Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thiên Cơ Điện

Dịch Thiên Cơ Điện
Chương 380: Mình thua rồi à?


Không ngờ Dung Thành nắm giữ bí mật quan trọng như vậy, chẳng trách hắn rời khỏi sư môn mà vẫn bình an vô sự.  

             “Bây giờ có thể nói cho ta chuyện ngươi biết được chưa?” Phong Ngọc Yên nói.  

             Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta chỉ có thể thuật lại cho ngươi cách suy nghĩ, ngươi phải tự tìm ra đáp án.”  

             “Cách suy nghĩ?”  

             “Trận chiến giữa năm phái ở Chấp Tử thành, Yên Vũ lâu lần lượt tổn thất Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du, mất đi Ngọc Hoàng Cốt, Tri Vi giới. Nếu ngươi là người của Yên Vũ lâu, giết một đệ cửu sứ có khiến ngươi thỏa mãn không?”  

             Nghe y nói như vậy, gương mặt Phong Ngọc Yên đột nhiên thay đổi, cô bỗng ý thức được điều gì: “Chắc chắn không chỉ có mình Công Tôn Dạ đến đây!”  

             Nếu Yên Vũ lâu ra tay vì một mục tiêu lớn hơn nữa, lớn tới mức ngang với loại bảo vật như Ngọc Hoàng Cốt, như vậy người thực hiện nhiệm vụ này không chỉ là một mình Công Tôn Dạ.  

             Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là mồi nhử.  

             Ninh Dạ chậm rãi nói: “Ta đã thông báo cho thần cung, cứu viện sẽ tới nhanh thôi.”  

             “Còn có nửa ngày nữa, ai mà tới kịp?”  

             “Đông Kỳ Sứ!” Ninh Dạ trả lời.  

             Khi trở về, sắc mặt Phong Ngọc Yên như hồn bay phách lạc.  

             Thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng mọi người cùng căng thẳng.  

             Dương Tử Thu đã sáp lại: “Phong tiểu thư, mọi chuyện ra sao rồi?”  

             Phong Ngọc Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái, có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn trả lời: “Không cần nghĩ nữa, trong chuyện này các ngươi thua rồi.”  

             Cái gì?  

             Mọi người quay sang nhìn nhau.  


             Lúc này Phong Ngọc Yên mới thuật lại đại khái những gì Ninh Dạ đã nói: “Ninh Dạ đã đoán được tất cả từ lâu, cũng đã bố trí từ trước. Bây giờ Đông Kỳ Sứ sắp tới, mọi chuyện sẽ cho kỳ sứ thu xếp. Một mình hắn đã hoàn thành chuyện của chúng ta tại đây, có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”  

             Đám người cùng thấy tuyệt vọng.  

             Trong lòng Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành nổi sóng cuồn cuộn nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi.  

             Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Hà Nguyên Thánh nôn nóng tới mức cao giọng hét lớn: “Như vậy đâu có được? Còn chưa bắt được người mà ta đã thua rồi à?”  

             Phong Ngọc Yên nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người. Bây giờ Ninh Dạ đã tìm hiểu được quỷ kế của Yên Vũ lâu, cũng đã bố trí trước chúng ta, ngươi còn làm được gì?”  

             Hà Nguyên Thánh chán nản ngồi bệt xuống.  

             Mình thua rồi à?  

             Ta còn chưa thể hiện cơ mà, sao đã thua rồi?  

             “Chút cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng còn...” Hà Nguyên Thánh lẩm bẩm.  

             Thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thở dài: “Cái này thì chưa chắc.”  

             Tinh thần của Hà Nguyên Thánh phấn chấn trở lại, vội vàng tóm lấy Phong Ngọc Yên kêu: “Tỷ tỷ nói mau đi, còn cơ hội gì?”  

             Phong Ngọc Yên nói: “Tuy Ninh Dạ đoán được Yên Vũ lâu sẽ có hành động lớn nhưng còn chưa biết mục tiêu cụ thể. Hắn xuất hiện trên Linh Thung tháp là vì Linh Lung tháp là căn cơ của Lạc Thành, nếu Yên Vũ lâu muốn làm chuyện lớn, đúng là có khả năng rất lớn bọn chúng sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.”  

             Dương Tử Thu đã hiểu: “Vì thế chúng ta đánh cược một lần. Thẳng thắn bảo vệ Linh Lung tháp, nếu Yên Vũ lâu thật sự ra tay tại nơi đó, như vậy chẳng khác nào chúng ta xác định được mục tiêu cụ thể trước, ít nhất cũng không thua hắn, còn được đại thiếu gia giúp đỡ, có lẽ sẽ thành công.”  

             “Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh.  

             Chuyện đã tới nước này, đành phải đánh cược Yên Vũ lâu sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.  

             “Còn Ninh Dạ thì sao? Nếu hắn cũng ở Linh Lung tháp thì xử lý ra sao?” Nhạc Lăng Không hỏi.  

             “Vậy thì điều hắn đi.” Dương Tử Thu khép quạt giấy cúi người với Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh: “E là chuyện này phải nhờ tới Hà thiếu gia và Phong đại tiểu thư.”  

             Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên không phải người cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ, bọn họ có lập công hay không cũng chẳng quan trọng.  

             Bọn họ là người thích hợp nhất để ngăn cản Ninh Dạ.  

             “Không thành vấn đề!” Hà Nguyên Thánh lập tức đáp ứng.  


             Ninh Dạ cũng ở đây.  

             Theo như y nói, bất luận Yên Vũ lâu hạ thủ ở đằng nào, chiến đấu cũng lên tới cấp bậc đại năng Vô Cấu, y không thể nhúng tay vào được. Ngược lại nếu Yên Vũ lâu muốn điệu hổ ly sơn, chắc hẳn Công Tôn Dạ sẽ tới Công Tôn thế gia thật.  

             Vì vậy canh giữ ở đây, đối phó với Công Tôn Dạ, có đám người Công Tôn Trường Sách, ngược lại càng an toàn.  

             Công Tôn Trường Sách lại hết sức hoan nghênh chuyện này.

 
Chương 381: “Chúng ta mới là mồi nhử?”


Dù sao không chỉ có mình Ninh Dạ đến, còn có Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên và Lao Huyền Minh. Còn nếu Hà Nguyên Thánh đến đây, Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã và gần trăm bí vệ thần cung cũng có mặt. Công Tôn thế gia vững như thành đồng vách sắt.  

             Công Tôn Trường Sách ngồi trên ghế trên của Công Tôn thế gia đích thân xuống dưới chúc rượu liên tục.  

             Hôm qua Ninh Dạ lên tiếng nói giúp hắn, hắn hết sức cảm kích Ninh Dạ.  

             “Có Ninh tuần tra viên và Hà đại thiếu gia ở đây, hôm nay tên Công Tôn Dạ kia sẽ đến được mà chẳng về được...” Mấy lời nịnh nọt vô nghĩa được tuôn ra không ngừng.  

             Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ gõ bàn, nhắm mắt dưỡng thần.  

             Thời gian từ từ trôi qua.  

             Thấy đã sắp tới thời điểm giao hẹn, không ngờ trong Công Tôn thế gia lại chẳng có chuyện gì xảy ra.  

             Chuyện này khiến mọi người càng lúc càng nóng ruột.  

             “Sao còn chưa tới?” Công Tôn Trường Sách gấp rút hỏi nhỏ.  

             Lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra cảm giác dày vò vì kẻ địch không tới còn khiến người ta khó chịu hơn kẻ địch đã tới.  

             Phong Ngọc Yên cũng cảm thấy kỳ lạ.  

             Đó là một cảm giác không có lý do, cứ như có điều gì sai lầm.  

             Nhớ lại những lời Ninh Dạ nói ban ngày, Phong Ngọc Yên cảm thấy hình như mình quên cái gì.  

             Lại nhìn sang phía Ninh Dạ, chỉ thấy y vẫn ngồi rất bình tĩnh, không ngờ gương mặt lại mỉm cười thần bí.  

             Nụ cười này khiến Phong Ngọc Yên có cảm giác sởn cả tóc gáy.  

             Không đúng!  

             Ninh Dạ có âm mưu gì đó!  

             Như đang chú ý tới ánh mắt quan sát của Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ nhìn về phía cô.  


             Y nói: “Cô đã phát hiện có vấn đề rồi à? Đã nghĩ kỹ chưa?”  

             Phong Ngọc Yên giật mình nhìn y.  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Còn chưa nghĩ ra à?”  

             Thân thể Phong Ngọc Yên run rẩy: “Ngươi định nói với ta mấy lời đó không phải để làm hòa? Ngươi đang lợi dụng ta? Rốt cuộc ngươi có âm mưu gì?”  

             Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Chắc bây giờ bọn Nhạc Lăng Không đang ở Linh Lung tháp đúng không? Đúng là to gan đấy, vì cơ hội thắng lợi cuối cùng mà không ngại đặt mình vào trận chiến của đại năng Vô Cấu. Đáng tiếc, bọn họ buộc phải thất vọng rồi.”  

             Cái gì?  

             Phong Ngọc Yên thầm run rẩy, ngay cả đám người Hà Nguyên Thánh, Lao Huyền Minh, Minh Tứ Dã cũng nhìn y với vẻ khó hiểu.  

             Minh Tứ Dã đang định nói gì đó, Ninh Dạ đã giơ ngón tay: “Suỵt!”  

             Tiếng ‘suỵt’ này có vẻ bỡn cợt nhưng lại khiến đám người cùng tập trung lắng nghe.  


             Nhưng thật ra không cần tập trung.  

             Vì động tĩnh tiếp theo rất lớn, chỉ trong chớp mắt đã lan khắp toàn thành.  

             Ầm!  

             Tiếng nổ điên cuồng vang lên trên bầu trời của Lạc thành.  

             Đám người cùng lao ra ngoài đại sảnh, chỉ thấy trên bầu trời đằng xa đã xuất hiện ánh sáng ngũ sắc, không ngờ lại là phía Linh Lung tháp.  

             Nhìn khí thế đó, rõ ràng là đại năng cấp bậc Vô Cấu đang giao thủ.  

             “Sao lại như vậy?” Phong Ngọc Yên run rẩy.  

             Nếu là điệu hổ ly sơn, vậy phải tấn công Công Tôn thế gia trước rồi mới hạ thủ với Linh Lung tháp chứ?  

             Sao bên phía Lung Linh tháp lại giao chiến trước?  

             Phong Ngọc Yên còn chưa hiểu, lại nghe một tràng cười điên cuồng: “Hà Nguyên Thánh, Phong Ngọc Yên, quả nhiên các ngươi đang ở đây. Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay ta sẽ dùng mạng của các ngươi tế lễ anh linh của Lạc Đông Du và Khâu Mộng Sơn!”  

             Nói đoạn, một bàn tay lớn như bầu trời đã từ trên không giáng xuống.  

             “Trịnh Ngọc Huy?” Phong Ngọc Yên lập tức nhận ra người vừa tới là một trong bảy đại đô sứ của Yên Vũ lâu, tề danh cùng Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du.  

             Cho dù tất cả mọi người ở đây gộp lại cũng không phải đối thủ của cường giả như vậy.  

             Phong Đông Lâm quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái: “Nha đầu thối này, xem chuyện tốt mà con làm đi, lúc về sẽ tính sổ với con!”  

             Lần này Phong Ngọc Yên đã hiểu.  

             Cô trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Chúng ta mới là mồi nhử?”  

             Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Ta đã nói với ngươi từ đầu rồi mà, Yên Vũ lâu muốn đòi lại thể diện, nhất định phải tìm được mục tiêu giá trị nhất. Còn trong Lạc thành này, thật ra mục tiêu có giá trị nhất chính là hai vị! Đa tạ hai vị đã đi theo ta, cho Ninh Dạ này cơ hội thể hiện bản thân!”

 
Chương 382: Thế nhưng Lạc thành thì không được!


Mục tiêu giá trị nhất chính là mình!  

             Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh không thể ngờ được hóa ra mọi chuyện lại là như vậy.  

             Tất cả những gì bọn họ cố gắng làm, thật ra đều nằm trong tính toán của Ninh Dạ. Thậm chí Ninh Dạ cố tình tiết lộ một phần tình báo là muốn điều đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đi.  

             Nhưng trước đó y đã bố trí xong xuôi.  

             Phong Ngọc Yên ngơ ngác nhìn Ninh Dạ: “Cho dù là tu vi của cha ta, từ Cửu Cung sơn đến đây cũng cần ít nhất một ngày hai đêm, nói cách khác trước đó ngươi đã thông báo cho cha ta? Nhưng ngươi mới đến hôm qua mà!”  

             Ninh Dạ gật đầu: “Thực ra trước khi rời khỏi Cửu Cung sơn, ta đã mời Phong điện chủ đích thân xuất mã.”  

             “Cái gì?” Phong Ngọc Yên không thể tin vào tai mình: “Sao ngươi lại biết sớm đến vậy?”  

             “Ta không biết, nhưng chuyện này không quan trọng, vì với tác phong của đám người Yên Vũ lâu, chỉ cần bọn chúng phát hiện hai vị xuất hiện tại đó, không có lý do gì mà chúng lại không nghĩ tới điều này. Vì vậy ta không thể không đặt giả thuyết xấu nhất... Có một số chuyện không cần biết từ trước, chỉ cần suy luận theo lẽ thường là được.”  

             Lao Huyền Minh đã hiểu: “Vì vậy kế hoạch ban đầu của Yên Vũ lâu không phải Phong đại tiểu thư và Hà đại thiếu gia, nhưng bọn họ đến đây, mục tiêu cũng tự thay đổi.”  

             ‘‘Không sai.’‘ Ninh Dạ trả lời.  

             “Nói cách khác...” Lao Huyền Minh phản ứng lại.  

             “Đúng, chắc bọn chúng còn một mục tiêu, một mục tiêu từ trước.”  

             “Là gì?” Mọi người cùng hỏi.  

             Ninh Dạ nhìn bọn họ với vẻ đồng tình: “Chẳng phải các ngươi đã thấy rồi à?”  

             Linh Lung tháp!  

             Mục tiêu nguyên bản của Yên Vũ lâu chính là Linh Lung tháp!  

             Nhưng khác với suy đoán của bọn họ, mục tiêu của Yên Vũ lâu không phải cướp lấy Linh Lung tháp.  

             Một trận pháp cơ sở của Lạc thành, Yên Vũ lâu cũng chẳng thấy quý hiếm gì.  

             Bọn họ còn mục đích hiểm ác hơn.  


             Ngay một khắc sau đã thấy bốn phía xung quanh Lạc thành có cả vạn vệt sáng bay lên bầu trời.  

             “Đại trận của Lạc thành?” Công Tôn Trường Sách ngạc nhiên.  

             Sao đại trận lại khởi động ngay lúc này.  

             “Không đúng, là nghịch chuyển đại trận!” Công Tôn Vô hét lớn.  

             Đại trận bảo vệ Lạc thành vốn là đối ngoại nhưng thời khắc này lại phát huy tác dụng đối với bên trong.  

             Còn sau khi trận pháp khởi động, chỉ thấy màn sương đỏ máu quét qua, bao phủ toàn bộ Lạc thành, chậm rãi hạ xuống dưới.  

             “Tử Giới Dung Lô?” Lần này ngay cả Ninh Dạ cũng kinh ngạc.  

             Chuyện Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ra tay với đệ cửu sứ đúng là ý của y, mục đích là để y được ra ngoài.  

             Vì vậy Ninh Dạ còn bảo Công Tôn Dạ đề xuất với Yên Vũ lâu, dùng Công Tôn thế gia làm mồi, thu hút một số người của Hắc Bạch thần cung tới đây, rồi lạnh lùng hạ thủ để trả thù.  

             Trong đó mục tiêu chủ yếu là bản thân Ninh Dạ.  

             Thế nhưng Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên gia nhập lại khiến mọi chuyện thay đổi.  

             Mấu chốt nhất là Yên Vũ lâu không thể nào làm việc hoàn toàn dựa theo bố trí của y.  

             Công Tôn Điệp có thể đưa ý kiến nhưng Yên Vũ lâu cũng có thể có kế hoạch riêng của mình.  

             Vì vậy bọn họ thay đổi một phần đề xuất của Công Tôn Dạ, cố gắng tối đa hóa lợi ích trong hành động ở Lạc thành lần này.  

             Chỉ có điều rốt cuộc kế hoạch là gì, Công Tôn Dạ không biết, vì vậy Ninh Dạ cũng không biết.  

             Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã biết.  

             Không ngờ lại là Tử Giới Dung Lô.  

             Tử Giới Dung Lô là một pháp môn cực kỳ ác độc thời thượng cổ, trước đây kẻ sáng tạo ra pháp môn này muốn chế tạo một thần vật nên luyện hóa tất cả dân chúng trong một thành thị, cuối cùng trở thành một món chí bảo sát lục với sát khí ngập trời.  

             Pháp thuật này tôn thương thiên hòa, vì vậy bị tiên giới cấm dùng, không ngờ Yên Vũ lâu lại sử dụng, hơn nữa còn dùng tại Mặc châu.  

             Hiển nhiên, đây là linh cảm của bọn họ sau khi Mộc Khôi tông luyện hóa Ác Niệm Sát Cốt.  

             Mất đi Tri Vi giới, Yên Vũ lâu phải chế tạo lại một món thần vật, chuyện chúng ta khiến bọn họ có tâm tư khác, dứt khoát nhân cơ hội này luyện hóa cả Lạc thành.  

             Sau khi biết thủ đoạn của Yên Vũ lâu tàn nhẫn đến vậy, Ninh Dạ cũng không khỏi run rẩy.  

             Danh môn đại phái ai nấy ra vẻ đạo mạo, thực chất không có ai là người tốt, đều là phường ăn tươi nuốt sống.  

             Nếu một vị đại năng chạy đi chỗ khác luyện hóa một thành thị, tuy y cũng đồng tình nhưng không tự trách mình.  

             Thế nhưng Lạc thành thì không được!  

             Cảnh ngộ của những người ở đây có liên quan trực tiếp tới y!  

             Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top