Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 20: Sợ Vợ


Thượng Hải.

Vu Hoài Ngạn đang ở một bữa tiệc.

Lần này anh tới Thượng Hải đi công tác, chủ yếu là vì mở rộng thị trường Thượng Hải cùng với các thị trường lân cận.

Sau khi cải cách mở cửa, kinh tến bên Thượng Hải nhanh chóng phát triển, dân bản địa tiêu dùng còn mạnh mẽ hơn so với danh ở Bắc Kinh.

Hơn nữa mấy năm nay việc buôn bán kinh doanh ngày càng phát triển, tất nhiên là Vu Hoài Ngạn sẽ không bỏ qua thị trường lớn như vậy.

Công ty của Vu Hoài Ngạn có danh tiếng không nhỏ, cũng đã hoạt động ở thị trường Thượng Hải.

Nhưng nói về số lượng, vẫn chỉ là tiêu thụ sản phẩm với số lượng ít, lần này bọn họ muốn làm một trận đánh lớn ở Thượng Hải.

Việc này nghe thì dễ dàng, nhưng quá trình thực hiện cũng gặp khá nhiều khó khăn.

Để mở rộng mối quan hệ ở đây, Vu Hoài Ngạn dành ra một lượng thời gian rất lớn để tham gia vào các bữa tiệc thương lưu nhàn chán nhưng lại rất cần thiết này.

Bữa tiệc kết thúc, sắc trời đã khuya, công việc kinh doanh cũng đã được thương lượng xong.

Mấy người đàn ông bụng phệ béo phì đã ăn uống no đủ, trên mặt đều hiện ra sự tươi cười giả tạo.

“Vu tổng, nếu đã tới Thượng Hải, không bằng đợi chút cùng chúng tôi lại đi câu lạc bộ đêm uống một chén?” Một người đàn ông có nụ cười đáng khinh hiện trên mặt, “Câu lạc bộ đêm ở Thượng Hải của chúng tôi, bảo đảm làm cho anh cảm thấy vừa lòng!”

Vu Hoài Ngạn cau mày, đạm thanh cự tuyệt nói: “Tôi không đi đâu.”



Người đàn ông sau khi bị cự tuyệt thì sắc mặt liền khó coi: “Đây là Vu tổng không cho tôi mặt mũi sao?”

Người đàn ông sau khi uống rượu đều không nói lý lẽ, ít nhất là người đàn ông này ở thời điểm tỉnh táo tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện với Vu Hoài Ngạn như vậy.

Vu Hoài Ngạn cũng lười so đo với một tên say rượu, nhưng trên bàn tiệc cũng không nên để cho người ta bị mất mặt, vì thế anh liền tìm cái lý do: “Phụ nữ trong nhà quản nghiêm, xin lỗi.”

Lời này vừa ra, mấy người đàn ông đều nở nụ cười.

“Vu tổng, không nghĩ tới anh lại là một người sợ vợ đấy?”

“Tôi nói này, phụ nữ trong nhà không thể chiều chuộng, chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, muốn làm cái gì, sao có thể để bọn họ tới quản được.”

“......”

Vu Hoài Ngạn đối với những lời này không tỏ ý kiến gì.

Sau khi thoát thân thành công, Vu Hoài Ngạn thổi gió đêm, đi về phía khách sạn

Có lẽ là vừa rồi lấy Ôn Chỉ Văn làm tấm mộc, dọc theo đường đi Vu Hoài Ngạn không thể không nghĩ tới cô được.

Thời điểm bận rộn thì không nói, hiện tại có thời gian rảnh rỗi, hậu tri hậu giác mà anh ý thức được một điều ——

Ba ngày qua, đến một cuộc điện thoại mà người vợ mới cưới của anh cũng chưa gọi cho anh...
 
Chương 21: Thiếu Một Lọ Hoa


Vu Hoài Ngạn trở về khách sạn, có chút mệt mỏi xoa lông mày.

Chiếc điện thoại màu đen bị đặt trên bàn một cách tùy tiện, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Vu Hoài Ngạn duỗi tay với lấy nó, khuôn mặt anh đăm chiêu như đang suy tư gì đó.

Không biết hiện tại cô ấy đang làm gì? Cô không nhìn thấy số điện thoại anh để lại hay sao?

Anh nhớ rõ lúc mình rời đi đã cố ý đặt tờ giấy ở dưới ly nước rồi mà.

Hay là do cô vẫn còn đang tức giận?

Vu Hoài Ngạn không khỏi nhớ tới buổi tối hôm đó cô thở phì phì để lại dấu răng ở trên vai của anh, không đau chút nào, ngược lại còn có chút ngứa.

Đúng là anh đã làm hơi quá mức rồi.

Vu Hoài Ngạn khó được mà kiểm điểm lại bản thân, hình như từ lúc gặp cô thì sự tự chủ mà anh vẫn luôn lấy làm tự hào lại có xu thế lỏng mất......

Không biết hiện tại cô đang làm gì?

Vu Hoài Ngạn muốn gọi điện thoại về hỏi một chút, nhưng nhìn thấy thời gian đã khuya nên anh đành thôi.



*

Ôn Chỉ Văn không biết các loại suy nghĩ của Vu Hoài Ngạn.

Hiện tại hôm nào cô cũng cực kỳ bận rộn.

Lúc kết hôn, tất cả các nơi trong nhà đều được trang trí dựa theo phong cách đang lưu hành hiện nay.

Ví dụ như trong phòng của Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đều treo không ít hoa giấy nhựa có màu sắc rực rỡ, rất có bầu không khí của niên đại này.

Những đôi vợ chồng bình thường đều sẽ không phá bỏ mấy món đồ trang trí thế này.

Nhưng Ôn Chỉ Văn nhìn thấy có chút cay đôi mắt, liền kéo hết mấy dải hoa đó xuống, dì Dương đứng ở một bên nhìn còn thấy đáng tiếc, cứ lẩm bẩm: “Hoa này đẹp thế cơ mà? Sao cháu lại kéo nó xuống?”

Ôn Chỉ Văn cũng không thay đổi bố cục chỉnh thể của căn phòng.

Căn nhà này được xây dựng từ vài thập niên trước, theo phong cách nước ngoài, cho nên lúc cải tạo lại, Ôn Chỉ Văn cũng tốn tâm tư sửa lại theo đúng phong cách nước ngoài.

Nhưng cách cục chỉnh thể cũng không được thay đổi quá nhiều mà chủ yếu là một số đồ trang trí thôi.

May mắn trong nhà có dì Dương giúp đỡ cô, chứ nếu chỉ dựa vào một mình Ôn Chỉ Văn thì cô thật sự không thể lo liệu hết được.



Buổi chiều, Ôn Chỉ Văn ngồi ở phòng khách dưới lầu xem TV.

Thật ra trên TV cũng không có tiết mục nào hay cả, chỉ là cô ngồi ở nhà thấy rất là nhàm chán nên mới mở TV nên để cho bầu không khí bớt im lặng.

Ôn Chỉ Văn không có hứng thú với tiết mục trên TV nhưng mà dì Dương ngồi ở bên cạnh lại xem rất say xưa.

Tầm mắt của Ôn Chỉ Văn nhìn TV được một lát lại chuyển sang chỗ khác.

Đầu tiên cô đánh giá phòng khách mình vừa cải tạo một chút, thầm khen ngợi mắt thẩm mỹ của bản thân.

Sau đó lại nhìn mỗi chỗ một ít, cuối cùng dừng ở trên một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, gió nhẹ gợi lên lụa trắng, để lại quầng sáng đong đưa ở trên bàn.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên cảm thấy trên chiếc bàn nhỏ đó thiếu một cái bình hoa cùng và mấy đóa hoa tươi kiều diễm ướt át.

Cô có một chút chứng cưỡng bách, trong đầu vừa nhảy ra ý tưởng đó liền không thể loại bỏ được.

Vừa lúc cô cũng không có việc gì làm, Ôn Chỉ Văn liền đứng lên.

Dì Dương nhìn qua chỗ cô, Ôn Chỉ Văn cười giải thích một câu: “Cháu đi ra ngoài mua một bó hoa về”.
 
Chương 22: Bảo Cô Ấy Gọi Điện Thoại Lại Cho Cháu


Dì Dương đương nhiên là đồng ý.

Dù sao bà cũng chỉ là một bảo mẫu, tuy nói Ôn Chỉ Văn đối xử với cô rất tốt nhưng Ôn Chỉ Văn muốn làm cái gì cũng không tới lượt bà phản đối.

Hơn nữa sau khi ở chung mấy ngày, dì Dương cũng phát hiện Ôn Chỉ Văn là một người rất hiểu cách sinh hoạt.

Giống như việc bố trí lại căn phòng này đều là do Ôn Chỉ Văn chỉ đạo, còn dì Dương chỉ phụ trách làm việc dựa theo lời Ôn Chỉ Văn thôi.

“Buổi tối cháu muốn ăn cái gì? Để tí nữa dì nấu cơm”. Trước khi Ôn Chỉ Văn rời đi, dì Dương hỏi một câu.

“Dì cứ tùy ý đi”.

Tay nghề của dì Dương không tồi, Ôn Chỉ Văn cũng rất thích ăn đồ ăn dì ấy làm.

Ôn Chỉ Văn rời khỏi nhà, dì Dương cũng ngượng ngùng tiếp tục ngồi xem TV, tắt TV lại rồi đi vào trong phòng bếp làm việc.

Mới vừa rửa đồ ăn xong thì máy điện thoại bàn ở phòng khách liền vang lên.

Dì Dương vội vàng lau khô tay, hấp tấp chạy ra nghe điện thoại.

Vu Hoài Ngạn ở đầu dây bên kia nghe thấy trong điện thoại nhà mình truyền đến thanh âm của một người phụ nữ trung niên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại, đây chính là dì giúp việc mới tới.



Sau khi chào hỏi xong, Vu Hoài Ngạn hỏi: “Chỉ Văn có ở nhà không? Dì bảo cô ấy ra nghe điện thoại giúp cháu với”.

Dì Dương nắm ống nghe cười nói: “Đúng là không khéo, Tiểu vừa mới đi ra ngoài mua hoa rồi, hiện tại không có ở nhà!”

Nếu như Ôn Chỉ Văn không ở nhà thì Vu Hoài Ngạn và dì Dương cũng không còn gì để nói. Anh dặn dò dì Dương là khi nào Ôn Chỉ Văn trở về thì gọi điện thoại lại cho anh, sau đó liền cúp máy.

Dì Dương đồng ý một cách sảng khoái.

Sau khi cúp điện thoại, bà lại đi vào phòng bếp làm việc tiếp.

Thật ra dì Dương chưa từng gặp Vu Hoài Ngạn, nhưng từ trong miệng Ôn Chỉ Văn thì bà cũng biết được chồng của cô đã đi công tác.

Không nhận được điện thoại thì thôi, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại, dì Dương lập tức nhớ ra mấy ngày nay không hề nhận được điện thoại của Vu Hoài Ngạn, cũng không nghe thấy Ôn Chỉ Văn nhắc tới chồng của mình.

Hai người họ vừa mới kết hôn xong mà, thật sự không hợp lý lắm?

Nhưng bà chỉ thoáng nghĩ tới việc này, rồi rất nhanh lại vứt ra sau đầu, dù sao bà chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác không cần phải quan tâm!

Dì Dương ở trong phòng bếp khí thế hừng hực mà làm việc, Ôn Chỉ Văn ở bên ngoài lại không quá thuận lợi.



Ở niên đại 90, hoa tươi vẫn chưa được phổ biến, không hề có nhiều tiệm hoa tươi khắp nơi giống như đời trước.

Hiện tại hoa giả chính là thứ được hoan nghênh nhất.

Mấy năm trước còn lưu hành hoa nhựa cứng rắn, mấy năm nay dần dần bị hoa lụa thay thế, bình thường muốn trang trí nhà thì đều sẽ mua mấy bồn hoa giả, không chỉ rả mà còn sẽ không khô héo, không cần phải chăm sóc, có thể bày rất nhiều năm, ở trong mắt mọi người thì đây chính là một món đồ có lợi ích thực tế cao.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại chướng mắt hoa giả.

Cô phải tìm rất lâu mới có thể tìm được một tiệm hoa tươi.

