Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 670: Chương 670



Sở Thấm hiểu rõ chuyện này, những người trong công xã nắm rõ công xã như lòng bàn tay cũng hiểu.

“Ai nghĩ ra thế? Vừa mới xây…”

“Đồ ngốc này, mau ngậm miệng lại. Anh mà không học cách ngậm miệng lại thì sao này có người dạy cho anh một bài học đấy.”

Người lớn trên sân đột nhiên quát to.

Lúc Sở Thấm đang nghĩ kênh mới xây có khởi công được không thì có người nói: “Ôi, thôn chúng ta có thanh niên trí thức mới đến không? Kể cũng lạ, mấy năm trước không đến, nghe nói năm nay lại có không ít.”

“Đúng là không ít, nghe nói công xã chúng ta có mười mấy người, nhưng nếu chia đều ra từng đội sản xuất cũng ổn.”

“Mấy thanh niên trí thức này sao không ở trong thành phố sống cho tốt mà lại đến thung lũng chúng ta làm gì?”

“Ai mà biết chứ!”

Sở Thấm thầm nghĩ: Trong thành phố nhiều người quá, không thể không đến được.

Cô im lặng từ đầu đến giờ, qua một ngày nghe được đủ kiểu tin tức.

Điều làm Sở Thấm hứng thú nhất là hoạt động kết nối, nếu không phải cô không rời nhà được thì cô cũng muốn đi một chuyến! Nghe nói vé xe lửa miễn phí, lại còn sắp xếp nhà khách nữa, sao lại không muốn được.

Buổi trưa cô ở lại nhà cậu út Dương ăn cơm, ăn xong lại làm tiếp, làm đến bốn rưỡi chiều.

Mùa đông nên trời tối sớm, người cùng thôn vẫn còn làm tiếp được, Sở Thấm thì dừng lại ăn bữa cơm rồi chuẩn bị về nhà.

Vì có nhiều người đào nên móng cũng đã đào gần xong, chắc mai đào thêm nửa ngày nữa là xong.

Cậu út Dương nhìn trời sắp tối, nói với Sở Thấm: “Hay là hôm nay ở lại nhà cậu nghỉ đi?”

Sở Thấm xua tay: “Không sao ạ, cháu không mệt lắm, mai cháu còn phải đến nhà dì nữa.”

Cậu út Dương nối: “Thế cháu phải chú ý đấy, đừng đi đường nhỏ, ra đường lớn mà đi.”

Ông ấy không giữ Sở Thấm lại nữa, mùa đông trời tối nhanh.

Nửa tiếng trước còn thấy sắc trời bình thường, nửa tiếng sau đã tối đến mức các mười mét không nhìn thấy rõ là đồ gì, lúc này về sớm được thì về sớm thôi.

Lúc chạng vạng tối.

Ráng chiều dần tắt, màu cam đỏ xán lạn không còn nữa, bầu trời chỉ còn màu tím xanh đậm.

Rừng cây bên đường tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gà rừng và các loài chim kêu.

Sở Thấm không bị thu hút, đi trên đường lớn khoảng nửa tiếng mới về ddeenes nhà.

Lúc về nhà, trời đã gần tối hẳn, vì ăn tối rồi nên Sở Thấm tắm rửa xong vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cô nhóm lửa trong lò sưởi rồi đun nước nóng.

Hơi nước mờ mịt mang lại độ ẩm cho căn phòng.

Căn phòng dần trở nên ấm hơn, Sở Thấm uống mấy miếng nước, đọc sách một lúc, không chịu được cơn buồn ngủ nữa nên thiếp đi.

Hôm sau cô đến nhà dì Dương.

Vì nhà dì Dương xa nên Sở Thấm muốn đi sớm hơn, thế mà lúc đến nơi cũng đã gần 10 giờ.

“Sở Thấm, cuối cùng cũng đến rồi!” Dì Dương cực kỳ vui mừng, kéo cô vào nhà, đưa trứng chưng đường đỏ cho cô: “Uống cho ấm người.”

“Dì, cháu không lạnh.” Sở Thấm giơ tay cởi găng tay ra: “Tay cháu còn nóng đây này.”

“Thế cũng phải uống, nấu riêng cho cháu đấy.” Bà ấy nói rồi lại vào bếp làm.

Sở Thấp ăn trứng chưng đường đỏ nóng hổi, không thể ngồi không được nên ăn xong vào bếp giúp đỡ.

Dì Dương nói: “Cháu ngồi bên ngoài là được.”

Sở Thấm nói: “KHông sao, ở trong bếp ấm hơn.”

Nói rồi cô đi nhặt rau.

Nhà dì Dương có rau xanh, chắc là đợt rau xanh cuối cùng trong năm nay.

Sở Thấm nghĩ rồi nói: “Dì, dì bỏ chút đất vào thùng gỗ rồi đặt trong phòng cũng có thể trồng rau xanh được.”

Dì Dương cười: “Sao dì không nghĩ ra được, nhưng không cần. Trồng được bao nhiêu đâu chứ, trồng rồi ăn không đủ ba ngày. Nếu trồng nhiều thì phải dùng củi lửa và than, cái mất không đủ bù cái được, lại còn tốn chỗ.”

Sở Thấm: “...”

Sao lại nghe có lý thế nhỉ, đúng là cô đang trồng rau lỗ vốn, bây giờ ngày nào cô cũng phải đốt lò sưởi trong phòng ngủ nhỏ.

Thế là Sở Thấm không khuyên nữa, nói: “Nhà cháu có trồng, lúc đó cháu mang một chút cho dì.”

Không đợi dì Dương từ chối, Sở Thấm đã nói tiếp: “Phải rồi dì, mấy ngày nữa dì và dượng muốn đến chỗ anh họ sao?”

Dì Dương bỏ đồ ăn trong tay xuống, ngạc nhiên nói: “Dì cứ bảo dì quên mất định nói gì, hóa ra là chuyện này.”

Bà ấy gật đầu nói: “Đúng đấy, dì và dượng cháu cùng ông Lý đi cả, em họ cháu không đi, trên đường cũng lắm kẻ bắt cóc nên Kim Kim và Kim Ngọc cũng không đi. Lúc đó mất tập trung rồi bị người ta kéo đi mất cũng chẳng biết, đáng sợ lắm!”

Sở Thấm há hốc miệng: “Có hoạt động kết nối bên ngoài rồi mà còn có chuyện này sao?”

Dì Dương nói: “Sao không có được, người ta đi hoạt động kết nối là đến thành phố lớn như Bắc Kinh, các địa phương nhỏ thường vắng vẻ hơn.”

Sở Thấm gật đầu, không nói tiếp nữa.

Lát sau cô lại hỏi: “Thế dì đi khi nào thì về?”

Dì Dương nói: “Khoảng nửa tháng thì về, dẫu sao trước tháng chạp là về nhà.”

Bà nói rồi đột nhiên nhìn Sở Thấm thấp giọng nói: “Này, dì nghe thím cháu nói bây giờ xưởng trưởng Kỷ một tuần đến tìm cháu bốn năm lần à?”

Sở Thấm không hề ngại ngùng, gật đầu, người ta đến cô cũng không thể đuổi đi được.

Cô nói: “Lần nào anh ấy đến cũng mang đồ ăn.”

Ai mang đồ ăn đến mà chẳng thích.

Dì Dương mấp máy môi, bất đắc dĩ nói: “Chậc, cháu chỉ quan tâm đến chuyện này. Hai đứa còn trẻ tuổi, dù nói có cách sống của mình nhưng hai đứa đã ở chung nhiều năm trời, dì thấy cháu cũng vui mừng mà không gấp gáp đấy.”

Lúc trước bà còn giục, bây giờ chẳng giục nữa, giục mãi cũng mệt, mặc kệ hai đứa với nhau, dẫu sao người bị thiệt cũng không phải là Sở Thấm.

Lúc đang nói chuyện thì Kim Kim và Kim Ngọc về. Trường học chưa nghỉ, hai anh em vẫn còn phải đi học.

“Chị!”

Hai đứa thấy Sở Thấm lập tức sáng bừng mắt, vội vàng gọi.

Sở Thấm là người chị được hai anh em thích nhất, cực kỳ nổi tiếng ở xung quanh đây, lại còn hào phóng nữa.

Lúc này cô mới nói: “Chị mang ít bánh quy đến, bọc bằng báo để trên bàn…”

Còn chưa nói xong đã nghe hai anh em òa lên, vội vàng chạy đến cầm bánh quy lên.

Không lâu sau, Kim Kim ăn bánh quy chạy vào, miệng ngậm bánh lén lút nói với Sở Thấm: “Chị, em học được cách ép dầu rồi.”

Sở Thấm ngừng tay: “Em học ép dầu ở công xã à?”

Kim Kim gật đầu, nói nhỏ: “Tan học em đi giúp bọn họ, sau này chị muốn dầu đậu nành hay dầu đậu phộng thì cứ tìm em!”

Cậu vỗ ngực.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 671: Chương 671



Hễ là các công xã lớn một chút thì đều có xưởng ép dầu của riêng mình, tất nhiên công xã Lạc Thủy cũng có.

Điều làm cô không ngờ tới đó là địa phương tốt như vậy mà Kim Kim cũng được vào, xem như sau này có đường tốt để đi.

Đừng cảm thấy công tác tại xưởng ép dầu sẽ mệt, có mệt đi chăng nữa thì có mệt bằng làm ruộng không?

Hơn nữa thu nhập ngoài luồng ở nơi này cũng có rất nhiều, cũng không phải nói người ở nơi này trộm tham một chút, mà là bản thân việc ép dầu đã tồn tại việc hao tổn.

Ví dụ như nói đến quá trình ép dầu, dầu còn đọng lại ở trong máng gỗ. Góp ít thành nhiều, số lượng dầu tích lũy được sẽ không ít.

Còn có một việc nữa là lương thực được mang tới để ép thành dầu.

Lương thực ép dầu khẳng định phải chọn lựa thật tốt, từng hạt phải no đủ. Vậy hạt lép thì sao? Nhân viên làm việc trong xưởng ép dầu sẽ lấy ra.

Cho dù người không ăn được nhưng có thể mang về nhà cho gà ăn.

Điều cuối cùng đó là các loại bã đậu hay bã đậu phộng mà Kim Kim mới vừa đề cập tới.

Một khối bã đậu hay bã đậu phộng lớn như vậy không có cách để giữ lại cho bản thân nên để cho súc vật ăn, nhưng các mảnh vụn rơi rớt thì lại có thể.

Cái này cũng giống như gạo tấm vậy, bên trong xưởng xay xát gạo không thiếu gạo tấm, điều này không phải do nhân viên làm việc người ta cố ý ăn chặn mà đây là hao tổn.

Nhưng điều làm Sở Thấm tò mò là: "Đợi đã, sao em biết chị cần bã đậu và bã đậu phộng vậy?"

Cô nghi hoặc nhìn Kim Kim.

Kim Kim: "Cậu út nói đấy."

Sở Thấm: "...Miệng của cậu út ghê gớm thật. Chỉ là chị không cần, chị dùng bã đậu do công xã của chúng ta cung cấp là được, không cần tốn tiền để mua."

Kim Kim lắc đầu: "Đồ cho heo ăn thì nhất định công xã sẽ cung cấp, nhưng em không nói tới mấy con heo, không phải nhà chị còn rất nhiều gà hay sao?"

Sở Thấm hơi ngạc nhiên: "Em còn biết nhà chị có gà nhiều nữa cơ à. Được được, vậy em giúp chị để dành một ít bã đậu này nọ đi, sau này chị rãnh thì sẽ đến tìm em để lấy."

Nói xong thì vỗ vào bả vai của cậu bé.

Cô vỗ xong thì lại nhíu mày, sao cô lại cảm thấy Kim Kim không cao lên vậy, trước mắt xem xét còn có chút lùn.

Nhưng trẻ con cũng có lòng tự trọng, nên cô vẫn chưa nói.

Chờ đến khi Kim Kim ra khỏi phòng bếp, Sở Thấm mới trộm hỏi dì Dương, dì Dương mỉm cười: "Bé trai mà, sẽ cao chậm. Nhìn Kim Ngọc thì thấy dã trổ mã rồi, dì suy nghĩ khi con bé bắt đầu lớn sẽ làm một ít bột Điền Thất mà con bé muốn cho con bé ăn."

Sở Thấm tò mò: "Bột Điền Thất? Ăn có tác dụng gì?"

"Có thể phát triển cao!"

Nói xong, dì Dương mở nắp nồi ra, ném củ cải vào nồi để nấu.

Trong nồi đang hầm thịt dê, lúc này lại thả củ cải vào, sau đó bà ấy lại dùng cái sạn đảo vài cái, cuối cùng thì cùng múc thịt dê củ cải và cả nước canh vào trong nồi đất, rồi đặt nồi đất lên bếp chậm rãi hầm.

Sở Thấm không hiểu: "Điền Thất có công hiệu tăng chiều cao sao?"

Theo như cô biết thì không có.

Dì Dương lại nói: "Tất nhiên là có! Dì cố ý trộm tìm người mua Điền Thất đấy, là loại Điền Thất không rỗng ruột mới có dược hiệu tốt, chờ Kim Ngọc có dấu hiệu thì sẽ cho con bé ăn."

Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Cháu nghĩ việc tăng chiều cao này vẫn là nên ăn trứng gà, cậu út nói việc buôn bán trứng gà mấy ngày nay cũng không bán được, không biết sang năm có bán được không, cho nên trứng gà trong nhà còn khá nhiều, sau này cháu mang trứng gà đến đây nhiều hơn, về phần bột Điền Thất cũng đừng..."

Cô còn chưa nói xong, dì Dương sửng sốt một lát rồi phản ứng lại đây, bà ấy vội kề sát vào rồi thấp giọng hỏi: "Không bán được trứng gà sao?"

"Vâng." Sở Thấm gật đầu.

Dì Dương thở hắt ra, vẻ mặt nhẹ nhàng hẳn đi, cười nói: "Cháu với cậu út của cháu muốn làm muốn làm mấy thứ này khiến cho dì cả ngày đều lo lắng đề phòng, không bán được là tốt nhất, trong khoảng thời gian này rất nhiều việc lộn xộn, dì nhìn cũng thấy lo lắng."

Sở Thấm nhún vai: "Không bán là không bán, nhưng gà vẫn cứ đẻ trứng, hiện tại trong nhà của cháu trứng có rất nhiều, cái rổ lúc nãy cháu xách tới đặt trên bàn cũng chứa hơn nữa rổ, khi nào dì ra ngoài ngồi xe lửa có thể nấu chín mang theo trên đường để ăn."

Dì Dương thở dài: "Cũng đúng. Gà mà, nếu g.i.ế.c thì cũng tiếc."

Việc này cứ thế mà giằng co qua lại.

Sở Thấm không có nói nhiều, tốc độ của đôi tay dần dần nhanh hơn, hơn một giờ trôi qua, vài món ăn đã được hoàn thành.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 672: Chương 672



Hôm nay trên bàn ăn rất là phong phú, có sườn dê hầm củ cải, cá hấp, có khoai sọ xắt sợi xào thịt, mặt khác còn có hai dĩa rau xanh và một chén canh thịt vịt rong biển.

"Bàn tiệc hôm nay coi như mừng tiết đông chí sớm vậy." Dì Dương nói như vậy: "Mọi người bắt đầu ăn đi, đừng chờ, hôm nay trời rất lạnh đấy."

Dứt lời thì trên bàn truyền tới tiếng động của chén đũa khua.

Từ đầu năm đến bây giờ cũng xem như một năm sắp trôi qua, vậy mà cũng chỉ có đồ ăn hôm nay là ngon nhất, mấy đôi đũa trên bàn cũng múa may nhanh đến nỗi chỉ thấy cái bóng.

Ăn xong, Sở Thấm đưa cái gì đó cho dì Dương, nói: "Cả gói to này là cho dì này."

Cô nói xong thì lấy một cái bao nhỏ từ trong một bao lớn ra, lại nói: "Cháu có mang theo một ít củ năng, nghe nói công xã của các dì không trồng thứ này, trong thôn của cháu trồng rất nhiều, cháu được chia cho cũng nhiều nên mang theo một ít đến đây. Còn có nửa túi bánh gạo đường đỏ nữa, do thím của cháu làm, cháu mang nửa túi đến đây."

"Mặt khác," Sở Thấm xách một cái bao to đang được đặt ở trên ghế đẩu: "Còn cái bao to này là tặng cho anh họ, đến lúc đó dì giúp cháu mang đến cho anh họ."

"Không cần." Dì Dương nói.

Sở Thấm mỉm cười: "Thật sự cần mang theo, đồ mà anh họ gửi cho cháu mấy ngày hôm trước cháu đã nhận được, chúng cháu đang trao đổi với nhau đấy. Dì không giúp cháu mang đến cho anh họ, sau này cháu cũng không dám nhận hải sản mà anh họ tặng nữa."

Nếu dì Dương muốn đi thăm người thân, vậy thì lúc này cô cũng đỡ phải ký gửi.

Trong túi có gà rừng và thỏ hoang mà Sở Thấm hun khói vào tuần trước, còn có một ít thảo dược hái trên núi đã được phơi nắng cùng với khoai lang khô và hồng khô.

Bên anh họ thì gửi hàng hải sản, bên phía cô thì gửi đặc sản vùng núi, coi như là ăn nhịp với nhau.

Tính tình của Sở Thấm luôn là nói được thì làm được, dì Dương cũng không tiếp tục từ chối nữa, chờ lúc Sở Thấm phải về thì lại đưa cho cô hai con cá.

Dì Dương: "Cha vợ của em họ của cháu ở Đông Hồ mua, mua đến sáu con đấy."

Sau đó lại hơi rầu rĩ nói: "Haizz, thời gian trôi nhanh quá, rốt cuộc thì em họ của cháu cũng sắp lập gia đình, trước khi bắt đầu sản xuất vào sang năm thì sẽ kết hôn, phòng ốc trong nhà đều đã được sắp xếp ổn thỏa."

Sở Thấm vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, dì cả, dì đang nhắc nhở cháu đó à?"

Dì Dương không thừa nhận: "Lúc này thì mới nhắc tới cháu đây, dì đây không hối thúc được cháu, dì ấy à… Này! Chạy đi đâu thế?"

Bà ấy vội vàng chạy ra đến cửa thì nhìn thấy Sở Thấm đã ngồi lên xe đạp, đạp nhanh vài cái rồi biến mất ở một cua quẹo.

Sở Thấm không ở lại để nghe dì nói nhiều, dì cả nói xong chuyện này thì không chừng lại nhớ tới cha mẹ của nguyên chủ rồi lại nước mắt lưng tròng.

"Dì cả, tạm biệt."

Tiếng chào của Sở Thấm vọng lại từ xa, cô không quay đầu, bàn tay phất hai cái ở trên không trung, từ con đường nhỏ quay về thôn Cao Thụ.



Ngày vào đông luôn rất khó chịu, đối với người già mà nói thì mùa đông rét lạnh đúng thật là một cửa ải khó khăn.

Đội trưởng Hàn lúc này đã bắt đầu khống chế không cho mọi người lên núi chặt cây nữa, trước khi tuyết rơi đầu mùa ông ấy đã bắt đầu hô hào người dân trong thôn đi lên núi nhặt củi để bổ sung và dự trữ.

Sở Thấm cũng không bỏ qua, đi theo mọi người lên núi, rồi lại đốn mấy trăm ký củi về.

Hiện tại trong nhà cô rất nhiều nơi cần dùng củi, nơi cần dùng than cũng nhiều. Cũng may là sau khi kết thúc thu hoạch vụ thu thì cô còn đốt hơn hai trăm ký than củi, nếu không thì mùa đông năm nay cô muốn đốt bếp lò hong khô quần áo cũng khó khăn.

Ngày hai mươi tháng mười hai, cách tiết đông chí còn có một ngày, mà cách ngày sinh nhật của Sở Thấm và nguyên chủ còn hai ngày.

Nói cách khác, sinh nhật của Sở Thấm năm nay sau đông chí một ngày, cũng thật là trùng hợp.

Sở Thấm không thèm đặt ở trong lòng, nhưng lại không chịu nổi Kỷ Cánh Diêu cứ nhắc mãi, thế cho nên cô cũng bắt đầu cảm giác sinh nhật lần này thật quan trọng.

Dù sao cũng là sinh nhật lần thứ mười từ khi cô xuyên qua.

Ngày hai mươi hôm đó, bên ngoài tuyết rơi thật dày.

Sáng sớm Sở Thấm thức dậy thì đã phát hiện tuyết đã lấp đầy sân và ngang bằng với bậc thang thứ nhất ở trong sân.

Tuyết rơi đúng lúc báo hiệu cho một năm được mùa, Sở Thấm uống trà sữa thơm ngọt, ngồi ngay cánh cửa của nhà chính, ngắm nhìn tuyết ở bên ngoài bay tán loạn, nhấp vào màn hình hệ thống, bắt đầu quay số trúng thưởng.

Trong lịch có nói, hôm nay đại cát.

Trong thôn cũng có rất nhiều người chuyển nhà vào hôm nay, thật ra họ cũng đã vào ở từ trước, nhưng quy trình thỉnh ông táo vào nhà vẫn phải làm trong hôm nay.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 673: Chương 673



Sở Thấm suy nghĩ một chút, cô không chuyển nhà, nhưng cô muốn quay số.

Lần quay của tháng này cô vẫn còn chưa quay, lần quay của ba tuần trước cô cũng chưa quay, nói cách khác hôm nay có thể quay đến bốn lần.

Sở Thấm đặt cái bát tráng men lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh, chà chà bàn tay, thổi khí phù phù, nhấn vào cái chốt trên cái hộp đen để mở khóa, lúc này động cơ trong hộp đen bắt đầu hoạt động.

Cô nghe tiếng động cơ bên trong hoạt động một hồi thì có tiếng gì đó rơi xuống hộp đen.

[Chúc mừng người chơi đạt được năm xấp giấy vệ sinh.]

Sở Thấm không hề ngạc nhiên chút nào mà nhận lấy giấy vệ sinh, đây là một loại đồ vật rất thực dụng.

Vào lúc tuyết rơi lấp kín đường đi không thể ra ngoài như thế này mà giấy vệ sinh lại hết thì đúng là gặp nạn lớn.

Cô tiếp tục quay, vài giây sau vẫn là tiếng nói quen thuộc kia: [Chúc mừng người chơi đạt được mười hộp sữa đặc.]

Sở Thấm bắt đầu có hứng thú, vội vàng cầm sữa đặc lên ngó trái ngó phải.

Đây là một vật mới mẻ mà khi cô quay số may mắn trúng được, một lô sữa đặc được chứa trong các hộp nhỏ bằng thiết, ước chừng chỉ lớn bằng một phần năm bàn tay của cô mà thôi, là loại mở nắp hộp ra ăn trong một lần, cũng không tệ lắm, rất thơm mùi sữa, nhưng lại quá ngọt.

Nhưng mùa đông mà, đồ ngọt là thứ không thể thiếu, hệ thống đúng là thật tri kỷ.

Nhưng Sở Thấm cũng có thể từ nơi này thì biết được một chút, xem ra năm nay huyện Tân Minh có tuyết rơi khá lớn.

Sở Thấm vừa nhai phô mai vừa tiếp tục quay số, cô cầu nguyện lần quay số thứ ba có thể rút được phô mai, cô phát hiện món này khá ngon.

Chỉ là cô đã sai, lần quay thứ ba cô rút được hạt giống, là hạt giống dâu tây.

"Hở?" Sở Thấm trừng mắt thật to, nhìn thấy bao hạt giống dâu tây trên tay thì chậm rãi đứng dậy.

Cô chưa được ăn dâu tây, nguyên chủ cũng chưa ăn cho nên không thể tưởng tượng được hương vị của nó như thế nào.

Nhưng cô đã nếm thử dâu tây dại rồi, hương vị cũng khá ngon, loại quả này mọc khắp núi đồi vào mùa xuân hàng năm, hằng ngày cô đều cùng bọn nhỏ trong thôn đi hái, không biết dâu tây này có khác gì với dâu tây dại hay không.

Cô cẩn thận cầm hạt giống, quyết định sẽ trồng trong hôm nay. Thời tiết lạnh cũng không liên quan, cô có thể trồng trong thùng gỗ ở trong phòng.

Sở Thấm lại chà xát bàn tay, cô lưu giữ lần quay số của tháng cho lần quay cuối cùng.

Lần quay số tháng vào ngày cuối năm thường nhận được quà thưởng lớn hơn những lần quay số tháng rút vào đầu hoặc giữa năm, cho nên cô cũng hy vọng rút được giải thưởng lớn.

Nhấn vào hộp đen, hộp đen mở ra: [Chúc mừng người chơi đạt được hai mảnh ghép đồng hồ đeo tay.]

Sở Thấm lại trừng to mắt, biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên, rồi sau đó giống như bừng tỉnh mà nhận ra.

…Suýt chút nữa cô đã quên điều này.

Vì sao? Bởi vì gần hai năm nay cô vẫn chưa rút được giải thưởng này, tiến độ cứ mãi dừng ở hai mươi hai mảnh ghép mà không nhúc nhích thêm chút nào.

Hiện giờ thêm hai cái... Nói cách khác cuối cùng cũng đã tập hợp đủ hai mươi bốn mảnh ghép, có thể ghép thành đồng hồ đeo tay.

Trên mặt Sở Thấm lúc này mới xuất hiện sự sung sướng, đúng thật vậy, giây tiếp theo cô nghe hệ thống nói: [Kiểm tra được người chơi có được hai mươi bốn mảnh ghép đồng hồ đeo tay, có thể ghép thành đồng hồ, có ghép hay không?]

"Có có có!" Sở Thấm vội vàng gật đầu.

Ánh sáng trắng trên màn hình biến hóa, ngay sau đó liền xuất hiện một cái đồng hồ có thể so sánh được với thương hiệu đồng hồ Thượng Hải đang được ưa thích.

Hô hấp của Sở Thấm trở nên dồn dập hơn bình thường, sau khi có đồng hồ thì không cần nhìn mặt trời và mặt trăng để tính thời gian nữa, suýt chút nữa cô đã xây một cái đồng hồ xem bằng bóng mặt trời ở nhà.

Lúc này cô đã cầm đồng hồ đeo vào cổ tay, cười tủm tỉm giơ cổ tay lên càng xem càng vui sướng.

"Tám giờ hai mươi lăm." Sở Thấm nhìn đồng hồ nói, cuối cùng cô cũng có được cảm giác xem thời gian chính xác đến từng phút.

Đồng hồ lạnh lẽo, sau khi mang vào một phút thì nơi đồng hồ tiếp xúc với làn da mới từ từ ấm lại.

Nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp, đây là quà sinh nhật mà bản thân mình tự quay số trúng được để tặng cho chính mình đấy
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 674: Chương 674



Hôm Đông chí cũng không có gì khác biệt với cuộc sống bình thường. Sở Thấm vốn định gói sủi cảo ăn, nhưng suy nghĩ đến sinh nhật mình, cô liền giữ lại nhân bánh để gói vào ngày sinh nhật.

Nhân bánh này là sự kết hợp giữa loại măng chỉ có trong mùa đông, cùng với cây tể thái tươi non.

Trước khi tuyết rơi nhiều chặn đường lên núi, Sở Thấm tranh thủ lên núi đốn củi, tiện tay đào thêm ít măng mùa đông.

Năm nay số lượng măng mùa đông rất nhiều, có lẽ là nhờ mấy trận mưa lúc trước. Cô đi lên núi nửa ngày, đào được tới 120 cân măng mùa đông.

Dĩ nhiên, chuyện này và chuyện đốn củi cũng không tốn bao nhiêu sức lực của cô. Thậm chí trong lúc đào măng, cô còn tiện tay hái được thêm chút nấm.

Cô nấu mấy nồi nước nấm, uống được mấy ngày liền, để giữ ấm cho cơ thể lúc tuyết rơi nhiều hơn.

Nhưng cũng có chuyện hơi khác một chút, bởi vì chợ huyện hôm nay sẽ là đợt họp chợ cuối cùng trong năm.

Bởi vì đó là phiên chợ cuối cùng trong năm nay, cho nên trong thôn bất cứ ai đang nhàn rỗi đều kéo đi. Chuyện này dẫn đến tình trạng không đủ xe lừa, cho dù kéo cả xe ngựa tới cũng không đủ chỗ.

Vậy thì làm sao? Tinh giản dân số, những ai có xe như Sở Thấm sẽ phải đạp xe đi theo xe ngựa.

Sở Thấm quyết định sẽ đi chợ: "..."

Hơi quá rồi đấy.

Gió thổi vù vù, mặt lạnh buốt lên, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mạnh thổi qua khiến gương mặt đau như d.a.o cắt.

Được rồi, cưỡi thì cưỡi thôi.

Khi cưỡi ngựa một mình, Sở Thấm mới thật sự cảm nhận được lời kêu gọi sửa đường của công xã là một chuyện vĩ đại biết bao nhiêu.

Bởi vì những năm gần đây thôn Cao Thụ cùng thôn Tịnh Thủy kiếm được nhiều tiền nhất, cho nên đường xá trong hai thôn này đã được sửa sang hết.

Hàng năm trong đợt nghỉ làm nông, đội trưởng Hàn và đội trưởng Dương thôn Tịnh Thủy, ao Chu Gia, thôn Trung Bình sẽ tập trung mấy thôn trang nhỏ lại để cùng nhau sửa đường.

Đường trong thôn mình thì dĩ nhiên phải để các hộ trong thôn sửa.

Đoạn đường từ nhà Sở Thấm thẳng đến cửa thôn đều đã được sửa xong.

Thời đại này hoạt động sửa đường cũng khá cơ bản, chỉ là mở rộng mặt đường ở nơi rộng rãi, sau đó ép xuống cho mặt đường bằng phẳng.

Mà đường ở ngoài thôn tất nhiên cũng do thôn tự sửa.

Nhưng cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, nếu như có đoạn đường nào đó giao với những thôn khác thì thôn đó cũng phải sửa cùng.

Bỏ công bỏ sức suốt mấy năm, đường vào thôn đã sửa xong, đường bên ngoài và phần đường chung với thôn Tịnh Thủy cũng sửa xong, cứ thế sửa đến hơn mười dặm mới tính là hoàn thành công việc.

Mà thôn bọn họ sửa xong chưa đến hai năm thì hiện tại công xã cũng phải sửa đường.

Sở Thấm đi xe không còn bị dằn xóc như trước nữa. Một giờ trôi qua, chỉ còn một giờ nữa là đến công xã. Ngay lúc đó cô lại nhìn thấy trên đường có thật nhiều người sửa đường.

"Sửa nhanh thật đấy, đã sửa đến đây rồi." Trên xe ngựa có người nói: "Thế nhưng đã vào đông rồi, sao vẫn còn làm việc chứ?"

"Bận bịu gì? Bận chuyển đất đi đó. Đất đào lên từ trước đó vài ngày cũng còn chất đống, mấy hôm nay công xã đang sắp xếp chở đi hết."

"Cũng đúng."

Tất nhiên trong nhóm người sửa đường không thể thiếu người của thôn Cao Thụ. Mọi người đi ngang qua nhau thì hàn huyên mấy câu, chừng 5 phút sau lại tiếp tục đi tới trước.

Rốt cuộc, công xã cũng đến.

Lại nửa giờ trôi qua, thị xã cũng đến.

Đi khỏi công xã, Sở Thấm chọn đi đường mòn, vậy nên cô đến sớm hơn nửa tiếng so với những người khác.

Bởi vì là cuối năm, phiên chợ trong huyện quả thực náo nhiệt.

Khu chợ đầu tiên mới xây đã mở, bên trong có cửa hàng và trụ sở của Cục Lương thực.

Sở Thấm bỏ qua xã cung ứng mà cắm đầu chạy vào, luôn miệng kêu "Nhường đường một chút" rồi lao đến trước cửa hàng bán cá.

"Chú ơi, cho cháu hai con cá." Cô móc ra tiền và phiếu, sau đó chỉ chỉ hai con cá lớn đang đủng đỉnh bơi lội.

Cô vẫn còn một con cá lần trước dì Dương cho, nhưng đối với người thích ăn cá như Sở Thấm thì dĩ nhiên không đủ. Đừng nói một còn, hai con lớn cộng lại vẫn còn không đủ.

Thế nhưng đã Kỷ Cánh Diêu nói anh sẽ đi Đông Hồ một chuyến, đến lúc đó có thể mang mấy con cá về cho cô.

Sở Thấm mua được hai con cá lớn nhất, lại mua nửa túi cá sông nhỏ mà không cần phiếu, thiếu chút nữa là bị người phía sau liếc đến lủng lỗ.

Cô mua nhiều như vậy cũng là một hành động quá đáng!

Thế mà hành động đó không chỉ phát sinh ở gian hàng này, mà còn xảy ra ở gian hàng thịt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back