Cập nhật mới

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1180


“Cũng hòm hòm rồi”, sau khi đặt khay ngọc cuối cùng xuống, Sở Linh không quên nếm thử kiệt tác của mình, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.  

“Không biết hắn thấy thì có cảm động không nhỉ?”, Sở Linh nhìn rồi bật cười ngây ngô.  

Rầm!  

Cô vừa dứt lời, bên ngoài biệt uyển chợt vang lên một âm thanh khác thường, nếu nghe kĩ thì đây chính là âm thanh của chưởng ấn giáng xuống mặt đất.  


Sở Linh vô thức đưa mắt nhìn.  

Xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Diệp Thành đang đi vào, hắn còn khiêng một cái giường, nói chính xác hơn chính là một cái giường bằng sắt, nói chính xác hơn nữa thì đó là cái giường bằng sắt rất to, dù là bảy hay tám người nằm trên đó cũng không thành vấn đề.  

Thấy vậy, khuôn mặt Sở Linh ửng đỏ, hắn muốn làm gì thế chứ, hắn định làm mãi không nghỉ sao?  

Bịch!  

Khi Sở Linh còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã đặt cái giường xuống đất.  

“Trông được không? Ta vừa làm đấy, bằng sắt nguyên chất”, Diệp Thành cười toét miệng, nụ cười trông có phần giảo hoạt.  

“Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi”, đôi má Sở Linh đỏ lựng, cô cứ thế quay người đi.  

“Nói gì thế chứ, đó là giao lưu tình cảm mà”, Diệp Thành tiến lại gần, hắn ôm Sở Linh vào lòng, gại gại đầu vào cổ Sở Linh: “Ừm, thơm thật”.  


“Có tin tức của tỷ tỷ chưa?”  

“Có một số tin tức rồi”, Diệp Thành vừa ngửi vừa nói: “Ta tin sẽ có tin tức sớm thôi. Cô không thấy gì sao? Giường ta đã làm xong rồi, đủ ba người nằm, mỗi tay một người đó, hi hi hi”.  

“Ngươi bớt bớt lại đi, ăn cơm thôi”, Sở Linh đáp lại chẳng mấy vui vẻ.  

“Ôi chao”, lúc này Diệp Thành mới trông thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, hắn lập tức quay sang nhìn Sở Linh: “Cô cũng biết nấu ăn sao?”  

“Không, hôm nay ta mới học nấu thôi, Ngọc Linh sư tỷ dạy ta”.   .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

“Vậy ta phải nếm xem thế nào mới được”, Diệp Thành nói rồi lập tức ngồi xuống, hắn cầm thìa canh lên múc cho mình một thìa đưa lên mũi ngửi rồi mới thè lưỡi nếm, sau đó thì cho cả thìa vào miệng.  

Thế rồi sắc mặt hắn lập tức nhăn nhó.  


Thấy vậy, Sở Linh sững sờ: “Khó ăn lắm sao?”  

Ực!  

Diệp Thành cố gắng nuốt xuống, cười trừ: “Cũng…cũng được”.  

“Khó ăn lắm sao?”, thấy Diệp Thành nuốt miếng canh một cách khó khăn, Sở Linh tỏ vẻ khó tin, cô cũng múc một thìa đưa lên mũi ngửi rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.  

“Cũng được mà”, sau khi nếm một chút, Sở Linh mới nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.  

Lại nhìn sang Diệp Thành, tên này đã nhét đầy thức ăn vào miệng, hắn xử lý nhanh gọn cả bàn ăn. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1181: Chương 1180


“Cũng hòm hòm rồi”, sau khi đặt khay ngọc cuối cùng xuống, Sở Linh không quên nếm thử kiệt tác của mình, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.

“Không biết hắn thấy thì có cảm động không nhỉ?”, Sở Linh nhìn rồi bật cười ngây ngô.

Rầm!  
Cô vừa dứt lời, bên ngoài biệt uyển chợt vang lên một âm thanh khác thường, nếu nghe kĩ thì đây chính là âm thanh của chưởng ấn giáng xuống mặt đất.


Sở Linh vô thức đưa mắt nhìn.

Xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Diệp Thành đang đi vào, hắn còn khiêng một cái giường, nói chính xác hơn chính là một cái giường bằng sắt, nói chính xác hơn nữa thì đó là cái giường bằng sắt rất to, dù là bảy hay tám người nằm trên đó cũng không thành vấn đề.

Thấy vậy, khuôn mặt Sở Linh ửng đỏ, hắn muốn làm gì thế chứ, hắn định làm mãi không nghỉ sao?  
Bịch!  
Khi Sở Linh còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã đặt cái giường xuống đất.

“Trông được không? Ta vừa làm đấy, bằng sắt nguyên chất”, Diệp Thành cười toét miệng, nụ cười trông có phần giảo hoạt.

“Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi”, đôi má Sở Linh đỏ lựng, cô cứ thế quay người đi.

“Nói gì thế chứ, đó là giao lưu tình cảm mà”, Diệp Thành tiến lại gần, hắn ôm Sở Linh vào lòng, gại gại đầu vào cổ Sở Linh: “Ừm, thơm thật”.


“Có tin tức của tỷ tỷ chưa?”  
“Có một số tin tức rồi”, Diệp Thành vừa ngửi vừa nói: “Ta tin sẽ có tin tức sớm thôi.

Cô không thấy gì sao? Giường ta đã làm xong rồi, đủ ba người nằm, mỗi tay một người đó, hi hi hi”.

“Ngươi bớt bớt lại đi, ăn cơm thôi”, Sở Linh đáp lại chẳng mấy vui vẻ.

“Ôi chao”, lúc này Diệp Thành mới trông thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, hắn lập tức quay sang nhìn Sở Linh: “Cô cũng biết nấu ăn sao?”  
“Không, hôm nay ta mới học nấu thôi, Ngọc Linh sư tỷ dạy ta”.

“Vậy ta phải nếm xem thế nào mới được”, Diệp Thành nói rồi lập tức ngồi xuống, hắn cầm thìa canh lên múc cho mình một thìa đưa lên mũi ngửi rồi mới thè lưỡi nếm, sau đó thì cho cả thìa vào miệng.

Thế rồi sắc mặt hắn lập tức nhăn nhó.


Thấy vậy, Sở Linh sững sờ: “Khó ăn lắm sao?”  
Ực!  
Diệp Thành cố gắng nuốt xuống, cười trừ: “Cũng…cũng được”.

“Khó ăn lắm sao?”, thấy Diệp Thành nuốt miếng canh một cách khó khăn, Sở Linh tỏ vẻ khó tin, cô cũng múc một thìa đưa lên mũi ngửi rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

“Cũng được mà”, sau khi nếm một chút, Sở Linh mới nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.

Lại nhìn sang Diệp Thành, tên này đã nhét đầy thức ăn vào miệng, hắn xử lý nhanh gọn cả bàn ăn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1182: Chẳng Thấy Nữ Chính Đâu Cả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Biết mình bị trêu đùa, Sở Linh mới trừng mắt nhìn Diệp Thành.

