Cập nhật mới

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1160: Cô ấy bị cưỡng ép


Nữ từ này chẳng phải chính là Sở Linh sao?  

Lúc này, tu vi của cô đã hoàn toàn bị phong ấn, tay trói gà còn không chặt, chỉ có thể để cho người của Vũ Văn thế gia đưa vào đại điện.  

Trong điện, từng khuôn mặt xấu xí, ghê tởm hiện lên, mọi người sờ cằm nhìn cô, trong mắt hiện lên tia gian tà.  

“Tỷ tỷ, muội có thể đi tìm hắn rồi”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, buồn bã, cô lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh nhìn kiên định, từng bước cô đi không phải đi lên hôn lễ điện đường, mà là từng bước đi về phía hoàng tuyền.  


“Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng”, trên ghế ngồi, Vũ Văn Lão Tổ đứng dậy, vui vẻ nhìn Sở Linh bên dưới.  

“Giờ lành đã đến, bái thiên…”  

“Vũ Văn đạo hữu, cứu ta”, tiếng hô còn chưa dứt đã bị tiếng hét bên ngoài đại điện cắt ngang.   

Ngay sau đó, một lão già mặc áo bào đen toàn thân đẫm máu ngã xuống lối vào đại điện, ôm chặt cánh tay đã đứt của mình loạng choạng chạy vào: “Cứu ta, Vũ Văn đạo hữu, cứu ta với!”  

“Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi”, bên ngoài đại điện vang lên giọng nói lạnh lùng, Diệp Thành sát khí ngút trời cầm Bá Long Đao tiến vào.

Láo xược!  


Vũ Văn Lão Tổ đứng bật dậy, giận tím mặt: “Đây là Vũ Văn thế gia của ta, không được phép làm bừa”.  

“Tiền bối, ta không có ý mạo phạm, nhưng người này ta bắt buộc phải giết”, vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, giọng đều đều.  

“Giết người cũng phải chọn thời điểm chứ! Người ta đang tổ chức hôn lễ mà!”, những người có mặt cũng nhao nhao hô lên.  

Hôn lễ?  

Diệp Thành nhướng mày, lúc này mới nhận ra cách trang trí trong đại điện hơi kỳ lạ.  

Trong lòng nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc sang một bên, tầm mắt rơi vào tân nương đang đứng đó.  

“Linh Nhi”, Diệp Thành sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ người Vũ Văn Lão Tổ muốn lấy lại là Sở Linh.  


Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn ra manh mối từ trên người Sở Linh: “Tu vi bị phong ấn, cô ấy bị cưỡng ép”.  

“Chẳng trách mãi không tìm được tin nào về cô, thì ra là bị bắt tới đây”, đầu óc Diệp Thành xoay chuyển nhanh chóng, thần thức cũng bắt đầu đảo quanh Vũ Văn thế gia, hy vọng tìm được bóng dáng Sở Huyên.  

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bóng dáng Sở Huyên.  

Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản ngọn lửa đang không ngừng cháy lên trong lồ ng ngực hắn. Sở Huyên và Sở Linh đều là vảy ngược của hắn, Vũ Văn thế gia đối xử với Sở Linh như vậy đã hoàn toàn khơi dậy sát khí ngút trời trong hắn.  

Hắn vốn không định xung đột với Vũ Văn thế gia, nhưng bây giờ hắn có thể bỏ qua sự kiêng kỵ này, bởi vì hôm nay hắn phải giết người. 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1161: Âm minh tử tướng


Bên này, Sở Linh cảm nhận được Diệp Thành nhìn mình chằm chằm nên bất giác quay đầu lại.  

Nhưng khi ánh mắt cô và ánh mắt Diệp Thành giao nhau, tim cô đột nhiên run lên, một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên trong lòng.  

Thù!  

Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen của Diệp Thành, để lộ chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán bên phải của hắn, nhìn thế nào cũng thấy nhói mắt, nhìn thế nào cũng thấy rúng động lòng người.  


Đương nhiên, trong đại sảnh cũng còn rất nhiều ánh mắt tinh tường khác đã nhìn ra chữ ‘thù’ trên trán bên phải của Diệp Thành.  

Lúc này, mọi người bao gồm cả Vũ Văn Lão Tổ cũng đã âm thầm quan sát Diệp Thành, nhất là khi mặt nạ Quỷ Minh và chữ ‘thù’ trên trán cùng xuất hiện trên một người, ánh mắt bọn họ hơi nheo lại.  

“Tần Vũ”, có người lẩm bẩm.  

“Không phải hắn ở Bắc Sở sao?”, có người nhíu mày: “Sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”   . harry potter fanfic

“Sát thần Phong Vân lại muốn dấy lên cơn phẫn nộ ở Nam Sở sao?”  

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, mời đi cho”, Vũ Văn Lão Tổ đã lên tiếng, vẻ mặt rất u ám, đại điện thành thân đang êm đẹp vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá hỏng.  

Đương nhiên ông ta cũng đã nhận ra là Tần Vũ, vậy nên mới bảo hắn đi, bởi vì ông ta biết sát thần này không dễ đụng vào, hôm nay giết được là tốt nhất, nếu không giết được thì sau này sẽ để lại hoạ lớn cho Vũ Văn thế gia.  


Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Văn Lão Tổ vẫn quyết định không làm kẻ thù của Diệp Thành.  

Hừ hừ hừ!  

Lão già áo đen trốn sau Vũ Văn Lão Tổ nở nụ cười nham hiểm, bởi vì lão nghĩ có Vũ Văn Lão Tổ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây, Diệp Thành sẽ không dám xằng bậy.  

“Được, nếu không hoan nghênh thì ta sẽ đi”, Diệp Thành nhún vai.  

Nói xong, một tay hắn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm lấy tay Sở Linh, kéo cô đi như đây là nhà của mình.  

Hành động này không chỉ khiến Vũ Văn Lão Tổ và những người có mặt sững sờ, mà ngay cả Sở Linh cũng ngây người.  


Một giây trước cô còn đang nghĩ làm sao để kết liễu đời mình, không phải chịu nhục, không ngờ khi cô đang suy nghĩ thì thấy tay mình bị ai đó nắm lấy rồi kéo đi.  

Có lẽ là tay Diệp Thành quá ấm, hoặc có thể là tay hắn có ma lực gì đó khiến cô không hề có ý kháng cự.  

“Tần Vũ”, cuối cùng một tiếng gằn dữ tợn đã phá vỡ sự im lặng trong đại điện. Vũ Văn Lão Tổ sau khi phản ứng lại liền nổi trận lôi đình, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện: “Ta vốn đã định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm lấy cái chết”.  

Lời vừa dứt, Vũ Văn Lão Tổ đã bắt đầu tung chưởng về phía Diệp Thành.  

“Ông giết được ta không?”, Diệp Thành cười nhạo, không quay đầu lại, hắn nhẩm niệm gọi Âm Minh tử tướng Hoả Chân ra, chỉ bằng một quyền đã khiến Vũ Văn Lão Tổ lảo đảo lùi về sau vài bước.  

Âm Minh tử tướng?  

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1162: Âm Minh Tử Tướng


Bên này, Sở Linh cảm nhận được Diệp Thành nhìn mình chằm chằm nên bất giác quay đầu lại.

Nhưng khi ánh mắt cô và ánh mắt Diệp Thành giao nhau, tim cô đột nhiên run lên, một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên trong lòng.

Thù!  
Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen của Diệp Thành, để lộ chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán bên phải của hắn, nhìn thế nào cũng thấy nhói mắt, nhìn thế nào cũng thấy rúng động lòng người.


Đương nhiên, trong đại sảnh cũng còn rất nhiều ánh mắt tinh tường khác đã nhìn ra chữ ‘thù’ trên trán bên phải của Diệp Thành.

Lúc này, mọi người bao gồm cả Vũ Văn Lão Tổ cũng đã âm thầm quan sát Diệp Thành, nhất là khi mặt nạ Quỷ Minh và chữ ‘thù’ trên trán cùng xuất hiện trên một người, ánh mắt bọn họ hơi nheo lại.

“Tần Vũ”, có người lẩm bẩm.

“Không phải hắn ở Bắc Sở sao?”, có người nhíu mày: “Sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”  
“Sát thần Phong Vân lại muốn dấy lên cơn phẫn nộ ở Nam Sở sao?”  
“Nơi này không hoan nghênh ngươi, mời đi cho”, Vũ Văn Lão Tổ đã lên tiếng, vẻ mặt rất u ám, đại điện thành thân đang êm đẹp vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá hỏng.

Đương nhiên ông ta cũng đã nhận ra là Tần Vũ, vậy nên mới bảo hắn đi, bởi vì ông ta biết sát thần này không dễ đụng vào, hôm nay giết được là tốt nhất, nếu không giết được thì sau này sẽ để lại hoạ lớn cho Vũ Văn thế gia.

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Văn Lão Tổ vẫn quyết định không làm kẻ thù của Diệp Thành.


Hừ hừ hừ!  
Lão già áo đen trốn sau Vũ Văn Lão Tổ nở nụ cười nham hiểm, bởi vì lão nghĩ có Vũ Văn Lão Tổ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây, Diệp Thành sẽ không dám xằng bậy.

“Được, nếu không hoan nghênh thì ta sẽ đi”, Diệp Thành nhún vai.

