Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 60: Ảnh Hưởng Không Tốt


Vu Hoài Ngạn muốn nói cái gì, Ôn Chỉ Văn đã đứng lên, ném xuống một câu: "Em đi toilet đây".

Ý tứ là trong khoảng thời gian này, anh hãy ngồi ngẫm lại bản thân đi.

Vu Hoài Ngạn nhìn bóng dáng rời đi của cô, nhịn không được đố trán.

Mấy tháng vợ chồng ở chung, anh cũng phát hiện vợ của mình không phải người có tính tình ngoan mềm.

Cô giống như một con mèo nhỏ, lúc đáng yêu là rất đáng yêu, có thể ngọt đến trong lòng người. Nhưng nếu như chọc cho cô tức giận thì chắc chắn sẽ bị ăn một móng vuốt của cô.

Nhưng mà phụ nữ ấy mà, có một chút tính tình cũng không làm hỏng phong nhã.

Nhận thua cũng không sao.

Thời gian Ôn Chỉ Văn đi toilet hơi dài, lúc cô quay lại thì đồ ăn đều đã được dọn lên bàn.

Vu Hoài Ngạn tri kỷ mà cắt bò bít tết cho cô, cười nói: "Em hãy bớt giận?”

Ôn Chỉ Văn cũng theo cây thang bước xuống, hai người một lần nữa biến thành một đôi vợ chồng "ân ái".

Cãi nhau một chút còn có thể nói là tình thú, nhưng nếu vẫn luôn nắm không bỏ vậy thì không thú vị.

Có đôi lúc Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy thần kỳ.

Ở chung thời gian dài rồi, một ít tính tình nhỏ của cô là thật sự không giấu được, đương nhiên, cô cũng không muốn giấu, nếu không thì sẽ thật là mệt mỏi.

Cũng không biết là Vu Hoài Ngạn mắt mù hay là do kỹ thuật diễn của cô quá tốt mà hình tượng của cô trước mặt Vu Hoài Ngạn vẫn không bị sụp.

Làm đến mức cô muốn bãi công cũng không có mặt mũi.

Nhưng Ôn Chỉ Văn suy đoán một cách hợp lý, hoặc là Vu Hoài Ngạn mù thật, hoặc là là anh cũng không đặt cô ở trong lòng.

Nếu như là nguyên nhân thứ hai, vậy thì thật trùng hợp, cô cũng như vậy.

Cho nên hai người cứ kết nhóm sinh hoạt như hiện tại cũng khá tốt.

Ôn Chỉ Văn vẫn rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Ôn Chỉ Văn nói cô mời khách nên lúc trả tiên Vu Hoài Ngạn cũng không đoạt với cô.

Nhưng sau khi ăn cơm xong, hai người đi ngang qua trung tâm thương mại, Ôn Chỉ Văn chọn mấy món đồ vẫn là do Vu Hoài Ngạn trả tiền.

Ngày thường Ôn Chỉ Văn tự tiêu tiền không có cảm giác gì, nhưng hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy Vu Hoài Ngạn tiêu tiền cho cô ở ngay trước mặt cô thì cảm thấy rất kỳ diệu.

Đột nhiên có một loại cảm giác "Chồng tiêu tiền cho cô" chân thật.

Trên người Vu Hoài Ngạn không có nhiều tiền mặt như vậy nên trực tiếp thanh toán bằng thẻ.

Hiện tại mọi người chủ yếu vẫn mua hàng bằng tiền mặt, việc thanh toán bằng thẻ không lưu hành, cần phía người bán phải gọi điện thoại tới ngân hàng xác minh.

Xác minh xong, Vu Hoài Ngạn cầm bút ký tên vào hóa đơn.

Ôn Chỉ Văn ngồi ở bên cạnh chờ, nhịn không được cảm thán, bộ dáng trả tiền của người đàn ông này thật sự rất đẹp trail

Ôn Chỉ Văn không hề tiếc lời cảm ơn của mình, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn lão công, yêu anh!"

Vu Hoài Ngạn không nghĩ tới cô lại to gan như vậy.

Cô lại dám nói ra loại lời nói thân mật giữa vợ chồng ở ngay trước mặt công chúng!

Mấy người bán hàng đều nhìn bọn họ với ánh mặt chế nhạo.

Vu Hoài Ngạn có chút không được tự nhiên.

Lên xe, Vu Hoài Ngạn cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với cô.

"Vã sau em đừng nói những lời giống vừa rồi ở bên ngoài, sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt" Anh nói.

Loại chuyện này anh rõ ràng là được, không cần gào tới mọi người đều biết.

Lúc đầu Ôn Chỉ Văn còn không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Em nói cái gì?"

".. Chính là câu nói phía sau của câu em cảm ơn anh". Vu Hoài Ngạn chưa bao giờ treo từ "yêu" ở bên miệng.

Cô vừa mới nói gì?

A, đúng là cô có thuận miệng nói một câu yêu anh.

Thế mà Vu Hoài Ngạn lại nói sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt?
 
Chương 61: Cô Thật Sự Yêu Anh Tới Không Thể Kiềm Chế


Thật là một người bảo thủ, Ôn Chỉ Văn nhịn không được chửi thầm một câu.

Được rồi, đúng là ở niên đại này hình như không có ai nói ra từ yêu cả.

"Anh không thích sao? Vậy thì em liên không nói". Ôn Chỉ Văn đồng ý.

Ôn Chỉ Văn đồng ý sảng khoái như vậy, Vu Hoài Ngạn ngược lại có điểm không dễ chịu.

Anh quay đầu lại, ý đồ nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cô.

Nhưng vẻ mặt cô rất bình tĩnh.

Chắc là đã nuốt ấm ức vào trong lòng rồi, Vu Hoài Ngạn ngHĩ.

Vì thế anh vỗ võ tay cô, cực kỳ săn sóc mà trấn an: "Lúc ở nhà, nếu như em thực sự thích thì vẫn có thể nói".

Anh đâu thể ngăn cản cô biểu đạt tình cảm của mình chứ”.

Ôn Chỉ Văn: "???"

Không được, hôm nay cần phải nói rõ ràng việc này, rốt cuộc là ai thích?! Cô quyết không thể chịu đựng việc phong bình của mình bị hỏng!

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn muốn nói rõ ràng với Vu Hoài Ngạn ngay tại chỗ.

Nhưng sau đó Vu Hoài Ngạn đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, Ôn Chỉ Văn lập tức liền nuốt lại những lời nói đang chuẩn bị nói vào trong lòng.

Phong bình so với thẻ ngân hàng chỉ là cái rắm thôi.

Không sai, cô rất yêu anh, yêu anh đến mức không thể tự kiềm chế được!

*

Cuối tháng 11, Thang Linh Na thuận lợi sinh ra một đôi song sinh nam giống như trong sách đã viết.

Mẹ Tiết vô cùng vui mừng, làm một bàn rượu trăng tròn rất lớn cho hai đứa cháu trai béo tròn.

Làm thân thích nên đương nhiên là Vu gia cũng được mời tham dự.

Nhưng Vu Hoài Ngạn đi công tác không ở nhà, Tạ Thục Anh lại ở Nam Thành, vì thế nhiệm vụ đi ăn tiệc trăng tròn liền rơi vào người Ôn Chỉ Văn. Từ khi mẹ Tiết tới thăm Vu gia và xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với Ôn Chỉ Văn thì liền không tới cửa gây chuyện nữa.

Bà ta không tới, Ôn Chỉ Văn cũng không quen thuộc với các hàng xóm xung quanh, thế là cũng không nhớ tới một nhà này nữa.

Đột nhiên nghe thấy tin tức Thang Linh Na sinh sản thì Ôn Chỉ Văn mới ý thức được là thời gian đã trôi qua vài tháng rồi.

Tạ Thục Anh biết giữa Ôn Chỉ Văn và mẹ Tiết có mâu thuẫn nên còn cố ý gọi điện thoại tới dặn dò cô là qua đó đưa tiền mừng và ăn một bữa cơm, kết thúc lễ nghĩa là được, còn những chuyện khác thì không cần phải quan tâm nhiều.

Ôn Chỉ Văn tỏ vẻ chính mình đã biết!

Tới ăn tiệc trăng tròn, vậy thì đương nhiên là phải nhanh chân đi thăm sản phụ và các bé con mới sinh.

Bởi vì là mùa đông, hiện tại mới ra ở cữ không bao lâu nên trên đầu Thang Linh Na còn đội một cái mũ thật dày, gương mặt tròn trịa mượt mà hơn lần gặp trước một ít, hai má hồng hào, tinh thân không tồi chút nào.

Hiện tại song bào thai vẫn còn khá hiếm thấy nên mọi người tới đây đều nhịn không được đi ôm các bé con một cái.

Ôn Chỉ Văn cũng đi nhìn thoáng qua, bé con mới một tháng tuổi nho nhỏ, hoàn toàn chưa nẩy nở, thật sự không nhìn ra được cái gì cả.

Hơn nữa từ trước tới nay Ôn Chỉ Văn không có tình yêu gì với trẻ con cả, chỉ cảm thấy chúng nó vừa ầm ï lại hay gây chuyện.

Có người muốn Ôn Chỉ Văn ôm một đứa thử xem làm Ôn Chỉ Văn sợ tới mức vội vàng từ chối.

Mẹ Tiết mừng vì có hai đứa cháu khai béo khỏa nên cực kỳ đắc ý mãn nguyện.

Bà ta liếc nhìn Ôn Chỉ Văn một cái, cao cao tại thượng mà nói: "Vợ A Ngạn, cháu cứ ôm một đứa thử xem, cháu với A Ngạn đã kết hôn lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa có tin tức gì cả? Nghe nói ôm trẻ con là có thể dính chút phúc khí, nhà của dì nhiều phúc khí, nói không chừng cháu có thể lập tức mang thai đấy!"
 
Chương 62: Tiệc Đầy Tháng


Nể tình hôm nay là một ngày vui nên Ôn Chỉ Văn quyết định không thèm chấp nhặt với mẹ Tiết, chỉ cười nói: "Chung cháu không vội, sinh muộn mấy năm cũng không sao cả".

Thật ra Ôn Chỉ Văn vẫn chưa bao giờ bàn bạc về chuyện có con với Vu Hoài Ngạn, nhưng từ khi kết hôn tới nay hai người vẫn luôn có dùng biện pháp tránh thai.

Mẹ Tiết bĩu môi, không hề tin tưởng lý do của Ôn Chỉ Văn.

Cái gì mà không vội chứ, có mà không chửa được thì có, bà ta đã sớm nói rồi, vừa nhìn thấy Ôn Chỉ Văn liền cảm thấy không phải một người giỏi sinh đẻ!

"Ai, Vu gia cũng thật là, hai anh em đều không quá thuận lợi!" Mẹ Tiết không quên mia mai một chút: "Chỗ chị dâu của cháu cũng thế..."

Có người nghe thấy lời mẹ Tiết nói, nhớ tới chị dâu của Ôn Chỉ Văn là Viên Lệ Lệ hình như cũng đang mang thai, liền quay sang hỏi Ôn Chỉ Văn: "Mẹ chồng cháu vẫn ở Nam Thành à? Chị dâu cháu đã sinh chưa?”

Ôn Chỉ Văn không để ý tới mẹ Tiết, trả lời: "Vẫn chưa sinh, nhưng mà theo như dự tính thì cũng sẽ rơi vào mấy ngày gần đây".

Tạ Thục Anh từng nhắc tới vấn đề này với cô khi nói chuyện qua điện thoại.

Sau khi xem cặp song sinh xong thì mọi người đều đi ra ngoài nói chuyện phiếm.

Bởi vì vừa mới hàn huyền hai câu với Ôn Chỉ Văn nên không ít người cảm thấy cô khá dễ nói chuyện, đều vây quanh cô.

Chủ yếu là mọi người rất tò mò với Ôn Chỉ Văn.

Tuy rằng ngày thường Ôn Chỉ Văn không hay tiếp xúc với những hàng xóm và thân thích này, nhưng người ta nói chuyện với cô thì cô vẫn sẽ trả lời.

Hơn nữa ngồi ở chỗ này cũng không có việc gì, trò chuyện coi như là giải buồn.

Dù sao chính là có thể nói liền nói, không thể nói thì cô sẽ không tiết lộ một chữ nào.

Nhưng nói chuyện phiếm đều chỉ là về những chuyện lặt vặt hằng ngày, có người hỏi Ôn Chỉ Văn là sao Vu Hoài Ngạn không đi cùng với cô tới đây thì Ôn Chỉ Văn nói anh đã đi công tác ở nơi khác, vẫn chưa trở về.