Cô vui sướng mua một bó hoa rồi mới chậm rì rì dẫm lên bóng mặt trời lặn trở về nhà.

Cũng may mấy ngày hôm nay cô đã đi theo dì Dương đi ra ngoài vài lần nên hiện tại Ôn Chỉ Văn đã có thể tìm được đường về nhà, không cần hỏi đường.

Lúc trở về, cô không thể tránh được mà gặp phải hàng xóm.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy tầm mắt của họ dừng trên người mình, nhưng đợi cô nhìn qua thì bọn họ lại nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cô không truy cứu.

Xem thì cứ xem, cô cũng chẳng mất khối thịt nào.
 
Chương 23: Chồng Ơi!


Lúc cô về tới nhà thì dì Dương vẫn chưa nấu cơm xong, Ôn Chỉ Văn liền mang chỗ hoa tươi cô mới mua đi cắm vào bình hoa.

Ôn Chỉ Văn chưa từng học cắm hoa, nhưng ở trong nhà mình cũng không cần phải chú ý quá nhiều, cảm thấy thế nào đẹp thì sẽ làm thế đó.

Một bó hoa rất nhiều, Ôn Chỉ Văn phải cắm vào vài cái bình hoa mới hết, thế là dứt khoát chia ra mỗi phòng đặt một lọ hoa, ngay cả thư phòng của Vu Hoài Ngạn cũng không buông tha.

Đặt bình hoa xuống, Ôn Chỉ Văn lại nhìn cái góc kia, quả nhiên đẹp hơn rất nhiều.

Dì Dương nấu đồ ăn xong mang lên, cười nói: “Hoa rất đẹp lại còn thơm nữa”.

“Đúng vậy!” Ôn Chỉ Văn cũng mỉm cười đáp.

Dì Dương không ăn cơm chiều chung với Ôn Chỉ Văn.

Lúc đầu dì Dương nói là phải đợi Ôn Chỉ Văn ăn cơm xong để thu dọn rồi mới rời đi, Ôn Chỉ Văn lại trực tiếp bảo bà là dọn dẹp xong liền đi về nhà trước, chén đũa ăn xong cô sẽ tự rửa.

Dì Dương đã sớm dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, cô chỉ cần rửa mấy cái bát thôi, rất đơn giản.

Vốn dĩ dì Dương thấy làm như vậy không tốt, nhưng Ôn Chỉ Văn cảm thấy không có gì, vậy nên bà liền đồng ý.

Lúc Ôn Chỉ Văn ngồi xuống ăn cơm thì dì Dương đang dọn dẹp phòng bếp.

Lúc rửa tay đi ra, chuẩn bị rời đi thì dì Dương đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói với Ôn Chỉ Văn: “Ôi, nhìn trí nhớ của dì này, Vu tiên sinh vừa mới gọi điện thoại tới đây tìm cháu, bảo là bao giờ cháu về thì gọi điện thoại cho cậu ấy”.



Mấy ngày nay Ôn Chỉ Văn rất bận rộn, thật sự chưa từng nhớ tới Vu Hoài Ngạn.

Hiện tại được dì Dương nhắc nhở, cái tay múc canh của cô bỗng dừng lại, cuối cùng cũng nhỡ tới mình có một người chồng đi công tác ở ngoài.

Tính toán thời gian, Vu Hoài Ngạn đã rời nhà được bốn năm ngày rồi.

Ôn Chỉ Văn ở một mình quen rồi, cũng không có kinh nghiệm ở chung với đàn ông, nhưng dù không còn có kinh nghiệm tới đâu thì cô cũng biết hành vi không gọi cho Vu Hoài Ngạn bất cứ một cuộc điện thoại nào rất là không ổn.

Hình tượng người vợ hiền rất có nguy cơ bị sụp đổ!

Ôn Chỉ Văn đột nhiên đứng lên, nhìn về chỗ điện thoại.

Sau khi nhìn lướt qua thì cô lại ngồi xuống một lần nữa.

Thôi, vẫn là ăn cơm xong đã, đằng nào cũng qua bốn năm ngày rồi, cũng không vội một chốc một lát này.

Chờ cô lấp đầy bụng, thuận tiện lại suy nghĩ biện pháp cứu vãn lại hình tượng vợ hiền!

Vì thế, Ôn Chỉ Văn lại yên tâm thoải mái ngồi ăn cơm tiếp.

Lúc Ôn Chỉ Văn ăn cơm thích nhai kỹ nuốt chậm, khi còn nhỏ đã bị mẹ giễu cợt là ăn như con mèo.

Chờ cô chậm rì rì cơm nước xong, lại đi rửa chén, sau đó Ôn Chỉ Văn mới đi tới chỗ cái điện thoại muốn gọi lại cho Vu Hoài Ngạn.

Chỉ là điện thoại bây giờ vẫn là loại kiểu cũ không có màn hình, Ôn Chỉ Văn căn bản không biết nên gọi lại như thế nào.



Đứng ngơ ngẩn trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn rốt cuộc nhớ tới tờ giấy mà hôm rời đi Vu Hoài Ngạn đã để lại cho cô, hình như trên đó có viết số điện thoại của anh nhỉ?

Lại ngẫm nghĩ thêm một lúc, Ôn Chỉ Văn mới nhớ tới tờ giấy đó đã bị cô ném vào tủ sắt rồi.

Ôn Chỉ Văn liền chạy lên thư phòng ở trên lầu.

Cô không nhớ được số điện thoại của Vu Hoài Ngạn nhưng cô vẫn nhớ được mật mã của két sắt, sờ soạng mấy cái, cuối cùng cô cũng lôi ra được tờ giấy nhăn nhó kia.

Sau một loạt các hành động này, sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

Ôn Chỉ Văn tự cảm thấy đuối lý, lúc ấn điện thoại thì cái đầu nhỏ cũng cấp tốc vận chuyển.

Tí nữa cô phải nghĩ thật kỹ xem nên nói như thế nào, nếu không lại chọc giận tới chồng của cô thì không tốt.

Tâm tình hiện tại Vu Hoài Ngạn đúng là không được tốt lắm.

Từ lúc anh gọi điện thoại về tới bây giờ đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, cô đi mua hoa cần thời gian lâu như vậy à?

Chờ đến lúc rốt cuộc cũng nhìn thấy một dãy số quen thuộc, sau khi anh nhìn lướt qua, tùy ý để điện thoại vang lên một lúc rồi mới chậm rãi ấn nút nghe, giọng điệu lạnh nhạt: “Alo?”

Người đối diện dường như khựng lại một chút, sau đó truyền tới một giọng nói vừa ngọt vừa kiều: “Chồng ơi!”

Nghe thấy xưng hô cực kỳ thân thiết này, lông mi rũ xuống của Vu Hoài Ngạn đột nhiên run lên.
 
Chương 24: Chồng Ơi!


Thông qua điện thoại, Ôn Chỉ Văn nghe được giọng nói lãnh đạm của Vu Hoài Ngạn liền ý thức được sự tình hình không được ổn lắm.

Vì thế cô cái khó ló cái khôn, một tiếng “Chồng ơi” liền được bật ra như thế.

Lần đầu tiên gọi người như vậy, trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn cũng không được tự nhiên.

Nhưng thật nhanh sau đó, cô phát hiện, có người còn không được tự nhiên hơn cô!

“Như, như thế nào?” Giọng nói có chút thác loạn của người đàn ông được truyền qua ống nghe.

Ôn Chỉ Văn vô cùng nhạy bén mà đã nhận ra điểm này.

Không thể nào, không thể nào?

Chẳng nhẽ Vu Hoài Ngạn thẹn thùng?

Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, trong mắt Ôn Chỉ Văn hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp tục nói: “Chồng ơi, em vừa mới nghe dì Dương nói anh có gọi điện thoại về vào ban ngày, là có chuyện gì tìm em sao? Chồng ơi?”

Nghe trong điện thoại lại phản hồi một câu “Chồng ơi”, Vu Hoài Ngạn chỉ cảm thấy điện thoại trong tay đều trở nên phỏng tay.

Rõ ràng anh không phải là một người không biết cách ăn nói, nhưng vào lúc này, anh không thể nói ra một lời nào khác.

Điều này khiến Ôn Chỉ Văn thật sự xác định, Vu Hoài Ngạn đang không được tự nhiên.



Không nghĩ tới người nào đó ở trên giường không cần mặt, vậy mà sau khi xuống giường lại ngây thơ như thế?

Ỷ vào núi cao hoàng đế xa, lá gan của Ôn Chỉ Văn cũng lớn hơn.

Dù sao hiện tại Vu Hoài Ngạn cũng đang ở Thượng Hải xa xôi, căn bản là không thể bắt lấy cô làm gì được!

“Chồng ơi, sao anh không nói lời nào thế?”

“Di, là tín hiệu không được tốt sao?”

“Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi, anh có nghe được em nói không?”

“......”

Ôn Chỉ Văn vừa nói, nhưng khóe môi lại nhịn không được là cong lên.

Nếu không phải đang nỗ lực chịu đựng, cô đều sắp cười ra tiếng tới nơi rồi!

Nhưng tốt xấu gì thì Vu Hoài Ngạn cũng là nhân vật lớn rong ruổi ở trên thương trường, sau khi thất thần trong mấy giây ngắn ngủi, anh liền điều chỉnh lại tâm thế của mình ngay.

“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi điện thoại hỏi em xem mấy ngày nay thế nào rồi?” Vu Hoài Ngạn kéo đề tài quay trở lại, “Mấy ngày nay, tại sao đến một cuộc điện thoại cũng không gọi điện cho anh?”

Nhắc tới vẫn đề này, tức khắc Ôn Chỉ Văn không dám lỗ mãng.



Cũng may lúc này cô đã có biện pháp ứng phó.

“Em cũng muốn gọi điện thoại cho anh.” Ngón tay của Ôn Chỉ Văn xoay dây điện thoại vòng quanh, làm bộ dáng tủi thân, “Chính là em sợ quấy rầy đến công việc của anh, anh lại bận rộn công việc như thế......”

Nghe được lời này của Ôn Chỉ Văn, giọng nói của Vu Hoài Ngạn cũng không khỏi thêm phần ôn nhu một chút: “Dù bận cũng không đến mức không thể dành ra một chút thời gian để nói chuyện cùng em.”

“Ý của anh là em có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào sao?” Ôn Chỉ Văn hưng phấn mà nói.

Trong lòng lại có chút kỳ quái, như vậy không nên? Nguyên chủ trong nguyên tác chính là muốn tìm cũng tìm không được anh mà!

Vu Hoài Ngạn cũng bị thanh âm của cô cảm nhiễm, khóe môi không tự giác mà hướng lên trên cong cong: “Có thể.”

Sau khi đã đồng ý, lại sợ cô thật sự tùy thời tùy chỗ gọi điện thoại lại đây, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tuy nhiên, cũng không cần quá thường xuyên.”

Ôn Chỉ Văn bĩu môi.

Cô liền biết, tên đàn ông thúi này có tính xấu không đổi, sao có thể thật sự dung túng cho cô thích gọi điện thoại đến lúc nào thì gọi chứ!

Trong lòng Ôn Chỉ Văn không khỏi chửi thầm, nhưng ngoài miệng vẫn là bình tĩnh mà đáp ứng: “Được, em biết rồi.”

Hai vợ chồng lại hàn huyên vài câu.

Cuối cùng Ôn Chỉ Văn hỏi anh: “Chồng ơi, chừng nào thì anh mới trở về?”
 
Chương 25: Mua Vòng Cổ


Vu Hoài Ngạn nghĩ ngợi liền nói: “Ba ngày sau.”

“Em ở nhà chờ anh.” Ôn Chỉ Văn nói.

Ôn Chỉ Văn chỉ là khách sáo một chút, nhưng Vu Hoài Ngạn lại từ những lời này của cô mà nghe ra một tia ngượng ngùng.

Chắc hẳn cô cũng rất ngóng trông anh trở về đi?

Mấy ngày hôm trước không gọi điện thoại cho anh, có thể là giống như lời cô nói, sợ quấy rầy đến công việc của anh?

Sau khi cúp điện thoại, Vu Hoài Ngạn cảm thấy ấm áp trong lòng, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa dị thường.

