Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1521: Cậu tốt bụng lấy một ít cho cô


Hoắc Tây chọn một cái chén nhỏ: “Không ai là người yêu của cậu cả. Trương Sùng Quang, tôi muốn một ít tương mè.”

Cậu tốt bụng lấy một ít cho cô.

Lúc Hoắc Tây ăn cơm, nhỏ giọng nói: “Chăm sóc cậu nên là tôi, hồi nhỏ là tôi nhặt cậu về nhà, cho ăn cho uống.”

Trương Sùng Quang dịu dàng nhìn cô.

Hoắc Tây không biết nói gì nữa, cô yên lặng ngồi ăn.

Sau khi ăn xong, cậu dọn chén bàn, mặc áo khoác ngoài có vẻ như chuấn bị đi về nhà.

Hoắc Tây tiễn cậu tới cửa.

Cậu lại cúi đầu nói nhỏ: “Theo tôi ra ngoài một chút đi! Hoắc Táy, người yêu với nhau cũng không nên chỉ có lên giường đúng không?”

Cò muốn từ chối, nhưng có người đã mặc áo khoác cho cô.

Đến khi hoàn hồn lại, cô đã ở trong xe của Trương Sùng Quang.

Cậu đối xe, so với chiếc trước đắt hơn rất nhiều, cậu thường ngày ngồi trong xe rất giống như người trình việc vậy, Hoắc Tây ho nhẹ: “Đi đâu vậy?”

“Đi dạo chơi đi!”

“Đằng trước có một quảng trường, có một chợ đêm nhỏ, tôi dẫn cậu đi xem nhé? Các cô gái nhỏ không phải thích nhất những cái này sao?”

Hoắc Tây tựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi cũng không phải mấy bé như Lục u.”

Trường Sùng Quang cười rất nhẹ, không nói gì thêm, nhưng lại chạy xe nhanh hơn chút.

Đêm xuân, trong xe yên tĩnh.

Đôi nam nữ từng thích nhau khi còn trẻ, hiện tại, lại có thêm chút quan hệ xác thịt, chung quy vần ám muội.

Ai cũng không nói một lời.

Mười phút sau, Trương Sùng Quang dừng xe, đi qua mở cửa xe cho Hoắc Tây.

Hoắc Tây nhìn thấy mấy bà thím đang khiêu vũ ở quảng trường phía trước, híp mắt không chịu xuống: “Trương Sùng Quang cậu không phải nói có chợ đêm sao, sao lại là quảng trường khiêu vũ?”

Trương Sùng Quang bật cười.

Cậu nửa ôm cô xuống, cúi đầu hôn lên vành tai cô: “Đi qua chỗ này là tới! Cậu vội cái gì!”

Hoắc Tây kỳ quái nhìn cậu: “Sao cậu lại quen thuộc chỗ này như vậy?”

“Bởi vì tôi sổng ở đây! Sau khi ăn xong, tôi thích xuống lầu đi dạo.”

Hoắc Tây càng kỳ quái liếc cậu một cái.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1522: Cậu cũng không có chủ động mà?


“Cậu cũng không có chủ động mà?”

Trương Sùng Quang lại hôn nhẹ cô: “Vậy tối nay anh bắt đầu chủ động!”

Mặt Hoắc Tây có chút nóng, cô đấy cậu ra, đi về phía trước.

Trương Sùng Quang đi theo.

Một lát sau, Hoắc Tây chỉ vào một cái xe đẩy nhỏ, nói: “Bên kia vậy mà có bán hạt kê rang đường?… Trương Sùng Quang, cậu đã biết trước rồi phải không?”

Cậu cười nhưng không nói, cùng cô bước tới trước.

“òng chủ, lấy loại này một cân.”

Chủ xe vừa nhấc mắt đã thấy hai người phát ra ánh sáng vàng lập lòe, vừa nhanh nhẹn cân đồ vừa nói: “Anh với vợ đi dạo tiêu cơm nhỉ! Nhìn thực xứng đôi.”

Trương Sùng Quang đưa một trăm đồng, không cần thổi lại.

Cậu cười nhẹ nói: “Đúng vậy! Kết hôn xong mới chuyển đến đây, cũng vừa mới hơn tháng.”

Chủ xe đưa gói đồ cho cậu, còn nói thêm lời chúc: “Chúc hai người sớm sinh được quý tử!”

Hoắc Tây ho nhẹ, nhưng không vạch trần Trương Sùng Quang.

Đi được một đoạn đường, cô mới nhẹ giọng nói: “Không tìm thấy người đế kết hôn à? vẫn còn hy vọng với tôi?”

Trương Sùng Quang lột một hạt kê cho cô, đưa cho cô ăn, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta sống với nhau không phải rất tốt sao? Các phương diện đều cực kỳ hòa hợp.”

Hoắc Tây im lặng không nói gì.

Cậu biết, cô không thế đưa ra quyết định ngay lập tức, thế nên cũng không ép buộc cô, cậu giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể để cho em từ từ suy nghĩ!”

Nhưng mấy ngày này, cậu muốn chăm sóc cô, cũng không cho phép cô ở cùng với người đàn ông khác.

Trương Sùng Quang cũng không phải là người có tính chiếm hữu mạnh, chỉ có Hoắc Tây, cô vừa liếc mắt với người ngoài một cái, cậu liền thấy đắng họng.

Trong gió đêm, hai người đối mặt.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: “Đều là vì mày làm luật sư, hại tao với ông Chu ly hòn, việc

làm ăn của ông Chu cũng lụn bại! Nếu không phải mày, bây giờ tao vẫn còn là bà chủ cao quý.”

Người tới vẫn chưa giải thích, đã muốn cào vào mặt Hoắc Tây.

Động tác kia, chắc chắn là đã cào qua vô số kẻ thứ ba, mới có thể điêu luyện như vậy.

Hoắc Tây trốn không được.

Không ngờ rằng, Trương Sùng Quang chắn ở phía trước cô, kết quả là mặt cậu bị người phụ nữ cào ra mấy vệt, còn chảy ra máu, vừa nhìn đã thấy hãi.

“Trương Sùng Quang! Cậu bị ngốc à!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1523: Và cũng rất trang nhã


Trong một lát, người phụ nữ được đưa đi để lấy lời khai.

Khi mọi việc kết thúc, trời đã rạng sáng, khi đi ra khỏi cục cảnh sát Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang: “Tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiếm tra! Mặt mày hốc hác trông không ổn lắm!”

Trương Sùng Quang thản nhiên nói: “Đi đến nhà anh đi! Hòm y tế có đầy đủ đồ hết.”

Hoắc Tây không chút do dự bước lên xe, Trương Sùng Quang cứu cô, dù thế nào cô cũng phải bôi thuốc cho cậu mới được.

Một phút sau, cậu chạy xe đến một khu vực rộng dưới lầu, cùng với Hoắc Tây đi đến tầng đỉnh của căn nhà.

Căn nhà bốn trăm sáu mươi mét vuông được trang trí xa hoa.

Và cũng rất trang nhã.

Cậu lấy hòm thuốc ra, ngồi trên sô pha: “Không phải nói muốn bôi thuốc cho anh sao?”

Hoắc Tây đổi giày, ngồi bên cạnh cậu, cẩn thận lau vết thương cho cậu: “Cào thật độc ác! Trương Sùng Quang cậu không ngốc đấy chứ?”

Cậu lẳng lặng nhìn cô, giọng nói có chút thấp: “Đàn ông không sao cả! Con gái có vết cào trên mặt thì không đẹp.”

“Mặt đàn ông cũng có giá trị mà!”

Hoắc Tây vỗ gương mặt cậu: “Tổng Giám đốc Trương lớn lên đẹp như vậy, lỡ như hủy dung thì tiếc lắm!”

“Nếu bị hủy dung em còn muốn anh không?”

Cậu thấp giọng hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không khí lập tức trở nên mờ ám.

Hoắc Tây cũng nhìn lại cậu.

Lúc này, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa, Trương Sùng Quang ôm lấy mặt cô hôn lên.

