đầu liếc nhìn cậu.

Lần này quay lại với nhau nhưng giữa bọn họ lại không nói chuyện quá nhiều, chung quy là có ngăn cách bởi gì đó.

Tinh cảm của Trương Sùng Quang khiến Hoắc Tây thở không nối.

Cô nghĩ, có phải năm đó cậu cũng cảm thấy như vậy không, vì vậy mới muốn trốn chạy?

Đến căn hộ của cậu, cậu bế Hoắc Tây vào phòng ngủ.

Trời vẫn chưa tối, trong phòng ngủ được bao phủ một lớp ánh sáng hoàng hôn, sáng lờ mờ.

Không phải Hoắc tây quá muốn làm chuyện đó.

Cô đá cậu một cái: “Rèm cửa.”

Trương Sùng Quan đưa tay ra ấn nút, trong

phòng ngủ chuyển sang màu tối, hơi thở của cậu quyến rũ người ta… Hoắc Tây vùi đầu vào gối để cậu dùng cái đó.

Trương Sùng Quang hôn môi cô, anh chống lên cô và lẩm bấm: “Hoắc Tây, chúng ta sinh con đi.”

“Ha, nghĩ hay thật.”

“Em là cô gái chưa kết hôn, dựa vào cái gì mà sinh con cho anh.”

Trương Sùng Quang ôm lấy eo cô, hôn cô mãnh liệt, một lúc sau bờ môi của cậu di chuyển đến sau tai cô: “Vậy sao em lại ngủ với anh?’

Hoắc Tây đạp cậu một phát: “Không phải vì anh động tình sao?”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn cô, ánh mắt có chút sâu sắc.

Một lúc sau cậu mở ngăn kéo để sử dụng biện pháp theo yêu cầu của cô.

Rõ ràng cậu có suy nghĩ, sau khi làm lui làm tới hai lần thì bắt đầu phân tâm, không nhiệt tình nhưng cũng chiếm lấy cô không buông, Hoắc Tây thì cứ vùi đầu trong gối ngủ.

Khi Trương Sùng Quang phát giác thì anh hôn cô lên mái tóc ấm ướt của cô.

Lúc này, màn đêm buông xuống.

Cậu nhìn đồng hồ mới biết đã tám giờ tối rồi, Hoắc Tây đang ngủ bên dưới người cậu.

Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động.

Cô cũng cảm thấy ở cùng anh… không thú vị sao.

Cậu đứng dậy, sau khi lao đi tắm lại bắt đầu làm bữa tối cho cô, bữa ăn dinh dưỡng đơn giản, ba món mặn một canh, sau khi nấu xong thì cậu vào phòng ngủ gọi cô dậy.

Hoắc Tây đã tỉnh rồi.

Cô đang ngồi lặng lẽ ngơ ngác ở đầu giường.

Trương Sùng Quang đi đến bên giường khẽ vuốt tóc cô: “Vừa rồi em ngủ say quá.”

Hoắc Tây cười: “Làm những chuyện này đã không còn đam mê nữa, Trương Sùng Quang, hay chi bằng chúng ta buông tha cho nhau sớm một chút đi.”

Cậu nhìn cô không trả lời.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1579: Không ngủ được à?


Trương Sùng Quang gần như cố chấp một cách bệnh hoạn đối với mối quan hệ này.

Hoắc Tây đối xử với cậu không tốt như trước nữa, có hơi lạnh nhạt, rõ ràng cậu không hài lòng, nhưng vẫn nhất quyết muốn sống chung với nhau như thế này.

Một thời gian dài, bọn họ như những người xa lạ sống cùng nhau, thỉnh thoảng ăn ngủ cùng nhau nhưng thực sự rất ít khi nói chuyện với nhau.

Thường vào ban đêm, Hoắc Tây tỉnh lại, cô sẽ thấy Trương Sùng Quang đang chống tay và lặng lẽ nhìn cô.

Ánh mắt cậu mãnh liệt đến mức không thể bỏ qua.

“Không ngủ được à?”

Hoắc Tây ngồi dậy, trước khi đi ngủ cậu đã đòi hỏi hai lần, cô không còn sức đi tắm và thay quần áo nên mặc tạm chiếc áo sơ mi đen của cậu vào, nó rộng thùng thình khoác trên người, tạo một cảm giác mong manh, mỹ miều.

Hiếm khi cô nguyện ý nói chuyện với cậu.

Trương Sùng Quang vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp, khẽ ừ bằng giọng mũi.

‘Vi chuyện của Thẩm Thanh Liên?”

Hoắc Tây làm trong ngành luật, đương nhiên biết rõ diễn biến vụ án của Thấm Thanh Liên, người phụ nữ đó chắc chắn muốn hủy hoại Trương Sùng Quang, cô suy nghĩ một lúc: “Anh có muốn giúp không?”

Trương Sùng Quang lắc đầu,nói không cần.

Cậu là một doanh nhân, cũng không tham gia chính trị, nhiều nhất là mang tiếng xấu.

Hoắc Tây cũng không hỏi nữa.

Cô nằm xuống, quay lưng về phía anh nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc một cơ thể ấm nóng dán sát vào lưng cô.

“Hoắc Tây, em vẫn còn quan tâm đến anh đúng không?”

Trương Sùng Quang gần như dán sát vào lỗ tai cô, cô cảm thấy hơi nóng nóng, nhột nhột.

