Cập nhật mới

Tru Thần Điện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Bọn họ liên lạc với bộ quốc phòng


Bốn năm trước, Ba Nhĩ Phu tới nước Phỉ khảo sát. Ở vùng biển của nước Phi, tàu của bọn họ. ột đám hải tặc bao. vây, tấn công, mặc dù đã phát tín hiệu cầu cứu nhưng vẫn chẳng ích gì.

Bọn họ liên lạc với bộ Quốc phòng của nước Phỉ thì người †a nói rằng không xác định được vị trí của bọn họ. Ba Nhĩ Phu tức giận tới nỗi chỉ muốn chửi thề. Rõ ràng là nếu không phải đối phương có quan hệ mật thiết với bọn hải tặc thì cũng là

hoàn toàn không muốn can thiệp vào chuyện này.

Hải tặc đã đánh lên thuyền. Nếu bọn họ bị tổn thất một chút vật tư thì cũng không sao. Quan trọng là bọn hải tặc giết người không chớp mắt này chắc chắn sẽ không tha mạng cho. bọn họ.

Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng động cơ ầm ï, mấy chiếc máy bay chi3n đấu nhanh chóng tới gần, trên mặt biển, từng chiếc chiến hạm rễ sóng chạy tới.

Thấy vậy, nhóm người của Ba Nhĩ Phu có cảm tưởng như được cứu trở về từ cõi chết, ai nấy giơ cao hai tay, vừa vẫy tay vừa gọi.


Bởi vì bọn họ nhìn thấy trên thân chiếc máy bay chi3n đấu có cờ của Việt Nam.

Một người mặc áo giáp màu đen nhảy từ trên trời xuống như một vị thiên thần, không nói một lời, lập tức đi vài đường quyền, đầu bọn hải tặc nháy mắt nổ tung, cảnh tượng đó...

Đám hải tặc còn lại đều bỏ chạy trối chết. Lúc này, máy bay chi3n đấu và chiến hạm của bộ Quốc phòng nước Phỉ mới vội vàng chạy tới.

Trên bầu trời, máy bay chi3n đấu của nước Phỉ bắc loa hô: “Nơi này là lãnh hải của nước Phỉ, yêu cầu lập tức rời khỏi đây, nếu không sẽ bị gi ết chết mà không cần phải luận

Điều làm Ba Nhĩ Phu khiếp sợ hơn nữa là người mặc áo giáp màu đen lại ra lệnh trực tiếp khai hỏa.

Ba chiếc máy bay chi3n đấu và bốn chiếc chiến hạm của nước Phỉ nháy mắt chìm xuống đáy biển.

Đến tận giờ, ông ta vẫn còn nhớ rõ câu mà người đàn ông đấy nói khi đó...

Mẹ kiếp, ông đây cóc thèm quan tâm đây là lãnh hải của ai, ông đây tới đây để cứu người Việt Nam, có là ông trời cũng không có quyền can thiệp. Mẹ kiếp, mày lại dám uy hiếp ông à.

Ba Nhĩ Phu được cứu, ông ta biết rõ nguyên nhân là vì trong số những người đi cùng với ông ta có một người Việt Nam.

“Này, này, Ba Nhĩ! Ông có nghe thấy không?” Trong điện thoại vang lên tiếng quát của Thịnh Hổ.


“À à..” Ba Nhĩ Phu đột ngột hoàn hồi, rời khỏi dòng hồi ức.

“Mẹ kiếp, Ba Nhĩ, dạo này ông bị thận hư à, ông đây nói chuyện với ông nãy giờ ông có nghe thấy gì hay không đấy?”

“À, ờm, anh Thịnh Hổ, anh nói lại được không, vừa rồi tôi, tôi hơn mất tập trung” Ba Nhĩ Phu vội vàng giải thích.

Trong điện thoại, Thịnh Hổ lại nói lại một lần nữa.

Ba Nhĩ Phu vội vàng cầm giấy bút ghi lại: “Dạ, dạ, nhất định phải bền chắc, dạ, động cơ phải mạnh, dạ, phải chống đạn, dạ, có thể chạy trên núi, bơi dưới nước, kích cỡ xe nhỏ gọn...

Thịnh Hổ đâu có hiểu gì về cấu tạo của ô tô, tóm lại anh †a cứ thế liệt kê hết ra tất cả những gì mà anh ta cho răng là tốt nhất.


Ghi lại những yêu cầu mà Thịnh Hổ nêu ra xong, Ba Nhĩ Phu thắc mắc hỏi: “Anh Thịnh Hổ, những yêu cầu này đều không thành vấn đề nhưng nếu muốn kích cỡ xe nhỏ gọn thì lại không thể lắp đặt được động cơ lớn, hơn nữa khi lái, anh cũng sẽ thấy không được dễ chịu cho lắm. Theo tôi thì anh nên dùng một chiếc xe có kích cỡ lớn hơn”

Ba Nhĩ Phu đưa ra ý kiến chuyên môn của bản thân. Nếu muốn động cơ mạnh thì nhất định phải sử dụng động cơ mười sáu xi lanh trở lên, xe nhỏ không thể nhét vừa được.

“Ai bảo là tôi dùng, là vợ của Điện chủ của chúng tôi dùng” Thịnh Hổ trả lời.

“Gì cơ ạ?” Ba Nhĩ Phu giật mình thốt lên, ông ta hoàn toàn không ngờ chiếc xe này là để cho vợ của Điện chủ dùng.

Ông ta biết Thịnh Hổ lợi hại thế nào, cũng biết tổ chức đứng sau anh ta kinh khủng ra sao, sức mạnh của nó đủ sức làm cả thế giới phải run rẩy!

“Vâng tôi hiểu rồi, thưa anh, tôi sẽ đi bố trí ngay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Cậu là ai


Ba Nhĩ Phu cúp điện thoại, vội vàng hô to: “Mở hội nghị, mở hội nghị! Gọi tất cả kỹ sư của công ty tới đây!”

Trong phòng tắm của phòng Tổng thống không ngừng vọng ra tiếng cười của Muội Ly và Tâm Ngữ.

Hoàng Lương ngồi trên sô pha trong phòng khách nhìn về phía phòng tắm, ánh mắt ngập tràn ngọt ngào.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh tối lại, đánh mắt nhìn về phía một góc nào đó.

Bên ngoài cửa sổ có một người mặc áo đen ôm sát, không nhìn thấy rõ mặt, đang lơ lửng giữa không trung.

Ngay sau đó, người áo đen chạm nhẹ ngón trỏ và mặt kính, mặt kính cường lực vô cùng kiên cố lập tức rạn nứt.

“Xoảng!” Mặt kính đổ sụp kéo theo tiếng ồn vang lên. “Hoàng Lương, tiếng gì vậy?”

Rõ ràng Gố Muội Ly cũng nghe thấy tiếng động lớn này nên hỏi.


“À, không sao, anh làm vỡ một chiếc bình hoa” Hoàng Lương nói đại một lý do.

“Anh thật là, chẳng cẩn thận gì hết, ở đây có thứ nào rẻ đâu chứ? Phen này không biết phải đền cho người ta bao nhiêu tiền đây.”

Trong phòng tắm, Cố Muội Ly bất mãn lẩm bẩm.

“Đúng vậy, bố cẩn thận một chút nhé, đừng làm hỏng gì nữa nhé.” Tâm Ngữ la to.

Nghe thấy giọng hai mẹ con, ánh mắt Hoàng Lương càng thêm băng giá.

Không ngờ người này lại mò tới tận đây. Nếu như tình cờ đúng lúc này anh lại vắng mặt thì Muội Ly và Tâm Ngữ sẽ gặp nguy hiểm.

Người áo đen bước từng bước một vào trong phòng, giẫm chân lên những mảnh kính vỡ, phát ra tiếng động lạo xạo.

“Yên tâm, một trong các nguyên tắc của Hắc Minh tôi chính là không bao giờ giết hại người vô tội” Dường như Hắc Minh nhìn thấu được suy nghĩ của Hoàng Lương nên chủ động nói luôn.

Hoàng Lương “hừ” một tiếng, đáp: “Vậy à? Vậy ý cậu là tôi chết chưa hết tội phải không?”

Hắc Minh chậm rãi tiến lên trước mấy bước, dừng lại cách Hoàng Lương mười bước, cười gắn mấy tiếng rồi nói: “Bảy năm trước, anh c**ng bức con gái nhà họ Cố. Mấy ngày trước, anh lại sát hại con trai của chủ tịch tập đoàn Hoằng Đạt. Hai tội này đã đủ để tôi giết anh rồi!”

Hắc Minh nói xong, tay phải rút một thanh trường đao. đen nhánh trông hao hao đao Tru Thần giắt ở bên hông ra.



“Trên đời này, tôi hận nhất là lũ ác nhân xâm hại phụ nữ. giờ Häc Minh tôi tuyên án anh tội tử hình, lập tức thi hành!”


Sau đó, anh ta lập tức vung trường đao lên ngang đỉnh đầu, nhắm thẳng vào Hoàng Lương, bổ xuống.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, kéo theo tia lửa b ắn ra khắp nơi. Lữ Trung Nguyên cầm trường đao trên tay, xuất hiện bên cạnh Hoàng Lương.

Hai thanh đao va chạm với nhau, trường đao của Hắc Minh lập tức nứt gấy.

Đương nhiên những thanh đao bình thường sao có thể sánh bằng trường đao của Lữ Trung Nguyên. Trường đao mà ngũ đại tướng mỗi người có một chiếc này được đúc từ quặng thiên thạch, do đại sư đúc đao trong điện là Mạc Tà dùng chân khí chế tạo, dùng tên điện đặt tên cho đao, gọi là đao. Tru Thần.

Còn trường đao của Hoàng Lương thì tốn tận sáu năm tâm huyết của Mạc Tà mới đúc thành.

Thân đao đen nhánh, lấp loáng ánh đỏ, đao chưa cần dính máu đã có thể giành được chiến thắng, chém sắt êm ru, không hề phát ra chút tiếng vang nào, một khi được tuốt ra khỏi vỏ là lập tức lộ rõ độ sắc bén, không ai có thể địch lại nổi.

Trên thân đao lấy có khắc chữ “Lương” trong tên của Hoàng Lương, gọi là đao Lương Vương!

“To gan! Ám sát Điện chủ, tội đáng chém đầu!” Lữ Trung Nguyên nói xong bỗng vung trường đao lên, nhắm thẳng vào. đầu của Hắc Minh.


“Đao, đao Tru Thần!” Hắc Minh giật mình, hô lên!

Đao Tru Thần đột ngột dừng lại, Lữ Trung Nguyên quát: “Cậu là ai!”

Ở Tru Thần Điện, tính cả thanh đao của Điện chủ, cả thảy. chỉ có sáu thanh đao Tru Thần, chỉ có người ở ngoại vực mới từng nhìn thấy những thanh đao này, hơn nữa, tất cả đều đã bỏ mạng dưới lưỡi đao, sao người này có thể nhìn một cái là nhận ngay ra nó là đao Tru Thần?