Có người gật đầu: "Đúng là chồng cháu rất bận, nhưng mà có thể kiếm được không ít tiền nhỉ?"

Câu này là có ý muốn tìm hiểu sâu hơn.

Nghe thấy câu hỏi này, tất cả mọi người xung quanh đều dựng lỗ tai lên muốn nghe câu trả lời.

Mọi người đều biết Vu Hoài Ngạn có tiền, nhưng cụ thể có nhiều tiền tới mức nào thì mọi người đều rất tò mò.

Dù sao thì chắc chắn cũng là một con số vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Ôn Chỉ Văn là biết, chất liệu vải và đường may kia nhìn là biết đồ đắt tiền. Hơn nữa cô lại cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện ngồi ở bất kỳ 1 góc nào đó thì cũng có thể làm người khác liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô.

Ôn Chỉ Văn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nói ra tình huống nhà mình cho mọi người biết, chỉ mỉm cười nói: "Kiếm nhiều hay kiếm ít đều vất vả, thực ra cháu càng hy vọng anh ấy có thể ở cạnh cháu nhiều hơn".

Lời này đương nhiên là nói trái lương tâm.

Mọi người không thể nghe ra tin tức muốn biết từ trong miệng của Ôn Chỉ Văn nên đều có chút thất vọng.

Nhưng lời nói của Ôn Chỉ Văn không có gì để bắt bẻ, bọn họ cũng ngượng ngùng tiếp tục truy vấn.

"Bên ngoài cũng có không ít phụ nữ quyến rũ, cậu ấy lại thường xuyên ở bên ngoài nên cháu cần phải chú ý một chút". Có người đột nhiên nói.

Lời này nhìn như có lòng tốt nhắc nhở nhưng thật ra lại giấu giếm dã tâm.

Ôn Chỉ Văn hoài nghi, sở dĩ trong sách nguyên chủ điên cuồng như vậy nói không chừng còn có nguyên nhân do những người này đổ thêm dầu vào lửa.
 
Chương 63: Vợ Không Khác Gì Trâu Bò


Nụ cười trên mặt Ôn Chỉ Văn không thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, cháu tin tưởng chồng của mình".

Người vừa mới nói lời kia đúng thật là cố ý, muốn châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng của Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn, muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cô.

Không nghĩ tới mình đã nói rõ ràng như vậy mà Ôn Chỉ Văn lại vẫn bày ra bộ dáng ngây thơ không hiểu chuyện gì, không hề hiểu được ý của bà tal

Người nọ cảm thấy thật thất bại, mím môi không nói nữa.

Nhưng người khác lại chen vào đề tài này.

Nói về những trường hợp xảy ra ở bên cạnh mình.

Ôn Chỉ Văn có thể xác định nguyên chủ ở trong sách tìm Vu Hoài Ngạn gây chuyện tuyệt đối có công lao của mấy người này!

Những người này chính là muốn xem náo nhiệt.

Nhưng đáng tiếc là Ôn Chỉ Văn không phải nguyên chủ, cũng sẽ không vì bọn họ châm ngòi vài câu liền tin là thật.

Mẹ Tiết cũng đi tới, cười hỏi Ôn Chỉ Văn: "Tiểu Ôn à, gần đây đang bận cái gì vậy?"

Đã tiếp xúc mới mẹ Tiết mấy lần, Ôn Chỉ Văn vừa thấy bà ta ngồi lại đây liền biết đối phương tới đây không phải có ý tốt gì.

Nhưng cô lại không sợ, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó thôi.

"Cháu không bận gì cả". Ôn Chỉ Văn trả lời.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô liền nghe thấy mẹ Tiết nói: "Hom nay ở trước mặt nhiều người như vậy, dì cần phải nói cháu một câu".

"Chủ yếu là cháu làm vợ quá không xứng chức. Cháu nhìn xem đi, hiện tại cháu không có công việc, cũng không sinh con, trong nhà còn có bảo mẫu chăm sóc cho cháu, không chịu làm bất cứ một việc gì cả, vậy thì chồng cháu cưới cháu về có ích lợi gì chứ?" Mẹ Tiết dùng giọng điệu dạy bảo để nói.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn muốn cho mẹ Tiết chút mặt mũi, nhưng đối phương lại cứ muốn tới đây để kiếm chuyện, thật là làm cho cô không thể nhịn được nữa.

Cứng đối cứng không phải ý kiến hay, Ôn Chỉ Văn có cách riêng của mình. Cô bày ra bộ dáng cực kỳ kinh ngạc, nói: "Trời ạ, thì ra làm vợ thảm như vậy sao?"

Những người khác nói: "Thảm chỗ nào?"

"Theo ý của dì họ cháu thì một người đàn ông cưới một người vợ trở về, người vợ này trừ bỏ đi làm còn phải biết sinh con, còn phải làm việc nhà, như vậy mới được tính là có ích, vậy thì vợ có khác gì trâu ngựa chứ?”

Có người nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn liền không tán đồng: "Sao cháu có thể so sánh con người với trâu ngựa chứ? Từ xưa đến nay, có người vợ nào mà không như thế?"

Ôn Chỉ Văn cũng không phản bác, cô chỉ cười tủm tỉm: "A, đúng thật là không thể so, vợ còn thảm hơn trâu ngựa nhiều. Từ xưa đến nay có người vợ nào không như thế? May mà nhà chúng cháu không như vậy".

Ôn Chỉ Văn lộ ra biểu tình may mắn.

Lời này của Ôn Chỉ Văn tạo ra sóng to gió lớn trong lòng một đám phụ nữ, phần lớn người đều đứng về phía mẹ Tiết, cảm thấy suy nghĩ của Ôn Chỉ Văn đi ngược với lẽ thường.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại không để bụng, cũng không cãi nhau hoặc là có ý đồ muốn thuyết phục bọn họ.

Dù sao từ đầu đến cuối cô chỉ cười tum tim biểu đạt một ý: Tôi sẽ không sống cuộc sống giống các cô đâu.

Mọi người nhìn thấy cô như vậy nên dù có lực cũng không có chỗ để dùng.

Hơn nữa càng đáng sợ chính là, bọn họ thế nhưng còn cảm thấy lời nói của Ôn Chỉ Văn có chút có đạo lý.

Ai cùng đều từng làm vợ, các loại chua xót trong đó thật sự chỉ có chính bọn họ hiểu mà thôi.

Trước kia mọi người đều như vậy thì bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ nghĩ là tất cả người vợ trên đời này đều như vậy, nhưng hiện tại có trường hợp khác biệt như Ôn Chỉ Văn thì mọi người liền thoáng có chút dao động.

Nếu có thể thì có ai không muốn sống cuộc sống giống như Ôn Chỉ Văn chứ!

Nhưng hiện tại bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, dù sao cũng không có ai nguyện ý vạch trần vết sẹo của mình cho người khác xem cả.

Lúc Thang Linh Na đi ra vừa vặn nghe được lời nói vừa rồi của Ôn Chỉ Văn, cô đứng ở tại chỗ thật lâu không hề nhúc nhích.

Mẹ Tiết cũng đã nhận ra thái độ của mọi người ngầm thay đổi nên cực kỳ tức giận, Rốt cuộc bao giờ Tạ Thục Anh mới trở về đây, mau chế ngự con tiểu yêu tinh này đi!
 
Chương 64: Tới Nam Thành An Tết


Ôn Chỉ Văn cũng không biết lời nói này của mình đã chôn xuống một viên hạt giống vào trong lòng một số người.

Cô vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh nên dần dần cô cũng ít ra cửa hơn, phần lớn thời gian đều ngồi ở nhà.

Tiệc đầy tháng của cặp sinh đôi nhà Tiết gia mới diễn ra được mấy ngày, cũng chính là cuối tháng mười hai thì Viên Lệ Lệ cũng sinh ra một cô con gái ở bệnh viện.

Tạ Thục Anh gọi điện thoại lại đây báo tin vui, Ôn Chỉ Văn còn nghĩ có nên đi tới đó thăm hay không.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn nói chỉ còn chưa tới một tháng nữa là ăn tết rồi, đến lúc đó lại đi thì vừa vặn có thể đuổi kịp tiệc trăng tròn của cháu gái.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy cũng đúng liền làm theo lời của anh.

Năm nay bọn họ tính toán đi tới Nam Thành ăn tết.

Đi tới Nam Thành liền ý nghĩa Ôn Chỉ Văn chuẩn bị phải gặp mẹ chồng của mình. Đừng nhìn ở trong điện thoại cô và Tạ Thục Anh nói chuyện khá hòa thuận, nhưng tới khi thật sự muốn gặp mặt thì Ôn Chỉ Văn vẫn có chút khẩn trương, bắt đầu lo lắng cái này lo lắng cái kia.

Nhưng sự thật chứng minh tất cả lo lắng của cô hoàn toàn đều là dư thừa.

Tiệc trăng tròn của cháu gái nhỏ được tổ chức trước hai ngày, cũng chính là ngày 25 tháng 12, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn cùng nhau đi máy bay từ Bắc thị tới Nam Thành.

Anh cả Vu là Vu Thành Hoành lái xe tới đón bọn họ, đương nhiên còn có Tạ Thục Anh đi cùng.

Vu Thành Hoành mặc quân trang, lưng hùm vai gấu, nhìn qua rất có khí thế,

Thật ra chiều cao của hắn và Vu Hoài Ngạn tương tự nhau, nhưng nhìn qua thì Vu Thành Hoành vạm vỡ hơn.

Cách biểu đạt tình cảm của Vu Thành Hoành rất đơn giản, trực tiếp duỗi tay đấm vào vai Vu Hoài Ngạn hai cái.

Vu Hoài Ngạn phải dùng rất nhiều sức mới không để bị anh mình xô đẩy lảo đảo, để bị mất mặt trước mặt vợ.

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy một màn như vậy, mắt hoi nhay.

Càng đáng sợ chính là lúc Vu Thành Hoành lại đây chào hỏi với cô cũng nắm tay cô, làm cho Ôn Chỉ Văn sợ tới mức mở to hai mắt nhìn.

Cũng may rất nhanh Vu Thành Hoành đã ý thức được không ổn, buông tay ra, bắt tay với cô một cái, xem như chào hỏi.

Ôn Chỉ Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tạ Thục Anh không hổ là một cành hoa của xưởng năm đó, dù tuổi lớn nhưng cũng không có vẻ già nua, nếu lại trang điểm một chút thì khi đứng chung một chỗ với Ôn Chỉ Văn căn bản không hề giống mẹ chồng nàng dâu, mà là giống như một đôi chị em.

Lần đầu tiên gặp mặt, trừ bỏ một chút xa lạ ban đầu thì hai người rất nhanh đã nói chuyện rất hòa hợp.

Tạ Thục Anh vừa nói chuyện với Ôn Chỉ Văn vừa chú ý tới con trai út của mình.

Tuy rằng trong điện thoại Ôn Chỉ Văn vẫn luôn nói Vu Hoài Ngạn đối xử với mình không tồi, nhưng thật ra Tạ Thục Anh vẫn luôn không dám tin tưởng, sợ Ôn Chỉ Văn vì muốn đề bà yên tâm nên mới cố ý nói dối.

Hiện tại xem ra, bau không khí giữa đôi vợ chồng này có vẻ cũng không tệ lắm? Từ lúc mới vừa ra sân bay cũng vậy, hành lý đều là Vu Hoài Ngạn cầm, Ôn Chỉ Văn liền đi ở bên cạnh nói chuyện với anh, hai vợ chồng đứng chung một chỗ đặc biệt hài hoal

Nhưng lúc này vẫn chưa thể khẳng định được cái gì, bà cần phải tiếp tục quan sát thêm mới được.

Một nhà Vu Thành Hoành ở trong khu dành cho người nhà, hai vợ chồng Vu Hoài Ngạn đương nhiên không thể tới đó ở.

Thế là bọn họ liền dứt khoát ở lại khách sạn trong thành phố.
 
Chương 65: Dịu Dàng


Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tới ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn mới đi thăm Viên Lệ Lệ và cháu gái sắp đầy tháng.

Cùng là ở cữ nhưng Viên Lệ Lệ nhìn tiều tụy hơn Thang Linh Na nhiều, cả người nhìn có vẻ buồn bực không vui, trên mặt không hay tươi cười.

Hai chị em dâu lần đầu gặp mặt, Ôn Chỉ Văn cũng không tiện hỏi quá quá nhiều, chỉ quan tâm thân thể của cô ấy mấy câu thôi.