Khuôn mặt cậu bị thương, phải tìm đúng góc độ mới không làm đau khuôn mặt kia.

Hôn xong, cả hai người đều có chút hổn loạn không thể tả.

Hoắc Tây thở dốc, mái tóc đen dài tán loạn trên vai, hơi cuộn lên.

Dáng người thon dài, chỉ mặc một chiếc váy lông cừu.

Cô bắt đầu chủ động hôn Trương Sùng Quang, hôn từ dưới cằm, từ từ đi xuổng…Trương Sùng Quang bỗng dưng nắm tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Hoắc Tây?’

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1524: Hai người không nói gì


Cậu đúng là không phải sức của con người!

Mỗi lần đều cầu xin cô bắt nạt cậu, nhưng đến lúc sau, cậu đúng là cầm thú cũng không bằng.

Trương Sùng Quang cười nhẹ.

Cậu hôn bả vai cô: “Vậy anh đi tắm một chút.”

Hoắc Tây nhắm mắt lại, một chữ cũng không muốn nói.

Trương Sùng Quang vọt đi tắm rửa, xử lý lại vết thương trên mặt, vết thương biến thành rất thảm thiết, giống như cậu đã bị bạo hành gia (Tinh trong một tháng.

Làm xong, cậu cũng không mệt chút nào.

Đứng ở đỉnh của căn nhà, tự mình rót một ly rượu đỏ, chậm rãi nhấm nháp.

Cậu nghĩ, trong phòng ngủ có người cậu muốn.

Mấy năm nay, cậu rời bỏ rồi lại một lòng nhớ nhung người ta, cậu biết Hoắc Tây đã thả lỏng, cậu cũng không vội vã ép buộc.

Đàn ông và đàn bà, tốt hơn hết là hai bên đều bằng lòng.

Lúc này, điện thoại di động của Trương Sùng Quang reo lên, cậu nhận được cuộc gọi của cố vấn tài chính của mình ở Mỹ, nói là số tiền hai trăm triệu vốn cuối cùng ở Mỹ đã sẵn sàng, có thể

đầu tư bất cứ lúc nào.

Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Số tiền này tạm thời để yên! Tôi có việc cần dùng!”

Người nọ lỡ lời nói: “Lần này là cơ hội tốt! Nếu may mắn có thể tăng gấp bội.”

Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Tôi còn có việc quan trọng hơn cần dùng! So với kiếm tiền còn quan trọng hơn!”

Đằng dây bên kia không hiểu…

Trương Sùng Quang cúp điện thoại, cậu nghĩ, nếu Hoắc Tây muốn Lục Thước thắng thì cậu cũng muốn Lục Thước thắng, cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Tây vui vẻ!

Sáng sớm, khi Hoắc Tây tỉnh dậy, trên người là chiếc áo sơ mi đen của Trương Sùng Quang.

ở đầu giường, có một tấm chi phiếu.

Hai trăm triệu.

Hoắc Tây cầm chỉ phiếu, ngơ ngấn một lát, sau đó đứng lên đi ra ngoài.

Trương Sùng Quang đúng là đang ở phòng bếp.

Cậu đang làm bữa sáng, chắc là theo phong cách Châu u, làm nhiều món trông rất ngon miệng.

Hoắc Tây ôm lấy cậu từ sau lưng.

Giọng của cô nhẹ nhàng: “Phí qua đêm cao như vậy à! Hai trăm triệu, Tổng Giám đốc Trương thật hào phóng.”

Trương Sùng Quang cười.

Cậu tiếp tục làm bữa sáng: “Cái đó là cho Lục Thước mượn, nhưng mà em muốn làm phí qua đêm cũng được, nhưng phải đối tên, đối thành sính lễ đi! Nếu là phí qua đêm, tài sản của anh chắc chỉ có thể đủ cho cậu ngủ mười lần thôi.”

Hoắc Tây có ý muốn chọc tức cậu.

Cô cố ý hỏi: “Không đáng giá sao? Tổng Giám đốc Trương tối hôm qua cũng khàn hết cả giọng mà!”

Trương Sùng Quang cuối cùng nghiêng đầu, cậu nói nhỏ: “Cấn thận anh lại dạy dỗ em thêm một lần nữa!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1525: Chủ yếu là bởi vì cô thương cậu


Hoắc Tây dán mặt vào lưng cậu, nhẹ giọng: “Cậu đế tôi suy nghĩ đã!”

Tim Trương Sùng Quang hơi đập nhanh và loạn nhịp.

Cậu ít nhiều có hiểu biết về Hoắc Tây, với tính tình kiêu ngạo của cô, nếu cô không thả lỏng tâm trạng thì không thể nói ra những lời như vậy, hơn nữa cô còn nguyện ý sống cùng cậu, nguyện ý bỏ kiêu ngạo của mình xuống.

Chủ yếu là bởi vì cô thương cậu.

Một lúc lâu sau, cậu xoay người dịu dàng hôn cô.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ tiến vào, nhẹ nhàng chiếu vào trên người bọn họ, im lặng tốt đẹp.

Hoắc Tây thấp giọng: “Nếu còn hôn nữa, tôi sẽ đến công ty muộn mất!”

Trương Sùng Quang lại hôn một cái, bữa sáng đã được chuẩn bị xong nhanh chóng, trong bữa sáng, khi cô nhìn thấy băng vải trên mặt cậu, không khỏi vui vẻ: “Như vậy sẽ không thể ra ngoài chọc ghẹo con gái nhà người khác.”

“Trong nhà đã có một, nào có dư thừa sức lực như vậy chứ.”

Cậu nói xong những lời vô liêm sỉ, Hoắc Tây cảm thấy cậu mặt thật dày nên không trả lời cậu.

Ăn xong bữa sáng.

Trương Sùng Quang đưa cô đến công ty luật, còn cậu ra sân bay tiếp đón đối tác từ Mỹ, nghe nói là sắp về nước phát triền.

Xe đậu ở dưới công ty luật.

Trương Sùng Quang nghiêng người: “Tan làm anh đón em, theo bọn họ ăn một bữa cơm.”

Bọn họ?

Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Lâm Tòng với vợ của cậu ấy! Đúng rồi, em cũng biết vợ cậu ấy, học chung một trường mẫu giáo với chúng ta, tên Thấm Thanh Liên, cô ấy chơi dương cầm khá hay.”

Hoắc Tây nhớ lại.

Cô nhìn Trương Sùng Quang: “Các cậu ở nước ngoài có lui tới với nhau à, không nghe cậu nói gì cả.”

Trương Sùng Quang nhìn ánh mắt trách cứ của Hoắc Tây.

Một lát sau, cậu cười cười: “Giới người Hoa rất lớn! Người không gặp mặt là đã không thấy tung tích.”

Hoắc Tây cười nhạt, xuống xe.

Cô vào công ty luật, họp một lát rồi bấm số điện thoại của Lục Thước: “Chị có một ít tiền, có lẽ em dùng được!”

Giọng của Lục Thước nghe có chút mệt mỏi, có lẽ là vì đang trong tình trạng ngươi chết ta sống với nhà họ Tư.

“Chị, chị đã giúp em rất nhiều!”

“Em đến đây đỉ! Chắc chắn em cần nó.”

Nửa tiếng sau, Lục Thước tự mình đi đến, lúc thấy tờ chi phiếu cậu ấy hơi sợ một chút.

Là Trương Sùng Quang chi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1526: Sau đó


Lục Thước không nói thêm gì.

Cậu ấy cầm chi phiếu rồi vội vàng rời đi, khi ngồi trong xe, cậu gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.

Cậu khách sáo nói lời cảm ơn, khách sáo gọi anh Sùng Quang.

Sau đó, cậu muốn trả lại chi phiếu cho Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đang ở sân bay, bên kia có chút ồn ào: “Lục Thước! Bỏ Hoắc Tây qua một bên, chẳng lẽ giữa chúng ta không còn giao tình gì? Là cậu không tin anh thật lòng với Hoắc Tây, hay là cậu còn ghi hận chuyện năm đó? Lục Thước, mấy năm nay tôi vẫn rất muốn gặp mặt nói chuyện với cậu.”

Cậu ăn nói rất tốt, nói cũng rất nhiều.

Lục Thước cuối cùng cũng nhận lấy phần tình cảm này, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Bên kia, Trương Sùng Quang mỉm cười.

Buổi tối, Hoắc Tây về nhà rất sớm.

Chưa tới 7 giờ, căn hộ có chút trống trãi, cô tạm thời vẫn chưa quen được.

Cô ngã mình trên sô pha rồi nghĩ: “Quả nhiên con người vẫn là động vật sống bầy đàn!”

Nhưng mà trước đây một mình cũng vẫn ốn mà!

Hoắc Tây bắt đầu tìm chút việc để làm.

Cô làm bữa cơm đơn giản theo hướng dẩn, nhưng thực sự không ngon lắm, chỉ ăn hai miếng đã phải gọi thêm một phần bò bít tết ở khách sạn năm sao.

Trong lúc chờ thịt bò, cô rót cho mình một ly rượu vang, mở nhạc.

Cô nhiều lần tự nhủ rằng, cô rất thích loại xa hoa yên tĩnh như vậy!

Nhưng lúc thịt bò được giao đến, cô ăn loại bít tết mắc nhất, uống loại rượu quý nhất, ở căn hộ cao cấp nhất, nhưng vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ…

Cuối cùng cô biết, là bởi vì nơi này không có Trương Sùng Quang.

Cô cầm điện thoại trên tay, do dự hồi lâu, vẫn không gọi đi.

Hoắc Tây ném điện thoại đi…

Tiểu Hoắc Tây, mày thật thiếu kiên nhẫn! chỉ

là ngủ vài lần thôi, sao lại cho là thật thế!

Trương Sùng Quang trở về đúng lúc.

Cửa mở lách cách, cậu thấy Hoắc Tây đang nằm trên ghế sô pha, bộ dáng trông như sắp chết.

Một đôi chân dài đung đưa trên tay vịn ghế sô pha.

Vốn dĩ cực kỳ đẹp mắt, nhưng trong mắt cậu lại trông vô cùng đáng yêu, như là quả anh đào nhỏ vậy.

Hoắc Tây nghe tiếng cửa mở, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trương Sùng Quang cũng vậy.

Lúc lâu sau, cậu mới đưa đồ trong tay ra: “Tôi mua cho cậu một phần dồi trường, là nơi mà cậu vẫn luôn thích ăn.”

“Cậu vẫn còn nhớ rõ à!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1527: Không khí im lặng


Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Cũng không thân thiết lắm, cần gì phải để ý ngoại hình! Đúng rồi, hôm nay Cục cảnh sát có tìm cậu không? Tôi nghe nói bà Chu nộp tiền bảo lãnh xong đã được tại ngoại.”

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Cô hạ giọng: “Việc này chỉ tính là tranh chấp dân sự, cũng không có nghiêm trọng!”

Trương Sùng Quang hỏi cô: “Hối hận không? Phí luật sư đã cho bà ây, kết quả lại gặp con sói vô ơn.”

Hoắc Tây cười ha hả: “Tôi gặp kẻ vô ơn còn ít quá sao? Hơn nữa bà ta cũng không phải là con lớn nhất.”

Không khí im lặng…

Một lát sau Trương Sùng Quang nghiến răng: “Luật sư Hoắc, chúng ta có thể không nhắc lại quá khứ kia không?”

Hoắc Tây cười nhạt.

Cô tiếp tục ăn lòng, ăn uống ngon lành, ăn hết cả một hộp thức ăn.

“vẫn là hương vị như trước đây.”

Trương Sùng Quang thấy cô ăn xong, thu dọn đồ đạc, sau đó tựa vào thành bàn ăn chậm rãi nói: “Người đã không còn hương vị lúc còn bé, luật sư Hoắc đêm nay có muốn nếm thử một chút không?”

Hoắc Tây thực sự bội phục độ dày da mặt của cậu.

Bình thường da mặt cô cũng khá dày, nhưng so với Trương Sùng Quang thì không đáng là bao.

Cô lau miệng: “Thông cảm! Sau khi ăn xong không nên hoạt động mạnh, không tốt cho tiêu hóa.”

Trương Sùng Quang nhìn đồng hồ: “Vậy một tiếng sau thì sao?”

Hoắc Tây xoa xoa thắt lưng còn đau nhức, cười giả tạo: “Tối nay tôi ăn no rồi, ăn giám đổc Trương không nổi nữa! Nếu giám đốc Trương muốn, có thể tự mình nghĩ biện pháp!”

Nói xong, cô ném một chồng khăn giấy dày cho cậu!

Hoắc Tây đi tới phòng làm việc, Trương Sùng Quang nhìn thấy chồng khăn giấy kia, cười nhẹ.

Có lẽ bởi vì số tiền của Lục Thước quá long trời lở đất nên Hoắc Minh nhanh chóng phát hiện ra.

Mặc dù ông sớm biết hai đứa nhỏ này đã ngủ với nhau.

Nhưng vận dụng tới 20 tỷ là thật.

Hoắc Minh ở nhà đau đầu, đi đi lại lại khiến Ôn Noãn chóng mặt dùm ông.

Hoắc Minh cuối cùng cũng dừng lại.

Ông nói: “Không được! Chúng ta phải gọi cả hai tới hỏi chuyện!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1528: Chắc chắn rồi!


Hoắc Minh lo lắng đến mức muốn giơ tay thề với trời.

Cuối cùng, ông đứng cạnh vợ, tủi thân nói: “Chúng ta đang nói chuyện con cái, sao bà còn trách tôi nữa chứ? Bà dám nói mấy năm nay tôi không đối tốt với bà hay sao? Có người vợ nào thoải mái như bà hay không, đều không phải đề phòng nhân tình thì chính là đề phòng chồng có con riêng bên ngoài.”

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Ngẩm lại thì ông vẫn tốt!”

“Chắc chắn rồi!”

Hoắc Minh nắm tay bà, hôn lên mặt bà: “Không phải chúng ta sẽ cùng nhau già đi hay sao! Đợi đến khi mấy chuyện lớn của mấy đứa nhỏ quyết định xong thì tôi sẽ đưa bà đi du lịch khắp thế giới.”

òn Noãn không thích đi khắp nơi.

Bị ông dây dưa không làm được gì, bà khẽ mỉm cười: “Hoắc Minh, ông là cả thế giới của tôi mà.”

Hoắc Minh choáng váng.

Vợ ông xưa nay chưa bao giờ thích nói những lời yêu thương, ông quấn lấy bà nài nỉ bà nói lại lần nữa, nhưng ôn Noãn sao chịu, kết quả là Hoắc Minh lên cơn hứng tình, đè õn Noãn xuống làm hai lần giữa ban ngày.

Làm đến mức khắp nơi đều thấm mồ hôi.

Sau khi cơn tình qua đi, ôn Noãn ngồi trong vòng tay ông, vuốt ve nét ngọc mày ngài của ông.

“Tuối đã cao mà còn không chịu kiềm chế một chút!”

Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy hoài niệm.

Họ đã kết hôn được hơn hai mươi năm, ôn Noãn vần đẹp như ngày nào, vóc dáng vẫn giữ nguyên như độ tuối ba mươi. Cuộc sống vợ chồng của họ cũng không tệ hơn hồi còn trẻ là bao, đây có lẽ là trời ban ơn cho tình yêu của bọn họ.

Ông hôn bà, không nhịn được hôn lên vai bà.

Ôn Noãn cảm thấy ông lại muốn tới, thế là đấy ông: “Được rồi, kiềm chế một chút!”

Hỏm nay Hoắc Minh không muốn bị kiềm chế.

Lúc này, có người giúp việc gõ cửa: “ông chủ, cô Hai đã về!”

Hoắc Minh cúi đầu nhìn người trong ngực, khàn giọng nói: “Tôi đi nói chuyện với Hoắc Tây, bà nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Ôn Noãn có chút lo lắng.

