Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 270: Chương 270



Trình độ của bọn họ kém cô rất xa, nhưng đây là do giới hạn của thời đại, ở trên mình những nhà khoa học Trung Hoa này, cô nhìn thấy tinh thần ngoan cường phấn đấu làm người ta kính nể.

Cho nên sau đó Tiêu Hiểu càng cố ý chỉ dạy bọn họ nhiều hơn, mỗi ngày ngoài nghiên cứu hạng mục còn cố ý giành ra thời gian một tiếng để giảng giải. Không giới hạn trong lượng tử lực học và máy tính, với trình độ của cô, dù chỉ là tùy ý nói một câu, đối với mấy nhà khoa học giống như đại hạn chờ mưa này có lẽ cũng sẽ đưa đến tác dụng khai sáng.

Đã vào tổ hạng mục mười ngày, mọi người cũng dần dần thích ứng với tiết tấu của Tiêu Hiểu.

Chương trình học của Tiêu Hiểu sắp xếp ở sau bữa cơm trưa, lúc đầu đây là thời gian nghỉ trưa, người sẵn lòng nghe thì đi, không muốn đi cũng không miễn cưỡng.

Nhưng từ sau khi nghe xong lớp đầu tiên của Tiêu Hiểu, mỗi ngày người tới nghe lớp học của cô càng ngày càng tăng. Cho tới hôm nay, tổ hạng mục đã không còn ai không đi.

“Lão Mã, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi chiếm vị trí hàng trước.”

Trong căn tin, tất cả mọi người bưng khay thức ăn nuốt ngấu nghiến giống như đã đói mấy ngày vậy. Thật ra tất cả mọi người chỉ muốn ăn cho nhanh để đi chiếm vị trí tốt.

Lão Mã chật vật nuốt một miếng cơm xuống: “Biết rồi, ôi trời ơi, ăn một bữa cơm mà như là chiến tranh í.”

Người đối diện ông ta cười: “Nếu như anh muốn từ từ ăn thì cũng được thôi, có điều tôi không chờ anh đâu, tôi phải đi chiếm vị trí.”

“Ôi ôi ôi, chờ tôi một chút, ai nói tôi muốn từ từ ăn chứ?” Lão Mã lau miệng, đứng lên nói: “Đi thôi, tốt xấu gì cũng đã lót dạ rồi, đợi buổi tối trở lại bổ sung. Anh nói xem nếu không phải là cô Tiêu không cho phép chúng ta không ăn cơm trưa thì tôi còn muốn vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền đến phòng học chiếm luôn vị trí ấy.”

TBC

“Được rồi, cô Tiêu làm như vậy chẳng phải là sợ chúng ta đói bụng không có tinh lực tiến hành thực nghiệm buổi chiều ư?”

Hai nhà khoa học tuổi quá năm mươi gọi cô Tiêu hết câu này đến câu khác, gọi cực kỳ có trôi chảy.

Mấy ngày trước, bởi vì cạnh tranh vị trí hàng trước, nhiều người còn xảy ra tranh chấp, sau đó lại phát triển đến mức dùng đồ của mình chiếm chỗ, bị Tiêu Hiểu cấm thì mới khá hơn một chút.

Một giờ đến hai giờ chiều là thời gian Tiêu Hiểu lên lớp.

Lúc cô đi vào phòng học, tất cả mọi người của tổ hạng mục đã tới, yên lặng ngồi ở trong phòng học, trên bàn mỗi người đều bày một quyển sổ ghi chép thật dày.

Khi Tiêu Hiểu lên lớp, không có người nào lên tiếng, tất cả bọn họ đều tập trung tinh thần vểnh lỗ tai chỉ sợ sót mất đôi câu vài lời, ngòi bút viết cực nhanh.

Ở trong lớp, không có ai cắt lời Tiêu Hiểu để hỏi, bởi vì thời gian lên lớp một giờ cố định, vừa ngắt lời thì sẽ làm mất thời gian họ sẽ học ít đi một chút.

Gặp phải điều không biết đều sẽ tự mình đắn đo trước, thật dự không nghĩ thấu đáo được mới đi hỏi Tiêu Hiểu. Chỉ cần có một người hiểu thì những người khác cũng sẽ không dùng vấn đề này đi hỏi Tiêu Hiểu nữa, Tiêu Hiểu còn phải dẫn mọi người hoàn thành hạng mục lượng tử máy tính này, họ có thể không làm phiền Tiêu Hiểu thì sẽ tận lực không làm phiền cô.

“Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi mười phút sau đó vào phòng thí nghiệm.” Tiêu Hiểu dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.

Phòng học vừa rồi chỉ nghe được tiếng ghi chép soàn soạt, lúc này mới náo nhiệt lên.

“Thì ra liên đới lượng tử là như vậy!” Người có cơ sở vững chắc nghe tiết học xong liền phản ứng lại ngay trong phòng học.

Đương nhiên cũng có người có cơ sở kém, căn bản nghe không hiểu.

“Vương Công, ngài có thể giải thích cho tôi là như thế nào không?”

“À, việc này à...”

Mọi người cất sổ ghi chép đi về hướng phòng thí nghiệm, trên đường còn không ngừng tiêu hóa nội dung của lớp học vừa nãy.

Giáo sư Từ giáo sư Vương còn có một vị giáo sư vật lý khác xúm lại, cảm thán nói: “Nghe xong tiết học của Tiêu Hiểu mới biết được tri thức vật lý mà chúng ta nắm giữ trước kia nông cạn bao nhiêu.”

Giáo sư Từ nói: “Lão Trịnh, ông cũng đừng tự coi nhẹ mình như thế, sinh viên này của tôi ấy à, cô ấy căn bản không phải là người phàm, ông so với cô ấy không phải là tự làm mất mặt ư?”

Người được gọi là lão Trịnh trừng mắt với giáo sư Từ: “Chỉ với chút trình độ này của ông mà cũng không biết ngại nói cô Tiêu là sinh viên của ông?” Giữ chút mặt mũi đi.

Giáo sư Từ cười hì hì: “Một ngày là thầy thì cả đời là thầy, ai bảo tôi tới đúng lúc chứ!” Hình như mỗi ngày Tiêu Hiểu đều đang trưởng thành bằng tốc độ đáng sợ, bây giờ đã trưởng thành đến mức ông ấy phải ngửa mặt trông lên rồi.

Lời này làm giáo sư Vương bất mãn: “Tôi mới là thầy của Tiêu Hiểu.”

Giáo sư Từ hừ một tiếng: “Ông cạnh tranh hư danh này với tôi làm cái gì, nói thật, chúng ta cho Tiêu Hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ là giúp cô ấy tìm mấy cuốn sách mà thôi.”

Giáo sư Vương nghe vậy, nghĩ đến trình độ của người thầy là mình, nhất thời không nói gì nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 271: Chương 271



“Cô Tiêu, ngài cảm thấy lượng tử máy tính thật sự có thể thành công ư?” Vào phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu đang sắp xếp nhiệm vụ buổi chiều hôm nay, một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi đi tới bên người cô nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu, người đàn ông này họ Chu, thuộc viện nghiên cứu vật lý, đi du học nước E trở về.

Tiêu Hiểu cười: “Đương nhiên sẽ thành công.”

Chu Công nghe vậy, đè nén kích động xuống: “Thật ư?”

Tiêu Hiểu cười nói: “Nếu không chúng ta nhiều người như vậy bận trước bận sau vì hạng mục này, chẳng lẽ là để chơi?”

Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý này, tôi chỉ là lo lắng, bất kỳ một cái hạng mục nghiên cứu khoa học nào cũng không thể cam đoan thành công trăm phần trăm, một cái thực nghiệm thất bại là chuyện rất bình thường, nhưng ứng dụng của lượng tử máy tính mà ngài miêu tả thực sự khiến cảm xúc trong lòng người dâng trào.” Anh ta ngượng ngùng cười: “Tôi hỏi ngài, thật ra chỉ muốn xác định lại một lần nữa, nếu ngài đã khẳng định như vậy thì nhất định sẽ thành công.”

“Chu Công, tốt nhất vẫn đừng nên dùng tôn xưng nữa, cứ thoải mái đi.” Tiêu Hiểu nghe anh ta mở miệng là gọi một tiếng ngài, tuổi tác lại lớn hơn cô nhiều như vậy, nghe rất không tự nhiên.

Đầu Chu Công lắc nguầy nguậy: “Không được không được, người thành đạt là thầy, với học vấn của ngài đủ để làm cô giáo của mọi người chúng tôi.”

Anh ta kiên trì như vậy, Tiêu Hiểu cũng không tiện sửa lại nữa.

Dù sao bây giờ tất cả mọi người tham dự vào hạng mục này đều mở miệng gọi cô là cô giáo, cô có thể sửa một người nhưng không thể sửa tất cả mọi người được.

Đợi sau khi tất cả mọi người vào phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu vỗ tay, tỏ ý thực nghiệm buổi chiều bắt đầu. Phòng thí nghiệm lập tức tiến vào trong công việc khẩn trương có thứ tự ở dưới sự sắp xếp của Tiêu Hiểu.

Nhờ vào tiết học mỗi ngày một giờ của Tiêu Hiểu, mỗi ngày những người từng nghe tiết học hiểu rõ những gì Tiêu Hiểu nói rồi trở lại xem hạng mục này liền cảm thấy mơ hồ mò được cánh cửa.

Nếu như nói trước đó họ cảm thấy hạng mục này là thứ viển vông, nhưng bây giờ, nhờ vào kiến thức đổi mới và sự hiểu biết đối với Tiêu Hiểu, lòng tin đối với sự thành công của hạng mục này cũng càng lúc càng tăng.

Bây giờ điều kiêu ngạo nhất của tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm chính là trước đây họ đã không lui khỏi hạng mục này bởi vì ý kiến nông cạn trong chốc lát. Không nói hạng mục này có thành công hay không, chỉ với tri thức học được từ chỗ Tiêu Hiểu cũng đã đủ để bọn họ vui mừng rồi.

Tố chất của cả đoàn thể ngày càng tăng lên, lòng tin của đoàn đội cũng đã tăng lên, lại có người dẫn đầu Tiêu Hiểu bản thân vốn đã là bug này, hạng mục máy tính tiến triển cực kỳ thuận lợi, tiến độ so với dự tính tăng lên rất nhiều.

Bên trên nhận được báo cáo tiến độ thì có vẻ rất phấn chấn, lại rót một lượng đầu tư nhất định đối với hạng mục.

Chỉ mới hai tháng, tiến độ đã quá nửa.

Tiến độ khả quan, Tiêu Hiểu thấy mọi người trong phòng thí nghiệm ban ngày phải đi theo làm thí nghiệm, buổi tối còn phải thức đêm suy nghĩ tri thức mà ban ngày cô nói, làm liên tục hai tháng như vật, quầng mắt thâm của nhiều người nom mà dọa người.

Tiêu Hiểu bèn cưỡng chế cho nghỉ hai ngày, để cho tất cả bọn họ đều được nghỉ ngơi.

TBC

Ánh mắt nhiều người lấp lánh, thoạt nhìn là không muốn nghỉ ngơi, tám phần mười là muốn thừa dịp ngày nghỉ nghiên cứu thật kỹ những ghi chép trước đó.

Tiêu Hiểu liếc mắt nhìn họ, nói thẳng: “Cho mọi người ngày nghỉ là để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiệm vụ của nửa phần tiếp theo sẽ nặng hơn, gian nan hơn so với trước kia, nếu để tôi phát hiện mọi người có ai không nghỉ ngơi thật tốt vào ngày nghỉ thì sau này sẽ hủy bỏ giảng bài buổi trưa.”

“Cô Tiêu, không thể được, ngài không thể bỏ giảng bài được.” Cô vừa nói như vậy, người trong tổ hạng mục đều quýnh lên.

“Vậy mọi người hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”

Hầu hết những người vào tổ hạng mục đều đã trên ba bốn mươi tuổi, Tiêu Hiểu bảo bọn họ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, họ còn tưởng thật ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Tiêu Hiểu mới nở nụ cười: “Dù cho các vị tiền bối nóng ruột hơn nữa cũng phải quý trọng thân thể, nếu không hạng mục hoàn thành rồi, thân thể các vị lại suy sụp thì chẳng phải là tổn thất của chính phủ và nhân dân.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 272: Chương 272



Tối hôm đó lúc Vương Vệ tới đón Tiêu Hiểu, biết được cô sẽ nghỉ hai ngày, lập tức cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, đuôi lông mày cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Thừa dịp hai ngày này, Tiêu Hiểu và Vương Vệ dính chặt lấy nhau một phen, đi đến đâu cũng giống như trẻ sinh đôi dính liền vậy, Tiêu Hiểu hận không thể mọc từ trên lưng Vương Vệ.

Đáng tiếc không thể cứ mãi dính lấy nhau, buổi chiều ngày nghỉ thứ hai, Vương Hiểu Nguyệt và Đổng Vi đã tới.

Bọn họ đã liên tục hơn hai tháng chưa nhìn thấy Tiêu Hiểu, lần này đến mỗi người đều cho Tiêu Hiểu một cái ôm chặt: “Mấy ngày nay cô chạy đi đâu thế? Hỏi Vương Vệ, anh ấy chỉ nói cô có chuyện chính phải làm. Nếu không phải là tôi biết cô rộng lượng, còn tưởng rằng lần trước cô đến nhà tôi, thái độ đó của mẹ tôi đã đắc tội cô, ngay cả tôi cô cũng không gặp nữa đấy.”

Đổng Vi giận trách.

Vương Vệ để ba người các cô nói chuyện, tự giác đi làm cơm.

Tiêu Hiểu rót cho các cô mỗi người một chén trà, cười nói: “Sao lại thế được? Mấy ngày nay tôi đang làm một cái thí nghiệm, đã sắp xong rồi.”

Đổng Vi thở dài: “Cô đã tự mình làm thí nghiệm rồi, tôi còn đang học thuộc sách đây này.”

Vương Hiểu Nguyệt cũng thở dài nói: “Ai nói không phải chứ?”

Ba người nói chuyện một hồi, hỏi thăm tình hình gần đây, sau khi ăn cơm xong rồi rời đi.

Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc Tiêu Hiểu đang làm cái gì nhưng độ mẫn cảm được bồi dưỡng ra từ hoàn cảnh gia đình và lần trước nghe được đôi câu vài lời cũng đủ để bọn họ thông minh không hỏi kỹ Tiêu Hiểu.

Tiễn Vương Hiểu Nguyệt và Đổng Vi đi rồi, Tiêu Hiểu liền nằm trong lòng Vương Vệ như người không xương.

Cô ngoắc lấy ngón út của Vương Vệ mà nghịch: “Anh, mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

“Nhớ em làm cái gì? Không phải mỗi tối em đều sẽ trở về ư?” Vương Vệ khinh thường hừ một tiếng.

“Anh thực sự không nhớ em?” Đầu Tiêu Hiểu đặt trên đùi anh, cười híp mắt hỏi.

Vương Vệ quay đầu lại, thản nhiên nói: “Một tí tẹo thôi.”

Tiêu Hiểu đang muốn tiếp tục trêu ghẹo anh, cửa đột nhiên bị gõ.

Vương Vệ nhíu mày, anh muốn lặng lẽ ở thêm một lúc với Tiêu Hiểu mà sao luôn có người không liên quan tới quấy rầy.

“Có người đến, anh không đi mở cửa à?” Tiêu Hiểu cười cợt nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ chậc một tiếng: “Tám phần mười là lại đến tìm em rồi, em nói xem sao một ngày em có nhiều chuyện như vậy chứ?” Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa ngay.

“Giáo sư Vương?” Vương Vệ vừa mở cửa, thấy người ngoài cửa chính là giáo sư Vương, dường như sắc mặt cực kỳ lo lắng: “Ngài làm sao thế ạ?”

TBC

“Tiêu Hiểu đâu, em ấy có ở nhà không?” Giáo sư Vương không màng đến việc hàn huyên với Vương Vệ, vội hỏi.

Vương Vệ nghiêng người sang, ý bảo giáo sư Vương vào: “Có ạ.”

Giáo sư Vương áy náy gật đầu với Vương Vệ rồi chạy vào sân.

Tiêu Hiểu đã nghe thấy người đến là giáo sư Vương, lúc ông ấy tiến vào, cô đã ngồi ngay ngắn rồi.

“Thầy Vương, thầy làm sao thế? Đừng gấp, có việc gì thì từ từ nói.” Tiêu Hiểu thấy giáo sư Vương gấp đến mức trán đã đổ mồ hôi, vội vàng rót một chén nước cho ông ấy.

Giáo sư Vương uống một hớp nước, sau thì điều hòa hơi thở thì lập tức hỏi Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, em nói sau khi nghiên cứu lượng tử máy tính thành công sẽ có tiến triển mang tính đột phá đối với sự phát triển của khoa học sinh mạng, vậy nếu như bây giờ một người mắc bệnh nan y, dùng lượng tử máy tính tính toán thì có thể phát minh ra thuốc chữa bệnh nan y không?”

“Cụ thể là bệnh nan y ở phương diện nào ạ?”

“Chịu tổn thương từ phóng xạ.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, mí mắt hơi híp lại, người có thể tiếp nhận chữa trị bệnh nan y do vật chất mang tính phóng xạ không thể nào là người bình thường, mà giáo sư Vương lại coi trọng như vậy, liên hệ với việc trước đó giáo sư Vương nói thầy của mình đang tham gia một hạng mục cấp quốc gia, đáp án không cần nói cũng biết.

Thấy Tiêu Hiểu không nói lời nào, trong mắt giáo sư Vương hiện lên tuyệt vọng: “Không thể ư?” Ông ấy nên biết, thầy bị bức xạ hạt nhân, thân mắc bệnh nan y, làm sao có thể chữa khỏi được.

Ông ấy cũng chỉ ôm hy vọng nhỏ nhoi tới hỏi Tiêu Hiểu mà thôi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 273: Chương 273



“Không, có thể đấy ạ.” Hai bả vai giáo sư Vương sụp xuống, cả người như già đi mười tuổi trong chớp mắt, đang lúc tuyệt vọng chợt nghe Tiêu Hiểu nói như đinh c.h.é.m sắt.

Giáo sư Vương chợt ngẩng phắt đầu lên: “Thật không?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi ạ.”

“Ngay cả bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi ư?” Nghe thấy Tiêu Hiểu trả lời, giọng nói của giáo sư Vương mang theo run rẩy.

Tiêu Hiểu trấn an giáo sư Vương: “Thầy, thầy đừng quá sốt ruột, thật ra tác dụng của lượng tử máy tính không chỉ là những thứ mà em viết trong báo cáo này. Thật ra hiện nay khoa học phát triển chỉ có hai con đường. Một cái là tìm tòi nghiên cứu phương thức tổ hợp của vật chất hiện có, bao gồm nguyên tử thậm chí hạt cơ bản, ví dụ như hợp thành nguyên liệu cao cấp khoa học sinh mệnh. Một đường khác chính là đào bới bản chất tồn tại của bản thân thế giới. Cho nên bây giờ những phát triển đạt được tính đột phát cũng là bởi vì số lượng cần tính toán quá lớn. Ví dụ như khoa học sinh mệnh, xét đến cùng là tổ hợp sắp xếp phân tử hữu cơ, cần phải mô phỏng các loại khả năng của sinh mệnh.

Chế thuốc chính là một trong số đó.

Nếu như dựa theo trình độ tính toán hiện có của chúng ta, muốn mô phỏng ra một tổ khả năng sinh mệnh cần rất nhiều năm, nhưng nếu như có lượng tử máy tính, một giây đồng hồ đã có thể mô phỏng ra vô số khả năng. Cho nên từ góc độ này mà nói, dùng lượng tử máy tính tính toán ra phương pháp nhằm vào ung thư phóng xạ không phải là không thể mà là nhất định có thể.”

Giáo sư Vương nghe xong da mặt bỗng nhiên rung lên, cả người cũng bắt đầu run rẩy.

Vương Vệ giữ ông ấy lại.

Tiêu Hiểu cũng quan tâm hỏi: “Thầy?”

Giáo sư Vương hòa hoãn một lúc lâu mới khoát khoát tay: “Không sao, thầy chỉ là quá kích động.” Ông ấy hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, thầy cũng không giấu em, lần này người mắc bệnh nan y chính là thầy của thầy, Trương lão. Trước đó ông ấy tiến hành hạng mục bí mục vì quốc gia, bây giờ hạng mục hoàn thành rồi, ông ấy lại mắc bệnh nan y. Tiêu Hiểu, ông ấy chẳng những là thầy của thầy mà còn là báu vật của nước Hoa, Tiêu Hiểu, nếu như em có thể cứu ông ấy thì cả đời thầy đều biết ơn em.”

Quả nhiên đã đoán đúng.

TBC

Cô không hỏi hạng mục bí mật kia là cái gì, chỉ nói: “Nghiên cứu lượng tử máy tính vẫn cần một khoảng thời gian nữa, bây giờ việc cấp bách là bảo đảm tính mạng của Trương lão, thầy, thầy có thể dẫn em đi xem Trương lão không?”

“Em còn biết y thuật ư?” Giáo sư Vương ngạc nhiên.

Trước đó lúc còn ở tinh tế, cô nghiên cứu gen nước thuốc, y học, sinh mệnh học, gen học, nhân thể học... Bên nào cô cũng đều phải học, tất nhiên là hiểu rồi.

Thật ra dựa theo trình độ của cô, bây giờ cô đã có thể chữa trị thứ mà thời không này gọi là bệnh ung thư.

Nhưng cô không muốn quá nổi bật, lấy ra lượng tử máy tính đã đề cao khoa học kỹ thuật của nơi này lên một tầng cao rồi, can thiệp quá mức cũng không tiện.

“Trước kia em từng xem qua một ít sách thuốc của Đổng lão nên coi như có một chút tâm đắc thôi ạ.”

Giáo sư Vương vừa nghe liền hiểu ra, thì ra là vậy, nếu như Tiêu Hiểu ngay cả y học cũng hiểu thì đúng là khiến cho những người như bọn họ không có cách nào sống tạm bợ nữa.

“Được, thầy dẫn em đi xem thầy ấy.” Giáo sư Vương vội nói. Tuy Tiêu Hiểu không nhìn ra điều gì, nhưng còn phải trông cậy sau khi lượng tử máy tính thành công phát hiện thuốc có thể chữa trị bệnh của thầy, Tiêu Hiểu tất sẽ phải tiếp xúc với thầy ấy.

“Anh cũng muốn đi.” Vương Vệ lo lắng Tiêu Hiểu một mình.

Tiêu Hiểu kéo cánh tay của anh: “Đương nhiên anh phải đi. Trời đã tối rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đi một mình hay sao?” Lời này không phải nói với Vương Vệ mà là nói với giáo sư Vương.

Giáo sư Vương há miệng, ông ấy muốn nói hiện tại không biết có bao nhiêu người đang âm thầm bảo hộ Tiêu Hiểu, căn bản không phải cô một mình đi ra ngoài. Nhưng thấy dáng vẻ Tiêu Hiểu kéo chặt cánh tay của Vương Vệ thì biết rõ không cho Vương Vệ đi là không thể được.

Giáo sư Vương dẫn theo hai vợ chồng Tiêu Hiểu đến bên ngoài phòng bệnh của Trương lão ở bệnh viện nhân dân số một.

Bên ngoài phòng bệnh có nhiều người đang chờ, giáo sư Từ cũng ở trong hàng ngũ đó.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 274: Chương 274



Thấy giáo sư Vương và Tiêu Hiểu tới, giáo sư Từ bước lên phía trước: “Tiêu Hiểu, sao em lại tới đây?”

“Thầy Vương tới tìm em ạ.”

Giáo sư Từ nghe vậy nhất thời nhìn giáo sư Vương với vẻ không đồng tình: “Lão Vương, ông dẫn Tiêu Hiểu tới làm cái gì, mấy ngày nay em ấy bận trước bận sau, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một lúc mà.”

Sau khi hoàn hồn, giáo sư Vương cũng tỏ vẻ mặt ảo não: “Tôi quá lo lắng cho thầy, chỉ muốn đi hỏi xem nếu như nghiên cứu lượng tử tính toán thành công thì có thể tìm được phương pháp chữa bệnh của thầy hay không, Tiêu Hiểu lo lắng nên theo tôi đến xem. Đều tại tôi, chuyện này gấp gáp cũng vô ích, tôi không nên tìm đến lúc này.”

Vương Vệ không nói gì nhưng trong lòng rất tán thành, đúng thế, nếu đã là bệnh ung thư thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng chữa khỏi được, anh cũng đã hiểu rồi, muốn chữa bệnh của người bên trong còn phải chờ vợ anh nghiên cứu lượng tử máy tính thành công đã.

Nếu như vậy, giáo sư Vương cần gì chạy tới ngay tối nay, Tiêu Hiểu đã mệt đến gầy rộc cả đi rồi, tổng cộng hai ngày nghỉ ngơi mà còn bị người khác quấy rầy.

“Lượng tử máy tính còn có thể chữa bệnh?” Giáo sư Từ lên tiếng một cách khó tin.

Giáo sư Vương gật đầu, kể lại lời Tiêu Hiểu nói với ông ấy một lần.

Hai mắt của giáo sư Từ lập tức sáng lên nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, lời lão Vương nói là sự thật à?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Trên lý thuyết là như thế ạ.”

Giáo sư Từ nghe vậy, nhất thời kích động đến mức gương mặt đỏ cả lên: “Lúc đó trong báo cáo của em chưa nói đến những thứ này đúng không?” Ông ấy sợ mình nghe lầm, không yên lòng xác nhận.

Tiêu Hiểu nói: “Trong báo cáo em chỉ viết một vài ứng dụng cơ bản nhất của lượng tử máy tính thôi ạ.”

Giáo sư Từ kích động đến mức sắp ngất cả đi, nói như vậy, ứng dụng của lượng tử máy tính không chỉ là những thứ trong báo cáo của Tiêu Hiểu? Những thứ Tiêu Hiểu liệt kê trong báo cáo cũng đã làm cho người ta không thể tin được rồi, không ngờ cô căn bản không viết những thứ k*ch th*ch hơn.

Giáo sư Từ giữ lấy Tiêu Hiểu, thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, như vậy lượng tử máy tính ở trong lĩnh vực quân sự...”

Giáo sư Từ chưa nói xong, Tiêu Hiểu đã hiểu ý của ông ấy ngay, khẳng định nói: “Tất nhiên cũng có thể ạ.” Xem ra cô còn phải thêm một ít hạn chế đối với tính toán lượng tử, cẩn thận bị lạm dụng.

Rất nhiều người đến thăm bệnh, Tiêu Hiểu đợi một lúc lại có rất nhiều người lục tục đến. Trong đó còn có nhiều gương mặt quen thuộc tham dự vào tổ hạng mục, họ thấy Tiêu Hiểu đều cung kính gọi cô Tiêu.

Trương lão đức cao vọng trọng, nhiều người là học sinh của ông ấy, đến thăm ông ấy cũng không kì lạ.

Tiêu Hiểu gật đầu.

“Được rồi, có thể tiến vào rồi, chú ý đừng làm ồn đến bệnh nhân.” Lại đợi trong chốc lát, một y tá đi ra từ trong phòng bệnh nói với mọi người.

Mọi người tự giác để Tiêu Hiểu đi ở phía trước.

Vào phòng bệnh, Tiêu Hiểu thấy rõ Trương lão, sắc mặt ông ấy xám xịt, đầu tóc bạc trắng, bên giường bệnh hình như là người nhà của ông ấy, một bác gái đang lấy hai tay che miệng kìm nén khóc nức nở, cô gái đứng sau lưng đã đỏ cả vành mắt.

Điều khiến Tiêu Hiểu bất ngờ là người xem bệnh cho Trương lão lại là Đổng lão và con ông ấy.

“Đổng lão?”

TBC

Đổng lão đang bắt mạch cho Trương lão, nghe vậy ngẩng đầu: “Tiêu Hiểu?” Ông ấy cũng cảm thấy khá bất ngờ, vẫn còn đang tiếc nuối Tiêu Hiểu rất nhiều ngày không mượn sách nhà bọn họ đọc rồi, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này.

Cha của Đổng Vi cũng nhìn lại.

Ông ấy gật đầu coi như chào hỏi Tiêu Hiểu.

Hình như hai người muốn thảo luận bệnh tình, một đoàn bác sĩ vây quanh họ đi ra khỏi phòng bệnh.

Những người thăm bệnh như Tiêu Hiểu tiến lên.

Trương lão nhắm mắt lại không còn sức lực.

Giáo sư Vương tiến lên, nhìn người thầy một năm trước vẫn còn tinh thần nhưng bây giờ lại thành bộ dạng này, nhất thời bi thương dâng lên.

“Thầy, em tới thăm thầy đây, thầy còn nhớ Tiêu Hiểu mà trước đó em từng nhắc đến không, em ấy cũng tới đấy ạ.”

Lúc này mí mắt Trương lão hơi rung động, tốn sức mở ra: “Tiêu Hiểu?” Tiếng ông ấy rất nhỏ, giáo sư Vương kề sát đến trước mặt mới nghe rõ.

Tiêu Hiểu tiến lên: “Chào Trương lão, em là Tiêu Hiểu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back