Có điều khi trông thấy Diệp Thành phúng má trợn mắt cười toét miệng, trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bữa tối thật ấm áp, nếu như chỉ nhìn biệt uyển nhỏ này thì trông không khác gì ở thế giới của người phàm, hắn không phải là tu sĩ, cô cũng không phải là tu sĩ, bọn họ như một đôi phu thê bình thường, mọi thứ đều hiện ra hết đỗi giản dị.


Ăn uống xong xuôi, Diệp Thành mới lau đi vết dầu trên khoé miệng, hắn cứ thế khiêng chiếc giường lên lầu.

Thế rồi chiếc giường cũ của Sở Linh đã bị ném ra khỏi cửa sổ sau một chưởng mạnh mẽ.

Diệp Thành đúng là biết khơi gợi tình ý, căn phòng được hắn treo đầy vải lụa đỏ, trong phòng còn có hai cây nến màu đỏ khiến cả căn phòng trông hết sức lãng mạn.

Thế nhưng sau khi bố trí xong mọi thứ hắn lại không thấy Sở Linh đâu.

Ôi chào!  
Diệp Thành gãi đầu, hắn bận rộn ở đây một hồi mà cuối cùng chẳng thấy nữ chính đâu cả.


…….

.

Đêm khuya, bầu trời đầy sao.

Trong khu rừng yên tĩnh có ba bóng hình đứng đó, một nữ nhân đoan trang, một người thanh niên phong độ và một thư sinh trông có phần yếu đuối.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam sao?  
“Vì sao lại cứu bọn ta?”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Vì sư đệ của hai người tên là Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng khẽ quay người, mỗi một bước đi, bóng hình xinh đẹp đó lại hư ảo thêm một phần, “nếu có thể thì tới thế giới người phàm đi, làm một đôi phu thê bình thường, nếu cố chấp quá thì không được gì đâu”.


Phía này, Diệp Thành tối sầm mặt treo lên một toà lầu các.

Đúng vậy, hắn đã tìm thấy Sở Linh, cô đang trò chuyện với Đông Phương Ngọc Linh.

Khi mở cửa ra, khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành chợt hiện lên nụ cười, hắn cũng rất hiểu lễ nghĩa, hắn chắp tay hành lễ với Đông Phương Ngọc Linh: “Đệ tử Diệp Thành bái kiến Ngọc Linh sư thúc”.

“Sau này không cần gọi là sư thúc nữa, gọi ta sư tỷ là được rồi”, Đông Phương Ngọc Linh cười nói rồi không quên nghiêng đầu sang tươi cười với Sở Linh: “Linh Nhi, phải vậy không?”  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1183: Đêm Nay Là Lại Là Một Đêm Mất Ngủ


“Linh Nhi à, sư tỷ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi”, Sở Linh còn chưa nói hết câu thì Đông Phương Ngọc Linh ở bên đã vươn vai ngáp dài.

“Sư tỷ…”

“Người ta buồn ngủ rồi, về thôi”, Diệp Thành mặt dày tiến lên trước, hắn không nói lời nào cứ thế kéo Sở Linh đi.

“Ta tự đi được”.

“Vậy ta vẫn phải kéo cô đi, lỡ đi lạc thì sao? Đi đâu tìm được?”
“Đúng là một mối lương duyên”, bên trong lầu các, Đông Phương Ngọc Linh bất giác mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn qua ô cửa sổ rồi nhìn về phía lầu các cách đó không xa như thể trông thấy Phong Vô Ngấn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao dù ông ta đang ở cách đó rất xa.


A…!
Phía này, tiếng r3n rỉ của Sở Linh vang lên.

Cô bị Diệp Thành bá đạo vác về lầu các rồi ném lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ.

Cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Diệp Thành lao tới ấn xuống.


Ngay sau đó, hai bên rèm giường được buông xuống.

Lần này không còn tiếng kêu cót két của giường nữa vì chiếc giường này vừa to lại vừa chắc chắn, chỉ có tiếng th ở dốc và tiếng rên khe khẽ thi thoảng vang lên của Sở Linh.

Đêm nay là lại là một đêm mất ngủ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1184: Rất được là đằng khác


Diệp Thành lẩm nhẩm, trong thần hải bất giác hiện lên bóng hình một thiếu niên đôn hậu.  

Đứng ở đây hắn như trông thấy từng cảnh tượng vụn vỡ, đó chính là cảnh Hổ Oa bị nhốt trong chuồng chó, bị ném vào biển thây trong bất lực khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.  

“Đi men theo con sông này tìm cho kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng.  


Đột nhiên một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, không gian trở nên méo mó, hai bóng người mặc y phục đen lần lượt bước ra, theo chỉ thị của Diệp Thành, bọn họ đi men theo con sông, đi từng bước, từng bước lần tìm.  

Cuối cùng Diệp Thành nhìn biển thây này một lần nữa rồi hít vào một hơi thật sâu sau đó bước vào hư không.  

Cả hai người lại lần nữa tới nước Triệu, mặc dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể trông thấy Hoàng Hậu và Mẫu Hậu của Tịch Nhan, bọn họ đứng trước lan can nhìn về phía Hằng Nhạc xa xôi như trông ngóng nữ nhi của mình vậy.  

Haiz!  

Diệp Thành thở dài, hắn lại rời đi, tới một ngôi làng nhỏ, linh hồn của A Li đi tìm ca ca của mình đã không còn ở đây từ lâu.  


Đêm tối, cả hai người hiện thân trước một thác nước.  

“Nơi này không tồi”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn tứ phương.  

“Rất được là đằng khác”, Diệp Thành cũng đáp lại, sau đó hắn bước vào hư không tiến vào trong thác nước, tiến vào một sơn động trên vách đá.  

Ấy?  

Sở Linh Ngọc khẽ lên tiếng, kể cả là cô ta cũng không phát hiện ra nơi này còn có một sơn động, cô ta đi theo sau Diệp Thành.  


Vẫn là khí tức man hoang cổ xưa, Diệp Thành đi hai, ba bước đã vào được nơi sâu nhất, hắn nhìn mặt đất rồi mỉm cười: “Ta tới đón ngươi, lần này ngưi có muốn đi cùng ta không?”  

Nghe vậy, Sở Linh Ngọc vừa đi vào theo sau Diệp Thành chợt thẫn thờ, cô còn tưởng rằng Diệp Thành đang nói chuyện với ma.  

Có điều ngay sau đó bên trong địa cung vang lên âm thanh vù vù, mặt đất nứt lìa, một cây trường tiễn màu đen bay ra, nó rung lên một hồi rồi bay vòng quanh một vòng sau đó mới lơ lửng trước mặt Diệp Thành.  

Thấy vậy, Diệp Thành vươn vai, hắn nắm lấy cây trường tiễn trong lòng bàn tay.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1185: Đây chính là nhân phẩm


Vù! Vù!  

Phía này, cây trường tiễn trong tay Diệp Thành lại rung lên, nó hoá thành một cây chiến mâu màu đen trong tay Diệp Thành.  

Thấy sự thay đổi của nó, Diệp Thành chợt cảm thấy khác thường.  

Cây chiến mâu vẫn không ngừng rung lên, những chú văn cổ khắc trên đó có thêm điện lôi bao quanh và mang theo khí man hoang cổ xưa, mỗi một luồng khí đều rất nặng, đặc biệt là sức mạnh ẩn chứa bên trong nó khiến Diệp Thành phải kiêng dè.  