Ôn Chỉ Văn vui vẻ rạo rực mà treo điện thoại.

Có lệ xong, tự đáy lòng cô cũng tán thưởng bản thân một phen rằng mình quá thông minh tài trí.

Lại đếm ngày trên đầu ngón tay, cô còn có thời gian ba ngày để tiêu dao tự tại.

Chờ đến thời điểm Vu Hoài Ngạn trở về, cô cần phải thu liễm một chút.

Tuy nhiên, Ôn Chỉ Văn cũng biết, dù Vu Hoài Ngạn trở lại, cũng là bận việc cả ngày, làm sao có thời giờ quan tâm tới cô chứ?

Đến lúc đó còn không phải cô muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?



*

Sau một lần được giáo huấn, buổi tối ngày hôm sau Ôn Chỉ Văn lại gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn nói chuyện.

Khi nhân thiết còn chưa sụp đổ, cô vẫn là rất chuyên nghiệp!

Vu Hoài Ngạn càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước của mình.

Cảm thấy cô được anh cho phép, lúc này mới gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho anh.

May cũng tính là còn hiểu chuyện, không chọn thời gian anh đang làm việc để gọi điện thoại.

Ngày kế, thời điểm Vu Hoài Ngạn đi khảo sát các khu chợ thì có đi qua một cửa hàng bán châu báu.

Trước tủ kính pha có trưng bày mấy cái vòng cổ, lại được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp tạo ra ánh sáng lóa mắt.

Bước chân của Vu Hoài Ngạn dừng lại, đột nhiên cảm thấy một vòng cổ trong số đó rất thích hợp với Ôn Chỉ Văn.

Cổ của cô rất đẹp, trắng nõn, đường cong nhu hòa lại nhỏ dài, đúng là đang cần một cái vòng cổ đẹp để đeo lên.

Vu Hoài Ngạn không chút do dự đi vào cửa hàng châu báu.



Nhân viên đang ngủ gật bỗng nhiên thấy một người đàn ông có diện mạo cùng khí độ bất phàm đi vào, kinh ngạc mà phát ra lời nói không được nhanh nhẹn: “Ngài, ngài khỏe, hoan nghênh đã đến......”

Vu Hoài Ngạn cũng không quan tâm thái độ thiếu chuyên nghiệp của nhân viên, mà là chỉ vào cái vòng cổ được anh coi trọng, nói: “Có thể để tôi xem cái này được không?”

Nhân viên vội gật đầu không ngừng: “Được ạ, được ạ.”

Nói xong liền thật cẩn thận mà đem vòng cổ từ tủ kính mang ra.

Vu Hoài Ngạn cầm lấy quan sát, vừa lòng mà nói: “Giúp tôi gói lại đi.”

Nhân viên sửng sốt: “Cái gì?”

Vu Hoài Ngạn lại kiên nhẫn mà lặp lại một lần.

Lần này rốt cuộc nhân viên cũng nghe rõ, mặt vừa đỏ vừa trắng, chủ yếu là từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp người mua vòng cổ kim cương lại sảng khoái như vậy!

Một lần tính tiền, nhân viên nhịn không được nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn, thật cẩn thận hỏi: “Tiên sinh muốn tặng cho đối tượng sao?”

“Tặng cho vợ của tôi.” Vu Hoài Ngạn nhàn nhạt nói.

Nghe thấy câu trả lời này, trong mắt nhân viên kia có sự mất mát.

Ngược lại, cô ta cũng vô cùng hâm mộ vợ của anh, có một người chồng vừa đẹp trai lại có tiền như vậy, còn biết thương vợ, như vậy phải tu luyện phúc khí mấy đời mới có được chứ!
 
Chương 26: Xứng Đôi


Ngày đó trong điện thoại, Vu Hoài Ngạn tính mình phải ở Thượng Hải thêm ba ngày, nhưng sau khi khảo sát xong thị trường, anh cũng không còn truyện quan trọng gì nữa cần xử lý.

Dư lại những việc nhỏ có thể cho trợ lý Bành Khải ở lại theo dõi là được.

Dựa theo thường lệ, khẳng định là Vu Hoài Ngạn sẽ ở lại để theo dõi toàn bộ hành trình.

Nhưng hiện tại, nghĩ đến còn có người đang ở nhà chờ anh, Vu Hoài Ngạn liền có chút gấp không chờ được mà muốn trở về.

Bành Khải nghe Vu Hoài Ngạn giao nhiệm vụ cho mình thì có chút buồn bực.

Anh ta đi theo bên người Vu Hoài Ngạn cũng có mấy năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này.

Trong chớp nhoáng, Bành Khải nhớ tới chuyện ông chủ vừa mới kết hôn.

Sau đó anh ta liền càng thêm buồn bực.

Làm trợ lý, hầu hết thời gian Bành Khải đều đi theo bên người Vu Hoài Ngạn.

Về chuyện Vu Hoài Ngạn lại đột nhiên kết hôn cùng Ôn Chỉ Văn, tuy rằng Bành Khải không biết nội tình, nhưng cũng nhìn ra được, Vu Hoài Ngạn đối với cuộc hôn nhân này cũng không quá để ý, mà là đem hầu hết tinh lực đặt vào sự nghiệp.



Nhưng hiện tại, Bành Khải đột nhiên không cảm thấy như vậy.

Đừng nhìn thời điểm Vu Hoài Ngạn ngoại giao vẫn là quần áo chỉn chu, bộ dáng bình tĩnh không thay đổi với mọi việc, nhưng loại này hành vi này là biểu hiện rõ ràng bị sắc đẹp nhập vào đầu rồi!

Ngày hôm qua đi mua vòng cổ kim cương thì không nói, hiện tại lại bỏ xuống công việc để về nhà!

Thật sự kết hôn khiến con người ta thay đổi lớn đến vậy sao?

Bành Khải lâm vào trầm tư.

Vu Hoài Ngạn cũng không biết trong đầu trợ lý nhà mình suy nghĩ cái gì.

Sau khi giao việc xong xuôi, anh liền mua vé xe sớm nhất trở về Bắc Thị.

Một đoạn tàu xe mệt nhọc, rốt cuộc đến buổi chiều thì Vu Hoài Ngạn đã trở về đến nhà.

Trong tưởng tượng của anh chính là khi anh vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy cô vợ xinh đẹp đứng ở phòng khách, ôn nhu lại kích động mà chờ anh trở về.

Nhưng mà hiện thực chính là sau khi mở cửa, trong phòng khách cũng không có cô vợ nào đang chờ đợi anh cả.



Thậm chí, anh còn hoài nghi bản thân mình đã đi nhầm nhà rồi!

Ai có thể nói cho anh biết, vì sao chỉ ngắn ngủn trong mấy ngày, nhà của anh lại biến đổi nghiêng lệch như thế này?

Vu Hoài Ngạn nhịn không được lui ra ngoài, nhìn số nhà mình, lại một lần nữa xác nhận, không sai, đây là nhà anh.

Trong phòng bếp, dì Dương nghe được động tĩnh ngoài cửa, tưởng Ôn Chỉ Văn đã trở lại, lau tay đi ra: “Tiểu Ôn đã trở lại rồi sao?”

Vừa mới dứt lời, liền đối diện với người đàn ông tuy rằng phong trần mệt mỏi nhưng vẫn cao lớn anh tuấn như cũ.

Dì Dương sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Là Vu tiên sinh đã trở lại sao?”

Dì Dương vẫn luôn cho rằng Ôn Chỉ Văn có vẻ ngoài xinh đẹp, thế cho nên bà hoàn toàn không tưởng tượng được người nào mới có thể xứng đôi với cô.

Hiện tại nhìn thấy Vu Hoài Ngạn, dì Dương nhịn không được mà cảm thán, hai người này thật đúng là trời đất tạo nên một đôi, diện mạo này cũng quá xứng đôi đi!

Vu Hoài Ngạn hướng dì Dương gật đầu, chào hỏi: “Dì Dương.”

Dì Dương cười tủm tỉm mà lên tiếng, lại nghe thấy Vu Hoài Ngạn hỏi: “Chỉ Văn đâu?”
 
Chương 27: Quần Áo Của Anh Đâu Rồi?


Lúc trước, bà còn tưởng rằng tình cảm đôi vợ chồng son không tốt, nhưng hiện tại vừa thấy đến sắc mặt của Vu Hoài Ngạn, lại nghe được anh vừa trở về là hỏi Ôn Chỉ Văn ở đâu, liền cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng son này thật tốt, chỉ là không biểu hiện ra ngoài ở trước mặt bà mà thôi.

Dì Dương là một người cơ trí, lúc này sẽ không kéo chân sau của Ôn Chỉ Văn, mà là cười tủm tỉm nói: “Tiểu Ôn biết ngày mai cậu phải về, hẳn là đã đi ra ngoài mua đồ vật, hiện tại còn chưa có trở về.”

Kỳ thật bà căn bản không biết Ôn Chỉ Văn đi làm gì, chắc là đi dạo phố.

Vu Hoài Ngạn vừa nghe những lời này, quả nhiên sắc mặt tốt lên rất nhiều.

Cùng dì Dương chào hỏi xong, anh liền cầm hành lý lên lầu.

Không hề nghi ngờ chính là, phòng ngủ của hai người cũng thay đổi sang bộ dạng khác.

Vu Hoài Ngạn mất vài giây đứng ở cửa, sau đó mới đi vào.

Ngồi trên xe vài tiếng đồng hồ, Vu Hoài Ngạn chuẩn bị đi tắm rửa.

Theo thói quen mà đi tới trước tủ quần áo.

Vu Hoài Ngạn mở cánh tủ ra.

Nhìn thấy mấy bộ tây trang của anh vô cùng đáng thương mà bị dồn vào một góc, bên trong rực rỡ muôn màu đều là quần áo và váy vóc xinh đẹp của phụ nữ.

Anh nhướng mày.

Anh lại kéo thêm cánh cửa tủ thứ hai, vẫn là của cô.



Cánh cửa thứ ba.

Cánh cửa thứ tư.

......

Cho nên, quần áo của anh đâu?

Vu Hoài Ngạn đứng ở trước tủ quần áo, lâm vào trầm mặc.

Dưới lầu.

Rốt cuộc Ôn Chỉ Văn cũng về đến nhà.

Dì Dương vẫn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, chỉ cần hơi chút có thanh âm là bà lại ngó đầu ra ngoài nhìn.

Vừa thấy thân ảnh của Ôn Chỉ Văn, bà vội vàng chạy ra, giữ chặt cánh tay của Ôn Chỉ Văn rồi chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: “Vu tiên sinh đã trở lại.”

Ôn Chỉ Văn cả kinh.

Không phải nói ngày mai mới trở về sao?

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này, tại sao lại không làm theo lẽ thường thế?!

“Anh ấy......”



Đừng nhìn biểu hiện của Ôn Chỉ Văn ở trong điện thoại cực kỳ thành thạo nhưng tới khi Vu Hoài Ngạn thật sự đã trở lại, hơn nữa hiện tại còn đang ở trên lầu thì cô vẫn có chút hoảng.

Chủ yếu là quá đột nhiên làm cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

“Vu tiên sinh vừa trở về đã hỏi cháu đi đâu đấy!” Dì Dương cười nói.

Ý của bà là muốn nói cho Ôn Chỉ Văn biết Vu Hoài Ngạn rất quan tâm cô, vậy nên vừa trở về đã hỏi cô đi đâu.

Nhưng Ôn Chỉ Văn nghe như thế lại càng thấy hoảng hốt, hỏi: “Vậy dì nói như thế nào?”

Dì Dương vỗ tay cô, nhỏ giọng nói: “Dì nói cháu đi ra ngoài mua đồ cho cậu ấy”.

Ôn Chỉ Văn lập tức cảm động mà nhìn về phía dì Dương.

Thật ra là do Ôn Chỉ Văn cảm thấy cứ ở mãi trong nhà rất nhàm chán, lại nghĩ Vu Hoài Ngạn ngày mai mới trở về nên cô mới đi ra ngoài dạo phố.

Đương nhiên không phải cố ý đi ra ngoài mua đồ cho Vu Hoài Ngạn, nhưng cô nghĩ tới mấy ngày nay cô mua không ít đồ, hiện tại Vu Hoài Ngạn sắp trở lại mà cô lại không mua cho anh bất cứ một món đồ nào thì đúng là không thể nào nói nổi, vì thế cô liền thuận tay chọn hai bộ quần áo cho anh.

