Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
662,192
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường

Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
Tác giả: Ngũ Diệp Đàm
Tình trạng: Đang cập nhật




Lần đầu tiên Nhan Hoan phát hiện mình có một dấu ấn hoa cơ thể, mọi thứ xung quanh cô dần thay đổi.

Sức mạnh của cô càng ngày càng lớn, nhan sắc càng ngày càng hấp dẫn, thậm chí cả khí chất của cô cũng trở nên khác biệt.

Khi cô biết gia đình sắp đính hôn cô với một người đã có hai vợ để đổi lấy sự trở lại của anh trai và cơ hội gia nhập ngành nghệ thuật, cô quyết định rời bỏ gia đình và đến một vùng quê Tây Bắc.

Dù thay đổi mang lại lợi ích, nhưng cũng đem đến cho cô không ít phiền toái.

Để giải quyết các áp lực xung quanh, cô quyết định tìm kiếm một người để kết hôn.

Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân của cô không hề yên bình như cô tưởng.

Triệu Thành Tích, chủ nhân của cô, không chỉ vô tư ôm cô mà còn trêu chọc cô một cách rõ ràng.

[Hoa Hợp Hoan, cô nàng xấu xa vs Triệu Thành Tích, chủ nhân cấm dục]
 
Chương 1: 1: Đi Nhờ Xe 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối năm 1976.
Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng.

Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa.
Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi.
Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc.
Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không.

Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình...!Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu, cả khuôn mặt cô đều được che chắn rất kĩ càng nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô gái nhỏ của gia đình.

Trên lá thư giới thiệu này còn ghi cô mới mười chín tuổi, đồng chí Nhan Hoan, tên đầy đủ là Thẩm Nhan Hoan, được phân công là đồng chí thanh niên trí thức đến nông trường Hồng Tinh.
Chuyện này quả thật hiếm thấy, năm nay đều là những đồng chí thanh niên trí thức giá tìm cách muốn vào thành phố, làm gì có thanh niên trí thức trẻ lại muốn xuống nông thông đâu.
Hơn nữa lúc này lại gần đến giao thừa, một mình một người vượt qua cơn mưa tuyết mà đến đây cơ à?
Nhân viên đón khách xem đi xem lại thư giới thiệu, lại nhìn kỹ người đối diện thêm lần nữa.

Lúc này người nhân viên mới phát hiện mặc dù đối phương che chắn rấy kĩ nhưng loáng thoáng vẫn để lộ đôi mắt xinh đẹp vô cùng, một đôi mắt đen nhánh tròn trịa, thanh thuần như làn nước tuyết tan chảy qua tảng đá quý vậy.

Đôi mắt vừa đen, vừa sáng, hàng lông mi dài, cong vút, tưởng như chỉ cần một bông tuyết đậu lên đó là đã làm hàng mi rung động lúc đầu, hơn nữa còn thoáng lộ ra một làn da trắng nõn.
Chỉ sợ rằng đây chính là một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Thế mà cô gái này lại muốn xuống nông thôn, chuyện lạ này càng làm cho lòng người cảm thấy quái lạ.
Làm thế nào mà cô đến được đây?
Bình thường trên tuyến đường từ công xã Thanh Mộc đến nông trường Hồng Tinh không hề có phương tiện giao thông nào, chỉ có xe vận tải của công trường, ngoại trừ máy kéo và loại xe la nhỏ ra thì trong thời tiết thế này, chuyện tìm ra xe để di chuyển cũng không hề dễ dàng.
Thế mà một cô gái như thế này...!chạy từ thành phố Thanh Châu đến công xã Thanh Mộc đã khó, hơn nữa lúc này tuyết lại còn rơi nặng hạt, nên chuyện ở lại ở công xã bên này còn không biết phải gặp khó khăn bao lâu.


Nhân viên đón khách cảm thấy đồng cảm với cô, lập tức muốn tìm cách giúp cô giải quyết khó khăn này.
Anh ta cau mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh.

Bên kia là ba nam đồng chí đang mặc đồ đồng phục ngồi với nhau, một người hơi lớn tuổi hơn hai người còn lại.
Trên thực tế, trong thời tiết trời lạnh như vậy, chuyện một cô gái nhỏ gia nhập công xã cũng rất thu hút.

Ba người kia cũng đã sớm nghe được cuộc nói chuyện của Nhan Hoan và nhân viên công xã.

Lúc nhân viên nhìn về hướng của bọn họ, họ cũng cùng lúc nhìn sang xem bên này, chỉ có điều họ không mở lời mà thôi.
Nhân viên đón khách vừa nở nụ cười đã chào hỏi người đồng chí lớn tuổi: "Đồng chí này, tôi nhớ mọi người đều đến từ nông trường Hồng Tinh, trên đường mọi người trở về có thể dẫn theo vị đồng chí thanh niên trí thức này được không? Là thanh niên trí thức được thành phố Thanh Châu cử đến đấy."