Viên Lệ Lệ cũng chỉ nhàn nhạt mà trả lời vài câu.

Ôn Chỉ Văn nhạy bén cảm giác được hình như người chị dâu Viên Lệ Lệ này không quá thích cô.

Nhưng mà cô chỉ mỉm cười, cũng không quá để ý.

Dù sao hai người họ, một người ở Bắc thị, một người ở Nam Thành, một năm đều không gặp được mấy lần.

Chỉ cần giữ mặt mũi bên ngoài là được rồi.

Cho nên Ôn Chỉ Văn cũng không lại chạy tới trước mặt Viên Lệ Lệ mà đi xem cháu gái. Làm thím ruột, lần này Ôn Chỉ Van liền không thể không ôm bé con.

Nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm ôm trẻ con, trong lúc nhất thời cả tay cả chân đều không biết phải đặt như thế nào.

Vẫn là Vu Hoài Ngạn nhịn cười đứng bên cạnh chỉ dạy cho cô.

Ôn Chỉ Văn ôm nhẹ một cái, liền muốn thả lại trong nôi.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại đón nhận lấy cháu gái ôm trong lòng dỗ dành.

Tư thế ôm trẻ của anh đặc biệt tiêu chuẩn, ánh mắt nhìn cháu gái cũng rất dịu dàng.

Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh nhìn, lòng đột nhiên liền tram xuống.

Mẹ nó, nhìn có vẻ người đàn ông này rất thích trẻ con.

Chắc anh sẽ không bắt cô lập tức sinh con cho anh đâu nhỉ?

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì Ôn Chỉ Văn có tính toán sẽ ở cả đời với Vu Hoài Ngạn, dù sao thì Vu Hoài Ngạn thật sự không có khuyết điểm gì quá lớn cả.

Nếu muốn sống cả đời vậy thì đương nhiên là phải sinh con. Nhưng cô không muốn sinh sớm như vậy.

Cô vẫn còn chưa chơi dul

Trong lòng một khi có suy đoán này, Ôn Chỉ Văn liên nhịn không được liên tiếp nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn phát hiện ra tâm mắt của cô: "Làm sao vậy?"

Ôn Chỉ Văn lắc đầu, trường hợp hiện tại không thích hợp để nói.

Tạ Thục Anh vấn luôn chú ý tới hai vợ chồng Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn.

Đương nhiên Tạ Thục Anh cũng sẽ không bỏ qua sự tương tác của hai vợ chồng khi ôm bé con vừa rồi.

Lần này Tạ Thục Anh thật sự cảm thấy kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy trên mặt con trai út xuất hiện biểu tình dịu dàng như thế.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy lúc Vu Hoài Ngạn ôm cháu gái nhìn dịu dàng, nhưng thật ra cô không xem rõ bằng Tạ Thục Anh. Lúc Vu Hoài Ngạn dạy Ôn Chỉ Văn cách ôm bé con thì càng dịu dàng hơn.

Hiện tại Tạ Thục Anh đã thật sự tin tưởng quan hệ của hai người không tồi.

Con dâu út thật sự không hề lừa bà!

Tạ Thục Anh quả thực sắp mừng rỡ đến không khép miệng được.

Ai có thể ngờ được đứa con trai út vẫn luôn lạnh nhạt với mọi chuyện lại có thể có ngày này chứt

*

Buổi tối, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn trở lại khách sạn.

Sau khi bọn họ đi ra khỏi chỗ của Vu Thành Hoành còn đi dạo ở bên ngoài nữa, lúc trở về vẫn có chút mỏi mệt.

Ôn Chỉ Văn đi tắm trước.

Lúc cô lau tóc thì Vu Hoài Ngạn đi vào phòng tắm.

Khách sạn bọn họ đặt coi như một khách sạn mới mở của Nam Thành, điều kiện khá tốt.

Đây đủ tiện nghi, thậm chí trong phòng còn có một chiếc TV.

Ôn Chỉ Văn chăm sóc da xong liền ngồi ở trên giường xem TV.

Không bao lâu Vu Hoài Ngạn cũng tắm rửa xong đi ra, dựa vào trên giường xem TV chung với cô. Nhưng mà cũng chỉ là trong chốc lát, sau đó anh liền trực tiếp kéo Ôn Chỉ Văn lại, bắt đầu đè nặng hôn lấy cổ của cô.
 
Chương 66: Trầm Cảm Sau Sinh


Ôn Chỉ Văn cũng không xa lạ với cái bắt đầu này.

Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ tới chuyện khác.

Khách sạn này sẽ không cung cấp áo mưa.

Không có biện pháp tránh thai, nhỡ may trúng thưởng thì phải làm sao bây giờ?

Hay là người đàn ông này thật sự muốn có con vào lúc này?!

Ôn Chỉ Văn lập tức tỉnh táo lại, duỗi tay đẩy anh ra.

Vu Hoài Ngạn bị đẩy ra thì sắc mặt hơi có chút không vui, nhưng vẫn rất có phong độ hỏi một câu: "Em không muốn?”

Hiện tại không phải là vấn đề có muốn hay không!

Ôn Chỉ Văn kéo lại cổ áo ngủ, nghiêm túc nói: "Em còn không muốn sinh con sớm như vậy.

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô bày ra bộ dáng như vậy, thật sự đã cho rằng có chuyện gì.

Không nghĩ tới lại là chuyện này. Vừa lúc, anh cũng có suy nghĩ như vậy.

"Ừ, chuyện con cái không vội". Anh đồng ý ngay.

Ôn Chỉ Văn không nghĩ tới anh lại đồng ý nhanh như thế.

Rõ ràng ban ngày nhìn thấy anh rất là yêu thích cháu gái mà, cô còn nghĩ là anh muốn sinh con chứt

Ôn Chỉ Văn đang nghĩ ngợi thì lại bị anh kéo tới hôn.

Nhìn tư thế này rõ ràng là muốn tiếp tục làm chuyện bị bỏ dở vừa rồi!

Ôn Chỉ Văn phẫn nộ.

Thì ra là vừa rồi tên cẩu nam nhân này đang trêu đùa cô?

Ôn Chỉ Văn tức giận đẩy anh ra.

Vu Hoài Ngạn ấn lại tay cô: "Lại làm sao vậy?"

"Không phải vừa rồi anh đã đồng ý với em là tạm thời không sinh con hay sao? Hiện tại lại... nhỡ may mang thai thì phải làm sao bây giờ?"

Nếu như cẩu nam nhân này dám nói cái gì mà cẩn thận một chút sẽ không mang thai thì cô tuyệt đối sẽ đập vỡ đầu chó của anh!

Ôn Chỉ Văn căm giận mà ngHĩ. Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại khế cười một tiếng, cái tay lướt qua người cô kéo ngăn kéo ở mép giường ra: "Yên tâm, anh có mang theo".

Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà xoay đầu lại xem.

Anh chuẩn bị lúc nào? Sao cô lại không biết!

Qua năm mới được mấy ngày, Vu Hoài Ngạn lại phải xử lý rất nhiều công việc.

Hai vợ chồng chuẩn bị trở về Bắc thị.

Thật ra, Ôn Chỉ Văn cảm thấy cô có thể ở đây thêm mấy ngày để đi chơi quanh thành thị và bồi Tạ Thục Anh thêm một thời gian nữa.

Nhưng Vu Hoài Ngạn lại dọa cô, nói một mình cô ở đây không an toàn, nếu anh đi rồi thì cô phải ở khách sạn một mình, Tạ Thục Anh phải chăm sóc cháu gái, cũng không rảnh để bồi cô.

Ôn Chỉ Văn nhớ tới mấy sự kiện đua xe, lừa bán cướp bóc khắp nơi.

Trời xa đất lạ, mà cô lại là một cô gái trẻ đẹp có tiên, gây sự chú ý quá lớn.

Ôn Chỉ Văn vẫn là cảm thấy nên về cùng với Vu Hoài Ngạn thì hơn.

Khi chia tay, Ôn Chỉ Văn ôm Tạ Thục Anh, cười nói: "Mẹ, chờ Điềm Điêm lớn hơn một chút, mẹ tới Bắc thị ở cùng con mấy ngày nhé!"

Điềm Điềm là nhũ danh của cháu gái nhỏ, đại danh còn chưa có lấy.

Con dâu nói như vậy, chứng tỏ cô rất thích người mẹ chồng này.

Trong lòng Tạ Thục Anh rất vui vẻ, lập tức đồng ý: "Vậy đến lúc đó con đừng có chê mẹ đấy!"

"Sao con lại chê được chứ? Mẹ, sao mẹ không lo lắng đến lúc đó con lại giữ mẹ lại không cho mẹ đi!" Cái miệng nhỏ của Ôn Chỉ Văn nhưng rót mật vào tai vậy.

Tạ Thục Anh được cô dỗ đến mức cười tươi như hoa.

Viên Lệ Lệ thấy một màn như vậy, sắc mặt có chút khó coi.

Trong lúc vô tình, Ôn Chỉ Văn nhìn được vẻ mặt của cô ta, nhịn không được nhíu mày.

Cô cảm thấy cảm xúc của Viên Lệ Lệ không được bình thường.

Cái gì mà trầm cảm sau sản, không phải Viên Lệ Lệ bị chứng này chứ?

Nếu thật sự cô ấy bị trầm cảm sau sản, đó chính là một chuyện nghiêm trọng, Ôn Chỉ Văn nhìn không được, lôi kéo Tạ Thục Anh đi sang một bên, nói với ba việc này.

Tạ Thục Anh cũng là lần đầu tiên nghe được còn có chứng bệnh trầm cảm sau sinh này, tỏ vẻ bản thân sẽ coi trọng chuyện này.
 
Chương 67: Đầu Tư Vào Bất Động Sản


Nhưng kỳ thật Tạ Thục Anh là biết khúc mắc của Viên Lệ Lệ ở đầu.

Bà đối với người con dâu này vô cùng bất đắc dĩ, con dâu cả luôn muốn sinh được con trai, nên trong lòng không thoải mái.

Tạ Thục Anh cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Con trai lớn Vu Thành Hoành cũng không có tu tưởng này, anh còn vô cùng yêu thích đứa con gái nhỏ mới sinh, cả ngày đều vui vẻ vô cùng.

Thế mà người con dâu cả này lại cứ muốn chui rúc vào sừng trâu.

Ngày thường, Tạ Thục Anh an ủi người con dâu này cũng tốn không ít lời, nhưng Viên Lệ Lệ nghe không vào.

Làm cho Tạ Thục Anh không biết nên làm gì mới đúng bây giờ.

Hiện tại lại nghe Ôn Chỉ Văn nói còn có loại bệnh trầm cảm sau sinh này, Tạ Thục Anh bừng tỉnh, quyết định nhất định phải mang Viên Lệ Lệ đi bệnh viện kiểm tra mới được. Đừng đến lúc đó thật su lại nhìn ra vấn đề gì.

*

Sau khi trở về Bắc thị, cuộc sống thường ngày của Ôn Chỉ Văn cũng không có quá nhiều thay đổi.

Vu Hoài Ngạn dân dần bận rộn, thường xuyên đi công tác.

Mỗi ngày Ôn Chỉ Văn chỉ là ăn ăn uống uống mua mua mua, cuộc sống tựa như cá mặn mà cô mong muốn.

Tuy nhiên, có một việc cần nhắc tới.

Ôn Chỉ Văn đầu tư vào tiệm uốn tóc của Điền Hân ở Bắc thị ngày càng phát triển.

Ôn Chỉ Văn bị tiền chia hoa hồng mỗi tháng làm cho dọa rồi.

Cô thật sự không nghĩ tới tiệm uốn tóc sẽ kiếm được nhiều tiên như vậy!

Thật tốt, cô nằm yên sinh hoạt lại có nhiều thêm một khoản đảm bảo cuộc sống.

Trong tay có thêm một chút tiền, không thể cứ cầm ở trong tay được, giá trị sẽ ngày càng bị giảm xuống, cuối cùng biến thành một đống giấy phế liệu.

Ôn Chỉ Văn cân nhắc đến lại làm điểm cái gì đầu tư mới hảo.

Lần đầu tiên đầu tư có thể gặp được Điền Hân, hoàn toàn là do Ôn Chỉ Văn có vận khí tốt.

Ôn Chỉ Văn cũng không dám hy vọng xa vời lần thứ hai còn có thể may mắn như vậy.

Cho nên đầu tư lần này, Ôn Chỉ Văn quyết định muốn chắc chắn hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Chỉ Văn liền chú ý tới đất đai nhà cửa.