Hiện tại vừa lúc không cần tìm lý do!

Lại dò hỏi tình huống sau khi Vu Hoài Ngạn trở về với dì Dương một lúc rồi Ôn Chỉ Văn mới xách đồ thấp thỏm đi lên lầu.

Cô đi đến trước cửa phòng ngủ của hai người, lén lút phun ra một hơi, động tác nhẹ nhàng mở cánh cửa tạo ra một cái khe nhỏ, cái đầu nhỏ chui qua khe nhìn vào trong phòng.

Thính lực của Vu Hoài Ngạn rất tốt nên dù động tác của Ôn Chỉ Văn có nhẹ nhàng thì anh vẫn nghe thấy động tĩnh, anh liền quay đầu nhìn lại.
 
Chương 28: Thay Đổi Rất Nhiều


Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, trên mặt Ôn Chỉ Văn lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Vốn dĩ cô định lặng lẽ quan sát Vu Hoài Ngạn, nhưng hiện tại đã bị phát hiện rồi nên chỉ đành từ bỏ, đẩy cửa ra thoải mái hào phóng mà đi vào.

Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn không khỏi dừng ở trên người vợ của mình.

Mới mấy ngày không gặp mà vợ của anh đã thay đổi rất nhiều.

Mái tóc màu đen của cô được uốn xoăn lọn to, dùng một cái khăn lụa màu xanh lục đậm có hoa văn buộc ở sau đầu, cả người nhìn qua vừa lười biếng lại mỹ lệ.

Quần áo đang mặc trên người cũng khác hẳn với ngày trước, càng phác họa ra dáng người eo thon chân dài của cô, cộng thêm khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia, quả thực khiến cho người khác không rời được mắt.

Ánh mắt Vu Hoài Ngạn rất rõ ràng, Ôn Chỉ Văn tự nhiên cũng đã nhận ra.

Nếu như cô dám đi uốn tóc và thay đổi phong cách mặc quần áo thì đương nhiên cũng không quá để ý việc Vu Hoài Ngạn có phản đối hay không.

Nhưng hiện tại vẫn còn ở trong giai đoạn xây dựng hình tượng nên Ôn Chỉ Văn làm bộ ngượng ngùng mà sờ vào khuôn mặt của mình nói: “Thay đổi cái phong cách, anh cảm thấy có đẹp không?”

Hầu kết của Vu Hoài Ngạn giật giật, nói: “Ừ, đẹp”.

Anh cũng không xấu hổ khi khen ngợi vợ của mình, huống chi còn là lúc chỉ có hai người bọn họ ở chung với nhau.

Nghe được lời này, Ôn Chỉ Văn lập tức có tự tin, cả người cũng thả lỏng hơn hẳn.



Cô đi nhanh đến bên cạnh anh, oán trách nói: “Không phải anh nói là ngày mai mới trở về à? Sao lại về sớm hơn, làm em chẳng có chuẩn bị gì cả”.

Vu Hoài Ngạn trầm mặc.

Chuẩn bị cái gì? Sự kinh ngạc và bất ngờ hiện tại còn chưa đủ nhiều sao?

Vu Hoài Ngạn sẽ không có khả năng thừa nhận anh trở về sớm hơn là vì muốn sớm được nhìn thấy cô, vì thế chỉ nói: “Công việc làm xong sớm, không còn việc gì nữa nên anh mới trở về trước”.

“A” Ôn Chỉ Văn gật đầu một cái.

Cô biết ngay mà, nếu như công việc vẫn chưa xong thì sao người đàn ông này nỡ trở về chứ?

Không rối rắm vấn đề này quá lâu, Ôn Chỉ Văn thay đổi cái đề tài: “Hiện tại vẫn còn sớm, anh có muốn đi nghỉ ngơi một lúc hay không?”

Vu Hoài Ngạn gật đầu, sau đó lại nhìn cô một cái thật lâu.

Ôn Chỉ Văn có chút không thể hiểu được, sau đó nghe thấy anh nói: “Ừ, anh định đi tắm rửa trước rồi mới nghỉ ngơi ——”

Hiện tại Ôn Chỉ Văn đang cảm thấy có chút không ổn trong lòng.

Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe thấy anh nói: “Nhưng mà anh lật hết tất cả ngăn tủ vẫn không tìm thấy quần áo của anh ở đâu”.



Ôn Chỉ Văn: “......”

Không xong, cô đã quên mất chuyện này.

Ôn Chỉ Văn có chút chột dạ mà liếc mắt nhìn Vu Hoài Ngạn một cái.

Bởi vì mua thêm không ít quần áo nên Ôn Chỉ Văn mới sắp xếp lại tủ quần áo một lượt.

Suy xét đến việc Vu Hoài Ngạn thường xuyên không ở nhà. Ôn Chỉ Văn đã sớm coi cả cái tủ quần áo này thành của cô.

Cô thậm chí còn quy hoạch mỗi một cái khu vực sẽ đặt quần áo gì.

Chờ cô quy hoạch xong hết, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đã không còn chỗ nào để lại cho Vu Hoài Ngạn đặt quần áo.

Cũng may quần áo của Vu Hoài Ngạn không nhiều nên Ôn Chỉ Văn liền lấy hết quần áo của anh nhét vào trong ngăn tủ nào đó ở bên cạnh.

Có thể là bởi vì quá bên cạnh nên Vu Hoài Ngạn mới không tìm được......

Chống chọi tầm mắt của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn căng da đầu kéo ra một cánh cửa tủ nhỏ hẹp, thật cẩn thận mà nói: “Quần áo của anh.... tạm thời bị đặt ở chỗ này.

Vu Hoài Ngạn không nói chuyện, vẫn nhìn cô như cũ.

Ôn Chỉ Văn cực kỳ chột dạ, não bộ nhanh chóng vận chuyển, muốn cứu vớt hình tượng của bản thân: “Cái đó, em vẫn chưa sắp xếp tủ quần áo xong nên mới tạm thời đặt quần áo của anh ở đó!”
 
Chương 29: Em Ngủ Chung Với Anh Đi


Tuy rằng Vu Hoài Ngạn cảm thấy có chút vi diệu, nhưng nhìn biểu tình hiện tại của cô khá thú vị.

“Vậy à?” Anh không nhanh không chậm nói.

Tròng mắt Ôn Chỉ Văn loạn chuyển, đột nhiên quét tới túi đồ cô vừa mới mang vào phòng, lập tức có tự tin.

“Đương nhiên!” Ôn Chỉ Văn đi vài bước, khom lưng cầm lấy túi đồ, đồng thời quở trách anh: “Quần áo của anh quá ít, em không thể nhìn được nên mới mua cho anh hai bộ, tới, anh thử xem có vừa người hay không?”

Ôn Chỉ Văn cầm quần áo mới ướm lên người Vu Hoài Ngạn.

Ý tứ là: Mau xem, mau xem, em đã mua quần áo mới cho anh này! Em thật sự là một người vợ tốt!

Nhìn Vu Hoài Ngạn không còn ý muốn truy cứu chuyện tủ quần áo vừa rồi thì trái tim Ôn Chỉ Văn mới buông xuống.

Cô vội vàng từ bên trong tìm quần áo tắm rửa cho anh, nhét vào trong lòng ngực anh, đẩy anh về phía phòng tắm: “Không phải anh muốn tắm rửa sao? Mau đi đi, mau đi đi!”

Vu Hoài Ngạn nhìn cánh cửa phòng tắm bị Ôn Chỉ Văn tri kỷ đóng lại, nhịn không được mỉm cười.

Ngoài cửa, Ôn Chỉ Văn căm hận mà xoa lại khuôn mặt đã cười tới cứng đờ của mình, lại nhìn tủ quần áo. Ngẫm nghĩ, cô vẫn nhịn đau phân ra một mảnh khu vực để lại cho Vu Hoài Ngạn đặt quần áo.

Miễn cho người đàn ông keo kiệt kia thật sự đi kiếm chuyện với cô!

Vì không để chính mình làm không công, Ôn Chỉ Văn còn cố ý nói với Vu Hoài Ngạn việc này lúc anh tắm rửa đi ra.

Vu Hoài Ngạn không tỏ ý kiến, dùng khăn lông xoa tóc.



Dù sao cũng có chút đuối lý, Ôn Chỉ Văn lại cực kỳ ân cần lấy ra máy sấy cô mua, đưa cho anh: “Anh dùng cái này đi, sẽ nhanh hơn một chút!”

Chờ Vu Hoài Ngạn lau khô tóc xong, Ôn Chỉ Văn cảm thấy cũng không còn chuyện gì nữa liền nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em xuống lầu đây”.

Nói xong liền muốn chuồn mất.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại giữ chặt lấy tay cô, nói: “Em ngủ chung với anh đi?”

Ôn Chỉ Văn mở to hai mắt nhìn anh, hiển nhiên là đã hiểu lầm ý của anh.

“Ban ngày ban mặt, anh nghĩ cái gì đấy!” Ôn Chỉ Văn rút tay về, trừng mắt nhìn anh một cái, lập tức đi xuống lầu.

Vu Hoài Ngạn nằm ngã vào trên cái giường lớn mềm mại.

Thật ra anh chỉ đơn thuần muốn ngủ với cô một lát, nhưng mà....Dù sao buổi tối có rất nhiều thời gian.

Vu Hoài Ngạn nhắm mắt lại, mùi hương thuộc về Ôn Chỉ Văn chui vào trong lỗ mũi, anh nặng nề ngủ mất.

*

Một giấc ngủ này của Vu Hoài Ngạn không dài, lúc đi xuống lầu thì dì Dương cũng vừa vặn nấu xong cơm chiều.

Ngủ một giấc, tinh thần của anh cực kỳ sảng khoái.



Dì Dương suy đoán đôi vợ chồng mới cưới này xa cách nhiều ngày như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều lời muốn nói.

Không cần Ôn Chỉ Văn nói, bà liền nhanh chóng dọn dẹp xong phòng bếp, nói với hai vợ chồng một câu liền ra về.

Ôn Chỉ Văn còn chưa kịp nói chuyện: “......”

Thật ra cũng đâu cần phải như thế.

Vì thế, trong phòng chỉ còn lại có hai người Vu Hoài Ngạn và Ôn Chỉ Văn.

Ôn Chỉ Văn mặt ngoài bình tĩnh thực ra trong lòng có chút hoảng loạn mà ngồi ở đối diện Vu Hoài Ngạn cùng nhau ăn cơm.

Không xấu hổ giống như trong tưởng tượng.

Vu Hoài Ngạn chủ động nói chuyện trước: “Em ở chung với dì Dương thấy có ổn không?”

Ôn Chỉ Văn đương nhiên là gật đầu.

Dì Dương nấu cơm và làm việc nhà không tồi.

Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm ăn cơm.

Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên hai người chính thức ngồi cùng nhau ăn cơm.

Bữa sáng lần trước mới ăn được một nửa Vu Hoài Ngạn đã đi trước, cho nên không tính.
 
Chương 30: Cô Muốn Bãi Công


Ôn Chỉ Văn phát hiện con người Vu Hoài Ngạn không tệ chút nào.

Cô ăn cơm rất chậm mà anh cũng không thúc giục, ngược lại còn phối hợp với tốc độ của cô, chờ cô dừng đũa mới dừng đũa theo, sẽ không khiến cô phải xấu hổ.

Sau khi ăn cơm xong, anh còn chủ động thu dọn chén đũa.

Ôn Chỉ Văn đều không thể không cảm thán một câu, thật sự là một người đàn ông tốt!

Sau khi ăn cơm chiều xong cũng không có hoạt động giải trí gì cả.

Ôn Chỉ Văn dứt khoát mở TV ra, ngồi ở trên sô pha xem.

Vu Hoài Ngạn đi tới ngồi xuống ở bên cạnh cô, sô pha mềm mại lập tức bị chìm xuống một khối to.

Ôn Chỉ Văn nhìn anh một cái rồi lại chuyển tầm mắt lên màn hình TV.

Ôn Chỉ Văn có một thói quen đặc biệt không tốt, cô đối với phần lớn việc đều chỉ có ba phút nhiệt độ.