Được lắm!  

Diệp Thành thốt lên, có linh trí lại là cây trường tiễn trung thành với chủ nhân trước kia, đây đương nhiên là bảo bối hiếm có trên đời.  

“Chủ nhân của ngươi chính là Đại Vu của tộc người Vu, có thể bắn phá mặt trời, nhất định là anh hùng cái thế, là vị hoàng của thế gian, ta đặt tên cho ngươi là Vu Hoàng Chiến Mâu”.  

Ra khỏi sơn động, cả hai người lại lần nữa bước vào hư không và di chuyển về phía phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.  

Trên đường đi, Diệp Thành chốc chốc lại nhìn cây Vu Hoàng Chiến Mâu trong tay vì nó quá bất phàm.  

“Nặng thế này mà dùng để đập người thì cảm giác chắc là hay ho lắm”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.  


“Giờ ta mới nhận ra kinh nghiệm từng trải của ngươi phong phú đến thế nào”, ở bên, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi rốt cục là quái thai gì, giết thế nào cũng không chết, đi tới đâu cũng nhặt được bảo bối sao?”  

“Nhìn cô nói kìa, đây chính là nhân phẩm, nhân phẩm hiểu không?”  

“Haiz”, Sở Linh Ngọc chưng vẻ mặt thản nhiên.  

Rầm! Đùng!  

Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, từ phía xa đột nhiên vang lên âm thanh dữ dội.  

Nghe vậy, Diệp Thành lật tay lấy ra Vu Hoàng Chiến Mâu, hắn bay đi như một đạo thần hồng.  


Phụt! Phụt!  

Bên trong rặng núi hiện lên ánh sáng màu đỏ như máu, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người thanh niên khác đang dốc sức chiến đấu với một lão già mặc y phục đen, trận chiến hết sức khốc liệt khiến y phục của hai người thanh niên kia đều nhuốm đỏ máu.  

Có điều nếu nhìn kĩ thì hai người này lại rất quen, đây chẳng phải là Lăng Tiêu và Tiêu Tương sao?  

Cả hai người đều bị thương, rơi trừ trong không trung xuống khiến hai ngọn núi sụp đổ.  

Phụt! Phụt!  

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1186: Là ta hại huynh


“Là ta hại huynh”, cả hai người cùng đỡ lấy nhau, Tiêu Tương dàn dụa nước mát nhìn Lăng Tiêu: “Nếu không phải tại ta thì huynh cũng không bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng sẽ không bị người ta truy sát, càng không lâm vào cảnh lưu lạc thế này”.  

“Muội nói gì thế chứ?”, Lăng Tiêu cười mệt mỏi, khoé miệng liên tục trào máu.  


“Đúng là cảm động”, trong hư không, cả ba người mặc y phục đen lần lượt đứng ở ba hướng nhìn bọn họ với ánh mắt hứng thú.  

Nghe lời nói của bọn họ, Lăng Tiêu cứ thế ngó lơ, ngược lại hắn còn dang cánh tay đẫm máu ôm Tiêu Tương vào lòng, khuôn mặt trở nên dịu dàng và tình cảm: “Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta chết cũng không hối hận”.  

Thấy cả hai không rời nhau, một gã áo đen mặt mày hung tợn, đầu ngón tay đã xuất hiện u quang.  

Vút!  


Sau tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, cứ thế đâm xuyên hư không bay về phía Lăng Tiêu và Tiêu Tương, đạo thần mang này vô cùng sắc lạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giây phút sau đó cả Lăng Tiêu và Tiêu Tương đều phải bỏ mạng.  

“Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta không bao giờ hối hận”, Lăng Tiêu vẫn cố gắng ôm Tiêu Tương vào lòng, hắn không hề thấy sợ cái chết vì đã có nữ tử trong lòng bầu bạn.  . Truyện Tổng Tài

Vút!  


Đạo thần mang kia đã tới, sắc lạnh vô cùng.  

Thiên đạo, mở!  

Đúng lúc này, một âm thanh từ đâu vang vọng tới. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1187: “là Ta Hại Huynh”


“Là ta hại huynh”, cả hai người cùng đỡ lấy nhau, Tiêu Tương dàn dụa nước mát nhìn Lăng Tiêu: “Nếu không phải tại ta thì huynh cũng không bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng sẽ không bị người ta truy sát, càng không lâm vào cảnh lưu lạc thế này”.

“Muội nói gì thế chứ?”, Lăng Tiêu cười mệt mỏi, khoé miệng liên tục trào máu.


“Đúng là cảm động”, trong hư không, cả ba người mặc y phục đen lần lượt đứng ở ba hướng nhìn bọn họ với ánh mắt hứng thú.

Nghe lời nói của bọn họ, Lăng Tiêu cứ thế ngó lơ, ngược lại hắn còn dang cánh tay đẫm máu ôm Tiêu Tương vào lòng, khuôn mặt trở nên dịu dàng và tình cảm: “Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta chết cũng không hối hận”.

Thấy cả hai không rời nhau, một gã áo đen mặt mày hung tợn, đầu ngón tay đã xuất hiện u quang.


Vút!
Sau tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, một đạo thần mang bay từ trên trời xuống, cứ thế đâm xuyên hư không bay về phía Lăng Tiêu và Tiêu Tương, đạo thần mang này vô cùng sắc lạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giây phút sau đó cả Lăng Tiêu và Tiêu Tương đều phải bỏ mạng.

“Trên đường xuống Hoàng Tuyền có muội đi cùng, Lăng Tiêu ta không bao giờ hối hận”, Lăng Tiêu vẫn cố gắng ôm Tiêu Tương vào lòng, hắn không hề thấy sợ cái chết vì đã có nữ tử trong lòng bầu bạn.

Vút!
Đạo thần mang kia đã tới, sắc lạnh vô cùng.


Thiên đạo, mở!
Đúng lúc này, một âm thanh từ đâu vang vọng tới.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1188


Diệp Thành chợt đổi chủ đề, hắn liếc nhìn ba kẻ mặc hắc bào đã hôn mê ở cách đó không xa rồi lại nhìn sang Sở Linh Ngọc: “Một kẻ trong số đó là phó điện chủ của phân điện thứ chín sao?”  

“Đây, kí ức của chúng đây”, Sở Linh Ngọc đưa cho Diệp Thành một miếng ngọc giản.  

“Ta đang đau đầu chưa biết trà trộn vào phân điện thứ chín thế nào đây”, Diệp Thành lặc lưỡi, lập tức bóp miếng ngọc giản.  


Miếng ngọc giản vỡ vụn, kí ức của cả ba tên được lạc ấn bên trong ngọc giản đều thâm nhập vào trong đầu Diệp Thành.  

Thông qua phần kí ức của bọn chúng, hắn biết được rằng phó điện chủ của phân điện thứ chín là một tên ngu ngốc tên Trịnh Liêu, thực lực ở tầng thứ bảy cảnh giới Không Minh, ấy vậy mà làm phó điện chủ của phân điện thứ chín, thế lực đằng sau đúng là không vừa.  

Khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Sở Linh Ngọc đã áp tay vào phần ngực của Diệp Thành.  