“Bịch!”

Hắc Minh bỗng quỳ hai gối xuống sàn nhà: “Thưa anh, tôi là Häc Minh.”

“Sao cậu nhận ra đây là đao Tru Thần?” Lữ Trung Nguyên áp sát thêm một bước, chỉ thẳng lưỡi đao vào đối phương, mắt lóe lên sát ý.

“Thưa anh, mấy năm trước, tôi từng làm việc cho một gia đình ở Nam Lĩnh. Một lần nọ, gia đình chủ tôi ra ngoài đi chơi, hai cô con gái của chủ tôi đã bị một bọn thế lực ở ngoại vực. để mắt tới. Mặc dù tôi đã liều mạng bảo vệ họ nhưng vì đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng chủ tôi bị giết, hai cô con gái của chủ tôi cũng bị làm nhục... Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chính anh Nam Cung Yến đã cứu chúng tôi.” Hắc Minh kể lại, khóe mắt đỏ hoe, rõ ràng là có tình cảm khá sâu nặng với người chủ cũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Cậu đi đi


Lữ Trung Nguyên ngẫm nghĩ, Nam Lĩnh đúng là thuộc phạm vi quản lý của Nam Cung Yến, đao Tru Thần mà anh ta nhìn thấy hẳn là đao của Nam Cung Yến.

Hoàng Lương bước lên trước hai bước, nhìn chăm chăm Hắc Minh, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm: “Hiện tại, con gái nhà họ Cố mà cậu nói tới đang ở ngay trong căn phòng này, cô ấy là người mà tôi sẽ dành cả đời này để bảo vệ. Tên Vương Thiên Hào kia có ý đồ bất chính với cô ấy, dẫu chết cũng. không hết tội”

Hoàng Lương nhất định phải nói rõ, anh không phải là một kẻ khát máu điên cuồng, lại càng không phải hạng người háo sắc.

“Cậu không phân rõ đúng sai, lỗ m ãng mượn danh chính nghĩa để giết người, tội này đáng chết!” Hoàng Lương nghiêm giọng.

Hắc Minh khóc, nước mắt giàn giụa, không khỏi hối hận, kề thanh đao gãy lên cổ, không nói một lời, đột ngột cứa mạnh.

Rắc... Kengl!

Thanh đao gãy bay lên trời, c ắm vào trong tường.


Hắc Minh sửng sốt, sau đó lập tức dập đầu, nói: “Tôi quá ngu muội, xin được tự sát để đền tội.”

Tính mạng của anh ta là do Tru Thần Điện cứu, người anh †a muốn giết lại chính là ân nhân của anh ta.

Hành vi lấy oán trả ơn như vậy quả là đáng khinh! Anh ta đâu còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

“Cậu đi đi” Hoàng Lương quay người đi. Xem ra người này vẫn còn chút chính trực.

Quan trọng hơn là Muội Ly và con gái sẽ còn ở đây mấy ngày, anh không muốn Hắc Minh chết ở đây.

“Thưa anh! Tính mạng của Häc Minh tôi là do anh Nam Cung Yến ban cho, tôi không có cách nào báo đáp, chỉ xin được dành phần đời còn lại đi theo các anh, nguyện xông pha khói lửa cũng không chối từ!” Hắc Minh quỳ dưới sàn nhà, trịnh trọng nói.

“Bố ơi, bên ngoài có tiếng gì vậy? Bố đang nói chuyện với ai thế ạ?” Tâm Ngữ hỏi, sau đó cửa phòng tắm mở ra.

“Đi maul Biến mất hết đi cho tôi!” Hoàng Lương gắn giọng nói nhỏ.

Hai người kia không chút do dự, lập tức nhún người nhảy ra ngoài qua chỗ cửa sổ sát đất bị vỡ.

'Tâm Ngữ mặc áo ngủ rộng rãi, cầm khăn lau mái tóc ướt, đi ra ngoài này.

“Ôi, sao chỗ này lại lộn xộn như vậy ạ?” Tâm Ngữ nhìn mặt đất bừa bộn, ngạc nhiên hỏi.


“Ồ... Tâm Ngữ tắm xong rồi à?” Hoàng Lương cười

ngượng ngùng, nói: “Vừa rồi bố lỡ tay làm vỡ tấm kính.”

Tâm Ngữ lập tức nhíu mày không vui: “Bố à, sao bố lại thiếu cẩn thận như vậy ạ, vừa rồi bố nói là làm vỡ một chiếc bình hoa, giờ lại làm vỡ một tấm kính, vậy thì chúng ta phải bồi thường bao nhiêu tiền đây, sao bố chẳng cho người ta bớt lo gì cả..”

“Vâng, vâng, vâng, Tâm Ngữ phê bình đúng lắm, sau này nhất định bố sẽ cẩn thận hơn”

Ở đầu con ngõ dưới tầng một của tòa nhà chọc trời.

Hắc Minh quỳ một chân xuống đất: “Thưa anh, xin anh hãy cho tôi đi theo các anh, tôi năm mơ cũng muốn được như: các anh, trừng trị cái ác, phát huy việc thiện, làm một người Hoa Hạ có ích.”

Hàng mày kiếm của Lữ Trung Nguyên nhướng lên, anh ta đánh mắt nhìn lướt qua đối phương.

Thực lực Võ Tôn trung cấp, ở Kinh Hải thì trình độ thế này có thể xem như là khá cao.


Anh ta không dựa vào bất kỳ gia tộc hay tổ chức nào, chỉ dựa vào chính mình đã có thể đạt tới cảnh giới này cũng coi như là một nhân tài luyện võ, nếu được chỉ bảo một chút để đột phá bình cảm thì hoàn toàn có khả năng sẽ lên được cảnh giới Võ Tôn cao cấp.

“Được rồi, tôi biết rồi, nếu sau này có việc cần cậu, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.” Lữ Trung Nguyên đáp xong, quay người vội vã bỏ đi.

Hắc Minh mừng rỡ, câu này có ngụ ý là anh ta sẽ được. làm việc cho Tru Thần Điện.

“Thưa, thưa anh, người vừa rồi... Häc Minh ngập ngừng, anh ta rất muốn biết thân phận của Hoàng Lương, rốt cuộc người được Tru Thần Điện bảo vệ là người như thế nào?

Lữ Trung Nguyên quay đầu lại, đôi mắt lạnh giá: “Đừng hỏi điều bản thân không nên hỏi!”

Nói xong, anh ta nhún người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Tôi tới đăng ký nhập học


Häc Minh sợ toát mồ hôi lạnh, vừa rồi anh ta cảm nhận được sát ý rất mãnh liệt của đối phương.

Người được Tru Thần Điện quan tâm như vậy, lễ nào... Lễ nào!

Vừa nghĩ tới đó, Hắc Minh lập tức ngồi bệt xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

Buổi sáng, Cố Muội Ly dậy sớm, mặc đồ thật đẹp cho con gái để Tâm Ngữ chuẩn bị đi nhập học.

Ban đầu Cố Muội Ly muốn đi cùng với Tâm Ngữ nhưng con gái cô khăng khăng đòi bố đưa mình đi.

Kể từ khi Hoàng Lương trở về, Tâm Ngữ cực kỳ bám dính với Hoàng Lương, chỉ hận không thể lúc nào cũng ở bên bố.

Cố Muội Ly buồn bực, đành một mình đi dọn dẹp nơi ở mới, lúc gần đi, vẫn không ngừng mắng yêu Tâm Ngữ là cô bé vô lương tâm, cô mang thai con chín tháng mười ngày, vất vả suốt sáu năm trời nhưng vẫn không sánh bằng Hoàng Lương chỉ mới quay về được mấy ngày.


Tâm Ngữ lè lưỡi với mẹ, không nói gì hết.



Trường tiểu học Kinh Hải một cách chỗ ở mà Hoàng Lương vừa mua chỉ ba trạm xe buýt, nghe nói đây là trường tiểu học công lập tốt nhất Kinh Hải.

Với thực lực của Hoàng Lương, anh hoàn toàn có thể cho con gái nhập học bất kỳ trường tư thục hạng sang nào.

Nhưng Hoàng Lương mong rằng con gái sẽ học trường. công lập bình thường, được hưởng nền giáo dục tương tự như những đứa trẻ bình thường khác, như vậy mới là tốt nhất.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, trường học vằng hoe, trước cửa văn phòng nhà trường có một hàng dài người sắp hàng tới đăng ký nhập học cho con.

Biết làm sao được, số lượng học sinh đến tuổi đi học trong khu vực tuyển sinh của nhà trường lớn hơn nhiều số lượng học sinh mà nhà trường có thể tuyển sinh, cho nên ai tới trước thì được nhập học, tới muộn thì thôi.

Để có thể đăng ký cho con nhập học ngôi trường này, nhiều phụ huynh đã mang theo cả chăn đệm tới đây xếp hàng từ đêm.

Hoàng Lương dắt tay Tâm Ngữ đứng xếp hàng. Tới gần trưa mới tới lượt hai bố con Hoàng Lương, giáo viên chịu trách nhiệm công tác tuyển sinh của nhà trường nói:

“Đây là suất cuối cùng rồi, sĩ số đã tuyển đủ, mời mọi người về cho.”

Đám đông lập tức làm ầm lên, ra sức than thở, trách móc đủ kiểu.

“Ôi, tôi đã mất công đứng xếp hàng ở đây lâu như vậy rồi:


“Tại sao nhà trường không mở thêm mấy lớp nữa?”

“Đúng đấy, cho dù không mở thêm lớp thì tăng sĩ số học sinh mỗi lớp lên không được sao?”

“Các thầy không tuyển sinh thì con chúng tôi biết học ở đâu?”

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh đứng dậy đáp: “Xin mọi người bình tĩnh, khu chúng ta có quá đông học sinh, khả năng của nhà trường chỉ có hạn, nếu như tăng sĩ số của các lớp hay mở thêm vài lớp nữa thì không thể đảm bảo chất lượng giảng dạy và học tập của thầy và trò. Cho nên, mong mọi người hiểu cho.”

“Ngoài ra, trường chúng tôi sẽ thỏa thuận với các trường học lân cận, mọi người có thể tới gặp cô Tào để điền hồ sơ, cô giáo sẽ tính toán để đảm bảo các con được đi học đúng độ tuổi, xin phụ huynh yên tâm.”

Thầy giáo vừa nói xong, lập tức có một cô giáo trung tuổi nói: “Mời mọi người theo tôi sang phòng bên cạnh để điền phiếu đăng ký. Mọi người cứ yên tâm, các con đều sẽ được đi học”

Cô giáo nói xong, mọi người lập tức ùn ùn chạy qua phòng bên cạnh.