Ví dụ như chuyện sắm vai một người vợ tốt, nếu thời gian ngắn còn được chứ trong thời gian dài thì cô cảm thấy có chút muốn bãi công.

Ví dự như hiện tại, cô liền lười tìm đề tài nói chuyện với Vu Hoài Ngạn.

Thích làm gì thì làm đi!



Vu Hoài Ngạn không chú ý tới tình huống của Ôn Chỉ Văn.

Tầm mắt của anh không đặt ở trên TV mà đánh giá phòng khách, hỏi: “Mấy ngày nay em đều dùng để trang trí lại phòng khách à?”

Trong nhà thay đổi lớn như vậy, Vu Hoài Ngạn về tình về lý đều nên hỏi tới.

Tuy rằng Ôn Chỉ Văn muốn bãi công, nhưng mà vẫn phải trả lời câu hỏi, cô gật đầu: “Ừ, anh cảm thấy thế nào?”

Dù Vu Hoài Ngạn không thích thì cô cũng sẽ không sửa lại, nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn muốn lắng nghe suy nghĩ của Vu Hoài Ngạn.

Vu Hoài Ngạn cười: “Khá tốt, lần sau nếu nhà chúng ta đổi phòng ở thì chuyện trang hoàng có thể giao cho em làm”.

Vu Hoài Ngạn không quá để ý phong cách nhà ở, sau khi cảm giác không quen lúc đầu qua đi thì anh cũng đã thích ứng với bộ dáng sau cải tạo của căn nhà.

Tuy rằng không thèm để ý việc bị phê bình, nhưng được người khác khen ngợi thì Ôn Chỉ Văn vẫn cảm thấy rất vui.

Hai mắt cô sáng lấp lánh mà nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, có chút đắc ý \ nói: “Em cũng cảm thấy không tồi!”

Ngón tay Vu Hoài Ngạn giật giật, có điểm muốn sờ đầu cô.

Nhưng mà Ôn Chỉ Văn đã đứng lên, đặt chiếc gối ôm trong lòng xuống, nói: “Anh xem TV đi, em đi tắm rửa đây”.

Vu Hoài Ngạn nhìn theo bóng dáng lên lầu của cô, trong mắt hiện lên một mạt trầm tư.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà anh luôn có cảm giác cô không quá nhiệt tình với anh.



Trong điện thoại từng tiếng chồng ơi rất ngọt ngào.

Thế mà từ lúc anh về nhà lại không hề nghe thấy cô gọi bất cứ một câu nào!

Vu Hoài Ngạn ngồi ở dưới lầu trong chốc lát.

Vốn dĩ anh cũng không muốn xem TV, chỉ ngồi một lát liền lên lầu.

Lúc Ôn Chỉ Văn đi ra từ trong phòng tắm, Vu Hoài Ngạn đã thay đổi quần áo ngủ, dựa vào đầu giường đọc sách.

Nhìn thấy cô đi ra, động tác đọc sách của Vu Hoài Ngạn khựng lại, đôi mắt nhìn về phía hộp vòng cổ đặt ở trong tầm tay.

Anh định đợi tí nữa sẽ đưa cho cô.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn không thể ngời tới thời gian chờ đợi lại lâu như thế!

Vu Hoài Ngạn nhìn Ôn Chỉ Văn ngồi ở trước bàn trang điểm, trước mặt thả một đống chai lọ vại bình.

Cô bôi hết lớp kem này tới lớp kem khác lên trên gương mặt xinh đẹp của mình, làm cho Vu Hoài Ngạn xem thế là đủ rồi, hơn nữa cực kỳ nghi hoặc, chẳng lẽ mặt cô không cảm thấy bí sao?

Thật vất vả mới bôi mặt xong, Vu Hoài Ngạn lại thấy cô buông tóc xuống, lại bắt đầu bôi dầu lên trên tóc.

Vu Hoài Ngạn: “......”
 
Chương 31: Thiên Kinh Địa Nghĩa


Vu tiên sinh chưa hiểu việc đời , cuối cùng đưa ra một kết luận ——

Phụ nữ thật sự rất phiền phức.

Lúc Ôn Chỉ Văn trang điểm và làm tóc xong, cô lại duỗi tay lấy đồ khác ở trên bàn, rốt cuộc Vu Hoài Ngạn đã tiêu sạch sự kiên nhẫn cuối cùng của mình.

Anh đứng dậy đi đến chỗ của Ôn Chỉ Văn, duỗi tay đè lại tay cô.

Ôn Chỉ Văn đang chuẩn bị đổi nhũ không rõ nguyên do, quay đầu nhìn anh hỏi: “Có việc?”

Ôn Chỉ Văn luôn chỉ duy trì được 3 phút nhiệt tình đối với những việc yêu cầu bản thân phải xuất lực, tuy nhiên với những việc khiến bản thân cô được hưởng thụ thì không như thế, cô có thể làm không biết mệt mỏi.

Ví dụ như dưỡng da và trang điểm cũng là như thế, hiệu quả ra sao thì mỗi người một ý, nhưng quá trình này vẫn khiến lòng cô cảm thấy thoải mái.

Vu Hoài Ngạn không khỏi phân trần mà đánh gãy cảm xúc của cô, Ôn Chỉ Văn vẫn là có chút xíu không vui vẻ.

Vừa mới bày ra tiểu tính tình, Ôn Chỉ Văn liền nhìn thấy không biết từ chỗ nào mà Vu Hoài Ngạn biến ra một hộp quà màu đỏ to như bàn tay của anh, bên ngoài còn được ấn lên tên cửa hàng châu báu.

Ôn Chỉ Văn nhận ra thương hiệu châu báu này, đây là một thương hiệu lớn ở trong nước, thiết kế trang sức ở đây cũng không tệ lắm.

“Cho em sao?” Ôn Chỉ Văn nhướng mày, thanh âm mang theo vài phần vui vẻ.

Vu Hoài Ngạn vừa mới rồi cũng đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô.

Lúc này thấy mặt mày cô hớn hở, không khỏi nhướng mày.



Xem ra, cô vợ nhỏ của anh vẫn là một tên tham tiền nhỏ.

Kỳ thật không tính vòng cổ, Vu Hoài Ngạn cũng phát hiện, nhìn thay đổi của ngôi nhà thì anh cũng có thể nhìn ra được cô vợ nhỏ của anh còn...... Rất biết tiêu tiền.

Nhưng còn may là anh rất biết cách kiếm tiền.

Trong lòng Vu Hoài Ngạn có tính toán.

“Mở ra nhìn xem chứ?” Anh nói.

Ôn Chỉ Văn tiếp nhận hộp giấy, đúng là cô có chút tò mò bên trong chứa thứ gì!

Nếu mà là nhẫn, hộp giấy liền có chút lớn; có khả năng là vòng cổ hoặc vòng tay!

Ôn Chỉ Văn mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh đang nằm lẳng lặng ở đó.

Trước kia, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn cảm thấy vòng cổ kim cương tục khí, nhưng cô lại cảm thấy vòng cổ này rất đẹp.

Mà kể cả có xấu cũng không sao, dù sao cũng được làm từ kim cương, bảo đảm giá trị tiền gửi!

Chính là có chút nhẹ, đại khái cũng khoảng mấy lạng.

Ôn Chỉ Văn lấy vòng cổ ra, vòng vàng óng ánh quấn quanh đầu ngón tay trắng như sứ, nhìn rất hút mắt.

“Cái này thật đẹp!” Ôn Chỉ Văn ngửa đầu nhìn Vu Hoài Ngạn nói, “Hẳn là mất không ít tiền đúng không?”

Tầm mắt của Vu Hoài Ngạn rời khỏi bàn tay của cô, trả lời: “Còn tốt, không đến 3000 đồng.”



“Vậy cũng rất là quý, mấy ngày nay em mua về nhà không ít đồ, cũng tiêu không ít tiền.” Ôn Chỉ Văn liếc mắt nhìn anh một cái, thuận thế nói.

Vu Hoài Ngạn nghe ra ý thử trong lời nói của cô.

Thử cái gì, chuyện tiêu tiền này sao?

Kỳ thật không cần Ôn Chỉ Văn nói, Vu Hoài Ngạn cũng phát hiện.

Cho nên cô là đang lo lắng anh phê bình cô sao?

Vu Hoài Ngạn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Tuy rằng trước khi hai người kết hôn cũng không có cơ sở tình cảm gì cả, nhưng Vu Hoài Ngạn tự nhận bản thân là một người vẫn rất bênh người mình.

Nếu đã kết hôn cùng Ôn Chỉ Văn, anh cũng ôm kỳ vọng rằng hai người có thể sống cùng nhau thật tốt.

Từ trước tới nay Vu Hoài Ngạn cũng không ham thích quan hệ nam nữ.

Anh càng muốn đem hết thời gian của mình để thực hiện lý tưởng cùng khát vọng của bản thân, mà không phải sa vào mấy loại tình yêu nam nữ.

Mấy ngày ở chung, Vu Hoài Ngạn đối với Ôn Chỉ Văn vẫn là rất vừa lòng, như phi tất yếu, anh cũng không muốn lại phải đi xây dựng một mối hôn nhân mới.

Nếu coi Ôn Chỉ Văn trở thành người vợ có thể đi cùng anh tới cuối cuộc đời, như vậy Ôn Chỉ Văn tiêu tiền của anh cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi.

Dù sao chồng kiếm tiền cho vợ tiêu, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
 
Chương 32: Duy Trì Tình Cảm Giả Dối


Vu Hoài Ngạn cũng không phải người đàn ông keo kiệt gì, vợ anh thích tiêu tiền vậy thì tiêu đi.

Chỉ cần không quá phận, anh sẽ không có ý kiến gì.

Vì thế Vu Hoài Ngạn sờ đỉnh đầu của Ôn Chỉ Văn, cười nói: “Thích tiêu tiền vậy thì tiêu đi, trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy.”

“Em đã biết mật mã của két sắt, tiều mặt bên trong đều có thể dùng.”

Lúc này, phương thức chi trả chủ yếu vẫn là tiền mặt, tuy rằng hầu hết tiền mặt của Vu Hoài Ngạn đều ở trong ngân hàng, nhưng anh vẫn thói quen để ở nhà hơn vạn khối tiền mặt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Vu Hoài Ngạn nghĩ ngợi, cảm thấy hẳn là tiền mặt trong két sắt cũng đủ để Ôn Chỉ Văn tiêu dùng.

Trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn liền thấy cảm động.

Chủ yếu là một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại thâm tình chân thành mà nhìn cô nói, có thể tùy ý tiêu tiền, thật sự rất khó để không động tâm đó!

Vậy nên trong nháy mắt, trong đầu của Ôn Chỉ Văn vô cùng tự luyến!

Nhưng thực nhanh sau đó, đầu óc của cô liền thanh tỉnh lại.

Hai người kết hôn mới mấy ngày chứ? Muốn nói Vu Hoài Ngạn đột nhiên liền yêu cô sao? Nghĩ cũng biết không có khả năng!



So sánh với phía sau, Ôn Chỉ Văn càng nguyện ý tin tưởng, đây là do Vu Hoài Ngạn là một người có trách nhiệm, anh chỉ là đang làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.

Dù sao ở trong tiểu thuyết nguyên tác, Vu Hoài Ngạn cũng không có hạn chế việc nguyên chủ tiêu tiền!

Lại đi theo đó mà liên tưởng đến kết cục của nguyên chủ trong tiểu thuyết, Ôn Chỉ Văn liền càng thêm thanh tỉnh.

Lây dính được chút tình yêu, tình yêu sẽ trở thành bất hạnh, rời xa tình yêu sẽ bảo vệ được bình an của bản thân!

Thật ra Ôn Chỉ Văn là một người sống rất thông suốt.

Cô cũng không muốn để bản thân phải chịu ấm ức.

>

>

Hiện tại, Ôn Chỉ Văn nguyện ý duy trì quan hệ giữa hai người, đương nhiên cũng có suy tính của chính mình.

Một là bởi vì thời điểm cô xuyên tới, hai người cũng đã kết hôn, sau khi cân nhắc, tùy tiện ly hôn cũng không phải là một sự lựa chọn hoàn hảo, không bằng tạm thời duy trì nguyên trạng.

