Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1320: Anh đến sớm thật đấy


"Đương nhiên là nhà họ Lục của tỉnh Long Giang rồi,
Long Giang chỉ có một nhà họ Lục mà thôi!"
Khụ khụ, quần áo và trang sức trên người ba chị em kia nhìn qua thì tưởng là hàng bình dân, thật ra đều là đồ trên trăm nghìn tệ một cái.
'Trần Khiêm cũng đã sớm nhìn ra ba chị em đó không tâm thường mà.
Nhà họ Lục ở Long Giang? Không biết có phải nhà họ Lục của Lục Hàm kia không?
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Mặc kệ, lần đại hội giao lưu này Trần Khiêm rất thích.
Nếu có pháp khí thật, thì mình phải đi xem thử. Thứ đồ này mà bị người khác lấy đi món nào thì lại tiếc.
Đêm đó Trần Khiêm ở lại một khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, Trần Khiêm đã chạy đến nơi tổ chức đại hội giao lưu.
Địa điểm tổ chức vừa hay là trang viên Bách Nạp. 'Trần Khiêm cho rằng mình đã đến rất sớm rồi. Không ngờ lúc đến đã thấy người qua lại tấp nập. Xe sang đậu khắp nơi.
Theo hẹn, Trần Khiêm đứng trước cửa chờ Trương Mẫn đến.
Lúc đang đứng đợi
Anh thấy từng chiếc xe xịn tiến dần đến đây.
Một đám cả trai lẫn gái áo quần lộng lẫy bước xuống khỏi xe.
Bảo vệ đứng quanh đấy đều tỏ ra cũng kính. Trần Khiêm đứng ở một góc bên cạnh thấy rõ.
Trong đám người này, có ba người là Trần Khiêm quen.
Không phải ba chị em ngày hôm qua sao?
Ba người này đúng thật là kẻ thuộc tầng lớp nhà cao. cửa lớn.
Trần Khiêm lập tức đội mũ, kéo thấp vành mũ xuống. Không sợ con nhóc Lục Hàm kia, trái lại anh lo Lục. Tuyết và Lục Siêu nhận ra rồi sẽ đuổi cổ mình ra ngoài,
liên lụy đến Trương Mẫn sẽ không tốt.
Thấy bọn họ cười cười nói nói sau đó đi vào, Trân Khiêm thở dài một hơi.
"Trần Khiêm, anh đến sớm thật đấy!"
Đúng lúc này, Trương Mẫn đi đến, cười vỗ vai Trần Khiêm.
Còn mấy người trẻ tuổi đi theo sau cô ta...
 
Chương 1321: Bộ vest này thì sao


Trần Khiêm cất tiếng chào hỏi với Trương Mẫn.
"Để tôi giới thiệu cho các cậu, đây là Trần Khiêm, chúng tôi mới quen ngày hôm qua, tính cách tốt lắm, còn cứu tôi nữa!"
Trương Mẫn cười nói.
"Ha ha, là anh ta sao, nhưng sao lại mặc như vậy tới tham gia đại hội giao lưu vậy?”
Một cô gái trong nhóm đó khoanh tay, cất giọng ghét bỏ nói.
Đại hội giao lưu, còn được gọi là một hình thức khác để những nhân vật lớn tầng lớp cao tụ họp.
Người đến tham gia ai ai cũng có tiếng tăm.
Mấy người bọn họ đều mặc đồ âu giày da, duy chỉ có Trần Khiêm ăn mặc như thể đến để du lịch vậy.
Mất giá quá đi! Thật ra trong lòng mấy người đều nghĩ như vậy. "Không sao đâu, mọi người đi chơi thôi mài"
Trương Mẫn không nhận ra vẻ ghét bỏ của bọn họ khi phải ở chung với Trần Khiêm.
Mấy người cứ như vậy đi vào trong.
Bên trong trang viên thật sự quá rộng lớn.
Hơn nữa theo như Trương Mẫn giới thiệu, lần đại hội giao lưu này chia làm vòng trong và vòng ngoài.
Vòng ngoài là đồ cổ thông thường, cùng với một ít vật quý khác.
Muốn sở hữu đồ tốt thì phải vào xem ở bên trong.
"Gia Minh, cậu mới mua chiếc đồng hồ này sao, giờ tôi mới để ý thấy đấy!"
Mấy người đang đi dạo.
Cô gái tên là Chu Lị Lị quay qua nói chuyện với một chàng trai trong nhóm.
"Đúng vậy, vừa mua xong!” "Bao nhiêu tiền thế?"
Chu Lị lại hỏi.
"Không đắt đâu, hơn hai mươi nghìn tệ thôi, chủ yếu là tôi thích kiểu dáng này, vừa hợp phối với bộ đồ âu trên người tôi!" Vương Gia Minh nói.
"Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống của người có tiền!"
Trương Mẫn hâm mộ nói. Thật ra cô ta cũng không có ý gì, chỉ thấy mọi người ở bên nhau thật vui vẻ.
"Bộ vest này thì sao? Bao nhiêu tiền đấy?"
"Vest giá hơn năm mươi nghìn tệ, là hàng tôi mua. vào đợt đi Ý lần trước!"
Vương Gia Minh lại nói. "Tốt quá đi!" Chu Lị Lị nói.
Cô ta lại bàn về chuyện ăn mặc sinh hoạt với hai chàng trai và mấy cô gái khác.
Cái trò không dùng tay cũng tát người được này, xem ra Chu Lị Lị rất hay dùng.
Cô ta cố ý nói vậy để Trần Khiêm khó chịu.
 
Chương 1322: Mọi người bất lực đồng ý


Cô ta vốn tưởng người cứu Mẫn Mẫn là một hoàng tử bạch mã gì cơ, hay là một cậu ấm nhà giàu.
Không ngờ lại là một tên nghèo.
Bề noài thì trông cũng được đấy, thế nhưng ăn mặc như vậy đến tham dự hoạt động như này, quá là phèn.
Hơn nữa còn kéo thấp giá trị con người của bọn họ, Chu Lị Lị muốn sỉ nhục đến khi anh bỏ đi thì thôi.
Tự biết mình thấp kém đi chứ.
"Thứ đồng nát này cũng dám bày cạnh gian hàng của chúng tao, mất mặt muốn chết, thôi mau cút đi đi!"
Đúng lúc này, một ông lão đang chuẩn bị bày sạp cho mọi người xem báu vật của mình.
Tất nhiên ông ấy đã thông qua đủ các bước theo. trình tự mới có tư cách vào đây.
Thế nhưng vị trí triển lãm ở đây đa phần đều bị các gia tộc lớn chiếm hết, nào có kiểu tùy tiện bày một cái sạp như vậy chứ!
Bởi vậy mà ông lão bị xa lánh.
Ông lão thở dài, không thể làm gì khác hơn là cất bản khắc bằng sắt của mình lại, định đi sâu vào bên
trong tìm một chỗ bày hàng khác.
Thế nhưng Trần Khiêm liếc thấy bản khắc sắt kia liền giật mình.
"Hả?"
Bản khắc này chỉ là một miếng sắt rất tầm thường thôi, thế nhưng lại mang cho Trần Khiêm một loại cảm giác rất là quý giá.
Loại cảm giác này từ khi anh trở thành võ sĩ nội kình đã rất hiếm khi cảm nhận được.
"Có gì đó không bình thường!"
Trân Khiêm thầm nghĩ trong lòng. "Đi thôi Trần Khiêm, làm sao vậy?" Trương Mẫn gọi anh.
"À à, hay là mấy người cứ đi trước đi, tôi muốn đi dạo một mình!"
Trần Khiêm cười nói. Ánh mắt vẫn dõi theo hướng đi của ông lão.
"Vậy được, sắp đến buổi trưa rồi, đến đó tôi sẽ gọi điện cho anh, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm!"
'Trương Mãn cũng đã nhận ra mấy người bạn của mình xa lánh Trần Khiêm.
Nên cô ta liền nói.
Giao hẹn xong, Trần Khiêm lập tức chạy đi tìm ông lão kia.
"Hừ, Mẫn Mẫn cậu quen hạng người đó làm gì chứ? Mất mặt quá đi!"
"Đúng đó, từ đầu đến chân đều toát ra mùi nghèo. thôi, anh ta ở đây làm tớ mất hết hứng đi chơi luôn!"
"Bữa trưa cũng đừng rủ anh ta được không? Cậu nhìn xem đồ tớ mặc, lại nhìn xem anh ta mặc cái gì đi. Hơn nữa anh ta là ân nhân của cậu, câu đành lòng để. anh ta xấu hổ trước mặt chúng ta sao?"
Mấy cô gái xúm vào nói lliên mồm.
"Được rồi được rồi, tớ còn phải nhắc nhở các cậu đấy, Trần Khiêm tốt lắm, tuy rằng chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, thế nhưng các cậu hãy tin tớ đi, anh ấy là một người tốt thật sự. Buổi trưa tớ sẽ gọi anh ấy đi ăn cùng, các cậu có thể đối xử tốt hơn với anh ấy được không?
Trương Mãn hơi không vui nói.
"Được rồi!"
Mọi người bất lực đồng ý.
 
Chương 1323: Bản khắc bằng sắt


Trần Khiêm đi thẳng tới chỗ ông lão kia.
'Tâm trạng của ông lão không vui, vẫn luôn lắc đầu, cuối cùng đành tìm một góc cực kỳ vắng vẻ mà dọn sạp hàng của mình.
Bởi nơi này sẽ không có ai chê cười lão nhà quê như ông cả.
"Ông lão, ông chỉ có một món đồ này sao?"
Trần Khiêm đuổi theo đến, đi tới quầy hàng, anh ngồi xổm xuống cười bắt chuyện với ông lão.
"Không chỉ có mỗi thứ này đâu, tôi vốn không nhớ đến nó, là bên tổ chức tìm đến, một hai bảo tôi phải tới, họ nói miếng sắt này của tôi có thể bán được rất nhiều tiền. Thế nhưng đến rồi lại để tôi bị người ta đuổi đi, haiz, cậu nhóc có thuốc không, cho tôi một điếu nào, hút xong điếu này tôi về thôi! Buổi trưa tôi còn phải nấu cơm cho cháu gái ăn nữa!"
Ông lão thở dài nói. "Góp
Trần Khiêm đưa cho ông một điếu thuốc: "Ông nói bên ban tổ chức gọi ông tới, thế họ nhìn thấy mảnh sắt này của ông rồi à?"
Trần Khiêm liếc nhìn, bản khắc bằng sắt này không có gì đặc biệt, nhiều nhất là ở mặt trên còn sót lại một chút cảm giác cổ xưa, nhìn qua giống như đồ cổ.
"Bọn họ thấy nó trên tivi, không phải có chương trình chuyên thu mua đồ cổ đấy à, thứ này là đồ gia truyền của nhà tôi, tôi có lên chương trình tivi kia, chuyên gia nói đồ của tôi đúng là đồ cổ, thế nhưng không có tí giá trị khảo cổ và nghệ thuật nào cả!"
"Sau này, bên ban tổ chức tìm đến tôi, nói rằng thứ này của tôi có thể bán cho lũ Tây, không chừng còn bán được với giá trên trời cơ, thế nên bảo tôi đến đây ngồi thử xem!"
"Hơn nữa bên ban tổ chức cũng dặn tôi đến thì phải đi tìm bọn họ trước tiên, đưa đồ cho bọn họ. Nhưng tôi đâu hiểu mấy thứ này, nghe thấy bán được tiền tôi bèn đến đây từ sớm, ở bên ngoài đi vòng vo nửa ngày cũng không gặp được ai, tôi mới đi vào bên trong này bán thử!"
"Cậu nhóc, dân buôn không tin được đâu, bọn họ bảo bán một trăm nghìn tệ, không chừng chỉ đưa cậu có năm nghìn, chúng ta vẫn nên tự vào bên trong buôn bán mới được!"
Lúc nói chuyện, ông lão đã hút hết một điếu thuốc.
Trân Khiêm vội vàng đưa thêm một điếu nữa.
Trần Khiêm cầm lấy bản khắc suy tư một hồi tỉ mẩn, trong lòng đã có tính toán.
"Bác này, miếng sắt này của bác bao nhiêu tiền, tôi muốn mua, ông ra giá đi, thế nào cũng được!"
Trần Khiêm cười nói.
"Há, cậu nhóc này, thứ này không có giá trị khảo cổ hay nghệ thuật gì đâu, mang ra lừa bọn Tây thôi, chỉ là một miếng sắt vụn mà thôi!" Có lẽ được hút không hai điếu thuốc, ông vội vàng khuyên can.
"Không sao mà, thứ này có tác dụng với tôi, ông lão yên tâm!"
"Thực sự?" "Đương nhiên là thực!"
"Vậy tôi có thể lấy cái giá định cắt cổ bọn Tây hay không?”
"Tùy ông..."
"Năm trăm nghìn tệ!"
Ông lão đỏ mặt hét giá, bởi ông nghe nói chỉ cần là đồ cổ thì có bao nhiêu người nước ngoài cũng mua hết.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng: "Nào chỉ năm trăm nghìn tệ, tôi đưa cho ông năm triệu luôn, cầm tiền rồi ông có thể sống những tháng ngày thoải mái, giữ lại thứ này ông cũng đâu dùng tới..."
Trần Khiêm chưa nói hết, bởi vì nửa câu sau là:
Không chừng còn khiến ông rước lấy mối họa diệt cả nhà...
 
Chương 1324: Anh có ý gì đây


"Cậu nhóc, cậu... nói thật sao?"
Ông lão mở to hai mắt nhìn Trần Khiêm.
Trần Khiêm cười lắc đầu, anh hỏi số tài khoản thẻ ngân hàng của ông lão, không đến năm phút đồng hồ, năm triệu tệ đã được chuyển thẳng đến tài khoản.
"Việc này, thế này... cảm ơn chàng trai!"
Ông lão mặt mày rạng rỡ.
Dù sao thì có nằm mơ ông lão cũng không ngờ rằng miếng sắt này của mình có thể bán được tới năm triệu tệ.
Mà Trần Khiêm tốn nhiều tiền mua nó, bởi vì anh cảm nhận được một chút khí tức khác biệt.
Gần giống với cảm giác nửa năm trước khi anh nhìn thấy Thái Dương Đồ vậy.
Cho nên anh khẳng định đây không phải là vật tầm thường.
"Không biết cậu bạn trẻ này, có thể cho tôi xem vật trong tay được không?”
Lúc này, một đám người từ phía sau Trần Khiêm đi tới.
Đám người đó có người nước ngoài cũng có người Hoa Hạ, đều ăn mặc sang trọng.
Một ông lão mặc trang phục nhà Đường trong nhóm đó mỉm cười nói.
Ông lão bán hàng vừa kiếm được nhiều tiền, rất sợ bị người khác cướp mất, không dám ở thêm mà dọn hàng đi ngay.
"Có thể chứ!"
Trần Khiêm không tiện từ chối, anh đưa bản khắc sắt cho ông ta.
Ông lão mặc trang phục nhà Đường kia vừa sờ vào nó.
Mặt lập tức biến sắc.
"Ông Thẩm, ông nhìn ra cái gì sao?"
Người nước ngoài đứng đầu hỏi.
"Bản khắc bằng sắt này không đơn giản đâu, mặt trên có linh khí vờn quanh, đây tuyệt đối không phải vật tâm thường!"
Ông Thẩm ngạc nhiên, đôi tay hơi run rẩy. Người nước ngoài đó nghe vậy rất vui vẻ, quay đầu nói với Trần Khiêm: "Cậu mua thứ này bao nhiêu tiền, tôi có thể mua gấp năm mươi lần!"
Trần Khiêm liếc người có tên là ông Thẩm này, không ngờ ông lão này cũng là người biết nhìn hàng.
'Thế nhưng đừng nói là gấp năm mươi lần, coi như gấp năm nghìn lần, Trần Khiêm cũng không xem ra gì. "Cảm ơn, nhưng tôi không định bán nó!"
Trần Khiêm lấy bản khắc sắt từ tay ông Thẩm trở về.
Người nước ngoài nhướng mày, nhìn một người thanh niên ăn mặc xa xỉ đứng bên cạnh.
Thanh niên kia trên dưới hai mươi sáu tuổi, anh ta lắc lắc đầu cười:
"Anh bạn này, tôi là Lục Trung Hiên, là người chủ trì hoạt động lần này, cũng là cậu chủ của nhà họ Lục, đề nghị của tôi là anh nên cố mà bán nó đi, có số tiền này cả đời không lo lắng chuyện tiền nong!"
Lục Trung Hiên cười nhạt nói.
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn không bán!"
Trần Khiêm cất bản khắc bằng sắt đi, gật đầu rồi định xoay gót đi luôn.
"Hả?"
Mà ông lão tóc trắng vẫn luôn đứng sau lưng Lục 'Trung Hiên bỗng nhiên đứng ra chặn đường đi của Trần Khiêm.
Ông ta có một đôi mắt tam giác, hai mắt híp lại, trông cực kỳ giống đôi mắt của một con rắn độc.
'Trần Khiêm cũng nhìn lại ông ta. Khí tức trên người ông ta khác thường, có nội kình!
Xem ra nhà họ Lục này có chỗ đứng ở Long Giang nhiều năm như vậy cũng không đơn giản.
"Cậu Lục? Anh có ý gì đây?" Trần Khiêm quay lại nhìn Lục Trung Hiên.
Lục Trung Hiên lại quay đầu sang một bên không nhìn anh.
 
Chương 1325: Bên trong còn cất giấu huyền cơ


"Bộp!
Ông lão đó tóm lấy cổ tay Trần Khiêm, bộc phát nội kình trong lòng bàn tay của mình.
Ông ta lạnh giọng nói: "Trả giá gấp năm mươi lần, cậu bạn còn chưa thấy đủ sao?"
Lời còn chưa dứt, một luồn sức lực đã âm thầm chạy vào cơ thể Trần Khiêm.
"Không biết tự lượng sức mình!" Trân Khiêm cười nhạt trong lòng.
Anh nhẹ nhàng vẩy tay một cái, cắt đứt luôn dòng nội kình của ông ta.
Ông ta lảo đảo lui lại mấy bước liền.
Đôi mắt tràn đây ngạc nhiên nhìn Trân Khiêm.
"Đã nói không bán, tội gì dây dưa như vậy!" Dứt lời, anh xoay người đi mất.
"Ông Thẩm, ông khẳng định đây là món bảo vật sao? Thế nhưng tôi không nhìn ra điểm gì đặc biệt mà!"
Người nước ngoài kia nhíu mày.
Ông Thẩm rút ra một chiếc la bàn: "Dựa theo chỉ dẫn của la bàn thì không sai đâu, nó đã dẫn chúng ta đến đây thì chính là bản khắc đó rồi, hiện tại kim chỉ vẫn đang chỉ theo hướng đó, tôi chắc chắn mình đúng!"
"Đúng như ông Thẩm nói, bất kể thế nào chúng ta cũng phải có được thứ này!"
Lục Trung Hiên chắp hai tay sau lưng.
Lúc này mới chú ý tới ông lão đứng sau vẫn còn chưa hết sửng sốt:
"Bác Khang, bác làm sao vậy?”
"Vì sao?"
Bác Khang nhìn hai tay của mình, bỗng nhiên bật thốt lên.
"Vì sao cái gì cơ?"
"Lúc nãy tôi đã dùng nội kình để giữ chặt cổ tay cậu †a, nhưng vì sao nội kình của tôi lại đột nhiên biến mất?"
Cảm giác vừa rồi khiến bác Khang không thể hiểu được.
"Có phải bác lo lắng thái quá rồi hay không?" Bác Khang là người bí ẩn mà ba và gia tộc mời mới làm khách quý. Lục Trung Hiên rất kính nể người này.
"Không, chàng trai trẻ đó, có gì đó rất lại"
Bác Khang quay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm.
'Trần Khiêm đã tách ra khỏi đám người đó.
Anh đi thẳng tới bờ hào bên ngoài mới dừng lại. Anh lấy bức khắc bằng sắt đen như mực ra. Trần Khiêm sử dụng nội lực.
Ầm! . truyện đam mỹ
Bức khắc đột nhiên mở tung ra hai bên.
Lộ ra trước mặt Trần Khiêm là một thanh dao găm cổ đang nằm yên ở bên trong.
"Quả nhiên mình đoán không sai, bên trong còn cất giấu huyền cơ"
Quanh thân thanh dao này hiện ra sắc đen tuyền.
Lưỡi dao sắc bén. Mặt trên còn khắc nhiều hoa văn kì lạ. Pháp khí, tự nhiên sẽ có linh tính.
Vừa cầm lên, Trân Khiêm đã bị thanh đao này tác động.
 
Chương 1326: Thả tôi đi, mọi người bình an vô sự


Trong lòng anh đột nhiên hơi xúc động.
Cách bờ hào hơn trăm mét, có một khối nham thạch rất lớn.
Cổ tay Trần Khiêm chợt chấn động, lưỡi dao vụt bay ra.
Vút!
Mang theo một tiếng kêu vô cùng lạ thường. Bắn trúng khối nham thạch.
Rầm!
Bụi mù cuồn cuộn, nham thạch vỡ vụn, đá vụn bắn tứ tung.
Rồi thanh dao găm màu đen ấy lại bay về trong tay Trần Khiêm với tốc độ cực nhanh.
Mà lưỡi đao lại không mảy may sứt sẹo.
Trần Khiêm vô cùng vui mừng: "Lần này nhặt được đồ tốt thật rồi!"
Đang định đứng dậy rời đi. Sạt sạtI
Bụi cỏ ở hai bên lay động, tám bóng người tiến gần bao vây Trần Khiêm.
Bọn họ áp sát, lạnh lùng nhìn Trần Khiêm: "Thằng nhãi, bản khắc sắt đâu? Nếu không muốn chết thì giao nó ra đây!"
Một tên đầu trọc ở trong nhóm đó bước ra phía trước.
"Tôi đã nói rồi, tôi không bán đâu, tại sao các người cứ ép mua ép bán như vậy, mọi người giao lưu thân thiện với nhau không được sao?"
Trần Khiêm khuyên nhủ.
"Thäng oắt mày nói mớ đấy à, thây Thẩm của bọn †ao đã khẳng định nó là thứ tốt rồi, câu chuyện giấu báu vật trong người nên mang tội mày không biết sao? Lúc nãy đưa tiền thì không muốn, ha ha, lúc này mày không còn may mắn như vậy nữa đâu!"
Tên đầu trọc lạnh lùng nói.
"Tốt nhất các người đừng ra tay, lúc này tôi không. muốn giết người đâu!"
'Trần Khiêm vô cùng mệt mỏi.
Vài ngày ngắn ngủi, Trần Khiêm được sống cuộc sống của một người bình thường, tâm tính của anh đang. nhanh chóng khôi phục.
Cuối cùng anh cũng trở về cuộc sống mà trước kia mình luôn mong muốn, một cuộc sống bình yên, vô ưu vô lo.
Dù biết chỉ được một thời gian ngủi, nhưng Trần Khiêm vô cùng trân trọng.
"Ha ha ha ha!" Đam người đó bất ngờ cười ầm lên.
"Tên này thần kinh hả, còn không muốn giết người nữa đấy!"
"Tao sống đến từng này tuổi, mới thấy kẻ sợ đến đái ra quần thôi chứ chưa thấy kẻ nào sợ đến ngu luôn đâu!"
"Năm đó khi tao còn làm lính đánh thuê, tám người bọn tao đã nhận biết bao nhiệm vụ, hôm nay đúng là sống lâu rồi việc nào cũng gặp được!"
Cả tám người ôm bụng mà cười.
"Tôi không nói đùa đâu, tôi nghiêm túc đấy, thả tôi đi, mọi người bình an vô sự, không gì tốt hơn!" Trần Khiêm hít một hơi, giọng nói ẩn ý cầu xin.
"Ha ha ha, được rồi, chớ nói mấy lời vô ích với nó nữa, giết nó, cướp bản khắc, chúng ta về báo cáo kết quả công tác!"
Tên trọc vung tay, khuôn mặt hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hiển nhiên tám kẻ này đã giết không ít người, trong mắt bọn chúng ngập tràn sát khí tiến lại gần Trần Khiêm...
 
Chương 1327: Tất cả đều là hiểu lầm


"Thằng oắt, thiên đường có cửa mày không đi, địa ngục không lối lại xông vào, để mạng lại đây thôi!"
Lúc nói chuyện, một tên trong đó rút ra một thanh dao găm đâm thẳng phía Trần Khiêm.
Bụp!
Dao găm chạm vào ngực Trần Khiêm lại không đâm vào được một xíu xiu nào.
"Sao vậy?" Người nọ lập tức trợn tròn mắt. "Là các ngươi ép tôi!"
Trần Khiêm đột nhiên nổi giận, vỗ một cái vào đầu tên nọ.
Phụt!
Hộp sọ của hắn ta bị đập bẹp dúm, từ hai hốc mắt phọt ra máu tươi.
Hắn ta bay ra ngoài hơn mười mét, lúc dập xuống đất đã biến thành một bãi máu thịt bây nhầy.
"Nó biết võ công!"
'Tên trọc ngạc nhiên tột độ, lập tức vung tay lên: "Cùng tiến lên giải quyết nó!"
Sáu người còn lại đồng loạt nhào lên.
Nhưng sao bọn chúng có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.
Trần Khiêm thuần thục ra tay, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, tất cả đều nằm rạp xuống đất, chết thảm!
"Hả?"
Chỉ còn tên trọc đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt †uôn như mưa.
Hắn ta đã bị dọa đứng hình luôn rồi.
Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ tươi giống như ác ma của Trần Khiêm.
Đôi chân hắn ta như bị đổ chì không thể nhúc nhích được.
"Mọi người hòa thuận, bình an vô sự tốt biết bao, sao cứ phải ép tôi thế chứ!?"
Trân Khiêm đi tới trước mặt tên trọc.
"Không... không dám, hiểu lầm... tất cả đều là hiểu lầm"
"Tôi đã xuống nước cầu xin, tại sao còn cho thuộc hạ của mình ra tay, ức hiếp người quá đáng!"
Trần Khiêm nhẹ nhàng phủi bay cọng cỏ rơi trên bả vai hắn ta.
"Cảm ơn cậu, tôi không dám nữa, tôi không biết...
AI"
Tên trọc run rẩy, hắn ta cứu ngỡ Trần Khiêm sẽ thả mình đi.
Nhưng một giây sau, tứ chỉ hắn ta đứt rời. Chỉ đọng lại một tiếng hét thảm thiết bên bờ hào.
Trần Khiêm liếc mắt nhìn sang hướng một gốc cầy gần đó.
"Trốn lâu như vậy rồi, ra đi!!!" Trần Khiêm giận dữ thét lên.
Cây cỏ rung động, một ông lão râu tóc bạc phơ. chậm rãi bước ra.
 
Chương 1328: Bốn gia tộc ẩn dật


Chính là bác Khang vừa rồi. Lúc này sắc mặt của ông ta tái xanh.
"Thật không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà đã đạt đến trình độ này, là Mạnh Khang tôi lỗ mãng, có mắt như mùi! Nhưng tôi không cũng một giuộc với những kẻ này!"
Mạnh Khang đi theo Trần Khiêm cả quãng đường, nhìn Trần Khiêm tung ra các tuyệt kĩ từ dùng tay không phá tan bản khắc đến ném dao đập nát nham thạch.
Ông ta đều nhìn thấy hết.
Trong lòng đã hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Thảo nào cậu ta có thể dễ dàng chặt đứt nội kình của mình.
Hóa ra tu vi của cậu ta đã mạnh đến mức này.
'Thực ra Mạnh Khang đi theo anh, một là cướp bản khắc về cho Lục Trung Hiên, hai là muốn tìm hiểu xem thực lực thật sự của anh thế nào.
Nhưng thấy được tuyệt kĩ của anh rồi, Mạnh Khang trốn ở phía sau cây, không dám đi, cũng không dám động.
Bởi vì chàng trai này vô cùng mạnh.
Hơn nữa còn phát hiện ra ông ta từ sớm.
"Ông cũng đến để cướp bản khắc sao?"
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
"Không dám giấu cậu, đúng là vậy, thế nhưng đã tận mắt chứng kiến thực lực của cậu, tôi không dám có thêm bất cứ suy nghĩ nào nữa!"
Một ông lão ngoài chín mươi mà lại cung kính gật đầu trước mặt Trân Khiêm.
Bởi thực lực của ông ta cũng chỉ miễn cưỡng mới bằng thực lực nửa năm trước của Trần Khiêm. Anh nhìn ra được thực lực của ông †a cũng chỉ ở mức mới luyện ra nội kình không bao lâu thôi!
Tạm coi như là một võ sĩ nội kình đi.
Nhìn thấy màu đỏ tươi trong mắt Trần Khiêm từ từ tan biến, uy thế trên người dần dần giảm xuống.
Trong lòng Mạnh Khang thở dài nhẹ nhõm.
"Ông dùng nhiều năm như vậy mới luyện được nội kình cũng không dễ dàng gì. Tôi không muốn giết ông, ông trở về cảnh cáo mấy người đó, đừng có mà nhắm vào tôi nữa."
Trần Khiêm khống chế được tâm tính rồi nói.
"Cậu đã dặn dò đương nhiên Mạnh Khang sẽ nghe theo. Cảm ơn cậu đã không giết. Chỉ là Mạnh Khang có điều không hiểu!"
Đôi mắt Mạnh Khang chứa đầy kích động và mong chờ.
"Hỏi đi..."
Trần Khiêm nói.
"Để nghiên cứu võ thuật mà tôi nghèo khó cả đời này, cuối cùng bảy năm trước cũng bước được vào hàng ngũ võ sĩ nội kình, mong một ngày kia có thể lên Thiên bảng Hoa Hạ, làm vinh dự cho trường phái Cổ Võ của tôi. Thế nhưng muốn lên được Thiên bảng Hoa Hạ là chuyện quá khó khăn, không biết hiện giờ cậu đã đứng thứ tự bao nhiêu trên bảng rồi!"
"Thiên bảng Hoa Hạ? Tôi không biết nó là cái gì!"
Trần Khiêm đã hoàn toàn khôi phục lí trí, anh hỏi lại.
"Đã là võ sĩ nội kình đều được ghi vào danh sách của
Thiên bảng. Đây là một bảng xếp hạng do bốn gia tộc ẩn dật lớn của Hoa Hạ nắm trong tay, tu vi của cậu như vậy sao lại không biết cho được? Lẽ nào cậu không phải là người của bốn đại gia tộc ẩn dật?"
Mạnh Khang ngạc nhiên nói.
"Bốn gia tộc ẩn dật?"
"Đúng vậy, theo thứ tự là nhà họ Vũ Văn, nhà họ Nam Cung, nhà họ Mạc còn có nhà họ Phương! Tôi còn tưởng cậu là cao thủ thuộc một trong bốn gia tộc ẩn dật đó!"
"Tôi mới chỉ nghe qua nhà họ Mạc!"
Trần Khiêm nhướng mày.
 
Chương 1329: Thiên bảng


Gia tộc ẩn dật vô cùng bí ẩn, rất ít giao lưu với người thường, bọn họ tự phụ trong mình mang dòng máu mà người thường không có, cũng khinh thường những con người tầm thường ấy.
Tuy rằng đám người đó không xuất hiện trước mắt mọi người, thế nhưng người thuộc gia tộc họ lại phân bố khắp các nơi trên thế giới.
Thường thì bọn họ đã có đến lịch sử truyền thừa đến hơn ngàn năm.
Nhà họ Mạc xuất hiện một năm trước cũng khiến Trần Khiêm hiểu được điểm mạnh của những gia tộc ẩn dật này.
"Người có tên trên Thiên bảng đều là kẻ mạnh, thế nhưng người của bốn đại gia tộc ẩn dật phải chiếm đến tám mươi phần trăm! Mà nhà họ Mạnh phái Cổ Vũ chúng tôi, từ sau khi tổ tiên qua đời đã không còn xuất hiện thêm một võ sĩ nội kình nào nữa, mãi cho đến lứa của tôi đây! Nói ra thật là xấu hổ!"
Mạnh Khang tươi cười.
"Trong bốn gia tộc đó, thế lực nào mạnh nhất?"
Trần Khiêm lại hỏi.
"Cái này thì không biết rõ được, thế nhưng tục truyền, bốn gia tộc lớn này đều có Tông sự trấn giữ, thế nhưng đến tột cùng thật hay giả, chỉ sợ ngay cả người của bốn gia tộc cũng không biết, chỉ là lời đồn thôi!"
"Không biết phải xưng hô với cậu thế nào, tôi thấy thực lực của cậu ít nhất cũng phải đứng ở hàng năm mươi trở lên trên Thiên bảng!" Mạnh Khang sùng bái nói.
Ông ta cẩn thận móc từ trong ngực áo ra một quyển trục mang phong cách cổ xưa.
Phía trên đó ghi: Một trăm người mạnh nhất trên Thiên bảng.
"Ngay cả Thiên bảng là cái gì tôi cũng không biết, làm sao có thể có tên của tôi ở trong đó được!"
Trân Khiêm trợn mắt nói. "Chờ một chút!" Trần Khiêm chỉ vị trí số một trên quyển trục.
"Sao vị trí số một lại để trống vậy? Giống như có người cố ý gạch nó đi vậy?"
"À, cái này là cậu không biết rồi, bởi vì người đứng ở vị trí số một này vô cùng bí ẩn, tôi cũng chỉ nghe ba mình kể lại, người này thuở thiếu thời cũng là kẻ không ai địch nổi. Sau lại từng dùng sức của một người liên tiếp. chống lại cao thủ của bốn gia tộc ẩn dật, tất cả không ai là đối thủ của ông ấy!"
"Chỉ là hành tung của người này bí ẩn, có vô số người muốn điều tra bối cảnh của ông ấy đều không tra được. Ha ha, năm đó ba tôi nói rằng, chỉ cần một ngày ông ấy còn ở đây thì trên thế gian không ai dám xưng là số một.
Thiên bảng có truyền thống: vị trí thứ nhất vĩnh viễn để trống!"
Mạnh Khang vô cùng say mê mấy thứ này.
Ông ấy lập tức kể hết cho Trần Khiêm.
"Thì ra là thế!"
'Trân Khiêm gật đầu.
"Hôm nay có thể quen biết cậu là phúc phần của nhà họ Mạnh tôi. Cũng sắp tới trưa rồi, không biết cậu có nể mặt để tôi được mời cậu một bữa hay không?"
Mạnh Khang có ý kết giao với Trần Khiêm.
"Được!"
Trần Khiêm cũng nghĩ Mạnh Khang hiểu biết nhiều, có vài chuyện mình còn muốn tìm hiểu rõ ràng hơn nên đồng ý ngay.
"Tôi đi nói với bạn mình một câu đã, sau đó sẽ qua chỗ ông!"
 
Chương 1330: Khách quý quan trọng


Vốn dĩ anh đã hẹn ăn cơm chung với Trương Mẫn.
Bây giờ Trần Khiêm muốn tìm hiểu thêm một ít tin tức với người tên Mạnh Khang này nên gọi điện thoại nói với Trương Mẫn.
“Thế nào? Anh ta có đến không?”
Chu Lị Lị hơi sốt sắng hỏi.
Trương Mẫn nói: “Có lẽ là người ta sợ các cậu rồi nên không đến!”
'Trương Mãn bỗng thấy hơi thất vọng.
“Không đến càng tốt, anh Vương đã nói chúng ta đến thẳng khách sạn lớn Long Giang ăn cơm, để trải nghiệm khách sạn cao cấp nhất Long Giang tụi mình!”
Chu Lị Lị nhảy cẵng lên hoan hô.
Trương Mẫn hậm hực gật đầu.
Sau đó mọi người đến khách sạn Long Giang.
“Ngại quá, hôm nay khách sạn Long Giang đã được người khác bao trọn. Quý khách có thể chọn nhà hàng
khác, thành thật vô cùng xin lỗi quý khách!”
Không ngờ mới vừa bước tới cửa đã bị phục vụ chặn lại.
Làm Chu Lị Lị đang phấn khích bừng bừng hơi thất vọng.
Cô ta đã chuẩn bị điện thoại xong xuôi rồi, đợi được chụp hình nhưng lại không được vào.
“Khách sạn lớn như vậy mà bao trọn, bao nhiêu người lận mà không có chỗ nào luôn à?”
Chu Lị Lị hỏi.
Nhân viên phục vụ lắc đầu. “Haiz, thật tình!”
Chu Lị Lị tức đến giậm chân.
“Thôi chúng ta đến chỗ khác ăn vậy, cũng giống vậy. thôi mài”
Trương Mẫn khuyên.
Sau đó mọi người rời khỏi đây.
Nhưng Chu Lị Lị cứ không muốn, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Giờ phút này, từng chiếc từng chiếc siêu xe chạy đến cửa khách sạn.
Rất nhiều người giàu có ở Long Giang xuống xe.
Họ chỉnh sửa lại tây trang, đứng trước cửa, giống như đang đợi người nào đó.
“Mọi người nhìn xem, đó có phải là Tổng giám đốc. nhà họ Lục, ông Lục Tông Niên không?”
Chu Lị Lị kinh ngạc nói.
Trương Mẫn gật đầu: “Đúng là Chủ tịch Lục, thì ra khách sạn Long Giang được Chủ tịch Lục bao trọn, thế thì không có gì lại”
“Nhưng đại hội giao lưu năm ngoái, Chủ tịch Lục không phô trương đến vậy, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất là có khách quý quan trọng đến!”
Trương Mẫn nói.
“Khách quý quan trọng?”
Nhóm Chu Lị Lị kinh ngạc nhìn sang.
Giờ phút này, chiếc xe chính giữa mở cửa.
Một ông lão bước xuống trước, sau đó ông ấy cung kính mời một chàng trai trẻ tuổi.
Chủ tịch Lục tiến lên, cung kính bắt tay.
Mà ngay khi nhìn thấy chàng trai trẻ này, Chu Lị Lị trợn tròn mắt: “AI Đó... đó chẳng phải là Trần Khiêm hay sao?”
Trương Mẫn cũng kinh ngạc che miệng lại: “Đúng vậy, là Trần Khiêm thật! Anh ấy nói anh ấy có việc có việc không đến được. Thì ra anh ấy đến khách sạn Long Giang!”
“Nhưng Mẫn Mẫn cậu nhìn đi, tại sao nhóm Chủ tịch Lục lại cung kính và đối xử tốt với một thằng nghèo như vậy?"
Càng lúc Chu Lị Lị càng kinh ngạc, cô ta cảm thấy gò má của mình đau đớn.
 
Chương 1331: Không biết cậu có thể giúp đỡ hay không


Chàng trai mà lúc nào cô ta cũng khinh thường lại quen biết rộng như vậy.
Không biết có phải ảo giác hay không mà trong một giây phút nào đó.
Mặc dù Trần Khiêm vẫn mặc bộ quần áo mà cô ta cho là rất rẻ tiền kia.
Nhưng khi anh đứng chung với đám doanh nhân nhà giàu này.
Lại rất đẹp trail Chu Lị Lị cắn môi, hối hận thầm nói.
Trân Khiêm không hề phát hiện có người đang nhìn mình đến ngây ngốc.
Giờ phút này, Trần Khiêm, Lục Tông Nguyên gia chủ nhà họ Lục và nhóm người Mạnh Khang bước vào khách sạn.
'Trần Khiêm cũng bất ngờ, vốn dĩ anh cứ nghĩ đây là một bữa tiệc đơn giản nhưng lại mời cả Lục Tông Nguyên đến.
“Anh Mạnh, ông có chắc chắn là thực lực của cậu này rất cao siêu không? Sao tôi lại cảm thấy cậu ta chỉ là một chàng trai trẻ bình thường thôi vậy!”
Lục Tông Nguyên đi đằng sau, khẽ nói với Mạnh Khang.
“Tông Nguyên, tôi đã lừa ông bao giờ chưa? Ông tuyệt đối không nên khinh thường cậu Trần đây. Thực lực của cậu ấy, ông và tôi khó mà tưởng tượng được, ông hiểu không?”
Mạnh Khang nói.
“Nếu giống như ông đã nói thì tốt. Nói không chừng cuộc khủng hoảng lần này của nhà họ Lục sẽ trôi qua một cách êm đẹp. Nếu như vậy, nhà họ Lục tôi nguyện sẽ đi theo ông suốt đời!”
“Ha ha, ca tụng tôi? Nếu ông có sức làm chuyện này thì chẳng bằng ông cầu xin cậu Trần đi. Nếu cậu Trần có thể đứng về phía chúng ta, thế thì sẽ không còn vấn đề gì cả!
Nói xong, mọi người đã vào đến.
Ngồi trên bàn rượu, mọi người chỉ tán gẫu vài chuyện đơn giản.
Sau ba đợt rượu.
Mạnh Khang xoa ly, ra hiệu Lục Tông Nguyên hãy lên tiếng.
Mà Lục Tông Nguyên thì có nhìn thế nào cũng thấy Trần Khiêm chỉ là một thằng ranh con.
Bảo ông ta từ bỏ sĩ diện để cầu xin một thằng nhóc như vậy, ông ta cảm thấy rất khó chịu.
“Rầm!” Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lục Tông Nguyên bỗng đặt ly rượu xuống thật mạnh.
“Chủ tịch Lục, lão Trương không hiểu tại sao buổi tiệc hôm nay lại sắp xếp như vậy, đang chiêu đãi ai?”
Bởi vì Trần Khiêm ngồi trên ghế đầu. Từ lâu người này đã thấy không phục.
Hơn nữa Lục Tông Nguyên còn nói năng lấy lòng, càng làm ông ta cảm thấy không cam tâm.
“Ha ha, Đại sư Trương, đương nhiên buổi tiệc hôm nay là để mời cậu Trần rồi!”
Mạnh Khang cười nhạt nói. “Cậu Trần? Ha ha, xin hãy tha lỗi cho ánh mắt vụng về của lão Trương nhé. Dù đã sống đến ngày hôm nay nhưng từ xưa đến giờ, tôi chưa bao giờ nghe nói có cậu Trần cậu Lý nào cả!
Chúng tôi đến đây để giúp đỡ nhà họ Lục, mà thầy Mạnh đã là cao thủ của cao thủ, hơn nữa Trương Thiết tôi không biết tại sao phải mời một thằng ranh con đến đây làm gì?”
Trương Thiết cười mỉa. “Trương Thiết, không được ăn nói lung tung!” Mà Mạnh Khang thì hơi sốt sắng, vội vàng quát lên.
Trái lại Lục Tông Nguyên bị kẹp ở giữa thì im lặng không nói câu nào. Hiển nhiên ông ta cũng hơi đồng ý với những gì Trương Thiết nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trần Khiêm cũng hiểu ý.
Quả nhiên, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.
Trân Khiêm liếc mắt nhìn Mạnh Khang.
Mạnh Khang hơi áy náy cúi đầu: “Cậu Trân, cậu hãy nghe tôi nói. Mọi chuyện là thế này, vài năm trước, tôi và người em Tông Nguyên đây từng có liên hệ. Tôi đã từng đồng ý nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ra tay giúp đỡ. Bây giờ nhà họ Lục đang gặp khó khăn nên tôi đã đồng ý lời mời đến đây nhưng kẻ thù lại quá mạnh, e rằng chúng tôi không phải là đối thủ của họ!”
“Bởi vậy, không biết cậu có thể giúp đỡ hay không?”
Mạnh Khang thẳng thắn.
 
Chương 1332: Đưa đây cho tôi!


Xin lỗi, tôi không muốn tham gia vào những chuyện dây mơ rễ má này!”
Trân Khiêm lạnh lùng nói.
Lục Tông Nguyên hơi nhướn mày, đặt ly rượu xuống.
Mà Trương Thiết bên cạnh: “Thằng ranh con, không muốn tham gia? Tôi thấy cậu không dám thì đúng hơn, cậu có năng lực gì thì mang ra xem thử. Hai người chúng ta đấu với nhau một phen, cũng để Chủ tịch Lục nhìn thấy được bản lĩnh của cậu!”
“So tài thì quên đi, tôi không có hứng thú!”
Trần Khiêm nói.
Lục Tông Nguyên giơ chân lên bắt chéo.
Vốn dĩ ông ta cũng cho rằng anh là cao thủ gì đó.
“Ha ha, Đại sư Mạnh Khang, tôi nghĩ bữa cơm này không cần phải ăn nữa đâu. Cũng không có ý nghĩa gì, tôi phải đi rồi, cảm ơn ông đã mời!”
Trần Khiêm nhìn ông ta rồi lại nhìn Mạnh Khang, cười nói.
“Cậu Trần, cậu đừng vội!”
Mới vừa đứng lên, Mạnh Khang đã vội vàng kéo Trần Khiêm lại.
“Cậu Trần, là tại tôi không nói rõ lý do cho cậu biết. Vì để bày tỏ sự xin lỗi, cậu đã từng nói với tôi cậu muốn Tìm kiếm linh hồ. Có một thứ, nhất định cậu phải có, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ càng rồi!”
Mạnh Khang vỗ tay, lập tức có cấp dưới mang một †ấm bản đồ bước vào.
“Cậu Trần, đây là bản đồ đường đi trong rừng rậm nguyên thủy An Lĩnh. Từ xưa đến nay, rất ít người có thể thực sự đi lại trong rừng rậm nguyên thủy, nhưng tổ tiên của nhà họ Mạnh tôi đã từng rèn luyện trong rừng, cũng vẽ ra một tấm bản đồ. Cho dù nó không thể giúp cậu nhiều nhưng tôi nghĩ nó cũng có ích, mong cậu hãy nhận lấy!"
“Anh Mạnh, tấm bản đồ này là để gia tộc ông đi
Tìm...
Lục Tông Nguyên trợn mắt, muốn nói tiếp nhưng lại bị Mạnh Khang giơ tay ngắt lời.
“Cậu Trần, mong cậu hãy nhận!”
Mạnh Khang lại nói.
Trần Khiêm nhận lấy, có sự hỗ trợ của tấm bản đồ này, tất nhiên sẽ đỡ phải gặp rắc rối khi đi xuyên qua rừng.
Ngay tại lúc này.
“Đưa đây cho tôi!"
Trương Thiết giơ tay cướp lấy tấm bản đồ.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
“Thằng nhóc họ Trần, xem ra cậu rất muốn có tấm bản đồ này. Thế nào, bây giờ nó đang trong tay tôi, nếu cậu muốn, có thể đến cướp!
Trương Thiết cười mỉa.
Trái lại Trần Khiêm thì.
Anh chỉ lắc đầu, ngồi xuống.
“Cậu có ý gì?”
Trương Thiết lạnh lùng hỏi.
'Trần Khiêm không trả lời, tiện tay dùng đũa gắp một lá rau trong đĩa.
Ngay lập tức, cổ tay nhúc nhích. Vèo!
Lá rau bay thẳng ra ngoài.
Đập lên cửa.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ của phòng bỗng nổ tung...
 
Chương 1333: Tất cả đều phải trốn trong nhà


"Gái gì?"
Trương Thiết kinh ngạc, đứng thẳng dậy.
Người nào trong phòng cũng tài giỏi.
Ngoài cửa, một nhân viên phục vụ định mang thức ăn lên, nhưng lúc này, lại giật mình đứng im không nhúc nhích.
Lục Tông Nguyên chậm rãi đặt chân xuống.
Không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng.
Vốn nghĩ Trần Khiêm chỉ là nhóc con không có bản lĩnh gì.
Nhưng chiêu thức ấy.
Chỉ với một chiếc lá rau mà đập nát được cánh cửa. Đây là loại công phu gì chứ?
"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!"
Trương Thiết mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thì thào lẩm bẩm.
Để hóa giải ngượng ngùng, một người nhà họ Lục cười nói: "Đại... sư Trương, ông nói gì?"
Một hồi mồ hôi lạnh đổ xuống, ánh mắt của Trương Thiết dại ra.
"Hái hoa ngắt lá cũng có thể đả thương người!" Ông ta lặp lại câu nói đó.
"Không thể tưởng tượng được, trên đời thực sự có loại công phu này, thật là được mở rộng tầm mắt!"
Trương Thiết run sợ. Cái nhìn đối với Trần Khiêm cũng đã thay đổi.
"Cậu... cậu Trần, tôi có mắt mà như mù, đây là bản đồ mà cậu cần!"
Trương Thiết cung kính đưa bản đồ tới. Lục Tông Nguyên đưa mắt nhìn người nhà. Người nhà họ Lục đều đứng dậy.
"Cậu Trần, thứ cho tôi bất kính, cậu Trần có thể nể mặt anh Mạnh mà giải cứu nhà họ Lục không?”
Lục Tông Nguyên nói xong liền cúi thấp đầu. Trần Khiêm nhận lấy bản đồ.
'Thản nhiên hỏi: 'Rốt cuộc có chuyện gì mà đến cả Đại sư Mạnh cũng không giải quyết được?"
Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta.
Nếu như không phải tấm bản đồ này rất hữu ích đối với bản thân, riêng việc nể mặt Mạnh Khang thì không đủ để Trần Khiêm đếm xỉa đến chuyện của nhà họ Lục.
"Cậu Trần, là như thế này..."
Lục Tông Nguyên vội vàng kể hết ngọn nguồn sự việc.
Vốn mấy năm trước nhà họ Lục có một kẻ thù. Sau này, kẻ thù đó tha hương mấy năm. Lúc về lại học được bản lĩnh phi phàm.
Cận vệ cao thủ nhất của nhà họ Lục cũng không phải là đối thủ của người này.
Kẻ thù kia tuyên bố.
Cứ mỗi mười ngày thì giết một người con hoặc cháu họ Lục, giết đến khi nào hết thì thôi.
Tới hôm nay, đã có hai người cháu nhà họ Lục bị giết.
Lục Tông Nguyên đã sớm hạ lệnh cấm con cháu không được ra ngoài.
Tất cả đều phải trốn trong nhà.
Kẻ thù này tên là Vương Đại Hải, cách nghĩ của hắn ta rất đơn giản, chính là làm cho nhà họ Lục chết trong sợ hãi.
 
Chương 1334: Chỉ là đang đợi một cái hẹn


Cho nên Lục Tông Nguyên phải mời rất nhiều cao. thủ đến.
Sở dĩ đại hội giao lưu này được tổ chức trước một tháng.
Chính là vì thu hút số lượng lớn cường hào, tập trung lực lượng lớn.
Cổ vũ cho nhà họ Lục.
Trần Khiêm nghe xong thầm nghĩ, chẳng trách Lục. Hàm lén trốn ra ngoài đi chơi.
"Vương Đại Hải này từng là con cháu của một gia tộc giàu có ở Long Giang, nhưng cha con họ Vương làm nhiều việc ác, bị tập thể thương nhân giàu có ở Long Giang chống lại mà đi đến diệt vong. Vương Đại Hải lòng dạ hẹp hòi. Sau khi trả thù nhà họ Lục, e rằng các gia tộc khác cũng khó thoát!"
Mạnh Khang bổ sung thêm.
"Nhưng mà chúng tôi đã giao ước với Vương Đại Hải, vào đêm ngày mai sẽ quyết đấu, chỉ là thực lực của hắn †a quá mạnh, nói ra thì xấu hổ, Mạnh Khang tôi không phải đối thủ của hắn!"
Mạnh Khang lắc đầu thở dài.
"Nếu được cậu Trần đây giúp sức thì nhà họ Lục chúng tôi thật đúng là có phúc.” Lục Tông Nguyên cung kính nói.
Đối với Lục Tông Nguyên, Trần Khiêm chẳng mấy có ấn tượng.
Nên quay đầu nhìn Mạnh Khanh nói: "Được, đêm mai tôi đi cùng Đại sư Mạnh xem sao!"
"Thật tốt quá!"
Sau khi ăn xong.
Trần Khiêm, Lục Tông Nguyên rời khỏi khách sạn. Lúc này, một người quản gia đi tới.
"Chủ tịch Lục, có người của nhà họ Long ở Yên Kinh muốn gặp ông!"
"Nhà họ Long ở Yên Kinh, hừ, bọn họ đến gặp tôi làm gì, người dẫn đầu là ai?"
Lục Tông Nguyên hiện giờ đã có Trần Khiêm giúp đỡ nên khẩu khí cũng mạnh lên nhiều.
"Là mợ Hai của nhà họ Long, còn tặng cho đại hội giao lưu một món quà lớn, chỉ là đang đợi một cái hẹn!"
Quản gia nói thêm.
'Trần Khiêm ở một bên nghe được mắt hơi nhướn lên.
Nhà họ Long ở Yên Kinh, mợ Hai?
"Chú quản gia này, mợ Hai nhà họ Long có phải họ Dương không?”
Người quản gia cười đáp: "Cậu Trần, đúng là như vậy!"
Xem ra đúng là Dương Hạ rồi.
Không biết tại sao biết Dương Hạ đến đây, lòng Trần Khiêm nảy sinh một loại cảm giác lạ.
Hơn một năm nay, Trần Khiêm cũng không nhớ đến Dương Hạ.
Mọi thứ theo thời gian cũng như phù du mà tan biến.
Nhưng một thứ Trần Khiêm không quên được.
Chính là một năm trước lúc mình bị hai nhà Mạc Long truy đuổi, chính Dương Hạ đã thả mình đi, cứu mình một mạng.
"Hơn một năm trôi qua, không biết cô ta thế nào rồi?"
Trân Khiêm nghĩ thầm.
 
Chương 1335: Người nhà họ Long


Rồi cười khổ: "Nếu cô ta yên yên ổn ổn sống cuộc sống của cô ta cũng đủ rồi, hai người chúng ta không nên gặp nhau làm gì!"
"Cậu Trần? Cậu Trần?"
Lục Tông Nguyên khẽ gọi.
"Hả?" Trần Khiêm dường như đang lơ đễnh.
"Ha ha, không biết cậu Trần hiên tại sống ở đâu, nếu tiện cậu có thể chuyển đến nhà họ Lục chúng tôi sống, chúng tôi sẽ sắp xếp nơi ăn chốn ở tốt nhất cho cậu!"
Lục Tông Nguyên nói.
Trần Khiêm gật đầu.
Chuyển vào nhà họ Lục.
Lục Tông Nguyên dĩ nhiên là tiếp người nhà họ Long ở phòng khách.
"Cô Dương, chào cô, tôi đã xem qua danh sách quà tặng của cô. Lần này lễ vật thật long trọng, rất quý giá, nhà họ Lục chúng tôi thật sự không nhận nổi!"
Lục Tông Nguyên khách khí nói. "Chủ tịch Lục khách sáo quá, ông trăm công nghìn việc còn có thể tiếp tôi, như vậy đã là may mắn của nhà họ Long chúng tôi!"
Dương Hạ nói.
Lục Tông Nguyên cười cười liếc nhìn Dương Hạ một cái.
Cô gái này tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đại diện nhà họ Long đi bàn việc, xem chừng cũng là người thủ đoạn, hơn nữa lúc gặp mặt nói chuyện.
Cô ta đối đáp khéo léo, khiến cho người đối diện cảm thấy cô ta rất đoan trang nghiêm nghị.
Khiến Lục Tông Nguyên khá coi trọng Dương Hạ.
"Biết Chủ tịch Lục bận rộn nên tiểu Hạ xin trình bày mục đích đến đây lần này luôn, kế hoạch hợp tác với nhà họ Long không biết ông đã xem qua chưa? Nếu có thể, hai nhà chúng ta tiến hành hợp tác sâu rộng!"
"Hơn nữa để biểu đạt thành ý, nhà họ Long sẽ chuyển giao dự án trị giá trăm triệu để nhà họ Lục tiếp quản!"
Mí mắt Lục Tông Nguyên nhướn lên, hơi động lòng. Nhưng mà, ông ta cũng chưa vội biểu lộ ra.
"Cảm ơn nhà họ Long đã có thành ý hợp tác, tạm thời khoan hãy vội. Tôi nghe nói cô Dương Hạ cũng là người Long Giang, cũng có người thân thích ở đây, cho nên đối với tình hình ở Long Giang chắc cô cũng có biết! Hẳn là cô cũng nghe họ hàng nói qua..."
Quan hệ hai nhà Long Mạc trên thương trường cũng không phải là bí mật gì.
Mà nói thật quan hệ hai nhà Lục Mạc thực chất cũng chẳng ra gì.
Hiện tại nhà họ Long đột nhiên cử đại diện đến gặp, không khỏi khiến Lục Tông Nguyên cảnh giác.
Nghe nói người đại là Dương Hạ nên Lục Tông Nguyên đã cho người điều tra cô ta.
"Chủ tịch Lục quả là cẩn thận, đúng là tôi có vài người họ hàng ở đây nhưng đã lâu không có liên hệ, xem như đây là lần đầu đến Long Giang, cho nên đối với tình hình ở đây cũng không biết nhiều!"
"Nhưng có một điều có thể chắc chắn, có được dự án lần này nhà họ Lục sẽ kiếm được bộn tiền, như vậy sẽ làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai nhà Long Lục chúng ra, ông nói đúng chứ?”
Dương Hạ cười.
Lục Tông Nguyên gật gù.
Đúng lúc này, quản gia từ ngoài đi vào.
Báo cáo: "Chủ tịch Lục, tôi đã dàn xếp ổn thỏa cho cậu Trần, ông còn dặn dò gì không?”
Lục Tông Nguyên đáp: "Được rồi, đón tiếp cậu Trần cho tốt, không được lơ là chút nào đâu!"
 
Chương 1336: Tiếng chuông cửa vang lên


"Thì ra hôm nay Chủ tịch Lục có khách quý! Xem ra hôm nay tôi đến hơi đường đột!"
Dương Hạ vén sợi tóc mai cười nói.
"Nhưng không biết vị nào máu mặt như vậy, có thể khiến Chủ tịch Lục quyền uy tôn kính đến thế?"
"Ha ha, buổi lễ sắp được tổ chức nên khách đến nhà tôi rất nhiều, nhưng vị khách quý này của tôi rất quan trọng, cô Dương, chúng ta nói đến chuyện khác đi? Ngoài ra, kế hoạch hợp tác của cô tôi sẽ dành thời gian cẩn thận xem xét. Mấy ngày nay vừa hay có đại lễ, cô Dương nán lại chơi, đợi đại lễ kế thúc chúng ta chính thức tiến hành đàm phán, cô thấy thế nào?"
Dương Hạ cười: "Tôi xin nghe theo sự sắp xếp của ông!"
Khu đất nhà họ Lục rất rộng, còn xây nhiều khu biệt thự để đón tiếp khách quý.
"Cô Dương, thật xin lỗi, khu vực này trừ Chủ tịch Lục ra thì không ai được phép tiến vào!"
Hôm sau, Dương Hạ dắt theo người muốn đi dạo trong trang viên nhà họ Lục.
Nhưng bị mấy người vệ sĩ chặn lại. "Thật xin lỗi, tôi hơi mạo muội, khu biệt thự VIP này
rất đặc biệt, không biết vị khách đặc biệt nào ở trong đó? Tôi có biết cậu Trần nào đó là khách quý của Chủ tịch Lục, xem chừng người đó đang ở đây đúng không?"
Dương Hạ cười thăm dò. Vệ sĩ không ai nói lời nào. Dương Hạ cau mày rời khỏi.
"Gô chủ, nhà họ Lục có nhiều bí mật, không cần muộn phiền!"
Thuộc hạ khuyên nhủ.
"Không phải, tôi chỉ nghĩ, không biết có phải đối thủ cạnh tranh của chúng ta không, nếu đúng là như vậy, nhà họ Long ở đây cố gắng không phải vô ích sao? Lục Tông Nguyên này rất cáo già, úp úp mở mở, hôm qua nói chuyện lâu như vậy, cũng không thấy ông ta biểu lộ rõ thái độ gì, đối với cái hợp đồng cả trăm triệu cũng thản nhiên như vậy, không biết rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì”
Dương Hạ khoanh tay trầm tư. "Hay là cứ đợi đại lễ xong xuôi, xem ông ta nói gì? Cô chủ, cô cũng có thể tham gia đại lễ, móc nối với vài thương nhân, như vậy cũng có ích cho nhà họ Long!"
"Tôi biết, nhưng mấy cái lễ hội này tôi không có hứng thú!"
"Vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Ha ha, ở Long Giang tôi có mấy người bà con, tính ra mấy năm rồi tôi chưa gặp họ, tranh thủ dịp này tôi muốn đi thăm bọn họ chút!"
Dương Hạ đáp.
Nhưng mà khóe mắt lại xet ngang một tia giễu cợt.
Đang nói.
Một nhóm người nước ngoài đi ngang qua trước mặt Dương Hạ.
Dương Hạ gật đầu chào hỏi.
Nhưng cô ta không để ý, trong đám người đó có một người cứ nhìn cô ta bằng một ánh mắt khi dễ kỳ lạ.
"Ting ting!"
Trong một tiểu khu.
Tiếng chuông cửa vang lên.
 
Chương 1337: Thăm người thân


Cửa phòng mở ra.
"Ôi, tôi còn tưởng là ai, thì ra lại là Dương Hạ, bảy. tám năm không gặp trông đã lớn như vậy rồi. Sao?
Đến nhà chúng tôi làm gì, không phải đã cắt đứt quan hệ rồi sao?"
Người mở cửa là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Lúc này miệng cười nhưng lòng không cười.
Chặn trước cửa ngăn không cho ai vào.
Lời nói chứa đựng sự dè bỉu.
Bên trong nhà ồn ào, rõ ràng đang có nhiều khách.
"Thím, bảy năm nay không gặp, nhớ mọi người nên cháu đến thăm!"
Dương Hạ cười xa cách.
Nhẹ nhàng đẩy bà thím sang một bên rồi đi vào. "Hừ, cô...!"
Bà thím tức giận.
Trong phòng có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện, có nam có nữ, có già có trẻ.
'Thấy Dương Hạ tới, không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ.
"Chao! Đây không phải Tiểu Hạ sao? Còn tưởng là ai, lâu ngày không gặp, đã lớn như vậy rồi!"
Người đàn ông trung niên đứng lên, vừa mừng vừa lo.
"Chú"
Dương Hạ gật đầu chào.
"Ha ha, thật đúng là nghèo đứng giữa phố không ai hỏi, giàu một chút đã có khách đến thăm. Chắc là nghe Tiểu Chí nhà chúng ta được thăng chức nên đến làm thân đây mài"
Một người phụ nữ ngồi trên sofa vừa bóc quýt ăn vừa ngoa ngoắt nói.
Nghe như vậy, vài em trai em gái nhỏ tuổi ở đó đều nhìn Dương Hạ bằng ánh mắt cười cợt.
"Thím hai, miệng thím nhiều năm qua vẫn không thay đổi chút nào. Cháu nhớ năm đó, cũng tại nơi này, thím cũng cười cợt mẹ cháu như vậy!"
Dương Hạ cười nhạt.
"Hờ hờ, Tiểu Hạ, việc năm xưa đừng nhắc đến nữa. Đúng rồi, năm đó ba cháu bị bệnh, mấy năm nay không có liên lạc không biết giờ ông ấy thế nào rồi?"
Chú họ Cả quan tâm hỏi thăm.
"Đã khỏe rồi ạ!"
Dương Hạ nói.
Khoảng tám năm trước, ba của Dương Hạ bị bệnh, mấy năm trước vì bị lừa mất rất nhiều tiền, không có tiền chữa trị nên anh đã đến gặp anh họ ở Long Giang vay tiền.
Nhưng mà, cho dù mẹ cô ta có hạ mình nhún nhường như thế nào bọn họ cũng không cho mượn.
 
Chương 1338: Đếm không xong đừng hòng được ăn cơm, nước cũng không được uống một giọt


Cuối cùng, thím họ Cả đuổi mẹ con Dương Hạ ra ngoài giống như đuổi chó, còn vứt hết cả đặc sản địa phương được mẹ cô ta lựa chọn cẩn thận để làm quà đi luôn.
Vương vãi đầy đất.
Chuyện đó đến bây giờ vẫn còn là một vết thương trong lòng Dương Hạ.
Cô ta đã thề với lòng sẽ cắm đầu vào học hành, lấy lại thể diện, không để người khác coi thường nữa.
Cho nên, Dương Hạ đỗ vào trường đại học Kim Lăng.
Nhưng sau đó cô ta nhận ra, cho dù bản thân có cố gắng đến mức nào, cũng không thoát nghèo được.
Cô ta thích một người. Nhưng người khác nhìn vào đều coi thường.
Cô ta không thích loại cảm giác này, cô ta phải nổi bật hơn người!
Mà hôm nay đến đây, Dương Hạ chính là muốn hiện thực nguyện vọng bao năm qua của mình.
"Hừ, vậy hôm nay cô đến tìm chúng tôi để làm gì? Có phải mẹ cô lại mắc bệnh không, nói cho cô biết chúng †ôi đây không có tiền!"
'Thím họ Cả lúc này bước lên nói.
"Mẹ, mẹ không nhìn thấy sao, chị họ bây giờ ăn mặc đẹp như vậy, phỏng chừng là tới khoe khoang với chúng ta thôi, nói không chừng người ta câu được con rùa vàng nào đó rồi!"
Một cô gái nói.
"Năm đó, cháu nhớ thím họ Hai vì muốn đuổi mẹ con cháu đi nên đã quăng cho mẹ cháu năm mươi tệ, coi như là bồi thường cho đặc sản mà mẹ cháu mang đến! Thím Hai, thím còn nhớ không?”
Thím họ Hai hít sâu một hơi: "Thế nào, cô muốn báo. thù sao?"
'Thím họ Hai rít lên.
"Không phải báo thù, cháu đến để trả lại thím năm mươi tệ, bởi vì lúc trước cháu đã thề sẽ trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần cho thím mài"
Dương Hạ nói xong chỉ ra ngoài cửa sổ: "Thím Cả, thím Hai, hai người có thể ra ngoài cửa sổ nhìn xem, tiền cháu trả cho các thím đều ở ngoài đó!"
Hai bà thím sửng sốt.
Cùng đi đến bên cửa sổ.
Lúc nhìn thấy bên ngoài, cả hai đều bưng miệng kinh ngạc.
"Trời đất ơi!"
Hai người trợn tròn mắt, bởi vì dưới lầu đậu toàn xe sang, mà trước đầu xe còn bày nhiều túi lớn.
Nhìn từ xa, trong túi toàn là giấy bạc hồng hồng. Quả thực mê hoặc ánh nhìn của mọi người.
Hai bà thím ngồi rạp xuống. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Điên cuồng nuốt nước bọt,
Lúc này cửa phòng xịch mở, đội vệ sĩ của Dương Hạ đi tới.
"Phía dưới là tiền trả cho các người, các người đếm đi, người của tôi sẽ canh các người, đếm không xong đừng hòng được ăn cơm, nước cũng không được uống một giọt!"
Dương Hạ nhìn hai bà thím đang ỉu xìu, lạnh lùng nói.
Trong phòng lúc này không còn ai dám nói gì nữa.
 
Chương 1339: Có chuyện gì


"Tiểu Hạ, chúng tôi sai rồi! Nhiều tiền như vậy sao mà đếm nổi!"
Hai bà thím không phải kẻ ngốc nên liền biết người ta đến tìm mình báo thù.
Ngay lập tức thống khổ cầu xin.
"Tôi muốn mấy người đếm, đừng bắt tôi phải lặp lại yêu cầu nhiều lần!"
Dương Hạ cười lạnh.
Hai bà thím hoảng sợ đến phát khóc, ngồi xổm xuống bắt đầu đếm.
"Không được dư một đồng, không được thiếu một xu, đếm cho đúng thì tất cả chỗ tiền đó là của các người, đếm không đúng thì tiếp tục đếm cho đến khi nào đúng thì thôi!"
Dương Hạ ngồi một bên, đón lấy ly nước thuộc hạ dâng lên.
Vui vẻ cười nói. Ở xa xa.
Có một thanh niên đội mũ, đeo khẩu trang đã nhìn thấy từ đầu đến cuối.
Người này khẽ nhíu mày.
"Sao cô ta lại trở nên như vậy?" Người thanh niên thì thầm. Hành hạ người ta như vậy thì tâm lý quả là vặn vẹo.
Thanh niên này không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm.
Trần Khiêm đã đi theo Dương Hạ đến đây. Một là để xem nhà họ Long gần đây giở trò quỷ gì.
Hai là Dương Hạ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mình.
Trần Khiêm muốn tìm hiểu xem cô ta có nguyện vọng nhỏ nào không, chỉ cần có, Trần Khiêm sẽ giúp cô †a thực hiện, báo đáp ân tình của cô ta.
Nhưng không ngờ chứng kiến cảnh cô ta trở về lấy tiền trả thù người khác.
"Ha ha, xem ra, cô ta cũng không có nguyện vọng gì, bây giờ cô ta có thể hô mưa gọi gió! Nhưng mà biết làm thế nào, e rằng nhà họ Long cũng không còn duy trì được bao lâu nữa! Thù mới nợ cũ, Trần Khiêm sớm muộn sẽ tính toán với nhà họ Long một lần!"
Nhìn một lát, cuối cùng Trần Khiêm lắc đầu chuẩn bị rời đi.
"Năm đó, cả nhà chúng tôi đặt hết hi vọng ở các người, lúc đầu các người đến Long Giang, chính ba tôi cấp tiền cho các người, sau đó thì sao, các người đuổi mẹ con tôi ra ngoài như đuổi chó, còn không thèm để chúng tôi bước vào cửa. Các người cho rằng bây giờ tôi độc ác sao? Các người yêu tiền, không phải tôi đem tiền đến cho các người đây sao?"
Tiếng Dương Hạ vọng tới.
Chú họ Cả bắt đầu cầu xin Dương Hạ.
Trần Khiêm nhờ vậy mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Thì ra còn có câu chuyện như vậy.
Xem ra trước đây Dương Hạ cũng chịu không ít tủi
"Giám sát bọn họ đếm cho tôi!" Dương Hạ quăng vỡ ly nước. Tức giận bỏ đi.
Cô ta một mình đi đến bờ sông, muốn yên tĩnh suy nghĩ.
'Trân Khiêm tránh đi, nấp sau một gốc cây. Lúc chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên có vài người nước ngoài cao lớn mắt đeo kính râm đi đến chỗ Dương Hạ.
"Cô Dương, chào cô?”
Một người nước ngoài trong nhóm người đó khế cúi đầu nói.
"Có chuyện gì?"
Tâm trạng Dương Hạ lúc này không tốt, ngay lập tức xẵng giọng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top