Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 100



Tống Tầm Chu về huyện không bao lâu là đã có người đọc danh sách chia việc cho bọn họ. Ai cũng không nghỉ ngơi mà lập tức lên xe về đội sản xuất của mình. Ngày đầu tiên đến đội sản xuất, tim anh đập thình thịch khi nhìn thấy Ngọc Trân,.

Thế giới hình như cũng không u ám đến vậy, cuối cùng anh cũng tìm thấy ánh sáng nơi nông thôn này.

Nhưng cuộc sống ở ký túc xá với hai người bạn cùng phòng cũng không bình thường. Điều kiện sinh hoạt hạn chế đã khiến anh phải sống khổ hai năm.

Tề Ngọc Trân đang nghĩ về chồng mình thì em chồng ngồi bên cạnh lên tiếng:

“Không biết lát nữa mọi người có phải quay về khiêng mấy túi củ cải và bắp cải thảo không. Tiệc mừng năm mới nhà chúng ta cứ như tiệc củ cải và cải thảo vậy. Ngày nào cũng ăn thì thực sự quá dễ ngán. À, nhưng mà em không ngán bắp cải thảo làm sủi cảo thịt heo đâu, củ cải thịt hầm c*̃ng không tệ."

Tề Ngọc Trân:

“Tiệc mừng năm mới ở nhà chị cũng không khác mấy. Suốt mùa đông chỉ ăn hai ba món, không có thức ăn thì đi hái quả dại. Rau củ mùa đông không được phong phú bằng mùa xuân, ăn đi ăn lại chỉ có từng đó. Vậy nên chúng ta mới tích trữ nhiều củ cải trắng và bắp cải thảo."

Muốn mua c*̃ng mua không được.

Hoa Đô là một thành phố tương đối phát triển, mùa đông vẫn có thể mua được thức ăn. Nếu bây giờ đi lên phía bắc thì cơ bản sẽ rất ít nhìn thấy người bán thức ăn.

Mọi người đều trữ đông thức ăn từ tháng chín tháng mười, có khi là cả trăm ký.

Ở quê cô, cải thảo và củ cải trắng được tích trữ nửa năm, không biết có dùng đến hay không nhưng nhất định chúng sẽ xẹp xuống,mất đi lượng nước.

Vậy là mọi người bên ấy lại cùng làm cải ngâm chua. Có rất nhiều gia đình miền bắc là chuyên gia ướp cải thảo, ở quê cô thì các món ăn trữ lạnh cũng khá nhiều.

Đang nói đến chuyện su hào bắp cải thì Tống Tầm Chu đã theo mọi người quay về.

Quả thực họ mang theo rất nhiều túi củ cải trắng, bắp cải thì ít hơn, nhưng hai thứ này vẫn chiếm số lượng nhiều nhất, những món khác chỉ mua có một hai cân.

Tề Ngọc Trân muốn giúp nhưng cũng không biết làm như thế nào. Tống Tầm Chu không cần cô giúp đỡ, bảo cô tiếp tục cùng em trai cắt hoa là được.

Tống Lan Hinh không làm cùng mà hướng dẫn em trai, giúp cậu ấy làm nhanh hơn. Sau khi trang trí nhà ông bà nội xong thì đến nhà mọi người.

Câu đối xuân và hoa giấy khá nhiều, đủ dán cho cả bốn nhà, vậy nên mấy chị em dán ở nhà ông bà đầu tiên.

Bị chị dâu thúc giục nhưng Tống Tầm Kỳ không hề bực bội, cậu ấy chỉ tập trung vào công việc của mình.

Dù ông bà nội nói không cần dán nhưng trong nhà cũng đã đầy hoa giấy, sau đó bọn trẻ lại đi dán ở nhà mình.

Giữa chồng và mấy đứa em, Tề Ngọc Trân lựa chọn các em trai em gái, đi theo binh đoàn nho nhỏ rời khỏi đó.

Trước khi đi cô cũng báo cho chồng một tiếng.

"Chị dâu, chị có muốn dán giấy trang trí lên cửa sổ không?" Tống Lan Hinh hỏi chị dâu một câu.

Tề Ngọc Trân bị hỏi cũng thấy khó xử. Cô cũng muốn dán lên cửa sổ, nhưng chồng lại không ở đây, cô không thể nào dẫn các em vào phòng được.

Cũng may chồng cô đến kịp.

Cô hỏi ý chồng, Tống Tầm Chu cũng nói:

“Mấy đứa dán chỗ khác trước đi, nếu còn dư mới dán cửa sổ phòng anh."

Anh có thể nhìn ra Ngọc Trân muốn dán trang trí cửa sổ. Bình thường họ không ở trong phòng nhiều, lúc quay về nghỉ ngơi cũng phải kéo màn cửa lên, căn bản không nhìn thấy giấy trang trí, vậy thì anh không để bụng chuyện dán giấy.

Nhưng mà anh để bụng chuyện một lũ trẻ con bước vào phòng.

Mấy đứa em không dán nữa. Tống Lan Hinh nghe anh giải thích cũng không nghĩ nhiều, liền cùng các em trai em gái đi chỗ khác dán.

Tề Ngọc Trân đi theo bọn họ, Tống Tầm Chu tất nhiên c*̃ng đi theo bên cạnh. Anh không làm hộ em trai mà chỉ ở bên cạnh nhìn.

Mãi đến khi dán hết ba nhà, Tống Tầm Chu mới nói đưa anh giấy và hồ là được. Anh bảo họ về nhà ông bà trước, để anh tự dán xong sẽ qua sau.

Em trai em gái không nói nhiều, liền đi về nhà ông bà

Tề Ngọc Trân đi theo chồng về đến phòng mới nói:

“Đúng là thông minh, đến em cũng không ngờ đó."

"Em có nghĩ đến cũng không dám nói, chỉ cần anh không ở đây, mọi người sẽ vào phòng chờ em dán hết rồi mới đi về nhà ông bà chung." Tống Tầm Chu nhìn cửa sổ, chọn được vị trí rồi bắt đầu dán giấy trang trí.

Trong lúc chồng đi cắt hoa giấy, Tề Ngọc Trân không lên tiếng. Khi chồng dán xong một tấm, cô mới khen các em trai em gái cẩn thận, cố ý cho để lại hai tấm cho bọn họ.

Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ có thể dán nhưng mọi người lại làm bộ dán hết, cố ý chưa lại hai tấm cho bọn họ.

Tống Tầm Chu:

“Cũng may là hai tấm, nếu chỉ có một thì anh không muốn nhìn, dán hai tấm nhìn đẹp hơn rất nhiều."

Tề Ngọc Trân cười cười, im lặng chờ anh dán xong mới nói tiếp.

"Chúng ta đi thôi." Tống Tầm Chu dán xong tấm thứ hai rồi quyết định trở về.

Tề Ngọc Trân:

“Thật sự là không làm gì sao?"

Không cần ôm hôn luôn hả?

"Không làm gì hết, chờ đến khi nào người em dịu lại đã." Anh không dám làm gì khác.

Tề Ngọc Trân cười rất tươi:

“Tầm Chu nhà chúng ta trưởng thành rồi."

"Như thế đâu gọi là trưởng thành. Chỉ là thay vì thân thì anh quan tâm sức khỏe của em hơn, không muốn thấy em bị bệnh. Cảm giác khi bị sốt không dễ chịu, đắp chăn bông ấm áp lên người đang bị sốt thì không khác gì đặt tảng đá lên ngực, không những thở không nổi mà còn có thể gặp ác mộng."

Tề Ngọc Trân bắt được thông tin mấu chốt:

“Có phải anh cũng từng bị sốt cao không?"

"Đúng vậy, là khi học trung học cơ sở."

Tống Tầm Chu thấy vợ tỏ vẻ lo lắng. Do sự việc đã qua đi, anh không muốn cô lo lắng nên chỉ nói mấy chuyện "hay ho" trong lúc mình bị sốt cho cô nghe:

“Lúc đó cả người anh cứ mê man, ba mẹ cũng đi vào phòng anh hết. Mặc dù có ba mẹ ngồi đó nhưng Lan Hinh lại lớn gan cực kỳ, dám lén dúi một quả trứng gà vào chăn cho anh.”

“Lúc đó anh vẫn có chút ý thức, có cảm giác nó thả cái gì đó vào chăn, nhưng mà anh lại không còn sức mở miệng. Đến khi anh tỉnh táo lại một chút mới phát hiện đó là trứng gà. May là trên trứng không dính đầy phân gà, nếu mà có thì chắc anh sẽ đơn phương cắt đứt quan hệ anh em với nó luôn.”

“Anh nói chuyện này cho ba mẹ, ba mẹ cũng giả vờ giả vịt dạy dỗ nó, hỏi nó có kiến thức cơ bản không? Cho dù một người sốt cao cỡ nào thì nhiệt độ cơ thể c*̃ng không đủ nóng để luộc chính một trái trứng gà. Nếu trứng gà không cẩn thận vỡ nát thì anh có sốt cao cỡ nào cũng sẽ bò dậy đánh nó một trận... Đúng, anh không đánh người, nhưng nếu quả trứng đỏ vỡ trong chăn thì anh rất có thể sẽ phá lệ mà đánh nó.”

“Lan Hinh còn dám cứng miệng nói mình không tính ăn trứng gà, nó chỉ nghĩ là ổ chăn của anh đủ ấm để ấp nở gà con. Cũng coi như biết suy nghĩ nhưng không nhiều, ngay cả quả trứng mình đang cầm là trứng gì nó cũng không biết.”

“Nếu nó nói muốn nhìn xem anh có luộc chính được trứng không thì anh sẽ chỉ tức giận hai ba ngày rồi tha thứ. Nhưng nó lại nói ấp trứng, lúc đó anh cũng tức giận mấy ngày, hơn nữa một thời gian dài anh không ăn được trứng gà, cứ đụng tới là thấy ghê tởm."

Quả nhiên sự chú ý của Tề Ngọc Trân đã bị dời đi. Cô vẫn đau lòng chồng, chỉ là theo một hướng khác:

“Đôi khi em đập trứng gà cũng sợ đập ra quả còn dính máy. Nhưng đối với em mà nói, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy trứng gà là đồ tốt, không thể ăn trứng gà tương đương với thiếu một phần dinh dưỡng. Chuyện này tuyệt đối là Lan Hinh sai, khi còn bé Lan Hinh thực sự quá không hiểu chuyện."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 101



Cô đau lòng nhưng cũng có chút buồn cười, nếu quả trứng mà Lan Hinh cho vào chăn là trứng đã thụ tinh thì có khi sẽ ấp ra gà con thật.

Ở trường cô có một môn chuyên về nghiên cứu chim chóc, trong đó có chuyên môn nghiên cứu tỷ lệ gà mái đẻ trứng.

Trong thư viện cũng có sách vở minh họa gà đẻ trứng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy quá trình ấp nở gà con, phải thông qua sách trong thư viện mới biết điều kiện để ấp nở trứng.

Nhiệt độ trong chăn của anh cũng khá đủ, nhưng mà thời gian chưa đủ, tổng thể mà nói là môi trường ấp trứng "Không đạt tiêu chuẩn."

Biết rõ là Lan Hinh sai, buổi tối đến nhà ông bà nội ăn cơm, Tề Ngọc Trân làm bộ chưa nghe nói chuyện Lan Hinh bắt anh trai ấp trứng. Cô vẫn cười nói với Lan Hinh như thường lệ.

Đến tối đi ngủ, cô mới dỗ dành Tầm Chu.

Sau khi đón năm mới náo nhiệt tại nhà ông bà nội, Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân c*̃ng đón 1 học kỳ mới trên đại học.

Một năm mới, mọi người và chủ nhà bàn bạc và quyết định tiếp tục thuê một năm.

Sau khi thuê xong, Tề Ngọc Trân hỏi chồng một việc:

“Nếu sau này em làm giáo viên, có quyền lợi nhà ở chứ không phải nhà cho thuê thì anh có dọn vào ở cùng em không?"

Khi hỏi thăm công việc giáo viên cần điều kiện gì, cô đã được nghe về quyền lợi nhà ở.

Sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ đến các đơn vị liên quan công tác, những đơn vị đó sẽ sắp xếp nhà cho mọi người.

Những căn nhà đó có thể được thuê với giá cực thấp, cũng có thể mua hẳn lại với giá cực thấp so với giá thị trường.

Ở trường cô cũng có dãy nhà phúc lợi, còn có ký túc xá dành cho công chức không tốn tiền.

Ký túc xá thì cô không nghĩ tới, do diện tích tương đối nhỏ bé, chồng cô lại vô cùng ghét ký túc xá.

Tống Tầm Chu:

“Nếu diện tích quá nhỏ thì phải dùng nhà vệ sinh công cộng, hành lang thì chật chội, nhưng anh đã đăng ký danh sách rồi... Anh cảm giác bây giờ không cần quá nghiêm ngặt, chỉ cần không phải dùng nhà vệ sinh công cộng thì có thể mua hai căn, sửa sang xong thì ở một căn. Nếu cả hai đều là phải dùng nhà vệ sinh chung, không thể làm bồn cầu tự hoại thì chúng ta có thể xin tiền ba mẹ mua một căn vừa ý gần đó. Bây giờ thuê nhà này vẫn được, nhưng ở không quá tự do."

Hành lang và diện tích là chuyện có thể miễn cưỡng chịu được.

Về hành lang, nếu hành lang thật sự quá hẹp, anh sẽ dùng bút lông viết mấy chữ to, viết rõ là không được để giày dép hay đồ đạc trên hành lang rồi dán lên cửa nhà mình. Như vậy sẽ ngăn được một số người vô ý thức lấn chiếm không gian công cộng.

Chuyện khiến anh tức tối nhất là dùng vớ giày bẩn thỉu chiếm dụng không gian.

Tốt nhất là không nên để các hộ ở đối diện nhau, mở cửa nhà ra chính là rào chắn.

Không quá tự do, Tề Ngọc Trân tràn đầy đồng cảm với câu nói này. Mặc dù hai vợ chồng có tình cảm rất tốt, vô cùng yêu nhau nhưng căn nhà thuê này thật sự không quá tự do. Cô đang thăm dò suy nghĩ của anh, thấy chồng nghĩ không khác mình là mấy nên cũng không còn lo lắng:

“Nếu để dành tiền mua cũng được, mỗi tháng chúng ta vẫn còn mấy chục đồng tiền, dành dụm vài năm là đủ."

Bây giờ giá nhà không cao, hai vợ chồng họ hoàn toàn có khả năng mua nhà.

Tống Tầm Chu hỏi vợ thích kiến trúc thế nào.

Tề Ngọc Trân thật sự không có có quá nhiều yêu cầu về nhà ở:

“Nếu là căn nhà anh thích thì em nhất định sẽ thích, em không có yêu cầu nghiêm ngặt về nhà ở như anh... Không phải do em chỉ muốn vung tiền, mà là bởi vì em thật sự không có quá nhiều yêu cầu, trước đó lúc đi xem nhà cho thuê, nếu không có anh bên cạnh thì có khi em bị lừa rồi, em cảm thấy căn nào cũng tốt hết."

Cô đúng có yêu cầu rất thấp về nhà ở.

Tống Tầm Chu hiểu rõ:

“Đến lúc đó em cứ cho anh một vài đề xuất là được."

"Được, em nhất định sẽ nói."

Chớp mắt đã là tháng bảy. Gần một năm không về nhà, Tề Ngọc Trân cũng không gấp gáp, cô tính đợi em gái thi đại học xong mới về.

Cũng đúng lúc chồng cô chuẩn bị viết một bài báo khoa học, cũng được xem là viết luận văn. Vậy nên cô không thể về gấp rút, ít nhất phải chuẩn bị nửa tháng mới rời Hoa Đô được.

Cô chưa từng nghe nói sinh viên năm nhất có thể viết bài báo khoa học, nhưng nếu người đó là chồng cô thì không quá kỳ lạ.

Anh mang về nhà không ít sách, cô thì không chiếm dụng bàn đọc sách nhiều. Cô để anh làm việc, còn mình thì chuyển một cái ghế dựa vào, ngồi gần anh đọc sách hoặc xem báo.

"Tầm Chu, ăn cơm thôi! Anh cứ đánh dấu tiến độ rồi ra ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục lật sách xem tài liệu." Tề Ngọc Trân đứng ở cửa phòng đọc sách gọi chồng ăn cơm.

Tống Tầm Chu đánh dấu xong thì rời khỏi phòng đọc sách.

Do anh bận viết nghiên cứu nên Tề Ngọc Trân chủ động gánh vác trách nhiệm nấu cơm. Chồng cô đã từng nói anh không bận đến mức không có thời gian ăn cơm, anh vẫn nấu cơm được. Anh không phải học sinh ôn thi đại học, không cần gấp như thế.

Tề Ngọc Trân chỉ nói hai học sinh cấp ba cũng không cần cô chăm sóc, cô vẫn có thể lo chuyện cơm nước trong nhà.

Mấy ngày ngắn ngủi, tài nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều. Cô biết mình nấu ăn không quá giỏi nên chỉ làm những món đơn giản ăn với cơm. Nhìn chồng mình ăn cơm với sức ăn bình thường chứ không ăn ít hơn là cô sẽ rất có cảm giác thành công.

Cô thật sợ mình làm cơm khó ăn, khiến chồng ăn không ngon miệng rồi gầy đi.

Mỗi khi về nhà sẽ phải đi thăm hỏi ông bà nội, đi gặp ba mẹ chồng, cô cũng không muốn chồng mình bị chê cười là ốm yếu như vừa ôn thi tốt nghiệp.

Tống Tầm Chu ngồi xuống ăn cơm trưa, anh ăn vài miếng rồi khen Ngọc Trân nấu cơm ngon.

Hai vợ chồng vô cùng thích khen ngợi đối phương. Tề Ngọc Trân đã quen được khen, cô không quá khiêm tốn trước mặt chồng:

“Về sau em sẽ càng nấu ngon hơn. Anh nhớ ăn nhiều nhiều đó, đừng để đói bụng."

Cơm nước xong xuôi, rửa chén, dọn dẹp phòng bếp là những việc Tống Tầm Chu không thể giao cho người khác. Anh cùng Ngọc Trân dọn dẹp xong phòng bếp mới vào phòng làm việc tiếp tục viết văn.

Đến xế chiều, Tề Ngọc Trân lại vào phòng gọi anh ra.

Gọi anh ra uống canh táo đỏ nấm tuyết cô vừa hầm xong lúc sáng.

Cố ý để anh uống lúc xế chiều là do lúc mới nấu xong nó còn quá nóng. Trời cũng nóng nực, vẫn nên để nguội thì uống ngon hơn.

Tống Tầm Chu nghe lời ra ăn canh, cũng nói Ngọc Trân đừng tốn sức nấu canh.

Anh vẫn rất thích Ngọc Trân để ý đến mình.

Uống xong phần xúp hôm nay, hai vợ chồng không về phòng đọc sách mà vào trong phòng ngủ thân mật. Chủ yếu là ôm hôn, chừng mấy phút sau mới cùng đến phòng làm việc.

Tống Tầm Chu rất xem trọng bài luận lần này, quả thật đã tập trung toàn bộ tâm trí vào nó. Nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn thanh tâm quả dục, anh vẫn muốn thân mật với Ngọc Trân.

"Chị! Cuối cùng chị cũng về." Tề Ngọc Liên nhìn thấy chị gái liền nhào tới muốn ôm.

Đã một năm không gặp mặt, Tề Ngọc Trân c*̃ng muốn ôm, nhưng cô lại trốn ra sau lưng chồng rồi nói:

“Chị và anh rể em vừa về, còn chưa tắm rửa nên nhiều mồ hôi lắm, chờ chị đi tắm xong rồi nói chuyện được không? Chị có mang quà cho em, một lát nữa đem qua cho em xem nhé."

Tề Ngọc Liên nghe đến quà cũng không phản ứng nhiều, cô ấy chủ động trở về phòng đợi, không quấy rầy vợ chồng anh chị.

Trước khi chị và anh rể về thì trong nhà chỉ có một mình Ngọc Liên, ba mẹ và anh trai, chị dâu đã đi làm việc.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 102



Tắm rửa xong, Tề Ngọc Trân ôm quà sang phòng em gái, bắt đầu khui từng món ra:

“Ba bộ quần áo mới, cho em một bộ, mẹ và chị Phán Ni mỗi người một bộ. Không biết chị Phán Ni có tăng cân không, nếu không thay đổi thì sẽ mặc vừa. Phiếu mua quần áo là do anh rể và ông bà nội đưa cho chị."

Ông bà không đưa tiền, đưa các loại phiếu mà con cái báo hiếu gửi về cho Ngọc Trân, bảo Ngọc Trân mua mấy thứ cầm về quê, tiền không đủ thì tìm ba mẹ đòi.

Ba mẹ bận rộn đến nỗi không có thời gian rảnh để tiêu tiền, nên để tiền cho mấy đứa tiêu, ông bà nói như vậy.

Tề Ngọc Trân cảm thấy may mắn vì ba mẹ chồng không đến thăm ông bà với cô, nếu để họ nghe thấy những lời do chính ba mẹ ruột mình nói, chắc họ sẽ ấm ức lắm nhỉ?

Ban đầu Tề Ngọc Trân từ chối không nhận, đẩy đưa hai lần, cuối cùng chồng lên tiếng nói cô nhận đi, cô mới nhận.

Phiếu vải dùng để mua quần áo, mua quần áo cho mẹ, em gái và em dâu, không mua cho ba và em trai.

Sở dĩ không mua cho hai đứa em trai là vì một phiếu vải không đủ.

Còn lý do không mua quần áo mới cho ba là vì có mua ông cũng không mặc, lần nào ra ngoài cũng chỉ mặc quần áo cũ.

Ba không mặc, vậy nên cô quyết định sử dụng phiếu vải của ba cho em dâu.

Bao nhiêu năm trôi qua, kích thước hình thể của mẹ và em gái cô không thay đổi nhiều, nhưng cô không biết chắc liệu cơ thể em dâu có thay đổi không.

Nếu em dâu không mặc vừa thì để em gái mặc.

“Chị dâu không mang thai nên không tăng cân, kích thước cơ thể chị ấy không có thay đổi gì nhiều so với hồi đầu, có thể mặc được.” Tề Ngọc Liên trong lên người chiếc áo sơmi mà chị gái đưa cho, chị gái mua đủ độ rộng để cô ấy mặc nó như chiếc áo khoác. Màu sắc không xuyên thấu, cô ấy mặc nguyên cái áo sơmi thế này cũng được.

Sau khi mặc chiếc áo sơmi, cô ấy bày tỏ cảm nhận:

“Chị, áo này mặc thoải mái quá, vải cũng mát nữa!”

Sợi vải tổng hợp, đúng là rất mát.

Tề Ngọc Trân đáp:

“Em không thể mặc nó lúc làm việc, không phải vì sợ không cẩn thận quần áo sẽ bị cứa qua hoặc là bị bẩn, cái chính là khi mặc loại áo này mà đổ mồ hôi sẽ rất khó chịu.”

Cô có áo sơmi vải polyester, cô biết rõ khuyết điểm của loại áo sơmi vải tổng hợp.

“Em biết rồi, chắc chắn em sẽ không mặc nó lúc làm việc. Một bạn học trong lớp em cũng mặc loại áo sơmi này, khá xinh đẹp! Đợi đến khi đi xem thành tích, em sẽ mặc nó.” Trước đây Tề Ngọc Liên chỉ có thể đứng nhìn người khác mặc bằng ánh mắt mong chờ, cuối cùng thì giờ cũng đến lượt cô ấy được mặc quần áo mới.

Trong khi cô em gái vẫn đang mải mê với bộ quần áo mới, Tề Ngọc Trân lấy một bọc kẹo đậu phộng nhỏ ra:

“Trong túi này có hai mươi viên kẹo đậu phộng, cho em hết đấy. Năm ngoái chị đã đồng ý là sẽ mua kẹo đậu phộng cho em. Em đừng ăn một mạch hết, cùng lắm thì mỗi ngày ăn một viên, nếu ăn hết quá nhanh thì dù em có thèm đến mấy chăng nữa, chị cũng sẽ không mua cho em trong vài tháng tới đâu.”

Không để em gái nói cảm nhận, Tề Ngọc Trân đã lấy ra món quà cuối cùng dành cho em gái, đồ dùng văn phòng phẩm.

Cô không mua được nguyên bộ hoàn chỉnh nên đã tự làm một bộ, gồm bút máy, mực nước, sổ tay, thước kẻ và túi đựng bút chì.

Cô mua mực nước ở trong thành, mang từ Hoa Đô về đây thật sự không tiện chút nào, chỉ sợ giữa đường mực bị đổ ra.

Tề Ngọc Liên ôm chầm lấy chị gái, kích động bày tỏ lòng biết ơn.

Thật sự cảm ơn chị!

Tề Ngọc Trân:

“Hôm nay mới đưa mấy đồ dùng văn phòng phẩm cho em có lẽ hơi muộn, nhưng mấy món đồ này có thể dùng lúc đi làm được, không uổng phí đâu.”

“Khi nào đưa cũng được hết, tất cả là tấm lòng của chị gái mà. Chị, đợi tết năm nay chị về nhà, em cũng sẽ chuẩn bị quà cho chị.”

“Được rồi, chị rất mong chờ món quà của em.”

Tề Ngọc Trân đưa cho em gái toàn bộ những món đồ mà cô mua cho cô ấy, sau đó bắt đầu cho em gái xem những thứ khác. Ngoài một bộ quần áo cho em dâu Phán Ni ra, cô đưa tất cả những thứ còn lại cho mẹ, để mẹ giữ hộ. Ngoài quần áo, những thứ khác được chia đều cho cả nhà.

Đợi sau khi em gái xem xong, cô hạ thấp giọng thủ thỉ với cô ấy, hỏi ở chung với Phán Ni có thoải mái hay không.

Nếu ở chung không hoà hợp, Phán Ni đối nghịch với ba mẹ, cô sẽ không đưa quần áo cho Phán Ni.

Phán Ni mang đến cho cô cảm giác khá dễ chịu, nhưng ai biết cô ấy có đối đãi thật lòng với người nhà cô hay không.

Lúc còn đi học, em gái cô thường xuyên không ở nhà, cũng không biết nhiều hơn người chị gái là cô bao nhiêu. Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Tề Ngọc Liên ở nhà đợi, không sốt ruột đi làm ngay, nằm trong nhà nghỉ ngơi, chắc cũng có thể hiểu đôi chút về tính cách Phán Ni.

Dù sao thì cũng có một số người hơi tọc mạch, mẹ cô cũng không nhắc gì đến. Nhưng những người này lại thường xuyên nhắc thi xong có thể ra ngoài đi làm thêm, đừng ở nhà ăn bám suốt.

Tề Ngọc Liên cũng hạ thấp giọng trả lời chị gái:

“Đối xử với em còn tốt hơn mẹ nữa, nhưng chưa bằng chị gái, chị ấy là người đàng hoàng. Chị đưa quần áo cho chị ấy, em không có ý kiến.”

Đôi khi chị dâu còn nói tốt cho cô ấy.

“Vậy thì được.”

Chị gái không hỏi, nhưng Tề Ngọc Liên lại chủ động đề cập đến chuyện thanh niên trí:

“Năm nay thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tiết không tham gia thi đại học, bọn họ cảm thấy thi vào đại học Tỷ Can còn mệt hơn là đi làm. Sầm Vĩ đi thi, mà chưa biết kết quả.”

Năm nay Sầm Vĩ đăng ký thi đại học, tự nhiên Tề Ngọc Liên hy vọng anh ta có thể thi đậu đại học, nhanh chóng rời khỏi đội sản xuất của bọn họ.

Hễ nhìn thấy anh ta là thấy phiền.

Lúc học cấp hai cô sợ anh ta, giờ thì lại thấy anh ta phiền.

An Lâm và Tiết Quốc Thụ cũng không đăng ký tham gia kỳ thi đại học năm nay, Tề Ngọc Trân cũng không quá ngạc nhiên:

“Hai người họ không tham gia thi cũng không sao, chị có cảm giác họ sẽ về nhà sớm. Năm ngoái đã xảy ra một chút chuyện ở tỉnh xa hơn về phía Nam chúng ta, thanh niên trí thức cùng biểu tình, sự việc trở nên nghiêm trọng, nằm trên đường ray, bắt cóc cán bộ… Bị bức đến phát điên, nhóm thanh niên trí thức bất chấp, chuyện gì cũng dám làm. Bây giờ gần như tất cả thanh niên trí thức đã quay về thành phố. Có bọn họ mở đầu, chắc những thanh niên trí thức khắp cả nước sẽ lần lượt quay về quê hương và thành phố của họ. Lần sau gặp thanh niên trí thức An, chị sẽ nói cho cô ấy nghe về tin tức này.”

Cuộc biểu tình của nhóm thanh niên trí thức kia đã gây chấn động cả nước, người nào có thói quen đọc báo chắc chắn sẽ biết tin này, sự việc chiếm giữ vị trí đầu đề các mặt báo suốt một thời gian. Tề Ngọc Trân đã đọc rất nhiều các bài viết về nguyên nhân lẫn kết quả vụ việc, và cả những suy ngẫm về sự kiện đó, cô cảm thấy dù là bài báo do ai viết thì đọc cũng rất hợp lý.

Cá nhân cô là người đứng về phe đối lập, phản đối việc thanh niên trí thức lên núi xuống làng vận động.

Một trăm thanh niên trí thức sẽ không có quá mười người tình nguyện lên núi xuống làng, hơn nữa cô cảm thấy việc lên núi xuống làng vận động rất bất lợi cho việc phát triển các ngành nghề, tổn thất rất nhiều nhân tài trong ngành.

“Vậy là tốt nhất rồi, em không quan tâm Sầm Vĩ, em chỉ hy vọng thanh niên trí thức An có thể quay về nhà càng sớm càng tốt. Rõ ràng cô ấy đang sống rất tốt ở nhà mình, vậy mà lại bị bắt đến chỗ chúng ta để lãng phí bao nhiêu thời gian. Sau khi em lên cấp ba, biết khoảng cách chênh lệch giữa người với người là rất lớn, em không hề tự ti vì hoàn cảnh gia đình mình, em cảm thấy nhà chúng ta vô cùng tốt. Nhưng khi nhìn thấy những bạn học cùng lớp có điều kiện gia đình tốt, mặc quần áo đẹp, thường xuyên đổi dây buộc tóc mới, em lại nghĩ đến thanh niên trí thức An. Cô ấy cũng là cô gái hoàn cảnh tốt như vậy, nhưng cuối cùng lại phải chấp nhận xuống nông thôn chịu khổ.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 103



Tề Ngọc Trân rất vui mừng khi em gái có thể đồng cảm với thanh niên trí thức An, em gái cô trưởng thành thật rồi:

“Ừm, hoàn cảnh của anh rể em cũng tương tự vậy đấy. Nếu bọn họ là phần tử xấu, chị sẽ mắng là bọn họ xứng đáng, mấy loại người này thường xuyên bắt nạt coi khinh các bạn cùng lớp khi học cấp hai, cấp ba. Nhưng hai người bọn họ không giống vậy, họ lương thiện, bản tính không xấu, chị không muốn bọn họ phải chịu khổ.”

“Sầm Vĩ xứng đáng chịu khổ.”

“Đúng là anh ta nên xuống nông thôn để được cải tạo lại cách lao động, mặc dù cải tạo xong vẫn chẳng ra gì.”

Tề Ngọc Trân nói chuyện với em gái cả buổi chiều, đến tối, cô lại bắt đầu tán gẫu với ba mẹ.

Chủ đề của cuộc tán gẫu với ba mẹ có liên quan đến việc cải cách nông thôn.

Cô tới là để thông báo cho ba mẹ biết, trong hai năm tới, thể chế kế hoạch hoá kinh tế chắc chắn sẽ sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử.

Bây giờ ba cô vẫn đang là đại đội trưởng, mỗi năm bầu một lần, ông ấy đã lên nhiệm kỳ mới.

Kinh tế tập thể bị huỷ bỏ, khả năng mấy thuật ngữ như công xã và đội sản xuất cũng sẽ bị huỷ bỏ.

Cũng may là tính tình ba cô khá tốt, ông ấy sẽ không tác oai tác quái trong đội vì cái chức vụ đại đội trưởng này, rất được lòng dân. Nếu không, sau khi văn bản chính thức được tung ra, ba cô rút khỏi vị trí đại đội trưởng, không biết có bao nhiêu người sẽ đến dẫm đạp lên ba cô nữa.

Nghe được tin tức con gái báo, Tề Hồng Quân không nêu quan điểm của mình ngay, Viên Tú Thải rất ủng hộ:

“Thay đổi cũng tốt, thay đổi cũng tốt, thay đổi rồi ba con có thể rảnh rỗi hơn chút. Nếu con gái nói đúng, sau này ông có muốn rút khỏi vị trí đại đội trưởng nhớ đừng tọc mạch chuyện người khác, chỉ cần lo việc nhà mình là được.”

Mấy lời con gái nói rất dễ hiểu, bà ấy cũng hiểu. Chắc chắn sau này vẫn sẽ nộp lương thực lên, nhưng sẽ không để người của đội sản xuất tham gia làm ruộng cùng.

Như vậy không cần lo người nhà nào lười biếng khiến công việc trì trệ, thế chẳng phải tốt sao?

Tề Ngọc Trân phân tích chỗ tốt là chính, nghĩ đến tính cách ba mình, cô nói:

“Ba có thể chỉ cho người khác nhìn ra vấn đề, nhưng đừng bỏ sức làm gì cả.”

Trước mắt cô không đề cập đến chuyện máy móc nông nghiệp, tránh để ba mẹ phản đối, nói ngại đắt ngại vô dụng.

Dù chính sách được sửa đổi thế nào, cô tin ba cũng không rảnh rỗi, thế nên cô quyết định tìm thử xem mấy năm nay có máy móc nông nghiệp cũ nào bị đào thải xuống dưới hay không, cô sẽ nghĩ cách mang về quê cho ba dùng.

Chính sách cải cách và mở cửa càng ngày càng đặt ít hạn chế với bọn họ, trường học có thể ổn định, luân chuyển nhân tài về máy móc nông nghiệp tới các đơn vị nhà máy liên quan, cô tin chắc trong mấy năm nữa, kỹ thuật sẽ tiến bộ không ngừng, giá cả của máy móc nông nghiệp cũng sẽ giảm xuống.

Đến hơn tám giờ tối, mọi người mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Khi về phòng, Tề Ngọc Trân mở cuốn sổ cầm về quê, bên trong có ghi chép những thứ cô muốn làm cho ba mẹ, cho em gái, cho thanh niên trí thức An.

Tề Ngọc Trân sợ quên nên cố tình viết vào cuốn sổ, ngoài việc báo cho thanh niên trí thức An về cuộc biểu tình của thanh niên trí thức, những chuyện khác cô đã làm xong rồi.

Tề Ngọc Trân vừa khép cuốn sổ, cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, đành bước ra mở cửa.

Là em hai Đào Thanh.

Tề Đào Thanh cầm cục xà phòng chưa sử dụng đến cho chị gái:

“Chị, cảm ơn chị đã gửi quần áo cho Phán Ni. Bọn em không có gì tốt cả, chỉ đưa lại cho chị được một miếng xà phòng này thôi. Phán Ni không cho em nói đây là do cô ấy muốn, bảo em nói cái này là quà cảm ơn em trai gửi chị. Nhưng em thấy nói vẫn hơn, thậm chí em còn chưa nghĩ đến chuyện gửi quà cảm ơn tới chị, cô ấy nghĩ chu đáo hơn em nhiều.”

Tề Đào Thanh cũng không quên khen vợ mấy câu.

Tề Ngọc Trân có thể nhìn ra tình cảm tốt đẹp của em trai và em dâu, cô rất vui. Trong nhà, xà phòng cũng là một món đồ khá có giá trị, cô không từ chối, nhận miếng xà phòng:

“Chị đang cần xà phòng, một miếng xà phòng có thể sử dụng rất lâu, em gửi lời cảm ơn tới Phán Ni thay chị nhé.”

Hai chị em hàn huyên mấy câu, sau đó lại ai về phòng người nấy.

Tề Ngọc Trân khóa kỹ cửa, đi vào phòng trong, nói với chồng rằng em hai không nhìn lầm người. Qua một hồi “khảo sát”, cô thấy em dâu hai là người tốt, biết báo ơn.

Như vậy cô sẽ không lo Phán Ni đối xử không tốt với ba mẹ.

Cô không quan tâm tính tình em dâu thế nào, dù là tuỳ tiện, đanh đá, hướng nội… Cái gì cũng được, nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối không được, đó là không được bất hiếu.

Không thể đối xử không tốt với ba mẹ.

Nếu dám đối xử không tốt với ba mẹ thì sau này đừng mong nhận được quà từ cô.

Cô sẽ không tặng quà cho thứ vô ơn.

Tống Tầm Chu:

“Anh cũng không nghĩ em dâu là người xấu, dù gì em ấy cũng biết đưa lại miếng xà phòng làm quà cảm ơn, em ấy không cho rằng việc em tặng quà cho em ấy là lẽ tất nhiên.”

Từ trước đến giờ Tống Tầm Chu chưa bao giờ nghĩ những điều tốt đẹp về người ngài, vậy đủ thấy Phán Ni là người không tệ.

Biết đáp lễ, điều này càng chứng tỏ cô ấy không xấu.

Trước đây, dù người khác thật lòng hay giả dối, Tống Tầm Chu cũng không có bất kỳ phản ứng nào, anh lạnh nhạt quá mức cho phép. Nhưng sau khi ở bên Ngọc Trân, anh không còn thờ ơ về phương diện này như trước nữa.

Anh biết cảm ơn hoặc khéo léo từ chối.

Trước khi đi ngủ, Tề Ngọc Trân xác nhận với chồng một chuyện:

“Anh có chắc là anh đã giải thích toàn bộ với em về chuyện nhờ anh họ tìm “côn đồ” không? Nếu nó mang đến phiền phức gì cho anh họ, chúng ta phải đưa vài thứ qua để xin lỗi đấy.”

Anh họ là Đào Nguyên, chồng chị Phi Phi.

Khó khăn lắm mới về lại quê, Tề Ngọc Trân muốn xử lý đống chuyện “chồng chất”.

Tề Ngọc Trân không ghi chuyện thuê côn đồ vào cuốn sổ, nhưng đó là chuyện cô nhớ như in trong lòng. Cô sợ có tai hoạ ngầm.

Không thể để chuyện này trở thành vết nhơ của chồng.

Tống Tầm Chu:

“Giải thích xong rồi, chuyện đã qua từ mấy năm trước, chỉ cần không ai trong chúng ta nói ra ngoài, chuyện sẽ không có gì hết.”

Thời điểm Tề Đào Nguyên tìm người, anh ấy cũng chưa nói người bỏ tiền điều khiển phía sau là anh. Tề Đào Nguyên không nói, anh cũng không nói, vậy thì người khác sẽ không thể biết chân tướng vụ việc.

Tống Tầm Chu thẳng thắn với Ngọc Trân là vì anh không muốn giấu giếm bất cứ chuyện gì với cô, hơn nữa… Dù có nhìn từ góc độ nào chăng nữa thì Ngọc Trân cũng không thể trách cứ anh vì loại chuyện kiểu này.

Sự thật đúng như anh nghĩ, Ngọc Trân cũng không phải kiểu người tốt với quan niệm không thị phi, cô có những nguyên tắc của riêng mình.

“Được rồi, vậy em sẽ không đi hỏi anh họ chuyện này nữa, tránh để người khác vô tình nghe được lại truyền ra ngoài.”

Có thể là mọi thứ vốn không có chuyện gì, nhưng lỡ cô mở miệng, chuyện từ không có gì lại thành có gì.

Trừ phi anh họ bất ngờ nói gì đó với cô, nếu không cô vẫn sẽ tiếp tục giả bộ như không hề hay biết gì.

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, nghỉ hè năm nay, Tề Ngọc Trân không buồn khi phải rời xa quê nhà như năm ngoái. Bởi vì năm nay cô sẽ quay lại ăn tết vào kỳ nghỉ đông.

Vợ chồng bọn họ là sinh viên, việc ra ngoài với thân phận là sinh viên dễ dàng hơn người bình thường rất nhiều, cũng dễ lấy thư giới thiệu hơn.

Vừa quay lại Hoa Đô, Tống Tầm Chu về đến nhà đã vùi đầu vào viết báo ngay. Trong thời gian ở quê với Ngọc Trân, anh không viết bản thảo chính thức nào, nhưng có suy nghĩ về những luận điểm chính, đánh khá nhiều bản nháp, đến khi về nhà có thể viết bản thảo ngay.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 104



Khi về Hoa Đô, Tề Ngọc Trân có rất nhiều chuyện muốn kể cho ông bà. Cô biết chồng bận viết bản thảo, không thể đưa cô đến nhà ông bà, vậy nên cô đành gạt bỏ suy nghĩ này, đợi đến khi chồng viết xong mới tới nhà thăm ông bà cụ.

Tề Ngọc Trân muốn nói với ông bà về chuyện em gái cô thi đậu đại học, một đại học ở tỉnh.

Gia đình tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho em gái, mời bạn bè người thân họ hàng tới nhà ăn cơm, chúc mừng nhà bọn họ có tân sinh viên thứ hai.

Em gái cô thi đậu đại học, Sầm Vĩ cũng thi đậu. Sau ba lần thi đại học, dường như Sầm Vĩ đã chịu thỏa hiệp, anh ta chọn một ngôi trường chẳng ra gì. Khi nhận được thư báo trúng tuyển, anh ta vội vã thu dọn đồ đạc, bỏ chạy lấy người.

Em gái Ngọc Liên của cô và Sầm Vĩ cùng nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, An Lâm thở dài thườn thượt trước mặt cô. Mặc dù An Lâm tự nguyện từ bỏ việc tham gia thi đại học và trở về thành phố, cô ấy vẫn sẽ gặp khó khăn.

Cô ấy nói với thái độ bi quan, Ngọc Liên thì tốt nghiệp đại học rồi, nhưng cô ấy chưa chắc đã được về nhà.

Tề Ngọc Trân kể đại khái về cuộc biểu tình của thanh niên trí thức cho cô ấy nghe, cô không lặp lại câu nói cô ấy sẽ được về nhà sớm thôi, bởi năm ngoái cô cũng nói lời tương tự như vậy.

Một năm trôi qua, An Lâm vẫn không về nhà.

Hết năm này lại qua năm khác, cuộc đời con người có thể kéo dài được bao nhiêu năm.

Cô đã nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng An Lâm thì vẫn chưa. Cô không thể đứng nói chuyện mà không đau lưng, chỉ có thể nói là lên núi xuống làng vận động là chuyện rất không hợp lý, rõ ràng là lãng phí nhân tài.

Trong mắt cô, An Lâm là nhân tài, không giỏi trong phương diện học hành, thi đại học lần nào trượt lần đó. Nhưng An Lâm lại sở hữu bộ óc khá sáng suốt, linh hoạt, để cô ấy quay về nhà, cô ấy có thể thực hiện mọi thứ tốt hơn.

Tề Ngọc Liên cũng đứng bên cạnh chị gái để phụ hoạ, mặc dù cô ấy thi đậu đại học tỉnh, nhưng cô ấy không nghĩ bản thân là người quá thông minh, chắc chắn không thông minh bằng chị gái và anh rể. Nếu chị gái đã khen thanh niên trí thức An là nhân tài, cô ấy xin đồng tình bằng cả hai tay.

Được một sinh viên, một sinh viên chuẩn mực khích lệ, tâm trạng An Lâm tốt hơn rất nhiều.

Là vàng thì dù đi đến đâu cũng sáng!

Cậu em chồng Tầm Kỳ thi đậu vào đại học Hoa Đô với số điểm gần như tuyệt đối, nhưng mọi người trong gia đình lại cảm thấy đây là chuyện đáng để khích lệ, ngay cả người anh trai cũng rất bình tĩnh.

Nhưng sau khi nghe nói em gái Ngọc Trân là Ngọc Liên thi đậu đại học, ông bà lại khen Ngọc Liên mấy câu.

Bấy giờ Tề Ngọc Trân không ra hiệu ông bà khen Tầm Kỳ, nếu ông bà khen cô thi đậu đại học, cô sẽ bảo ông bà cũng khen cả Tầm Chu.

Không nên chỉ khen một mình cô.

Tình cảm vợ chồng của bọn họ rất tốt, có thể chồng cô không quen với việc được ông bà khen thẳng trước mặt, cũng không quen việc chịu đựng. Mà Tầm Kỳ thì không như thế, cô công khai ra hiệu cho ông bà khen ngợi Tầm Kỳ, có thể Tầm Kỳ sẽ cảm thấy xấu hổ, cho rằng chị dâu cố tình khiến cậu ấy xấu hổ trước ông bà.

Nhưng chắc chắn em chồng cũng cần được khen, lúc sau cô sẽ bảo Tầm Chu khen ngợi em trai.

Nếu đổi lại là Tầm Chu khen thì cậu ấy sẽ không xấu hổ nhiều như vậy, tuy anh trai là người lợi hại nhưng trước mắt vẫn chỉ là một sinh viên, sẽ không tạo quá nhiều áp lực cho em trai.

Cũng may là hai anh em không phải kiểu một người quá giỏi, nếu một người quá giỏi thì rất khó tránh việc bị đem ra so sánh.

“Năm nay về nhà ăn tết, ông bà sẽ cho mấy đứa mấy bao lì xì. Cháu cầm một cái đưa em gái, thi đậu đại học cũng không dễ dàng gì.” Bà biết việc thi đậu đại học là cực kỳ khó khăn với một cô gái nông thôn.

Em gái Ngọc Trân – Ngọc Liên có thể thi đậu đại học chứng tỏ cô ấy đã chịu rất nhiều khó khăn, gửi cô ấy bao lì xì, để cô ấy được vui vẻ hơn.

Tống Lan Hinh ngồi bên cạnh, cô ấy không lên tiếng đòi lì xì, thật sự thì cô ấy cũng không thiếu tiền. Trước khi thi đại học, cô ấy đã làm việc cho một nhà xưởng, tích cóp được ít tiền. Sau khi thi đậu đại học, ba mẹ sẽ gửi phí sinh hoạt theo định kỳ cho cô ấy, vậy nên cô ấy vốn không nhớ thương gì tới bao lì xì.

Tống Lan Hinh chưa gặp Ngọc Liên bao giờ, nhưng cô ấy có thể đoán được Ngọc Liên là kiểu người thế nào thông qua lời kể của chị dâu.

Ngọc Liên thi đậu đại học đúng là không dễ dàng gì, ngôi trường cấp ba mà Ngọc Liên theo học là ngôi trường hàng đầu trong huyện. Lớp Ngọc Liên có tổng cộng mười hai người thi đậu đại học chính quy.

Có thể cảm nhận được rằng đây là trình độ cao nhất về giáo dục của trường cấp ba hiện nay ở huyện bọn họ.

Và Ngọc Liên cũng đạt đến trình độ cao nhất.

Đợi đến lúc anh trai chị dâu về nhà ăn tết, Tống Lan Hinh định sẽ gửi một bao lì xì cho Ngọc Liên. Dựa theo tuổi tác, cô ấy là chị Ngọc Liên, đưa em gái một bao lì xì cũng không có gì lạ.

Tề Ngọc Trân không biết suy nghĩ của cô em chồng, cô không muốn nhận lì xì từ ông bà:

“Không phải năm ngoái ông bà đã hứa sẽ đưa câu chúc xuân cho cháu sao? Có câu chúc tết là đủ rồi, không cần lì xì. Lúc nghỉ hè về quê, cháu có đưa quà cho Ngọc Liên rồi, Ngọc Liên cũng biết phiếu vải mua quần áo là ông bà cho, còn nhờ cháu gửi lời cảm ơn đến ông bà nữa kia.”

Ông nói:

“Câu chúc là câu chúc, bao lì xì là bao lì xì, hai việc khác nhau.”

Tống Lan Hinh cũng phụ hoạ theo:

“Chị dâu, chị nhận đi, Ngọc Liên cũng lớn rồi, cô ấy nên có một khoản riêng của mình, bình thường còn mua đồ ăn vặt nữa.”

Dù gì cũng sắp tới khai giảng, chợ ở Đại học Nông Nghiệp không bày quán vào kỳ nghỉ hè, nhưng khai giảng thì có.

Vừa đúng lúc em trai Tầm Kỳ thi đại học xong, cô ấy sẽ dẫn em trai đi dạo chợ một hai lần, sau này nếu Tầm Kỳ có thời gian rảnh, cô ấy sẽ bắt Tầm Kỳ làm chân chạy mua đồ ăn vặt cho mình.

Ông bà và Lan Hinh đã nói như vậy, Tề Ngọc Trân cũng không từ chối nữa.

Nếu trước lúc về ăn tết mà ông bà quên thì vẫn tốt nhất, còn nếu ông bà nhớ, cô sẽ đưa bao lì xì cho em gái, để em gái tiết kiệm riêng một khoản.

Hai ngày sau khi Tề Ngọc Trân nói với ông bà về chuyện em gái thi đậu đại học, năm học mới bắt đầu.

Vào đầu học kỳ năm thứ ba đại học, Tề Ngọc Trân tới phòng giáo viên của trường để hỏi về các yêu cầu ở lại làm giáo viên.

Tề Ngọc Trân không hỏi được nhiều thông tin hữu ích từ các giáo viên cùng chuyên ngành với mình, cô cần phải đến bộ phận phụ trách nhân sự giáo viên để dò hỏi.

Du Niệm đi hỏi thăm cùng Tề Ngọc Trân, cô ấy không có ý định ở lại trường làm giáo viên mà chỉ đi hỏi thăm với Ngọc Trân mà thôi.

Cũng không thể phủ nhận được việc cô ấy thật sự tò mò về chuyện này, dù gì thì giáo viên cũng có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, nếu yêu cầu không cao, cô ấy cũng có thể suy nghĩ ở lại làm giáo viên ở đây.

Sở dĩ Du Niệm không có ý định đó là vì nghĩ yêu cầu để trở thành một giáo viên tương đối cao, mà với thành tích của cô ấy thì rõ ràng rồi, cô ấy không đủ tư cách.

Dò hỏi gần nửa tiếng đồng hồ, hai người đã biết yêu cầu ở lại trường làm giáo viên là gì.

Không khó để những sinh viên ưu tú muốn ở lại trường làm giáo viên sau khi tốt nghiệp. Trước khi bắt đầu phân công công việc cho sinh viên mới tốt nghiệp thuộc khoá này, họ cần nộp đơn trước, xin xem xét hành chính. Sau khi đơn được thông qua, họ phải làm theo sự sắp xếp của trường học, nhà trường sẽ sắp xếp chương trình giảng dạy cho họ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back