Thứ hai là Vu Hoài Ngạn là một người đàn ông không tệ lắm.

Kiếp trước, Ôn Chỉ Văn độc thân hai mươi mấy năm, trừ việc tìm không thấy người thích hợp, nguyên nhân lớn nhất ở chỗ cô là một người nhan khống.



Cũng mất công Vu Hoài Ngạn lớn lên đẹp trai, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Nếu Vu Hoài Ngạn là tên xấu xí, dù cho anh có mang toàn bộ tiền của mình đưa cho cô thì cô cũng muốn ly hôn!

Lại thêm chồng cô là một người vừa đẹp trai vừa có tiền, quả thực khiến Ôn Chỉ Văn hài lòng không thôi.

Nếu không có tình huống đặc thù , Ôn Chỉ Văn cảm thấy cùng Vu Hoài Ngạn sông với nhau cả đời cũng không tệ lắm.

Dù cho có xảy ra tình huống đặc thù thì cô cũng cần phải phân tích kỹ càng mới đưa ra quyết định.

Nếu như rơi vào tình huống Vu Hoài Ngạn đột nhiên tìm được chân ái của mình, muốn ly hôn với cô để cưới chân ái về nhà, đương nhiên Ôn Chỉ Văn sẽ lựa chọn chia tay với anh.

Đừng nói, dựa theo nhân thiết của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn cảm thấy trường hợp này rất có khả năng xảy ra......

Hoặc là càng về sau anh càng có tiền, ở bên ngoài tìm tiểu tam tiểu tứ thì sao?

Ôn Chỉ Văn nghĩ ngợi, chỉ cần anh không hề chạm vào cô, không đưa người tới trước mặt cô, hơn nữa đúng hạn cho cô tiền tiêu, cô cũng không phải không thể nhẫn, dù sao cô không có tình cảm gì với anh.

Nhưng những chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại không ai nói trước được điều gì.

Hiện tại quan hệ của hai người còn chưa có tan vỡ, Ôn Chỉ Văn vẫn muốn duy trì tình cảm giả dối.
 
Chương 33: Gặp Con Dâu Mới


Nói như thế nào, Vu Hoài Ngạn cũng đã mang lễ vật về tặng cô, cô cũng không thể làm đối phương thất vọng buồn lòng, bằng không lần sau anh cũng không mang đồ về nữa thì làm sao bây giờ!

Trải qua vô số phim thần tượng cùng tiểu thuyết lễ rửa tội ở đời sau, tuy rằng Ôn Chỉ Văn không có quá thực tiễn, nhưng tri thức lý luận của cô vẫn rất nguyên vẹn.

Vì thế sau khi Vu Hoài Ngạn nói xong, Ôn Chỉ Văn có vẻ mặt cảm động mà ôm lấy eo anh, vô cùng điềm đạm đáng yêu mà nói: “Cảm ơn chồng, thật sự là em quá yêu anh!”

So sáng với Ôn Chỉ Văn, hiển nhiên là Vu Hoài Ngạn sinh hoạt ở thập niên 90 non hơn nhiều.

Ít nhất anh chưa từng thấy người nào cứ treo từ “yêu” ở cửa miệng như vậy.

Câu này nói ra quá thẳng thừng khiến cả người anh đều chấn động, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô yêu anh sao?

Không đợi anh làm ra phản ứng gì, Ôn Chỉ Văn liền rời khỏi sự ôm ấp của anh, giơ vòng cổ trong tay lên, nhìn anh nói: “Chồng ơi, anh đeo lên giúp em nhé?”

Vu Hoài Ngạn với ánh mắt nặng nề mà tiếp nhận vòng, vén lên mái tóc quăn đen xoã tung, lộ ra một đoạn cổ ngọc, trắng tới lóa mắt.

Ôn Chỉ Văn quay về hướng bàn trang điểm mà ngồi xuống, thông qua gương có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh đang cúi đầu xuống.

Vào lúc ban đêm, trên cổ của Ôn Chỉ Văn bị người nào đó vừa hôn vừa thân.

Ôn Chỉ Văn có chút hối hận vì giữa trưa không ngủ.

*



Ngõ Du Thụ, Tiết gia.

Tiết mẫu trong lòng ngực ôm hai tuổi đại tôn tử, nhìn về phía bên kia ngồi lớn bụng con dâu, trong lòng có chút vừa lòng.

Con dâu Thang Linh Na tuy rằng xuất thân không tốt, nhưng gả lại đây lúc sau, chịu thương chịu khó, còn cho nàng sinh cái đại béo tôn tử.

Hiện tại trong bụng lại hoài, nàng nhờ người mang theo con dâu lặng lẽ đi bệnh viện kiểm tra rồi một chút, nghe nói là đối song bào thai nam anh đâu!

Tiết mẫu sống hơn phân nửa đời, không phải ngóng trông giờ khắc này sao?

Nhi tử tiền đồ, con dâu có mỹ danh, còn có ba cái đại tôn tử, này ngõ Du Thụ sợ là không ai so đến quá nàng!

Nga, không đúng, vẫn là có một người.

Người này chính là mẹ của Vu Hoài Ngạn tên Tạ Thục Anh.

Cha của mẹ Tiết và Tạ Thục Anh là anh em bà con, hai người vẫn là có chút quan hệ thân thích.

Từ nhỏ hai người lớn lên ở trong ngõ nhỏ, được đoán là hai đóa hoa sau này trong ngõ nhỏ, sau khi lớn lên kết hôn cũng rất gần, có thể nói là so nhau từ nhỏ tới lớn.

Khi còn nhỏ so ai lớn lên sẽ xinh đẹp hơn, ai học tập tốt hơn.

Gả chồng liền bắt đầu so nhà chồng, so đàn ông của mình, so con cái......



So điều kiện nhà chồng, Tạ Thục Anh gả cho người đàn ông có điều kiện tốt hơn mẹ Tiết, nhưng vì chuyện mấy năm kia dẫn đến nhà họ bị nghèo đi một thời gian, hai người xem như ngang tay;

So số lượng con cái, Tạ Thục Anh sinh hai trai một gái, mẹ Tiết sinh hai gái một trai, vấn đề này khiến mẹ Tiết vẫn luôn canh cánh trong lòng, tự giác cảm thấy thấp hơn một đầu so với Tạ Thục Anh.

Đến cả trình độ ưu tú của con trai, Vu Hoài Ngạn và Tiết Kỳ đều là người có thể kiếm tiền, mẹ Tiết tự nhận là đánh ngang tay.

Dù sao mẹ Tiết vẫn là không có khả năng thừa nhận Tạ Thục Anh sinh được con trai ưu tú hơn so với con trai của mình!

Nói về con dâu......

Khi Vu Hoài Ngạn kết hôn, nhà họ cũng có gửi thiếp mời cho bà, nhưng do mấy ngày nay đầu bà có chút choáng váng nên đã đi bệnh viện, cũng không thể đi uống rượu mừng.

Mẹ Tiết cũng không biết Vu Hoài Ngạn cưới được người vợ như thế nào.

Nhưng nghe nói Tạ Thục Anh cũng không lộ diện trong hôn lễ, hẳn là không hài lòng đối với người con dâu này!

Thế nhưng có thể làm Tạ Thục Anh không hài lòng, nghĩ đến người con dâu này cũng không có gì nổi bật.

Mẹ Tiết đã gấp không chờ nổi muốn đi xem rốt cuộc người con dâu này là thế nào, rốt cuộc loại chuyện này có thể áp Tạ Thục Anh một đầu chuyện tốt, mẹ Tiết mới không bỏ qua đâu!

“Linh Na, ngày mai cùng mẹ đến Vu gia một chuyến, chúng ta đi xem con dâu mới của Vu gia.” Mẹ Tiết cao giọng nói.

Thang Linh Na thanh thúy mà lên tiếng: “Được, mẹ!”

Thang Linh Na làm con dâu đầu của ngõ Du Thụ này, vừa lúc cũng muốn gặp người vợ mới này!
 
Chương 34: Tới Cửa Thăm Hỏi


Tuy rằng Vu Hoài Ngạn đã trở lại sớm, nhưng vẫn là một người rất bận rộn.

Anh chỉ ở nhà có một buổi chiều và buổi tối, sáng sớm hôm sau lại ra cửa.

Ôn Chỉ Văn ngủ thật đã mới dậy, đã không còn thấy anh ở bên cạnh.

Nếu không phải sờ đến chiếc vòng đang đeo trên cổ thì thiếu chút nữa Ôn Chỉ Văn đã cho rằng anh chưa từng trở về rồi.

Đối với sự bận rộn của Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn cực kỳ vui mừng.

Vu Hoài Ngạn càng bận thì càng tốt!

Càng bận chứng tỏ sẽ kiếm được càng nhiều tiền, mà số tiền hiện tại anh kiếm được lại chính là tài sản chung của cả hai vợ chồng!

Thay quần áo rồi đi rửa mặt, Ôn Chỉ Văn chậm rì rì xuống lầu.

Dì Dương đã sớm tới, giờ phút này đang làm vệ sinh ở dưới lầu, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn xuống dưới thì mới cười tủm tỉm nói: “Đã dậy rồi? Để dì bê cơm sáng ra cho cháu”.

Ôn Chỉ Văn luôn cảm thấy ánh mắt của dì Dương có chút ý ngầm.

Nhưng cô vẫn làm bộ không nhìn thấy, đi tới chỗ bàn ăn ngồi xuống.



Dì Dương bê cơm sáng tới, liếc mắt một cái liền thấy chiếc vòng cổ vàng mà Ôn Chỉ Văn đeo trên cổ, nhịn không được nói: “Chiếc vòng vàng này do Vu tiên sinh tặng cho cháu đúng không? Tình cảm của vợ chồng son thật là tốt”.

Ôn Chỉ Văn nghe lời này liền cảm thấy có điểm chột dạ, nhưng ngẫm nghĩ, cô vẫn ngầm cam chịu câu nói này.

Cũng may dì Dương không có ý muốn tiếp tục nói về đề tài này với cô, rất nhanh lại đi làm việc.

Ôn Chỉ Văn an tâm mà ngồi ăn cơm sáng.

Lúc ăn đến một nửa thì bên ngoài có người gõ cửa, Ôn Chỉ Văn vừa muốn đứng dậy, dì Dương đã buông giẻ lau trong tay đi qua.

Vì thế Ôn Chỉ Văn lại ngồi xuống, có chút tò mò không biết người ngoài cửa là ai.

Người đứng ngoài cửa chính là mẹ Tiết và Thang Linh Na bụng phệ.

Cháu trai bị cha Tiết ôm đi ra ngoài chơi, lúc này chỉ còn có hai người mẹ chồng nàng dâu này.

Mẹ Tiết quen thuộc với căn nhà cũ của Vu gia, nhưng căn nhà hiện tại mà Vu Hoài Ngạn đang ở thì bà ta lại chưa từng tới.

Dọc theo đường đi, mẹ Tiết đều kể về ân oán giữa mình và Tạ Thục Anh cho Thang Linh Na nghe.

Thẳng đến đi tới trước cửa nhà Vu Hoài Ngạn thì bà ta mới ngừng câu chuyện.



Mẹ Tiết đã biết việc Tạ Thục Anh đi tới chỗ của con trai cả ở phương Nam, theo bản năng liền cho rằng người ra mở cửa chính là vợ mới của Vu Hoài Ngạn.

Không nghĩ tới cửa được mở ra, bên trong thế nhưng lại là một người phụ nữ trung niên tầm bốn năm chục tuổi, liền lập tức sửng sốt, còn tưởng rằng mình đi nhầm nhà.

“Đây là nhà của tiểu Ngạn sao?” Mẹ Tiết không xác định hỏi.

Dì Dương cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói: “A, đúng vậy, bà là?”

“Tôi và mẹ của tiểu Ngạn là chị em họ, lúc tiểu Ngạn kết hôn có gửi thiệp mời cho tôi, nhưng lúc ấy thân thể tôi không thoải mái nên không thể tới dự, hiện tại khá hơn nhiều liền tới đây nhìn xem.” Mẹ Tiết nâng cằm nói.

Dì Dương nghe vậy liền biết đây là thân thích của Vu gia, vội vàng để người tiến vào.

Mẹ Tiết quét mắt nhìn dì Dương một cái, có chút tò mò không biết đây là ai.

Nhưng dì Dương cũng không chủ động giới thiệu, mẹ Tiết đành phải ép nghi hoặc trong lòng xuống, đi theo vào phòng.

Đi vào, mẹ Tiết và Thang Linh Na liền nhịn không được dùng đôi mắt đánh giá mỗi một chỗ trong căn phòng này.

Thang Linh Na chỉ cảm thấy căn phòng này thật xinh đẹp, chờ về sau nhà bọn họ đổi phòng ở thì cũng sẽ trang hoàng thành như vậy!

Mẹ Tiết thì nghĩ nhiều hơn, lúc còn trẻ bà ta đã rất hâm mộ ghen ghét Vu gia có một căn phòng như vậy, tuy rằng bị tịch thu nhưng hiện tại lại được trả lại, liền rất..... rất làm người khó chịu.
 
Chương 35: Trời Ơi, Đây Chính Là Nữ Chủ Trong Tiểu Thuyết Mà


Mẹ Tiết theo bản năng mà so sánh căn nhà này với nhà mình, sau đó càng khó chịu.

Con trai bà ta là Tiết Kỳ ở mấy năm trước liền từ bỏ bát sắt, lựa chọn mở quán ăn.

Ngay từ đầu mẹ Tiết cảm thấy không có mặt mũi, nhưng sau đó kiếm được tiền thì bà ta cũng không có lời gì để nói.

Tài vận của Tiết Kỳ vẫn không tồi, trải qua mấy năm phát triển và khuếch trương, hiện tại trong tay đã có vài tiệm cơm rồi, Tiết gia cũng trở thành một trong mấy nhà có tiền nhất ở ngõ Du Thụ.

Điều kiện gia đình trở nên tốt hơn, nhưng phòng ở vẫn không thay đổi.

Nguyên nhân là do Tiết Kỳ tính toán giữ lại tiền để mở thêm mấy tiệm cơm, hơn nữa cha Tiết và mẹ Tiết cũng không muốn rời đi căn nhà đã ở vài thập niên, vậy nên chuyện đổi phòng ở cứ bỏ dở như thế.

Vốn dĩ mẹ Tiết còn không cảm thấy có cái gì, nhà bọn họ tuy rằng không đổi phòng ở, nhưng lúc Tiết Kỳ kết hôn đã sửa chữa lại bên trong một lượt, trong nhà cũng thêm không ít đồ điện, làm cho hàng xóm xung quanh hâm mộ không thôi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy căn nhà của Vu gia, không chỉ trang hoàng có phẩm vị, là cái loại trang hoàng bà ta có nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra được, đồ điện trong nhà cũng không hề ít hơn nhà bà ta!

Sắc mặt của mẹ Tiết lập tức có chút khó coi, cảm thấy chính mình lại bị đè ép một đầu, âm thầm quyết định nhất định phải đòi lại từ trên người nàng dâu không làm Tạ Thục Anh hài lòng kia mới được!

Nhà ăn cách cửa vào không xa, động tĩnh ở cửa đương nhiên có thể truyền tới lỗ tai của Ôn Chỉ Văn.

Nếu trong nhà có khách tới thì cô cũng không thể tiếp tục ngồi ở trong nhà ăn.

Xoa xoa miệng, Ôn Chỉ Văn đứng dậy đi qua.

Co vừa đi ra đã nhìn thấy hai người phụ nữ đi ở phía trước dì Dương.



Nữ nhân lớn tuổi khoảng 50-60 tuổi, đôi môi hơi khô quắt hướng xuống dưới, một đôi mắt khắc nghiệt lại mang theo vài phần khôn khéo.

Người phụ nữ trẻ tuổi lớn bụng, dáng mặt mượt mà, mặt mày nhu hòa, rất có bộ dáng hiền thê lương mẫu.

Hai người kia đối với Ôn Chỉ Văn đều là người xa lạ, vì thế cô nhìn về phía dì Dương đi ở phía sau, mắt mang dò hỏi: “Đây là?”

Dì Dương lập tức nói lại lời nói vừa rồi của mẹ Tiết với Ôn Chỉ Văn.

Mẹ Tiết nghe xong dì Dương nói liền bổ sung thêm: “Đúng rồi, nhà của chúng tôi cũng ở tại ngõ Du Thụ, liền ở ngay phía sau của nhà cháu, con trai dì là Tiết Kỳ và Tiểu Ngạn chính là bạn học từ nhỏ tới lớn!”

“Cháu chính là vợ của Tiểu Ngạn, Tiểu Ôn đúng không? Cứ gọi dì là dì họ là được, bên cạnh là con dâu của dì, Thang Linh Na, nó gả tới đây sớm hơn cháu mấy năm, cháu làm dâu mới, về sau nếu có cái gì không hiểu thì đều có thể tới hỏi con bé”.

Thang Linh Na nghe thấy lời nói của mẹ chồng mình liền mỉm cười với Ôn Chỉ Văn: “Chào em”.

Ôn Chỉ Văn hơi hơi trừng lớn đôi mắt nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu ở trước mặt mình, cuối cùng cũng ý thức được.

Đây không phải chính là nữ chủ và mẹ chồng của nữ chủ ở trong tiểu thuyết sao?!

Cuốn tiểu thuyết bị cô ném ở trong đầu phủ bụi rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác tồn tại.

Ôn Chỉ Văn nghĩ tới, hình như đúng là trong nguyên văn có một đoạn tình tiết như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên công cụ đối chiếu tổ hình người là nguyên chủ lên sân khấu.
 
Chương 36: Cuốn Sách Mà Mọi Cô Gái Cần Phải Đọc


Ôn Chỉ Văn nhìn lại nội dung của cuốn tiểu thuyết này lần nữa.

Cả cuốn sách chủ yếu nói về chuyện xưa của nữ chủ Thang Linh Na.

Thang Linh Na sinh ra vào cuối thập niên 60 ở một gia đình công nhân bình thường ở Bắc thị.

Trong nhà tổng cộng có năm anh chị em, Thang Linh Na đứng thứ ba.

Trong nhà có nhiều con nên Thang Linh Na cũng không được cha mẹ coi trọng, cứ trưởng thành một cách bình đạm như vậy.

Thành tích học tập của Thang Linh Na cũng không tốt, tốt nghiệp cấp ba xong liền tới trung tâm thương mại làm người bán hàng, sau khi gặp nam chủ Tiết Kỳ liền kết hôn.

Sau khi kết hôn, Thang Linh Na từ chức, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con.

Lúc đầu mẹ chồng không hài lòng với người con dâu là Thang Linh Na một chút nào, nhưng nhìn thấy Thang Linh Na sinh ba đứa cháu cho Tiết gia, hơn nữa còn rất săn sóc người khác, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn ủng hộ sự nghiệp của chồng, sau khi sự nghiệp của Tiết Kỳ càng làm càng lớn thì mẹ Tiết mới dần dần buông xuống thành kiến với Thang Linh Na, tiếp nhận cô là con dâu của mình.

Có thể nói cả cuốn tiểu thuyết đều triển khai quay chung quanh một nhà Thang Linh Na, từ khi Thang Linh Na bắt đầu kết hôn tới khi ba đứa con trai của Thang Linh Na trưởng thành.

Ôn Chỉ Văn còn nhớ rõ cuốn tiểu thuyết này có một câu tóm tắt, gọi là “Cuộc đời hạnh phúc của Thang Linh Na”.

Hơn nữa còn có một câu tuyên truyền: Một cuốn sách mà tất cả phụ nữ đều nên đọc.....

Hiển nhiên tác giả muốn đắp nặn Thang Linh Na trở thành tấm gương vợ tốt, cảm thấy chỉ có giống như Thang Linh Na mới là một người vợ tốt.

Vì thế ở trong sách đắp nặn không ít nhân vật làm tổ đối chiếu.

Trong đó người điển hình nhất chính là nguyên chủ.



Trong sách nguyên chủ hoàn toàn chính là mặt đối lập của Thang Linh Na.

Thang Linh Na ôn nhu thiện lương, nguyên chủ liền luôn gây chuyện tới gà chó không yên.

Thang Linh Na ôm hết tất cả công việc trong nhà, trên thì chăm sóc cha mẹ chồng, dưới là chăm sóc ba đứa con trai, quá chú tâm phụng hiến chính mình, không để cho người chồng chuyên tâm kiếm tiền phải lo lắng chút nào.

Nguyên chủ thì luôn hoài nghi chồng không trở về nhà là vì có tiểu yêu tinh khác ở bên ngoài, đi làm ầm ĩ cả ở nhà lẫn công ty, làm hỏng không ít việc làm ăn của chồng.

Chồng của Thang Linh Na được vợ ủng hộ, sự nghiệp càng làm càng lớn, hai người ân ân ái ái sống cả đời.

Chồng của nguyên chủ không thể chịu được nguyên chủ nữa, cuối cùng đưa ra ly hôn.

Cuối cùng, tác giả còn cảm thán, nguyên chủ rơi vào kết cục như vậy hoàn toàn chính là gieo gió gặt bão, nếu như cô ấy có thể trở thành một người vợ tốt giống như Thang Linh Na thì chắc chắn kết cục sẽ khác.

Ôn Chỉ Văn hoàn toàn không thể gật bừa với giá trị quan của cuốn truyện đó.

Ở trong mắt cô, cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn chính là đeo gông xiềng lên người phụ nữ, lấy một loại thái độ hủ bại xưa cũ lại cao cao tại thượng để dạy phụ nữ trở thành một “người vợ tốt”.

Tiểu thuyết giới thiệu nói đây là cuộc đời hạnh phúc của Thang Linh Na.

Thì ra cuộc sống chịu thương chịu khó vây quanh chồng con như thế chính là hạnh phúc à? Là thứ mà tất cả phụ nữ đều nên học tập?

Ôn Chỉ Văn cũng không thích lên mặt dạy đời.

Cô cho rằng mỗi người đều có cách sống của chính mình.
 
Chương 37: Tìm Tới Cửa


Ôn Chỉ Văn trước nay liền không cho rằng phụ nữ nhất định phải làm cái gì hoặc là không làm cái gì.

Giống kiểu như Thang Linh Na, nếu bản thân cô ấy nguyện ý ở nhà giúp chồng dạy con, làm hiền thê lương mẫu trong mắt người đời thì Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy có cái gì không được.

Hoặc là có một số phụ nữ toàn tâm toàn ý làm sự nghiệp, không đem kết hôn sinh con trở thành lựa chọn bắt buộc trong cuộc sống của bản thân, Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy đặc biệt ngầu.

Tính cách của mỗi người là khác nhau, cuộc sống khác nhau thì đương nhiên cách sống cũng khác nhau.

Nhưng luôn có một ít người, muốn người khác sống theo cách sống mà họ tự cho là chính xác.

Ôn Chỉ Văn rất phiền cái loại này.

Ví dụ như cuốn tiểu thuyết này, thế nhưng còn tuyên truyền cái gì mà “Cuốn sách mà tất cả phụ nữ đều nên đọc”, liền có điểm làm người ghê tởm.

Ôn Chỉ Văn không muốn làm đối chiếu tổ gì đó, đồng thời cô cũng không có lý tưởng cao thượng gì.

Cô chỉ muốn sống dựa theo tâm ý của bản thân, sống một cách thoải mái tùy ý, dù sao không làm bản thân phải chịu ấm ức là được rồi.

Bởi vậy sau khi hồi ức lại nội dung của cuốn tiểu thuyết, Ôn Chỉ Văn rất nhanh lại ném nó ở sau đầu.

Dù sao phần lớn nội dung cũng không có liên quan quá nhiều tới cô.



Còn việc phải đối diện với hai người Thang Linh Na, Ôn Chỉ Văn không có cảm giác gì quá lớn cả.

Chỉ coi họ là thân thích không quá gần tới cửa thăm hỏi mà thôi.

Dù sao ở trong tiểu thuyết, bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, chủ yếu đều là nguyên chủ tự “tìm đường chết”.

Mọi chuyện nhanh chóng lướt qua trong đầu, Ôn Chỉ Văn mỉm cười nhìn hai người Thang Linh Na hô: “Mau mời ngồi”.