Anh ta vừa nói chuyện, vừa giải thích với Nhan Hoan: "Đồng chí Nhan, bọn họ đều là đồng chí của nông trường Hồng Tinh đến đây để làm ở công trình Đê Sông, hỗ trợ nông trường Đê Sông làm mới đội công trình.

Trước kia, họ đều là thành viên của đội công trình, đều là những người đáng để tin tưởng.

Họ có thể giúp đưa cô đến nông trường, so với việc cô tự mình tìm xe thì thuận tiện lại an toàn nhiều.

Trong thời tiết lúc này, cũng không dễ dàng để cô tìm người chở đến nông trường, nếu như có tìm được cũng không an toàn.".

 
Chương 2: 2: Đi Nhờ Xe 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhan Hoan nghe lời giải thích của anh quản lí, ríu rít cảm ơn anh ra rồi nhìn về phía những đồng chí đang mặc trên người bộ đồ lao động..
Họ đều cao lớn, cường tráng, chỉ đặt biệt một điều, mặc dù cho họ bị ngăm đen nhưng khuôn mặt họ vô cùng dễ nhìn, vô cùng sắc bén, làm người khác phải ngoài lại nhìn.
Nhan Hoan về phía họ.
Đồng chí lớn tuổi nhìn người trẻ ở giữa, hỏi: "Đội trưởng, có muốn giúp không?"
Ánh mắt của người thanh niên nhìn chằm chằm Nhan Hoan, tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô thì anh hơi giật mình, sau đó lập tức nhíu mày, nhìn đi nơi khác rồi nói: "Ông xem qua như giới thiệu một chút đi, tìm hiểu câu chuyện là như thế nào, nếu như thật sự là thanh niên trí thức đến nông trường thì đưa cô ấy đi theo."
Bây giờ, chuyện con gái một thân một mình xuống nông trường nông thôn thật sự là một chuyện kỳ quái vô cùng.
Nhưng thư giới thiệu này là hoàn toàn đúng sự thật.
Nhan Hoan đương nhiên là được vào đi nhờ xe.
Quả thật sự may mắn của Nhan Hoan không tệ.
Chiếc xe của đối phương là một chiếc Jeep 212 màu xanh.


Trong thời tiết như thế này, việc được ngồi trong một chiếc xe Jeep đương nhiên đè bẹp chuyện phải ngồi lên một chiếc máy kéo không che chắn, còn có thể lắc qua lắc lại rồi.
Trên đường đi xe, mọi người cũng giới thiệu bản thân một chút.
Đồng chí lớn tuổi họ Liêu, là một công nhân lớn tuổi của đội kỹ thuật công trình, Nhan Hoan lập tức học theo hai người trẻ tủi, gọi ông ấy là sư phó Liêu.

Người mang vẻ bề ngồi lặng lẽ kia mang họ Triệu, là đội trưởng đội Một của đội công trình.

Còn người trẻ tuổi phụ trách lái xe còn lại có họ Trần.

Sư phó Liêu và đội trưởng Triệu đều gọi anh ta là tiểu Trần, chỉ có Nhân Hoan là nghiêm túc gọi anh ta là đồng chí Trần.
Tiểu Trần lái xe, Nhan Hoan theo sư phó Liêu ngồi cùng ngồi với Triệu Thành Tích ở toa xe.
Tuyết cứ từ từ rơi xuống làm cho con đường không hề dễ.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, đôi lúc còn đỗ lại để dọn đường.

Ngày thường chỉ mất một hai tiếng là tới công trường nhưng hôm nay muốn thanh nhất cũng phải đến bốn giờ.
Dù là những người xa lạ, Nhan hoan vốn dĩ cẩn thận từng li từng tí cũng muốn nói một chút về bản thân mình.
Sư phó Liêu hỏi nàng: "Đồng chí tiểu Nhan, nơi này tuyết rơi nặng hạt, nhắm mắt là qua tết rồi, sao cô lại xuống nông thôn này chứ?" làm sao lúc này xuống nông thôn?
Vẫn là tự mình bôn ba trên con đường dài như vậy.
Về chuyện lúc này tất cả mọi người đều nghĩ hết biện pháp về thành thì càng khỏi phải nói.
Ngón tay Nhan Hoan gãi gãi găng tay bên trong túi, nói: "Sau khi tốt nghiệp trung học, trong thành phố cũng không có việc gì hết.

Tôi lại thích trồng thảo dược, tình cờ cậu tôi lại làm ở đây cho nên tôi đã tự mình đăng ký, đặt tìm người đưa đến đây, dù sao cũng chẳng có gì thú vị trong thành phố cả.
Vốn dĩ do nơi đây là nơi làm việc của cậu cô?

Sư phó Liêu nghe được như vậy thì hào hứng, cười nói: "Thời tiết tuyết lớn thế này sao bọn họ không có tới đón cô? Cô tên là gì nhỉ, có thể chúng ta quen biết nhau đấy.