Hoắc Tây biết rõ anh không dễ gì cho cô ngủ tiếp nữa.

Vì thế cô chỉ đơn giản quay người lại trong vòng tay anh.

Khi ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau, cô theo bản năng cụp mắt xuống, nhưng Trương Sùng Quang không cho phép điều đó xảy ra. Tay cậu đặt trên eo cô rồi siết chặt, âm thanh phát ra từ cổ họng có chút nghẹn ngào: “Hoắc

Tây, em có thể nói chuyện với anh một chút được không? Đã lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau. Bây giờ đã đến lúc đó rồi.”

Chỉ khi màn đêm buông xuống, cô mới có thể buông lỏng cảnh giác.

Không bóng gió như thường lệ.

Khuôn mặt Hoắc Tây áp vào gối, tóc xõa xuống trên khuôn mặt trắng nõn, Trương Sùng Quang đưa tay gạt đi những sợi tóc dính trên mặt cô.

Giọng nói của Hoắc Tây vang lên một cách nhẹ nhàng: “Em tưởng anh chỉ muốn làm như vậy thòi.”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang trở nên tối đen.

Cậu nhìn cô một lúc lâu, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống hôn cô: “Sao có thể như vậy chứ! Hơn nữa, anh thích chăm sóc cho em hơn, Hoắc Tây…Chúng ta làm lành đi, được không Hoắc Tây?”

Giọng nói của Hoắc Tây có chút khàn khàn: “Em vẫn còn nhớ rất rõ lúc anh đánh em.”

Khi lời nói này vang lên, âm thanh giống như phát ra từ mũi, không có một chút mềm mại nào.

Trương Sùng Quang không nói gì.

Cậu ôm cô vào lòng và hỏn lên chóp mũi



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1580: Sáng sớm


Mãi cho đến khi Trương Sùng Quang cuối cùng cũng bị kích thích, cậu dùng sức ấn mạnh. Hoắc Tây không chịu được mà vòng tay qua cố cậu hôn lấy hôn để, sau đó từ từ trở nên dịu dàng hơn.

Cuộc tình này dường như kéo dài đến vô tận.

Khi hai người bọn họ dừng lại, bầu trời đã chuyển sang màu trắng.

Sáng sớm, lúc Hoắc Táy tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã không còn ở lại trong căn hộ đó nữa.

Cuối tuần, cậu vẫn đến công ty làm thêm giờ.

Hoắc Tây ngủ một mạch đến trưa, cô bị điện thoại bàn trong phòng làm việc reo inh ỏi đánh thức.

Cô nghe điện thoại thì nhận ra là bố cô đang gọi tới.

“Bố! Tại sao bố không gọi vào điện thoại di động của con?”

“Điện thoại của bố tắt rồi, sao có thể gọi cho con được?”

Hoắc Minh cảm thấy có chút khó chịu, ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thằng nhãi đó thế nào? Còn không đưa người về. Cuối tuần qua có người nói hai đứa không xứng đáng với tên của mình. Ngày nào hai đứa cũng ngủ với nhau, nhỡ như hai đứa có một đứa con, lại phải coi đứa trẻ đó như con ngoài giá thú thì sao?”

Hoắc Tây ngồi trên ghế, với tay ra, đôi chân dài đặt trên bàn.

“Bố, anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi.”

“Vừa mới sáng sớm đã đi ra ngoài, không ở lại với con sao?”

Hoắc Minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nó đang làm cái gì thế! Con gái đâu giống con trai! Tối nay đưa cậu ta về nhà đi, mẹ con nhớ cậu ta lắm, ngày nào bà ấy cũng nhắc tới!”

Hoắc Tây chỉ cười nhạt: “Được rồi! Con sẽ hỏi anh Trương nếu như anh ấy có thời gian.”

Hoắc Minh ậm ừ: “Cậu ta dám không có thời gian ư! Con chống lại cậu ta! Không cần phải sợ, bố sẽ đánh cậu ta.”

Hoắc Tây vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Sau khi cúp điện thoại, cô tựa người vào ghế, hơi ngửa người ra phía sau.

Cô nghĩ về những đứa trẻ.

Cô và Trương Sùng Quang đều có máu giống nhau, cũng mắc chứng rối loạn máu khó đông, con của bọn họ…Hoắc Tây thật sự không nghĩ đó là một lựa chọn tốt.

Cô lại nghĩ, con vịt nhỏ cô mua lần trước vẫn đang để trên xe.

Vừa định mặc quần áo vào rồi đi lây, cô đột

nhiên nhìn thấy tập tài liệu ở trong góc của ngăn kéo.

Hoắc Tây không phải là người hay xem phim, nhưng nội dung trong tập tài liệu lại hấp dẫn cô hơn. Cô chỉ đơn giản là mở ngăn kéo ra nhìn xem, bên trong là một chồng tài liệu riêng tư của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây nhẹ nhàng lật qua từng trang một.

Cuối cùng, sắc mặt của cô trông hơi nhợt nhạt.

Những tài liệu này không quan trọng lắm nhưng những gì Hoắc Tây có thể thấy là điểm bắt đầu và đích đến của hàng nghìn tỷ cũng như một số khoản đầu tư khác.

Tóm lại Sunac sẽ không lỗ dù chỉ một xu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top