Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1400: Sợ đến mức không nói ra được


“Cậu chủ, ông cụ truyền lệnh, sáng sớm hôm nay, †oàn bộ người trong tộc tắm rửa thay quần áo, rồi đi quan sát Thái Dương Đồ lần nữa, mợ chủ cũng phải đi theo ạ.”
Đúng lúc này, một người giúp việc đi tới nói.
“Tôi biết rồi!"
'Trần Khiêm gật đầu.
Ông nội cực kỳ coi trọng Thái Dương Đồ này, từ hôm qua đến giờ, luôn bảo toàn bộ người trong tộc tới đó quan sát.
Dù gì thì sức mạnh một người cũng có hạn, chắc chắn nhiều người trong tộc có thể quan sát ra nhiều điều thần bí.
Trần Khiêm hiểu rõ, ông nội là đang lo lắng lời tiên đoán nguyền rủa của Thái Dương Đồ, sợ nhà họ Trần sẽ bị diệt vong.
Nên bất cứ lúc nào cũng làm công tác chuẩn bị.
Sáng sớm, toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều tụ tập trong mật thất cỡ lớn.
Trần Khiêm và chị Lam cũng đi vào trong.
Trong mật thất vô cùng yên tĩnh, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng phải yên tĩnh quan sát.
Mấy người ông nội đã sớm nghiêm túc quan sát rồi.
Trần Khiêm dẫn chị Lam ngồi xuống bên cạnh.
“Chị Lam, đây là Thái Dương Đồ, là báu vật gia truyền của nhà họ Trần, nếu ông nội đã bảo chị cũng tới đây quan sát, vậy thì chị cũng xem thử đi!”
Trần Khiêm khẽ nói.
“Ừm!"
Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.
Nói thật, Thái Dương Đồ này vô cùng trống rỗng, hoàn toàn không nhìn ra được thứ gì hết.
Ngược lại trong lòng Thẩm Lam lại có không ít tâm †ư.
Dù sao thì cô ấy cũng đã phát hiện ra, Tiểu Khiêm đang từng bước chấp nhận mình, đây chắc chắn là một †in tức tốt nhất.
Còn những chuyện khác, đối với Thẩm Lam mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhưng thấy Trần Khiêm cũng bắt đầu nghiêm túc quan sát rồi.
Thẩm Lam khẽ nghiêng người nhích lại gần Trần Khiêm, rồi chống cằm bắt đầu quan sát.
Một khi đã thu hồi tâm tư, tinh thần con người sẽ tập trung cao độ.
Thẩm Lam cũng không ngoại lệ. “Hả?” Đúng lúc này, Thẩm Lam bỗng nhíu mày lại.
Cô ấy ngồi thẳng người dậy, trong ánh mắt mang theo chút sợ hãi.
“Đừng mài! Đừng mài!”
'Thẩm Lam đột nhiên ôm đầu mình, rồi điên cưồng hét lên.
Cảnh tượng này đã làm tất cả mọi người đều giật mình.
“Chị Lam, chị không sao chứ?” Trần Khiêm nói.
“A Lam, cháu sao thế?”
Lúc này, Trần Điểm Thương cũng đã đứng dậy. Rồi đi về phía Thẩm Lam.
Thẩm Lam sợ hãi chỉ vào Thái Dương Đồ: “Cháu nhìn thấy... cháu nhìn thấy..."
Cô sợ đến mức không nói ra được.
 
Chương 1401: Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp


Trần Điểm Thương và Trần Khiêm cùng liếc nhìn nhau.
Hai ông cháu cùng đồng thanh hỏi: “Nhìn thấy gì?”
Thẩm Lam nhìn Trần Khiêm: “Cháu nhìn thấy... Tiểu Khiêm bị người khác giết chết
Cô ấy nói xong thì sợ đến phát khóc. “Tiểu Khiêm bị người khác giết chết sao? Xảy ra chuyện gì vậy? A Lam, cháu đừng sốt ruột, mau kể cho. ông nghe những gì cháu nhìn thấy đi!”
Trần Điểm Thương hỏi.
lần đầu tiên gặp Thẩm Lam, ông cảm thấy mình đã có một cháu dâu rất tốt.
Tất nhiên không chỉ đơn giản là chỉ ngoại hình sắc đẹp và khí chất.
Mà là một cảm giác.
Nhưng ông không ngờ rằng, cháu dâu mình lại có năng lực như vậy, có thể hiểu được Thái Dương Đồ.
Thế là, Thẩm Lam kể lại hết những gì mình mới nhìn thấy cho mọi người nghe.
Chính là lúc nấy...
Lúc Thẩm Lam nhìn thấy Thái Dương Đồ, đột nhiên 'Thái Dương Đồ lại biến ảo.
Rồi xuất hiện một cảnh tượng xa lạ. Nơi này nằm trong một hang động ngoài trời. Trong hang động có một bậc đá cao.
Khe núi có dòng nước chảy róc rách, phát ra tiếng vang quỷ dị.
Một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi lên trên bậc đá đó.
Trên bậc đá đó có một thanh niên đang bị năm sợi dây xích thô to trói chặt.
Mấy người đeo mặt nạ dữ tợn đang kéo căng năm sợi dây xích sắt đó ra bốn phía.
Thanh niên đó không phải ai khác, mà chính là Trần Khiêm.
Theo sự kéo căng đó, Tiểu Khiêm phát ra tiếng hét thảm thiết đau khổ.
Đừng mài!
Thẩm Lam muốn liều mạng nhào tới cứu Trần Khiêm.
Nhưng cô ấy nhận ra rằng, mình hoàn toàn không cử động được.
Phịch!
Theo tiếng vang buồn nôn đó, cơ thể Tiểu Khiêm bị kéo căng đến vỡ ra, máu tươi bắn tung tóe.
Thẩm Lam nói xong. Cũng đã khóc không thành tiếng rồi.
“Chuyện này sao có thể chứ, A Lam, con chắc chắn là Tiểu Khiêm chứ?”
Trần Cận Đông không dám tin nói. Còn vẻ mặt Trần Khiêm thì cực kỳ nghiêm túc.
Ngay cả sắc mặt Trần Điểm Thương cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“Con cảm thấy chuyện này không phải là sự trùng hợp. Sáng sớm nay, con vừa mới mơ thấy cô gái mặc đồ trắng đó, giờ lại nhìn thấy cô ta nữa, sao lại trùng hợp đến thế chứ?”
'Thẩm Lam kéo tóc mình.
“Thái Dương Đồ sẽ không bao giờ nói dối!”
Trần Điểm Thương lo lắng nói.
“Có lẽ đây là một phần tiên đoán về tương lai không xa, Tiểu Khiêm sẽ bị người khác ngũ mã phanh thây mà chết!!!
Hơn nữa, Tiểu Khiêm gần như không có sức để phản kháng lại!”
Trần Điểm Thương nói.
“Ba, chuyện này sao có thể chứ, chẳng phải ba nói Tiểu Khiêm đã tiến vào cảnh giới Tông sư rồi sao? Người bình thường không thể nào tổn thương Tiểu Khiêm được, chuyện này sao có thể chứ?”
Giờ Dương Ngọc Bình, Trần Hiểu đều cảm thấy sợ hãi, dù gì ngay cả Trần Điểm Thương cũng cảm thấy hơi hoảng loạn mà.
 
Chương 1402: Thánh Thủy Lệnh


“A Lam, cháu nín thở tập trung nhìn lại lần nữa xem có phải là cảnh tượng này hay không?”
Trần Điểm Thương vội vàng nói. Thẩm Lam trịnh trọng gật đầu.
Ngay lập tức, cô ấy lại nhìn bức Thái Dương Đồ một lần nữa.
Cô ấy nhíu chặt mày.
Che miệng gật đầu: “Giống nhau như đúc, năm người kia đang nhe nanh múa vuốt, cháu thật sự không thể nhìn tiếp được nữa! Ông nội, ông nhất định phải cứu Tiểu Khiêm!”
'Thẩm Lam khóc ròng nói.
“Ba, liệu có khi nào bức Thái Dương Đồ tiên đoán này sẽ sai hay không, bây giờ năng lực của Tiểu Khiêm đã hơn xưa nhiều, tại sao lại thế?”
Trần Cận Đông cũng nói.
Trần Điểm Thương lắc đầu: “Thái Dương Đồ chưa bao giờ lừa người khác, nó tiên đoán Tiểu Khiêm bị chết phơi thây thì chắc chắn sẽ như vậy, nhưng tại sao? Là ai chứ?”
Bây giờ tất cả mọi người đều trầm mặc.
'Trần Khiêm nhìn người thân của mình.
Mặc dù Thái Dương Đồ tiên đoán mình sẽ chết thảm, trong lòng Trần Khiêm cũng cảm thấy rất đau xót.
Nhưng anh không muốn người thân của mình phải chìm trong trạng thái này mãi.
“Khụ khụ, ba mẹ, ông nội, chị và còn chị Lam nữa, mọi người đừng lo lắng. Chẳng phải bây giờ con đang khỏe mạnh đứng đây sao? Hơn nữa, ông nội đã từng nói con đã bước sang bậc Tông sư, trên thế giới này, mặc dù có khối người còn mạnh hơn con nhưng nếu muốn giết con dễ như ăn cháo, tuyệt đối là chuyện không thể nào!”
Trần Khiêm mỉm cười.
Trần Điểm Thương lắc đầu: “Tiểu Khiêm, ông biết trong lòng cháu đang nghĩ gì. Mặc dù bây giờ cháu đã vượt xa võ sĩ nội kình, bước lên bậc Tông sư nhưng không thể hoàn toàn được xem là Tông sư. Ông đã quan sát và đánh giá, cháu chỉ mới ở bậc bán Tông sư mà thôi, còn nửa bước nữa mới lên được Tông sư!”
“Bán Tông sư?”
“Đúng vậy! Nếu quả thật có Tông sư chân chính muốn hại cháu, cháu vẫn không thể nào chống lại nổi. Mặc dù bán Tông sư cũng là Tông sư nhưng nếu so với Tông sư chân chính thì vẫn chênh lệch rất nhiều!”
Trần Điểm Thương nói.
“Thế thì ba, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Tiểu Khiêm bị đám người mặt nạ thần bí kia sát hại? Dù gì cũng phải có kế hoạch phòng bị đúng không?”
Trần Cận Đông vội nói.
“Đương nhiên không thể, bây giờ dù chỉ là chút biện pháp, chúng ta đều phải cố thử một lần. Gần đây có quá nhiều chuyện, chắc chắn là đã có chuyện gì lớn xảy ra, có lẽ là có liên quan đến Thánh Thủy Lệnh!”
Trần Điểm Thương cau mày.
“Thánh Thủy Lệnh?”
Trần Khiêm hỏi.
“Cận Đông, con đưa mọi người ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với Tiểu Khiêm!”
Trần Điểm Thương nói.
 
Chương 1403: Nếu muốn điều tra Hội Thái Dương thì dứt khoát hãy cắt cổ tự sát đi


'Thoáng chốc mọi người đã ra ngoài.
“Ông nội, Thánh Thủy Lệnh là gì? Nó sẽ làm gì? Tại sao từ xưa đến nay cháu chưa bao giờ nghe ông nhắc đến?”
Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
“Sau khi cháu đến Long Giang không lâu, ông nội đã có được Thánh Thủy Lệnh trong truyền thuyết. Thánh Thủy Lệnh, theo những gì ông được biết, là ngày suối Thánh Thủy mở ra, có một thế lực mời Tông sư ở khắp. nơi trên thế giới gặp nhau đi cướp Thánh Thủy. Nghe mọi người nói, nếu uống Thánh Thủy sẽ được trường sinh!”
Trần Điểm Thương ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Hẹn ước Thánh Thủy cứ mỗi ba mươi năm sẽ có một lần nhưng có vẻ như từ trước đến nay chưa có ai hoàn toàn có được Thánh Thủy. Bởi vì những người tham gia vào hẹn ước Thánh Thủy đều một là mai danh ẩn tích, hai là sẽ ngốc nghếch ngơ ngác, không bao lâu sau là rời khỏi thế giới loài người!”
“Nghe đâu ba của Mạc Thương Long nhà họ Mạc đã từng tham gia hẹn ước Thánh Thủy, sau khi trở về, sống không đến một năm là qua đời. Đây vẫn là một trong những điều bí ẩn của nhà họ Mạc!”
“Đồng thời cũng là bí ẩn của những người đã bước vào bậc Tông sư!”
Trần Điểm Thương nói.
“Tông sư đã hiếm như lá mùa thu, tại sao vẫn có những thế lực mạnh mẽ như vậy, kêu gọi các Tông sư tụ họp về?”
“Đúng vậy, chưa ai từng tham gia hẹn ước Thánh Thủy nên chẳng ai biết sự thật thế nào!”
“Thế nhưng Tiểu Khiêm, ông giữ cháu ở lại là vì ông còn một manh mối quan trọng muốn nói cho cháu biết!”
“Sao ạ?”
“Ông biết cháu vẫn đang điều tra Hội Thái Dương. Ông nội cảm thấy những tấm bản đồ được khắc trên khối đá Hội Thái Dương rất giống với mô tả của suối Thánh Thủy. Ông nội cũng muốn nghiên cứu với cháu xem liệu có phải Hội Thái Dương có liên quan rất lớn đến hẹn ước Thánh Thủy hay không?”
“Nghe ông nội nói như vậy, có vẻ thật sự có liên quan. Nếu như đến hẹn ước Thánh Thủy, có lẽ sẽ giải được câu đố bí ẩn nghìn năm của Hội Thái Dương!”
Mặc dù biết những người tham gia vào hẹn ước Thánh Thủy, một là không về được, hai là cũng sẽ trở nên ngốc nghếch ngơ ngác.
Nhưng Trần Khiêm vẫn cực kỳ phấn khích.
Cuối cùng Hội Thái Dương là gì?
Cuối cùng bọn họ là ai?
Nung nấu suốt một năm.
Cuối cùng cũng có thể tìm được đáp án?
Mà cuối cùng bây giờ Trần Khiêm cũng hiểu được những chuyện mà bác Tần đã nói cho anh nghe về Hội Thái Dương hồi một năm trước.
Tại sao ông lại nói mình nếu muốn điều tra Hội Thái Dương thì dứt khoát hãy cắt cổ tự sát đi.
 
Chương 1404: Sự thật đó đã không còn xa nữa


Bởi vì chỉ có Tông sư mới có thể động vào bí mật này. Mà cho dù là động vào rồi thì người Tông sư này cũng không mang bí mật này về thế giới đời thường. Bởi vì bọn họ không chết cũng điền!
“Ông nội, thảo nào cháu thấy dạo này ông đang có tâm sự gì đó, vội vàng kêu gọi toàn bộ người trong gia tộc quan sát Thái Dương Đồ, thì ra là lo lắng chuyện này!"
“Đúng vậy, có thể chuyến này ông đi rồi sẽ không về được. Nếu như không để Thái Dương Đồ lại cho các cháu thì ông sẽ là tội nhân của nhà họ Trần!”
Trần Điểm Thương lắc đầu.
“Chi bằng thế này, cháu sẽ tham gia hẹn ước Thánh Thủy thay ông, ha ha, dù gì Thái Dương Đồ cũng đã tiên đoán sẽ có một ngày cháu như vậy. Nếu hẹn ước Thánh Thủy này có thể mở ra bí mật của Hội Thái Dương, thậm chí có thể biết tung tích của Mộc Vũ và chú Hai. Thế thì dù cháu có chết, cháu cũng nhắm mắt!”
'Trần Khiêm cười gượng nói.
“Không được, hẹn ước Thánh Thủy này có khắc tên của ông đã nói rõ là họ muốn ông vào. Bây giờ cháu vẫn là bán Tông sư, chưa phải là Tông sư hoàn toàn nên họ sẽ không mời cháu! Tiểu Khiêm, ông nội hiểu lòng hiếu thảo của cháu, nhưng...
Nói đến đây, một anh hùng cái thế như Trần Điểm 'Thương chợt rơi nước mắt.
“Có lẽ ông nội cũng thật sự không tìm được cách nào cứu cháu, chuyến đi này của ông nội, chưa rõ sống chết, cháu là tương lai của nhà họ Trần này. Nếu như cháu chết, nhà họ Trần ta sẽ bị diệt vongl!"
Trần Điểm Thương khóc.
Mặc dù ông nói muốn tìm cách nhưng Thái Dương Đồ đã tiên đoán như vậy, ông còn làm thế nào được đây?
Mà Trần Khiêm cũng rơi nước mắt.
Trần Khiêm không sợ chết nhưng bây giờ anh phải chết oan trong vô cớ, phải rời xa tất cả mọi người.
Lòng Trần Khiêm cũng đau xót.
“Ông nội, ông đừng đau lòng. Ông yên tâm, cho dù ngày đó sẽ xảy ra nhưng cháu nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với đám người kia!”
Trần Khiêm siết chặt năm đấm.
Trần Điểm Thương nhìn cháu trai, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nói: “Chỉ không biết cô gái áo trắng mà A. Lam nói là ai, có vẻ như rất liên quan đến cháu! Haiz! Đúng là làm người ta khó mà hiểu hết được... .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Nhưng A Lam làm ông rất bất ngờ. Nghe ba cháu nói, hôm qua A Lam còn nhìn ra được một bức tượng đá bị đổ, nhìn thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy được.
Hôm nay, lại hiểu được Thái dương Đồ... Cuối cùng con bé này. đến từ đâu, lúc ba mẹ con nhặt được nó trên bãi biển, ông đã lén lút điều tra. Lúc đó không có manh mối gì cả, nhưng ông nội không ngờ con bé lại có năng lực này...”
'Trần Khiêm im lặng.
Lòng anh bối rối, có vẻ như một số chuyện đã trở nên phức tạp nhưng cũng có vẻ như sự thật đó đã không còn xa nữa...
 
Chương 1405: Quan tài trường sinh


“Bạt”
Lúc này, Trần Cận Đông đứng ngoài mật thất kêu lên.
“Sao vậy Cận Đông?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Ban nãy người làm trong nhà phát hiện được một chiếc hộp, phía trên để một bức thư bảo đích thân Tiểu Khiêm hãy mở ral”
Trần Cận Đông nâng hộp bước vào.
Đây là một chiếc hộp gỗ đã cổ, ngay ngắn chỉnh tề, bên trên là một bức thư.
Trên đó viết đích thân Trần Khiêm mở.
“Ai đưa đến vậy?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Con không biết ạ, nghe người làm nói bất ngờ phát hiện. Con đã cố ý đi hỏi bác Ôn, bác ấy phụ trách giám sát camera an ninh nhưng cũng không có manh mối gì!”
Trần Cận Đông hơi lo lắng căng thẳng.
Dù sao nhóm người trong Hồn Điện của ba ông đều là nhân tài trong số những nhân tài. Mà bọn họ cũng đảm nhận công tác an ninh của nhà họ Trần nhưng có người lại tùy ý ra vào nhà họ Trần.
“Hả? Chuyện này lạ quá, tại sao dạo này lại có nhiều chuyện như vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Điểm Thương nghỉ ngờ.
“Tiểu Khiêm, nếu chiếc hộp gỗ này đã cho cháu thì cháu hãy mở ra xem đi!”
Trần Điểm Thương ngừng một lúc rồi nói. “bạt
'Trần Khiêm nghi ngờ mở hộp gỗ ra, bên trong hộp gỗ có một trục cuốn đang yên tĩnh nằm đó.
Nhìn kỹ thì có vẻ như đây là một tấm bản đồ hành quân trên sa mạc.
Dường như trên trục cuốn còn có vài hạt cát sa mạc.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Mỗi một điểm đều được đánh dấu rõ ràng.
Chuyện làm Trần Khiêm ngạc nhiên là hình như điểm cuối cùng nằm trong cung điện dưới lòng đất, ngay chính giữa có để một quan tài to bằng đá!
Mà mặc dù trục cuốn này khá chỉ tiết nhưng có vẻ như bày ra cho người khác xem chiếc quan tài này.
“Ông nội, là một tấm bản đồ!”
Sau khi Trần Khiêm xem xong thì hơi không hiểu tại Sao.
Cuối cùng ai đã đưa nó?
“Căn cứ theo tọa độ thì có lẽ bản đồ này là sa mạc chết ở phía Tây Bắc, người đó đưa bản đồ này cho Tiểu Khiêm để làm gì? Còn chiếc quan tài đá này, trục cuốn còn cố ý vẽ rõ, quan tài đá này trông có vẻ giống quan tài trường sinh!”
Trần Điểm Thương từ tốn nói. “Quan tài trường sinh?” Trần Cận Đông ngờ vực.
*Ừ, ba đã từng thấy quan tài này trong Thái Dương Đồ, ước chừng đến nay đã có khoảng nghìn năm lịch sử, là bản độc quyền của một quốc gia ở Tây Vực. Nghe đồn người được chôn trong quan tài này sẽ không bao giờ bị hư hại, mãi mãi duy trì hình thái!”
Trần Điểm Thương nói, hít một hơi thật sâu.
 
Chương 1406: Đang nói con ạ


“Đã từng có rất nhiều người muốn có được quan tài trường sinh nhưng đã lâu như vậy rồi, từ xưa đến nay. chưa có ai là thực sự nhìn thấy. Kỳ lạ quá, ai lại tặng cho nhà ta một món quà lớn như vậy? Người đó đang có ý gì?”
“Con nghe ông Mạc nói khi ông ấy tìm kiếm Hội Thái Dương ở Nam Dương, đã có người đứng trong tối lén giúp đỡ. Bây giờ lại có người đưa bản đồ hành quân sa mạc này, có phải là cùng một người hay không? Có một người luôn đứng phía sau giúp đỡ chúng †a?”
Trần Cận Đông nói, ông ấy và Trần Điểm Thương đều nhìn về phía Trân Khiêm.
Hiển nhiên Trần Điểm Thương tuyệt đối không quen người nào như vậy.
Trần Cận Đông thì càng không cần phải nói.
Chỉ có một khả năng, đó chính là Trần Khiêm.
“Sư phụ của con, ông Tân? Nhưng không thể nào, ông ấy không thể là người đứng sau được, nếu ông ấy muốn giúp con thì chắc chắn sẽ xuất hiện!”
Trần Khiêm cũng nghĩ mãi không ra.
Nếu nói đến manh mối duy nhất thì đó chính là ông Tần.
Nhưng ông Tần cũng đâu cần phải lén lút như vậy?
“Haiz, khoan nói đến vấn đề này đã. Tiểu Khiêm, cháu mở thư ra xem bên trong viết gì?
Trần Điểm Thương hỏi. Trần Khiêm mở thư ra.
Trên đó, chỉ viết hai câu đơn giản.
Mà nhìn thấy hai câu này, ba người đều ngơ ngẩn.
“Trời trong nguyệt thực nước chảy ngược, hoa vàng rơi xuống mệnh nghỉ ngơi!”
Trời trong nguyệt thực? Trời nắng thì sao lại có trăng?
Nước thì sao có thể chảy ngược? Trần Khiêm khó hiểu muốn chết. Nhưng hiển nhiên câu nói phía sau thì dễ hiểu hơn.
Hẳn là nói khi hoa vàng rơi xuống thì cũng chính là lúc phải mất mạng.
“Đang nói con ạ?”
Trần Khiêm tự hỏi.
“Xem ra chúng ta khó mà thăm dò được cảnh giới tu vi người này, dường như người đó đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay! Trên cõi đời này lại có cao nhân thế à?”
Đến Trần Điểm Thương cũng khó tin nói.
“Thế thì ba, Tiểu Khiêm phải làm sao bây giờ? Xem ra những gì Thái Dương Đồ tiên đoán, tám mươi phần trăm là sự thật, cao nhân thần bí này đưa hai câu này đến đây, người đó đang có ý gì?”
Trần Cận Đông sốt ruột hỏi.
*Ừ, bây giờ ngoài trục cuốn này ra thì không còn cách nào khác. Có lẽ người đó muốn chúng ta tìm kiếm quan tài trường sinh, chẳng lẽ là để sau khi Tiểu Khiêm xảy ra chuyện thì lưu giữ lại thân thể của Tiểu Khiêm? Mà Thái Dương Đồ đã tiên đoán Tiểu Khiêm sẽ chết phơi thây!"
Trần Điểm Thương lắc đầu.
“Nhưng... cũng không còn cách nào tốt hơn. Sau khi đánh giá hai chuyện này, ông cảm thấy có vẻ như người này không có ác ý gì. Tiểu Khiêm, nếu người đó bảo. cháu đi tìm quan tài trường sinh, xem ra là người đó có suy nghĩ riêng, cháu thấy thế nào?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Ha ha, dù gì cháu cũng sống không được bao lâu nữa. Nếu người đó đã muốn cháu đi tìm thì cháu cũng không ngại đi tìm đâu ạ. Đúng lúc cháu cũng muốn nâng cao năng lực bản thân, đột phá cảnh giới Tông sư, đây cũng là cơ hội ra ngoài tu luyện. Một khi tất cả mọi thứ thuận lợi thì cháu sẽ có tư cách tham gia hẹn ước Thánh Thủy!”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1407: Tôi Tông sư Mạc Thương Long


'Trực giác của Trần Khiêm đang mãnh liệt cho rằng hẹn ước Thánh Thủy là điểm mấu chốt trong bí mật của Hội Thái Dương. Tất cả đáp án đều tập trung vào hẹn ước Thánh Thủy.
Bây giờ anh chỉ còn nửa bước nữa là sẽ trở thành Tông sư chân chính, cho dù thế nào, anh cũng phải tham gial
Nếu đã như vậy thì cho dù tiên đoán thành sự thật, anh cũng thấy đáng giá.
“Cũng được, xem ra bây giờ cũng chỉ có thể như vậy!
Trần Điểm Thương bất đắc dĩ thở dài. Ba người nói đến tận khuya.
Ngày hôm sau.
Trần Khiêm định xuất phát.
'Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều tụ họp lại.
Để tiễn đưa Trần Khiêm.
Trên hải đảo, người của Hồn Điện đang canh gác nghiêm ngặt.
“Phải hết sức lưu ý bất kỳ chuyện gì trên đảo, chủ thượng đã dặn dò bây giờ đang là thời kỳ căng thẳng của nhà họ Trần, các cậu phải cực kỳ nghiêm túc!”
Bên bờ, Ôn Tự Tại đang căn dặn cấp dưới của mình.
Sau đó để bọn họ lui ra.
Ôn Tự Tại chắp hai tay sau lưng, đứng cạnh bờ biển, nhìn về phía biển rộng mênh mông.
Không biết tại sao dạo này trông mọi thứ có vẻ rất bình thường nhưng ông ấy luôn cảm nhận rằng sắp xảy
ra chuyện gì đó?
Đặc biệt là sáng hôm nay, lòng Ôn Tự tại cứ có cảm giác bưồn bực mất tập trung, lo sợ và bất an.
"Hửm?" Ông ấy đang nhìn biển rộng.
Bỗng nhiên ông ấy nghe sau lưng có tiếng bước chân khế khàng.
Ôn Tự Tại nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì?” Ông ấy nghĩ là cấp dưới.
“Nơi này là nhà họ Trần?”
Không ngờ sau lưng lại là một giọng nói già nua xa
Ôn Tự Tại giật thót, vội vàng quay đầu lại.
Trước mặt là một ông già gầy trơ xương, tóc lão trắng xóa, mặt mũi nhăn nheo.
Đặc biệt là lão còn mặc chiếc áo trắng thanh nhã nhưng lại thiếu một cánh tay.
Ôn Tự Tại chợt căng thẳng.
Tại sao lão lại đến đây? Lão đã xuất hiện sau lưng mình tự lúc nào?
“Ông là ai? Lên đảo tìm nhà họ Trần có chuyện gì không?”
Ôn Tự Tại thấy ông ta không hề tầm thương nên khế khom lưng hỏi.
“Tôi... Tông sư Mạc Thương Long!”
 
Chương 1408: Có người lên đảo rồi


Tại nhà họ Trần, Trần Khiêm đã chuẩn bị lên máy bay rời khỏi đây.
“Bác Ôn?”
Máy bay trực thăng đang định cất ánh nhưng nhìn thấy bác Ôn đang ôm cơ thể mình chậm rãi bước đến.
Giờ phút này, bác Ôn là lạ.
Mắt ông ấy dại ra, cơ thể đang đi nhưng lại không khác gì xác chết đang chuyển động.
Kỳ lạ quát 'Trần Khiêm nhíu mày, không nhúc nhích.
“Bác Ôn, Tiểu Khiêm muốn đi xa, đúng lúc để Tiểu Khiêm chào bác một tiếng...”
Nói xong, Ôn Tự Tại đã bước ngang hàng Trần Cận Đông, Trần Cận Đông nói.
“Bác Ôn?”
Thế nhưng dường như Ôn Tự Tại không hề nghe thấy, vẫn cứ chậm rãi thong dong.
“Cận Đông, lui về phía saul” Giờ phút này Trần Điểm Thương bắt đầu đề phòng.
Ông dán mắt vào ông Ôn: “Ông có sao không? Có phải là có chuyện gì xảy ra rồi không!”
Tất cả người nhà họ Trần đều vây lại xem. “Phụt!”
Bỗng nhiên, miệng ông Ôn phụt máu, hai mắt, miệng, mũi, thất khiếu đêu chảy máu.
Cả gương mặt đều biến thành màu tím đen. Ông ấy ngã luôn xuống đất. Cop‎ qua‎ cop‎ lại,‎ trở‎ lại‎ tra?g‎ chí?h‎ ~‎ ??ÙM??U?Ệ‎ ?.v?‎ ~
“Lão ÔnlII”
Trần Điểm Thương hét lớn.
“Bác Ôn!”
'Trân Khiêm cũng vội vã chạy đến.
“Bác Ôn!"
'Trần Khiêm hét liên tục.
Mà Ôn Tự Tại đã không còn hơi thở.
“Thực lực của lão Ôn rất mạnh, trên thế giới này, ít ai có thể làm đối thủ của ông ấy, có người lên đảo rồi!”
Trần Điểm Thương nhìn chằm chằm, lạnh lùng nói.
“Hả? Là ai?”
Trân Cận Đông cũng sốt sắng.
“Không hổ là anh Điểm Thương, lúc nào tính đề phòng của anh cũng mạnh như vậy, năm đó tạm biệt nhau, ba mươi năm trôi qua! Lâu rồi không gặp!”
Lúc này, một ông lão bước đến.
Lão đi lại thong dong, giọng nói cực kỳ vang vọng, làm lòng người chấn động.
“Ông là ai? Ông đã giết bác Ôn sao?”
Ánh mắt Trần Khiêm lóe lên sự thù hận.
Nghiêm túc mà nói, mặc dù Trân Khiêm và bác Ôn chỉ mới quen nhau nửa năm.
Nhưng tình cảm bác Ôn dành cho mình, từ lâu anh đã xem ông ấy như ông nội của mình.
 
Chương 1409: Cuộc chiến Tông sư


Nghe ông nội nói, bác Ôn là người hầu của tổ tiên nhà họ Trần.
Nhiều thế hệ truyền thừa, luôn tuyệt đối trung thành với nhà họ Trần.
Ông ấy bị người ta giết hại, sao Trần Khiêm có thể không tức giận.
“Tiểu Khiêm lui ra! Vị này chẳng phải ai khác mà chính là Mạc Thương Long của nhà họ Mạc!”
Định lực của Trần Điểm Thương vượt mức bình thường nên đứng ra nói.
“Quả nhiên thằng cháu Trần Khiêm của anh có tài năng trời sinh, nghe Thường Không nói cậu đã bước vào. cảnh giới Tông sư. Tôi thật sự không ngờ, trên đời này. có ai có thể giành tạo hóa của ông trời, dạy dỗ được một vị Tông sư trẻ thế này? Tôi không tin nên muốn đến xem, không ngờ là thật!”
Mạc Thương Long gật đầu liên tục.
“Nhưng nhìn hơi thở của cậu, giống như còn cách 'Tông sư chân chính khoảng nửa bước, chà chà, nhưng đáng tiếc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ là Tông sư thiếu niên thứ hai trong lịch sử Tông sư! Đáng tiếc!"
Mạc Thương Long nói ba câu đáng tiếc.
“Có gì mà đáng tiếc? Anh Thương Long, chuyến này anh đến đây, chắc không phải là xem cháu tôi như những gì anh mới nói đâu đúng không? Hơn nữa tôi thấy anh đã bị cụt cánh tay phải, không biết tại sao?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Chuyện cụt tay, tạm thời tôi sẽ không nói, chuyến này đến đây cũng chỉ đơn giản là muốn đưa Trần Khiêm đi! Trước đó, tôi còn muốn sau khi đến sẽ giết Trần Khiêm. Thế thì sau khi chúng ta tham gia hẹn ước Thánh Thủy, nhà họ Mạc vẫn là nhà họ Mạc, khống chế mạch máu thế giới này. Ha ha nhưng lúc lúc nhìn thấy Trần Khiêm, tôi muốn dẫn cậu ta đi, xem cậu ta sẽ thành Tông sư thế nào!”
Mạc Thương Long nói
“Anh Thương Long nói quá rồi nhỉ? Ba mươi năm trước, chúng ta từng có một trận chiến, khi đó anh vẫn còn hai tay, cũng là kẻ thù nặng ký của tôi. Mà bây giờ, mười năm trước hai người chúng ta cùng bước vào cảnh giới Tông sư nhưng anh chỉ còn một cánh tay, muốn đưa
cháu tôi đi, sợ là không dễ đâu!”
Trần Điểm Thương đã vận nội kình trong lòng bàn tay.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Bây giờ, tôi cũng muốn biết liệu tôi có còn bại dưới tay anh không!”
Mạc Thương Long khẽ mỉm cười.
Bỗng nhiên trên người lão có một luồng gió lốc thổi qua.
Áo trắng tung bay.
“Được, từ lâu tôi đã biết anh sẽ xuất quan, tôi cũng đã mong đợi trận chiến này rất lâu rồi!”
Trần Điểm Thương cười.
Thấy hai người đạp nhẹ xuống đất, bay lên trời.
Cuộc chiến Tông sư!
Dùng kình khí để quyết đấu.
Trần Khiêm đứng bên cạnh nhìn.
Mạnh, đúng là mạnh.
Làm Trần Khiêm thấy bất ngờ hơn nữa là mặc dù Mạc Thương Long chỉ có một cánh tay nhưng lại không hề rơi vào thế yếu.
'Trong chớp mắt đã đấu được mấy trăm hiệp.
Hai người, không ai chiếm được chút ngon ngọt nào.
“Anh Thương Long, xem ra ba mươi năm nay, quả nhiên anh đã rất chịu khổ. Đứt một cánh tay nhưng lại có thực lực đến vậy!”
Trần Điểm Thương hơi kiêng ky.
“Cảm ơn!"
 
Chương 1410: Một đòn là thua ngay


Mạc Thương Long cười gượng.
“Cho dù như vậy, muốn bắt Tiểu Khiêm đi, cũng không phải chuyện dễ!”
Trần Điểm Thương nói. “Tất nhiên, anh Điểm Thương, sau đây tôi sẽ tuyệt kỹ, không biết liệu anh có đủ bản lĩnh để chống lại nó hay không?”
Mạc Thương Long cười nói. “Tuyệt kỹ?” Trần Điểm Thương nhíu mày.
Sau đó thì thấy chợt cơ thể Mạc Thương Long trở nên hư ảo.
Điên cuồng bay về phía Trần Điểm Thương.
Trần Điểm Thương vội vã chống lại.
Nhưng vào lúc này, tay trái của Mạc Thương Long chợt có thêm một cái gương.
Ánh sáng trắng bạc lóe lên.
Một luồng ánh sáng đánh trúng ngực của Trần Điểm Thương trong nháy mắt.
Tim Trần Điểm Thương hơi loạn nhịp.
Mạc Thương Long chưởng một chưởng, Trần Điểm Thương bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất.
“Ông nội!” Trần Khiêm thấy ông nội thua trận.
Lập tức xông đến.
Mạc Thương Long phất tay, một luồng khí thế mạnh mẽ dâng trào.
Cho dù Trần Khiêm đã dùng hết sức của mình. Thì vẫn có cảm giác không thể đỡ nổi.
'Trần Khiêm là bán Tông sư nhưng cuối cùng anh cũng cảm nhận được khoảng cách giữa bán Tông sư và Tông sư xa bao nhiêu!
Một đòn là thua ngay!
Máu tươi trong cơ thể Trần Khiêm tuôn ra, khí huyết trên người cuộn trào, anh không nhịn được điên cuồng nôn máu tươi.
“Tiểu Khiêm lui ra!” Trần Điểm Thương đứng lên.
“Huyền Kính! Không ngờ lão già này lại tàn nhẫn như vậy. Vì muốn khống chế sức mạnh Huyền Kính mà chặt mất cánh tay phải của mình!”
Trần Điểm Thương hơi kiêng ky.
“Không hổ là chủ thượng của Hồn Điện, ánh mắt tinh tường đấy. Đúng vậy, tổ tiên nhà họ Mạc rất ít người sở hữu sức mạnh khống chế Huyền Kính. Nhưng trong đó bao gồm cả tôi, ba mươi năm trước, tôi bị thằng nhóc mới ra đời như anh đánh bại, ngày nào cũng bán mạng. muốn nâng cao thực lực của mình. Vì vậy tôi nghĩ đến Huyền Kính, tìm hiểu sự kỳ diệu của nó. Nhưng sau đó tôi phát hiện, tôi không thể khống chế sức mạnh Huyền Kính một cách hoàn hảo được. Sau đó tôi tìm được. phương pháp, chặt mất cánh tay phải của mình là được!”
Mạc Thương Long nói.
Huyền Kính cũng giống như Thái Dương Đồ của nhà họ Trần, là pháp khí của nhà họ Mạc.
“Anh Điểm Thương, bây giờ tôi không hề có hứng thú muốn đánh bại anh, nhưng ngược lại cháu trai anh lại làm tôi say mê. Nói không chừng nghiên cứu bí mật trân người cháu trai anh có thể làm cuộc đời tôi tiến thêm một bước!”
Mạc Thương Long lắc đầu.
Đang chuẩn bị đi bắt Trần Khiêm.
“Đừng hòng, lực Long Tượng của nhà họ Trần chúng tôi không hề tầm thường!!!”
Trần Điểm Thương nổi giận, khí thế toàn thân tăng vọt.
Trong khoảnh khắc, cả cơ thể dường như chìm trong một lưồng ánh sáng rực rỡ.
Xông thẳng về phía Mạc Thương Long...
 
Chương 1411: Muốn chạy sao


“Lực Long Tượng sao?”
Mí mắt của Mạc Thương Long hơi giật. Lão liên tục lùi lại về sau vài bước.
Nhanh nhẹn nắm bắt lấy thời cơ này, Trần Điểm Thương hét lớn: “Tiểu Khiêm, mau đi đi!”
Máy bay trực thăng rất nhanh đã được khởi động sẵn sàng.
Mặc dù Trần Khiêm có chút không nỡ rời đi nhưng nghĩ đến chuyện ông nội anh đã dùng hết sức lực để có thể cứu bản thân mình thoát ra khỏi đây.
Nếu như anh còn chần chừ, do dự không chịu rời đi thì coi như đã uổng phí tấm lòng của ông.
Ngay lập tức anh liên bước lên trực thăng. Mạc Thương Long vừa định đuổi theo.
Nhưng lão bị Trần Điểm Thương cố chấp giữ lại bằng mọi cách.
“Trần Điểm Thương, anh còn độc hơn cả tôi, tôi thật sự không ngờ anh lại có thể dùng lực Long Tượng của mình để tiếp đỡ sức mạnh Huyền Kính của tôi. Mặc dù tôi không thể nào giết chết được anh nhưng anh cũng sẽ phải nhận lấy tổn hại nghiêm trọng. Hẹn ước Thánh Thủy phải ba tháng nữa mới đến, e rằng anh không còn giữ được cái mạng già này lâu nữa đâu!”
Đối mặt với Trần Điểm Thương lúc bộc phát uy lực. Mạc Thương Long chẳng còn cách nào khác.
Dù sao thì lực Long Tượng đúng là không thể khinh thường được.
Đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, Mạc Thương Long và Trần Điểm Thương bạt mạng đối đầu với nhau thật sự không đáng.
Nếu như Trần Khiêm bỏ chạy mất rồi, bản thân lại công toi một phen.
Lão đánh lui Trần Điểm Thương.
'Thì Mạc Thương Long liền đuổi theo hướng mà trực thăng chở Trần Khiêm đi.
“Khụt”
Trần Điểm Thương nhổ ra một ngụm máu tươi, khuyu gối quỳ trên mặt đất, không còn sức lực mà đuổi theo, chỉ có điều khuôn mặt ông đầy vẻ lo lắng nhìn theo hướng trực thăng bay đi.
“Tôi đang bay ở độ cao rất cao, thưa thiếu điện chủ, chắc chắn ông ta không thể đuổi theo được đâu, càng không thể đuổi kịp được!”
Một thuộc hạ lái trực thăng nói.
“Ừm, cũng không biết giờ này ông nội ra sao rồi nữa.
Haizz, thật ra ban đầu tôi cảm thấy ông nội thừa sức có thể đánh bại lão Mạc Thương Long đó, ai ngờ pháp khí trong tay lão lại có thể lợi hại đến vậy!”
Trong lòng Trần Khiêm cảm thấy vô cùng thấp thỏm
“Thiếu điện chủ yên tâm đi, thực lực của chủ thượng vô cùng lợi hại, cứ cho là pháp khí trong tay lão Mạc. Thương Long kia thật sự vô cùng lợi hại đi chăng nữa cũng không thể đụng được tới một cọng lông của chủ thượng đâu. Khi nãy ông ấy chỉ là đang tìm cách cho. thiếu điện chủ chạy thoát thôi, chỉ cân chúng ta có thể chạy thoát khỏi nơi đó thì ông ấy sẽ không bị phân tâm nữa”
Người vệ sĩ nói.
Đột nhiên, máy bay trực thăng rung lên.
Cứ như thể có một thứ gì đó đang giữ lấy phần dưới của nó.
Ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở ngay bên cạnh chiếc trực thăng.
Đó chính là Mạc Thương Long. “Nhóc con, muốn chạy sao?” Mạc Thương Long nở nụ cười lạnh lùng.
Sau đó lão cổ tay lão phất một cái, một thứ ánh sáng màu trắng lập tức lao về phía họ với vận tốc vô cùng nhanh.
Uỳnh một tiếng.
Toàn bộ máy bay lập tức run rẩy.
Sau đó nó lao đầu đâm xuống dưới mặt đất.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Đạn lửa bắn ra tứ phía, đất đá xung quanh bay lên.
Phía dưới mặt đất bị nổ tanh bành.
Người phi công lái máy bay dĩ nhiên đã thiệt mạng.
'Trân Khiêm cũng bị thương.
Chỉ có điều anh cũng đã đạt đến trình độ bán Tông sư, xác thịt đã sớm không giống với những người bình thường rồi.
Sau đó anh liền chống một tay xuống đất và từ từ đứng dậy
 
Chương 1412: Pháp khí


“Việc gì cậu phải chạy trốn mệt mỏi như vậy? Đi theo †a đi, trước khi tới hẹn ước Thánh Thủy, ta muốn tiến thêm một bậc nữa!”
Mạc Thương Long đứng một bên nhàn nhạt nói.
“Ông đừng có mà mơi”
'Trân Khiêm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức mình định liều mạng với lão.
VútI
Một âm thanh vang lên, từ đâu phóng ra một con dao găm.
Bay thẳng về hướng lồng ngực Mạc Thương Long.
Nhưng Mạc Thương Long phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy, giơ hai ngón tay kẹp được lưỡi dao đó.
“Định phóng ám khí ám sát tôi sao? Nhóc con, cậu còn non lắm!”
Lão cười gượng.
Còn Trần Khiêm lúc này vô cùng tuyệt vọng.
Anh vốn cho rằng mình vẫn còn một con đường sống sót, kể cả cho dù có phải chết đi thì trước khi chết anh vẫn phải đến hẹn ước Thánh Thủy một lần.
Nhưng không ngờ rằng ngày hôm nay anh đã bị lão già Mạc Thương Long này tóm được.
Thay vì bị lão tóm được và phải chịu đựng hành hạ trong đau khổ, chẳng thà bây giờ anh tự tử chết quách cho xong!
'Trong ánh mắt Trần Khiêm chợt lóe lên một tia sát ý, đang định giơ tay tự sát.
Bỗng nhiên.
Xoet xoẹt xoẹt...
Con dao găm mà Mạc Thương Long đang kẹp trong tay bỗng dưng phát ra một tiếng ngân.
Và bắt đầu không ngừng lắc lư. Trần Khiêm sững sờ.
Mạc Thương Long càng ngạc nhiên hơn gấp bội, lão đồn lực vào ngón tay, định khống chế con dao găm đó.
Tuy nhiên, con dao găm đó từ một màu đen bóng ban đầu bỗng nhiên trên bề mặt lưỡi dao lóe lên một
màu đỏ sáng rực.
Trong tích tắc lưỡi dao đó như thể vừa được lấy ra khỏi lò.
ShhI
Cảm giác nóng bỏng khiến Mộ Thương Long hét lên một tiếng đầy thảm thương.
Lão buộc phải buông con dao gămcon dao găm ra.
Ngay lập tức con dao găm đó bay thẳng vào tay của Trần Khiêm.
“Pháp khí! Đây chính là pháp khí!"
Mạc Thương Long hô lên một tiếng đầy kinh hãi. Hai mắt lão nóng rực.
"Thật không ngờ ngoài Thái Dương Đồ ra, nhà họ Trần của cậu thật sự có loại pháp khí có uy lực lớn như vậy. Nếu như tôi có thể điều khiển được loại pháp khí này, thì Mạc Thương Long tôi sế không khác gì hổ mọc thêm cánh, tôi sẽ trở nên bất bại, tôi sẽ trở nên vô cùng tỏa sáng ở hẹn ước Thánh Thủy này!”
Lão tự sướng như thể sắp phát điên lên rồi.
Trần Khiêm hơi lảo đảo, không ngừng lùi về phía sau.
"Nhờ ơn của trời cao. Ta không chỉ điều khiển được Huyền Kính, mà giờ ta còn tóm được Trần Khiêm với thể chất đặc biệt. Lại có thêm loại pháp khí này trong tay, chắc chắc ta sẽ trở nên bất khả chiến bại!"
Lão hào hứng, hai mắt lấp lánh tiến về phía Trần Khiêm.
Ô...
Bỗng nhiên lão đứng khựng lại.
Vai phải của lão bắt đầu không ngừng run rẩy.
Các tĩnh mạch bên trên dần dần biến thành màu đỏ
của máu và phồng rộp lên như thể hàng loạt con giun đất đang bò loằng ngoằng trên đó.
Ngay cả sắc mặt lão cũng dần chuyển sang màu tím tái.
Một cảm giác đau đớn lướt qua khuôn mặt lão
. “Phản phệ?”
 
Chương 1413: Phá Quân


'Trần Khiêm vừa liếc mắt nhìn thì biết rằng cơ hội của mình đã đến.
Anh vội vàng sử dụng pháp khí tấn công lão một lần nữa.
Âm!
Mạc Thương Long vì quá đau đớn nên đã sử dụng Huyền Kính để chống lại nó.
Chạy thôi!!!
Trần Khiêm thấy xung quanh không có gì có thể ngăn cản được mình nữa.
Lợi dụng lúc Mạc Thương Long bị phản phệ, anh nhanh chóng tẩu thoát.
"Thằng nhóc thối tha, bất kể cậu có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ bắt được cậu, pháp khí, thể chất đặc biệt, tôi nhất định sẽ đoạt lấy bằng được!"
Mạc Thương Long không thể nhúc nhích, nhưng lão vân hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Trần Khiêm mà gào lên.
Cả quãng đường dường như Trần Khiêm không hề nghỉ chân một chút nào, băng qua rừng qua núi vun vút như con thoi.
Hiện tại anh cũng không biết rằng mình đang ở đâu, cách sa mạc Tây Bắc bao xa nữa.
Tóm lại, kể từ sau khi xác định chính xác được. hướng Tây Bắc, anh chỉ biết cắm đầu chạy thẳng.
Nháy mắt đã ba ngày hai đêm trôi qua. Trần Khiêm đã chạy đến bên bờ của một con suối.
Lúc này anh cảm thấy sắp chết khát tới nơi rồi nên mới dừng lại một chút để uống nước.
"Xem ra ngay từ đầu tao đã không chọn nhầm mày. Bây giờ, khí tức linh khí trên người mày đã hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài!"
Trần Khiêm lấy con dao gămcon dao găm màu đen tuyên mà anh luôn mang theo bên mình ra.
Không thể nén được nỗi vui sướng.
"Hả? Đây là cái gìvậy?"
'Trần Khiêm đột nhiên phát hiện ra con dao gămcon dao găm này bây giờ có chút khác biệt so với lúc trước, bởi vì ở hai bên con dao găm đã xuất hiện một số hoa văn và chữ viết kỳ lạ.
"Phá Quân!"
Trên mặt đao xuất hiện những kí tự chữ phồn thể.
"Đây chắc là tên của mày nhỉ? Phá Quân, một cái tên ngập tràn mùi vị bá khí!"
Trần Khiêm nghĩ thầm trong lòng.
Ở mặt khác của con dao gămcon dao găm cũng có một số hoa văn li tỉ.
Dưới sự quan sát của Trần Khiêm, anh nhận thấy những hoa văn này như thể có thể nói chuyện được vậy.
Những đốm đen nhỏ li tỉ không ngừng nhảy nhót loạn xạ trên mặt đao.
Dường như đang lặp lại một số hành động nào đó.
"Chẳng lẽ vừa rồi khi tiếp xúc với pháp khí của Mạc Thương Long, Phá Quân đã được khai quang rồi? Trên bề mặt của con dao gămcon dao găm dường như đang biểu thị cách sử dụng của Phá Quân!"
Trân Khiêm nghiêm túc lĩnh hội các hình vẽ đó.
Các bóng đen trên bề mặt dao biểu hiện tổng cộng bốn loại động tác.
Điều khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ là.
Trong số đó, chỉ có một hành động là hướng dẫn cách sử dụng con dao Phá Quân này.
Còn ba động tác còn lại dường như giống với cách thức sử dụng của đao dài hơn.
Trần Khiêm càng nhìn càng cảm thấy hiểu được nhiều hơn.
Dần dần, Trần Khiêm tưởng tượng mình là những bóng đen trên con đao đó. con dao găm Kình khí lúc nào cũng có thể dung nhập. vào con dao găm.
Roạt roạt roạt!
Con dao găm không ngừng phát ra âm thanh ngân vang.
Sau đó, Trần Khiêm đột nhiên phóng nó ra.
Âm thanh xé gió vun vút khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.
Bất cứ nơi nào con dao găm đi qua, những tảng đá lớn và thân cây cổ thụ đều nổ tung, sức mạnh dường như ngày càng ghê gớm hơn.
Con dao găm chạm tới mục tiêu liền nhanh chóng quay trở lại.
Lần này Trần Khiêm không cầm lấy nó mà dùng tâm thức để điều khiển nó tấn công thêm lần nữa.
Bằng cách này, nó trở nên như thể một vật thể sống và trở thành một trợ thủ đắc lực của Trần Khiêm.
Nó có thể vờn quanh bốn phía để tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Hóa ra... đây mới chính là phương pháp sử dụng phá quân đúng đắn...
 
Chương 1414: Buông bọn họ ra


... Bất tri bất giác, Trần Khiêm đã đắm chìm trong đó bảy ngày rồi.
Bùm! Ngay sau đó một tảng đá lớn vỡ đôi.
Phá Quân đang không ngừng bay lượn với tốc độ cực nhanh trên bầu trời.
Ý niệm của Trần Khiêm điều khiển, nó mới bay trở lại trong bàn tay anh.
“Bản thân Phá Quân đã có sức công kích vô cùng mạnh rồi, thực lực cũng không hề yếu hơn so với một vị Tông sư nào cả. Bây giờ lại cộng thêm mình là bán Tông sư nữa, nếu bây giờ gặp phải Mạc Thương Long, mình tin chắc rằng mình có thể đấu lại với lão ta!"
'Trân Khiêm thầm nói trong lòng
Trần Khiêm đều đã lĩnh hội được ba phương pháp sử dụng đao dài mà Phá Quân hướng dẫn, nhưng Trần Khiêm cũng không thích sử dụng vũ khí đao dài, cho nên cũng không quá coi trọng điều đó.
Anh dừng chân trong khu rừng này đã khá lâu rồi.
Trân Khiêm bắt đầu dự định đi tìm chiếc quan tài Trường Sinh đó.
Không tiếp tục chân chờ thêm nữa, anh bắt đầu gấp rút đi về phía Tây Bắc.
May mắn thay đến tầm chạng vạng tối, Trần Khiêm cuối cùng cũng đã ra khỏi được khu rừng rậm rạp trải dài như vô tận này.
Sau đó anh tới một thị trấn nhỏ.
Tại đây đã bắt đầu có dấu vết của sa mạc, sau khi hỏi thăm những người nơi đây anh mới phát hiện ra rằng mình đã đi đến phần rìa của sa mạc Tây Bắc rồi.
Vị trí này cũng gần như tương tự với dự đoán của Trần Khiêm.
Dù sao, lúc trực thăng gặp tai nạn, đã nói là sắp đến được khu vực Tây Bắc, huống chỉ là anh cũng đã đi bộ lâu như vậy rồi.
'Trân Khiêm tìm thấy một khách sạn trong thị trấn, định mua một chút quần áo và đồ dùng hàng ngày để nghỉ ngơi hẳn hoi một chút sau quãng đường dài mệt nhọc.
'Trần Khiêm vừa mới mua đồ xong và bước ra ngoài.
'Thì anh đã nghe thấy tiếng kêu la vọng đến từ một góc nhỏ của thị trấn:
“Các người định làm gì vậy?” “Chẳng làm gì cả, bọn anh chỉ muốn mời hai cô em xinh đẹp từ vùng khác tới một ly thôi mà, coi như là để thể hiện tấm lòng hiếu khách của bọn anh.”
“Các người cút xa ral”
Một cô gái đẩy mấy người đàn ông kia ra, muốn rời đi.
"He he he! Người đẹp, đừng đi mài"
Mấy tên đàn ông đó chặn họ lại.
Rõ ràng có thể thấy được là bọn chúng thấy hai cô gái đó xinh đẹp hơn nữa còn từ nơi khác tới nên mới nảy
ý định xấu xa.
Những điều như vậy có thể nói là chuyện thường tình không có gì lạ lẫm cả.
Nhưng Trần Khiêm lúc này đột nhiên dừng lại.
"Sao có thể giống giọng nói của cô ấy như thế được. nhỉ?"
Đúng vậy, càng nghe, Trần Khiêm càng cảm thấy giống.
Lúc này Trân Khiêm mới men theo âm thanh đó đi tới góc này.
Khi nhìn thấy hai cô gái đó, mi mắt anh khẽ giật. "Thực sự là cậu ấy! Tại sao cậu ấy lại đến đây?"
Trần Khiêm có chút ngạc nhiên nhưng cũng xen chút nghỉ ngờ.
Nhưng khi nhìn thấy mấy tên đàn ông kia bắt đầu động tay động chân
Trần Khiêm cau mày, lập tức liến về phía đó. “Bốp!”
Mấy tên thanh niên trai tráng kia đang chuẩn bị tiến tới cưỡng ép hai cô gái kia đi cùng mình.
Bây giờ, đột nhiên từ đằng sau có ai đó vỗ võ bả vai của chúng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang kín mít.
“Thằng ranh con kia, ai đẻ mày ra mà để giờ mày lắm chuyện vậy? Cút ra kia đi, đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác, nếu không đừng trách tao ác!"
Đám thanh niên lạnh lùng cất giọng cảnh cáo.
"Buông bọn họ ral"
Trần Khiêm nói với một tông giọng khác.
 
Chương 1415: Nếu còn không chịu đi chúng mày sẽ phải chết đó


“Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tao thấy mày là đang...!!I”
Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu, Trần Khiêm đã trực. tiếp nắm lấy bàn tay hắn.
Ngay sau đó, âm thanh răng rắc của tiếng xương gấy vang lên.
Mấy người còn lại thấy tình hình không ổn liền lập. tức ra tay.
Bịch bịch bịch!
Rất nhanh bọn chúng liền tung cú đấm vào ngực Trần Khiêm.
Nhưng không có gì để nghỉ ngờ cả, tất cả bọn chúng đều ôm lấy tay của mình kêu lên thảm thiết.
Cú đấm nặng nề vừa rồi, giống như đấm vào vách núi vậy, xương cốt dường như vỡ vụn ra.
'Tất cả mấy tên thanh niên đó đều nhìn Trần Khiêm bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
Đây là loại người nào vậy? Sao cơ thể hắn lại có thể như vậy được?
“Nếu còn không chịu đi chúng mày sẽ phải chết đó!”
'Trân Khiêm lạnh lùng nói.
Mấy tên đó đồng loạt nuốt vài ngụm nước bọt, ôm lấy cổ tay chạy toán loạn, bởi vì họ vừa nhìn ra được sát khí từ trong mắt người thanh niên kia! Loại sát khí khiến người khác cảm thấy sởn hết cả tóc gáy.
Dọa cho bọn chúng sợ hãi mà chạy mất
Hai cô gái kia vây quanh Trân Khiêm mà cảm ơn rối rít.
Trần Khiêm lại ấn vành mũ xuống che khuôn mặt mình lại.
"Cám ơn anh nhé anh trai!" Cô gái nói.
Trần Khiêm lắc lắc đầu: “Không có gì cả, hai người mau mau trở về đi!”
Anh vừa nói vừa cúi thấp đầu xuống
Trần Khiêm vừa định quay người rời đi.
“Ui, chân của tôi”
Một trong hai cô gái ngồi thụp xuống ôm lấy chân của mình, có vẻ là trong cuộc xô xát ban nãy chân của cô ấy đã bị thương rồi.
“Không sao chứ?”
“Không sao chứ?”
Trần Khiêm và cô gái còn lại đồng loạt ngồi xổm xuống và cất tiếng hỏi.
Hai người bọn họ như vậy khiến cho cô gái bị đau chân kia có chút kinh ngạc.
“Tôi vẫn ổn, chỉ có điều là tôi đau quá, có vẻ là không thể đi được rồi."
Cô gái đó nói. "Vậy thế này đi, để tôi dìu cậu đi”
Cô gái đeo kính với khí chất vô cùng nổi trội, mang theo hơi hướm của tiểu thư khuê các kia vội nói.
Nhưng có thể thấy được là vết thương trên chân cô gái kia khá nghiêm trọng.
Mới bước được vài bước đã không thể tiếp tục đi được nữa.
“Như vậy thì phải đi đến bao giờ được, để tôi giúp. các cô xem vết thương thế nào.”
Trân Khiêm nói.
“Được được, nhưng có điều anh trai này, anh có thể cõng cậu ấy trở về chỗ chúng tôi đang ở được không? Tôi sợ lát nữa mấy tên đó sẽ quay lại đây mất!”
Cô gái đeo kính kia nhẹ nhàng nói.
“Cũng được”
Nói xong anh liền cõng cô gái kia lên lưng.
 
Chương 1416: Ghen tuông


Thật lòng mà nói, cõng cô ấy lần này khiến cho Trân Khiêm có thêm nhiều cảm xúc.
“Các cô ở chỗ nào vậy?”
“Khách sạn Bắc Thương.”
“Vậy thì trùng hợp quá, tôi cũng ở đó.” “Anh trai, anh đến đây để du lịch sao?” “Đúng vậy!”
“Hai người thì sao? Nhìn hai cô như vậy, chắc hai cô là phóng viên hả?”
Trần Khiêm không kiềm được mà cười khổ.
Hai cô gái đồng thanh nói với vẻ kinh ngạc: “Anh... sao anh biết chúng tôi là phóng viên?”
“Nhìn khí chất của hai người các cô vô cùng giống.” Trần Khiêm nói.
“Ha ha ha anh cũng hài hước đó.”
Cô gái đeo kính đây khí chất nói.
“Anh trai, anh là người ở đâu vậy?”
Cô gái đang được Trần Khiêm cõng trên lưng đột nhiên cất tiếng hỏi
“Ừm, có quan trọng lắm không?”
“Lhông không, chúng tôi chỉ thấy ánh mắt của anh rất giống với một người bạn cũ của chúng tôi mà thôi, chỉ có điều, cậu ấy không được cường tráng khỏe mạnh như anh, cũng không được lợi hại như anh.”
Cô gái đang được cõng trên lưng vội vàng nói
Sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ rằng lần trước tôi cũng bị trẹo chân, ha ha, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp. nhau, cậu ấy cũng cõng tôi như thế này này.”
u ấy là bạn trai của cô sao? Nghe cách nói của cô, có vẻ như rất thân thiết với nhau."
'Trần Khiêm hơi đỏ mặt nói.
“Haha, tôi không có cái phúc làm bạn gái cậu ấy đâu!”
Cô gái trả lời.
“Gì mà có phúc với không có phúc cơ chứ? Có mà anh ta không có phúc ấy, hơn nữa, cô xinh đẹp như này, muốn tìm bạn trai như nào chẳng được?”
Trần Khiêm nói.
“Đúng đó, anh trai này nói rất đúng, cậu cũng đừng hạ thấp bản thân mình như thế, hai người đã không liên lạc với nhau cả năm nay rồi, cậu nên quên cậu ta đi, tìm một người khác đi!”
Cô gái đứng bên cạnh nói.
Cô gái đang được cõng trên lưng lắc đầu: “Không phải là tôi muốn buông cậu ấy là buông được đâu!”
“Haizzz biết nói với cậu thế nào giờ!”
Cô gái đeo kính nói.
Còn Trần Khiêm cũng không hề nói gì nữa. Chẳng mấy chốc đã tới nhà nghỉ.
Tầng một của nhà nghỉ chính là phòng ăn.
Một nhóm người đang dùng bữa tại đó.
Nhìn thấy hai cô gái quay về.
Bọn họ có vẻ quen biết lẫn nhau, nên vội chạy tới.
“Có chuyện gì vậy? Sao chân em lại bị thương thế này?”
Một ông cụ dẫn đầu quan tâm hỏi “Tân Nhã, cậu không sao chứ?”
Còn một người con trai, lại sốt sắng bước tới bên cạnh Trần Khiêm.
Anh ta hỏi quan tâm hỏi cô gái năm trên lưng Trần Khiêm.
Cậu thanh niên này mặc tây trang chỉnh tề, nhìn bề ngoài có vẻ vô cùng khí chất.
“Đây là ai vậy? Sao có thể để cho anh ta cõng được chứ?”
Anh ta lại quay lại nhìn Trần Khiêm, trên mặt không giấu được sự ghen tuông.
 
Chương 1417: Sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ


“Cậu Lý, đây là anh trai đã cứu chúng tôi.
'Tần Nhã từ từ trèo xuống, nói với anh ta.
“Cái gì mà cậu Lý cơ chứ, Tần Nhã, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, gọi anh là Vạn Hào, cậu Lý cậu Lý, xa lạ biết bao!”
Lý Vạn Hào nói.
'Tân Nhã không nói gì.
Mà quay sang nói với Trần Khiêm: “Anh trai, tôi còn chưa biết anh tên là gì?”
Cũng không biết tại sao, lần đầu tiên gặp anh trai này mà trong lòng Tân Nhã đã trào dâng một cảm giác vô cùng thân quen.
'Thậm chí còn là thân thuộc, khiến cho Tân Nhã không thể tin được.
Đã lâu như vậy rồi, cô không bao giờ nảy sinh một loại cảm xúc bất kì chàng trai nào khác.
Nhưng ngoại trừ anh.
Như thể là gặp được người thân mà đã lâu rồi không gặp vậy.
“Đúng vậy, hôm nay anh đã cứu bọn tôi mà chúng tôi vẫn chưa biết anh tên là gì.”
Cô gái đeo kính cũng cười cười nói. “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi!” Trần Khiêm kéo mũ xuống, quay người bước lên lầu.
Mà trong mắt cô gái đeo kính lại lóe lên một tia thất vọng, môi hơi chu chu phụng phịu.
“Mộng Tuyết, anh ta là ai ban ngày ban mặt mà lại đội mũ sùm sụp như vậy, giả vờ cái gì cơ chứ!”
Lý Vạn Hào lạnh nhạt nói. Đặc biệt là khi anh ta vừa nghe Thẩm Mộng Tuyết nói, thằng nhóc này có vẻ vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Đây là cơ hội mà anh ta mong muốn bao lâu này mà không được, khiến anh ta cảm thấy vô cùng sốt ruột
Vừa đố kị vừa ghen tức.
“Lý Vạn Hào, sao anh lại có thể nói người giúp đỡ tôi và Tần Nhã như vậy chứ?”
Thẩm Mộng Tuyết không hài lòng nói.
“Thì sự thật là thế mà, nhìn thằng nhóc đó mà xem, nhất định là một tên dối trái”
Lý Vạn Hào nói
“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, hai em đi ăn chút gì đó đi, lát nữa ông Bàng đó tới thì chúng ta phải lên đường vào. sa mạc ngay đói”
Ông cụ dẫn đầu khuyên. Lúc này mọi người mới chịu dừng.
Mấy người Tần Nhã tổng cộng hơn hai mươi người, mười ba người là nam còn lại là nữ.
Lần này là tới sa mạc khảo sát, còn Tân Nhã và Thẩm Mộng Tuyết thì là phóng viên.
Còn Lý Vạn Hạo là con trai của người tài trợ cho. cuộc khảo sát lần này.
Có quyền có thế, trong một lần tham gia hoạt động giao lưu, anh ta đã nhìn trúng Tân Nhã, nên đã điên cuồng theo đuổi cô ta.
Vì vậy lần tới sa mạc lần này anh ta cũng đi theo.
“Ông Bàng kia từ nhỏ đã sống ở sa mạc, mấy người ngoài như chúng ta muốn vào sa mạc đều phải nhờ ông ấy, kì lạ, sao ông ấy vẫn chưa tới nhỉ?”
Sau khi ông cụ ngồi xuống thì nói chuyện với mấy người đi cùng.
 
Chương 1418: Chúng tôi đâu có quen biết nhau


Đang nói, bên ngoài vang lên một tiếng lục lạc.
Hai mươi mấy con lạc đà kéo theo xe to sau lưng dừng lại trước cửa.
“Đi thôi!"
Một ông lão có khuôn mặt rám nắng đầy nếp nhăn với hàm râu trắng toát.
Nói vọng vào cửa nhà nghỉ.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều ùa ra
Nhìn dáng vẻ bọn họ, không chỉ có hai mươi người trong đội khảo sát mà còn có một hai chục người đi du lịch khác cũng đi theo ông Bàng này.
Bọn họ đang chất hành lí cùng đồ ăn lên xe.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết mọi thứ, mọi người đều đã sẵn sàng khởi hành.
“Đi thôi Tân Nhã, em bị thương rồi, anh bỏ thêm ít tiền, chúng ta có thể lên xe ngồi cùng giáo sư Dương, không cần đi bộ nữa!”
Lý Vạn Hào nhìn Tân Nhã do dự, chốc chốc lại nhìn lên phía tâng hai.
Thì anh ta bỗng nhiên ghen tuông: “Tiểu Nhã, không phải là em định đợi thằng nhóc kia đó chứ?”
tôi đợi anh ấy làm gì chứ? Chúng tôi đâu có quen biết nhau!”
Tần Nhã nói.
“Vậy thì tốt, nhanh lên, anh đỡ eml”
“Không cần đâu, Mộng Tuyết giúp tôi là được rồi!” Một đoàn người chuẩn bị tiến vào sa mạc.
Lúc này Trần Khiêm mới xuất hiện.
Thật lòng mà nói, anh không ngờ có thể gặp lại Tân Nhã ở nơi này sau một năm xa cách.
Cậu ấy đã đi làm rồi, khí chất cũng hơn trước rất nhiều.
Thật ra Trần Khiêm muốn lại nói chuyện với cô ta. Dù sao cũng đã hơn một năm không gặp lại.
Nhưng khi Trần Khiêm thử thăm dò một câu, có vẻ cô ta vẫn chưa quên anh.
Lúc đó, anh vô cùng có lỗi với cô ta, Trần Khiêm không muốn làm mất thời gian của cô ta bởi vì thực sự hai người không thể đến được với nhau.
Vừa nấy, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đối xử với cô ta rất tốt, mặc dù trong lòng anh có chút gì đó hơi khó chịu nhưng anh cũng thành tâm chúc phúc cho cô †a.
Thế nên anh cũng không cần phải tiếp tục giúp cô ta trị treo chân nữa, chắc chắn sẽ có người chăm sóc tốt cho cô ta.
Đeo hành lí lên lưng, Trần Khiêm chuẩn bị xuất phát. Hẹn ước Thánh thủy vẫn còn ba tháng nữa. Vì vậy chuyến đi lần này anh vô cùng lo lắng.
Không chỉ cần phải đạt được mức Tông sư, mà còn phải tìm được quan tài Trường Sinh nữa.
Một giây cũng không thể chậm trễ nữa.
Nhưng không bao lâu sau khi bước vào sa mạc.
Trần Khiêm nhìn thấy một đám đông trước mặt.
Hơn nữa còn giăng dây cảnh giới.
 
Chương 1419: Lên xe đi


Vài người tình nguyện viên mặc áo màu đỏ có vẻ như muốn ngăn bọn họ lại.
“Tại sao lại không cho chúng tôi vào? Sa mạc là nhà các người à?"
Có người lên tiếng.
“Xin lỗi mọi người, vài ngày trước, đã phát hiện ra vài thi thể trong sa mạc, bị giết hết sức tàn nhẫn. Vì vậy. †rong sa mạc hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm.
Tôi khuyên mọi người trong khoảng thời gian này đừng vào đây, chỉ vì vào đây chơi mà phải đổi mạng thực sự không đáng đâu!"
Tình nguyện viên nói. “Định dọa bọn tôi sao? Chúng tôi còn không biết rằng đây là sa mạc chết hay sao? Chúng tôi tới đây là để tìm kiếm kích thích, không cần quan tâm bọn họ, chúng
†a cứ đi vào đi!”
Vài người thúc lạc đà đi vào.
Còn những người tình nguyện kia cũng không cản lại nữa, cũng đúng như cô gái khi nấy vừa nói, tới đây để chơi ai mà không tìm kích thích cơ chứt
“Cảm ơn cậu bạn, chỉ có điều chúng tôi tới đây không phải là để chơi, mà là có nhiệm vụ nghiên cứu, làm phiền mọi người cho chúng tôi vào trong đó!”
Giáo sư Dương cất giọng.
“Nhìn mọi người mang theo đội xe, có vẻ là chuyên nghiệp, được rồi, chúng tôi cũng không ngăn mọi người lại nữa, chúc mọi người thượng lộ bình an!”
Và rồi bọn họ tránh sang một bên.
Mấy người Giáo sư Dương đi vào.
Tuy nhiên cũng có không ít người đi cùng nhút nhát, lựa chọn quay về
“Ồ? Anh trai này, hóa ra anh cũng tới đây sao?”
Lúc này, Thẩm Mộng Tuyết đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, kích động vẫy tay.
Trần Khiêm chỉ gật đầu, vẫn rảo bước về phía trước. Còn Tân Nhã đang ngồi trên xe cũng luôn nhìn theo người thanh niên đó, tại sao càng nhìn anh ấy lại càng cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Nhưng mà, cậu ấy không thể có một cơ thể cường tráng khỏe mạnh đến vậy được
“Vào đội của chúng tôi đi, vừa nãy có người nói, trong sa mạc vô cùng nguy hiểm, trong đội của chúng tôi còn có rất nhiều người, chúng ta đi chung với nhau nhé?”
Thẩm Mộng Tuyết ngồi trên xe nói
“Ha ha ha thằng nhóc này không phải là không có tiền đi du lịch đó chứ? Không có nước trên xe lạc đà cung cấp, chỉ dựa vào bình nước bé nhỏ kia của anh ta, e là được nửa đường đã chết khát rồi!”
Lý Vạn Hào cười khẩy.
“Anh trai, hay là anh đi cùng chúng tôi đi, tôi sẽ trả tiền cho anhI”
Thẩm Mộng Tuyết lo lắng.
Trần Khiêm lắc đầu.
“Cảm ơn cô, không cần đâu!”
Anh thản nhiên trả lời.
“Ha ha, đúng là đồ không biết trời cao đất dày, trong sa mạc này, nếu không có ông Bàng ta, mười người thì hết chín người không ra được khỏi đây, không cần sao? Cậu đừng có mà hối hận, kể cả có người trả tiền cho cậu tôi cũng không cho cậu nhập đội đâu!”
Ông Bàng vừa uống rượu vừa nhìn Trần Khiêm hờ. hững nói. Ở địa bàn này, còn có người dám nói là không cần đến ông ta sao? Lòng tự tôn của ông già này vô cùng cao, động đến là bùng nổ ngay.
“Đi
Ông ta giật dây cương, cả đoàn xe nhanh chóng dời đi.
Thẩm Mộng Tuyết và Tần Nhã đều vô cùng lo lắng nhìn về phía người thanh niên đang đơn độc một mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top