Dù chúng tôi là đội công trình từ bên ngoài, nhưng dù sao cũng đã đến nông trường hơn nửa năm, nói không chừng có thể nhận ra.

Ít nhất quản lí nhân viên nông trường cũng quen biết với nhân viên đội công trình."
Chuyện này không có gì đáng nói cả.
Nhan Hoan cười nói: "Cậu tôi là Nhan Đông Hà, cậu ấy là một trí thức đến nông thôn để hỗ trợ việc xây dựng nông trường vào những năm 50, ở nông trường này cũng hơn 20 năm rồi."
Nói mới nhớ, cô cũng đã được sinh ra ở nhà cậu ở nông trường này, nhưng cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi.
Sau khi cô nói, sư phó Liêu không có phản ứng gì khác thường, còn người vẫn luôn lạnh lùng ngồi kia tưởng chừng như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ bỗng dưng quay đầu nhìn cô.
Nhan Hoan rất nhạy cảm, lập tức ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh thoáng giật mình rồi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Thế nhưng Nhan Hoan lại có cảm giác ánh mắt vừa rồi của anh chính là anh biết cậu của cô.
Nhưng người này dường như chả muốn để ý đến cô.
Nhưng cũng chả quan trọng.
Mặc dù mỗi lần nhìn người này đều làm nhịp tim của cô có cảm giác lạ kì.
Việc này càng làm cô không muốn liên quan gì đến anh.

Cô thuận miệng hỏi sư phó Liêu: "Sư phó có biết không?"
"Người đó thì tôi không biết.

Tôi cũng ít qua lại với bên nông trường gieo trồng.”
Sư phó Liêu quay lại hòi Triệu Thành Tích: "Triệu Thành Tích, cậu biết không?"
"Không biết."
Giọng anh nói nhỏ như tiếng kim rơi.
Anh nói dối!
Ánh mắt vừa rồi của anh rõ ràng là biết cậu cô.
Chẳng lẽ là anh không muốn liên quan gì đến cô?
Nhan Hoan nở một nụ cười.
Sau đó, trời cũng lạnh dần..

 
Chương 3: 3: Đi Nhờ Xe 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhan Hoan đi hết hai ngày đường.

Trên tàu, ồn ào tiếng người, hai ngày này cô cũng khó nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này được ngồi trên xe thì lập tức bị choáng, còn muốn đi ngủ.
Một tháng qua, cô trải qua rất nhiều sự thay đổi, những giác quan của cô cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Trực giác của cô đối với những ý tốt, ý xấu của người khác rất nhạy bén.

Cho dù là sự ôn hòa, nhiệt tình của sư phó Liêu, hay sự bình thản thờ ơ của Triệu Thành Tích thì cô vẫn thấy trên người họ không có sự xấu xa.

Cho nên sau khi ngồi lên xe một lát, chiếc xe đã được yên lặng thì cô không chống lại được cơn buồn ngủ, lập tức ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu thì cô mơ màng tỉnh lại, nghe được cuộc nói chuyện của sư phó Liêu với Triệu Thành Tích.
Cô nghe được sư phó Liêu nói: "Đội trưởng, năm nay thật sự cậu không về nhà ăn Tết sao? Năm nay tuyết rơi nặng hạt, chúng ta cũng không thi công được, đoán cũng một tháng sau mới bắt đầu được."
Giọng Triệu Thành Tích vẫn thờ ơ, nói: "Không về, cũng nên có người ở lại trông coi."
"Người trong nhà lại ép cậu kết hôn à?"
Sư phó Liêu lắc đầu, nói: "Cậu không với với ba mẹ cậu thật, nhưng cách của cậu bây giờ cũng không phải cách tốt.

Cậu không hài lòng với cuộc hôn nhân do gia đình sắp xếp, nhưng họ vẫn ép cậu phải kết hôn, cậu thứ thế này cũng không phải là cách.

Cô gái kia ngày càng lớn tuổi, sớm muộn gì cậu cũng phải chịu trách nhiệm với người ta..."
Nhan Hoan nghe đến đó, tò mò mở mắt ra, nhìn về phía Triệu Thành Tích.
"Tôi cũng không đồng ý."
Cô nghe anh đáp lời.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lẽo hơn lúc nãy.
Ngay lúc cô nhìn sang, dường như anh cảm nhận được cho nên cũng nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị, dường như còn mang theo những vụn băng liếc về phía Nhan Hoan.
Nhan Hoan giật nẩy mình, không nghĩ ngợi mà mỉm cười với anh.
...Cô bày tỏ vẻ áy náy, muốn nói rằng không hề muốn nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ.
Đương nhiên cô biết rằng cô rất đẹp.
Nhưng bây giờ cô che chắn chả khác nào một cái bánh chưng, khăn quàng cổ, mũ đều được nhét kín mít, nên không nhìn thấy được gì.
Nhưng cô không hề biết nụ cười này của cô giống như một đóa hoa mận đỏ nở rộ trong tuyết trắng.


