Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 280: Chương 280



Nơi đây đều là người làm nghiên cứu khoa học, thường ngày nếu không phải là vùi đầu vào sách thì là phòng thí nghiệm, cũng không chơi được trò gì, không bao lâu sau cũng giải tán.

Tiêu Hiểu đi ra khỏi hội trường, phía sau cô bỗng nhiên có thêm một nữ đồng chí.

“Cô Tiêu, lãnh đạo bảo tôi bảo vệ bên cạnh ngài.” Nữ đồng chí này nom tuổi tác thì cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi tư, nhưng ánh mắt kiên nghị, giữa hai lông mày mang theo vẻ khí khái hào hùng.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Cảm ơn.”

Nữ đồng chí cười: “Cô Tiêu, lãnh đạo nói người như ngài mới là rường cột của nước Hoa, là hi vọng của sự hưng thịnh, chúng tôi bảo vệ ngài là điều nên làm, không dám nhận lời cảm ơn.”

Tiêu Hiểu cũng cười: “Cô tên là gì?”

Vẻ mặt nữ đồng chí khẽ thay đổi.

Tiêu Hiểu hiểu ra, người giống như bọn họ có lẽ căn bản là không có tên.

“Thế tôi nên xưng hô với cô như thế nào?” Tiêu Hiểu đổi một cách hỏi khác.

“Ngài gọi tôi Vân Tam là được.”

“Vân Tam?” Tiêu Hiểu thì thào, đây nhất định là một cái danh hiệu, hơn nữa nhìn thứ tự danh hiệu thì khẳng định xếp hạng của Vân Tam không thấp.

Về đến nhà, vừa vào sân, không biết Vân Tam đã ẩn nấp ở nơi nào rồi.

Tiêu Hiểu vào phòng, chỉ thấy Vương Vệ đang ngồi ở bên cạnh đèn bên ghế sa lon an tĩnh đọc sách.

Ánh đèn nhu hòa hắt lên trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, tim Tiêu Hiểu liền đập thình thịch.

Vương Vệ nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu: “Trở về rồi à?” Anh vỗ vỗ chân của mình, ý bảo Tiêu Hiểu nằm lên đó.

Tiêu Hiểu cười, nhào về phía Vương Vệ như chim non về tổ.

Sau khi gối đầu gối lên trên đùi Vương Vệ, cô thoải mái thở phào một hơi: “Anh, anh ở nhà làm gì thế?”

Vương Vệ một tay cầm sách, một tay v**t v* trên mặt Tiêu Hiểu: “Không phải đang đọc sách sao?”

Tiêu Hiểu kéo tay cầm sách của Vương Vệ xuống: “Đừng đọc sách nữa, ngắm em có được không?”

Vương Vệ nhất thời hừ một tiếng: “Người khác đều là vợ đợi chồng, em thì hay rồi, mỗi ngày đều để cho anh mỏi mắt chờ em.”

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Mỗi ngày anh đều mỏi mắt chờ em? Không phải anh nói anh chưa từng chờ em sao?”

Nói lỡ miệng, sắc mặt Vương Vệ lập tức cứng ngắc, anh chọc chọc cái trán của Tiêu Hiểu: “Anh nói một câu là em liền níu lấy không buông.” Anh ho khan một tiếng, đảo mắt, làm ra vẻ không thèm để ý hỏi: “Ngày mai chắc đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi chứ?”

Tiêu Hiểu nhìn về phía anh với vẻ có lỗi: “Em cũng muốn lắm, nhưng mà Trương lão vẫn đang chờ người cứu mạng đấy.”

Tay Vương Vệ xoa mặt cô ngừng lại: “Quên đi, ai bảo em đang cứu người cơ chứ.”

Tiêu Hiểu cầm tay Vương Vệ đưa lên môi hôn vài cái, cười híp mắt nói: “Anh biết ngay anh là người tốt nhất mà.”

Vương Vệ cảm nhận được sự ấm áp sau khi lòng bàn tay được môi của Tiêu Hiểu chạm vào, con mắt híp lại một cái, một tay ôm lấy Tiêu Hiểu: “Nếu ngày mai em lại không có thời gian thì tối nay hãy ở bên anh.”

