Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Kim Tuế Vô Ưu - Thập Vĩ Thố

Kim Tuế Vô Ưu - Thập Vĩ Thố
Chương 80


Đại Nội vì không nói rõ là người của bọn họ, cũng không cho nàng ta chức quan địa vị, vậy nàng ta vẫn là giang hồ nhân sĩ bình thường, Hiệp Khách Sơn Trang có thể treo thưởng nàng ta.

 

 

 

Thường Tam Nương gật đầu, cười khẽ: "Sơn trang sắp xếp hạng lại, nhất định sẽ có rất nhiều người hứng thú, song quyền nan địch tứ thủ, nàng ta không thể nào mãi không thua."

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên nở nụ cười.

 

 

 

Lâu Công Tử vẫn lo lắng: "Trang chủ, vậy danh sách kia..."

 

 

 

Nụ cười trên mặt Đoạn Mặc Thiên biến mất, nhíu mày, đúng lúc này, có người đột nhiên hô lên ngoài cửa: "Trang chủ, tìm thấy danh sách rồi!"

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên cùng mấy người khác mừng rỡ: "Thật sao?"

 

 

 

Người bên ngoài vội vàng đi vào, quỳ xuống đất, giơ danh sách lên, mặt đầy kích động: "Trang chủ, thuộc hạ rốt cục tìm thấy danh sách rồi."

 

 

 

"Tốt!" Đoạn Mặc Thiên mừng như điên: "Thưởng!"

 

 

 

Hắn đưa tay ra, muốn lấy danh sách đi tìm phụ thân, thứ này lại trở về tay bọn họ, thật đáng mừng.

 

 

 

Người đang quỳ cũng vui mừng như điên, mặt đỏ bừng, kích động đến run tay.

 

 

 

Thường Tam Nương hơi nghi hoặc.

 

 

 

Sao đột nhiên lại tìm được?

 

 

 

Lúc này, lại có người xông vào, hô to: "Trang chủ, ta tìm thấy danh sách rồi!"

 

 



 

Người nọ đi vào, trực tiếp quỳ xuống, hai tay giơ danh sách lên, hưng phấn nói: "Trang chủ, ngươi xem, ta đã tìm lại danh sách bị mất rồi."

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên ngẩn người.

 

 

 

Người đang kích động giơ danh sách ở bên cạnh cũng ngẩn người.

 

 

 

Lại một quyển danh sách?

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên có chút hoang mang, còn chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của hắn chạy nhanh vào, vui mừng nói: "Trang chủ, ta tìm thấy danh--"

 

 

 

Tiếng nói đột ngột im bặt, nàng ta nhìn thấy hai người đang quỳ trên đất, còn có danh sách giống hệt nhau trên tay bọn họ.

 

 

 

Kinh hỉ biến thành kinh hãi.

 

 

 

Lại nhìn Đoạn Mặc Thiên, hắn đã phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên là tức giận đến cực điểm.

 

 

 

Thường Tam Nương và Lâu Công Tử nhìn nhau, tim đập thình thịch.

 

 

 

Sóng gió nổi lên rồi.

 

 

 

-

 

 

 

"Đây chính là danh sách đang lan truyền sao?" Dư Giang nhìn quyển sách đặt trước mặt, nhíu mày.

 

 

 

Đô Ngự Sử Cao Chính Tòng gật đầu: "Chính là, một đêm đã lan truyền khắp Kinh Đô, Đoạn Nguyên Lập thả tin tức, nói danh sách là giả, Hiệp Khách Sơn Trang không có thứ này, đồng thời, hắn đang sai người chặn lại."

 



 

 

Dư Giang cười khẽ: "Chặn được sao?"

 

 

 

"Không chặn được nữa." Cao Chính Tòng lắc đầu: "Bên bá tánh có thể chặn, giang hồ nhân sĩ chưa chắc đã chặn được, hơn nữa người biết chuyện đều hiểu, đây chính là nội dung trên danh sách."

 

 

 

Lời Đoạn Nguyên Lập có thể lừa gạt bá tánh, nhưng không lừa được người biết chuyện.

 

 

 

Dư Giang lật danh sách, từng cái tên trên đó khiến người ta giật mình, hắn cười lạnh: "Những kẻ này lại dám đầu quân cho Đoạn Nguyên Lập, thanh lý môn hộ thôi."

 

 

 

Dừng một chút, hắn lại nói: "Đã không thể chặn lại, vậy thì thêm dầu vào lửa, để danh sách truyền bá rộng hơn, náo loạn lớn hơn."

 

 

 

Cao Chính Tòng gật đầu, nhận lệnh: "Vâng."

 

 

 

Dư Giang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đại điện hạ sắp trở về, loạn một chút cũng tốt." Triều đình giang hồ đại loạn, nhưng đối với Đại điện hạ không có căn cơ bao nhiêu năm nay mà nói, không phải chuyện xấu.

 

 

 

Cao Chính Tòng nghi hoặc: "Hoàng thượng chắc chắn muốn xử lý âm thầm, vậy rốt cuộc danh sách này là ai in ra? Nữ đao khách A Nhiễm, rốt cuộc là người của ai?"

 

 

 

Dư Giang nhíu mày: "Trước kia cho rằng là người của Đại Nội, hiện tại xem ra... hình như không phải?"

 

 

 

-

 

 

 

Đại Nội.

 

 

 

Mục Nhân Cửu nhìn chằm chằm danh sách trên tay, nhíu mày, bây giờ thứ này đã không thể ngăn cản, có người sẽ thêm dầu vào lửa, khiến nó càng hỗn loạn hơn.

 

 

 

A Nhiễm à A Nhiễm, ngươi thật là...
 
Chương 81


Trước kia Hiệp Khách Sơn Trang cho rằng A Nhiễm là người của Đại Nội, vẫn luôn theo dõi Đại Nội, chuyện này vừa xảy ra, bọn họ sẽ đoán được A Nhiễm không phải người của Hoàng thượng, danh sách lan truyền, Đoạn Nguyên Lập nổi giận, nàng sẽ phải gánh chịu toàn bộ sự phản kích.

 

 

 

Mục Nhân Cửu nhíu mày suy nghĩ.

 

 

 

Một lát sau, hắn quay đầu hỏi: "Trước kia khi ngươi điều tra nữ đao khách A Nhiễm, ở quán rượu nàng ta từng nói, nhìn trúng Thái tử?"

 

 

 

Thuộc hạ ngẩn người, sau đó gật đầu: "Vâng, nàng ta say rượu, nói nhìn trúng dung mạo Thái tử, muốn làm Thái tử phi tương lai..."

 

 

 

Mục Nhân Cửu thần sắc bình tĩnh, hạ giọng: "Vậy thì âm thầm truyền tin tức này ra ngoài, nói nàng ta là người của Thái tử."

 

 

 

-

 

 

 

Biệt viện Thái tử.

 

 

 

Hắc Ngọc vẻ mặt phức tạp đưa danh sách lên, giọng nói kỳ quái: "Hiện tại đã truyền ra, giang hồ đều biết, không chỉ Hiệp Khách Sơn Trang loạn, triều đình cũng loạn."

 

 

 

"Phụt--"

 

 

 

Bạch Ngọc phun một ngụm trà, vội vàng quỳ xuống tạ tội: "Điện hạ thứ tội!"

 

 



 

Tiêu Hòa Thanh giơ tay ra hiệu cho hắn đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên danh sách, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, hắn nhận lấy: "Đây là phiền phức nàng ta gây ra cho Hiệp Khách Sơn Trang?"

 

 

 

Hắc Ngọc nuốt nước miếng: "Vâng."

 

 

 

Bạch Ngọc cả người đều hoảng hốt, lẩm bẩm: "Đây đâu chỉ là gây phiền phức cho Hiệp Khách Sơn Trang, đây quả thực là -- gây phiền phức cho cả triều đình!"

 

 

 

Loạn rồi, tất cả đều loạn rồi.

 

 

 

Quả nhiên là nữ ma đầu kia, một chiêu kéo tất cả mọi người vào, đâu chỉ là loạn, quả thực là rối như tơ vò!

 

 

 

Hiện tại các thế lực đều đang nhúng tay vào, Bạch Ngọc đau đầu như muốn nổ tung.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh cũng không ngờ, hắn lật xem danh sách, một lúc sau mới nói: "Nàng ta đòi ít tiền quá."

 

 

 

Năm mươi lượng, không đủ để khắc in danh sách, lan truyền khắp giang hồ, nàng ta thích tiền như vậy, e là cũng không ngờ giá khắc in lại cao như vậy, phỏng chừng phải tự mình tức giận một lúc.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh cười khẽ.

 

 

 

Bạch Ngọc: "?"

 



 

 

Hắn không thể tin nổi trợn tròn mắt: "Điện hạ! Nàng ta dám in danh sách ra khắp nơi, chuyện này đã không còn đơn giản là chuyện của Hiệp Khách Sơn Trang nữa, mà còn là của cả triều đình."

 

 

 

Một nửa quan lại đều là người của Đoạn Nguyên Lập, đây là lột mặt Hoàng tộc họ Tiêu cho thiên hạ xem, để cho tất cả mọi người đều biết -- Hoàng thất chỉ nắm giữ một nửa quyền khống chế triều đình, à, có lẽ còn chưa đến một nửa.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh cười lạnh: "Chẳng phải đây là sự thật sao? Cần gì phải sợ người ta biết."

 

 

 

Bạch Ngọc vẫn lắc đầu, hít sâu một hơi: "Những người trên danh sách trở thành 'mọi người đều biết' là phe cánh của Thừa tướng, chỉ càng dựa dẫm vào Đoạn Nguyên Lập hơn, chẳng phải càng khó đối phó sao?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh đã cầm lấy quân cờ, thản nhiên nói: "Những kẻ cỏ đầu tường kia vốn không quan trọng, cây đổ khỉ tan, mục tiêu của chúng ta là Đoạn Nguyên Lập."

 

 

 

Lần đại loạn này, hành động ngày kia sẽ càng thuận lợi hơn.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh đang đánh cờ, hỏi: “Bên ngoài tình hình thế nào rồi?”

 

 

 

Hắc Ngọc bẩm báo: “Các quan viên trong danh sách đều đang rối như tơ vò, phần lớn đều chạy đến chỗ Thừa tướng Đoạn, Hiệp Khách Sơn Trang đã điều động vô số người để bảo vệ an toàn cho những quan viên trong danh sách và tung tin đồn về danh sách giả. Còn có người vì Hiệp Khách Sơn Trang để lộ danh sách mà phẫn nộ, tiến cung diện kiến Hoàng thượng, hình như Dư đại nhân cũng góp phần đẩy mạnh việc này. Một số hiệp khách giang hồ cũng có động tĩnh, có lẽ là có liên quan đến một số quan viên.”

 

 

 

Tóm lại, chỉ có thể dùng một chữ "loạn" để hình dung.

 

 

 

Cô nương kia…
 
Chương 82


Thật là âm thầm làm nên chuyện lớn.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh đặt quân đen xuống bàn cờ, thản nhiên nói: “Vậy thì cứ đứng ngoài xem, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”

 

 

 

Bạch Ngọc gãi đầu, hắn luôn cảm thấy hợp tác với A Nhiễm thật sự rất mạo hiểm, người này căn bản không theo lẽ thường!

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh hỏi: “Đã điều tra ra nàng ta để ý ai chưa?”

 

 

 

Bạch Ngọc: “?” Hắn ngơ ngác một lúc, giờ này còn điều tra cái này sao?

 

 

 

“Vẫn chưa.” Bạch Ngọc nuốt nước miếng, “Đang điều tra, nhưng bên cạnh nàng ta hình như có một người, luôn che giấu thân phận, rất cảnh giác.”

 

 

 

“Tiếp tục điều tra.” Giọng nói Tiêu Hòa Thanh nhàn nhạt, ánh mắt không chút cảm xúc.

 

 

 

Bạch Ngọc đáp lời, đang định rời đi.

 

 

 

Lúc này, quản gia vội vàng bước vào: “Điện hạ, Đại Lý Tự Khanh Tưởng Nghị, Binh bộ Thị lang Từ Tấn Tài, Đại Lý Chính Nguyên Giác, cùng với mấy người giang hồ ở bên ngoài, cầu kiến Điện hạ.”

 

 

 

Bạch Ngọc ngẩn ra: “Bọn họ tìm Điện hạ làm gì?”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh nhíu mày, cho dù muốn cầu xin, lúc này cũng nên tìm phụ hoàng, huống chi Đại Lý Tự Khanh… Ông ta rõ ràng là người của phe Thừa tướng.

 

 

 

Quản gia lắc đầu: “Không biết, bọn họ không nói, nhưng hình như đều không vui vẻ lắm?”

 

 

 

“Cho bọn họ vào.” Tiêu Hòa Thanh nói.

 

 

 



Hắc Ngọc và Bạch Ngọc lập tức lui xuống, ẩn nấp, bọn họ là người của “Tiêu lão bản”, tự nhiên không thể xuất hiện ở chỗ Thái tử.

 

 

 

Không lâu sau, quản gia dẫn Tưởng Nghị cùng những người khác vào.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh rời khỏi bàn cờ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, anh ta giống như một vị tiên nhân được tạc bằng ngọc, khiến người ta vô thức bước chân nhẹ nhàng hơn.

 

 

 

Tưởng Nghị cùng mấy người khác hành lễ: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”

 

 

 

“Các vị đại nhân đến chỗ cô đây làm gì?” Tiêu Hòa Thanh tò mò hỏi.

 

 

 

Hiện giờ tình hình hỗn loạn, Tưởng Nghị cùng những người khác đều bị liên lụy, lúc này không lo nghĩ cách giải quyết, lại đến tìm anh ta làm gì?

 

 

 

Anh ta chỉ là người ngoài cuộc.

 

 

 

Tưởng Nghị đứng dậy, trên mặt kìm nén lửa giận: “Điện hạ, người của ngài in danh sách rải khắp nơi, có phải là hơi quá đáng hay không?”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh sửng sốt, vẻ khó hiểu trên mặt anh ta không phải giả vờ, kinh ngạc hỏi: “Người của cô?”

 

 

 

—— Bọn họ biết A Nhiễm hợp tác với anh ta?

 

 

 

Sau cánh cửa, Bạch Ngọc và Hắc Ngọc nhìn nhau, đều là kinh ngạc và khó hiểu, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là do A Nhiễm làm.

 

 

 

Ai đã điều tra ra Điện hạ tiếp xúc với A Nhiễm? Tại sao lại đổ tội cho Điện hạ!

 

 

 

Tưởng Nghị nói thẳng: “Chuyện này chẳng phải là do vị Thái tử phi tương lai của ngài làm sao?”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh: “?”



 

 

 

—— Sao ta lại không biết ta có Thái tử phi rồi?

 

 

 

Tưởng Nghị nhìn ra vẻ nghi hoặc của anh ta, trực tiếp nói “Thái tử phi” quả thật không thích hợp, dù sao Thái tử phi phải do triều đình sắc phong, ông ta hít sâu một hơi, đổi cách gọi: “Nữ đao khách A Nhiễm chẳng phải là người của Điện hạ sao?”

 

 

 

Bạch Ngọc: “?” Cái gì?

 

 

 

Hắc Ngọc: “!” Wow.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Lời này là thế nào?”

 

 

 

Tưởng Nghị hít sâu một hơi, ra hiệu cho một vị hiệp khách giang hồ bên cạnh lên tiếng.

 

 

 

Người nọ nuốt nước miếng, cúi đầu, lắp bắp nói: “Chiều hôm trước, chúng tôi cùng nữ đao khách A Nhiễm uống rượu ở tửu lâu Giang Nam, nàng ta nói, nàng ta nói…”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh: “Nàng ta nói gì?”

 

 

 

Tưởng Nghị lạnh lùng nói: “Cứ nói thẳng ra.”

 

 

 

Người nọ nhắm mắt, cắn răng nói: “Nàng ta nói đã nhìn trúng dung mạo của Điện hạ, muốn làm Thái tử phi tương lai!”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh đang cầm chén trà run lên, suýt chút nữa làm đổ trà.

 

 

 

Trong phòng, Bạch Ngọc và Hắc Ngọc kinh ngạc nhìn nhau.

 

 

 

—— Nàng ta nói gì?
 
Chương 83


—— Nàng ta vừa nói gì thế?!

 

 

 

Người nọ vội vàng bổ sung: “Nhưng hôm đó nàng ta say rồi…”

 

 

 

Tưởng Nghị quỳ xuống, thái độ cung kính, lời nói sắc bén: “Điện hạ, nếu nàng ta không liên quan đến ngài, chắc hẳn cũng không dám nói lời này, nữ nhân này hành tung quỷ dị, Điện hạ vẫn nên quản lý cho tốt.”

 

 

 

Từ Tấn Tài dập đầu, phẫn nộ lên tiếng: “Giết c.h.ế.t Triệu Toàn, lấy đi danh sách, lại in ra phát khắp nơi, làm náo loạn cả lên, không thể không quản!”

 

 

 

Nguyên Giác hỏi: “Nàng ta tỷ thí sinh tử với Đệ nhất Loan Đao, thiên hạ đều biết, đêm khuya đột nhập Hiệp Khách Sơn Trang, một thanh đao đi khắp nơi gây chuyện. Nàng ta dựa vào võ công cao cường, nửa canh giờ trước, ở Đông phường c.h.é.m c.h.ế.t bốn người, hung danh lừng lẫy, Điện hạ, chuyện này phải giải quyết thế nào?”

 

 

 

Đâu phải là nói nữ đao khách A Nhiễm “không thể không quản”, rõ ràng là cùng nhau chất vấn Tiêu Hòa Thanh, cũng như muốn anh ta nghĩ ra cách giải quyết.

 

 

 

Bọn họ cho rằng chuyện in danh sách là do anh ta đứng sau.

 

 

 

Nữ đao khách A Nhiễm được ai chống lưng, người đó chính là kẻ chủ mưu.

 

 

 

Bạch Ngọc tức giận trợn mắt.

 

 

 

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y Hắc Ngọc, dùng ánh mắt mắng nhiếc — Chuyện này có liên quan gì đến Điện hạ? Rõ ràng đều là do nàng ta tự làm, hơn nữa Điện hạ chiêu mộ nàng ta, nàng ta cũng không đồng ý mà?

 

 



 

Tại sao lại đổ tội cho Điện hạ!

 

 

 

Bạch Ngọc đã quyết định, nhất định phải khuyên Điện hạ đừng chiêu mộ người này nữa, thật sự quá mức gây chuyện.

 

 

 

Hắc Ngọc dùng ánh mắt ra hiệu: Không sao, Điện hạ sẽ giải thích.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh hơi cụp mắt xuống.

 

 

 

Vậy nên, người nàng ta để ý là hắn? Đối tượng “đính ước” đơn phương cũng là hắn?

 

 

 

“Chém c.h.ế.t bốn người ở Đông phường, hẳn là không phải tùy tiện g.i.ế.c người, là có người vì chuyện danh sách muốn g.i.ế.c nàng ta?” Tiêu Hòa Thanh buông chén trà xuống, phủi phủi y phục, thản nhiên nói, “Vậy thì đáng chết.”

 

 

 

Tưởng Nghị trợn to mắt, vạn vạn không ngờ anh ta lại trả lời như vậy.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh đứng dậy, nhìn xuống ông ta: “Chưa nói đến chuyện danh sách có phải do nàng ta tung ra hay không, người giang hồ đánh đánh g.i.ế.c giết, Tưởng đại nhân trước kia cũng chưa từng quản, giờ lại muốn quản sao?”

 

 

 

Lời này rõ ràng là nói —

 

 

 

Trước kia ngươi không quản Hiệp Khách Sơn Trang, bây giờ đừng quản người của hắn!

 



 

 

Tưởng Nghị tức giận đến đau gan, ông ta thở hổn hển.

 

 

 

Nhưng Tiêu Hòa Thanh đã bày tỏ thái độ, ông ta cũng không dám nói thêm gì nữa, một phần quyền lực của triều đình nằm trong tay Đoạn Nguyên Lập, còn lại là nằm trong tay Tiêu Hòa Thanh.

 

 

 

Đoạn Nguyên Lập có thể trực tiếp đối đầu với ông ta, Tưởng Nghị không dám, Thái tử muốn bảo vệ nữ đao khách kia, trước mặt Thái tử ông ta cũng không làm gì được.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh: “Tiễn khách.”

 

 

 

Tưởng Nghị chỉ đành nhịn nhục hành lễ, dẫn người tức giận xoay người rời đi, cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất đã xác định được, sau lưng nữ đao khách A Nhiễm chính là Tiêu Hòa Thanh.

 

 

 

Nếu danh sách xác định là do nàng ta tung ra, Tiêu Hòa Thanh nhất định là kẻ chủ mưu.

 

 

 

Tưởng Nghị vừa đi, Bạch Ngọc liền vội vàng chạy ra, “Điện hạ, sao ngài lại nhận chứ? Chuyện này rõ ràng không liên quan đến chúng ta mà!”

 

 

 

Anh ta đây là đang gánh tội thay cho A Nhiễm.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh ngồi xuống, thản nhiên nói: “Nàng ta vốn là nhận tiền của ta làm việc, sao lại không liên quan đến chúng ta?”

 

 

 

Anh ta quay đầu dặn dò thị vệ trưởng: “Truyền tin cho phụ hoàng, để Đại Nội ra tay, những quan viên trong danh sách nên bắt thì bắt, nên g.i.ế.c thì giết, cố gắng làm ầm ĩ lên, để Đoạn Nguyên Lập và Hiệp Khách Sơn Trang không rảnh lo chuyện khác.”
 
Chương 84


Chuyện này cũng liên quan đến anh ta, phải giải quyết hậu quả cho A Nhiễm, tuy rằng động tĩnh hơi quá lớn, nhưng cũng là chuyện tốt, thuận tiện cho bọn họ đạt được mục đích, hành động ngày kia càng dễ thành công hơn.

 

 

 

“Rõ!” Thị vệ trưởng lĩnh mệnh rời đi.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh lại ngồi xuống.

 

 

 

Hắc Ngọc kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc nàng ta biết thân phận của Điện hạ bằng cách nào?”

 

 

 

Điện hạ luôn dùng thân phận ông chủ “phố vũ khí” tiếp xúc với nàng ta, cũng luôn tránh mặt người khác, rốt cuộc nàng ta biết được bằng cách nào? Chẳng lẽ trước kia đã từng gặp Điện hạ?

 

 

 

Hắc Ngọc đã khẳng định nàng ta biết thân phận của Điện hạ, dung mạo Điện hạ tuấn tú, bọn họ ở Đức Nghệ Hiên gặp lần đầu tiên, lại gặp lần thứ hai ở Hiệp Khách Sơn Trang, cho nên nàng ta mới nói sau khi say rượu, nói nhìn trúng dung mạo của Điện hạ, muốn làm Thái tử phi tương lai.

 

 

 

Chẳng trách không muốn bị Điện hạ chiêu mộ…

 

 

 

Bởi vì nàng ta không muốn làm thuộc hạ a.

 

 

 

Hắc Ngọc vẻ mặt cảm thán.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh lắc đầu, không nói gì.

 

 

 

Bạch Ngọc: “…”

 

 

 

Không phải, cứ thế mà gánh tội thay sao??

 

 

 

Hắn còn muốn nói gì đó, Hắc Ngọc kéo kéo hắn, ra hiệu cho hắn nhìn sắc mặt Điện hạ.

 

 

 



Tiêu Hòa Thanh vẫn mặt không cảm xúc, đoan chính như ngọc, nhưng tay cầm chén trà, nghiêng người dựa vào, tư thế nhàn nhã, khóe môi hơi nhếch lên.

 

 

 

Bạch Ngọc lúc này mới phát hiện —

 

 

 

Ơ?

 

 

 

Điện hạ nhà hắn tâm trạng tốt như vậy?

 

 

 

-

 

 

 

Hai ngày sau.

 

 

 

Một chiếc xe ngựa lạ sớm đã vào quán trọ Tri Vân, trời còn chưa sáng, trên đường không có người, mọi người trong quán trọ vẫn còn đang ngủ.

 

 

 

A Nhiễm nghe thấy động tĩnh liền nhảy dựng lên.

 

 

 

Hai ngày nay nàng vẫn không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào liên quan đến vụ án nhà họ Khương, ngược lại liên tục có người của Hiệp Khách Sơn Trang đến ám sát nàng.

 

 

 

Dư Hoàn nói, chắc chắn là treo thưởng nội bộ rồi.

 

 

 

Những người này không khó đối phó, mục tiêu hàng đầu của A Nhiễm hiện giờ vẫn là Lưu Chính Hứa.

 

 

 

Hôm nay là thời gian đã hẹn trước với Tiêu lão bản, nàng mở cửa nhìn ra ngoài, thấy một đám người lạ, nhìn trang phục là người Xiang tộc.

 

 

 

Kể từ sau khi nhà họ Khương bị diệt môn, Xiang tộc đã nhiều năm không xâm lược, quan hệ hai nước lại khá tốt, thường xuyên có người Xiang tộc hoạt động ở Đại Ngạn, Kinh Đô càng thường xuyên nhìn thấy, nhất là người giang hồ.

 

 

 

Người Trung Nguyên hiện giờ, đã sớm không coi người Xiang tộc là kẻ thù.



 

 

 

Nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, đang định đóng cửa trở về, trong đám người lạ kia, có người lén lút nháy mắt với nàng.

 

 

 

A Nhiễm sửng sốt, lúc này nàng mới phát hiện,

 

 

 

Rõ ràng là Tiêu lão bản cùng những người khác!

 

 

 

Người dẫn đầu tóc tai hơi rối, người Xiang tộc thường búi tóc, tết thành b.í.m nhỏ, râu ria rậm rạp, nhìn có vẻ thô kệch, ngũ quan sâu, hoàn toàn không giống người Trung Nguyên.

 

 

 

A Nhiễm mở to mắt, sau đó đóng cửa trở về phòng.

 

 

 

Một lúc sau, bọn họ ở tại một phòng khác, A Nhiễm nhảy từ cửa sổ vào, kinh ngạc: “Ta còn không nhận ra.”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh khẽ cười: “Ta có một cao thủ dịch dung, cải trang thành thế này, tự nhiên không thể bị nhận ra.”

 

 

 

Anh ta chính là người dẫn đầu, lúc này đã hoàn toàn không còn dáng vẻ thường ngày, da hơi ngăm đen, râu rất dài, dường như cũng “cường tráng” hơn, tóc tai rối bù, còn có chút màu đỏ.

 

 

 

Nhưng nếu nhìn kỹ ngũ quan, vẫn rất đẹp trai.

 

 

 

Vốn là người giáng trần, giờ biến thành tráng hán.

 

 

 

A Nhiễm kinh ngạc tiến lại gần, nhẹ nhàng kéo kéo râu của anh ta, “Đều là giả sao?”

 

 

 

“Giả.” Tiêu Hòa Thanh không tự nhiên động đậy.

 

 

 

A Nhiễm tặc lưỡi hai tiếng, mở mang tầm mắt.
 
Chương 85


Tiêu Hòa Thanh giải thích: “Bây giờ ta là người của nhà Huyền Viên, một trong ba gia tộc lớn của Xiang tộc, Huyền Viên Dị xếp hạng 37 Hiệp Khách Sơn Trang, thường xuyên sống ở Trung Nguyên, năm ngoái qua đời.

 

 

 

“Năm nay hai con trai của ông ta chạy đến, muốn tranh giành một vị trí, còn chưa ai gặp qua bọn họ, cho nên chúng ta thay thế vào giữa đường.”

 

 

 

A Nhiễm gật gật đầu, thuận theo ánh mắt của Tiêu Hòa Thanh nhìn sang, lại phát hiện một người quen.

 

 

 

Vẫn là trang phục người Xiang tộc, nhìn có vẻ thô kệch, nhưng dáng người gầy gò, đôi mắt kia không biết vì sao, A Nhiễm đã gặp qua thì không quên được.

 

 

 

Nàng có chút kinh ngạc: “Mục Nhân Cửu?”

 

 

 

Mục Nhân Cửu lạnh lùng gật đầu.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh: “Bây giờ hắn ta là con trai thứ hai của Huyền Viên Dị.”

 

 

 

“Vậy ta thì sao?” A Nhiễm tò mò.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh né tránh ánh mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng: “Lần này Huyền Viên đại công tử đến, đã mang theo phu nhân.”

 

 

 

A Nhiễm bừng tỉnh.

 

 

 

Hắc Ngọc lấy quần áo ra, Tiêu Hòa Thanh đưa cho nàng: “Đi thay quần áo đi, trang phục nữ tử Xiang tộc tuy khác với Đại Ngạn, nhưng những thứ khác thì tương tự, nàng che chắn một chút, sẽ không ai nhận ra.”

 

 

 

A Nhiễm bình thường ăn mặc rất đơn giản, búi tóc cũng rất đơn giản.

 

 



 

Mà Tiêu Hòa Thanh đưa cho nàng là bộ y phục màu đỏ, màu sắc rực rỡ cộng thêm trang phục lộng lẫy, đeo thêm mặt nạ, quả thật sẽ không ai nhận ra.

 

 

 

A Nhiễm cũng không cảm thấy ngại ngùng, dẫn theo “nữ tỳ Xiang tộc” đến để trang điểm cho nàng trở về phòng.

 

 

 

Một lúc sau.

 

 

 

A Nhiễm thay quần áo xong, búi tóc lên, trên đầu đều là trang sức của Xiang tộc, ngay cả trên chân cũng đeo trang sức của quý nữ Xiang tộc, đuôi mắt tô điểm màu đỏ, lại đeo thêm mặt nạ hạt châu, nhìn trong gương, đã hoàn toàn là một diện mạo khác.

 

 

 

“Cô nương thật xinh đẹp.” Dịch dung sư khẽ khen ngợi.

 

 

 

A Nhiễm nghe vậy, đáp lại: “Cảm ơn.” Nói xong, nàng lắc lắc trang sức trên tay, giọng nói nghe cũng rất êm tai.

 

 

 

Nàng đột nhiên dừng tay, sau đó buông xuống, chậm rãi nói: “Ngươi đi trước đi, ta lập tức đến.”

 

 

 

“Vâng, cô nương.” Dịch dung sư rời đi.

 

 

 

Nàng ta vừa đi, một cái đầu liền thò vào từ cửa sổ, giọng nói quen thuộc của Dư Hoàn vang lên:

 

 

 

“Thật kỳ lạ, ngoại trừ mấy tên tép riu, hai ngày nay lại không có ai tìm ngươi, không nên như vậy a, Đoạn Nguyên Lập hẳn là hận c.h.ế.t ngươi, chuyện ngươi in danh sách…”

 

 

 

Giọng nói đột ngột im bặt, hắn nhìn thấy dung mạo của A Nhiễm.

 

 

 

Dư Hoàn hít sâu một hơi, kinh hô: “Yêu tinh! A Nhiễm to lớn của ta đâu rồi?!”

 



 

 

A Nhiễm: “… Cút.”

 

 

 

Nàng chỉnh lại quần áo, đứng dậy đi vài bước, ngẩng cằm lên, dáng người nhẹ nhàng tao nhã, như thể nàng vốn là người mặc bộ trang phục lộng lẫy này.

 

 

 

Dư Hoàn lăn vào trong, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Ngươi mặc bộ này trông đẹp đấy, có cảm thấy không thoải mái không?”

 

 

 

Nàng bình thường luôn mặc trang phục gọn gàng đơn giản, kiểu không phân biệt nam nữ.

 

 

 

A Nhiễm nhìn hắn, mặt không cảm xúc: “Ta chỉ là không thích mặc loại y phục này, chứ không phải là không biết mặc?”

 

 

 

Nói xong, nàng liền muốn rời đi.

 

 

 

Dư Hoàn còn muốn nói gì đó, A Nhiễm quay đầu lại: “À, nhắc nhở một chút, người ngươi trốn tránh đang ở phòng bên cạnh, còn có Mục Nhân Cửu.”

 

 

 

Dư Hoàn: “!!”

 

 

 

Hắn lập tức im lặng.

 

 

 

A Nhiễm hài lòng đi ra từ cửa sổ, quần áo rất đẹp, chỉ là mặc bộ này leo cửa sổ hơi phiền phức một chút.

 

 

 

Không lâu sau, A Nhiễm xuất hiện ở phòng bên cạnh.

 

 

 

Mọi người trong phòng nhìn thấy nàng, đồng thời im lặng, cuộc thảo luận ban đầu lập tức dừng lại, im phăng phắc.
 
Chương 86


Y phục như lửa đỏ người như ca, mắt long lanh như nước gương mặt như hoa phù dung, đuôi mày hơi nhếch lên, kiêu ngạo tùy ý, nàng nhảy vào từ cửa sổ, tựa như yêu quái hoa đào đi nhầm đường.

 

 

 

A Nhiễm: “Các ngươi tiếp tục đi.”

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng nói: “Rất đẹp.”

 

 

 

A Nhiễm nhếch khóe môi, lông mày cong cong: “Cảm ơn, ta cũng thấy vậy.”

 

 

 

Bạch Ngọc: “…”

 

 

 

Tuy rằng là sự thật, nhưng có phải là quá mức mặt dày hay không?

 

 

 

Nụ cười của Tiêu Hòa Thanh càng thêm rõ ràng, anh ta thu hồi tầm mắt, đột nhiên phát hiện Mục Nhân Cửu cũng đang nhìn A Nhiễm, trong đôi mắt âm độc thường ngày lại có ý cười.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh cụp mắt xuống.

 

 

 

Sau đó, anh ta kéo ghế bên cạnh ra, “Ngồi đây đi, chúng ta tiếp tục.”

 

 

 

A Nhiễm ngồi xuống.

 

 

 

Bọn họ bàn bạc về chi tiết hôm nay, mọi người của Tiêu Hòa Thanh đã sớm rõ ràng trong lòng, chủ yếu là giải thích cho A Nhiễm và Mục Nhân Cửu.

 

 

 

Bạch Ngọc: “Nghe rõ chưa?”

 

 

 

Mục Nhân Cửu gật đầu.

 

 

 

A Nhiễm gật đầu.

 

 

 



Bạch Ngọc: “Còn vấn đề gì không?”

 

 

 

Mục Nhân Cửu lắc đầu.

 

 

 

A Nhiễm lắc đầu.

 

 

 

Bạch Ngọc: “…” Hai người này!

 

 

 

“Vậy thì xuất phát thôi.” Tiêu Hòa Thanh đứng dậy, nghiêng đầu nói với A Nhiễm, “Hôm nay phải nhờ A Nhiễm cô nương rồi.”

 

 

 

A Nhiễm ngẩng cằm lên: “Yên tâm, đã nhận đao của ngươi, ta nhất định sẽ bảo đảm ngươi an toàn.”

 

 

 

Khóe môi Tiêu Hòa Thanh hơi nhếch lên, lại dặn dò: “Người của Hiệp Khách Sơn Trang đều có đôi mắt sắc bén, cô nương nhất định phải diễn tốt vai trò của mình, phu nhân của Huyền Viên công tử là người nhà họ Ngọc của Xiang tộc, không biết võ công.”

 

 

 

A Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

 

 

 

Nàng thong thả nhấc chân, bước về phía trước vài bước, dáng vẻ uyển chuyển, yêu kiều, hoàn toàn không có khí thế của "Nữ đao khách A Nhiễm", mà lại vô cùng xinh đẹp.

 

 

 

Dịu dàng, ôn nhu, là một mỹ nhân vô cùng vô hại.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh gật đầu: "Rất tốt."

 

 

 

Bạch Ngọc cũng kinh ngạc, nếu không phải nghe giọng nói, hắn thật sự không cách nào liên tưởng người phụ nữ này với nữ đao khách A Nhiễm.

 

 

 

Chẳng lẽ thật sự đổi người rồi?

 

 

 

A Nhiễm đi đến cửa, tiện tay muốn mở cửa, đẩy đẩy, cửa không nhúc nhích.

 

 



 

Dùng sức, cửa vẫn không nhúc nhích.

 

 

 

Nàng nhíu mày, mặc bộ váy áo lộng lẫy, y phục đỏ tươi, toàn thân châu ngọc, vô cùng tao nhã, ngay sau đó, nhanh chóng nhấc chân.

 

 

 

“Ầm!” Một tiếng vang, cửa mở ra ngoài, A Nhiễm quay đầu lại, mỉm cười ôn hòa: "Mời."

 

 

 

Bạch Ngọc: "…" Xác định rồi, là nàng.

 

 

 

Bên trong phòng, tất cả mọi người đều im lặng.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh hồi lâu mới nói: "… Cửa phòng này mở vào trong."

 

Hiệp Khách Sơn Trang.

 

 

 

Gần đây việc nhiều, thêm vào việc xếp hạng đã bắt đầu, người đến lui sơn trang gấp mấy lần ngày thường, cửa lớn xếp hàng dài, chen chúc đông nghịt.

 

 

 

A Nhiễm nhìn ra từ trong xe ngựa, tò mò: "Sao lại có nhiều người thế này?"

 

 

 

"Hiệp Khách Sơn Trang đang xếp hạng." Tiêu Hòa Thanh ngồi ngay ngắn trong xe, mặc dù mặc y phục thô kệch của người Xiang tộc, nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý, dường như đến cả râu cũng trở nên đẹp mắt.

 

 

 

Giọng nói của hắn lạnh lùng, êm tai: "Mấy ngày xếp hạng của Hiệp Khách Sơn Trang hàng năm, luôn có người gia nhập vào phút chót, muốn giành lấy một thứ hạng."

 

 

 

A Nhiễm tiếp tục truy hỏi: "Giành như thế nào?"

 

 

 

Nàng dường như cái gì cũng không biết, lại cái gì cũng tò mò.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh khẽ cười.

 

 

 

Bạch Ngọc có chút cạn lời: "Sau khi gia nhập Hiệp Khách Sơn Trang, nếu đã có danh tiếng, sẽ trực tiếp được xếp hạng, nếu không, đương nhiên là khiêu chiến người có danh tiếng, đánh thắng rồi, thay thế vị trí của đối phương."
 
Chương 87


Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nếu cô là người của Hiệp Khách Sơn Trang, hiện tại có thể xếp thứ tư."

 

 

 

Thành viên của Hiệp Khách Sơn Trang quá nhiều, hàng năm đều có người thương vong, cần phải xếp hạng lại, lúc này, bọn họ sẽ dựa theo những chuyện đã xảy ra trong năm nay, công trạng, võ công để sắp xếp, cũng sẽ có người gia nhập vào phút chót, tranh giành vị trí.

 

 

 

Những người này ở cửa chính là đến gia nhập, hoặc là đã gia nhập, đang cố gắng chen lên phía trước.

 

 

 

Cho nên mấy ngày nay là cơ hội xâm nhập tốt nhất, cơ hội một năm một lần.

 

 

 

A Nhiễm bừng tỉnh: "Bọn họ là đang cầu may vào phút cuối?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh gật đầu: "Nói như vậy cũng không sai, muốn theo đuổi danh tiếng, nhưng lại kém chút bản lĩnh."

 

 

 

Mục Nhân Cửu vẫn im lặng, hắn đổi một chiếc mặt nạ khác, che khuất khuôn mặt nhiều hơn, cả người lặng lẽ, như bóng ma, không có chút cảm giác tồn tại.

 

 

 

Hắc Ngọc bẩm báo tin tức mới nhất: "Hiệp Khách Sơn Trang đã điều cao thủ xếp hạng thứ ba trở về, người đang ở phủ Đoạn, top một trăm cũng phái không ít người ra ngoài, bảo vệ tính mạng của các quan viên trên danh sách."

 

 

 

Tình huống này trước đây Tiêu Hòa Thanh đã phân tích cho A Nhiễm, sau khi danh sách bị tiết lộ, có người thừa nước đục thả câu, thanh lý môn hộ, g.i.ế.c c.h.ế.t các quan viên đã âm thầm đầu quân cho Đoạn Nguyên Lập, người ra tay võ công cực cao, khiến các quan viên trên danh sách lo lắng bất an.

 

 

 

Đương nhiên không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả mọi người, nhưng ai biết có phải mình hay không? Những quan viên trên danh sách

 

 

 

lo lắng mình xui xẻo, liền yêu cầu Đoạn Nguyên Lập cho một lời hứa, Hiệp Khách Sơn Trang vì muốn xoa dịu cảm xúc của bọn họ, liền phải phái người bảo vệ.

 



 

 

Cho nên nói, việc nàng in danh sách, quả thực là một lần rút cạn hơn phân nửa lực lượng của Hiệp Khách Sơn Trang, vô cùng hiệu quả.

 

 

 

Bạch Ngọc liếc nhìn A Nhiễm thêm một cái.

 

 

 

A Nhiễm ngược lại tò mò về "thứ ba" trong miệng Hắc Ngọc, nàng hỏi: "Nghe nói xếp hạng top ba của Hiệp Khách Sơn Trang và những người phía sau khác biệt rõ ràng, top ba chưa bao giờ xếp hạng, vậy thứ ba này là ai?"

 

 

 

Mục Nhân Cửu: "Bách Lý Bất Bại."

 

 

 

A Nhiễm càng thêm nghi hoặc: "Cái tên gì thế này?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh giải thích: "Không phải một cái tên, mà là một danh xưng, bọn họ là một cặp song sinh, một người là 'Bách Bộ Xuyên Dương', một người là 'Bất Bại Trường Thương', khi giao đấu với người khác, chưa bao giờ thua."

 

 

 

Chưa bao giờ thua…

 

 

 

Chỉ bốn chữ, đủ thấy khí phách.

 

 

 

A Nhiễm lẩm bẩm danh xưng, ánh mắt sáng lên.

 

 

 

Xe ngựa đến cửa Hiệp Khách Sơn Trang, người đến người đi đông đúc, canh phòng so với trước đây càng nghiêm ngặt, tộc huy tượng trưng cho nhà Huyền Viên của Xiang tộc vô cùng rõ ràng, thu hút không ít sự chú ý.

 

 



 

Những người bị chặn ở cửa Hiệp Khách Sơn Trang nghị luận ầm ĩ——

 

 

 

"Là người Xiang tộc!"

 

 

 

"Nhà Huyền Viên, quý tộc Xiang tộc, nổi danh với Xuyên Thạch Chưởng, bọn họ vậy mà cũng tới."

 

 

 

"Huyền Viên Dị xếp hạng ba mươi bảy, nhưng hắn ta không phải đã c.h.ế.t rồi sao?"

 

 

 

"Là hậu bối nhà bọn họ chứ?"

 

 

 

"Hừ, người Xiang tộc, đã quên bọn họ năm đó cướp bóc bá tánh Đại Ngạn như thế nào sao?"

 

 

 

……

 

 

 

Những lời này truyền vào tai, A Nhiễm bọn họ không có phản ứng gì, người ta nghị luận là "Xiang tộc nhà Huyền Viên", có liên quan gì đến bọn họ đâu.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh xuống xe ngựa, hắn quay đầu lại, vươn tay về phía xe, giọng nói nhẹ nhàng: "Phu nhân, cẩn thận."

 

 

 

Tai A Nhiễm ngứa ngáy, thật là êm tai.

 

 

 

Nàng ngẩn người một lúc mới phản ứng lại là đang gọi mình, ban đầu định nhảy xuống, chân cứng đờ dừng lại, đặt tay vào lòng bàn tay Tiêu Hòa Thanh.
 
Chương 88


Tay đàn ông luôn rộng hơn, đại khái là do không tập võ, tay Tiêu Hòa Thanh rất lạnh, sau khi A Nhiễm đặt tay lên mới dần dần ấm áp.

 

 

 

Hắn dùng sức, đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa.

 

 

 

Vô số ánh mắt xung quanh nhìn về phía A Nhiễm, ánh mắt phóng túng, Tiêu Hòa Thanh khẽ cau mày, kéo A Nhiễm vào trong ngực, nhìn như đang nửa "ôm" nàng, trên thực tế vẫn giữ một chút khoảng cách.

 

 

 

Tư thế "bá đạo" này, nhắc nhở những người khác không được nhìn lung tung, mọi người liền thu hồi ánh mắt.

 

 

 

A Nhiễm khẽ động mũi, mùi hương trúc thanh nhàn nhạt nàng thích vô cùng dễ ngửi, ngẩng đầu nhìn, Tiêu lão bản tuy dán râu giả, nhưng nhìn nghiêng vẫn đẹp trai, yết hầu khẽ chuyển động khi nói chuyện khiến người ta suy nghĩ miên man.

 

 

 

Nàng dứt khoát dựa vào.

 

 

 

—— Một người đẹp trai như vậy, có lợi ích không chiếm thì quá thiệt thòi.

 

 

 

Cơ thể Tiêu Hòa Thanh rõ ràng cứng đờ, nữ tử dựa vào người mềm mại, bàn tay nắm chặt theo bản năng.

 

 

 

Một đoàn người vượt qua đám đông, dưới ánh mắt của mọi người trực tiếp đi về phía cửa lớn, Tiêu Hòa Thanh ném một tấm lệnh bài "nhà Huyền Viên" cho thị vệ, thị vệ nhìn lệnh bài lại nhìn bọn họ, khẽ cau mày.

 

 

 

“Bọn họ sao lại trực tiếp đi qua?!” Một tráng hán đứng phía trước không phục.

 

 

 

Bạch Ngọc quay đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?" Hắn đeo một thanh đao được bọc vải trên lưng, dường như là vũ khí của hắn.

 

 

 



Tráng hán ưỡn ngực: "Ta là Phạm Côn, nhà Phạm ở Sơn Nam—— a ——"

 

 

 

Mục Nhân Cửu tiến lên một bước, tay chậm rãi nâng lên, vung một chưởng, tráng hán trực tiếp bị đánh bay, ngã xuống đất trống bên ngoài cổng lớn.

 

 

 

Hắn thu tay lại, đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng: "Bây giờ có thể đi qua chưa?"

 

 

 

"Hít!"

 

 

 

"Đây chính là Xuyên Thạch Chưởng, quả nhiên bất phàm!"

 

 

 

"Người nhà Huyền Viên, thật sự là không tầm thường."

 

 

 

……

 

 

 

A Nhiễm nhìn chằm chằm Mục Nhân Cửu, chớp chớp mắt, nếu nàng nhớ không lầm, người này hình như là dùng roi, vậy mà cũng biết Xuyên Thạch Chưởng nhà Huyền Viên?

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh nghiêng người tới, thấp giọng nói: "Mục Nhân Cửu là Hoàng Thành Chỉ Huy Sứ, cao thủ số một Đại Nội, từ nhỏ đã c.h.é.m g.i.ế.c trong muôn người mới sống sót, biết nhiều loại võ công."

 

 

 

A Nhiễm chợt hiểu ra.

 

 

 

Phía trước, thị vệ cũng giãn mày, nhường đường: "Mời." Bọn họ đã thể hiện thực lực có thể trực tiếp đi vào.

 

 

 

Một đoàn người đang định đi vào.



 

 

 

Hô ——

 

 

 

Tiếng gió nổi lên, một bóng người rơi xuống bên cạnh bọn họ, một nam tử thư sinh xuất hiện bên cạnh, hắn có dáng vẻ thanh tú, nhưng chỉ có một con mắt, khiến khuôn mặt vốn thanh tú mang theo vẻ hung dữ.

 

 

 

Ánh mắt chạm đến bọn họ, nam tử ghét bỏ thu hồi tầm mắt, thốt ra hai chữ: "Cút." Sau đó, xuyên qua bọn họ mà đi.

 

 

 

Thị vệ nhìn thấy hắn, không chỉ lập tức nhường đường, mà còn vô cùng cung kính cúi đầu.

 

 

 

Bạch Ngọc tức giận trừng mắt, Tiêu Hòa Thanh khẽ lắc đầu.

 

 

 

"Xếp hạng mười hai Hiệp Khách Sơn Trang, Thu Thư Vinh, nghe nói từng được nhà Giang giúp đỡ, cho nên vô cùng chán ghét người Xiang tộc." Tiêu Hòa Thanh thấp giọng giải thích cho nàng.

 

 

 

A Nhiễm sửng sốt, nhà Giang… Nàng vậy mà lại nghe thấy hai chữ này.

 

 

 

Sau khi Thu Thư Vinh đi vào, đoàn người Tiêu Hòa Thanh mới theo sau, phía sau là Phạm Côn, đối phương hiển nhiên cũng có chút thực lực, có thể vượt qua những người khác, lúc này đi theo phía sau bọn họ, hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Mục Nhân Cửu.

 

 

 

Lần trước đi vào, vừa vào Hiệp Khách Sơn Trang liền gặp rắc rối, những thị vệ ẩn nấp trong bóng tối, cung thủ, ám khí dưới đất, ngăn cản bọn họ.

 

 

 

Mà lần này có người dẫn đường, nhẹ nhàng đi đến khu vực tiếp khách lần trước đã vượt qua.

 

 

 

Nơi này cũng chen chúc đông nghịt.
 
Chương 89


Đối diện cửa lớn là hai bức tường cao khổng lồ, vô cùng dễ thấy, dán trên đó chính là bảng xếp hạng và lệnh truy nã của Hiệp Khách Sơn Trang, một bức tường lớn là chi chít lệnh bài, càng lên cao càng dễ thấy, còn bên cạnh là lệnh truy nã, biển hiệu ít hơn rất nhiều.

 

 

 

A Nhiễm nhìn những tấm lệnh bài ghi tên, vị trí thứ tư của Cốc Kỳ đã bị gỡ xuống, vị trí hiện tại vẫn còn trống, sau khi cập nhật, tên của người tiếp theo sẽ được di chuyển lên.

 

 

 

Thảo nào mọi người đều mong muốn được xếp hạng Hiệp Khách Sơn Trang, ai mà không muốn tên mình được treo ở vị trí cao nhất, được mọi người đi ngang qua kính ngưỡng?

 

 

 

Đáng tiếc nàng không gia nhập Hiệp Khách Sơn Trang, cho nên không có tên nàng… Chờ đã, hình như có!

 

 

 

Ánh mắt A Nhiễm chuyển sang bức tường truy nã bên cạnh.

 

 

 

Vị trí cao nhất là hai lệnh truy nã——

 

 

 

Bên trái: Truy nã tin tức về Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Dư Vấn Thiên.

 

 

 

Bên phải: Giết c.h.ế.t nữ đao khách A Nhiễm, thưởng mười vạn lượng, xếp hạng có thể vào vị trí thứ tư.

 

 

 

A Nhiễm nhìn "mười vạn lượng" kia, bỗng nhiên động lòng.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh chú ý tới từ khóe mắt, đáy mắt hiện lên ý cười: "Cô không chỉ đáng giá mười vạn lượng, treo thưởng rẻ quá rồi."

 

 



 

A Nhiễm trong túi chỉ có hai đồng: "…" Cũng không tính là rẻ chứ?

 

 

 

Nhưng mà, tên của nàng cũng được treo đủ cao, đủ để vang danh thiên hạ, đến mức ai đi qua cũng phải ngước nhìn.

 

 

 

A Nhiễm tâm trạng rất tốt, khóe môi cong lên.

 

 

 

Nơi này nằm ở phía ngoài sơn trang, Thu Thư Vinh phía trước đi dọc theo con đường đá vào bên trong, Tiêu Hòa Thanh dẫn A Nhiễm theo sau, thị vệ lại chặn bọn họ lại.

 

 

 

"Có ý gì?" Bạch Ngọc cố ý lớn tiếng la hét, "Tại sao hắn ta có thể đi vào, mà chúng ta lại không thể?"

 

 

 

Nghe thấy động tĩnh, những người khác cũng đến xem.

 

 

 

Thị vệ giải thích: "Chỉ có hiệp khách xếp hạng top một trăm mới có thể đi qua, các vị chưa được xếp hạng, hoặc là chưa vào top một trăm, liền không thể——"

 

 

 

Bạch Ngọc không nghe, cắt ngang hắn: "Chúng ta sao lại không phải top một trăm? Võ công của thiếu gia nhà ta không kém lão gia, lão gia xếp hạng ba mươi chín, chúng ta đương nhiên cũng nằm trong top một trăm, tại sao lại không thể đi qua?"

 

 

 

“Chờ xếp hạng xong——”

 

 

 

Bạch Ngọc tiếp tục: "Ngươi có phải là coi thường chúng ta hay không?"

 



 

 

Hắn quay đầu lớn tiếng nói: "Hiệp Khách Sơn Trang cho rằng chúng ta đều không vào được top một trăm, cho nên giữ chúng ta ở lại phía dưới! Công tử nhà ta không vượt qua được top một trăm, vậy những người không bằng công tử nhà ta, chẳng lẽ ngay cả cửa lớn cũng không xứng bước vào sao?"

 

 

 

Câu nói cuối cùng, còn liếc nhìn Phạm Côn béo ú, vạm vỡ.

 

 

 

Phạm Côn lập tức nổi giận: "Có ý gì?!"

 

 

 

Thấy sắp cãi nhau, hơn nữa có xu hướng đánh nhau, xung quanh tiếng nghị luận không ngừng, một nữ tử đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vuốt ve tóc, giọng nói kiều mị:

 

 

 

"Chẳng lẽ Hiệp Khách Sơn Trang ta tiếp đãi không chu đáo? Khiến các vị không vui như vậy?"

 

 

 

Nàng cười nhưng không cười: "Tại hạ là Thường Tam Nương của Hiệp Khách Sơn Trang."

 

 

 

Lời vừa dứt, đám người phía sau liền im lặng, danh xưng của người này đã đủ để trấn áp bọn họ.

 

 

 

Bạch Ngọc nhìn Tiêu Hòa Thanh một cái, tiếp tục tiến lên tức giận nói: "Chúng ta vừa mới gia nhập Hiệp Khách Sơn Trang, sao lại nói chúng ta không vào được top một trăm, không cho chúng ta đi vào? Vậy chi bằng trực tiếp rời đi, chiêu mộ hiệp khách thiên hạ, các ngươi chỉ nói chơi thôi đúng không?"

 

 

 

Lời này rất có tính kích động, ai mà chịu thừa nhận mình kém cỏi.

 

 

 

"Đúng vậy, Hiệp Khách Sơn Trang có ý gì?"
 
Chương 90


"Ta Phạm Côn sao lại không vào được top một trăm, chẳng lẽ các ngươi đã xếp hạng xong rồi?"

 

 

 

"Chúng ta muốn đi vào!"

 

 

 

……

 

 

 

Ánh mắt Thường Tam Nương lạnh đi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nở nụ cười: "Hiệp Khách Sơn Trang đương nhiên là nghiêm túc, nhưng bên trong quả thực không chứa được quá nhiều người. Như vậy đi, ở đây có hai tượng đá, nếu có thể đỡ được hai mươi chiêu, liền có thể đi vào."

 

 

 

Nói xong, nàng và thị vệ đều nhường đường.

 

 

 

Hai tượng đá cao lớn vốn đứng bên cạnh không hề thu hút sự chú ý, đột nhiên mở mắt, thân thể nhanh chóng di chuyển, chặn con đường đá đi vào, một người vung rìu lớn, một người cầm búa lớn.

 

 

 

Thân thể di chuyển "cạch cạch", khiến mặt đất cũng rung chuyển.

 

 

 

Lại là Cơ Quan Thuật!

 

 

 

A Nhiễm lẩm bẩm: "Thì ra thứ này là để chặn đường." Nếu cứng rắn xông vào, e rằng vừa mới tới gần tượng đá liền sẽ di chuyển.

 

 

 

Hiệp Khách Sơn Trang, mỗi lần đi vào đều có phát hiện mới.

 

 

 

"Ta đến!" Phạm Côn là người đầu tiên lao ra, xông về phía tượng đá.

 

 

 



Tiêu Hòa Thanh thấp giọng nói: "Cặp tượng đá này là tác phẩm của sư phụ Mặc Diệp lúc còn sống, vô cùng bất phàm, cũng rất khó đối phó, không thể xông vào.

 

 

 

"Thảo nào ngươi bảo Bạch Ngọc kích động những người này." Nàng không nhịn được cảm thán, "Những người này thật dễ bị kích động, Bạch Ngọc vừa nói bọn họ liền tức giận."

 

 

 

Có những người này đi theo cùng nhau gây chuyện, nữ nhân này mới dùng tượng đá để thử thách, cho bọn họ cơ hội thuận lợi đi qua.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh dừng một chút, sau đó, hắn xoay người, hạ giọng nói: "Người tức giận gây chuyện, là người chúng ta sắp xếp."

 

 

 

Người hưởng ứng, chưa bao giờ là người bị kích động, mà là quân cờ được an bài từ trước.

 

 

 

A Nhiễm: "?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh bổ sung: "Trừ Phạm Côn ra."

 

 

 

A Nhiễm: "??"

 

 

 

Nàng im lặng hồi lâu, thật lòng thật dạ cảm thán: "Người đông… cũng khá tốt."

 

 

 

Phía trước, Phạm Côn đã đỡ được hai mươi chiêu, tuy bị thương, nhưng vẫn vô cùng kích động, quay đầu lại, đắc ý vung vẩy búa với bọn họ, phát ra tiếng: "Hơ!"

 

 

 

Thế nhưng A Nhiễm mặt không chút thay đổi.

 

 

 

—— Đây là một kẻ ngốc.



 

 

 

Không cần Mục Nhân Cửu ra tay, Bạch Ngọc và Hắc Ngọc một trái một phải, thuận lợi đỡ được hai mươi chiêu, thậm chí còn chưa rút đao đeo sau lưng, liền đã vượt qua.

 

 

 

Phạm Côn không biết nghĩ như thế nào, đi cùng bọn họ, hừ một tiếng với Mục Nhân Cửu: "Vừa rồi là ta không phòng bị, võ công của ta không kém ngươi!"

 

 

 

Mục Nhân Cửu thậm chí còn không liếc nhìn hắn, lạnh lùng đi về phía trước.

 

 

 

Từng người từng người vượt qua cửa ải đi vào bên trong, con đường đá quanh co, hoa lê nở rộ hai bên, từng đóa hoa lê trắng, từng trận hương hoa lê, vô cùng đẹp mắt.

 

 

 

Ảo ảnh hoa lê suýt nữa khiến bọn họ c.h.ế.t ngạt trước đây, cứ thế dễ dàng đi qua, chỉ cần không cứng rắn xông vào, nó chính là rừng hoa lê bình thường nhất, không có chút sát khí nào.

 

 

 

Quả nhiên, trực tiếp đi vào dễ dàng hơn so với cứng rắn xông vào rất nhiều.

 

 

 

Phạm Côn đưa tay hái một nhành, bĩu môi: "Trồng nhiều hoa như vậy làm gì? Thật là nhàm chán."

 

 

 

Vượt qua rừng hoa lê chính là lên núi, chỗ ở của top một trăm trên Bách Nhân Bảng ở lưng chừng núi, nhưng do đa số mọi người đều được phái ra ngoài, phòng ốc rất trống trải.

 

 

 

Những người đỡ được hai mươi chiêu lại lục tục lấp đầy phòng ốc, trở nên náo nhiệt.

 

 

 

Thường Tam Nương cao giọng nói: "Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối Trang chủ sẽ đích thân gặp các vị."

 

 

 

"Đoạn Mặc Thiên còn khách sáo." Sau khi mọi người đi rồi, A Nhiễm cảm thán.
 
Chương 91


Tiêu Hòa Thanh lắc đầu: "Bởi vì năm nay Hiệp Khách Sơn Trang đặc biệt thiếu người, tối nay Đoạn Mặc Thiên hẳn là muốn lôi kéo các vị giang hồ nhân sĩ, nhanh chóng sử dụng."

 

 

 

... Về việc tại sao lại đặc biệt thiếu người ... Bạch Ngọc và Hắc Ngọc đồng thời liếc nhìn A Nhiễm, vẻ mặt phức tạp.

 

 

 

Tất cả đều là vì người này!

 

 

 

Cách buổi tối còn vài canh giờ, một nhóm người chọn một cái sân phía trong đi vào.

 

 

 

Lúc này A Nhiễm mới nhớ ra hỏi: "Mục tiêu của các ngươi là gì?"

 

 

 

"Đỉnh núi, địa lao Hiệp Khách Sơn Trang." Tiêu Hòa Thanh thẳng thắn đáp, sau đó hỏi, "Mục tiêu của A Nhiễm cô nương là gì?"

 

 

 

A Nhiễm chớp chớp mắt.

 

 

 

Địa lao của Hiệp Khách Sơn Trang quả nhiên nằm ở nơi nghiêm mật nhất, đỉnh núi.

 

 

 

Chỉ là nàng không ngờ mục tiêu của nhóm Tiêu Hòa Thanh cũng là địa lao, bọn họ muốn cướp ai?

 

 

 

A Nhiễm nhếch môi, khẽ cười: "Mục tiêu của ta không vội, ta muốn đi cùng các ngươi trước."

 

 

 

Hy vọng mục tiêu của bọn họ không phải Lưu Chính Hứa.

 

 



 

Nếu không, bọn họ sẽ đối đầu, mục tiêu của A Nhiễm tuyệt đối sẽ không nhường!

 

 

 

Câu trả lời của nàng thật ra rất qua loa, nhưng Hắc Ngọc và Bạch Ngọc đồng thời lộ ra vẻ mặt "bừng tỉnh đại ngộ", liếc mắt nhìn về phía Điện hạ.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh không được tự nhiên dời tầm mắt.

 

 

 

A Nhiễm cô nương...

 

 

 

Vẫn thẳng thắn như mọi khi, không chút che giấu.

 

 

 

Mục Nhân Cửu đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, lúc này nhìn A Nhiễm, lại nhìn Tiêu Hòa Thanh, khẽ nhíu mày.

 

 

 

-

 

 

 

Giờ Dậu vừa đến.

 

 

 

Thường Tam Nương đã cười xuất hiện bên ngoài nhà khách, thái độ thân thiết: "Các vị hiệp khách, Trang chủ đã về, đã bày tiệc ở đình viện phía trước, mời các vị di chuyển."

 

 

 

Dù sao cũng là Trang chủ mời, tất cả mọi người đều đi theo Thường Tam Nương ra ngoài.

 

 

 

Phạm Khôn nhìn chằm chằm Mục Nhân Cửu, lắc lắc cây búa trên tay: "Này, tên họ Huyền Viên kia, chúng ta đấu lại một trận, lần trước ngươi đánh lén, không công bằng!"

 



 

 

Mục Nhân Cửu vẫn không để ý đến hắn, đi theo bên cạnh Tiêu Hòa Thanh và A Nhiễm, nhanh chóng bước về phía đình viện.

 

 

 

Ánh mắt Phạm Khôn lộ vẻ oán hận, nghiến răng: "Không phải chỉ biết Xuyên Thạch Chưởng thôi sao, có gì ghê gớm?"

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên đã đứng bên ngoài đình viện, tay cầm quạt xếp, Lâu Công Tử đứng sau lưng, Thường Tam Nương cũng lui về phía sau, thấy mọi người đến, hắn cười lớn:

 

 

 

"Hoan nghênh các vị đến Hiệp Khách Sơn Trang, hoặc nói là trở về Hiệp Khách Sơn Trang."

 

 

 

Lời này không chỉ nói với người mới, mà còn nói với những hiệp khách đã gia nhập, hắn trông rất có khí chất giang hồ, chính khí lẫm liệt, cười lên rất hào sảng, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.

 

 

 

Nhóm người Tiêu Hòa Thanh và A Nhiễm đương nhiên đứng ở phía sau đám đông, không gây chú ý, những người phía trước đang trò chuyện với Đoạn Mặc Thiên, bọn họ cố gắng giữ im lặng.

 

 

 

Mãi cho đến khi ngồi xuống, Đoạn Mặc Thiên đột nhiên nhắc đến bọn họ: "Hai vị này chính là Huyền Viên đại công tử và Huyền Viên nhị công tử?"

 

 

 

A Nhiễm khẽ dừng lại.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh ngẩng cằm, động tác toàn là thô lỗ, không có chút khí chất cao quý nào, giọng nói ồm ồm: "Chính là tại hạ, gia phụ đã mất, không biết Huyền Viên thị chúng ta còn có thể xếp hạng thứ mấy?"

 

 

 

Thái độ thất lễ này, khiến người ta không muốn liếc nhìn thêm một cái.

 

 

 

"Việc này không vội, Hiệp Khách Sơn Trang còn có nhiều cách để các vị chứng minh thực lực, hôm nay cứ uống rượu trước, đây là rượu ngon của Sơn trang 'Thiên Nhật Tuý', chỉ kém hơn 'Bách Lý Hương' của hoàng cung một bậc, mời các vị uống thoải mái!" Đoạn Mặc Thiên cười lớn.
 
Chương 92


Hiệp Khách Sơn Trang đã rất hỗn loạn, trong top 100, rất nhiều cao thủ đã được phái đi, trong tình huống này, hắn vẫn biểu hiện bình tĩnh như vậy, đã là rất khác biệt.

 

 

 

Vì vậy, yến tiệc trở nên náo nhiệt.

 

 

 

Lâu Công Tử lại thỉnh thoảng liếc nhìn A Nhiễm, ánh mắt có chút nghi ngờ, dường như đang hồi tưởng điều gì đó.

 

 

 

Một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng: "Ta thấy phu nhân có chút quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?"

 

 

 

Hắn đang hồi tưởng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào A Nhiễm.

 

 

 

Lâu Công Tử có trí nhớ rất tốt, không thể nói là qua mắt không quên, nhưng "Đao Khách A Nhiễm" đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn thì hắn vẫn nhớ rõ.

 

 

 

A Nhiễm đã thay đổi rất nhiều, nhưng khung xương thì không thay đổi, hắn đang cố gắng nhớ lại.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh kéo A Nhiễm vào lòng, với tư thế bá đạo quát: "Ngươi có ý gì?!"

 

 

 

Mục Nhân Cửu vỗ một chưởng vỡ tan chiếc bàn, đứng dậy cười lạnh: "Lâu Công Tử chưa từng gặp nữ nhân sao?"

 

 

 

Thường Tam Nương vuốt ve tóc, cười khẽ hòa giải: "Phu nhân dù đeo mạng che mặt vẫn là mỹ nhân, là họ Lâu không có kiến thức, Huyền Viên công tử, chúng ta có may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc của phu nhân không?"

 

 

 

Nàng ta muốn A Nhiễm gỡ mạng che mặt!

 

A Nhiễm cụp mắt, sau đó xoay người dựa vào Tiêu Hòa Thanh, giọng nói càng thêm ngại ngùng: "Ta chỉ cho phu quân của ta xem!"

 

 

 

Tay nàng sờ đến Bạch Ngọc, nắm lấy thanh đao hắn đeo sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

 

 



 

Đây là "Kim Tuế" của nàng.

 

 

 

Khi A Nhiễm dựa vào, Tiêu Hòa Thanh theo bản năng đưa tay ra, một tay nhẹ nhàng ôm lấy A Nhiễm, tay kia duỗi ra, ngón tay gõ ba cái trên bàn không thể thấy rõ.

 

 

 

Một người đang uống rượu đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi, ly rượu rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn, ngón tay chỉ vào rượu, trừng lớn mắt: "Có độc!"

 

 

 

"Phụt--"

 

 

 

Lại một người phun ra m.á.u tươi, ngã xuống, thất khiếu chảy máu, từ cổ họng phát ra tiếng: "Các ngươi, các ngươi dám hạ độc..."

 

 

 

Hai người lập tức tắt thở.

 

 

 

Sắc mặt mọi người thay đổi, ly rượu đều rơi xuống đất, vội vàng hất ly rượu đi.

 

 

 

"Hiệp Khách Sơn Trang lại dám hạ độc!"

 

 

 

"Các ngươi rốt cuộc có ý gì?"

 

 

 

"Mọi người đừng uống, mau đi, rời khỏi Hiệp Khách Sơn Trang!"

 

 

 

...

 

 

 

Thường Tam Nương đột nhiên đứng dậy, muốn tiến lên xem xét.

 

 

 



A Nhiễm nghiêng đầu, hướng về phía Phạm Khôn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, phun ra hai chữ: "Phế vật!"

 

 

 

Phạm Khôn: "??"

 

 

 

Hắn nổi giận, hất mạnh chiếc bàn, vung búa: "Ngươi nói gì?!"

 

 

 

Mục Nhân Cửu thân ảnh lóe lên, đánh nhau với hắn.

 

 

 

Chiếc bàn Phạm Khôn hất bay đập vào Thường Tam Nương, chặn đường nàng ta, nàng ta vội vàng giơ tay, chiếc bàn nhỏ vỡ thành bốn năm mảnh, cả đất đầy mảnh vỡ.

 

 

 

Chỉ một chút chậm trễ, đã loạn hết cả lên.

 

 

 

Tiếng vò rượu vỡ, tiếng hỗn loạn, tiếng đánh nhau, còn có người la hét và động tĩnh theo bản năng chạy ra ngoài, yến tiệc hỗn loạn.

 

 

 

Đoạn Mặc Thiên tức giận nói: "Làm gì vậy? Dừng lại!"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh kéo A Nhiễm lặng lẽ rời đi, Hắc Bạch Ngọc đi theo, Phạm Khôn vốn định đánh một trận ra trò, sát khí đằng đằng, quát lớn: "Để ngươi xem xem uy lực của gia gia --"

 

 

 

Ánh mắt Mục Nhân Cửu lạnh lùng, không che giấu nữa, hung hăng đá một cước, trực tiếp đá bay Phạm Khôn, đập vào bàn người khác, lại là một trận la hét.

 

 

 

Mục Nhân Cửu biến mất không thấy đâu, Phạm Khôn ôm n.g.ự.c ngẩn người trên đất.

 

 

 

Người này trước đó vậy mà còn giấu giếm thực lực?

 

 

 

Tốc độ của A Nhiễm cực nhanh, ban đầu là Tiêu Hòa Thanh kéo nàng, sau đó lại là nàng mang theo Tiêu Hòa Thanh, nàng rất nghi ngờ: "Các ngươi hạ độc vào rượu?"
 
Chương 93


"Không có." Tiêu Hòa Thanh lắc đầu, "Thường Tam Nương còn được gọi là Độc Nương Tử, hiếm có ai có thể dùng độc trước mặt nàng ta."

 

 

 

A Nhiễm: "..."

 

 

 

Nàng theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy người vừa "trúng độc" ngã xuống, lại lặng lẽ bò dậy trong đám hỗn loạn, chạy theo đám đông ra ngoài.

 

 

 

Phần lớn người của Hiệp Khách Sơn Trang đã bị điều đi, lại đúng lúc xếp hạng năm mới, là thời cơ tốt để chiêu mộ người, bọn họ cãi nhau trước, khiến Thường Tam Nương thả rất nhiều người mới gia nhập vào.

 

 

 

Những người này vốn mới đến, vừa có động tĩnh liền dễ dàng náo loạn, lại thêm người của Tiêu Hòa Thanh ẩn nấp trong đó, mới tạo ra trận hỗn loạn này.

 

 

 

Chọn hợp tác với Tiêu Hòa Thanh, quả nhiên không thiệt.

 

 

 

"Là các ngươi giở trò quỷ?!" Lúc này, Thu Thư Vinh đột nhiên đáp xuống trước mặt bọn họ, tay cầm đại đao, con mắt duy nhất còn lại vô cùng lạnh lùng.

 

 

 

A Nhiễm ném Tiêu Hòa Thanh sang một bên, rút đao: "Các ngươi đi trước."

 

 

 

Ánh sáng xanh lam của "Kim Tuế" lúc ẩn lúc hiện.

 

 

 

"Nhanh chóng theo kịp, trên núi không được tách ra." Tiêu Hòa Thanh nói xong, không chút do dự, để Hắc Bạch Ngọc dẫn theo, cùng Mục Nhân Cửu rời đi từ một bên, A Nhiễm đi sau cùng.

 

 

 

Mục Nhân Cửu quay đầu nhìn lại, nhíu mày.

 

 

 

Thu Thư Vinh muốn chặn lại, A Nhiễm đã buộc chặt quần áo, ra đao, "Đối thủ của ngươi là ta."

 

 

 



Lời vừa dứt, nàng đã lao lên, y phục đỏ rực tung bay.

 

 

 

Thu Thư Vinh vung đao chặn lại, đao của hai người chạm vào nhau.

 

 

 

"Keng!"

 

 

 

Đao của hắn quả thật cũng rất tốt, khó trách trước đó Dư Hoàn muốn cướp thanh đao này, nhưng A Nhiễm hài lòng với "Kim Tuế" của mình hơn, không còn để ý đến thanh đao này nữa.

 

 

 

Thu Thư Vinh nhíu mày: "Đao Khách A Nhiễm?"

 

 

 

A Nhiễm nhếch môi cười, dùng sức vung một cái, đao chạm đao, sát khí đằng đằng.

 

 

 

"Ầm!" Đao của hai người đều cực nhanh.

 

 

 

Thường Tam Nương đã đuổi tới, tức giận nói: "Ngông cuồng!"

 

 

 

Nàng ta giơ tay, một nắm độc dược liền ném về phía A Nhiễm, Thu Thư Vinh lùi lại một bước, A Nhiễm không thể tránh né, hít phải độc dược, thân thể mềm nhũn, nửa quỳ xuống đất.

 

 

 

Phía trước, nhóm người Tiêu Hòa Thanh vẫn tiếp tục đi.

 

 

 

Mục Nhân Cửu nhíu mày: "Không nên để nàng ấy một mình đoạn hậu."

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh giọng điệu bình tĩnh: "Nàng ấy là Đao Khách A Nhiễm, đệ nhất đao khách mới." Không phải là người cần được bảo vệ.

 

 

 

Nhưng mà...



 

 

 

Nàng ấy phải nhanh chóng theo kịp, cơ quan của Hiệp Khách Sơn Trang đã khởi động, nếu bọn họ tách ra, nàng ấy có thể không ra được.

 

 

 

Phía sau, con đường đá ban đầu đột nhiên chuyển động, bọn họ đang lên núi, hai bên đều là vách núi, một cánh cửa đá nhanh chóng hạ xuống.

 

 

 

Sắc mặt Tiêu Hòa Thanh thay đổi.

 

 

 

Hỏng rồi, Mặc Diệp thay đổi cơ quan nhanh như vậy!

 

 

 

Phía sau.

 

 

 

A Nhiễm mềm nhũn ngã xuống, chống đao mới miễn cưỡng giữ được tỉnh táo.

 

 

 

Thu Thư Vinh lạnh lùng xách đao đi tới, muốn bắt nàng, khi đến gần... A Nhiễm đột nhiên nhảy dựng lên, trường đao gõ lên đầu Thu Thư Vinh đang không kịp đề phòng.

 

 

 

Thu Thư Vinh không chút phòng bị, trực tiếp ngất xỉu.

 

 

 

"Ha ha ha, không dây dưa với các ngươi nữa!" Lời vừa dứt, thân ảnh A Nhiễm đã biến mất.

 

 

 

Nàng thật ra rất muốn đánh một trận với Thu Thư Vinh, nhưng đao pháp loại này, đều là cao thủ hàng đầu, rất khó một chiêu định thắng bại, nhất định phải dây dưa một lúc, nơi này không thích hợp đánh nhau, phải nhanh chóng thoát thân.

 

 

 

Thường Tam Nương kinh ngạc kêu lên: "Độc này vậy mà không có tác dụng với nàng ta?!"

 

 

 

Sao có thể?!
 
Chương 94


Cửa đá tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt đã chỉ còn cách mặt đất một cánh tay, Mục Nhân Cửu mấy người tiến lên chặn lại, một bóng dáng áo đỏ trượt từ phía dưới, tà áo lướt qua mặt đất, A Nhiễm trước khi cửa đá đóng lại, kịp thời đi vào.

 

 

 

Ánh mắt Tiêu Hòa Thanh giãn ra.

 

 

 

Mục Nhân Cửu thở phào nhẹ nhõm.

 

 

 

Bạch Ngọc nhịn không được cảm thán: "Tốc độ của ngươi thật nhanh." Thoát khỏi tay Thu Thư Vinh và Thường Tam Nương nhanh như vậy, đổi lại là người khác tuyệt đối không thể.

 

 

 

Hắc Ngọc cảnh giác nhìn xung quanh.

 

 

 

A Nhiễm mượn tay Mục Nhân Cửu đưa ra, nhảy lên, "Nơi này là tình huống gì?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh thu hồi tầm mắt, khép hờ mắt, bản đồ Hiệp Khách Sơn Trang trong đầu đang di chuyển, giọng nói bình tĩnh: "Nơi này nằm ở sườn núi của Sơn trang, Mặc Diệp đã thay đổi cơ quan."

 

 

 

Hắn đang nhanh chóng suy luận, nhớ lại vừa rồi con đường đá từ lúc nào biến mất, cửa đá lại lúc nào đóng lại...

 

 

 

Cửa đá đóng lại, xung quanh vang lên tiếng ầm ầm.

 

 

 

"Vách núi" hai bên vậy mà bắt đầu di chuyển, ép về phía giữa, A Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu, một tấm sắt lớn trên không trung ép xuống!

 

 

 

Sắc mặt Bạch Ngọc thay đổi: "Hắn muốn ép c.h.ế.t chúng ta!"

 

 

 

Lúc này Tiêu Hòa Thanh mở mắt, quát: "Hắc Ngọc, Bạch Ngọc, cơ quan."

 



 

 

Hắn lấy ra một số đồ sắt từ trên người, Hắc Ngọc và Bạch Ngọc cũng lấy ra linh kiện từ đùi, eo, Tiêu Hòa Thanh nhanh chóng lắp ráp.

 

 

 

Sau đó, một thứ ở giữa nhỏ, hai đầu giống như móng vuốt liền được ghép lại hoàn chỉnh, hắn đặt nó vào giữa hai vách núi đang ép vào nhau, nhanh chóng khóa chặt cơ quan ở chỗ nối giữa.

 

 

 

"Cạch--"

 

 

 

Bức tường đang ép vào như bị thứ gì đó chặn lại, không thể tiến thêm một tấc, mà có bức tường chống đỡ, tấm sắt trên đỉnh đầu liền không thể ép xuống, giữa vách núi dài, chừa lại một khoảng trống hẹp.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh thở phào nhẹ nhõm.

 

 

 

A Nhiễm tò mò nhìn cơ quan, chỉ cảm thấy kỳ diệu, một thứ nhỏ như vậy vậy mà có thể chống đỡ hai vách núi lớn như vậy!

 

 

 

"Đào ra ngoài?" A Nhiễm hỏi.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh sửng sốt, có chút kinh ngạc: "Đào?"

 

 

 

A Nhiễm chỉ lên trên, lại chỉ xung quanh, đương nhiên nói: "Đều không có đường, chẳng lẽ không phải nên đào đường hầm ra ngoài sao?"

 

 

 

Bạch Ngọc mấy người lập tức im lặng.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh nắm tay che miệng, hắng giọng mới nói: "Cách này rất hay, đào đi."

 

 



 

Quả thật rất hay, chỉ là mọi người vẫn luôn không nghĩ tới, dù sao, đều là những người có thân phận, ai có thể nghĩ tới dùng vũ khí làm cuốc, đào đất chứ?

 

 

 

Bạch Ngọc và Hắc Ngọc nhìn nhau, bất đắc dĩ bắt đầu đào đất, ngay cả Tiêu Hòa Thanh và Mục Nhân Cửu cũng tiến lên giúp đỡ, chỉ có A Nhiễm ôm đao đứng bên cạnh, không nhúc nhích.

 

 

 

Bạch Ngọc kinh ngạc: "Ngươi nghĩ ra chủ ý, sao ngươi không động?"

 

 

 

A Nhiễm cương nghị, hùng hồn nói: "Ta không nỡ dùng đao của ta."

 

 

 

Bạch Ngọc: "?"

 

 

 

Còn ta thì nỡ dùng vũ khí ta mang theo sao?

 

 

 

Khóe miệng Mục Nhân Cửu nhếch lên.

 

 

 

Ánh mắt Tiêu Hòa Thanh cũng cong cong.

 

 

 

Bọn họ mới vừa bắt đầu đào hố, "vách núi" bên cạnh liền rút đi, tấm ván trên đỉnh đầu cố gắng ép xuống.

 

 

 

Mục Nhân Cửu vung tay, từng khúc "trường kiếm" liền biến thành trường tiên, hung hăng nện tấm sắt sang một bên, phát ra tiếng "ầm" vang dội.

 

 

 

Một giọng nói kỳ quái vang lên: "Lại có người dám xông vào địa bàn của ta."

 

 

 

Giọng nói này A Nhiễm đã từng nghe qua, lần trước ở rừng lê hắn cũng đã lên tiếng, là vị đại sư Cơ Quan Thuật trấn giữ Hiệp Khách Sơn Trang - Mặc Diệp.
 
Chương 95


Xung quanh, cả ngọn núi dường như chuyển động, tất cả cây cối đều hoạt động, bao vây bọn họ, mũi tên lạnh không ngừng b.ắ.n ra, Thường Tam Nương và Thu Thư Vinh phía sau cũng đuổi tới, tiếng huýt sáo liên tục.

 

 

 

"Ngông cuồng, các ngươi là ai? Dám xông vào Hiệp Khách Sơn Trang!" Thường Tam Nương quát lớn.

 

 

 

"Nhanh, Thường Tam Nương biết dùng độc." Mục Nhân Cửu thấp giọng quát.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh lạnh lùng nhìn những cây cối đang di chuyển xung quanh, trước mặt dường như xuất hiện một bàn cờ, những cây cối di chuyển giống như những quân cờ đang di chuyển.

 

 

 

Hắc và Bạch bắt đầu chơi cờ từ xa.

 

 

 

"Khôn vị, bốn bước."

 

 

 

"Ly Tốn vị, sáu bước."

 

 

 

Ánh mắt Tiêu Hòa Thanh nhìn chằm chằm vào những cái cây, hai tay sửa đổi cơ quan vừa rồi, cắm xuống đất, giọng nói bình tĩnh: "Càn vị, hai bước, đừng vượt quá ta hai trượng, đất đang động."

 

 

 

Hắc Ngọc và Bạch Ngọc một trái một phải, giúp hắn đỡ tất cả công kích, và cả mũi tên đầy trời.

 

 

 

Thu Thư Vinh xách đao lao tới, mục tiêu là A Nhiễm, Thường Tam Nương ném độc dược về phía bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.

 

 

 



A Nhiễm lao về phía Thường Tam Nương: "Giao nàng ta cho ta."

 

 

 

Mục Nhân Cửu lập tức đổi vị trí dưới chân, lao về phía Thu Thư Vinh, Thường Tam Nương biết dùng độc, hắn vốn định nghênh đón, nhưng A Nhiễm đã hành động, hắn liền phối hợp.

 

 

 

Điều quan trọng khi chiến đấu là sự tin tưởng, chứ không phải sự bảo vệ không đúng lúc.

 

 

 

"Khụ khụ!" A Nhiễm bị một nắm độc dược của Thường Tam Nương làm suýt chảy nước mắt, "Nàng đừng có ném lung tung, cay mắt lắm!"

 

 

 

Thường Tam Nương: "!!!"

 

 

 

Nàng ta ném ra chính là Thất Khiếu San, loại kịch độc nổi tiếng thiên hạ, cỏ cây trên mặt đất đều bị độc c.h.ế.t trong nháy mắt, người này vậy mà chỉ cảm thấy sặc thôi sao?

 

 

 

Nàng ta không thể tin nổi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao độc của ta lại vô dụng với ngươi?!"

 

 

 

A Nhiễm đã đến gần trước mặt, Thường Tam Nương trực tiếp ném tất cả các loại độc dược về phía cô, có loại độc dù có nín thở cũng vô dụng.

 

 

 

Thế nhưng cô không sợ chút nào, đã đến ngay trước mắt nàng ta.

 

 

 

Thường Tam Nương vội vàng lùi lại, nhìn chằm chằm A Nhiễm, hét lớn: "Mặc Diệp, giữ nàng ta sống, ta muốn nàng ta!"

 

 

 

Lúc này Mặc Diệp không rảnh để ý đến nàng ta, hắn đang đấu trí với Tiêu Hòa Thanh, vô cùng phấn khích.



 

 

 

Giọng nói của hắn từ xa vọng lại: "Ngươi tuyệt đối không phải người Xiang tộc, là kẻ đột nhập lần trước sao?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh không trả lời, tiếp tục chỉ đường cho những người khác, trong bàn cờ này, hắn phải đảm bảo an toàn cho người của mình. Bạch Ngọc và Hắc Ngọc chính là lớp bảo vệ của hắn, mặc kệ tất cả, chỉ bảo vệ hai bên, còn A Nhiễm và Mục Nhân Cửu chính là vũ khí sắc bén nhất, bách chiến bách thắng.

 

 

 

Mặc Diệp hứng thú bừng bừng, giọng nói từ xa truyền đến càng lúc càng phấn khích: "Hahaha, đã nhiều năm rồi ta chưa gặp được cơ quan sư có thiên phú, chúng ta chơi một trận thật đã nào!"

 

 

 

Cây cối điên cuồng di chuyển, có mấy cây đột nhiên đổ về phía bọn họ, tự bốc cháy, xung quanh lập tức biến thành biển lửa.

 

 

 

"Nếu vậy, ngươi làm thế nào?" Mặc Diệp hỏi.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh trầm mặt, vội vàng quát: "Lùi lại, Đoài vị bảy bước!"

 

 

 

"Có chút bản lĩnh đấy, vậy nếu vậy thì sao, ngươi làm thế nào?" Giọng Mặc Diệp vừa dứt, mặt đất vốn bằng phẳng bắt đầu rung chuyển, dưới chân bọn họ nứt ra, như muốn lăn xuống sườn núi.

 

 

 

"Mặc Diệp, ngươi đừng làm loạn!" Thường Tam Nương tức giận đến mức hai mắt muốn nứt ra, tên này lần trước đã làm loạn Hiệp Khách Sơn Trang một trận, lần này là muốn hủy diệt Hiệp Khách Sơn Trang sao?!

 

 

 

Mặc Diệp chỉ nói: "Ngươi đừng quản ta."

 

 

 

Rõ ràng là hắn rất hứng thú.
 
Chương 96


A Nhiễm nhìn cây cối di chuyển xung quanh, lại nhìn mặt đất đang sụp đổ dưới chân, chỉ cảm thấy phiền phức vô cùng, cây cối cũng rung lắc đến mức hoa cả mắt.

 

 

 

Phiền c.h.ế.t đi được.

 

 

 

Cô nhíu mày, cầm lên Kim Tuế trong tay, đột nhiên nhảy lên: "Giúp ta!"

 

 

 

Mục Nhân Cửu vừa mới đánh bại Thu Thư Vinh, nghe vậy, gần như theo bản năng, vung roi dài, A Nhiễm điểm nhẹ dưới chân, đạp lên đầu roi dài.

 

 

 

Nội lực tích lũy nhiều năm, Mục Nhân Cửu hung hăng vung roi dài về phía phát ra giọng nói của Mặc Diệp, mang theo người trên roi dài.

 

 

 

Mượn gió, A Nhiễm từ trên không bay lên cao.

 

 

 

Ngón tay dính m.á.u lau qua lưỡi đao màu xanh lam, Kim Tuế run lên, Đao Tu La phản chiếu ánh lửa, hai mắt nhảy lên, hung hăng c.h.é.m xuống phía trước.

 

A Nhiễm nhảy rất đột ngột, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

 

 

 

Bạch Ngọc và Hắc Ngọc bảo vệ Tiêu Hòa Thanh, người sau dồn hết tâm trí, cố gắng bảo vệ những người khác dưới sự "bao vây" của Mặc Diệp.

 

 

 

Mặc Diệp cũng không ngờ tới, hắn hiếm khi gặp đối thủ về Cơ Quan Thuật, lúc này đang hứng thú bừng bừng muốn "đấu trí" với người ta, hắn "ra đề", đợi đối phương "giải đề".

 

 

 

A Nhiễm nhân lúc này nhảy ra.

 

 

 

Mặc Diệp cứ liên tục nói, cô liền dọc theo hướng giọng nói của Mặc Diệp hung hăng c.h.é.m tới.

 

 



 

Cây cối chắn đường?

 

 

 

Không sao, Mục Nhân Cửu đã trợ giúp.

 

 

 

Không biết Mặc Diệp ở đâu?

 

 

 

Không quan trọng, cô chỉ cần dồn hết sức c.h.é.m một nhát về phía giọng nói.

 

 

 

Trời đã tối, trăng lạnh treo cao, Kim Tuế lóe lên ánh sáng xanh lam u ám trong đêm tối, đao khí dũng mãnh, kéo theo ngọn lửa xung quanh bùng lên, sau đó Đao Tu La sát khí đằng đằng, hung hăng c.h.é.m xuống.

 

 

 

Nơi ánh đao đi qua, vang lên tiếng nổ ầm ầm, phía xa truyền đến một tiếng rên khẽ.

 

 

 

Cây cối đang di chuyển đột nhiên dừng lại, mặt đất ngừng chuyển động, như thể trong nháy mắt tất cả thao tác đều dừng lại, chỉ còn lại tiếng lửa "lách tách".

 

 

 

Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn A Nhiễm.

 

 

 

Lúc này, đối phương đang cầm Đao Tu La gọn gàng dứt khoát đáp xuống đất, ánh lửa phản chiếu, nàng chính là Tu La.

 

 

 

Vạn vật im lặng, tất cả mọi người như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào cô, Thường Tam Nương và Thu Thư Vinh càng trợn tròn mắt, theo bản năng lùi lại một bước.

 

 

 

Trận đấu Cơ Quan Thuật, nàng đã lật đổ bàn cờ!

 

 

 



Trong sự im lặng, A Nhiễm nhướng mày, cuối cùng cũng khiến tên phiền phức kia dừng lại, nàng quay đầu lại: "Đi?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh hoàn hồn, gật đầu.

 

 

 

Bóng dáng A Nhiễm lóe lên, mang theo Tiêu Hòa Thanh vượt qua rừng cây đã yên tĩnh, lao về phía đỉnh núi, Mục Nhân Cửu theo sát phía sau.

 

 

 

Không còn cơ quan và rừng cây che chắn, ngọn núi này căn bản không thành vấn đề với bọn họ, trong nháy mắt chỉ còn lại bóng lưng của một nhóm người.

 

 

 

"Có muốn đuổi theo không?" Thu Thư Vinh hỏi.

 

 

 

Nói thì nói vậy, nhưng hắn ta lại không nhúc nhích, nhát đao kia đánh trúng Mặc Diệp khiến hắn ta vẫn còn đang chấn động.

 

 

 

Thường Tam Nương hoàn hồn, sắc mặt khó coi: "Đi xem Mặc Diệp trước, phía trước còn có Trang chủ."

 

 

 

Nói đến đây, nàng ta cười lạnh một tiếng.

 

 

 

Đỉnh núi.

 

 

 

A Nhiễm mang theo Tiêu Hòa Thanh đáp xuống đất, những người khác đáp xuống phía sau bọn họ.

 

 

 

Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào bóng lưng A Nhiễm, ánh mắt phức tạp đến cực điểm, "Nàng này thật đúng là... loạn quyền đánh c.h.ế.t lão sư phụ."

 

 

 

Ai có thể ngờ, nàng lại vượt qua khốn cục, tấn công người tạo ra khốn cục chứ?
 
Chương 97


Hiệp Khách Sơn Trang là do Mặc Diệp chế tạo, hắn ẩn nấp trong bóng tối, điều khiển cơ quan, cũng tấn công những kẻ xông vào, những năm nay tất cả những kẻ xông vào Hiệp Khách Sơn Trang, đừng nói là tấn công Mặc Diệp, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng.

 

 

 

A Nhiễm cũng không gặp, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng tấn công.

 

 

 

Nàng khóa chặt mục tiêu một cách chính xác, sau đó bất chấp tất cả, không cần biết có thể tấn công trúng đối phương hay không, cứ thế ra tay, bá đạo lại ngang ngược.

 

 

 

Đúng lúc đó, Mặc Diệp kinh ngạc trước Cơ Quan Thuật của Tiêu Hòa Thanh, cho nên đã nhốt bọn họ lại, hỏi đi hỏi lại "ngươi làm thế nào", hứng thú bừng bừng mà luận bàn.

 

 

 

Hắn giống như một con mèo, trêu chọc con chuột.

 

 

 

Lại không ngờ, có người bị ném ra khỏi trận trong thời gian ngắn, lại nhân cơ hội tấn công vị trí giọng nói của hắn, hơn nữa, lại còn thật sự bị nàng ta tấn công trúng!

 

 

 

-- Nữ đao khách này, từng bước đều nằm ngoài dự liệu.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh thu hồi tầm mắt, thở ra một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, thần sắc nghiêm nghị: "Địa lao Hiệp Khách Sơn Trang, đến rồi."

 

 

 

Sườn núi.

 

 

 

Mặc Diệp bị thương, người bảo vệ hắn đang khẩn trương chữa trị, Thường Tam Nương vội vàng chạy tới, thấy hắn còn sống, lập tức nói một cách khó chịu:

 

 

 

"Mặc Diệp, ngươi thật sự là kiêu ngạo quá lâu rồi! Rõ ràng có thể ngăn cản bọn họ, lại bởi vì sơ suất, suýt nữa mất mạng..."

 

 

 



Nàng ta nhìn xung quanh, sao có thể không nhìn ra tên này quá phấn khích, dẫn đến hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, nếu không, làm sao có thể có người làm Mặc Diệp bị thương trong Hiệp Khách Sơn Trang chứ?

 

 

 

Thường Tam Nương vẫn còn sợ hãi, nếu không phải còn cơ quan ngăn cản nữ đao khách kia, bây giờ Mặc Diệp còn mạng sao?

 

 

 

Mặc Diệp che vết thương, thở hổn hển, căn bản không để ý đến lời oán trách của Thường Tam Nương, chỉ tức giận lẩm bẩm--

 

 

 

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, nàng ta không đạo đức! Khốn kiếp!

 

 

 

Thường Tam Nương đen mặt dời tầm mắt.

 

 

 

Đỉnh núi.

 

 

 

Trên đỉnh núi Hiệp Khách Sơn Trang có không ít nhà cửa, so với sườn núi khó leo, đỉnh núi ngược lại không có nhiều cửa ải như vậy.

 

 

 

Phía trước nhất chính là địa lao của sơn trang, mở ra một cánh cửa u ám.

 

 

 

Hộ vệ đỉnh núi vây quanh, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.

 

 

 

Không nói nhảm, Mục Nhân Cửu vung roi dài, xông vào trong.

 

 

 

Hắc Ngọc và Bạch Ngọc đồng thời nghênh đón.

 

 

 

Ngoại trừ Tiêu Hòa Thanh ra tất cả đều là cao thủ, cơ quan bên dưới mới là phiền phức, đám hộ vệ trên đỉnh này ngược lại không đáng là gì.



 

 

 

Tiêu Hòa Thanh nhìn A Nhiễm: "Chúng ta vào trước."

 

 

 

A Nhiễm gật đầu, mang theo Tiêu Hòa Thanh đi vào trong, cửa lớn không khóa, nhưng hai người vừa bước vào, trong lối đi nhỏ đột nhiên vang lên tiếng động, vô số kim châm bay tới như mưa.

 

 

 

"Ầm!"

 

 

 

"Xoẹt xoẹt!"

 

 

 

A Nhiễm kéo Tiêu Hòa Thanh ra sau lưng, hắn đã tặng "Kim Tuế", nàng hứa sẽ bảo vệ hắn an toàn, Kim Tuế vung lên, chặn kim châm b.ắ.n tới từ bốn phương tám hướng, rơi lả tả đầy đất.

 

 

 

Phiền phức.

 

 

 

A Nhiễm nhíu mày.

 

 

 

Phía sau, Tiêu Hòa Thanh lấy móng vuốt ở hai đầu cơ quan xuống, điều chỉnh thành hai phi tiêu, hắn đưa cho A Nhiễm: "Tây Bắc góc, chính Đoài vị."

 

 

 

A Nhiễm không chút do dự, nhận lấy, tai động đậy, sau đó ngón tay khẽ động, hai miếng huyền thiết ghim vào hai phương vị này, kim châm lập tức giảm đi phần lớn.

 

 

 

Khóe miệng nàng nhếch lên, sau đó kéo Tiêu Hòa Thanh sang một bên khác, xoay ngược đao, lưỡi đao màu xanh lam xoay tròn như một tấm chắn, chặn kim châm từ phía cuối cùng.

 

 

 

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
 
Chương 98


Mấy người Mục Nhân Cửu đuổi kịp, chỉ có thể nhìn thấy kim châm rơi đầy đất, cùng hai người ung dung ứng phó với kim châm.

 

 

 

A Nhiễm xoay đao bằng một tay, chống đỡ toàn bộ kim châm, quay đầu cảm thán: "Tuy ngươi không biết võ công, nhưng mang theo ngươi quả thật không thiệt."

 

 

 

Lúc này nàng lại cảm thấy có Tiêu Hòa Thanh đi cùng, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

 

 

Hắn không đánh nhau, nhưng hắn có thể giúp nàng đánh nhau hiệu quả hơn, hôm nay từ lúc lẻn vào cho đến lúc xông vào, lại thuận lợi một cách kỳ lạ.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh lắc đầu, chậm rãi nói: "Có A Nhiễm cô nương trợ giúp, mới dễ dàng như vậy."

 

 

 

Lúc này không thích hợp để "khen ngợi lẫn nhau", thu hồi sự chú ý, một nhóm người tiếp tục đi về phía trước.

 

 

 

Qua lối đi nhỏ, phía trước là những phòng giam trống trải, lúc này bên trong không có người, Tiêu Hòa Thanh chỉ sang bên phải, ra hiệu tiếp tục đi về phía trước.

 

 

 

Quả nhiên, không xa liền nhìn thấy một cánh cửa.

 

 

 

-- Đây mới là cửa đi vào địa lao.

 

 

 

A Nhiễm tiến lên một bước, muốn c.h.é.m vỡ cánh cửa này, Tiêu Hòa Thanh kéo nàng lại, lắc đầu: "Ép buộc phá vỡ sẽ rất phiền phức, bên trong còn rất nhiều cơ quan, dùng chìa khóa."

 

 

 

Nói xong, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Bạch Ngọc, cánh cửa này liền dễ dàng được mở ra.

 

 



 

Bạch Ngọc sáng mắt lên, quay đầu lại: "Đã mở, đi!"

 

 

 

Hắn ta bước vào trước.

 

 

 

A Nhiễm nhìn sâu vào cánh cửa, u ám nói: "Lần trước các ngươi vào đây chính là vì chìa khóa sao?"

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh gật đầu.

 

 

 

"Các ngươi lấy chìa khóa đi, không kinh động Hiệp Khách Sơn Trang?" A Nhiễm kinh ngạc.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh lắc đầu: "Chúng ta không lấy chìa khóa, là vào đây khắc một chiếc giống hệt, nếu chìa khóa bị mất, Hiệp Khách Sơn Trang sẽ lập tức thay khóa mới, dù khóa của địa lao rất khó có được."

 

 

 

A Nhiễm chợt hiểu ra, thảo nào lần trước bị thương nặng như vậy, bọn họ không phải lấy đồ rồi đi ngay, mà là khắc một chiếc chìa khóa mới, còn không thể để Hiệp Khách Sơn Trang phát hiện.

 

 

 

Đoạn Nguyên Lập giấu Lưu Chính Hứa quá kỹ, nếu là nàng tự mình đi, e rằng rất khó vào được.

 

 

 

Nhưng càng như vậy, nàng càng muốn biết rốt cuộc Lưu Chính Hứa biết gì, nắm giữ nhược điểm gì của Đoạn Nguyên Lập? Về vụ án nhà Giang năm đó, hắn có biết gì không?

 

 

 

A Nhiễm cầm đao không nói, đi theo bọn họ vào trong.

 

 

 

Mục Nhân Cửu vẫn luôn im lặng.

 



 

 

Địa lao hoàn toàn khác với phòng giam trên mặt đất, bên trong này có thêm rất nhiều dụng cụ tra tấn, còn giam giữ người, nhưng khi bọn họ tiến vào, đại đa số mọi người đều không có phản ứng, không phải là bị thương nặng, thì là bị dọa đến mức hồn bay phách lạc.

 

 

 

Chỉ còn lại những người còn tỉnh táo cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, không dám phát ra tiếng động.

 

 

 

"Các ngươi là ai?" Cuối cùng cũng có người thò đầu ra.

 

 

 

"Biết Lưu Chính Hứa ở đâu không? Nếu nói cho ta biết, ta sẽ thả ngươi ra." Bạch Ngọc lạnh lùng nói.

 

 

 

Người nọ sững sờ.

 

 

 

Một lúc sau, hắn ta lắc đầu, chế nhạo nói: "Dù ngươi có thả ta ra, ta cũng không thoát khỏi Hiệp Khách Sơn Trang."

 

 

 

Ra ngoài đâu có dễ dàng như vậy?

 

 

 

Những người bị giam ở đây, từ lâu đã mất đi ý định bỏ trốn.

 

 

 

"Bốp!" Roi dài của Mục Nhân Cửu quất vào, đánh lên người nọ, hắn cười lạnh: "Nhưng ta bây giờ có thể g.i.ế.c ngươi."

 

 

 

Người nọ đau đớn kêu lên thảm thiết, sợ hãi nhìn chằm chằm Mục Nhân Cửu.

 

 

 

Không ai nghi ngờ hắn ta đang nói dối, đôi mắt âm u kia thật sự mang theo sát khí, cho dù không mặc y phục màu đen đỏ của Hoàng Thành Chỉ Huy Sứ, đôi mắt kia vẫn khiến người ta sợ hãi.
 
Chương 99


Giơ ngón tay chỉ về một hướng, người nọ nhịn đau nói: "Hình như, hình như ở căn phòng tối kia, mấy ngày trước mới bị nhốt vào."

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh nhíu mày: "Đi." Hắn bước nhanh về phía người nọ chỉ.

 

 

 

A Nhiễm đuổi theo, nghi ngờ: "Căn phòng tối là gì?"

 

 

 

"Là căn phòng không có ánh sáng, không có cửa sổ, không có âm thanh, là một loại hình thức thẩm vấn bức người ta khai ra trong nhà lao, người vào đó thường không quá mấy ngày sẽ phát điên." Tiêu Hòa Thanh giải thích.

 

 

 

Lưu Chính Hứa đã bị bắt mấy ngày rồi, bọn họ muốn chính là người sống, người sống có thể nói chuyện, tỉnh táo.

 

 

 

A Nhiễm nghiêm mặt, bước nhanh hơn.

 

 

 

Địa lao có người canh gác, Mục Nhân Cửu nhanh chóng giải quyết, cuối cùng bọn họ cũng đi đến căn phòng tối, căn phòng tối nằm ở nơi sâu nhất của địa lao, hoàn toàn bịt kín dưới lòng đất, chỉ có một lối vào còn bị khóa chặt.

 

 

 

A Nhiễm thầm nghĩ, đây chẳng phải là một chiếc quan tài cỡ lớn sao, thảo nào người bị nhốt vào dễ dàng phát điên.

 

 

 

Đương nhiên, chiếc quan tài nàng đặt cho mình thì không giống.

 

 

 

Mục Nhân Cửu dùng chìa khóa lấy từ người lính canh để mở cửa.

 

 



 

"Cạch--" một tiếng, cánh cửa hoàn toàn mở ra, ánh sáng của địa lao chiếu vào trong phòng, căn phòng tối tăm, hôi hám bỗng có ánh sáng, cũng đủ để bọn họ nhìn rõ tình hình bên trong.

 

 

 

Quả nhiên là không có gì cả, chỉ có một người mềm nhũn nằm úp sấp trên mặt đất, toàn thân bẩn thỉu, dường như không còn thở, A Nhiễm gần như theo bản năng tiến lên hai bước.

 

 

 

Mục Nhân Cửu ngăn nàng lại, hắn mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Lưu Chính Hứa là người của Đại Nội, ai cũng không được cướp."

 

 

 

Roi dài rơi trên mặt đất, tay đã nắm chặt.

 

 

 

Bạch Ngọc khinh thường hừ một tiếng: "Ai cướp chứ? Ngươi quên đến đây làm gì rồi sao?"

 

 

 

Hoàng thượng rõ ràng phái hắn đến giúp Điện hạ, vậy mà hắn lại muốn cướp cả chút công lao này? Dù có đưa về Đại Nội, Hoàng thượng cũng sẽ giao cho Điện hạ.

 

 

 

Bạch Ngọc tưởng hắn ta đang nói bọn họ, A Nhiễm lại nắm chặt đao, ánh mắt mang theo sát khí, lưỡi đao chuyển hướng về phía bọn họ.

 

 

 

-- Hắn ta đang nói nàng.

 

 

 

Ánh mắt A Nhiễm lạnh lùng, nhìn lại Mục Nhân Cửu, dùng ánh mắt trả lời: Người này, ta muốn.

 

 

 

Nàng không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội tìm kiếm chân tướng nào, mặc kệ những người này muốn Lưu Chính Hứa để làm gì, cũng mặc kệ bọn họ rốt cuộc là ai, nàng sẽ không nhường.

 



 

 

Nàng có thể hỏi xong rồi trả người cho bọn họ, nhưng ai cũng không được ngăn cản nàng tìm kiếm chân tướng.

 

 

 

Mục Nhân Cửu cũng không nhường, rõ ràng là căn bản không muốn để nàng dính dáng đến Lưu Chính Hứa, roi dài động đậy, hai người dường như sắp đánh nhau.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh quay lưng về phía bọn họ, không chú ý tới, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn Lưu Chính Hứa, lúc này hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên nghi ngờ, "Lưu Chính Hứa?"

 

 

 

Bạch Ngọc tiến lên, lật người nằm trên mặt đất lại.

 

 

 

"Cẩn thận!" Đồng tử Tiêu Hòa Thanh co rút lại, quát lớn một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.

 

 

 

Người trên mặt đất nhảy dựng lên, một nắm thuốc bột hung hăng ném về phía bọn họ, Bạch Ngọc không kịp né tránh, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

 

 

 

Người nọ cầm d.a.o găm giấu dưới người, đ.â.m về phía Bạch Ngọc gần nhất.

 

 

 

Tiêu Hòa Thanh giọng nói gấp gáp: "Hắn ta không phải Lưu Chính Hứa, mau cứu người!"

 

 

 

Lời vừa dứt, đao của A Nhiễm và trường tiên của Mục Nhân Cửu đồng thời xuất chiêu. Trước khi cây trâm cài tóc của Bạch Ngọc kịp đ.â.m vào người Bạch Ngọc, A Nhiễm đã kết liễu hắn.

 

 

 

Hắc Ngọc đỡ lấy Bạch Ngọc, nhét một viên thuốc cứu mạng vào miệng hắn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top