Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1481: Lục Khiêm nhìn một lúc


Người cha như ông bận rộn cả ngày, bận một bữa ăn thịnh soạn, mới rãnh được một chút lại thấy con trai mình trêu ghẹo con gái, tuy không nghe rõ đang nói gì, nhưng dù sao cũng chẳng phải là lời hay ho gì đâu.

Lục Khiêm bập bập điếu thuốc.

“Ăn cơm thôi, đêm muộn mà đứng trong gió vậy không sợ Tiểu Huân cảm lạnh sao, có người bạn trai như con là do ông cha đây dạy con đấy à?”

Lục Thước quàng vai cô gái.

Cậu ấy đĩnh đạc nói: “Là chồng, tụi con đăng ký kết hôn rồi.”

Cậu ấy không sợ lớn chuyện, còn lấy giấy kết hôn đưa cho cha cậu ấy xem, khoe khoang một hồi.

Lục Khiêm nhìn một lúc.

Thật ra ông hơi bất ngờ, không phải là ông không tán thành bọn họ kết hôn, chỉ là không ngờ con trai mình lại kiên quyết như vậy, sẽ thích Lục Huân như vậy.

Lục Khiêm trầm tư.

ỏng nhớ về năm đó, kỳ thực tình yêu của Lục Thước đối với Tiểu Huân hơi giống ông đối với Minh Châu năm đó.

Nhưng lúc đó ông không dứt khoát như Lục thước.

Có thể vì ông đã đi qua hàng ngàn con thuyền rồi, còn đến nay Lục Thước chỉ có mỗi Tiếu Huân.

Ông không nói gì một hồi lâu.

Lục Huân có chút căng thẳng, tay cô ấy ngoắc vào tay của Lục Thước, cô ấy không nói gì thì Lục Thước cũng biết cô ấy đang nghĩ gì, cô ấy đang quan tâm đến suy nghĩ của bổ cậu ấy, sợ ông không vui.

Lục Thước cười: “Bố, là bố đang vui ngây ngất sao?”

Lục Khiêm cầm giấy kết hôn đánh vào đầu cậu ấy: “Con làm phản rồi.”

Sau đó ông nhìn Lục Huân: “Sau này phải gọi là bố rồi.”

Cánh mũi Lục Huân chua xót.

Lục Khiêm dang cánh tay ra, cô ấy do dự một lúc mới đi đến ôm ông.

Lục Khiêm xót xa.

Đáng ra ông nên chăm sóc nhiều hơn khi cô ấy còn nhỏ, hoặc là trao cho cô ấy một cái ôm, nhưng hôm nay sau nhiều năm như vậy, cô ấy trở thành con dâu của mình thì ông mới có thể ôm cô gái này.

Tốt rồi, ông cũng không có lỗi gì với cô ây.

Ngay cả con trai ông cũng tiễn đi.

Lục Khiêm đưa tay xoa vào đầu cô ấy: “Bố bảo Lục thước lên món, con lên lầu thăm mẹ đi, bà ấy đang lục tung tủ đế tìm ra rất nhiều thứ muốn trao cho con đấy.”

Lục Huân muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1482: Không hối hận là giả


Lục Khiêm liếc nhìn con trai, một lúc sau mới vỗ vào vai cậu ấy và nói: “Nhiều năm trước bố không tiện để làm, còn làm thay cho bố, cũng hay, chỉ là Lục Thước à, bây giờ con đã có vợ, đương nhiên sự nghiệp quan trọng cũng không thế làm lơ gia đình, năm đó bố quá quan trọng sự nghiệp nên phải xa cách mẹ con nhiều năm.”

Không hối hận là giả.

Vào mỗi sáng khi thức dậy nhìn vào những sợi tóc bạc trong gương, ông không khỏi phải nghĩ ngợi

Nếu như không bỏ phí những năm tháng ấy thì tốt biết bao.

Tóm lại Lục Khiêm có chút phiền muộn, ông đi vào nhà trước.

Lục Thước có chút xúc động, cậu ấy đứng trước cửa lặng lẽ hút xong điếu thuốc mới đi vào

chuấn bị cơm tối.

Trên lầu, Lục Huân đi vào phòng ngủ.

Minh Châu đang say mê không quay đầu lui cũng nói rất tự nhiên” “Tiểu Huân đến rồi.”

Lục Huân ừ một tiếng.

Cô ấy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Châu, khẽ gọi một tiếng mẹ.

Minh Châu sửng sốt.

Khoảnh khắc bà ấy quay đầu lại mỉm cười: “Đăng ký với Lục Thước rồi à?”

Lục Huân lại ừ.

Minh Châu không hỏi nữa, bà ấy bảo Lục Huân mang những hộp châu báu đến trên ghế sofa, lại than vãn: “Những thứ này đều là của bà cụ và bà ngoại của Lục Thước tặng vào năm đó, lại có cả dì Ôn của con cho rất nhiều, đâu có đeo hết được.”

Lục Huân rất nghe lời, cô ấy chuyến qua từng hộp từng hộp

Minh Châu quay đầu nhìn âm thầm đắc ý.

Bà ấy lại có thêm một người tay sai.

Đợi thu dọn xong rồi thì Minh Châu lấy từng thứ từng thứ cho Lục Huân xem, sau đó lấm bẩm một mình nói mình mang những thứ đó hợp, Lục Huân mang những thứ kia hợp, còn có những thứ

hợp với Lục u nữa.

Sau đó Lục Huân được năm bộ.

Trong đó có một bộ kim cương hồng, là khi Minh Châu và Lục Khiêm kết hôn là của hồi môn của bà Hoắc.

Minh Châu cho Lục Huân

Lục Huân không dám nhận, cô ấy nghĩ rằng bộ châu báu này nên cho Lục u.

Minh Châu không quan tâm: “Khi nó kết hôn thì tìm đồ tốt cho là được rồi.”

Lục Huân không từ chối nữa.

Cô ấy âm thầm nghĩ, đợi đến khi Lục u kết hôn, nhất định cô ấy sẽ phải bám vào Lục Thước để cho đồ tốt nhất, cho dù là cậu ấy đưa ra yêu cầu không nên có thì cô ấy cũng đồng ý.

Cô ấy suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến chuyện xiên vẹo thì đỏ mặt.

Minh Châu thấy kỳ lạ: “Sao mặt của Tiểu Huân đỏ vậy?”

Lục Huân không khỏi xấu hổ, vội vàng nói tránh, Minh châu là người từng trải vừa nhìn đã biết cảm tình của cô ấy và Lục Thước rất tốt.

Lục Huân xuống lầu trước.

Minh Châu lặng lẽ ngồi một lúc.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1483: Chiếc xe vững vàng quay về


Cậu ấy đã cởi áo khoác ngoài ra từ lâu, chỉ còn lại một chiếc áo len màu xanh đậm cực kỳ đẹp.

Cậu ấy xoa đầu Lục Huân khẽ nói: “Em tự giữ lấy đi, sau này anh sẽ lắp em một két an toàn trong nhà cho em, lắp một cái to một chút, sau này mỗi năm đồ mà anh tặng em thì em cứ để vào trong đó, đợi khi già đi thì đem chia cho dâu con chúng ta.”

Lời này nghe có vẻ ngại.

Lục Huân không chịu: “Em đâu muốn sinh

nhiều như vậy đâu.”

Lục Thước lại muốn có con cái, cậu ấy lấm bẩm: “Hai đứa được không?”

Cậu ấy có em gái, cậu ấy biết hơi ấm của anh em.

Lục Huân khịt mũi coi như đồng ý.

Lục Khiêm nhìn bọn họ sến sẩm, cảm thấy ngọt đến mức sâu răng, đứa con trai này của ông quả đúng là con hơn cha rồi.

Cả nhà sôi nối ăn cơm.

Sau bữa cơm, Lục Khiêm không giữ bọn họ lại, đuổi bọn họ đến nơi gọi là thế giới của hai người.

Lục Huân cảm thấy không thỏa đáng.

Lục Thước lại cầm áo khoác lên phủ lên vai Lục Huân: “Vậy bố mẹ, tụi con đi trước đây, cuối tuần con lại đến ăn cơm.”

Lục Khiêm khẽ hừ: “Muốn đến thì đến cho sớm để làm cơm cho bố.”

Lục Thước cười.

Khi đi thì cậu ấy lại ôm Minh Châu: “Mẹ, con với Tiếu Huân đi đây.”