Nói xong, một tay hắn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm lấy tay Sở Linh, kéo cô đi như đây là nhà của mình.

Hành động này không chỉ khiến Vũ Văn Lão Tổ và những người có mặt sững sờ, mà ngay cả Sở Linh cũng ngây người.

Một giây trước cô còn đang nghĩ làm sao để kết liễu đời mình, không phải chịu nhục, không ngờ khi cô đang suy nghĩ thì thấy tay mình bị ai đó nắm lấy rồi kéo đi.

Có lẽ là tay Diệp Thành quá ấm, hoặc có thể là tay hắn có ma lực gì đó khiến cô không hề có ý kháng cự.


“Tần Vũ”, cuối cùng một tiếng gằn dữ tợn đã phá vỡ sự im lặng trong đại điện.

Vũ Văn Lão Tổ sau khi phản ứng lại liền nổi trận lôi đình, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện: “Ta vốn đã định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm lấy cái chết”.

Lời vừa dứt, Vũ Văn Lão Tổ đã bắt đầu tung chưởng về phía Diệp Thành.

“Ông giết được ta không?”, Diệp Thành cười nhạo, không quay đầu lại, hắn nhẩm niệm gọi Âm Minh tử tướng Hoả Chân ra, chỉ bằng một quyền đã khiến Vũ Văn Lão Tổ lảo đảo lùi về sau vài bước.

Âm Minh tử tướng?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1163: Chương 1162


Vũ Văn Lão Tổ nhìn chằm chằm Hoả Chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhận ra đó là Âm Minh tử tướng.

“Ngăn hắn lại cho ta”, thấy Diệp Thành và Sở Linh đã sắp ra khỏi đại điện, Vũ Văn Lão Tổ rống giận hét lên, muốn xông về phía trước nhưng đã bị Hoả Chân ngăn lại.

Ở bên kia, hơn chục bóng người nhao nhao xuất hiện, chắn ở cửa đại điện.


Không chỉ họ mà các tu sĩ tới tham dự hôn lễ cũng bắt đầu ra tay, lúc này là thời điểm tốt để lấy lòng, nếu giúp Vũ Văn thế gia bắt được Tần Vũ thì sẽ có công lớn.

Ngay sau đó, Diệp Thành và Sở Linh đã bị bao vây.

“Ra ngoài chờ ta, một lúc thôi là xong”, Diệp Thành mỉm cười, đẩy Sở Linh ra ngoài, sau đó hắn xoay khớp cổ trở lại đại điện, còn phất tay đóng cửa vào.

Vào lúc cửa sắp đóng lại, Sở Linh loáng thoáng có thể nhìn thấy Diệp Thành nháy mắt với mình qua khe cửa.

“Người này là Tần Vũ sao?”, Sở Linh lẩm bẩm, bởi vì hành động bị hạn chế, cô đành phải đứng ngoài đại điện.

Rầm! Cheng! Bùm! Chát!  
Chẳng bao lâu, trong đại điện đã bị đóng cửa liên tục vang lên những âm thanh hỗn độn này, còn có cả những tiếng hét, tiếng rú, tiếng than khóc và la hét thảm thiết, đại điện tựa như điện Tu La.

“Hắn muốn cứu mình sao?”, không hiểu sao nghe tiếng nổ ầm bên trong, Sở Linh lại thấy lo lắng một cách khó hiểu, nhưng không phải lo cho bản thân mà là lo cho người thanh niên vừa đưa định đưa cô đi.


Rầm! Cheng! Bùm! Chát!  
Khi Sở Linh nói chuyện một mình thì âm thanh trong điện vẫn vang lên không ngớt.

Cứ kéo dài như thế gần một khắc đồng hồ.

Không biết tới lúc nào tiếng ầm ĩ trong điện mới giảm đi đáng kể, cuối cùng dần dần lắng xuống.

Ù!  
Chẳng mấy chốc, cánh cửa đại điện rung lên, từ từ được mở ra.

Rầm!  
Một người bước ra, có lẽ vì thân thể quá nặng nên khi đặt chân xuống đất cũng mang theo tiếng “rầm” vang dội.


Sở Linh nhìn lên, bàn tay ngọc ngà bất giác che miệng.

Người bước ra toàn thân đẫm máu, tóc, quần áo, cánh tay, cơ thể, tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là máu, ngay cả đoản đao trong tay hắn cũng đang rỉ máu, khiến người ta có ảo giác hắn là ma vương bước ra từ điện Tu La.

“Đi thôi!”  
Diệp Thành vẫn nở nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, một tay vẫn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm tay Sở Linh, kéo cô đi ra ngoài.

Đệ tử và trưởng lão của Vũ Văn thế gia bao vây xung quanh, nhưng ai cũng run rẩy nhìn Diệp Thành, không dám tiến lên, vị sát thần này khiến họ sợ hãi.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1164: Chương 1163


Sở Linh còn đang ngẩn người, mặc cho Diệp Thành kéo đi, nhưng đi được mấy bước, cô quay đầu nhìn lại đại điện.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy qua khe cửa, cảnh tượng bên trong đại điện toàn là máu, thây chất ngổn ngang, người bị chém đầu, người bị đâm xuyên trán, người bị chém đứt người, dù cô là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

“Tất cả đều do hắn giết sao?”, Sở Linh vô thức quay đầu nhìn Diệp Thành, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, người kia là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Còn có rất nhiều cao thủ nữa, không ngờ tất cả đều bị một mình hắn giết sạch.


“Sát thần Phong Vân, Tần Vũ”, Sở Linh lẩm bẩm.

Diệp Thành dẫn Sở Linh vào truyền tống trận của thành cổ Hỗn Dương.

Tiến vào thông đạo không gian, Diệp Thành xé toạc áo ngoài dính đầy máu của mình, cuối cùng dứt khoát cởi s@ch y phục.

“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”, thấy Diệp Thành như thế, Sở Linh đột nhiên hoảng loạn, cô không ngờ hắn lại cởi s@ch trước mặt mình, nếu không phải hành động bị hạn chế thì cô đã quay người đi luôn.

“Cũng đâu phải chưa nhìn thấy bao giờ chứ”, Diệp Thành mặt dày, cầm một chậu nước sạch dội từ đầu đến chân, vết máu trên người đã được gột sạch.

Điều đáng nói là dáng người hắn khá đẹp, làn da màu đồng nhẵn nhụi, nhất là thứ đang dựng thẳng phía dưới kia thật sự rất oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng, đỏ hồng, dựng đứng!  
“Ngươi… Ngươi mau mặc quần áo vào đi!”, Sở Linh nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, hai gò má xinh đẹp thoáng chốc ửng hồng.


Diệp Thành thấy vậy thì cười, nhưng vẫn mặc quần áo lại, ghé sát Sở Linh rồi hỏi: “Tiểu nương tử, ta cứu nạng một mạng, nàng định báo đáp ta thế nào đây?”  
“Ơn… Ơn cứu mạng của đạo hữu, Sở Linh nợ ngươi một ân tình”, cuối cùng Sở Linh cũng mở mắt ra.

“Ta không cần ân tình, ta cần gì đó thực tế hơn”, Diệp Thành vẫn cười tủm tỉm nhìn Sở Linh chằm chằm, ánh mắt liếc nhìn chiếc Trâm Phượng Ngọc Châu trên tóc cô: “Ừm, trâm ngọc này đẹp đấy, tặng ta đi!”  
“Cái này không thể đưa ngươi được!”, Sở Linh vội tháo Trâm Phượng Ngọc Châu xuống, nắm chặt trong tay, sợ chỉ lơ là một chút là gã thanh niên trước mặt sẽ cướp mất.

“Không đưa ta thứ này, vậy cô đưa ta thứ khác đi!”, thấy Sở Linh nắm chặt Trâm Phượng Ngọc Châu, trong lòng Diệp Thành rất vui.

“Vậy… Vậy ngươi muốn gì?”  
“Hay là tặng cô cho ta đi!”, Diệp Thành nói xong thì kéo Sở Linh lại, ôm chặt cô vào lòng.


“Woa, thơm quá!”, Diệp Thành vùi đầu vào tóc Sở Linh, hít lấy hít để.

“Ngươi… buông ta ra”, giọng nói của Sở Linh mang theo sự khẩn cầu, đôi mắt đẹp ngấn lệ.

“Xem ra ta đã tạo tội rồi”, thấy Sở Linh như vậy, Diệp Thành ho khan một tiếng, búng tay giải trừ phong ấn cho cô.

“Ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, cáo từ”, sau khi được giải trừ phong ấn, Sở Linh vội vàng quay người đi về phía lối ra.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1165: Chương 1164


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chỉ là cô vừa mới đi được hai bước, giọng Diệp Thành đã vang lên từ phía sau: “Sở Linh, nàng đeo Trâm Phượng Ngọc Châu thì đã là người của ta rồi, nàng muốn trốn đi đâu, tới tận chân trời góc bể sao?”  
Nghe vậy, người Sở Linh run lên, cô đột ngột quay người, nhìn Diệp Thành.

Mà lúc này, Diệp Thành đã nhẹ nhàng gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú nhưng mang chút thăng trầm của cuộc đời.


“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, Sở Linh sững sờ tại chỗ, ngây người nhìn khuôn mặt đã in sâu vào tận xương tuỷ.

“Là ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp.

Hắn vừa dứt lời, người Sở Linh lại run lên, trong đôi mắt đẹp đã ngấn hơi nước, ngưng tụ thành sương, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Thế rồi cô bước tới, ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt thấm đẫm áo hắn.

Lúc này cô nào còn là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa, giờ đây cô chỉ là một nữ tử yếu đuối cần người thương yêu: “Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới về? Từ sư huynh tàn phế rồi, Bàng sư huynh đã chết, rất nhiều người đã chết rồi…”  
Nghe những lời này, mũi Diệp Thành cay cay, hắn có thể tưởng tượng được thời gian này Sở Linh bất lực nhường nào.

Hắn vươn cánh tay rộng lớn ra, ôm chặt Sở Linh vào lòng.


Hự!  
Ngay sau đó, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên sự đau đớn, bởi vì Sở Linh đã cắn mạnh vào cánh tay hắn, lực của cô rất mạnh như muốn cắn luôn miếng thịt trên người hắn ra.

Không biết đến lúc nào Sở Linh mới buông ra, để lại dấu răng hằn vết máu trên cánh tay Diệp Thành.

“Xin lỗi, ta về muộn rồi”, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Sở Linh, Diệp Thành khẽ giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má cô.

“Không muộn, không muộn”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, cô nâng mặt Diệp Thành lên, nhẹ nhàng chạm vào chữ ‘thù’ còn đang rớm máu trên trán phải của hắn: “Diệp Thành của ta, rốt cuộc ngươi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?”  
“Chuyện nhỏ thôi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.


“Nói dối”, nước mắt lại dâng lên trong mắt Sở Linh, mặc dù Diệp Thành nói một cách nhẹ nhàng nhưng cô có thể tưởng tượng được hắn đã phải chịu đau khổ nhường nào, nếu không cũng không nhẫn tâm khắc chữ ‘thù’ lên trán mình như thế.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sư phụ của ta đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh chăm chú, trong lòng còn mang theo sự lo lắng không giải thích được, hắn sợ nghe được tin xấu từ Sở Linh.

“Tỷ ấy đến Bắc Sở tìm ngươi rồi”, nhắc đến Sở Huyên, Sở Linh vội lau nước mắt nhìn Diệp Thành.

“Bắc… Bắc Sở?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sư phụ chạy tới Bắc Sở làm gì?”  
[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1166: Chương 1165


“Bắc Sở rất rộng lớn, lớn hơn Nam Sở rất nhiều”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng đã biết ở Bắc Sở thì sẽ tìm được tin tức của cô ấy nhanh thôi”.

“Nếu tỷ ấy biết ngươi còn sống chắc chắn sẽ rất vui”, Sở Linh tươi cười, nhưng cười rồi cô lại chợt mím môi: “Diệp Thành, ta không tìm thấy đồ nhi Tịch Nhan của ngươi”.

“Cô bé sẽ không chết một cách vô ích đâu”, trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ đau khổ.

Nhưng sau vẻ đau khổ, trong mắt hắn lại hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo, dù đã mấy tháng trôi qua, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh Tịch Nhan chết trong lòng mình, cô gái nhỏ bé ra đi với nụ cười rạng rỡ nhưng cũng ra đi cùng với nỗi đau đớn khôn tả.

“Doãn Chí Bình, sau này sẽ có ngày ta lấy đầu ngươi chôn cùng Tịch Nhan”, ngoài mặt Diệp Thành không thể hiện ra điều gì, nhưng trong lòng lại đang gào thét, sát khí ngút trời ẩn trong cơ thể không thể kiềm chế.


…  
Trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình nhàn nhã nằm trên ghế tựa, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt: “Ngươi chắc chắn là Tần Vũ không?”  
“Chắc chắn ạ”, phía dưới, một trưởng lão trả lời: “Người của thành cổ Hỗn Dương đều nhìn thấy, mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, Vũ Văn Lão Tổ cũng đã bị hắn giết”.

“Vậy sao?”, Doãn Chí Bình càng cười tươi hơn, để lộ hàm răng trắng bóc, trong mắt còn loé lên cái nhìn âm u, lạnh lẽo: “Sát thần Tần Vũ, nếu ngươi đã tới Nam Sở thì ta cũng đỡ phải đến Bắc Sở tìm ngươi, không biết ngươi có thể đỡ được mấy chiêu của ta?”
Bên trong rặng núi có một toà cổ thành với đại khí dồi dào: Thành cổ Thiên Thu.

Thành cổ này cũng đã lâu đời rồi, tương truyền thuỷ tổ tam tông Huyền Thần từng tu đạo ở đây, mới đó mà Đại Sở đã trải qua ba nghìn năm, hậu thế lập nên thành này, ca tụng bí pháp Thiên Thu.

Nếu như nhìn từ trong không trung có thể thấy thành cổ Thiên Thu toạ lạc trong một rặng núi giống như một bảo vật, có đỉnh núi toạ lạc trong đó, có ngưng linh trận pháp khiến thành cổ Thiên Thu bồng bềnh giữa mây và sương.

Có điều có lẽ rất nhiều người lại không thể nghĩ ra được thành cổ này đã phải đổi chủ từ vài trăm năm trước, chủ nhân đích thực của nó chính là Chung Quy – Địa Tôn của Viêm Hoàng.

Lúc này bên trong đại điện của thành cổ Thiên Thu có mười mấy bóng hình, người nào người nấy đều có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, không cần nói cũng biết đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Quy và nhóm người phía Chung Giang.

Sắc mặt của bọn họ hơi nhợt nhạt bởi vì mấy ngày nay bọn họ không hề được nghỉ ngơi, dốc sức đi cứu người, ngoài ra còn phải cứu giúp những người bị trọng thương nên dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng khó có thể trụ được.

Có điều tuy bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy nhưng bọn họ cũng không hề uổng công vì mấy người phía Dương Đỉnh Thiên hiện giờ căn bản không nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Chẹp, chẹp!  
Tiếc tặc lưỡi vang lên từ bên ngoài, Chung Ly bước vào, ông ta tặc lưỡi nhìn Chung Quy: “Đệ nói này sư huynh, huynh che giấu giỏi thật đấy, đệ đi cả một vòng rồi, thành cổ Thiên Thu này đúng là còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của đệ.


Chung Quy vuốt râu mỉm cười nhìn Hồng Trần Tuyết: “Sư muội, chẳng phải muội vẫn luôn tìm phân điện thứ chín thần bí nhất của Thiên Hoàng ta sao?”  
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết chợt sững người, bà ta hỏi dò: “Thành cổ Thiên Thu này chính là phân điện thứ chín của Thiên Hoàng sao?”  
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết mới sững người, bà ta hỏi thăm dò: “Thành cổ Thiên Thu chính là phân điện thứ chín của Thiên Hoàng?”  
Không chỉ mình bà ta mà Chung Giang và mấy người phía Chung Ly cũng lần lượt nhìn sang Chung Quy.

Chung Quy mỉm cười: “Thiên Hoàng luôn để cho mình một con đường lùi, có điều hiện giờ thì không cần thiết nữa”.

Nghe vậy, Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết trầm trồ: “Sư huynh được đấy, cả một phân điện của Thiên Hoàng đặt tại Nam Sở, lại giấu được lâu như vậy, đúng là có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra”.

“Nếu không thì sao có thể là sư huynh của mọi người được chứ?”, Chung Quy mỉm cười đáp.

“Lần đầu chúng ta tới Nam Sở có một chỗ nghỉ ngơi thế này thật là tốt”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu cười nói.

“Cho nên đây chính là đại bản doanh phản công của chúng ta”, tiếng cười vang lên từ bên ngoài đại điện, Diệp Thành bước vào, hắn còn dẫn theo Sở Linh đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Ôi trời, ngươi cũng biết quay về cơ à?”, Vô Nhai Đạo Nhân đang lau linh châu ở bên liếc nhìn Diệp Thành.

“Ấy?”, chỉ có Cổ Tam Thông, sau khi nhìn thấy Sở Linh thì chợt tặc lưỡi, gãi đầu: “Không phải tóc ngươi bạc sao?”  
“Tiền bối từng gặp ta sao?”, Sở Linh ngỡ ngàng nhìn Cổ Tam Thông.

“Ta từng gặp ngươi ở Bắc Sở, có điều lúc đó tóc ngươi màu trắng mà”, Cổ Tam Thông xoa cằm.


Nghe vậy, Diệp Thành chợt nắm chặt đôi tay.

Người giống hệt với Sở Linh chẳng phải là Sở Huyên sao?  
Tóc bạc!  
Nghe hai từ này, Diệp Thành chợt cảm thấy đau nhói nơi con tim, hắn không thể ngờ rằng dù với hi vọng chỉ tìm được thân xác hắn mà Sở Huyên cũng không quản gian khổ đi khắp nơi tìm kiếm, cô gần như đã khắp Đại Sở, phiêu bạt giữa dòng đời.

“Bắc Sở?”, nắm tay Diệp Thành nắm càng chặt hơn, còn có máu b ắn ra nơi lòng bàn tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bắc của Đại Sở như thể có thể trông thấy một bóng hình yếu đuối dù cách trở núi non.

“Việc của sư phụ ngươi cứ giao cho Nhân Hoàng”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng: “Với mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng, ta tin có thể nhanh chóng tìm được người”.