Hoắc Minh khá gắt với chuyện hôn sự của con mình, vì thế bà nói: “Chuyện hôn nhân để Hoắc Tây quyết định! Sùng Quang cũng tốt, nhưng hai đứa nó phải cân nhắc cho cẩn thận.”

Lúc này hẳn là Hoắc Minh đã nghe vào.

Ông đưa tay chạm vào vai vợ: “Tôi xuống lầu trước.”

Ông thay quần áo trước mặt bà, kéo khóa quần còn run hai cái khiến ôn Noãn mặt đỏ như máu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1529: Còn sớm!


Hoắc Minh ngồi đổi diện cô, trợn mắt nhìn cô: “Lời này mà đế mẹ con nghe được còn không giết con! Cô gái nhà con chỉ dám làm trò cho bố xem, còn trước mặt mẹ con thì giả bộ đứng đắn.”

“ở chung với người đứng đắn thì cần phải có dáng vẻ của người đứng đắn!

Hoắc Minh tức giận.

Người hầu đưa trà nhuận họng cho ông, ông nhấp một ngụm, sau đó bắt đầu thấm vấn: “Nói bố biết khoản tiền kia của Lục Thước!”

Hoắc Tây mỉm cười: “Bổ, đó không phải điều bổ muốn hỏi phải không?”

Hoắc Minh không nói vòng vo với cô nữa mà hỏi thẳng: “Được rồi! Vậy bố hỏi con, chuyện của con với Sùng Quang là thế nào? Đã có dự định gì chưa? Nếu giải quyết ốn thỏa rồi thì bố và mẹ con sẽ chuấn bị đồ cưới, bố cũng đưa ra vài đề nghị với Sùng Quang, phòng tân hôn gì gì đó cũng phải chuấn bị!”

“Còn sớm!”

Hoắc Tây cười nhẹ: “Bố, dù gì vẫn phải rèn

luyện đúng chứ? Hôn nhân không phải là dựa vào sự bốc đồng, nếu không thích hợp thì ly hôn hoặc sinh con thì phiền phức quá!

Hoắc Minh cũng đồng ý.

Nhưng hai đứa trẻ này đều là người một nhà, nếu sau này xảy ra chuyện gì đó thì sẽ rất khó xử lý.

Hoắc Tây biết sự lo lắng của ông.

Cô sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng cười: “Nhiều nhất cũng giống như trước đây mà thôi!”

Nói xong cô đứng dậy: “Bố, ở công ty luật còn có việc phải làm, con đi trước!”

Hoắc Minh cau mày: “Bận thế này à? Bố còn chưa hỏi xong mà!”

Hoắc Tây cúi người hôn ông: “Vậy bố có thể gọi Trương Sùng Quang lại, đặt vấn đề với anh ấy, đến cả sở thích thú vui gì đó anh ấy chắc chắn sẽ nguyện ý nói cho bố biết! Bố, tin con đi, đàn ông có nhiều chủ đề chung hơn.”

Hoắc Minh cảm thấy cô con gái này thật đúng là lưu manh.

Sùng Quang đè cô nhóc xuống được à?

Sẽ không phải là đứa thích ở bên dưới đấy chứ?

Khi Hoắc Tây đứng dậy thì cười nói: “Bố mau

đi tắm đi! Ha, khá dữ dội đấy.”

Nói xong cô bỏ chạy.

Hoắc Minh dù có muốn đánh cũng không tìm được người!

Sau khỉ Hoắc Tây rời đi thì nhận được điện thoại của Trương Sùng Quang, giọng nói rất ôn hòa: “Chú Hoắc kêu em về nhà giảng bài rồi à?”

Hoắc Tây ngồi trong xe.

Cô một tay cầm vô lăng, tay kia trò chuyện với cậu trên điện thoại di động, rất nhàn nhã.

“Hay lắm Trương Sùng Quang, trong nhà đều cài tai mắt của cậu!”

Cậu cười nhẹ: “Phải có người nắm giữ cương vị chủ chốt, nếu không thì sao lấy được vợ?”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1530: Em sẽ tới!


Giọng nói của Trương Sùng Quang trong điện thoại cực kỳ dịu dàng: “Đang ở công ty!”

Cậu cũng không nói là mình đang họp.

Hoắc Tây nói thẳng: “Em sẽ tới!”

Hầu kết Trương Sùng Quang lăn vài cái, giọng nói khàn khàn: “Được! Tới nơi thì gọi anh, anh xuống lầu đón em.”

Cậu cúp điện thoại.

Mọi người trong phòng họp đang nhìn cậu, Trương Sùng Quang mỉm cười: “Bạn gái!”

Những người khác ngộ ra: Là luật sư Hoắc!

Người phụ nữ duy nhất có thể chèn ép Tổng Giám đổc Trương của bọn họ!

Trương Sùng Quang chuyến cuộc họp sang hai tiếng sau, cậu trở lại văn phòng, có ý dọn dẹp lại mặt bàn, lại bảo thư ký pha hồng trà mà Hoắc Tây thích uống nhất, làm xong mọi việc, Trương Sùng Quang đi xuống lầu chờ Hoắc Tây.

Hoắc Tây đậu xe ở dưới công ty.

Trương Sùng Quang đi tới mở cửa cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Hoắc Tây có chút đỏ.

Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra: “Đã khóc sao? Việc này không hề giống luật sư của chúng ta! Có phải thằng nhóc Lục Thước kia bắt nạt em?”

Hoắc Tây lắc đầu: “Em ấy không có lá gan đó!”

Giọng nói của Trương Sùng Quang còn dịu dàng hơn trước: “Là anh khiến em không vui sao?”

Hoắc Tây vẫn lắc đầu.

Cuối cùng, Trương Sùng Quang quyết định đưa cô lên văn phòng trước, cậu đi thang máy chuyên dụng nhưng không tránh khỏi việc bị mọi người nhìn thấy, mấy người cấp dưới chỉ thấy Tống Giám đốc Trương nắm tay một cô gái.

Thân hình rất cao, mái tóc đen dài.

Đúng là rất xinh đẹp.

Người kia đúng là luật sư Hoắc nổi tiếng ở thành phố B, bình thường mạnh mẽ có tiếng, nhưng lúc này lại giống như chú cừu con ở bên người Tổng Giám đốc Trương.

Mọi người đều sốc.

Tổng Giám đốc Trương có chút đáng sợ nha!

Trương Sùng Quang mặc kệ những ánh mắt kia, cậu đưa Hoắc Tây đến văn phòng của mình, đóng cửa lại, rèm cửa đều được thả xuống, ngăn cách hết mọi ánh nhìn.

Sau đó, cậu ôm lấy Hoắc Tây đặt trên bàn làm việc, hôn nhẹ vào mí mắt cô.

“Bây giờ có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Đôi chân dài của Hoắc Tây đung đưa.

Cô có chút khó mở miệng, Trương Sùng Quang đi tới bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy chân của cô.

Cậu nhìn chăm chú vào cô.

Cậu thay cô nói ra: “Hoắc Tây, em muốn sống chung với anh?”

Mòi Hoắc Tây run rấy.

Một lúc sau bàn tay cô nhẹ nhàng bám lấy vai cậu, ngửa đầu nhìn cậu, cô vẫn không muốn nói ra lời nói thỏa hiệp kia, không muốn thừa nhận.

Trương Sùng Quang không ép buộc cô nói.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cồ, hôn nhẹ lên.

Văn phòng im lặng không có người lui tới, chỉ có tiếng thở dốc của nhau, lại có vẻ rất tốt đẹp.

Trương Sùng Quang nâng lưng cô lên, áp sát cô vào thân mình.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1531: Lùi lại!


Cuối cùng, tình nguyện mở rộng thân mình, hôn môi với cậu.

Cà phê đã lạnh từ lâu.

Bọn họ lại đổi góc độ, xâm chiếm hơi ấm của nhau, hôn nhau không thế dứt ra được.

Ngoài cửa, thư ký của Trương Sùng Quang liên tục gõ cửa.

“Tổng Giám đốc Trương, đã đến giờ họp, có tiếp tục lùi lại không?”

“Lùi lại!”