Ngay từ đầu, Ôn Chỉ Văn không đầu tư địa ốc, chủ yếu là bởi vì lúc này các tòa nhà ở Bắc thị còn chưa có phát triển.

Lúc này, thị trường có hai loại phòng ở được bán đó là phòng bán tại chỗ và phòng bán bên ngoài.

Trên thị trường có đến 80% đều là phòng bán bên ngoài.

Phòng bán bên ngoài có tập khách hàng chủ yếu là một số người tới từ nước ngoài và những người thuộc nhóm giàu lên đầu tiên ở trong nước như các ông chủ và các minh tinh.

Giá cả lệnh nhau đến mức người mua phải líu lưỡi, đúng là rất xứng với giá trị của những con người này, hầu hết thấp nhất đều là 2 vạn đến 3 vạn, đây không phải thứ mà người thường có thể mua nổi. Hiện nay, phòng bán bên ngoài chính là thứ tượng trưng cho thân phận của chủ nhân.

Nhưng so sánh với giá nhà đời sau, giá phòng loại này lại không có tăng quá nhiều, Ôn Chỉ Văn lại không phải người coi tiền như rác, cô mới sẽ không ngu ngốc mà chọn loại phòng đó để đầu tư.

Trừ phòng bán bên ngoài, dư lại chính là phòng bán tại chỗ.

Phòng bán tại chỗ có thể bán cho khách trong nước, giá cả cũng rẻ hơn một chút, nhưng so sánh với tiền lương mà mọi người đang nhận được hiện nay, giá cả cũng không phải là rẻ.

Hầu hết, tiền lương ở Bắc thị đều hơn 600 đồng, lúc này giá nhà thấp nhất khoảng một hai ngàn, đúng là không phải ai cũng có thể bỏ ra số tiền này để mua nhà.

Ôn Chỉ Văn đã từng đọc ở trên mạng, có người bình luận rằng nếu được xuyên về quá khứ, một hai vạn có thể mua được phòng xép ở Bắc Kinh, đó là điều chỉ có trong mơ.

Muốn mua phòng xép, như thế nào cũng phải bỏ ra ít nhất mười vạn mới mua được.

Trước đó, tiền tiết kiệm trong tay Ôn Chỉ Văn không đủ nên không đầu tư đất, nhưng hiện tại đã đủ tiền rồi thì cô lại có chút do dự. 
 
Chương 68: Hiểu Nhầm


Nếu thế giới này giống với thế giới kiếp trước của cô, vậy giá nhà đất ở Bắc Kinh sẽ bắt đầu tăng cao từ sau năm 2010. từ giờ đến lúc ấy cách nhau mười mấy năm, đó là một khoảng thời gian khá dài.

Ôn Chỉ Văn do dự không chừng, đột nhiên nghĩ tới còn có một loại bất động sản mà cô có thể mua ——

Đó chính là tứ hợp viện!

Cô nhớ rõ, ở thế giới kia của cô, thời điểm tổ chức thế vận hội Olympic năm 2008. tứ hợp viện ở Bắc thị đã tăng mạnh lên tới hàng trăm triệu.

Đầu tư vào loại bất động sản này thu được lợi nhuận khổng lồ như thế, nếu không phải là chuyện thật sự đã xảy ra thì ai có thể nghĩ đến?

Hơn nữa quyển tiểu thuyết này viết theo tuyến thời gian của hiện thực, vậy những điều ở thế giới kia của cô hẳn cũng sẽ xảy ra trong thế giới này.

Ôn Chỉ Văn càng nghĩ càng kích động, nói làm liền làm, bắt đầu tìm nhà ở khắp nơi.

Hành động của Ôn Chỉ Văn lớn như vậy, tất nhiên là không thể lừa gạt được Vu Hoài Ngạn.

Thời điểm Vu Hoài Ngạn đi công tác trở về, vừa vặn gặp được Ôn Chỉ Văn đang nói chuyện với người môi giới bất động sản, hai người nói chuyện đến khí thế ngất trời, hơn nữa cũng hẹn nhau là ngày mai đi xem phòng.

Vu Hoài Ngạn ở bên cạnh mặc không lên tiếng nghe cô nói xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau khi chờ cô treo điện thoại, mới hỏi: "Em muốn tìm nhà?"

Anh còn cảm thấy rất bất ngờ.

Trước khi anh đi công tác cũng không phát hiện ra cô có ý tưởng này?

Cho nên nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà nếu cô thật sự muốn dọn sang nhà mới, cũng không phải không được.

Vu Hoài Ngạn nghĩ ngợi, mở miệng nói: "Em muốn dọn đi đâu? Anh có một người bạn ở bên chỗ Lệ Tinh Hoa Viên, nếu em thích, chúng ta cũng mua một phòng ở đó?"

Hoa viên lệ tinh là một trong những khu nhà thuộc loại phòng bán ra bên ngoài nổi tiếng nhất ở Bắc thị.

Ôn Chỉ Văn nghe vậy, vẻ mặt coi tiền như rác mà liếc nhìn Vu Hoài Ngạn một cái: "Có phải anh bị ngốc không, nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à? Tại sao phải đi Lệ Tinh Hoa Viên mua phòng?”

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Đây không phải là anh dựa theo trạng thái tiêu xài hằng ngày của cô, nghĩ rằng cô sẽ thích loại địa phương kia sao?

Anh suy nghĩ cho cô, vậy mà cô còn mắng anh ngốc?

Vu Hoài Ngạn tức đến cười, đem người túm lại dạy cho một trận.

Hai vợ chồng náo loạn trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn đẩy anh ra, nhịn không được xin tha: "Em sai rồi, em sai rồi. Nhà chúng ta đang ở khá tốt, em không muốn dọn đi đâu cả. Em xem phòng ở là để đầu tư, đầu tư đó anh có hiểu không?!"

Rốt cuộc Vu Hoài Ngạn cũng chịu buông tha cô: "Hử? Chuẩn bị đầu tư thế nào?"

Nói đến vấn đề này, Ôn Chỉ Văn liền vô cùng hứng thú: "Em chuẩn bị đi mua tứ hợp viện."

Tứ hợp viện?

Vu Hoài Ngạn nhướng mày, chỗ đó không được tốt lắm, mùa đông không có máy sưởi, đi WC còn phải chạy tới nhà vệ sinh công công cách mấy trăm mét. Đầu tư tứ hợp viện, mệt cô có thể nghĩ ra.

Vẻ mặt của Vu Hoài Ngạn không hề che giấu ý diễu cợt cô, Ôn Chỉ Văn thấy được nên có chút tức giận.

"Như em được gọi là đầu tư có tâm nhìn xa, anh có hiểu hay không?" Ôn Chỉ Văn nhịn không được hét lên.

Tên đàn ông thúi này không có mắt nhìn gì cả, chờ sau này tứ hợp viện tăng giá trị, xem anh có bội phục cô sát đất hay không.

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy cô giống như con mèo do móng vuốt, châm chước nói: "Ừm, em vui vẻ là được."

Thuận tiện còn nhịn không được cười một tiếng.
 
Chương 69: Trở Về Phòng Ngủ Được Chưa?


Nhưng Ôn Chỉ Văn nghe được tiếng cười của anh, trực tiếp thẹn quá thành giận.

Cô tức giận đem gối đầu ném về phía anh: "Đêm nay anh đến thư phòng ngủ đi!"

Nghe được lời này, vẻ tươi cười trên mặt Vu Hoài Ngạn dần dần biến mất.

Sách, chơi quá trớn.

*

Ôn Chỉ Văn không đem lời nói của Vu Hoài Ngạn để ở trong lòng, vẫn tiếp tục tìm kiếm tứ hợp viện thích hợp như cũ.

Thật ra, suy nghĩ của Vu Hoài Ngạn cũng giống với suy nghĩ của hầu hết tất cả mọi người.

Ở thời điểm này, giá cả của Tứ hợp viện cũng không thấp, kẻ có tiền không ít, nhưng bọn họ cảm thấy mua tứ hợp viện không được tiện, người có tiền sẽ không muốn mua. mà người không ngại tứ hợp viện lại không mua được.

Cho nên lúc này, tứ hợp viện cũng không phải loại bất động sản được quan tâm nhiều. Ôn Chỉ Văn nhìn tới nhìn lui, rất nhanh sau đó liền tìm được một bộ tứ hợp viện có diện tích không lớn lắm nhưng lại có vị trí rất tốt.

Sau khi tính các loại phí liên quan, cô mất ba mươi mấy vạn nguyên để mua bộ tứ hợp viện này.

Sau khi Ôn Chỉ Văn làm sổ hộ khẩu xong, cô vô cùng coi trọng mà đem sổ khóa ở trong két sắt.

Trên mặt cô mang theo tươi cười như người mẹ hiền từ, nhìn sổ phòng này như đứa con trai mà mình sinh ra.

Con ngoan, cứ ngoan ngoan nằm ở trong này, chờ con tăng giá trị lên ngàn vạn tệ rồi, con nhất định phải giúp mẹ vả mặt người đàn ông kial

*

Vu Hoài Ngạn cũng không biết Ôn Chỉ Văn đang ở mưu toan xây dựng kế hoạch vả mặt anh kéo dài đến mười năm.

Lúc này, anh đang ngồi ăn cơm cùng với vài người bạn.

Hoàng Minh Đức là người chủ trì, gọi đến đều là máy người bạn học tốt chơi với nhau ở trường đại học.

Mọi người phát triển ở trong ngành riêng của mình khá tốt, cho nên có rất nhiều chủ đề để nói với nhau.

Trong đó, có một người bạn vừa uống rượu vừa cảm thán: "Các cậu có phát hiện không, mấy năm nay Bắc thị thay đổi thật nhiều, đúng là không cảm thấy chân thật."

"Đã cải cách mở cửa bao nhiêu năm rồi, không thay đổi mới là điều không bình thường."

"Nói rất đúng, mở cửa rất tốt!" Bởi vì mở cửa mới kiếm được đồng tiền lớn,"Người bên ngoài vào được trong nước buôn bán, người trong nước cũng ra ngoài buôn bán được."

"Lại nói tiếp, hiện tại người di dân cũng không ít!" Một người bạn khác nói,"Tôi có quen một người, đem đồ vật trong nhà bán để đổi lấy tiền mặt, một lòng muốn ra nước ngoài sinh sống và làm ăn. Nếu là tôi, tôi mới không muốn đi, tôi cảm thấy hiện tại khá tốt, có bản lĩnh là có thể kiếm được tiền."

Vu Hoài Ngạn cầm chén rượu, câu được câu không mà nghe.

Sau đó, anh lại nghe được một câu: "Trong tay anh ta còn có một bộ tứ hợp viện cũng muốn bán đi, nhờ tôi giúp anh ta bán, tôi đi tìm người mua ở chỗ nào chứt Thật lài" Ánh mắt Vu Hoài Ngạn vừa động, cười cười: "Như thế nào? Nói thử xem, tôi muốn mua."

Người nọ cả kinh: "Ngạn ca, anh muốn mua tứ hợp viện sao?"

Những người khác cũng nói: "Tứ hợp viện kia có cái gì tốt mà anh muốn mua?”

Vu Hoài Ngạn xoay ly, cười nói: "Không có biện pháp, chị dâu các cậu thích."

*

Hôm nay, Vu Hoài Ngạn về nhà như bình thường, anh đi đến trước mặt Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn ngồi ở trên sô pha, mí mắt cũng chưa nâng lên một chút.

Vu Hoài Ngạn bật cười, tính tình thật lớn.

Anh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, anh trực tiếp lấy ra năm bản hợp đồng mua phòng đến trước mặt cô: "Còn chưa hết giận sao? Em muốn tứ hợp viện, ngày mai tự mình đi qua nhìn xem sao?”

Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà tiếp nhận.

Vu Hoài Ngạn thuận thế nói: "Cho nên, hôm nay anh có thể trở về phòng ngủ được chưa?"
 
Chương 70: Về Sau Anh Đừng Hối Hận Đấy


Ôn Chỉ Văn khiếp sợ mà lật 5 bản hợp đồng, giỏi ghê, thật đúng là năm bộ tứ hợp viện.

Hơn nữa còn là những căn nhà ở trên đoạn đường khá tốt.

"Cho em?" Ôn Chỉ Văn hỏi.

"Nếu không thì có thể cho ai?" Anh ngồi xuống, tay đặt ở chỗ tựa lưng phía sau của sô pha, cười hỏi lại.