Ôn Chỉ Văn tính toán sẽ bỏ ra nửa tiếng để tiếp đãi hai người này, sau đó tiễn người rời đi liền xong việc.

Nhưng cô không nghĩ tới, mọi chuyện không hề thuận lợi như trong tưởng tượng của cô.

Người cảm thấy không được thuận lợi đương nhiên là mẹ Tiết.

Mục đích của mẹ Tiết đến đây không trong sáng, bà cố ý lại đây tìm tra.

Vừa thấy Ôn Chỉ Văn, bà liền bắt đầu đánh giá ——

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy diện mạo của cô dâu mới này, mẹ Tiết chỉ cảm thấy vẻ ngoài của Ôn Chỉ Văn được trang điểm vô cùng yêu diễm, vừa thấy liền biết không phải người vợ tốt sẽ an tâm ở nhà lo liệu nội trợ!

Lại xem dáng người, cũng có ngực có mông, nhưng khung xương tinh tế lại quá gầy, vừa thấy liền biết không phải người có thể sinh đẻ giỏi.

Trong lòng bà Tiết xuất hiện một trận ghét bỏ.



Đồng thời lại có chút đắc ý, cảm thấy quả nhiên Ôn Chỉ Văn kém con dâu Thang Linh Na của mình.

Dì Dương nhìn thấy mọi người đều ngồi xuống, vội vàng đi đổ mấy chén nước lại đây, đặt ở trước mặt mấy người.

Mẹ Tiết cầm lấy ly nước, nhìn thoáng qua dì Dương, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà bản thân bà ta muốn hỏi: “Tiểu Ôn, đây là mẹ của cháu sao?”

Mẹ Tiết đoán tuổi của dì Dương, theo bản năng liền cho rằng đây là mẹ của Ôn Chỉ Văn.

Hơn nữa bà ta cảm thấy thật sự là Ôn Chỉ Văn không hiểu quy củ, cũng không có hiếu tâm, như thế nào có thể để bản thân ngồi nhàn nhã, lại để cho mẹ mình làm việc chứ?

Ôn Chỉ Văn nghe được lời nói của mẹ Tiết thì ngây ngẩn cả người.

Dì Dương phản ứng lại đầu tiên, vẫy tay với mẹ Tiết: “Không phải, không phải, tôi là bảo mẫu của nhà này.”

“Bảo mẫu?!” Một ngụm nước mà mẹ Tiết vừa uống thiếu chút nữa bị phun ra ngoài, “Nhà các người chỉ có hai vợ chồng, vậy mà còn thuê cả bảo mẫu?”

Đừng nhìn hiện tại nhà mẹ Tiết có chút tiền, nhưng bà ta lại là một người vô cùng keo kiệt.

Đương nhiên mẹ Tiết biết đang lưu hành việc thuê bảo mẫu về làm việc của những gia đình có tiền, nhưng mẹ Tiết luyến tiếc số tiền kia!

Ở trong mắt bà ta, con dâu nhà mình có tay có chân, mấy việc nhỏ trong nhà này, ngày thường đều có thể tự làm được, cần gì phải mời bảo mẫu tới làm cái gì.
 
Chương 38: Phê Bình


Dì Dương thấy mẹ Tiết phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lấy thân phận của bà thì không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành phải tránh mặt mẹ Tiết mà đi làm việc của mình, thuận tay thu dọn bữa sáng ở trên bàn.

Tầm mắt của mẹ Tiết đi theo dì Dương, cũng thấy được cơm sáng trên bàn, vì thế bà không thể tin tưởng mà lại nhìn về phía Ôn Chỉ Văn: “Tiểu Ôn, không phải là cháu vừa mới ăn xong bữa sáng chứ? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà giờ cháu mới rời giường?”

Ôn Chỉ Văn: “......”

Ôn Chỉ Văn trầm mặc lại khiến mẹ Tiết cho rằng cô đang cam chịu, bà ta bắt đầu không lưu tình mà muốn giáo dục Ôn Chỉ Văn: “Không phải dì muốn nói cháu, Tiểu Ôn à, là vợ nên có bộ dáng của người làm vợ, cháu nhìn xem khắp khu này, có người vợ nào lại lười như vậy chứ, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy cũng thôi di, lại còn không chịu làm việc nhà mà phải mời bảo mẫu về để hầu hạ cháu sao?”

“Nói một câu chê cười, trước kia nương nương ở trong cung cũng đều không được hưởng thụ như cháu đâu?” Mẹ Tiết cười tủm tỉm mà nói, nội dung trong lời nói lại rất khó nghe.

Ở trong sách, mẹ Tiết chính là một nhân vật được miêu tả rằng, bởi vì con trai kiếm được tiền, điều kiện trong nhà tốt, lại có người con dâu tốt như Thang Linh Na, vì thế con dâu nhà ai cũng sẽ bị bà ta dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để phê bình.

Trong sách, hình như nguyên chủ cũng từng bị mẹ Tiết giáo dục rất nhiều lần.

Ôn Chỉ Văn được tiếp thu về tiểu thuyết trong trí nhớ, còn bao hàm cả khu bình luận về tiểu thuyết.

Thời điểm mẹ Tiết giáo dục vợ nhà khác, còn có không ít người trên mạng nói mẹ Tiết có miệng lưỡi sắc bén vô cùng, Ôn Chỉ Văn xem thế là đủ hiểu rồi.

Nhưng hiện tại Ôn Chỉ Văn cũng đã nhìn ra, mẹ Tiết tới đây không có ý tốt, chính là tới tìm phiền toái cho cô đây mà.



Nếu đã bị người ức hiếp đến trên đầu rồi, tất nhiên Ôn Chỉ Văn cũng sẽ không nén giận.

“Đây là dì họ đúng không? Cháu đẽ nghe Hoài Ngạn nhắc tới nhà các người, nghe nói anh họ mở mấy quán ăn, thu về được rất nhiều tiền, dì họ thật có phúc khí.” Ôn Chỉ Văn cười tủm tỉm mà nói, quyết định cùng mẹ Tiết biểu diễn một phen.

Mẹ Tiết nghe được lời này, trong lòng rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, từ nhỏ tới lớn, Tiết Kỳ nhà dì đều là người rất ưu tú.”

Nụ cười trên môi Ôn Chỉ Văn vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Dì họ đánh giá cao anh họ như vậy, hẳn là anh họ rất hiếu thuận với dì nhỉ? Chẳng lẽ anh họ chưa từng mời bảo mẫu về nhà hỗ trợ công việc để dì được thảnh thơi hơn sao?”

Bỗng chốc, vẻ mặt tươi cười của mẹ Tiết trở lên cứng đờ: “Nhà chúng tôi không cần bảo mẫu.”

Ôn Chỉ Văn ý vị thâm trường mà nhìn bà ta một cái, khen nói: “Oa, vậy hẳn là dì họ rất vất vả rồi!”

Trực giác của mẹ Tiết cảm thấy không thích hợp, nhưng lại nhịn không được đi theo ý nghĩ của Ôn Chỉ Văn, hỏi: “Cháu nói vậy là có ý gì?”

“Người xem, một nhà các dì có đến năm người, chị dâu họ lại mang bụng lớn như vậy, ngày thường những việc nấu cơm giặt giũ trong nhà đều không phải tới tay dì họ rồi sao? Vừa nghe liền thấy là rất vất vả đó! Không giống cháu, Hoài Ngạn nhà cháu rất thương cháu, nên đã mời hẳn bảo mẫu về nhà.”

Mặt mẹ Tiết có chút đen lại.

“Cháu chính là đang ngụy biện nói linh tinh, những việc vặt vãnh này chính là việc mà phụ nữ chúng ta phải làm, nào có ai đi mời bảo mẫu về làm chứ! Hơn nữa Linh Na chỉ là mang thai mà thôi, làm chút việc nhà này cũng có thể khiến con bé mệt nhọc hay sao, nhớ năm đó không phải dì cũng là bụng lớn mà vẫn phải lo liệu việc nhà cửa một mình đấy thôi sao?”
 
Chương 39: Không Thèm Quan Tâm


“Không phải chứ, không phải chứ, bụng chị dâu họ lớn như vậy mà còn phải làm việc nhà sao?” Ôn Chỉ Văn không tiếp tục nói với mẹ Tiết, mà ngược lại quay sang nhìn Thang Linh Na kinh ngạc nói, “Sao dì họ với anh họ lại không thương chị như thế?”

Vốn dĩ, Thang Linh Na cảm thấy mẹ chồng nhà mình nói có đạo lý, nhưng bị Ôn Chỉ Văn nhìn với ánh mắt như vậy, đột nhiên cô liền cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu.

Mẹ Tiết nghe được lời này thì tức giận vô cùng: “Tiểu Ôn, cháu không cần ở chỗ này châm ngòi ly gián!”

“Có sao?” Ôn Chỉ Văn vô tội mà chớp đôi mắt, sau đó thở dài một hơi, “Ai, thôi vậy, cháu còn tưởng rằng tất cả mọi người đều có phúc khí giống cháu chứ !”

Mẹ Tiết bị cô làm cho tức giận đến mức không nói ra được lời nào!

Thật vất vả bà ta mới hít thở để bình ổn cơn giận để nói lại cô một trận nhưng lại thấy Ôn Chỉ Văn với vẻ mặt xin lỗi mà đứng lên: “Ai nha, giờ không phải là giữa trưa rồi hay sao, cháu cũng không giữa lại dì và chị dâu ở lại ăn cơm trưa, dù sao cơm nhà cháu cũng do bảo mẫu làm, nghĩ tới các người cũng không thích ăn. Đúng rồi, cũng đến giờ dì họ và chị dâu phải về nhà nấu cơm rồi nhỉ? Cháu cũng không giữ hai người nữa!”

Mẹ Tiết chưa từng gặp qua người giống như Ôn Chỉ Văn vậy.

Rõ ràng bản thân ham ăn biếng làm, ngược lại cô lại dùng dáng vẻ nhìn bọn họ như kẻ đáng thương mà thương hại, thật đúng là đáng giận mà!

Bà ta cũng không tin người phụ nữ này có thể lười được cả đời, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị Vu gia đuổi ra khỏi nhà cho xem!

Mẹ Tiết hung tợn mà trừng mắt nhìn Ôn Chỉ Văn một cái.

Cuối cùng, mẹ Tiết mang vẻ mặt đen thùi lùi ra về.

Thang Linh Na đi bên cạnh bà ta cũng mím chặt môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Dọc đường trở về, mẹ Tiết đều quở trách Ôn Chỉ Văn là người phụ nữ không biết điều với con dâu.

Thang Linh Na thường thường đáp một hai lời cho có lệ, nhưng suy nghĩ đã bay xa.

Thẳng đến khi hai người bọn họ gặp được một người phụ nữ có quen biết.

Người phụ nữ hỏi: “Mẹ chồng con dâu hai người đi đâu vậy?”

Mẹ Tiết đã tìm được đối tượng khác để nói chuyện, lập tức bỏ Thang Linh Na sang một bên, rồi cùng người phụ nữ kia bắt đầu kể về chuyện đi gặp Ôn Chỉ Văn.

Vốn dĩ, Ôn Chỉ Văn là nhân vật khiến mọi người trong ngõ Du Thụ đều tò mò, cho nên người phụ nữ kia vô cùng hứng thú mà nghe mẹ Tiết nói chuyện.

Mẹ Tiết nhận thấy được thái độ của phụ nữ kia thì nói càng hăng say hơn.

Vì thế hai người liền tụm lại một chỗ rồi mắng chửi Ôn Chỉ Văn.

Người phụ nữ nghe bát quái xong liền an ủi mẹ Tiết: “Tôi thấy bà cũng đừng yêu cầu quá cao, ngõ Du Thụ này của chúng ta làm gì có hộ gia đình nào có thể so được với Linh Na nhà bà chứ? Linh Na gả đến nhà các người, không biết là bà đã tích đức mấy đời rồi!”

Mẹ Tiết cũng gật đầu: “Đúng vậy, Ôn Chỉ Văn kia còn không bằng một ngón chân so với Linh Na nhà chúng tôi!”

Thang Linh Na nghe vậy, trong lòng liền càng thêm khẳng định.

Quả nhiên, cô mới là người vợ tốt nhất trong lòng của mọi người!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top