Giây phút tiếp theo, linh phù bên trong cơ thể của Diệp Thành bị cô ta lấy ra ngoài, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho Diệp Thành trước đó để che giấu khí tức.  

“Sao cô lại lấy ra? Ta dựa vào nó để trà trộn khắp nơi đấy”, Diệp Thành rít lên.  

“Ngươi biết cái gì!” Sở Linh Ngọc lườm Diệp Thành: “Khi Thiên Phù Chú không phải dùng như vậy”.  


“Thế dùng như nào ạ?”, Diệp Thành nghi ngờ nhìn Sở Linh Ngọc.  

“Đây, phải dùng cùng với thứ này”, Sở Linh Ngọc lại lấy một tấm linh phù màu tím ra: “Đây là Vô Tướng Thiên Phù Chú, dùng cùng Khi Thiên Phù Chú mới có thể hoàn toàn che đậy huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể của ngươi, hiểu rồi chứ?”  

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.  

“Thánh chủ Viêm Hoàng? Sát thần Phong Vân? Còn là Đan Thánh nữa, thế mà cũng không hiểu”, Sở Linh Ngọc nói rồi dung hợp Khi Thiên Phù Chú và Vô Tướng Thiên Phù Chú với nhau, truyền vào cơ thể Diệp Thành.  

Cô ta lại lấy thêm một tấm linh phù khác, sau đó nhỏ một giọt máu tươi của Trịnh Liêu vào.  


“Đây lại là linh phù gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.  

“Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú”, Sở Linh Ngọc nói tiếp: “Khả năng mạnh nhất của loại phù chú này là bắt chước tu vi của người. Ví dụ, nhỏ máu của Trịnh Liêu vào linh phù này, sau khi linh phù vào cơ thể ngươi, ngươi có thể bắt chước tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy của ông ta. Loại phù chú này chỉ có thể bắt chước cấp bậc tu vi chứ không tăng thêm sức chiến đấu, cho dù ngươi bắt chước người tu vi cảnh giới Thiên thì thực lực của ngươi vẫn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. Nói vậy ngươi hiểu chứ?”  

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Tức là có thể lừa người khác chứ gì!”  

“Có thể nói như vậy”, Sở Linh Ngọc nói xong lại truyền Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú vào người Diệp Thành: “Lá linh phù này có thể khiến ngươi thay đổi cảnh giới tu vi, người khác sẽ không thể thông qua tu vi để nhìn thấu thân phận của ngươi”.  

“Hay thật”, Diệp Thành cười hì hì: “Ta còn đang lo lắng về chuyện này đây, thuật biến thân chỉ thay đổi được diện mạo, không thể thay đổi tu vi, linh phù này hay đấy, he he”. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1189


“Xem đi, may mà ta theo cùng đấy nhé, nếu không ngươi thất bại chắc luôn”, Sở Linh Ngọc không vui lườm Diệp Thành.  

“Vậy ta phải cảm ơn tiền bối rồi”, Diệp Thành cười khà khà, xoay người biến thành dáng vẻ của Trịnh Liêu, vì có Diễn Thiên Tu Vi Phù Chú nên tu vi của hắn cũng trở thành cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy.  

Trong mắt người ngoài, tu vi của Diệp Thành là cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn vẫn là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất. Đúng như Diệp Thành nói, linh phù này có thể lừa người.  

Biến!  


Sở Linh Ngọc cũng thay đổi diện mạo, biến thành một người đàn ông mặc đồ đen, cực kỳ giống người thật.  

Diệp Thành sờ cằm, hai mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm nơi giữa hai ch@n Sở Linh Ngọc, nhìn thứ gồ lên đó khiến hắn nảy sinh cảm giác cực kỳ quái dị.  

“Ngươi nhìn cái gì!”, Sở Linh Ngọc trừng mắt nhìn hắn.  

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi trước đây người có lỗ, bây giờ có gậy thì có cảm giác gì không?”  

“Cút”.  

“Ta chỉ hỏi thôi mà”, Diệp Thành bĩu môi, sau đó nói vọng về phía bóng tối: “Các ngươi đưa ba người này về thành cổ Thiên Thu, đừng để bọn họ chết”.  

“Rõ”, lập tức có ba người xuất hiện, đưa mấy người phía Trịnh Liêu đang hôn mê đi.  


Đây cũng xuất phát vì lý do an toàn, Trịnh Liêu là phó điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở trụ sở chính của Hằng Nhạc Tông, nếu ông ta chết thì ngọc bài linh hồn cũng sẽ vỡ, có thể sẽ rút dây động rừng.  

Sau khi thu xếp xong, Diệp Thành mới bước vào hư không đuổi theo Sở Linh Ngọc.  

Khi trời gần sáng, hai người mới dừng bước trước một toà thành cổ rộng lớn.  

Tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc một lần nữa, Diệp Thành vẫn còn rất nhiều cảm xúc, chỉ là lần này hắn tới đây để giết người.  

“Ngươi định dụ ra rồi giết à?”, Sở Linh Ngọc hỏi Diệp Thành.  

“Đi vào xem tình hình đã”, Diệp Thành bước vào trước, người gác cổng cung kính hành lễ.  

Hai người lần lượt đi vào phủ điện chủ của phân điện thứ chín.  


“Phó điện chủ”, Diệp Thành còn chưa đi vào, bốn thủ vệ gác cổng phủ đệ đã cung kính cúi chào.  

“Điện chủ có ở đây không?”, giọng Diệp Thành uy nghiêm, hắn diễn rất giống, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng diễn rất thật.  

Ánh mắt này của hắn khiến bốn tên thủ vệ đều run lên: “Điện… Điện chủ đang chờ người ở Địa Cung ạ”.  

“Ừm!”  

Diệp Thành khẽ “ừm” một tiếng rồi bước vào.  

Vào trong phủ điện chủ, Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, mỗi người đi qua đều lọt vào tầm mắt hắn. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1190: Là ý của chưởng giáo ạ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chỉ là, dọc đường đi, hầu như hắn không thấy được mấy ai là người quen, có lẽ dòng chính của Dương Đỉnh Thiên trước đây đã bị Doãn Chí Bình phân tới phân điện khác rồi.  

“Số lượng người ở dòng chính của Dương Đỉnh Thiên hiện nay ở phân điện thứ chín còn không bằng hai phần lúc trước”, Diệp Thành ước lượng.  


Khi nói chuyện, hai người đã vào đến Địa Cung.  

Ập vào mắt Diệp Thành là một bóng người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá ở sâu trong Địa Cung rộng lớn.  

Người này trông có vẻ gầy gò, tóc hơi kỳ lạ, nửa trắng nửa đen, khí thế vô cùng uy nghiêm, hơn nữa trên thân có một luồng sức mạnh quỷ dị bao quanh, thi thoảng còn có tiếng rồng gầm khe khẽ.  

Người này chính là Thương Hình – điện chủ của phân điện thứ chín Hằng Nhạc.  

Ngoài Thương Hình, Diệp Thành còn nhìn thấy một người khác, dáng người ông ta cao lớn, vững trãi như núi, nhưng trên mái tóc đen lại có nhiều sợi bạc, người này không phải Tiêu Phong thì là ai?  

Ông ấy đứng đó, bị dây xích phù văn trói lại, tu vi toàn thân bị phong ấn, vẻ mặt lãnh đạm, không cảm xúc.  