Hoàng Lương gật gù, từ cử chỉ tới lời ăn tiếng nói của giáo viên trong trường đều khiến anh rất hài lòng, càng thêm yên tâm cho Tâm Ngữ học ở đây.

Người ta thường nói dạy chữ - rèn người, rất nhiều phụ huynh ưu tiên việc “dạy chữ” là trên hết, coi thành tích quan trọng hơn bất kỳ điều gì, chỉ cần học giỏi thì những chuyện khác sao cũng được.


Thực ra không phải vậy, Hoàng Lương cho rằng phải là rèn người - dạy chữ.

Rèn nết người trước rồi mới dạy kiến thức cho học sinh Sau.

Thành tích tốt chỉ là thứ yếu, nhân phẩm, đạo đức nhất định phải là ưu tiên hàng đầu.

“Thưa phụ huynh, mời anh điền phiếu đăng ký.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh đưa cho Hoàng Lương một tờ phiếu đăng ký.

Hoàng Lương đọc qua một lượt rồi nghiêm túc điền vào. Lúc này, một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé mập mạp đi tới đây, đi cùng với hai người họ còn có một con chó.

Chihuahua nho nhỏ.

“Tôi tới đăng ký nhập học” Người phụ nữ nói xong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhấc chân bắt chéo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Chuyện này


Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh vội vàng giải thích: “Thưa chị, số suất tuyển sinh của trường chúng tôi đã kín chỗ hết rồi, mời chị qua phòng kế bên gặp cô Tào, cô ấy sẽ phụ trách việc phân bổ con chị tới các trường khác.”

“Gì cơ? Hết suất rồi à? Cái trường của nợ gì thế này!” Người phụ nữ trợn mắt lườm nguýt, lấy điện thoại trong túi ra.

“Alo, trường hết suất tuyển sinh rồi kia, em đã bảo là cho. con mình học trường tư dành cho con em nhà giàu đi mà anh cứ không chịu, cứ bảo là sẽ ảnh hưởng tới đường thăng tiến của anh, thế anh nghĩ con mình quan trọng hay là đường thăng tiến của anh quan trọng! Anh bảo giờ phải làm gì đây?”

Trong văn phòng rộng rãi, Cao Bảo Quốc nghe vợ mình phàn nàn bèn cười làm hòa: “Vợ à, em chớ nóng, chớ nóng, giờ anh sẽ điện cho giám đốc Lâm bên sở Giáo dục ngay, em yên tâm, chắc chẳn con mình sẽ được học trường Kinh Hải một”

Cao Bảo Quốc cúp điện thoại, bấm số điện thoại của giám đốc Lâm bên sở Giáo dục.

Cao Bảo Quốc là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải. Mấy năm nay, với thu nhập ngầm của anh ta, đừng nói là cho con học trường tư dành cho con nhà giàu mà dẫu có muốn mời thầy về dạy riêng cũng dư sức.

Chỉ có điều, anh ta sợ người đời nói ra nói vào nên không dám phô trương để giữ cho chắc chiếc mũ ô sa trên đầu.

Chỉ cần anh ta ngồi vững cái ghế giám đốc này thì chắc chăn không bao giờ lo thiếu tiền, hằng năm, xã hội đen, xã hội

trằng gì đều phải kính biếu anh ta hết.


Chẳng mấy chốc, điện thoại trong văn phòng nhà trường reo lên.

“Xin chào, đây là văn phòng nhà trường.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh nhận điện thoại.

“Ồ, giám đốc Lâm”

“Vâng, đúng vậy, phụ huynh lấy được suất tuyển sinh cuối cùng đang điền phiếu ạ.”

“Chuyện này...”

“Như vậy không được hay, hơn nữa làm vậy cũng là trái với quy định.”

“Vâng, vâng, anh là lãnh đạo ạ.” “Vâng ạ”

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh cúp điện thoại, nét mặt lộ rõ thái độ nén giận.

“Xin lỗi anh, suất cuối cùng này phải nhường cho chị kia.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh tỏ ra hết sức áy náy, bất đắc dĩ.


Hoàng Lương hiểu, phen này là người phụ nữ kia đã nhờ được người bảo kê cho rồi.

Mặc dù Tâm Ngữ còn nhỏ tuổi nhưng cô bé vẫn loáng thoáng hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt nhỏ không giấu nổi vẻ thất vọng nhìn Hoàng Lương, hỏi: “Bố ơi, có phải con không được học ở đây không ạ?”

Hoàng Lương xoa đầu con gái, cười trả lời: “Tâm Ngữ cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ được học ở đây, suất cuối cùng này là của con.”

“Chậc..."

Người phụ nữ nghe Hoàng Lương nói vậy thì tỏ vẻ khinh thường, nói bóng nói gió với giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh: “Này thầy, vừa rồi thầy bảo là đã hết suất rồi, thế giờ... Con trai tôi có thể nhập học được hay không đây?”

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thở dài, đưa tờ phiếu đăng ký cho người phụ nữ.

“Làm vậy từ đầu đi chẳng phải là được rồi sao, hừ!” Người phụ nữ giật lấy tờ giấy, lườm xéo thầy giáo.

“Thưa anh, để tôi dẫn anh qua phòng kế bên, anh yên tâm, tôi sẽ tìm cho con anh một trường phù hợp.” Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh hết sức áy náy, đứng dậy nói với Hoàng Lương.

Quan trên bảo sao thì lính dưới phải nghe vậy, thầy giáo này chỉ là giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh thuộc diện thấp cổ bé họng nhất trong trường, còn người ta là người đứng đầu sở Giáo dục, đích thân ra chỉ thị, thầy giáo không. còn cách nào khác.

Hơn nữa, mẹ của em bé kia còn bỏ qua hiệu trưởng mà gọi thẳng cho giám đốc sở, có thể thấy thế lực của cô ta cũng không phải hạng xoàng.

“Không cần” Hoàng Lương đáp, sắc mặt không hề thay đổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Hoàng lương không nói gì


Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh không hiểu Hoàng Lương nói vậy là có ý gì.

“Tôi nói rồi, suất cuối cùng này là của con gái tôi” Hoàng Lương trịnh trọng tuyên bố.

Giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh lắc đầu tỏ ý lấy làm tiếc, đúng là suất cuối cùng này là của Hoàng Lương nhưng trong điện thoại, giám đốc Lâm đã nói rõ rồi, nhất định phải nhường suất đó cho người phụ nữ kia, thầy giáo không thể làm gì khác được.

Người phụ nữ đang điền phiếu nghe vậy để bút xuống, cười khẩy một tiếng, nói: “Tôi bảo này anh kia, anh bị điếc hay là bị ngu đấy? Thầy giáo đã nói rồi, suất cuối cùng này là của con tôi, còn anh thì ngoan ngoãn sang phòng bên cạnh mà xếp hàng đi.”

“Ầm!"

Hoàng Lương đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn lập tức nát vụn, giấy tờ để trên bàn rơi tứ tung là Người phụ nữ giật mình hét lên hoảng sợ. Sau đó, cô ta lập tức đứng chống nạnh, trông đầy đanh đá, quát lên: “Cái gì đấy? Anh định đánh người đấy à? Đánh đi, đánh đi, đánh tôi đi xem nào!”

“Tôi cho anh biết, chồng tôi là giám đốc Công an thành phố Kinh Hải! Nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!”

“Khỏe như vậy thì là công nhân bốc gạch ngoài công trường à? Thế thì mau cút về công trường đi, đừng đứng đây tranh giành với tôi.”


Người phụ nữ nói liến thoắng, nước bọt văng tứ tung.

Lúc này, con Chihuahua đứng dưới chân cô ta thấy chủ mình cãi nhau với người ta nên cũng nhe răng, trợn mắt, gầm gừ mấy tiếng rồi đột nhiên xông tới, cản một phát vào chân Tâm Ngữ.

“Ốil” Tâm Ngữ kêu đau, cúi đầu xuống nhìn thì thấy trên chân có mấy dấu răng chảy máu.

Thấy vậy, Hoàng Lương không thể nhẫn nhịn nổi nữa, một trong những nguyên tắc của anh từ trước tới nay là không đánh phụ nữ nhưng con gái anh bị thương làm anh lập tức nổi điên.

Khí thế của Chiến Thần lập tức tỏa ra xung quanh, người phụ nữ có cảm tưởng như mình bị một chiếc xe tải tông trung, bay ngược lên trời, đập mạnh vào bức tường đăng sau.

“Ôi... Anh, anh dám đánh tôi à, anh chờ đói!” Người phụ nữ nói xong lại lấy điện thoại ra.

Cô ta đâu biết rằng đối phương đánh cô ta như vậy là đã nương tay lắm rồi, nếu không thì cô ta đã chết ngay tại chỗ.

“Anh mau tới đây đi, em sắp bị người ta đánh chết rồi! Hu hu..” Người phụ nữ đấm ngực dậm chân gào khóc, cực kỳ đanh đá, chua ngoa.

“Gì cơ? Tên nào chán sống dám đánh vợ anh! Em chờ chút, anh tới ngay đây!” Cao Bảo Quốc quẳng điện thoại xuống, quát ầm lên: “Điều động khẩn cấp! Tới trường tiểu học. Kinh Hải một!”

Mặc dù Cao Bảo Quốc là người đứng đầu Công an thành phố nhưng anh ta rất nghe lời vợ, nghe nói vợ bị đánh, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.

Trong văn phòng nhà trường, giáo viên phụ trách công tác tuyển sinh lén nói với Hoàng Lương: “Anh mau đi đi, người cô †a gọi tới là giám đốc Công an thành phố đấy, anh đánh vợ của anh ta, anh ta sẽ không tha cho anh đâu.”

Hoàng Lương cười khẩy, gọi người khác tới à? Ha ha, trò này thì anh cũng biết.

Anh lấy điện thoại vệ tinh ra: “Trung Nguyên, bảo trưởng ban Tuần tra Kinh Hải tới chỗ tôi ngay!”

Hoàng Lương không muốn đích thân ra tay xử lý chút chuyện vặt vãnh này bởi như vậy có vẻ hơi ức hiếp người khác quá, tốt hơn hết là để Trưởng ban Tuần tra nơi này xử lý.


Cúp điện thoại, Hoàng Lương cúi người kiểm tra, chỗ mắt cá chân của Tâm Ngữ có dấu răng, máu tươi đang rỉ ra, anh chạm hai ngón tay lên miệng vết thương, vài luồng chân khí lượn lờ bay ra.

Anh phải làm vậy để đề phòng con gái bị nhiễm virus dại, ai biết được con chó này có bị dại hay không.

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tổng cộng có bảy chiếc xe cảnh sát và một xe đặc công chống bạo động tới đây.

Cao Bảo Quốc mặc đồng phục nhảy xuống xe đầu tiên, dẫn đầu xông vào văn phòng nhà trường.

“Mẹ kiếp, đứa nào chán sống dám đánh vợ của Cao Bảo Quốc này vậy!” Cao Bảo Quốc nổi trận lôi đình.

Ở Kinh Hải này, bắt nạt vợ anh ta chính là tát thẳng vào mặt giám đốc Công an thành phố.

Hoàng Lương liếc nhìn, thấy đối phương cao chưa đến một mét bảy, nặng tối thiểu một tạ, khuy áo đồng phục bị căng ra, để lộ những khúc thịt nần nãn ở bụng qua khe hở của áo.

Loại người như thế này đừng nói là làm giám đốc Công an thành phố, cho dù chỉ là công chức bình thường thôi anh ta cũng không đủ tư cách.

Không xét đến hình tượng, chỉ xét riêng số mỡ này thôi, liệu anh ta có thể đuổi kịp được tên tội phạm nào?

“Anh chính là người đánh vợ tôi phải không?” Cao Bảo Quốc chú ý tới Hoàng Lương.


Hoàng Lương không nói gì.

“Là anh đấy, chính là anh ta đấy! Mau bắt anh ta lại đi! Ôi chao..."

“Vợ à!" Cao Bảo Quốc vội vàng chạy lại chỗ vợ mình, hỏi han: “Vợ à, em sao vậy?”

“Ôi chao... Đau, đau đầu, đau thắt lưng, đau chân, chỗ nào cũng đều đau hết, anh mau bắt anh ta lại đi, tống anh ta vào tù, phán tù chung thân!”

Vợ Cao Bảo Quốc la lên.

“Mấy người các cậu mau bắt anh ta lại cho tôi!” Cao Bảo Quốc ra lệnh.

“Vâng!”

Mấy cấp dưới mặc đồng phục tuân lệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Cô câm miệng cho tôi


Lúc này, mười chiếc Paramount Marauder xé gió lao đến.

Người của cục công an xung quanh đồng loạt tránh sang một bên.

Chiếc Paramount Marauder đi đầu còn chưa dừng lại hẳn, Ngụy Sâm đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, sải mấy bước lớn xông vào trong.

Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ những chiếc xe còn lại, tay cầm kiếm, bao vây lấy nơi này.

Mặc dù đối phương chỉ mang theo vũ khí lạnh là kiếm, còn người của cục công an mang theo súng. Nhưng bọn họ biết rõ những người này thuộc về nơi nào, đó là Võ giả của sở tuần tra.

Võ giả không phải là người mà những người bình thường như họ có thể so sánh được, vũ khí nóng thông thường không thể gây chút tổn hại nào cho họ. Ở trong tay họ, vũ khí lạnh mới phát huy được uy lực lớn nhất.

"Sở! Sở trưởng Ngụy!"

Cao Bảo Quốc sửng sốt! Sao chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến cả sở trưởng sở tuần tra?

Mặc dù đều là cơ quan thực thi pháp luật ở Kinh Hải, nhưng trong sở tuần tra đều là những Võ giả xử lý các vụ án lớn khó nhằn và quản lý thành phố, quyền lực của họ ở trên cục công an rất nhiều.

"Cao Bảo Quốc! Anh ăn gan chó rồi đúng không!" Ngụy Sâm giận dữ gầm lên.

Khi anh ta nhận được điện thoại của An quốc sứ Lữ, anh ta đã bỏ hết công việc lao tới đây, có thể khiến An quốc sứ Lữ lo lắng đến vậy chỉ có một khả năng.


"Điện..."

Ngụy Sâm đi tới bên cạnh Hoàng Lương cúi người hành lễ, vừa mở miệng, Hoàng Lương đã giơ tay ngăn lại.

Ngụy Sâm lập tức hiểu ý, đứng sang một bên chờ chỉ thị.

"Sở trưởng Nguy, Kinh Hải thuộc phạm vi quản lý của cậu, cậu cứ xem mà xử lý." Hoàng Lương bình tĩnh nói.

"Không dám, xin Điện... xin chỉ thị." Trước mặt Hoàng Lương, Ngụy Sâm sao dám tự mình xử lý? Kinh Hải thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng toàn bộ Hoa Hạ đều là thuộc

phạm vi quản lý của người trước mặt.

Cao Bảo Quốc vô cùng hoang mang, vậy mà người này lại khiến Sở trưởng Ngụy phải hạ thấp mình như vậy.

Người này rốt cuộc là ai? Toi rồi, toi rồi, toi đời rồi. Cao Bảo Quốc ngồi bệt xuống đất.

"Sao anh lại ngồi xuống! Mau lên, mau bắt anh ta đi!" Vợ của Cao Bảo Quốc sốt ruột, không ngừng thúc giục.

"Cô câm miệng cho tôi!"


Cao Bảo Quốc tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt vợ mình, giơ tay tát thật mạnh vào mặt cô ta.

Đều tại con đàn bà phá hoại này, giờ thì hay rồi, đừng nói là bắt người, tôi có bị người ta bắt lại hay không còn phải chắp tay lạy A Di Đà Phật đấy.

"Tên mập này ông giỏi lắm, ông, ông dám đánh tôi! Ông to gan tày trời rồi, bà đây liều mạng với ông!"

Trong cục công an, hai người vật lộn với nhau, không ngừng lăn lộn trên đất.

Tất cả mọi người trong cục công an đều chết lặng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Cục trưởng lại đánh nhau với vợ? Chúng tôi còn cần bắt người không?

Hoàng Lương trầm mặc một lát, gọi: "Sở trưởng Ngụy."

Ngụy Sâm vội chắp tay: “Thuộc hạ không dám, cứ gọi tôi Ngụy hoặc Ngụy Sâm là được.”

Để Điện chủ gọi mình là Sở trưởng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

Hoàng Lương không để ý tới chuyện này, cũng chỉ là một xưng hô mà thôi.

"Ngụy Sâm, cậu điều tra nguồn thu nhập của người này xem có thu nhập bất chính nào không. Nếu có, cứ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật."

“Còn vợ anh ta cứ theo tội bao che mà xử phạt như nhau.”

"Vâng!" Ngụy Sâm chắp tay đáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Đều tại cô


Hai người Cao Bảo Quốc lập tức ngừng đánh nhau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bản thân Cao Bảo Quốc biết rõ thu nhập bất chính của mình trong mấy năm qua đủ để ngồi tù cả đời.

Mỗi khoản thu nhập đều được vợ anh ta ghi lại từng khoản một, nếu xử phạt như nhau...

"Đều tại cô! Đều tại cô!" Cao Bảo Quốc liên tiếp tát vào mặt vợ mình.

Nhưng vợ của Cao Bảo Quốc không còn phản kháng nữa, kết quả hiện tại đều là do chính cô ta gây ra.

Nếu không giành vị trí cuối cùng đó thì đã không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi...

“Điều tra thêm Bộ trưởng Bộ Giáo dục." Hoàng Lương nói.


Kẻ lạm dụng quyền lực như vậy ắt sẽ lách luật vụ lợi, một khi đã lách luật vụ lợi thì chắc chắn sẽ nhận hối lộ, đây là điều

khó tránh khỏi.

"Thầy giáo, chúng tôi đã đăng ký được chưa?" Hoàng Lương đưa bản đăng ký đã điền xong cho đối phương.

Thầy giáo tuyển sinh run rẩy nhận lấy: "Đăng ký được, được rồi."

Trải nghiệm hơn nửa đời trước cũng không đặc sắc như ngày hôm nay.

“Vậy thì tốt” Hoàng Lương nhẹ nhàng nắm tay con gái, chuẩn bị về nhà.

Vừa đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại nói: "Ồ đúng rồi, Ngụy Sâm, thịt con Chihuahua đó cho tôi, nhớ cho thêm hồi hương."

Nói xong, anh nắm tay Tâm Ngữ bước ra khỏi trường.

Vợ của Cao Bảo Quốc sửng sốt một lúc, sau đó hoàn toàn suy sụp, khóc lớn: "Hu hu... Người này rốt cuộc là ai! Hu hu... Đến bé ngoan của tôi cũng không thai”

Ngụy Sâm hừ lạnh một tiếng: "Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô, nhưng sau khi cô biết được, cũng chính là lúc cô phải chết!"

Câu nói này khiến vợ chồng Cao Bảo Quốc hoàn toàn hoảng hốt, không nói nên lời.

Trên đường về, Tâm Ngữ rất vui mừng, cuối cùng cô bé cũng được đến trường như những bạn nhỏ khác.

Đây chính là điều cô bé mơ ước bấy lâu.

Hai cha con trở lại phòng tổng thống, Cố Muội Ly cũng đã trở lại.


Tâm Ngữ vừa nhìn thấy mẹ, cô bé vui mừng chạy tới, ôm chầm lấy mẹ, liến thoắăng kể lại những chuyện xảy ra ở trường.

Lời của Tâm Ngữ nói mơ hồ không rõ, Cố Muội Ly nghe mà không hiểu ra làm sao.

Tóm lại cuối cùng cô cũng hiểu được một chuyện, đó là con gái đã đăng ký đi học được rồi.

Nhưng lúc này trên mặt Cố Muội Ly không hề có chút vui mừng nào.

"Sao vậy?" Hoàng Lương hỏi.

Cố Muội Ly vẻ mặt u sầu thở dài: 'Hôm nay tôi đi dọn dẹp nhà cửa, người bạn cùng lớp Tạ Thanh Vũ kia đã tìm tới, nói về buổi họp lớp tối mai."

Hoàng Lương khế cười nói: "Họp lớp thì làm sao? Em tham gia là được."

Cố Muội Ly lắc đầu, tâm trạng càng nặng nề hơn.

Dưới sự truy hỏi của Hoàng Lương, Cố Muội Ly chậm rãi nói: "Nhà hàng tổ chức họp lớp sẽ ở sơn trang Thanh Đằng ở ngoại ô phía Tây."

"Hửm? Là xa quá sao? Nếu không có chuyện gì anh sẽ kêu Trung Nguyên lái xe đưa em đi." Hoàng Lương không cho là quan trọng nói.


Cố Muội Ly không trả lời, thở dài nặng nề.

Một lúc sau, cô mới nói: “Sơn trang Thanh Đằng vốn là tài sản của nhà họ Cố. Sau khi gia đình chúng tôi bị trục xuất khỏi nhà họ Cố, vẫn luôn không thể tìm được việc làm. Sau này nhờ có giám đốc của sơn trang nhớ tình cũ mà cho bố tôi đến đó làm bảo vệ, còn mẹ tôi thì rửa bát ở đó.”

"Kinh Hải có nhiều nhà hàng đến thế, nhưng Tạ Thanh Vũ lại chọn chỗ này, đây rõ ràng là cố ý, vậy nên tôi cũng không định đi." Cố Muội Ly tức giận nói.

Hoàng Lương nghe xong có vẻ trầm tư.

"Không sao đâu, em cứ vui vẻ đi họp lớp, đều là bạn học cũ, có lẽ chuyện không như em nghĩ đâu." Hoàng Lương an ủi.

Cố Muội Ly nghe Hoàng Lương nói thế, sắc mặt tốt hơn chút, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.

Hoàng Lương lại an ủi cô mấy câu, nói tối mai có thể đi cùng cô, Cố Muội Ly mới nở nụ cười.

Cô không biết tại sao, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Lương, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Hoàng lương


Trang viên nhà họ Vương.

Vương Diệu Tường kinh hồn bạt vía cúp điện thoại.

Vậy mà Hắc Minh lại chủ động từ bỏ nhiệm vụ, đồng thời còn cảnh cáo ông ta đối phương là nhân vật ông ta không thể đắc tội được.

Con chó nhà có tang bị nhà họ Cố diệt cả nhà phải chạy trốn suốt bảy năm có thể trở thành nhân vật lớn gì?

Hắc Minh này chắc chắn đã bị đối phương mua chuộc, một kẻ chỉ biết nhận tiên không nhận người, đây là loại chuyện chắc chắn anh ta có thể làm được.

Hoàng Lương!

Vương Diệu Tường tức giận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Thù giết con trai không báo được, tao thề sẽ không bỏ qual

Bàn trà bị lật tung, bộ ấm trà trên bàn rơi đầy đất.

"Ông, ông chủ..." Quản gia sửng sốt.

Bao nhiêu năm qua, có sóng to gió lớn nào mà ông chủ chưa từng trải qua, ông chủ luôn bình tĩnh không để lộ cảm xúc ra ngoài.


Có vẻ như cái chết của cậu cả là một đòn giáng rất lớn đối với ông chủ.

Quản gia cũng rất bất đắc dĩ với cậu cả này.

Cậy trong nhà có tiền, anh ta từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Chính ông ta đã cố gắng thuyết phục đối phương nhiều lần nhưng đối phương không hề nghe.

Cho rằng chỉ cần có tiền thì không có cô gái nào cưỡng lại được, không có chuyện gì...

Vậy nên mới nói, làm người tốt nhất đừng quá ngông cuồng, người xưa đã nói rồi, người điên có trời phạt, chó điên có người phạt.

Trong một tòa nhà cao tầng ở cách những tòa nhà chọc trời không xa.

Tâng năm mươi chín.

Sở Nguyên Thần đang ngồi trên ghế giám đốc, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta vừa nhận được điện thoại của Vương Diệu Tường, đối phương muốn anh ta giải quyết một người giúp mình, hứa sẽ lấy năm mươi phân trăm cổ phần toàn bộ tài sản của tập đoàn nhà họ Vương làm thù lao.

Giá trị tài sản ròng của Vương Diệu Tường đứng thứ bảy ở Kinh Hải, với tổng tài sản là bảy mươi tám tỷ, năm mươi phần trăm cổ phần này sẽ là gần bốn mươi tỷ.


Hơn nữa đây không phải là tiền mặt, mà là cổ phần, với dòng doanh thu kinh doanh ổn định vượt quá bốn mươi tỷ mỗi năm.

Vương Diệu Tường điên rồi, hay là ông ta đang bày mưu hãm hại anh ta?

Người kia đến cùng là ai? Đáng để Vương Diệu Tường trả giá đắt như vậy.

Sở Nguyên Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ thì Hắc Minh đột nhiên bay từ ngoài tới, đấm mạnh làm cửa kính vỡ tan rồi bước vào.

Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, sau khi nhìn thấy là ai thì tự giác rút lui.

Sở Nguyên Thần khẽ cau mày: "Tôi bảo này, lần sau anh có thể đi thang máy bước vào từ cửa lớn không? Lần nào đến chỗ tôi anh cũng dùng cách này, tôi đã thay kính hơn mười lần rồi đấy."

Hắc Minh thu lại áo choàng đen, ngồi xuống bàn làm việc của giám đốc.

Trong văn phòng rộng lớn, Sở Nguyên Thần mặc áo sơ mi trắng, bên cạnh là Hắc Minh mặc áo choàng đen, tạo thành hình ảnh hoàn toàn trái ngược.

Một người là người giàu nhất Kinh Hải, người còn lại là thủ lĩnh thế lực ngầm của Kinh Hải, một trắng một đen tượng trưng cho hai người mạnh nhất Kinh Hải.

Cùng lúc đó, phía trên tòa nhà chọc trời, một chiếc máy bay chi3n đấu Hắc Ưng kéo một chiếc container từ từ hạ cánh, thu hút vô số người xung quanh dừng lại xem.

Ở khu vực trung tâm thành phố ồn ào, loại phương tiện di chuyển bắt mắt này chưa từng thấy trước đây.

"Trong thùng là cái gì vậy? Còn phải dùng đến cả trực thăng nữa chứ?”

"Không biết nữa. Chắc chắn phải là thứ gì đó vô cùng quý giá."

"Trời má! Đây, đây không phải là trực thăng bình thường đâu! Đây, đây là máy bay chi3n đấu đó!"

Trong đám đông, có người hét lên, anh ta nhìn thấy chiếc trực thăng không chỉ đầu pháo dày mà phía dưới còn treo hai quả tên lửa cực lớn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Có thích không


Trong chiếc hộp này rốt cuộc có thứ gì, mà được vận chuyển bằng cả máy bay chi3n đấu, điều này càng khiến mọi người tò mò.

Gió lớn thổi qua, container từ từ hạ cánh.

Thịnh Hổ cởi dây, vẫy tay, máy bay chi3n đấu Hắc Ưng nhanh chóng cất cánh và biến mất khỏi đường chân trời trong chớp mắt.

Ngay sau khi mở container, một chiếc ô tô màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.

"Xùy.."

Đám đông xung quanh xùy ra tiếng.

Mọi người đều cho rằng đó sẽ là một thứ gì đó tốt có giá trị, nên háo hức chờ đợi, nhưng trong chiếc thùng trước mặt lại chỉ là một chiếc xe Tianzhong Golf bình thường.

"Cái gì thế này? Tôi còn tưởng là thứ gì hay chứ" "Một chiếc Golf nát cũng có thể gây ra ồn ào lớn như vậy."

"Đúng thế, lãng phí thời gian và công sức của tôi."


Sự khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt họ, đám đông nhanh chóng giải tán.

Thịnh Hổ cũng sửng sốt một lúc, sau đó nổi trận lôi đình, lấy điện thoại ra định gọi cho Ba Nhĩ Phu.

Dù không tìm hiểu nhiều về ô tô nhưng anh ta vẫn biết xe Golf thông thường.

Ba Nhĩ Phu này thật đáng chết, bảo ông ta chế tạo một chiếc ô tô, nhưng ông ta lại dám dùng chiếc xe nát này để lấy lệ với anh ta. Mẹ nó, anh ta phải tới giết ông ta.

Hoàng Lương giơ tay ngăn Thịnh Hổ lại, đi tới cạnh xe ấn hai cái, sau đó gật đầu.

Chất liệu của chiếc xe này chắc chắn hơn nhiều so với những chiếc xe thông thường.

Băng vào năng lực của Hoàng Lương, có loại xe nào mà anh lại không có? Loại xe này khá tốt, trông bình thường, khi lái ra ngoài cũng không bắt mắt lắm, chỉ cần chắc chắn là được.

Thịnh Hổ không hề biết rằng chiếc xe này trông bình thường nhưng nó được Ba Nhĩ Phu huy động tất cả các kỹ sư trong công ty chế tạo cẩn thận.

Thân xe chống cháy nổ ở mức cao nhất, đạn xuyên giáp cũng không bắn qua được, động cơ tăng áp kép mười hai xi-lanh, hệ thống treo nâng khí và mọi bộ phận trong xe đều được làm bằng da bò cao cấp. Tóm lại là vũ khí dùng vật liệu gì, xe này cũng được dùng như thế.

Có thể nói đây là chiếc xe Golf sang trọng bậc nhất thế giới.

Nếu không phải vì kích thước của chiếc xe nhỏ, Ba Nhĩ Phu đã thích lắp động cơ mười sáu xi-lanh rồi.

Hơn nữa, chiếc xe này có thể đi được cả trên đường bộ và dưới nước, chỉ thiếu điều lắp thêm hai cánh là có thể bay trên trời.

Về hình dáng bên ngoài của chiếc xe, thực sự không còn cách nào khác.

Thịnh Hổ chỉ cho Ba Nhĩ Phu thời gian một ngày, căn bản không đủ để nghiên cứu lại dây chuyền sản xuất lắp ráp, chỉ có thể hoàn thành trong một ngày bằng dây chuyền sản xuất hiện có.


“Có thích không?” Hoàng Lương nhẹ giọng hỏi.

Cố Muội Ly vui vẻ gật đầu.

Bảy năm qua, ngày nào cô cũng phải chen lấn trên xe buýt và tàu điện ngầm, nếu đến muộn, cô thà đi bộ mấy cây số còn hơn đi taxi.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng có ô tô riêng.

“Sau này không được phép tùy tiện tiêu tiền khi chưa có sự cho phép của tôi.” Cố Muội Ly ngoài miệng trách cứ, nhưng

trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sau bảy năm, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác được chiều chuộng là như thế nào.

“Đi thôi, đưa anh đi mấy vòng nào.” Hoàng Lương mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Anh cần phải trải nghiệm độ an toàn của chiếc xe, quan trọng hơn là xem kỹ năng lái xe của Cố Muội Ly như thế nào. Dù sao sau này cô sẽ thường xuyên đưa con gái đi.

Cố Muội Ly lên xe, ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.


"Brừm..."

Xe vừa mới khởi động, một âm thanh hùng hậu nhanh chóng vang lên.

“Ấy, Hoàng Lương, sao xe này ồn vậy” Cố Muội Ly giật mình.

Cô không hề biết rằng dưới mui xe nhỏ có một động cơ mười hai xi-lanh, khá là mạnh bạo.

Hoàng Lương không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là việc tốt mà thằng nhóc Thịnh Hổ kia làm.

Chiếc xe di chuyển trong khu vực thành phố, phải nói rằng kỹ năng lái xe của Cố Muội Ly khá tốt.

Kết hợp với thân xe dày và kính chống đạn, trong xe gần như không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Điều này khiến Hoàng Lương càng yên tâm hơn. Đột nhiên, tại ngã tư phía trước, một chiếc xe trộn bê tông vượt đèn đỏ, đâm trái đâm phải, chỗ mà nó đi qua để lại một đống hỗn độn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Thật là kỳ lạ


"Á...I"

Mắt thấy chiếc xe trộn bê tông sắp tông vào mình, Cố Muội Ly hét lên, mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Hoàng Lương nắm lấy vô lăng kéo mạnh sang bên phải, chiếc xe trộn bê tông cọ qua thân xe, phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Cố Muội Ly không ngừng thở hổn hển, trên trán chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là bị hoảng hồn.

Xe trộn bê tông phanh một quãng dài, dừng lại cách đó không xa, tài xế đầu trọc nhảy ra khỏi xe, dáng vẻ rõ ràng là Say rượu.

Tên đầu trọc nấc rượu, lắc lư thân mình đi đến bên cạnh xe của Cố Muội Ly.

"ý?"

Tên đầu trọc vẻ mặt khó hiểu, nhìn quanh xe Cố Muội Ly mấy lần, rõ ràng vừa rồi cọ qua, nhưng tại sao lại không có chút vết xước nào?

Làm sao anh ta biết được, chiếc ô tô tưởng chừng như bình thường lại có thân xe được chế tạo đặc biệt để chống cháy nổ.

Tên đầu trọc gãi đầu, lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ.”


Sau đó, anh ta nằm bò trên cửa xe nhìn vào trong, vẻ mặt nháy mắt trở nên d@m đãng: "Chà, thì ra là một cô em xinh đẹp như vậy. Ôi chao, đều là lỗi của anh trai. Nào nào, xuống xe để anh trai xem em có bị thương ở đâu không?"

Tên đầu trọc kéo tay cầm ô tô nhưng không kéo ra được, vì thế gõ mạnh vào cửa kính.

Cố Muội Ly đã bị dọa sợ đến không biết phải làm sao, ánh mắt Hoàng Lương lạnh lẽo, mở cửa xe đi ra ngoài.

Tên đầu trọc vốn say mơ màng, vừa rồi chỉ nhìn thấy Cố Muội Ly, không để ý đến trong xe còn có một người khác, khi nhìn thấy một người đàn ông từ trong xe đi ra, anh ta lập tức nổi giận.

Đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa tìm được người yêu, bông hoa xinh đẹp lại bị người khác hái mất rồi.

“Say rượu lái xe, đúng là tìm chết!” nhìn đối phương.

Hoàng Lương lạnh lùng

Xã hội có quy định chặt chẽ về việc lái xe khi say rượu, đặc biệt là ở Tru Thần Điện. Hoàng Lương đích thân ra lệnh, trong điện không ai được uống rượu khi làm nhiệm vụ, ai vi phạm quy định này sẽ bị giết không tha!

Đừng nói là chiến sĩ bình thường, ngay cả đám Cô Bại Thiên và Thịnh Hổ khi làm nhiệm vụ cũng không bao giờ dám uống rượu, đây là quân lệnh.

"Say rượu lái xe?" Tên đầu trọc chế nhạo: "Mày nói tao uống rượu thì là tao uống rượu thật à? Ông đây cũng nói mày uống rượu đấy!"


"Này! Chúng mày nói xem ông đây có uống rượu không?" Tên đầu trọc hét lên với đám đông vây xem.

Đám người xung quanh lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy, ngày nay bớt chút chuyện còn hơn dây vào chuyện khác.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

Tên đầu trọc hừ lạnh, cảm thấy rất đắc ý.

Tên anh ta là Cát Phi, ông trùm của Tây Thành - Tưởng Thiên Long là anh rể của anh ta.

Trên đường ai cũng biết, nếu muốn làm ăn ở Tây Thành, bất kể là phát triển bất động sản hay bày sạp nhỏ bán đồ ăn trái cây, trước hết phải thông qua Tưởng Thiên Long.

Nếu không nộp phí tự ý làm ăn buôn bán thì chính là tự tìm đến cái chết.

Tuy nhiên, Tưởng Thiên Long không hài lòng với thân phận xã hội đen chém chém giết giết của mình, cảm thấy không thể lên được mặt bàn. Trong những năm gần đây, ông ta dần tẩy trắng, thành lập công ty tập đoàn Thiên Long, quản lý vô số quán Karaoke, quán bar, trạm trộn bê tông và sòng bạc.

Đừng coi thường những sòng bạc trông có vẻ bình thường này, mỗi phòng đều liên quan đến cờ bạc, tiền đánh bạc của mỗi sòng hằng đêm chảy vào hàng triệu tệ, ông ta có thể kiếm được hàng trăm nghìn tệ lợi nhuận từ đó.

Dù tỷ lệ cá cược có cao đến đâu, những con bạc này cũng sẵn lòng chơi, bọn họ đều biết, chỉ cần là sòng bạc do Tưởng Thiên Long mở ra thì đều an toàn đáng tin cậy, không ai dám kiểm tra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Cánh tay của tôi


Gần đây, khu ổ chuột Tây Thành đã được cải tạo rộng rãi, Tưởng Thiên Long không chỉ chịu trách nhiệm phá dỡ mà còn chịu trách nhiệm vận chuyển bê tông xây dựng bên trong.

Chủ thầu biết giá bê tông do Tưởng Thiên Long đưa rất cao, nhưng vẫn chấp nhận vì bê tông của người khác căn bản không thể giao được.

"Nhóc con, tao khuyên mày nên biết điều chút, nhân lúc tâm trạng ông đang vui vẻ, mau khỏi đây!" Cát Phi nói xong rồi xắn hai tay áo, để lộ hình xăm màu mực trên cánh tay, tiếp tục nằm bò trước cửa kính ô tô, không ngừng la hét.

Người đẹp trong xe mà đi cùng thằng nhóc này thì thật là lãng phí.

Lúc này có hai cảnh sát giao thông đi tới. "Thưa anh, xin vui lòng xuất trình bằng lái xe."

Cát Phi nghe vậy ngẩng đầu lên, nhướng mày chỉ vào chiếc xe trộn bê tông phía sau, trên thùng có viết dòng chữ "Bê tông Thiên Long".

Ý tứ rất rõ ràng, đây là xe tập đoàn Thiên Long của Tưởng Thiên Long.


"Thưa anh, tôi nghi ngờ anh đã uống rượu. Vui lòng xuất trình giấy phép lái xe và hợp tác kiểm tra nồng độ cồn với chúng tôi!" Cảnh sát giao thông đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta nên lấy máy thử nồng độ cồn ra.

Những ngày qua, xe của công ty có tên Công ty bê tông Thiên Long liên tục vượt đèn đỏ, họ đã xử phạt rất nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự an toàn giao thông.

Hôm qua, trụ sở đã ra lệnh điều tra nghiêm ngặt hành động vi phạm pháp luật của các phương tiện thi công như vậy.

"Tôi nói này đồng chí cảnh sát giao thông, các đồng chí không thấy đây là xe của Công ty Bê tông Thiên Long à? Tưởng Thiên Long là anh rể của tôi, rất thân quen với đội trưởng của các anh đấy." Cát Phi không đồng tình, vẻ mặt ngạo mạn.

Tối qua đúng là anh ta có uống rượu, mấy người anh em dẫn theo mấy nữ sinh uống rượu hoa đến tận sáng sớm.

Ngoài ra, những vi phạm giao thông nhỏ như lái xe ngược chiều, chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ đều có thể được anh rể giải quyết dễ dàng.

“Tôi không quan tâm anh rể của anh là ai, tôi cảnh cáo anh lần nữa, xin hãy xuất trình giấy phép lái xe của anh!” Một cảnh sát giao thông lạnh giọng quát.

Thấy đối phương nghiêm túc, Cát Phi trong nháy mắt tỉnh táo, anh ta không sợ bị phạt, cho dù đi vào, anh rể cũng sẽ dễ dàng cho anh ta ra.

Nhưng một khi vào trong, nhất định chị gái anh ta sẽ biết chuyện, Cát Phi không sợ ai ngoại trừ chị gái của mình.

Vì mẹ của bọn họ bị một người lái xe say rượu đâm chết nên chị gái anh ta luôn căm thù việc lái xe khi say rượu.

Không được, không thể để chị gái biết chuyện này được.


Nghĩ tới đây, Cát Phi lại làm bộ nói: “Được rồi, tôi ra xe lấy bằng lái cho anh.”

Vừa quay đầu đi được hai bước, thấy một người đang đi xe đạp điện ở bên cạnh, anh ta bất ngờ đấm người đó ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên xe đạp điện bỏ chạy.

Lúc này anh ta biết, chỉ cần anh ta bỏ chạy, đợi tỉnh rượu rồi tìm anh rể giải quyết, chỉ cần không bị xác nhận là lái xe trong tình trạng say rượu thì không có vấn đề gì cả.

“Dừng lại!" Hai cảnh sát giao thông không ngờ đối phương đột nhiên bỏ chạy, vội vàng đuổi theo.

Nhưng dẫu sao hai chân cũng không theo kịp tốc độ của xe điện, khi thấy đối phương sắp chạy thoát, hai người chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua.

Cát Phi đang thầm đắc ý thì đột nhiên phần thân trên mất kiểm soát, cả người và xe rơi xuống đất, hai cánh tay đầy hình xăm của anh bay lên không trung mấy vòng rồi rơi xuống cách đó không xa, dính đây máu.

"Á!"

Khoảnh khắc đau đớn tột độ khiến Cát Phi hét lên thảm thiết.


Nhìn vào cánh tay cách đấy không xa, hình xăm quen thuộc kia, đó, đó chính là cánh tay của anh ta.

Nhìn lại cánh tay, bả vai đã trống rỗng. "Cánh, cánh tay của tôi! Á!"

Cơn đau dữ dội xen lẫn nỗi sợ hãi ngay lập tức quét qua cơ thể anh ta.

Cảnh tượng tàn khốc như vậy khiến những người xung quanh phải rùng mình.

Hai cảnh sát giao thông phía sau nhanh chóng đuổi đến, vô cùng bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Ngoảnh đầu nhìn lại, trên đường phố không có gì bất thường, ngoại trừ chiếc xe Golf vừa rồi đã biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Xe chạy êm


Trên đường về, Hoàng Lương lái xe, toàn thân Cố Muội Ly hơi run rẩy, không rõ là do cô vẫn còn chưa hết hoảng hốt vì vụ va chạm xe vừa rồi hay là do sợ hãi trước cảnh tượng cánh tay máu me kinh khủng kia.

Cố Muội Ly im lặng suốt cả quãng đường, cô loáng thoáng có linh cảm chuyện hai cánh tay của tên đầu trọc kia chắc chắn có liên quan với Hoàng Lương.

Thế nhưng khi cô quan sát thông qua gương chiếu hậu thì từ đầu tới cuối Hoàng Lương chỉ đứng yên một chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.

Xe chạy êm như ru suốt dọc đường đi, cuối cùng dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại.

Cố Muội Ly nhìn thấy nơi này, bỗng chốc cảm thấy choáng váng.

Mọi hàng hóa được bày bán trong trung tâm thương mại SKN đều đến từ các thương hiệu xa xỉ trên toàn cầu, doanh thu hằng năm lên tới hơn hai mươi tỷ, là trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất của Kinh Hải. Lúc Cố Muội Ly vẫn còn là cô cả của nhà họ Cố, cô vẫn thường xuyên tới đây mua sắm.

Phụ nữ mà, đâu có ai không thích quần áo đẹp, túi xách đẹp đâu cơ chứ.

“Hoàng Lương, anh tới đây làm gì vậy?” Ánh mắt của Cố Muội Ly vừa khó hiểu vừa ngập tràn hụt hãng.


Kể từ khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Cố, hơn bảy năm nay, cô chưa từng đặt chân tới trung tâm thương mại này nửa bước, thậm chí không bao giờ đi ngang qua, giá cả đắt đỏ của nơi này nằm ngoài khả năng tiêu dùng hiện tại của cô.

“Tối nay em phải đi gặp bạn học mà, vào trong này chọn lấy vài bộ đồ đi.” Hoàng Lương mỉm cười.

Hiện tại, tổng giá tiền của tất cả đồ mà Cố Muội Ly đang mặc trên người không hề quá hai trăm tệ, nhìn là biết ngay tất cả đều là hàng vỉa hè.

Biểu cảm của Cố Muội Ly ngập tràn kinh ngạc, không phải vì Hoàng Lương đưa cô tới đây để mua quần áo mà là vốn dĩ cô đã định lát nữa sẽ tạt vào chợ bán sỉ để mua đồ.

Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng được bất kỳ người đàn ông nào đối xử chu đáo như vậy, cho nên nhất thời cô cũng quên mất nơi này không còn là nơi năm trong sức mua của cô nữa rồi.

“Em đi mua đi, anh còn bận chút việc nên không thể đi cùng với em được.” Hoàng Lương nói.

Anh vốn không am hiểu mấy chuyện mua sắm quần áo thế này. Bao nhiêu năm qua ở trong điện, quần áo của anh, bất kể là đồ mùa hè hay đồ mùa đông, tất cả đều được cắt may riêng, anh hoàn toàn không cần phải đích thân đi mua.


Nét mặt của Cố Muội Ly lộ vẻ khó xử. Hiện giờ, cô làm gì có tiền mua nổi đồ ở trong này cơ chứ.

Bất kỳ món đồ nào được bày bán ở đây cũng đều có mức giá vượt xa thu nhập một năm của cô.

Cố Muội Ly đang do dự không biết nên nói thế nào với Hoàng Lương thì Hoàng Lương đã rút một tấm thẻ màu đen trong ngực ra, đưa cho cô rồi nói: “Em đi đi, thích mua gì thì cứ mua, tiện thể mua luôn cho con gái vài bộ.”

Cố Muội Ly nhìn chăm chăm tấm thẻ trước mắt mình, trên mặt thẻ có in hình một con rồng được vẽ rất sống động, mặc dù trông nó rất giống thẻ ngân hàng nhưng cô chưa từng thấy loại thẻ này bao giờ.

Cố Muội Ly cười đắng chát. Ngay cả thời cô còn là con gái nhà họ Cố thì tiền tiêu vặt hăng tháng cũng không đủ để cô thích gì mua nấy ở nơi này.

Rõ ràng Hoàng Lương không hề biết giá cả hàng hóa ở trong này đắt đỏ kinh khủng cỡ nào.

Cố Muội Ly đang định nói gì đó thì Hoàng Lương đã vội vã lái xe đi.

Cố Muội Ly đứng trước cửa trung tâm thương mại xem giờ, thấy vẫn còn sớm, cô bèn đi vào trong.

Cô hoàn toàn không định mua gì ở đây nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, vậy thì cứ vào xem thử xem dạo này quần áo đang mốt kiểu gì, lát nữa cô sẽ qua chợ bán sỉ mua những thứ có kiểu dáng tương tự như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Cố muội ly tức run người


Bất tri bất giác, Cố Muội Ly đi tới trước cửa một cửa tiệm mà ngày xưa cô từng rất thích, thoáng do dự trong giây lát rồi vẫn quyết định đi vào trong.

“Chào cô, xin hỏi cô muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi hiện đã nhập về những mẫu thiết kế mới nhất, là nơi đầu tiên trên thế giới bày bán chúng.” Một nhân viên bán hàng mặc đồ †ây trang màu đen nói chuyện đầy lịch sự, nhã nhặn.

Không thể phủ nhận trung tâm thương mại này đúng là rất xa xỉ, dù chỉ là nhân viên bán hàng thôi nhưng bộ tây trang cô ấy mặc trông cũng rất đắt tiền.

“À, tôi chỉ xem chơi thôi” Cố Muội Ly cúi đầu khẽ đáp.

Lúc này, một nhân viên bán hàng đã qua độ tuổi trẻ trung đang đứng trông quầy, ngẩng đầu lên nhìn Cố Muội Ly một cái rồi nhíu mày, vẫy tay gọi cô nhân viên bán hàng vừa mới tiếp Cố Muội Ly lại.

Chỉ cần nhìn một cái thôi là cô ta đã nhận ra ngay Cố Muội Ly rồi. Trước đây, Cố Muội Ly từng là khách quen của cửa hàng này, tháng nào cũng tới cửa hàng của bọn xem đồ và mua một bộ, được coi là khách hàng lớn của tiệm. Mỗi dịp lễ tết, cửa hàng đều gửi tặng bánh ú, bánh nướng cho Cố Muội Ly để tỏ lòng cảm ơn.


“Chị Oánh Oánh, có chuyện gì vậy? Em đang bận tiếp khách” Cô nhân viên bán hàng bị gọi lại thắc mắc hỏi.

“Cô ta là Cố Muội Ly đấy” Tào Oánh Oánh nói với giọng mỉa mai.



Cô nhân viên bán hàng ngẩn người, sau đó che miệng lại, hỏi nhỏ: “Chị Oánh Oánh, cô ta chính là Cố Muội Ly bị đuổi khỏi nhà họ Cố mà chị kể đấy ư?”

Tào Oánh Oánh gật đầu, cô ta là nhân viên phụ trách chăm sóc khách hàng sau bán hàng, suốt một thời gian dài không thấy Cố Muội Ly tới cửa tiệm, cô ta thấy lạ nên đi nghe ngóng nhiều nơi thì được biết Cố Muội Ly đã bị đuổi khỏi nhà họ Cố từ lâu.

Tào Oánh Oánh chỉnh đốn lại trang phục rồi đi về phía Cố Muội Ly.

“Cô Cố, lâu rồi không thấy cô tới chỗ chúng tôi.” Tào Oánh Oánh bước từng bước đầy kiêu ngạo tới trước mặt Cố Muội Ly.

Cố Muội Ly ngẩn người nhìn đối phương một lát mới mỉm cười, đáp: “Cô Tào đấy à, vừa rồi tôi vào đây không nhìn thấy cô, còn tưởng là cô đã chuyển việc rồi.”

Tào Oánh Oánh cười mỉa, nói: “Cô Cố cứ đùa, tôi đâu có gia đình làm chỗ dựa như cô Cố, người bình thường như chúng tôi sao dám tùy tiện nhảy việc chứ. Ôi chết, cô xem đầu óc tôi thật là, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy năm trước cô đã bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà rồi nhỉ?”


Đối với những cậu ấm cô chiêu kiểu này, lúc bọn họ có tiền mua hàng cho cửa tiệm thì đương nhiên Tào Oánh Oánh phải cúi đầu, cung phụng bọn họ như Thần Tài. Còn hiện tại, Cố Muội Ly chỉ là một người bị đuổi khỏi gia đình, không còn tư cách mua hàng ở đây, chẳng trách mà cô biến mất mấy năm trời, không thấy tới nữa.

Cố Muội Ly sửng sốt, cô không ngờ đột nhiên đối phương lại nói ra một câu như vậy.

Trông thấy biểu cảm của Cố Muội Ly, Tào Oánh Oánh lại càng đắc ý hơn: “Cô Cố cũng biết đấy, đồ trong tiệm chúng tôi toàn là hàng xa xỉ, nếu như cô không mua nổi thì tốt nhất là đừng chạm vào, lỡ làm bẩn hay làm hỏng chúng, tôi sợ là cô không đền nổi đâu, à phải rồi, tốt nhất là cô cũng đừng xem làm gì, có xem cũng không có tiền mua, chỉ tổ khó chịu trong lòng thôi.”

“Cô...”

Cố Muội Ly tức nghiến răng nghiến lợi, dù sao đi nữa, trước đây cô cũng là khách quen của cửa hàng này, mặc dù mấy năm nay cô không có tiền mua đồ ở đây nhưng cũng không cần phải thực dụng như vậy, còn nói năng khó nghe như vậy chứ.

“Tôi làm sao? Cô Cố à, những lời tôi nói đều là thật, cô xem bộ đồ hàng vỉa hè cô đang mặc trên người đi, chậc chậc... Thôi, cô đi ra vỉa hè mà mua đồ, đồ bán ở đó mới hợp với cô.” Tào Oánh Oánh nói xong xoay người đầy ngạo mạn, quay lại chỗ quầy thu ngân, không để ý tới Cố Muội Ly nữa.


Cố Muội Ly tức run người, xoay người đi ra ngoài cửa.

Hiện thực quả là tàn khốc, lúc bạn có tiền mua đồ, người ta dỗ ngon dỗ ngọt bạn, lúc bạn sa cơ lỡ vận, người ta xát muối vào vết thương của bạn.

Chuyện này khiến Cố Muội Ly liên tưởng tới những người bạn học và bạn bè cũ từng ở bên mình.

Thời cô vẫn còn là con gái nhà họ Cố, lúc nào bọn họ cũng theo sát cô. Thế nhưng, từ khi cô bị đuổi khỏi gia đình, dường như bọn họ cũng đều bốc hơi hết.

Cố Muội Ly đi ra tới cửa, sau đó chợt nhớ ra tấm thẻ ngân hàng Hoàng Lương đưa cho mình, cô thoáng do dự trong giây lát rồi lại quay trở vào trong cửa hàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Sao vậy


“Sao vậy? Cô Cố, chẳng lẽ cô không hiểu tôi nói gì ư? Dù cô có thích quần áo trong tiệm chúng tôi tới cỡ nào cũng không ích gì đâu, cô không có tiền để mua chúng đâu, tốt nhất là hãy đi mau đi, kẻo lại khó chịu trong lòng.” Thấy Cố Muội Ly quay trở lại, Tào Oánh Oánh cười “xì” một tiếng.

Cố Muội Ly hít sâu một hơi, chỉ vào một chiếc váy trong cửa hàng, nói: “Tôi lấy cái này” Nói xong, cô chìa tấm thẻ ngân hàng ra.

Dù chỉ là một động tác hết sức đơn giản nhưng Cố Muội Ly đã phải dùng hết mọi sự can đảm mà mình có. Nếu như trong tấm thẻ Hoàng Lương đưa cho cô có tiền thì cô có thể vớt vát lại được một chút danh dự, còn nếu như trong thẻ không có tiền, vậy thì cô sẽ bị người ta chê cười thậm tệ hơn.

'Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lật xem cả mặt trước lẫn mặt sau của thẻ rồi buông lời cười nhạo: “Cô

Cố à, chẳng lế cô nghèo t phát điên rồi hay sao? Tôi làm nhân viên bán hàng nhiều năm như vậy, không có loại thẻ ngân hàng nào mà tôi chưa từng thấy. Tấm thẻ ngân hàng này của cô là thẻ tích điểm của cửa hàng quà vặt nào đó à?”

Theo như cô ta nghĩ thì chắc chăn là Cố Muội Ly đã phải chịu một cú sốc quá lớn khi bị đuổi khỏi gia tộc dẫn tới bị điên rồi, cho nên mới cầm một tấm thẻ không rõ là thẻ gì đi mua đồ.


Được rồi, nếu như Cố Muội Ly đã không sợ mất mặt như thế thì hôm nay cô ta sẽ cho Cố Muội Ly mất mặt triệt để luôn.

Tào Oánh Oánh nhận lấy tấm thẻ, quẹt nó qua máy cà thẻ thanh toán.

Điều khiến cô ta bất ngờ là máy cà thẻ lại không hiển thị như bình thường mà xuất hiện bốn chữ “không đủ quyền hạn”.

Chuyện này khiến Tào Oánh Oánh thấy hơi khó hiểu, cho dù đây không phải là thẻ ngân hàng đi chăng nữa thì đáng ra máy phải báo là thẻ này không có giá trị sử dụng mới đúng, cụm “không đủ quyền hạn” này là sao?

Tào Oánh Oánh vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ của mình, cô ta cầm thẻ đi ra trung tâm dịch vụ ở gần đó, đó là trung tâm dịch vụ lớn nhất của trung tâm thương mại này.

Nếu như Cố Muội Ly muốn tự chuốc lấy nhục thì hôm nay cô ta sẽ giúp Cố Muội Ly được như ý.

Tào Oánh Oánh chỉ mới đi được vài bước đã va phải một người, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người cô ta va phải là giám đốc trung tâm thương mại Phùng Hoa Bân.

“Ôi, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh vội vàng khom lưng xin lỗi, mặc dù Phùng Hoa Bân không phải chủ của cô ta nhưng ông ta là giám đốc phụ trách toàn bộ trung tâm thương mại, quyền lực của ông ta còn lớn hơn cả chủ của cô †a, nếu cô ta đắc tội Phùng Hoa Bân thì chủ của cô ta cũng sẽ bị vạ lây.

“Oánh Oánh à, cô vẫn luôn rất điềm đạm cơ mà, sao hôm nay cô lại bộp chộp như vậy!” Phùng Hoa Bân nổi cáu.


Tào Oánh Oánh đã làm việc ở trung tâm thương mại này nhiều năm nên ông ta có biết cô ta.

“Ôi, xin lỗi, xin lỗi anh, máy thanh toán ở cửa hàng tôi bị lỗi nên tôi định cầm thẻ qua bên trung tâm dịch vụ để quẹt, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh luôn miệng xin lỗi và giải thích vì sợ ông ta trách tội mình.

“Trung tâm dịch vụ nằm ngay gần cửa hàng của cô, có gì mà cô phải vội như vậy chứ!” Phùng Hoa Bân nói xong, lơ đấng nhìn tấm thẻ trong tay Tào Oánh Oánh.

Ông ta chỉ nhìn một cái thôi mà suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

“Tào Oánh Oánh! Gô lấy tấm thẻ này ở đâu ra vậy?” Không rõ là do giật mình hay hoảng hốt mà đôi mắt của Phùng Hoa Bân mở to, nhìn chăm chăm vào tấm thẻ, giọng run run.

“Dạ? Tào Oánh Oánh ngẩn người trước phản ứng của ông ta, khúm núm trả lời: “Là, là một vị khách trong cửa hàng đưa nó cho tôi ạ.”

“Mau lên! Mau dẫn tôi đi gặp người đó!” Phùng Hoa Bân lập tức kéo Tào Oánh Oánh quay lại cửa hàng.


Tào Oánh Oánh bị Phùng Hoa Bân lôi đi, cánh tay đau tê rần.

Cô ta không hiểu hôm nay giám đốc Phùng đã uống lộn phải thuốc gì.

“Chào cô, xin hỏi có phải tấm thẻ này là của cô không?” Hai tay Phùng Hoa Bân run run, ánh mắt ông ta ngập tràn khát khao mãnh liệt.

Người khác không biết tấm thẻ ngân hàng này nhưng ông †a là giám đốc trung tâm thương mại SKN nên đương nhiên biết nó là gì.

Nó là thẻ đen Rồng Vàng mà Morgan Stanley Thụy Sĩ phát hành riêng cho một người duy nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Giám đốc phùng


Năm ngoái, lúc ông ta đi học bồi dưỡng ở trụ sở chính, chuyên viên bồi dưỡng đã nhấn mạnh thông tin này.

Tấm thẻ này không có hạn mức tiêu dùng, cũng không có thời hạn trả nợ, với điều khoản này, người dùng thẻ sẽ có được quyền lợi ở mức cao nhất.

Quan trọng nhất là, người cầm tấm thẻ này chính là khách quý siêu VỊP của tập đoàn Morgan Stanley, được miễn phí khi mua sắm hay sử dụng bất kỳ dịch vụ nào của tập. đoàn.

Khi nghe thông tin này, Phùng Hoa Bân còn không tin, những người tham gia lớp bồi dưỡng khi ấy đều là nhân vật cốt cán của các trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trong nước, tất cả đều cho rằng chuyên viên bồi dưỡng già rồi nên lú lẫn, làm sao trên thế giới lại có một tấm thẻ ngân hàng có giá trị đẳng cấp tới như vậy được.

Để có được quyền lợi lớn như thế thì người sở hữu tấm thẻ này phải là nhân vật kinh khủng bậc nào cơ chứ?

Thế nhưng lúc này đây, tấm thẻ đen Rồng Vàng lại đang. thực sự nắm trong tay Phùng Hoa Bân.

“Sao vậy? Trong thẻ không có đủ tiền à?” Cố Muội Ly lo lảng hỏi, nếu như không có đủ tiền thì tiếp theo đây, điều cô phải đối mặt là nỗi nhục nhã, ê chê khủng khiếp.

“Không, không, không phải vậy ạ... Tiền trong thẻ rất, rất đủ ạ'


Phùng Hoa Bân hoảng sợ ứa mồ hôi lạnh. Không phải tấm thẻ này không đủ tiền mà là nó vốn không hề có tiền.

Không có hạn mức tiêu dùng tối đa, cũng không có thời hạn trả nợ, vậy thì trong thẻ còn cần phải có tiền nữa hay sao?

“Thưa cô, tôi là giám đốc của trung tâm thương mại này, tôi tên là Phùng Hoa Bân, cô cứ gọi tôi là Hoa Bân là được, nếu cô có cần gì, xin hãy cứ nói cho tôi biết” Phùng Hoa Bân nói xong, khom lưng chín mươi độ chào Cố Muội Ly.

Tào Oánh Oánh và cô nhân viên bán hàng còn lại sững sờ, giám đốc Phùng có bao giờ tiếp đãi khách hàng nào như vậy đâu?

Cho dù có là cậu ấm, cô chiêu của gia tộc lớn thì giám đốc Phùng cũng chưa từng làm như vậy.

“Giám, giám đốc Phùng, hôm nay anh sao vậy? Cô ta chỉ là một khách hàng bình thường của cửa hàng thôi mà? À không phải, thậm chí cô ta còn không được coi là khách hàng bình thường ấy chứ, cô ta bị gia đình ruồng rẫy, giờ nghèo tới mức không mua nổi một bộ đồ, sao anh phải khách sáo với cô ta như vậy làm gì?” Tào Oánh Oánh lấy làm lạ, nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.

“Cô bảo gì cơ!” Phùng Hoa Bân lườm Tào Oánh Oánh một cái, mặt mũi ngập tràn giận dữ.

“Tôi nói là cô ta chỉ là hạng người chẳng ai thèm, đừng nói là đồ trong cửa hàng chúng tôi mà bất kỳ thứ gì trong trung tâm thương mại này cô ta cũng đều không đủ tiền mua.” Tào Oánh Oánh còn tưởng là Phùng Hoa Bân nổi giận vì biết được thân phận thật sự của Cố Muội Ly nên mới giải thích một cách đầy ngạo mạn như vậy.

“Bốp!"

Tiếng tát giòn tan vang lên, Tào Oánh Oánh bụm mặt, kinh ngạc.

“Giám... Giám đốc Phùng?” Tào Oánh Oánh sững sờ.



Cô ta đã làm việc ở trung tâm thương mại này gần mười năm, trong suốt mười năm qua, cô ta chỉ mới thấy Phùng Hoa Bân phê bình nhân viên trong cuộc họp, còn khi ở trước mặt khách hàng, ông ta chưa bao giờ chỉ trích một ai, lại càng không có chuyện đánh người khác.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

Phùng Hoa Bân cực kỳ tức giận, ông ta không quan tâm tấm thẻ ngân hàng này có phải của người phụ nữ trước mắt này hay không, lại càng không quan tâm thân phận hiện tại của người phụ nữ này là gì.

Bất kể người nào cầm tấm thẻ này đi mua sẳm thì đều sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất.

Tấm thẻ này quan trọng như vậy, chắc chản không ai lại tùy tiện đưa nó cho người khác, điều này có nghĩa là dù cho người cầm tấm thẻ ngân hàng này không phải là chủ thẻ thì ít nhất cũng là người thân thiết với chủ thẻ.

Phùng Hoa Bân thực sự không dám đắc tội đối phương.

“Tào Oánh Oánh, cô bị sa thải!” Phùng Hoa Bân lạnh lùng nói.

Cô ta đắc tội một nhân vật quan trọng như vậy, nếu như bị cấp trên khiển trách thì đừng nói là cửa hàng này của cô ta mà có khi cả trung tâm thương mại này đều có nguy cơ bị đóng cửa.


“Không chỉ mình cô bị sa thải mà chủ của cô dùng sai người, toàn bộ nhãn hiệu mà cửa hàng làm đại lý đều sẽ bị loại khỏi trung tâm thương mại này, đồng thời ki-ốt này cũng bị đóng cửa!”

“Gì cơ? Giám đốc Phùng!”

Tào Oánh Oánh lảo đảo suýt ngất, có năm mơ cô ta cũng không ngờ được rằng mình lại bị xử phạt nặng như vậy.

Nếu cửa hàng này bị dẹp tiệm thì tổn thất của chủ cửa hàng tối thiểu cũng trên trăm triệu.

Cô ta bị SKN đuổi việc, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ phải bỏ nghề, bởi vì không có bất kỳ trung tâm thương mại nào

khác dám tuyển dụng cô ta nữa.

Rốt, rốt cuộc Cố Muội Ly là ai?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom