Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 325: Chương 325



Huyện trưởng Lữ cười khẩy một tiếng, nhìn ông già với vẻ mặt khinh thường: "Sức mạnh của quốc gia, người như ông có nghĩ cũng không nghĩ tới được đâu!"

Ông già Trương này mặc dù là gián điệp, nhưng trước đây vẫn không có cơ hội hành động nhiều, hơn nữa vì nơi ông già ở cũng chỉ là một huyện nhỏ nên cơ hội hành động cũng không lớn.

Rất nhanh sau đó ông già liền không chịu nổi thẩm vấn mà khai ra.

Ông già và dì Tư là vợ chồng, hai đứa con của hai người này cũng không phải tham gia quân ngũ rồi c.h.ế.t trong chiến tranh mà là đi nước ngoài.

Để ẩn náu trong những năm vừa qua, vợ chồng ông già chỉ có thể là người xa lạ, thỉnh thoảng liên lạc với nhau bằng điện đài. Tin tức của Giang Bác cũng là do ông già truyền ra cho dì Tư, sau đó bà ta truyền lên cho cấp trên.

Lần này vì dì Tư đã rời khỏi huyện Bình An, nên bà ta mới đem thông tin về điện đài nói cho ông già Trương.

TBC

Về phần cấp trên của ông già là ai thì ông ta cũng không biết, chỉ biết rằng truyền thông tin qua cái điện đài kia là được.

Hai vợ chồng cũng muốn nhanh lập công hơn, để có thể sớm ra nước ngoài đoàn tụ với con cái. Vốn nghĩ rằng không có cơ hội, nhưng khi Giang Bác xuất hiện đã dấy được lên hy vọng trong họ.

Ông già Trương làm việc ở công xưởng thép, những tin tức về máy móc đều có thể nghe ngóng được, nên biết rất nhiều thông tin về Giang Bác.

Ông già cảm thấy nếu mang được một người thông minh như Giang Bác ra nước ngoài chính là lập được công trạng.

Ai mà biết được có nhiều người bảo vệ Giang Bác như vậy, hơn nữa huyện cũng rất coi trọng Giang Bác, dì Tư chỉ mới ra tay đã đánh động đến nhiều người như vậy nên chỉ có thể chạy trốn, ông già bên này cũng chỉ vừa mới lộ mặt đã bị tóm tận tay.

Xưởng trưởng Cao bị đả kích nặng nề.

Ai mà biết được một người bình thường thành thật lại có thể là kẻ nằm vùng lâu như vậy.

Hơn nữa những người này cũng quá điên rồi, vì ẩn núp mà vợ chồng cũng hóa thành người xa lạ.

Vì chuyện của ông già Trương, Xưởng trưởng Cao bị đả kích trầm trọng, giờ nhìn đến ai cũng nghi ngờ là gián điệp, ngay cả người gác cổng ông ta cũng phải nhìn đi nhìn lại vài lần, khiến cho mấy người gác cổng đi đứng chân đều run.

Theo như lời ông già Trương nói, gián điệp ở huyện Bình An có ông ta cùng với dì Tư, còn có gián điệp khác hay không thì ông già cũng không biết. Dù sao thì nơi này cũng quá nhỏ, nếu bên trong huyện không có công xưởng thép thì đã không bố trí gián điệp ở đây.

Huyện trưởng Lữ nghe vậy không những không vui ngược lại còn tức giận, ông tiêu tốn bao nhiêu nhân vật lực như vậy còn tưởng bắt được một ổ gián điệp, kết quả chỉ bắt được một tên?

'Con Lươn' đảo mắt xem thường, "Có thể bắt được gián điệp nhanh như vậy cũng xem như không tồi rồi, trước đây chúng tôi muốn bắt được gián điệp cũng phải mất một hai năm điều tra theo dõi."

Huyện trưởng Lữ nói thầm trong lòng, sao có thể so sánh với các người của trước đây được, tôi chỉ quan tâm tới hiện tại, bây giờ huyện Bình An của tôi có nhiệm vụ bắt gián điệp đó: "Dù sao thì, về sau, cái máy này mỗi ngày tôi đều sẽ cho người theo dõi, chỉ cần gián điệp của kẻ địch lộ mặt ra, tôi sẽ lập tức bắt lấy hắn."

Tuy nhiên, sau đó huyện Bình An một chút động tĩnh cũng không có, theo phân tích của Con Lươn và Châu Chấu, có hai khả năng có thể xảy ra.

Khả năng thứ nhất là vẫn còn gián điệp, nhưng gián điệp này lại không có điện đài, loại gián điệp này không quan trọng, khi liên lạc thì dung phương pháp nguyên thủy là ra kí hiệu. Hiện tại, ở huyện Bình An không có điện đài, bọn chúng cũng không thể liên lạc được, cho nên gián điệp như vậy căn bản là vô dụng.

Một khả năng khác là chúng có điện đài, nhưng không dám sử dụng nó, khả năng này cũng giống với khả năng thứ nhất.

Dù sao ở nơi này bọn gián điệp cũng không gây lên nổi sóng gió gì.

Hoạt động truy bắt gián điệp rầm rộ của huyện Bình An đã dần lắng xuống, nhưng ở các thành phố lớn khác hoạt động truy bắt gián điệp lại vô cùng náo nhiệt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 326: Chương 326



Ví dụ như ở thủ đô của thành phố S, thiết bị được trang bị ở huyện Bình An cũng được hai địa phương ở đây trang bị.

Loại máy móc chặn tín hiệu này quả thật là thần khí, nó chính là công cụ chuyên để bắt giữ gián điệp.

Ở những nơi có gián điệp hoạt động, họ đã bắt được rất nhiều con cá lớn. Họ không bắt một cách thô bạo như huyện Bình An, mà bí mật tập trung nhân viên, lại cắt cử những người chuyên nghiệp đi theo dõi, tóm gọn bọn chúng.

Trong một số tổ chức, sau khi bị bắt, các thành viên lọt lưới đã phát tin tức để cảnh báo cho đồng bọn ẩn núp , kết quả là tín hiệu vừa được gửi đi đã bị chặn lại, người cũng bị khóa lại bắt đi.

Hết người này đến người khác bị bắt như nhổ củ cải ra khỏi bùn, thu hoạch khá phong phú.

Trong một thời gian, một số thành phố lớn đã nhộn nhịp với hoạt động này, trái lại ở huyện Bình An, nơi đầu tiên khởi xướng lên phong trào thì lại có chút quạnh quẽ.

Đối với kết quả này, Huyện trưởng Lữ không biết nên vui hay nên buồn, nhưng với Giang Bác thì chắc chắn là vui không nổi.

Anh bận rộn như vậy cuối cùng chỉ bắt được một tên gián điệp?

Thời điểm Huyện trưởng Lữ đến nói tin tức này cho anh, cái miệng nhỏ của anh liền mím chặt lại.

Ánh mắt thể hiện rất không vừa lòng.

Huyện trưởng Lữ cảm thấy bản thân rất oan uổng, chính ông cũng muốn bắt nhiều hơn một chút, nhưng ngoài miệng cũng không thể nói vậy: "Cháu suy nghĩ tích cực theo mặt khác xem, điều này cũng thể hiện rằng trị an của huyện ta rất tốt đúng không? Nếu không gián điệp sao có thể ít như vậy?"

Mã Lan cũng cười dỗ dành con trai: "Con trai à, mẹ thấy đây chính là một tin tốt, cũng chứng tỏ sau này an toàn của con cùng với Sở Sở có thể đảm bảo hơn rồi. Bắt được ít thì đã sao, nếu bắt được nhiều không phải mọi người đều sẽ hoảng sợ ư. Ở công xưởng duy nhất của huyện ta, bây giờ mọi người cũng không dám tiếp xúc nhiều, vì sợ tiếp xúc phải gián điệp đó."

Tống Sở nói: "Cũng không phải vô ích, không phải là các địa phương khác bắt được rất nhiều sao? Nếu các địa phương khác không bắt được bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến chúng ta."

Giang Bác cũng cảm thấy những lời Tống Sở nói là có lí, trong lòng liền cảm thấy dễ chịu hơn một chút mà miễn cưỡng gật đầu.

Huyện trưởng Lữ thấy anh gật đầu cũng gật đầu cười nói: "Huyện của chúng ta hiện tại cũng đã an toàn rồi, Tiểu Bác à, cháu có thể yên tâm làm chuyện mà cháu muốn làm rồi đấy, ví dụ như là tư liệu làm nòng súng." Quá nửa năm cũng đã trôi qua, Tiểu Bác cũng không thấy có động tĩnh gì cả.

TBC

Giang Bác nói: "Chờ cho xong vụ gián điệp này đã, tôi không muốn thấy bọn chúng tới nơi này nữa."

Đây là có ý tứ lo lắng mình làm tốt quá, bọn gián điệp lại mò tới.

Huyện trưởng Lữ: "..."

Ông ta nhìn về phía vợ chồng Mã Lan với ánh mắt cầu cứu.

Tô Chí Phong tỏ vẻ con trai có chính kiến riêng của nó, bản thân ông cũng không có cách.

Mã Lan lại càng không thể giúp, sự hiện diện của gián điệp trong công xưởng thép khiến cho bà không hoàn toàn yên tâm, chung quy bà vẫn cảm thấy xung quanh còn có nguy hiểm, vì vậy bà nói: “Tôi nghĩ vẫn nên để cho bọn trẻ nghỉ ngơi thì tốt hơn, gần đây vẫn còn rất hỗn loạn."

Tống Sở hiện tại cảm thấy giác ngộ của Giang Bác rất cao rồi, nên mới làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cảm thấy hiện tại Giang Bác nói thế tự nhiên đã có sự thu xếp riêng rồi, cho nên cũng không ép buộc. "Con cũng tôn trọng ý kiến của anh Tiểu Bác."

Huyện trưởng Lữ không còn lời nào để nói, lúc này chỉ hận không thể trở về lại bắt được thêm hai tên gián điệp.

Đặc biệt là cái ông già Trương kia, tùy tiện phát ra một cái tin giả liền tin, thật là thiếu chuyên nghiệp.

Bất kể Huyện trưởng Lữ nghĩ gì, Giang Bác cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian.

Vụ gián điệp kia khiến cho anh cảm thấy vô cùng buồn bực, nó ảnh hưởng đến an toàn của Sở Sở và cuộc sống thường ngày của anh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 327: Chương 327



Anh cảm thấy tâm trạng hiện tại của bản thân đang rất không tốt, dễ cáu gắt, hiện tại anh chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày để bình ổn tâm trạng, đợi đến khi nào đất nước này xử lý xong đám gián điệp thì nói sau.

Giang Bác không muốn làm việc nữa, không chỉ có Huyện trưởng Lữ không ngừng than thở bên này, mà ngay cả các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Công nghệ Vô tuyến cũng lo lắng đến bạc tóc.

Họ đã có rất nhiều cảm hứng thông qua các thiết bị kỹ thuật do Giang Bác cung cấp, họ còn muốn tới thảo luận cùng với Giang Bác một chút, nhưng lại được cho biết đồng chí Giang Bác đã bị vụ việc gián điệp kia làm cho tâm lý bị tổn thương, đầu óc và cơ thể cần được nghỉ ngơi, không thể cùng thảo luận về các vấn đề này.

Một nhóm chuyên gia khi nghe được tin tức này, ngay cả chuyên gia lớn tuổi nhất cũng không khỏi thương tiếc, thương tổn này thật sự quá lớn, tốt nhất là nên để cho chuyên gia nhỏ nghỉ ngơi.

Sợ quấy rầy sẽ làm chuyên gia nhỏ tức giận nên bọn họ cũng không dám thúc giục, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng, hy vọng chuyên gia nhỏ nhanh chóng bình phục.

...

Sự nhàn nhã của Giang Bác khiến cho bọn Tô Bảo Cương cũng phải khổ.

Ban đầu, mấy đứa nhỏ vì thấy thành tích bản thân tăng lên liền vô cùng vui sướng, muốn mời Giang Bác ra ngoài ăn cơm. Trước đây không có dịp đi, nhưng hiện tại gián điệp đã bị bắt, thành ra có cơ hội rồi.

Thấy Sở Sở cảm động Giang Bác liền đáp ứng.

Thế là cả đám củ cải đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm.

Vì có sự bảo vệ của Tiểu Vũ cùng Chu Đại Sơn, với lại Mã Lan với Tô Chí Phong muốn bọn trẻ có không gian riêng tư nên không đi cùng. Thay vào đó, họ cho chúng phiếu lương thực và phiếu thịt dự phòng, để chúng có thể ăn no bụng.

Tống Sở đã lâu không ra ngoài, nhưng lần này là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ bọn cô được tự mình ra ngoài ăn cơm, cảm giác có ý nghĩa khác biệt.

Một bữa ăn chứa đựng vô vàn sự vui vẻ.

Khi thấy Tống Sở vui, Giang Bác cũng cảm thấy rất hài lòng. Từ trước tới nay anh luôn là người cứng rắn với người cần cứng, nương tay với người biết điều… Đám nhóc dường như cũng rất vui mừng bởi điểm số được cải thiện.

Anh liền tự mình đưa ra quyết định, phải tiếp tục dạy bổ túc cho bọn chúng, ví dụ như mở một lớp luyện hè. Dù sao thì trong kì nghỉ hè Sở Sở cũng không tiếp tục viết sách mà muốn học tập, có người học cùng thì cô sẽ không cảm thấy nhàm chán, thành ra mấy đứa trẻ này vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Lũ trẻ khi nghe thấy quyết định của anh, sợ tới mức không cầm nổi bát.

Tuy rằng thành tích cao lên thì rất vui, nhưng quá trình học thật sự rất thống khổ.

Dưới hai mắt của Giang Bác, tinh thần của chúng không nhịn được mà khẩn trương, còn kh*ng b* hơn là bị ông nội nhìn chằm chằm nữa, cái cảm giác đấy thật sự không tốt chút nào.

Chúng quay ra nhìn Sở Sở, hy vọng Sở Sở có thể nói vài lời giúp đỡ bọn chúng.

Mấu chốt là Sở Sở lại vui mừng khôn xiết. "Thật tốt, anh cả, anh Hai, chị Tiểu Phương, em trai Tiểu Minh, chúng ta lại có thể cùng nhau nghỉ hè, cùng nhau học tập chăm chỉ rồi."

TBC

Tô Bảo Cương: "Không phải em còn phải viết sách sao, bọn anh không nên làm phiền em thì tốt hơn."

Tô Bảo Minh gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, không thể quấy rầy chị Sở Sở được."

Tô Bảo Phương nói. "Mẹ em nói, em phải học cách xử sự đúng."

Tô Bảo Lượng: "... Anh phải ở nhà chăm sóc Tiểu Phương."

Tống Sở cảm thấy mọi người quá chu đáo, cô cười xua tay. "Kỳ nghỉ hè này em sẽ không viết sách, em muốn học đánh máy và luyện nói tiếng nước ngoài nên không có thời gian để viết."

Tống Sở hiện tại cũng không vội viết sách, "Mèo con lang thang" đã khiến cô cảm động rất nhiều, nếu không có cảm hứng cùng chủ đề để viết thì cô sẽ không vội viết. Cô cũng phải học cách đánh máy để về sau có thể tự viết một mình, cô không muốn lúc nào Giang Bác cũng phải đánh máy giúp mình, nó chiếm rất nhiều thời gian của anh. "Cho nên mọi người không cần lo lắng sẽ quấy rầy em đâu , sau này chúng ta sẽ cùng nhau học tập, cùng nhau thi đại học."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 328: Chương 328



"....." Bọn nhỏ không nói nên lời.

Tin tức Giang Bác muốn mở lớp dạy hè khiến cho cha mẹ của mấy đứa nhỏ vô cùng vui mừng.

Trong suy nghĩ của họ Giang Bác là một tri thức đặc biệt, nhất là khi dạy bọn trẻ thì đã khiến chúng có tiến bộ rất nhiều. Vậy mà bây giờ Giang Bác lại còn mở lớp học hè, sao lại có đứa trẻ tốt bụng như vậy?

Từ Mỹ Lệ và Phùng San rất nhanh đi khắp nơi tìm kiếm phiếu thịt, phiếu công nghiệp và phiếu điểm tâm đưa cho Mã Lan, để cho bà đưa cho Giang Bác, xem như đó chính là học phí.

Không quan tâm là tính cách bình thường họ như thế nào, nhưng cái hào phóng thì vẫn phải hào phóng, cũng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người ta được. Đặc biệt là những gì Giang Bác dạy cho bọn trẻ, nó là chuyện lâu dài. Nếu như chỉ muốn chiếm tiện nghi của người ta, thì chắc chắn sẽ không có lần sau.

Vì vậy, khi Mã Lan lịch sự từ chối, cả hai đều không vui, còn kiên quyết nhét phiếu vào túi của bà: "Thím mà không lấy chính là không khách khí!"

Mã Lan: "....." Là người nào khách khí mới đúng?

Bà không muốn gây rắc rối cho con trai mình, nếu một ngày nào đó con trai bà phải nghỉ dạy vì xấu hổ khi lấy đồ của người khác thì sao?

Khi trở về bà liền đem chuyện này nói với Giang Bác.

Giang Bác trả lời: "Mẹ cứ nhận đi, chuyện này đúng là không thể quá cứng nhắc được."

Mã Lan: "....." Con trai, da mặt con cũng quá mỏng rồi.

Tô Chí Phong có chút trầm tư.

Vào buổi tối, Tô Chí Phong bí mật tìm Giang Bác và đưa cho con trai số tiền riêng của ông

Giang Bác nhìn số tiền, không biết cha đưa cho mình là có ý gì.

Tô Chí Phong mỉm cười nói: "Con trai, đây là học phí của cha. Sau này khi mà cha không có lớp cha sẽ đến chỗ con để học thêm nhé." Ông đang nhận các lớp xóa mù chữ nên thời rảnh nhiều hơn so với trước đây, khi nhìn thấy cháu trai cháu gái của mình có thành tích tiến bộ lớn như vậy ông cũng rất kinh ngạc. Dù sao ông vẫn luôn suy nghĩ rằng là Sở Sở thông minh nên khi Giang Bác dạy mới có tiến bộ lớn như vậy, tư chất của bọn tiểu Cương ông biết rất rõ, nhưng khi được Giang Bác dạy lại có tiến bộ rất lớn, điều này chứng tỏ Giang Bác nhà bọn họ có cách giáo dục khác biệt.

Tô Chí Phong chuẩn bị theo học từ con trai ông.

Ông cũng không cảm thấy có gì đáng xấu hổ cả, ông chính là ham học hỏi, hơn nữa với trình độ của con trai ông thì dạy ông cũng rất bình thường.

Giang Bác sờ lấy chỗ tiền trong tay, cũng không khách khí mà đồng ý.

Tô Chí Phong hiền từ xoa đầu Giang Bác, con trai à, cha phát hiện ra là con vẫn rất hiếu thuận.

Bởi vì tâm trạng không tốt, nên sáng hôm sau, khi 'lên lớp' sắc mặt của Giang Bác cũng không được tốt là bao, trong lòng nhóm người Tô Bảo Cương cũng rất nặng nề, cảm thấy dáng vẻ của em Ba thật là đáng sợ.

Tô Chí Phong dạy cho con trai mình, nói: "Để trở thành một giáo viên có năng lực, con phải cho học trò của mình cảm giác vui vẻ, thoải mái khi học tập.”

“Nhưng con không phải là giáo viên.” Giang Bác nghiêm túc nói.

Tô Chí Phong: ".....”

Đứa trẻ này vốn nên được mẹ dạy dỗ, nhưng mẹ nó lại bận bịu công việc, không có ở nhà.

TBC

Tô Chí Phong im lặng.

Ông muốn nghe xem con trai mình dạy học như thế nào, một giáo viên có thái độ như vậy làm sao có thể dạy tốt được học sinh của mình.

Để học được các kỹ năng dạy học của Giang Bác, ông bắt đầu lấy sổ ghi chép của mình ra, chuẩn bị ghi chép. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Giang Bác lại không hề giảng bài, thay vào đó lại trực tiếp chỉ ra những trọng điểm cho bọn trẻ.

“.....”

Tô Chí Phong nhìn con trai mình không ngừng đánh dấu vào các câu hỏi mẫu và kiến thức trọng điểm trong sách giáo khoa, ngay lập tức liền biết con trai mình định làm gì.

“Con trai, con đã đi lạc hướng rồi, sao chỉ tập trung vào trọng điểm và học nội dung bài thi thôi, những kiến thức khác không định học sao?”

Đám nhóc Tô Bảo Cương nhìn Tô Chí Phong một cách cay đắng. "Chú ba à, như vậy thật sự đủ rồi....”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 329: Chương 329



Tống Sở giơ tay nói: "Cha, anh Tiểu Bác tập trung vào điểm mấu chốt như vậy rất có hiệu quả, trong bài kiểm tra đều xuất hiện."

Tô Chí Phong cảm thấy đầu óc như trống rỗng, thì ra bọn trẻ phát huy tốt trong các kì thì đều nhờ vào việc học trọng điểm và nội dung chính: "Vậy, những kiến thức khác nếu không học thì sao có thể vững kiến thức được?”

Giang Bác hỏi: "Mọi người học là để thi, nếu nội dung không có trong bài thi thì học làm gì ạ?”

Anh chỉ chịu trách nhiệm về việc để đám trẻ đạt điểm cao và thi đỗ đại học.

“Vớ vẩn!” Tô Chí Phong cảm thấy mình phải dạy lại con trai cho tử tế. "Những kiến thức khác đương nhiên vẫn phải học, như vậy mới nắm vững hết các kiến thức."

Giang Bác tiếp tục nói: "Nếu có một nền tảng vững chắc, nhưng vẫn thi không tốt thì sao?"

Tô Chí Phong: ".....”

Ông không còn lời nào để phản bác.

Dù sao Tô Chí Phong cũng không thể thuyết phục được chính mình, lúc này ông thật sự nghi ngờ những học sinh có thành tích học tập tốt khác, đều chỉ học trọng điểm để làm bài thi hay thực sự học tốt tất cả.

TBC

Trong thâm tâm, Tô Chí Phong vẫn cho đây là một quan niệm sai lầm, học trọng điểm để thi thôi ư? Đây là hoàn toàn sai lầm.

Lần đầu tiên trong tâm trí Tô Chí Phong cảm thấy giáo dục mênh mang mù mịt.

Mã Lan trở về khi đã trưa muộn, những đứa trẻ ngồi xung quanh chiếc bàn ăn nhỏ, chỉ có hai người lớn là ăn trong bếp.

Tô Chí Phong tâm trí lơ đãng, tay cầm bát cơm.

Mã Lan đói đến hoa cả mắt, ăn một miếng lớn.

Hiện tại, bà đang rất bận rộn trong đơn vị, bởi vì chuyện gián điệp lần trước mà lòng tin giữa mọi người ngày một giảm sút. Công đoàn đương nhiên không thể để sự việc như vậy tiếp diễn, nên họ đã tổ chức hoạt động tăng cường quan hệ giữa các công nhân với nhau. Gần đây, Mã Lan đã lên kế hoạch cho một chương trình, là cán bộ trụ cột, bà rất bận rộn.

Cũng may là lúc này đang trong kỳ nghỉ hè, công việc ở trường của Tô Chí Phong cũng ít, có thể giúp vợ chăm sóc bọn trẻ và nấu ăn ở nhà.

Kết quả, mới ngày đầu tiên Tô Chí Phong đã không vui. Bởi vì không thể chăm sóc gia đình, nên đồng chí Mã Lan cảm thấy mình phải cho chồng mình một chút quan tâm.

Sau khi ăn xong, bà hỏi: "Ông sao vậy, chăm sóc bọn trẻ mệt lắm sao?”

Tô Chí Phong lắc đầu, trong giọng điệu có chút phiền muộn: "Xem ra tôi không cần chăm sóc bọn trẻ đâu, tôi thấy chúng còn độc lập hơn mình.”

Mã Lan chỉ cười: "Sao vậy, ông buồn phiền gì bọn trẻ sao?”

“Không, chỉ là có một số điều tôi không thể hiểu được.” Tô Chí Phong kể với Mã Lan chuyện tranh luận với Giang Bác.

Mã Lan kinh ngạc: "Xem ra, cho dù sau này Tiểu Bác của chúng ta không làm nghiên cứu khoa học mà làm giáo viên thì chắc hẳn nó cũng là một siêu giáo viên, Tiểu Bác của chúng ta thật sự chưa bao giờ làm gia đình thất vọng.”

Tô Chí Phong: "Đây không phải là trọng điểm? Tôi đang nói đến ý tưởng học để thi ấy."

Mã Lan chột dạ, giáo dục định hướng thi cử thực sự đã tồn tại trong nhiều năm và nó sẽ luôn tồn tại trong tương lai, nó luôn gây ra tranh cãi trong tương lai, không ngờ thầy giáo Tô nhà bà nhạy bén và phát hiện sớm như thế.

Đương nhiên không thể tránh khỏi chuyện này xảy ra, dù sao kỳ thi cũng là tiêu chí duy nhất để đánh giá học sinh, chỉ có thể nghiên cứu thêm về những trọng điểm của kỳ thi, phấn đấu cho nội dung đề thi chi tiết hơn.

Bà an ủi: "Tiểu Bác của chúng ta là một ngoại lệ, khá hiếm có đứa trẻ nào đó có thể đạt trình độ như thằng bé, nhìn sơ một cái là biết trọng điểm."

“Có!” Tô Chí Phong nghiêm túc nhìn bà: "Giáo viên lâu năm có thể.”

Một số giáo viên thâm niên có thể biết điểm nào là trọng điểm nếu họ ra đề thi quanh năm.

Thậm chí họ còn giỏi hơn Giang Bác, không chỉ rút ra những điểm kiến thức cốt lõi, mà còn biết rất nhiều kỹ năng thi cử.

Mã Lan: ".....” Phải nói như thế nào đây, trong tương lai giáo dục quốc gia chính là theo hướng trọng điểm như vậy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back