“Không phải Tiêu sư bá đang bị nhốt trong địa lao ư? Sao lại bị đưa tới đây rồi?”, Diệp Thành cau mày, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.  

“Đánh bại ông ta thì dễ, nhưng giết được trong thời gian ngắn thì hơi khó”, Sở Linh Ngọc nhìn Thương Hình rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Huống hồ còn trong tình huống không để người khác phát hiện”.  

“Tuỳ thời cơ hành động thôi, chúng ta không vội”, Diệp Thành hít sâu một hơi.  

“Trịnh Liêu, đã bắt được người chưa?”, bên này, Thương Hình đã mở mắt, đôi mắt hơi đỏ còn loé lên tia sáng u tối mờ ảo, vô cùng sắc bén.  

“Bọn… Bọn họ chạy mất rồi ạ”, Diệp Thành vội vàng đáp, giọng điệu lắp bắp, hắn diễn thực sự rất giống.  


“Chạy rồi?”, Thương Hình hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đường đường là phó điện chủ của một phân điện, còn thêm hai tu sĩ cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được hai kẻ ở cảnh giới Không Minh khác, ta giữ ngươi còn có ích gì?”  

“Điện chủ minh xét, là gia chủ nhà họ Lăng đích thân phái người tới đón họ ạ”, Diệp Thành vội vàng giải thích, hơn nữa còn kéo gia chủ nhà họ Lăng vào. Lý do này phải nói là hoàn hảo, gia chủ nhà họ Lăng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, ba người họ ở cảnh giới Không Minh bắt người thất bại cũng là điều có thể hiểu.  

“Lăng Ngạo Thiên cũng đến Nam Sở rồi?”, quả nhiên Thương Hình không nghi ngờ gì, trong mắt còn hiện lên vẻ đầy ẩn ý.  

“Ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”, hai ba giây sau, Thương Hình trầm giọng nói, sau đó nhìn Tiêu Phong đang bị phong ấn ở bên cạnh: “Hôm nay ta sẽ áp giải ông ta đến Hằng Nhạc, ngoài ra còn có một số chuyện khác nên sẽ đi khoảng hai ba ngày, sau khi ta đi, ngươi tạm thời giải quyết chuyện ở phân điện”.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1190/tien-vo-truyen-ky-chuong-1190-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1191: Là Ý Của Chưởng Giáo Ạ”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ là, dọc đường đi, hầu như hắn không thấy được mấy ai là người quen, có lẽ dòng chính của Dương Đỉnh Thiên trước đây đã bị Doãn Chí Bình phân tới phân điện khác rồi.

“Số lượng người ở dòng chính của Dương Đỉnh Thiên hiện nay ở phân điện thứ chín còn không bằng hai phần lúc trước”, Diệp Thành ước lượng.

Khi nói chuyện, hai người đã vào đến Địa Cung.


Ập vào mắt Diệp Thành là một bóng người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá ở sâu trong Địa Cung rộng lớn.

Người này trông có vẻ gầy gò, tóc hơi kỳ lạ, nửa trắng nửa đen, khí thế vô cùng uy nghiêm, hơn nữa trên thân có một luồng sức mạnh quỷ dị bao quanh, thi thoảng còn có tiếng rồng gầm khe khẽ.

Người này chính là Thương Hình – điện chủ của phân điện thứ chín Hằng Nhạc.

Ngoài Thương Hình, Diệp Thành còn nhìn thấy một người khác, dáng người ông ta cao lớn, vững trãi như núi, nhưng trên mái tóc đen lại có nhiều sợi bạc, người này không phải Tiêu Phong thì là ai?  
Ông ấy đứng đó, bị dây xích phù văn trói lại, tu vi toàn thân bị phong ấn, vẻ mặt lãnh đạm, không cảm xúc.

“Không phải Tiêu sư bá đang bị nhốt trong địa lao ư? Sao lại bị đưa tới đây rồi?”, Diệp Thành cau mày, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.


“Đánh bại ông ta thì dễ, nhưng giết được trong thời gian ngắn thì hơi khó”, Sở Linh Ngọc nhìn Thương Hình rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Huống hồ còn trong tình huống không để người khác phát hiện”.

“Tuỳ thời cơ hành động thôi, chúng ta không vội”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Trịnh Liêu, đã bắt được người chưa?”, bên này, Thương Hình đã mở mắt, đôi mắt hơi đỏ còn loé lên tia sáng u tối mờ ảo, vô cùng sắc bén.

“Bọn… Bọn họ chạy mất rồi ạ”, Diệp Thành vội vàng đáp, giọng điệu lắp bắp, hắn diễn thực sự rất giống.

“Chạy rồi?”, Thương Hình hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đường đường là phó điện chủ của một phân điện, còn thêm hai tu sĩ cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được hai kẻ ở cảnh giới Không Minh khác, ta giữ ngươi còn có ích gì?”  
“Điện chủ minh xét, là gia chủ nhà họ Lăng đích thân phái người tới đón họ ạ”, Diệp Thành vội vàng giải thích, hơn nữa còn kéo gia chủ nhà họ Lăng vào.


Lý do này phải nói là hoàn hảo, gia chủ nhà họ Lăng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, ba người họ ở cảnh giới Không Minh bắt người thất bại cũng là điều có thể hiểu.

“Lăng Ngạo Thiên cũng đến Nam Sở rồi?”, quả nhiên Thương Hình không nghi ngờ gì, trong mắt còn hiện lên vẻ đầy ẩn ý.

“Ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa”, hai ba giây sau, Thương Hình trầm giọng nói, sau đó nhìn Tiêu Phong đang bị phong ấn ở bên cạnh: “Hôm nay ta sẽ áp giải ông ta đến Hằng Nhạc, ngoài ra còn có một số chuyện khác nên sẽ đi khoảng hai ba ngày, sau khi ta đi, ngươi tạm thời giải quyết chuyện ở phân điện”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1192: Chính Là Lúc Này Hành Động!


Diệp Thành quýnh lên, nếu nhốt Tiêu Phong ở Hằng Nhạc, vậy càng khó cứu hơn.

Lúc này hắn vội truyền âm cho Sở Linh Ngọc: “Tiền bối có thể tạm thời phong toả Địa Cung này với thế giới bên ngoài không?”  
“Nhiều nhất là một phút”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp.

“Đủ rồi”, Diệp Thành gật đầu, sau đó vội ngăn Thương Hình lại: “Điện chủ, lần này ta ra ngoài tìm được một món bảo vật, người có muốn xem không?”  

Ồ?  
Thương Hình mới đi được vài bước liền nhướng mày quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Đâu, lấy ra cho ta xem”.

Diệp Thành nở nụ cười, lật tay lấy ra Đại La Thần Đỉnh.

Ùng!  
Đại La Thần Đỉnh vừa được lấy ra đã kêu lên, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, nhuệ khí dồi dào, Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn trên đó đang tự xoay chuyển, thi thoảng còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.

Thương Hình ghé sát tới, hai mắt sáng rực nhìn Đại La Thần Đỉnh, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh, đây thật sự là bảo bối tốt.

Thấy Thương Hình nhìn chăm chú, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc hiểu ý, búng tay, một tia thần quang bay ra hoá thành một lớp bảo vệ hư ảo, ngăn cách Địa Cung với thế giới bên ngoài.