Minh Châu tiễn bọn họ ra đến cửa, nhìn con trai mở cửa xe cho con dâu, lại còn che đỉnh đầu

xe lại để hộ tổng lên xe, bà ấy không khỏi cảm thán.

“Bọn trẻ thật sự lớn rồi.”

Lục Khiêm biết trong lòng bà ấy đa cảm nên ôm lấy bà ấy: “Sao, lại lẳng lặng nói anh già đấy à?”

Minh Châu dựa vào vai ông.

Bà ấy suy nghĩ, sao có thể chê ông ấy già chứ.

Cho dù đến tuổi này rồi thì Lục Khiêm vẫn có sức hút, ra ngoài cũng sẽ có phụ nữ muốn có ông, hơn nữa ông được chăm sóc rất tốt, phụ nữ nên được hưởng giống như bà ấy cũng không ít.

Hôn nhân nhiều năm như vậy bà ấy rất hạnh phúc.

Lục Thước đưa Lục Huân rời đi.

Cô ấy vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ đưa mình về nhà, nhưng khi xe đi một đoạn cô ấy mới phát hiện ra không phải, con đường này đưa đến nơi bọn họ đã từng sống chung.

Lục Huân nghiêng đầu nhìn cậu ấy

Trong đêm tối, Lục Thước chuyên tâm nhìn đường phía trước rồi ừ một cái.

“Đúng, đi đến đó.”

“Tiểu Huân, đêm nay cũng xem như là đêm

tân hôn của chúng ta, đến đó ở một đêm.”

Lục Huân cảm thấy xấu hổ.

Cô ấy quá hiểu cậu ấy, nên không khỏi nhỏ tiếng phản kháng: “Anh luôn có lý do, sau này chúng ta tố chức hôn lễ thì anh lại nói là đêm tân hôn, mỗi lần… mỗi lần anh tìm cái cớ thì luôn…”

Cô ấy không nói tiếp.

Lục Thước sờ vào chiếc cằm trơn bóng xinh đẹp rồi liếc nhìn cô ấy: “Anh luôn làm sao?”

Cô ấy đâu chịu mắc lừa.

Lục Thước mỉm cười nói thẳng ra: “Anh luôn làm rất hăng đúng không?”

Lục Huân cảm thấy cậu ấy không biết xấu hổ.

Lúc đầu khi cô ấy ở bên cậu ấy, cậu ấy là một thanh niên bình thường như thế, là tuấn tú như thế, bây giờ cậu ấy thật sự dày mặt tiết lộ ra rồi, nói gì cũng được, nhưng cô lại không thực sự nổi giận.

Đương nhiên là Lục Thước hiếu cô ấy

Cậu ấy cũng không định tém lại, cậu ấy thích chọc cô ấy và nhìn cô ấy đỏ mặt.

Chiếc xe vững vàng quay về.

Xe dừng dưới lầu, hai người đều hơi ngơ ngác.

ở đây cậu ấy đã từng ném cô ấy xuống đây, và nhìn cô ấy ngồi khóc thút thít trong mưa.

Nhưng cách nửa năm sau, cậu ấy lại theo đuổi lại cô ấy và biến cô ấy thành bà Lục.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1484: Ngọt ngào!


Lục Huân có chút ngại ngùng.

Chuyện nam nữa, nước chảy thành sông là tốt nhất, Lục Thước nói thẳng ra như vậy cô thật sự có chút không quen, vì thế có chút ý giả vờ chối từ.

Sao Lục Thước không biết.

Một tay mở cửa xa, rất yêu thương bế cô xuống xe, áo khoác của cậu còn chưa khoác lên cứ như vậy bế cô vào thang máy lên lầu.

Lục Huân mặc áo lông màu trắng rộng rãi, giống như chú thỏ co rúc trong lòng cậu.

Vừa dễ thương vừa ngoan.

Đến thang máy, Lục Thước có chút không nhịn được, hôn vào đầu mũi nhỏ của cô.

Yêu không rời được.

Cánh mũi của Lục Huân run nhẹ, gọi anh một tiếng: “Lục Thước.”

Lục Thước không lên tiếng, cậu cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng.

Thang máy ting một tiếng mở ra…

Bên ngoài có người, là chủ của đối diện.

Người đó rất bất ngờ nhìn chằm chằm bọn

họ, một hồi lâu mới chào hỏi: “Anh Lục, rất lâu không thấy hai người rồi!”

Lục Thước mỉm cười: “Đúng vậy! Khoảng thời gian trước về quê một chuyến! ô… Đây là vợ của tôi, chúng tôi kết hôn rồi!”

Người đó bất ngờ hơn, lúc trước còn tưởng rằng bọn họ chia tay chứ.

Anh ta nhanh chóng nói chúc mừng.

Lục Thước lại nói chuyện phiếm mấy câu, trong đó lúc đó vẫn luôn không bỏ Lục Huân xuống, Lục Huân khá ngượng nhưng cô cũng không thích hợp xuống, cái ôm của Lục Huân quá ấm áp.

Cậu lại đẹp trai, cô thích cậu bế.

Lục Thước một tay mở cửa, bế cô gái của cậu vào nhà.

Trong căn hộ đầy hoa hồng, từ phòng khách đến phòng ngủ đều vậy… Trên ga giường màu đen để một hộp Tiffany, bên trên có một cành cây hoa hồng dài.

Trong hoa hồng là một chiếc nhẫn kim cương.

Môi của Lục Huân run rấy, cô đã làm bà Lục nhỏ, nhưng cồ thật sự không biết cô có thế được nhiều như vậy.

Lục Thước cầm chiếc nhẫn đó lên.

Cậu cúi đầu nhìn chăm chú Lục Huân, không có chữ nghĩa nào chỉ là nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào ngón tay của Lục Huân.

Bọn họ im lặng rất lâu.

Cuối cùng Lục Thước ôm cô vào lòng, trước là dịu dàng hôn cô sau đó nụ hôn này trở nên dữ dội.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1485: Đây là đêm tân hôn của bọn họ


Đây là đêm tân hôn của bọn họ.

Cậu không cho cô mặc cái khác, cơ thể trắng ngần đó chỉ mặc chất liệu tơ ren mềm mại, dường như lại che hết toàn bộ nhưng lại gần như không che được gì, cô ngại ngùng che cơ thế lại.

Lục Thước cúi đầu, hôn cô cách lớp áo.

Vật nhỏ Lục Huân ngại ngùng như thế, mặt nhỏ của cô bất lực dựa vào vai cậu, mặc cho cậu muốn làm gì, nhưng Lục Thước chê không đủ, cậu muốn cô cũng như thế với bản thân.

“Lục Thước!”

Cánh mũi của Lục Huân hơi run, cô vừa sợ hãi vừa mong chờ.

Bọn họ là lần đầu của nhau, tất cả kinh nghiệm bọn họ có đều cho đổi phương, tất cả đều mới lạ và kích thích…

Giọng nói của Lục Thước khàn khàn: “Anh đi tắt đèn.”

Đèn tắt đi, vật nhỏ đó to gan hơn rất nhiều, cô là vợ của Lục Thước, cô có thể làm tất cả mọi việc ở trên người của cậu, Lục Thước sờ mặt nhỏ của cô thở dốc vô cùng.

Tình đến lúc nồng nàn, Lục Thước mở đèn…

Lục Huân trốn ở trong lòng cậu.

Cậu quá hư rồi! Rõ ràng nói là tắt đèn!

Lục Thước tì vào môi cô hôn, giọng nói cũng khàn đặc: “Tiếu Huân, anh muốn nhìn thấy em.”

Lục Huân vẫn ngại ngùng, nhưng cô đồng ý khiến cậu vui.

Cô ôm cổ của cậu hôn, cho dù có ngại ngùng cò cũng chủ động yêu cậu. Lục Thước ôm eo nhỏ của cô vừa hôn vừa dỗ dành cô làm…

Mọi thứ kết thúc đã là ba giờ sáng.

Lục Thước còn chưa đủ.

Nhưng Lục Huân không chịu được nữa, gọi mấy tiếng anh trai cậu mới miễn cưỡng bỏ qua.

“Bế em đi tắm?”Giọng nói của cậu khàn.

Lục Huân mệt rồi, cô không chịu đi cứ muốn nằm ở trong lòng cậu, muốn nói chuyện với cậu.