Trương Sùng Quang vừa nói xong, Hoắc Táy đã che môi cậu lại: “Anh đi họp đi! Em ở chỗ này chờ anh, tan làm chúng ta cùng nhau về nhà.”

Trương Sùng Quang yêu cầu đến chỗ của cậu.

Hoắc Tây ừ một tiếng.

Trương Sùng Quang lùi ra phía sau, cậu ở trước mặt cô sửa sang lại quần áo và cà vạt, trở về bộ dáng nhã nhặn.

Sau đó cậu lại hừ nhẹ: “Bộ dáng như này tôi làm sao ra ngoài được?”

Hoắc Tây ghé vào vai cậu cười nhẹ.

Cô ôm lấy thắt lưng anh, cười nhẹ đề nghị: “Nếu không, Tống Giám đổc Trương đi đến nhà vệ sinh?”

Trương Sùng Quang nhịn xuống.

Cậu cắn nhẹ lên chóp mũi cô: “Đế lại hết cho em!”

Nói xong, cậu bước ra khỏi văn phòng.

Hoắc Tây làm mặt quỷ sau lưng cậu, giống như khi cô còn nhỏ, chờ khi cửa đóng lại, cô cầm lấy hai khung ảnh trên bàn lên nhìn xem.

Một tấm là ảnh chụp chung của cô và cậu, một tấm là ảnh chụp lúc cô trong phòng làm việc.

Cậu đã chụp trộm được nó lúc nào?

Ngoài ra còn có một tấm ảnh cậu chụp chung với vợ chồng Lâm Tòng.

Vợ của Lâm Tòng, Thấm Thanh Liên cũng học cùng trường mẫu giáo với Hoắc Tây, theo ảnh chụp, có thế nhìn thấy được bộ dáng lúc trước, lúc lớn lên lại xinh đẹp như hoa sen.

Hoắc Tây có chút bất mãn với ảnh chụp chung của bạn trai với người khác.

Cho dù người này đã kết hôn!

Cô tháo khung ảnh ra.

Cô biết bản thân có tính chiếm hữu rất mạnh, ý thức lãnh thổ rất mạnh, Trương Sùng Quang chịu được thì chịu, chịu không được thì bọn họ chỉ có thế chia tay.

Cô ngồi trên sô pha, nhàm chán chơi trò chơi, cho đến khi Trương Sùng Quang họp xong trở về lúc sáu giờ, cô vẫn ngồi bất động trên sô pha.

Trương Sùng Quang liếc mắt nhìn khung tranh bị đổ.

Cậu cầm lên xem, sau đó cười nhẹ: “Nếu cậu không thích thì tôi cất đi là được.”

Hoắc Tây không đế tâm: “Quan hệ rất tốt?”

Trương Sùng Quang vẫn cười nhẹ: “Lúc mới ra nước ngoài, ở trong giới người Hoa có giúp đỡ nhau một thời gian.”

Hoắc Tây giương mắt: “Là loại giúp đỡ gì vậy?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1532: Lúc đó anh thực là đào hoa!


Hoắc Tây không nhịn được trêu chọc cậu: “Giống như tìm vài người đế chơi!”

Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Cũng không phải tất cả đều là bạn gái! Có một số là quan hệ bạn học, muốn về nước vui chơi.”

Hoắc Tây cũng không muổn đi kiểm tra xem lời nói đó là thật hay giả.

Cô hừ nhẹ: “Lúc đó anh thực là đào hoa!”

Trương Sùng Quang liếc cô một cái: “Em thích chơi không? Tối hôm nay anh có thề chơi với em không?”

Hoắc Tây mắng cậu không biết xấu hổ.

Cô thực không nhìn ra, cậu còn có sở thích này! Bình thường thì trông rất đứng đắn.

Trương Sùng Quang cười nhẹ, nói chuyện suốt quãng đường, rất nhanh đã đến nhà của cậu.

Hoắc Tây không biết nấu cơm.

Trương Sùng Quang một mình bận rộn trong phòng bếp, Hoắc Tây thì nằm trong phòng nghe nhìn rộng lớn nghe nhạc, vừa trở mình vừa lật tạp chí, Trương Sùng Quang có gu không tệ, nơi này là một nơi rất tốt.

Nhưng một lúc sau, cô không thế đợi được nữa, chạy đến phòng bếp quấy rối.

Cô ôm lấy lưng cậu, nũng nịu nói: “Trương Sùng Quang, em muốn uống nước chanh!”

Cậu chỉ vào chiếc máy cạnh tường, ý là muốn cô tự làm.

“Em không làm!”

Hoắc Tây so với trước kia vẫn yếu ớt như vậy, cô dựa vào lưng cậu, nhỏ giọng nói: “Anh làm cho em uống!”

Trương Sùng Quang cực kỳ bất lực.

Cậu đành phải tạm thời đặt đồ ăn trên tay xuống, bắt đầu làm nước trái cây cho vị tiếu thư này, khi cậu làm việc Hoắc Tây vẫn ôm lấy thắt lưng cậu, thật ra cậu cảm thấy rất thích.

Chuẩn bị xong, cậu đưa tới bên miệng cô: “Uống thử xem.”

Hoắc Tây uống được nửa ly, lại giục cậu: “Mau nấu cơm đi!”

Trương Sùng Quang đánh mông cô: “Hồn đều bị em câu đi mất!”

Dẩu vậy Hoắc Tây vẫn quấn quýt lấy cậu, Trương Sùng Quang bó tay, đặt đồ xuống, rửa tay sạch sẽ rồi vươn tay vào trong lớp quần áo, vuốt ve phần bụng của cô.

“Thoải mái chưa em?”

Cậu ghé vào tai cô, hỏi nhỏ.

Hoắc Tây cắn tai cậu: “Sao anh tục tĩu thế!”

Trương Sùng Quang cười khẽ, tuy cô trách móc nhưng cậu biết cô cực kỳ thích được như vậy.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1533: Trong nhà cậu ấy


Trong mắt cậu tràn trề dục vọng khó phai, cậu chỉnh quần áo rồi đi ra ngoài, Hoắc Tây cũng sửa soạn lại quần áo của mình.

Không ngờ rằng, ngoài kia không phải là đơn hàng.

Mà là một người bạn cả hai cùng quen biết.

Thẩm Thanh Liên, bạn học cũ của họ, cũng là vợ của Lâm Tòng.

Trương Sùng Quang mời bạn vào nhà, hắng giọng: “Hoắc Tây, có khách đến!”

Cậu đang nhắc nhở Hoắc Tây chỉnh sửa lại áo quần đế trông không mất lịch sự.

Cậu vừa dứt lời, Hoắc Tây lập tức bất ngờ, ngay cả Thấm Thanh Liên cũng như vậy.

Trong nhà cậu ấy… có ai ư?

Hoắc Tây đi ra từ nhà bếp, cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thấm Thanh Liên.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Thanh Liên vốn xinh đẹp và thông minh, nhưng Thấm Thanh Liên trước mặt cô đây lại đang ngồi xe lăn. Dẩu vậy nhìn cô ta ăn diện đẹp đẽ thế kia thì chắc hẳn cuộc sống cũng khá khẩm.

Bầu không khí có chút kỳ lạ.

Rốt cuộc Hoắc Tây vẫn lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp!”

Thấm Thanh Liên nở nụ cười miễn cưỡng: “Đúng vậy, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau! Cô vẫn xinh đẹp, vẫn là tâm điếm của thế giới.”

Nghe câu này khó chịu vậy nhỉ?

Hoắc Tây cười: “Lớn tướng rồi còn là tâm điếm của thế giới gì nữa! Thấm Thanh Liên, sao giờ cô thích nói đùa hơn trước vậy! Cô muốn ở lại đây ăn cơm với nhà tôi không? Trương Sùng Quang nấu ăn ngon lắm đó.”

Thấm Thanh Liên nhìn gương mặt của Hoắc

Táy.

Cô ta bỗng hiếu ra mình vừa xen ngang chuyện gì, hồi nãy Trương Sùng Quang và Hoắc Tây đang làm chuyện ấy.

Mặt Thấm Thanh Liên nhăn nhó.

Cô ta đấy xe lăn: “Thôi! Tôi đến đưa văn kiện thay Lâm Tòng. Người giúp việc trong nhà nấu cơm sẵn rồi, tài xế đang chờ tôi dưới l’âu.”

Cô ta bỗng gọi Trương Sùng Quang: “Anh tiễn em về nhé!”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1534: Mắt cô rưng rưng


Khói thuốc xâm nhập vào phổi, sự thiêu đốt tạo ra cảm giác đau nhức mới có thể khiến cô tỉnh táo.

Tay Hoắc Tây vẫn run như vậy cho đến khi cô hút hết điếu thuốc. Khi Trương Sùng Quang trở về, cũng là lúc cồ vứt đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn.

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trương Sùng Quang ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu nâng mắt nhìn Hoắc Tây đang đứng ở đó.

“Hoắc Tây!”

“Anh và cô ta từng có một mối quan hệ phải không?” Hoắc Tây hỏi bằng giọng nhẹ tênh: “Đầu tiên hay cuối cùng thế, anh có tiện nói cho em biết không?”

Hầu kết của Trương Sùng Quang lăn lên cuộn xuống: “Đầu tiên, vào năm hai mươi tuổi!”

Hoắc Tây cúi đầu cười.

“Hai mươi tuổi à, vậy là mối tình đầu nhỉ! Trương Sùng Quang, hồi ấy anh bỏ em ở Mỹ một mình là để ở bên cạnh Thẩm Thanh Liên đúng không, bây giờ cô ta đã là bà Lâm rồi mà ảnh của hai người vẫn được đặt trên bàn làm việc! Càng buồn cười hơn nữa là anh nói anh bên cạnh em suốt quãng đời này! Mẹ nó, anh quá đáng vừa

thôi!”

Tay Trương Sùng Quang nắm thật chặt, cậu không thể phản bác.

Vì đó chính là sự thật.

Lúc đó cậu muốn thoát khỏi nhà họ Hoắc để được tự do, mà sự dịu dàng của Thẩm Thanh Liên thành công cuốn hút cậu lại.

Hoắc Tây chầm chậm xoay người, mặt cô không hề có một biểu cảm nào.

Cô nhìn cậu, nói: “Trương Sùng Quang, em tha thứ, em chấp nhận anh, vì em nghĩ anh chỉ chơi đùa một lúc mà thôi, chứ em không bao giờ nghĩ anh sẽ nghiêm túc với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chắc lúc đó anh không chơi đùa với Thẩm Thanh Liên mà thật lòng muốn cưới cô ta làm vợ đúng không? Chẳng qua sau này không hợp nhau nữa, cô ta không thể thỏa mãn cái sở thích kỳ lạ của anh nên anh mới chia tay!”

Nói đến đây, Hoắc Tây cảm thấy chán ghét vô cùng.

Cô cứ tưởng Trương Sùng Quang đối xử với cô khác hoàn toàn những người ngoài kia.

Mà hóa ra, cậu đã trao tình cảm của mình cho người khác rồi.

Còn cô lại cho rằng bọn họ là người duy nhất của nhau.

Hoắc Tây không khóc, khóc vì người như vậy không xứng đáng.

Cô cầm chiếc áo khoác đặt ở lưng ghế sô pha, đi thẳng về cửa, Trương Sùng Quang giữ cô lại: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện đi!”

“Chúng ta chẳng có gì để nói!”

Hoắc Tây hững hờ: “Trương Sùng Quang, quan điểm giữa chúng ta không giống nhau nên chẳng thể đến được với nhau đâu! Từ nay trở về sau, anh làm abc của anh, tôi vẫn là Hoắc Tây!”

Cậu vẫn không chịu thả cô đi, ôm lấy cô: “Chuyện ấy đã qua rồi!”

Hoắc Tây tát cậu một cái.

“Chuyện đã qua? chuyện đã qua mà phải đế một người phụ nữ đã có gia đình kiếm cớ chạy đến nhà anh trong đêm à, anh nói xem mối quan hệ giữa hai người bình thường được sao? ít nhất cô ta vẫn chưa từ bỏ anh. Tôi cá chắc rằng hiện giờ không ở trong nước, nếu không cô ta chẳng có gan mà tới tìm anh đâu. Hai người định làm mấy cái chuyện mờ ám ngay dưới mắt của Lâm Tòng ư.”

“Trương Sùng Quang, do anh không biết từ chối, hay Thấm Thanh Liên không biết xấu hố?”

Trên mặt cô in một vết tát.

Trương Sùng Quang đánh cô.

Sau khi đánh sau, Hoắc Tây vần rất bình tĩnh, bảo vệ mối tình đầu là bản năng của đàn ông chăng!

Trương Sùng Quang ngây người.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh Hoắc Tây, vậy mà cậu lại tát cô.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1535: Đây là sự thật


Đầu Hoắc Tây bị băng bó, khó chịu nhắm mắt lại.

Trương Sùng Quang sửng sổt một chút.

Cậu không phải cổ ý, cậu chỉ không muốn Hoắc Tây rời đi, cậu có rất nhiều điều muốn giải thích với cô, vừa rồi cậu cũng không phải thật sự muốn đánh cô.

Nhưng trong lòng cậu biết rằng, có giải thích nhiều cũng vô dụng.

Cậu chỉ vì Hoắc Tây nói đến Thấm Thanh Liên mà đánh cô một bạt tai.

Đây là sự thật.

Trương Sùng Quang ôm đầu cô, muốn kiểm tra cho cô: “Để anh xem xem.”

Hoắc Tây dùng sức đấy cậu ra.

Cô giương mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ.

Trương Sùng Quang đau đớn vô cùng, tiếng nói khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: “Những cái khác về nói sau, Hoắc Tây, anh đưa em đến bệnh viện trước.”

“Chúng ta còn có chuyện khác để nói?”

Hoắc Tây thản nhiên cười lạnh, cô đứng dậy từ từ, vòng qua cậu đi ra cửa.

Khi cô đi ngang qua, Trương Sùng Quang muốn giữ cô lại, nhưng Hoắc Táy hất cậu ra, cô bước đi rất nhanh nhưng đến cửa thì ngã xuống.

“Hoắc Tây!”

“Hoắc Tây!”

Đêm khuya, ở bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, Hoắc Tây bị chấn động não nhẹ, cần nằm viện một đêm đế quan sát.

Trương Sùng Quang nộp phí xong thì trở về phòng bệnh.

Hoắc Tây đã tỉnh, cô tựa vào đầu giường, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Có đói bụng không, đế tôi đi mua chút đồ ăn?”

Cô không nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Cậu trở về đi! Tôi sẽ gọi trợ lý đến giúp tôi.”

Trương Sùng Quang yên lặng rời đi.

Nhưng nửa tiếng sau, cậu trở lại với một phần lòng mà cô thích ăn nhất của tiệm kia làm.

“Vần nên ăn một chút đi!”

Trương Sùng Quang bày phần lòng ra, đưa cho Hoắc Táy: “Không có sức thì để anh đút em!”

Hoắc Tây giơ tay lên.

Đồ ăn rơi vãi, trên mặt đất là một mớ hổn

loạn.

Ngữ điệu của Hoắc Tây không có gì thay đổi: “Cậu đi đi! Tôi không muốn thấy mặt cậu! Hai tỷ kia của của cậu trong vòng một tuần tôi sẽ trả lại! Trương Sùng Quang, cậu không nợ tôi cái gì, cậu cứ làm những gì cậu muốn đi! về sau chuyện tình cảm gì đó của chúng ta cũng sẽ khống dính líu gì nữa.”

Hầu kết Trương Sùng Quang khẽ nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1536: Nếu vậy


Cậu có còn là Trương Sùng Quang Không?

Là cái người mà cô đã mang về nhà, là Trương Sùng Quang đã cùng nhau lớn lên với cô?

Nếu vậy, cậu ấy sao lại thích người khác.

Nếu vậy, tại sao cậu ấy lại đánh cô?

Hoắc Tây nhẹ nhàng nhấm mắt: Một giấc mộng đã gần hai mươi năm, Hoắc Tây, nên tỉnh lại rồi!

Bọn họ giằng co với nhau, một đêm hầu như không ngủ, sáng sớm Hoắc Tây ngồi trên giường gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô đến đây tính tiền xuất viện cho mình.

Chờ cô cúp điện thoại, Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu.

Cậu nói nhỏ: “Hoắc Tây, nh với cô ta không phải như em nghĩ đâu! Anh với cô ta chỉ hẹn hò ba tháng, sau đó không hợp thì chia tay, sau đó cô ta gả cho Lâm Tòng, bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường.”

Hoắc Tây vốn dĩ không muốn nghe giải thích.

Cô mặc thêm quần áo rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, ngơ ngấn nhìn một lát rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, tôi đưa tất cả sự bao dung cho cậu, nhưng mà cậu lại trả lại cho tôi sự ghê tởm.”

“Cậu với Thấm Thanh Liên có trong sạch hay không, thật ra không quan trọng.”

“Quan trọng là…, cậu đặt ảnh chụp của cô ta trên bàn làm việc, quan trọng là…Cậu vì cô ta mà tức giận rồi đánh tôi một bạt tai, cậu còn giải thích cái gì nữa? Hoắc Tây tôi thấp kém như vậy sao, là vì không ai muốn tôi sao?”

Hoắc Tây nói xong thì đỡ trán.

Đầu cô vẫn có chút choáng váng.

Trương Sùng Quang chậm rãi đi đến phía sau cô, cậu nắm lấy đầu vai cô, vùi đầu vào bả vai cô: “Hoắc Tây, tha thứ cho anh lần này! Anh không thể không có em.”

Cậu lăn lộn ở bên ngoài tám rồi mới biết được thứ mình muốn là gì.

Cậu không biết vì sao, lúc Hoắc Tây nói những điều khó nghe, đầu óc cậu nóng lên…Cậu không có cách nào để bào chữa cho hành động của mình, cậu chỉ có thể cầu xin cô tha thứ.

Hoắc Tây nhẹ nhàng đấy cậu ra.

Cô với cậu, đã không còn lời nào để nói.

Đúng lúc này trợ lý bước vào, đang muốn nói chuyện, thấy không khí như vậy nên có chút không được tự nhiên.

Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tỏi!”

Trợ lý nhìn thấy mặt cô, chần chờ hỏi: “Luật sư Hoắc…Mặt của cô?”

Hoắc Tây bình tính nói: “Bị chó cắn!”

Cô nói xong, cầm túi của mình lên, đi thẳng ra cửa.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1537: Trợ lý ngây người


Trợ lý ngây người.

Hoắc Tây xuất viện, cô không đến văn phòng mà trực tiếp trở về căn hộ của mình.

Cô cần một giấc ngủ thật ngon.

Ngủ rồi thì sẽ không suy nghĩ và cũng sẽ không hận Trương Sùng Quang.

Buối chiều, cô thức dậy, muốn nấu chút gì đó ăn. Nhưng trong nhà khắp nơi đều là dấu vết còn sót lại của Trương Sùng Quang, cô dứt khoát đóng cửa tủ lạnh rồi gọi phần thức ăn bên ngoài, sau đó cô bắt đầu lấy đồ của cậu ra, lúc trước cậu xách tới bốn cái rương lớn, lúc này cô nhét tất cả quần áo và phụ kiện đắt tiền vào, rồi thẳng tay ném trong phòng khách.

Cô nghĩ, Trương Sùng Quang sẽ tới lấy.

Quả nhiên, lúc chạng vạng cậu đã tới, lúc vào cửa còn cầm chìa khóa của cô.

Hoắc Tây mặc một bộ áo ngủ màu đen tơ tằm, trong tay cầm một ly rượu đỏ, đá vào dưới chân hành lý: “Chìa khóa thì để lại còn đồ thì anh hãy lấy đi.”

Trương Sùng Quang chậm rãi cởi áo khoác: “Anh nấu cơm cho em!”

Cậu đi về phía nhà bếp.

Ly rượu trong tay Hoắc Tây đập vào gáy cậu, chất lỏng rượu vang đỏ tràn khắp sàn.

Hoắc Tây đi tới cửa, chỉ ra bên ngoài: “Tôi bảo anh đi, không nghe thấy à? Trương Sùng Quang tôi đã nói là tôi không cần anh nữa, anh mau cút ra khỏi nhà của tôi và cút khỏi thế giới của tôi!”

Trương Sùng Quang xoay người, trong mắt tràn đầy mãnh liệt.

Cậu hỏi cô phải làm thế nào mới có thế nguôi giận.

Hoắc Tây rũ mắt: “Năm đó là anh bỏ tòi, không cần tôi, cho dù có phải ở với bất kì một ai đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cho tôi ghê tởm như bây giờ! Cút đi, tôi không muốn gặp anh.”

Trương Sùng Quang rút hai tờ khăn giấy, lau sạch áo sơ mi.

Cậu nhìn Hoắc Tây: “Nếu anh cầu xin em thì thế nào?”

Hoắc Tây mỉm cười yếu ớt: “Anh xem tôi là người dễ mềm lòng thế sao?”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Vậy nếu có người khiến em mềm lòng thì sao?”

Hoắc Tây chế nhạo: “Vậy anh có thế thử xem!”

Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới trước

mặt của cô, Hoắc Tây không tránh đi, cậu lại nâng đầu của cô rồi hôn cô thật sâu, Hoắc Tây ngây người một chút, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cậu lại kiên quyết đến đáng sợ…

Nụ hôn này kéo dài khoảng 10 giây.

Môi Trương Sùng Quang dính máu.

Hoắc Tây tát cậu một bạt tai: “Cút!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1538: Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc


Trong lòng cậu rõ ràng, đời này cậu chỉ yêu duy nhất mỗi Hoắc Tây mà thôi.

Cậu đã ở Mỹ một thời gian, nên cậu cảm thấy một đoạn thời gian ngắn ở bên Thấm Thanh Liên cũng chẳng có gì to tát. Mãi cho đến khi Hoắc Tây hỏi về chuyện khung ảnh thì cậu mới biết rằng cô không thế chấp nhận nó.

Bản năng của người đàn ông khiến cậu muốn che giấu nó.

Tuy nhiên, Thấm Thanh Liên tình cờ đến căn hộ của cậu và Hoắc Tây đã biết chuyện.

Khi cậu chuấn bị tan ca, chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động của cậu lại reo lên.

Là Hoắc Minh.

Trương Sùng Quang nhận máy: “Chú Hoắc!”

Giọng của Hoắc Minh hơi căng thẳng: “Sùng Quang, cháu trở về một chuyến.”

Trương Sùng Quang nhìn tờ chi phiếu trên tay, đoán được nguyên nhân, cậu gật đầu: “Vâng, cháu sẽ lập tức trở về.”

Nửa giờ sau, xe của Trương Sùng Quang dừng trước cửa biệt thự.

Trong nhà yên tĩnh, một người hầu cũng không nhìn thây. Hoắc Minh ngồi ở sảnh lớn, rõ ràng là đang chờ cậu.

Trương Sùng Quang đi vào, cung kính gọi chú Hoắc.

Hoắc Minh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn cậu.

“Sùng Quang, chờ cháu lớn lên, chú đã thảo luận với dì Ôn của cháu, giờ cũng là lúc nên đế cháu độc lập. Doãn Tư, nó kế thừa Hoắc Thị, con bé Hoắc Tây vào Anh Kiệt, Hoắc Kiều có dì ôn của cháu sắp xếp, về phần cháu, chú muốn giao Tây Á cho cháu, từ nay về sau cháu cũng coi như độc lập nhà cửa.”

Trương Sùng Quang hơi ngơ ngấn.

Đưa Tây Á cho cậu, độc lập nhà cửa – –

Nghe có vẻ như là kế thừa gia nghiệp, nhưng thật ra là chú Hoắc không cần cậu nữa.

