Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 320: Chương 320



Trước đây anh Tiểu Bác thích sạch sẽ nhất, bây giờ trên tay dính đen, nếu không xử lý tốt sẽ làm anh tức giận.

"Anh Tiểu Bác, vật này rất lợi hại sao?"

Giang Bác cho tay vào chậu rửa sạch một chút, Tống Sở lấy xà phòng cho anh chà tay, chà cho đến khi sạch sẽ.

Lúc này tâm trạng của Giang Bác mới khá hơn nhiều, lúc anh vừa tháo máy điện đài ra, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh về việc phá bỏ những tên gián điệp đó.

TBC

Những tên gián điệp c.h.ế.t tiệt kia, chỉ nhìn chằm chằm vào anh là được rồi, còn nhìn chằm chằm vào Sở Sở làm gì chứ!

Cũng đơn giản thôi, nếu em thích, sau này anh sẽ làm cho em một cái."

Tống Sở nói: "Em không thích cái này, nó không tốt bằng vòng tay liên lạc mà chúng ta sử dụng trước đây."

Ở tận thế, bọn họ đều có thứ đó, nhưng sau khi xuyên không, trên người chỉ còn lại giẻ rách, nếu biết trước cô đã bỏ vào không gian mấy cái, tại sao lúc đó cô chỉ biết lưu trữ đồ ăn thôi ?

Nhưng mà, dường như mang nó tới cũng không thể sử dụng được.

Khi Giang Bác nghe Tống Sở nói như vậy, có chút khó xử, thứ đó bây giờ thực sự không thể chế tạo được, chỉ riêng các chi tiết nhỏ cũng không thể chế tạo được trong thời đại này: "Sau này sẽ có, bây giờ anh chỉ có thể làm cho em điện thoại di động để liên lạc, nhưng ngoại hình sẽ hơi lớn."

Tống Sở lắc đầu một cái, không muốn gây phiền phức cho anh, dù sao cô cũng không dùng những thứ đó: "Anh Tiểu Bác, em chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, anh đừng quan tâm đến lời em, nhiệm vụ của anh bây giờ là nhanh chóng bắt lấy gián điệp và đảm bảo an toàn cá nhân, bắt tất cả những kẻ xấu đó!"

Giang Bác ừ một tiếng: "Em yên tâm, anh có biện pháp."

Mắt anh dán vào chiếc điện đài cũ.

Nếu những tên gián điệp kia dùng thứ này để truyền đạt tin tức, vậy anh sẽ dùng thứ này để bắt bọn họ.

Chuyện này đối với Giang Bác mà nói không có khó khăn gì quá nhiều, khó khăn là anh phải xem xét kỹ thuật hiện tại, có thể hỗ trợ hay không.

Thời kỳ này công nghệ liên lạc vô tuyến có thể nói là khá lạc hậu, nghe nói nó là sản phẩm của thế chiến thứ hai, cách đây hơn hai mươi năm, tín hiệu do một đài phát đi có thể được các đài khác tiếp nhận, đồng thời chúng chỉ có thể được giữ bí mật thông qua mật mã, kỹ thuật bẻ khóa duy nhất cũng chỉ có quyển sách mật mã.

Giang Bác đối với cái gọi là quyển sách mật mã không có hứng thú, cho dù có bẻ khóa nó, cũng chỉ có thể bắt được một hoặc hai tên gián điệp.

Lần này anh tuyệt đối sẽ bắt tất cả những tên gián điệp sở hữu loại điện đài này!

Trong đầu anh có rất nhiều cách để đối phó với loại điện đài vô tuyến này, nhưng xét đến trình độ công nghệ hiện nay, cuối cùng anh đã chọn một thứ trước mắt có thể làm được, hơn nữa còn tương đối hiệu quả.

Cũng không phải rất phức tạp, nó chỉ là một thiết bị chặn tín hiệu mà thôi.

Loại điện đài này chính là lợi dụng tần số điện để gửi d.a.o động, nếu anh chặn được tần số tín hiệu thì tất cả các tín hiệu bên trong khu vực sẽ bị thiết bị chặn tín hiệu của anh thu được hết.

Và nếu thiết bị chặn nhận được tín hiệu, sẽ có cả đèn báo tín hiệu xác định khu vực cụ thể, đưa ra cảnh báo và cho biết khu vực nào đã gửi tín hiệu, phạm vi của khu vực được bao quát trong đường kính ba trăm mét.