“Ta thật sự rất sốt ruột và không thể đợi thêm được nữa”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1167: Chương 1166


“Cô nương ấy trông rất xinh đẹp, là ai chứ?’, Sở Linh Ngọc tiến lên, cô nhìn Hồng Trần Tuyết rồi lại nhìn sang Diệp Thành, mỉm cười nói: “Không phải là nương tử của ngươi đấy chứ”.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành chỉnh lại cổ áo, hắn nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng lên của Sở Linh.

“Vậy bao giờ ngươi rước ta?”, Sở Linh Ngọc chớp mắt nhìn Diệp Thành.


“Đừng ồn ào”.

“Ta không ồn ào, ngươi từng cầu hôn ta, còn có bao nhiêu người chứng kiến nữa.

“Ta…”, Diệp Thành vừa định nổi đoá nhưng rồi hắn cũng kiềm chế lại, nếu không phải có Thiên Tông Lão Tổ ở bên thì hắn nhất định sẽ kiếm một nơi nào khác nói chuyện tử tế với Sở Linh Ngọc.

“Ngươi bác ái thật đấy”, Sở Linh nhìn Diệp Thành cười trừ, một tay đưa ra sau lưng Diệp Thành véo vào người hắn thật đau.

“Chỉ là lỡ lầm thôi”, Diệp Thành đau đớt rít lên qua kẽ răng.

“Được rồi”, Chung Giang tiến lại gần, ông ta nhìn Diệp Thành, nói: “Những người mà chúng ta cứu về đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tất cả đều đang bế quan trị thương, có điều Từ Phúc và tên tiểu tử tên Tạ Vân kia thì chúng ta đành bất lực”.

“Giao cho ta”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đi vào trong còn Sở Linh cúi chào mấy người phía Chung Giang rồi cũng đi theo Diệp Thành.


“Còn to hơn cả ngực của ta nữa”, nhìn Sở Linh bước đi, Sở Linh Ngọc lại nhìn vào đôi gò b ồng đào của mình, cô ta cứ thế mải miết nhìn mà không quên liếc liếc nhìn Hồng Trần Tuyết và mấy người phía Hồng Loan ở cách đó không xa.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Hồng Trần Tuyết và Hồng Loan đột nhiên cảm thấy có phần kì lạ, bọn họ quay người bước đi.

Phía này, Diệp Thành và Sở Linh đã đi vào một biệt uyển khác.

Ập vào mắt bọn họ chính là Hoắc Đằng đang chống gậy bước đi và Tạ Vân bị móc đi đôi mắt đang ngồi đó.

“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành tới, Hoắc Đằng kích động, có lẽ vì quá kích động và đi quá nhanh nên hắn suýt chút nữa ngã nhào ra đất.

“Ngươi đi chậm thôi chứ” Diệp Thành vội tiến lên trước đỡ Hoắc Đằng sau đó còn không quên liếc nhìn Tạ Vân đang chuẩn bị đứng dậy: “Ngươi cũng ngoan ngoãn ngồi đấy cho ta đi”.

“Mẹ kiếp, lão tử đây kích động quá thôi mà”, Tạ Vân lên tiếng mắng chửi, mặc dù đôi mắt bị móc đi nhưng hắn vẫn có thể nghe ra giọng nói của Diệp Thành, hắn biết rằng người huynh đệ của mình vẫn còn sống, hắn đương nhiên kích động rồi.


“Cô đả thông kinh mạch cho tên này đi, lát nữa ta sẽ tạo mạch cho hắn”, Diệp Thành mỉm cười với Sở Linh.

“Còn cần ngươi nói sao?”, Sở Linh tỏ vẻ chẳng mấy dễ chịu trừng mắt với Diệp Thành như thể đang ghen với cảnh vừa xảy ra trong đại điện trước đó.

“Ta đã nói chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành ho hắng, hắn tới trước mặt Tạ Vân, tiếp tục ngưng tụ ra một mảng mây rồi đưa Tạ Vân lên trên đó.

“Ta tìm cho ngươi hai đôi mắt, một đôi mắt màu xanh, một đôi mắt màu tím, ngươi thích đôi nào?”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra hai đôi mắt, đây đều là hai đôi mắt hắn lấy được từ nhà họ Vũ Văn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1168: Xong Rồi Sao


“Mỗi đôi một mắt, trông cho phong độ”, Tạ Vân toét miệng cười.

“Đều do ngươi chọn đấy nhé, đến lúc mắt này mắt kia có làm sao thì đừng có trách ta”, Diệp Thành phất tay lấy ra một con mắt xanh và một con mắt tím.

Ngay sau đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh con mắt màu tím rồi đẩy nó vào bên hốc mắt trái của Tạ Vân, con mắt xanh đẩy vào bên hốc mắt bên phải, tiếp đó, hắn dùng tiên hoả bao quanh phần đầu của Tạ Vân.


Đây là là việc làm hết sức tỉ mỉ chi tiết, hắn cần nối liền kinh mạch bên trong mắt của Tạ Vân, không được xảy ra bất cứ sai sót nào, nếu không thì những việc rắc rối thật sự có thể xảy ra.

Hự…!  
Tạ Vân cố gắng nén đau, không kêu r3n.

Thấy vậy, Diệp Thành mỉm cười vội nói chuyện: “Mọi người đã ổn rồi, vậy tên béo Hùng Nhị và Tư Đồ Nam đâu rồi?”  
“Trước khi chưởng môn sư bá rời khỏi Hằng Nhạc Tông, bọn chúng được gia tộc đón về rồi”, không đợi Tạ Vân lên tiếng, Hoắc Đằng ở bên đã nói trước, vì hắn đau đớn đến mức rít qua kẽ răng.

“Có gia tộc bảo vệ nên chắc không sao”, Diệp Thành thở phào.

“Mấy người bên Nhiếp Phong sư huynh cũng được cứu rồi nhưng không thấy Liễu Dật sư huynh và Nam Cung Nguyệt sư tỷ đâu cả”, Tạ Vân đau đớn, mồ hôi nhễ nhại, hắn vẫn cố gắng lên tiếng: “Chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều”.


Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày, hắn chợt có dự cảm chẳng lành.

Không lâu sau đó, Nhiếp Phong, Tề Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Như Tuyết, Thạch Nham, Ngọc Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi đều tới, khi trông thấy Diệp Thành còn sống sờ sờ, bọn họ chợt trào nước mắt.

Từ khi bọn họ rời khỏi Hằng Nhạc Tông thì không một ngày nào không bị truy sát, so với những sư huynh đệ bị truy sát thì bọn họ đã may mắn hơn rất nhiều rồi, chí ít thì bọn họ vẫn còn được sống.

“Thật xin lỗi mọi người”, Diệp Thành nhìn nhóm người, hắn tự trách mình, nếu không phải vì hắn thì Doãn Chí Bình cũng sẽ không ra tay sát hại nhiều người như vậy.

“Ngươi nói gì thế chứ?”, mọi người cười đáp: “Chúng ta còn đang đợi ngươi đưa chúng ta sát phạt quay về đây”.

“Nhất định rồi”, Diệp Thành cười rạng rỡ, trong đôi mắt còn có tia sáng lướt qua: “Những nỗi đau mà mọi người phải chịu ta sẽ bắt chúng trả gấp trăm lần, dùng đầu của chúng tế bái những vong linh trên trời”.


Mãi tới chín canh giờ sau Diệp Thành mới thu lại tiên hoả.

Xong rồi sao?  
Tạ Vân kích động nhảy lên, hắn xoa xoa đôi mắt rồi mới mấp máy hé mở mắt.

Hắn vừa mở mắt thì nhóm người phía Tề Nguyệt, hắn bất giác thẫn thờ: “Đôi mắt này…”  
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy thì đôi mắt này của Tạ Vân thật sự quá khác thường, một bên màu xanh, một bên màu tím, mỗi một ánh lên ánh sáng xanh, một bên ánh lên ánh sáng tím, trông thật dị thường.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1169: Chương 1168


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đúng là cảm giác này rồi”, phía này, Tạ Vân lấy ra một cái gương nhỏ, hắn nhìn đôi mắt của mình rồi vuốt mái tóc: “Mẹ kiếp, đúng là phiền chết đi được, lại đẹp trai rồi”.

Mặc dù hắn đang nói lời bông đùa nhưng lại khiến tất cả mọi người phải bật cười vì bọn họ như thể tìm lại được cảm giác khi ở Hằng Nhạc Tông.

Không lâu sau đó, bên ngoài biệt uyển có một nhóm người đi vào: Nguyên chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông – Dương Đỉnh Thiên, phong chủ Ngọc Linh Phong Đông Phương Ngọc Linh, phong chủ Ngọc Tâm Phong, phong chủ Liệt Diệm Phong Viêm Thương, phong chủ Thiên Sơn Phong Tiêu Đạo Sơn, linh đan các Từ Phúc, Thiên Dương Phong Chung Lão Đạo, Tàng Thư Các Hoàng Thạch, Binh Khí Các Chu Đại Phúc, Vạn Bảo Các Bàng Đại Xuyên, Càn Khôn Các Lý Đạo Thông…  

“Diệp Thành bái kiến các vị sư bá”, thấy mọi người, Diệp Thành quỳ xuống đất hành lễ.

