Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 675: Chương 675



Sở Thấm không có mua thịt heo, không gian của cô đã có rất nhiều thịt heo.

Huống chi cuối năm thôn sẽ g.i.ế.c heo, đến lúc đó cô còn có thể được chia thêm hai ba trăm cân thịt.

Cô mua thịt trâu.

Thời gian này luôn có trâu của các đội sản xuất vô tình ngã sắp chết, cho nên họ dứt khoát kéo tới đây g.i.ế.c bán.

Sở Thấm tới quá muộn, chỉ mua được nửa cân thịt trâu, nhưng cô mua được tận sáu cân xương đầu trâu.

Mua xong, cô lại sang hàng thịt dê bên cạnh. Gian hàng này đã bán hết sạch, ngay cả ruồi bu trên thịt dê thịt bò cũng không còn Cô dừng lại chốc lát, không tiếp tục chờ xem có đợt dê thứ hai hay không mà xoay người đi sang giang hàng bán đồ làm từ đậu, mua một ít đậu hũ chiên cùng với đậu hũ ky.

Mua xong những thứ này, cô đi ra khu chợ đầu tiên, đi tới xã cung ứng, lấy những chai lọ đã mang theo ra mua hai chai nước tương và mấy cân đường.

Cuối cùng, cô mua thêm ít trái cây cùng và một vài loại kẹo. Kẹo được bán trong xã cung ứng đều hơi ẩm ướt, Sở Thấm chọn rất lâu mới lựa ra được một túi kẹo có thể coi là khô ráo.

Tại sao lại mua kẹo? Bởi vì mấy năm gần đây cuộc sống khá ổn, mỗi năm sẽ luôn có con nít đến nhà chúc tết.

Lúc này tuy không cần phải phát bao lì xì, nhưng cũng nên cho bọn trẻ mấy viên đậu phộng hay hạt dưa gì đó.

Nhưng Sở Thấm lại không muốn cho những thứ đó. Vừa hay hiện tại giá đường cũng khá rẻ, cực kỳ rẻ, mua 2 cân chỉ tốn có 3 hào. Tuy rằng theo như giá thị trường thì hạt dưa và đậu phộng còn rẻ hơn, nhưng cô tình nguyện đến tận xã cung ứng mua đường chứ không muốn cho đậu phộng cùng hạt dưa.

Đậu phộng và hạt dưa của cô là do cô tự chế biến theo khẩu vị bản thân, đến cô còn không đủ ăn đây, ở đâu ra phần dư để bỏ lì xì chúc tết.

Mua xong, Sở Thấm đạp xe về nhà.

Đường về khá dễ đi, vì hôm nay không ít xe ngựa và xe lừa đi trên đường, cho nên tuyết đọng ngoài đường đã bị nén xuống hết.

Buổi chiều, mặt trời dần dần lặn xuống.

Sở Thấm về đến nhà lúc gần bốn giờ, chuyện đầu tiên cô làm khi bước vào nhà là nhanh chóng đốt lò sưởi.

Cô ngồi bên bếp lò, vừa uống hớp nước nóng vừa hơ lửa, chờ khí lạnh trên người được xua đi hết, thân thể có cảm giác ấm áp mới đứng dậy soạn những thứ đồ vừa mua ra.

Mùa đông tới, không sợ thức ăn để lâu bị hỏng.

Sở Thấm đặt hết thịt vào trong tủ, còn số lê mua ở xã cung ứng thì để ở bên ngoài nhà.

Lê này là lê ướp lạnh, xã cung ứng luôn luôn bán loại này.

Ngoài những thứ này ra, cô còn mua hai cây mía, cô đặt chúng trong góc phòng bếp, để dành đến khi cúng gia tiên đêm giao thừa mới dùng.

Sắp xếp xong mọi thứ, cô bắt đầu dọn nhà.

Cô làm vệ sinh cả trong và ngoài căn nhà một lượt, cho đến khi trời tối mịt mới dừng lại.

Thức ăn cho buổi tối là canh đậu hũ đầu cá cùng khoai sọ chiên giòn, một canh một mặn ăn với cơm, Sở Thấm đã thỏa mãn được cơn thèm ăn của mình.

Bên ngoài.

Tuyết dần dần rơi ít lại, mặt trăng đã ló khỏi đám mây, chiếu thêm ánh sáng vào bóng đêm đen như mực.

Hôm nay là đông chí, trăng sáng cũng rất đẹp, khiến cho Sở Thấm đang lạnh cóng như chó cũng muốn ra ngoài sân đứng, thưởng thức ánh trăng sáng lúc nửa đêm này.

Thôn trang đã hoàn toàn tĩnh lặng.

Bởi vì cuộc sống thoải mái, trong thôn cũng có rất nhiều người nuôi chó trong nhà như Sở Thấm. Nhưng giờ phút này đến chó cũng im lìm, có lẽ chúng cũng đã tiến vào mộng đẹp như Tiểu Bạch nhà cô.

Thế giới tựa như đã được nhấn nút tạm ngừng.

Nhưng đêm khuya vẫn nghe được tiếng tuyết rơi, thỉnh thoảng có thêm tiếng bụi tre xào xạc.

Đêm đông sẽ không có tiếng ve kêu như những đêm hè, nhưng cũng có thanh âm thuộc về riêng nó.

Nghe âm thanh tuyết rơi trên những bụi tre, Sở Thấm cảm thấy lòng mình yên ả chưa từng thấy.

Cô trở về phòng, lấy ra từng quyển sổ đã ố vàng từ ngăn kéo bàn đọc sách.

Đây là bản ghi chép vật liệu suốt bao nhiêu năm nay của cô.

Tổng cộng có 10 quyển, ghi chép từng tí một về 10 năm qua.

Sở Thấm lấy quyển số có ghi "1956" trên bìa. Cô mở ra, đọc những dòng chữ quen thuộc viết trên đó, cảnh tượng năm đó mới vừa chuyển kiếp tới hiện lên trong đầu cô.

15 cân thóc, 55 cân khoai lang...

Lúc ấy, thậm chí trong nhà có bao nhiêu củi đốt cũng phải ghi chép vào trong đây.

Cho nên ngoài dự đoán, những ghi chép của cô càng ngày càng mỏng. Rõ ràng năm đó cuộc sống càng khó khăn, nhưng sổ ghi chép lại là dày nhất.

Sở Thấm thở dài rồi lắc đầu. Cô lật xem ngẫu nhiên một vài trang, nửa tiếng sau thì gom hết số sổ lại, khóa ngăn kéo rồi thổi tắt ngọn đèn dầu trở về giường ngủ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 676: Chương 676



Hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật cô. Tối hôm qua Sở Thấm thức khuya, cho nên sáng nay cô dậy cũng khá muộn.

Cho đến khi cô thức dậy thì trời đã hoàn toàn sáng, mặt trời ấm áp treo cao giữa mùa đông, chiếu sáng hơn một nửa khoảng sân.

"Tiểu Bạch!" Sở Thấm kêu. Cô cau mày, từ khi rời giường cô đã không thấy động tĩnh gì của Tiểu Bạch.

"Gâu gâu —— "

Tiểu Bạch tiếng đáp lại, nghe thì thấy nó vẫn ở trong nhà.

Sở Thấm đi tới bên cửa sổ, thò đầu ra ngó quanh, chỉ thấy Tiểu Bạch đang ngồi ở cửa sau, lớp lông đen đặc biệt nổi bật trong làn tuyết.

"Mày đang làm..."

Cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe giọng Kỷ Cánh Diêu ngoài cửa: "Sở Thấm."

Sở Thấm: "..."

"Hả!" Cô kinh ngạc, vội vàng mở cửa phòng, đi vào trong sân mở cửa ra.

"Sao anh lại tới đây? Tới khi nào thế." Sở Thấm Kỷ Cánh Diêu với vẻ khó tin: "Sao anh tới sớm như vậy."

Kỷ Cánh Diêu bước vào nhà, nói: "Hôm nay không phải sinh nhật em sao, anh có làm chút mì sợi."

Vừa nói, anh vừa lắc lắc túi lá sen trong tay.

Tâm trạng Sở Thấm phức tạp, cổ họng cô cũng hơi khô: "Được rồi, đúng lúc em cũng chưa ăn gì."

Cô đi theo Kỷ Cánh Diêu tới phòng bếp, nhìn những sợi tóc bị đông lại trên trán anh, lại hỏi: "Anh vẫn luôn chờ ở cửa sao?"

Kỷ Cánh Diêu: "Anh gọi mà thấy em không trả lời, nên cũng hiểu là em đang ngủ. Thật ra thì cũng không chờ bao lâu đâu, hôm nay mặc nhiều quần áo nên cũng không thấy lạnh."

Xì, thời tiết này mà lại đứng bên ngoài, có mặc nhiều lớp đi chăng nữa cũng thấy lạnh.

Anh lại nói đùa: "Hơn nữa anh cũng tính hết rồi, nếu như một tiếng nữa mà em còn không dậy nổi, anh sẽ xem thử mình có leo tường vào được không."

Sở Thấm càng câm nín: "Trên tường cắm đầy mảnh kiếng vụn đó, bên dưới tường rào còn có đặt bẫy nữa, anh nghĩ gì thì nghĩ chứ đừng nghĩ đến chuyện ngu ngốc như thế."

Kỷ Cánh Diêu: "Được, vậy anh không làm."

Anh đặt túi lá sen xuống, đi tới bếp lò nhóm lửa.

Sở Thấm cũng không để ý đến anh, cô đi rửa mặt trước, sau đó thay quần áo.

Đến khi Sở Thấm thay quần áo xong, Kỷ Cánh Diêu đã nấu được nước sôi, lúc này anh đang muốn bỏ số mì sợi mình đã làm vào trong nồi.

Sở Thấm lại gần bếp lò, hỏi anh: "Cái này là sáng nay anh làm à?"

Kỷ Cánh Diêu gật đầu một cái.

Sở Thấm “Ồ” lên, hơi nước tràn ngập, hai người đều im lặng không lên tiếng.

Kỷ Cánh Diêu thì bận suy nghĩ xem lát nữa nên nói những lời mình ấp ủ trong lòng bấy lâu ra làm sao.

Sở Thấm lại suy nghĩ xem rốt cuộc mình có muốn đáp lại tấm lòng của người ta hay không.

Mì sợi chín rất nhanh, Kỷ Cánh Diêu vớt mì ra. Ngay lúc Sở Thấm cho là anh tính làm mì suông không có thịt, Kỷ Cánh Diêu lại móc ra một lon thủy tinh từ trong n.g.ự.c cứ như ảo thuật, chỉ thấy bên trong là thịt heo đã được xào lên.

Sở Thấm kinh ngạc: "Cái này cũng là do anh làm?"

Kỷ Cánh Diêu gật đầu: "Không phải mấy ngày trước em nói muốn ăn mì thịt heo xào sao."

Sở Thấm mím mím môi, gật đầu.

Hoàn thành món mì sợi, Kỷ Cánh Diêu đổ thịt đã được hâm nóng lên trên vắt mì, sau đó lại chiên cho Sở Thấm thêm hai quả trứng.

Anh bưng tô mì thịt heo lên bàn, Sở Thấm nghe mùi thơm, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nghe mùi thơm đã thấy ngon, ăn vào còn ngon nhơn.

Sợi mì mềm vừa phải, vừa dễ nuốt mà vừa có độ dai.

Thịt xào cũng rất thơm, anh còn thả đủ loại nấm vào xào chung, không có mùi tanh của thịt heo, chỉ có hương thơm của nấm và gia vị.

Anh còn cho thêm cải xanh, cực kỳ mềm mại và thanh mát.

Mặc dù chỉ là nước mì, nhưng nước sốt thịt xào cũng đã hòa quyện vào trong, mùi vị lại càng thơm hơn nữa.

Sở Thấm không hề ngượng ngùng mà húp sạch nước mì.

Kỷ Cánh Diêu vội hỏi: "Mùi vị như thế nào?"

Sở Thấm gật đầu, nhận lấy khăn lau từ tay anh: "Em rất thích."

Bất kể là mì sợi hay là người này thì cô đều thích. Có lẽ mình có thể thử trải nghiệm một cuộc sống chưa từng xuất hiện trong kế hoạch, Sở Thấm nghĩ như vậy.

Nghe cô nói "Thích", Kỷ Cánh Diêu nhếch miệng cười: "Vậy thì anh sẽ nấu cơm trưa và cơm tối hôm nay cho em luôn, được không?"

Sở Thấm: "Anh không cần đi làm à?"

Kỷ Cánh Diêu nói: "Hôm nay anh xin nghỉ."

Sở Thấm suy tính mấy giây rồi gật đầu một cái.

Chân mày Kỷ Cánh Diêu hoàn toàn giãn ra, anh đưa tay định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Vậy để anh bắt đầu sửa soạn."

Anh nói.

Nói xong, anh lấy những món đồ mình mang tới trong giỏ trúc ra, cũng đến phúc này Sở Thấm mới phát hiện anh còn mang theo giỏ trúc.

Sở Thấm vội nói: "Ở chỗ em cũng có thức ăn mà."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 677: Hoàn chính văn



Hai người anh ngăn tôi tôi ngăn anh, một lát sau trên bếp lò đã bày đầy các loại nguyên liệu nấu ăn.

Sở Thấm cười một tiếng, vỗ vỗ tay: "Được rồi, nhiều thức ăn quá, anh cứ làm đi."

Những món ngon thì để dành cho buổi tối, thức ăn trưa lại tương đối đơn giản.

Chỉ có hai món mặn một món canh, thế nhưng mà Kỷ Cánh Diêu còn làm thêm ít bánh bao. Tài nấu anh của ăn tốt hơn cô, Sở Thấm ăn vô cùng thoải mái.

Chạng vạng tối.

Khói bếp lượn lờ trên ống khói, chưa từng ngơi nghỉ trong suốt cả một ngày.

Kỷ Cánh Diêu làm xong bánh bao thì gói sủi cảo, nghe Sở Thấm nói muốn ăn bánh xuân, anh cũng làm cả bánh xuân cho cô.

Cũng đúng dịp nhà có rau hẹ và giá đỗ, cho nên Sở Thấm mới có thể ăn món mà mình chỉ thuận miệng nhắc tới.

Kỷ Cánh Diêu bận rộn cả ngày, làm được một bàn thức ăn.

Thật sự là một bàn thức ăn.

Nếu không phải do hôm nay bầu không khí có chút không bình thường, thì Sở Thấm cũng tính gọi thím Sở, cậu út Dương, còn cả Lý Thái ở xã Lạc Thủy cùng hai em dâu tới ăn chung.

Sở Thấm cố ý mang cái bàn lớn mới làm xong ra, có tổng cộng 12 món được đặt ở trên bàn.

Con số này vẫn chưa bao gồm bánh bao sủi cảo cùng bánh xuân, thậm chí còn chưa tính cả nồi canh xương trâu trong nồi sắt đang sôi ùng ục treo bên cạnh.

Thịt kho, thịt dê chưng cách thủy, sườn xào chua ngọt, cháo gà nấu măng, cá cơm xào cay, thịt viên rau củ chiên giòn... Kiểu người bình thường không hề kén ăn như Sở Thấm thật sự vô cùng thích thú.

"Ăn thôi." Sở Thấm nói, mắt cô lấp lánh.

Cô cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, “khà” một tiếng rồi ra hiệu cạn ly với Kỷ Cánh Diêu.

Kỷ Cánh Diêu cười cười, nhẹ nhàng cụng ly cùng cô.

Ánh trăng đêm nay cũng sáng hệt như hôm qua vậy, ánh lên tuyết trắng, đẹp ngây ngất lòng người.

Uống rượu, ăn cơm, lửa than cháy lụp bụp trong lò, nhiệt độ trong nhà cũng ấm lên hơn.

Gò má Sở Thấm ửng đỏ, cô tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên hỏi: "Lại thêm một năm đi qua, còn mấy ngày nữa thôi là năm mới, không biết năm mới này sẽ như thế nào đây?"

Mặt Kỷ Cánh Diêu cũng đã hơi hơi đỏ, nhưng anh vẫn còn tỉnh táo: "Không biết, thế nhưng có tệ đi chẳng nữa cũng sẽ không như mấy năm trước đâu."

Sở Thấm cười cười: "Cũng đúng."

Cô gật gù rồi ngồi thẳng lên, nói: "Mấy năm trước em đã có thể sống tốt, vậy thì từ nay về sau cũng phải sống cho thật tốt."

Kỷ Cánh Diêu trêu ghẹo: "Trong chu vi mấy chục dặm quanh đây, không có ai có sức sống mãnh liệt như em đâu."

Sở Thấm xem đây là lời khen, cô rất vui vẻ.

Thấy nụ cười tươi nở trên mặt cô, Kỷ Cánh Diêu cứ nhìn mãi, tim anh như bị hẫng một nhịp, dường như ngừng đập trong khoảnh khắc này.

"Sở Thấm." Anh bỗng nhiên lên tiếng.

"Hửm?" Sở Thấm ngước lên nhìn anh.

Bên ngoài gió rét thổi vù vù, nhưng không có cách nào thổi đi sức nóng trong căn nhà kia.

Tuyết lại rơi đầy trời, bông tuyết trắng như lông ngỗng, nhẹ nhàng tựa sợi bông.

Chỉ mới mấy giây thôi nhưng lại có cảm giác như rất lâu rồi.

Sở Thấm định lên tiếng, Kỷ Cánh Diêu khẽ cười, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Anh không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng..."

Anh nói chuyện một cách đầy hồi hộp và cẩn thận, còn có cảm giác rất khẩn cầu: "Nhưng em có đồng ý để anh trở thành một phần trong cuộc sống của em, cùng em chào đón tương lai không?"

Thời gian như dừng lại, bông tuyết cũng dường như dừng lại giữa không trung.

Kỷ Cánh Diêu không nghe được cả tiếng tim mình đập, anh thật sự cảm thấy cả năm giác quan của mình đều biến mất ngay tại khoảnh khắc này rồi.

Đây là những lời anh ấp ủ trong lòng rất nhiều năm, anh đã nghĩ tới vô số lời nói êm tai, cũng đã trau chuốt vô số lần, thế nhưng cuối cùng anh vẫn chọn câu hỏi ban đầu anh muốn hỏi.

Thấy Sở Thấm chớp chớp mắt, anh tựa như mới sống lại.

"Em " Sở Thấm lên tiếng, hai người đối mặt nhau, cô vẫn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán: "Em nghĩ, em cũng rất muốn như thế."

Kỷ Cánh Diêu không biết mình cười lên từ lúc nào, anh chỉ cảm thấy cơn gió tối nay thật ấm áp, rượu thật là ngọt, trăng thật sự sáng vô cùng.

Sở Thấm cũng cười vui vẻ.

Cô cảm thấy được nắm tay nhau là một cảm giác rất tuyệt, từ nay về sau hai người sinh sống với nhau, cùng nhau tích góp, cuộc sống cũng sẽ không tệ.

Nếu như không biết tương lai sẽ như thế nào, vậy thì cứ cùng nhau chờ đón là được đúng không.

Cuộc sống không ngừng lại, việc tích góp cũng không dừng.

Chỉ cần có thức ăn, cô sẽ không c.h.ế.t đói. Chỉ cần không c.h.ế.t đói, cũng không cần nghĩ đến sống chết.

Sở Thấm muốn mình có thể duy trì được sức sống mãnh liệt này vĩnh viễn.

Giống như một cây cỏ trường sinh.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 678: Ngoại truyện hôn nhân 1



Năm ấy cô hai mươi chín tuổi, bước vào cuộc sống hôn nhân cùng Kỷ Cánh Diêu.

Hôm đi đăng ký kết hôn là một ngày cuối xuân đầu hè, hoa đào trong thôn đã rụng đi, hoa đào trên núi vẫn còn nở rộ.

Bọn họ phải mất một thời gian rất dài để xác định quan hệ giữa hai người, nhưng khoản thời gian từ khi xác định quan hệ đến lúc đăng ký kết hôn thì chỉ cần mấy tháng.

Đối với Sở Thấm thì như vậy là nhanh vô cùng, nhưng hiện nay cũng có khối người quen biết nhau hai ba tháng đã kết hôn rồi.

Hai người phải lên thị xã để lấy giấy chứng nhận kết hôn, trước đó thì phải đến tiệm chụp hình chụp mấy tấm, sau đó mới đi lấy giấy.

Sở Thấm thắc mắc: "Đăng ký kết hôn cũng cần hình sao?"

Nhưng dù có cần thì cũng không kịp, hình chụp xong phải đợi một tuần sau mới tráng ra được mà.

Từ sáng sớm hôm nay thức dậy, nụ cười chưa bao giờ biến mất trên mặt Kỷ Cánh Diêu, anh lắc đầu: "Không cần, nhưng hiếm khi chúng ta ăn mặc trang trọng như hôm nay, không chụp mấy tấm hình thì tiếc lắm."

Được rồi, dù gì cũng là lần đầu cô kết hôn, còn rất lạ lẫm với mọi thứ, cô cũng không ngại để Kỷ Cánh Diêu dẫn mình đi dạo khắp nơi trong thị xã.

Hai người chụp hình xong, mấy phút sau đi đăng ký kết hôn.

Ở thời đại này, giấy hôn thú rất đơn sơ. Nhưng đặc biệt ý nghĩa ở chỗ, mặt sau giấy hôn thú nhận được sẽ có những dấu mộc để nhận hàng hóa cung ứng.

Nghĩa là sao?

Nghĩa là khi đi nhận giấy hôn thú, người ta cũng sẽ lãnh được một ít hàng hóa hoặc là tem phiếu.

Kỷ Cánh Diêu lật qua lật lại ngắm nghía tờ giấy hôn thú trong tay mãi, nụ cười càng rực rỡ. Thật lâu sau, anh mới lên tiếng: "Anh nhớ trên giấy hôn thú của bạn anh có đến tận bốn dấu mộc, chúng ta thì chỉ có hai cái. Nhưng mà do giấy chứng nhận của cậu ta được làm ở thành phố lớn, nhiều dấu mộc cũng bình thường."

Sở Thấm thì rất vui vẻ nhìn hai tấm vé: "Không có sao, nhận được hai cái này cũng không tệ."

Cô vui vẻ nói tiếp: "Một cái là phiếu vải, một cái để đổi đồ ở cửa hàng bách hóa! Phiếu vải thì nhà chúng ta không thiếu, tháng nào anh cũng được phát, mấy tháng là có thể may quần áo cho anh. Nhưng phiếu đồ cửa hàng bách hóa thì chúng ta cần đó, cái này lại còn đổi được bình thủy nữa."

Bình thủy ở nhà làm bằng tre, Sở Thấm dùng đã lâu, hiện giờ giữ ấm không tốt lắm.

Nhà Kỷ Cánh Diêu cũng có một cái bình thủy, nhưng mấy đồ này thì có nhiều cũng tốt, càng đừng nói tới chuyện bây giờ bình thủy ở cửa hàng bách hóa bán đều làm bằng sắt.

Nghĩ tới đây, cô liền hào hứng kéo Kỷ Cánh Diêu chạy tới cửa hàng bách hóa. Đến cửa, nhìn chữ trên bảng hiệu, Sở Thấm không khỏi cảm khái: "Huyện chúng ta thật sự càng ngày càng tốt, giờ có cả cửa hàng bách hóa."

Đây là cửa tiệm mới mở đầu năm nay, bởi vì huyện Tân Minh mới sáp nhập thêm thị xã nhỏ cùng hai công xã công xã bên cạnh, cho nên địa bàn huyện Tân Minh được mở rộng rất nhiều, đã có những dấu hiệu đầu tiên của việc biến thành một thành phố.

Xã cung ứng trong thị xã không đủ dùng, Sở Thấm còn tưởng rằng họ sẽ mở hai xã cung ứng mới, ai mà ngờ được lại mở hẳn một cửa hàng bách hóa.

Hai người đi vào, vui vẻ thích thú dạo quanh một vòng, sau đó mang một cây vải bông màu đỏ cùng một chiếc bình thủy ra ngoài.

Sở Thấm chưa thỏa mãn, trước khi ra cửa còn nhìn một chiếc máy may, nói: "Nếu chúng ta có cái này thì tốt quá, về sau có may hay khâu quần áo gì cũng tiện lợi hẳn."

Kỷ Cánh Diêu rất thích nghe cô nói "Chúng ta", anh vội bày tỏ: "Nhất định sẽ có, bữa nào anh sẽ hỏi thử xem có ai có phiếu đổi máy may không."

Người khác nói câu này Sở Thấm sẽ không tin lắm, nhưng Kỷ Cánh Diêu đã nói thì Sở Thấm rất tin tưởng.

Chỉ có điều là phiếu đổi máy may còn khó lấy hơn so với phiếu xe đạp.

Tại sao? Bởi vì trong tỉnh đã có một nhà máy xe đạp, nhưng lại không có nhà máy làm máy may.

Muốn mua được hai món đồ này thì sẽ phải đến Cục kinh doanh để phê duyệt, phê chuẩn chính là "Phiếu" của bọn họ, không có một chút giao thiệp thì rất khó để được duyệt.

Sở Thấm cũng không gấp, cô nói: "Không sao, chúng ta tạm thời không thiếu quần áo."

Quả thật không thiếu, sau khi Kỷ Cánh Diêu từ từ dời đồ dùng hàng ngày sang nhà Sở Thấm, căn nhà vốn cũng khá lớn của cô lại bị các loại đồ lấp đầy.

Sau khi kết hôn, Kỷ Cánh Diêu nói với mọi người là anh dọn vào nhà cô chứ không phải là Sở Thấm đến nhà máy cơ khí, chuyện này làm cho người trong thôn mở rộng tầm mắt.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, nhà Sở Thấm thoải mái hơn so với khu nhà tập thể. Một mình căn nhà chiếm hết ngọn núi nhỏ, mái nhà tựa như pháo đài, còn có thực vật rậm rạp che khuất tầm mắt, đâu phải thứ căn nhà ống nhỏ mấy chục mét vuông có thể so sánh.

Hơn nữa, mỗi ngày Kỷ Cánh Diêu chỉ cần đạp xe nửa tiếng đi làm là được, cũng không tính là xa, nếu so sánh thì đương nhiên là ở nhà Sở Thấm tốt hơn.

Mà cũng bởi vì là ở nhà mình, cho nên cuộc sống sau khi bước vào hôn nhân cũng tốt hơn tưởng tượng của Sở Thấm một chút, cô cũng không có cảm giác khó thích nghi gì.

Sở Thấm đã dẹp hết những thứ khác người như kiểu đèn pin siêu mạnh, chẳng qua là từ trước đến giờ hệ thống không cho ra những thứ vượt quá năng lực sản xuất của thời này, phần lớn thứ cô nhận là những thứ có thể mua được, cho nên Sở Thấm kiểm tra hết nửa ngày cũng không bỏ ra được bao nhiêu thứ khác người.

Cuối cùng cô so sánh cả nửa ngày, phát hiện thay đổi lớn nhất chỉ là chiếc giường chật đi một nửa, cũng may năm đó cô đã làm giường quá lớn, hoàn toàn chứa được hai người.

Còn nữa là phần thưởng mỗi ngày chơi game thắng được phải ăn ngay, không thể cất giữ. Nhưng vấn đề đó không lớn, đến nay Sở Thấm cũng không sống dựa vào những phần thưởng này nữa, ngay cả mì lạnh nướng cô cũng làm lại được rồi.

Trừ cái này ra thì hầu hết mọi thứ đều tốt, đặc biệt là trong chuyện làm việc nhà.

Mỗi tuần Kỷ Cánh Diêu chỉ nghỉ nửa ngày chủ nhật, còn lại ngày nào cũng phải đi làm.

Sở Thấm thì trừ những lúc rảnh đột xuất, gần như ngày nào cô cũng phải làm việc.

Hai người vô cùng ăn ý, mỗi ngày đi làm anh sẽ làm xong bữa sáng trước rồi mới đi, còn Sở Thấm thì ngày nào cũng nấu xong cơm tối trước khi anh tan việc về nhà.

Người ở nông thôn thường nấu thức ăn cho cả một ngày từ sáng, nhưng nhà Sở Thấm thì chỉ bao gồm buổi sáng cùng cơm trưa, nói cách khác một ngày cô chỉ cần làm một bữa cơm, không phải như vậy nhàn nhã hơn rất nhiều sao?

Thế nhưng mà đây đều là chuyện sau này.

Hai vợ chồng mới cưới đi dạo cửa hàng bách hóa xong lại đến tiệm cơm quốc doanh.

Bọn họ ăn được mấy món ngon trong tiệm cơm quốc doanh, những thức ăn này là do Kỷ Cánh Diêu đặt trước từ hôm qua, họ ăn xong còn đóng hộp mang về.

Nhưng cả hai cũng không vội về nhà mà đi rạp chiếu bóng.

Hiện tại trong huyện có hai rạp chiếu bóng, một ở thị xã, một cái khác ở nhà máy cơ khí.

Thế nhưng nhà máy cơ khí của rạp chiếu bóng chỉ mở vào Chủ nhật, nên hôm nay chỉ có thể tới thị xã xem chiếu bóng.

Xem gì? Nhìn thì thấy có bộ &LTCuộc chiến địa đạo> mới vừa ra mắt không bao. Dĩ nhiên, nói là không bao lâu chứ thật ra thì nó đã được công chiếu từ năm ngoái.

Kỷ Cánh Diêu đã xem vô số lần trong xưởng, nhưng anh rất yêu thích loại hình điện ảnh này, chính là kiểu có xem một trăm lần vẫn hứng thú bừng bừng như cũ, xem không chớp mắt.

Sở Thấm thì chỉ mới xem lần thứ hai.

Lần thứ nhất là ở nhà máy cơ khí, lúc ấy cô đi trễ, đã không có chỗ ngồi ở hàng trước lại còn bị chen lấn vô cùng mệt mỏi.

Đừng nói là chen lên phía trước, đến cả đứng ở phía sau, thậm chí đứng hẳn lên băng ghế cũng không nhìn thấy!

Vậy có thể làm gì?

Cô đến hàng cuối cùng, leo lên cho Kỷ Cánh Diêu cõng, sau đó anh đứng lên trên băng ghế.

Sở Thấm không biết được đêm hôm đó Kỷ Cánh Diêu xem được bao nhiêu cảnh phim, nhưng dù sao cô cũng không nhìn thấy được.

Bộ phim điện ảnh hạ màn, sau đó đèn điện bật lên trong rạp chiếu bóng mờ tối.

Hai người dắt tay nhau đi khỏi rạp chiếu bóng.

Bước ra ngoài thì thấy trời đã gần chạng vạng tối.

Bọn họ phải về nhà, trên đường đã dần có nhiều người mang băng đỏ trên tay áo. Bởi vì trong tay có giấy hôn thú, hai người vai sóng vai đi tới trước, không hề có chút sợ sệt.

Hôm nay là ngày tốt Kỷ Cánh Diêu lựa chọn kỹ càng, Sở Thấm cũng đã quan sát thời tiết từ hai ba ngày trước.

Không ngoài dự tính, cả ngày hôm nay bầu trời quang đãng.

Hai vợ chồng đạp xe về nhà.

Chân trời dần dần hiện ra ánh nắng chiều đỏ rực, có chim én bay lượn trên không trung, đôi khi hót lên thánh thót. Thỉnh thoảng có gió xuân thổi tới khiến người ta thích thú vô cùng, bao buồn phiền đều tan đi hết.

Bọn họ chạy trên đường mòn ở nông thôn, bởi vì đường đã được sửa nên rất bằng phẳng, rộng rãi hơn trước rất nhiều.

Ngay lúc này, Sở Thấm cũng có chút ngẩn ngơ, hình như đến giờ cô mới thật sự cảm nhận được việc kết hôn.

Cô hỏi Kỷ Cánh Diêu: "Vậy là chúng ta kết hôn rồi sao?"

Kỷ Cánh Diêu: "Đúng vậy."

Sở Thấm cười cười, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

Trước đây làm sao cô có thể dự đoán được chứ? Vậy mà giờ bản thân đã đồng ý nắm tay cùng một người, cùng sống chung quãng đời còn lại.

Lấy giấy hôn thú xong, Kỷ Cánh Diêu rất nôn nóng muốn làm lễ cưới, bởi vì ở nông thôn, làm đám cưới có thể còn quan trọng hơn cả đăng ký kết hôn.

Sở Thấm thì không muốn làm cho lắm.

Cô là nhân sĩ của xã mà, nếu để cho cô phát biểu gì đó trước mặt thật là nhiều người, bảo cô mời rượu trước mặt thật là nhiều người, cô...

Cô muốn chết.

Nhưng chỉ một câu nói của Kỷ Cánh Diêu đã khiến cho cô thay đổi suy nghĩ.

Kỷ Cánh Diêu cũng không khuyên nhủ nhiều đối với sự kháng cự của Sở Thấm, anh chỉ nói: "Nếu không làm đám cưới thì sẽ khó được mọi người tặng quà cưới đó nha."

Sở Thấm: "..."

Cô yên lặng ba giây.

"Được rồi." Cuối cùng Sở Thấm cắn răng đồng ý.

Mười năm qua cô đã đưa đi bao nhiêu tấm vải đỏ, bao nhiêu trứng gà, bao nhiêu chậu gỗ bao nhiêu tiền chứ, thật sự nếu không làm hôn lễ thì làm gì thu lại được những thứ này.

Những người thân họ hàng như thím Sở, cậu út Dương cùng dì Dương thì tất nhiên không cần phải nói, bất kể cô có làm lễ cưới hay không thì họ đều sẽ tặng quà.

Thế nhưng những người khác thì phải tùy vào mỗi người.

Sở Thấm ăn gì chứ không ăn thua thiệt.

Hơn nữa có lẽ không làm cũng thật sự không được, thím Sở và dì Dương sẽ thay nhau tới khuyên, đến lúc đó cô phiền chết.

Sở Thấm nắm tay, nhấn mạnh: "Em không muốn tổ chức lớn, càng không muốn làm ở nhà chúng ta."

Cô không nói thì Kỷ Cánh Diêu cũng hiểu được, nhà có một đống bí mật, làm sao họ dám tổ chức ở đây.

Kỷ Cánh Diêu nói: "Đi nhà hàng!"

Mắt Sở Thấm sáng lên: "Nhà hàng của nhà máy cơ khí?"

Kỷ Cánh Diêu: "... Nhà hàng ở thôn."

"Chỉ có điều là…" Anh vội nói ngay trước khi thấy vẻ thất vọng ánh lên trong mắt Sở Thấm: "Nếu em muốn tổ chức ở nhà hàng của nhà máy cơ khí cũng được, quả thật ở nhà máy có thể dành ra mấy bàn, hơn nữa đất trống ở đó rất nhiều, phòng bếp cũng lớn, anh sẽ tìm mấy người thợ cả Vương nhờ hỗ trợ một chút."

Sở Thấm càng nghe càng hài lòng, cô liền nói: "Đến lúc đó chúng ta cũng không cần đi khắp nơi tìm đầu bếp hay mượn bàn nữa!"

Kỷ Cánh Diêu cũng cảm thấy nhà hàng của nhà máy cơ khí là lựa chọn hàng đầu, ngay trong hôm đó anh đã không kiên nhẫn được mà kéo Sở Thấm chạy tới nhà máy cơ khí.

Chuyện này phải tìm ai?

Tìm giám đốc bộ phận hậu cần.

Giám đốc bộ phận hậu cần cũng quen thuộc đối với chuyện này, dẫu sao trong nhà máy cũng có không ít người chọn nhà hàng ở nhà máy cơ khí để làm đám cưới.

Thật ra ở thời đại này, không phải ai kết hôn cũng sẽ làm tiệc rượu, có thể nói chỉ ai dư tiền mới làm.

Phần lớn người ta chỉ làm lễ nhỏ, mọi người tới tham gia sẽ tặng vài miếng đường phèn, mọi chuyện cứ thế là xong.

Sở Thấm cũng muốn như vậy, như vậy thì tốt biết bao!

Nhưng Kỷ Cánh Diêu không muốn, từ khi hai người biết nhau cho đến lúc kết hôn cũng đã bao nhiêu năm. Với anh thì khó khăn lắm họ mới được kết hôn, tất nhiên hôn lễ phải đẹp đẽ hoàn hảo nhất.

Giám đốc bộ phận hậu cần nói: "Chà, rốt cuộc hai người cũng kết hôn rồi, chúc mừng chúc mừng nhé."

Ông ấy khá ngạc nhiên, bởi vì không phải ai trong xưởng cũng đánh cược xem khi nào trưởng xưởng Kỷ có thể hiện thực hóa giấc mơ theo đuổi đó hoa xinh đẹp này.

Ông ấy lại cười cười rồi nói: "Thức ăn là do hai người chuẩn bị hay là bếp ăn trong xưởng hỗ trợ chuẩn bị. À đúng rồi, khi nào thì hai người làm đám cưới, nhà ăn số 8 trong xưởng đã xây xong, đang có kế hoạch đưa vào sử dụng. Nếu hai người chọn ngày gần đó thì cứ dùng luôn nhà ăn số 8 để tổ chức, cũng để cho nhà ăn phục vụ đồ ăn và lẩu cho tiệc rượu luôn."

Hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau.

Từ từ đã, họ vẫn còn chưa chọn được ngày làm lễ nữa.

Giám đốc cũng không thể tin: "Chưa chọn được sao?"

Chưa chọn xong đã vội tới đây?!

Kỷ Cánh Diêu ho nhẹ hai tiếng, đây không phải là do quá mức kích động sao.

Anh suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng buồn phiền.

Bây giờ đã gần đến tháng năm, tháng năm là thời điểm làm nông bận bịu, Kỷ Cánh Diêu cũng nhận được yêu cầu đi công tác khắp nơi.

Mời cưới thì sao?

Sao có thể chứ, lúc này phải ưu tiên nhiệm vụ, cho dù là anh xin nghỉ thì hôm đó cũng không có ai tới tham gia.

Người khác còn phải đi làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, hai người tiếc nuối về nhà.

Sau khi về nhà, anh nhìn em em nhìn anh, một lát sau cả hai đứng dậy, một người đi lấy giấy và bút, một người đi ra xem lịch.

Vẫn là cái từ đó: Hoàn hảo nhất có thể.

Kỷ Cánh Diêu là người quyết định, anh muốn chọn một ngày hoàng đạo.

Hai người chụm đầu ngồi đó nghiên cứu suy nghĩ, đến khi trời tối, trăng sáng dâng lên mới đột nhiên giật mình.

Sở Thấm sờ bụng: "Đói không?"

Kỷ Cánh Diêu gật đầu.

Sở Thấm: "Vậy có thể tạm ngừng không?"

Kỷ Cánh Diêu gật đầu lần nữa.

Anh không dám chọc Sở Thấm tiếp, rõ ràng là Sở Thấm đã có chút không nhịn được. Lỡ như anh chọc cho cô nương này nổi tính bướng bỉnh, để cô bỏ mặc mọi thứ mà la hét thì không biết nên làm thế nào cho phải.

May là ở nhà có cơm thừa, là phần cơm sáng sớm còn dư lại.

Buổi sáng anh sẽ nấu khá nhiều cơm, thường thường nấu một lần nửa thùng gỗ, đủ cho bọn họ ăn một ngày.

Hôm nay buổi trưa không ăn ở nhà, anh nấu hơi ít lại một chút, nhưng lượng cơm vẫn đủ cho hai người ăn tối.

Còn thức ăn cũng có luôn, là đồ ăn thừa hồi trưa xách về từ tiệm cơm quốc doanh.

Buổi trưa hôm nay họ ăn khá ngon, cả ba món ăn đều có thịt.

Thịt kho mang về được hâm nóng lên, sườn xào chua ngọt cũng được cho lên chảo, cắt thêm một ít hành tỏi vào xào nóng lại, cuối cùng xào thêm một đĩa cải xanh thanh đạm ngon miệng, hai người cứ thế giải quyết xong cơm tối.

Sau đó lại anh nhìn em em nhìn anh, Sở Thấm hỏi anh: "Tối nay anh định ngủ ở đâu? Hay là anh cứ về trước đi."

Dựa theo thông lệ trong thôn thì người ta sẽ làm tiệc mừng trước rồi mới đi đăng ký kết hôn sau, thế nhưng hai người lại làm ngược lại, chuyện này khiến Sở Thấm có chút rầu rĩ.

Vậy ngủ chung thì sao? Còn chưa ngủ chung.

Kỷ Cánh Diêu không muốn về, nhưng đồ đạc của anh còn chưa chuyển sang đây hết, quần áo vẫn còn ở nhà máy cơ khí, nên anh cũng chỉ có thể về nhà.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 679: Ngoại truyện hôn nhân 2



Ban đầu anh còn định chọn ngày làm đám cưới trong tháng sáu, nhưng bây giờ anh quyết định bỏ ngày đó, chọn một ngày trung tuần tháng 5.

Ngày đó đúng là ngày hoàng đạo, nhưng anh lại không cân nhắc đến chuyện làm lễ trong tháng 5, vốn cảm thấy thời gian quá gấp, không kịp mua thức ăn cho nên mới bỏ qua ngày này. Thế nhưng bây giờ anh muốn chọn là chọn, mệt một chút khổ một chút cũng không có sao, kết hôn rồi mà còn phải ngủ một mình một phòng cô đơn mới khổ.

Ngày xuân đã qua, mùa hè đến.

Thời gian tựa như được lên dây cót, cứ thế lẳng lặng trôi qua, khiến cho người ta luôn cảm thấy mình có bỏ sót ngày nào hay không.

Bọn họ đăng ký kết hôn xong cũng không có cổ động tuyên dương gì, mấy ngày sau Kỷ Cánh Diêu vội vã đi công tác, anh cứ thế dồn lịch trình sáu ngày ban đầu thành năm ngày, đến buổi trưa ngày thứ năm đã về chạy tới nhà.

Anh còn tính về nhà sẽ đi mua thức ăn, không hề nghĩ đến chuyện lúc về nhà liền thấy đầy ắp thức ăn.

Dĩ nhiên nguồn gốc của những thức ăn này là từ Sở Thấm, đối với cô mà nói thì lấy được những thức ăn này là chuyện nhỏ.

Ở nông thôn không thiếu rau cải, chớ đừng nhắc tới thôn bọn họ còn trồng rau cải, càng không thiếu.

Cho nên không cần phải gom góp rau cải lúc này, thứ Sở Thấm gom được chính là mấy sọt cà chua.

Còn thêm bốn sọt đậu bốn mùa và bốn sọt khoai tây.

Kể cả thịt, thứ khó khăn nhất đối với những người khác thì cô cũng có. Trong không gian của cô còn dư đến mấy trăm cân thịt đâu, Sở Thấm lấy ra hơn mười cân cũng coi như là đủ.

Nhân dịp Kỷ Cánh Diêu chưa về tới, Sở Thấm đã lấy từ trong không gian ra 15 cân thịt, sau đó ướp một lớp muối mỏng.

Cô cũng lấy ra một ít rong biển khô, dự định hôm đó sẽ nấu canh rong biển.

Rong biển này là do anh họ gửi tới lúc đầu năm, khoảng chừng 16 cân. Lúc đó mở túi ra, mùi tanh xộc vào mũi đã khiến Sở Thấm nôn chừng mấy tiếng.

Cũng do cô rất hiếm khi ngửi mùi đồ sống như vậy, đây chính là thứ không thể mua ở đâu được cả.

Cuối cùng là hai chậu thịt viên sẵn cùng bốn con vịt quay cô mới làm xong hôm qua.Suýt chút nữa là cô đã ăn hết số thịt viên và vịt quay đó rồi..

"Anh về rồi à? Không phải anh nói là ngày mốt sao?"

Sở Thấm giật mình, trong đầu nghĩ may quá, cô mới vừa lấy thịt heo ra ướp xong.

Kỷ Cánh Diêu nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng khâm phục nói: "Những thứ này đều là do em làm sao?"

Sở Thấm gật đầu một cái: "Đúng vậy!"

Kỷ Cánh Diêu đã biết Sở Thấm rất lợi hại trong việc đì mua các thứ đồ, nhưng anh không nghĩ cô giỏi tới như vậy.

Anh thở dài, nói: "Anh còn tính về mua đồ, làm xong mọi thứ nhanh nhất có thể, nào ngờ em lại làm tốt như vậy, không cần anh làm gì thêm nữa."

Sở Thấm cho anh một cơ hội, cô dời đậu nành từ trong phòng ra ngoài, nói: "Không có chuyện gì, sáng mai anh mài đậu hũ đi. Còn trong hôm nay... Anh xem thử có thể đi đào một ít măng tre về được không."

Kỷ Cánh Diêu vừa nghe có chuyện để làm là cả người tràn trề sức lực. Cơm nước xong, anh trở lại xưởng hoàn thành công tác, sau đó chạy lên núi đào măng.

Anh đào đến chạng vạng tối mới trở về, anh đào được khoảng chừng một giỏ măng mùa xuân, còn có nửa giỏ măng trúc.

Lúc này số lượng măng mùa xuân không nhiều, cũng đa phần là măng già.

Nhưng không có cách nào khác, chỉ có thế đi kiếm thức ăn như vậy. Nhà cô thì cũng có gà, trong không gian cũng có xương có thịt, nhưng g.i.ế.c gà thì có thể có được mấy chục cân thịt cùng xương không?

Dĩ nhiên không thể!

Tiệc rượu mà làm đến cỡ đó là muốn đòi mạng sao?

Không phải làm vậy là đang vô tư nói cho người khác biết nhà mình có tiền, muốn trộm muốn lừa bịp muốn làm gì thì nhanh đi sao.

Sở Thấm không sợ trộm cũng không sợ cướp, nhưng chỉ sợ người ta cố ý vu vạ. Bây giờ chuyện tố cáo rất thịnh hành, làm cô luôn rất là sợ sệt.

Cô chống nạnh, dò lại một lần rồi nói: "Gom hết tất cả lại, đã xong phần thức ăn rồi."

Sau đó cô lại hưng phấn nói: "Thức ăn này rất ngon, người bình thường không cho một đồng tiền là không được đâu."

Kỷ Cánh Diêu mệt mỏi nằm ở trên ghế tre không biết làm sao cười cười, hóa ra cô nương này vẫn đang lấy số tiền quà cưới sắp nhận lại được làm động lực.

Ánh nắng chiều đầy trời.

Tối hôm đó, Sở Thấm dẫn theo Kỷ Cánh Diêu, nói chuyện mình sắp làm đám cưới cho từng nhà biết.

Đội trưởng Hàn rất là ngạc nhiên, ông ấy luôn cảm thấy hai người còn lâu mới làm. Dẫu sao cuối năm ngoái mới nghe được tin bọn họ xác định quan hệ, làm sao nghĩ tới chuyện bây giờ lại kết hôn.

Mấy năm nay, đội trưởng Hàn dựa vào sản nghiệp trong thôn nên cũng sống khá sung túc, cũng không cần đối mặt với những quyển ghi chép chỉ có chi ra mà hiếm khi thu vào của đội nữa.

Sở Thấm cảm thấy cũng do đội trưởng Hàn không có ý muốn trèo cao, nếu không lúc này ông ấy đã bắt đầu hoạt động một chút, chờ bí thư Tần ở công xã lên chức, nói không chừng ông ấy cũng có thể thăm dò vị trí bí thư công xã kia rồi.

Chỉ có điều nói thật là thăm dò cũng vô dụng, năng lực của đội trưởng Hàn đại khái là không kham nổi cả một công xã.

Ông ấy có thể quản lý được đội tốt như vậy, hoàn toàn là do ý thức trong đội tạm được, cộng thêm có Sở Thấm ở bên cho lời khuyên.

Thật ra ông ấy cũng là kiểu người dễ xuôi theo người khác, biết nghe lời người ta khuyên là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm của ông ấy.

Đội trưởng Hàn nói: "Được, hôm đó tôi nhất định sẽ đến ăn mừng, làm ở nhà hàng nhà máy cơ khí đúng không?"

Sở Thấm gật đầu một cái: "Nhà ăn số 8, ăn buổi trưa nhé."

Nói xong, hai người lại đi thông báo cho một vài nhà nữa, bận rộn đến đêm khuya.

Đêm đã khuya, Kỷ Cánh Diêu không trở về nhà máy cơ khí.

Anh cũng rất thông minh, lúc này đã để hành lý ở lại nhà Sở Thấm, Sở Thấm không thể dùng lý do nhà không có quần áo cho anh để đuổi anh về nhà nữa.

Nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Sở Thấm dọn dẹp giường ở căn phòng cách vách.

Kỷ Cánh Diêu: "..."

Sở Thấm nói rất thẳng thắn: "Em vẫn còn chưa chuẩn bị xong đâu, anh cho em chút thời gian, em phải chuẩn bị tinh thần."

Không biết gương mặt Kỷ Cánh Diêu như vậy là thẹn thùng hay là tức, tóm lại mặt anh đỏ bừng, đập trứng gà lên đó cũng có thể chín được luôn.

"Anh đã nói gì đâu!" Kỷ Cánh Diêu kêu oan.

Sở Thấm thì đẩy anh vào gian phòng nhỏ: "Nhưng ý tứ của anh là như vậy."

Nói xong, cửa đóng một cái rầm, Sở Thấm cười cười tắt đèn đi ngủ.

Chuyện nam nữ, Sở Thấm cũng không phải không muốn.

Mà là... Hôm nay cô vẫn chưa gội đầu, không thể làm chuyện đó trong khi đầu bết được, huống chi đây còn là lần đầu tiên!

——

Ngày làm lễ cưới đến rất nhanh.

Cô thức dậy thật sớm, thím Sở cũng đến nhà tìm cô từ khi trời chưa sáng.

Còn dì Dương thì sao?

Đã sang hẳn nhà cô ngủ từ đêm hôm trước.

"Hôm nay nhất định không được tham ngủ, lên tinh thần." Dì Dương nhắc nhở, sau đó nấu chén canh trứng gà cho Sở Thấm uống, để cho cô tỉnh táo lại.

Bởi vì Sở Thấm cưới được mối tốt, không cần cách xa mình, đối tượng lại là người có nhiều ưu điểm đến mức hai tay đếm không hết, dì Dương không hề thấy thương cảm chút nào.

Dù có đi chăng nữa thì nó cũng dần biến mất qua những năm tháng độc thân của Sở Thấm rồi.

Bây giờ dì Dương chỉ còn lại sự cao hứng cùng kích động, nấu canh trứng gà xong lại giúp Sở Thấm chải đầu.

"Nghe được không!"

Thấy Sở Thấm còn mơ màng, dáng ngồi ngái ngủ, dì Dương nhấn mạnh lần nữa.

Sở Thấm xoa xoa đầu: "Nghe được rồi ạ!"

Cô cảm thấy mấy ngày trước mình suy nghĩ nhiều quá, làm gì có chuyện lúng túng xấu hổ rồi xấu hổ với cả xã, Sở Thấm bận rộn đến mức căn bản không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy mình cười đến đơ cả mặt. Khi cô thấy người khác, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười tự đồng đầy máy móc.

Hôm nay có không ít người tới.

Hầu như mỗi gia đình trong thôn đều có một người đi, những nhà có quan hệ tốt cùng Kỷ Cánh Diêu trong xưởng cũng có người đại diện đến tham gia.

Còn về những bạn bè thân thiết, dĩ nhiên là cả nhà có thể tới thì sẽ tới.

Ví dụ như nhà thím Sở, nhà cậu út Dương dì Dương, còn có nhà bạn thân Kỷ Cánh Diêu cùng nhà họ Bạch.

Mà thức ăn trên bàn cũng không phụ lòng mọi người mong đợi. Rau cải muối xào măng mùa xuân, thịt xào cà rốt hành tỏi, thịt vịt quay, cà xào, cải xanh xào, khoai tây sợi xào, thịt trộn đậu bốn mùa, đậu hủ chiên, trứng gà chưng cùng canh rong biển.

Tất cả mười món ăn đều được chuẩn bị rất chu đáo.

Những tiệc rượu ở đây phần lớn cũng mời mười món, chẳng qua là thức ăn này có được ngon hay không thôi.

Món có thịt cũng là thức ăn, của quả thanh đạm cũng là thức ăn.

Chỉ cần trên bàn có hai món ăn mặn là đã có thể làm cho mọi người trong thôn nói nửa năm, tiệc rượu có đến ba món thịt, còn có cả trứng gà chưng giống như Sở Thấm lại rất hiếm thấy.

Một bàn ngồi được 12 người, trong 12 người này lại lựa một người giúp mọi người chia thức ăn.

Đúng vậy, bây giờ tiệc rượu làm theo kiểu chia thức ăn, như người nước ngoài thì gọi là chế độ khẩu phần.

Nếu gọi như vậy thì hình như nghe cũng hay ho hơn.

Nhưng không biết được nước ngoài như thế nào, dù sao bây giờ bọn họ phải phân chia thức ăn cũng là bởi vì nghèo.

Mọi người ai cũng muốn ăn thịt mà! Vì miếng thịt thậm chí có thể xào xáo đánh nhau.

Vì vậy để chia phần thức ăn, còn phải chọn người công bằng liêm chính, tốt nhất là người đức cao vọng trọng.

Chia xong thì ai cũng ăn riêng, không ít người lựa chọn ăn ít một chút, thậm chí chỉ động một hai đũa.

Không phải thức ăn không ngon, mà là ăn quá ngon nên họ để dành, muốn mang về nhà cho người nhà ăn.

Đặc biệt là do người tới ăn tiệc cũng là người lớn, ai cũng nhớ đến con cháu ở nhà.

Bữa tiệc bắt đầu không bao lâu thì nhân vật chính đi ra.

Chiếc váy đỏ Sở Thấm mặc chính là váy dì Dương may cho cô. Cô cực ít mặc những màu sắc rực rỡ này, hôm nay mặc như vậy thật sự làm nhiều người kinh ngạc đến ngây người.

Rất nhiều người lúc này mới chợt nhận ra Sở Thấm xinh đẹp vô cùng.

Cô là kiểu trời sanh da trắng, bất kể phơi nắng thế nào, chỉ cần che chắn là sẽ trắng lại.

Cho dù cô bận bịu ra đồng làm nông, nhưng nắng mùa xuân không bằng ánh mặt trời giữa hè, Sở Thấm vẫn còn giữ được làn da trắng đã dưỡng suốt mùa đông.

Cô nghĩ trong đầu: May mắn là làm hôn lễ lúc này, nếu như làm sau mùa thu, thì với bộ váy đỏ lúc này, cô toét miệng cười một tiếng cũng chỉ thấy được hai hàng răng trắng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.

Mắt Sở Thấm thì lại vừa to vừa sáng.

Trương Phi Yến luôn cảm thấy đôi mắt cô giống như những viên bi của cháu trai mình đời trước, rất sáng và có thần.

Cũng do đời trước Trương Phi Yến qua đời quá sớm, nếu cô sống thêm vài năm nữa, hiểu được định nghĩa kính áp tròng, là có thể hình dung chính xác loại cảm giác đó.

Cảm giác Sở Thấm trời sinh liền đã mang một cặp kính áp tròng, là kiểu có đôi mắt sáng đẹp bẩm sinh.

Gương mặt cô không tính là đẹp dịu dàng, không phải kiểu mặt trái xoan đa tình như nước, mà là một gương mặt khá góc cạnh.

Cộng thêm cô có lông mày rậm, chân mày hợp với hình dáng khuôn mặt càng làm tăng thêm sức mạnh, người nhìn vừa hấp dẫn vừa có ba phần mạnh mẽ.

Đi cùng với khí chất của cô, ba phần khí thế kia đã được cô kéo thành năm phần.

Sở Thấm làm tóc búi thấp, chân mang giày da Kỷ Cánh Diêu mua được, vóc dáng cô lại cao, vừa cao vừa gầy, còn tự tin mạnh mẽ, nhìn thấy là lòng người sinh vui sướng.

Kỷ Cánh Diêu cùng cô cùng chung hướng về phía □□ tuyên thệ, sau đó anh lại dắt cô đi mời rượu.

Sở Thấm thề, hôm nay tuyệt đối là cô ngày nói nhiều nhất trước giờ.

Gần như cô đi tới bàn nào cũng nói chuyện với tất cả mọi người một lượt, cho đến khi bữa trưa kết thúc, mọi người lục tục rời đi cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cô quả thực không nghĩ tới, thì ra tiệc rượu lại kết thúc bằng việc cô ăn lấy ăn để phần cơm của mình.

Buổi chiều, Sở Thấm không đi lên ruộng, Kỷ Cánh Diêu cũng không đi làm.

Hai người giúp dọn vệ sinh nhà ăn, sau đó dọn dẹp đồ ăn thừa mang về nhà.

Những đồ ăn thừa này là chỉ những đồ còn trong bếp.

Còn thức ăn thừa trên bàn đã bị lấy hết, ngay cả nước sốt thức ăn cũng bị mất. Mấy dĩa thức ăn sạch sẽ như đã được lau qua vậy.

Còn dư nửa sọt cà chưa dùng đến, Sở Thấm bảo Kỷ Cánh Diêu dời nó lên xe ba gác. Thịt đã được ướp muối, lại được đầu bếp cho vào nồi nấu thì không dùng lại được. Thế nhưng khả năng dùng d.a.o của đầu bếp ở đây rất tốt, họ đã cắt những lát thịt rất mỏng, khiến cho hiện tại sau bếp còn dư lại một khối thịt heo lớn chừng bàn tay.

Sở Thấm suy nghĩ một chút, sau đó cô đi tìm bếp trưởng hôm nay.

"Chú Vương, chú mang số thịt này về đi." Sở Thấm nói.

Đầu bếp Vương vội từ chối, ông ấy cau mày nói: "Tôi đã nhận tiền công đầu bếp hôm nay rồi, sao có thể lấy số thịt này được chứ."

Sở Thấm quyết tâm nhét vào tay ông ấy: "Thôi chú cứ nhận đi, hôm nay nhiều người, cháu thấy trán chú đầy mồ hôi, thật sự là mệt mỏi, chú nhìn một chút xem tay còn run rẩy đây này."

Đầu bếp Vương chỉ có thể nhận lấy, cười cười nói: "Được, vậy lần sau còn làm nữa cứ đến tìm tôi."

Đúng lúc đó Kỷ Cánh Diêu trở lại, anh vừa vào bếp đã nghe nói như vậy, liền vội vàng nói: "Cái gì mà lần tới còn làm, câu này nghe hơi kỳ quặc đó."

Đang là ngày vui mà lần tới gì chứ.

Không có lần tới, cưới một lần là đủ rồi.

Đầu bếp Vương "Ai u”: "Xưởng trưởng Kỷ nghĩ đi đâu vậy? Tôi đang nói đến tiệc mừng đầy tháng mà!"

Sở Thấm lập tức nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Không làm! Cái này cũng không làm! Dù gì đi nữa chỗ chúng ta cũng có rất ít người làm thế."

Có thể mời được gia đình và bạn tốt đến nhà ăn bữa cơm cũng coi là tốt rồi.

Coi như cô đã biết làm tiệc rượu hao tâm tốn sức cỡ nào, một trận tiệc rượu này còn mệt người hơn cô đi thu hoạch ba ngày trời.

Nếu làm thêm một đợt như thế, kiểu gì cô cũng phải ngất đi.

Làm xong đám cưới, những thứ khác Kỷ Cánh Diêu đều nghe theo Sở Thấm. Anh không dám khiêu khích cô nữa, cô thật sự có thể đá anh ra ngoài cửa chỉ với một cú đã.

Hai người dọn dẹp xong thì trở về nhà, về đến nhà, nhìn chiếc giường là chỉ ước được nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Sở Thấm móc tờ giấy đỏ thẫm trong n.g.ự.c ra, sau đó lại móc ra một túi vải, ánh mắt cô lấp lánh: "Trước tiên phải đếm tiền."

Kỷ Cánh Diêu ngồi đối diện cô, nhìn dáng vẻ mê tiền của cô cũng muốn cười, anh gật đầu đồng ý.

Sở Thấm đưa tờ giấy đỏ ghi chép nhà ai tặng thứ gì cho Kỷ Cánh Diêu: "Anh tính một chút, sau đó để em đếm tiền."

Trên bàn nhiều tiền thiểu một hào tiền, Sở Thấm cúi đầu, đếm rất là nghiêm túc.

"Tám xu, một đồng, một đồng năm, hai đồng..."

Đếm xong một xấp, Sở Thấm gói hết tiền hào vào một mảnh giấy. Còn tiền xu thì được thả vào một cái lon, lon này đã đầy hơn phân có, tất cả đều là số tiền cô để dành mấy năm nay, không chừng cũng đủ mua một cái xe đạp.

Ngay sau đó lại đếm những thứ tiền khác.

Người ta tặng quà, trên căn bản là dựa vào số quà mà cô tặng trước kia.

Cha mẹ nguyên chủ có nhân duyên không tệ, cho đến ngày nay Sở Thấm vẫn được hưởng thụ những gì bọn họ để lại.

Bởi vì năm đó cha mẹ nguyên chủ hào phóng, nên số quà tặng Sở Thấm nhận được hôm nay nhiều hơn so với cô dự đoán.

2 xấp tiền giấy 7 tờ, 3 đồng tiền xu.

5 xấp tiền giấy 2 tờ, 1 đồng.

1 đồng tiền giấy ngoài ý liệu có 8 tấm, 2 đồng tiền xu, mà 2 đồng tiền giấy 1 tấm, 5 đồng tiền giấy 5 tấm, 10 đồng tiền giấy lại 6 tấm.

Sở Thấm kinh ngạc đến ngây người, vội vàng tiến tới nhìn giấy đỏ cùng Kỷ Cánh Diêu.

"Em nói này, ở đâu ra nhiều 10 đồng như vậy." Sở Thấm lẩm bẩm.

Kỷ Cánh Diêu đếm trên giấy đỏ: "Cậu út, thím, còn có dì cả đều cho 10 đồng, anh họ cũng là 10 đồng, còn lại là lão Tạ cùng Gia Minh, bọn họ cũng cho 10 đồng."

Lão Tạ và Gia Minh là bạn cũ của Kỷ Cánh Diêu, Sở Thấm tiếp tục nhìn xuống, hai tờ 5 đồng khác đến từ đội trưởng Hàn cùng Trương Phi Yến, ngoài ra có ba tờ khác là Kim Kim Kim Ngọc cùng Lý Thái.

Kỷ Cánh Diêu cũng kỳ quái nói: "Kim Kim Kim Ngọc không phải còn đang đi học sao?"

"Đúng vậy." Sở Thấm than thở, chắc cái này là hai anh em đã móc hết của cải ra. Mấy năm này hai người đi theo cậu út Dương, cũng không biết được làm sao hai đứa thật sự kiếm được một ít tiền.

Nhìn đồ ăn thừa trên xe ngoài cửa, Sở Thấm suy nghĩ một chút rồi nói với Kỷ Cánh Diêu nói: "Đồ ăn thừa nhiều, lát nữa chúng ta đi phân phát cho thím Sở cùng thím Vũ Xuân đi, hôm nay họ lo trong lo ngoài cũng là mệt nhọc."

Kỷ Cánh Diêu gật đầu một cái.

Nói xong, hai người cũng đếm xong tiền, Sở Thấm cất kỹ tờ giấy đỏ, về sau vẫn là phải dùng.

Sau đó hai người tê liệt trên ghế ngồi, bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười, cười thật lâu không dứt.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây cạnh nhà kêu xào xạc, cũng thổi cho cơn buồn ngủ dâng lên.

Thời tiết không lạnh không nóng.

Gió nhẹ không ẩm không khô.

Tháng năm đầy vẻ đẹp, cũng là tiết trời cho vạn vật trong nhân gian khoe sắc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back