Giang Bác vẫn không hài lòng với khoảng đường kính này, khoảng cách lý tưởng của anh là có được vị trí cụ thể của điểm tín hiệu này, nhưng hiện tại chỉ có thể làm được đến vậy.

Hơn nữa, dựa vào phạm vi đấy, anh sẽ thông qua thêm một số bộ thu tín hiệu nhánh để đạt được điểm cụ thể hơn.

Bây giờ cần dùng gấp, trước mắt tạm thời cứ làm như vậy.

Bởi vì liên quan đến điện đài liên lạc, cho nên lần này không phải phác họa đơn giản, mà phải ghi rõ ràng nguyên lý, nếu không bọn họ sẽ không làm ra được thứ này.

Viết bản chi tiết này, Giang Bác mất không ít thời gian.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 321: Chương 321



Tống Sở nhìn anh trong lòng chỉ hy vọng mình có thể học được máy đánh chữ, như vậy liền có thể trợ giúp anh Tiểu Bác đánh máy, anh Tiểu Bác chỉ cần phác họa là được.

Mặc dù, hiện tại anh Tiểu Bác vẫn có thể vừa phác họa vừa đánh máy mô tả không chậm bao nhiêu.

Mất ba ngày anh mới hoàn thành công việc, sau khi tan học liền đi tìm Huyện trưởng Lữ, Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn theo sát nửa bước không rời, bây giờ kỹ năng lái xe của họ đã ngày càng tốt hơn, có thể theo kịp tốc độ lái xe của Giang Bác.

Huyện trưởng Lữ nhìn thấy Giang Bác tới, có chút kinh ngạc: "Cháu lại thiết kế ra vật gì à."

Giang Bác cũng không khách sáo với ông ta, trực tiếp đưa tài liệu ra: "Trong huyện không làm được, cần nhà máy vô tuyến bên trên làm."

Huyện trưởng Lữ nghe vậy liền liếc nhìn tài liệu một cái, bên trên toàn là từ ngữ chuyên môn, ông ta xem hoàn toàn không hiểu.

"Cái này… cháu định làm cái gì?"

Giang Bác không chần chừ giải thích nguyên lý của máy chặn tín hiệu vô tuyến, lại nói về sự khuếch đại tín hiệu nhận được thông qua bộ thu tín hiệu, gửi tín hiệu gây nhiễu, đóng vai trò thu và chặn.

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy vật này rất lợi hại: "Trước tiên tôi đi hỏi hai vị đồng chí ở thủ đô, xem cái này có ích lợi gì không."

Tên thật của hai đồng chí đến từ thủ đô vẫn chưa được tiết lộ, chỉ có mật danh tạm thời, một người là con lươn một người là châu chấu, họ đã bận rộn truy bắt gián điệp ở huyện Bình An, nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì, dẫu sao gián điệp ở đây cũng hoạt động không thường xuyên, nếu gián điệp không hành động, có rất ít cơ hội để bắt chúng, cho nên vẫn còn phải chiến đấu lâu dài.

Khi Huyện trưởng Lữ tìm được bọn họ, nói với họ về thiết bị chặn tín hiệu vô tuyến của Giang Bác, phản ứng đầu tiên của hai người là không tin.

Sao có thể cưỡng chế tiếp nhận tín hiệu được chứ?

Hơn nữa máy kiểm tra đo lường chỉ có đường kính ba trăm mét.

Nếu thực sự có có đường kính ba trăm mét, bọn họ đã sớm bắt được tất cả gián điệp rồi.

Huyện trưởng Lữ hoàn toàn không hiểu những thứ này, nhưng ông ta rất không hài lòng với việc hai người này nghi ngờ Giang Bác.

Giang Bác là ai? Đó là người bình thường sao?

TBC

Ông ta đành phải nghiêm túc nhắc nhở hai người bọn họ: “Hai đồng chí chớ quên, bọn gián điệp kia tại sao lại muốn bắt cố vấn Tô của chúng ta.” Nếu không có những phát minh của Giang Bác, gián điệp người ta rảnh rỗi lộ mặt làm cái gì?

"....."

'Con Lươn' nhìn Giang Bác hỏi: "Đường kính của vật này thực sự có thể thu còn ba trăm mét sao?"

Giang Bác nói: "Chỉ cần cài ở các khu vực, liền có thể."

Sau đó, lại hỏi bọn họ: “Có thể bắt được người trong vòng ba trăm mét không?” Nếu như không thể, anh còn phải tiếp tục chế tạo máy dò bức xạ vô tuyến, nhưng cái đó cũng đòi hỏi nhiều kỹ thuật và mất nhiều thời gian hơn.

Hai đồng chí Con Lươn và Châu Chấu cảm thấy rằng mình bị đánh giá thấp.

Trong phạm vi ba trăm mét, nếu không bắt được gián điệp, đó chính là phế vật.

Sàng lọc gián điệp thật ra rất đơn giản, bình thường gia đình gián điệp đều không có con cái, hơn nữa không có thân thích, hiện tại rất khó sàng lọc bởi vì phạm vi quá lớn, sau khi trải qua chiến tranh, những người như vậy có rất nhiều, nhưng nếu như phạm vi được thu nhỏ sẽ rất dễ để sàng lọc.

Bọn họ đối phó gián điệp đã lâu, chỉ cần có kẻ tình nghi, có thể dễ dàng cảm giác được sự đặc biệt của đối phương.

'Con Lươn' vỗ n.g.ự.c bày tỏ: "Tôi không nói chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chín mươi phần trăm thì không thành vấn đề!"

'Châu Chấu' cũng nói: "Điều kiện tiên quyết là thứ này có thể xác định được phạm vi như cậu nói."

Giang Bác cũng không giải thích với họ, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo bắt được gián điệp là được rồi.

Thứ này cũng không đưa qua tay Huyện trưởng Lữ, dẫu sao nếu đồ vật này của Giang Bác thật sự có tác dụng, như vậy đúng là bọn họ sẽ đối phó được với bọn gián điệp dễ dàng hơn, hơn nữa, nếu có thứ này giúp biết được vị trí của đối phương, bọn họ liền có thể tìm ra gián điệp rất dễ dàng.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 322: Chương 322



Vật này nhất định là một vũ khí tốt.

Cho dù hai người hoài nghi khả năng này, nhưng cũng vẫn phòng ngừa vạn nhất, lỡ nó thật sự có tác dụng và bị gián điệp lấy đi thì sao?

Thế là hai người vội vàng dùng điện đài bí mật của mình gửi tín hiệu, để cho các đồng chí ở tỉnh thành bên kia tới lấy tài liệu.

Sau khi đưa tài liệu cho huyện, Giang Bác kiên nhẫn chờ đợi kết quả, anh không có tâm trạng làm việc cho đất nước, vì vậy dứt khoát lấy lý do phải dạy kèm bọn Tô Bảo Cương để gọi người tới.

Dù sao ngoài việc Sở Sở đi học, những thời gian khác cũng không thể ra ngoài, Giang Bác nghĩ rằng Sở Sở nhất định sẽ bực bội, vì vậy muốn gọi đám nhóc Tô Bảo Cương đến để chơi với cô.

Mã Lan và Tô Chí Phong hoàn toàn không hề biết con trai mình lại làm chuyện lớn, mấy ngày qua thấy con trai bận rộn rồi đột nhiên rảnh rỗi, còn có thời gian dạy bù cho đám Tiểu Cương nên không biết con trai đã thiết kế xong đồ vật mới, Mã Lan tò mò hỏi: "Con trai, con xong chưa?"

Giang Bác gật đầu.

Mã Lan nói tiếp: "Con lại làm ra cái gì đấy, thật sự làm ra điện đài sao."

Giang Bác nói: "Không ạ, kia là thứ chặn lại tín hiệu của điện đài."

Mã Lan: "....." Con trai, khẩu khí cũng quá lớn rồi, con mới học về máy vô tuyến mấy ngày mà đã nghĩ là ra thứ mới, con đem những sinh viên đại học vô tuyến đá đi đâu rồi a?

Cũng may, cả Mã Lan và Tô Chí Phong đối với đưa con trai thông minh này đều bình tĩnh như phật, đứa nhỏ đúng là cái gì vừa học cũng đều biết nên sau này hai người gần như đã học được cách không ngạc nhiên.

Vì lời mời của Giang Bác, cuối tuần Tô Bảo Cương và những đứa nhỏ khác mới sáng sớm đã được cha mẹ hận không thể đóng gói gửi đến nhà của Mã Lan.

Tô Bảo Cương, Tô Bảo Lượng, Tô Bảo Phương, Tô Bảo Minh: "..."

Tống Sở bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt khi họ đến, lấy đồ ăn vặt mà mẹ cô đã mua chia sẻ với mọi người.

Tô Bảo Cương một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.

"Em Ba sẽ không thả chúng ta đi ra ngoài à."

Nghe vậy, Tống Sở nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác làm vậy là vì muốn tốt cho các anh, hy vọng các anh thi lên được đại học!" Bằng không, sao con cá mặn Tiểu Bác nhà cô lại chủ động như vậy? Cái này không phải là vì có lòng tốt sao? Cô sẽ không để người khác hiểu lầm lòng tốt của anh Tiểu Bác.

Bình thường Tống Sở luôn vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc vẫn có mấy phần uy nghiêm.

Ngay cả Tô Bảo Cương cũng không dám nói lại.

Tô Bảo Minh nói: "Chị Sở Sở, chị đừng tức giận, em sẽ chăm chỉ học tập, sau này bảo vệ chị."

Tống Sở cảm thấy Tiểu Minh cực kỳ đáng yêu, nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Vẫn là Tiểu Minh của nhà ta hiểu chuyện nhất."

Tiểu Minh, mới hơn sáu tuổi, đỏ mặt che đỉnh đầu, đôi mắt lấp lánh.

Giang Bác ở bên cạnh sắc mặt âm trầm như đám mây đen, cắn răng nghiến lợi nói: "Đừng nói nhảm nữa, học đi!"

Bọn trẻ đều bị anh hù dọa, nhanh chóng lấy sách giáo khoa của chúng ra.

Việc dạy bù cho bọn trẻ của Giang Bác cũng rất đơn giản, anh lấy sách giáo khoa của mỗi người ra, đánh dấu một chút vào sách của bọn họ, yêu cầu bọn họ dựa theo phía trên học là được, sau ghi đánh dấu xong, anh liền ngồi một bên hướng dẫn Tống Sở học tập.

TBC

Có điều, mặc dù giáo viên phụ đạo không chú ý bọn trẻ lắm, nhưng chúng vẫn bị uy nghiêm của anh làm sợ, nghiêm túc nhìn theo đánh dấu của anh mà học, làm theo đề mục của anh, thành tích đúng thật là tiến bộ rõ ràng.

Chỉ trong một tháng, ngay cả điểm của Tô Bảo Cương cũng đạt mức trung bình trong lớp.

Tô Bảo Cương cầm bài kiểm tra đã vượt qua tám mươi điểm, nước mắt giàn giụa vì kích động.

Đến nổi những đứa bé khác cũng không dám nói gì, Tô Bảo Lượng là người tiến bộ nhất, nằm trong top ba người dẫn đầu trong lớp.

Tống Sở cũng rất mừng cho họ, cho rằng Giang Bác đã làm được một việc lớn, mấy đứa trẻ thậm chí còn bàn nhau chuyện cảm ơn Giang Bác, mời anh đến tiệm cơm Quốc Dân.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 323: Chương 323



Nhưng Giang Bác không có thời gian, anh lại bắt đầu bận rộn, bởi vì toàn bộ huyện An Bình đã bắt đầu lắp đặt thiết bị chặn tín hiệu do anh chế tạo.

Nếu là chuyện khác, Giang Bác sẽ lười đi quan tâm, nhưng chuyện lần này anh rất tích cực, chỉ sợ những người trong huyện làm không đúng, sẽ trì hoãn anh bắt gián điệp, chờ khi gắn xong, anh còn tự mình hướng dẫn kỹ thuật.

Huyện trưởng Lữ rất cảm động trước thái độ của anh, ông nghĩ rằng nếu anh cũng nhiệt huyết với những chuyện khác như vậy, thì sự thịnh vượng của huyện Bình An sẽ không còn xa

Những gián điệp này có thể làm cho Tiểu Bác bùng nổ nhiệt tình lớn đến như vậy, thật sự rất có khả năng.

Chỉ là… khả năng bất hạnh chứ không phải là phúc, về phần hai đồng chí Con Lươn và Châu Chấu, lúc này nhìn Giang Bác như nhìn thấy vàng vậy, hai mắt sáng ngời.

Sau khi họ gửi tài liệu về thứ này cho phía trên, phía trên liền giao nó cho các chuyên gia của sở nghiên cứu vô tuyến để nghiên cứu.

Những chuyên gia lão làng đó phát hiện, thiết bị ngăn chặn này bao hàm nhiều loại kỹ thuật, chỉ riêng kỹ thuật mở rộng tín hiệu thu được đã giúp ích rất nhiều cho ngành vô tuyến, nó có chút giống nhau so với ý tưởng nghiên cứu điện thoại không dây mà họ đang hình dung, trước đó nó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, chưa có kết quả nghiên cứu, không ngờ lại tìm được chút ý tưởng từ chiếc máy chặn tín hiệu này.

Ngoài ra còn có công nghệ cảm biến tín hiệu cũng rất tiên tiến, lại là một kỹ thuật mới.

Các chuyên gia đối với tài liệu này sinh ra tinh thần nhiệt tình, hận không thể ngay lập tức mời vị chuyên gia này tới hướng dẫn bọn họ.

Sau khi biết được vị chuyên gia này tạo ra vô tuyến điện là để bắt gián điệp, những lão chuyên gia đều không khỏi kích động.

Nếu không phải phía trên ngăn cản, bọn họ đã sớm chạy tới huyện Bình An.

Cũng bởi vì điều này, phía trên rất coi trọng kỹ thuật này, rất nhanh đã tìm được nhà máy vô tuyến để sản xuất nó.

Sau khi làm xong khảo sát, cuối cùng đã xác nhận rằng kỹ thuật trong tài liệu thực sự có thể đạt được phạm vi định vị đường kính ba trăm mét mà cố vấn Tô đã nói trước đó.

Dù sao thì kết quả thu được cũng đã hoàn toàn thuyết phục được hai vị đồng chí Con Lươn và Châu Chấu.

Cũng hoàn toàn hiểu tại sao tổ chức lại coi trọng đồng chí này như vậy, một đồng chí trẻ tuổi như vậy sau này lớn lên, gọi cậu ấy là bảo vật quốc gia cũng không ngoa.

Đáng tiếc Giang Bác đối với ánh mắt hâm mộ của bọn họ không có cảm giác, thấy bọn họ chỉ biết nhìn mình không làm việc, rất không hài lòng: “Đừng quên lúc trước các ông đã nói, có chín mươi phần trăm cơ hội, tôi hy vọng kết quả dành cho tôi không phải là phần còn lại."

Con Lươn và Châu Chấu: "....."

Trong ba ngày, vật này liền làm xong.

Huyện Bình An không lớn, một tháp chặn tín hiệu lớn, thêm tám trạm chặn nhánh nhỏ, trên cơ bản đã bao phủ toàn bộ huyện.

TBC

Sau khi lắp xong, tất cả mọi người đều nóng lòng chờ tín hiệu.

Chờ tín hiệu đặc biệt từ đám người ẩn náu kia.

Để khiến cho bọn gián điệp có lớn gan hơn, toàn bộ huyện Bình An đã nới lỏng thắt chặt. Số lượng các đồng chí thuộc lực lượng công an và lực lượng vũ trang thường tuần tra cũng được giảm dần. Cả huyện Bình An nhìn giống như đã trở lại hình dáng bình thường như trước. Ngay cả cư dân bình thường cũng dần quên chuyện đã xảy ra trước đây.

Bên phía công xưởng thép cũng tung ra tin tức nói rằng đã nghiên cứu phát triển ra một loại vật liệu mới rất thích hợp để chế tạo nòng súng.

Tin tức này được Xưởng trưởng Cao truyền ra ngoài.

Sau khi Huyện trưởng Lữ nghe được tin này, thiếu chút nữa đã mang Xưởng trưởng Cao ra mắng cho một trận.

"Ông truyền ra cái tin tức đấy đến tôi còn không tin, huống chi là mấy tên gián điệp kia?"

Xưởng trưởng Cao nói: "Đây không phải vì để thu hút gián điệp sao? Làm gì có thứ gì có thể thu hút gián điệp bằng vũ khí?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 324: Chương 324



Chúng có thể không tin chuyện này sao? Những lò luyện thép mới đang được xây dựng trên cả nước là từ đâu ra? Còn không phải là từ công xưởng thép của huyện ta ra sao. Ngay cả nước ngoài còn phải học tập từ chúng ta, nghe nói là nước ngoài còn muốn thương lượng với chúng ta đến để học đấy.

Huyện trưởng Lữ cảm thấy Tiểu Bác đã nuôi gan của Xưởng trưởng Cao lớn hơn rồi.

Khoe khoang cái sau còn lớn hơn cái trước, Huyện trưởng trợn mắt coi thường. "Ông lấy đâu ra cái dũng khí để nói nhảm như vậy? Ngộ nhỡ chúng không tin thì sao"

Xưởng trưởng Cao cau mày nói: "Đừng lo lắng nhiều đến chuyện đấy nữa, bây giờ quan trọng nhất là xem phản ứng của bọn gián điệp."

Huyện trưởng Lữ: "..." Ông ta liếc nhìn Xưởng trưởng Cao một cái, trí tưởng tượng của ông Cao phong phú thế sao không nói là có thể chế tạo một cái tàu bay bằng thép luôn đi, ánh mắt của ông Cao vẫn còn quá nông cạn, đúng là chưa nhìn thấu việc đời.

Nếu tin đồn quá khoa trương quá, cho dù người thường có tin đi nữa, thì gián điệp cũng chưa chắc đã tin.

Tin tức mà ông Cao truyền ra, cũng không biết có thể khiến bọn gián điệp chú ý hay không.

Đừng nói là bọn gián điệp thật sự tin tưởng vào tin tức của ông Cao đấy nhé.

TBC

Một tuần sau khi tin tức được truyền ra, thiết bị chặn tin tức của huyện Bình An cuối cùng cũng có phản ứng.

Các nhân viên công tác kích động nhìn vào thiết bị, ánh mắt đều tỏa sáng

Đoàn người rời cơ quan huyện ngay trong đêm, nhanh chóng đi đến công xưởng thép của huyện.

Đúng vậy, tín hiệu lần này phát ra từ khu nhà công nhân của công xưởng.

Khi Xưởng trưởng Cao biết được chuyện này, bị dọa tới mức ngay cả giày cũng không đeo, chân trần chạy đến công xưởng.

Các cửa của công xưởng thép đều có bảo vệ canh giữ, chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Khi Xưởng trưởng Cao đến, nhóm Huyện trưởng Lữ cũng đang ở cửa chờ tin tức.

Con Lươn và Châu Chấu cùng với công an huyện cũng đã trang bị đầy đủ đến bắt người.

"Có biết kẻ đấy là ai hay chưa?” Xưởng trưởng Cao đầu đổ đầy mồ hôi, ông ta không nghĩ tới ở trong chính nhà máy của mình lại có gián điệp.

Đây không phải là chuyện dọa c.h.ế.t người sao?

Huyện trưởng Lữ bây giờ nhìn thấy ông ta là tức giận, tuy là giận chó đánh mèo, nhưng không có cách nào phát tiết cơn giận ra. Gián điệp ở ngay trong công xưởng thép, điều này sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng không tốt đến xưởng.

Xưởng trưởng Cao bị thái độ của Huyện trưởng dọa cho khẩn trương, nghiêm trọng hơn, nếu gián điệp chính là một trong những cán bộ nhà máy, đó chính là một vấn đề lớn.

Vì phạm vi đã được thu nhỏ và đến kịp thời nên việc điều tra được hoàn thành rất nhanh chóng. May mắn, gián điệp không phải là cán bộ, mà là một công nhân già phụ trách việc bảo vệ lò trong phòng lò hơi của công xưởng thép, một ông già neo đơn.

Nghe nói là con cái đã c.h.ế.t hết trong chiến tranh, ông già đấy đã ở huyện Bình An vài chục năm rồi nên không ai nghĩ rằng một người như vậy lại là gián điệp.

Thời điểm Con Lươn và Châu Chấu mang người vào trong nhà, ông già còn chưa kịp dấu máy điện đài đã bị bắt ngay tại trận.

Khi Xưởng trưởng Cao nhìn thấy người liền tức muốn hộc máu. “Ông Trương, quốc gia đối xử với ông không tệ, giao cho ông công việc, cho ông cơm no, chỗ ngủ. Sao ông có thể làm ra chuyện như thế này? Ông không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?"

Ông già Trương lúc này vẫn còn hoang mang, đã nhiều năm nay ông già không hành động, lần này cũng bởi vì dì Tư đã bỏ trốn, không có người truyền tin nên mới đến tay ông già liên lạc cùng với cấp trên. Kết quả, mới ngày đầu tiên làm đã bị bắt. "Các người làm thế nào mà bắt được tôi?"

Xưởng trưởng Cao tát một cái vào mặt ông già. "Ông hỏi câu này còn có tác dụng gì, ông có còn xứng đáng với tổ quốc mình hay không?"

Ông già Trương bị cái tát làm cho choáng váng, miệng lẩm bẩm nói: "Đất nước này quá nghèo nàn không thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho chúng tôi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back