“A!” Tiêu Hiểu hét lên một tiếng nhưng dù là ai cũng nghe ra sự chờ mong trong giọng nói của cô.

Khóe miệng Vương Vệ giật một cái, một tay ôm ngang eo Tiêu Hiểu ném cô lên trên giường.

Ngày hôm sau lúc Tiêu Hiểu rời giường không cẩn thận cử động mạnh khiến thắt lưng đau đớn.

Cô xuýt xoa một tiếng, xoa xoa thắt lưng.

“Dậy rồi à?” Vương Vệ nghe thấy động tĩnh, đi tới phía trước nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng cho cô. Trong lòng ảo não, tối hôm qua làm quá rầm rộ, ngày hôm nay Tiêu Hiểu còn có chuyện chính phải làm nữa.

“Ngày hôm nay không đi không được sao?”

Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không được, bệnh của Trương lão không thể kéo dài nữa.”

Vương Vệ bèn lấy quần áo trên giường cho Tiêu Hiểu, lại ôm cô xuống giường, đợi sau khi cô rửa mặt thì đồ ăn đã được bưng lên bàn.

Tiêu Hiểu nhón chân lên vỗ vai Vương Vệ: “Không tệ, không tệ, anh quả nhiên rất hiền huệ.”

Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu được hời còn khoe khoang, trợn trắng mắt với cô: “Ăn của em đi.”

Tiêu Hiểu cười hì hì, cọ lồng n.g.ự.c của Vương Vệ. Cọ đến mức Vương Vệ phải ấn tay của cô lên trên ghế: “Nếu như hôm nay em không muốn ra khỏi nhà thì cứ tiếp tục.”

Tiêu Hiểu vèo một cái ngồi thẳng người, cầm đũa lên làm ra vẻ nghiêm túc ăn cơm.

TBC

Vương Vệ phì cười một tiếng: Đấu với anh!

Ăn cơm sáng xong, Tiêu Hiểu liền đi thăm Trương lão, Vương Vệ mới nhập một nhóm hàng hóa còn đang chờ xử lý bèn tách nhau ra ở cổng. Vân Tam lại không biết nhảy từ đâu ra như âm hồn.

Trước khi tách nhau ra, Tiêu Hiểu bỗng nhiên lấy một cái đồng hồ đeo tay ra đeo lên cho anh: “Anh trông thấy cái nút này không? Nếu như gặp phải nguy hiểm thì trực tiếp ấn cái nút này.” Tiêu Hiểu vừa đeo vừa nói với Vương Vệ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 281: Chương 281



Vương Vệ lật cổ tay nhìn một chút, không nói gì chỉ gật đầu. Dù sao anh cũng luôn tin tưởng tuyệt đối đối với Tiêu Hiểu, nếu như Tiêu Hiểu đã nói vật này có ích lúc gặp phải nguy hiểm thì nhất định sẽ có ích.

Tiêu Hiểu lại đưa cho anh một cái dành cho nữ: “Cái này cho em ba.”

Vương Vệ liếc nhìn Vân Tam, mặc dù biết tầm quan trọng của vợ mình, quốc gia nhất định sẽ bảo hộ cẩn thận nhưng vẫn không nhịn được căn dặn: “Cho dù bọn họ thật sự muốn hành động thì cũng không phải nhằm vào bọn anh, bản thân em mới cần cẩn thận.”

Tiêu Hiểu nhìn Vân Tam: “Không sao, có rất nhiều người bảo hộ em mà.”

Vương Vệ vẫn không yên lòng, cô lại lấy ra một cái đồng hồ đeo tay từ trong túi, đeo cho mình: “Được rồi, bây giờ anh yên tâm rồi chứ?”

Lúc này Vương Vệ mới gật đầu: Anh không tin những người bảo hộ này, nhưng đối với thứ mà Tiêu Hiểu làm ra thì lại tin tưởng trăm phần trăm.

Sau khi tạm biệt Vương Vệ, Tiêu Hiểu dẫn theo Vân Tam trực tiếp đến bệnh viện nhân dân số một.

Trong thời gian này Trương lão đã tiến hành phẫu thuật, cả người nằm trên giường bệnh, đã gầy trơ cả xương.

TBC

Lúc Tiêu Hiểu đến, người nhà của Trương lão lập tức nhìn cô vừa kích động vừa thấp thỏm.

“Vị đồng chí này, giáo sư Vương nói cô có cách cứu lão Trương nhà chúng tôi là thật sao?” Vợ Trương lão đi tới trước mặt Tiêu Hiểu, bởi vì căng thẳng nên lúc hỏi cả người đều đang khẽ run.

Con trai con gái của Trương lão dìu mẹ họ. Tâm trạng cũng rất kích động, nhưng nhìn thấy Tiêu Hiểu thì vẻ không tin tưởng trong mắt vẫn toát ra. Còn trẻ như vậy, thật sự có thể làm được ư?

Họ không biết chuyện lượng tử máy tính, bên trên cũng tiến hành phong tỏa tin tức về lượng tử máy tính một cách chặt chẽ, giáo sư Vương chưa nói, đương nhiên họ chỉ coi Tiêu Hiểu là bác sĩ có y thuật cao siêu.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Vợ của Trương lão nghe vậy thì che miệng khóc nức nở. Từ khi lão Trương nhiễm bệnh tới nay, tất cả tin tức bà ấy nghe được chỉ là không chữa được, dù cho phẫu thuật cũng chỉ có thể kéo thời gian thôi.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy một câu trả lời xác định. Mặc dù không phải là khẳng định trăm phần trăm nhưng lại lộ ra lão Trương có hy vọng được chữa khỏi.

Một đôi con trai con gái vội vàng đỡ vợ Trương lão qua một bên: “Mẹ, để bác sĩ xem bệnh cho cha đi, chúng ta đừng quấy rầy cô ấy.” Nhưng trong lòng không thể nào tin được Tiêu Hiểu thật sự có thể chữa khỏi cho cha. Dù sao cũng là bệnh ung thư, đừng nói Trung Hoa, cho dù là nước phát triển như nước M và nước E cũng chưa từng nghe nói tiền lệ có thể chữa khỏi bệnh ung thư.

Nghe nói Tiêu Hiểu đã tới, viện trưởng Đổng vội vàng chạy tới, ông ấy đã nhận được chỉ thị của bên trên, phối hợp với Tiêu Hiểu chữa bệnh cho Trương lão.

Viện trưởng Đổng nhận được chỉ thị này thì ngơ ngác, ông ấy thường nghe cụ ông nhà mình nhắc tới thiên phú của Tiêu Hiểu trong trung y khó lường cỡ nào, nhưng có khó lường đến mấy mà không được học có hệ thống thì chẳng qua cũng chỉ là xem sách trung y cất giữ của nhà mình mà thôi.

Trung y vốn dĩ cần thực tiễn rất nhiều.

Tiêu Hiểu có thiên phú đến mấy đi nữa thì cũng không thể lợi hại hơn cả cụ ông nhà mình chứ? Cụ ông nhà mình đối mặt với bệnh của Trương lão mà còn bó tay chịu trói, lẽ nào cô xem mấy quyển sách thuốc là có thể trị khỏi bệnh của Trương lão?

Tiêu Hiểu nhìn Trương lão, nói với viện trưởng Đổng vừa vào phòng bệnh: “Chú Đổng, làm phiền chú lần lượt cung cấp cho cháu mấy nhóm mẫu huyết dịch, tế bào, cốt tủy của Trương lão, cháu muốn mang đi.”

“Mang đi? Mang đi đâu?” Vì chữa bệnh cho Trương lão, bệnh viện nhân dân số một đã hội tụ những thầy thuốc và thiết bị giỏi nhất Trung Hoa. Tiêu Hiểu còn có thể đem mấy thứ này đến nơi nào chứ?

“Chú cho cháu đi.” Tiêu Hiểu cười.

Viện trưởng Đổng chần chừ trong nháy mắt, vẫn gật đầu một cái.

Tiêu Hiểu ở trong phòng bệnh một hồi rồi lấy được mấy nhóm mẫu.

“Con gái, không phải con đến chữa bệnh cho lão Trương nhà bác ư? Giờ con đi đâu thế?” Vợ Trương lão thấy Tiêu Hiểu cầm mẫu rồi muốn đi, nhất thời sốt ruột.

Tiêu Hiểu nói: “Cháu chữa bệnh cho Trương lão, lấy những mẫu vậy này là để đi phân tích ạ.”

“... À, được, đó...” Vợ Trương lão bàng hoàng luống cuống: “Thật sự có thể chữa khỏi chứ?”

Tiêu Hiểu dạ một tiếng: “Bác yên tâm.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 282: Chương 282



Đợi Tiêu Hiểu đi rồi, một đôi con trai con gái của Trương lão tìm đến viện trưởng Đổng: “Viện trưởng Đổng, nữ đồng chí mới tới vừa rồi rốt cuộc là ai? Y thuật của cô ấy thật sự tốt như vậy, có thể chữa khỏi bệnh ung thư của cha tôi ư?”

Viện trưởng Đổng không biết nên nói thế nào, dù sao ông ấy cũng không ôm hi vọng gì đối với việc Tiêu Hiểu có thể chữa khỏi bệnh của Trương lão. Ông ấy thở dài: “Quả thật cô ấy có thiên phú y học, nhưng mọi người cũng phải giữ vững tâm thái, dù sao toàn thế giới cũng chưa có tiền lệ chữa khỏi bệnh ung thư, chỉ có thể nói không đến một khắc cuối cùng thì chúng tôi đều sẽ không buông bỏ hy vọng.”

Con trai con gái của Trương lão nghe vậy thì hoàn toàn thất vọng, còn tưởng rằng Tiêu Hiểu có lai lịch thế nào, nhưng nghe ý của viện trưởng Đổng, rõ ràng cũng không có mấy hy vọng, chẳng qua là thử một lần mà thôi.

Hai người cười khổ liếc nhau, rõ ràng mẹ đã coi Tiêu Hiểu trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Tiêu Hiểu còn quá trẻ lại nói bừa, vừa nãy lúc mẹ hỏi cô, nếu như cô không chắc chắn như thế, về sau lúc không chữa khỏi, mẹ cũng không đến mức lại gặp đả kích lần nữa. Đây không phải là cho người ta hy vọng lại khiến người ta tuyệt vọng ư!

Tiêu Hiểu cầm mẫu trực tiếp đến căn cứ lượng tử máy tính.

Lượng tử máy tính đã được sắp xếp thỏa đáng ở viện khoa học.

Tầng tầng bảo hộ, người có thể đi vào phòng máy cần phải lấy được rất nhiều quyền. Mà Tiêu Hiểu là người duy nhất vừa hoàn thành đã được trao quyền.

Lúc Tiêu Hiểu đến viện khoa học, người được trao quyền khác đã đợi ở đó rồi.

TBC

Tất cả bọn họ đều khó nén kích động nhìn Tiêu Hiểu, nếu như lượng tử máy tính mô phỏng sắp xếp phân tử tế bào thành công, thực sự tinh luyện ra thuốc chồng ung thư thì sẽ viết lại lịch sử chế thuốc không chỉ riêng của nước Hoa.

Bởi vì chỗ có thể dùng đến tính toán sắp xếp phân tử của lượng tử máy tính quả thực vô số kể.

Vũ khí mũi nhọn, điện động lực, nguyên vật liệu, sinh vật học... phàm là chỗ cần tính toán sắp xếp phân tử đều có thể tạo được tác dụng lớn.

Tiêu Hiểu gật đầu với bọn họ, những người này tự giác nhường đường. Tiêu Hiểu đi tới cửa trước, lấy ra thẻ của mình mở cửa phòng máy đặt máy tính lượng tử ra.

*

Sau khi Tiêu Hiểu lấy được mẫu m.á.u và tế bào của Trương lão, liên tiếp ba ngày đều không lộ mặt ở bệnh viện.

Mỗi ngày vợ Trương lão đều kéo viện trưởng Đổng hỏi hành tung của Tiêu Hiểu: “Viện trưởng Đổng, vị bác sĩ Tiêu trước đó không phải đã nói muốn chữa bệnh cho lão Trương nhà chúng tôi ư, sao liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng đâu. lão Trương nhà chúng tôi...” Mắt thấy sắp không kiên trì được nữa rồi.

Viện trưởng Đổng không biết nên nói với vợ Trương lão như thế nào, chẳng lẽ phải nói cho vợ Trương lão rằng Tiêu Hiểu căn bản không phải là bác sĩ? Nếu nói một cách nhẫn tâm thì Trương lão vừa phẫu thuật vừa trị liệu hóa học, thống khổ như vậy thì chẳng thà ngay từ đầu đã không áp dụng thủ đoạn trị liệu, uống thuốc giảm đau đi hết đoạn đường cuối cùng của đời người, tránh phải chịu khổ nhiều như vậy.

Thấy viện trưởng Đổng không trả lời được, vợ Trương lão che miệng khó hu hu.

“Xem ra, vị bác sĩ Tiêu kia cũng không có cách nào, nhưng rõ ràng cô ấy từng nói có thể chữa khỏi cơ mà...” Hi vọng trong mắt vợ Trương lão dần dần bị chôn vùi, sức lực cả người bị rút đi trong nháy mắt, trước khi mềm oặt ngã xuống mặt đất, đôi con trai con gái đã đỡ lấy bà ấy.

“Mẹ...” Con gái của Trương lão gọi một câu, đã nghẹn ngào nói không nên lời rồi. Từ khi cô ấy có ký ức, cha đã luôn bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian đều không ở nhà, hơn nữa công việc ông ấy tham gia còn không thể nói cho cả bọn họ.

Lúc không hiểu chuyện, cô ấy cũng tràn đầy oán hận cha, vì sao không thể ở bên người nhà của mình giống như những người cha khác. Bây giờ cô ấy đã trưởng thành đã tham gia công tác mới hiểu được, chính nhờ Trung Hoa có cả ngàn cả vạn người một đời vì nước giống như cha mới chống đỡ quốc gia này gian nan đi về phía trước.

Cha dâng hiến thời gian tốt đẹp nhất cho quốc gia và nhân dân, trở về lại mắc bệnh nan y.

Ai đó có thể cứu cha cô ấy được không?

“Viện trưởng Đổng.” Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên.

Bà Trương ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đứng ở ngoài cửa chính là Tiêu Hiểu, phía sau cô còn có mấy người đi theo, giáo sư Vương cũng ở trong đó.

Bà Trương run bần bật đứng lên, hô hấp nhẹ nhàng lại: “Con gái, con đã tìm được cách cứu chồng bác rồi ư?”

Tiêu Hiểu gật đầu cười: “May mắn không làm bác thất vọng.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 283: Chương 283



Vợ Trương lão coi như là sư mẫu của giáo sư Vương, thấy dáng vẻ này của sư mẫu, ông ấy vội vàng nâng bà ấy dậy. Vợ Trương lão không thể tin được nhìn giáo sư Vương: “Là thật sao, thầy của con thật sự có thể cứu được ư?”

Viền mắt của giáo sư Vương hơi phiếm hồng: “Vâng thưa sư mẫu, chúng con vừa mới tìm được cách rồi, không bao lâu nữa, thầy sẽ khỏi thôi.”

Viện trưởng Đổng nghe thấy lời của bọn họ, cảm thấy hoang đường vô cùng, Tiêu Hiểu chỉ rời đi ba ngày, trở về đã nói tìm được cách cứu Trương lão rồi, đây chính là bệnh ung thư đấy, chứ không phải một cơn cảm vặt đâu, lời này ai tin chứ!

“Tiêu Hiểu, cô nói thật chứ?” Viện trưởng Đổng hoài nghi nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Viện trưởng Đổng, chắc bệnh viện của mọi người có bộ phận chế thuộc chứ, có thể chế thuốc ra dựa theo cách điều chế của tôi không?”

Viện trưởng Đổng chần chừ nhận lấy phương thuốc, nhìn thoáng qua: “Bệnh viện nhân dân số một quả thực có bộ phận chế thuốc nhưng dù sao tôi cũng không học chế thuốc, rốt cuộc có thể thành công hay không thì tôi cũng không tiện nói.” Ông ấy vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với cách điều chế này, có phải là cách điều chế thần tiên gì đâu, thuốc chế ra thật sự có thể trị liệu bệnh ung thư ư?

Tiêu Hiểu cười: “Nguyên vật liệu cần dùng đến ở trên này cũng không hiếm thấy, trình tự điều chế thuốc cũng không phức tạp là bao, với thực lực của bệnh viện nhân dân số một, tôi tin tưởng có thể thành công.” Cô xoay người lại nhìn về phía những người tham dự lần này: “Sau lần này, tin tưởng mọi người đã biết về sau nên sử dụng như thế nào. Sự việc sau này sẽ do mọi người xử lý. Tôi xin đi trước.” Cô phải đi về dính lấy Vương Vệ rồi. Còn về tính bảo mật của các điều chế thuốc đó, cô tin tưởng chính phủ sẽ làm rất tốt.

“Cô Tiêu đi thong thả.”

Mọi người cung kính nói với cô.

Cô đoán không sai, Tiêu Hiểu đi rồi, lập tức đã có người tìm đến viện trưởng Đổng đã từng xem cách điều chế, giải thích quan hệ lợi hại, cũng để ông ây ký hiệp ước bảo mật.

Sau đó lại lựa chọn người có thể tin được, gióng trống khua chiêng dựa theo cách điều chế bắt đầu chế thuốc.

Lúc viện trưởng Đổng về nhà có vẻ tâm sự nặng nề.

Ông cụ Đổng vừa lúc đi ra từ vườn thuốc, thấy dáng vẻ không có tinh thần của ông ấy thì nhíu mày: “Ở bệnh viện gặp phải chuyện gì rồi à?”

TBC

Viện trưởng Đổng rất muốn nói hết nỗi lòng đối với cha mình nhưng nghĩ đến hiệp nghị bảo mật mình đã kí và ngày hôm nay bị người ta cảnh cáo nên chỉ mơ hồ nói: “Ngày hôm nay Tiêu Hiểu đến bệnh viện nói đã tìm được cách chữa khỏi bệnh cho Trương lão.”

“Con không tin? Trong lòng hoài nghi à?”

Ban đầu viện trưởng Đổng ngay từ đầu đương nhiên là hoài nghi rồi, nhưng bên trên cố ý để ông ấy ký hiệp nghị bảo mật, khiến ông ấy ý thức được việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, nếu quả thật tìm được thuốc có thể trị khỏi bệnh ung thư thì bên trên coi trọng như vậy mới hợp lý.

Cho nên lời Tiêu Hiểu nói có thể là sự thực?

“Cha, cha có tin không?” Viện trưởng Đổng ngẩng đầu hỏi Đổng lão.

Đổng lão xoa râu mép: “Dựa theo lẽ thường mà nói, đương nhiên là cha cũng không tin nhưng đứa bé kia không phải người b.ắ.n tên không đích, cô ấy nói có thể chữa khỏi thì có lẽ có thể chữa khỏi đấy.”

Viện trưởng Đổng im lặng nhìn Đổng lão: “Cha, tuy rằng Tiêu Hiểu thông minh nhưng cũng không thể tùy tiện đã chữa khỏi bệnh ung thư được chứ ạ? Sao cha chưa từng tin tương con trai ruột của mình như thế?”

Đổng lão liếc ông ấy một cái ghét bỏ: “Gia tộc chúng ta đời đời đều là trung y, chỉ có con đi học tây y, con rất có chính kiến, còn cần cha tin tưởng sao?” Nói xong thì tức thở phì phò đi mất.

Thật ra thiên phú y học của viện trưởng Đổng rất tốt, đáng tiếc sau đó lại cứ khăng khăng đi học Tây y, bây giờ cũng dẫn Vi Vi học tây y theo. Nhớ tới chuyện này, ông cụ Đổng liền tức tối.

Ông cụ Đổng trở về phòng thuốc của mình, sau khi ngồi xuống thì nhíu mày trầm tư, chớ thấy vừa rồi ở trước mặt viện trưởng Đổng ông nói với vẻ hết sức tin tưởng Tiêu Hiểu, thật ra trong lòng vẫn là hoài nghi chiếm phần lớn.

Bệnh ung thư, làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy, nếu thật sự chữa khỏi thì lịch sử y học sẽ thay đổi từ đây rồi.

Tiêu Hiểu giao cách điều chế ra rồi mỗi ngày vô sự ăn ăn uống uống, quấn quýt bên nhau với Vương Vệ. Trong lúc đó cô còn lên giảng đường của Vương Vệ học mấy tiết.

Vẻ bề ngoài xuất sắc của Vương Vệ sớm đã có tiếng tăm lừng lẫy ở đại học Thanh Hoa, mỗi khi đi tới một chỗ ở trường học luôn có thể khiến nhiều bạn học nữ tim đập đỏ mặt vây xem.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 284: Chương 284



May mà bây giờ tất cả mọi người rất dè dặt, bầu không khí xã hội vừa mới mở cửa, mặc dù là vây xem cũng không có mấy người dám tiến lên.

Tiêu Hiểu cũng rất nổi danh ở đại học Thanh Hoa, vừa khai giảng cô đã thi đậu sát hạch của tất cả thầy cô, hơn nữa môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối, tên của cô đã sớm treo ở mép của sinh viên và giáo sư ngành vật lý rồi.

Thường xuyên đi với nhau như vậy, chuyện của Tiêu Hiểu liền mơ hồ truyền ra. Dẫn tới chuyện cô và Vương Vệ là vợ chồng cũng bị bới ra.

Nhiều nữ sinh viên thích thầm Vương Vệ đều đua nhau than thở tiếc hận ở trong lòng.

Nhưng bởi vì từ sau khi sát hạch Tiêu Hiểu không ở trường học nữa, tất cả mọi người không thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi với nhau, thế là trong lòng mơ hồ suy đoán, chẳng lẽ là quan hệ của hai người không tốt.

Bình thường trên mặt Vương Vệ luôn không có biểu cảm gì, là đóa hoa cao lãnh nổi tiếng của viện kinh tế quản lý.

Đám bạn học nữ cũng đã quen với cái mặt lạnh của anh.

Nhưng hôm nay dáng vẻ của Vương Vệ lại khiến tròng mắt của các cô rơi hết xuống đất.

Mấy ngày nay bởi vì bận rộn dành thời gian phân tích phản ứng thuốc, Tiêu Hiểu không được ngủ ngon giấc. Về đến nhà mới một ngày đã muốn tu bổ mấy giấc.

Nhưng lúc Vương Vệ lúc thức dậy lại cũng trực tiếp kéo cả cô dậy.

“Đi, đi học với anh.”

“Em không đi.” Tiêu Hiểu ưm một tiếng, lại lười biếng ngã trở về.

“Mấy ngày trước em đều không ở nhà, đi với anh thì đã làm sao?” Vương Vệ lạnh giọng, nhưng nghe cẩn thận thì có thể phát giác rõ ràng trong giọng nói cố làm ra vẻ lạnh lùng cứng rắn của anh chứa vài phần tủi thân.

Tiêu Hiểu bị mỹ sắc làm mờ mắt, làm sao chịu được Vương Vệ như vậy, lập tức chịu thua, ngáp dài rồi đi học cùng Vương Vệ.

Tiêu Hiểu khép hờ mắt lại, đổ dồn trọng lượng toàn thân ở trên mình Vương Vệ.

Vương Vệ nửa ôm lấy cô, hai người dính chặt vào nhau, lấy cái tư thế này đi từ trong nhà cho đến phòng học.

Thân mật khăng khít với một nữ sinh như vậy, lúc Vương Vệ và Tiêu Hiểu vào phòng học, tất cả mọi người như thể gặp ma, trong phòng học trở nên yên tĩnh.

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu tìm một vị trí gần cửa sổ phía dưới. Tiêu Hiểu buồn ngủ, nơi đây tương đối tiện.

Bởi vì Tiêu Hiểu kì kèo, ở nhà chưa kịp ăn sáng nên sau khi ngồi xuống Vương Vệ lấy sữa đậu nành và bánh bao trong hộp cơm ra.

“Ăn cơm rồi hẵng ngủ tiếp.” Anh đưa bánh bao tới mép Tiêu Hiểu, rõ ràng là muốn đút cho cô ăn.

Tiêu Hiểu được Vương Vệ đút quen rồi, không cảm thấy có vấn đề gì, thản nhiên hưởng thụ.

Đây chẳng qua chỉ là hình thức ở chung bình thường của hai người bọn họ, những sinh viên khác trong phòng học nhìn thấy lại kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.

Ở lớp học ngoại trừ thành tích hết sức xuất chúng, những thời gian khác Vương Vệ đều rất kiệm lời, bởi vì trọ ở bên ngoài nên cũng chẳng thân thiết gì với bạn cùng phòng ký túc.

Ấn tượng để lại cho mọi người chỉ là ngoại hình cực kỳ đẹp, cộng thêm tính tình hết sức lãnh đạm.

Nhưng hôm nay, đóa hoa cao lãnh cực kỳ lạnh lùng thanh tao trong mắt bọn họ lại đút cho nữ sinh này ăn với vẻ mặt nhẫn nại, khóe miệng còn chứa một nụ cười mỉm như có như không.

Mép Tiêu Hiểu dính chút nhân bánh bao, Vương Vệ còn dùng tay cẩn thận lau cho cô. Lau rồi còn đưa đến miệng mình l.i.ế.m sạch sẽ.

“Chậc...”

Mấy chỗ trong phòng học vang lên tiếng xuýt xoa.

Một bạn học nữ kéo bạn ngồi cùng bàn của mình, vẻ mặt kích động, thấp giọng kêu: “Phải làm sao đây, nếu là người khác l.i.ế.m ngón tay tôi sẽ cảm thấy bẩn, nhưng nam thần của chúng ta l.i.ế.m ngón tay tôi lại cảm thấy...” Rất muốn nhào tới.

Bạn ngồi cùng bàn vỗ vỗ bạn học nữ này: “Cô tỉnh táo lại một chút, không phát hiện người anh ta đút cho là vợ anh ta à?”

“Vợ anh ấy?”

“Chứ còn gì nữa.”

Bạn học nữ nhất thời than thở một tiếng: “Chắc là vậy. Xem ra trước kia nói tình cảm giữa Vương Vệ và vợ anh ấy không được hòa thuận căn bản là giả.” Nhìn dáng vẻ Vương Vệ đối với vợ mình, tình cảm bất hòa ở chỗ nào chứ, rõ ràng chính là trong mật thêm dầu.

Tiêu Hiểu cọ Vương Vệ lên lớp hơn nửa ngày.

Lúc ở lớp thứ hai cuối cùng cô cũng đã ngủ đủ rồi.

Lúc cô tỉnh lại, Vương Vệ đang nghiêm túc nghe giảng bài.

Vương Vệ thấy cô đã tỉnh thì nhỏ giọng hỏi: “Ngủ đủ rồi à?”

Tiêu Hiểu ừ một tiếng.

Mắt Vương Vệ nhìn phía trước, miệng lại mấp máy với biên độ nhỏ: “Còn ngủ tiếp nữa thì sẽ thành con lợn con thật rồi đó.”

Tiêu Hiểu khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên nở nụ cười xấu xa, đưa tay đặt lên trên đùi Vương Vệ từ từ ma sát.

Người Vương Vệ cứng đờ: “Đừng quấy.”

TBC

Tiêu Hiểu không nghe, cho anh nói em giống lợn này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back