Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 105



Sắp xếp các khóa học vào tháng sáu, tháng bảy, xem bạn sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào. Học kỳ đầu tiên hoặc năm nhất sau khi đi giảng, bạn sẽ dạy môn này.

Trường khai giảng vào tháng chín, sẽ có bài kiểm tra viết và phỏng vấn vào lần gặp đầu tiên của tháng tám.

Từ việc sắp xếp chương trình học đến kỳ thi, sẽ có khoảng một tháng trong khoảng giữa hai khung thời gian này để bạn chuẩn bị, nói chung là không quá gấp gáp.

Dưới tình huống bình thường, với các sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú, bài kiểm tra viết không có gì khó, không cần lo lắng quá mức.

Cuộc phỏng vấn là một kịch bản mô phỏng, cô sẽ đứng giảng bài trên bục và những người phỏng vấn sẽ đóng vai trò là sinh viên ngồi dưới nghe giảng. Nếu xét theo một nghĩa nào đó thì phỏng vấn sẽ khó hơn thi viết rất nhiều.

Nếu các giáo viên tham gia phỏng vấn không ngắt lời cô bằng các câu hỏi và yêu cầu cô dạy theo bản thảo đã soạn trước đó thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng chỉ sợ người phỏng vấn đặt câu hỏi quá đột ngột, cô không phản ứng kịp, thậm chí là thể hiện sự rụt rè.

Không cần quá lo lắng về việc làm theo sự sắp xếp của trường học và không được tự chọn chương trình giảng dạy. Những chuyên ngành không nhận được nhiều sự chú ý của trường học sẽ không có nhiều học sinh, cũng sẽ không có chuyện không đủ giáo viên cho các chuyên ngành này. Đại khái là cô sẽ không bị phân vào những chuyên ngành không được ưa chuộng, có thể cô sẽ được đảm nhiệm chương trình học nào đó thuộc phạm vi chuyên ngành của cô.

Sau một học kỳ, nếu thành tích giảng dạy không được tốt, cô sẽ bị điều chỉnh lại vị trí một lần, phân vào các khoá cơ bản công cộng hoặc môn tự chọn. Đợi đến khi cô đủ năng lực, có thể đảm nhiệm chuyên ngành dạy học, cô vẫn quay lại được.

“Vậy là tôi bị loại ngay từ vòng gửi xe, phải có bảy chữ “sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú”, nhưng tôi chỉ có bốn chữ là “sinh viên tốt nghiệp” mà thôi.” Nghe như vậy, Du Niệm đau đầu.

Đại học không khác gì đầm rồng hang hổ, trước khi vào đại học, Du Niệm cảm thấy thành tích thi đại học của mình cũng không tồi, nhưng sau khi hỏi một hồi, Du Niệm phát hiện ra có rất nhiều người cao điểm hơn cô ấy.

Điểm thi đại học của Ngọc Trân rất cao, ngay cả những sinh viên tỉnh khác cũng không thể phủ nhận thành tích đáng gờm của cô. Ngọc Trân hoàn toàn có thể tới các trường Đại học trọng điểm tốt hơn, nhưng cô lại hướng đến Đại học Nông Nghiệp, nghiêm túc cố gắng trong thời gian học, thật sự khiến người ta phải bội phục.

Chẳng trách có nhiều đàn ông thích Ngọc Trân, ngay đến một cô gái như cô ấy cũng rất thích Ngọc Trân.

Càng hiểu nhiều hơn về cô lại càng thích, cô quá ưu tú.

Chưa đề cập đến việc sự tồn tại quá mạnh mẽ của Ngọc Trân, trong lớp có vài người điểm cao hơn cô, và những người điểm thấp hơn thì học chăm chỉ hơn cô rất nhiều. Sau khi vào đại học, rõ ràng thành tích họ hoàn toàn vượt qua cô.

Tất cả mọi người đều cố gắng, chỉ có mình cô là người lúc nào cũng đạt điểm đậu.

Thành tích trên sáu mươi và dưới bảy mươi điểm, có thể thấy rõ được rằng giáo viên nương tay, cứu vớt cô.

Thực tế có thể là hơn năm mươi điểm chút, nhưng vì biểu hiện ngày thường tốt nên được nâng lên hơn sáu mươi điểm.

Tề Ngọc Trân khá khiêm tốn, cô cảm thấy bản thân cũng chưa đạt đến trình độ ưu tú, nhưng thành tích của cô ở chuyên ngành mình có thể miễn cưỡng coi là ưu tú.

Không có gì cần lo lắng về phương diện xét duyệt hành chính, gia đình cô làm nông dân nghèo mấy đời, ba đời gần đây không có phần tử xấu, chưa từng làm bất cứ điều gì vi phạm dính dáng đến chính trị.

Nếu đổi lại là mấy năm trước, cô không có vấn đề gì cả, nhưng chắc chắn chồng cô sẽ có vấn đề. Ông nội vẫn chưa được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng không quay lại đơn vị, chắc hẳn chồng cô vẫn được tính là con của “năm loại đen*”.

*Năm loại đen: tức là con của địa chủ, phú nông, phản cách mạng, phần tử xấu, cánh hữu.

Tuy nhiên thì giờ không cần lo lắng nữa, ông nội được sửa lại án xử sai, ba mẹ chồng quay lại đơn vị, chồng cũng không được tính là con của “năm loại đen”.

Điều khiến cô lo lắng nhất là buổi phỏng vấn, cô sợ mình sẽ rụt rè khi đứng trước các giáo viên.

Tề Ngọc Trân:

“Thành tích của tôi cũng không quá tốt, chỉ ở mức ổn định trung bình. Tôi sợ đến năm tư sẽ có thêm những điều kiện khác nữa, bây giờ chính sách đã mỗi năm mỗi kiểu, thay đổi thường xuyên.”

Còn hơn một năm nữa, ai biết nó có thay đổi gì mới hay không.

Du Niệm nghĩ ra một biện pháp:

“Vậy hãy nhờ người hướng dẫn phụ trách luận văn tốt nghiệp của chúng ta nói giúp cậu đi. Người hướng dẫn phụ trách luận văn của chúng ta không được coi là giáo viên bình thường, để bọn họ tới phòng giáo viên nói, chắc chắn sẽ có ích.”

Tề Ngọc Trân:

“Đúng vậy, có thể sau này sẽ là đồng nghiệp mà, tốt nhất đừng thay đổi, như vậy sẽ không cần làm phiền tới người khác. Chuyện phiền phức nhất trên đời là nợ ân tình, sau này có nảy sinh mâu thuẫn cũng không thể bốp chát thẳng mặt được.”

Không phải tất cả giáo viên đều là người tốt, trong một tập thể nào cũng có người tốt người xấu thôi.

Đợi đến năm tư, ai cũng cần kiếm sống, đừng quá ngây thơ.

“Có lý, cậu nhớ nộp đơn xin, cũng nhớ là phải nói rõ với người hướng dẫn làm luận văn chuyện cậu muốn ở trường giảng dạy. Tránh để đến lúc đó thông báo không đúng chỗ, cậu lại bị phân đến đơn vị khác.”

Tề Ngọc Trân:

“Tôi sẽ nộp đơn xin ngay khai giảng năm thứ tư, năm cuối ai cũng bận cả.”

Du Niệm:

“Tôi thì để mặc trường phân đi đâu thì đi vậy, phân đến đâu thì vận mệnh của tôi ở đó, miễn là không bị phân đến nơi quá xa xôi là được. Tôi hy vọng là nó sẽ gần chút, để tôi có thể về nhà ăn cơm mỗi ngày, nếu mỗi ngày không được thì mỗi tuần.”

“Tôi cũng hy vọng cậu được phân đến nơi gần nhà, như vậy sau này chúng ta muốn gặp nhau cũng không có phiền phức gì cả. Tôi rất muốn biết ngày thường đơn vị cậu làm công việc gì.”

So với tất cả các khả năng, cô vẫn coi trọng kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hơn là lưu luyến gia đình, làm giáo viên không ảnh hưởng đến việc cô muốn tìm hiểu công việc của bạn tốt và các bạn học cùng lớp.

“Tôi cũng muốn biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.”

Về đến nhà, Tề Ngọc Trân nói tin tức mình hỏi được với chồng.

Tống Tầm Chu đã viết xong và nộp bản thảo lên trên, vậy nên anh có thừa thời gian để nghe cô nói về chuyện muốn ở lại trường giảng dạy.

Nghe nói yêu cầu phải tuân theo sự sắp xếp của trường học, anh hỏi:

“Là chọn trong chuyên ngành nông nghiệp hay cả khoa Nông học? Liệu em có bị phân công giảng dạy về mấy môn thuộc chuyên ngành máy móc nông nghiệp không?”

Đến bây giờ anh vẫn không thể tin tưởng người khác phái trong trường học, ngay cả người cùng phái cũng vậy.

“Sắp xếp em giảng dạy về chuyên ngành nghề làm vườn, không thể sắp xếp em giảng chuyên ngành máy móc nông nghiệp được, em đâu có hiểu gì về chương trình học máy móc nông nghiệp. Nếu họ phân em dạy chương trình máy móc nông nghiệp thật, em sẽ đi “kháng nghị”. Cả kể họ có cho em một tháng, em cũng không thể học được để đạt đến trình độ đi thi.” Tề Ngọc Trân thấy may mắn vì lúc trước chồng cô đã khuyên cô quay lại.

Tỷ lệ trượt môn của khoa máy móc nông nghiệp cao hơn nhiều so với khoa Nông học của bọn cô. Trong một số chương trình học, giáo viên có muốn vớt sinh viên cũng không thể vớt được, vì quy định của khoa khá nghiêm ngặt.

Tống Tầm Chu:

“Không bị phân đến chuyên ngành máy móc nông nghiệp là được rồi, đỡ bị mấy nam sinh trêu chọc.”

“Có đùa cũng phải để ý đúng mực, nếu có ai trêu đùa quá trớn, em sẽ lén nhớ kỹ mấy bạn học nam đó, kết quả thi cuối kỳ của chúng không đạt tiêu chuẩn, em sẽ đánh trượt môn. Nếu tới tìm em, em sẽ cho kẻ đó cơ hội thi lại, hy vọng là lần thi lại ấy sẽ khiến kẻ đó nhớ kỹ bài học ấy.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 106



“Ngọc Trân nhà chúng ta biết chơi xấu rồi.” Tống Tầm Chu cười, nhìn cô với vẻ cưng chiêu.

Tề Ngọc Trân giả vờ tức giận:

“Chơi xấu đâu chứ, em chỉ đang “thay trời hành đạo” thôi.”

“Được rồi được rồi, là thay trời hành đạo.” Tống Tầm Chu nhéo má cô, nụ cười tươi hơn bao nhiêu.

Suýt nữa anh quên thời điểm Ngọc Trân thành giáo viên khi đó, nào có mấy giáo viên vâng vâng dạ dạ trước mặt học sinh?

Có thì có, nhưng chắc chắn Ngọc Trân không phải kiểu giáo viên như vậy. Anh có thể yên tâm về phương diện này.

Tề Ngọc Trân hừ một tiếng, quyết định sẽ không để ý tới chồng trong năm phút.

Nhưng chưa đến hai phút sau, cô đã bị chồng cù đến mức bật cười vì buồn.

Học kỳ cuối của năm 3, các bạn học cùng lớp được phân nhóm lại để làm luận văn, mỗi nhóm vẫn là mười người. Luận văn tốt nghiệp của họ cần chọn một loại cây trồng để nghiên cứu.

Năm nhất, trong môn thực hành Tề Ngọc Trân đã chọn cây ngô, năm 3 cũng có lớp thực hành, năm 3 không được trùng với năm nhất nên cô đổi thành gieo trồng khoai lang, cô biết khoai lang dễ trồng hơn cây ngô.

Để cho ổn thỏa, cô đã chọn khoai lang làm cây trồng nông nghiệp cho luận văn tốt nghiệp. Du Niệm không chút nghĩ ngợi, chọn khoai lang theo Tề Ngọc Trân. Thật đáng tiếc, hai người đều chọn khoai lang, nhưng không được phân vào chung một nhóm, không cùng một giáo viên hướng dẫn luận văn.

Vì liên quan đến đề tài thu hoạch gieo trồng, nên sẽ tiến hành chọn đề tài luận văn vào năm 3, mười người chung nhóm cần phải chọn đề tài trước khi bắt đầu trồng khoai lang, một nhóm đều nghiên cứu khoai lang, nếu chọn đề tài trùng nhau, giáo viên hướng dẫn sẽ yêu cầu chọn lại đề tài.

Tề Ngọc Trân rằng cửa ải chọn đề tài có khả năng không được thông qua, cô về nhà tìm tòi phương hướng nghiên cứu khoai lang, thậm chí còn cầu cứu người thân và bạn bè.

Người đông sức lớn, trước khi nộp tên đề tài, cô đã liệt kê ra hơn mười mấy cái đề tài, đều không tính là quá chuyên sâu, nên việc tìm tài liệu không quá khó khăn.

Lan Hinh tốt nghiệp cùng năm với cô, Lan Hinh không cần thực hành trồng trọt, nên không cần thiết chọn đề tài luận văn vào năm 3, cô ấy bèn đề xuất ý tưởng giúp người chị dâu này, nói rằng khi nào đến lượt cô ấy chọn đề tài, hi vọng chị dâu có thể đóng góp ý kiến cho cô ấy. Tề Ngọc Trân vui vẻ đồng ý.

Trước khi nộp đề tài đã chọn cho giáo viên hướng dẫn, cô còn cho Du Niệm xem phương hướng nghiên cứu của mình, cô tỏ ý chỉ cần một đề tài có thể sử dụng, sau khi đã xác định, những đề tài còn lại đều có thể cho Du Niệm tham khảo.

Du Niệm vốn còn đau đầu, cảm thấy đề tài mình nghĩ ra không sát với thực tế, có thể không được thông qua, nhìn thấy đề tài Ngọc Trân chọn, bỗng nhiên nảy sinh cảm hứng.

Có bạn học trong nhóm còn hành động nhanh hơn cô, đã mang đề tài của mình đi tìm giáo viên hướng dẫn rồi, nhưng mà không được thông qua. Giáo viên hướng dẫn sẽ không hướng dẫn chọn đề tài, thật là khó khăn. Sau khi cho Du Niệm xem đề tài, Tề Ngọc Trân đi tìm giáo viên hướng dẫn luận văn của mình.

Giáo viên hướng dẫn luận văn là người cô quen, trước đây khi làm việc giúp cố vấn, cô giúp giáo viên này lấy bưu kiện hai lần, sau đó giáo viên này còn dạy lớp của họ một học kỳ.

Khi cô tìm giáo viên hướng dẫn, đúng lúc giáo viên ấy không bận, có thời gian rảnh giúp cô xem đề tài. Không thể không nói đoàn cố vấn của cô thật sự rất mạnh, theo quan điểm của giáo viên, mười mấy đề tài luận văn đều có cơ sở thực tế, xem xong, giáo viên còn đưa ra một số ý kiến cho cô, giúp cô loại trừ một vài đề tài vẫn còn quá cao siêu đối với giai đoạn đại học.

Nói tóm lại là loại trừ một số đề tài tốn nhiều thời gian, còn lại do cô tự mình chọn. Thực ra Tề Ngọc Trân đã có định hướng, chẳng mấy chốc đã chọn được đề tài mình muốn chọn.

Hội đồng tổ chức luận văn tốt nghiệp của trường học quy định được can thiệp quá mức vào việc chọn đề tài luận văn của sinh viên, không được trực tiếp đưa ra phương hướng, cần để cho các em tự suy nghĩ. Nếu bản thân sinh viên đã xác định được đề tài rồi, giáo viên hướng dẫn vừa vặn rảnh rỗi, nên nói thêm vài câu lưu ý khi viết luận văn với sinh viên Tề Ngọc Trân này, đồng thời để cô chép lại cách thức trình bày luận văn.

Lần này Tề Ngọc Trân thu thập được đầy đủ thông tin. Ra khỏi văn phòng của giáo viên hướng dẫn, cô đi tìm Du Niệm ngay và chia sẻ toàn bộ thông tin mình nhận được với cô ấy.

Về cách thức trình bày luận văn, cô đặc biệt nói rõ rằng quy định của hai giáo viên có lẽ sẽ có điểm khác nhau, cô ấy phải tự mình hỏi thêm, đừng để đề tài được thông qua, hình thức trình bày lại không được thông qua.

Du Niệm nghe xong:

“Cậu đừng chủ động nói với các bạn học trong nhóm rằng đề tài của cậu đã được thông qua, tôi cũng sẽ bảo mật cho cậu, để tránh các bạn học trong nhóm biết đề tài của cậu đã được thông qua, muốn sao chép đề tài của cậu."

Làm bạn tốt của Ngọc Trân, thực sự hạnh phúc quá đi! Người khác không thể sao chép, cô ấy lại có thể sao chép một cách công khai!

"Ừm, tôi chỉ nói cho một mình cậu thôi, tất cả các đề tài của tôi đều có thể sử dụng được, giáo viên đã giúp tôi loại trừ vài cái, cậu chọn từ trong những đề tài còn lại nhé." Cô đã thông qua, nên giao lại danh sách đề tài cho Du Niệm.

Du Niệm nhận lấy tờ giấy:

“Chắc chắn không thể chọn giống như đúc, chờ tôi suy nghĩ kỹ hai ngày rồi mới đi tìm giáo viên hướng dẫn."

Mặc dù không cùng một giáo viên hướng dẫn, nhưng để cẩn thận, Yu Nian vẫn chuẩn bị tự mình động não. Không thể hoàn toàn sao chép đề tài của Ngọc Trân.

Học kỳ dầu của năm 4 kết thúc, phần lớn các bạn học cùng lớp đều được sắp xếp công việc, ngoại trừ một số người chọn đi theo thầy cô tiếp tục làm nghiên cứu và chuẩn bị ở lại trường làm việc, học kỳ sau cơ bản sẽ không ở lại trường nữa.

Những sinh viên ra trường, bản thân không có cách nào lựa chọn đơn vị được phân đến, nhưng trước khi bố trí sẽ thống kê nguyện vọng của bọn họ, muốn ở lại Hoa Đô công tác hay quay về quê làm việc.

Lựa chọn này vẫn khá nhân đạo, Du Niệm là người bản địa Hoa Đô, cô ấy không hề do dự lựa chọn ở lại Hoa Đô làm việc, thành công vào thực tập tại ngành nông nghiệp ở địa phương.

Sinh viên chuyên ngành Nông học, ngoại trừ người bản địa Hoa Đô, rất ít người chọn ở lại Hoa Đô làm việc, đều điền quê hương.

Là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp có thể nhận được thân phận cán bộ, quốc gia sẽ phân họ đến các ngành liên quan ở tỉnh thành, về lại quê hương là lựa chọn rất tốt. Ngược lại, ở lại Hoa Đô khó mà đạt được thành tựu nổi bật, cạnh tranh quá gay gắt. Du Niệm không có chí hướng quá lớn, có thể ở lại Hoa Đô là cô ấy đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

"Niệm Niệm, tốt nghiệp rồi gặp lại, rảnh rỗi đừng quên xem lại luận văn của mình."

Du Niệm rời trường vào ngày hôm nay, Tề Ngọc Trân đặc biệt tiễn cô ấy đến bên xe.

Trước kỳ nghỉ đông của năm 4, khoai lang đã được trồng thành công, bản thảo luận văn cũng đã hoàn thiện, sau đó vào cuối tháng sáu cô về trường bận bảo vệ luận văn và làm thủ tục tốt nghiệp.

Học kỳ sau của năm 4, cô là là người nhàn rỗi nhất trong lớp, biết cô thật sự rất rảnh rỗi, giáo viên hướng dẫn còn hỏi cô có muốn tìm việc gì làm không, Tề Ngọc Trân hỏi trước là việc gì.

Khi cô biết công việc đó là dạy môn tự chọn cho sinh viên năm nhất, trả lương theo giờ, cô đã xác nhận với nhiều lần giáo viên hướng dẫn, không có bằng tốt nghiệp có thể dạy môn tự chọn cho sinh viên không?

Giáo viên hướng dẫn đã đưa ra câu trả lời khẳng định, chủ yếu là đơn xin ở lại trường của cô đã được thông qua, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau nửa năm nữa cô có thể trở thành giảng viên chính thức, dạy môn tự chọn còn có thể tích lũy kinh nghiệm giảng dạy, khi cô trở thành giảng viên chính thức sẽ không quá căng thẳng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 107



Khi sinh viên trường họ đăng ký học môn tự chọn, môn tự chọn sẽ không ghi chú tên giảng viên, sinh viên đã đăng ký học môn tự chọn của học kỳ sau, giảng viên là ai không cố định, kỳ nghỉ đông mới sắp xếp giảng viên.

Tề Ngọc Trân biết các môn học tự chọn của trường mình đều diễn ra vào buổi tối, trước khi đồng ý, cô thử dò hỏi ý kiến của giáo viên hướng dẫn về vấn đề sắp xếp chỗ ở, cô vẫn luôn ở ngoài trường, môn tự chọn lại vào buổi tối, việc di chuyển không được thuận tiện cho lắm.

Về vấn đề chỗ ở, giáo viên hướng dẫn đã chỉ cho cô một con đường sáng, bảo cô nộp đơn lên bộ phận quản lý chỗ ở của trường.

Năm ngoái, trường học mới xây không ít nhà ở phúc lợi, cô nộp đơn ngay bây giờ, có thể sẽ được sống trong tòa nhà mới.

Giáo viên hướng dẫn còn dặn cô nhớ mang theo chứng nhận giáo viên do bộ phận cung cấp, nếu được thông qua xét duyệt thì cô có thể ở trong tòa nhà mới rồi.

Tề Ngọc Trân chưa có về nhà bàn bạc với chồng, cô mang tâm trạng kích động rời khỏi văn phòng giáo viên hướng dẫn, đến văn phòng bộ phận liên quan đến chỗ ở để hỏi về nhà phúc lợi.

Cô hỏi nhân viên công tác có cần đợi đến tháng 8 sau khi cô nhận được kết quả phỏng vấn thi viết, mới có tư cách điền vào đơn xin nhà phúc lợi hay không.

Nhân viên nhìn vào tài liệu cô đưa, nói thẳng không cần, bởi vì sau khi kết thúc công việc xét duyệt, bộ phận giảng viên tức khắc đưa danh sách cho họ rồi, trong đó có tên Tề Ngọc Trân.

Có nghĩa là, cô đã có suất nhà ở phúc lợi từ lâu, sau khi điền xong đơn xin, cô có thể hẹn thời gian đi xem nhà. Phía trước cô cũng không có ai xếp hàng chờ nhà ở, cô thích căn nào thì chọn căn đó.

Trường học mới khôi phục công tác giảng dạy bình thường chưa được mấy năm, lại xây dựng thêm nhiều nhà phúc lợi, nhà phúc lợi dồi dào, việc phân chia nhà ở tạm thời không tính đến thâm niên và lý lịch giảng dạy của giáo viên, chỉ tính đến số lượng thành viên trong gia đình.

Sau khi biết có quyền lựa chọn, Tề Ngọc Trân mặc kệ có phân chia công bằng hay không, điền số lượng thành viên gia đình là 2. Khai báo trung thực, không tính đến đứa con chưa chào đời.

Nhà ở của trường học phân dù tốt nhưng cũng không đến mức quá xuất sắc, chờ đứa bé lớn hơn, hai vợ chồng chắc chắn sẽ có một ít tiền tích lũy, có thể mua căn nhà lớn hơn để ở.

Du Niệm nhìn Ngọc Trân vừa đến mùa đông sẽ mặc dày như gấu:

“Trên miệng mình thì đồng ý xem luận văn, thực tế là sẽ không xem. Cậu cũng vậy, đừng để sinh viên bắt nạt, may mà môn tự chọn không có nhiều người nghe giảng, nếu chồng cậu có thời gian, có thể để anh ta đến nghe cậu giảng, ngồi ở hàng đầu, như vậy cậu sẽ không căng thẳng nữa."

Cô ấy biết học kỳ sau Ngọc Trân sẽ đi làm giáo viên môn tự chọn, môn tự chọn mới được mở trong hai năm gần đây, bởi vì diễn ra vào buổi tối, thực sự bất tiện với những giáo viên có nhiều tiết học ban ngày, nên không có nhiều giáo viên sẵn sàng nhận dạy môn này, sinh viên cũng không mấy tích cực lên lớp.

"Buổi học đầu tiên anh ấy sẽ đi cùng tôi." Cô sẽ không nói với Niệm Niệm chuyện Tầm Chu chủ động muốn đến lớp học cùng cô.

Hai vợ chồng đã chọn xong nhà ở, trường học hết sức hào phóng, hai vợ chồng có thể chọn căn nhà mình muốn từ những căn nhà phúc lợi có diện tích từ bốn mươi đến sáu mươi mét vuông.

Tống Tầm Chu không chút do dự lựa chọn căn nhà vệ sinh riêng, tức là căn nhà mới được trường xây dựng hai năm trước, diện tích năm mươi mét vuông, không có bồn cầu có nút xả nước, nhưng có bệ xí xổm, không cần tự mình đi đổ bô.

Tề Ngọc Trân vẫy tay chào tạm biệt Du Niệm, Du Niệm ngồi vào xe khách, xe khách khởi hành rồi mà Tề Ngọc Trân vẫn đứng đó mãi chưa rời đi.

Giờ đây có thể coi như là mỗi người một ngả rồi nhỉ? Sinh viên từ năm nhất đến năm 3 đã được nghỉ đông, sinh viên năm 4 cũng lần lượt ra trường, trường học vắng vẻ hơn nhiều.

"Ngọc Trân, về nhà thôi." Tống Tầm Chu đang mua đồ ăn gần nhà xe, anh mua xong quay lại, thấy Ngọc Trân vẫn đứng gần nhà xe, anh lên tiếng gọi cô.

Giọng nói của chồng kéo Tề Ngọc Trân ra khỏi tâm trạng buồn bã, cô dắt tay chồng:

“Hai ngày nữa chúng ta đi mua bàn làm việc được không?"

Hai vợ chồng đã dọn về nhà mới, vừa dọn vào, đồ dùng trong nhà không nhiều lắm, đồ đạc lớn chỉ có giường và tủ quần áo, còn lại cần mua sắm dần dần. Nhà mới không có phòng làm việc, cô dự định đặt bàn làm việc trong phòng ngủ.

Tống Tầm Chu:

“Được thôi, mua thêm một số kệ sách tự lắp ráp nhỏ, chúng ta tự lắp đặt xong rồi đặt trong phòng khách."

Hai vợ chồng vừa thảo luận về đồ đạc trong nhà vừa cùng nhau đi về nhà.



Môn học tự chọn của Tề Ngọc Trân dạy là Về sâu bệnh gây hại cho cây nông nghiệp.

Môn Sâu bệnh hại được đưa vào chương trình đào tạo của chuyên ngành Nông học, môn tự chọn không cần dạy quá sâu, dạy đơn giản một chút cũng được rồi.

Dù gì đây là lần đầu làm giảng viên, sau khi nhận được nội dung khóa học tự chọn, chỉ cần không ra ngoài thăm họ hàng, Tề Ngọc Trân đều ở nhà soạn giáo án, trước khi ngủ tưởng tượng cảnh mình sẽ giảng dạy.

Sinh viên năm hai bắt đầu học môn tự chọn từ tuần thứ ba của học kỳ, môn tự chọn có tổng cộng mười hai tiết mỗi kỳ, mỗi tiết một giờ. Tiền lương cho mười hai giờ dạy không nhiều, nhưng là một giảng viên mới, Tề Ngọc Trân vẫn sẵn lòng dành nhiều thời gian để chuẩn bị.

Thời gian dạy môn tự chọn của cô là từ bảy giờ đến tám giờ tối. Ngày dạy tiết đầu tiên, Tề Ngọc Trân ăn tối xong liền cùng Tống Tầm Chu đến phòng học.

Tống Tầm Chu cầm phấn, bảo Ngọc Trân đứng xa một chút, anh tự tay che mũi và miệng, bắt đầu vẽ các loại sâu bệnh cần nhận biết hôm nay lên bảng.

Tối nay chủ đề là sâu bệnh hại lúa, học sinh trong lớp đều thuộc khoa Nông học, nhưng không phải tất cả đều học chuyên ngành Nông học, còn có sinh viên từ các chuyên ngành khác, như chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Sinh viên chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp về cơ bản sẽ không tiếp xúc với môn Sâu bệnh hại này, nhà trường cũng sẽ không chuẩn bị sách giáo khoa riêng cho môn học tự chọn. Tề Ngọc Trân muốn mọi người biết các loại sâu bệnh, nên dự định vẽ chúng lên bảng.

Chủ yếu cần vẽ đơn giản, cô không thể dùng phấn vẽ chi tiết từng con sâu, chỉ định vẽ các đặc điểm chính của các loài sâu bệnh.

Có khi cô vẽ xấu cũng sẽ tạo ra hiệu ứng khác biệt cho lớp học.

Chồng cô biết cô dự định vẽ sâu bọ, đã chủ động nhận nhiệm vụ vẽ giúp.

Trời biết anh đã khổ sở thế nào khi nhìn vào hình ảnh sâu bệnh để luyện vẽ đơn giản, lý do nhận việc này chỉ là không muốn Ngọc Trân phải nhảy lên bục giảng để vẽ.

Nếu Ngọc Trân biết suy nghĩ của chồng, chắc chắn sẽ nhảy lên đánh anh một trận.

Cô không lùn!

Hoà Đô không phải là nơi của những người cao lớn, bảng đen có chiều cao vừa phải!

Cô chọn năm loại sâu bệnh hại lúa phổ biến, có hai loại sâu bám vào lá lúa, chồng cô đã vẽ cả lá lúa, trông rất sống động!

Cô vốn định vẽ đơn giản, không ngờ chồng cô lại vẽ giống hệt như trong hình.

Còn là dùng phấn để vẽ, không biết độ khó đã tăng lên bao nhiêu lần.

Sau khi vẽ xong năm loại sâu, Tống Tầm Chu tạm thời rời lớp học để rửa tay.

Dạy xong, họ sẽ đi tắm ở nhà tắm của trường, nếu không tắm được thì về nhà rửa mặt và gội đầu.

Cảm giác bụi phấn rơi lên người thật sự rất khó chịu.

Tống Tầm Chu trở lại và ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, có thể nói là khu vực bị bụi phấn tấn công nhiều nhất.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 108



Ổn định vị trí, Tống Tầm Chu bắt đầu bận rộn với công việc của mình, anh học chương trình năm năm, năm nay chưa thể tốt nghiệp, nên vẫn còn nhiều nhiệm vụ học tập phải hoàn thành.

Ý của Ngọc Trân là khi vào lớp, hai người cố gắng không giao tiếp, giả vờ là quan hệ thầy trò bình thường.

Hai người ngồi xuống, dù rất gần nhau nhưng thực sự không có một chút giao tiếp nào.

Tề Ngọc Trân xem giáo án của mình, còn Tống Tầm Chu đang viết tài liệu.

Cho đến khi học sinh lục tục kéo đến, Tống Tầm Chu vẫn không thay đổi vị trí.

Anh không thích vị trí ngồi hiện tại lắm, nhưng vì giảng viên dạy là Ngọc Trân, là cô ấy, anh bỗng thích vị trí đang ngồi.

Chỗ của anh rất nổi bật, chỉ có lác đác vài sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng đều ngồi sát cửa sổ hoặc sát lối đi, hoàn toàn không ngồi ở giữa.

Trong tiết học đầu tiên, Tề Ngọc Trân không điểm danh, đến giờ là bắt đầu dạy.

Biết rõ mọi người sẽ không quá nhiệt tình với môn học tự chọn, cô liền hỏi các sinh viên bên dưới, có ai biết những con sâu được vẽ trên bảng là sâu gì không?

Trên bảng vẽ các loài sâu bệnh, mà không ghi chú tên.

Tề Ngọc Trân vừa hỏi xong đã định tự mình nói ra đáp án, không ngờ lại có sinh viên nhiệt tình trả lời câu hỏi.

Tiếng của sinh viên to hơn nhiều so với cô, cô nghe rất rõ, đợi đến khi các sinh viên yên tĩnh lại, Tề Ngọc Trân gật đầu xác nhận, cho biết câu trả lời là chính xác.

Chồng cô vẽ quá chi tiết, chỉ cần là sinh viên đã học qua về các loài sâu bệnh đều có thể nhận ra những loài sâu nào được vẽ trên bảng.

Vì có sinh viên sẵn sàng tương tác, Tề Ngọc Trân tiếp tục đặt ra vài câu hỏi nữa để mọi người trả lời.

Tống Tầm Chu cúi đầu nhìn tài liệu, trông có vẻ không chú ý lắng nghe, nhưng thực ra anh còn nghe kỹ hơn bất kỳ ai.

Phong cách dạy học của Ngọc Trân khiến anh nghĩ đến cô giáo mầm non dạy trẻ con tập nói và nhận biết chữ.

Anh không nhớ rõ về thời gian ở nhà trẻ mẫu giáo, bây giờ cảm thấy như mình đang ở mầm non.

Hỏi xong vài câu hỏi, Tề Ngọc Trân bắt đầu giới thiệu chi tiết về năm loài sâu bệnh sẽ giảng hôm nay.

Cô chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đến mức có thể giảng mà không cần nhìn vào giáo án.

Kiến thức về sâu bệnh được cô trình bày một cách trôi chảy, cô chuyên nghiệp như một chuyên gia về sâu bệnh.

Có lẽ vì giọng nói và phong cách của cô rất được sinh viên yêu thích, trong lớp có nhiều sinh viên đặt câu hỏi, gồm cả nam lẫn nữ.

Tề Ngọc Trân đã chuẩn bị kỹ càng nên không bị sinh viên làm khó, cô dễ dàng trả lời chúng.

Một giờ trôi qua trong không khí thoải mái và vui vẻ.

Giờ học kết thúc, các sinh viên lần lượt rời khỏi lớp, Tống Tầm Chu chậm rãi rời đi theo đoàn, rồi đứng chờ cô ở hành lang tối.

Khi các sinh viên đã rời đi hết, anh mới quay lại lớp để giúp lau bảng.

Hai vợ chồng là người đi khỏi lớp cuối cùng, họ lau sạch bảng, tắt đèn, khóa cửa, rồi đi đến phòng tắm của trường để tắm.

Phòng tắm đóng cửa lúc mười giờ tối, bây giờ họ đến đó chắc chắn sẽ có chỗ.

Trên đường đi, Tề Ngọc Trân lo lắng:

“Suýt nữa không kịp giảng hết về năm loài sâu bệnh, may quá. Hình như em thấy thầy giám thị đứng ngoài cửa sổ hai phút, may mà buổi học đầu tiên có nhiều sinh viên, em thật sự sợ thầy giám thị vào kiểm tra danh sách.”

Lúc giảng bài cô rất bình tĩnh, nhưng sau giờ học lại không được như vậy nữa.

Môn học tự chọn cũng tính điểm, cần phải điểm danh, cô không muốn lãng phí thời gian điểm danh, lần sau sẽ chuẩn bị danh sách để sinh viên ký tên.

“Anh nghe em giảng bài thấy thế nào? Cảm nhận thật lòng nhé, không được nói dối em.” Tề Ngọc Trân không quên hỏi cảm nhận của chồng.

Cô tự cảm thấy mình giảng rất tốt, nhưng không biết sinh viên nghĩ gì.

Tống Tầm Chu định khen Ngọc Trân vài câu, nhưng Ngọc Trân đã chặn lời anh, anh đành nói ra cảm nhận thật lòng, giống như cô giáo mầm non dạy trẻ nói chuyện và nhận biết chữ.

Đây không phải là lời khen ngợi tốt đối với Tề Ngọc Trân:

“Lần sau em sẽ nói chuyện cứng rắn hơn, như vậy mới có khí thế của một giảng viên.”

Ý của chồng là cách dạy của cô có chút trẻ con đúng không?

Tống Tầm Chu:

“Em hiểu lầm rồi, anh thấy phong cách giảng dạy hiện tại của em rất tốt, sinh động và thú vị, sinh viên đặt câu hỏi cũng rất nhiệt tình, anh nói cô giáo mầm non là muốn miêu tả em rất kiên nhẫn.”

Những lời này khiến Tề Ngọc Trân lấy lại tự tin:

“Em đã tìm được phong cách giảng dạy của mình rồi, tin rằng học kỳ tới khi dạy ban ngày em sẽ không căng thẳng nữa!”

Thực tế chứng minh, lúc căng thẳng vẫn sẽ căng thẳng, sau khi hoàn thành một học kỳ giảng dạy môn tự chọn, và bận rộn với công việc tốt nghiệp, đến kỳ thi viết và phỏng vấn đầu tháng tám, cô vẫn lo lắng.

Môn chuyên ngành mà Tề Ngọc Trân được phân công là Sinh thái Nông nghiệp học, không phải Sâu bệnh hại, khái niệm còn trừu tượng hơn Sâu bệnh hại, may mắn không phải là môn quá triết lý và sâu xa.

Hoàn thành công việc tốt nghiệp, cô bắt đầu tập trung nghiên cứu Sinh thái Nông nghiệp học, chuẩn bị trong hơn một tháng, không chỉ thuộc mà gần như học thuộc lòng cả cuốn sách.

Bài thi viết diễn ra vào buổi sáng, còn phỏng vấn vào buổi chiều. Sáng hôm thi viết, Tề Ngọc Trân ăn mặc khá thoải mái, còn buổi chiều cô ăn mặc gọn gàng và chững chạc hơn, cô cố ý nhờ chồng búi tóc giúp để trông có phong thái của một giảng viên.

Buổi sáng vợ thi viết, Tống Tầm Chu đợi ở dưới lầu, chiều thi phỏng vấn thì anh đứng chờ cùng các thầy cô khác cũng tham gia buổi thi ở hành lang.

Hòa vào nhóm người đó, tuy anh vẫn cao chốt vót, nhưng dù sao cũng đỡ hơn việc đứng một mình chờ ngoài hành lang.

Lúc đầu, hành lang có tiếng người nói chuyện, những người quen biết nhau trò chuyện không dừng, đến khi bắt đầu phỏng vấn bên trong, tất cả đều giữ im lặng.

Tề Ngọc Trân vừa vào lớp đã viết tên khóa học và họ của mình lên bảng.

Cô viết chữ rất đẹp, vì khi dạy môn tự chọn, cô thường đến lớp sớm để luyện chữ viết phấn, hôm nay nhất định phải thể hiện khả năng này.

Chỉ có vài chữ, Tề Ngọc Trân nhanh chóng viết xong, cô giới thiệu ngắn gọn về bản thân trước các “sinh viên” dưới lớp, rồi bắt đầu bài giảng.

Cô cũng khá bạo dạn, do đã quen dùng câu hỏi để dẫn dắt nội dung bài giảng, nên cô đặt câu hỏi cho bảy, tám giảng viên đang ngồi phía dưới.

Thật bất ngờ khi có giảng viên nhiệt tình trả lời, người trả lời chính là thầy giáo đã từng dạy chuyên ngành cho Tề Ngọc Trân.

Trước đó, Tề Ngọc Trân không biết ai sẽ chấm điểm, khi thấy thầy của mình ngồi trong ban giám khảo, cô không thể nói rằng mình không căng thẳng, may mắn thầy đã hợp tác.

Thời gian phỏng vấn của một giảng viên mới được giới hạn trong mười lăm phút, có lẽ do Tề Ngọc Trân giảng quá mượt mà, nên các giảng viên khác lần lượt đặt câu hỏi cho cô, một số câu hỏi liên quan đến nội dung môn Sinh thái Nông nghiệp học, một số lại vượt khỏi chương trình, liên quan đến các môn học khác.

May mắn thay, đều là các môn thuộc chuyên ngành Nông học, chỉ cần không phải môn Cơ khí Nông nghiệp, Tề Ngọc Trân đều có thể trả lời vài câu, thậm chí khi thầy cô hỏi về công việc thực tế ở đồng ruộng, cô cũng không bị làm khó, cô trực tiếp lấy ví dụ từ quê mình.

Cô không nghĩ rằng kinh nghiệm trồng ngô và khoai lang của mình ở đại học có thể đáp ứng được các câu hỏi của thầy cô.

Gần hai mươi phút sau, giám khảo chính gật đầu, thông báo cô có thể rời đi, chuyển sang người tiếp theo.

Tề Ngọc Trân cúi chào các thầy cô, sau đó rời khỏi lớp.

Khi bước ra khỏi lớp, cô mới đặt tay lên ngực, cơn căng thẳng chậm rãi trở lại.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 109



Tống Tầm Chu nắm tay vợ, không quan tâm tay cô có dính phấn:

“Chiều nay không có việc gì nữa, về nhà ngủ một giấc nhé.”

Tối qua vì lo lắng cho buổi thi viết và phỏng vấn hôm nay, Ngọc Trân đã thức trắng đêm.

Cô thật sự là một người rất mâu thuẫn, trong lúc thi rõ bình tĩnh, ngay cả phỏng vấn cũng nói năng chẳng lắp bắp hay lúng túng.

Anh đã nghe cô giảng bài nhiều lần, nội dung phỏng vấn hôm nay cũng đã nghe trước, nội dung bài giảng rất có lý, một số kiến thức sách giáo khoa còn được minh họa bằng các ví dụ thú vị để sinh viên nhớ lâu.

Cô chỉ là người mới trong ngành giáo dục, hiện tại có thể thể hiện như một giảng viên đã có hai, ba chục năm kinh nghiệm, hoàn toàn nhờ vào nỗ lực trước đó.

Ở nhà, cô thậm chí không đọc báo, tin tức quan trọng đều do anh đọc cho cô nghe, còn cô thì chăm chỉ đọc tất cả các sách chuyên ngành, thỉnh thoảng còn đến thư viện trường ngồi đọc sách cả buổi.

Chuyện tốt là, học kỳ cuối năm tư rất nhàn, ngoài môn tự chọn không còn gì khác, giúp cô có đủ thời gian rảnh “đọc nhiều sách vở”.

Tề Ngọc Trân đi một đoạn đường mới cảm thấy nhẹ nhõm:

“Có vẻ em hơi mệt rồi, về nhà ngủ một giấc, tối còn được ăn cá kho, tuyệt quá!”

Chồng cô định nấu cho cô vào buổi trưa, nhưng cô nhất quyết muốn để tối mới ăn.

Phỏng vấn xong mới có thể ăn mừng hoặc an ủi tâm hồn mình.

May là không cần an ủi, mọi thứ đều suôn sẻ.

Tống Tầm Chu:

“Hôm nay anh sẽ chọn cho em một con cá béo, ăn thỏa thích.”

Nếu không phải vì ở ngoài không tiện, Tề Ngọc Trân có thể đã ôm chầm lấy chồng mà hôn ngay lập tức.

Cô thật sự yêu anh cực kỳ!

"Ôi chao, đây là cái gì vậy?" Dân làng vây quanh.

Nhìn thấy Tề Ngọc Liên bước xuống từ ghế phụ xe tải nhỏ, mọi người nhìn người quen rồi hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra.

Tề Ngọc Liên tốt nghiệp chưa đầy hai năm, sau khi tốt nghiệp được phân công làm việc ở Cục thủy điện tỉnh, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng trong làng.

Hôm nay về nhà không phải ý của cô ấy, mà là ý của chị gái, chị gái qua quan hệ mua một chiếc máy gặt, máy gặt chạy bằng dầu diesel, nhờ cô ấy "hộ tống" về nhà.

Máy gặt được sản xuất bởi Nhà máy chế tạo cơ khí nông nghiệp Hoa Đô, nhưng không được chuyển trực tiếp từ Hoa Đô về.

Sở Nông nghiệp tỉnh đã mua nó từ Hoa Đô, hiện nay mua một lô máy mới, còn máy cũ chuẩn bị bán ra, hiện nay cải cách mở cửa đang diễn ra sôi nổi, đã có người tư nhân bắt đầu kinh doanh, tư nhân mua máy nông nghiệp cũ và còn là máy móc thanh lý của các ngành liên quan nên mua không vi phạm pháp luật, có thể sử dụng công khai.

Tề Ngọc Liên giới thiệu với mọi người rằng đó là máy gặt mà chị gái nhờ quan hệ mua về, đúng lúc gia đình họ nhận thầu ruộng cần gặt, chị gái đặc biệt dặn dùng máy gặt mới mua về để gặt thử.

Nghe có người dân làng nói cũng muốn cho nhà họ dùng, Tề Ngọc Liên đã đi làm, tính tình cứng rắn hơn nhiều, thẳng thắn nói muốn dùng cũng được nhưng phải trả tiền, tiền dầu diesel và hao mòn máy móc.

Dù sao bây giờ thôn đã thực hiện giao khoán đến hộ, cha không còn là đại đội trưởng, cũng không có ý định làm trưởng thôn, không có nghĩa vụ gì giúp đỡ dân làng.

Đừng lấy lý do họ hàng làng xóm để móc nối quan hệ, máy nông nghiệp mà chị gái mua vào không rẻ, nghe nói còn phải nhờ một người bạn học cũ giúp đỡ.

Người bạn học cũ mà Tề Ngọc Trân nhắc đến là Phạm Cường Thắng, cô gái duy nhất trong lớp Cơ khí nông nghiệp khóa này.

Sau khi tốt nghiệp, Phạm Cường Thắng được phân công đến Cục Cơ khí nông nghiệp, cũng tham gia công việc thiết kế và chế tạo máy nông nghiệp, về mặt máy nông nghiệp mối quan hệ thực sự khá rộng, đã cung cấp cho Tề Ngọc Trân không ít tin tức về máy nông nghiệp.

Hè năm nay, Tề Ngọc Trân về quê, lúc đó máy nông nghiệp còn chưa về, ba tháng sau, cuối cùng máy nông nghiệp cũng được gửi đi, nhưng bản thân cô không thể về được vì phải đi học, chỉ có thể nhờ em gái kiểm tra máy nông nghiệp rồi hộ tống về nhà.

Máy nông nghiệp phải được kiểm tra trước khi gửi đi, nếu không giống như bỏ tiền mua rác.

Chờ đến khi chị dâu hai Phán Ni ôm con đến, Tề Ngọc Liên mới gọi mọi người nhường đường, máy gặt phải được đưa ra ruộng.

Tài xế là người của Cục Cơ khí ông nghiệp, Tề Ngọc Liên đã trả cả tiền vận chuyển, nên đương nhiên anh ta phải có nghĩa vụ ở lại hướng dẫn mọi người cách sử dụng rồi mới rời đi.

Bây giờ thị trấn đã có xe khách, có đường lớn, trong thôn cũng có đường lớn rộng rãi, Tề Ngọc Liên lại ngồi vào ghế phụ, nói với tài xế xe nên đi đến đâu.

Nhiều dân làng đi theo sau xe tải nhỏ, muốn xem xe tải nhỏ hoạt động như thế nào.

Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cùng con trai và con dâu đều đang chờ ở ruộng nhà mình, tháng tám Ngọc Trân đã nói về việc mua máy nông nghiệp cho gia đình.

Lúc đó vợ chồng hai người đều phản đối, họ chưa già đến mức không thể làm việc được, con trai và con dâu đều đang ở độ tuổi sung sức, hoàn toàn không cần phải tốn nhiều tiền mua máy.

Hai anh em Tề Đào Thanh và Tề Đào Minh đều đã lấy vợ, Tề Đào Thanh đã có con, vợ Tề Đào Minh cũng đang mang thai, hai người đều đã hoặc sắp làm ba nhưng lại không dám nói ra ý kiến phản đối trước mặt ba mẹ.

Trong lòng họ hy vọng có một chiếc máy nông nghiệp tiết kiệm sức lao động, nhưng không mạnh mẽ bằng chị gái và em gái đã tốt nghiệp và đi làm, dù sao chị và em gái đều đã chuyển ra ngoài, họ không có ý định đi xa nên chỉ thể nghe theo lời ba mẹ.

Việc thuyết phục ba mẹ được giao cho chị gái, lời nói của chị gái quả nhiên có tác dụng, sau ba bốn ngày nói chuyện, có cả sự thuyết phục của anh rể, ba mẹ cuối cùng cũng đồng ý.

Có thể thấy trong lòng họ vẫn không thoải mái, sau khi chị gái và anh rể trở về Hoa Đô, mẹ đã phàn nàn rất nhiều.

Bà ấy phàn nàn rằng có tiền thì nên bồi bổ cơ thể, mua máy nông nghiệp làm gì cho phí tiền.

Phàn nàn thì phàn nàn nhưng khi biết hôm nay máy nông nghiệp sẽ đến, tất cả mọi người đều đợi ở ruộng, nhưng chỉ có Phàn Ni vẫn không thể đợi được, cô ấy ôm con đi ra đầu thôn chờ đợi.

Chưa đến đầu thôn đã thấy em gái bị dân làng vây quanh, bên cạnh còn có một chiếc xe lớn.

Ở tỉnh chiếc xe thật sự chỉ coi là xe tải nhỏ, mọi người chưa từng nhìn thấy, nên cho rằng đó là xe lớn.

Tất cả đều rất hiếu kỳ.

Ruộng đã được tưới nước từ vài ngày trước, chờ hôm nay máy đến để thử nghiệm hiệu quả thu hoạch.

Hai anh em thấy xe đi đến, liền vội vàng qua giúp tài xế dời máy nông nghiệp.

Máy nông nghiệp không quá nhỏ cũng không quá lớn, là kiểu đẩy tay, có hai bánh xe, độ cao tay đẩy ngang eo phụ nữ.

Người thợ muốn hướng dẫn hai anh em cách sử dụng, hai anh em liền gọi ba đến học.

Ba học xong rồi sẽ dạy lại cho họ.

Về việc trồng trọt, ba biết nhiều hơn họ.

Vợ chồng Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cùng nhau đến, Viên Tú Thải không nhịn được nhắc nhở hai người con trai, đã lớn tuổi rồi mà như trẻ con chỉ biết gọi ba mẹ.

Ai học cũng được, người thợ rất kiên nhẫn, Tề Hồng Quân đến, anh ta dạy cách sử dụng cho ông ấy.

Đầu tiên là tự mình làm mẫu rồi để Tề Hồng Quân thử.

Tề Hồng Quân thử thấy thu hoạch quả thật tiết kiệm không ít sức lực.

Hai người con trai thấy vậy thì hào hứng, lần này không còn sợ hãi nữa, muốn tự tay thử xem.

Tề Hồng Quân nhường chỗ cho con trai, hỏi thợ thêm vài câu hỏi.

Người thợ đi theo tốc độ của máy nông nghiệp, vừa đi vừa trả lời câu hỏi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back