Mà Diệp Thành đã đi vòng qua Thương Hình, lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy khí nguyên dồi dào vào đó.

Mặc dù Thương Hình không phát hiện, nhưng Tiêu Phong đang bị phong ấn, không thể di chuyển ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, ông ta không hiểu điện phó và hộ vệ của điện phó phân điện muốn làm gì.

“Hay! Hay lắm!”  
Thương Hình nhìn rồi bất giác thầm khen ngợi, sự thần kỳ của Đại La Thần Đỉnh đã thu hút mọi sự chú ý của ông ta.

Chính là lúc này, hành động!  
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn chợt vung roi lên.

Hửm?  
Cảm nhận được sau lưng có làn gió lạnh thổi tới, Thương Hình lập tức phản ứng kịp, xoay người lại ngay, nhưng chào đón ông ta là một cây roi sắt từ trên cao giáng xuống.


Vút!  
Ở khoảng cách ngắn như vậy, Thương Hình không có thời gian phản ứng, đỉnh đầu bị quật một roi thật mạnh.

Hự!  
Dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng Thương Hình cũng bị quật đau đớn, thần hải rung lên.

“Trịnh Liêu, ngươi dám tính kế hãm hại ta”, sau một lúc ngớ người, Thương Hình nổi trận lôi đình, nhưng chào đón ông ta lại là một roi nữa, sau một roi này, Diệp Thành lấy đủ sức, quật liên tiếp hơn chục roi.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1193: Đáng Chết!


Thương Hình vừa phản ứng lại thì người đã bị đánh loạng choạng lùi về sau, thần hải ong ong, đầu óc tê rần khiến ông ta liên tục r3n rỉ.

Đáng chết!
Dù sao cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Thương Hình nhanh chóng tỉnh táo lại, ông ta lạnh lùng gằn lên một tiếng, sát khí đằng đằng, tay vung lên.


Nhưng Sở Linh Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, phát động tấn công từ phía sau, trên tay cô ta cầm một thanh sát kiếm màu xanh, trên đó còn có lôi điện được thần quang bao quanh, nhất kiếm tuyệt sát.

Phụt!
Máu tươi b ắn ra tung toé, Thương Hình đang định đối phó Diệp Thành thì bị nhất kiếm của Sở Linh đâm xuyên, sát kiếm đâm từ sau eo tới, xuyên thẳng qua bụng dưới ông ta.

A!
Thương Hình hét lên thảm thiết, cực kỳ thê lương.

Nhất kiếm của Sở Linh Ngọc rất bá đạo, cũng rất xảo quyệt, có độ chính xác cao, lại rất tuyệt diệu, một kiếm đã phế bỏ vùng đan hải của Thương Hình, đan hải bị phá huỷ, cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chỉ là một kẻ vô dụng.


“Cho ông thêm một roi nữa”, nhìn Thương Hình ôm bụng dưới nửa quỳ trên đất, Diệp Thành không nói thêm lời nào, tiến lên vung thêm roi nữa.

A!
Thương Hình lại gào lên, không có linh lực hộ thể, không có tu vi, một roi này khến đầu ông ta chảy đầy máu.

Thấy thế, Diệp Thành tiến lên, cầm linh phù trong tay, phong ấn khả năng nói của Thương Hình.

Đây là một cuộc tấn công hoàn hảo, một cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế bị phế, mặc dù chơi hơi xấu nhưng dù sao Diệp Thành và Sở Linh Ngọc cũng đã thành công, toàn bộ quá trình chỉ mất mười giây, còn chưa đến thời hạn cấm chế mà Sở Linh Ngọc lập.

“Tiếp tục phong toả Địa Cung”, Diệp Thành nói với Sở Linh Ngọc, sau đó lòng bàn tay đặt l3n đỉnh đầu Thương Hình tiến hành sưu hồn.


Hự!
Sức mạnh bá đạo vọt vào đầu khiến đầu Thương Hình như muốn nổ tung, mặc dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra tiếng, bởi vì khả năng nói của ông ta đã bị phong ấn.

Không biết qua bao lâu Diệp Thành mới thu tay lại, thở ra một hơi khí đục thật dài, hắn đã nắm được toàn bộ ký ức của Thương Hình, sau khi bị phế bỏ tu vi, lại bị sưu hồn nên ông ta đã ngất đi.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1194


“Hay lắm”, Tiêu Phong khen ngợi, giọng nói sang sảng và tiếng cười hùng hồn, sự trở lại của Diệp Thành khiến ông bùng lên ý chí chiến đấu rực lửa.  

“Không ngờ lần này lại suôn sẻ ngoài dự đoán của ta”, Sở Linh Ngọc ở bên cạnh cảm thán: “Nhưng cách này thật sự rất ổn, có lẽ cũng sẽ có kết quả tương tự với những điện chủ phân điện khác”.  

“Con cũng nghĩ vậy”, Diệp Thành cười tươi đáp lại.  


“Hiện nay hơn một nửa số người ở phân điện thứ chín đều là người của Doãn Chí Bình, bây giờ gọi hết vào đây rồi giết sao?”, Tiêu Phong hỏi Diệp Thành.  

“Tạm thời cứ vậy đã ạ!”, Diệp Thành khẽ xua tay, từ tốn nói: “Trong ký ức của Thương Hình, Doãn Chí Bình và Chính Dương Tông đang định ra tay với Thanh Vân Tông, vậy nên mới gọi khẩn điện chủ của chín phân điện lớn về tông”.  

“Ý ngươi là…”, Sở Linh Ngọc và Tiêu Phong đều nhìn Diệp Thành.  

“Nếu hơn một nửa phân điện thứ chín đều là người của Doãn Chí Bình, vậy đương nhiên không thể dẫn người của chúng ta đi đánh trận, mà phải dẫn người của Doãn Chí Bình đi, hơn nữa còn đánh Thanh Vân Tông, dùng binh của quân địch đánh quân địch khác, bên nào chết chúng ta cũng không đau lòng, binh pháp này gọi là gì ý nhỉ?”  

“Mượn đao giết người”, Tiêu Phong cũng cười sảng khoái: “Chiêu này được lắm, hay!”  


“Cách này bỉ ổi, nhưng ta thích”, Sở Linh Ngọc cũng cười.  

“Đây là ký ức linh hồn của Thương Hình”, Diệp Thành đưa ngọc giản cho hai người: “Phân rõ người của chúng ta và người của Doãn Chí Bình, chờ con từ Hằng Nhạc Tông về sẽ dẫn người của Doãn Chí Bình ra trận”.  

“Đơn giản”, Tiêu Phong vỗ ngực đảm bảo: “Cứ giao cho ta”.  

“Còn phải bí mật đưa Thương Hình về thành cổ Thiên Thu”, Diệp Thành nhìn Sở Linh Ngọc: “Ngoài ra cần phải thông báo cho phía tiền bối Chung Giang, mở thông đạo không gian từ phân điện thứ chín đến thành cổ Thiên Thu, sau đó phái một số cao thủ đến, sau này phân điện thứ chín sẽ thuộc về chúng ta”.  

“Đã hiểu”, Sở Linh Ngọc nói xong, giơ tay ra dấu tán đồng.  

“Thế nhé, con đến Hằng Nhạc Tông đây”, nói xong Diệp Thành đi về phía hư không đại trận ở nơi sâu trong Địa Cung.  


Hư không đại trận di chuyển, Diệp Thành cũng lập tức biến mất, tiến vào thông đạo không gian.  

Bình thường, như tam tông, mỗi tông đều có chín phân điện lớn, mỗi phân điện đều có một hư không đại trận dẫn đến tông môn chính.  

Hư không đại trận như vậy bình thường sẽ không mở, cho dù mở cũng phải được tông môn đồng ý, làm vậy để đề phòng thế lực của địch xông vào tông môn từ hư không đại trận của phân điện.  

Vậy nên muốn sử dụng hư không đại trận của phân điện quay về tông, đầu tiên phải được tông môn giải trừ phong ấn, như vậy thông đạo không gian mới mở. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1195


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đương nhiên mục đích chính của hư không đại trận là để phân điện và tông môn chính viện trợ lẫn nhau.  

Các phân điện lớn và tông môn chính được kết nối với nhau bằng hư không đại trận, mà giữa chín phân điện lớn cũng thế, đều có hư không đại trận dẫn đến các phân điện khác, mục đích cũng là để giúp đỡ lẫn nhau khi đang chiến đấu.  


Chín phân điện lớn cửu cửu liên hoàn chính là như vậy.  

“Long gia”, Diệp Thành ở trong thông đạo không gian bắt đầu thông qua phân thân gọi Thái Hư Cổ Long đang ở Chính Dương Tông.  

“Có chuyện gì?” Thái Hư Cổ Long đang ngủ trưa lại bị Diệp Thành đánh thức.  

“Ta đang trên đường đến Hằng Nhạc Tông, trong cơ thể ta đã có Khi Thiên Phù Chú che giấu khí tức, có Vô Tướng Thiên Phù Chú che giấu huyết mạch, còn có Diễn Thiên Tu Vi Phù có thể thay đổi tu vi, vậy Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông có thể nhận ra ta không?”  

“Có thể”, Thái Hư Cổ Long trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, hơn nữa còn trả lời rất chắc chắn.  

“Thật sao?”, Diệp Thành không bình tĩnh nổi nữa: “Vậy ta cứ tới đó thế này nếu bị nhận ra chẳng phải bọn chúng sẽ đánh hội đồng ta đến chết sao?”  


“Ai biết được ngươi sẽ tới Hằng Nhạc Tông chứ!”, Thái Hư Cổ Long mắng: “Chúng ta là linh hồn của Thái Hư Cổ Long, ở hình dạng linh hồn, có thể dễ dàng nhận ra nguồn linh hồn của ngươi. Ngươi che giấu huyết mạch, khí tức và thay đổi tu vi, với tu sĩ bình thường thì có ích, nhưng với linh hồn của Thái Hư Cổ Long lại chẳng là gì”.  

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, Diệp Thành lật đật hỏi.  

“Ngươi đang ở đâu?”  

“Thông đạo không gian”.  

“Vậy ngươi đang giả làm ai?”, Thái Hư Cổ Long lại hỏi.  

“Điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc - Thương Hình”, Diệp Thành đáp.  


“Có máu của Thương Hình không?”  

“Có”, Diệp Thành lập tức nói, sau đó nhìn vào lòng bàn tay mình, lúc nãy khi tìm kiếm ký ức của Thương Hình, tay hắn dính chút máu trên đỉnh đầu ông ta.  

“Bôi máu của Thương Hình lên đầu mày của ngươi, ta sẽ truyền cho ngươi Thái Hư Che Hồn Thuật”, Thái Hư Cổ Long bình tĩnh nói.  

“Ta biết mà, không gì có thể làm khó Long gia”, Diệp Thành cười toét miệng, lập tức định thần, chuẩn bị tiếp nhận bí thuật của Thái Hư Cổ Long.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1195/tien-vo-truyen-ky-chuong-1195-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1196: Tuyệt vời


“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.  

Thời gian chầm chậm trôi qua, sau một khắc, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật dài, từ từ mở mắt.  


Tuyệt vời!  

Diệp Thành cảm thán, thầm nói mỗi bộ bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn đều là nghịch thiên!  

Thái Hư Che Hồn, đúng như tên gọi, mục đích của nó là che giấu nguồn gốc linh hồn.  


Còn dùng máu của Thương Hình, đương nhiên là để giả làm nguồn gốc linh hồn của ông ta, dù trong một giọt máu cũng có chứa linh và hồn, chỉ là người người bình thường không thể nắm bắt được mà thôi.  

Diệp Thành không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy máu của Thương Hình bôi lên đầu mày, sau đó hai tay tạo kết ấn, thầm nhẩm niệm pháp môn bí pháp Thái Hư Che Hồn.  

Ngay sau đó, vết máu được bôi trên đầu mày hắn chuyển động, từ từ biến thành phù văn hình rồng, hoà vào đầu mày của hắn rồi biến mất.  


Cảm nhận được nguồn linh hồn của mình đã bị một sức mạnh thần bí che lấp, Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm.  

Nghĩ lại hắn vẫn thấy hơi sợ, may mà hỏi Thái Hư Cổ Long, nếu không cứ thế đến Hằng Nhạc Tông, bị Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhận ra thì dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ dùng.  

“Duy trì trong vòng ba ngày, không được nhìn thẳng vào mắt Doãn Chí Bình, không được sử dụng Tiên Luân Nhãn trước mặt hắn”, Diệp Thành ghi nhớ ba điểm này, sau đó ra khỏi lối ra của thông đạo không gian.  

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1197: Tuyệt Vời!


“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sau một khắc, Diệp Thành mới thở ra một hơi thật dài, từ từ mở mắt.


Tuyệt vời!
Diệp Thành cảm thán, thầm nói mỗi bộ bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn đều là nghịch thiên!
Thái Hư Che Hồn, đúng như tên gọi, mục đích của nó là che giấu nguồn gốc linh hồn.

Còn dùng máu của Thương Hình, đương nhiên là để giả làm nguồn gốc linh hồn của ông ta, dù trong một giọt máu cũng có chứa linh và hồn, chỉ là người người bình thường không thể nắm bắt được mà thôi.


Diệp Thành không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy máu của Thương Hình bôi lên đầu mày, sau đó hai tay tạo kết ấn, thầm nhẩm niệm pháp môn bí pháp Thái Hư Che Hồn.

Ngay sau đó, vết máu được bôi trên đầu mày hắn chuyển động, từ từ biến thành phù văn hình rồng, hoà vào đầu mày của hắn rồi biến mất.

Cảm nhận được nguồn linh hồn của mình đã bị một sức mạnh thần bí che lấp, Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ lại hắn vẫn thấy hơi sợ, may mà hỏi Thái Hư Cổ Long, nếu không cứ thế đến Hằng Nhạc Tông, bị Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nhận ra thì dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ dùng.


“Duy trì trong vòng ba ngày, không được nhìn thẳng vào mắt Doãn Chí Bình, không được sử dụng Tiên Luân Nhãn trước mặt hắn”, Diệp Thành ghi nhớ ba điểm này, sau đó ra khỏi lối ra của thông đạo không gian.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1198: Những kẻ không nghe lời


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Mặc dù là kí chủ với độ hoà hợp chín phần, thực lực mạnh mẽ vô cùng nhưng đầu hắn lại không ra gì, một điều kiện lấy xác người chết của Chính Dương Tông mà hắn cũng chấp nhận cho được, nếu là người sáng suốt thì chỉ cần nhìn đã nhận ra vấn đề rồi.  

“Vậy chín ngày nữa bắt đầu, mong quý tông chuẩn bị sớm”, một điện chủ của Chính Dương Tông liếc nhìn Doãn Chí Bình.  


“Được thôi, được thôi”.  

“Cáo từ”, mấy người phía Cơ Tuyết Băng đến nhanh mà đi cũng nhanh.  

Sau khi bọn họ rời đi, các điện của chủa Hằng Nhạc Tông còn chưa kịp phản ứng lại. Cuộc đàm phán quan trọng như vậy, hành động với quy mô lớn như vậy mà chỉ bàn bạc chưa tới một khắc đã xong sao? Không phải nhanh thế chứ?  

“Ta lại chẳng thấy có gì làm lạ”, Diệp Thành nhàn nhã, vẫn nhâm nhi rượu, dù sao thì tới lúc đó hắn phải đem người của Doãn Chí Bình đi chiến đấu, dù có chết cũng chẳng phải người của hắn nên thế nào cũng được.  

“Chín ngày nữa thôi”, Diệp Thành thầm nhẩm tính, hắn không quên liếc nhìn các điện chủ khác.  

Hắn nhẩm tính chín ngày đủ để xử lý tám kẻ này, sau khi xử lý tám kẻ này thì coi như nắm được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, tới ngày thứ chín đại chiến với Thanh Vân Tông hắn phải đem toàn bộ người của Doãn Chí Bình đi.  


Diệp Thành nghĩ rồi trong lòng tấm tắc.  

Đem người của Doãn Chí Bình đi đánh Thanh Vân Tông, dùng binh của kẻ địch tấn công thành của kẻ địch, mượn đao giết người, chiêu này thật sự không tồi.  

Trên ghế cao, nhìn mấy người phía Cơ Tuyết Băng rời đi, Doãn Chí Bình nở nụ cười khinh rồi nhìn về phía Diệp Thành: “Các vị điện chủ có gì muốn nói không?”  

“Điều kiện Chính Dương Tông đưa ra hơi kỳ quái”, điện chủ Điên Không trầm ngâm lên tiếng: “Bọn họ chỉ cần thi thể của người chết, điều này thật khiến người ta hoang mang!”  

“Có cần hỏi ý kiến phía lão tổ không?”, Diệp Thành ngồi ở phía cuối khoan thai hỏi, sau đó nhấp một ngụm rượu, từ đầu đến cuối đều không nhìn vào mắt Doãn Chí Bình.  

“Sư tổ đang bế quan, chuyện này do ta quyết định”, Doãn Chí Bình ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón cái: “Bọn họ muốn xác chết thì gom cho họ đi”.  


“Vậy bây giờ chúng ta về chuẩn bị luôn”, điện chủ Hư Chấn đã đứng dậy.  

“Kéo hết những tên không nghe lời ra chiến trường cho ta”, Doãn Chí Bình cười nhạo báng, trong mắt còn loé lên tia nham hiểm.  

Những kẻ không nghe lời?  

Các điện chủ nghe lời này thì sững người vài giây, nhưng rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1198/tien-vo-truyen-ky-chuong-1198-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1199


Nói rồi Diệp Thành cũng đi ra ngoài, mặc dù rất muốn ném cho Doãn Chí Bình một cái nhìn lạnh lẽo, nhưng hắn nghĩ rồi lại thôi, sắp đi rồi không thể tự kiếm chuyện.  

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành kéo Trình Dục, điện chủ phân điện thứ tám lại.  

“Có chuyện gì à?”, Trình Dục nghi ngờ nhìn Diệp Thành.  

Đương nhiên là có rồi, Diệp Thành kéo Trình Dục sang một bên, nở nụ cười thần bí: “Ta mới tìm được một món bảo vật nhưng không biết nó có nguồn gốc thế nào, ngươi xem giúp ta được không?”  


Bảo vật?  

Nghe thấy hai chữ này, mắt Trình Dục sáng lên: “Bảo vật gì?”  

“Đến phân điện thứ chín của ta xem chẳng phải sẽ biết sao? Ta còn chuẩn bị vài mỹ nữ cho ngươi rồi đó”, Diệp Thành nói xong còn nháy mắt với lão.  

“Vậy qua đó xem đi”.  

“Đi thôi, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”, Diệp Thành kéo Trình Dục đi.  

Khi hai người đến Địa Cung, các điện chủ phân điện khác đã bước lên truyền tống trận về điện phủ của mình.  

Còn Diệp Thành kéo Trình Dục đến trước hư không đại trận thứ chín, mỗi hư không đại trận đều tương ứng với hư không đại trận của một điện, không thể xáo trộn và bắt buộc phải ghi nhớ, nếu đi nhầm cửa có thể sẽ tới phân điện khác.  


Mà ba nữ đệ tử của Ngọc Tâm Phong đã được đưa đến đây theo lệnh của Diệp Thành.  

Hết cách rồi, Diệp Thành cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng tình cảnh của hắn lúc này chỉ cứu được ba người họ, cứu được ai thì cứu vậy!  

Ba nữ đệ tử thấy Diệp Thành đến thì không sao, nhưng khi thấy Trình Dục, vẻ mặt lập tức tái nhợt, toàn thân run lên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thú tính của lão, bọn họ không kìm được muốn rớt nước mắt.  

“Mấy người này…”, Trình Dục rời ánh mắt từ ba cô gái, nhìn sang Diệp Thành.  

“Chơi rồi ấy mà, dẫn về thưởng cho thuộc hạ”, Diệp Thành lấy bừa một cái cớ, nhưng lời này lại khiến ba nữ đệ tử rất mất tự nhiên.  

“Thú vị”, vừa nghe ba cô gái kia đã bị chơi, Trình Dục chẳng còn hứng thú nữa, bước thẳng vào truyền tống trận.  

Diệp Thành cười mỉa, nháy mắt với ba nữ đệ tử, sau đó mọi người cùng vào truyền tống trận.  


Một canh giờ sau, năm người xuất hiện trong Địa Cung của phân điện thứ chín.  

Vừa đi ra, Diệp Thành đã dùng thần thức tìm Sở Linh Ngọc, truyền âm báo tin đã dụ được Trình Dục tới cho cô ta. Hắn dẫn Trình Dục tới đây là để dùng thủ đoạn cũ, xử lão ở đây luôn.  

Chẳng mấy chốc Sở Linh Ngọc đã tới, hơn nữa còn bố trí sẵn cấm chế.  

Lần này cô ta có đủ thời gian để phong ấn toàn bộ Địa Cung, cho dù không thể lập tức thủ tiêu Trình Dục thì họ cũng đủ thời gian để ứng phó.  

“Các ngươi lui xuống đi!”, Diệp Thành nhìn ba nữ tử.  

“Vâng thưa điện chủ”, ba người không dám ở lại, cũng rất thông minh, nhanh chân rời khỏi đây. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom