Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1280: Không phải em đang mơ chứ


“Chị Lam, tôi biết tình yêu mà chị dành cho tôi, Trần Khiêm tôi cũng xin thề vĩnh viễn sẽ không để chị chịu bất cứ tổn thương nào!”
Trần Khiêm thầm nói.
Sờ vào khuôn mặt mệt mỏi và trán của chị Lam.
Bồng nhiên lúc này cửa phòng mở ra.
Một cô gái đi thẳng vào trong.
A
Lúc cô gái nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam thì không khỏi giật mình sau đó hét lên.
Rồi lại thấy bóng dáng đó bất chợt đến trước mặt mình.
Che miệng mình lại.
“Tiểu Bối, đừng sợ, là anh!”
Trần Khiêm đi đến, nói nhỏ vào bên cạnh tai Tiểu Bối.
Tiểu Bối nghe thấy giọng nói này thì ngay lập tức trợn lớn mắt.
“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Trần Khiêm kéo tay Tiểu Bối, dứt khoát đến phòng của Tiểu Bối.
“Anh!”
Tiểu Bối khóc rồi hét lên. Bàng hoàng, kích động, phấn khích đều không đủ để biểu đạt cảm xúc lúc này của Tiểu Bối.
Cô ấy nhào thẳng vào lòng Trần Khiêm.
“Anh! Thật sự là anh à? Không phải em đang mơ chứ?”
Tiểu Bối khóc nói.
Ôm chặt Trần Khiêm, chỉ sợ đây là một giấc mơ.
“Không phải mơ, anh ở đây rồi, anh không sao!”
Trần Khiêm cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.
“Anh, anh cường tráng rồi này, hình như còn đen hơn nữa. Anh, nửa năm nay anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mơ vậy, em thật sự gặp được anh rồi!”
Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này anh sẽ nói với em. Tóm lại, em chỉ cần nhớ anh không sao là được rồi". Ngôn Tình Hay
Trần Khiêm cười, hốc mắt cũng đỏ.
“Phải rồi, ba mẹ anh bây giờ thế nào?”
Trần Khiêm hỏi.
“Cô thì khóc cả ngày, còn chú thì già đi nhiêu lắm, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh”
“Chị anh thì sao?” Trần Khiêm lại hỏi.
“Bây giờ tính tình của chị cũng trở nên gắt gỏng, trước đây chị rất tốt với thuộc hạ, còn giờ thì động tí là đánh thuộc hạ. Giống như chị ấy nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, ngày nào cũng bảo thuộc hạ đi tìm anh!”
Tiểu Bối nói. Trần Khiêm chảy nước mắt.
 
Chương 1281: Có người đến


“Nhưng mà anh, giờ anh quay về thật sự là quá tốt rồi. Em nghĩ, nếu nói tin này với cô, chú, chị họ, với cả chị Lam nữa thì bọn họ nhất định sẽ rất vuil”
“Đặc biệt là chị Lam, cả ngày chị ấy cứ nhớ anh thôi. Bây giờ chuyện trong nhà gần như đều dồn trên vai chị Lam cả. Em biết là chị ấy rất mệt, nhưng chị ấy nói phải sắp xếp chuyện nhà cửa thật tốt rồi đợi anh về, chị ấy nhất định sẽ rất vui, để em gọi chị ấy qua! Đúng rồi, còn phải gọi điện cho chú nữa!”
Tiểu Bối phấn khích không biết làm gì mới tốt.
“Đợi đã Tiểu Bối, thật ra hôm nay anh cũng không nhịn được nên mới gặp em. Tiểu Bối, em phải hứa với anh một chuyện, chuyện tối nay đừng kể với ai, bất cứ ai cũng không được kể, nhé?”
Trần Khiêm lau nước mắt nói.
“Hả? Tại sao vậy anh?”
Tiểu Bối không hiểu, hỏi.
“Bởi vì anh giết con trai thứ ba của Mạc Trường Không, tiêu diệt thế lực của ông ta ở Tây Nam. Bây giờ là thời khắc quan trọng của Mạc Trường Không, một khi tin tức của anh lộ ra ngoài, nhà họ Trần sẽ chịu thiệt hại nặng nề, anh cũng không sống được, em hiểu không?”
Trần Khiêm nói.
“Cái gì? Mạc... Mạc Kiếm là do anh giết sao?”
Tiểu Bối che miệng, đứng lên vì sốc.
“Nhưng em nghe nói, Mạc Kiếm bị một vị cao thủ thần bí nào đó đưa đi, đến hiện tại vẫn đang mất tích mài Người nhà họ Mạc tìm hắn ta đến sắp phát điên rồi, đến bây giờ vẫn không có một chút manh mối nào!”
Tiểu Bối ngạc nhiên.
“Ừ, Mạc Kiếm chết không sót lại một chút dấu vết nào, ngay cả một cọng lông cũng không. Nhà họ Mạc muốn tìm hắn ta, e là còn quá sớm rồi Trần Khiêm cười khổ.
“Vậy anh giết hắn thế nào?
Ngay cả cao thủ hàng đầu trong gia tộc cũng không giỏi bằng thuộc hạ của Mạc Kiếm chứ đừng nói là Mạc Kiếm!”
“Đối với anh, tên Mạc Kiếm đó chẳng là cái thá gì cả. Tóm lại Tiểu Bối, hứa với anh, đừng nói gì về việc em gặp. anh. Với lại, buổi lễ đấu giá lần này vô cùng nguy hiểm, hai người phải hết sức cẩn thận. Có hoạt động gì thì em phải báo với anh đầu tiên, anh sẽ âm thầm bảo vệ và giúp đỡ hai người!”
Trần Khiêm ôm vai Tiểu Bối rồi nói.
Tiểu Bối nặng nề gật đầu: “Em hiểu rồi, em không nói với ai hết. Dù sao thì anh không xảy ra chuyện gì là em đã rất vui rồi!”
“Đứa trẻ ngốc. Phải rồi, tại anh là chủ tịch của Tập đoàn Thiên Long. Tiểu Bối, buổi đấu giá lần này, em phải giúp anh lấy được nhân sâm vua! Dù sao thì thứ này em mang về nhà họ Trần cũng không có tác dụng gì!”
Trần Khiêm nói.
“Không thành vấn đề! Nhưng mà anh, em có thể giữ bí mật chuyện của anh, nhưng em có thể nói cho chị Lam không, ngày nào em cũng ở bên chị Lam, thấy chị ấy mỗi ngày đều buồn bã nhớ đến anh, em không chịu nổi!"
“Đến thời điểm thích hợp anh sẽ xuất hiện, em đừng nói chuyện này!”
Trân Khiêm dặn dò lại lần nữa.
“Em biết rồi..."
“Suyt!"
Đột nhiên lúc này, Trần Khiêm ra hiệu cho Tiểu Bối.
“Có người đến, đừng lên tiếng!”
'Trần Khiêm cau mày, nhẹ giọng nói.
Tiểu Bối sợ hãi, lập tức không dám nói chuyện.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bối, bóng Trần Khiêm lóe lên, sau đó rời khỏi phòng.
Lúc này, bên ngoài biệt thự có một người mặc đồ đen đeo mặt nạ từ từ đến gần.
Trần Khiêm nhìn cành cây dưới chân mình, sau đó cố ý giãm lên.
Sột soạt! “Hửm?”
Người mặc đồ đen đó lập tức cảnh giác, sau đó nhanh chóng sải bước dài rút lui.
“Kỹ năng tốt như vậy! Xem ra lần này đến đây đều không phải là hạng người tâm thường!”
Trần Khiêm lấy khẩu trang ra đeo, vội vàng đuổi theo...
 
Chương 1282: Đã sơ sẩy rồi


Dưới ánh trăng, người mặc áo đen tăng tốc bỏ chạy.
Tốc độ cực kì nhanh, hai chân đạp lên cỏ lá xung quanh vang lên tiếng sột soạt.
Cả người như bay vút lên trời. Trần Khiêm đuổi theo sát sao.
Mặc dù người mặc áo đen này võ nghệ cao cường, nhưng rõ ràng vẫn còn kém Trần Khiêm một khoảng.
“Còn chạy?” 'Trần Khiêm dừng chân, lạnh lùng cười.
Trần Khiêm điểm chân một cái, một cành cây bay. lên, anh chụp được rồi vung tay ra.
Vút!
Cành cây như một mũi tên được lên dây cung, phóng vụt đi với âm thanh như xé toạc bầu trời.
Phụt!
Cành cây bắn trúng người mặc áo đen, hắn ta quăn quại vài vòng, sau đó lăn xuống sườn núi.
Nhưng điều khiến Trần Khiêm ngạc nhiên đó là lúc anh đi qua thì lại không thấy người mặc áo đen mà mình đánh bị thương đâu nữa.
Hơn nữa xung quanh cũng không có chút dấu vết nào.
“Lạ thật, chẳng lẽ con người có thể bốc hơi được hay sao?”
Trần Khiêm cau chặt mày. Đã sơ sẩy rồi!
Anh tìm kiếm xung quanh một lúc, cho đến khi không phát hiện được gì rồi sau đó mới lặng lẽ rời đi.
“Cót két!” Cửa phòng khách sạn mở ra.
Một bóng dáng loạng choạng bước vào, ngã trong nhà vệ sinh.
Máu tươi chảy ròng trên cánh tay.
Nhẹ nhàng cởi bỏ mũ, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Lúc này, trên nền mái tóc đen nhánh thì thấy khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
“Giỏi quái”
Cô gái thở hổn hển, trong lòng thầm nói.
Sau đó lấy gạc ra, tự mình băng bó.
Chẳng mấy chốc ba ngày trôi qua.
Chớp mắt đã đến ngày tổ chức buổi đấu giá. Mặc dù ba ngày nay trông thì có vẻ yên bình. Nhưng lại là mạch sóng ngầm.
Rất nhiều thế lực lần lượt tham gia vào cuộc chiến âm thầm đọ sức.
Vừa bao vây, truy đuổi, đánh chặn, âm thầm bắt cóc.
Tóm lại, cứ cảm thấy ai là đối thủ cạnh tranh của mình thì nhất định sẽ ra tay.
Có thể nói là các thế lực tập đoàn lớn đấu đá đến đỏ cả mắt.
Vì được tiếp đãi đặc biệt nên đương nhiên nhóm của Thẩm Lam sẽ bị rất nhiều người nhòm ngó. Nhưng có Trần Khiêm âm thầm bảo vệ, mấy lần có người muốn bắt cóc đều bị Trần Khiêm diệt gọn.
Nhưng đến hôm nay.
Dường như mọi thứ đều chưa từng xảy ra, các thế lực lớn mặt mày rạng rỡ dẫn thuộc hạ của mình đến tham dự lễ đấu giá.
 
Chương 1283: Hối hận


Trong đó, ngoài thế lực thần bí của Thẩm Lam thì còn có gia tộc Takena và Công ty Lôi Long đến từ Bắc M là được chú ý nhất.
Buổi lễ được bố trí ở sân trước ngoài trời ở sơn trang.
Một sân khấu lớn được dựng lên, dưới sân khấu là các hàng ghế.
Mặc dù nhà họ Úc đứng ra tổ chức, nhưng lại không có tư cách để ngồi trên bục cao. Các thành viên trong gia tộc nhà họ Úc lần lượt ngồi ở mấy hàng ghế bên dưới.
Mười tám thế lực ngồi ở hàng phía trước.
Các thế lực còn lại ngồi ở phía sau.
Xung quanh lại có càng nhiều người đứng xem, chen chúc nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Tô Hồng mặc lễ phục, đứng trên bục phát biểu về buổi đấu giá.
“Mắt Kính, Ngưng Ngưng, các cậu mau đến đây, tớ giữ chỗ cho các cậu này!”
Lúc này, Úc Kim Hương gọi các bạn cùng lớp. Mấy người nhóm Mắt Kinh với Ngưng Ngưng đi qua. Còn chào hỏi thầy Trần Khiêm.
Trần Khiêm là người nhà họ Úc nên tất nhiên cũng có mặt, chỉ là ngồi ở một vị trí trong góc.
Bạn bè của Úc Kim Phi cũng đều đã đến rồi.
“Kim Phi, cậu sẽ không sống với thứ này cả đời đấy chứ.
Mấy cô gái ngồi ở bên cạnh Úc Kim Phi, nhìn Trần Khiêm ở trong góc rồi nói.
“Đúng đấy Kim Phi, cậu với tên kia chia tay được thì chia tay đi, không cần phải để mình chịu uất ức như vậy. chứ. Cậu xem mấy nhân vật tai to mặt lớn hôm nay đến đây đi, tớ thấy có vài cậu chủ trẻ tuổi đẹp trai có hứng thú với cậu đấy!”
“Sao cậu không nhân cơ hội này mà đá anh ta đi, rồi †ìm hạnh phúc thực sự của mình?”
Mấy cô gái khuyên nhủ.
Lúc này, Úc Kim Phi nghe thế, nếu như là trước đây, trong lòng Úc Kim Phi sẽ không có một chút dao động nào đâu, dù sao thì cô ta với Trần Khiêm cũng chỉ là kết hôn giả mà thôi.
Nhưng bây giờ, đặc biệt là hôm nay thấy rất nhiều cậu ấm từ khắp nơi đến đây.
Ngay cả bạn trai cũ của mình cũ không thể nào so được với khí chất của bọn họ.
Mối quan hệ của con người sẽ quyết định tầm nhìn của họ.
Trước đây Úc Kim Phi cảm thấy mối quan hệ của mình đã đủ nhiều rồi. Nhưng hôm nay, cô ta vẫn là kẻ ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Lúc này, hai tay cô ta nắm chặt váy mình.
Cô ta hối hận rồi, hối hận vì sự tùy hứng của mình, hối hận vì đã ở bên Trần Khiêm, cho dù chỉ là giả thì cô ta cũng hối hận.
“Tớ thấy cậu Lý kia cũng không tệ đâu, cậu xem lời lẽ với cử chỉ của anh ta đi. Hơn nữa anh ta nhìn lén cậu nhiều lần lắm rồi, xem ra là thực sự thích cậu đấy. Ha ha ha, Kim Phi, cậu phải nắm bắt cơ hội chứ, nhân cơ hội này ly hôn với Trần Khiêm đi, tìm hạnh phúc của mình!”
Mấy cô bạn thân đều khuyên.
“Ôi Kim Phi, nếu cậu ngại nói với anh ta thì để mình nói cho. Ngày mai hai người ly hôn luôn!”
Một người bạn thân nói.
Lúc này, Úc Kim Phi cũng không nói gì. Xem như là ngầm đồng ý rồi.
“Được, tớ đi nói!”
Mấy cô bạn thân thấy thế cũng rất vui.
Thế là đến góc Trần Khiêm ngồi: “Này, họ Trần kia, nói với anh một chuyện?”
Cô bạn thân đó nói. “Chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1284: Chuyện thú vị


“Anh cảm thấy anh có xứng với Kim Phi không? Hừ, cũng không xem lại cái nết của mình đi, có chỗ nào so được với cậu Lý đâu. Nói cho anh biết, Kim Phi đã hối hận rồi, là kiểu vô cùng hối hận đấy. Cậu ấy bảo tôi nói với anh, ngày mai hai người sẽ ly hôn! Thế nào? Chắc không phải là muốn làm phiền Kim Phi đấy chứ?”
Cô bạn thân đó nói thẳng không chút kiêng dè. “Ly hôn?”
Trân Khiêm cau mày, sau đó cười nói: “Được, tôi đồng ý!”
Trần Khiêm kết hôn với Úc Kim Phi là vì chú ý tới nhân sâm vua, nếu hôm nay có thể thuận lợi lấy được nhân sâm vua thì cuộc hôn nhân này cũng còn gì quan trọng nữa đâu.
“Lại còn thẳng thắn vậy sao? Ha ha, xem như anh biết tự lượng sức mình, tốt lắm!”
Cô bạn thân khinh bỉ cười, sau đó đến bên cạnh Úc Kim Phi, nói gì đó với cô ta.
Úc Kim Phi chỉ nhẹ nhàng sửa sang lại tóc.
Ánh mắt không khỏi nhìn về bóng lưng của cậu Lý ngồi ở hàng trước.
Cô ta cũng có hiểu biết về cậu Lý này.
Là con trai của một thương nhân giàu có đến từ Miến Điện bên cạnh.
Vô cùng nổi tiếng.
Hơn nữa còn thiết lập quan hệ liên minh hợp tác với Tập đoàn Thiên Long ở Thiên Thành.
Nếu như hai người thật sự có thể nên duyên với nhau thì có thể nói đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với mình, và cả tương lai của nhà họ Úc ở Thiên Thành.
“Hừ, sao bọn họ lại đến rồi? Thấy là buôn nôn mài!”
Lúc này, không biết Úc Kim Hương ở bên cạnh tại sao lại tức giận.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn.
Hóa ra là một thanh niên đang dẫn vài cô gái đến hiện trường buổi lễ.
Người thanh niên này chẳng phải ai xa lạ, chính là Dư Giang ở trấn Tháp Câu với Thẩm Mộng và hai nữ giáo viên ở tổ sinh học.
Chính vì bọn họ cho nên Úc Kim Hương mới tức giận.
“Nhỏ tiếng chút Kim Hương, hình như thầy Dư Giang đến cùng với ba thầy ấy đấy. Có thể ba thầy ấy là người của Tập đoàn Thiên Long, cẩn thận kẻo bọn họ nghe thấy!"
Lý Ngưng Ngưng nói.
Lần này Úc Kim Hương nén giận không nói gì.
“Hình như cô Thẩm Mộng với thầy Dư Giang đã ở bên nhau rồi nhỉ?”
Có cô gái nói.
“Đúng rồi, có người thấy bọn họ tay nắm tay đi trong khuôn viên trường. Hơn nữa tớ còn nghe nói một chuyện rất thú vị, ha ha! Là về thầy Trần Khiêm của chúng ta với cô Thẩm Mộng!”
Đột nhiên Lý Ngưng thấp giọng nói.
“Hả? Chuyện thú vị gì?”
Bỗng chốc mấy người nhóm Úc Kim Hương thích thú hỏi.
 
Chương 1285: Kẻ thắng làm vua


“Là trước đây, lúc thầy Dư Giang với thầy Trần Khiêm vừa tới, hình như cô Thẩm Mộng có hứng thú với thầy 'Trần Khiêm nhưng cuối cùng không có kết quả. Sau khi biết được bối cảnh của thầy Dư Giang thì cô Thẩm Mộng đã chuyển sang nhiệt tình với thầy Dư Giang! Đến bây giờ đã xem thầy Trần Khiêm như người xa lạ rồi!"
Lý Ngưng Ngưng nói. “Hừ, đồ lẳng lơ, có gì hay chứ!” Úc Kim Hương bất mãn nói.
Cùng lúc đó, Thẩm Mộng với Dư Giang khoác tay nhau đi qua.
Tất nhiên Dư Giang cũng không chào hỏi gì với Úc Kim Hương rồi, hôm nay bọn họ đến đây với tư cách là khách quý mà.
Thẩm Mộng thì thoáng nhìn Trần Khiêm đang ngồi †rong góc.
Lúc trước nghe chuyện Trần Khiêm kết hôn với cô Cả nhà họ Úc.
Thực sự đã khiến Thẩm Mộng căng thẳng.
Nhưng sau đó nghe nói cách đối đãi với địa vị của Trần Khiêm, Thẩm Mộng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Chỉ nhìn Trần Khiêm ở trong góc một cái, sau đó 'Thẩm Mộng thu ánh mắt lại.
Vào một dịp như hôm nay, cô ta tội gì phải đi chào hỏi với một con chó canh cửa của nhà họ Úc chứ.
Sau khi tất cả đều đã ngồi vào vị trí. Buổi lễ cũng tiến hành rất đâu vào đấy.
Với sự xuất hiện của nhân sâm vua, bâu không khí của cả hiện trường như lên đến đỉnh điểm.
Nhìn nhân sâm vua trong tủ kính. Mắt của tất cả mọi người như phát sáng.
Ngay cả Trần Khiêm cũng không kiềm được mà nhìn nhân sâm vua này thêm vài lần.
“Quả nhiên có công hiệu rửa tủy thay xương, linh khí của nhân sâm vua tỏa ra hơi nóng!”
Trần Khiêm thầm thở dài.
Đồng thời trong lòng cũng ngứa ngáy khó kiềm được.
Giống với phần lớn những người đang có mặt ở đây, lúc này chỉ ước có thể lên cướp nó đi.
“Nhân sâm vua, báu vật vô giá, nhưng cho dù có đắt hơn nữa thì hôm nay tôi - Mã Hồng của Thái Đô cũng phải có được, ai dám cướp với tôi chính là không nể mặt tôi!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên với sắc mặt hơi đen đứng lên lớn tiếng nói.
“Trùng hợp thật, hôm nay tôi cũng phải có được. nhân sâm vua này!”
Lại có một thế lực khác gào lên nói.
“Anh dám giành với tôi? Có tin là tôi sẽ khiến anh sống mà không thể ra khỏi Thiên Thành không?”
“Tôi thực sự không tin!”
Thấy người của hai bên như sắp ra tay.
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi nước M nhàn nhạt bước lên bục cao: “Hai vị, cớ gì mà phải nóng lòng thế chứ. Nói thật, hôm nay, những người ngồi ở vị trí phía trước đều không thiếu chút tiền này. Nhưng đã không thiếu chút tiền này vậy cho dù chúng ta có ra giá thế nào. đi nữa thì cũng vô ích thôi, hai vị có cãi nhau cũng chẳng tác dụng gì!”
Anh ta dùng tiếng Anh để nói.
Bên cạnh có phiên dịch của anh ta.
“Hừ, tên mắt xanh, cậu là cái thá gì chứ. Cậu nói xem nên làm thế nào?”
Ông lớn của Thái Đô - Mã Hồng nói.
“Nếu để tôi nói, thì tôi muốn nói là các thế lực lớn chúng ta cứ sòng phẳng đấu với nhau một lần đi. Tiền đã không thể là tiêu chuẩn nữa rồi, vậy thì cứ tranh đấu đi, kẻ thắng làm vua”
Người đàn ông trẻ tuổi cười nói.
 
Chương 1286: Chị đừng lo lắng


“Tranh đấu? Tên nhóc cậu mà xứng à. Nếu đấu thì ai dám đấu với Mã Hồng tôi, thăng nước M cút đi!”
Mã Hồng lạnh lùng nói. “Ông nói cái gì?”
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi khựng lại, đôi mắt như mắt đại bàng khóa chặt vào Mã Hồng.
Đôi mắt màu xanh lam trở nên sáng rực.
Bỗng nhiên sắc mặt Mã Hồng tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Ánh mắt càng trở nên đờ đẫn. Phịch một tiếng.
'Trực tiếp quỳ xuống.
“Ông chủ!”
Thuộc hạ ở phía sau đều sững sờ.
Nhưng biểu cảm của Mã Hồng vẫn không thay đổi, giống như bị trúng tà.
“Vvùt
Cảnh này đã ngay lập tức khiến cho cả hiện trường vô cùng xôn xao.
“Cái gì? Mã Hồng của Thái Đô nổi tiếng hung hãn mà lại cứ thế quỳ xuống khi bị người này nhìn sao?”
“Không đúng không đúng, mọi người có phát hiện ra sự kì lạ của thằng nước M này không. Mọi người xem, vừa rồi ánh mắt của hắn ta giống như có thể hút hồn người khác vậy!”
“Chẳng lẽ người này có phép thuật à, thế này cũng quỷ dị quá rồi đấy?”
Mọi người xôi nổi bàn tán.
“Các vị cảm thấy lời đề nghị này của tôi thế nào? 'Thứ đẹp đẽ nhất thế giới này mãi mãi thuộc về kẻ mạnh đúng chứ?”
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn.
Rất nhiều ông lớn đều sợ hãi không dám nói lời nào.
“Quả nhiên cậu Lôi - Lôi Mục Long của công ty Lôi Long không tầm thường mà. Chẳng trách công ty Lôi Long xưng bá nhiều thế lực ngầm như vậy! Thật là kỳ dị mà!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Có người thấp giọng nói.
“Được, tôi đồng ý, chiến thắng luôn thuộc về kẻ mạnh!”
Cuối cùng, mọi người đều đồng ý.
Với quyết định này, bất cứ ai muốn có được nhân sâm vua thì đều phải cử người ra đấu, ai thua thì tự động rút lui.
“Sao có thể như vậy!”
Thẩm Lam cũng ngồi ở phía trước, lúc này không khỏi căng thẳng nói.
Chuyến đi lần này, Thẩm Lam không đưa theo cao. thủ nào của gia tộc đi cả.
Nghe nói phải đấu, cô ấy lấy gì để đấu chứ.
Những người này cũng không phải hạng tầm thường.
“Chị dâu, chị đừng lo lắng. Chúng ta cứ bỏ tiền ra, lát nữa sẽ có người tận sức, chúng ta giúp Tập đoàn Thiên Long lấy nhân sâm vua là được!”
Tiểu Bối mỉm cười nói.
 
Chương 1287: Lại một người nữa


“Tập đoàn Thiên Long? Tiểu Bối, hôm nay đến đây em cứ nói với chị về Tập đoàn Thiên Long, em đã tiếp xúc với người của họ rồi à, sao em cứ muốn giúp bọn họ. thế?”
Thẩm Lam cảm thấy kì lạ, hỏi.
“Ôi chao, chị đừng hỏi nữa. Chị dâu, tóm lại là chị cứ giúp đi, hơn nữa sẽ không phí công đâu. Tin em đi, thật đấy!"
Tiểu Bối nắm chặt tay Thẩm Lam, hơi phấn khích.
“Con bé này, có phải là có chuyện gì giấu chị không?”
Thẩm Lam cảm thấy hôm nay Tiểu Bối rất kì lạ.
“Hi hi, hiện tại em không thể nói với chị được. Tóm lại là chuyện vô cùng tốt!”
Tiểu Bối nói.
Thẩm Lam lắc đầu bất lực, cũng không biết Tiểu Bối đang nói cái gì nữa.
Trong lúc nói chuyện, cuộc tranh đấu trên sân khấu đã bắt đầu rồi.
Cậu Lôi của công ty Lôi Long dứt khoát xung phong là người đầu tiên đứng trên sân khấu.
Chỉ một hành động này thôi đã khiến không ít người lên sân khấu tranh đấu lập tức không còn sức lực.
Quả thực cậu Lôi cũng là một cao thủ, không ai có thể đấu với hẳn được ba hiệp cả.
Khiến cho rất nhiều thế lực rút lui, từ bỏ việc đấu giá nhân sâm vua.
“Nhân sâm vua này chắc chăn sẽ thuộc về công ty Lôi Long rồi nhỉ?”
Nhóm Úc Kim Hương thảo luận.
Bởi vì phần lớn các thế lực đã bị đánh bại rồi, còn phần nhỏ thì bỏ cuộc.
“At"
Lúc này, trên sân khấu, cậu Lôi đá một cú, ngay lập tức đá người đàn ông cao lớn thô kệch bay ra khỏi bục cao, nằm trên đất, sủi bọt mép, đã không còn ý thức nữa rồi.
“Ôi chao, lại một người nữa! Sau khi Tập đoàn Văn Sâm mất đi Văn Sâm thì quả nhiên hết hi vọng rồi! Đây đã là thế lực cuối cùng rồi nhỉ?”
Có người nói.
“Khi mốc, Tập đoàn Thiên Long với gia tộc Takena còn chưa cử người ra mài”
“Chị Miko, chúng ta...?”
Lúc này, một người thanh niên biểu cảm lạnh lùng ở bên cạnh Takena Miko đề xuất.
Với dáng vẻ hiền lành yên tĩnh, Takena Miko liếc nhìn Tập đoàn Thiên Long ở bên cạnh.
Thấy bọn họ không có ý hành động.
Lúc này mới gật đầu.
“Nhất Đao, sau khi lên sân khấu, cố gắng khống chế một chút, chúng ta không cần phải liều mạng đâu, chỉ cần đánh lui công ty Lôi Long là được rồi!”
'Takena Miko cười nói.
Sau đó lại liếc nhìn Tập đoàn Thiên Long.
'Takena Miko vẫn luôn đợi Tập đoàn Thiên Long ra tay. Muốn xem xem thế lực chỉ trong một thời gian ngắn đã nổi lên thành thế lực mạnh nhất ở địa bàn Thiên Thành này rốt cuộc có thực lực gì, nhưng bọn họ đã từ bỏ rồi sao?
Điều này không khỏi khiến Takena Miko hơi thất vọng.
“Vâng!” 'Takena Ichito gật đầu.
Sau đó đứng lên.
 
Chương 1288: Không cam lòng


"Hóa ra là cao thủ của gia tộc Takena à, được lắm, trận đấu này tôi vẫn luôn chờ các người đấy!"
Cậu Lôi đứng ở trên đài, cười nhạt nói.
'Takena Ichito đã bước lên đài cao, gập người vái chào cậu Lôi.
Một trận đại chiến, hết sức căng thẳng.
Người đứng dưới đài lúc này đều im bặt tiếng nhốn nháo, tất cả đều lẳng lặng ngước nhìn tình hình phía trên sàn đấu.
"Tuy rằng tuyển thủ nước Oa này thực lực mạnh mẽ nhưng tôi cảm thấy hắn không không được coi là đối thủ
của cậu Lôi đâu, bởi vì cậu Lôi này thật sự rất đáng sợ."
"Đúng vậy, nhưng anh ta hoàn toàn có thể đấu qua ba hiệp với cậu Lôi, nhìn khí thế cũng mạnh lắm."
Mọi người dưới đài bàn tán ầm ï.
"Ra tay đi, để tôi xem thử thực lực của gia tộc. 'Takena mấy người rốt cuộc có phải là chỉ có cái danh hão huyền hay không?”
Cậu Lôi khoanh tay cười khẩy nói.
"Đắc tội rồi!"
'Takena Ichi to nói xong, lập tức dùng tốc độ cực nhanh chuyển động.
Chỉ để lại nơi hắn ta vừa đứng một chiếc bóng.
Cậu Lôi thầm giật mình.
Hắn sớm đã nghe đồn gia tộc Takena là gia tộc được truyền thừa nhẫn thuật.
Thế nhưng, cậu Lôi tự nhận thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ siêu phàm.
Không ngờ còn có kẻ mạnh hơn cả mình.
Takena Ichito đứng trước mặt hắn chính là một kẻ cực mạnh.
Cậu Lôi đối mặt đòn tấn công của đối thủ, mười mấy hiệp qua đi, hắn đã tỏ vẻ chỉ còn sức chống cự một cách mệt mỏi.
Hắn muốn sử dụng đòn bí mật của mình để chống lại, nhưng tên Takena này hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.
Bịch!
Qua ba mươi mấy hiệp, trước ngực Takena Ichito. bỗng xuất hiện một quả cầu trắng lóe sáng, theo sát đó, cậu Lôi đột nhiên trở nên hoảng hốt, ngay sau đó cậu
Lôi đã bị đá lăn ra khỏi sàn đấu bằng một cú đá móc.
"Sao cơ?"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà đứng bật dậy.
"Cậu Lôi!" Người phe Lôi Long vội vàng vây lại quanh hắn.
'Trong mắt mang theo nét dè chừng nhìn về phía 'Takena Ichito.
Vậy mà cậu Lôi lại thất bại! "Cậu chủ Lôi, đã nhường rồi!" 'Takena Ichito khẽ gật đầu. "Buông tôi ra!"
Cậu Lôi giãy khỏi đám đàn em, hắn có chút không cam lòng.
 
Chương 1289: Tập đoàn Thiên Long của chúng tôi còn chưa ra sân mà


"Hay cho gia tộc Takena, quả nhiên thủ đoạn nhiều như mưa! Chúng ta còn nhiều thời gian! Lôi Long tôi chấp nhận bỏ quyền đấu giá gốc nhân sâm vua kia!"
Cậu Lôi phất phất tay xong liền ngồi xuống.
"Như... như vậy nhân sâm vua nãy sẽ thuộc về gia tộc Takena!"
Tô Hồng căng thẳng tiến lên phía trước. Bà ta cũng bị chuyện xảy ra trước mắt dọa sợ rồi.
Takena Miko cũng đứng dậy, chuẩn bị tiến lên đâi cao.
"Chờ một chút!" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Khiến tất cả mọi người đều đưa ánh mắt sang nhìn người đó.
"Bà Tô, hình như trận đấu còn chưa kết thúc mà, sao đã vội vàng trao đồ cho gia tộc Takena thế rồi? Tập đoàn Thiên Long của chúng tôi còn chưa ra sân mài!"
Người tiến lên không phải ai khác mà chính là Thẩm Vạn Sơn.
"À, đúng vậy, còn có Tập đoàn Thiên Long nữa!"
"Nghe nói ông chủ của Tập đoàn Thiên Long rất có năng lực, không biết liệu có phải người này hay không?"
"Không phải anh ta, có người nói ông chủ Thiên Long là một thanh niên trẻ tuổi."
"Tôi còn tưởng Tập đoàn Thiên Long đã bỏ quyền đấu rồi!"
Mọi người xôn xao bàn tán. "Các hạ, xin chỉ giáo!" 'Takena Ichito mặt lạnh tanh nói.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của anh, trân đấu này, ông chủ chúng tôi sẽ ứng chiến!"
Thẩm Vạn Sơn nói. "Sao? Thẩm Tang đến rồi?"
Đôi mắt xinh đẹp của Takena Miko đảo qua đảo lại, khẽ cười nói.
"Đương nhiên phải đến!"
Thẩm Vạn Sơn nói xong, liếc mắt nhìn về một góc hội trường.
“Tiểu Bối, rốt cuộc làm thế nào mà em biết đến Tập đoàn Thiên Long này thế?”
Thẩm Lam ở góc khác tò mò hỏi Tiểu Bối đang vô cùng vui vẻ.
Tiểu Bối nói: "Chị dâu, chút nữa chị ngồi xem là được rồi! Trước tiên đừng hỏi gì hết!"
"Thế nào? Ông lớn họ Trần kia đến rồi?" Mọi người quay ngang quay dọc tìm kiếm.
"Mộng Mộng, hôm nay em đoán đúng rồi, có cơ hội gặp ông chủ của Thiên Long chúng ta đó!"
Dư Giang cũng tràn đây mong đợi nói.
"Nghe anh nói thì hình như anh chưa từng gặp người đó?"
'Thẩm Mộng vuốt lại tóc, cất tiếng hỏi.
"Đương nhiên chưa từng gặp, cha anh cũng chỉ có một lần đứng từ rất xa liếc thấy anh ấy, chỉ có người đứng đầu của thị trấn Đáp Câu mới từng gặp được anh ấy"
Dư Giang cười nói.
Nãy giờ Trần Khiêm ở phía sau quan sát các thế lực lớn cũng đã có kha khá thu hoạch rồi.
Tuy rằng hơn nửa năm qua, Trần Khiêm cũng xem như đã giao chiến cùng rất nhiều cao thủ khác nhau.
Nhưng từ lần bị người khác đánh lén đêm hôm đó, 'Trần Khiêm đã có dự cảm e rằng những kẻ này không đơn giản.
Dưới tình huống không rõ quân địch ra sao, Trân Khiêm không tùy tiện ra mặt được.
Nhưng bây giờ anh đã nhìn rõ từng người ra chiêu như thế nào.
Trong lòng Trần Khiêm đã có kế sách vẹn toàn. Anh không cần tiếp tục giấu tài nữa! Trần Khiêm lập tức đứng bật dậy.
 
Chương 1290: Thân phận thật


"Hả?"
"Ôi đệch, thầy đứng dậy làm gì vậy?"
Úc Kim Hương thốt lên ngạc nhiên.
Úc Kim Phi liếc mắt nhìn Trần Khiêm, giọng nói chứa đầy sự chanh chua ghét bỏ: "Không có chuyện của anh ở đây đâu, nhanh ngồi xuống đi, cẩn thận để mẹ không vui thì sẽ đuổi đánh anh ra khỏi cửa đấy!"
"Đúng vậy đó, cái gì tốt đẹp cũng xán vào, thật là mất mặt!"
Bạn thân của Úc Kim Phi khinh bỉ mà nói. 'Trần Khiêm khởi động gân cốt của mình một hồi.
Anh không thèm đáp lại bọn họ mà đi thẳng lên sàn đấu.
"Anh ta... anh ta điên rồi sao?”
"Có phải bị dồn nén lâu quá, đầu óc hỏng luôn rồi không?"
Người bạn kia vẫn tiếp tục.
"Cậu chủ!"
Người của Tập đoàn Thiên Long và thị trấn Đáp Câu đồng loạt đứng lên, sau đó cúi gập người trước Trần Khiêm.
"Chuyện gì vậy?”
Chuyện vừa xảy ra khiến mọi người đều trợn tròn cả mắt.
Úc Kim Phi cũng giật mình há hốc miệng. Cậu chủ?
Sao bọn họ lại tỏ ra cung kính với Trần Khiêm như vậy?
Vậy chẳng phải tức là Trân Khiêm chính là ông chủ của Thiên Long, ông chủ Trần bí ẩn kia cũng chính là Trần Khiêm sao?
Đáng sợ, vô cùng đáng sợ.
'Thẩm Mộng và Dư Giang đứng gần đó nhìn thấy cha của Dư Giang đứng dậy cúi chào, cha của anh ta còn kéo lấy ống tay áo của Dư Giang ý bảo anh ta cũng nhanh đứng dậy đi.
Lúc ấy anh ta cũng chưa kịp hoàn hồn.
Mãi cho đến lúc Trần Khiêm đứng lên chỉnh trang lại bộ vest của mình, sau đó từ từ đi lướt qua trước mắt bọn họ.
Quanh người Trần Khiêm đột nhiên dâng lên khí thế của kẻ đứng đầu, khiến Dư Giang không tự chủ được mà phải đứng lên.
"Anh... hóa ra anh chính là Thẩm Tang?"
Đôi mắt xinh đẹp của Takena Miko không khỏi trừng †o, đột nhiên cô ta bật cười.
"Cô Miko thân mến, bởi vì một vài nguyên nhân chưa kịp thông báo thân phận thật, thật sự xin lỗi cô!"
'Thẩm Lam đứng một bên phảng phất như đang nằm mơ vậy, cô châm chậm đứng dậy.
Sau khi khách sáo chào hỏi đôi câu với Takena Miko, Trần Khiêm đi đến trước mặt Thẩm Lam.
"Tiểu.. "
"Chị Lam! Chờ em giải quyết xong xuôi chuyện này, em sẽ giải thích hết thảy với chị!"
Trần Khiêm nhẹ nhàng giơ tay phủ lên đôi môi Thẩm Lam, ý bảo cô ấy đừng nói toạc thân phận của anh ra.
Thẩm Lam nắm chặt cánh tay Trần Khiêm, gật đầu thật mạnh.
Anh lại quay sang xoa xoa đầu Tiểu Bối.
Sau đó Trần Khiêm mới quay đầu nhìn về Takena Ichito đang đứng trên sàn đấu.
"Anh... có thể đại diện cho gia tộc Takena sao?" Trần Khiêm nói, đồng thời nhìn về phía Takena Miko.
Bởi vì khi nấy anh bắt tay với Takena Miko đã phát hiện ra rằng, cánh tay phải của Miko có vết tích từng được băng bó.
Điều này làm Trần Khiêm nhớ tới buổi tối mấy hôm trước người mặc áo đen bị anh làm bị thương, cuối cùng lại biến mất một cách bí ẩn kia.
Xem ra, Takena Miko này thật sự không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cô ta mới đích thực là cao thủ của gia tộc Takena. Cho nên anh mới hỏi câu như vậy.
"Có thể!"
'Takena Ichito gật đầu nói.
"Vậy được, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu ngay đi!"
'Trần Khiêm cười, bước lên sàn đấu...
 
Chương 1291: Thằng ngu


Lúc này tất cả người bên dưới đều đứng dậy theo. dõi trận đấu.
Takena Ichito sau khi thực hiện một nghỉ lễ của võ sĩ liền vọt tới chỗ Trân Khiêm.
Bịch!
Một cú tung người trên không, với ý định nhấc chân đạp thẳng vào ngực Trần Khiêm.
Tốc độ cực nhanh.
Hăn ta đã nhanh rồi, nhưng Trần Khiêm còn nhanh hơn.
Anh lập tức tung chân đá trúng đùi phải của hắn ta.
Một âm thanh chát chúa vang lên, đã thấy Takena Ichito quỳ rạp trên mặt đất.
Vẻ mặt thể hiện sự đau đớn.
"Sao cơ?"
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
'Thẩm Lam thấy Trần Khiêm tiến lên sàn đấu, đã lo lắng muốn chết, thực lực của võ sĩ nước Oa vô cùng mạnh mẽ, Tiểu Khiêm thì tay chân gầy như que củi thế kia, sao có thể là đối thủ của bọn họ được.
Chị Lam tính cách hiền lành, ngày thường một con thỏ trắng bị thương thôi cô ấy cũng đã cảm thấy đau lòng không dứt rồi.
Huống chỉ bây giờ lại là chồng của mình.
Ngẫm lại kết cục thảm thiết của cậu Lôi kia, Thẩm Lam không ngừng sốt ruột.
Nhưng không ngờ, Tiểu Khiêm lại tuyệt như vậy. “Úi chà, thầy thật giỏi quá đi thôi!" Úc Kim Hương phấn khởi vỗ tay.
Ngược lại, trong lòng Úc Kim Phi lại càng thêm rối rắm.
Takena Ichito nổi giận, hắn ta đã nhận ra kẻ trước mắt này không phải là phường đầu đường xó chợ.
Lúc này, cổ tay hắn ta chấn động, đột nhiên trước ngực hắn ta lóe lên một quả cầu trắng xóa.
Trần Khiêm thuận thế nghiêng người né tránh.
'Thế nhưng một chân của Takeno Ichito đã phi đến trước mặt Trần Khiêm rồi.
"Rầm!" Sau đó, mọi người đứng dưới chợt thấy Trần Khiêm nhẹ nhàng vẩy tay một cái, Takena Ichito bay thẳng ra ngoài, rồi đáp xuống đập nát hết bàn ghế trên sân khấu.
Bên dưới, đôi mắt của Takena Miko nheo lại dè chừng. Người này quá mạnh! Ichito vốn không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng Takeno Ichito trước giờ chưa từng chưa dưới †ay một kẻ nào, hẳn ta không cam lòng.
Hắn ta không còn quan tâm đến gì khác, ánh sáng trắng lại lóe lên, một cây đao nước Oa đã nằm gọn trong tay.
"Thằng ngu!"
Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, vươn tay bổ thẳng về phía Trần Khiêm.
'Trần Khiêm vẫn ung dung chắp hai tay sau lưng, dưới chân vừa hay có một đoạn chân ghế bị gãy.
Anh lập tức nhẹ đẩy ngón chân, sau đó thoáng tăng thêm sức lực.
VútI
Một âm thanh nhỏ bé vang lên, đoạn chân ghế xé tan không khí, xẹt qua mặt bên của Takena Ichito.
 
Chương 1292: Tôi thua rồi


Thế nhưng nó vẫn chưa dừng tại đó, mảnh gỗ khảm sâu vào cột đá phía sau, từ chỗ mảnh gỗ cắm vào, vết nứt như mạng nhện lan khắp bốn phía của cột đá nọ.
'Takena Ichito hai tay cầm đao cứng nhắc giơ cao. trên không trung.
Hắn ta hạ ánh mắt liếc qua vết thương trên má trái. Rồi bất động.
Tất cả mọi người đứng dưới sàn há to mồm, yên tĩnh như tờ.
Mí mắt Takena Miko nháy lên liên tục, cô ta như thể bỗng chốc nhớ ra điều gì, vội vàng hét lên với Takena Ichito vẫn còn đứng trên sân đấu:
"Ichito, chúng ta thua, mau lui xuống!"
'Takena Ichito đến giờ mới giật mình tỉnh lại, hắn ta buông thanh đao, cúi chào thật thấp trước Trần Khiêm.
"Tôi thua rồi!"
Lúc này mới bước xuống khỏi sàn đấu.
"Thẩm Tang, cảm ơn anh vừa nãy đã giơ cao đánh khẽ, nhân sâm vua này, từ nay thuộc về sở hữu của Tập đoàn Thiên Long!"
Hai mắt Takena Miko ẩn chứa một ý tứ thâm sâu nào đó nói với Trần Khiêm.
"Cảm ơn!"
Trần Khiêm đứng trên sân đấu cười nói.
"Trần... Trần Khiêm cậu...? Cậu lại là ông chủ Trần của Tập đoàn Thiên Long? Tôi đã nói mà, cậu không hề giống một kẻ tầm thường chút nào! Thật không hổ là con rể tốt của nhà họ Úc chúng ta!"
'Tô Hồng bối rối nuốt một ngụm nước miếng, lên sân đấu bắt đầu nịnh nọt Trần Khiêm.
"Thưa bà Tô, tôi sẽ chuyển không thiếu một đồng một cắc nào vào tài khoản của nhà họ Úc, Tập đoàn 'Thiên Long của tôi sẽ mang nhân sâm vua này đi!"
Trần Khiêm không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Anh cầm lấy nhân sâm, đi xuống dưới.
Lúc này, cái nhìn của mọi người đối với Tập đoàn Thiên Long đã thay đổi to lớn.
"Chị, là em vô dụng, đứng trước mặt anh ta, em hoàn †oàn không đỡ nổi dù chỉ một đòn!"
Takena Ichito lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
"Không đâu Ichito, em kém anh ta không phải ở phương diện chiêu thức kỹ xảo, mà, anh ta đã không còn là người tập võ thông thường nữa!"
'Takena Miko nhẹ giọng nói.
“Không phải kẻ luyện võ thông thường?”
Ichito ngạc nhiên.
"Đúng, em còn nhớ rõ lời ông đã nói với chúng ta hay không? Một khi sức chống đỡ của thân thể của con người và tính chất của các mạch máu cơ quan đều đạt tới một trình độ nhất định nào đó, anh ta sẽ không còn là người tập võ thông thường nữa, bởi trong cơ thể người đó sẽ sinh ra thứ gọi là nội kình!"
'Takena Miko nhìn chăm chằm bóng lưng đang đi dần xuống chân núi của nhóm người Trần Khiêm, ánh mắt mang theo vẻ hâm mộ nói.
"Vậy chẳng phải anh ta chính là võ sĩ nội kình sao? Thảo nào, sao em có thể là đối thủ của võ sĩ kình được! Nhưng mà không đúng chị ơi, em nhớ đã nghe ông nội nói rằng, dù có là cao thủ được trời cho tư chất hơn người, dẫu miệt mài một đời cũng chưa chắc sinh ra nội kình. Thế nhưng anh ta nhìn thì có vẻ trạc tuổi với chúng ta, làm sao có thể như vậy?"
"Đây cũng là điều mà chị nghi ngờ, anh ta còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh người thường không thể đạt được, hơn nữa còn sinh ra nội kình vô cùng mạnh mẽ, so ra thì chị càng tò mò về thầy dạy võ của anh ta hơn gấp mấy lần, người ấy sẽ ở cấp bậc nào đây?”
Takena Miko nói.
"Vẫn nên về hỏi ông nội thôi, mảnh đất Thiên Thành này lại ẩn giấu nhiều cao thủ đến vậy!"
'Takena Ichito sợ hãi than.
 
Chương 1293: Chúng ta đi thôi


Sau đại hội lân này kết thúc, Trần Khiêm không thèm để ý đến nhà họ Úc thêm một lần nào nữa.
Anh đi về thẳng trang viên.
"Tiểu Khiêm, thực sự không ngờ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp thôi, cậu đã trở nên giỏi giang như vậy, so với những người thuộc nhà họ Mạc đó còn mạnh hơn!"
Trên xe, Thẩm Lam ngồi cạnh Trần Khiêm nói. "May mản thôi, em có được một người thầy tài giỏi."
"Đúng rồi Tiểu Khiêm, lần này cậu theo mọi người về nhà đi, cậu không biết đâu, ba cậu mỗi ngày đều lo cho cậu muốn bạc đầu!"
Thẩm Lam kéo lấy cánh tay Trần Khiêm khuyên nhủ.
"Chị Lam, hiện giờ tôi chưa thể về được, hơn nữa, chuyện mà mọi người gặp được tôi trược đừng nói cho ai khác biết, mặt lợi mặt hại trong đó tôi đều đã nói rồi, tôi không muốn sự kiên trì trong nửa năm qua của mình đổ hết xuống sông xuống biển!"
Trần Khiêm cười nói.
"Được rồi, tôi không nói là được, Tiểu Khiêm, tiếp theo cậu định làm những gì? Tiếp tục ở lại Thiên Thành sao? Tôi nghe ba nói, người nhà họ Mạc đều kéo nhau lan xuống phía tỉnh Tây Nam rồi, như vậy quá gần chỗ cậu!"
Thẩm Lam lại lo lắng nói.
"Cậu chủ, lại là bốn người kia!"
Lúc lái xe trở về, Thẩm Vạn Sơn nhìn sang bốn người mặc đồ đen đang đứng trước cửa liền thốt lên đầy bất đắc dĩ.
"Cậu chủ, sao bốn kẻ kì lạ này lại quen biết với anh vậy, họ trông giống hệt mấy kẻ câm điếc, chỉ biết gật đầu và lắc đầu, hơn nữa ban ngày ban mặt cũng mặc mấy bộ đồ đó là sao?"
Thẩm Vạn Sơn khó hiểu hỏi.
Mấy ngày trước, Trần Khiêm sắp xếp cho bọn họ vào ở trong trang viên.
Thẩm Vạn Sơn tất nhiên có qua chào hỏi làm quen với bọn họ.
"Nói thật thì tôi cũng không biết bọn họ là ai!"
Trần Khiêm cười khổ.
"Thế sao cậu chủ còn để bọn họ ở lại trang viên?"
"Hết cách rồi, có người muốn gặp tôi, chuyện này đã xử lí xong xuôi, không chừng bọn họ đang đợi tôi cùng bọn họ đến chỗ hẹn đấy!"
"Nói vậy cũng quá nguy hiểm, cậu chủ, hay là anh cứ dẫn theo tất cả anh em đi cùng luôn nhé?”
Thẩm Vạn Sơn lo lắng nói.
"Không cần, nếu như bọn họ muốn gây chuyện gì bất lợi cho tôi thì lúc nào cũng có thể tùy ý ra tay, cậu và hai anh em Trương Long Trương Hổ ở lại Thiên Thành đi, mấy người phụ trách quản lí sản nghiệp cho tốt, tôi đi theo bọn họ một chuyến là được!"
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu nói.
"Tiểu Khiêm, bọn họ muốn mang cậu đi đâu?"
Thẩm Lam lại hỏi.
'Thế nhưng Trần Khiêm lại lắc đầu.
Anh cũng không biết mình phải đi đâu, sẽ gặp được ai.
Lúc Trần Khiêm và Thẩm Lam bước vào trang viên. Bốn người bỗng giơ tay cản lại Trân Khiêm.
"Anh đã có được nhân sâm vua, giờ phải đi rồi!" Bốn người lạnh lùng nói với Trần Khiêm.
"Đi đâu? Hơn nữa mấy người cũng phải để tôi vào thay bộ quần áo khác chứ?"
Trần Khiêm nhìn bọn họ, cười khổ nói.
"Không cần! Chúng ta đi thôi!"
Bốn người lần thứ hai lạnh lùng nói.
Rồi họ liền tóm chặt lấy bả vai của Trần Khiêm. "Láo xược!"
'Thẩm Vạn Sơn giận dữ, anh ta giơ tay đánh thẳng về phía một người trong đó.
Bụp!
Mà người nọ chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Thẩm Vạn Sơn liền bị đẩy bay ra ngoài.
"Vạn Sơn đừng đánh!" Trần Khiêm vội vàng kêu dừng lại.
"Vậy chúng ta đi bằng cách nào? Không phải đi bộ tới đó đâu nhỉ?"
Bốn người đó không trả lời, một người dẫn đầu, những người còn lại cầm ra một loại máy móc nào đó, tiếp đến họ ấn vào nút màu đỏ phía trên đó.
"Vù vù vùi"
Không bao lâu sau, một chiếc máy bay trực thăng vô cùng to lớn, đen thui bay từ phía xa đến...
 
Chương 1294: Rốt cuộc muốn làm gì


'Trần Khiêm không còn cách nào khác, anh cầm theo. gốc nhân sâm vua đi theo bọn họ lên máy bay.
Hơn nữa lúc đi, Trần Khiêm còn bị bọn họ đeo bịt mắt.
Rốt cuộc là người nào?
Người nào lại muốn gặp mình?
Anh càng nghĩ càng ngờ vực.
Những người này tuyệt đối đều là cao thủ trong cao thủ, cho dù chính mình ra tay đi chăng nữa thì cũng chẳng đỡ nổi một chiêu của họ.
'Trần Khiêm thậm chí hoài nghi bọn họ không phải là người bình thường.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bác Tân, Trần Khiêm không biết hêm một cao thủ nào nữa.
Thế nhưng nếu là bác Tân muốn gặp anh cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy mới phải.
Không biết đã bay mất bao lâu.
Chờ đến lúc anh bị bốn người đó áp giải xuống máy. bay.
Trần Khiêm ngửi thấy mùi tanh mặn của biển cả, gió biển gào thét ập vào mặt, cách đó không xa, sóng biển giận dữ cuộn trào liên tục không ngừng.
Cởi bịt mắt xuống.
Đập ngay vào mắt Trần Khiêm, quả nhiên là một hòn đảo.
"Đây là đâu?" Trần Khiêm hỏi bốn người kia.
Bốn người đó lần này lại không giả câm giả điếc nữa: "Đảo Không Minh, Hồn Điện!"
"Hồn Điện, đảo Không Minh?" 'Trần Khiêm thầm giật mình.
Hơn nửa năm qua anh theo bác Tần vào Nam ra Bắc, tự thấy bản thân đã biết thêm không ít kiến thức.
'Thế nhưng đảo Không Minh ở đâu? Hồn Điện lại là cái gì?
Trần Khiêm thật đúng là không biết.
Nhưng điều mà anh có thể chắc chắn chính là, đám
người kia đều đến từ một tổ chức nào đó, một tổ chức vô cùng khác thường và mạnh mẽ.
"Xin mời!" Bốn người dẫn theo Trần Khiêm tiến lên đảo, hòn
đảo rất lớn, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy nhiều tòa nhà mang kiểu kiến trúc cung điện màu đen tuyền hiện ra.
Bọn họ dẫn theo Trần Khiêm tới tận một khu vườn tư nhân tận sâu bên trong mới kêu Trần Khiêm ngừng lại.
"Ai muốn gặp tôi? Hiện tại có thể gặp mặt hay. chưa?"
Trong lòng Trần Khiêm đây ngờ vực dò hỏi.
"Cậu Trần, xin hãy đưa gốc nhân sâm vua kia cho. chúng tôi!"
Người mặc áo đen dẫn đầu nói.
Hiển nhiên người này không có ý cướp đi gốc nhân sâm vua này, hơn nữa, dù cho bọn họ muốn cướp thật, Trần Khiêm cũng không ngăn nổi.
Anh dứt khoát đưa luôn cho bọn họ.
Bọn họ không nói thêm một lời nào nữa, chỉ nhẹ gật đầu với Trần Khiêm, sau đó tất cả đều đi ra ngoài.
"Rốt cuộc muốn làm gì?"
Trần Khiêm bất đắc dĩ thầm nghĩ.
 
Chương 1295: Nơi đây là cái chốn quái quỷ nào


Anh lo lắng đi qua đi lại trong căn phòng.
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra.
Một ông lão dẫn theo mấy cô hầu gái mở cửa đi tới.
"Trên tay các cô đều bưng theo một khay đồ, phía trên bày nhiều loại đồ đạc khác nhau.
Tất cả đều bày trên chiếc bàn trước mặt Trần Khiêm.
"Mở tiệc chiêu đãi mình sao? Đúng là hiện giờ mình cũng đang đói bụng, nhưng mà mấy món trước mặt này †rông cũng mất khẩu vị quá đấy!"
"Những thứ này đều để cho tôi ăn?"
Trần Khiêm hỏi.
Ông lão cười ha hả gật đầu, chắc là ông ấy bị câm điếc, ông ra vài dấu tay, ý bảo Trần Khiêm ăn hết mấy. món đó đi.
"Vậy được, tôi nếm thử xem sao nào!"
Trần Khiêm cầm đũa gắp một miếng đen sì sì lên.
Dù sao bọn họ cũng nói đó là thức ăn rồi, có không ngon đến mấy cũng nhét đầy bụng được thôi.
Có phải nơi này của bọn họ lạc hậu quá, thế nên mới làm ra mấy thứ dở như này chăng?
Thử nào! Trần Khiêm bèn bỏ miếng "đồ ăn" đó vào miệng. Dùng răng cắn vỡ, bên ngoài bọc một tầng bột mì, nhưng bên trong lại mềm mại, cắn vỡ trong nháy mắt lại cảm nhận được có nước sốt chảy ra thấm vào đầu lưỡi.
"Đăng quá đi mất!"
Trần Khiêm nghẹn đỏ cả mặt, đau khổ rít gào.
Ông lão vẫn ra hiệu cho Trần Khiêm nuốt hết.
"Đây... đây là cái gì? Làm sao lại đắng như vậy?” Trần Khiêm buồn nôn nói.
Ông lão ra dấu tay, Trần Khiêm hiểu ngay ý của ông.
"Sao cơ? Thứ ông cho tôi ăn là mật rắn? Thứ bên trong chưa chín mà hoàn toàn là đồ sống?"
Trần Khiêm giật mình nói. Ông lão lại ra một dấu ray.
"Đây là mật của một con mãng xà ba trăm năm tuổi? Thứ quý giá như vậy sao?"
Ông lão liên tục gật đầu cười.
Ý bảo Trần Khiêm ăn nốt mấy thứ còn lại trên đĩa. "Đây lại là thứ gì vậy?"
"Gì cơ? Mắt ưng? Ọe...!"
Nhìn một cục đỏ lòm lòm nằm trên đĩa, Trần Khiêm nổi đầy gai ốc.
'Thế nhưng ông lão lại bắt Trần Khiêm ăn hết mấy thứ đó xong mới vui lòng bỏ đi.
"Rốt cuộc nơi đây là cái chốn quái quỷ nào vậy?" Trần Khiêm nôn mửa một trận, thầm nghĩ.
Nhưng chuyện anh không ngờ đến là thứ kinh khủng hơn còn chờ đợi ở sau.
Một tháng tiếp theo, Trần Khiêm trừ việc mỗi ngày phải ăn những thứ như mật rắn mấy trăm năm gì đó còn phải tắm ở một ao nước thuốc.
Trần Khiêm cũng biết một chút về phương pháp. ngâm tắm này, trước bác Tân cũng dùng nó huấn luyện anh giống như vậy.
Nhưng Trần Khiêm cảm thấy công dụng của ao. nước thuốc này còn cao hơn cái của bác Tân nhiều.
Thời gian một tháng ngắn ngủi, thực lực của Trần Khiêm đột ngột tăng mạnh lần thứ hai.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có ý định cướp gốc nhân sâm vua, bởi vì một tháng này, đám người kia chia gốc nhân sâm ra làm ba mươi phần cho Trần Khiêm dùng dần.
Hiển nhiên, bọn họ đang dùng hết các cách để Trần Khiêm trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng, rốt cuộc, bọn họ là ai?
 
Chương 1296: Để anh giúp


"Không ăn, mang đi hết đi!"
Hôm nay, ông lão vẫn như thường, bưng mấy thứ kì lạ tới cho Trần Khiêm ăn.
Ông lão giật mình, ý hỏi Trần Khiêm làm sao vậy?
"Đến cùng là ai muốn tôi? Bốn đại hộ vệ Đông Nam Tây Bắc đâu? Còn cả ông lão dẫn tôi tới đây nữa, rốt cuộc là mấy người định làm gì? Bắt tôi tới đây rồi lại không chịu đến gặp là sao?"
Nín một tháng, Trần Khiêm sắp phát điên rồi. Anh lập tức đẩy ông lão lao ra ngoài.
Bọn họ không chịu tới gặp, nhưng nơi này dù gì cũng phải có người quản lí chứ.
Nghĩ vậy, Trần Khiêm liền đi ra bên ngoài.
Cả một tòa cung điện màu đen lớn như vậy, lúc này lại không thấy một bóng người.
Trần Khiêm đi mãi, đến rìa của một khu rừng liễu. Rốt cuộc anh cũng thấy được một bóng người. Đó là mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi đang đùa nghịch.
Nhìn kĩ lại thì thấy mấy cậu nhóc đang bắt nạt một cô bé con.
'Thấy Trần Khiêm đi tới, mấy đứa nhóc bị dọa chạy biến mất.
Chỉ còn lại cô bé ngồi co dưới đất khóc thút thít. Vừa khóc, cô bé vừa dùng tay vẽ vòng tròn trên đất. Trần Khiêm đi tới bên cạnh cô nhóc.
"Bé con không sao chứ?”
Cô bé giật mình hoảng hốt, ngẩng đầu ngó Trần Khiêm, bàn tay nhỏ bé rụt lại giấu ra sau.
"Nơi này sao lại có mấy đứa trẻ như bé vậy, anh còn tưởng chỉ có mấy người áo đen bịt mặt thôi chứ!"
Trần Khiêm cười khổ nói.
Nhưng hình như cô bé này rất sợ Trân Khiêm, chỉ ngơ ngác nhìn anh không nói gì.
Trần Khiêm cười cười, rồi mới từ trong túi áo của mình rút ra bọc nhỏ đựng mấy món đồ ăn vặt còn thừa lại.
"Bánh bích quy?"
Đôi mắt của cô bé sáng bừng.
Chép chép miệng thèm thuồng.
"Cho bé hết! Ăn đi nào!"
Trần Khiêm sờ sờ đầu nhỏ của cô bé. Anh lại nhìn sang hình cô bé vừa vẽ trên đất.
'Trần Khiêm cười nói: "Bé con, tranh của em vẽ gì vậy?"
Lúc này cô bé đã không còn sợ Trần Khiêm như trước.
Trẻ con mà, chỉ cần có đồ ăn ngon là được.
Cô bé lập tức chỉ vào bên trái nói: "Đây là mẹ của em, bên cạnh là cha, đứng sau chính là bà ngoại."
"Ba người đều sống cùng em trên đảo này sao?"
Trần Khiêm hỏi.
Không ngờ cô bé vừa vội vàng nhét bánh quy vào. mồm, vừa lắc đầu phủ nhận: "Mọi người không sống chung với em, họ bị các sư huynh ở đây chôn vào trong đất rồi, nói là phải ngủ rất lâu nữa!"
"Em đang chờ mọi người tới đón eml"
Cô bé nói.
Trần Khiêm nghe vậy hoảng hồn.
"Còn mấy đứa trẻ vừa nãy thì sao?"
"Chúng cũng giống như em, người nhà đều đang ngủ, chúng em sống ở trên đảo này." Cô bé nói đến đây, đã ăn xong một túi bánh.
Cô bé lại cố xé thêm một túi khác, thế nhưng cô bé còn nhỏ, xé mãi cũng không rách.
Trần Khiêm nhìn vậy, trong lòng dâng lên nỗi xót xa mơ hồ.
"Đừng vội, để anh giúp em.
 
Chương 1297: Bác Ôn


"Bé con, ngày thường các em ở trên đảo làm những gì, có phải bọn họ uy hiếp các em hay không?”
Trần Khiêm muốn biết nhiều hơn một chút.
Thậm chí Trần Khiêm còn hoài nghỉ, người của Hồn Điện đã giết cha mẹ của những đứa trẻ này, sau đó băt bọn chúng lên đảo.
"Cậu Trần lo lắng thái quá rồi, chuẩn xác mà nói thì những đứa trẻ đó đều do chúng tôi cứu về, sau đó nuôi dưỡng chúng nên người!"
Không biết từ lúc nào, một ông lão tóc trắng xóa đã đứng sau lưng Trần Khiêm.
Ông ta mặc một bộ trường bào đen, chỉ là lúc này không che mặt.
Ông chậm rãi đi tới, vô cùng thân thiết sờ sờ đầu cô bé: "Bé con, mấy đồ vặt này nên ít ăn thôi, nghe thấy không nhỉ?"
"Con biết ạ, ông Ôn ơi, vậy ông có ăn bánh quy không ạ?"
Cô bé hỏi. "Ông không ăn, con cầm đi ăn đi, ăn xong nhớ phải làm bài tập, bọn nhóc Tiểu Hổ lại bắt nạt cháu thì phải đi nói cho ông ngay đấy!"
"Cảm ơn ông Ôn, cảm ơn anh trai, con đi đây!"
Cô bé con cầm theo bánh bích quy, sau khi nói cám ơn liền chạy vụt đi.
"Ông là?" Trần Khiêm nhìn ông cụ một lượt từ trên xuống dưới.
"Cậu Trần, mới hơn một tháng không gặp, cậu đã quên mất lão rồi?"
Ông lão cười.
"Tôi biết rồi, người ban đầu để Đông Nam Tây Bắc đi theo tôi là ông rồi!"
"Ha ha, lão là Ôn Tự Tại, người trên đảo đều gọi là bác Ôn!"
Bác Ôn lắc đầu cười.
"Tôi đang muốn đi tìm ông đây, ông nói muốn dẫn tôi đến gặp một người, tôi đã tới đây lâu như vậy, cũng nên đi gặp người đó rồi đấy!"
Trần Khiêm cả giận nói.
"Cậu đã ăn liên tục mấy thứ kia trong một tháng, tôi thấy khí sắc cậu đã đến tột cùng, dưới tác dụng của nhân sâm vua, tạp chất trong cơ thể cũng đã bài trừ sạch sẽ. Chà, theo lí thường mà nói, ngày hôm nay tôi đến đây chính là để dẫn cậu đi gặp người đó!"
Bác Ôn cười: "Xin mời cậu Trân!"
'Trần Khiêm nhíu mày một cái, cũng không nói gì, anh đi theo sau ông ấy.
Trên đảo có một quần thể kiến trúc, đi từ xa đến gần mới nhận ra xung quanh đều có người mặc áo đen đứng gác, ai ai cũng khí thế phi phàm.
Cuối cùng, ông lão dẫn Trần Khiêm đi tới trước tòa cung điện lớn nhất.
Nơi này có hơi giống hoàng cung của triều đình cổ đại.
Trên vị trí cao nhất kia có một bục cao, có một ông lão đang đứng trên đó, quay lưng về phía Trần Khiêm, ông đưa mắt nhìn tấm bản đồ lớn treo trước mắt, suy nghĩ tập trung.
"Chủ thượng, tôi đã đưa cậu Trần tới!"
Nét mặt bác Ôn trang nghiêm, lập tức cúi người chào nói.
 
Chương 1298: Ông nội


"Lui ra đi!"
Giọng nói của ông lão kia mạnh mẽ như chuông đồng, ông vẫn quay lưng về phía hai người, chỉ giơ tay ra hiệu.
Bác Ôn trả lời xong bèn lui ra.
"Hình như chúng ta không hề quen biết nhau nhỉ?"
Trần Khiêm nói.
"Đúng, cháu không biết ông, thế nhưng ông lại biết cháu! Người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần, cậu Trần Khiêm vang danh khắp chốn đó mài! À đúng rồi, ông quên mất, cháu còn tới ở rể nhà họ Úc, người ta vừa ý sự hèn nhát của cháu nên mới nhận cháu nữa!"
Sắc mặt Trần Khiêm đỏ gay.
Đúng thật là vì tìm được gốc nhân sâm vua mà anh đã chịu tủi nhục một phen, phải đến nhà người khác ở rể.
"Đó chỉ là việc riêng của cá nhân tôi, không nhọc ngài đây lo âu làm gì, mặt khác cũng cảm ơn một tháng này ông đã tặng đồ quý, giúp cho thực lực của tôi tăng cao.
Trần Khiêm gác cái đề tài này sang một bên.
"Việc của cá nhân sao? Ông thấy cháu đúng là chẳng biết xấu hổ, cháu làm mất hết mặt mũi nhà họ Trần rồi!"
Ông lão tức giận võ ghế đá, lập tức xoay người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ông lão trước mặt dù đã già nhưng vẫn tráng hai mắt lóe ra sự khôn khéo tỉnh anh.
Mang lại cảm giác của một cao nhân đắc đạo.
Chỉ là không hiểu vì sao, khi nhìn thấy ông lão này, trong lòng Trần Khiêm lại có một cảm giác kì lạ.
Dưới áp lực từ người ông lão, Trần Khiêm xẹt qua một chút xấu hổ.
Lập tức cúi đầu. "Ha ha hai"
Ông lão đột nhiên cất tiếng cười to: "Xem ra cháu trai ta vẫn còn biết chút liêm sỉ!"
"Cháu trai?". Đam Mỹ Cổ Đại
Trần Khiêm giật thót: "Ông là..."
“Thế nào, từ lúc cháu vào đến giờ chưa gọi lấy một tiếng ông nội nào đấy? Thằng ngốc này, ông là ông nội
Trần Điểm Thương của cháu đây!"
Vừa cười, ông lão vừa ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
"Ông là ông nội của cháu sao? Không... không phải ông mất tích rồi sao?"
Từ nhỏ đến lớn hầu như Trần Khiêm không được nghe chuyện kể về ông bà nội.
Chỉ là về sau anh lại nghe ba nói rằng ông nội mất tích, vài chục năm không có tin tức gì.
Ba cũng từng cho người đi tìm kiếm, nhưng đều không có kết quả.
Trong lòng Trần Khiêm cũng đã từng nghĩ, e rằng ông nội đã bất hạnh qua đời.
 
Chương 1299: Chủ của Hồn Điện


Nhưng thật không ngờ, ông nội vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa còn là chủ của Hồn Điện đảo Không Minh?
"Bất ngờ lắm sao?"
Trần Điểm Thương nhìn cháu trai của mình với ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
"Đúng vậy ông nội, cháu thật sự rất bất ngời" Cuối cùng Trần Khiêm cũng hiểu, vì sao vừa nhìn thấy người trước mặt, mình lại sinh ra cảm giác thân thiết như vậy.
"Hóa ra mấy năm nay ông đều ở trên đảo Không Minh này, hơn nữa còn sáng lập ra Hồn Điện?”
'Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi. "Ừ, tính ra, ban đầu ông rời khỏi nhà họ Trần, để cho Cận Đông mới hơn hai mươi tuổi thừa kế gia tộc, cho đến bây giờ, đã là tròn ba mươi lăm năm!"
"Đến đây, Tiểu Khiêm, đến ngồi bên ông nội, để ông kể hết mọi chuyện cho cháu nghe!"
Trần Điểm Thương cười nói.
'Trần Khiêm ngồi ở trên ghế đá.
"Chuyện của ông nội cháu biết được bao nhiêu?" Trần Điểm Thương hỏi.
"Cháu chỉ biết vào ba mươi lãm năm trước, ông nội và ba cãi nhau một trận, từ đó về sau ông liền vứt bỏ cái ghế cao nhất của gia tộc, hoàn toàn không còn một tin tức gì. Cháu cũng có hỏi ba nhưng ông ấy không nói thêm điều gì!"
Trần Khiêm nói.
"Xem ra Cận Đông không nói với cháu về chuyện Thái Dương Đồ."
"Thái Dương Đồ?"
"Ừm, đây là hoa văn bí ẩn mà tổ tiên nhà họ Trần chúng ta đã truyền qua nhiều đời con cháu, nội dung bên trong vô cùng phong phú thâm sâu. Lí do nhà họ Trần có thể bá chiếm nửa thế giới, trở thành gia tộc quyền lực hàng đầu, ban đầu chính là nhờ có sự chỉ dẫn của Thái Dương Đồ. Thế nhưng sau này ông lại phát hiện được, 'Thái Dương Đồ đã đưa ra một lời tiên đoán, trong vòng năm mươi năm, nhà họ Trần chúng ta sẽ có một mối họa diệt tộc. Thái Dương Đồ chưa từng chỉ dẫn sai điều gì"
Trần Điểm Thương nói.
"Cháu nghe ba nói, khả năng trong vòng mấy năm này, nhà họ Trần có nguy cơ sa sút, thậm chí mất hết tất cải"
Trần Khiêm nghĩ ngay tới chuyện ba anh đã nói.
"Ừ, lúc đầu ông đã nói với ba cháu như vậy. Cho nên ông luôn cố gắng tìm ra cách pha giải lời nguyền, mong muốn càng hiểu rõ Thái Dương Đồ hơn nữa, cho đến tận ba mươi lăm năm trước ông mới tìm ra đáp án mình muốn, hơn nữa ông còn được biết đến một phương pháp. †u hành mà nhà họ Trần trước khi thành lập hệ thống lớn mạnh như nay đã dựa vào nó để sinh tôn từ mấy trăm năm trước. Trước đây người nhà họ Trần chúng ta đều có truyền thống tập võ, ha ha, chỉ là đến đời ba của cháu. thì hoàn toàn bị cắt đứt, đây cũng là lí do mà ông nội nổi nóng với ba cháu!"
Trần Điểm Thương nói.
"Cho nên, ông nội đã dùng nó để sáng lập nên Hồn Điện?"
Cuối cùng Trần Khiêm cũng biết được một góc của bí mật năm đó.
"Đúng vậy, ông vất vả nghiên cứu, tìm được đến nơi hẻo lánh này, đến cuối cùng cũng đạt được thành tựu bèn lập nên một nhánh thế lực. Ít ra có thể đảm bảo cho nhà họ Trân chúng ta không triệt để biến mất!"
"Tiểu Khiêm, cháu rất tốt, có người giúp đỡ cháu luyện thành võ công, cho nên lúc thuộc hạ báo cáo với ông tình huống của cháu, ông vô cùng hạnh phúc!"
"Ông nội cũng quen sư phụ của cháu - ông Tân sao? Ông ấy là Tân Nhất Phàm... Không phải ông ấy là do ông nội phái tới đấy chứ ạ?"
Trần Khiêm hỏi.
Trần Điểm Thương lúc này cười khổ lắc đầu: "Không, ông nội cũng không biết đến người này. Nhưng mà ông có điều tra qua về ông ta, đây cũng chính là điều khiến ông thắc mắc. Hệ thống điều tra tin tức ngầm của ông trải rộng thế giới, không có tin tức nào mà ông không biết đến, thế nhưng sư phụ Tần Nhất Phàm của con lại khiến ông mất công mà không thu được kết quả.
Hơn nữa, tên của ông ta có thật là Tân Nhất Phàm hay không cũng không chắc chăn! Thế nhưng điều có thể khẳng định là, ông ta là một cao thủ bí ẩn, một cao thủ đứng hàng đầu với tu vi không dưới cơ ông nội của cháu đâu!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top