Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1380: Là ai làm


Mí mắt Mạc Vân Sơn giật mạnh.
Vẻ mặt Mạc Vũ cũng đầy tuyệt vọng.
Đợi một lát nữa ba mình về rồi, chỉ cần một lát thôi.
Nhưng lúc này, Trần Khiêm bảo bọn họ tự sát.
Tất cả hi vọng đều tiêu tan!
Mạc Vân Sơn lại càng cảm thấy hối hận.
Tại sao lại đắc tội với Trần Khiêm chứ, tại sao!
Nếu hôm đó không dẫn người đến An Lĩnh thì sẽ không có chuyện hôm nay.
Tự kết liễu còn hơn để bi Trần Khiêm giết!
Như vậy vẫn còn có danh dự...
Xong việc, Trần Khiêm với những người khác ra ngoài.
“Trần Khiêm!” Lúc này, Dương Hạ gọi Trần Khiêm. “Sao thế?”
“Có... có phải tiếp theo anh sẽ đối phó với nhà họ. Long không?”
Dương Hạ khóc nói.
Trần Khiêm gật đầu.
“Tôi xin anh...”
Gô ta định nói thì bị Trần Khiêm giơ tay cắt ngang.
“Tỉnh Tây Nam, tôi đã nhờ người mua cho cô một phần tài sản lớn ở đó, đủ để mấy đời sống vô tư không cần lo nghĩ, cô đến đó sống đi, việc tiếp theo cô không cần quan tâm nhiều!”
'Trần Khiêm giơ tay.
Lập tức có thuộc hạ đem đến một bảng hợp đồng.
Trần Khiêm nhìn Dương Hạ, nhẹ nhàng lau vệt nước mặt trên mặt cho cô ta.
“Lấy hợp đồng rồi, sống cho tốt! Tôi đã định là không quay lại con đường trước đây nữa rồi!”
Trần Khiêm nói.
Nói xong, Trần Khiêm rời đi. Dương Hạ muốn nói gì đó. Cô ta muốn đi với Trần Khiêm.
Nhưng nhìn bóng lưng dứt khoát của Trần Khiêm, Dương Hạ che miệng, khóc nức nở...
“Không!!!!"
Cổng trang viên nhà họ Mạc.
Một nhóm người uy nghiêm đáng sợ đến. 'Thấy hiện trường.
Một lão già phát ra tiếng hét đau đớn.
Tay ông ta nắm chặt, gân xanh trên cánh tay như sắp vỡ ra.
Cả người dày đặc sát khí.
“Là ai làm? Là ai làm?”
Ông ta năm lấy một người sống sót, tức giận hỏi.
“Là... là Trần Khiêm nhà họ Trần, hắn diệt nhà họ Mạc. Gia chủ, tôi nhảy xuống giếng mới thoát được nạn này!"
Một thanh niên khóc nói.
“Trần... Trần Khiêm? Sao có thể chứ?”
 
Chương 1381: Thật sự có hơi khác


'Chắc chắn không sai, bây giờ Trần Khiêm rất đáng sợi"
Rõ ràng người thanh niên rất sợ hãi, khóc lớn.
“Khốn nạn!!! Mới một năm, sao tên nhóc Trân Khiêm có thể mạnh như vậy chứ? Cho dù thế nào, trận này, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Trần trả lại gấp mấy lần! Vũ Nhi đâu?”
Mạc Trường Không tức giận, cả người run lên.
“Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão!”
Lúc này, có người loạng choạng chạy về phía này.
“Tôi thấy ở phía trước... thấy thi thể của cậu Hai với quản gia Mạc!”
Anh ta vừa khóc vừa nói. “Cái gì!!!"
Tiếng hét đau đớn của Mạc Trường Không giống như sấm sét giữa ngày trời quang.
Vang khắp Long Giang. Nam Dương, nhà họ Trần! “Có phải dạo này có chuyện gì không? Trong lòng tôi cứ lo lắng không yên, cảm giác như có chuyện gì sắp Xảy ral”
Bên trong sảnh chính trên đảo. Trần Gận Đông cau mày nói.
“Có thể có chuyện gì được chứ? Cận Đông, có phải vì chuyện mất tích của Tiểu Khiêm nên dạo này ông áp lực không?”
Dương Ngọc Bình đi tới, hơi đau lòng nói.
“Hầy, nháy mắt mà đã hơn một năm rồi. Theo như ước định của chúng ta thì năm nay Tiểu Khiêm đã kết hôn với A Lam rồi, mọi chuyện vốn dĩ đều tốt như vậy mà bây giờ đều tan thành mây khói rồi!”
'Trong mắt Trần Cận Đông lóe lên một tia đau lòng.
“Nhưng nói tới A Lam, dạo này tôi cảm thấy hơi kì lạ. Nửa năm trước, sau khi A Lam với Tiểu Bối từ Tây Nam về giống như biến thành một người khác vậy. Hai đứa nó thường hai lén lút nói chuyện với nhau, còn cười trộm nữa. Tôi đã thấy rất nhiều lần rồi, hỏi hai đứa là chuyện gì thì cũng không chịu nói!"
Dương Ngọc Bình nói.
“Vậy à, bà nói vậy thì tôi cũng nhớ. Nửa năm trước, ngày nào A Lam với Tiểu Bối cũng lấy nước mắt rửa mặt, nhất là A Lam, nghe người làm nói, cả ngày cứ trốn trong phòng khóc. Mỗi lần tôi thấy con bé thì mắt nó đều. đỏ hoel”
“Đúng đấy, nửa năm trước sau khi về, thật sự có hơi khác!”
“Phải, A Lam là do chúng ta nuôi lớn, mặc dù con bé chưa từng sống với Tiểu Khiêm nhưng lại rất có tình cảm với Tiểu Khiêm, còn tình cảm của Tiểu Bối với Trần Khiêm cũng rất sâu nặng, theo lý mà nói thì như vậy rất vô lý!"
Dương Ngọc Bình nói tiếp.
“Khụ khụ, hai người chúng ta đừng ở đây đoán nữa, cứ tìm hai đứa hỏi xem! Thế chẳng phải rõ ngay sao?”
Trần Cận Đông nói.
Sau đó ông lập tức cử người gọi Thẩm Lam với Dương Tiểu Bối tới.
“Ba mẹ, hai người tìm bọn con ạ?”
Thẩm Lam đi vào, cười nói.
“A Lam, tìm con với Tiểu Bối chủ yếu là muốn hỏi thăm một chút. Nửa năm trước, hai chị em các con đi biên giới Tây Nam, rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm nay ba bận chuyện trong đội khảo sát nên không có thời gian hỏi kĩ. Phải rồi, ba nhớ hai chị em con đi mua nhân sâm vua mà, sao không thấy đem nhân sâm vua về?”
Trần Cận Đông hỏi.
“Hả? Nhân sâm vua..."
Mặt Thẩm Lam ửng đỏ.
 
Chương 1382: Bức tranh in bên trên phiến đá


Thực ra, nhân sâm vua mua xong đưa cho Trân Khiêm rồi.
Nhưng khi đó Tiểu Khiêm không thể để lộ tung tích của mình, tránh liên lụy đến nhà họ Trần.
Nên bảo Thẩm Lam cố gắng che giấu. Cho nên nửa năm nay Thẩm Lam mới không nói. Cô sợ nói ra thì ba mẹ không kìm được, một khi
thì tức là cho nhà họ Mạc một cơ hội, Tiểu Khiêm sẽ gặp nguy hiểm.
“Quả thực đã mua được nhân sâm vua rồi, nhưng không cẩn thận làm mất, bị người khác trộm mất rồi!”
Tiểu Bối thấy chị Lam không biết nói dối nên vội nói.
“Thì ra là vậy, ngoài chuyện này ra thì hai chị em con không gặp ai khác chứ?”
'Trần Cận Đông cau mày hỏi. “Hả? Không có không có!” Thẩm Lam lắc đầu.
Lúc này.
Quản gia đi vào.
“Ông chủ, đội khảo sát do ông Mạc - Mạc Vệ Bình chỉ huy đã đến rồi, đang đợi ở bên ngoài!”
“ðm
Trần Cận Đông vội đứng dậy: “Mau mời vào!”
Hơn một năm này, đều nhờ vào sự giúp đỡ âm thầm của Mạc Vệ Bình mà không đến nỗi phải chịu quá nhiều sự chèn ép của Mạc Trường Không.
Cho nên Trần Cận Đông vô cùng tôn trọng ông.
“Ông Mạc!”
“Chủ tịch Trần!”
“Hôm nay ông Mạc đến đây có phải là vì có manh mối về vụ đắm tàu ở Nam Dương rồi không?”
Trần Cận Đông hơi kích động hỏi.
Mạc Vệ Bình ngồi xuống: “Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, vất vả cả một năm, cuối cùng không uổng công. Đúng vậy, chuyện của Hội Thái Dương đã có một số manh mối rồi!”
'Trần Cận Đông và những người khác nhìn nhau cười.
Sau đó, Mạc Vệ Bình lấy ra một bức tranh dài từ trong một cái bọc.
'Trên bức tranh dài này vẽ cảnh sơn thủy.
Non xanh nước biếc hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Ở góc trái của bức tranh sơn thủy.
Có một kí hiệu.
Rất rõ ràng, bên trên là kí hiệu của Hội Thái Dương. “Đây là?”
Trần Cận Đông ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, đây là bức tranh in bên trên phiến đá mà
chúng tôi vớt được, tôi cho người vẽ lại nguyên bản cho. cậu xem!”
“Kí hiệu bên trên này, thu hút sự chú ý của tất cả chúng tôi, nó giống hệt với kí hiệu của Hội Thái Dương. Cho nên rất có khả năng, nó là của Hội Thái Dương để lại!"
Mạc Vệ Bình nói.
“Nhưng mà ông Mạc, sao bức tranh này lại cho tôi cảm giác không hoàn chỉnh lắm, giống như còn thiếu vậy?”
Dương Ngọc Bình ở một bên nói.
 
Chương 1383: Người này là ai chứ


“Đúng vậy, cô có con mắt rất tỉnh tường. Phiến đá mà chúng tôi phát hiện là một phiến đã bị vỡ, chúng tôi không tìm thấy phần còn thiếu.
Chỉ là trên bức tranh thể hiện ra cảnh non nước như chốn thần tiên thế này thôi!” Mạc Vệ Bình không khỏi cau mày. “Trần Cận Đông tôi đã đi khắp núi sông nổi tiếng trên thế giới, nhưng chưa từng thấy nơi nào kì lạ như thế này...
'Trần Cận Đông thương lượng với Mạc Vệ Bình. 'Thẩm Lam ở một bên lắng nghe.
Đồng thời, cô ấy cũng tò mò nhìn xung quanh bức tranh sơn thủy.
Nhìn bên ngoài, bức tranh sơn thủy này thật sự giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nhưng khu rừng rậm rạp lại tạo cho người ta cảm giác rất bí ẩn.
“Hửm? Ba mẹ, ông Mạc, mọi người nhìn ngọn núi này xeml Hình như có gì đó!”
Thẩm Lam chỉ vào một chỗ, nói.
“Hả?”
Mọi người nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ. Nhưng trong chốc lát khó mà nhìn ra được.
Thẩm Lam nói: “Ở đây, hình như có một tượng đá
PhnennnRRmạaạnMõ5pn5nầaaaaaaằ..ư. người phụ nữ ngã xuống, bị chắn đứt eo. Ba, ba nhìn ra chưa?”
Trần Cận Đông với Mạc Vệ Bình đưa mắt nhìn nhau.
Quả thực là có một vật thể giống như tảng đá trắng, sao có thể là tượng đá chứ?
Hai người lắc đầu.
'Thẩm Lam hít sâu, lạ thật, rất rõ ràng mà. Mình thấy rất rõ tượng đá của người phụ nữ này bị vỡ ngã xuống. Hơn nữa, mặc dù hơi mờ nhưng đường nét cơ thể của người phụ nữ này đại khái đã hiện rõ, nên rất dễ nhận ra!
Dương Tiểu Bối với Dương Ngọc Bình cũng nhìn thật kỹ.
Mọi người lần lượt nói vật thể này giống một tảng đá trắng, không phải tượng đá.
“Ha ha, chẳng lẽ mắt cô Thẩm Lam có phong cách khác biệt, có thể nhìn ra được thứ mà tất cả mọi người không ai nhìn ra được?”
Mạc Vệ Bình trêu chọc, cười nói.
“Ông Mạc chê cười rồi, có thể là A Lam cũng nhìn nhầm thôi!”
Thẩm Lam vội lắc đầu.
Cũng không nói nữa.
“Nhưng mà chủ tịch Trần, còn một việc tôi phải hỏi cậu!”
Mạc Vệ Bình nhớ đến gì đó liền hỏi.
“Ông cứ hỏi...”
“Chính là ngoài nhà họ Mạc chúng tôi ra, cậu có nhờ ai khác giúp đỡ nữa không? Chuyện này cứ nói đi, đừng. ngại!”
Mạc Vệ Bình nghiêm cẩn hỏi.
Trần Cận Đông lắc đầu: “Sao có thể chứ, chưa từng nhờ ai cả!”
Mạc Vệ Bình cau mày: “Vậy thì lạ thật, người này... là ai chứ?”
 
Chương 1384: Như vậy là tốt nhất


“Nghe ý của ông Mạc thì hình như xảy ra chuyện gì khác?”
Trần Cận Đông suy nghĩ một lát, sau đó hỏi. Mạc Vệ Bình gật đầu:
“Quả thực là xảy ra một chuyện rất đáng nghỉ. Nói thật, tôi chỉ huy đội khảo sát, lần theo dấu vết điều tra hơn nửa năm, mà không có chút manh mối nào nên có hơi hổ thẹn. Bởi vì Hội Thái Dương này quá bí ẩn, hoàn toàn không để lại một chút đầu mối nào!”
“Lúc chúng tôi đang phiền não thì lại có một người xuất hiện âm thâm giúp chúng tôi. Người đó cung cấp cho chúng tôi một số phương hướng và khu vực để chúng tôi tìm kiếm, cho nên nửa năm nay cuối cùng cũng có thu hoạch!”
“Mới đầu tôi còn nghĩ, có phải người này là chủ tịch Trần cử đến giúp chúng tôi hay không, cho nên mới hỏi!” “Nếu thật sự cử người đến giúp, chắc chắn tôi sẽ thông báo cho ông Mạc đầu tiên. Lạ thật, là ai âm thầm giúp chúng †a chứ?”
'Trần Cận Đông cũng thấy lạ.
“Mặc dù người này chưa từng lộ diện, nhưng theo. kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì hắn chắc chắn là một cao thủ, thậm chí những cao thủ võ công cao hơn Vệ Bình ở nhà họ Mạc cũng khó mà ngang hàng được với người này!”
Trần Cận Đông hỏi: sao?”
Người này chưa từng lộ diện
*Ừ, người đó vẫn luôn âm thầm chỉ điểm, hơn nữa còn đặt vị trí tọa độ trên đầu giường của tôi. Tôi còn tưởng tính cảnh giác của mình rất cao, ha ha, nhưng lại chưa từng phát hiện ra người đó! Tính ra thì người đó xuất hiện tổng cộng hai lần rồi!”
Nhớ đến tờ giấy đặt ở đầu giường của mình nửa năm trước.
Đến bây giờ Mạc Vệ Bình nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Nếu như người này muốn giết mình, vậy chẳng phải mình chết thế nào mình cũng không biết sao?
Trần Cận Đông nghĩ nát óc cũng không biết được ai đến giúp nhà họ Trần.
“Nhưng chủ tịch Trần, đây không phải trọng điểm, người này âm thầm giúp đỡ, ít nhất đến bây giờ có thể thấy người đó không đối đầu với nhà họ Trân. Hơn nữa, chúng ta thuận lợi tìm được manh mối về Hội Thái Dương, việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm ra địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ này mới đúng. Còn người bí ẩn chỉ dẫn chúng tôi tìm ra bức tranh sơn thủy này chắc chắn có mục đích của người đó, thậm chí có thể nói bí mật của Hội Thái Dương cũng nằm trong rừng núi này!”
Mạc Vệ Bình nói.
Trần Cận Động gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ triệu tập tất cả con cháu nhà họ Trần đến, bọn họ ở nhiều nơi, mỗi người đều hiểu biết sâu rộng, nói không chừng có người biết được rừng núi này ở đâu!”
“Như vậy là tốt nhất!”
Một chỉ thị của Trần Cận Đông như tiếng động của ông trời, chẳng bao lâu sau, người trong gia tộc họ Trần đều tập trung ở đại sảnh.
'Trần Cận Đông đã phóng to tấm bản đồ này, đặt ở chính giữa đại sảnh để người trong gia tộc họ Trần quan sát.
Nhưng kết quả lại không mấy khả quan.
Mặc dù con cháu trong họ đều đã đi đến nhiều nơi trên thế giới, hiểu biết sâu rộng.
Nhưng chưa ai từng thấy núi rừng sâu thẳm đẹp đế như vậy.
Nếu như đã từng thấy thì chắc chắn họ sẽ có ấn tượng.
Ngay lập tức, Trần Cận Đông ra lệnh cho con cháu nhà họ Trần tìm kiếm tất cả khu rừng giống với khu rừng được vẽ trong tấm bản đồ này.
“Ông chủ, không hay rồi!"
Lúc này, một người làm vội vã xông vào đại sảnh.
“Chuyện gì?”
Trần Cận Đông cau mày hỏi.
 
Chương 1385: Nợ máu giữa tôi với nhà họ Trần hôm nay sẽ chấm dứt


“Là... Là Mạc Trường Không, ông ta dẫn theo rất nhiều người xông thẳng lên đảo, hướng về phía đại sảnh của chúng ta, hơn nữa còn mười mấy vệ sĩ của nhà họ Trân!”
Người làm vội nói.
“Cái gì? Chẳng lẽ Mạc Trường Không điên rồi sao?”
Trần Cận Đông vội nhìn Mạc Vệ Bình.
Mạc Vệ Bình cau mày: “Tên già này, chẳng lẽ đã năm được thóp của nhà họ Trần rồi, bằng không, đây không.
phải là cách hành xử của hắn!”
“Chủ tịch Trần, để hắn vào đi, xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì!”
Mạc Vệ Bình lại nói.
“Nhị trưởng lão, ông đang làm gì thế? Giết nhiều người nhà họ Trần như vậy?”
Bên đảo, hai chị em Mạc Khinh Vũ đang thư giãn trên bãi biển.
Bọn họ không đi nghị sự ở đại sảnh.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy cảnh Mạc Trường Không tức giận xông đến, chém giết xung quanh.
“Không phải việc của các cô, hôm nay, tôi phải tắm máu nhà họ Trần!”
Vẻ mặt Mạc Trường Không dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu. Tiếp tục dẫn người xông vào.
“Không được, Mạc Trường Không điên cuồng như vậy, có vẻ đã xảy ra chuyện gì rồi, chúng ta đi xem thử!”
Mạc Khinh Vũ nói, sau đó đi theo Mạc Trường
Mạc Khinh Oánh hét lên. Nhưng bóng dáng của bị đã biến mất.
“Ôi chao, thật là nhiều chuyện quá, hay mình cũng đi xem nhỉ?”
Mạc Khinh Oánh thấp giọng nói. Đột nhiên Mạc Khinh Oánh sửng sốt.
Bởi vì một bóng đen vừa mới lướt nhanh qua trước. mình.
“Cái gì vậy?”
Mạc Khinh Oánh cau mày, ngay lập tức quay về xem thử.
“Hôm nay tôi muốn cả nhà họ Trần, nợ máu phải trả bằng máu!!!"
Trong đại sảnh.
Một giọng nói hùng hồn vang lên. Khiến tai người ta ong ong.
Sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua.
Mạc Trường Không dẫn theo một nhóm cao thủ vào. cửa.
“Mạc Trường Không, cậu muốn làm gì?” Mạc Vệ Bình đứng lên đầu tiên.
“Mạc Vệ Bình, bác đừng chỏ mũi vào chuyện này, nợ máu giữa tôi với nhà họ Trần hôm nay sẽ chấm dứt!”
Mạc Trường Không nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, ông ta lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Cận Đông.
 
Chương 1386: Điên cuồng


Cũng chính lúc này, Mạc Trường Không nhìn thấy tấm bản đồ lớn phía sau Trần Cận Đông.
Đột nhiên ánh mắt hơi khựng lại.
Nhưng lúc này không gì khiến ông ta vui sướng hơn việc tiêu diệt cả nhà họ Trần cả!
“Mạc trưởng lão, ông mở miệng ra là nói nợ máu. Ha ha, không biết nhà họ Trần tôi nợ máu gì với các người?”
Trần Cận Đông cau mày nói.
“Còn giả vờ không biết? Trần Cận Đông, một năm nay, Mạc Trường Không tôi cũng xem như nể mặt nhà họ Trần anh lắm rồi, nhưng tôi lại không ngờ, chính vì ban đầu tôi chùn tay mà hôm nay đã gây ra đại họa, khiến hơn ba trăm người của nhà họ Mạc ở Long Giang đều bỏ mạng! Tiêu diệt cả nhà họ Mạc ở Long Giang của tôi rồi!"
Giọng của Mạc Trường Không chợt lạnh đi.
“Cái gì? Nhà họ Mạc ở Long Giang bị người ta tiêu diệt?”
Trần Cận Đông trợn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Mí mắt Mạc Vệ Bình cũng giật mạnh.
Mặc dù Mạc Trường Không không công nhận nhà họ Mạc ở Long Giang, nhưng một số người nhà họ Mạc đều biết rõ, Mạc Trường Không đã làm trái với gia quy của nhà họ Mạc.
Mạc Vệ Bình cũng biết, người trong dòng họ với Mạc. Trường Không có rất nhiều cao thủ.
Nhưng bây giờ nhà họ Mạc ở Long Giang lại bị người khác tiêu diệt?
“Mặc dù nhà họ Mạc ở Long Giang không phải gia tộc ẩn dật của nhà họ Mạc chúng ta, nhưng cũng có rất nhiều cao thủ. Rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, e là nhà họ Trần không có ai đâu nhỉ?”
Mạc Khinh Vũ không khỏi ngạc nhiên, khế hỏi ông nội.
“Đúng vậy, gia tộc giàu có bình thường cũng không có cách nào cả, quả thực nhà họ Trần không có ai có bản lĩnh như vậy!”
Mạc Vệ Bình trả lời.
Lúc này mới đứng ra: “Nhị trưởng lão, có phải có hiểu lầm gì không? Nhà họ Trần sao có thể diệt hơn ba trăm người nhà họ Mạc được chứ?”
“Hiểu lầm? Bác bảo Trần Cận Đông giao Trần Khiêm - cậu chủ nhà họ Trần ra đây, hỏi là biết ngay thôi! Tất nhiên, bây giờ tôi không giải thích với các người, hôm nay ai dám cản tôi thì tôi giết người đó!”
Mạc Trường Không lạnh lùng nói với Mạc Vệ Bình.
“Người đâu, giết cho tôi! Không chừa một ail!I”
Ông ta hét lên.
“Dạ.
Nhóm thuộc hạ hùa theo.
Sau đó xông về phía người của nhà họ Trần...
 
Chương 1387: Ai dám động vào một người nhà họ Trần


Người nhà họ Mạc đằng đằng sát khí, rõ ràng muốn ra tay.
Sắc mặt Trần Cận Đông đã hoàn toàn thay đổi.
Đến tận bây giờ, vì lần này bất đắc dĩ, chứ ông ấy không bao giờ muốn qua lại với gia tộc ẩn dật.
Bởi vì những gia tộc ẩn dật này quá ngang ngược bá đạo.
Mà bây giờ, trong lòng ông ấy đang suy nghĩ.
Chẳng lẽ những lời ba mình nói lúc trước đã trở thành sự thật sao?
Nhà họ Trần có nguy cơ diệt tộc, hơn nữa còn vào. ngày hôm nay sao?
Phải hứng chịu sự tàn sát hung ác của người nhà họ Mạc sao?
'Trần Cận Đông nuốt nước bọt.
“Để tôi xem ai dám động vào một người nhà họ Trần!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội ngông cuồng vang lên.
Cửa kính xung quanh đều bị giọng nói này làm cho vỡ vụn.
Nhất thời cuồng phong nổi lên tứ phía.
Mấy con cháu nhà họ Mạc đã chuẩn bị ra tay giết người rồi.
Nhưng bây giờ tất cả đều ôm đầu, giống như có một sức mạnh cuồng bạo đang nổ tung đầu bọn họ, làm bọn họ trực tiếp phun máu rồi chết.
Mạc Trường Không khế nhíu mày, đứng im không nhúc nhích.
Mà bên ngoài phòng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người này ai cũng mặc áo choàng màu đen. Cực kỳ thần bí.
Bọn họ xông vào phòng khách, bao vây nhóm người Mạc Trường Không lại.
Mà nhóm người mặc áo choàng đen này có gần nghìn người.
Mạc Trường Không nhìn bọn họ chằm chằm, trong lòng tràn đầy nghỉ ngờ.
“Không biết mấy người là thế lực bên nào, hôm nay tôi tới nhà họ Trần là muốn đòi nợ máu, các người tốt nhất đừng nhúng tay vào!”
Mạc Trường Không lạnh lùng nói.
“Nếu chúng tôi cứ nhất quyết muốn nhúng tay vào, thì đám chuột nhắt các cậu có thể làm gì được chứ?”
Đúng lúc này, một ông lão sải bước đi vào phòng khách.
“Chủ thượng!!!”
Mà ngoài cửa, mấy người mặc áo đen cung kính đứng thành hai hàng, rồi đồng loạt quỳ xuống sàn.
“Hả?”
Mạc Trường Không nhíu mày, nhìn chằm chăm ông lão.
“Ông này, hình như chúng ta chưa từng gặp nhau đúng không? Tôi đã nói là tôi có nợ máu với nhà họ Trần, không biết ông có quan hệ gì với nhà họ Trân thế?”
Mạc Trường Không hỏi.
 
Chương 1388: Người bên Hồn Điện sao


“Ba... ba?”
Còn lúc này, Trần Cận Đông đã phát ngốc luôn rồi.
Đúng vậy, người trước mặt chính là người cha mà mấy chục năm qua chưa từng xuất hiện của ông ấy.
Trần Cận Đông hơi kích động.
“Ông nội?”
Mặc dù Trần Hiểu chưa từng gặp Trần Điểm Thương,
nhưng hôm nay cô thật sự kinh ngạc khi biết ông nội vẫn còn sống.
“Đông Nhị, đây là cháu gái Trần Hiểu của ba à?”
Trần Điểm Thương bước vào, nắm tay Trần Hiểu với vẻ mặt cưng chiều.
“Đúng vậy... ba, mấy năm qua ba... ba đi đâu thế?” Trần Cận Đông vừa ngạc nhiên vừa nghỉ ngờ.
“Đợi ba quét đám rác rưởi này đi rồi sẽ nói chuyện này với con sau.”
Trần Điểm Thương cười lạnh.
“Hóa ra... ông là Trần Điểm Thương, gia chủ đã mất tích mười mấy năm của nhà họ Trần, thảo nào, có điều ông tới đây cũng tốt, hôm nay tôi định tàn sát nhà họ Trần, nếu tính cả ông thì mới đủ hết cả nhà họ Trần.”
Mạc Trường Không cười lạnh nói.
“Chỉ với đám chuột nhắt các cậu cũng muốn tàn sát nhà họ Trần à? Chỉ sợ ngay cả Mạc Thương Long cũng không dám lớn tiếng khoác lác trước mặt tôi như thế!!!”
Trần Điểm Thương chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Cả Mạc Trường Không và Mạc Vệ Bình đều ngẩn người.
“Ồ? Ông quen cả ông chú Ba Mạc Thương Long, lão trưởng lão nhà họ Mạc à? Vậy tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ông chú Ba nói gì về Trần Điểm Thương thế?”
Trong lòng Mạc Trường Không vẫn lộp bộp một chút.
Mạc Thương Long, nói thế nào nhỉ, ông ta giống như biểu tượng của nhà họ Mạc, thân phận cực kỳ thần bí.
Ngay cả những gia tộc ẩn dật khác cũng hiểu biết rất ít về ông cụ.
Mà nhà họ Trần, dù sao cũng chỉ là một thương gia giàu có, sao có thể quen biết ông cụ chứ?
“Tôi nhớ mấy gia tộc ẩn dật các cậu có quy định nghiêm ngặt riêng mà, đó là không được gia nhập tùy tiện tiến vào thế tục, vậy mà mấy lũ chuột nhắt các cậu thì hay rồi, không những lén lút vào thế tục xây dựng gia tộc riêng cho mình, mà còn xen vào chuyện thế tục, bây giờ còn muốn tuyên bố tiêu diệt nhà họ Trần nữa, lũ chuột nhắt các cậu thật sự quá xem thường quy tắc nhà họ Mạc rồi.”
Trần Điểm Thương cười lớn. Sau đó ông ngồi xuống vị trí đầu tiên.
“Ông Trần, rốt cuộc ông đến từ thế lực nào vậy? Tại sao một thương gia giàu có như ông lại nắm rõ chuyện gia tộc ẩn dật nhà chúng tôi như vậy?”
Mạc Trường Không hỏi.
“Ha ha, tôi đến từ Hồn Điện đó, thế nào, cậu đã từng nghe Mạc Thương Long nhắc đến cái tên này chưa?”
“Hồn... Hồn Điện sao?” Mí mắt Mạc Trường Không giật mạnh. “Là người bên Hồn Điện sao?”
 
Chương 1389: Do người nhà họ Trần chúng ta làm


Lúc này, mấy cao thủ bên cạnh Mạc Trường Không đều nhìn mặt nhau.
Không khỏi lùi về sau một bước.
Chắc chắn danh tiếng của Hồn Điện đã không còn xa lạ với bất kỳ gia tộc ẩn dật nào, trong mấy gia tộc ẩn dật lớn ở Hoa Hạ, có một gia tộc ẩn dật khá hưng thịnh, bị người bên Hồn Điện diệt sạch trong vòng một đêm.
Chắc chắn khi giết người, người bền Hồn Điện sẽ để lại dấu vết, bảo người khác tới Hồn Điện báo thù, nhưng ai dám chứ?
Nên nghe thấy hai chữ Hồn Điện này.
Cho dù là Mạc Trường Không cũng không khỏi có chút sợ hãi.
“Không ngờ Trần Điểm Thương nhà họ Trần mất tích mấy mươi năm, lại là điện chủ của Hồn Điện, Mạc. Trường Không tôi thật sự không biết chuyện này... nhưng tới bây giờ, tôi cũng xem như hiểu rõ một số chuyện rồi..."
Mạc Trường Không nói. “Gậu hiểu rõ chuyện gì thế?”
“Nửa năm trước, con trai thứ ba của tôi là Mạc Kiếm bị cao thủ thần bí bắt đi ở Kim Lăng, đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì. Đó là một chuyện, còn chuyện nữa, lần này nhà họ Mạc của tôi bị tàn sát thảm thiết như vậy. Thiết nghĩ tất cả những chuyện này đều do ông làm: nhỉ?”
Hai mắt Mạc Trường Không đỏ như máu, trong mắt đều là thù hận.
“Khốn khiếp!!!"
Bốp bốp!!
Trần Điểm Thương nổi giận, thân hình còn chưa động, mà mặt Mạc Trường Không đã ăn trọn hai bạt tai rồi.
Hoàn toàn không có sức để đánh trả.
“Trần Điểm Thương tôi tung hoành một đời, con trai thứ ba gì đó của cậu và mấy người nào đó trong tộc của cậu chỉ là chuột nhắt trong lũ chuột nhắt mà thôi, Trần Điểm Thương tôi cần phải tốn tâm tư đối phó với mấy loại rác rưởi như các cậu à? Thật hèn mại!”
Mạc Trường Không ôm mặt, không dám tin.
Lúc này, Trần Cận Đông và mấy người trong gia tộc nhà họ Trần đều vui vẻ lạ thường.
“Ba, không ngờ ba lại có thế lực mạnh như vậy! Đúng rồi, người diệt nhà họ Mạc không phải do người của chúng ta làm ạ?”
Thấy ba mình ở đây, Trần Cận Đông bỗng có một sức mạnh vô hạn.
Ông lập tức ngồi cạnh ba mình hỏi.
“Haiz, nói sao nhỉ, không phải là ba làm, nhưng quả thật là do người nhà họ Trần chúng ta làm. Chỉ là từ hai mươi năm trước, nhà họ Mạc này đã sớm nảy sinh ý định chiếm đoạt nhà họ Trần rồi, nhiều năm qua, bọn họ đã thực hiện rất nhiều mưu mô thâm độc trong bóng tối. Nhắc đến chuyện này, nếu không phải chú ý đến vai vế, ba đã sớm tiêu diệt bọn họ rồi, bọn khốn này không khác gì giặc cướp, tàn sát nhà họ Mộ Dung rồi còn chưa biết thế nào là đủ.”
Trần Điểm Thương tức giận nói.
Những lời này đã làm gò má Mạc Trường Không co. giật.
“Hả? Thật sự do người nhà họ Trân chúng ta làm sao?
Nhưng ngoài ba ra, còn ai có bản lĩnh chống đối nhà họ Mạc đến thế?”
Trần Cận Đông ngạc nhiên nói.
“Đúng đó ông nội, ông lợi hại như vậy, tại sao không xuất hiện sớm chứ? Như vậy, nhà họ Trần chúng ta sẽ không gặp tai họa như ngày hôm nay rồi, chúng ta phải giết sạch mấy người này, không chừa lại người nào hết!”
Trần Hiểu nói.
“Ha ha, không ngờ cháu gái ông lại có tính khí hơn thằng cháu nhu nhược của ông, điều này càng làm ông thích cháu hơn đó!”
Trần Điểm Thương vui vẻ cười lớn.
“Quả thật ông nội không ra mặt là có chuyện khó nói, nhưng cháu gái ngoan, nếu cháu muốn đối phó với lũ chuột nhắt này thì hoàn toàn không cần ông nội ra tay đâu, người đâu..."
Trần Điểm Thương hỏi:
“Cậu mau đi xem thử thiếu điện chủ đã quay về chưa?”
 
Chương 1390: Về nhà


“Thiếu điện chủ đã sớm rời khỏi Long Giang rồi ạ, chắc cậu ấy đã lên đảo rồi!”
Một thuộc hạ báo cáo. “Thiếu điện chủ ạ?”
Trần Cận Đông ngạc nhiên: “Ba, thiếu điện chủ gì thế?”
“Ha ha, đợi lát nữa con sẽ biết thôi!” Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng khách: “Vừa nhắc tới người cũng tới rồi!”
Dứt lời.
Mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nhìn thấy trên quảng trường, một thanh niên mặc vest đen đang đi tới.
“Thiếu điện chủ!”
Lúc này, mấy người đứng bên cạnh đã cung kính cúi đầu chào hỏi.
“Tiểu Khiêm!I!”
Khóe miệng Trần Cận Đông co giật, lập tức đứng dậy.
“Tiểu Khiêm!”
Chị gái Trần Hiểu càng xúc động đến mức che. miệng lại.
Toàn bộ người trong gia tộc nhà họ Trần đều hưng phấn nhìn Trân Khiêm.
“Ba mẹ, chị, đã một năm rồi, con về rồi đây!” Trần Khiêm đi tới bên ba mình, rồi quỳ thẳng xuống.
“Con về thì tốt rồi, con về thì tốt rồi, một năm qua, mẹ luôn cho rằng... cho rằng con..."
Dương Ngọc Bình không kiềm được nước mắt, bật khóc.
“Tốt lắm, con trai ba có tiền đồ rồi, cũng trưởng thành, khỏe mạnh hơn rồi, tốt lắm!”
Trần Cận Đông cũng bật khóc.
Trần Khiêm lau nước mắt cho mẹ và chị mình.
Sau đó nhìn về phía Trần Điểm Thương nói: “Ông nội, cuối cùng cháu cũng không phụ lòng mong đợi của ông nội...”
“Rất tốt, Tiểu Khiêm, ông thấy hơi thở trên người cháu đã mạnh hơn trước mấy lần rồi, điêu kiện thiên bẩm của cháu đều tốt hơn ông rồi.”
Nói xong, Trần Điểm Thương nhìn về phía Mạc Trường Không:
“Năm ngoái, lũ chuột nhắt này ép cháu đi vào ngõ cụt, nhưng Tiểu Khiêm hôm nay đã có thể có thù báo. thù, có oán báo oán, phải xử lý mạnh mẽ bọn chúng cho. ông!"
Trần Điểm Thương cười nói.
“Cháu biết rồi ông nội, hôm nay cháu sẽ chấm dứt mối thù ngày trước!”
Trần Khiêm lau nước mắt xong thì đứng dậy nhìn về phía Mạc Trường Không.
“Trần Khiêm! Nói thế là con trai thứ ba của tao Kiếm Nhi bị mày bắt đi à?”
Mạc Trường Không nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừm, đã bị tôi ném vào trong cốc, bị muỗi độc ăn tươi nuốt sống đến mức không còn hài cốt, nên Mạc †rưởng lão muốn tìm tung tích của hắn hẳn là rất khó nhỉ!"
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1391: Đối chiến


“Cái gì?
Trần Khiêm, tao thật hối hận vì không sớm giết chết mày, giờ mày liên tiếp giết chết hai đứa con trai của tao, hôm nay bất luận thế nào, tao cũng phải báo thù cho hai đứa con trai của tao!!!
Mau chết đi!”
Âm một tiếng.
Cả người Mạc Trường Không trực tiếp bay lên.
Sau đó nhào về phía Trần Khiêm.
Nội kình của Mạc Trường Không rất mạnh, rất phù hợp với tính cách của ông ta.
Nhưng cho dù ông ta mạnh đến đâu đi chăng nữa, thì cũng chỉ thuộc hàng võ sĩ nội kình mạnh mà thôi.
Một năm trước, Trần Khiêm còn sợ ông ta và nhà họ
Mạc, nhưng bây giờ, Mạc Trường Không là cái thá gì chứ?
Trần Khiêm cũng bay lên, nghênh đón cú đấm của Mạc Trường Không.
Ẩm!
Sau đó, mọi người nhìn thấy thân hình Mạc Trường Không liên tục lùi về sau.
Mãi đến khi sau lưng dính chặt vào trụ đá, ông ta mới ngừng lại.
Còn trụ đá cũng trực tiếp bị chặn ngang mà đổi xuống.
“Nội kình mạnh thật, chẳng trách! Chẳng trách!”
Khuôn mặt già nua của Mạc Trường Không hiện lên vẻ không dám tin.
Sau đó ông ta lập tức dốc hết toàn lực, tấn công Trần Khiêm.
“Ba, những chiêu này đều do ba dạy ạ? Từ khi nào Tiểu Khiêm lại trở nên lợi hại như thế?”
Vẻ mặt Trần Cận Đông tràn đầy kích động và kiêu ngạo.
“Ha ha, cứ cho là thế đi, nhưng ba chỉ dạy một nửa thôi!”
Trần Điểm Thương lắc đầu cười khổ.
Trần Cận Đông thì vui vẻ nhìn Trần Khiêm.
Còn Trần Hiểu thì lớn tiếng hô: “Tiểu Khiêm cố lên, đánh chết lão già đó đi, đánh chết ông ta đi!!!”
Trần Hiểu cũng vui vẻ.
“Lão tiền bối, tôi nhìn hơi thở của ông, chẳng lẽ ông cũng giống như chú Ba Mạc Thương Long nhà họ Mạc, đã lên hàng ngũ Tông sư rồi nhỉ?”
Lúc này, Mạc Vệ Bình cũng bị cuộc đại chiến trước mặt làm cho chấn động.
Bởi vì Trần Khiêm còn trẻ như thế đã đối chiến với Mạc Trường Không.
Nhưng Mạc Trường Không lại rơi vào thế yếu. Ông lập tức cung kính nhìn Trần Điểm Thương.
“Ừm, ha ha, nghe ý của ông, mười mấy năm qua, lão quỷ Mạc Thương Long kia cũng không lãng phí thời gian, cũng gia nhập vào hàng ngũ Tông sư rồi à?”
Trần Điểm Thương hỏi.
“Đúng vậy!”
“Ông nội, chẳng phải người ta nói ông cố Mạc. Thương Long đã qua đời rồi sao ạ?”
Mạc Khinh Vũ vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ.
Lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Ăn nói lung tung, đây chỉ là tin đồn thôi, chuyện thân † phận ông cố của cháu, sao thể tùy tiện phơi bày ra ngoài chứ, mấy thế hệ sau như chúng ta không thể biết được đâu!"
Mạc Vệ Bình nói.
“Vậy... vậy Trần Khiêm này đã là võ sĩ nội kình rồi sao? Hơn nữa anh ta cũng rất mạnh.”
Mạc Khinh Vũ nói ra câu này với tâm trạng phức tạp.
 
Chương 1392: Tông sư thiếu niên


Dù gì thì ban đầu, lần đầu tiên Trần Khiêm tới nhà họ Mạc cầu cứu, khi đó Mạc Khinh Vũ bị thương nên thiếu máu, Trần Khiêm từng hiến máu cứu mạng cô ta.
Nhưng cô ta lại luôn xem thường Trần Khiêm, cho. rằng anh chỉ là một người thế tục.
Nhưng đến bây giờ, anh đã trở nên mạnh mẽ như vậy, làm Mạc Khinh Vũ cảm thấy trong lòng rối ren.
“Không, đây chính là điều ông nội đang nghỉ ngờ, ông đã quan sát cậu Trần, hình như cậu ấy không phải võ sĩ nội kình, không biết tôi đoán có đúng không lão tiền bối?”
'Trên mặt Mạc Vệ Bình đã không kiềm được kích động.
Ông nhìn Trần Điểm Thương với vẻ mặt không dám tin rồi hỏi.
“Ha ha, ông đó, đúng là rất có mắt nhìn!” Trần Điểm Thương tự hào cười nói. “Trời ơi"
Mặt Mạc Vệ Bình nhất thời trở nên tái mét, lùi về sau mấy bước.
Cũng may được Mạc Khinh Vũ đỡ lấy. “Ông nội, ông sao thế? Cháu cũng nhìn ra thực lực
'Trần Khiêm tiến bộ rất nhanh, quả thật là võ sĩ nội kình, hơn nữa anh ta đã luyện tới trình độ rất mạnh rồi!”
Mạc Khinh Vũ nói.
“Không!!! Lúc nãy ông không dám khẳng định, nhưng đến khi lão tiên bối cho ông lòng tin, cậu Trần... không phải là võ sĩ nội kình!!”
“Vậy là gì ạ?”
“Tông sư...”
Lúc này Mạc Vệ Bình gần như ngừng thở rồi.
Hai mắt ông trợn tròn, toàn thân run rẩy.
Tông sư, đó là cảnh giác võ học cổ đại thần bí nhất, thậm chí là trong gia tộc ẩn dật, có người cả đời cũng không thể nào đạt tới cảnh giới đó.
“Ông nội, ông nói gì thế? Điều này sao có thể chứ?”
Mạc Khinh Vũ há miệng.
“Tông sưIlI”
Mạc Vệ Bình lại run rẩy gật đầu lần nữa.
“Cậu Trần... chính là Tông sư thiếu niên! Từ xưa đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này! Chưa bao giờ cảI!!"
Mạc Vệ Bình lại nói.
“Ba, Tông sư là gì ạ? Tiểu Khiêm đã thành Tông sư rồi ạ?”
Mặc dù Trần Cận Đông không biết Tông sư là gì, nhưng ông ấy cảm thấy rất thành tựu.
“Ha ha, hình như Tiểu Khiêm đã tiến vào hàng ngũ Tông sư rồi, nên lúc nãy khi gặp thằng bé, ba cũng rất ngạc nhiên, bởi vì theo suy đoán của ba, cho dù Tiểu Khiêm được trời cao ưu ái thì cũng phải mất từ mười năm đến hai mươi năm mới đúng.”
Trần Điểm Thương nói một cách khiêm tốn, nhưng mọi thứ đều nằm trong tâm mắt.
“Đúng vậy điện chủ, từ sau khi thiếu điện chủ uống linh huyết, tu vi cậu ấy đã tăng lên mãnh liệt. Theo sự quan sát của thuộc hạ, cậu ấy đã tiến vào Tông sư rồi, hoặc chí ít thì cũng được bán Tông sư rồi, thật sự rất hiếm thấy! Xem ra linh huyết rất có công hiệu.”
Bác Ôn đứng bên cạnh nói.
“Không, không phải linh huyết!”
Trần Điểm Thương lắc đầu.
“Từ khi Tiểu Khiêm bước vào, tôi luôn quan sát thằng bé, linh huyết chỉ có thể trợ giúp cơ thể ổn định
†âm tính, không thể tăng tu vi lên một mức độ như thế.”
“Đến bây giờ, hình như tôi đã hiểu ra mấy chuyện rồi!”
Trần Điểm Thương khẽ nhíu mày nói.
“Là gì ạ?”
“Hình như... có người chôn giấu rất nhiều tiềm năng trong cơ thể Tiểu Khiêm, e là thể chất nửa năm trước của Tiểu Khiêm đã không còn là thể chất người bình thường nữa..."
 
Chương 1393: Chuyện này sao có thể chứ


“Hóa ra là cơ thể thiếu điện chủ đã sớm không còn như người thường nữa, thảo nào chuyện này lại thế!”
Bác Ôn bỗng tỉnh ngộ.
“Rốt cuộc vị sư phụ Tân Nhất Phàm của Tiểu Khiêm là ai thế? Trước giờ tôi chưa từng nghe qua tên người này, nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, ông ta đã thay đổi thể chất Tiểu Khiêm thành thế này, thật không thể tin được, Tân Nhất Phàm này đã đạt tới tu vi nào rồi?”
Trần Điểm Thương thầm nói. “Áp
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mạc Trường Không phun ra một ngụm máu, rồi từ trên cao rơi xuống.
Vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc: “Mày... mày thế mà lên tới cảnh giới Tông sư rồi? Không... không thể nào! Chuyện này sao có thể chứ!!!”
'Trên mặt Mạc Trường Không tràn đầy vẻ không cam tâm và kinh ngạc.
Tông sư là một cảnh giới trong truyền thuyết.
Ông chú Ba Thương Long đạt tới tu vi như thế mới miễn cưỡng tiến vào Tông sư.
Mà Trần Khiêm, trước đây chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, vậy mà bây giờ lại trở thành Tông sư, giờ thực lực của hai người đã hiện rõ tình thế nghiền ép.
Chuyện này không thể nào!
Có đánh chết ông ta cũng không tin.
“Bây giờ ông có thể nhắm mắt chết được rồi, Mạc 'Trường Không, muốn trách thì trách ngày đó ông làm chuyện quá đáng, không hề để lại một đường lui. Cho. nên hôm nay, tôi sẽ báo thù rửa hận.”
Trần Khiêm siết chặt năm đấm.
Anh đã đợi một năm rồi, chỉ mong tới ngày hôm nay.
Một năm qua, ngày nào anh cũng trốn chui trốn nhủi, có nhà mà không thể về.
Còn nhà họ Trần thì lúc nào cũng đứng ở đầu sóng ngọn gió, ba mẹ và chị thì có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nhưng Trần Khiêm chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Rồi âm thầm cầu nguyện.
Tất cả những chuyện này đều do Mạc Trường Không làm chuyện quá đáng.
Không chừa đường lui.
Nhưng giờ những khổ sở mà Trần Khiêm phải hứng chịu trong một năm qua đều xứng đáng.
Mạc Trường Không thấy sát ý của Trần Khiêm dâng lên vùn vụt thì không khỏi nuốt nước bọt.
Mình tung hoành một đời, có sự nghiệp to lớn, sắp có thể thống nhất các hào tộc lớn mạnh ở khắp nơi rồi.
Thế mà bây giờ lại bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch phá hủy hết.
Không!!!
“Không! Trần Khiêm, hôm nay mày... mày không thể giết tao được! Tao là nhị trưởng lão nhà họ Mạc, là người trong gia tộc ẩn dật nhà họ Mạc, sao mày dám giết tao chứ?”
Mạc Trường Không ôm ngực mình bò dậy, vừa lùi bước vừa nói.
“Mạc Vệ Bình, cậu ta muốn giết người nhà họ Mạc đó, sao bác không nói gì thế?”
Mạc Trường Không lại nhìn về phía Mạc Vệ Bình. “Hai bên quyết đấu với nhau, sống chết đã có số, tôi có thể nói gì được chứ? Nếu Trần Khiêm không đánh bại cậu, chỉ sợ bây giờ người chết là cậu Trần rồi!”
Mạc Vệ Bình lạnh lùng nói.
 
Chương 1394: Chạy


Nói một câu không nên nói, bây giờ Mạc Vệ Bình hy vọng Trần Khiêm có thể giết chết Mạc Trường Không, như vậy sẽ giúp ông giải quyết một vấn đề lớn.
“Ha ha, ngay cả người nhà họ Mạc cũng không thể giúp ông được, Mạc Trường Không, ông có thể tưởng tượng được ngày thường mình làm gì rồi chứ, ông yên tâm đi, tôi sẽ cho ông chết nhanh gọn!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói. “Không! Tao vẫn còn lời muốn nói, Trần Khiêm, nếu mày giết tao rồi, sau này mày sẽ hối hận, hơn nữa còn hối hận cả đời.
Mạc Trường Không liên tục lùi về sau, đến khi lùi tới bồn hoa, ông ta ngã bệch xuống đất.
Sắc mặt ông ta đã tái nhợt, lúc nãy bị Trần Khiêm đấm một phát trúng ngực, giờ sức lực toàn thân của ông †a đã vụn vỡ rồi.
“Hối hận ư?”
“Không sai, tao biết mày luôn muốn điều tra chuyện của Hội Thái Dương, muốn tìm vợ chưa cưới và chú Hai của mày về, lúc nãy tao mới nhìn thấy bức ảnh treo trong phòng khách rồi, có lẽ có liên quan trực tiếp đến Hội Thái Dương.”
Mạc Trường Không nuốt ngụm nước bọt.
Trần Khiêm nhìn về phía ông nội Trần Điểm Thương.
Trần Điểm Thương nhíu mày, không thể không gật đầu với Trần Khiêm.
Rồi ông sải bước đi tới: “Này, nếu cậu thật sự biết bức tranh đó là ở đâu, vậy thì tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện để lại nửa cái mạng chó của cậu, nào mau nói thử xem!”
Trần Điểm Thương nói.
“Ha ha, tiền bối, Trần Khiêm, tôi từng nhìn thấy cảnh vật trong bức tranh đó rồi, nơi đó vô cùng thần bí, hơn nữa nó vốn có sẵn trận pháp biến hóa, thậm chí còn biến hóa liên tục, nếu không có lệnh bài đặc thù, cho dù tốn cả đời cũng không tìm được nơi đó! Mà ngọn núi đó có †ên là Vô Danh Sơn!”
Mạc Trường Không vội nói.
“Lệnh bài sao, đó là lệnh bài gì? Làm sao có thể tìm thấy Vô Danh Sơn?”
Trần Khiêm hỏi.
Nếu anh thật sự có thể thuận lợi tìm được nơi đó, vậy thì việc phá giải bí mật Hội Thái Dương đã nằm ngay trong tầm tay rồi.
Anh càng có hi vọng tìm được Mộc Vũ và chú Hai.
Trần Khiêm bỗng động lòng.
“Lệnh bài kia chính là...”
“Bùm!”
Nói đến đây, sắc mặt Mạc Trường Không bỗng thay đổi, lấy hai viên hạt trong ngực ra, rồi lập tức ném xuống dưới chân Trần Khiêm và Trần Điểm Thương.
Viên hạt này lập tức phát nổ.
Trong nháy mắt, khói bụi mù mịt.
Mạc Trường Không cũng nhân cơ hội này mà biến mất ngay.
“Thăng này thật gian xảo, lão Ôn, lập tức phái người đuổi theo mau! Đừng để cậu ta chạy thoát!”
Trần Điểm Thương hét lên.
Người trong Hồn Điện nhanh chóng được điều động. . Thử đọc ??u?ệ? khô?g quả?g cáo ?ại ﹙ ? ? u ? ? ? u ? ? ?.?? ﹚
“Không cần đâu tiền bối!"
Lúc này, Mạc Vệ Bình đã đứng dậy.
“Tên Mạc Trường Không này rất gian xảo, thực lực mạnh mẽ, nhưng nếu nói mạnh nhất phải là Khinh Thân Công Pháp của cậu †a, ngay cả chú Ba Mạc Thương Long cũng đích thân khen ngợi cậu ta, cậu ta mà chạy trốn thì rất khó bắt lại được, cậu ta rất am hiểu cách thức lẩn trốn”
Mạc Vệ Bình lắc đầu nói.
 
Chương 1395: Cầu xin gặp mặt ông chú Ba


“Ông nội, chuyện này đều tại cháu, lúc nãy ông ta chỉ mới nhắc đến Mộc Vũ và chú Hai, đã làm tâm tư cháu hỗn loạn rồi, chuyện này cứ giao cho cháu, cháu sẽ đuổi theo ông ta.”
Trên mặt Trân Khiêm không khỏi thoáng qua tia áy náy.
Bởi vì lúc nãy anh thật sự xao động, đầu óc trống rỗng.
Nhưng lúc này Trần Điểm Thương lại giơ tay lên.
“Đừng đuổi giặc cùng đường, cho dù cậu ta có chạy trốn thì cũng chạy trời không khỏi nắng, chắc chắn cậu †a sẽ chạy về nhà họ Mạc thôi, vì cậu ta hiểu rất rõ, bây giờ chỉ có Mạc Thương Long mới có thể cứu cậu ta.”
“Tiểu Khiêm, cháu đừng vội!”
Trần Điểm Thương nói.
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
Không khỏi tức giận gật đầu.
“Mạc Thương Long, Mạc Trường Không..."
Trần Điểm Thương lẩm bẩm một câu.
Sau đó nói: “Tiểu Khiêm, cháu đi theo ông trước đi, Cận Đông, tụi con cũng nhanh chóng đi theo ba”
Hình như ông chợt nhớ tới điều gì đó nên xoay người nói.
Còn Mạc Trường Không thì đang phóng như một mũi tên.
Quả thật Khinh Thân Công Pháp của ông ta rất mạnh.
Mặc dù bị thương nặng, nhưng ông ta chạy một mạch không ngừng nghỉ.
Ông ta muốn chạy về nhà họ Mạc ở Yên Kinh. Một ngày sau.
Trong dinh cơ gia tộc ẩn dật nhà họ Mạc, trước một ngôi nhà yên tĩnh ở sau núi.
Bịch.
Mạc Trường Không quỳ thẳng xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
“Con cháu Mạc Trường Không bất tài của nhà họ Mạc muốn quỳ xuống đây cầu xin gặp mặt ông chú Ba"
Ông ta khóc lóc nói.
Rồi liên tục dập đầu.
“Con cháu Mạc Trường Không bất tài của nhà họ Mạc muốn quỳ xuống đây cầu xin gặp mặt ông chú Ba! Trường Không có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”
Mạc Trường Không lại dập đầu lần nữa.
Nhưng một lúc sau vẫn không có ai đáp lại.
Mạc Trường Không càng dập đầu mạnh hơn.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
“Nếu ông chú Ba không chịu gặp mặt, lẽ nào muốn thấy cháu mãi mãi sẽ không báo được thù của hai đứa con mình sao? Được, nếu đã như vậy, Trường Không sẽ tới Hồn Điện liều mạng quyết đấu với hai ông cháu Trần
Điểm Thương, cùng lắm thì chết thôi, để bảo vệ danh dự của nhà họ Mạc chúng tai”
Mạc Trường Không đã dập đầu đến chảy máu, lúc này bỗng đứng dậy nói.
“Khoan đã... cháu nói là ai? Trần Điểm Thương bên Hồn Điện sao?”
Đúng lúc này, trong trạch viện bỗng vang lên một giọng nói già nua.
Sau đó, Mạc Trường Không nhìn thấy.
Cánh cửa vốn giăng đầy mạng nhện đang từ từ mở ra.
Một ông lão với mái tóc trắng xóa, thân hình gầy rộc đang bước ra ngoài...
 
Chương 1396: Mạc Thương Long


Mặt trời còn chưa mọc hẳn, cháu đã quỳ ở đây gào. khóc rồi, chẳng lẽ cháu muốn khóc tang cho ông già này à?”
Mặc dù ông lão này đã tuổi cao sức yếu, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Có điều trên người ông ta giăng đầy mạng nhện, lại còn da bọc xương nữa, nên tạo cho người khác cảm giác ông ta cực kỳ già nua, cũng không có gì lạ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Nhưng Mạc Trường Không lại rất cung kính ông ta. Tính ra mình đã không gặp chú Ba hai mươi năm rồi. Ông ta nuốt nước bọt nói:
“Ông chú Ba, ông cứu cháu với, cháu bị hai ông cháu Trần Điểm Thương truy sát, hơn nữa hai người này còn giết hại hai đứa con của cháu nữa, bọn trẻ chết rất thảm, toàn bộ đều chết thảm.”
Mạc Trường Không lại khóc lóc.
“Từ lâu ông đã đọ sức với lão già Trần Điểm Thương này rồi, không ngờ ông ta lại tái xuất thế tục rồi. Ha ha, thật thú vị, thật thú vị mà. Nhưng tại sao ông ta lại quen biết hậu bối như cháu? Hơn nữa sao ông ta có thể giết hai đứa con của cháu chứ, ông ta không thèm làm vậy đâu!"
Mạc Thương Long lạnh nhạt nói.
“Ông thấy có lẽ hai đứa con của cháu đã gây chuyện thị phi, cuối cùng lại tự rước họa vào thân nhỉ?”
Ông ta nói tiếp.
“Cho dù hai đứa con của cháu không tốt thì cũng không đến nỗi phải chết thảm, con trai thứ ba của cháu là Mạc Kiếm bị bọn họ ném vào trong độc cốc, để muỗi ăn tươi nuốt sống, rồi ép con trai Mạc Vũ của cháu phải †reo cổ tự vẫn! Ông chú Ba à, sao ông có thể ngồi yên không quan tâm đến chứ? Thực lực của Trần Điểm Thương tuyệt đối đứng đầu thiên hạ, không ai có thể địch lại, Trường Không không phải đối thủ của ông ta, nếu ông chú Ba không ra mặt cầu xin Trần Điểm Thương tha mạng cho cháu, vậy không bằng bây giờ cháu chết trước mặt ông chú Ba, giữ lại mặt mũi cho nhà họ Mạc.”
Nói xong, Mạc Trường Không nhắm thẳng vào một cây đại thụ, rồi lao nhanh qua đó, muốn đập đầu chết.
Thân hình Mạc Thương Long bỗng biến mất, đợi đến khi xuất hiện, một tay ông ta đã giữ đầu Mạc Trường Không.
“Hỗn xược, người nhà họ Mạc của ta mà lại bị Trần Điểm Thương dọa cho sợ mất mật à? Đứng đầu thiên hạ, không ai có thể địch lại gì chứ? Mạc Thương Long ông mà phải đi cầu xin tên Trần Điểm Thương đó à, thật nực cười! Thật nực cười!”
Mạc Thương Long khẽ híp đôi mắt già nua lại.
Ánh mắt lóe lên tia lửa giận.
“Trường Không, cháu yên tâm đi, chỉ cần có ông ở đây, ông cháu nhà họ Trần kia không làm gì được cháu đâu! Mạc Thương Long ông sẽ đòi lại lý lẽ cho cháu, đi †ìm Trần Điểm Thương kia tính sổ.”
Mạc Thương Long lạnh lùng nói.
“Cảm ơn ông chú Ball!”
Mạc Trường Không nhào vào lòng Mạc Thương Long, rồi ôm Mạc Thương Long khóc lớn.
Đột nhiên, ông ta chạm vào cánh tay của Mạc Thương Long.
Rồi sửng sốt một lát. “Hả! Ông chú ba, cánh tay của chú?” Mạc Trường Không bỗng ngã bệch xuống đất.
“Ha ha, cháu muốn hỏi tại sao cánh tay trái của ông lại không còn à?”
Mạc Trường Không trịnh trọng gật đầu.
Bởi vì ông chú ba mặc trường bào nên ông ta không hề nhìn ra điểm này.
Hóa ra cánh tay trái của chú ba đã không còn nữa, điều này đã làm Mạc Trường Không sửng sốt.
 
Chương 1397: Hẹn ước Thánh Thủy


“Hai mươi năm trước cháu gặp chú vẫn còn rất tốt mà, sao giờ lại thế?”
“Ha ha, mười năm trước ông đã chặt đứt cánh tay trái của mình rồi.”
“Hả? Vậy thì...”
Mạc Trường Không không khỏi sa sút tinh thân.
“Ha ha, thằng bé này, cháu đang lo rằng, ông chú Ba không còn tay trái nữa thì không đánh lại Trần Điểm Thương đúng không?”
“Cháu đâu dám nghỉ ngờ thực lực của ông chứ?
“Nhưng ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!”
Mạc Thương Long lắc đầu, rồi nhấc tay lên khẽ vuốt cây đại thụ cao lớn ở bên cạnh.
Cây đại thụ này phải tới ba người ôm mới xuể. Mạc Thương Long đột nhiên phát lực. Một tiếng nổ lớn vang lên.
Sau đó Mạc Trường Không nhìn thấy rễ cây đại thụ luôn bám trên vách núi bỗng trở nên khô héo.
Cuối cùng nứt ra từ bên trong.
Mặc dù vẫn còn biểu bì, nhưng bên trong cây đại thụ đã thối rữa rồi.
“Trời ơi! Ông chú ballI”
Mạc Trường Không liên tục nuốt nước bọt. Ông ta đã bị cảnh tượng này dọa cho sợ rồi. “Ha ha, cháu vẫn còn lo lắng à?”
“Không ạ! Ông chú ba mới đúng là người đứng đầu thiên hạ, vô địch trên thế gian, cuối cùng cháu cũng có thể báo thù cho hai đứa con cháu rồi! Cháu cung nghênh ông xuống núi.”
Mạc Trường Không vui vẻ nói.
“Ha ha, thật ra nếu cháu không đến tìm ông, thì chẳng bao lâu nữa, ông cũng sẽ xuống núi thôi.”
Mạc Trường Không cười khổ nói.
Mạc Trường Không hoàn toàn tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hai mươi năm trước lúc ông chú Ba bế quan, ông từng nói với cháu rằng, phải làm chuẩn bị cho hẹn ước Thánh Thủy. Cách ba mươi năm sẽ tổ chức hẹn ước Thánh Thủy một lần, nếu tính toán ngày thì cũng sắp tới mười năm trước ông chú Ba đã thành công lên Tông sư rồi, như vậy có thể đại diện cho nhà họ Mạc tới đó tham gia.”
“Ừm, đúng vậy, năm đó ba ông tham gia hẹn ước Thánh Thủy, rồi bỏ mạng tại đó. Bắt đầu từ đó, ông đã thề rằng, cả đời này ông nhất định phải tiến vào cảnh giới Tông sư, rồi thử sức ở hẹn ước Thánh Thủy một lần.
Ánh mắt Mạc Thương Long lóe lên tia hồi ức.
“Đúng rồi ông chú Ba, nói tới hẹn ước Thánh Thủy, cháu lại nhớ tới một chuyện, đó là hôm qua cháu đã nhìn thấy bức tranh phong cảnh núi Vô Danh Sơn, mà chú cho. cháu xem vào mười năm trước đó. Hai ông cháu nhà họ 'Trân cũng đang tìm kiếm nơi này, cháu nghe nói bọn họ muốn phá giải bí mật của Hội Thái Dương.”
Mạc Trường Không nói.
“Ha ha ha, muốn phá giải bí mật của Hội Thái Dương sao? Gần ngàn năm qua, chưa ai đưa ra được đáp án về Hội Thái Dương, nó giống như một lời nguyền, không ai có thể chống lại định luật của nó, nó càng hư vô thì càng làm người khác không ngừng suy xét, năm đó ba ông cũng có thực lực mạnh như thế, muốn phá giải truyền thuyết và bí mật của Hội Thái Dương, nhưng tốn cả đời mình cũng không thể tìm ra đáp án. Trần Điểm Thương này đúng là không biết tự lượng sức.”
Mạc Thương Long cười lớn.
“Nhưng dựa vào manh mối mà ông tổ nói năm đó, thì hẹn ước Thánh Thủy này có quan hệ rất lớn với Hội Thái Dương.”
Mạc Trường Không nói.
 
Chương 1398: Mơ thấy ác mộng


“Ừm ừm, không sai, năm đó trước khi ba ông mất, ông ấy đã gọi ông tới mật thất của ông ấy để trò chuyện.
Vì hẹn ước Thánh Thủy ba mươi năm mới tổ chức một lần, nên chỉ có người tiến vào cảnh giới Tông sư mới có thể nhận được Thánh Thủy Lệnh. Năm đó ba ông nghi ngờ Thánh Thủy có thể làm con người trường sinh bất tử, là do Hội Thái Dương cung cấp. Cũng chính vì muốn phá giải bí mật của Hội Thái Dương, mà sau khi ba ông đi về đã phát điên, luôn nói nhăn nói cuội, chưa tới một tháng đã qua đời, chỉ mang về bức tranh núi Vô Danh Sơn!”
Mạc Thương Long phiền muộn nói.
“Nếu nói vậy thì ông chú ba à, hay là ông đừng đi nữa, nhà họ Mạc không thể rời xa ông được! Cháu chỉ nói là ngộ nhỡ ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì nhà họ Mạc xong đời rồi.”
Mạc Trường Không lo lắng nói.
“Ha ha, sống chết có số, ông cố gắng nhiều năm như vậy, chính là vì hẹn ước Thánh Thủy này, sao có thể từ bỏ giữa chừng được?”
“Được rồi, cháu yên tâm đi, hơn nữa trước khi ông đi, ông sẽ quét sạch chướng ngại vật của nhà họ Mạc chúng ta. Mặt trời vẫn chưa mọc mà cả người cháu đã uể oải rồi, mau về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
Mạc Thương Long cười nói.
“Cảm ơn ông chú bai”
Cùng lúc đó.
Nhà họ Trần.
Hôm qua, ông nội đã gọi người trong gia tộc nhà họ Trần vào mật thất, để mọi người tìm hiểu Thái Dương Đồ, báu vật gia truyền của nhà họ Trần.
'Trần Khiêm cũng tham gia.
Nhưng chỉ tìm hiểu được một ít cách thức phát lực của lực Long Tượng mà thôi.
Còn những người khác thì không có thu hoạch gì.
Bây giờ Trần Khiêm đang ngồi thiền trên tấm thảm trong phòng, luyện tập cách hít thở.
Còn Thẩm Lam thì sớm nằm nghỉ trên giường rồi. Vì cô ấy thật sự quá mệt rồi.
Hết cách rồi, ngay cả ông nội cũng xem chị Lam là cháu dâu.
Cả ba mẹ và chị cũng đều có ý này.
Nên Trần Khiêm đành phải ở cùng phòng nhưng không cùng giường với chị Lam.
“Hả?”
Mà lúc này, hình như Thẩm Lam đang mơ thấy ác mộng.
Đầu cô ấy đầy mồ hôi, còn không ngừng lắc đầu. “Chị mơ thấy ác mộng à?”
Trần Khiêm cười khổ, định đắp chăn cho Thẩm Lam.
“Cô là ai?”
Mà lúc này, Thẩm Lam bỗng lo lắng hỏi.
Hai mắt cô vẫn nhắm chặt, rõ ràng rất sợ hãi, giống như... mơ thấy điều gì đó...
 
Chương 1399: Giống một người


Đây là một ngọn núi lớn trong khu rừng rậm rạp.
Ngọn núi lớn này bị khí độc bao phủ, trông vô cùng. âm u, làm cô ấy hơi sợ.
Thẩm Lam đi một mình trong ngọn núi lớn, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
Bởi vì trong này gần như không có ai.
Nhưng cô ấy vừa xuyên qua khỏi khu rừng, trước mắt đã rộng mở sáng sủa.
Trước mắt là một khe suối, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất rõ ràng.
Mà bền cạnh khe suối có một cô gái mặc đồ trắng đang đứng.
'Trong hoàn cảnh cô độc thế này, lại nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc đồ trắng, bất kỳ ai cũng cảm thấy sợ hãi.
“Gô... cô là ai?”
Thẩm Lam thấy cô gái đó đưa lưng về phía mình thì khẽ hỏi.
“Cứu tôi với, chỉ có chị mới có thể dẫn anh ấy tới đây cứu tôi!”
Giọng nói của cô gái đó vang lên, mang theo vẻ khóc lóc thê lương.
“Ai có thể cứu cô thế?”
“Cứu tôi với, chỉ có chị mới có thể dẫn anh ấy tới đây cứu tôi!”
Cô gái đó lại khóc lóc.
Sau đó, Thẩm Lam thấy cô gái đó đang từ từ xoay người lại.
Thẩm Lam mở to mắt ra nhìn.
Nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, hai mắt còn chảy ra máu.
“Áp” Thẩm Lam sợ đến mức hét toảng lên. “Chị sao thế chị Lam?”
Bên tai bỗng vang lên tiếng quan tâm của Trần Khiêm.
Lúc này mới làm Thẩm Lam dần yên ổn lại.
Thẩm Lam nhào vào lòng Trần Khiêm, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
“Chị mơ thấy ác mộng à?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ừm, một ác mộng rất đáng sợ, tôi mơ thấy mình chạy vào một khu rừng rậm rạp âm u, không hề có bóng. người, nhưng cuối cùng lại chạm mặt với một cô gái mặt đầy máu, cô ta còn nói tôi dẫn người tới cứu cô ta.”
Thẩm Lam vội nói ra những gì mình mơ thấy.
“Có thể gần đây xảy ra quá nhiêu chuyện, có lẽ đã làm chị Lam mật rồi. Trời còn một lúc nữa mới sáng, chị nằm nghỉ thêm một lát đi, tôi sẽ ở bên chị, không sao.
đâu. Trần Khiêm lắc đầu nói.
“Tôi không ngủ được, từ khi nhìn thấy bức tranh Vô Danh đó, trong lòng tôi luôn bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Còn nữa Tiểu Khiêm, giờ tôi càng nghĩ càng thấy bóng lưng cô gái đó rất giống một người.”
“Giống một người?”
“Đúng vậy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã nhìn thấy một cô gái bằng tượng đá trong bức Vô Danh Đồ đó, cô ta bị người khác chặt đứt ngang, rồi nằm trên mặt đất, mà tượng đá đó thật sự rất giống cô gái mặc đồ trắng này, thật sự rất giống đó!”
Thẩm Lam sợ đến mức mặt đỏ bừng lên. “Không sao đâu, chuyện này rất bình thường mà, có lẽ chị bị bức tranh Vô Danh đó dọa sợ thôi, chị nằm nghỉ thêm một lát đi!”
Dưới lời khuyên của Trần Khiêm, cuối cùng Thẩm Lam cũng nằm xuống giường.
Trần Khiêm cũng không để tâm đến chuyện này.
Đợi đến khi trời sáng, hai người cũng tự thu dọn rồi thức dậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top