Lục Thước cười nhẹ ôm cô vợ nhỏ tân hôn nói những chuyện khi đi du học, nói một chút thì cô ghen hỏi cậu ở nước ngoài có bạn gái không.

Lục Thước nhéo mũi nhỏ của cậu, hỏi ngược lại:” Anh có hay không, em không biết?”

Lục Huân đỏ mặt.

Vấn đề này bọn họ không thảo luận nữa, cô nằm ởtrong lòng cậu, nghe nhịp tim của cậu mà trong lòng vừa ngọt ngào vừa an yên, cô nhẹ nhàng chạm vào nhẫn kết hôn của mình nhỏ

tiếng nói: “Em là bà Lục rồi!”

Lục Thước cười cô: “Không chỉ có được người chồng, người bố hằng mong ước cũng có rồi.”

Lục Huân không cho cậu nói bậy.

Cô ôm cậu, cơ thể mềm mại lộn xộn ở trong lòng, Lục Thước sao có thể chịu được vì thê’ lại đè cô dỗ thêm một lần nữa, lần này kết thúc Lục Huân trực tiếp ngủ tiếp đi.

Lục Thước lại không buồn ngủ.

Trong lòng cậu có kích động lại có bình thản, là cảm giác nó không ra.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1486: Làm sao vậy?


Sự thật là cậu đã chuẩn bị biệt thự.

Nhưng đang sửa chửa muốn dọn vào làm sao cũng phải nửa năm.

Nửa năm này cậu muốn ở đây với Lục Huân.

Lục Huân khá nghe lời cậu, cô lại không muốn gì hết nên đã ngoan ngoãn gật đầu.

Khi cậu sắp đi, cô lại đột nhiên kéo tay cậu lại.

“Làm sao vậy?”

Tối hôm qua thoải mái hoàn toàn, Lục Thước quả thật không cần quá ấm áp ôm người ở trong lòng dùng thảm quấn lại.

Lục Huân đưa cánh tay trắng ra, ôm lấy cố cậu.

Cô cắn môi nhỏ tiếng nói: “Tối hôm qua anh không dùng cái đó! Trước đó đều dùng!”

Lục Thước hiếu, cô sợ mang thai.

Lục Thước hôn cô: “Chúng ta là vợ chòng, mang thai thì sinh, Tiểu Huân của chúng ta sẽ làm mẹ.

Bởi vì cô mà cậu mâu thuẫn với nhà họ Tư, lúc này cô thật sự không muốn làm vướng chân cậu.

Lục Thước thấp giọng: “Có rồi thì sinh! Bận đi nữa cũng chăm sóc được!”

Lục Huân ừm một tiếng.

Sau đó chồng mới cưới của cô có chút không nghiêm túc, nhẹ nhàng sờ mặt cô hỏi cô như thế nào, có khác gì với lúc trước, Lục Huân đỏ mặt đáu chịu nói.

Cô đẩy cậu đi công ty.

Tay của Lục Thước lại đưa vào trong áo ngủ của cô, sờ nhẹ chút lầm bầm: “Như vậy cũng có cảm giác rồi? Buổi tối quay về đút em tiếp.”

Lục Huân dùng thả nhỏ quấn lấy bản thân, không chịu nói chuyện với cậu nữa.

Lục Thước tha cho cô, cười thấp đi nhà vệ sinh.

Chút nữa đi ra ôm cô cùng với thảm hôn rất lâu mới rời đi.

Cậu rời đi, Lục Huân từ trong chăn chui ra mặt đỏ lại có sự ngọt ngào nói không nên lời.

Thì ra đây chính là kết hôn!

Cô vui mừng lăn lộn ở trên giường, một lúc lại nhìn nhẫn ở trên tay, yêu không rời.

Ngay cả bữa trưa mà Lục Thước làm cho cô cũng ăn không còn hạt nào.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1487: Có thời gian nói chuyện không?


Bởi vì Lục Thước mà cô ấy ở công ty bị bao vây tứ phía.

vốn dĩ cô ấy là người thừa kế nhà họ Tư xem trọng nhất, nhưng bây giờ không chắc chắn nữa, gia tộc đã bắt đầu âm thầm bồi dưỡng thế hệ mới, Tư An Nhiên chắc chắn phải lật cục diện lại.

Cách duy nhất chính là thuyết phục Lục Thước tha cho nhà họ Tư.

Lục Thước bây giờ giống như một con chó điện, cứ cắn nhà họ Tư.

Tư thế đó địch thương mười nghìn, tự tốn thất tám nghìn.

Tư An Nhiên muốn bàn bạc với Lục Thước nhưng cậu không bắt máy của cô ấy cũng không chịu gặp cô ấy.

Cô ấy nghe nói Lục Huân ở đây nên đã tìm đến.

“Có thời gian nói chuyện không?” Tư An Nhiên nhìn túi trong tay Lục Huân, túi trong suốt không che được gì, thậm chí cô ấy còn nhìn thấy trong đó có một miếng thịt ba rọi.

Lục Thước thích như vậy sao?

Cô ấy ít nhiều xem thường Lục Huân.

Lục Huân cảm thấy không cần thiết nói chuyện.

Tư An Nhiên lại cản cô lại: “Lục Huân, cô cướp mất Lục Thước từ trong tay tòi không cần trao đổi sao?

Lục Huân mở to mắt.

Cô biết loại người như Tư An Nhiên lăn lộn trên thương trường làm, ăn tài ăn nói rất tốt, nhưng cô không ngờ mặt cô ấy cũng đau vậy mà đổi trắng thay đen.

Lục Huân nhỏ tiếng hỏi ngược lại: “Cơ hội đặt trước mắt cô, là cỏ không nắm chắc sao có thể trách người khác?

Tư An Nhiên:…

Cô ấy vậy mà một hồi lâu cũng không tìm ra lợi đế phản bác, có chút tức giận không ngờ tới Lục Huân lại đồng ý: “Đối diện có một tiệm cà phê, đi đến đó đi!”

Tư An Nhiên không có ý tốt: “Không mời tôi lên chơi sao?”

Lục Huân thành thật nói: “Cô khá xinh đẹp. Tôi không muốn dẫn người phụ nữ xinh đẹp về nhà, lỡ như dụ dỗ chồng tôi thì làm sao?

Tư An Nhiên lại bị cô chọc tức.

Cô ấy vào quán cà phê trước còn giận dữ gọi cho Lục Huân một ly cà phê đầy đường, nhưng Lục Huân không chịu uống cô nói phải chuấn bị mang thai.

Tư An Nhiên nhìn cái túi đựng thịt lại nhìn ly cà phê đó.

Trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô thốt lên: “Nếu như Lục Thước thực sự yêu cô sẽ mời người giúp việc nấu cơm cho cô, cho cô đồ đẹp thức ăn ngon mà không phải để cô sống như một người phụ nữ của gia đình.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1488: Lục Thước mãn nguyện rồi!


“Tôi mang thai rồi! Là con của Lục Thước!”

Lục Huân nhìn cô, Tư An Nhiên có cảm giác

thắng, cắn chết không buông: “Đúng, tôi mang thai rồi!”

Cô ấy đợi cô gái này khóc.

Lục Huân lắc đầu: “Cô nói dối! Nếu như Lục Thước thật sự đụng cô thì chứng tỏ anh ấy cũng thật sự thích cô, anh ấy sẽ không quay lại tìm tôi! Cò Tư cô luôn tự hào xuất thân cao quý, cô ở bên ngoài bôi nhọ xuất thân của tôi nhưng bây giờ cô không phải đang làm chuyện cô ghét với người cô ghét sao?”

Tư An Nhiên từ từ siết chặt ngón tay.

Chút nữa, cô ấy cười: “Cô gái đơn giản giống như cô lại có thể ở bên Lục Thước bao lâu?”

Cò ấy nhặt miếng thịt đó lên, vẻ mặt chê bai.

“Lục Thước cần một người kề vai sát cánh với anh ấy.”

Lục Huân cảm thấy tiếc miếng thịt này ngay lúc này miếng thịt đó bị người khác lấy đi.

Cô quay đầu lại nhìn.

Vậy mà lại là Lục Thước.

Người đó ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng bên ngoài là áo khoác màu xám, trông rất lạnh lùng.

Lục Thước đặt miếng thịt vào trong túi,

Cậu nhìn Tư An Nhiên, cười lạnh: “Tôi thích

kiểu gì không cần cô Tư phiền lòng! Ngoài ra cho dù ngày nào cực kỳ nghèo khó tôi cũng sẽ không để cô ấy bỏ đi vì mưu sinh!

Đàn ông nhà họ Lục bọn họ đều bảo vệ phụ nữ.

Tiểu Huân có thế làm việc cô thích, nhưng kiếm tiền nuôi gia đình thì phải để đàn ông.

Còn về việc cô thích xuống bếp đó là thú vui của bọn họ.

Không liên quan gì đến người khác!

Toàn thân Tư An Nhiên run rẩy, cô nhìn Lục Thước quen thuộc cầm túi lên, một tay ôm Lục Huân đi ra ngoài..

Ánh mắt chiếu sau lưng cậu, cao quý như vậy!

Không nhìn kỹ thịt heo trong tay anh sao cũng không ngờ được, người đàn ông xuất thân như vậy lại đồng ý nấu cơm cho phụ nữ.

Tư An Nhiên đột nhiên hiểu Lục Thước mà cô nhìn thấy không phải Lục Thước thật sự.

Lục Thước đầy khói lửa ở trước mặt là cậu đồng ý cho Lục Huân thấy, cậu cũng chỉ đồng ý cho Lục Huân thấy… Đợi Tư An Nhiên hiểu thì đã lệ đầy mặt từ sớm.

Bên ngoài quán cà phê, Lục Thước bắt đầu mắng người.

“Sau này người lạ kêu em, không được đi nghe không?”

Lục Huân ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1489: Lục Huân đỏ mặt


Lục Thước dẫn Lục Huân về.

Cậu thương cô nên kêu cô ngồi trên sô pha xem tivi chút, bản thân cậu đi nấu cơm.

Khi Lục Huân xem tivi thì cậu rửa một dĩa dâu ra,

Từng trái đỏ tươi, trông rất đáng yêu.

Lục Huân thích được ôm trong lòng, sau khi ăn một trái cô lấy một trái cho Lục Thước.

Lục Thước không ăn những thứ này, cậu nghiêng người hôn một cái ở trên môi cô, cười rồi tiếp tục nấu cơm.

Lục Huân đỏ mặt.

Nhưng cô lại muốn ở cùng với cậu vì thế bưng đĩa đi theo vào nhà bếp giống như một con sâu vậy.

Lục Thước dứt khoát bế cô lên bàn ăn.

Lục Huân nhìn cậu vén tay áo lên, chiếc đồng h’ô mấy triệu đó, cô lên tiếng hỏi: “Em có thể sống ở chỗ bố mẹ em, như vậy anh không cần cực khố như vậy nữa.”

“Đau lòng sao?” Lục Thước cười cười.

Lục Huân đau lòng nhưng cô không muốn nói cho cậu biết, cô ôm dâu của cô chuyên tâm

ăn.

Lục Thước nhìn cô mỉm cười.

Một lúc sau, Lục Huân đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Sau này cô Tư đến tìm em nữa, em sẽ không nhường anh cho cô ấy!”

Lục Thước vẫn mỉm cười.

Lục Huân nhảy xuống, cô có chút ỷ lại dựa vào lưng cậu, lầm bầm nói: “Thật ra em để ý, cô ấy đẹp lại mạnh mẽ như vậy, lúc đó em cho rằng anh thật sự sẽ kết hôn với cô ấy!”

Lục Thước nhìn về sau.

Cậu không nói chuyện, cô cũng không tiếp tục nói.

Sau đó Lục Huân ôm có chút chặt, quả thật có chút tính trẻ con.

Lục Thước nhẹ giọng nói: “Sau này anh có thể sẽ hơi bận, em tự tìm việc để làm, nếu như nhàm chán cũng có thể theo bố mẹ về thành phố c, Lục viện khá lớn khá vui đó.”

Lục Huân không chịu.

Cô muốn ở cùng cậu, cho dù cậu bận nhưng mỗi đêm cũng phải về nhà có phải không?

Cô nhỏ tiếng nói bản thân có thể học nấu cơm.

Lục Thước sao nỡ cậu nghĩ quyết định vẫn là

điều người từ biệt thự qua, chuyên nấu cơm cho cô, còn về vệ sinh của căn hộ, khi cậu nghỉ làm là được.

Lục Huân nhìn thấy không kiên trì, trong lòng thích thú lại bưng dĩa dâu chạy ra ngoài.

Lục Thước lắc đầu nhẹ.

Lúc này, điện thoại của cậu vang lên, là Hoắc Tây gọi đến.

Trong điện thoại có chút ồn, giống như ở sân bay.

Quả thật Hoắc Tây trao đối mấy câu, chuẩn bị lên máy bay.

Sân bay thành phổ B.

Hoắc Tây cúp điện thoại mới chuấn bị vào kiểm tra an ninh thì điện thoại vang, cô cho rằng là Lục Thước nên nghe máy: “Lục Thước, đợi chị về rồi mới nói! Phía Bạch Khởi có chút việc, chị buộc phải lập tức quay về.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1490: Là cậu hối hận


Giọng nói của Trương Sùng Quang kiềm chế: “Tôi đối với cậu mà nói cái gì cũng không phải đúng không?”

Cô không hề kiêng kỵ như vậy tìm người khác.

Rõ ràng biết cậu sợ hãi biết bao.

Bạch Khởi xảy ra chuyện, tâm trạng của Hoắc Tây cũng không tốt lắm, cô còn phải đối mặt với sự trách mắng của Trương Sùng Quang vì thế tâm trạng của cô càng không tốt, cô hừ lạnh: “Đúng! Không là gì cả!”

Nói xong cô cúp máy, đi vào kiểm tra an ninh.

Cô bay đến thành phố Dương.

Bạch Khởi đóng phim bị thương nặng, cậu ta không có người thân, Hoắc Tây là luật sư của cậu ta cô phải đến ký tên.

Cô ở lại thành phố Dương một tuần, bay về lại thành phố B.

Hoắc Tây liên lạc một bệnh viện cho Bạch Khởi, tiếp đến Bạch Khởi nằm trong bệnh viện khoảng chừng ba tháng, may mà còn trẻ không đế lại di chứng…

Xong việc đã là nửa tháng sau.

Hoắc Tây từ sự vụ sở về căn hộ, mới ra thang máy đã nhìn thấy Trương Sùng Quang.

Cậu mặc áo khoác màu đen, dựa vào tường ngấng đầu hút thuốc.

Cậu cao, tướng mạo lại tốt.

Hoắc Tây im lặng thưởng thức vài giây, quẹt thẻ vào nhà, lạnh lùng hỏi: “Lại đến đây làm gì? Chúng ta nói không đủ rõ ràng sao?”

Trương Sùng Quang liếc nhìn cô một hồi.

Cậu dập thuốc đi, theo cô vào nhà: “Bạch Khởi như thế cậu phải chăm cậu ta bao lâu?”

Hoắc Tay để túi công việc ở trên sô pha.

Cô rót một ly nước lạnh cho bản thân, uống một ngụm hỏi ngược lại: “Quản rộng that!”

Trương Sùng Quang đi đến trước mặt cô,

cậu khá nghiêm túc nói: “Tôi muốn biết cậu chăm sóc cậu ta với thân phận gì? Bạn gái hay là tình nhân?”

Hoắc Tây đặt ly xuống.

Hai tay cô khoanh ở phía trước, giữa mày mang chút lạnh lùng: “Trương Sùng Quang, cậu muốn nghe đáp án gì?”

Cái miệng này!

Trương Sùng Quang thật sự hận chế!

Cậu nâng mặt cô, muốn hôn cô nhưng hai ngón tay của Hoắc Tay chặn cậu lại: “Tôi rất mệt! Thật sự không có sức để ứng phó với cậu!”

Cô nhặt bóp tiền, lấy một hai nghìn từ trong đó vứt lên người cậu.

“Tự đi tìm phụ nữ!”

Tờ tiếng màu hồng từ trên người cậu rơi xuống, Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm rất lâu cậu mới khàn giọng nói: “Hoắc Tây, tôi thật sự muốn bắt đầu lại với cậu!”

“Có từng hỏi tôi chưa? Tôi buộc phải đồng ý sao?”

Hoắc Tây cười lạnh: “Cửa ở bên đó!”

Dưới ánh đèn, sắc mặt của Trương Sùng Quang trắng bệch, cậu nhìn Hoắc Táy.

Rất lâu cậu mới hỏi ra câu muốn hỏi: “Bạch

Khởi có phải thay thế vị trí của tôi?”

Hoắc Tây im lặng nhìn cậu.

Mắt của Trương Sùng Quang đỏ lên, bộ dạng cô chưa từng thấy bao giờ cậu khàn giọng nói: “Hoắc Tây, nếu như có thể bắt đầu lại, tôi sẽ không lựa chọn rời đi! Cuộc đời rất dài, tôi rất muốn có thêm một cơ hội.”

Như lạnh ấm của con người cũng chỉ có mình cậu hiểu, cái giá của tự do.

Cậu ở nước ngoài một năm, cậu chia tay với Hoắc Tây về lại nhà họ Hoắc.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1491: Chẳng thú vị gì cả!


Dưới ánh đèn, bọn họ nhìn đối phương chăm chú.

Ai cũng không muốn chịu thua, ai cũng không muốn từ bỏ sự kiên trì của mình, mãi đến khi Hoăc Tây thấy mắt mình có chút chua sót.

Cô mới thấp giọng khàn khàn lên tiếng.

“Chẳng thú vị gì cả!”

“Trương Sùng Quang, chúng ta bắt đầu lại cuộc sống mới ròi. Tám năm trôi qua chắc chắn cậu cũng hiểu tôi rồi chứ, mà tôi đối với cậu cũng biết rõ, chỉ dựa vào việc ngủ với nhau hai lần do cảm xúc mãnh liệt, ngoài ra thì giữa chúng ta còn có gì chứ? Nếu cậu nhất quyết muốn nói đến tình cảm thì cũng đã là chuyện từ rất lâu rồi.”

Hoắc Tây khẽ xua tay: “Cậu quay về đi! Dạo này tôi bận rộn với một vụ án rất mệt rồi, Lục Thước bên kia tôi cũng phải khích lệ tinh thần! Tống giám đốc Trương, thực sự tôi không có sức lực chơi trò tình cảm với cậu đâu.”

Trương Sùng Quang vẫn không động đậy.

Ánh mắt cậu sâu thẳm như màng sương mù rất khó nhìn thấy.

Hoắc Tây rũ mắt, tự cười giễu: “Cậu chắc sẽ không biết, cảm giác đợi một người là thế nào.

Trương Sùng Quang, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, cảm giác đó cả đời này tôi không muốn nếm thử nữa.”

Trương Sùng Quang giật thót trong lòng.

Cậu cảm giác như bị ai đó gặm nhấm, rõ ràng rất đau nhưng cậu lại rất tỉnh táo.

Cậu thất bại ở chỗ.

Hoắc Tây không chịu chấp nhận cậu, đồng thời cậu cũng không thể mang lại hạnh phúc cho cô.

Trương Sùng Quang này, trong thế giới của Hoắc Tây đã tan thành tro bụi. Thân thể ở đây nhưng đã sớm bị chôn vùi rồi.

Hoắc Tây nói xong thì đi đến trước cửa sổ sát đất.

Đế lại một bóng lưng từ chối cho cậu.

Cô nhẹ nhàng nhưng kiên định lên tiếng: “Đừng dây dưa nữa, nếu không tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, tốt nhất cậu đừng ép tôi!”

“Tôi vẫn ảnh hưởng đến cậu, có phải không?”

Giọng cậu khàn khàn không rõ tiếng, khẽ hỏi.

Hoắc Tây không đáp lời cậu.

Cô đứng thẳng người, nhìn chăm chú cảnh

đêm bên ngoài, ở nơi mà Trương Sùng Quang không nhìn thấy, khóe mắt cô chợt ẩm ướt.

Trương Sùng Quang đi rồi.

Cửa mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Hoắc Tây, cô cứ vậy lẳng lặng đứng ở trên cao thành phố B, nhấm nháp cảm giác cô đơn thuộc về cô.

Đêm khuya thăm thẳm.

Cô nghĩ, cô cũng không phải không thể chấp nhận cậu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1492: Hoắc Tây không ngốc


Thành hay không thành đều là thử thách cậu con trai này của ông ấy!

Hoắc Tây không ngốc.

Trông thì, ông cậu của cô không quan tâm sống chết của con trai, nhưng thực tế là ông ấy đã đánh tiếng với mấy bạn cũ bên thành phổ c rồi, cổ phiếu Lục thị nhảy lên nhảy xuống rất kích thích nhưng ông cậu cô không sợ gì cả, phá sản thì dựa vào vợ thôi.

Đương nhiên, Lục Khiêm sẽ không quan tâm đến đám tiểu bối.

Quan hệ giữa Hoắc Tây và Lục Thước là bền chặt nhất, về quan hệ huyết thống có thể không phải gần gũi nhất, nhưng Hoắc Tây và Lục Thước có vẻ ngoài giống nhau nhất, vì vậy tổng giám đốc Lục ngoài mặt hô mưa gọi gió, nhưng Hoắc Tây lại có huyết mạch áp chết cậu tuyệt đổi!

Hai người thảo luận một lúc lâu.

Hoắc Tây cúp điện thoại, cô gọi kiếm soát viên tài chính của công ty kiêm cố vấn tài chính cá nhân của cô đến.

Người đến rồi, Hoắc Tây dựa vào ghế khẽ lắc lư.

“Công ty có bao nhiêu vốn lưu động?”

“Tài khoản cá nhân tôi có thể dùng được bao nhiêu vốn?”

Kiểm soát viên tài chính kiểm tra một lát.

“Luật sư Hoắc, tài khoản cá nhân của cô có dùng được khoảng chừng hơn ba mươi tỷ, còn về công ty vì cần phải xoay vòng nên có thế ít hơn nhiều, chỉ hơn một tỷ, những cái khác đều dùng đế đầu tư các loại?”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Hoắc Tây gõ bút trong tay lên bàn: “Như vậy, trước tiên chuyến vốn trong tài khoản cá nhân của tôi cho tống giám đốc Lục, ngoài ra xem giúp tôi tiền gửi ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, gần đây tôi muốn mở một khoản ký quỹ.”

Kiếm soát viên tài chính do dự một lát.

Anh ta nói thêm: “Cô có cần giữ lại một ít không?”

Hoắc Tây cười nói: “Ha! Bàn Hằng của nhà họ Tư ở thành phố B mấy chục năm, em trai kia của tôi nói ra cũng là tinh anh trong giới kinh doanh, nhưng căn cơ thì kém xa so với người ta, tôi thấy là cậu ấy sẽ thua thôi! Thua rồi em trai về nhà cũng không ngốc đầu nối với vợ đâu!”

Kiểm soát viên tài chính cười nói: “Cô thực sự thương tổng giám đốc Lục!”

Hoắc Tây cũng cười, cô khẽ thở dài: “Tôi đã muốn mua ly trà sữa cho cậu ấy lâu rồi!”

Cô còn nhớ, năm đó cô đi tìm mẹ với tài xế, lại gặp được cô út và Lục Thước.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Lục Thước.

Trắng mịn mũm mĩm, rất giống với Tiếu Hoắc Táy, cô gần như vừa nhìn đã chắc chắn đây là em trai rồi.

Nhưng em trai lại ở trong căn phòng nhỏ như vậy.

Cậu và cô út đứng xếp hàng dưới trời nắng để mua trà sữa, mua được rồi cũng tiếc không dám uống…

Hoắc Tây là người bao che khuyết điểm.

Ngay cả Lục Thước bây giờ đã là tống giám đổc Lục, là người nắm quyền tương lai của nhà họ Lục, nhưng trong lòng Hoắc Tây thì cậu vẫn là cậu nhóc đáng thương!

Kiếm soát viên tài chính mau chóng làm việc.

Buổi chiều, Hoắc Tây nhận được tin nhắn Zalo của Lục Thước: “Chị, cám ơn chị!”

Hoắc Tây xem rồi khẽ cười.

Lúc này trợ lý của cô đứng ở cửa khẽ nói: “Luật sư Hoắc, tổng giám đốc của công ty đầu tư

Dung Thương đến, muốn nói chuyện với cô về đoàn luật sư.”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1493: Đều rất chuyên nghiệp


Cô im lặng khẽ cười: “Đáng tiếc tôi không muốn gặp cậu! Được rồi, nói chuyện chính đi!”

Sắp xếp công việc sớm một chút, cậu sẽ không còn lý do đến tìm cô nữa.

Lúc bọn họ nói chuyện công việc, cũng ít trêu đùa lẫn nhau.

Đều rất chuyên nghiệp.

Đao thương môi kiếm, hai bên đều điều kiện

có lợi nhất!

Cuối cùng, là Hoắc Tây nhường một bước.

Trương Sùng Quang ký giấy tờ xong, cậu nhìn cô chăm chú, khẽ hói: “Rất thiếu tiền sao?”

Cậu biết tính cách cô, nếu không phải muốn khoản tiền này, cô sẽ không nhường một bước cuối cùng.

Hoắc Tây thu dọn bàn.

Cô hừ một tiếng “Tống giám đốc Trương không quản được đâu!”

Trương Sùng Quang cũng không giận, cậu rút một điếu thuốc ra, nhưng không châm thuốc.

Cậu rất ít khi hút thước trước mặt Hoắc Tây.

Cho dù có lúc cô cũng sẽ hút một điếu, nhưng trong tiềm thức cậu không muốn để cô phải hút thụ động, trong ấn tượng của cậu, Hoắc Tây vẫn là cô gái nhỏ mặc chiếc váy liền xinh đẹp.

Bây giờ lại rất biết cách trêu chọc người!

Cậu hỏi Hoắc Tây: “Là vì Lục Thước sao? Tỏi có thể giúp cậu!”

Hoắc Tây khẽ cười: “Mới mẻ đấy! Cậu và Lục Thước năm đó không phải quan hệ tốt đến mức mặc chung quần sao, không phải cùng nhau du học nước ngoài sao, sao vậy, bây giờ muốn giúp cậu ấy còn phải đến nói điều kiện với tôi nữa!

Trương Sùng Quang, em trai tôi ấy, cho dù có nhu nhược cũng sẽ không bán đứng chị gái mình đế đối phú quý đâu! Cậu quên cái suy nghĩ này đi!”

Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm: “Hoắc Tây, cậu đúng là hiểu rõ tôi!”

Cậu không nói cho cô biết.

Năm đó cậu gửi thư cho cô, bọn họ chia tay rồi, sau đó cậu quen bạn gái.

Lục Thước và cậu hung hăng đánh nhau một trận.

Sau này, bọn họ không qua lại với nhau nữa, trong mấy tiếu bổi nhà Hoắc, Lục, thực ra người hận cậu nhất chính là Lục Thước.

Nhưng người nọ lại im lặng bất động, ngoài mặt vẫn lịch sự xa cách với cậu.

Hoắc Tây thương Lục Thước, chuyện này, Trương Sùng Quang đương nhiên sẽ không nhắc đến.

Hoắc Tây không hứng thú nói chuyện vô nghĩa với cậu, cô đứng dậy: “Chuyện đã thương lượng xong, tống giám đốc Trương mời đi cho!”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1494: Xanh tím một mảng


Có lẽ lần này chạy tới chạy lui, quá căng thẳng, cô chuẩn bị buổi tối một mình đi uổng rượu.

Buổi đêm, tại quán bar.

Dù Hoắc Tây mặc đ’ô công sở, nhưng ngoại hình nổi bật và khí chất của cô đã quyết định sẽ không thiếu người làm quen.

Cô không quan tâm đến mọi người.

Chỉ yên lặng ngồi đó, thưởng thức cocktail.

Trương Sùng Quang cách xa mấy mét, im

lặng nhìn cô chăm chú, cô thà rằng mau say cũng không muốn ăn bữa cơm cùng cậu.

Hoắc Tây cũng nhìn thấy cậu.

Hai người nhìn nhau nhưng không lên tiếng…

Ngay lúc này, một người đàn ông trông khá bảnh bao đi đến, mời Hoắc Tây uống một ly.

Hoắc Tây có chút phân tâm, cô lại không phát hiện ra.

Người kia lại lớn gan ôm lấy eo cô, kề sát bên tai nói mấy câu, Hoắc Tây nhíu mày định nói từ chối, Trương Sùng Quang đã tiến lên kéo cố áo người đàn ông kia.

Đám một quyền!

“Mẹ nó mày dám chạm vào cô ấy!”

Trong quán bar có tiếng thét vang lên, người kia bất ngờ không kịp đề phòng lùi ra sau đụng vào bàn.

Thủy tinh vỡ vụn.

Trương Sùng Quang còn sợ chưa đủ, cậu lại tiến lên kéo người dậy, đấm một quyền vào người kia như đánh vào đầu heo vậy, nhưng tên kia lại như tên vô dụng vậy.

Trương Sùng Quang hung hăng đấm một hồi, rồi đá mấy đá.

Người kia nằm dưới đất rên rỉ.

Trương Sùng Quang viết một tấm chi phiếu một trăm nghìn, sau đó kéo Hoắc Tây đi.

Từ đầu đến cuối, Hoắc Tây đều bình tĩnh.

Cô sớm đã qua độ tuổi đôi mươi rồi, đàn ông đánh nhau vì cô, đối với cô mà nói căn bản không có một chút cảm động gì, huống chi động cơ của Trương Sùng Quang…

Có lẽ người khác không biết, nhưng Hoắc Tây biết rõ.

Trương Sùng Quang chỉ là…

Cậu chỉ là không chấp nhận nối việc đánh mất, không chịu nổi việc bởi vì cậu mà chia xa tám năm, hay là sự thật cả đời này về sau cô cũng không còn thuộc về cậu nữa, nên cậu mới hùng hố đi như vậy!

Ra đến bên ngoài, Hoắc Tây lạnh nhạt: “Tỉnh táo rồi chứ? Tỉnh rồi thì tôi đưa cậu đến bệnh viện vậy!”

Tay Trương Sùng Quang bị thương rồi.

Xanh tím một mảng.

Nhưng cậu căn bản không để ý, cậu nheo mắt nhìn cô chằm chằm, giây tiếp theo cô đã bị cậu đè trên chiếc xe thế thao.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1495: Hoắc Tây, tôi muốn ở chung với cậu


Hoắc Tây uống rượu, tay Trương Sùng Quang thì bị thương, cuối cùng vẫn phải gọi tài xế trong nhà đến lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.

Kiểm tra một lúc.

Tay Trương Sùng Quang lại bị gãy xương, Hoắc Tây cũng cạn lời.

“Yếu ớt như vậy còn đánh nhau với người ta làm gì!”

Trương Sùng Quang không lên tiếng, để mặc y tá bó thạch cao cho cậu, y tá rất ít khi thấy người đàn ông đẹp trai như vậy.

Đương nhiên, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy người xinh đẹp như Hoắc Tây.

Vừa nhìn đã biết là tinh anh.

Nhưng ngũ quan và dáng người của cô không thể chê vào đâu được, nhất là khi cô mặc sơ mi, ngực nở nang eo lại thon gọn, trông rất thu hút.

Hộ lý nghĩ ra được cả cốt truyện một trăm nghìn chữ về bọn họ trong đầu.

Phân tâm chốc lát, lại khiến Trương Sùng Qaung bị đau!

Trương Sùng Quang im lặng vùi mặt vào

bụng dưới mềm mại của Hoắc Tây, Hoắc Tây kéo tóc cậu: “Trương Sùng Quang, cậu sắp ba mươi rồi đấy, còn nghĩ bản thân là chó con sao!”

Y tá che miệng cười.

Trương Sùng Quang dựa vào Hoắc Tây, khẽ nói: “Đau thật mà!”

Hoắc Tây chán ghét dáng vẻ vô lại của cậu, cô cảnh cáo cậu: “Quay về không được nói vì sao bị thương đâu đấy.”

Trương Sùng Quang nâng mắt.

Cả một lúc lâu, cậu thì thầm: “Tôi bị thương, cậu không nên chịu trách nhiệm sao? Nếu cậu không chịu chịu trách nhiệm, tôi lập tức tìm người kia đế anh ta kiện tôi, sau đó tôi nộp đơn công khai ra tòa, luật sư Hoắc, cậu cũng không muốn chuyện xấu này bị lan ra khắp nơi chứ!”

Hoắc Tây cười lạnh: “Ha! ở nước ngoài cũng chỉ học được mấy thứ này!”

Cô hỏi ngược: “Tôi chịu trách nhiệm thế nào? Cưới cậu?”

Trương Sùng Quang huơ huơ tay bị thương, chậm rãi nói: “Tôi cũng không tham lam đến vậy! Trước khi tay tôi khỏi hẳn, tôi muốn chỗ cậu, cậu chăm sóc cho tôi.”

Hoắc Tây khoanh tay trước người: “Cố ý bị thương?”

Trương Sùng Quang cười nhạt.

Cậu đợi quyết định của cô, cậu biết rõ cô, biết cô sẽ không muổn làm lớn chuyện này, một là cô sợ trong nhà biết thì phiền, hai là sợ kích thích Bạch Khởi.

Trương Sùng Quang cảm thấy bản thân thật tủi thân, theo đuổi vợ mà còn phải lợi dụng tình địch.

Hoắc Tây không lên tiếng.

Trương Sùng Quang tạm thời cũng không kích thích cô, đến khi xuống lầu lên xe.

Hoắc Tây lạnh nhạt lên tiếng: “Đến chung cư cháu!”

Tài xế lão Triệu như biết được chuyện gì đó, nuốt khan một cái, hỏi thèm một câu: “Vậy cậu Sùng Quang cũng đi sao?”

Hoắc Tây: “Không được nói với bố cháu.”

Lão Triệu không vui: “Cô chủ à, cô với cậu Sùng Quang ở cùng nhau, đó là chuyện tốt mà! Ông chủ cười cũng cười đến tỉnh mất!”

Hoắc Tây nhìn ông ấy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1496: Cậu biết nấu cơm?


Mãi đến khi đi vào chung cư.

Hoắc Tây đi thẳng vào phòng bếp, buổi tối cô uống ít rượu, vẫn chưa ăn cơm nên hơi đói.

Trương Sùng Quang dựa vào sô pha nghỉ ngơi.

Cô hỏi cậu: “Mì trộn tóp mỡ được không?”

“Cậu biết nấu cơm?”

Hoắc Tây cởi áo khoác ngoài, ném lên sô pha: “Không biết thì sao? Làm sao đế hầu hạ cậu chủ đây?”

Cô nói xong, hai người đều im lặng một lúc.

Nhất là Trương Sùng Quang, cậu im lặng nhìn cô một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Đế tôi làm cho!”

“Không cần!”

“Tay cậu mà bị thương nữa, tôi còn phải hầu hạ cậu cả đời sao?”

Trương Sùng Quang đi theo vào bết, Hoắc Tây quay lưng với cậu làm đồ ăn đêm, vóc dáng cô cao ráo, chỉ bóng lưng thôi cũng đủ đẹp rồi.

Cậu tựa vào bồn rửa chén, yên lặng nhìn cô.

Nếu không phải năm đó tuối trẻ non dại thì cảnh tượng bây giờ sẽ là chuyện hằng ngày của cậu và Hoắc Tây rồi, bọn họ đều có sự nghiệp riêng, ban ngày đi làm, buổi tối về nhà cùng làm cơm, đương nhiên đa phần có lẽ sẽ do cậu làm.

Sau đó có lẽ sẽ tăng ca, lúc rảnh rỗi có thể cùng nhau xem phim.

Sau đó nữa, lại có hai đứa nhỏ.

Giống như Lục Thước và Lục Huân vậy.

Yết hầu Trương Sùng Quang khẽ động, bất giác nói: “Như vậy, cũng rất tốt.”

Hoắc Tây xắt rau thơm.

Cô rũ mắt cười nhạt: “Vậy cậu nghĩ cũng hay thật! Trương Sùng Quang, thời gian này sẽ là giới hạn, đợi tay cậu khỏi rồi thì cút về nhà đi, còn nhiều người làm hầu hạ cậu đấy.”

“Nếu tôi chỉ muốn cậu thì sao?”

Không biết từ lúc nào, cậu đã lại gần sau tai

cô, âm thanh dịu dàng giống như lông vũ lướt qua bên gáy cô vậy…

Hoắc Tây khựng lại.

Cô còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị xoay lại.

Mặt cô sát ngay bên mặt cậu.

Đập vào mất là áo sơ mi trắng phau phẳng phiu, còn có gương mặt mới mọc một ít râu của Trương Sùng Quang, chỉ ngửi thấy mùi hương cũng đủ thu hút rồi.

“Trương Sùng Quang, cậu làm gì vậy?”

“Hôn cậu!”

Sao đó, tự nhiên mà hôn cô.

Trương Sùng Quang một tay bất tiện, cậu đè Hoắc Tây trước bồn rửa chén, một tay giữ sau gáy cô không cho cô vùng ra, sau đó cậu hòn Hoắc Tây dây dưa không dứt.

Hoắc Tây cắn cậu một cái.

Trương Sùng Quang khẽ ngừng lại, cậu rũ mắt nhìn cô, con ngươi đen tuyền đầy cảm xúc vấn vương.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1497: Lúc ở bệnh viện


Cậu chỉ chăm chú nhìn cô, sau đó rời đi, ra ban công rút một điếu thuốc bình ổn lại cảm xúc trong lòng.

Lúc ở bệnh viện.

Cậu nói với bản thân mình, chỉ là muốn tiếp xúc thêm với cô, nhưng cậu không lừa nối bản thân mình.

Cậu muốn làm với Hoắc Tây, từ thân thể đến tim đều muốn.

Mười phút sau, Hoắc Tây bưng mì ra, gọi cậu một tiếng: “Ăn thôi!”

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hoắc Tây cúi đầu xuống, dáng người mảnh khảnh và có chút yếu đuối hiếm thây, trông rất thu hút.

Cậu đi qua ngồi xuống ăn một miếng mì.

Ngon hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, mùi vị rất ổn, cậu nâng mắt: “Cậu thật sự biết làm?”

Hoắc Tây gật đầu: “Chỉ biết mỗi món này!”

Trương Sùng Quang hỏi cô: “Vậy nếu tôi ở đây một tháng, mỗi ngày cậu chuẩn bị cho tôi ăn món này thôi sao?”

Hoắc Tây khẽ hừ một tiếng: “Ha! Cũng khó hầu hạ nhỉ! Có đồ ăn là tốt lắm rồi!”

Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.

Qua một lúc, cậu khẽ nói: “Đợi tay tôi khỏi rồi, tôi làm cho cậu.”

Hoắc Tây không nhảy vào trong, cô khẽ hừ một tiếng: “Đợi tay cậu khỏi rồi! Cậu nên về nhà ở đi.”

“Vậy nếu cả đời không khỏi thì sao?”

“Vậy tôi sẽ tìm đàn ông kết hôn, chán ghét cậu đến chết!”

Trương Sùng Quang tiếp tục ăn mỳ, đợi đến khi ăn gần xong, cậu bổng nói: “Hoăc Tây, cậu thay đối so với lúc nhỏ rất nhiều!”

Hoắc Tây cũng ăn xong.

Cô cười nhạt: “Đúng! Ai rồi cũng thay đối!

Giống như tổng giám Trương cũng trở nên… Đáng ghét!”

Trương Sùng Quang khẽ cười.

Hoắc Tây đá chân cậu: “Đi rửa chén! Đừng nghĩ một tay thì không cần làm gì! Tôi không chiều cậu đâu.”

“Cậu chỉ chiều Bạch Khởi thôi, đúng không?”

Hoắc Tây đứng dậy, vén tóc lên: “Đúng! Nếu không thoải mái thì cửa ở bên tay trái đấy!”

Cô trực tiếp đi tắm rửa, hôm nay thực sự rất mệt.

Trương Sùng Quang một tay rửa hai cái dĩa, rồi lại hút một điếu thuốc, Hoắc Tây đi ra từ phòng tắm ném áo khoác tắm cho cậu: “Mặc cái này vào! Ngày mai cậu bảo người đưa ít quần áo đến đi! Còn nữa… Cậu ở phòng cho khách phía bên phải.”

Trương Sùng Quang nhìn áo khoác tắm trong tay.

Cậu hỏi: “Bạch Khởi mặc qua rồi sao?”

Hoắc Tây: “Không muốn mặc thì cởi trần đi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1498: Hoắc Tây có vẻ đã ngủ


Cô không muốn quan tâm đến cậu, quay người muốn đi Trương Sùng Quang lại kéo cánh tay cô: “ít nhất cũng giúp lau người cho tôi đi, dính dính hơi khó chịu.”

Hoắc Tây vổ mặt cậu: “Hoặc là nhịn, hoặc là tự mình lau!”

Nói xong, cô đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Trương Sùng Quang nhìn cửa, tự giễu cười một tiếng.

Cậu quả thực là người đàn ông rất thích sạch sẽ, không thể chịu được một ngày không tắm, vì vậy cậu vẫn phải một tay lau người, đương nhiên cũng không mặc áo tắm kia.

Trương Sùng Quang mặc quần đen vào, cầm quần tây và áo sơ mi đi vào phòng Hoắc Tây.

Bên trong hơi tối, yên lặng tĩnh mịch.

Hoắc Tây có vẻ đã ngủ.

Cậu không ngờ cô sẽ ngủ nhanh như vậy, dù sao cũng có đàn ông trong nhà khôn phải sao?

Lúc Trương Sùng Quang nằm bên cạnh Hoắc Tây, một người đàn ông nóng hừng hực như vậy, Hoắc Tây lập tức tỉnh dậy.

Mẹ nó!

“Trương Sùng Quang, cậu muốn làm gì?”

“Ngủ!”

Hoắc Tây nằm đó, im lặng cảm nhận, sau đó bật đèn.

Trên giường cô có thêm một người đàn ông đen nằm.

Trên người trống trơn, cậu trông cũng không tệ, đúng là rất bố mắt!

Hoắc Tây lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Tôi đưa cậu về, không phải mời cậu đến làm ấm giường cho tôi! Nếu tôi muốn tìm người làm ấm giường cũng sẽ không tìm người tàn phế đâu!”

Trương Sùng Quang dựa vào cô.

Cậu lười biếng tựa vào đầu giường: “Cậu có thể thử xem! Tôi chỉ là tay bị thương, còn phương

diện khác không có vấn đề gì cả!”

Cậu nghiêng qua, giọng đè thấp có chút quyến rũ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1499: Đêm dài


Cô miệng cứng nhưng thân thể lại khá thành thật, lúc mơ màng sắp ngủ, cô lại lật người vùi vào lòng cậu.

Giống như lúc nhỏ vậy, ôm lấy eo cậu.

Trương Sùng Quang không xác định được bản thân có nghe thấy cô gọi tên mình hay không, cô nhỏ giọng gọi Trương Sùng Quang, phía sau nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ, cậu cố gắng muốn nghe nhưng sau đó Hoắc Tây lại không nói nữa.

Đêm dài…

Cậu lại không hề buồn ngủ, nhưng không phải vì dục vọng.

Mà cuối cùng cậu đã được ôm người này.

Cho dù là dùng thủ đoạn ti tiện nhất, cuối cùng cậu vẫn được ôm lấy người này… Trong đêm tối, Trương Sùng Quang khẽ động cánh tay bị thương.

Hoàn hảo như ban đầu, rất linh hoạt.

Sáng sớm lúc Hoắc Tây tỉnh lại, Trương Sùng Quang đã không còn ở đây.

Cô dụi mắt ngồi dậy.

Trong chung cư yên tĩnh, không có tiếng động gì.

Chẳng lẽ, không có ai ngủ cùng cậu, nên cậu chủ không vui trực tiếp quay về rồi sao?

Hoắc Tây vui vẻ muốn bắn pháo!

Nhưng cô vui mừng không được bao lâu, bên ngoài có tiếng mở cửa, sau đó còn có tiếng nói chuyện, có vẻ như là tiếng phụ nữ, giọng điệu giống nhưthư ký của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây chạy chân trần ra…

Trong phòng khách, đế bổn chiếc va li, cái nào cũng lớn khoảng chừng năm mươi cân.

Thậm chí, còn có một vài giấy tờ và công cụ làm việc.

Thư ký Trương Sùng Quan nhìn thấy Hoắc Tây, có chút ngại ngùng cười gật đầu.

Hoắc Tây khoanh hai tay trước ngực.

Cô liếc nhìn Trương Sùng Quang: “Cậu đây là chuyển nhà sao? Trương Sùng Quang, không phải là cậu muốn ỷ lại tôi cả đời đấy chứ?”

Trương Sùng Quang kiếm tra đồ đạc.

Cậu bảo thư ký rời đi trước, đóng cửa lại, cậu mới lên tiếng: “Tôi rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống! cho dù ở ngắn hạn, cũng muốn sống thoải mái!”

Hoắc Tây chỉ vào đống đồ.

“Cậu như vậy, dọn hết một đống thứ trong nhà ra sao?”

Trương Sùng Quang cười nhạt: “Tôi có căn chung cư, đa phần đồ đạc đều để ở đó.”

Hoắc Tây trừng nhìn cậu.

Ha ha, trêu đùa cô sao, rõ ràng có chỗ ở nhưng lại đến chỗ cô, cô muổn đuối cậu đi, cả người cả đống đồ này.

Trương Sùng Quang lên tiếng: “Tôi làm bữa sáng rồi! Bánh hành và sữa đậu nành!”

Banh hành, sữa đậu nành…

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 1500


CÔ quay về phòng đánh răng rửa mặt rồi thay áo quần đi ra, vần là bộ đồ đồng phục nhưng xinh đẹp.

Khi cô ăn cơm, Trương Sùng Quang mang những chiếc vali đến phòng ngủ.

“Này, cậu định sống đây à?”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang có chút thản nhiên: “ .”

Hoắc Tây mặc kệ cậu.

Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành đậm đặc, và còn bánh hành nữa, cũng không biết làm sao với một tay mà cậu có thể làm được.

Ăn xong cô chuấn bị đi làm.

Cô vào phòng ngủ lặng lẽ dựa vào cửa phòng thay đồ nhìn Trương Sùng Quang treo quần áo vào tủ giống như người đàn ông gia dinh, đồ công sở là đồ công sở, đồ thường ngày là đồ thường ngày.

Khá tinh tế.

Hoắc Tay nhìn một tay linh hoạt của của cậu cũng không định giúp đỡ.

Cô lên tiếng: “Nói trước nhé, nhiều nhất là nửa tháng thì cậu phải chuyển đống đồ này đi.”

Động tác trên tay của Trương Sùng Quang chậm lại.

Cậu quay đầu nhìn cô khẽ nói: “Rõ ràng cậu cũng có cảm tình với tôi, vậy tại sao không tiếp nhận tôi?”

Hoắc Táy mỉm cười: “Có cảm tình thì phải kết hôn đấy, tôi cũng có cảm tình với chú chó Labrador nhà bên cạnh, vậy tôi cũng phải kết hôn với chú chó đó sao?”

Nói xong, cô dùng ánh mắt ngớ ngẩn liếc nhìn cậu.

Hoắc Tây đi làm, trước khi đi cô ném cho cậu một cái thẻ khóa cửa cho Trương Sùng Quang.

Cậu muốn đi đâu thì đi, cô không muốn lại đi đưa đón cậu.

Hoắc Tây rời đi.

Trương Sùng Quang gỡ thạch cao ra và nhanh chóng chỉnh đốn lại áo quần, sau đó lại quét dọn phòng ngủ, Hoắc Tây nhìn có vẻ là người không thích làm việc nhà, chăn màn ngủ tối qua đều rất lộn xộn mà cò cũng không thu dọn.

Trương Sùng Quang dọn dẹp từng việc một

Làm xong những việc này, cậu pha cho mình một ly cà phê, sau đó mở laptop họp online.

Lãnh đạo công ty hỏi: “Tổng giám đốc Trương đang ở đâu vậy?”

Trương Sùng Quang nhấp một ngụm cà phê đen rồi nói với giọng điệu thản nhiên: “ở nhà bạn gái, mọi người cũng biết là Luật sư Hoắc của văn phòng luật Anh Kiệt.”

Luật sư Hoắc của Anh Kiệt?

Hoắc Tây, con gái của Hoắc Minh…

Nhóm người đó không chút bình tĩnh, Tống giám đốc Trương của mấy người thật dũng mãnh, ngay cả Luật sư Hoắc mà cũng dám dây vào.

Hai người bọn họ, là Tồng giám đốc ở cửa trên hay Luật sư Hoắc ở cửa trên đây.

Nhưng chẳng có ai dám hỏi.

Bọn họ bộc lộ sự tôn kính rất cao đối với Tồng giám đốc Trương.

Trương Sùng Quang đưa nhẹ một tin tức để tuyên truyền quan hệ giữa cậu và Hoắc Tây, giới thượng lưu rộng lớn như vậy sớm muộn gì rồi ai ai cũng sẽ biết.

Tạm thời Hoắc Tây không biết.

Hôm nay cô tham dự buổi tòa án thấm vấn, buối chiều vẫn mãi xử lý công việc.

Đến lúc sắp tan ca thì trợ lý chạy vào định nói nhưng thôi.

“Luật sư Hoắc, Tống giám đốc Trương đến ròi.”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top