Trong lòng Trương Sùng Quang thật ra rất rõ ràng, nguyên nhân là Hoắc Tây, chuyện giữa bọn họ chú Hoắc đã biết, không phải Hoắc Tây nói, nhưng Hoắc Minh luôn có cách để biết.

Trương Sùng Quang không muốn rời đi.

Cậu cũng không muốn Tây Á, rời khỏi nhà họ Hoắc thì cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì chứ?

Cậu thấp giọng cầu xin: “Chú Hoắc, cháu không muốn rời khỏi nhà!”

Cậu lớn lên ở nhà họ Hoắc, biết quy củ của nhà họ Hoắc.

Túi xách để một bên, áo khoác cởi ra, rồi quỳ

trong phòng sách.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1539: Sáng sớm


Mãi cho đến khi Hoắc Minh đánh mệt, ông mới mắng: “Thằng nhãi con! Từ trước đến nay chú không nỡ đánh cháu, nhưng hôm nay không đánh cháu một trận thật sự khó mà nguôi giận!”

Trương Sùng Quang thấp giọng nói không xin lỗi.

Hoắc Minh ném thắt lưng!

Ông nhìn người đang quỳ, nhìn đứa nhỏ do một tay mình nuôi lớn, trong lòng đau đến tột cùng.

Ông hạ quyết tâm: “Sùng Quang, nếu như cháu muốn ở lại trong nhà, vậy thì hãy đoạn tuyệt với Hoắc Tây!”

“Chú Hoắc!”

Trương Sùng Quang cắn răng: “Cháu yêu Hoắc Tây, cháu không muốn cắt đứt với cô ấy!

“Cháu chỉ có thế chọn giữa việc là con trai chú hay là chồng của Hoắc Tây mà thôi. Sùng Quang, cháu là người thông minh, cháu nên biết nên chọn như thế nào để an toàn, nếu cháu lựa chọn Hoắc Tây thì con bé cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận cháu.”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn người đàn ông này.

Cậu chưa bao giờ cầu xin Hoắc Minh cái gì, nhưng mà hôm nay cậu muốn cầu ông…

Hoắc Minh cũng không mềm lòng.

Trương Sùng Quang mang theo vết thương, quỳ trong phòng sách suốt một đêm nhưng Hoắc Minh vần không thay đổi quyết định.

Sáng sớm Trương Sùng Quang rời đi.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính máu khắp lưng, cậu bước thẳng ra khỏi biệt thự nhà họ Hoắc.

Ôn Noãn gọi cậu: “Sùng Quang!”

Trương Sùng Quang quay đầu lại, cậu nhìn Ôn Noãn, nhìn người phụ nữ đã sưởi ấm mình.

Cậu biết rằng miễn là cậu từ bỏ Hoắc Tây thì cậu vẫn có thế ở trong gia đình này.

vẫn có thế có chú Hoắc, dì ôn, cũng như các em trai và chị gái.

Tuy nhiên, cậu không còn đủ tư cách để có Hoắc Táy nữa, lời hứa của một người đàn ông quan trọng như vậy mà, cậu không muốn từ bỏ Hoắc Tây.

Cậu đã từ bỏ cô tám năm, cậu không muốn lại từ bỏ cô nữa, lúc này đây dù là từ bỏ toàn thế giới cậu cũng không muốn từ bỏ Hoắc Tây, có phải nếu cậu lại kiên trì một chút thì Hoắc Tây sẽ đế ý đến cậu, sẽ trở về… hay không.

Trương Sùng Quang cười nhạt, nói: “Dì ôn, cháu xin lỗi!”

Từ hôm nay trở đi, Trương Sùng Quang không trở về nhà họ Hoắc nữa.

Buổi tối, Hoắc Tây uống rượu trong quán bar.

Cô lớn lên vừa xinh đẹp lại có tiền, bên người luôn được nam nữ xinh đẹp vây quanh, còn đều là nhân vật có thế nâng lên mặt bàn.

Tối nay người theo đuổi cô là một người mới.

Trai trẻ tuổi hai mươi.

Sạch sẽ, nhìn cũng rất ngon miệng.

Tâm trạng Hoắc Tây đang không tốt, cô nằm trên quầy bar, mỉm cười: “Tôi cho cậu năm triệu, cậu hát cho tôi nghe một bài đêm nay có được không?”

Tất nhiên là được rồi!

Lúc Hoắc Tây rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạo báng.

Dùng tiền mua vui, thật là một chuyện gọn gàng linh hoạt nhỉ?

Cô dẫn người trở về, cô nằm sấp trên sồ pha, tiếu thịt tươi đàn guitar hát cho cô hơn nửa đêm, sau khi cô nghe đến mỏi mệt mới nằm sấp để cho người ta đi, người nọ lại muốn bên cô, nửa quỳ ở bên cạnh sô pha…

Hoắc Tây vỗ mặt cậu: “Vậy cậu lại đáy, tôi kế chuyện xưa cho cậu nghe.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1540: Cô thật sự không cần cậu nữa!


Trong nháy mắt đó, da đầu Trương Sùng Quang dường như muốn nố tung!

“Cậu ta là ai?”

Trong căn chung cư rộng rãi, giọng nói oán giận của Trương Sùng Quang lạnh như băng.

Hoắc Tây tỉnh dậy.

Cô từ từ mở to mắt, cặp lòng mi dài rung rinh, sau đó cô nhìn thấy Trương Sùng Quang… Cô lắc đầu, lại thấy anh chàng trẻ tuổi cũng vừa thức dậy.

Dường như vì thấy khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi của Trương Sùng Quang, anh chàng trẻ tuổi rất hoảng sợ.

Hoắc Tây đỡ trán, nhẹ giọng nói: “Chi phiếu ở trên bàn trà, cậu đi trước đi!”

Chàng trai trẻ xách lấy giày, nhanh chóng chạy trốn

Cậu ta còn nghĩ, nếu cậu ta ăn mặc quần áo không chỉnh tề, chỉ sợ lúc này đã không còn toàn thây.

Sau khi cửa bị đóng lại, Hoắc Tây duỗi người, cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đứng trước mặt: “Sao cậu lại có chìa khóa

nhà của tôi?”

Trương Sùng Quang không trả lời, hỏi ngược lại: “Cậu tiêu tiền mua thằng đó sao?”

“Có liên quan gì tới cậu sao?”

Hoắc Tây rũ mắt: “Đúng rồi, tôi nghe nói cậu đã rời khỏi nhà, tốt lắm, báy giờ hai người chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa! Trương Sùng Quang, đặt chìa khóa nhà của tôi xuống, sau đó cậu có thế đi rồi đấy!”

Trương Sùng Quang cầm lấy bình rượu trên bàn trà, lắc hai cái.

Cô đã uống sạch hai bình rượu vang đỏ, cứ nửa say nửa tỉnh ở chung một phòng với một người đàn ông như thế, cậu hỏi cô không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?

Hoắc Tây cười: “Xảy ra chuyện? Cậu muốn nói là xảy ra quan hệ sao? Tống Giám đổc Trương sao mà ngây thơ như vậy, thế này đâu giống với cậu!”

Sự trào phúng trong lời nói của cô cuối cùng cũng chọc giận cậu.

Trương Sùng Quang đè thấp giọng nói: “Hoắc Tây, cậu không hỏi xem tôi sống có tốt không sao?”

Hoắc Tây im lặng nhìn cậu.

Thật ra cô vẫn có biết một vài tin tức về tình

hình gần đây của cậu.

Trương Sùng Quang bị bổ cô ra đòn hiểm, ép cậu phải đưa ra lựa chọn, Trương Sùng Quang rời khỏi nhà.

Hoắc Tây không rảnh để đau lòng thay cậu.

Sau khi gặp lại, cô động lòng với cậu biết bao nhiêu thì bây giờ sẽ có bấy nhiêu ghê tởm.

Cô đứng dậy đi tới phòng ngủ: “Lát nữa tôi còn phải tới văn phòng, cậu đi đi!”

Tay cô bị giữ chặt.

Trời đất quay cuồng một trận, Hoắc Tây bị đè trên sò pha, Trương Sùng Quang giữ chặt cô.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top