Ôn Chỉ Văn hừ hừ hai tiếng: "Vậy thì về sau anh đừng có mà hối hận".

Vu Hoài Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ vào thành sô pha.

Ôn Chỉ Văn lập tức hiểu được ý của anh.

Tục ngữ nói rất hay, quyết không vì năm đấu gạo mà khom lưng.

Nhưng mà khi đối mặt với năm bộ tứ hợp viện thì Ôn Chỉ Văn cực kỳ đáng xấu hổ mà cảm thấy cái lưng này có thể cúi xuống, cần thiết phải cúi!

Ôn Chỉ Văn lập tức vứt bỏ hiềm khích, lao vào vòng ôm của anh.

Anh ngồi ở trên sô pha, động tác của Ôn Chỉ Văn giống như một con koala treo ở trên người anh.

"Chồng ơi, anh là tốt nhất!" Ôn Chỉ Văn hôn vào má của anh "Bẹp" một cái, lại ôm lấy cổ anh, gác cằm ở trên vai của anh.

"Mấy ngày hôm trước em đâu có nói như vậy".

Tuy nói như thế nhưng tâm tình của Vu Hoài Ngạn vẫn rất tốt, dùng bàn tay đè lại cái gáy của cô, cảm thấy xúc cảm không tồi nên lại sờ SỜ.

Ôn Chỉ Văn làm bộ không nghe thấy lời chỉ trích của anh.

Cô ghé vào trong lòng ngực anh hỏi: "Sao anh lại mua 5 bộ liền một lúc, tổng cộng xài hết bao nhiêu tiên?"

Vừa rồi cô chỉ vội vàng mà nhìn thoáng qua hợp đồng một cái chứ chưa nhìn xem mua hết bao nhiêu tiền.

Vu Hoài Ngạn cảm thấy vấn đề này của cô hỏi rất khá.

Lúc đầu đúng thật là anh chỉ định mua 1 bộ phòng do bạn của anh bán thôi, nhưng lúc đi mua nói đông nói tây lại nhảy ra thêm mấy người muốn bán phòng.

Vu Hoài Ngạn cảm thấy mua một bộ cũng là mua, mua năm bộ cũng là mua, huống hồ năm bộ thoạt nhìn càng có mặt mũi, liên dứt khoát mua hết.

Còn việc giá cả thì tổng năm bộ cộng lại hết 250 vạn.

Tới lúc ký tên trả tiền, Vu Hoài Ngạn đột nhiên cảm thấy chính mình cũng giống như 250 (đồ ngốc).

Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy hiệu quả của năm bộ tứ hợp viện này cũng không tệ lắm.

Có thể dỗ được con mèo nhỏ trước mặt anh đến mức mặt mày hớn hở như thế cũng coi như đáng giá.

Ngày hôm sau, Ôn Chỉ Văn đỡ cái eo sắp bị vặn gãy của mình, kiên cường mà đi làm thủ tục.

Năm cuốn sổ đỏ mới tới tay cũng bị cô bỏ vào két sắt.

Nhìn chằm chằm sáu cuốn sổ nhỏ chồng lên nhau, khóe miệng Ôn Chỉ Văn vẫn luôn hướng lên trên.

Rút cuốn sổ nhỏ thứ nhất ra, Ôn Chỉ Văn xin lỗi mà thầm nghĩ: Con trai lớn của mẹ, xem ra đại kế vả mặt của chúng ta phải sinh non rồi, nhưng mà không sao, con hãy ngoan ngoãn ở chung với 5 người anh chị em khác của mình đi!

*

Mùa xuân tháng ba, thời tiết đã dân dần ấm áp lên.

Tần suất Ôn Chỉ Văn ra cửa cũng tăng nhiều lên.

Mấy tháng qua đi, tóc cuốn của Ôn Chỉ Văn đã mất nếp, cô quyết định lại đi tới tiệm uốn tóc xử lý lại.

Muốn di làm lại tóc thì đương nhiên cô phải tới tiệm uốn tóc do mình đầu tư rồi.

Có thể là có không ít người cùng chung suy nghĩ với Ôn Chỉ Văn nên lúc Ôn Chỉ Văn đến tiệm uốn tóc, bên trong quả thực đã kín hết cả chỗ, ngay cả nơi để đặt chân cũng không tìm được.

Ngay cả cửa hàng trưởng là Điền Hân cũng phải tự thân ra tay đi làm tóc cho người khác.

Nhưng Điền Hân mắt xem bốn đường tai nghe tám hướng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, cười nói: "Chị Chỉ Văn, hôm nay sao chị lại tới đây?"

Ôn Chỉ Văn chỉ vào tóc được buộc lại bằng khăn lụa của mình, nói: "Chuan bị tới đây uốn lại, không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy..." Điền Hân cũng cười, nói: "Không sao, em sẽ ưu tiên làm cho chị trước". Ôn Chỉ Văn vội vàng xua tay: "Không được, không được, hôm nào có ít người thì em gọi điện thoại cho chị, lúc đó chị lại tới đây sau”.
 
Chương 71: Đứa Trẻ Nghịch Ngợm


Trong tiệm cực kỳ bận rộn, Điên Hân nghe thấy Ôn Chỉ Văn đã nói như vậy rồi thì cũng không kiên trì nữa.

Nhưng cô tỏ vẻ là đến lúc đó nhất định sẽ gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn, hơn nữa cũng sẽ tự mình làm cho Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn cười đồng ý.

Tuy rằng không làm tóc được nhưng vẫn phải đi dạo phố.

Dù sao đầu xuân đổi mùa, Ôn Chỉ Văn phát hiện quần áo và giày của cô hình như lại không đủ mặc.

Vui sướng mà mua mua mua một lúc ở trung tâm thương mại, Ôn Chỉ Văn xách theo túi lớn túi nhỏ di ra.

Đem chiến lợi phẩm toàn bộ nhét vào xe ghế sau sau, Ôn Chỉ Văn cảm thấy mỹ mãn mà lái xe vê nhà.

Lúc sắp về đến nhà thì đột nhiên di động của Ôn Chỉ Văn lại đổ chuông.

Cô rất có ý thức an toàn mà dừng xe ở ven đường, lôi di động ra để xem mới phát hiện là do Vu Hoài Ngạn gọi tới. Không biết Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại tới có chuyện gì.

Ôn Chỉ Văn lập tức ấn nút nghe, sau đó phát hiện đây là một cuộc điện thoại không có ý nghĩa gì.

Anh căn bản là không có gì chuyện quan trọng, chỉ là muốn hỏi cô đang làm gì mà thôi.

Ôn Chỉ Văn câu được câu không mà nói chuyện với anh.

Hôm nay bởi vì suy xét đến việc làm tóc sẽ cần thời gian rất lâu, cho nên Ôn Chỉ Văn ra cửa rất sớm.

Kết quả cô không làm được tóc, sau khi đi tới trung tâm thương mại dạo một vòng ra tới thì cũng mới là buổi chiều.

Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, là một ngày nắng.

Ôn Chỉ Văn dứt khoát mở cửa sổ xe ra, để cho gió xuân ấm áp thổi vào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, cực kỳ thích ý.

Đang nói chuyện với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhìn thấy trước mũi xe có một cậu bé lao tới.

Tuy rằng xe cô dừng lại không nhúc nhích, nhưng bên cạnh chính là đường cái xe tới xe lui, một cậu bé chạy tới giữa đường, đây là không muốn sống nữa à?

Ôn Chỉ Văn sợ tới mức nhanh chóng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng liền trực tiếp đi tới, duỗi tay tóm lấy cậu bé.

Nhìn chiếc xe vận tải lớn nhanh như bay chạy qua trước mặt mình, cái tay tóm lấy cậu bé của Ôn Chỉ Văn đều đang run rẩy.

Nếu như vừa rồi cô chậm một giây thì cậu bé này sẽ bị bánh xe vận tải cán qua người...

Cậu bé bị cô tóm được còn không vui, không ngừng vặn thân mình muốn tránh thoát khỏi tay cô, trong miệng thét to: "Buông tôi ra, cô mau buông tôi ra!"

Mẹ nó, đây là đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai đây!

Ôn Chỉ Văn cũng có chút tức giận.

Nhưng cô không dám buông cậu bé này ra, cô sợ chỉ cần mình vừa buông tay ra là cậu bé này sẽ lại chạy ra giữa đường.

"Này, nhóc con, cháu đừng quậy nữa". Ôn Chỉ Văn ngồi xổm xuống muốn cảnh cáo cậu bé.

Nhưng nhìn kỹ bộ dáng của cậu bé này thì đột nhiên lại cảm thấy có chút quen mắt, hình như là... Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình sắp nghĩ ra đáp án thì trong dư quang lại có một người lớn chạy tới.

Ôn Chỉ Văn tóm lấy cậu bé quay sang nhìn về phía người đi tới, trầm mặc.

Phá án, thảo nào cô lại cảm thấy cậu bé này nhìn quen, thì ra chính là con trai lớn của Thang Linh Nai

Không phải, Thang Linh Na không phải nữ chủ sao? Còn là kiểu hình tượng mẹ hiền vợ đảm, sao lại xuất hiện loại sai lầm này chứ?

Ôn Chỉ Văn nhịn không được muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Thang Linh Na thì cô liền nuốt lời nói đã tới bên miệng trở lại.

Thôi, nhìn bộ dáng của Thang Linh Na hiện tại cũng biết là cô ấy đang cực kỳ tự trách.

Ôn Chỉ Văn đẩy cậu bé qua: "Chị họ, cần trông trẻ con cẩn thận”.
 
Chương 72: Một Cuộc Sống Khác Biệt


Thang Linh Na ôm con vào lòng, vừa thấy tức lại vừa nghĩ mà sợ, dùng tay đánh vài cái vào mông của cậu bé: "Ai cho con chạy tới đường cái hả?"

Cậu bé bị mẹ đáng, trực tiếp oa oa khóc lớn lên.

Thang Linh Na cũng chảy nước mắt, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Ôn Chỉ Văn nhìn tới đầu to như cái đấu.

Vài giây sau, cô vẫn đưa ra kiến nghị: "Ven đường rất nguy hiểm, hay là hai mẹ con chị đi sang bên kia trước?"

Thang Linh Na ngừng nước mắt, ôm con trai vẫn đang khóc lớn, trầm mặc mà đứng dậy.

Nhưng lúc cô đứng lên không đứng vững nên thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Ôn Chỉ Văn đứng ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đỡ cô ấy một phen.

"Cảm ơn". Giọng Thang Linh Na khàn khàn nói cảm ơn, vì cảm ơn Ôn Chỉ Văn đỡ cô, cũng là vì vừa rồi Ôn Chỉ Văn đã lao tới kéo lại con trai của mình. "Không khách khí". Ôn Chỉ Văn nói, lại chỉ vào chiếc ghế dài cạnh lối đi bộ, nói: "Đi tới chỗ kia ngồi đi".

Ôn Chỉ Văn cảm thấy trạng thái hiện tại của Thang Linh Na có điểm không tốt, cho nên cũng không rời đi trước.

Đầu tiên cô đi tới đóng lại cái cửa xe ô tô vẫn đang mở ra của mình, lại thuận tay cầm khăn giấy và kẹo ra từ trong xe.

Lúc đi tới, đứa bé kia vẫn đang gào khóc.

Sau sự phẫn nộ lúc đầu thì Thang Linh Na ở cũng dần dần bình tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng ngày thường, bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành con trai.

Nhưng hiệu quả cũng không quá tốt.

Ôn Chỉ Văn thấy thế thì lắc đầu.

Cô đưa kẹo qua.

Vốn dĩ đứa bé kia chỉ là giả khóc, sau khi nhìn thấy kẹo đẹp thì nháy mắt đã bị hấp dẫn, cũng không giả bộ nổi nữa, tiếng khóc dần dần ngừng lại.

Ôn Chỉ Văn nhìn đứa bé đầy mặt nước mũi nước mắt, đưa khăn giấy tới để Thang Linh Na lau mặt cho con trai.

Thang Linh Na nhận lấy, lại nói một tiếng cảm ơn.

"Dì họ đâu? Chỉ có một mình chị dẫn con ra ngoài sao?" Ôn Chỉ Văn nhìn nửa ngày không nhìn thấy mẹ Tiết đâu.

"Bà ấy ở nhà chăm sóc cặp song sinh". Thang Linh Na trả lời.

Ôn Chỉ Văn "A" một tiếng.

Có điểm không biết nên nói chuyện phiếm với Thang Linh Na như thế nào.

Nếu muốn Ôn Chỉ Văn nói với cô ấy về đề tài trẻ con thì cô cũng không có gì hay để nói!

Cuối cùng, Ôn Chỉ Văn chỉ khô cằn mà nói một câu: "Vậy một mình chị trông con thì phải cẩn thận chút".

Ven đường có một cái công viên nhỏ, ánh mặt trời rất tốt, rất thích hợp mang trẻ con tới đây phơi nắng.

Nhưng có một khuyết điểm, đó chính là cách đường cái có nhiều xe cô qua lại không quá xa, cho nên nếu không trông con cẩn thận thì sẽ rất nguy hiểm.

Thật sự không có gì để hàn huyên, cuối cùng Ôn Chỉ Văn nói vài câu, thấy cảm xúc của Thang Linh Na đã ổn định lại, mới đứng dậy nói: "Vậy em về trước đây". Thang Linh Na ôm chặt con trai lớn đang ngoan ngoãn ăn kẹo trong lòng ngực, cười gật đầu.

Cô nhìn Ôn Chỉ Văn lái xe chạy về nhà, khoảng cách không bao xa, ít nhất Thang Linh Na ngồi ở tại chỗ, có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ của Vu gia.

Thang Linh Na nhìn Ôn Chỉ Văn đỗ xe ở trước cửa nhà, sau khi xuống xe lại mở ra cửa xe ở ghế sau, hai tay cầm một đống túi lớn túi nhỏ ra.

Có thể là người bảo mẫu của Vu gia đã nghe được động tĩnh của ô tô nên chạy ra cửa xem, thấy là Ôn Chỉ Văn thì vội vàng đi tới xách đồ giúp cô ấy, hai người vừa nói vừa cười mà đi vào trong nhà.

Thang Linh Na đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ.

Hình như cô đã nhìn thấy một cuộc sống khác ở trên người Ôn Chỉ Văn.

Một loại cuộc sống khác với tất cả phụ nữ ở ngõ Du Thụ.
 
Chương 73: Mâu Thuẫn Nảy Sinh


Tuy rằng lúc mọi người tụ tập ở một chỗ nói chuyện phiếm thì phân lớn mọi người đều không tán đồng với cuộc sống của Ôn Chỉ Văn, nhưng trong âm thầm, có ai là không hâm mộ Ôn Chỉ Văn chứ?

Bao gồm cả Thang Linh Na.

Cuộc sống mấy tháng nay của Thang Linh Na thật sự không thư thái chút nào.

Rõ ràng sinh một đôi song bào thai chính là một chuyện vui lớn, nhưng những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống hằng ngày thật sự khiến cho cả thể xác và tỉnh thần của Thang Linh Na đều mệt mỏi.

Mẹ Tiết không quen nhìn lối sống tác phong của Ôn Chỉ Văn, vì chứng minh chính mình mới là đúng nên kiên quyết không chịu thuê bảo mẫu, ba đứa trẻ đều chỉ có thể cho cô và mẹ chồng chăm sóc.

Song bào thai còn nhỏ, chỉ cân một đứa khóc thì đứa khác cũng sẽ khóc theo, vậy nên lúc nào cũng cần có người lớn ở cạnh.

Chỉ là hai người căn bản không thể lo liệu được hết mọi chuyện.

Thang Linh Na thật sự có chút oán trách mẹ chồng, trong nhà lại không phải không có tiền, vì sao lại không thể thuê bảo mẫu.

Vì vậy mà mẹ chồng nàng dâu đã cãi nhau mấy lần.

Càng làm cho người đau đầu chính là đứa con trai lớn 3 tuổi.

Trước khi song bào thai sinh ra thì con trai lớn chính là cái mầm độc trong nhà, cực kỳ được chiều chuộng.

Hiện tại có thêm hai đứa em trai nên sự chú ý của Thang Linh Na và mẹ chồng đều đặt ở trên người cặp song bào thai, thế là không tránh khỏi sẽ bỏ qua đứa con trai lớn.

Tuy đứa trẻ ba tuổi không hiểu được quá nhiều, nhưng nó cảm thấy bị oan ức thì sẽ khóc lóc làm ầm ï.

Hơn nữa biết đều là bởi vì hai đứa em trai mới làm cho mẹ và bà nội không để ý tới nó nữa, thế là nó rất ghét hai em trai, còn ra tay đánh hai đứa em trai trước mặt Thang Linh Na và mẹ Tiết.

Thang Linh Na thật sự sắp phát điên.

Hôm nay ra cửa cũng vậy, vất vả lắm mới dỗ được cặp song bào thai ngủ thì con trai lớn lại đòi phải ra ngoài chơi, tuy rằng Thang Linh Na rất mệt, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể mang theo con trai lớn đi ra ngoài dạo.

Bảo con trai chơi ở trên sân cỏ, Thang Linh Na thừa dịp này để phóng không đại não.

Sau đó cô lại đột nhiên nhìn thấy Ôn Chỉ Văn lái xe ngừng ở ven đường.

Cô ấy trang điểm thật sự rất xinh đẹp, ngồi ở trong xe, trong tay nắm di động, cười tum tim mà trò chuyện với người trong điện thoại.

Nhìn qua giống như không có một chút phiền não nào cả.

Trái lại là cô, bởi vì vội vàng chăm sóc ba đứa trẻ nên không có cả thời gian để sửa soạn cho bản thân.

Cả người đầu bù tóc rối, quần áo trên người cũng nhăn dúm dó.

Cô nhìn Ôn Chỉ Văn đến xuất thần, thế cho nên không phát hiện con trai trộm chạy tới bên cạnh đường cái.

Nếu không phải Ôn Chỉ Văn kịp thời xuống xe thì hậu quả thật sự là không dám tưởng tượng...

Lại một lần ôm chặt lấy con trai, Thang Linh Na nhịn không được lại nhìn về phía Vu gia thêm một cái.

Trước kia Thang Linh Na giống người trong ngõ Du Thụ, cảm thấy Ôn Chỉ Văn sống chỉ lo cho bản thân, không phải bộ dáng của một người vợ nên có.

Nhưng hiện tại, Thang Linh Na đột nhiên lại cảm thấy sống vì bản thân cũng khá tốt.

Ít nhất là sống vì chính mình, không giống như cô, toàn bộ thời gian đều vây quanh chồng và con cái, làm gì có thời giờ đi nghĩ cho bản thân.

Không có ai biết thật ra Thang Linh Na cũng không muốn làm người vợ tốt trong miệng mọi người.

Thậm chí có lúc cô còn rất nhớ quãng thời gian cô làm người bán hàng.

Tuy rằng rất vất vả, không kiếm được quá nhiều tiên, nhưng nhật cuộc sống thật sự rất phong phú.

Lúc đó cô còn rất trẻ, cũng là một cô gái thích trang điểm cho bản thân, mỗi khi phát tiên lương là cô liền tính toán tích cóp tiền đi mua quần áo và đồ trang điểm xinh đẹp.

Nhưng mà sau khi kết hôn thì cô lại không còn tâm tính như vậy nữa.
 
Chương 74: Đây Có Thật Sự Là Cuộc Sống Mà Cô Muốn?


Tất cả mọi người đều nói với cô là cần làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt.

Nhưng mà chẳng có ai biết thực ra trong lòng cô vẫn luôn rất sợ hãi.

Sợ hãi chỉ cần mình có chỗ nào không tốt thì người mẹ chồng khó khăn lắm mới có cái nhìn mới với cô lại trở nên không thích cô một lân nữa.

Thậm chí Thang Linh Na còn rất sợ hãi sinh con.

Lúc sinh đứa bé đầu tiên, cô đau một ngày một đêm ở trong phòng sinh.

Lúc mang thai cặp song sinh, cô sẽ luôn bừng tỉnh ở trong mộng, lo lắng mình sẽ khó sinh.

Nếu cô thật sự không nhịn qua được thì con của cô phải làm sao bây giờ? Tiết Kỳ có cưới một người phụ nữ khác không, người phụ nữ này có ngược đãi con của cô hay không?

Những sự lo lắng và sợ hãi này đều bị Thang Linh Na đè chặt ở dưới đáy lòng, trước nay cô chưa từng nói với bất cứ ai. Bởi vì mọi người đều khen cô là một người vợ tốt, một người mẹ tốt.

Nếu như là một người mẹ tốt, một người vợ tốt, vậy thì cô lại càng không thể biểu hiện ra ngoài.

Lúc trước vẫn luôn được người khác khen ngợi, Thang Linh Na còn có thể cảm thấy chính mình là đúng, cho nên cô mới cắn răng kiên trì căng lên một bộ da hoàn mỹ.

Không nghĩ tới ngõ Du Thụ lại xuất hiện một trường hợp đặc biệt giống như Ôn Chỉ Văn.

Thang Linh Na liền nhịn không được có chút dao động.

Những sự kiên trì lúc trước của cô thật sự là đúng sao? Đây thật sự là cuộc sống mà cô muốn sao?

*

Ôn Chỉ Văn còn không biết bởi vì mình mà Thang Linh Na tự hỏi nhiều như vậy.

Hơn nữa cốt truyện của nguyên thư cũng giống như một con ngựa thoát cương, bắt đầu chạy như điên về phương hướng không thể nói trước...

Còn Vu Hoài Ngạn được hẹn đi tới quầy bar do bạn mới mở. Trước khi Vu Hoài Ngạn đi còn hỏi Ôn Chỉ Văn muốn đi cùng hay không, nhưng Ôn Chỉ Văn tỏ vẻ mấy ngày nay thức đêm nhiều nên hôm nay cô phải đi ngủ sớm.

Vu Hoài Ngạn chỉ có thể từ bỏ.

Ở lúc này, quán bar cũng coi như một nơi mới mẻ.

Chỉ mở vào ban đêm, lại còn có ca sĩ hát trên sân khấu.

Vu Hoài Ngạn cũng không quá thích bầu không khí ở quán bar.

Sau khi uống vài chén rượu liền chuẩn bị đi trở về.

Nhưng lúc anh định rời đi thì lại nhìn thấy một người ngồi trong góc.

Vu Hoài Ngạn dừng lại bước chân, di tới chỗ đối phương.

Tiết Kỳ đang cúi đầu uống rượu, cảm giác được có một bóng ma chặn mất ánh sáng của hắn, sau đó liên ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

Không muốn ngồi chung với người khác, hắn không hề ngẩng đầu lên nói: "Nơi này có người rồi”.

"Là em" Vu Hoài Ngạn nói. Tiết Kỳ ngẩng đầu lên, đôi mắt đã có chút men say nhìn chằm chằm Vu Hoài Ngạn trong chốc lát, mới rốt cuộc nhận ra anh: "Là cậu à"".

Hai người là anh em bà con, chỉ chênh nhau hai tuổi, lúc còn nhỏ cũng từng chơi với nhau.

Chỉ là sau khi lớn lên thì đều bận rộn sự nghiệp của mình nên cũng không rảnh thường xuyên tụ ở bên nhau.

Nhưng nếu hiện tại đã gặp nhau thì ngồi xuống tâm sự cũng không sao.

"Một mình anh ngồi đây uống rượu giải sầu à" Vu Hoài Ngạn nói: "Anh đã gặp gỡ chuyện gì sao?"

Tiết Kỳ uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn một cái: "Không phải cậu cũng tới đây một mình sao, không sợ em dâu biết?"

Vu Hoài Ngạn cười: "Em chỉ tới đây để cổ cũ cho bạn mà thôi, vị kia trong có biết".

Tiết Kỳ nhìn nụ cười của Vu Hoài Ngạn, trong lòng có chút hụt hãng.

Cảm thấy Vu Hoài Ngạn đang khoe khoang ở trước mặt hắn.

Lại tiếp tục uống thêm một cốc rượu, Vu Hoài Ngạn duỗi tay ngăn cản: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Nói ra để em nghĩ cách cho anh”. Tiết Kỳ nghe vậy, có thể là men say dâng lên, cảm thấy cũng không có gì không thể nói, rốt cuộc cũng mở miệng: "Còn có thể là chuyện gì, chính là mấy chuyện lặt vặt ở trong nhà chứ sao.
 
Chương 75: Uống Đến Say Mèm


Vu Hoài Ngạn nghe thấy câu nói của Tiết Kỳ thì lại cực kỳ kinh ngạc.

Anh không thường chú ý chuyện trong nhà người khác, nhưng cũng đã nghe qua Tiết Kỳ cưới được một người vợ tốt, gia đình cực kỳ hòa thuận mỹ mãn.

Không nghĩ tới hiện tại Tiết Kỳ lại bởi vì vấn đề trong nhà mà ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu?

Nếu như là chuyện làm ăn thì có lẽ Vu Hoài Ngạn còn có thể đưa ra chút kiến nghị.

Nhưng đây là chuyện trong nhà thì Vu Hoài Ngạn tự cảm thấy mình không giúp được gì.

Nhưng Tiết Kỳ đã mở ra câu chuyện, liền lôi kéo Vu Hoài Ngạn bắt đầu nói.

Theo như lời Tiết Kỳ thì gần đây hai người Thang Linh Na và mẹ Tiết không hiểu sao lại bắt đầu xuất hiện mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Nguyên nhân gây ra là Thang Linh Na không màng Tiết mẫu phản đối, kiên trì muốn thuê một người bảo mẫu để hỗ trợ chăm sóc mấy đứa trẻ. Mẹ Tiết rất phản đối chuyện này, hai người bởi vì chuyện thuê bảo mẫu mà đã cãi nhau mấy lần.

Hơn nữa bởi vì việc thuê bảo mẫu mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhanh chóng chuyển biến xấu, dù chỉ là việc nhỏ nhặt cũng có thể cãi nhau.

Đại chiến giữa mẹ chồng nàng dâu, Tiết Kỳ liền thành cá trong chậu bị tai vạ.

Hai người đều muốn Tiết Kỳ đứng về phía mình, Tiết Kỳ kẹp ở giữa mẹ và vợ liền rất khó xử, chỉ có thể đi ra ngoài uống rượu giải sầu.

Vu Hoài Ngạn nghe đến không hiểu ra sao, cũng không hiểu được vì sao hai người đó lại cãi nhau vì chuyện thuê bảo mẫu.

Nhà bọn họ cũng có bảo mẫu mà, không phải chuyện này rất là tiện sao?

Vu Hoài Ngạn nhớ tới lần trước Ôn Chỉ Văn đột nhiên treo điện thoại của anh, sau khi anh gọi lại mới biết được thì ra là cô ấy nhìn thấy con trai cả của Tiết gia chạy ra đường cái, nhất thời tình thế cấp bách nên cô liền chạy tới để ôm lấy thằng bé.

Nhìn như vậy thì đúng là cần thuê thêm một người bảo mẫu để chăm sóc ba đứa trẻ nhà Tiết gia. Vu Hoài Ngạn không hiểu, Tiết Kỳ cũng không hiểu.

Hắn lôi kéo Vu Hoài Ngạn oán giận: "Hiện tại anh rất sợ về đến nhà, vừa đến nhà là đã phải nghe hai người bọn họ cãi nhau”.

"Trước kia mẹ anh cũng đâu có như vậy! Mấy năm trước không phải ở chung với Linh Na rất tốt sao?"

"Cả Linh Na cũng vậy, đoạn thời gian vừa mới kết hôn dịu dàng săn sóc tới thế nào? Sao hiện tại lại thay đổi như vậy?"

"Mỗi ngày anh ở bên ngoài đều cực kỳ bận bịu, về đến nhà còn không được sống yên ổn, hai người bọn họ đều không thông cảm cho anh một chút nào!"

"Phụ nữ thật mẹ nó quá khó hiểu! Dù là độ tuổi nào cũng vậy!"

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Vu Hoài Ngạn bị bắt nghe xong một đống việc nhà của Tiết gia, nhưng nhìn vẻ mặt Tiết Kỳ buồn khổ, anh thật sự không đưa được ra kiến nghị tốt nào cả.

Dù sao thì anh cũng chưa từng trải qua những việc này.

Trâm mặc một lát, Vu Hoài Ngạn cảm thấy vẫn cần nói gì đó, vì thế anh an ủi một câu: "Anh làm đàn ông thì phải thông cảm nhiều hon.

Lời này nói còn không bằng không nói, Tiết Kỳ trừng một đôi mắt cá chết nhìn về phía anh.

Vu Hoài Ngạn sờ cái mũi của mình.

Vu Hoài Ngạn không khuyên lại được, Tiết Kỳ trực tiếp uống đến bất tỉnh nhân sự.

Lúc đưa anh họ say khướt về tới nhà thì thời gian đã là đêm khuya, tất cả mọi nhà đều đã tắt điện.

Tiết gia vẫn còn giữ một chiếc đèn.

Lúc anh đỡ Tiết Kỳ đi tới gõ cửa, người đi tới mở cửa chính là Thang Linh Na.

Thang Linh Na nhìn thấy Vu Hoài Ngạn thì có chút kinh ngạc, nhưng lập tức sự chú ý lại phóng tới trên người Tiết Kỳ say tới bất tỉnh nhân sự, trên mặt có sự lo lắng.

Vu Hoài Ngạn nhìn thấy một màn này, cảm thấy Tiết Kỳ có chút để tâm vào chuyện vụn vặt, rõ ràng Thang Linh Na vẫn rất quan tâm hắn.
 
Chương 76: Thay Đổi Kiểu Tóc


Lúc Vu Hoài Ngạn trở lại nhà của mình, Ôn Chỉ Văn đã sớm ngủ rồi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ cho anh.

Anh đi đến mép giường, cúi xuống nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.

Giờ này khắc này không khỏi nhớ tới những lời oán giận lúc nãy của Tiết Kỳ.

Anh cảm thấy chắc là mình sẽ không gặp được những tình huống giống với Tiết Kỳ.

Chuyện bảo mẫu tự không cần phải nói.

Quan hệ của Ôn Chỉ Văn và Tạ Thục Anh rất tốt, chắc là sẽ không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Hơn nữa Ôn Chỉ Văn lại yêu anh như vậy, tuy rằng sẽ có chút tính tình nhỏ nhưng cũng rất đáng yêu, anh nhường cô nhiều một chút cũng không sao.

Vu Hoài Ngạn nghĩ như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, càng nhìn Ôn Chỉ Văn càng cảm thấy hiếm lạ.

Anh nhịn không được cúi xuống hôn vào mặt cô một cái.

Tuy rằng anh chỉ uống vài chén rượu, ở quán bar không lâu, nhưng ngăn cản không cho Tiết Kỳ uống rượu nên trên người anh bị hắt không Ít rượu, cho nên hiện tại ngửi cả người đều toàn là mùi rượu.

Lúc thò lại gần làm Ôn Chỉ Văn trong lúc ngủ mơ có chút bị huân tới, nhíu nhíu mày.

Cô nửa mộng nửa tỉnh, giơ tay vỗ bay mặt anh, lẩm bẩm nói: "Tránh ra, anh thật là phiền".

Vu Hoài Ngạn nhịn không được mỉm cười.

Lúc Ôn Chỉ Văn xuất hiện ở tiệm uốn tóc đã là nửa tháng sau.

Trong lúc này, Điên Hân đã gọi điện thoại cho cô vài lần, nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn luôn ngốc trong nhà không muốn nhúc nhích, hoặc là bị chuyện khác làm chậm trễ.

Hơn nữa, cô cảm thấy bộ tóc của mình nhìn vẫn khá ổn, vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được, cho nên cô vẫn luôn kéo dài tới hiện tại...

Lúc khi đến đây, Ôn Chỉ Văn đã gọi điện thoại cho Điền Hân.

Cho nên Điền Hân đã sớm chờ ở trong tiệm.

Tay nghề làm tóc của Điền Hân vô cùng tốt, cho nên dù tiệm cắt tóc phát triển ngày càng tốt thì cô ấy vẫn thường xuyên đứng làm tóc cho khách hàng. Có một ít phú bà là khách quen của tiệm đều muốn chỉ định Điền Hân làm tóc cho mình.

"Chị Chỉ Văn, chị tới rồi!" Điền Hân liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Chỉ Văn xuất hiện ở ngoài cửa hàng.

Ôn Chỉ Văn đưa túi trong tay cho cô: "Tùy tiện mua một chút, ai không ăn bữa sáng thì tự lại đây lấy đi!"

Tức khắc, nhân viên trong tiệm uốn tóc đều hoan hô.

Điền Hân cười thân thiết: " Chị Chỉ Văn, muốn làm kiểu tóc gì?"

"Còn chưa có nghĩ kỹ, em xem chị làm kiểu gì thì phù hợp" Ôn Chỉ Văn vô cùng tin tưởng trình độ của Điền Hân.

Điền Hân nghĩ ngợi, trên mặt lộ ra vẻ mặt chờ mong, nói: "Chị Chỉ Văn, em cảm thấy có một kiểu tóc vô cùng thích hợp với chị, thật sự."

Giọng điệu này... Vì sao nghe xong khiến người ta có loại dự cảm không tốt nhỉ?

Nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn có ý để cô ấy nói tiếp.

"Chính là chị Chỉ Văn, chị đã từng xem qua bộ phim ngoại quốc kia chưa? Tên là 《 Tên sát thủ này không quá lạnh lùng 》,, em cảm thấy mái tóc ngắn của nhân vật cô gái trẻ trong phim rất thích hợp với chị." Điền Hân nói.

Bộ điện ảnh này được chiếu năm 1994. đương nhiên trong nước không có đề cử bộ phim này.

Nhưng hiện tại đầu đường lớn lớn bé bé có các loại rạp chiếu phim, có những chỗ còn chiếu cả các loại phim của nước ngoài.

Ôn Chỉ Văn không đến rạp chiếu phim, bởi vì bên trong có quá nhiều người phức tạp.

Trong nhà cô có máy chiếu phim, cô liền đi mua không ít đĩa phim, nhạc về nhà tự xem.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Ôn Chỉ Văn được nạp thêm rất nhiều kiến thức về phim điện ảnh cũ mà đời trước cô chưa từng nghe qua.

Bộ phim điện ảnh é Tên sát thủ này không quá lạnh lùng ỳ này rất có danh tiếng, trước khi xuyên sách Ôn Chỉ Văn đã từng xem một lân, sau khi xuyên sách cô lại xem một lần nữa.

Nữ diễn viên điện ảnh tóc ngắn là một nhân vật vô cùng kinh điển, được cho là nhân vật then chốt trong bộ phim.
 
Chương 77: Đào Người


Nghe được Điền Hân nhắc tới nhân vật này, Ôn Chỉ Văn cũng có chút động tâm.

Nhưng cô sờ mái tóc dài của chính mình, cô vẫn có chút do dự: "Có thể đừng cắt quá ngắn được không?"

"Sẽ không, nhìn rất đẹp đó!" Điên Hân xúi giục nói,"Không sợ ngắn, nuôi một thời gian sẽ dài ra thôi."

Ôn Chỉ Văn cũng nghĩ như vậy, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định liền cắt kiểu tóc ngắn kia.

Vì để hiệu quả cắt ra càng tốt hơn, hai người còn nhờ người chạy đi mua mấy cái poster điện ảnh của diễn viên nữ đó về.

Hai người nghiên cứu poster một lúc, Điên Hân vỗ bộ ngực tỏ vẻ mình đã biết cắt như thế nào rồi.

Sau khi gội đầu xong ngồi vào ghế cắt tóc, Ôn Chỉ Văn nhìn thấy Điền Hân cầm chiếc kéo lớn thông qua chiếc gương, sau đó lưu loát mà cắt tóc của cô, trong lòng cô liền cảm thấy hoảng hốt.

Cô vẫn có chút luyến tiếc bộ tóc này, vậy là cô dứt khoát nhắm lại mắt. Nhưng cuối cùng tạo ra hiệu quả đặc biệt kinh diễm.

Ôn Chỉ Văn có dáng mặt vô cùng tinh xảo, kết hợp với kiểu tóc mới này rất phù hợp, tạo nên một loại khí chất không nói lên lời, vừa ngọt ngào lại quyến rũ, vừa nghịch ngợm lại cổ linh tinh quái.

Điền Hân không nhịn được mà cảm thán, tuyệt vời.

Những người khác trong tiệm uốn tóc đều đồn lại đây, mắt lộ ra sự kinh diễm.

Ôn Chỉ Văn nhìn bản thân ở trong gương, cũng ngây ngẩn cả người.

A a a nhìn cô thật xinh đẹp, bản thân phải yêu chính mình.

Bình thường Ôn Chỉ Văn ra đừng cũng không trang điểm, tuy nhiên, trong túi cô vẫn để một ít đồ trang điểm.

Nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cô có chút ngứa tay, dứt khoát lấy đồ trang điểm trong túi ra, trang điểm cho bản thân theo phong cách của diễn viên kia.

Nói là phỏng trang, kỳ thật cô cũng chỉ đánh một lớp phấn, tô lông mày đậm hơn một chút, trang điểm mắt nhẹ nhàng và đánh thêm chút son môi. Điền Hân hét lên: "Đúng đúng đúng, chính là loại cảm giác này! Nếu lại mang vòng cổ màu đen sẽ càng giống hơn!"

Ôn Chỉ Văn cũng thực vừa lòng, quyết định đợi chút liên đi mua một cái chokerl

Hy vọng sẽ có người bán.

Khách hàng vừa mới tới tiệm uốn tóc nhìn thấy bộ dáng trang điểm của Ôn Chỉ Văn, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhìn Điền Hân nói: "Bà chủ à, tại sao tiệm uốn tóc của các người lại không cung cấp dịch vụ trang điểm chứ? Tôi nghe nói hình như tiệm uốn tóc mỹ lệ có cung cấp dịch vụ này đói"

Điền Hân vừa nghe lời này, lập tức cười nói: "Cái này thì chị cứ yên tâm, người khác có thì lập tức chúng em cũng sẽ có, tuyệt đối cho nhóm hội viên các chị vừa lòng!"

Vừa nói với vị khách kia xong, Điền Hân liền kéo Ôn Chỉ Văn đến một bên, vẻ mặt liền ỉu xìu xuống: "Chị Chỉ Văn, em cũng đang muốn nói chuyện này với chị đó, chị nói xem chúng ta có nên thêm dịch vụ trang điểm nữa hay không? Mấy ngày nay đều có khách hàng hỏi."

Bởi vì tiệm uốn tóc của các cô có thẻ hội viên nên nhanh chóng nổi tiếng ở Bắc thị, cũng đưa tới không ít sóng gió, trong lúc nhất thời không ít tiệm uốn tóc cùng tiệm cắt tóc đều bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ thẻ hội viên.

Mà Điền Hân cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt mà bỏ qua.

Nhưng lòng người luôn là không biết đủ, thế mà bọn họ lại ức hiếp lên trên đầu Điền Hân.

Khoảng thời gian trước, Điền Hân phát hiện có hai nhân viên mới làm trong tiệm uốn tóc hai ngày liên nói với cô là không làm nữa.

Điền Hân nhạy bén phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Hỏi thăm một đợt mới biết được, hóa ra hai người là là bị tiệm uốn tóc Mĩ Lệ kia dùng số tiền lớn đào đi.

Việc này khiến Điền Hân tức giận đến điên rồi.
 
Chương 78: Phương Thức Kinh Doanh Mới


Cô cực cực khổ khổ đào tạo người, kết quả lại để người khác được lợi, như vậy thì ai mà không tức giận chứ!

Nhưng điều làm người ta tức giận nhất chính là, Điền Hân bên này cách ứng đến không được, nhân gia mỹ lệ tiệm uốn tóc sinh ý tốt không được.

Không chỉ có sao chép các dịch vụ thẻ hội viên của các cô, còn nghĩ ra được dịch vụ trang điểm, thời điểm nói chuyện với khách hàng, bọn họ còn không quên dẫm đạp lên tiệm uốn tóc của Điền Hân, nói tiệm uốn tóc của Điền Hân có nhiều dịch vụ như vậy sao

Nghe nói tiệm uốn tóc Mỹ Lệ muốn kiếm tiền đến điên rồi, đã trù bị muốn mở thêm chỉ nhánh ở Bắc thị, nhưng điều đáng nói chính là chi nhánh này lại có vị trí cách chỗ Điền Hân rất gần.

Ôn Chỉ Văn đã sớm nghĩ tới thẻ hội viên vừa ra, tuyệt đối sẽ có người bắt trước làm theo, cho nên cô cũng không cảm thấy khó chịu gì cả, vì dù sao thẻ hội viên đâu phải là phương thức do cô nghĩ ra đâu. Nhưng hành vi của tiệm uốn tóc mỹ lệ đúng là có chút quá mức.

Ôn Chỉ Văn nghe xong cũng cảm thấy tức giận.

Hơn nữa tiệm uốn tóc kiếm tiền có một nửa là của Ôn Chỉ Văn, cô không thể tiếp nhận việc bản thân mình bị kiếm ít tiền đi được!

Ôn Chỉ Văn nghĩ ngợi nói: "Thêm ngành trang điểm là điều phải làm, khách hàn cũng không quan tâm nhiều, bọn họ đều dùng thẻ hội viên, nhà người khác có, nhưng nhà chúng ta không có, em đoán xem bọn họ sẽ đi bên nào?”

Điền Hân gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy, nhưng chính là càng nghĩ càng giận."

Lúc này, tâm trạng của Ôn Chỉ Văn đã bình tĩnh trở lại, cô bình tĩnh mà nói: "Đừng tức giận, bọn họ làm ngành chăm sóc sắc đẹp, vậy chúng ta sẽ phát triển thành con rồng trong ngành làm đẹp này."

Điền Hân nghe được Ôn Chỉ Văn nói vậy, vẻ mặt không khỏi thêm phần kính nể.

Cô liên biết! Loại chuyện giống như này mang đến hỏi Ôn Chỉ Văn, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.

Nhìn từ ý tưởng này, ngành làm đẹp chăm sóc sắc đẹp sẽ trở thành một lĩnh vực phát triển mạnh trong tương lail

"Việc cần làm của em hiện tại chính là đi chiêu nạp những nhân tài giỏi trong lĩnh vực trang điểm và làm đẹp, nên thông báo tuyển dụng thì thông báo tuyển dụng, nên huấn luyện thì huấn luyện, chúng ta có các dịch vụ đa dạng để khách lựa chọn, như vậy mới phát triển lớn được." Ôn Chỉ Văn kiến nghị.

Điền Hân không ngừng gật đầu, tỏ vẻ cô ấy đã biết.

"Nhưng em đang lo lắng một chút, nếu chúng đầu tư phát triển các hạng mục này, những tiệm uốn tóc khác lại bắt chước chúng ta thì làm sao bây giờ? Ví dụ như bỏ ra một số tiền lớn để đào người của chúng ta, nghĩ đến thôi em liền cảm thấy tức chết rồi."

Nhưng chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có chuyện đề phòng cướp.

Tiền tài chính là thứ có thể khảo nghiệm nhân tâm.

Hơn nữa cũng đừng nói cái gì mà ký kết hợp đồng bảo đảm các thứ, mấy thứ này chỉ có thể ký kết với người có đạo đức cao mà thôi.

Đối với những cái đó không có đạo đức người, bọn họ nói qua nói là đánh rắm, thiem quá giấy đều là phế giấy.

"Đây quả là một vấn đề cần suy xét." Ôn Chỉ Văn cũng gật đầu.

"Cho nên chị Chỉ Văn, chị có biện pháp nào không?" Điền Hân với vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Thật sự là cô vạn năng như vậy sao!

Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của Điền Hân, Ôn Chỉ Văn lại nghĩ ra được một phương pháp.

Đương nhiên, phương pháp này cũng không phải do cô sáng tạo ra.

Đây chỉ là một hình thức kinh doanh mà trước khi Ôn Chỉ Văn xuyên sách đã đọc qua, hình thức đó gọi là trước đến tiệm làm sau mới dạy việc, chủ yếu ứng dụng với các loại ngành nghề cần bồi dưỡng kỹ năng.

Loại hình thức này rất đơn giản, chính là Điền Hân mở một trung tâm huấn luyện đào tao về ngành làm đẹp.

Nếu muốn tới tiệm uốn tóc của Điền Hân, nhất định phải giao một số tiền tới lớp huấn luyện để học tập, học tập kết thúc mới có thể tiến làm việc trong tiệm để kiếm tiền.
 
Chương 79: Người Quen


Ác hơn một chút, nếu muốn đem học viên trói chặt lại, còn có thể thăng chức, đem các chức nghiệp trong ngành làm đẹp phân chia ra các cấp bậc khác nhau.

Nếu muốn thăng chức, nhất định phải đến lớp học trong trung tâm để được đào tạo chuyên sâu hơn.

Đương nhiên, càng lên chức cao hơn, tiền lương cũng sẽ càng cao.

Hình thức như vậy, vừa kiếm được tiền ở hình thức đào tạo kiến thức, vừa có thể khai quật được nhân tài, đồng thời cũng giải quyết được vấn đề các học viên vào nghề.

Chỉ cần học viên ngày càng nhiều hơn, dù cho sau này bọn họ có rời khỏi tiệm uốn tóc của các cô để sang làm cho các tiệm cắt tóc khác cũng không sao cả, dù sao cô học nghề từ chỗ tôi, vậy thì tôi cũng nên thu số tiền dạy học mà mình nên được.

Nhưng hình thức này cũng có một vấn đề, đó là tiệm uốn tóc của bọn họ cần phải có giai đoạn phát triển lớn mạnh hơn nữa.

Bởi vì trung tâm dạy nghề chủ yếu là để bọn họ đào tạo nhân tài cho mình, rồi sẽ kiếm được nhiều lợi nhuận hơn nữa. Nhưng nếu học viên ngày một nhiều hơn nhưng tiệm uốn tóc của các cô lại không có chỗ thu nhận, như vậy chính là làm áo cưới cho người khác.

"Dù sao chắc chắn không thể giống như bây giờ cãi nhau om sòm lên được." Ôn Chỉ Văn tổng kết một câu cuối cùng,/Muốn làm hay không muốn làm, tự em cân nhắc một chút."

Điền Hân nghe xong quả thực sửng sốt vô cùng.

Cô đột nhiên bắt lấy cánh tay của Ôn Chỉ Văn, kích động nói: "Làm làm làm! Đương nhiên phải làm! Chị Chỉ Văn, chúng ta cùng nhau làm đi!"

Ôn Chỉ Văn chỉ là đưa ra một ý tưởng cho Điền Hân, không nghĩ tới cô ấy còn muốn tiếp tục kéo cô cùng kết hợp làm ăn.

"Này quá phiền toái..." Ôn Chỉ Văn có chút chần chờ.

Trời biết, cô luôn muốn làm một con cá mặn chính hiệu!

Chuyện lớn như vậy vừa nhìn là biết quá mệt mỏi, không cần thiết không cần thiết.

Ôn Chỉ Văn nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy nếu Vu Hoài Ngạn không làm hỏng việc, đời này cô sẽ không thiếu tiền tiêu. Dù cho có xảy ra điều ngoài ý muốn, vậy mấy bộ tứ hợp viện cô đang cầm trong tay một khi tăng giá trị, cô trực tiếp được tăng lên làm phú bà triệu đô cũng không phải không có khả năng.

Nhưng là Điền Hân không biết làm, tất nhiên cô muốn kéo Ôn Chỉ Văn cột trên cùng một chiếc thuyền với mình.

"Không phiền toái không phiền toái, chuyện phiền toái cứ để em làm, có chị Chỉ Văn ở phía sau thì lòng em mới kiên định được!"

Điền Hân rất thông minh.

Đừng nghe Ôn Chỉ Văn vừa mới nói nghe thì đơn giản, nhưng nếu thật sự bắt tay vào làm, chắc chắn sẽ có không ít chuyện phiền toái.

Chỉ cần nhìn qua thôi là biết chị Chỉ Văn hiểu biết hơn cô rất nhiều.

Có cô ở đây khiến Điền Hân yên tâm tuyệt đối.

Điền Hân cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ý tưởng là của Ôn Chỉ Văn, mà cô lại lấy ý tưởng đó mang đi kiếm tiền một mình thì còn ý nghĩa gì nữa?.

Hơn nữa hiện tại Điền Hân tin tưởng chị Chỉ Văn chính là qúy nhân của mình, nếu cô bỏ quý nhân sang một bên, nhỡ may bị phản phệ thì làm sao bây giời

Ôn Chỉ Văn do dự.

Điền Hân lớn tiếng nói: "Chị Chỉ Văn, tiệm uốn tóc này của chúng ta có một nửa là của chị, chị không thể bỏ rơi em được!"

Lời này của Điền Hân có nói hơi to, Ôn Chỉ Văn bị cô ấy làm cho hoảng sợ, nhịn không được có chút giận dữ mà nhìn cô ay.

Lúc này bọn họ mới phát hiện có một người đứng sau lưng Điền Hân.

Hơn nữa người này vẫn là người quen —— Thang Linh Na.

Thang Linh Na bởi vì Ôn Chỉ Văn thay đổi kiểu tóc, ngay từ đầu còn có điểm không dám nhận, thẳng đến khi Ôn Chỉ Văn nhìn qua cô, a, cô ấy mới kinh ngạc mà mở miệng: "Tiểu Ôn?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top