Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 350: Chương 350



Tống Thu Sinh trêu chọc: “Bày quán bán đồ cũng kiếm được đấy chứ?”

Tống Xuân Hạ tủm tỉm cười.

“Đúng là kiếm cũng khá, ban đầu bọn chị còn cho rằng ở đây chẳng có mấy người ăn đâu, nhưng không ngờ lại có nhiều người chịu bỏ tiền đến thế.”

Bà Tôn bưng mỳ lên, Tống Thời Hạ vội vàng đứng dậy vào bếp bưng đồ, lại đã thấy Tiểu Lý bưng mâm ra, trên đó có ba bát mỳ.

“Chị dâu không cần vào bếp, em bưng ra hết rồi.”

Bà cụ khen Tiểu Lý: “Cậu nhóc này lanh lẹ tháo vát, tiếc là đã có bạn gái.”

Tống Xuân Hạ ngạc nhiên nhìn về phía em gái: “Đây là em trai của chồng em?”

Tống Thời Hạ thấp giọng: “Là tài xế, đợi lúc nào tiện rồi nói sau.”

Tống Xuân Hạ âm thầm líu lưỡi, em gái mình gả vào một gia đình tầm cỡ thế nào vậy chứ?

Mỳ này do chính tay mẹ chồng Tống Xuân Hạ tự làm, lúc nấu có xào cà chua và cho trứng gà vào.

Anh rể nhiệt tình mời:

“Đây là món mỳ sở trường của mẹ anh, sợi mỳ mềm dai đặc biệt, nhai rất thích, mỗi ngày, món nhà anh bán nhanh nhất chính là mỳ làm thủ công như thế này.”

Nói xong, anh ấy đặt một đĩa to lên bàn, bên trong là món thịt kho đã cắt miếng.

“Mọi người ăn đi, đừng khách khí, thịt này mới kho tối qua.”

Tống Thời Hạ nhìn lên bàn: “Có thể đổi cho em ít thức ăn chay không ạ?”

Tống Xuân Hạ cười mắng:

“Cho mấy đứa ăn thịt còn không tốt hay sao, nào có ai đòi bớt thịt ăn rau, trong nhà còn nhiều lắm, cứ ăn đi.”

Tống Thời Hạ thè lưỡi, thì cô chỉ lo nhiều người thế này, ăn nhiều thâm hụt tiền vốn kinh doanh của nhà chị thôi mà.

Tống Thu Sinh vừa sột soạt húp mì vừa hỏi: “Chị, công việc của chị dạo này thế nào rồi?”

Nụ cười trên môi Tống Xuân Hạ nhạt dần: “Hiện giờ chị chỉ muốn tập trung vào buôn bán.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc ngẩng đầu.

Chị gái cô vốn là kiểu người thích lối sống an ổn, dù việc kinh doanh có tốt đến thế cũng không tới mức khiến chị ấy muốn bỏ việc sau khi có vài tháng tiền lời chứ?

Mẹ chồng chị ấy mới lên tiếng mắng thay con dâu.

“Bên cửa hàng mậu dịch có ông lãnh đạo nào đó muốn nhét con dâu mình vào làm.

Thế là bắt đầu kiếm cớ đổ lỗi, nói Xuân Hạ làm sai cái này cái kia, bắt nó đền tiền, Xuân Hạ không nhịn nổi mới bỏ việc.”

Tống Thu Sinh đặt đũa xuống: “Chuyện như thế mà không ai để tâm làm rõ sao?”

Bà cụ thở dài:

“Ông đó hình như là con rể nhà ai, nghe nói cha vợ lợi hại lắm, người thường không chọc vào nổi.”

Thấy chị gái có vẻ không vui, không muốn tiếp tục đề tài này, Tống Thời Hạ vội ngăn anh trai lại.

“Anh, anh có mua quà mừng năm mới cho nhà chị mình mà, ăn nhanh lên còn mang quà vào đi.”

Tống Thu Sinh lập tức hiểu ngay ý em gái, vội vàng lùa mỳ vào miệng, không hề động đũa đến đĩa thịt kho.

“Diêu Tuyết có chuẩn bị quà cho mỗi người trong nhà ta, năm nay cô ấy phải về nhà ăn tết, chừng nào rảnh em sẽ dẫn cô ấy về gặp ba mẹ.”

Mẹ chồng chị gái cùng với anh rể và tài xế Tiểu Lý chưa nghe nói đến chủ chiếc xe tải nhỏ kia.

Tống Thời Hạ và chị gái không định nói cho tất cả mọi người đều biết, bên ngoài nếu hỏi đến thì chỉ nói là xe của bạn cho mượn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 351: Chương 351



Tống Thu Sinh ra xe xách mấy túi quà vào.

Tống Xuân Hạ kinh ngạc: “Nhiều thế? Vậy nhà bạn gái em làm gì?”

Tống Thu Sinh ậm ờ qua loa:

“Nhà cô ấy làm kinh doanh nhỏ, em với cô ấy cũng quen biết nhau trên thương trường.”

“Nhiều quá, chị nhận hai món coi như đã nhận tấm lòng con bé, còn lại em mang đi đi.”

“Ấy đừng, Diêu Tuyết tự mình chọn từng món quà cho nhà chị mà, bảo em mang về, có khi cô ấy sẽ tưởng gia đình chị không thích cô ấy đấy.”

Tống Xuân Hạ lâm vào thế khó xử.

Quà của bạn gái em mình toàn là thứ đắt tiền, lại còn nhiều như thế, nếu mà nhận hết, chẳng may sau này hai đứa không thành đôi thì chẳng phải nhà chị ấy đã chiếm lợi của con gái nhà người ta sao?

Tống Thời Hạ cũng góp lời:

“Chị yên tâm, chị Diêu Tuyết rất hào phóng, mọi người cứ yên tâm nhận đi, anh Thu Sinh chắc chắn sẽ đáp lễ đầy đủ mà, không cần lo đâu.”

Tống Thu Sinh cũng đảm bảo với chị gái:

“Đúng đúng, chị cứ yên tâm nhận đi, chắc chắn em không thể lấy không đồ của người ta đâu, em sẽ đáp lễ chu đáo.”

“Như vậy sao được, khi nào bọn em về thủ đô thì ghé qua mang giúp chị ít quà đáp lễ.

Tuy không đắt tiền gì nhưng đó cũng là tấm lòng của nhà chị, để con gái người ta biết nhà mình rất quý cô ấy.”

Em trai từng này tuổi mới có bạn gái, không thể có sơ suất nào được.

Tống Thu Sinh gãi đầu, ngây ngô cười: “Cô ấy thích đồ len, mũ, khăn quàng, bao tay gì đó, màu sắc càng sặc sỡ càng thích.”

“Cái đó thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, thế cô ấy thích kiểu áo len ra sao?”

“Mùa đông bên này nhiều gió, hay là chị đan cho cô ấy chiếc áo len cao cổ đi, em chưa thấy cô ấy có chiếc áo len cao cổ nào.”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ, Diêu Tuyết không có chiếc áo cao cổ nào liệu có phải do không thích mặc áo cao cổ không.

DTV

Chị ấy có điều kiện, dạng áo gì mà không mua được.

“Cao cổ hả? Tay nghề của chị thì em cứ yên tâm, trước khi các em về thủ đô, chị bảo đảm sẽ đan xong.”

Mẹ chồng chị cả cùng chồng chị ấy nhìn đống quà sang trọng trên bàn mà sững sờ.

Chỗ này toàn thứ đắt đỏ, lại nhiều như thế, phải hết bao nhiêu tiền chứ?

Tối đó, Tống Thời Hạ và giáo sư Quý ngủ cùng phòng với hai đứa nhỏ, Tống Thu Sinh và Tiểu Lý một phòng.

Giường nhà chị cả là kiểu giường ghép ván gỗ, bên trên phủ rơm khô, sau đó đặt đệm lên, mỗi khi trở mình, ván giường cứ kẽo kẹt kêu.

Tống Thời Hạ không ngủ được, quay sang phía Quý Duy Thanh: “Giường có cứng quá không anh?”

Giáo sư Quý ủ tay cho cô: “Bình thường, em đừng cựa quậy mãi, cẩn thận ngã.”

Tống Thời Hạ muốn dậy xem bọn nhỏ: “Hai đứa có đắp chăn tử tế không nhỉ?”

“Đắp rồi, bọn nhỏ ngủ ngoan lắm, không cục cựa nhiều, không sợ tung chăn đâu.”

Tống Thời Hạ xoay người quay lưng về phía anh, ừ, cả nhà này chỉ mình cô ngủ hỗn.

Sáng hôm sau, Tống Xuân Hạ mở cổng, trông thấy chiếc xe tải nhỏ chất đầy đồ trong sân mới hoảng sợ.

“Tống Thu Sinh, em chở nguyên một xe đồ như thế này về nhà, định đem bán à?”

Chị ấy còn hạ thấp giọng, sợ em gái và em rể còn chưa dậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 352: Chương 352



Tống Thu Sinh hớn hở giải thích:

“Năm rồi em kiếm được một ít tiền, mua đồ điện mang về cho ba mẹ, làm ba mẹ mở mày mở mặt với hàng xóm, mà cũng tiện cho sinh hoạt nữa.”

Trước kia anh ấy từng thề, ra ngoài phát triển phải thành công mới chịu về nhà.

Chỉ tiếc, cơ hội đang đến thì lại bị bạn đ.â.m sau lưng, lỗ sạch vốn liếng.

Sau, anh ấy về nhà, cha mẹ không trách móc nửa lời, chỉ hỏi anh ấy đã nghĩ xem tiếp theo nên làm gì hay chưa.

Tống Thu Sinh khi đó đã định chấp nhận số phận, về quê làm ruộng.

Nhưng mới chỉ ra đồng được mấy ngày, anh ấy đã nhận ra, nếu chỉ dựa vào trồng cấy, cả đời chỉ có thể làm nông dân.

Nhưng một người có chí, lại từng được chứng kiến phồn hoa nơi đô thị, sao có thể cam lòng tiếp tục vùng vẫy nơi đáy giếng.

Trong lúc Tống Thu Sinh do dự, cha mẹ lại một lần nữa ủng hộ anh ấy, vét nốt số tiền tiết kiệm không lớn lắm trong nhà đưa cho anh ấy làm vốn.

Mà nay mới cách thời điểm mê mang lạc lõng nhất ấy chỉ chừng nửa năm, tình cảnh của anh ấy đã có biến hóa cực lớn.

Anh ấy không chỉ kiếm hồi vốn mà còn lời lãi được một món tiền kha khá, đủ để cha mẹ ngẩng đầu tự hào.

Tống Xuân Hạ muốn đả kích cậu em mình một câu, mấy thứ này để lại trong thôn cho cha mẹ chỉ tổ làm người ta ghen ghét.

Nhưng trông thấy nụ cười tự tin sáng bừng trên mặt em trai mình, chị ấy lại lẳng lặng nuốt về những lời đã tới đầu môi.

Mấy năm nay, Thu Sinh bôn ba kiếm sống ở nơi xa, tết cũng không thấy về nhà.

Người trong thôn nói ra nói vào đủ điều, mặc dù thằng bé cũng liên tục gửi đồ về nhà nhưng người ta vẫn rất hay soi mói.

Ngay cả chuyện Thu Sinh làm ăn bị người ta lừa, người trong thôn đều biết.

Bởi vì trước đó thằng bé có dẫn theo một đám thanh niên trai tráng có chí khí đi cùng, lúc đi hớn hở oai vệ, lúc về chật vật ỉu xìu.

Từ đó đến nay, đám người trong thôn cứ luôn chê cười nhạo báng Thu Sinh, nói nó gà rừng muốn bay lên cây, nhưng nói được mà làm chẳng ra gì.

Tống Xuân Hạ cảm thấy em mình rất có năng lực, làm kinh doanh thất bại đâu phải là vấn đề thuộc về một con người.

Nhưng tất cả những tiếng xấu và những lời cười nhạo này, em chị đều phải gánh hết.

Chị ấy biết, Thu Sinh nhà mình hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều trong những ngày ấy.

Tống Thời Hạ tỉnh dậy, nhìn quanh, chậc, chị cả thấy xe đồ rồi mà hai người không cãi nhau.

Cô trêu anh trai: “Giỏi nha, anh thuyết phục chị ấy thế nào vậy?”

Dựa theo tính tình chị cả, hẳn sẽ phải mắng cho anh ấy một trận mới đúng, sau đó bảo anh ấy trả hết đồ đi.

Tống Thu Sinh đang ngồi dưới hiên nhà, cười đáp:

“Đơn giản thôi mà, anh trai em lấy tình cảm ra làm chị cả cảm động, lại dùng lý lẽ thuyết phục, thế là chị cả nhà ta mềm lòng thôi.”

Tống Xuân Hạ thò đầu ra từ cửa sổ.

“Chỉ lần này thôi, nếu đã mua nhiều đồ thế, lúc về đến cửa thôn cứ dừng xe ở đó một lúc, cho cả thôn biết em trai chị đã phất lên rồi.”

Ủa, chuyện gì thế nhỉ?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 353: Chương 353



Ô tô về đến thôn lúc 11 giờ trưa, người trong thôn hoặc đang làm cơm, hoặc mới từ ngoài đồng về.

Nghe thấy trẻ con nhà mình nhao nhao kêu rằng ngoài đầu thôn có hai chiếc ô tô, tất cả đều vội vàng ra xem.

Mấy người phụ nữ thường tụ tập ngoài đầu thôn cũng đang xúm xít chỉ trỏ.

“Ấy chà, hình như là Thu Sinh về.”

“Thằng con nhà ông Tống hả? Chẳng phải nó đang làm tài xế cho người ta ở thành phố cơ mà, sao lại lái xe tải về thế?”

“Chắc là lại đi làm tài xế xe tải, biết lái xe có lợi thế đấy, tết cũng mượn xe ông chủ về nhà được, tiện thật.”

“Chậc, người từng lên thành phố lớn cũng phải khác chứ, về sau chắc là cũng sẽ làm người thành phố thôi.”

“Nhà anh bà có đứa em gái chưa chồng đúng không? Tống Thu Sinh còn chưa cưới vợ đâu, hay là giật dây cho hai bên làm quen đi.”

“Tôi thấy không ổn lắm, ra ngoài buôn bán, ai biết ngày nào đó vỡ nợ ra, chẳng bằng lấy một người chân chất ở nhà trồng cấy, ít nhất không lo thiếu đói.”

“Nói cũng phải, ai biết hiện giờ làm ăn buôn bán là thế nào, làm kinh doanh chính là bóc lột của người dân còn gì, nhỡ ngày nào đó bị tống vào tù là xong đời.”

“Thì đó.”

Tống Thu Sinh thò đầu ra khỏi cửa kính, thét to xin nhường đường để ô tô vào thôn.

Ngoài đầu thôn có rất nhiều người lạ mặt, đại đội nhà Tống Thời Hạ ở tận cuối thôn cơ.

Đường khá hẹp, xe có thể đi vào nhưng quay đầu xe rất khó, may mà sân nhà cô đủ lớn, có thể đỗ xe trong sân.

Tống Đông Đông đang ngồi trong nhà làm bài tập tết, cậu chàng cắn bút, vò đầu bứt tai mãi mà không tính ra đáp án.

Nhị Cẩu nhà hàng xóm đột nhiên chạy tới, hồng hộc thở rồi la to:

“Tống Đông Đông, anh cậu về kia, cả chị cậu nữa, lái xe ô tô luôn kìa.”

Tống Đông Đông ném bút chạy ra: “Đâu đâu.”

Bà Tống cũng vội vàng chạy khỏi bếp, nhưng chỉ thoáng thấy cái lưng thằng út.

“Mẹ, con ra đón chị con.”

Bà Tống hớt hải chạy ra vườn sau, bắt một con gà, may mà mới nấu xong cơm thôi, chưa làm thức ăn.

Tống Đông Đông chạy đến nửa đường thì trông thấy một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đi trước, trên xe chất đầy đồ.

Cậu bắc tay lên miệng, hô to: “Anh!”

Tống Thu Sinh dừng xe, vẫy em trai: “Lên đây.”

Tống Đông Đông hưng phấn kéo cửa xe, nhảy lên, lại trông thấy Nhị Cẩu đang vẫy tay sau lưng mình, bèn bảo: “Lên xe không?”

Nhị Cẩu vui sướng nhảy lên, đây là lần đầu c* cậu được ngồi ô tô đấy.

Tống Đông Đông kích động nhìn quanh: “Chị em đâu?”

Tống Thu Sinh chầm chậm đánh tay lái: “Ở xe sau, nhưng xe đấy nhiều người, hết chỗ rồi.”

Tống Đông Đông ngó qua cửa xe, lần trước cậu cũng được ngồi ô tô nhưng không bị cả thôn vây quanh kín như thế này.

“Anh, sao lắm người đi theo xe mình thế?”

Trẻ con thì cũng thôi, nhưng sao còn có bao nhiêu người lớn cũng chạy theo ô tô thế nhỉ?

“Ai biết, ba mẹ có nhà không?”

“Có, mẹ đang nấu cơm, ba đang giẫy cỏ ngoài đồng.”

Tống Thu Sinh cau mày:

“Sắp tết rồi ba còn phải ra đồng hả?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 354: Chương 354



“Tính ba anh còn lạ gì, không ngồi yên được, thấy ngoài đồng có mấy bụi cỏ loe ngoe cũng không chịu nổi lại phải đi dọn, heo trong nhà chăm cho to béo phát sợ, đang chờ anh về để làm thịt đấy.”

Tống Thu Sinh khựng tay: “Bảo nuôi heo là để ba mẹ bán lấy tiền tiêu mà, còn chưa bán à?”

Tống Đông Đông nhún vai: “Không bán, mẹ bảo đấy là heo anh với chị em mua, chờ anh chị về rồi thịt ăn.”

Tới cửa nhà, Tống Thời Hạ dắt hai nhóc con xuống xe, hôm nay hai cậu nhóc rốt cuộc tỉnh táo phấn chấn trở lại.

Đây là lần đầu đám nhóc xa nhà, hôm qua vì quá kích động nên suốt dọc đường cứ tò mò ngó ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, miệng liến thoắng hỏi đủ thứ trên trời dưới biển.

Đi được nửa đường thì đường xấu, xóc nảy quá, hai nhóc bắt đầu uể oải mệt mỏi, dựa vào người cha mẹ làm nũng.

May mà không đứa nào đòi về nhà, cũng không say xe.

Sáng nay, trước khi lên đường, Tống Thời Hạ đã pha cho mỗi nhóc một cốc sữa mạch nha ấm, bỏ thêm nước linh tuyền, cho nên lúc này mới vui tươi phấn chấn được như thế.

Cô xoa tay từng nhóc: “Có lạnh không con?”

Hai nhóc con ngoan ngoãn lắc đầu: “Không lạnh ạ.”

Nông thôn phương Bắc thường lạnh hơn thành phố vì trống trải hơn.

Tống Thời Hạ đã chu đáo đeo găng tay và quấn khăn cổ kín mít cho hai nhóc, còn đội mũ đầu hổ.

Chiếc mũ trông oai vệ quá khiến bọn nhỏ thích lắm, đội lên đầu là không muốn cởi ra.

“Đi sát cạnh mẹ với ba, ba mẹ phải mang đồ vào nhà, các con ngoan ngoãn, không chạy lung tung nhé.”

Tống Thời Hạ muốn mau chóng dọn đồ vào nhà, như thế Tiểu Lý cũng được về sớm.

Người trong thôn tinh mắt trông thấy Tống Thời Hạ và hai đứa nhóc: “Đấy là em gái Thu Sinh đó hả? Con lớn vậy rồi cơ à?”

Người bên cạnh hạ giọng bảo: “Có phải con ruột đâu, đi làm mẹ kế cho người ta, đấy là con của vợ trước đấy.”

“Chậc, thế chẳng phải cũng giống con bé Trần Kiều đại đội mình à, cũng đi làm mẹ kế.”

“Ừ, mà bà nói coi, sao mấy cô gái trẻ này nghĩ gì mà cứ thích đi làm vợ kế cho người đã có con thế nhỉ?

Người ta chỉ được mỗi cái mác ở thành phố thôi, ài, đám thanh niên trong thôn ta có kém cạnh chỗ nào đâu.”

Tống Thời Hạ và anh trai cô không nghe được những lời xì xầm của người trong thôn, mặc dù có nghe thấy, chắc hẳn cũng chẳng để ý.

Tống Đông Đông tò mò nhìn hai đứa nhỏ nhà chị gái, đây là cháu mình, nhìn có vẻ hơi ngây ngốc nhỉ, may mà trông không đáng ghét.

Hai cậu nhóc trốn sau lưng mẹ, tò mò quan sát những người thân chưa từng gặp mặt.

Tiểu Lý giúp bê đồ vào nhà xong, Tống Thời Hạ lấy ra một hộp qua đưa qua.

“Đây là tấm lòng của tôi với giáo sư Quý, chúc cậu năm mới vui vẻ, đừng từ chối nhé.”

Tiểu Lý hớn hở nhận lấy: “Cảm ơn chị dâu, vậy em về nhé.”

DTV

Bà Tống vội vàng chạy ra: “Từ từ đã cháu, ở lại ăn bữa cơm hẵng đi.”

Mặc dù bà không quen biết người ta, nhưng người ta đưa gia đình con gái về, thế nào cũng phải chiêu đã bữa cơm đã chứ.

Quý Duy Thanh cũng lên tiếng:

“Cơm nước xong hẵng đi, cậu lái xe về nhà cũng phải 3 tiếng mới tới nơi, trên đường không có tiệm cơm đâu.”

Tiểu Lý ngại ngùng lắm, nhưng cuối cùng cũng nhận lời, lại tiếp tục bận rộn dọn đồ vào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back