Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 315: Chương 315



Bởi vì tin đồn là Tống Sở bị bắt cóc, bọn trẻ cho rằng Sở Sở thực sự đã bị kẻ xấu bắt đi, cho dù cha mẹ chúng nó có giải thích thế nào, chúng bó cũng không tin. Cứ thế mà khóc ầm ĩ cho đến khi tới nhà họ Tô.

Mắt hai đứa bé sưng húp, sau khi nhìn thấy Tống Sở, bọn trẻ càng khóc to hơn.

Nhìn thấy vết tích trên mặt Tống Sở, Tô Bảo Cương tức giận vung nắm đấm. "Nếu như anh ở đó, anh đã đánh bẹp bọn họ!"

Tô Bảo Lượng rất đau khổ và muốn khóc, nhưng cậu bé vẫn nhẹ nhàng an ủi Tống Sở. "Anh hai bảo vệ em, chờ một năm nữa anh liền học cấp hai rồi, lúc đấy anh có thể bảo vệ em và Tiểu Bác."

Bọn trẻ không nghĩ có gì lạ khi một đứa trẻ mười một tuổi bảo vệ một đứa trẻ mười tuổi và tám tuổi.

Nhưng thật ra Tô Bảo Cương nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ, mặc dù điểm của cậu bé có tiến bộ, nhưng không có khả năng nhảy lớp... Cậu bé chỉ có thể thành thật học hết tiểu học.

Tô Bảo Cương lần đầu tiên phát hiện ra rằng nắm đ.ấ.m là vô dụng, học tập mới là quan trọng. Cuối cùng, nếu cậu bé không thể vượt qua cấp một, cậu không thể bảo vệ những đứa em của mình.

Cậu bé cũng giải thích: "Nếu em và Tiểu Bác không thông minh như vậy, anh thực sự muốn lưu ban để bảo vệ hai em."

Từ Mỹ Lệ ở bên cạnh nghe vậy, thiếu chút nữa là hộc máu. "Con thật sự không thể lưu ban, nếu không con cả đời đều không học xong tiểu học."

Tô Bảo Phương nói: "Sở Sở, sau này chị sẽ ăn mặc dễ thương hơn, em ra ngoài dẫn chị đi theo, chị dễ thương như vậy, người khác nhất định sẽ bắt chị trước."

Phùng San: "..."

Tô Bảo Minh nói: "Sở Sở, em không thể trốn học, nhưng em nguyện ý vì chị mà thôi học, dù sao em cũng còn trẻ, chờ chị tốt nghiệp đại học, em sẽ học lại."

Từ Mỹ Lệ có chút đau đầu vì tức giận, cả hai đứa con trai đều vô dụng mà. Tại sao, lần lượt từng đứa muốn lưu ban rồi đến bỏ học, không đứa nào có quyết tâm nhảy lớp vậy?

Mặc dù suy nghĩ của bọn trẻ còn ngây thơ nhưng Tống Sở vẫn rất cảm động, đây đều là anh chị em của cô, họ đều sẵn sàng bảo vệ cô khi gặp khó khăn.

Giang Bác cũng cảm thấy bọn trẻ rất chân thành, chỉ cần mọi người thành thật với Sở Sở, anh sẽ sẵn sàng đối xử tốt hơn với họ. Vì vậy, anh nói một cách chân thành. "Vào kỳ nghĩ mọi người hãy đến đây, em sẽ giúp anh chị học."

Mấy đứa trẻ: "….."

Tô Bảo Cương lập tức nói: "Anh cảm thấy em Ba rất thông minh, có em Ba là đủ rồi. Em đáng giá mười phần, nhất định có thể bảo vệ Sở Sở."

Tô Bảo Phương nói: "Đúng vậy, anh Ba thật đáng yêu, người khác nhất định sẽ bắt anh trước!"

Tô Bảo Minh nói. "Em còn quá nhỏ, khả năng không được tác dụng gì."

Tô Bảo Lượng: "..." cậu bé là một học trò tốt, cậu không thể từ chối.

"..." Tống Sở che mặt, đây là cái loại quan hệ anh em ruột thịt gì vậy.

Ngày hôm sau, theo yêu cầu mạnh mẽ của Tống Sở, cuối cùng Tống Sở và Tiểu Bác cũng có thể đến trường.

Khi đến trường, cả hai được một nhóm giáo viên và học sinh chăm sóc.

Hiệu trưởng còn yêu cầu các giáo viên làm một số công tác tư tưởng cho các học sinh quan tâm đến vấn đề an toàn, nếu có người lạ đến gần trường, hãy báo cáo với giáo viên bất cứ lúc nào.

TBC

Ngay cả ông bảo vệ già ở cổng trường cũng bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt, quản lý cũng chặt hơn vì sợ có kẻ xấu đến trường cướp búp bê của mình.

Thấy tâm lý con gái không có vấn đề gì, Mã Lan và chồng mình nghĩ đến việc mời ân nhân đi ăn tối.

Tất nhiên Tô Chí Phong đồng ý. Họ thậm chí còn nôn nóng cúi đầu cảm ơn ân nhân vì đã cứu con gái họ.

Nhưng không thành công.

Đồng chí vệ sĩ cảm thấy điều đấy trái với các quy tắc nên đã từ chối.

Huyện trưởng Lữ nói: "Vị đồng chí này tên là Chu Đại Sơn, là quân nhân đã về hưu, có khá nhiều thương tích trên người, tay chân không linh hoạt, vốn là được an bài đến huyện trông cổng, vào thời điểm đó tôi thấy ông ta thân thủ không tệ, hơn nữa khuôn mặt cũng khá mới nên tôi đã sắp xếp để bảo vệ Sở Sở và những người trong gia đình, tôi cũng không ngờ rằng nó sẽ có ích.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 316: Chương 316



Ngày hôm đấy, sau khi tôi báo cáo lên trên ông ta đã trở thành một vệ sĩ chính thức, cứu người là nhiệm vụ của vệ sĩ cho nên ông ta không tiện tới.”

Tống Sở vui vẻ nói: "Vậy sau này chú ấy sẽ bảo vệ cả anh Tiểu Bác ạ?"

"Trước mắt đó là cách mà bác sắp xếp, nhưng còn phải xem Tiểu Bác muốn sắp xếp như thế nào nữa." Huyện trưởng Lữ nhìn Giang Bác và nói.

Giang Bác trả lời: "Bảo vệ Sở Sở."

“Được rồi, vệ sĩ là của cháu, cháu sắp xếp đi.” Huyện trưởng Lữ dù sao cũng không phải người ngang ngược, bây giờ Giang Bác có tỉnh an bài Tiểu Vũ, người ông ta giao phó đến bảo vệ Sở Sở cũng không sao. Ông ta cảm thấy nếu Sở Sở xảy ra chuyện gì, Tiểu Bác có thể thực sự sẽ bỏ cuộc.

TBC

Và ông ta cũng biết rằng Giang Bác đã có chút ghét bỏ các ông do để chuyện bắt cóc xảy ra, vì vậy ông ta chỉ có thể nhân cơ hội này để khiến Tiểu Bác cảm thấy thoải mái hơn.

Mã Lan hỏi lại tình hình của hai vợ chồng kia.

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Còn phải điều tra bọn họ thêm, mấy ngày nữa sẽ có kết quả."

Công xưởng sản xuất thịt trong huyện gần đây đã bị điều tra, tất cả họ đều đang điều tra xem Lưu Mãn Thúy và chồng của bà ta đã làm những điều tồi tệ gì.

Sau đó, những người trong nhà máy thịt mới biết vợ chồng Lưu Mãn Thúy bị điên rồi, lại đi nuôi con dâu từ bé? Đây là chuyện xấu xa chỉ xảy ra ở xã hội cũ.

Hơn nữa, còn điên đến mức cho người bắt cóc đứa nhỏ trên đường phố.

Tựa như biết mặt mà không biết lòng vậy, tại sao họ không nhận ra bộ mặt thật của hai người sớm hơn.

Một số người còn cảm thấy xấu hổ vì nhiều lần bị điều tra do họ thân thiết với vợ chồng Lưu Mãn Thúy, cuối cùng còn xin nghỉ việc, thế là chưa qua bao lâu công xưởng bỗng trống rất nhiều vị trí.

Sau một tuần, chuyện Tống Sở bị bắt cóc dần lắng xuống, ngay cả những người liên quan cũng bị kết án.

Chúng bắt cóc trẻ em, hành hạ trẻ em, cướp trẻ em ngoài đường… thêm những chuyện xấu xa khác mà chúng đã làm.

Tổng cộng bị phạt giam mười năm.

Không phải đi tù mà là đi nông trường cải tạo, đến nông trường này cũng không khác mấy là ở tù, quản lý ở đây vô cùng chặt chẽ, luôn đưa ra lượng công việc vô tận mỗi ngày, một khi đã đến không cần nghĩ đến việc có thể sống sót trở về.

Về phần cô bé được nhận nuôi ở xưởng thịt, công an đã giúp đỡ tìm được người nhà. Gia đình vốn nghĩ đứa nhỏ đi làm con nuôi sẽ được sống một cuộc sống tốt đẹp ở thành phố, dù sao lúc thỏa thuận nghe qua cũng thấy nhà kia có điều kiện rất tốt, hai vợ chồng đều làm ở công xưởng sản xuất thịt, sau khi sinh được con trai họ vẫn muốn nhận nuôi thêm một cô con gái, điều kiện duy nhất là họ hàng của đứa nhỏ phải nghèo và không được phép đến thăm đứa nhỏ.

Mãi đến khi đồng chí công an mang theo đứa nhỏ trở về nhà và giải thích sự việc, họ mới biết con mình đã rơi vào hố lửa.

Tuy nhà nghèo, lại còn là con gái, nhưng họ đối với con cái vẫn có tình cảm. Vì vậy, khi gia đình phát hiện ra con bé bị nuôi làm con dâu từ bé, không khỏi tức giận đến mức suýt chút nữa kéo đến đồn cảnh sát để đánh đập hai vợ chồng kia một lần nữa.

Còn con của vợ chồng quản lý xưởng thịt thì bị đuổi về nông thôn, ở nông thôn thằng bé vẫn còn có ông bà ngoại.

Sau khi biết những điều này, tảng đá đè nặng trong lòng Mã Lan cuối cùng cũng rơi xuống, mọi người trong nhà cũng đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà nghĩ rằng nó đã kết thúc.

Kết quả một tuần sau, Huyện trưởng Lữ lại tới cửa.

Vẻ mặt ông ta nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Biểu tình của ông ta khiến cả nhà họ Tô đang ăn cơm cũng không ăn nổi nữa.

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc gọi bọn họ vào phòng, Thư ký Lý còn không quên đóng cửa lại.

Bầu không khí căng thẳng khiến Mã Lan và Tô Chí Phong đều cảm thấy dường như có đại sự gì đó đã xảy ra, mắt cứ nhìn chằm chằm vào ông ta.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 317: Chương 317



Huyện trưởng Lữ cũng không phụ sự "kỳ vọng" của họ, tin tức nói ra thật sự khiến tim hai người chậm đi mấy nhịp.

"Chuyện Sở Sở bị bắt có liên quan tới gián điệp."

Mã Lan và Tô Chí Phong: "...!!!"

Tống Sở hồi hộp nắm tay Giang Bác: "Sao lại liên quan đến gián điệp ạ?"

Mã Lan nói: "Không phải là tổ chức bắt cóc trẻ con thôi sao?"

Trước đó bọn họ có nhắc tới gián điệp nhưng chưa ai từng nhìn thấy gián điệp, hơn nữa lần này Sở Sở bị bắt, cuối cùng còn kết luận là bắt cóc trẻ con mà.

"Bọn chúng không phải gián điệp nhưng có liên quan tới gián điệp." Huyện trưởng Lữ chính là đang sầu muộn chuyện này.

Ông ta không nghĩ tới bản thân thật sự đã lướt qua gián điệp nhưng lại để cho tên đó chạy mất.

Mã Lan sốt ruột nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Mấy ngày trước, một số vị chuyên gia ở thủ đô có kinh nghiệm bắt gián điệp đã tới đây, bọn họ rất chuyên nghiệp, gần đây có tra qua những người có quan hệ với mọi người, chuyện Sở Sở bị bắt cóc lớn như vậy nên bọn họ đã chú ý tới, bọn họ nói thời điểm quá trùng hợp. Sớm không đến, muộn không đến, sao cứ phải là lúc này? Hơn nữa bình thường dù có muốn nuôi một đứa bé gái, cũng sẽ không có quyết tâm lớn như vậy, cho nên bọn họ mới điều tra thử. Sau khi tra hỏi cặp vợ chồng Lưu Mãn Thúy chuyện bắt cóc trẻ con thì tra ra một người tên dì Tư, chính người này đã nhắc tới Sở Sở trước mặt bọn họ tốt và xuất sắc đến như nào, Sở Sở lại vừa hay mới xuất bản sách mới nên bọn chúng đã động tâm."

Mày Giang Bác nhíu lại một chỗ, mặt đen cực kì.

Tô Chí Phong hỏi: "Người kêu là dì Tư kia đâu rồi?"

Huyện trưởng Lữ nhếch môi, cực kì buồn bực nói: "Chạy rồi, ngay khi chúng tôi điều tra cặp vợ chồng Lưu Mãn Thúy cũng đã tra hỏi qua dì Tư đó, nhưng không bao lâu đã tìm lý do rời đi. Bà ta là công nhân tạm thời của nhà ăn, không có con cái, nghe nói trước đó chồng tham gia vào quân đội rồi hy sinh, đơn vị thấy bà ta đáng thương nên mới sắp xếp công việc cho bà ta. Sau khi rời khỏi công xưởng, bà ta đã nhờ đơn vị ở địa phương viết cho một bức thư giới thiệu nói muốn tới nương tựa họ hàng xa rồi đi mất, chúng tôi đã sắp xếp người đi bắt, nhưng sợ là trên đường bà ta đã trốn vào trong núi nào đó."

Người cũng đã chạy mất, nhất thời người nhà họ Tô khó nói thành lời.

Huyện trưởng Lữ gãi đầu: "Tôi cũng không muốn chuyện như vậy, vẫn do tôi thiếu kinh nghiệm."

Mã Lan và Tô Chí Phong thật ra cũng không trách ông ta chuyện này, loại chuyện như vậy ai có thể nghĩ tới chứ?

Mã Lan nói: "Vậy bọn chúng bắt Sở Sở làm gì?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Đồng chí cứ nghĩ thử xem, quân địch có thể muốn ra tay với Tiểu Bác nhưng không biết bên người Tiểu Bác rốt cuộc có bao nhiêu người bảo vệ, cho nên lợi dụng cặp vợ chồng này để thăm dò trước khi hành động, kết quả ngay cả ở trong huyện chúng ta cũng rất nghiêm mật thành ra bọn chúng không có cơ hội ra tay. Sau đó lại nghĩ nghiêm mật như vậy chứng tỏ bên trên rất coi trọng, nhất định sẽ sắp xếp người tới nên đã bỏ chạy."

Mã Lan nhìn con nhà mình, lo lắng: "Vậy một tên đã chạy thì có thể còn cá lọt lưới hay không."

Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Tôi cũng vì chuyện này mà đặc biệt tới đây, trong huyện, tôi chắc chắn không chỉ có một tên này, cho nên để đảm bảo an toàn, về sau mọi người chú ý nhiều hơn một chút."

Tống Sở nói: "Chúng cháu chắc chắn sẽ chú ý, về sau trừ đến trường, chỗ nào cũng không đi. Anh Tiểu Bác, về sau anh đừng cách xa khỏi em nha."

TBC

Giang Bác nắm tay cô, nhìn về phía Huyện trưởng Lữ: "Là do ai phái tới?" Hiện tại anh thật sự rất tức giận, cực kì tức giận.

Hóa ra Sở Sở vì anh mới phải chịu tội!

Huyện trưởng Lữ nói: "Chuyện này cũng chưa tra rõ được, dù sao cũng không bắt được người. Những tên gián điệp này đã ở đây từ rất lâu trước đó, nhiều người đều ẩn giấu rất sâu, bọn chúng bình thường cũng sống như người thường, gặp được cơ hội sẽ lập công rồi thừa dịp rời đi nơi khác sinh sống."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 318: Chương 318



Tống Sở phẫn nộ nói: "Nhưng bọn chúng rõ ràng là người Hoa!"

Mã Lan nói: "Đây là kẻ phản bội! Hai mang!"

Tô Chí Phong thở dài: "Vì để sống, bọn chúng có thể vứt bỏ lương tâm mà phản quốc."

Giang Bác nhíu mày nói: "Vậy bình thường bọn chúng liên hệ như thế nào, làm sao để bắt bọn chúng?"

Huyện trưởng Lữ nói: "Ừm, bọn chúng chỉ dùng điện đài để gửi tín hiệu, lần này những đồng chí ở thủ đô cũng mang theo máy định vị điện đài đến đây, đến lúc đó có thể tra ra được."

Giang Bác cực kỳ không tin tưởng vào kĩ thuật của bọn họ.

Nếu dễ dàng bắt gián điệp như vậy, trước đó mấy tên gián điệp kia sao còn có thể ẩn núp lâu như vậy.

"Cháu muốn xem máy định vị và cả điện đài của mọi người."

Huyện trưởng Lữ nói: "Cháu dự định sẽ làm gì?"

Giang Bác nói: "Cháu muốn xem thử."

Huyện trưởng Lữ không tin tưởng chút nào nhưng vẫn đồng ý đưa Giang Bác đi xem thử, dù sao Giang Bác cũng mới là người có liên quan trong chuyện này.

Tống Sở lo lắng chuyện Giang Bác ở một mình, nên cứ muốn đi cùng, vì thế người một nhà đều cùng đi.

Bọn họ gặp hai đồng chí thâm niên được phía thủ đô phái tới bắt gián điệp.

Nghe nói bởi vì thời chiến tranh chuyên bắt gián điệp nên rất mẫn cảm.

Chuyện lần này bọn họ cũng không thể nắm chắc tuyệt đối, dù sao cũng có rất nhiều cơ sở ngầm đã tồn tại vài thập niên mà chưa từng hành động, thậm chí có vài tên gián điệp cho tới bây giờ cũng chưa từng được sử dụng, cho nên khó tiếp cận để bắt được những tên gián điệp đang ẩn náu kia.

Đây cũng là lý do sau khi thành lập đất nước, nhà nước lại quản chế nghiêm khắc như vậy đối với nhân dân, đến đâu cũng phải có thư giới thiệu bởi vì thật sự là khó lòng phòng bị.

Nếu không phải quản lý nghiêm khắc như vậy thì hiện tại trong nước đã bị những tên kia biến thành cái nồi cháo heo rồi.

Nhưng đối diện với Giang Bác, bọn họ vẫn biểu hiện ra rất tự tin: "Máy định vị này của chúng tôi rất hữu dụng, chỉ cần tín hiệu phát ra, chúng tôi có thể biết ở vùng nào."

Giang Bác hỏi: "Vậy vùng này cụ thể đường kính bao nhiêu mét ạ?"

Bao nhiêu mét? Đơn vị này quá nhỏ.

Hai vị đồng chí chuyên bắt gián điệp hơi đỏ mặt nói: "Đường kính là năm km."

Tống Sở đếm trên đầu ngón tay năm km là phạm vi bao nhiêu.

Giang Bác nói: "Thôi quên đi, phạm vi là cả thị trấn."

Nói cách khác, máy định vị này chỉ có thể phát hiện tín hiệu phát sinh ở trong thị trấn nhưng lại không thể biết cụ thể tín hiệu nằm ở đường phố nào.

Tô Chí Phong và Mã Lan: "..…"

Có vị đồng chí cố gắng giải thích nói: "Ở thành phố lớn máy này vẫn dùng hiệu quả lắm."

Mã Lan: "....." Nhưng ở đây là thị trấn nhỏ nha đồng chí.

Giang Bác nói: “Nhưng mà, nếu điện đài tắt mọi người sẽ không tra được bọn chúng ở chỗ nào."

"....." Hai người bị truy hỏi đến bế tắc. Cảm giác không có cách nào trao đổi với người không hiểu, những đồng chí này cũng không hiểu, nghĩ bắt được gián điệp rất dễ.

"Đồng chí, thực tế muốn đối phó với gián điệp phải đánh lâu dài."

TBC

Giang Bác đối với chuyện của bọn họ không có hứng thú, dẫn Tống Sở về nhà.

Trước khi về, anh lại tìm Huyện trưởng Lữ xin một ít sách về điện đài xem, sẽ tốt hơn nếu chuẩn bị được cho anh một máy điện đài.

Huyện trưởng Lữ kinh ngạc nói: “Cháu đây là… muốn học về điện đài sao?"

Giang Bác nói: "Cháu chỉ muốn bắt gián điệp."

Huyện trưởng Lữ không còn lời nào để nói: "Cái máy điện đài của nước chúng ra tuy rất đơn giản, nhưng trong huyện cũng không có nhiều tài liệu, chờ bác về nói Tiểu Lý đến tỉnh chuẩn bị một cái. Nhưng mà Tiểu Bác à, cháu cũng đừng lo lắng quá có đồng chí tới từ thủ đô tới rồi, cháu cứ yên tâm đi. Hơn nữa trong huyện sẽ bảo vệ tốt cho mấy đứa, cháu cứ an tâm nghiên cứu sở trường của mình là được."

"Cảm ơn." Giang Bác nói lời cảm ơn, nhưng vẫn không tin được bọn họ: "Hiện tại bắt gián điệp trước, cháu chỉ muốn bắt bọn chúng."

Nếu không bắt được những tên này, trong lòng anh cứ bứt rứt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 319: Chương 319



Chính anh thì không vấn đề gì, mấy tên gián điệp này không tới gần anh được nhưng Sở Sở thì không chắc. Cô ngốc quá, rất nguy hiểm.

Trước đây, anh không muốn làm ra thêm cái gì nữa, nhưng hiện tại đã gây kinh động đến những tên kia, nếu không nhanh chóng bắt trọn sẽ dễ khiến bọn chúng lại bí quá hóa liều.

Nghe ý Giang Bác muốn mặc kệ, Huyện trưởng Lữ rất buồn bực, đối với mấy tên gián điệp lại càng hận khủng khiếp.

Năm nay xưởng thép của huyện ông ta được mở rộng, đang trong quá trình xây dựng thêm lò luyện mới để thành lập thêm một công xưởng. Ông ta còn đang tính tiếp đó nhờ Tiểu Bác tìm cách cải tiến nguyên liệu thép mới hơn nữa, kết quả, hiện tại Tiểu Bác muốn nghiên cứu loại vật dụng mới, khiến kế hoạch của ông ta đều ngâm nước nóng. Mấy tên gián điệp c.h.ế.t tiệt, thật sự là chuyên phá hoại!

"Đi, bác giúp cháu kiếm tài liệu, cháu muốn sách gì bác đều chuẩn bị cho cháu!" Thật sự mong có thể giúp Tiểu Bác tạo ra đồ gì đó, ép c.h.ế.t được hết mấy tên gián điệp kia.

Bởi vì thật sự có gián điệp nên công tác bảo vệ Giang Bác cũng nghiêm túc hơn.

Những ngày sau đó, Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ đều đi xe theo hai anh em Giang Bác đến trường mỗi ngày, sắp xếp như vậy cũng làm cho Mã Lan và Tô Chí Phong yên tâm hơn.

Thế nhưng hai vị cảnh vệ lần đầu tiên đụng mặt lại có chút không thoải mái lắm.

Tiểu Vũ cảm thấy bản thân được huấn luyện chuyên nghiệp, so với người tên Chu Đại Sơn này thì thân thủ ứng phó mạnh hơn nhiều. Nhưng Giang Bác rất khách sáo với Chu Đại Sơn, thấy mặt còn gọi một tiếng chú Đại Sơn, còn đối với anh ta lại coi như không thấy.

Tiểu Vũ: "....."

Chu Đại Sơn tựa như người từng trải chỉ dạy: "Làm một vệ sĩ, nếu khởi đầu đã không có tác dụng thì chính là người vô dụng."

"Không phải ông chỉ trùng hợp cứu được Sở Sở thôi sao?" Tiểu Vũ có chút không phục, là do anh ta phải bảo vệ Giang Bác thôi.

Tống Sở thấy hai người có vẻ không vui vẻ lắm, giúp hòa giải: "Tất cả mọi người đều là bạn bè, chúng ta phải hòa thuận ở chung. Đoàn kết hợp tác, thống nhất chống giặc, chung tay bắt kẻ xấu."

Chu Đại Sơn nói: "Sở Sở, có chú Đại Sơn ở đây, đảm bảo cháu sẽ luôn an toàn."

Tiểu Vũ nói: "Vậy cũng phải xem thân thủ thế nào."

Chu Đại Sơn "à" một tiếng.

Cảm thấy anh ta vẫn chỉ là một tên nhóc chưa mọc hết lông, so về thân thủ, ông ta có thể không bằng được với tên nhóc này, nhưng so về kinh nghiệm, tên nhóc này thúc ngựa cũng không đuổi kịp ông ta, nhưng ông ta mà không hoàn thuận và cãi nhau với tên nhóc trước mặt này sẽ ảnh hưởng đến công việc.

Trên đường đến trường, Tống Sở ngồi trên xe lén đánh giá xung quanh, thấy người đi đường đi qua đều muốn tìm xem ai là gián điệp.

TBC

Giang Bác lại giống như không có việc gì: "Không phải sợ."

"Em không sợ đâu anh Tiểu Bác, em sẽ bảo vệ anh." Tống Sở rất dũng cảm nói.

"Mấy ngày nay em đã suy xét qua, nếu lần sau gặp phải người xấu, em có thể ném kẻ đó vào không gian."

Tống Sở cảm thấy cô có thể tự bảo vệ mình thật tốt.

Giang Bác: "Không gian của em không có không khí, vào đó sẽ chết."

Tống Sở sợ tới mức run cả người, may mắn anh Tiểu Bác nói cho cô biết, nếu thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t người trong không gian, cả đời cô sẽ gặp ác mộng.

Giang Bác nhìn cô một cái: "Đừng sợ, về sau anh cho em chút đồ. Trước đó, em không được rời khỏi anh một bước."

Tống Sở vội vàng gật đầu.

Huyện trưởng Lữ nhanh chóng chuẩn bị một đống sách cho Giang Bác, lại chuẩn bị cho Giang Bác một cái máy điện đài hư để anh nghiên cứu.

Giang Bác chỉ tốn vài ngày đã xem xong sách, sau đó tháo rời điện đài thành từng kiện.

Sau khi tháo rời điện đài, Giang Bác liếc nhìn sơ cấu trúc bên trong, tiếp đó không có chút hứng thú ném nó sang một bên.

Tống Sở tò mò đứng bên cạnh Giang Bác, thấy tay anh bẩn, vội vàng đổ đầy chậu nước ấn bưng tới, chờ anh làm xong là có thể rửa tay.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back