“Được, được rồi”, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, bọn họ kích động đỡ Diệp Thành dậy, người nào người nấy nước mắt dàn dụa: “Đúng là ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt”.

Li biệt rồi lại trùng phùng, cảm khái, kinh ngạc, hoài nghi, mọi cảm xúc đan xen khiến nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên và Diệp Thành thật sự không nói nên lời.

Không lâu sau đó, trên bàn rượu, mùi hương thơm của rượu phảng phất trong biệt uyển.

Những ngày này, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên liên tục bị truy sát, ngày ngày phải đương đầu với quỷ môn quan, bọn họ thực sự quá lao lực và mỏi mệt, niềm vui được sống và sự đau đớn khi nghĩ về những người đã khuất khiến ai nấy cảm khái, dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Sự trở lại của Diệp Thành cho bọn họ nhìn thấy tia hi vọng.


Nửa năm trước hắn hãy còn là tên tiểu tử của tông môn, ấy vậy mà lúc này hắn đã trưởng thành, trở thành một kẻ mạnh mà ai nấy đều phải kinh ngạc.

Đêm tối, bên trong địa cung rộng lớn của thành cổ Thiên Thu, mấy chục bóng hình ngồi đó, những lão bối cốt cán của Viêm Hoàng và nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên đều có mặt ở đây.

“Theo ta thấy thì cứ kéo cả đại quân của Viêm Hoàng tới đây, thấy ai không ưng thì cứ thế xử”, giọng nói sang sảng của Vô Nhai Đạo Nhân vang lên, ông ta là một người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, câu nói của ông ta khiến cho bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Nghe vậy, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu: “Dù sao Viêm Hoàng chúng ta cũng là thế lực bên ngoài, nếu quá ngông cuồng thì rất có thể sẽ khiến các thế lực khác bắt tay lại để đối đầu”.

“Về điểm này thì ta đồng tình”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu: “Các thế lực ở Nam Sở phức tạp, mặc dù giữa các thế lực cũng xảy ra chiến tranh nhưng bọn họ vẫn giữ thế cân bằng, một khi đại quân của Viêm Hoàng đối đầu với một thế lực nào đó của Nam Sở thì nhất địch sẽ phá vỡ thế cân bằng, tới lúc đó chúng ta sẽ gặp bất lợi”.

“Ta thấy vẫn nên im ắng một chút thì hay hơn”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng.


“Đương nhiên phải im ắng rồi”.

“Cứ vòng vòng vo vo, nói thẳng ra là phải làm gì đi cho nhanh”, Chung Tiêu vừa vùi đầu lau bình rượu hồ lô vừa lên tiếng.

“Chiến lược của chúng ta chính là chơi ngầm”.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1170: Chương 1169


“Cái này hay, ta thích chơi ngầm như thế”, Chung Ly bật cười.

“Vậy thì mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành cười nói: “Không phải tất cả các trưởng lão và đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều là kẻ địch của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo”.

Nói tới đây, Diệp Thành lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, điện chủ của phân điện thứ chín có phải là Tiêu Phong sư bá không ạ?”
“Đã thay từ lâu rồi”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực: “Ngày thứ hai sau khi ta từ chức chưởng giáo, Doãn Chí Bình đã lên chức chưởng giáo, vừa lên chức hắn đã lập tức ra lệnh tước đi chức điện chủ của Tiêu Phong vì người ở phân điện thứ chín chính là người có cùng huyết thống với ta, sao hắn có thể để cho Tiêu Phong sư đệ tiếp tục làm điện chủ được”.


“Vậy hiện giờ Tiêu Phong sư bá ở đâu ạ?”
“Có lẽ đã bị giam lỏng trong phân điện thứ chín rồi”.

“Vậy hiện giờ điện chủ của phân điện thứ chín là ai ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Là một người tên Thương Hình”.

“Thương Hình?”, Diệp Thành xoa cằm nhưng lại khẽ lắc đầu: “Chưa nghe qua bao giờ”.

“Không biết tên Doãn Chí Bình tìm đâu ra người này”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Hắn ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, với tính cách tàn độc, sau khi làm điện chủ, hắn không hề kiêng dè bất cứ điều gì”.

“Không chỉ mình Thương Hình”, Đạo Huyền Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu, “điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông là người của Doãn Chí Bình”.

“Vậy thì phải thay thôi”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang mọi người: “Con nghĩ rằng phải âm thầm tiêu diệt điện chủ của phân điện thứ chín, việc này sẽ do chúng ta làm, và đương nhiên cần phải hành sự bí mật.

chín phân điện lớn liên hoàn với nhau lấy Hằng Nhạc làm trung tâm, đợi tới khi nắm chắc chín phân điện rồi thì sẽ tạo nên thế quanh Hằng Nhạc”.


“Làm vậy thì vẫn được nhưng muốn diệt điện chủ của một phân điện thì không dễ như vậy đâu”, Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm: “Huống hồ một sự tồn tại như điện chủ ở Hằng Nhạc Tông sẽ luôn có vương bài linh hồn, nếu như hắn ta chết thì linh bài vương hồn đó nhất định sẽ vỡ tan, làm như vậy há chẳng phải đánh rắn động cỏ sao?”
“Chuyện này lại dễ”, Diệp Thành cười nói: “Không giết bọn họ mà chỉ phế đi tu vi của bọn họ, đợi tới khi nắm được Hằng Nhạc rồi giết cũng chưa muộn”.

“Ừm, như vậy cũng được”, Cổ Tam Thông vuốt râu.

“Nếu thế thì việc về phân điện thứ chín giao cho con”, Diệp Thành xoa cằm sau đó nhìn sang mấy người phía Dương Đỉnh Thiên: “Các vị sư bá, mấy ngày nay mọi người cứ bế quan trị thương đi”.

Nói xong, Diệp Thành lại nhìn sang phía Chung Quy: “Các vị tiền bối, mọi người chịu khó vất vả một chút, hiện giờ thành cổ Thiên Thu chính là đại bản doanh của chúng ta, để phòng chuyện bất trắc, chúng ta nên lập kết giới phòng ngự kiên cố, tăng trận pháp công kích, tạo nên trận văn”.

“Trận pháp phòng ngự và kết giới hộ sơn giao cho ta”, Vô Nhai Đạo Nhân lập tức vỗ ngực, “cứ nhìn mà xem, ta đảm bảo kiên cố vững vàng”.

“Ra vẻ cũng được đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.

“Nói gì thế chứ, đây gọi là thực lực”.


Cổ Tam Thông lại thản nhiên lên tiếng: “Ông được điểm này thôi, những điểm khác thì không ra làm sao cả, trận pháp công kích ông làm được không? Không được phải không? Không được thì ta được, ta được nhất là làm loạn đấy”.

“Ngươi cũng ra vẻ được đấy”.

“Đi thôi, đi thôi”, thấy cả hai người vô vị như vậy, Sở Linh Ngọc vươn vai đứng dậy.

Cũng giống như cô ta, mấy người phía Chung Giang cũng đứng dậy, mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả thì bọn họ cũng không rảnh xem hai người này đùa cỡn qua lại.

Không lâu sau đó, tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi.

Nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên như có thêm sức sống, sự trở lại của Diệp Thành cho bọn họ thêm hi vọng mới..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1171


Không lâu sau đó, linh khí của đại địa lần lượt được ngưng tụ, thâm nhập vào trong cơ thể Từ Phúc thông qua từng lỗ chân lông.  

Linh khí!  

Cảm nhận được cơ thể nóng ran lên, Từ Phúc run người, ông ta kích động vì biết được mình lại có thể tu luyện.  

Lúc này, tiên hoả đã len lỏi vào trong vùng đan hải của Từ Phúc, cùng giống như Diệp Thành tu phục vùng đan hải, nó hoá thành biển lửa khiến vùng đan điền của Từ Phúc to hẳn lên, “bùng” một tiếng, vùng đan điền của Từ Phúc bị phá vỡ, mở ra vùng đan hải rộng lớn.  


Lúc này, linh khí của trời đất lại lần nữa xoay vần xung quanh Từ Phúc, hình thành nên một vòng xoáy linh khí.  

“Như vậy cũng được sao?”, Từ Phúc kinh ngạc, ông ta không ngờ hiện giờ tu vi của mình mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí tầng thứ nhất mà lại có đan hải.  

“Chẳng trách…”, thấy vậy, Từ Phúc mới kinh ngạc lên tiếng: “Chẳng trách mà khí huyết của ngươi lại dồi dào hơn các đệ tử cùng cấp nhiều lần, chẳng trách mà ngươi có thể đối chiến vượt cấp, xem ra căn bản là dựa vào vùng đan hải”.  

Nói tới đây, Từ Phúc lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu: “Có phải chân hoả cũng có khả năng này không?”  

“Đương nhiên không phải rồi ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Trưởng lão, đây không phải là chân hoả mà là tiên hoả”.  

“Tiên…tiên hoả?”, Từ Phúc kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì ông ta vẫn luôn tưởng rằng hoả diệm mà Diệp Thành có là chân hoả.  


Đều là hoả diệm, nếu như là tiên hoả thì vượt xa phạm trù của chân hoả, cũng chẳng trách mà ông ta lật tung bảo điển cũng không tìm thấy hoả diệm tiên hoả, chẳng trách mà hoả diệm của Diệp Thành lại có linh tính.  

“Tiểu tử nhà ngươi sao lại có nhiều bí mật thế chứ?”, Từ Phúc bất giác cau mày.  

“Con người ai mà chẳng có bí mật chứ?”, Diệp Thành bắt đầu ngưng tụ ra tinh huyết thánh thể và đẩy vào trong cơ thể Từ Phúc.  

Cảm nhận được luồng sức mạnh dị thường trong cơ thể mình, tinh thần của Từ Phúc phấn chấn hơn hẳn, máu của Diệp Thành mang theo sinh mệnh dồi dào khiến ông ta cảm thấy dị thường, đặc biệt là huyết mạch của Diệp Thành cho ông ta cảm giác áp lực, đó không phải là áp lực về tu vi mà là áp lực về huyết mạch.  

Hự! Hự! Hự!  

Sau một loạt những âm thanh này vang lên từ trong cơ thể Từ Phúc, tu vi của Từ Phúc cũng tăng vọt, từ tầng thứ nhất cảnh giới Ngưng Khí đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên rồi lại từ cảnh giới Nhân Nguyên đột phá lên cảnh giới Chân Dương, tốc độ tiến giới thế này khiến Từ Phúc nhất thời không kịp phản ứng lại.  

Không lâu sau đó, Diệp Thành đã đẩy tinh nguyên đại địa từ phân thân vào trong cơ thể Từ Phúc.  


Hự! Hự! Hự!  

Vẫn là một loạt những âm thanh này vang lên, tu vi của Từ Phúc đã từ tầng thứ nhất cảnh giới Chân Dương đột phá lên cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, sau đó lại tiến nhanh tới cảnh giới Linh Hư.  

Lúc này Diệp Thành mới thu lại tiên hoả.  

Tiếp đó, hắn không thể tiếp tục giúp Từ Phúc được nữa, nếu còn tiếp tục thì không những không thể giúp Từ Phúc mà ngược lại còn hại bản thân. Tu vi của Từ Phúc căn bản đã bị huỷ nhưng không thể vì vậy mà lại lần nữa bị huỷ.  

Phù!  

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1172


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thấy Từ Phúc khoanh chân nhắm mắt thì liền lui ra khỏi biệt uyển.  

Ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành liền đi theo con đường nhỏ, hắn tới một tiểu viên khác và tìm tới một lầu các nhỏ.  

Đây là lầu các nơi mà Sở Linh ở, nơi này hết sức yên bình rất phù hợp để tu luyện, là địa điểm mà Diệp Thành lựa chọn riêng cho cô, cũng chính vì nơi này yên tĩnh nên mới có thể phù hợp để làm chuyện đó mà!  


Không lâu sau đó, Diệp Thành liền trèo vào lầu các, hắn đẩy cửa đi vào. Ập vào mắt hắn chính là hình ảnh Sở Linh đang khoanh chân ngồi trên giường tu luyện, trông cô hết sức xinh đẹp, như vị tiên nữ giáng trần vậy.  

“Tối muộn như vậy rồi, ngươi không nghỉ ngơi đi, chạy tới đây làm gì?”, Sở Linh mở mắt hiếu kì nhìn Diệp Thành.

“Có, có, đương nhiên có việc rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó phất tay lấy túi đựng đồ ra.  

“Thứ gì vậy?”, Sở Linh vô thức nhận lấy, nhìn vào phát hiện bên trong có rất nhiều đan dược, ba vân, bốn vân, năm vân đều có, hơn nữa còn không hề ít.  

“Ngươi lấy đâu ra nhiều đan dược thế?”, Sở Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.  

“Cô đừng quên ta là Đan Thánh đó”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, còn vuốt tóc tự cho rằng mình đẹp trai: “Hơn nữa cấp bậc linh hồn của ta hiện giờ là cảnh giới Thiên! Có lợi hại không?”  


“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, Sở Linh bất giác che miệng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, mới bao lâu chứ! Rốt cuộc người thanh niên trước mặt đã trải qua những gì, sao tốc độ tiến giới đáng sợ quá vậy?  

“Đây, còn có thứ này nữa”, Diệp Thành lại phất tay gọi Âm Minh tử tướng Lôi Viêm ra.  

“Âm Minh tử tướng”, Sở Linh đã từng thấy Âm Minh tử tướng nên nhận ra ngay, dáng vẻ lạnh lùng, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt sâu thẳm vô hồn.  

“Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên đó, có lợi hại không?”, Diệp Thành lại cười toe toét.  

“Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Sở Linh giật mình nhìn Diệp Thành: “Ngươi lấy Âm Minh tử tướng cấp bậc này ở đâu ra vậy?”  

“Chuyện này cô không cần phải quan tâm”, Diệp Thành lại vuốt tóc, cười tươi bảo: “Tặng cô phòng thân đấy”.  


“Tặng… Tặng ta?”, Sở Linh ngỡ ngàng, không ngờ Diệp Thành lại tặng Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên cho mình, món quà này quá quý giá, quý đến mức cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.  

“Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh, ngươi vẫn nên giữ lại phòng thân thì hơn!”, sau khi phản ứng lại, Sở Linh vội nói.  

“Tặng thì cô cứ nhận đi, còn khách sáo với ta làm gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Với lại ta vẫn còn mà! So sánh về cách bảo vệ tính mạng thì người ở Viêm Hoàng này chẳng ai nhiều bằng ta, muốn giết ta không đơn giản đâu”.  

“Nhưng…”  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1172/tien-vo-truyen-ky-chuong-1172-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1173


Chẳng mấy chốc, cô đã thiết lập mối liên hệ với Lôi Viêm, hơn nữa còn có cảm giác kỳ diệu, đúng là điều khiển nó cũng dễ như điều khiển hình nộm, nhẩm niệm là Lôi Viêm sẽ thực thi mệnh lệnh vô điều kiện.  

“Mạnh hơn hình nộm nhiều”, Sở Linh rất tò mò, không ngừng ra lệnh cho Lôi Viêm làm nhiều động tác khác nhau.  

Hơn nữa, cô đã trở thành chủ nhân mới của Lôi Viêm nên có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của nó. Âm Minh tử tướng cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, là cấp bậc mà ngày đó bốn người họ hợp lực cũng không giết được!  

“Lợi hại chứ?”, thấy Sở Linh tò mò điều khiển Lôi Viêm, Diệp Thành lại nở nụ cười.  


“Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên là lợi hại rồi”, Sở Linh cười ngọt ngào, cất Lôi Viêm đi, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không giải thích được.  

“Đúng không? Ta làm thì sao không lợi hại được!”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vẫn không nói sẽ ra về.  

Thấy thế, Sở Linh nhìn sắc trời, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Ừm… cũng muộn rồi, hay là ngươi về nghỉ ngơi đi”.  

“Tối nay ta ngủ ở đây”, Diệp Thành đã chạy đến bên giường, vỗ nhẹ lên ván giường: “Cũng khá chắc chắn, không nhỏ lắm, đủ cho hai người nằm”.  

Nghe vậy, hai má Sở Linh ửng hồng.  

Cuối cùng cô cũng hiểu nửa đêm canh ba Diệp Thành tới đây làm gì! Tặng Âm Minh tử tướng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của hắn là tới đây ngủ.  


Woa!  

Diệp Thành đã cởi áo ngoài ra, nhào lên giường, hít hà hương thơm trên đó, hắn cũng rất hưởng thụ, hít một lúc rồi cười hì hì: “Thơm thật”.  

“Ngươi… Ngươi ngủ ở đây đi! Ta đi chỗ khác”, thấy Diệp Thành như vậy, mặt Sở Linh càng đỏ hơn, cô lập tức xoay người định trốn khỏi đây.  

“Đi đâu?”, nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn nhảy xuống giường kéo Sở Linh lại, ôm cô vào lòng.  

“Diệp Thành, chúng ta…”, Sở Linh hơi hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhất là khi cảm nhận được phía dưới có thứ gì đó cứng cứng dựng lên, mặt cô thoáng chốc đỏ như quả cà chua.  

Mặc dù cô và Diệp Thành đã ngủ cùng nhau, nhưng đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, dưới tác dụng của Hợp Hoan Tán, thần trí không tỉnh táo, lúc đó cô không biết gì hết chứ đừng nói đến sự dè dặt của một nữ nhân.  


Nhưng lần này thì khác, lần này cô rất tỉnh táo, hay có thể nói đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như vậy.  

“Ngày đó cô và sư phụ đã nói trước mặt Hạo Thiên Huyền Chấn rằng mình là vợ của ta, sao, còn muốn chơi xấu à?”, Diệp Thành đã vùi đầu vào tóc Sở Linh.  

“Ngươi… Ngươi biết?”, Sở Linh bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành.  

“Tất nhiên là ta biết rồi, khi ấy ta chưa chết, ta biết những ai đã cúng tế ta, ta nhớ từng lời họ nói, ta vẫn luôn nhìn mọi người”, Diệp Thành nói rồi ghé miệng tới bên tai Sở Linh, khi nói còn hả hơi nóng vào tai cô.  

“Không ngờ ngươi đều biết, nhưng… nhưng… a!” 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1174: Chương 1173


Chẳng mấy chốc, cô đã thiết lập mối liên hệ với Lôi Viêm, hơn nữa còn có cảm giác kỳ diệu, đúng là điều khiển nó cũng dễ như điều khiển hình nộm, nhẩm niệm là Lôi Viêm sẽ thực thi mệnh lệnh vô điều kiện.

“Mạnh hơn hình nộm nhiều”, Sở Linh rất tò mò, không ngừng ra lệnh cho Lôi Viêm làm nhiều động tác khác nhau.

Hơn nữa, cô đã trở thành chủ nhân mới của Lôi Viêm nên có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của nó.


Âm Minh tử tướng cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, là cấp bậc mà ngày đó bốn người họ hợp lực cũng không giết được!  
“Lợi hại chứ?”, thấy Sở Linh tò mò điều khiển Lôi Viêm, Diệp Thành lại nở nụ cười.

“Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên là lợi hại rồi”, Sở Linh cười ngọt ngào, cất Lôi Viêm đi, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không giải thích được.

“Đúng không? Ta làm thì sao không lợi hại được!”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vẫn không nói sẽ ra về.

Thấy thế, Sở Linh nhìn sắc trời, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Ừm… cũng muộn rồi, hay là ngươi về nghỉ ngơi đi”.

“Tối nay ta ngủ ở đây”, Diệp Thành đã chạy đến bên giường, vỗ nhẹ lên ván giường: “Cũng khá chắc chắn, không nhỏ lắm, đủ cho hai người nằm”.

Nghe vậy, hai má Sở Linh ửng hồng.


Cuối cùng cô cũng hiểu nửa đêm canh ba Diệp Thành tới đây làm gì! Tặng Âm Minh tử tướng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của hắn là tới đây ngủ.

Woa!  
Diệp Thành đã cởi áo ngoài ra, nhào lên giường, hít hà hương thơm trên đó, hắn cũng rất hưởng thụ, hít một lúc rồi cười hì hì: “Thơm thật”.

“Ngươi… Ngươi ngủ ở đây đi! Ta đi chỗ khác”, thấy Diệp Thành như vậy, mặt Sở Linh càng đỏ hơn, cô lập tức xoay người định trốn khỏi đây.

“Đi đâu?”, nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn nhảy xuống giường kéo Sở Linh lại, ôm cô vào lòng.

“Diệp Thành, chúng ta…”, Sở Linh hơi hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhất là khi cảm nhận được phía dưới có thứ gì đó cứng cứng dựng lên, mặt cô thoáng chốc đỏ như quả cà chua.

Mặc dù cô và Diệp Thành đã ngủ cùng nhau, nhưng đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, dưới tác dụng của Hợp Hoan Tán, thần trí không tỉnh táo, lúc đó cô không biết gì hết chứ đừng nói đến sự dè dặt của một nữ nhân.


Nhưng lần này thì khác, lần này cô rất tỉnh táo, hay có thể nói đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như vậy.

“Ngày đó cô và sư phụ đã nói trước mặt Hạo Thiên Huyền Chấn rằng mình là vợ của ta, sao, còn muốn chơi xấu à?”, Diệp Thành đã vùi đầu vào tóc Sở Linh.

“Ngươi… Ngươi biết?”, Sở Linh bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Tất nhiên là ta biết rồi, khi ấy ta chưa chết, ta biết những ai đã cúng tế ta, ta nhớ từng lời họ nói, ta vẫn luôn nhìn mọi người”, Diệp Thành nói rồi ghé miệng tới bên tai Sở Linh, khi nói còn hả hơi nóng vào tai cô.

“Không ngờ ngươi đều biết, nhưng… nhưng… a!”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1175: Mọi Thứ Đang Diễn Ra Một Cách Có Trật Tự


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đâu ra nhiều ‘nhưng’ thế!”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời.

Hơn nữa tay hắn còn không để yên, sờ trên sờ dưới, sờ tới sờ lui trên thân thể mềm mại của Sở Linh, cơ thể cô như có ma lực khiến hắn không thể dừng lại.

Lúc này người Sở Linh đã mềm nhũn, toàn thân tê dại, Diệp Thành làm vậy khiến đầu óc cô hơi choáng váng.


“Diệp… Diệp Thành”, Sở Linh vô thức giãy giụa: “Ta… Ta vẫn chưa sẵn sàng, đừng như vậy”.

“Ta không quan tâm”, Diệp Thành mặt dày đáp, lúc này hắn nào còn nghe lọt nữa, hai tay sờ tới sờ lui trên thân thể Sở Linh, bởi vì cô giãy giụa mà cơ thể mềm mại liên tục cọ xát vào người hắn, khiến cho phần bụng dưới của hắn rạo rực hẳn lên.

“Hôm nay cô không cho ta cũng làm, tối nay đổi lại ta ở trên”, nói xong Diệp Thành bá đạo bế Sở Linh lên, đặt trên giường, sau đó người hắn cũng đ è xuống.

“Diệp… Diệp Thành… Ưm…”, Sở Linh vẫn muốn giãy giụa nhưng còn chưa nói xong, miệng đã bị Diệp Thành chặn lại.

Lúc này Sở Linh chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, người mềm nhũn, Diệp Thành tham lam cướp lấy đôi môi mềm khiến đầu óc cô trống rỗng.

Diệp Thành của lúc này khiến cô cảm thấy hơi sợ, mắt hắn đỏ ngầu, trong đôi mắt có sự dịu dàng nhưng cũng có sự ngang ngược.


Roẹt!  
Không biết đến khi nào âm thanh xé quần áo vang lên, cơ thể trắng nõn mềm mại xuất hiện trước mặt Diệp Thành.

A!  
Sau tiếng rên khe khẽ của Sở Linh, một thứ c ứng rắn tiến vào cơ thể cô, rèm hai bên giường cũng được buông xuống.

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cót két của giường, có nhịp điệu nhưng cũng rất vội vã, có tiếng th ở dốc của Diệp Thành, cũng có tiếng rên khe khẽ của Sở Linh.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, thành cổ Thiên Thu được chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Ầm! Ầm! Ầm!  
Chẳng mấy chốc, ba toà linh sơn đã được ngưng tạo thành công, mây mù mờ mịt bao phủ.


Đại quân Viêm Hoàng đợt một đã tới, nhưng họ vừa tới thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đã đến khắc trận văn.

Mọi người đều bận rộn, tình báo của Nhân Hoàng liên tiếp truyền tới khiến Hồng Trần Tuyết bận tối mắt tối mũi, phía Chung Quy cũng không rảnh rỗi, họ hợp lực tạo truyền tống trận, mà phía Dương Đỉnh Thiên lúc này đều đang dưỡng thương ở trong khu vườn nhỏ của mình.

Nhóm Tạ Vân cũng không ai rảnh, mọi người cùng nhau cố gắng nâng cao tu vi.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

[Diendantruyen.Com] Tiên Võ Truyền Kỳ
.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1176: Sư Muội Có Phải Ta Tới Không Đúng Lúc Không”


Sau đó là giọng của Sở Linh.

Lúc này, trong căn phòng tràn đầy xuân sắc hiện ra một cảnh tượng xấu hổ: Giường sập.

Mẹ kiếp!  
Tiếng chửi bới của Diệp Thành vang lên: “Đã nói mua cái giường chắc chắn rồi mà”.


Chẳng mấy chốc, Sở Linh quần áo xộc xệch bước ra từ sau rèm giường, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc như sóng nước lúc này rối bù, đôi mắt đẹp trong veo rất thu hút người nhìn, khoé miệng nở nụ cười nhẹ nên trông cô hơi ngốc nghếch.

Sau đó Diệp Thành cũng cởi tr@n chạy ra, miệng còn đang không ngừng chửi bới.

“Bỏ cuộc rồi à?”, Sở Linh hung dữ lườm Diệp Thành.

“Chưa”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi, nói xong hắn còn cúi đầu nhìn c@u nhỏ đang dựng lên ở th@n dưới: “Ta còn định làm mười ngày nửa tháng cơ!”  
“Mười ngày nửa tháng thì ngươi đi mà tìm kỹ nữ”, Sở Linh lại trừng mắt với hắn, hai má lập tức đỏ lên.

“Đừng đùa, ta là chính nhân quân tử đấy”.


“Tối qua cũng không thấy ngươi chính nhân quân tử, lưu manh thì đúng hơn”.

“Vậy ta…”  
“Linh Nhi, có đó không?”, Diệp Thành vừa định nói thì đã có âm thanh truyền tới cắt ngang, lời còn chưa dứt, một nữ tử mặc đồ trắng đã đẩy cửa bước vào, người này không phải Đông Phương Ngọc Linh thì là ai?  
“Ta…”, Đông Phương Ngọc Linh vừa định lên tiếng, nhưng thấy Diệp Thành và Sở Linh thì lại sững sờ.

Hơn nữa cô còn liếc thấy chiếc giường sập, còn thấy Diệp Thành cởi tr@n và Sở Linh quần áo xộc xệch, tóc rối tung, gò má ửng hồng, cô lập tức hiểu ra điều gì đó.

Nhất thời, khung cảnh trở nên vô cùng gượng gạo, rơi vào khoảng lặng chết chóc.

Loáng thoáng có thể thấy được hai má của Đông Phương Ngọc Linh cũng đỏ lên, may mà cô tới muộn, nếu đến sớm thì chẳng phải sẽ được thấy cảnh trực tiếp sao?  
À ha ha ha…  
Cuối cùng Diệp Thành cười gượng một tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, hắn phất tay mặc quần áo rồi mau chóng chuồn đi, hơn nữa còn không kịp làm theo lẽ thường, hắn nhảy xuống giường rồi chạy vụt mất.


Sau khi Diệp Thành đi, Đông Phương Ngọc Linh cười tủm tỉm nhìn Sở Linh: “Sư muội, có phải ta tới không đúng lúc không?”  
“Aiya, sư tỷ”, Sở Linh dậm chân, ôm lấy hai má ửng hồng.

Bên này, Diệp Thành đã tới biệt uyển nơi mấy người phía Tạ Vân ở.

Đập vào mắt hắn là Hoắc Đằng đang cởi tr@n múa đại chuỳ mạ vàng, vết thương trên người đã lành, hắn ta lại có thể nhảy nhót tưng bừng, mồ hôi đầm đìa, tràn đầy năng lượng.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1177: Chương 1176


Tạ Vân cũng không nhàn rỗi, cầm thanh sát kiếm trong tay luyện bí thuật về kiếm.

Phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cũng rất bận rộn, người ngồi xếp bằng, người luyện binh khí, rất cần cù chăm chỉ.


“Ồ, mọi người đều rất chăm chỉ nhỉ!”, Diệp Thành bước vào tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lấy hũ rượu ra, tươi cười nhìn mọi người.

“Đứng cùng tên bi3n thái như ngươi, không chăm chỉ không được!”, Tạ Vân vung kiếm, lượn một vòng rồi lại chém ra, trong khi đó vẫn dành chút thời gian nhìn về phía Diệp Thành.

“Nào, nghỉ ngơi một lát đi! Ta mang quà về cho mọi người này”, Diệp Thành lên tiếng.


Lời này vừa dứt, Hoắc Đằng và Tạ Vân giây trước còn đang tu luyện, giây sau đã lập tức cất chiêu thức, nhao nhao chạy tới, phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong ở đằng xa cũng đi tới.

“Đây, Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ của ngươi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một cây đại chuỳ màu đen nhánh, ném cho Hoắc Đằng.

“Cái này xịn, he he!”, Hoắc Đằng nhận lấy rồi cười toe toét, nhìn Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ rồi lại nhìn cây đại chuỳ mạ vàng trong tay.


So sánh một hồi hắn ta liền vứt cây đại chuỳ mạ vàng của mình đi, so với Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ, cây đại chuỳ này chỉ như đồ chơi trẻ con.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1178: Đúng là thủ đoạn thông thiên


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Sư bá chắc chắn hắn đã giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chứ?”  

“Đúng thế! Khi đi chơi, hắn gặp một nữ tử, thấy người ta xinh đẹp bèn nổi thú tính, cưỡng gian rồi giết. Gia gia của nữ tử đó nổi giận bèn đi tìm hắn tính sổ nhưng không địch lại, bị hắn chém đứt đầu, đêm đó cả gia tộc cũng bị diệt môn”.  

“Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện thế này”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi: “Nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cũng bị hại rất nhiều, nếu không phải ba nhà này tồn tại lâu đời và vững mạnh thì có lẽ đã diệt môn lâu rồi”.  


Nghe xong, mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lẽo: “Quả nhiên vô pháp vô thiên”.  

“Nếu lần này ra ngoài, con đến nhà họ Hùng, nhà Thượng Quan với nhà Tư Đồ thăm họ đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói tiếp: “Khi chúng ta gặp khó khăn, họ đã giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng người đuổi giết chúng ta quá đông, vượt quá tầm với của họ”.  

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.  

“Tiếp nữa là chuyện về Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Dương Đỉnh Thiên nói ra một cái tên rất xa lạ với Diệp Thành.  

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, Diệp Thành ngờ vực hỏi.  

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ được Thần Hoàng, cũng chính là thuỷ tổ tam tông – Huyền Thần của chúng ta đúc ra”, Dương Đỉnh Thiên giải thích: “Phạm vi của nó bao gồm cả Đại Sở, nhưng vì năm xưa Đại Sở Huyền Tông xung đột nội bộ nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị tách rời”.  


“Bản đồ của cả… cả Đại Sở ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.  

Hắn biết Đại Sở rộng lớn nhường nào, lãnh thổ mênh mông vô biên, từ cực Nam Đại Sở đến cực Bắc Đại Sở, cho dù bay cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất vài chục năm.  

Vậy mà Thần Hoàng năm đó lại đúc ra được tấm bản đồ khổng lồ như vậy, đúng là thủ đoạn thông thiên!  

“Nó không chỉ là bản đồ, mà còn là một món pháp khí”.  

“Pháp… Pháp khí ạ?”  

“Ừ”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Rất ít người biết chuyện này, nhưng điều ta muốn nói là hiện tại nửa tấm bản đồ của Hằng Nhạc đang ở trong tay Doãn Chí Bình. Nếu ngày nào con gặp hắn thì nhất định phải cẩn thận, uy lực của pháp khí mà thuỷ tổ tự tế luyện vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta”.  

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, chắp tay hành lễ với Dương Đỉnh Thiên, xoay người ra khỏi biệt uyển.  


Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, nở nụ cười ôn hoà, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, yên tâm.  

Sau khi ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành đến đại điện Thiên Thu.  

Bên trong, Hồng Trần Tuyết đang đứng trước đại điện, khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống phía dưới.  

Diệp Thành chậm rãi đi tới, cũng đứng trước đại điện, nhìn xuống dưới.  

/assets/img/chapt/39933/chapter-1178/tien-vo-truyen-ky-chuong-1178-1.jpg

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1179


“Đúng là người đông sức mạnh!”, Diệp Thành cảm thán.  

“Đại quân Viêm Hoàng vẫn đang tiến về phía Nam, dự kiến khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ tới”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng nói, có lẽ vì chuyện che giấu tình báo lần trước nên bây giờ bà không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.  

Diệp Thành không phát hiện ra điều này, hắn nhìn bà với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối có tin tức gì về sư phụ của ta không?”  

“Có”, Hồng Trần Tuyết nói một cách khẳng định: “Ba tháng trước cô ấy từng đến Hạo Thiên thế gia, cũng có người ở Bắc Chấn Thương Nguyên nhìn thấy cô ấy, sau này Nhân Hoàng lại đi tìm nhưng không còn tin gì nữa”.  


“Ba tháng trước”, biểu cảm trên mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc hơn: “Ba tháng trước ta cũng ở Hạo Thiên thế gia, cũng đã đến Bắc Chấn Thương Nguyên!”  

Nhất thời hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.  

Nói đến Hạo Thiên thế gia, hắn nhớ tới Tử Viêm, đệ tử thứ bảy mươi chín bảng Phong Vân, cậu nhóc nói có một tỷ tỷ xinh đẹp đưa cậu đến, bây giờ nghĩ lại hắn có cảm giác tỷ tỷ mà cậu nhóc nói đó chính là Sở Huyên.  

Còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, khi hắn độ thiên kiếp, lẽ nào Sở Huyên cũng ở đó, vì hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại đang độ thiên kiếp nên cô không nhận ra?  

A!  

Diệp Thành nghĩ đến đây không khỏi day đầu mày.  


“Người của Nhân Hoàng vẫn đang tìm, có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi ngay”, thấy Diệp Thành như vậy, Hồng Trần Tuyết lại nói thêm: “Nhưng Bắc Sở rộng hơn Nam Sở rất nhiều, muốn tìm một người thật sự không dễ, nhưng nếu cô ấy làm chuyện gì lớn khiến cả Đại Sở đều náo loạn giống như ngươi thì ta nghĩ sẽ dễ tìm hơn rất nhiều”.  

“Thôi thôi, những chuyện ta làm, cô ấy không làm nổi đâu”, Diệp Thành vội vàng xua tay.  

“Vậy chỉ có thể chờ thôi”, Hồng Trần Tuyết nhún vai.  

“Tiếp tục tìm vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Còn nữa, sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Hổ Oa và Tịch Nhan, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngoài ra, tiền bối hãy bảo Nhân Hoàng chú ý đến động tĩnh của các thế lực lớn ở Nam Sở, nhất là tình hình ba tông, theo dõi thật kỹ cho ta”.  

“Được”.  

Màn đêm dần buông xuống, thành cổ Thiên Thu cũng chìm vào yên tĩnh.  


Mấy người phía Cổ Tam Thông bận rộn một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.  

Thành cổ Thiên Thu có một sự thay đổi lớn, khắp nơi đều có ánh sáng chiếu rọi, trên nhiều cây linh quả, mỗi một quả linh quả lấp lánh ánh sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông càng lung linh hơn.  

Nơi biệt uyển yên tĩnh, Sở Linh ra ra vào vào, mỗi một lần đi ra khỏi căn phòng trong tay cô đều cầm một cái khay ngọc, bên trong khay ngọc có rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này trên bàn bày mười mấy khay ngọc.  

Nào ai ngờ nổi những món ngon này đều do một tay Sở Linh – một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám làm ra.  

Lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh mẽ nữa mà giống như một thê tử hiển thảo dịu dàng làm một bàn đầy thức ngon đợi phu quân về ăn cùng. 

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom