Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1360: Mày muốn tao cứu mày


Trần Khiêm liếc nhìn.
Thì ra là một con chó con, đang khập khiễng đi về phía mình.
'Toàn thân con chó chăng chịt vết thương.
Hình như là gãy chân.
Lúc này, nó nằm xuống trước chân Trần Khiêm. Lưỡi nó liếm vào mũi giày của Trần Khiêm. Trần Khiêm giật mình.
Không ngờ sâu trong rừng rậm này lại có một con vật nhỏ như vậy.
Trong rừng nhiều dã thú như vậy mà nó lại có thể sống được cũng là một kỳ tích rồi.
“Mày muốn tao cứu mày?”
Trần Khiêm nói.
Nó thấp giọng sủa hai tiếng, lại liếm vào giày Trần Khiêm.
Tiếc là con chó con này còn quá nhỏ, nếu không có thể lấy máu của nó để tạo huyết tinh.
Đây là suy nghĩ vừa rồi của Trần Khiêm.
Nhưng lúc này thấy con chó con này cũng thông minh.
Lại có thể sống được trong vùng rừng rậm này. Cho nên anh không nỡ.
Huống hồ gì bây giờ nó còn cầu cứu mình. Sao mình có thể nhẫn tâm giết nó được!
“Mày cũng đủ thảm rồi, không biết ai vứt mày ở đây, may mà gặp được tao đấy!"
Trần Khiêm lắc đầu.
Xoa đầu chó con một lát.
“Được rồi, tao không ở đây lâu được, tao giúp mày băng bó trước, còn có thể thoát khỏi khu rừng này hay không thì tao không giúp mày được rồi!”
Trần Khiêm nói.
Động tác lúc này rất thành thạo, chẳng mấy chốc đã cầm máu cho chó con, hoàn toàn băng bó xong.
“Bây giờ nếu nhóm bác Ôn đuổi đến đây thì còn ổn, bây giờ cần máu người, mỗi người bọn tao góp một ít, như vậy thì có thể dụ linh hồ ra lần nữa.
Nhưng cũng không biết phải đợi bao lâu, nếu muộn hơn nữa chỉ sợ là linh hồ trốn khỏi sơn động này, muốn dụ cũng không dụ ra được nữa.” Trần Khiêm chán nản.
Nhưng lúc này, chó con nằm xuống trước mặt Trần Khiêm, gối đầu lên chân Trần Khiêm.
“Gì vậy? Tao nói rồi, giờ tao không rảnh để quan tâm tới mày, tao có chuyện quan trọng.”
'Trần Khiêm thấy nó ỷ lại vào mình, không khỏi cười khổ.
Nhưng làm thế nào chó con cũng không đi.
Lúc này, tai Trần Khiêm đột nhiên khẽ động.
Có động tĩnh.
Lắng nghe, hình như có người đang đi về phía mình. “Gâu gâu!!!"
Thính giác của chó con cũng rất nhạy, nó đứng lên, sủa lớn vài tiếng.
Sau khi sủa xong thì chớp mắt, nhìn Trần Khiêm rồi vẫy đuôi, thè lưỡi.
“Tính cảnh giác của mày rất cao đấy! Không sợ thu hút người khác đến đây giết mày à?”
Trần Khiêm cười khổ.
 
Chương 1361: Chú Cửu


Nhưng chó con lại ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm.
“Hửm? Mày có thể nghe hiểu lời tao nói à? Biết tao cần máu người nên cố ý muốn dụ người khác tới à?”
Trần Khiêm đọc “Kinh Bách Thú”, có thể hiểu được động tác và ngôn ngữ của những loài động vật này.
Vừa rồi, chó con đang giao tiếp với Trần Khiêm. Lúc này nó lại gật đầu, vui vẻ lắc đuôi.
“Thật sự thông minh đấy!”
Trần Khiêm sờ đầu.
Không lâu sau, quả nhiên có bóng dáng từ xa đến gần.
Đến trước mặt Trần Khiêm.
“Tôi còn nói sao không tìm được cậu, hóa ra tên nhóc cậu trốn ở đây à?”
Người đuổi đến chính là lão già vừa nãy, lúc này, ông ta lạnh lùng cười.
Trần Khiêm thấy ông ta cũng vui vẻ trong lòng.
Sờ đầu chó con, tỏ ý nó lập được công lớn rồi.
“Đúng là không ngờ ông lại đuổi theo tôi?”
Trần Khiêm cười nói, con mẹ nó đây quả thật là niềm vui bất ngờ đưa đến cửa mà.
“Đúng vậy, còn khiến tôi tốn công sức đấy. Hiện tại tôi đang còn thiếu thuốc dẫn, chúng ta cũng có duyên, lúc đầu ở Tây Nam không giết được cậu quả là đáng tiếc. Nhưng bây giờ là cậu tự tìm đến cửa, thù mới hận cũ chúng ta tính luôn một lần đi cậu Trần!”
Ánh mắt lão già lạnh lùng.
“Trước đây ở Tây Nam, ông dốc sức cho nhà Tư Đồ, khi đó chúng ta cũng không tính là thâm thù đại hận gì. Hơn nữa nửa năm trước, tôi có về Tây Nam những cũng không thấy ông ở đó, thì ra ông đến phương Bắc!”
Trần Khiêm nhìn ông ta rồi nói.
Mặt lão già này nửa trắng nửa đen.
Giống như người âm dương.
Trần Khiêm có ấn tượng rất sâu sắc về ông ta. Ông ta là người bên cạnh Tư Đồ Dương, một nhân vật giống như quản gia, Tư Đồ Dương gọi ông ta là chú Cửu.
Khi đó cảm thấy người này không đơn giản.
Nhưng lúc Trần Khiêm diệt nhà Tư Đồ hoàn toàn không hề thấy ông ta.
“Tôi vốn tưởng rằng nhà Tư Đồ sớm muộn gì cũng có thể ngồi lên vị trí của nhà họ Phương, mượn sức lực nhà họ Phương để tiêu diệt nhà họ Trần các người. Nhưng Tư Đồ Hoằng lại mượn cớ tiêu diệt nhà họ Trần mà âm thầm tỏ ý tốt với nhà họ Trần các người, cho dù ông ta thật sự nắm quyền nhà họ Phương, e rằng cũng sẽ không đối phó với nhà họ Trần. Tôi quá hiểu ông ta rồi, cho nên tôi rời đi!”
“Tôi muốn mình mạnh hơn nữa, nên đến An Lĩnh tìm linh dược.
Bây giờ đã đủ dược liệu rồi, chính xác là có thuốc dẫn phù hợp rồi, nhưng không ngờ lại gặp được cậu. Vừa khéo dùng máu của người nhà họ Trần để luyện thuốc, ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm!”
Chú Cửu chắp tay sau lưng, đắc ý cười lớn.
“Ông với nhà họ Trần có thù oán gì sao? Khiến ông phải trăm phương nghìn kế thế này?”
Trần Khiêm hỏi.
“Bởi vì nhà họ Trần các người quá mạnh, mạnh đến mức chỉ cần một câu là có thể khiến cho một thị tộc bị diệt vong. Năm đó nhà họ Lưu chúng tôi chỉ hại một cậu chủ của nhà họ Dương nhưng các người lại khiến nhà họ Lưu phải trả mấy trăm mạng! Nhà họ Lưu, là một trong bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh cứ như vậy bị diệt vong!”
Ánh mắt Lưu Cửu lóe lên lửa giận.
Trần Khiêm nhớ lại, từng nghe bà ngoại kể chuyện bốn gia tộc lớn ở Yên Kinh năm đó. Năm đó mẹ đào hồn, nhà họ Lưu trả thù làm cho cậu Năm bị tàn phế, đến bây giờ vẫn là người thực vật.
 
Chương 1362: Nghìn dặm không xa


Sau này ba quay về, tiêu diệt gia tộc này.
Hóa ra lão già này là con cháu nhà họ Lưu.
“Ha ha ha, ông trời giúp tôi, ông trời giúp tôi mà! Không uổng công tôi chạy cả nghìn dặm đến Long Giang!”
Lưu Cửu lại cười lớn.
Một tia đồng cảm lóe lên trong mắt Trần Khiêm.
“Xin lỗi!"
Trần Khiêm nói.
“Ha ha ha, nực cười, cậu sắp chết rồi thì lại nói xin lỗi với tôi sao?”
Lưu Cửu lắc đầu chỉ Trần Khiêm.
“Không, bây giờ tâm trạng của tôi đối với ông có hơi phức tạp, không biết nên cảm ơn hay là thương cảm ông nữa!”
Trần Khiêm bối rối.
“Cảm ơn tôi?”
*Ừ, bây giờ tôi cần máu người gấp, đang rất sầu não.
Ông đến rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng không thấp, có máu của ông, tôi tin là dụ được con linh hồ ra ngoài cũng không phải chuyện gì khó, xem như ông đã giúp tôi một việc lớn! Tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào, như này đi, tôi sẽ giữ cho ông một cái xác nguyên vẹn, không để ông chịu bất kì đau đớn nào!”
Vẻ mặt Trần Khiêm thành khẩn.
Lưu Cửu cau mày:
“Tên nhóc cậu mới một năm không gặp, chắc không phải thần kinh có vấn đề đấy chứ, cậu mà đòi giết tôi?”
“Tôi cũng không còn cách nào cải”
Trần Khiêm nói.
“Đủ rồi! Tôi thấy cậu bệnh cũng không nhẹ đâu, không rảnh nghe cậu nói nhảm. Cậu Trần, để mạng lại đây đi, tôi thật sự muốn xem lúc Trần Cận Đông nhận được thi thể của cậu thì sẽ có biểu cảm thế nào đấy, ha hat”
Nói xong, Lưu Cửu dứt khoát hành động.
Lao về phía Trần Khiêm.
'Tung một cú đấm.
Trần Khiêm cũng trả lại một cú.
Bịch!
Một tiếng vang lên.
Tiếng gãy xương răng rắc vang lên.
Sau đó Lưu Cửu hét thảm, bay ngược ra. Năng nề ngã xuống đất.
Máu tươi nôn ra, mặt đầy kinh hãi.
Vừa rồi ông ta gần như cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ nhất.
Cú đấm của mình, như thể đấm vào một ngọn núi khổng lồ.
Sau đó bị dội ngược lại. “Gậu... cậu!” Ông ta khó mà tin được, nôn ra máu.
Chỉ với một cú đấm, kinh mạch của mình đều bị đứt, sao cậu ta lại mạnh như vậy?
Mới một năm, sao có thể chứ?
 
Chương 1363: Bắt được linh hồ


Bây giờ Lưu Cửu mới biết tại sao phản ứng đầu tiên khi tên nhóc này thấy mình không phải là hoảng sợ mà là hơi phấn khích.
Hóa ra thực lực của cậu ta mạnh như vậy, thậm chí còn mạnh đến mức cao thâm khó lường.
Hơn nữa cậu ta nói cảm ơn mình, là đã sớm biết mình sẽ chết.
Bây giờ Lưu Cửu vô cùng hối hận.
Nếu mình không đuổi theo e là sẽ không chết. Nếu không đuổi theo, quay về luyện thuốc, nói không chừng đời này có thể bước vào cảnh giới nội kình thần bí.
Nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
“Cậu... cậu muốn thế nào?”
Lúc này, Lưu Cửu đã hấp hối.
“Mượn máu của ông dùng, yên tâm đi, tôi sẽ thực hiện lời hứa, giữ cho ông một thi thể trọn vẹn, ông cứ yên tâm lên đường đi!”
Nói xong, Trần Khiêm nắm gáy Lưu Cửu, vặn nhẹ.
Mắt Lưu Cửu trừng lớn, ông ta đã chết rồi...
Trần Khiêm lấy một số thảo dược gần đó để luyện huyết tỉnh.
Sau đó đưa cả chó con mai phục ở bên cạnh.
Sắc mặt Trần Khiêm vô cùng căng thẳng, nắm chặt con dao đen trong tay.
Bản tính của linh hồ vốn tham lam, nếu không phải như vậy thì cũng không đến mức linh hồ sắp bị tuyệt chủng.
Lúc này, chó con trừng lớn mắt.
Trần Khiêm nín thở.
Bởi vì con linh hồ đó xuất hiện rồi!
Nó vô cùng cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt đã bán đứng nội tâm tham lam của nó.
Sau khi chắc chắn tình hình xung quanh không có gì khác biệt.
Con linh hồ này quyết định mạo hiểm. “Khục khục!”
Gào lên một tiếng, linh hồ lao thẳng đi. Cơ hội!
Trần Khiêm sẽ không cho nó bất kì cơ hội nào để chạy trốn nữa.
Đưa tay lên hạ dao xuống.
Lưỡi dao đen nhanh chóng phóng ra.
Đánh thẳng vào tử huyệt của linh hồ.
Thành công rồi!
'Trần Khiêm xông tới, xách con linh hồ đã ngừng thở.
Không khỏi vui mừng.
“Lưu Cửu, hôm nay ông giúp tôi lớn, quả thực máu của ông là một cám dỗ rất lớn đối với con linh hồ này!"
Trần Khiêm cười. . ?r??ệ?‎ chí?h‎ ở‎ [‎ ?r‎ U??r??ệ?.??‎ ]
“Gâu gâu!”
Lúc này, chó con vui vẻ quẫy đuôi.
“Đương nhiên rồi, còn có mày nữa, tao sẽ dẫn mày ra ngoài, muốn ăn gì cũng được!”
Trần Khiêm cười nói.
 
Chương 1364: Đó là tất nhiên


Sau đó, anh ôm lấy chó con, tìm thấy một hang động gần đó.
Đã bắt được linh hồ rồi, bây giờ phải tranh thủ uống linh huyết của nó.
Theo như ghi chép trong “Kinh Bách Thú”.
Thời gian tồn tại của linh huyết rất thấp, một khi kéo dài quá lâu, linh khí của linh huyết sẽ mau chóng bốc hơi.
Tất nhiên là Trân Khiêm từng nghe ông nội kể lại.
Linh huyết hội tụ linh khí của đất trời.
Bao hàm năng lượng rất lớn.
Chẳng những có thể bồi bổ tâm tính của mình, mà còn có thể cải thiện sức mạnh nội kình hiện tại nữa.
Cho nên, sau khi uống linh huyết, mình phải dùng phương pháp hô hấp đặc biệt để dung hợp sức mạnh này.
Theo tu vi hiện tại của mình, e là phải mất ba ngày mới có thể dung hợp hoàn toàn được.
“Cẩu Cẩu mày qua đây, đợi tao chặn cửa hang lại, sau khi tao uống linh huyết rồi thì sẽ ngủ sâu ba ngày, trong ba ngày này, mày chỉ cần đảm bảo đừng để một số loại côn trùng đến gần tao là được?”
'Trần Khiêm sờ đầu chó con.
“Gâu!”
Chó con thè lưỡi, bày tỏ là đã đồng ý rồi.
Một người một chó cứ vậy đi vào trong hang.
Cùng lúc này.
Trong rừng rậm An Lĩnh.
Có một nhóm người đang khổ sở tìm kiếm.
Nhóm người này toàn thân đều được trang bị.
Hơn nữa cũng không dưới một trăm người.
Trong đó có một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, chắp tay sau lưng, vài người lớn tuổi ở bên cạnh anh ta.
“Vẫn chưa tìm thấy?”
Người thanh niên cau mày hỏi.
“Vẫn không có bất cứ manh mối nào!”
Thuộc hạ trả lời.
“Dẫn người nhà họ Lục qua đây!”
Người thanh niên cau mày càng chặt hơn.
Sau đó thì thấy Lục Tông Nguyên chỉ chít vết thương và Mạnh Khang đang bị thương nặng, được người khác áp giải tới.
“Các người chắc chắn anh ta vào An Lĩnh chứ, không lừa tôi phải không?”
Người thanh niên hỏi.
“Cậu Mạc, sao có thể lừa cậu chứ. Cậu ta thật sự đến An Lĩnh mà, hơn nữa chuyện giết hại tám người nhà họ Mạc chắc chắn không phải nhà họ Lục chúng tôi làm, hi vọng cậu Mạc minh giám!”
Lục Tông Nguyên hoảng sợ nói.
Người trước mặt là Mạc Vũ, con trai thứ hai của chủ nhân nhà họ Mạc.
Lục Tông Nguyên đã nghe nói về người này từ trước rồi.
Hăn là một người rất lạnh lùng, ra tay rất ác.
Bây giờ tám người nhà họ Mạc chết trong nhà họ Lục, đương nhiên nhà họ Mạc sẽ cử người đến điều tra rồi. Lục Tông Nguyên là một thương nhân giàu có của địa phương, đương nhiên ông ta cũng hiểu, giữa Trần Khiêm với nhà họ Mạc, ông ta không thể đắc tội với bên nào cả.
Thế là nói ra tung tích của Trần Khiêm. Cho nên Mạc Vũ đưa người đến tìm.
“Nhà họ Mạc chúng tôi ở Long Giang có ân oán cực kì sâu với Trần Khiêm này, cũng đã giao thiệp với nhà họ 'Trần không phải mới một hai năm, cho nên tôi hi vọng chủ tịch Lục có thể nói sự thật. Cố gắng đừng lội vào. vũng bùn này!”
Mạc Vũ hờ hững nói.
“Đó là tất nhiên!”
 
Chương 1365: Ngủ say


“Tất nhiên rồi!”
Lục Tông Nguyên không ngừng nói.
“Cậu Hai, có manh mối rồi!”
Lúc này, một tên thuộc hạ chạy đến báo cáo.
Cách đó không xa, phát hiện có hai thi thể nằm trên đất, ăn mặc giống như dân bản xuống núi, hơn nữa vừa chết cách đây không lâu, hiện trường còn có dấu vết vật lộn.
Ngoài ra còn phát hiện dấu vết đạp lên cỏ rời đi.
“Gâu gâu gâu!”
Cũng trong lúc này, chó nghiệp vụ của nhà họ Mạc dẫn tới bắt đầu điên cưồng sủa về một hướng!
“Hửm?”
Mạc Vũ khế cau mày: “Xung quanh có người, xem ra là ở cách đây không xa, lập tức triển khai tìm kiếm đi!”
Mạc Vũ hạ lệnh.
Thuộc hạ đang chờ xuất phát đều tăng tốc độ tìm kiếm.
“Còn nhớ một năm trước, tôi từng theo gia chủ đến nhà họ Trần cũng đã gặp Trần Khiêm. Khi đó cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, thân thể yếu ớt"
“Rốt cuộc một năm nay cậu ta đã trải qua những gì, †ại sao lại mạnh như vậy, tám người nhóm Mạc Vân Hải cũng được xem là cao thủ nhà họ Mạc, thế mà lại bị Trần Khiêm giết hại, quả thực là không thể tin được!”
Lúc này, một ông già ở bên cạnh Mạc Vũ cau mày nói.
“Vậy thì sao, gặp phải cao thủ thực sự của nhà họ Mạc, kẻ hèn như Trần Khiêm thì là cái thá gì chứ?”
Mạc Vũ cười khổ.
“Tìm thấy rồi!"
Lúc này, trong hang phía trước có người hét lên. Mạc Vũ bước nhanh tới.
Bên ngoài hang đá có một tảng đá lớn chặn ở cửa hang đã được chuyển đi.
Lúc này, một tên thuộc hạ đang ôm cổ nằm dưới đất, máu tươi chảy khắp người hắn.
Bên trong hang còn một thanh niên sắc mặt trắng bệch đang nằm, giống như không hề có sức sống.
“Trần Khiêm? Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi!” Vừa nhìn thấy, đầu mày Mạc Vũ không khỏi giãn ra. Sau đó mới chú ý đến tên thuộc hạ.
“Hắn sao vậy?”
“Cậu Hai, là bị con chó dữ này tấn công. Con chó dữ này thật biết bảo vệ chủ, nhỏ như vậy cứ giết nó đi!”
Một tên thuộc hạ nói. “Gâu gâu!!!” Chó con bị người ta bắt lấy cổ.
Lúc này giống như bị tấn công, lông toàn thân đều dựng đứng lên.
Hơn nữa nó còn gầm lên.
Khiến cho chó nghiệp vụ của nhà họ Mạc đều lui về sau mấy bước.
Còn có vài con sợ hãi tiểu ngay tại chỗ.
“Hửm? Thú vị đấy..”
Mạc Vũ thấy thế thì nói: “Trước tiên đừng giết nó, đưa nó với Trần Khiêm rút về nhà họ Mạc!”
“Tên nhóc này, chẳng phải đồn đại rằng cậu ta rất mạnh à, sao lại sống dở chết dở thế này? Nhưng mà thế này cũng tốt, khỏi để cậu ta chạy thoát lần nữa!”
Lúc khiêng Trần Khiêm ra, ông già bên cạnh Mạc Vũ thử nhịp tim của Trần Khiêm, phát hiện ra nhịp tim vô cùng yếu.
Nhưng rõ ràng đây không phải vấn đề quan trọng.
Ông ta chỉ hỏi một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
“Chạy? Rơi vào tay Mạc Vũ tôi mà còn chạy được sao?”
Mạc Vũ lạnh lùng nhìn ông già.
“Cậu Hai nói đúng lắm!” Ông già gật đầu.
Trần Khiêm đang được người ta khiêng đi, nhưng lúc ông già cúi đầu xuống thì đột nhiên phát hiện, khuôn mặt trắng bệch của anh lúc nãy đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ sau đó ngay lập tức biến mất...
 
Chương 1366: Bắt được Trần Khiêm


“Lẽ nào tôi nhìn nhầm rồi?”
Ông già hơi nghi ngờ.
Muốn nhắc nhở, nhưng cậu Mạc là một người kiêu ngạo, vừa rồi còn giận dữ nhìn mình, đã hơi không hài lòng với mình rồi.
Nếu còn nói nhiều, e là sẽ càng khiến cậu Mạc không vui.
Chắc là nhìn nhầm thôi! Ông già thầm nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì nhà họ Mạc mất một năm, đến bây giờ cuối cùng cũng bắt được Trần Khiêm.
Mà bây giờ có được Trần Khiêm - con bài lớn nhất để ép nhà họ Trần ở Nam Dương.
Đã khiến cho cả gia tộc nhà họ Mạc ở Long Giang vô cùng phấn khích.
“Tên nhóc này thật sự có bản lĩnh chạy trốn đấy! rốn cả một năm, khiến nhà họ Mạc dùng biết bao nhiêu là quan hệ và tài lực như vậy, đến hôm nay mới bắt được hắn!”
“Ha ha, giờ đây, nhà họ Mạc ở Long Giang chúng ta có thể hoàn toàn thống trị cả Châu Á rồi. Trần Khiêm là người nối dõi duy nhất của nhà họ Trần, mà tên Trần Cận Đông kia lại hết mực yêu thương. Xem đi, chúng ta lấy được tài sản của nhà họ Trần chỉ còn là chuyện ngày. một ngày hai thôi!”
Người nhà họ Mạc sôi nổi thảo luận.
Một vệ sĩ của nhà họ Long đang làm khách ở nhà họ Mạc vừa hay nghe được nhóm người này thảo luận.
Lúc này vô cùng nhạy bén, vội vã chạy đến một căn phòng.
“Cô chủ, có một tin quan trọng!” Vệ sĩ đẩy cửa nói.
Trong phòng có một cô gái đang cẩn thận trang điểm, tất nhiên cô ta chính là Dương Hạ.
Hai nhà Lục - Mạc xảy ra chuyện lớn, đương nhiên buổi đàm phán bị hủy bỏ.
Dương Hạ tạm thời đến nhà họ Mạc ở.
Chờ đợi cơ hội.
“Tin quan trọng gì?”
Dương Hạ hỏi.
Tên vệ sĩ đó nuốt nước bọt: “Là tin của Trần Khiêm nhà họ Trần, hôm nay nhà họ Mạc đã bắt được Trần Khiêm chạy trốn một năm nay!”
“Cạch!"
Nghe vậy, cả người Dương Hạ chấn động, hộp phấn trong tay rơi xuống đất.
“Anh nói cái gì? Trần Khiêm? Trần Khiêm mà mấy hôm nay làm sôi sục nhà họ Lục chính là Trần Khiêm của nhà họ Trần?”
Dương Hạ đứng phắt dậy. “Vâng, chắc chắn không sai, hôm nay cả nhà họ Mạc đều đang bàn tán. Nghe nói Trần Khiêm đã thoi thóp, sống dở chết dở rồi!”
Vệ sĩ nói.
Móng tay Dương Hạ nắm chặt lại, hiện tại tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.
 
Chương 1367: Có điều kiện gì cậu mau nói đi


Nếu nói có hận Trần Khiêm không?
Đương nhiên Dương Hạ rất hận.
Nếu Trần Khiêm đồng ý ở bên cạnh mình thì mình cũng không cần phải chịu khuất phục nhà họ Long thế này.
Hơn nữa anh ta nay giàu có rồi thì đá mình.
Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa thì tóm lại Dương Hạ vô cùng căm hận.
Nhưng nghe nói Trần Khiêm bị bắt, hơn nữa còn hấp. hối.
Dương Hạ lại đau lòng.
Dù có thế nào đi nữa thì người đàn ông này cũng từng yêu mình như vậy, hoàn toàn thật lòng yêu mình.
Bao gồm cả lúc đầu từ bỏ Trần Khiêm, Dương Hạ cũng nghĩ như vậy.
“Làm thế nào đây? Làm sao bây giờ? Người nhà họ. Mạc chắc chắn sẽ giết Trần Khiêm!”
Dương Hạ đi tới đi lui.
“Cho dù không giết thì cậu ấy cũng chẳng sống được. bao lâu nữa. Lúc bị bắt cậu ấy đã sắp tắt thở rồi, bây giờ còn bị ném vào ngục giam của nhà họ Mạc!”
Vệ sĩ lại nói.
Dương Hạ lại thêm lo lắng.
Sau đó hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia oán hận:
“Hừ, tôi đã nói rồi, lúc đầu tôi từ bỏ anh ta, tôi với anh ta đã không còn tình nghĩa gì nữa rồi. Bây giờ anh ta sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả!”
Dương Hạ ngồi xuống.
Ha ha, mình cố gắng nhiều năm như vậy là vì cái gì chứ, chẳng phải là để sống tốt hơn anh †a sao?
Bây giờ anh ta sắp chết, đây nên là chuyện tốt mới đúng!
“Cô chủ, nếu cô muốn nhìn cậu ấy lần cuối, thì thuộc. hạ cũng có một cách cuối cùng!”
“Cách gì?”
Dương Hạ vội hỏi.
Sau đó ý thức được mình bị hớ, vội nói: “Ai muốn gặp anh ta chứ, nhưng trước khi chết, thấy được bộ dạng thê thảm của anh ta, ha ha, tôi vẫn có hứng thú đấy!”
“Chìa khóa ngục giam vẫn luôn được quản gia của nhà họ Mạc giữ, thuộc hạ quen với con trai của người quản gia này, có thể giúp được!”
Vệ sĩ nói.
“Được, vậy anh giúp tôi liên lạc đi!”
Dương Hạ nói.
“Không được, Trần Khiêm là nhân vật quan trọng của nhà họ Mạc, ngay cả ba tôi cũng không có tư cách để gặp. Với cả, bên đó canh giữ rất nghiêm ngặc, đừng nói là nhà họ Long, rất nhiều người của nhà họ Mạc cũng không vào được nữa lài”
Con trai của quản gia trông rất xấu xí, lúc này nghe thấy yêu cầu Dương Hạ, anh ta lắc đầu như cái trống lắc.
“Tôi biết cậu chắc chắn có cách để tôi vào mà, có điều kiện gì cậu mau nói đi!" . ?rang gì ?à ha? ha? thế == ? R U ? ? R U ? Ệ N.Vn ==
Lúc này, Dương Hạ nhìn anh ta, nói.
 
Chương 1368: Không phải anh thật sự chết rồi đấy chứ


Lúc này, con trai quản gia nhìn chằm chằm vào Dương Hạ với ánh mắt sáng rực.
Vẻ mặt dung tục.
Dường như Dương Hạ nhìn ra được một số suy nghĩ của anh ta. Không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Cô Dương, tôi nghe nói chồng cô là một người thiểu năng, tôi nghĩ, bình thường cô Dương hẳn rất cô đơn nhỉ?”
Vừa nói, con trai quản gia vừa nhẹ nhàng nắm lấy cổ †ay trắng nõn của Dương Hạ.
“Nói thật, lần đầu tiên tôi thấy cô Dương, thì đã bị sắc đẹp của cô Dương mê hoặc rồi. Khi đó tôi đã thề, nếu có cơ hội gần gũi, tôi nguyện chết vì cô!”
Con trai quản gia nói.
“Xin cậu Mạc tự trọng cho! Nếu cậu Mạc thật sự có thiện cảm với Dương Hạ, xin rộng lòng giúp đỡ, để tôi gặp Trần Khiêm, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm kích!”
Dương Hạ rút tay lại.
Con trai quản gia cau mày hỏi: “Sao cô cứ một câu Trần Khiêm hai câu Trần Khiêm thế, cô Dương với Trần Khiêm có quan hệ gì mà nhất định phải gặp hắn?”
“Cậu Mạc Cường, tôi nói thật với cậu, Trân Khiêm là bạn trai hồi đại học của tôi. Anh ta sắp chết rồi, tôi muốn gặp anh ta. Đồng thời tôi cũng muốn trả thù anh ta nữa, nếu không sau này sẽ không còn cơ hội!”
Trong mắt Dương Hạ lóe lên một chút thù hẳn.
“Ha ha ha, hèn gì, thì ra cô Dương với Trần Khiêm còn có một đoạn quá khứ như vậy! Nhưng mà cô Dương, tôi có thể liêu chết để đồng ý với cô chuyện này, nhưng sau khi làm xong việc rồi, cô nhất định phải trả lợi lộc cho tôi chứ nhỉ?”
Mạc Cường dung tục nói. Dương Hạ ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nói lời
nào: “Mấy ngày nay tôi không tiện, sau này tôi sẽ cảm ơn cậu Mạc Cường!”
Mạc Cường nghe thấy thế thì nói: “Tôi hiểu tôi hiểu, phụ nữ mà, luôn sẽ có mấy ngày không tiện như vậy!”
Anh ta cười thô tục.
“Tối nay, tôi có thể lấy chìa khóa chỗ ba tôi. Nhưng cô chỉ có năm phút thôi, nếu không thì tôi tiêu đời đấy!” Mạc Cường nói.
“Được, năm phút là được rồi, cảm ơn cậu Mạc!” Nói xong, Dương Hạ xoay người bước nhanh đi.
“Dương...”
Mạc Cường đang định sàm sỡ thì thấy Dương Hạ đã chạy đi rồi.
Lúc này không khỏi cười khẩy: “Người đẹp, tôi đã nhắm cô rất lâu rồi, chẳng cần tới mấy ngày, tôi đã ăn sạch cô rồi! Ha ha ha hai”
Đêm.
Dương Hạ mặc một chiếc áo nỉ thể thao, đội mũ đi đến ngục giam.
“Chỉ có năm phút thôi, cô nhanh lên! Tôi ở ngoài cửa canh chừng!”
Mạc Cường nói.
Dương Hạ vừa nhìn đã thấy Trần Khiêm nằm trong ngục giam.
“Trần Khiêm!”
Một năm không gặp, vừa gặp lại Trần Khiêm thì đã thành bộ dạng thế này.
Chớp mắt, tất cả những hận thù trong lòng đều biến mất.
“Anh tỉnh lại đi Trần Khiêm, không phải anh thật sự chết rồi đấy chứ?”
Dương Hạ chạy đến bên cạnh Trần Khiêm, lay anh.
Nhưng sắc mặt Trần Khiêm tái nhợt, không hề có chút ý thức nào...
 
Chương 1369: Tôi sẽ ăn cô!”


Thấy anh như vậy, trong lòng Dương Hạ hơi khó chịu.
Dù sao thì bây giờ, cảm xúc của Dương Hạ đối với anh rất mơ hồ.
Nói tóm lại là yêu lớn hơn hận. “Anh tỉnh lại cho tôi!"
Dương Hạ ngồi ở bên cạnh Trần Khiêm, bỗng nhiên đau lòng khóc nấc lên.
Chàng trai này đã từng cho mình tình yêu đẹp nhất thế giới, vô tư nhất, cho mình tất cả những gì anh có.
Trong lòng Dương Hạ biết rất rõ những điều này.
“Trần Khiêm, tôi biết anh hận tôi. Hận tôi trước đây cũng ức hiếp anh giống như bọn họ. Nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi không muốn sống cuộc sống bị người khác khinh thường, từ nhỏ đến lớn, điều tôi sợ nhất chính là người khác khinh thường tôi!”
“Tôi muốn khiến người khác hâm mộ tôi, sùng bái tôi. Nhưng trong lòng tôi có anh mà, Trần Khiêm anh không thể chết được!”
Dương Hạ nằm trên người Trần Khiêm khóc nức nở.
Mà Trần Khiêm đang hôn mê, lúc này lại khế cau mày.
Vùt
Bỗng nhiên, toàn thân Trần Khiêm lóe lên màu đỏ.
Sau đó, một nguồn năng lượng nóng hừng hực quét qua, giống như một khối sắt nóng hổi khiến Dương Hạ đau đớn, vội vàng rút tay lại.
“AI"
Dương Hạ ngạc nhiên hô lên, lùi về sau mấy bước, vô cùng kinh hãi nhìn Trần Khiêm.
“Chuyện gì thế này? Sao lại nóng như vậy?” Dương Hạ ngạc nhiên.
Nhưng màu đỏ rực này nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Trần Khiêm tái nhợt trở lại.
“Cô Dương, đến lúc rồi! Mau đi thôi, đợi lát nữa có người thay ca đến, muốn đi sẽ rất phiền phức!”
Lúc này, Mạc Cường đến, cười dung tục rồi nói. “Tôi... tôi biết rồi!”
Dương Hạ lại lo lắng nhìn Trân Khiêm, gật đầu.
“Hừ, người này sắp chết rồi, vô dụng thôi. Cô Dương
Hạ, cô đã hứa với tôi rồi thì không thể thất hứa đâu đấy, đợi mấy hôm nữa cô tiện rồi thì cho tôi chút lợi lộc nhé!”
Mạc Cường vừa nói vừa muốn động tay động chân với Dương Hạ.
“Ra ngoài trước đã cậu Mạc Cường!”
Dương Hạ vội vàng né tránh, sau đó bước nhanh rời đi.
Mạc Cường sờ cằm mình, càng nhìn càng cảm thấy thú vị mà.
“Tôi sẽ ăn cô!” Anh ta nói.
Nhưng lại không phát hiện ra, lúc này Trần Khiêm cau mày càng chặt hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
 
Chương 1370: Điềm báo chẳng lành


Chớp mắt đã ba ngày sau.
Rõ ràng sáng sớm hôm nay nhà họ Mạc rất bận rộn.
Mấy chục năm trước, Mạc Trường Không đã qua mắt gia tộc ẩn dật nhà họ Mạc, vì tham lam vinh hoa phú quý thế gian nên chạy đến Long Giang, gầy dựng một thế lực thuộc về mình.
Mấy năm nay, nhà họ Mạc không ngừng thôn tính, trở thành gia tộc quyền thế bậc nhất Hoa Hạ hiện nay.
Rõ ràng người nhà họ Mạc cũng có mục tiêu lớn hơn.
Đó chính là nhà họ Trần ở Nam Dương.
Một khi thôn tính được nhà họ Trần, thực lực của nhà họ Mạc sẽ tăng lên vô hạn.
Hôm nay, bắt được con át chủ bài là Trần Khiêm, trên dưới ba trăm người nhà họ Mạc vô cùng phấn khích.
Từng người đều đang chuẩn bị để chuyển đi.
Muốn cả nhà họ Mạc chuyển đến phương Nam.
“Nhanh nhất thì tối mai gia chủ sẽ đến Long Giang, không biết gia chủ sẽ thưởng cho chúng ta thế nào, ha ha hai”
Ngày hôm nay, nhà họ Mạc tổ chức bữa tiệc gia tộc.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Còn thưởng thế nào nữa, gia chủ từng nói rồi, tên Trần Khiêm này ít nhất có thể đổi được một nửa nhà họ Trần. Đến lúc đó, cứ lấy đại tài sản của một vùng rồi chia cho chúng ta là được!”
“Ha ha? Tùy tiện chọn một vùng? Anh xem thường nhà họ Trần quá rồi đấy. Cơ nghiệp của nhà họ Trần rải rác khắp thế giới, một vùng có thể bằng một đất nước rồi!”
“Tóm lại là ngầu!”
Mọi người hào hứng bàn luận.
“Đúng là lạ thật, cậu Hai, không biết chú chó mà cậu nuôi hôm nay làm sao nữa, cũng không biết ăn phải thứ gì, mà thỉnh thoảng lại cắn vào dây xích, bộ dạng hoảng sợ. Chắc không phải ba hôm trước dẫn chúng vào núi đụng phải cái gì chứ?”
Trong bữa tiệc, một người quản lý đi đến, nói với Mạc Vũ.
“Có thể đụng phải cái gì chứ, chắc là bệnh rồi, tìm vài bác sĩ thú y đến khám xem!”
Mạc Vũ lạnh lùng cười.
“Không ổn rồi cậu Hai, chó của cậu đã chết hai con cũng không biết tại sao nữa, cứ phát điên lên cuối
cùng sùi bọt mép!” Lúc này, một tên người làm lảo đảo chạy vào.
Cậu Hai rất thích muôi chó, rất yêu chó, người làm không dám lơ là nó.
Vội vàng báo cáo. “Cái gì? Mau đưa tôi đi xeml”
Mạc Vũ lo lắng.
Hắn vừa đi, tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Mạc cũng theo Mạc Vũ ra sân sau.
Ở sân sau, nuôi gần trăm con chó.
Lúc này, những con chó này như bị điên, vùng vẫy trong lồng sắt.
Ngay sau đó, Mạc Vũ lại tận mắt thấy ba con nữa phát điên.
“Đi tìm bác sĩ thú ý đi, khám xem mấy con chó này bị sao thế?”
Mạc Vũ nói.
Lúc này, thấy bộ dạng điên cuồng của bọn nó, không ít người của gia tộc họ Mạc hơi khiếp sợ.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác mấy con chó này đem lại cho người ta giống như có đại nạn gì đó sắp tới vậy!
Chó nhà họ Mạc điên rồi, hơn nữa cho dù có tìm bác sĩ thú y thì cũng không làm gì được.
Đến sẩm tối, hơn một trăm con chó thì một nửa trong số đó như sắp chết.
“Từ lúc mấy con chó này từ An Lĩnh về thì giống như có gì đó không ổn rồi, cũng không biết có chuyện gì!”
Một người gặp Mạc Cường đang thậm thà thậm thụt thì chào hỏi anh ta, rồi nói chuyện hôm nay khiến hắn cảm thấy lạ.
 
Chương 1371: Chuyện cô hứa với tôi thì sao


“Này, Mạc Cường, tôi nói chuyện với anh đấy!”
Người đàn ông nhìn Mạc Cường cười trộm, sau đó tự đi đến một căn phòng, vỗ vào anh ta.
“Hả? Chết thì chết, chó thôi mà, Mạc Lâm, anh đang làm gì vậy?”
Mạc Cường thu lại suy nghĩ, vội hỏi.
“Gòn có thể làm gì chứ, đến ngục giam xem thử tên Trần Khiêm kia chết chưa, tiện thể đổ cho hẳn một chút cháo, trong cháo có trộn Bác Linh Tán, chắc không chết thì cũng ngu ngơ thôi!”
Mạc Lâm nói.
“Được, vậy anh mau đi đi, tôi còn có việc, lát nói chuyện!”
“Sắp tối rồi anh còn có chuyện gì nữa?”
Mạc Lâm gãi đầu, nhìn Mạc Cường thì người đã đi xa rồi.
Mạc Cường đi thẳng đến cửa phòng Dương Hạ.
Xoa hai tay với nhau, sau đó gõ cửa.
“Ai đấy?”
Dương Hạ mở cửa, nhìn thấy Mạc Cường mặt đầy vẻ dung tục, thì ánh mắt không khỏi lóe lên một tia chán ghét.
“Là cậu Mạc Cường à!”
Dương Hạ thờ ơ nói.
Nhìn Thấy Dương Hạ, hai mắt Mạc Cường như phát sáng.
Lúc này Dương Hạ mặc một chiếc váy ngắn bó sát người, xõa tóc, vô cùng gợi cảm.
“Cô Dương, chuyện tôi hứa với cô, tôi đã làm cho cô rồi, còn chuyện cô hứa với tôi thì sao?”
Mạc Cường nuốt nước bọt.
Dương Hạ nhíu mày, nhưng vẫn giả vờ: cậu nói à. Cậu Mạc Cường, tôi đã nói rồi, ân tình của cậu tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Trời sắp tối rồi, hiện tại chó nhà họ Mạc đều nổi điên, cậu Mạc Vũ cũng rất lo lắng, cậu mau đến đó đi!”
Nói xong, Dương Hạ muốn đóng cửa phòng lại.
“Đợi đã, he he, tôi biết cô sẽ nói như vậy, tôi biết cô Dương Hạ coi thường tôi, nhưng tôi đã mến mộ cô Dương Hạ từ lâu. Tôi nói rồi, tôi liều chết đưa cô đi gặp Trần Khiêm, Mạc Cường tôi dù thế nào cũng phải có được lợi lộc mình muốn mới được!”
Mạc Cường năm lấy cánh cửa, nói. Dương Hạ chán ghét nhìn Mạc Cường: “Cậu Mạc .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Cường, xin cậu tự trọng cho, tôi đại diện cho nhà họ Long, là khách của nhà họ Mạc các người!”
“He he, khách gì của nhà họ Mạc, nhà họ Long mấy người chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của nhà họ Mạc chúng tôi mà thôi. Cho nên, cô Dương Hạ à, hôm nay tôi sẽ ăn sạch côi”
Nói xong, Mạc Cường bổ nhào về phía Dương Hạ...
 
Chương 1372: Tỉnh lại


“Cậu muốn làm gì? Cứu! Cứu với!”
Dương Hạ vội hét toáng lên.
Nhưng một chiếc khăn trắng che miệng Dương Hạ lại, sau đó hai mắt Dương Hạ bỗng nhiên mơ màng, không giãy giụa nữa!
Cùng lúc này.
'Trong ngục giam.
Trần Khiêm đang ngủ sâu, bỗng nhiên tai khẽ động đậy.
Sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Bỗng nhiên trong mắt lóe lên một tia huỳnh quang màu xanh sẫm lấp lánh.
Sau đó trở lại bình thường.
Nhưng không hề che giấu ý ngạc nhiên và vui mừng trong đó.
Bởi vì Trần Khiêm phát hiện ra, ánh sáng trong ngục. giam rất mờ mịt, nhưng hai mắt của mình lại có thể nhìn thấy rất rõ mỗi một chỉ tiết.
Với cả thính giác nữa, chỉ cần mình muốn thì gần như có thể nghe được âm thanh ở một nơi rất xa.
“Phù!”
Cơ thể Trần Khiêm khế chấn động, cả người có thể dễ dàng nhảy lên không trung.
Nhưng Trần Khiêm nhìn da của mình bây giờ, trên da có rất nhiều vết đen sãm.
Những thứ này chắc đều là tạp chất trong cơ thể mình.
“Linh huyết đúng là linh huyết, chẳng những có thể giúp mình ổn định tâm tính mà còn có thể tiến thêm một bước để cải thiện việc tôi luyện cơ thể của mình!”
Trần Khiêm thầm vui mừng.
Hôm nay, anh cảm thấy nội công của mình đã tăng lên gấp đôi so với ba ngày trước.
“Vốn muốn có được linh huyết để tự mình tìm nhà họ Mạc tính sổ, nhưng không ngờ bọn họ lại chủ động đưa mình đến đây!”
Trần Khiêm cười lạnh lùng.
Phải rồi! Dương Hạt!
Đột nhiên Trần Khiêm khựng lại.
Vừa rồi trong lúc mê man, hình như mình nghe thấy tiếng kêu cứu của Dương Hạ.
Ba ngày nay, mặc dù Trần Khiêm chìm vào trạng thái ngủ sâu.
Nhưng anh biết tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh mình.
Ý thức của anh không hề ngủ.
Buổi tối ba hôm trước, Dương Hạ nói với mình rất nhiều điều.
Nói không cảm động chút nào là nói dối.
'Trước đây Dương Hạ cứu mạng mình, còn liều chết đến thăm mình.
Trần Khiêm biết, nghĩa tình này, e là khó mà trả hết được.
Hình như bây giờ cô ta gặp nguy hiểm! Hai mắt Trần Khiêm nhíu lại.
Trước mặt mình là một cánh cửa sắt. Nhưng Trần Khiêm đưa tay kéo.
Ẩm!
Vang lên một tiếng thật lớn, cánh cửa sắt với bức tường xung quanh bỗng chốc sụp đổ.
Trần Khiêm đi ra.
Lúc này, vừa hay nhìn thấy một người đang đi xuống ngục giam.
“Trần... Trần Khiêm? Sao... sao cậu lại tỉnh rồi?”
Là Mạc Lâm mang cháo đến.
“Người đâu, người đâu!”
Mạc Lâm từng đến hiện trường nhà họ Lục, thấy tám thi thể bị Trần Khiêm giết hại, cho nên có một loại sợ hãi bẩm sinh đối với Trân Khiêm.
 
Chương 1373: Hình như có gì đó không ổn


Kỹ năng của hắn rất yếu, vội vã chạy khỏi ngục giam kêu cứu.
Soạt!
Tiếng xé rách ghê tởm vang lên.
Hắn đã bị xé làm đôi!
'Trần Khiêm leo lên bậc thang, chậm rãi ra khỏi ngục. giam, lắng nghe âm thanh, nhanh chóng phán đoán được vị trí của Dương Hạ.
Lúc này, người nhà họ Mạc đều ở sân sau.
Có rất ít người đang ở khu vực phòng khách.
'Thỉnh thoảng đụng phải vài người, Trần Khiêm dứt khoát ra tay chém dao xuống.
Chẳng mấy chốc Trần Khiêm đã đến được của phòng Dương Hạ.
Đạp mở cửa phòng.
“Ai?”
Mạc Cường đang cởi quần áo của Dương Hạ. Cửa bị phá vỡ, anh ta giật mình.
Đặc biệt là toàn thân người đến lấm lem bùn, giống như vừa từ dưới đất bò lên.
Nhưng lúc này, Dương Hạ yếu ớt lại biết người đến là ai.
“Trần... Trần Khiêm, mau... mau cứu tôi!” Dương Hạ vội cầu cứu.
“Trần Khiêm? Cậu ta... sao cậu ta lại chạy ra ngoài được?”
Mạc Cường ngạc nhiên.
Sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhữn, dựa vào tường, muốn theo góc tường chuồn ra ngoài.
“Hửm?” Bị Trần Khiêm nắm cổ nhấc lên. “Tha cho tôi, đừng giết tôi!”
“Người nhà họ Mạc, tất cả đều phải chết!”
Rắc!
Hơi dùng lực, xử gọn Mạc Cường. “Trần Khiêm, anh không sao rồi?” Dương Hạ yếu ớt ngồi dậy, vội hỏi. Trần Khiêm nhìn cô ta, gật đầu.
“Tôi mượn chỗ cô tắm một lát!”
“Hừ, vô dụng, tất cả đều là đồ bỏ đi. Chỉ có mấy con chó cũng khám không xong, các người đều là lang băm!”
Người của nhà họ Mạc đều đang ở trong sảnh chính. Mạc Vũ đang tức giận.
Mỗi con chó của Mạc Vũ đều rất quan trọng, Mạc Vũ đã tốn rất nhiều tâm huyết để huấn luyện chúng.
Vì vậy người của nhà họ Mạc cũng rất coi trọng. “Cút hết đi!” Mạc Vũ lại măng.
Một nhóm bác sĩ thú ý nhếch nhác chạy thục mạng!
“Hình như có gì đó không ổn!”
Lúc này, ông già bên cạnh Mạc Vũ nói.
Ông ta là Mạc Vân Sơn, hiện tại là đại quản gia nhà họ Mạc, đồng thời cũng là một trong những người có thực lực mạnh nhất của nhà họ Mạc ở Long Giang.
Kinh nghiệm dồi dào.
“Lại có gì không ổn nữa?”
'Tâm trạng Mạc Vũ hơi không tốt lắm, nói.
“Từ khi ở An Lĩnh về, trong lòng lão có hơi không chắc lắm. Liên tiếp ba ngày, lũ chó đều phát điền chết hơn phân nửa, cũng là một điềm chẳng lành, không biết có nên nói hay không?”
Mạc Vân Sơn nói.
 
Chương 1374: Hắn đến rồi


“Ông có gì thì mau nói đi?”
Mạc Vũ xua tay.
“Tôi cứ cảm thấy, sẽ có điều gì đó xảy ra với nhà họ Mạc chúng ta, đặc biệt là về Trân Khiêm, cứ nghĩ đến hắn là tôi lại ăn không ngon ngủ không yên. Mấy hôm nay người hầu đưa cháo cho hắn, tôi còn cho người trộn
Bác Linh Tán vào..."
Ông già đang nói thì bị Mạc Vũ cắt ngang.
“Quản gia Mạc, tôi thấy ông có phải bị tên Trần Khiêm kia dọa cho phát ngốc rồi không? Đúng là trưởng. lão Mạc Vân Hải và những người khác chết rất thảm, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghe theo lời của nhà họ Lục được, đó là sự thật. Ông nghĩ đi, trưởng lão Mạc Vân Hải tu luyện bao lâu, lúc còn trẻ đã thuộc hàng cao. thủ của nhà họ Mạc rồi, dễ dàng giết chết Mạc Vân Hải, sao Trần Khiêm có thể có bản lĩnh lớn như vậy được chứ? Tôi đoán là nhà họ Lục với Trần Khiêm cấu kết với nhau lừa nhóm người trưởng lão Mạc Vân Hải mới đúng!”
Mạc Vũ lắc đầu.
Mạc Vân Sơn thở dài: “Hi vọng là vậy, trước khi gia chủ quay về, bình yên vô sự là tốt nhất!”
“Không hay rồi! Không hay rồi!”
Lúc này, một tên người làm loạng choạng chạy vào.
“Lại sao nữa? Chẳng lẽ chó lại chết nữa à?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Mạc Vũ đập bàn.
“Không! Không phải chó! Là người! Mạc Lâm bị giết hại dã man trong ngục giam, khu khách quý nhà họ Mạc có tổng cộng bảy người bị giết. Thuộc hạ thấy tất cả đều chết trong vòng một chiêu! Mà trong ngục trống rỗng rồi!"
“Cái gì?”
Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Mạc đều hoang mang.
Cả người Mạc Vân Sơn khẽ chấn động, trầm ngâm nín thở không nói gì.
Chỉ là mồ hôi lạnh trên trán đã bán đứng tất cả những lo lắng của ông ta mấy ngày nay.
“Lại có người dám cả gan hành hung ở nhà họ Mạc, vậy Trần Khiêm đâu?”
Mạc Vũ lo lắng.
“Không thấy Trần Khiêm đâu!”
“Shhl”
Tất cả mọi người đều chìm vào hoảng loạn.
Bây giờ trời đã tối rồi
Bên ngoài một cơn gió lạnh thổi đến.
Nhìn thấy lá rụng trong sân, không còn nơi nào để
“Gâu gâu gâu!”
Lúc này, chó ở sân sau lại càng sủa dữ dội hơn.
Sủa đến mức khiến lòng người hoảng loạn.
Nhà họ Mạc nghìn năm lịch sử chưa từng có tình huống thế này.
Tay người nhà họ Mạc đều đã nhuốm máu của người khác.
Bọn họ không sợ xác chết.
Nhưng những xác chết này đến từ nhà họ Mạc, còn chết trong nhà họ Mạc.
Điều này khiến nhà họ Mạc hoảng sợ bất an.
Hàng nghìn năm rồi chưa từng xảy ra chuyện thế này!
Có người thầm nói.
“Tất cả mọi người lập tức hành động, dùng tất cả mọi cách để tìm ra hung thủ, bắt được Trần Khiêm cho tôi!”
Mạc Vũ tức giận, đập vỡ bàn.
Mạc Vân Sơn vẫn luôn nhìn cảnh đêm đen kịt ở bên ngoài đại sảnh.
Lúc này, ông ta nhàn nhạt nói:
“Cậu Hai, hình như... hắn đến rồi!”
 
Chương 1375: Hôm nay, tôi sẽ giết nhà họ Mạc không còn một mống


“Hửm?”
Mọi người nghe xong đều giật mình, lần lượt nhìn vào trong sân.
Thì thấy một bóng người đang chậm rãi đi vào trong nhà.
Bên cạnh anh có một con chó con với đôi mắt màu xanh lá sãm.
“Trần Khiêm!”
Nhờ vào ánh trăng, cuối cùng cũng nhìn rõ được người đến, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
“Hắn tự chạy ra à, chẳng phải hắn hôn mê sao?” Người trong gia tộc họ Mạc nói.
“Quan tâm hắn làm gì, tới đúng lúc lắm, chúng ta đỡ phải đi khắp nơi tìm hắn!”
Có người khác lạnh lùng nói.
“Chắc là hôm nay người nhà họ Mạc đều ở đây hết nhỉ?”
Trần Khiêm cười hỏi, chỉ là nụ cười như có một tia quỷ dị khiến người ta lạnh sống lưng.
“Nhóc con, vênh váo cái gì? Ai cũng đồn đại mạnh thế nào, tôi đây chẳng tin đâu, hôm nay để tôi dạy cho cậu biết thế nào là huyết thống thật sự của nhà họ Mạc!”
Một người trẻ tuổi không phục nói.
Lúc này, người đứng đầu tấn công chính diện về phía Trần Khiêm.
Nhưng nắm đấm của hắn vừa tới trước mặt Trần Khiêm thì đã bị Trần Khiêm nắm chặt.
Người này đã không thể động đậy được nữa. Sau đó, bịch một tiếng.
'Trần Khiêm nhanh tay đấm mạnh vào mặt người này.
Xương vỡ vụn, cả người bay ra ngoài.
Liên tiếp đập vào mười mấy cái bàn, sau đó chết. “Cái gì?"
Mí mắt mọi người giật mạnh.
Lần lượt lùi về sau một bước.
Trần Khiêm đã giết tám người ở nhà họ Lục, bây giờ. xem ra tin đồn này là thật.
Mạc Vân Sơn hít sâu một hơi rồi nói:
“Quả nhiên cậu Trần có bản lĩnh, xem ra hơn một năm qua, cậu Trần có rất nhiều cơ hội. Nhưng có lão ở đây, tôi khuyên cậu Trần nên bình tĩnh, cậu cũng rõ thực lực của nhà họ Mạc mà. Nhà họ Trần chỉ dựa vào một mình cậu hoàn toàn không thể nào đấu lại nhà họ Mạc được. Bây giờ cậu ở nhà họ Mạc giết người khắp nơi, chẳng lẽ cậu không sợ gây ra tai họa cho nhà họ Trần sao?”
“Ha ha, tai họa? Sự tồn tại của nhà họ Mạc chính là †ai họa của nhà họ Trần rồi. Tôi đã muốn xử gọn các người lâu rồi, xem ra bây giờ chính là thời cơ chín muồi!”
'Trần Khiêm cười nhạt.
Sau đó anh quét mắt nhìn từng người một.
“Lời của cậu Trần hơi ngạo mạn quá rồi, quả thực lão đây có thể thấy được thực lực của cậu rất mạnh. Nhưng cậu đừng quên, đứng trước mặt cậu là hàng trăm cao thủ trẻ tuổi của nhà họ Mạc, hai nắm đấm thì khó mà địch lại bốn tay!”
Mạc Vân Sơn lại tiếp tục khuyên nhủ.
Thực lực của Trần Khiêm, ông ta cũng không biết thế nào.
Nhưng để tránh người nhà họ Mạc hi sinh, đổ máu vô tội, ông ta phải cầm chân Trần Khiêm lại.
Cố gắng để có thể dọa Trần Khiêm rút lui.
Dù sao thì mấy trăm cao thủ nhà họ Mạc đều đang ở đây, những người này đều do gia chủ vất vả nhiều năm mới bồi dưỡng thành. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
“Tôi chẳng quan tâm các người có bao nhiêu người. Tóm lại hôm nay, tôi sẽ giết nhà họ Mạc không còn một mống!"
Trần Khiêm nghĩ.
 
Chương 1376: Tôi không cam tâm


Sau đó, một luồng khí thịnh nộ từ trên người bốc ra.
Đôi mắt của Trần Khiêm bỗng chốc biến thành màu đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ, vô cùng rợn người.
“Tưởng mình là nhân vật gì, hôm nay tôi sẽ giết cậu ngay tại đây, xem cậu điên cuồng cái gì!”
Lúc này, Mạc Vũ như nổi cơn tam bành.
Từ lúc xuất đạo, hắn đã đánh đâu thắng đó, được chân truyền từ ba hắn.
Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã thế này.
Chỉ một người mà dám diệt cả gia tộc họ Mạc, quá ngông cuồng rồi!
Mạc Vũ nắm chặt hai tay. Một luồng khí nội kình bao quanh cơ thể.
Hắn phóng lên, phi chân về phía Trần Khiêm.
Tốc độ của hẳn rất nhanh.
Nhưng... Trần Khiêm còn nhanh hơn.
Anh cũng đưa chân giống vậy để đánh trả. Rắc!
Tiếng xương nứt giòn tan vang lên, Mạc Vũ bị văng ra ngoài.
Cơ thể làm gãy cột đá trong đại sảnh, một chân cũng bị gấy.
“Cái gì?” Mạc Vân Sơn đã chảy mồ hôi lạnh.
Ông ta phát hiện ra, cho dù là ai có mặt lúc này cũng khó mà ngăn được đòn của Trần Khiêm.
“Tất cả người nhà họ Mạc, lêt Mạc Vân Sơn hét lớn một tiếng.
Nhà họ Mạc quyết tâm, xông lên vây hãm Trần Khiêm.
Những người được gọi là cao thủ nhà họ Mạc này, không được xem là cao thủ của gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chính gốc, nhiều nhất cũng chỉ là tay ngang mà thôi.
Sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.
Lúc này, Trần Khiêm giết họ như đang cắt rau. Chiêu nào cũng chí mạng. “Mạnh quá! Mạnh quá rồi!”
Mạc Vân Sơn nuốt nước bọt, nhiều người như vậy mà không đấu lại được sức mạnh của Trần Khiêm.
Nhân lúc hỗn loạn, ông ta đến trước mặt Mạc Vũ đã bị một đòn nặng nề.
“Cậu Hai, cậu thế nào rồi!?”
Mạc Vân Sơn lo lắng hét lên.
“Đứt rồi, kinh mạch của tôi bị hắn chặt đứt rồi!” Mạc Vũ chịu đựng đau đớn.
“AI
Còn tiếng la hét thảm thiết thì vang lên không ngừng.
Một số gia quyến của nhà họ Mạc, mặc dù bọn họ cũng từng thấy sóng to gió lớn rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh tàn sát thế này bao giờ.
Lúc này ôm lấy đứa trẻ, hoảng sợ kêu lên.
“Không được rồi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Khiêm, hắn quá mạnh, cậu Hai, tôi đưa cậu đi trước, giữ được mạng sống mới quan trọng!”
Mắt thấy người nhà họ Mạc lần lượt nằm xuống.
Mạc Vân Sơn lòng như lửa đốt.
“Không! Tôi không cam tâm!”
Mạc Vũ cắn răng.
“Vậy cũng không được! Cậu Ba đã xảy ra chuyện rồi, cậu không thể nào xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả cứ đợi gia chủ về quyết định, cậu Hai, chúng ta đi!”
 
Chương 1377: Chúng ta mau rút thôi


“Mọi người dốc toàn lực yểm trợ cho cậu Hail”
Mạc Vân Sơn hét lớn.
“Giết!H”
Lúc này, gia tộc họ Mạc đỏ mắt, bổ nhào về phía 'Trân Khiêm.
Nhân lúc hỗn loạn, Mạc Vân Sơn vác Mạc Vũ bỏ chạy.
“Tôi không thể đi, tất cả gia quyến nhà họ Mạc đều ở đây, tôi không thể đi, tôi phải giết Trần Khiêm!”
Mạc Vũ đau khổ hét lên.
Mạc Vân Sơn chịu đựng, đưa Mạc Vũ chạy điên cuồng, cũng có vài vệ sĩ thân cận chạy theo sau Mạc Vân Sơn.
Vẻ mặt bọn họ đầy hoảng sợ và đau đớn.
Bởi vì lúc này, ở phía sau liên tục truyền đến tiếng la hét của trẻ con!
Không biết chạy bao lâu, nhóm người Mạc Vân Sơn đưa Mạc Vũ đến một đỉnh núi.
Quay đầu nhìn lại, cả nhà họ Mạc đều đang chìm trong biển lửa hừng hực.
Mọi người đều biết kết quả là gì rồi.
“Quản gia Mạc, nỗi lo của ông đúng rồi, chúng tôi đưa hắn về chính là dẫn sói vào nhà, hại chết cả nhà họ Mạc!”
Có tên vệ sĩ khóc nói.
Sao Mạc Vân Sơn lại không hối hận được cơ chứ?
Đồng thời, trong lòng cũng có vị đắng chát khó nói nên lời.
Đúng vậy, hao tổn tâm tư tìm Trần Khiêm cả một năm trời, cuối cùng tìm được hắn rồi, những gì hắn mang đến lại là tiêu diệt cả nhà họ Mạc.
Bởi vì tên này quá độc ác, phụ nữ trẻ em yếu ớt cũng không tha.
“Quản gia Mạc, ông mau nhìn kìa!”
Có tên vệ sĩ chỉ về phía trang viên đang cháy của nhà họ Mạc nói.
Nhìn theo hướng tay hắn ta chỉ.
Thì thấy một nhóm người mặc đồ đen đang đến gần trang viên.
Hơn ba trăm người. Chặn ngay cửa.
Hễ có người chạy ra ngoài thì đều khó thoát khỏi vận rủi.
“Toang rồi! Toang rồi! Nhà họ Mạc tiêu rồi!” Mạc Vân Sơn nhìn những người nhà họ Mạc liều mạng chạy ra ngoài nhưng lại iết hại một cách tàn nhãn thì quỳ xuống, nắm chặt một nắm đất.
“Hắn có chuẩn bị mới tới, những người bên cạnh hắn cũng là cao thủ, tất cả đã kết thúc rồi. Không được, phải mau báo cho gia chủ, thế lực nhà họ Trần đã không thể sánh nổi nữa rồi!”
Gân xanh của Mạc Vân Sơn nổi lên, vội nói.
“Tôi đã thử rồi, nhưng hình như liên lạc của chúng ta đã bị cắt đứt, hoàn toàn không liên lạc được!”
Người trong gia tộc khóc nói.
Mạc Vân Sơn suy nghĩ một lát, đột nhiên cau chặt mày: “Không được, chúng ta mau rút thôi!”
 
Chương 1378: Chạy trốn


Sau khi Trần Khiêm tỉnh lại, ngoài cứu Dương Hạ.
Anh còn liên lạc với bác Ôn, bảo bọn họ mau đến.
Để bác Ôn dùng cách nhanh nhất, lợi dụng hệ thống camera giám sát của Hồn Điện, biến tất cả người của nhà họ Mạc thành cá trong chậu, bởi vì Trần Khiêm sẽ
không tha cho bất kì ai.
“Thiếu điện chủ, vẫn còn vài con cá lọt lưới, đã xác định được vị trí của bọn họi”
Bác Ôn nói.
“Tốt lắm, chuẩn bị mọi thứ đi, tôi phải để bọn họ trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng thật sự!
Cả người Trần Khiêm nhuốm đầy máu, quay đầu nhìn lại trang viên nhà họ Mạc đang bốc cháy.
Khóe miệng đột nhiên cong lên thành một vòng cung tà mị.
Làm cho lòng bác Ôn chợt thấy lộp bộp.
Theo lý mà nói, thiếu điện chủ dùng linh huyết rồi thì tâm tính nên được khống chế mới phải, nhưng tại sao thiếu chủ cứ cho mình cảm giác kỳ quái nhỉ.
'Trên người cậu ấy có nhiều hơn một loại khí tức.
Mà loại khí tức này lại khiến mình hơi sợ hãi!
“AI”
Lúc này, trong trang viên truyền đến tiếng hét sợ hãi của Dương Hạ...
Lửa lớn cháy cả một đêm.
Bởi vì ở Long Giang.
Mùa đông vừa qua.
Sáng sớm hôm sau, trời rét thấu xương. “Cậu Mạc Vũ, uống chút nước đi!”
Mạc Vân Sơn lấy một túi ngủ đưa cho Mạc Vũ, sắc mặt Mạc Vũ tái nhợt.
Mạc Vũ bị thương nặng, đã vô cùng yếu ớt.
Bọn họ đã chạy trốn cả đêm.
Liên lạc cũng đã bị người khác cắt đứt.
Điều khiến bọn họ cảm thấy khó tin nhất đó là, chỉ trong một đêm, lượng xe lớn nhỏ ở Long Giang dường như ít đi rất nhiều.
Muốn tìm một chiếc xe để đi cũng là một việc khó.
Không dễ gì mới có một chiếc xe hạng sang chạy. đến.
Mạc Vân Sơn vội vàng cản lại.
Bây giờ bọn họ cần nhanh chóng đến một nơi trú ẩn, đợi gia chủ quay về.
Chiếc xe dừng lại. Dương Hạ sắc mặt hơi tái bước xuống xe. “Hóa ra là cô Dương, thật tốt quá. Hiện tại cậu Hai đang bị thương nặng, mau, dùng xe của cô, đưa cậu Hai rời khỏi đây!”
Mạc Vân Sơn vội nói. “Tôi... e là có hơi bất tiện!” Dương Hạ nói.
“Cái gì?”
Mạc Vân Sơn sững sờ.
Sau đó mới nhìn thấy hàng chục chiếc trực thăng đang bay lượn ở phía sau.
“Không xa phía trước có một quán cơm, các người có thể đến đó nghỉ ngơi!”
Dương Hạ nói, lén lút ném lại một ít tiền.
Sau đó lên xe, vội vã rời đi.
“Bọn họ muốn giày vò chúng ta đến chết, sớm biết có ngày hôm nay thì tôi với ba tôi đã diệt nhà họ Trần từ lâu rồi!"
Mạc Vũ tức giận nôn ra máu.
“Cậu Hai, cậu nói ít thôi, bây giờ cậu rất cần phải bồi bổ, tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó, rồi băng bó vết thương cho cậu!”
Mạc Vân Sơn nói.
 
Chương 1379: Sau khi ăn uống no say thì tự sát đi


Sau đó mấy người bọn họ đến một quán cơm.
Dương Hạ với những người khác cũng ở đây.
Nhưng Dương Hạ không dám nói gì thêm với người nhà họ Mạc.
“Mau ăn đi, xem thời gian thì chắc là gia chủ sắp đến Long Giang rồi, chịu đựng được khoảng thời gian này thì chúng ta có thể được cứu rồi!”
Mạc Vân Sơn vội nói.
Một nhóm người ăn như hổ đói.
Lúc này, cửa quán cơm mở ra.
Một nhóm người đi vào.
Khiến cho mấy người nhà họ Mạc run rẩy, cơm ăn vào cũng không dám nuốt!
“Thiếu điện chủ, mời ngồi!”
Một thuộc hạ kéo ghế, Trần Khiêm chậm rãi ngồi xuống.
Dương Hạ ở một bền nhìn Trần Khiêm.
Nước mắt lưng tròng, không dám hé răng.
'Trần Khiêm bây giờ hoàn toàn khác với trước đây. Đúng vậy, anh hoàn toàn thay đổi rồi.
Anh giống một cậu chủ rồi, hơn nữa còn là một cậu chủ làm việc rất tàn nhẫn.
Ha ha, nói đến cũng thật trớ trêu. Trước đây mình với Trần Khiêm ở bên nhau, luôn mơ ước có một ngày Trần Khiêm sẽ giàu có, trở thành một cậu chủ hô mưa gọi gió.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm thực sự trở thành cậu chủ rồi, không còn là tên nghèo tâm thường khiến mình chán ghét và tự ti nữa.
Tại sao, ngay cả mình cũng sợ anh ta chứ.
Lúc này, Dương Hạ không dám nói câu nào.
Cúi đầu.
“Cậu Trần, tội gì phải ép nhau như vậy. Quả thực nhà họ Mạc quá đáng, nhưng cũng không cần phải giày vò với sỉ nhục chúng tôi thế này! Cậu Trần, kết liễu chúng tôi luôn đi được không?”
Mạc Vân Sơn đứng lên nói.
Trần Khiêm không ngẩng đầu lên trả lời chỉ ngồi nghịch ấm trà.
“Tôi liều với cậu!”
Một thanh niên không nhịn được, không chịu nổi tra tấn tinh thần thế này, xông tới.
Bị bác Ôn ra hiệu cho thuộc hạ giết.
“Được thôi, theo tin tức của tôi thì lúc này Mạc Trường Không đã về đến Long Giang rồi, tôi tin là không. lâu nữa sẽ đuổi đến đây thôi!”
Trần Khiêm cười.
Nghe thế, cả Mạc Vũ và Mạc Vân Sơn đều kích động.
'Trông chờ mong mỏi, cuối cùng cũng có hi vọng rồi.
Gia chủ về rồi, chỉ có gia chủ mới có thể đấu với Trần Khiêm một trận.
“Đã vậy thì cậu Trần có thể đường đường đấu với Mạc Trường Không - Nhị trưởng lão, gia chủ của nhà họ Mạc ở Long Giang! Lần này cậu tàn sát nhiều người như vậy, quả thực cần phải có một lời giải thích!”
Mạc Vân Sơn nói.
Mạc Vũ nắm lấy cánh tay của Mạc Vân Sơn. Nghe thấy ba mình sắp đến, rõ ràng Mạc Vũ rất kích động.
Hắn thề, hắn phải khiến nhà họ Trần trả cái giá đắt gấp trăm lần.
“Tiếc là, các người không thấy được cảnh này rồi. Sở dĩ tôi đến gặp các người, là muốn nói với các người, sau khi ăn uống no say thì tự sát đi...”
'Trần Khiêm nhếch mép cười lạnh lùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top