Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 250: Chương 250



Ngày hôm sau Tiêu Hiểu đi đến phòng thí nghiệm, trả sách lại cho giáo sư Vương.

“Giáo sư, thầy có thể giúp em tìm những quyển sách liên quan đến phương diện này nhiều hơn một chút được không?” Nếu như chỉ đọc vài quyển như vậy, cô sẽ trực tiếp tạo ra máy tính vượt qua trình độ của thế giới này, ít nhiều gì cũng sẽ có chút quá khác người.

Cho nên cô mong rằng có thể đọc thêm vài quyển sách, đến lúc đó tạo ra rồi cũng có thể nói rằng đã dựa vào kiến thức của người đi trước, không phải do cô dùng đầu óc nghĩ ra được.

Giáo sư Vương cất mấy quyển sách đi, ông ấy vốn tưởng rằng Tiêu Hiểu chỉ là nhất thời hứng thú, không ngờ rằng đã qua mấy ngày rồi, ngày nào sau khi trở về cô cũng đọc hết những tài liệu mà ông ấy tìm ra, ngày hôm sau còn đuổi theo ông ấy đòi sách đọc. Cho dù cô học như thế nào, chỉ riêng sự hiếu học này có giảng viên nào mà không thích chứ?

Nhưng đáng tiếc, ông ấy lắc đầu: “Dù sao thầy cũng không phải người đặc biệt nghiên cứu máy tính, không hiểu nhiều về phương diện này.” Ông ấy suy nghĩ một chút, không phải Thanh Đại đã mở chuyên ngành máy tính rồi sao? Còn có mấy vị nhân tài chuyên nghiệp ban đầu tham dự kiến tạo máy tính cũng đang làm giáo viên ngay tại khoa máy tính của Thanh Đại.

Gần quan được ban lộc, nhìn ánh mắt khao khát kiến thức của Tiêu Hiểu, hiện giờ giáo sư Vương cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Giáo sư Từ là giáo viên của Thanh Đại, ông ấy ở Thanh Đại có đức cao vọng trọng, cho dù Tiêu Hiểu không phải sinh viên của Thanh Đại, nhưng chỉ cần ông ấy lên tiếng để Tiêu Hiểu đi xem những tài liệu liên quan đến máy tính mà Thanh Đại cất giữ chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu có thể có một giảng viên chuyên môn dẫn dắt Tiêu Hiểu thì càng tốt.

TBC

Ban đầu ông ấy sợ Tiêu Hiểu phân tâm, đi sai đường, cho nên mặc dù những ngày qua mặc dù ban ngày cô đi theo tham gia thí nghiệm nhưng những tài liệu Vật lý mà giáo sư Vương đưa cho Tiêu Hiểu cũng không giảm mà lại còn tăng. Nhưng cho dù trong một ngày ông ấy đưa cho Tiêu Hiểu bao nhiêu tài liệu, Tiêu Hiểu luôn có thể đọc xong, còn có thể tinh luyện ra tinh hoa đồng thời còn hiểu sâu hơn một bước so với nội dung ban đầu.

Trừ tài liệu Vật lý, sách về máy tính cô cũng có thể đọc xong hết.

Điều mà giáo sư Vương không biết là, trừ tài liệu Vật lý và sách máy tính, Tiêu Hiểu còn nhân tiện đọc qua sách Trung y mà Đồng Vi cho cô. Cô càng đọc càng cảm thấy Trung y rất thú vị, tìm hiểu ngược lên lại phát hiện Trung y có quan hệ rất mật thiết với triết học Đạo giáo.

Cho dù là Vật lý hay là máy tính, hay là Trung y, những nội dung hiện có trong mắt Tiêu Hiểu đều quá nông cạn. Nếu như lấy trình độ khoa học của Tinh Tế ra so sánh thì khoa học của Tinh Tế giống như một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, còn phát triển khoa học của Lam Tinh vùng đất hoang vu thu hẹp diện tích.

Nhưng mấy ngày nay đọc nhiều sách như vậy, Tiêu Hiểu cũng có thể tìm được một vài niềm vui từ trong đó. Những kiến thức này cho dù có nông cạn hơn đi chăng nữa thì cũng có thể cho cô một vài cảm ngộ mới.

Quả nhiên, học hành không hề có giới hạn.

Giáo sư Vương không biết chuyện Tiêu Hiểu đọc sách Trung y, nhưng chỉ dựa vào việc mỗi ngày cô đều có thể đọc xong nhiều tài liệu Vật lý và sách máy tính như vây khiến cho đánh giá của giáo sư Vương đối với năng lực tự học của cô lại tăng lên thêm một tầm cao mới.

Ông ấy dường như không thấy được điểm cuối của năng lực tự học của Tiêu Hiểu.

Học sinh như vậy khiến giáo sư Vương cảm thấy trình độ của mình đã không thể dẫn dắt cô được nữa, có lẽ trên đời này chính là có thiên tài kh*ng b* như vậy, không chỉ có thể tinh thông một môn.

Cho nên giáo sư Vương cũng không ngăn cản Tiêu Hiểu học máy tính nữa, thậm chí còn suy nghĩ làm sao để cố gắng hết khả năng để giúp cô.

Mỗi ngày cứ đến sáu giờ là Tiêu Hiểu sẽ được Vương Vệ đón đi. Buổi sáng không đến tám giờ, Vương Vệ cũng sẽ không đưa cô đến. Cô đi làm đúng giờ, nhưng những người khác trong nhà thí nghiệm thì lại không như vậy.

Tối hôm qua giáo sư Từ bận rộn đến nửa đêm, lại dẫn dắt những người trong phòng thí nghiệm đánh bại phần cuối của những vấn đề ban ngày để lại rồi mới đi ngủ.

Vậy nên buổi sáng đi làm có hơi muộn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 251: Chương 251



Ông ấy vừa đến, giáo sư Vương đã kéo lấy ông ấy nói: “Trường học của các ông không phải là có khoa máy tính sao? Cho Tiêu Hiểu một quyền hạn, để em ấy có thể tùy ý tra cứu sách trong trường của các ông. Còn nữa, ông có thể giúp tôi đề cử xem, trong trường của các ông giảng viên khoa máy tính nào có trình độ tốt nhất, để thầy ấy dẫn dắt Tiêu Hiểu.” Nếu như có khả năng, ông ấy mong rằng Tiêu Hiểu chỉ là học sinh của một mình mình.

Đáng tiếc, trình độ của bản thân có hạn, ông ấy cũng không thể ngăn cản Tiêu Hiểu học kiến thức.

Tiêu Hiểu cười híp mắt đứng bên cạnh giáo sư Vương: “Giáo sư Từ, có được không ạ?”

Giáo sư Từ vừa nghe giáo sư Vương nói vậy, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Ông ấy trừng mắt nhìn giáo sư Vương một cái, quay lại cười nói với Tiêu Hiểu: “Tiểu Tiêu à, sao em lại muốn học máy tính? Ngành khoa học kỹ thuật sẽ chuyên nghiên cứu về một môn. Thiên phú của em là ở ngành Vật lý, chúng ta chuyên tâm học Vật lý thôi có được không?”

Tiêu Hiểu nhìn giáo sư Từ ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của giáo sư Từ, kiên định lắc đầu.

Giáo sư Từ đương nhiên sẽ không nổi giận với Tiêu Hiểu. Qua mấy ngày nay, cống hiến của Tiêu Hiểu đối với hạng mục đã nhiều hơn so với ông ấy nhiều, sớm đã trở thành bảo bối của các giáo sư trong phòng thí nghiệm.

Không tiện nổi giận với Tiêu Hiểu, giáo sư Từ trực tiếp chĩa mùi dùi về phía giáo sư Vương. Ông ấy kéo giáo sư Vương đi đến cuối hành lang, sắc mặt khó coi hỏi: “Lão Vương, rốt cuộc là ông có ý gì? Tiểu Tiêu trẻ tuổi, tâm tính không ổn định, sao ông còn càn quấy theo em ấy?”

TBC

Giáo sư Vương tâm trạng phức tạp nói: “Lão Từ, ông không hề biết rằng tiềm lực của Tiêu Hiểu lớn đến mức nào. Nhân vật như em ấy căn bản không cần chúng ta sắp xếp tiền đồ cho. Phải làm thế nào, trong lòng em ấy tự có cân nhắc. Tôi tin rằng em ấy muốn học máy tính không phải là ý nghĩ nông nổi. Làm thầy giáo, đương nhiên là tôi phải tận lực giúp đỡ em ấy.”

“Ông...ông, ông làm vậy không phải là càn quấy sao?” Giáo sư Từ chỉ vào giáo sư Vương. Ông ấy còn đang mong đợi sau này Tiêu Hiểu có thể trở thành thiên tài Vật lý đứng đầu quốc tế, sao giáo sư Vương cứ phải dung túng cho Tiêu Hiểu phân tâm chứ.

“Giáo sư Từ.” Mặc dù Tiêu Hiểu cách xa nhưng vẫn nghe thấy hết những lời bọn họ nói. Cô đến gần, nghiêm túc nói với giáo sư Từ: “Thầy yên tâm, em sẽ không trễ nải việc học Vật lý. Nhưng đồng thời, em cũng có hứng thú với máy tính. Thầy nên biết rằng, những người như chúng em một khi đã nảy sinh hứng thú với một thứ gì đó thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Cô nói như vậy, giáo sư Từ liền thở dài. Sao ông ấy lại không hiểu được chứ? Vì để đánh bại những vấn đề khó trong Vật lý mà ông ấy có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Trừ để xây dựng Tổ quốc, đền đáp sự tin tưởng và chống đỡ của Tổ quốc ra, phần nhiều là do sự khao khát xuất phát từ nội tâm đối với kiến thức.

Trong mắt người ngoài, những người làm nghiên cứ khoa học như bọn họ vốn là một đám người điên.

“Thôi được rồi, thầy có thể cho em quyền hạn, cũng có thể đề cử giảng viên máy tính cho em. Giáo sư Trần của khoa máy tính tham gia nghiên cứu phát triển máy tính đời thứ hai của nước Hoa, hiện giờ còn đang giữ chức sở nghiên cứu máy tính, cấp dưới của viện khoa học. Trong phương diện máy tính, ông ấy là uy tín của nước Hoa.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, chân thành nói cảm ơn giáo sư Từ.

Nội tâm giáo sư Từ vẫn có chút lo âu, nhưng ông ấy không nỡ khiển trách Tiêu Hiểu nặng nề. Thái độ vừa rồi của Tiêu Hiểu cũng cho ông ấy biết rằng không thể nào khuyên được. Tiêu Hiểu nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra là giống như những gì giáo sư Vương nói, rất có chính kiến của mình.

Bỏ đi, dù sao Tiêu Hiểu cũng còn trẻ, đợi đến khi cô vấp ngã trong ngành máy tính, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu khác nghề như cách núi, khi đó đương nhiên cô sẽ quay lại con đường đúng đắn.

Giáo sư Từ đồng ý xong, làm việc cũng rất mau lẹ.

Hôm đó sau khi kết thúc thí nghiệm, ông ấy đã tìm được giáo sư Trần, Trần Lợi.

Máy tính ở nước Hoa tuyệt đối được coi là thứ mới phát triển. Mặc dù Thanh Đại đã mở chuyên ngành máy tính nhưng có rất ít người biết rằng đây rốt cuộc là một môn học như thế nào. Những người đăng ký học hoàn toàn kém xa so với dự trù tính toán.

Toàn bộ khoa tổng cộng mới có mười mấy sinh viên.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 252: Chương 252



Lúc giáo sư Từ tìm được giáo sư Trần, anh ấy đang trầm mặt xem bài tập của các sinh viên. Những sinh viên này chưa từng tiếp xúc với máy tính, thậm chí ngay cả máy tính là thứ gì cũng không biết. Trong mười mấy sinh viên có gần một nửa là bị điều đến, có vài người ôm thái độ qua loa lấy lệ, độ hoàn thành bài tập có thể tưởng tượng được.

Giáo sư Trần càng xem sắc mặt càng đen.

Những sinh viên này không biết tương lai của máy tính, nhưng anh ấy biết rằng nếu như máy tính phát triển thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Dựa theo tin tức mà anh ấy có được, nước M đã nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba, tốc độ tính toán đã đạt đến mỗi giây một tỉ lần. Mà càng tiến hơn một bước là, nước M hiện tại đã có máy tính được hỗ trợ internet. Anh ấy dám khẳng định, máy tính được hỗ trợ internet sau này tuyệt đối sẽ có tác dụng với tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng trong lịch sử phát triển của loài người, thậm chí sẽ lật đổ phương thức phát triển trước đây của nhân loại.

Anh ấy muốn tận lực đuổi theo, tiếc rằng quốc gia còn đang khó khăn, ngay cả kinh phí nghiên cứu cơ bản cũng không có cách nào thỏa mãn được, nhân tài học máy tính cũng không theo kịp, con đường phía trước mờ mịt vô cùng.

“Giáo sư Trần.” Đúng lúc giáo sư Trần đang cau mày lo lắng thì giáo sư Từ đi vào.

“Thầy Từ?” Giáo sư Trần vội vàng đứng lên: “Sao thầy lại đến đây?” Năm nay giáo sư Trần mới chỉ hơn ba mươi tuổi, giáo sư Từ đã hơn năm mươi tuổi rồi, ở Thanh Đại có đức cao vọng trọng, rất nhiều người đều gọi ông ấy là thầy Từ.

TBC

Giáo sư Từ cười ha hả đi vào ngồi xuống: “Tôi đang có chuyện muốn xin cậu.”

“Xem thầy nói kìa, có chuyện gì thì thầy nói một tiếng là được rồi, sao lại còn dùng đến chữ ‘xin’ chứ?” Giáo sư Trần rót cho giáo sư Từ một ly nước, bưng đến trước mặt ông ấy.

Giáo sư Từ uống một ngụm nước, kể ra tất cả mọi chuyện, cuối cùng thở dài nói: “Tôi không tán thành cho em ấy phân tâm đi học máy tính, nhưng em ấy cứ kiên quyết muốn học, ngay cả thầy giáo của em ấy là lão Vương cũng càn quấy theo, tôi cũng không còn cách nào.”

Giáo sư Trần nghe giáo sư Từ nói vậy cảm thấy có vài phần hứng thú: “Ồ? Em ấy thực sự có thiên phú tốt trong ngành Vật lý như lời thầy nói sao?”

Giáo sư Từ dừng lại một chút, trả lời một câu: “Trong ngành Vật lý, thiên phú của em ấy có thể được xem là đáng sợ.” Lão Vương đó đúng là may mắn, sau này ông ấy cũng biết rằng ban đầu suýt chút nữa Tiêu Hiểu đã trở thành sinh viên của Thanh Đại, nhưng sau này lại để cho lão Vương chiếm không một món hời lớn như vậy.

Đôi mắt của giáo sư Trần hơi híp lại, trong giới Vật lý ở nước Hoa, giáo sư Trần là đại danh lừng lẫy, chưa từng thấy ông ấy đánh giá cao một người nào như vậy.

Có điều: “Tôi đồng ý với thầy, chỉ cần em ấy muốn học, tôi sẽ dạy. Nhưng thầy cũng biết đó, khác nghề như cách một núi, em ấy có thể học giỏi Vật lý không có nghĩa là cũng có thể học giỏi máy tính.” Anh ấy phải thanh minh trước, với trình độ coi trọng của giáo sư Từ dành cho Tiêu Hiểu, tránh để đến lúc đó cho rằng anh ấy qua loa lấy lệ.

Giáo sư Từ khoát khoát tay: “Tôi còn mong em ấy sớm ngày quay về chuyên tâm vào Vật lý.”

Nếu đã như vậy, giáo sư Trần cũng không còn gì để lo lắng, coi như dẫn dắt thêm một sinh viên mà thôi.

Giáo sư Trần cho rằng giáo sư Từ trịnh trọng kính nhờ như vậy, có lẽ Tiêu Hiểu sẽ bắt đầu từ giai đoạn dự thính. Nhưng ngày thứ hai khi anh ấy lên lớp đã đặc biệt lưu ý, trong lớp không hề có gương mặt xa lạ nào.

Anh ấy tưởng rằng Tiêu Hiểu sẽ đến tìm riêng mình, nhưng mà đợi rồi đợi cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Anh ấy đoán đối phương chỉ là suy nghĩ nhất thời, có lẽ đã từ bỏ rồi.

Mà Tiêu Hiểu bị cho là đã từ bỏ lúc này đang dạo chơi trong biển sách.

Cô có được quyền hạn có thể tùy ý mượn đọc bất kỳ tài liệu lịch sử nào trong thư viện của Thanh Đại xong liền lập tức lao vào. Mỗi ngày đều ra khỏi phòng thí nghiệm trước ba mươi phút đến thư viện Thanh Đại mượn sách, sau đó chờ Vương Vệ đến đón.

Vì chuyện này, giáo sư Từ còn không ít lần oán trách giáo sư Vương. Giáo sư Vương cũng thường xuyên đáp trả lại, nếu không nhờ có học sinh của ông ấy, hạng mục này có thể tiến hành thuận lợi như vậy được sao? Lão Từ đúng là không biết tự thỏa mãn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 253: Chương 253



Không qua bốn ngày, tài liệu liên quan đến máy tính trong thư viện Thanh Đại đã bị cô đọc qua hết.

Thực ra thì cô chỉ cần mượn đọc là được rồi, nhưng giáo sư Từ đã nhờ giảng viên trong Thanh Đại, người ta cũng đã đồng ý rồi, cô không lộ diện cũng không tốt.

Vì vậy sau khi xem xong những tài liệu liên quan đến máy tính trong thư viện của Thanh Đại, cô cuối cùng cũng tìm đến giáo sư Trần.

Cô tìm đến giáo sư Trần nhân lúc nghỉ trưa, giáo sư Từ và giáo sư Vương biết được kiên quyết muốn đi cùng cô. Lúc bọn họ đến, giáo sư Trần đang ăn cơm trong nhà ăn của Thanh Đại.

“Giáo sư Trần, đây chính là Tiêu Hiểu mà tôi nói.” Giáo sư Từ giới thiệu.

Tiêu Hiểu vội nói: “Chào giáo sư Trần, em là Tiêu Hiểu. Vì để không làm chậm trễ thời gian của thầy nên em đã đọc hết những quyển sách liên quan đến máy tính trong Thanh Đại....”

“Đợi một chút, em nói gì? Em đã đọc xong hết các tài liệu về máy tính trong thư viện của Thanh Đại?” Giáo sư Trần hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.

“Vâng.” Tiêu Hiểu gật đầu đáp.

Nghe vậy ấn tượng của giáo sư Từ đối với Tiêu Hiểu lập tức giảm đi rất nhiều, một cô gái trông tốt đẹp như vậy sao lại có tính huênh hoang khoác lác chứ? Mặc dù những quyển sách liên quan đến máy tính trong Thanh Đại không nhiều, nhưng đó là nếu so sánh với những môn học khác.

Tính toán sơ qua, tài liệu và văn kiện liên quan đến máy tính trong thư viện của Thanh Đại dù có ít hơn đi chăng nữa thì cũng không dưới năm trăm quyển. Bản thân anh ấy cũng cống hiến hơn một trăm quyển, còn là mang từ nước M lúc anh ấy đi du học về.

Mới chỉ trong vài ngày, chẳng lẽ sinh viên này cho rằng đọc sách chỉ là lật qua sách mà thôi?

Nếu như giáo sư Từ đã coi trọng Tiêu Hiểu như vậy, chứng minh rằng trình độ của cô trong ngành Vật lý thực sự không tệ. Nhưng cho dù cô có là thiên tài trong ngành Vật lý đi chăng nữa thì cũng không nên cư xử một cách qua loa lấy lệ như vậy.

“Thầy Từ, thầy vẫn nên đưa học sinh này về đi. Mới chỉ bốn ngày mà em ấy đã đọc xong hết tất cả sách trong thư viện, còn cần tôi làm gì nữa?” Giọng nói của giáo sư Trần có chút cứng nhắc.

Giáo sư Vương thấy học sinh bảo bối của mình bị đối xử như vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi: “Giáo sư Trần, cậu cho là học sinh của tôi đang nói dối sao?”

Giáo sư Trần cau mày: “Chẳng lẽ không phải sao?” Chỉ trong bốn ngày mà hiểu rõ được hơn năm trăm quyển sách, hơn nữa trước đây Tiêu Hiểu còn chưa từng đề cập đến máy tính, điều này có thể sao?

TBC

Giáo sư Vương hừ một tiếng, đang định phản bác thì lúc này Tiêu Hiểu lại kéo ông ấy một cái.

Giáo sư Vương bị kéo như vậy, đành nuốt hết những lời tức giận xuống.

Tiêu Hiểu nhìn giáo sư Trần, nghiêm túc nói: “Giáo sư, nếu thầy không tin em thì có thể kiểm tra thử.”

Tiêu Hiểu rất bình tĩnh, giáo sư Vương thì mặt đầy chắc chắn, giáo sư Từ thì lại có chút chần chừ.

Nhưng giáo sư Vương cũng không phải là người làm việc không có mục đích, thấy ông ấy như vậy, trong lòng giáo sư Trần d.a.o động. Chẳng lẽ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà học sinh này thực sự xem xong hết tất cả tài liệu máy tính?

“Thôi được, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh.”

Bọn họ tìm đến một phòng học để trống.

Giáo sư Trần vốn chỉ định hỏi Tiêu Hiểu một vài câu đơn giản, chỉ cần Tiêu Hiểu có thể biết được một chút kiến thức cơ bản về máy tính, anh ấy sẽ coi như cô không nói khoác.

Lần hỏi này liền trực tiếp hỏi trong hơn hai giờ đồng hồ, đến sau cùng lại biến thành thảo luận cùng Tiêu Hiểu.

Sắc mặt giáo sư Từ vừa đen vừa nặng nề: “Giáo sư Trần, chúng tôi còn phải quay về phòng thí nghiệm, cậu đừng hỏi nữa có được không?”

Giáo sư Trần nghe xong cũng không ngẩng đầu lên: “Giáo sư Từ, giáo sư Vương, nếu các thầy có chuyện thì cứ đi trước đi, tôi không tiễn nữa.”

Sắc mặt giáo sư Từ lại càng đen hơn, khóe miệng hơi giật giật: “Ai muốn cậu tiễn? Tôi muốn đưa Tiêu Hiểu đi.”

“Tiêu Hiểu? Không được không được, Tiêu Hiểu còn phải theo tôi học máy tính, em ấy theo các thầy học Vật lý rõ ràng là đã chọn sai chuyên ngành.” Giáo sư Trần vừa nghe, lập tức bước lên trước một bước, đem Tiêu Hiểu chắn ra sau lưng, che chở rất chặt chẽ, nói như đinh đóng cột.

“Cái gì? Cậu muốn giành học sinh với tôi?” Giáo sư Vương lập tức không vui. Ông ấy cũng biết Tiêu Hiểu thông minh như vậy, nhất định sẽ bị người khác nhớ đến.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 254: Chương 254



Sắc mặt giáo sư Trần cứng đờ, sao Tiêu Hiểu lại trở thành học sinh của giáo sư Vương rồi? Nếu như ban đầu cô đăng ký khoa máy tính thì tốt biết bao. Vừa rồi từ lúc hỏi đến lúc thảo luận, anh ấy cảm nhận được rõ ràng Tiêu Hiểu hiểu rất rõ về máy tính.

“Giáo sư Vương, ngành Vật lý của các thầy có nhiều học sinh như vậy, nhưng thầy nhìn khoa Máy tính của chúng tôi xem, căn bản là không có mấy ai đến học. Người khác không biết giá trị của máy tính nhưng chắc chắn là các thầy biết, nước ngoài đã nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba, tốc độ tính toán đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta rồi, thầy nhẫn tâm nhìn trình độ máy tính của nước Hoa so với nước ngoài càng ngày càng cách xa sao?” Giáo sư Trần khẩn thiết nhìn giáo sư Vương, so về vai về thì giáo sư Vương cao hơn anh ấy, cứng rắn đối chọi thì chắc chắn là không được nên đành quả quyết lựa chọn chính sách dụ dỗ.

Giáo sư Vương khoát tay: “Tiểu Trần, cậu đừng nói những điều này với tôi. Máy tính đúng là quan trọng, nhưng Vật lý lại càng quan trọng hơn. Cơ sở nghiên cứu của Vật lý có thể nói là nền tảng của nghiên cứu khoa học hiện đại. Tiêu Hiểu, mau qua đây, cùng thầy đi về.” Tiểu Trần này, rõ ràng chỉ bảo cậu ta dẫn dắt Tiêu Hiểu một chút. Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại bắt đầu tranh giành học sinh với ông ấy.

TBC

Giáo sư Trần thấy ban đầu giáo sư Vương còn gọi mình là giáo sư Trần, bây giờ lại gọi là Tiểu Trần rồi, khóe miệng hơi giật giật. Về tuổi tác đúng là anh ấy nhỏ hơn giáo sư Vương, nhưng về cống hiến thì không hề ít hơn so với ông ấy. Gọi anh ấy như vậy, rõ ràng là nổi giận rồi.

Nổi giận thì nổi giận đi, chỉ cần có thể để Tiêu Hiểu theo anh ấy đi học máy tính.

Anh ấy đẩy gọng kính, nhìn giáo sư Vương đầy chân thành tha thiết: “Giáo sư Vương, Vật lý đúng là quan trọng, nhưng thiên phú của Tiêu Hiểu rõ ràng là nằm ở máy tính. Các thầy cứng rắn muốn em ấy theo học Vật lý, như vậy là đang làm chậm trễ em ấy.”

“Cái gì?” Giáo sư Vương nghi ngờ là mình nghe nhầm, ông ấy chỉ vào giáo sư Trần kêu lên: “Cậu có biết thiên phú của Tiêu Hiểu ở Vật lý cao đến đâu không? Nếu như em ấy thực sự theo cậu đi học máy tính thì đó mới gọi là lãng phí. Lão Từ, ông đứng ngây ra đó làm gì, không thấy có người đang muốn cướp người của ngành Vật lý chúng ta sao?”

Giáo sư Từ nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người họ, đánh giá của ông ấy dành cho Tiêu Hiểu lại tăng cao lên một bậc nữa. Giáo sư Trần là người dẫn đầu trong việc nghiên cứu và phát triển máy tính đời thứ hai của nước Hoa, không phải cho dù là trình độ gì cũng có thể lọt vào mắt của anh ấy.

Anh ấy tích cực tranh giành với giáo sư Vương như vậy, có thể thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà Tiêu Hiểu đã nắm vững rất sâu sắc về kiến thức máy tính.

Có điều ông ấy là người của ngành Vật lý, đương nhiên sẽ không đứng nhìn Tiêu Hiểu bị giáo sư Trần kéo đi học máy tính được.

“Giáo sư Trần, Tiêu Hiểu vốn đang theo học ngành Vật lý, chỉ là nhất thời hứng thú với máy tính mà thôi, cậu cũng đừng nói những lời này khiến cho em ấy phân tâm. Tiêu Hiểu, nào, qua đây, chúng ta phải đến phòng thí nghiệm rồi.” Giáo sư Từ hòa ái vẫy tay với Tiêu Hiểu, bảo cô mau tới đây.

“Nhất thời hứng thú? Nhất thời hứng thú mà có thể học đến trình độ này? Có thể thấy được thiên phú của bạn học Tiêu Hiểu đối với máy tính ở mức nào. Giáo sư Từ, giáo sư Vương, Tiêu Hiểu thực sự phù hợp học máy tính. Các thầy biết không, vừa rồi lúc tôi thảo luận với em ấy, vậy mà lấy từ trong đó lấy được linh cảm, có mạch suy nghĩ mới đối với máy tính đời thứ ba. Nếu như Tiêu Hiểu đi theo tôi, nói không chừng chúng tôi có thể nhanh chóng nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba. Tin tôi đi, tương lai của máy tính không chỉ nằm ở tính toán, tác dụng mà nó phát huy sau này sẽ vượt xa so với tưởng tượng của các thầy.” Giáo sư Trần vừa nói, tâm trạng vừa trở nên kích động.

“Nhưng thiên phú của Tiêu Hiểu trong ngành Vật lý vẫn tốt hơn. Đừng nói nữa, tôi sẽ không để cậu mang học trò của tôi đi đâu. Tiêu Hiểu, mau đi theo thầy.” Ông ấy nhìn giáo sư Trần đầy phòng bị như đang nhìn một kẻ lừa đảo.

“Vậy chúng ta hỏi ý kiến của bản thân Tiêu Hiểu xem.” Giáo sư Trần thấy giáo sư Từ và giáo sư Vương không chịu buông tha liền chuyển đề tài câu chuyện, ký thác hi vọng trên người Tiêu Hiểu. Anh ấy nặn ra nụ cười thân thiết, giọng nói ôn tồn dụ dỗ: “Bạn học Tiêu, tin tưởng thầy, nếu như em đi theo thầy học máy tính thì sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn. Đương nhiên, chuyện này phải xem ý kiến của em, các thầy giáo đều rất tôn trọng em.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back