Trong lúc đang nói chuyện nghiêm túc với Triệu Thành Tích, sư phó Liêu vốn dĩ không biết cô tỉnh dậy cũng quay đầu nhìn lại, ông ta thầm cảm thán trong lòng: cô gái nhỏ này quả có một đôi mắt rất đẹp, một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Triệu Thành Tích còn sững sờ hơn, lập tức mấp máy môi, sự nghiêm nghị trên mặt anh không thuyên giảm, anh lập tức nhìn đi nơi khác, không nói lời nào.
...
Sau khi chạy xe tầm bốn tiếng thì chiếc xe cuối cùng đã đến được nông trường, lúc đó, trời cũng dần ngả tối.
Những người của đội công trình này rất tốt, sau khi cho cô đi nhờ đến nông trường cũng không cho cô xuống ở cổng mà chở thẳng cô đến văn phòng của nông trường.

May thay lúc này văn phòng còn chưa tan làm nên, lúc sư phó Liêu dẫn vô đến văn phòng, còn đợi đến lúc cho người đón thì mới rời đi.
Sư phó Liêu còn đặc biệt vào hỏi riêng với một người trong văn phòng: "Đây là đồng chí thanh niên trí thức đến từ thành phố Thanh Châu, chúng tôi gặp nhau ở công xã rồi đưa cô ấy đến đây, làm phiền các anh sắp xếp kĩ một chút."
"Ngoài ra, cậu của đồng chí thanh niên trí thức này cũng làm việc ở nông trường.

Ông ấy mang họ Nhan, tên là Nhan Đông Hà.

Nếu đêm nay trễ quá mà chưa sắp xếp kịp thì các anh gọi người nhà của cô ấy đến đón ở nhờ một đêm cũng tốt.

"Nhan Đông Hà, là tổ trưởng Nhan?"
Người của văn phòng dường như hơi bất ngờ, nói: "Nửa năm trước, tổ trường nhan đã được điều đi nơi khác rồi."
Nhan Hoan và sư phó Liêu lập tức: “…”
Sư phó Liêu nhìn về phía Nhan Hoan, Nhan Hoan thì nhìn về phía nhân viên văn phòng: "Điều đi rồi đâu? Điều đi lâu chứ?"
Cô cảm thấy hơi hoang mang.
Vì cô gấp gáp tới đây, trước khi đi cũng không xác nhận với người nhà.

Thực tế, cô đã không liên lạc trực tiếp với nhà cậu mấy năm rồi, còn vì vội rã rời thành phố cho nên cô cũng quên béng việc phải liên lạc, không nghĩ đến chuyện xui có thể xảy ra.
"Tôi cũng không rõ."
Nhân viên nói: "Chuyện này không do tôi quản lý.".

 
Chương 4: 4: Không Khí Rất Tươi Mát 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng Nhan Hoan chỉ là có hơi ngạc nhiên, cũng chưa đến mức gọi là bị đả kích.

Cô đến nông thôn cũng không hoàn toàn là đi nhờ vả nhà cậu.

Nếu có nhà cậu ở đây thì cô cũng có thêm một sự giúp đỡ thôi.

Nếu như bọn họ không có ở đây thì cô phải sắp xếp mọi thứ lại.Cho nên sau khi sự ngạc nhiên qua đi thì cô bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Vậy sao? Không sao, vậy thì để sau này tôi đi nghe ngóng xem bọn họ đi đâu, bây giờ phải sắp xếp lại trước, lúc này cũng đã chiều tối rồi, không dễ thu xếp.

Vậy chỗ này có nhà khách gì không, tôi đến nhà khách ở một đêm, sáng mai đến báo danh cũng được.”Vốn sư phó Liêu còn lo lắng cho Nhan Hoan, nhưng nhìn cô bình tĩnh lại nhanh như vậy thì cũng yên tâm hơn.

Ông nhìn qua phía người nhân viên.Người nhân viên nhìn Nhan Hoan làm việc rất có quy tắc, nói chuyện lễ phép, lại còn do sư phó Liêu đưa đến thì giọng điệu của anh ta cũng dễ chịu hơn rất nhiều.


Anh ta cười nói: “Thế thì không cần đâu, nhưng việc của thanh niên trí thức cũng không thuộc quyền quản lý của tôi, là do phía điểm thanh niên trí thức quản.

Giờ cũng đã hơn năm giờ, điểm thanh niên trí thức đến tám giờ vẫn còn có người ở đó.

Bây giờ cô cứ qua đó đi vẫn tới kịp đó.

Bên điểm thanh niên trí thức vẫn còn nhiều phòng trống, để bọn họ tranh thủ thời gian sắp xếp chỗ ở cho cô là được.”Anh ta nói xong thì nhìn qua sư phó Liêu: “Cũng không cần sư phó Liêu tự mình đi đâu, để tôi đưa cô ấy đến là được rồi.

Đây vốn là công việc của chúng tôi.”Người đã đưa đến rồi, xe vẫn đang còn chờ bên kia, mặc dù sư phó Liêu quan tâm nhưng vẫn gật đầu nhờ nhân viên công tác chăm sóc cô.

Ông quay qua nói với Nhan Hoan có việc gì không xử lý được thì có thể qua bên đội công trình tìm ông.


Nói xong thì ông rời đi.Lúc sư phó Liêu về xe thì bất ngờ nhìn thấy Triệu Thành Tích cũng xuống xe, đang dựa vào xe, nhìn về phía xa, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.Ông bước nhanh qua, chào hỏi anh rồi lên xe.

Sau đó ông thở dài, nói chuyện cậu Nhan Hoan bị điều đi: “Đứa nhỏ này từ thành phố xuống tới, vốn định tìm cậu mình làm nơi nương tựa.

Kết quả người ta lại không ở đây, sợ là cuộc sống sau này sẽ khó khăn rồi.”Xuống đây thì dễ nhưng muốn về thì rất khó.Bọn họ đã gặp nhiều rồi tất nhiên hiểu sự cực khổ của thanh niên trí thức ở Đại Tây Bắc này.

Không phải bây giờ từng nhóm từng nhóm người đều nghĩ hết cách để tìm suất về thành phố sao.Sư phó Liêu vừa nói vừa lắc đầu, Triệu Thành Tích lại quay người đi lên xe.

Chuyện này từ lúc anh nghe thấy cô nói tên cậu mình thì đã biết rồi.Quay lại với Nhan Hoan.Nhân viên công tác dẫn cô đến nông trường của điểm thanh niên trí thức.Nhân viên ở điểm thanh niên trí thức xem thư giới thiệu Nhan Hoan đưa qua, rồi nhìn lại cô, vô cùng ngạc nhiên.Nhưng sau khi nghe nhân viên công tác giới thiệu cô là cháu gái của tổ trưởng Nhan Nhan Đông Hà bị điều đi thì đã ngạc nhiên lại ngạc nhiên hơn.

Ánh mắt anh nhìn Nhan Hoan chỉ còn sót lại sự đồng cảm.Nhân viên công tác nói: “Bây giờ ký túc xá ở điểm thanh niên trí thức còn trống rất nhiều.

Có một phòng ký túc xá nữ chỉ có ba người, vậy sắp xếp cho cô vào đó ở luôn.

Nhưng cô đến quá đột ngột, chỗ này cũng chúng tôi không có đồ dùng hàng ngày có thể…”Anh vừa nói vừa nhìn qua số hành lý đơn giản mà Nhan Hoan xách theo: “Cô có mang chăn mền gì không? Điểm thanh niên trí thức không cung cấp cái gì cả?”Nhan Hoan há hốc mồm, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ở nông trường có nhà khách nào không? Tối nay tôi vẫn nên ở nhà khách thì hơn, đã trễ như vậy rồi, không nên làm phiên đến nhân viên của điểm thanh niên trí thức nữa.”.

 
Chương 5: 5: Không Khí Rất Tươi Mát 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐi đường hai ngày, lúc trước cô mới chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc xe Jeep kia.

Cô suy nghĩ vẫn nên ngủ ngon một giấc trước đã, ngày mai rồi hãy nghênh đón một cuộc sống mới.Mặc dù trong túi cô chỉ có sáu mươi lăm đồng ba hào, tạm thời vẫn phải tiết kiệm một chút mới được.

Cô ra đi vội vàng, giấu mọi người trong nhà nên không thể mang hành lý gì nhiều được.

Ngày mai đi mua đồ dùng hàng ngày các thứ chắc chắn phải tiêu rất nhiều tiền.Nhớ tới túi tiền thì Nhan Hoan lập tức ảo não, lúc trước sao mình lại hồ đồ như vậy chứ.

Cô tốt nghiệp cấp ba một năm rưỡi rồi, sau khi tốt nghiệp thì vào một công ty dược liệu làm cộng tác viên.

Lúc đầu lương mỗi tháng là hai mươi mốt đồng, sau khi chuyển lên chính thức thì là ba mươi hai đồng.


Từ sau khi đi làm thì mẹ cô yêu cầu đóng tiền nhà mỗi tháng, lúc tiền lương hai mươi mốt đồng thì trả mười lăm đồng, tiền lương ba mươi hai thì trả hai mươi hai, như vậy thì mỗi tháng cô chỉ còn mấy đồng tiền.

Mặc dù là ăn cơm ở nhà, áo quần trên người mang cũng rất bình thường thì thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp cũng cần đến tiền… Cứ như vậy đi làm một năm rưỡi thì cô chỉ tiết kiệm được bốn mươi lăm đồng.Nhan Hoan cũng nghi ngờ trước kia sao cô có thể tích trữ được đến bốn mươi lăm đồng…Cho nên sau khi cô dần có ý thức, chỉnh lý lại mọi chuyện thì cô phát hiện mình sắp bị đóng gói gả đi cho một người đàn ông hai đời vợ.

Sau khi để người đàn ông đó xuống nông thôn lấy một suất cho anh hai về lại thành phố, giúp chị gái vào đoàn văn công thì cô mưu tính mấy ngày trời rồi tìm người báo danh về nông thôn, chờ tiền lương tháng này vừa phát thì lập tức lãnh lương và xin thư giới thiệu, một mình về nông thôn.

Cho nên lúc này trong túi cô mới có sáu mươi lăm đồng ba hào, là toàn bộ tài sản của cô.Nhan Hoan nói như vậy thì nhân viên công tác do dự một lúc rồi cũng đồng ý.Trời đông giá rét như vậy, mặc dù ký túc xá có giường sưởi, nhưng cô gái này đến cái chăn để lót cũng không có.

Như vậy thì đêm nay cũng không dễ chịu gì, chi bằng cứ ở nhà khách một đêm trước, tốt xấu gì thì cũng nghỉ ngơi một đêm.

Đợi ngày mai tinh thần sảng khoái rồi đến điểm thanh niên trí thức sắp xếp.


Cô một mình đi từ thành phố Thanh Châu đến đây cũng không dễ dàng gì.Nhà khách cách đó không xa.

Nhan Hoan hỏi rõ đường đi xong thì tự mình đi đến nhà khách.

Mặc dù đơn sơ, nhưng khi nằm trên chiếc giường ấm áp của nhà khách thì cô vẫn thở phào một hơi thoải mái.

Cứ nằm như vậy một lúc cô mới đứng dậy đi rửa mặt.Cô nghĩ đến không biết từ ngày mai về sau sẽ là như thế nào.

Cô rất muốn có một nhà vệ sinh riêng, không cần biết là nhỏ hẹp lạnh lẽo như thế nào, cầm thau lấy nước nóng, cẩn thận lau người một lượt.Trong nhà vệ sinh có một tấm gương nhỏ, lau xong cô nhìn qua tấm gương, lại vô tình nhìn thấy một ấn ký đóa hoa rõ ràng ở dưới xương quai xanh vừa xuất hiện tháng trước, từng cánh từng cánh hoa xuất hiện rõ ràng, màu hồng diễm lệ, như thể dùng son phấn thượng hạng vẽ lên.Ấn ký này xuất hiện vào một tháng trước.Một tháng trước cô vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời nhất nhà họ Thẩm.Ba mẹ cô là tái hôn với nhau.

Trước đây ba cô đã có hai đứa con một trai một gái, lúc tái hôn thì đứa con gái nhỏ mới mấy tháng, gào khóc đòi ăn.

Vì để tìm người chăm sóc hai đứa con trai và một đứa con gái nên ông ta tìm một người phụ nữ có đứa con gái cùng tuổi, đang để tang chồng.

Hai người ở với nhau cùng sống qua ngày.Sau này hai người có cô, nhưng cuộc sống trong nhà khó khăn, con cái lại nhiều, ai cũng lo lắng con riêng của mình chịu ấm ức nên đều thiên vị..

 
Chương 6: 6: Không Khí Rất Tươi Mát 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgược lại thì Nhan Hoan trở thành đứa con bị xem nhẹ, từ trước đến nay không được mấy người anh chị trong nhà yêu thương, ai cũng sợ cô cướp mất sự chú ý của ba mẹ mình.Mấy tháng qua thực ra là mấy tháng người nhà họ Thẩm đối xử tốt nhất với cô.Từ nhỏ cô đã xinh đẹp, nhìn cũng không quá giống người nhà họ Thẩm, cũng xinh đẹp hơn hai đứa con riêng của ba mẹ rất nhiều.Ba tháng trước, người chị do mẹ cô sinh ra dẫn cô đến tham gia một hội liên hoan ở xưởng của họ.

Ở chỗ đó chị cô giới thiệu cho cô một người đàn ông đã hai đời vợ, người đó không chỉ là chủ nhiệm phòng làm việc của chị cả ở xưởng chế biến thực phẩm mà còn là con trai cả của quản đốc xưởng sản xuất mà nhà họ đang làm việc.Ba mẹ cô, anh trai, chị dâu, chị cả chị hai của cô, có thể nói là cả nhà người đều đi làm ở xưởng sản xuất hoặc xưởng phụ thuộc.

Ví dụ như chị cả cô đi nhà ở xưởng chế biến thực phẩm.Rất nhanh hai người đã nói đến chuyện cưới gả, vốn là cuối năm sẽ đính hôn, đầu xuân năm sau đợi cô tròn hai mươi tuổi sẽ thành hôn.

Cả nhà ai nấy đều vui mừng, ba tháng này người nhà họ Thẩm mỉm cười hỏi han cô thực sự là nhiều hơn mười chín năm trước cộng lại rồi.

Nhưng tháng trước đột nhiên trên người cô xuất hiện ấn ký này.

Sau đó thì cơ thể và tính cách cô từ từ phát sinh sự thay đổi.


Cô càng ngày càng xinh đẹp, da trắng hơn, ngũ quan càng ngày càng sáng sủa, thậm chí còn khỏe hơn lúc trước.Cô bắt đầu nhìn thấy những thứ mà từ trước đến giờ cô không thấy, ví dụ như thứ đằng sau vẻ mặt ôn hòa và những lời nói êm tai của nhà họ Thẩm với cô.

Sự yêu thích, ghét bỏ của cô cũng dần trở nên mãnh liệt.

Cô cảm thấy mình không hề thích người đàn ông kia, thậm chí nghĩ đến hai người có quan hệ gì thì đều sẽ trở nên ghét bỏ.

Cô không còn đồng ý gả cho anh ta nữa.

Cô không muốn xã giao lấy lệ gì với người nhà họ Thẩm nữa, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với họ.Cho nên cô suy nghĩ một thời gian, ngẫu nhiên nghe được ba mẹ cô nói chuyện với nhau, nghe được bọn họ làm công nhân cả đời ở xưởng sản xuất.

Người ba trên mặt luôn mang sự đau khổ buồn bã ngồi trước bàn, cầm chén rượu, lộ ra nụ cười rất hiếm thấy.


Ông ta vui vẻ nói với mẹ cô: “Lần này thì tốt rồi, chủ nhiệm Quách nói chờ cuối năm đính hôn với Tiểu Hoan xong sẽ lập tức xin cho Kiến Lập một suất quay về thành phố.

Công việc bên kia cũng đã sắp xếp xong xuôi, coi như tạm thời làm cộng tác viên thì không bao lâu sau cũng có thể chuyển lên chính thức.

Nỗi lòng này của tôi cũng coi như được buông xuống rồi.

Quế Phân, cảm ơn bà, sau này cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng tốt lên thôi.”Nói xong thì ông uống cạn ly rượu trắng trong tay.Chủ nhiệm Quách chính là người đàn ông nói chuyện cưới hỏi với cô.“Kiến Lập” mà ba cô nhắc đến là anh hai Thẩm Kiến Lập đã xuống nông thôn sáu năm của cô.Mẹ của cô cũng rất kích động, tất nhiên là lại dỗ dành ba cô một phen.

Cả nhà hòa thuận.Lúc đo Nhan Hoan đứng ở cổng xoay người rời đi.Cô đi lại một đoạn đường bên ngoài, nghĩ đến anh hai Thẩm Kiến Lập khiến cô nghĩ ra cách rời khỏi những con người này.Xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức.Người khác sợ cái gì mà về nông thôn chịu khổ, bây giờ cô lại có một loại bản năng yêu thích và thân thiết với đất đai ruộng vườn.Một tháng nay, cô bắt đầu chán ghét ngôi nhà nhỏ đen ngòm của nhà họ Thẩm, mấy người chen chúc trong một căn phòng được ngăn bởi vách ngăn.Cô đếm tiền tiết kiệm của mình, thời điểm đó tiền tiết kiệm giấu dưới đáy rương cũng chỉ có bốn mươi mấy đồng.

Cô bỏ ra chút tiền tìm người ở chỗ điểm thanh niên trí thức giúp đỡ.

Cũng may bây giờ về muốn thành phố khó, còn muốn xuống nông thôn lại không khó như vậy..

 
Chương 7: 7: Sắp Xếp 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaCô dùng công việc ở nhà máy dược liệu ra trao đổi, rất nhanh đã làm xong thủ tục đến nông trường làm thanh niên trí thức.

Chờ sau khi lấy được thư giới thiệu thì cô cũng không vội đi ngay mà đợi hai ngày, chờ tiền lương tháng mười hai xong mới lập tức mua vé xe lửa rời đi.Nhan Hoan đứng trước gương, vươn tay sờ lên ấn ký, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thực ra không có nhà cậu ở đây cũng không sao cả.

Đến nơi này, tất cả đều mới mẻ.Lúc đầu cô lựa chọn nông trường này cũng không chỉ vì nhà cậu ở đây, mà cô cũng hiểu biết một chút về nơi này.

Nông trường này không giống những nông trường bình thường, có đồn điền, có vườn thuốc, có nơi trồng hoa.


Những thứ này đã đủ làm cô thấy thích thú, những việc có thể làm cũng rất nhiều.Còn nữa, cuối cùng cô cũng không cần thấy những con người kia, cô thực sự cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.

Rõ ràng là giả mù sa mưa, nhìn trong ánh mắt của bọn họ chỉ biết tính toán tiểu tiết để đổi lấy chỗ tốt, còn cảm thấy việc bản thân cô nghe theo bọn họ là chuyện đương nhiên vậy.

Còn giả vờ đối xử tốt với cô, thân thiết hơn thì cô phải mang ơn bọn họ.

Nếu không cô chính là đồ không biết tốt xấu, thật khiến người ta không thể chịu nổi.Ngày hôm sau nhân viên ở điểm thanh niên trí thức dẫn Nhan Hoan đến ký túc xá của điểm thanh niên trí thức dàn xếp.Theo lời anh ta nói thì điểm thanh niên trí thức cũng không có đồ dùng hàng ngày miễn phí để đi nhận.

Nhưng ngược lại sẽ phát mấy tấm phiếu cho cô, cô cầm mấy tấm phiếu này đến đội sinh hoạt mua vài thứ đồ dùng cần thiết, ví dụ như đệm giường, chăn mền, ga giường, vỏ chăn, chậu rửa mặt, bát đũa, … Ngoài ra, cô còn được tặng một bản đồ nông trường đơn giản do chính người trong này vẽ, trong đó đánh dấu một số vị trí quan trọng của nông trường.Người ta còn nói với cô cũng sắp ăn tết rồi, việc trong nông trường cũng không nhiều, nếu như cô có tiền, không vội vàng kiếm công điểm thì hai ngày đầu cứ làm quen với mọi thứ xung quanh trước, ăn cơm thì đến nhà ăn, dùng phiếu cơm mua là được.


Đợi mấy ngày cho quen rồi thì đến điểm thanh niên trí thức xem có việc gì để làm không.Còn nữa, phòng ký túc xá của cô có ba người khác, đều là những người thanh niên trí thức già đã ở sáu bảy năm.

Trong đó có một người tên là Trần Mẫn Phân, là đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức, có chuyện gì không biết có thể hỏi cô ấy.Lúc này mấy cô ấy đều không ở đây, hẳn là bắt đầu đi làm rồi.Nhan Hoan đáp lời anh.

Đây quả thật đúng là ý định của cô ấy, cô còn tưởng sẽ bị ép đi làm việc nữa cơ.… Trước khi cô đến đương nhiên cũng từng nghe ngóng ở chỗ nữ thanh niên trí thức về lại thành phố làm trong xưởng thuốc, cũng có nghe ba mẹ Thẩm nhắc đến cuộc sống của anh hai đang làm thanh niên trí thức khổ sở như thế nào.

Bây giờ nghe nhân viên ở điểm thanh niên trí thức giới thiệu công việc thì cảm thấy công việc của thanh niên trí thức cũng giống như công việc bình thường mà thôi.Cô cảm ơn nhân viên công tác, sau khi tiễn anh rời đi liền quan sát ký túc xá một cách tỉ mỉ.

Ký túc xá không lớn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.Một bên là một cái giường lớn, phía trên trải ba tấm chiếu.

Vốn là sáu người ở một giường lớn, nhưng bởi vì chỉ còn lại ba người, vừa vặn cách một chỗ trải một tấm chiếu, ở giữa các giường thì để một cái bàn nhỏ ngăn cách, còn có thể dùng để đọc sách viết chữ.Bình thường thì không gian đối diện sẽ khá là nhỏ, có một cái bàn gỗ dài, mấy cái tủ quần áo, ở góc khuất bên trong thì chồng mấy rương gỗ.Nhan Hoan sờ mũi, ký túc xá này được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, tốt hơn nhiều so với căn phòng của chị em nhà họ Thẩm chất đầy đồ đạc, còn ngập tràn mùi hương của mỹ phẩm rẻ tiền..

 
Chương 8: 8: Sắp Xếp 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐúng vậy, nhìn giường lớn được thu dọn sạch sẽ, còn vừa vặn đúng ba người.

Nhiều hơn một người thì phải chuyển chỗ, có hơi chật chội.Cô nhìn những thứ đồ đạc được dọn dẹp gọn gàng nằm bất động trên giường… Dù sao thì cô cũng không có gì cần thu dọn.Cô quyết định tìm chỗ trống trong phòng cất đồ đạc, cầm bản đồ ngồi nghiên cứu một lúc rồi ra ngoài đi dạo.

Mặc dù không có nhiều tiền nhưng cô cũng không quá tiết kiệm, quần áo, chăn mền, đồ dùng gì cần mua cô đều mua hết… suy cho cùng hết tiền thì vẫn có thể tìm cách kiếm về lại.Buổi tối Nhan Hoan gặp được ba người bạn cùng phòng.Người tóc ngắn, có hơi lớn tuổi chính là nữ đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức Trần Mẫn Phân mà nhân viên công tác nhắc đến.

Người có đôi mắt phượng xinh đẹp, khí chất hơi lạnh lùng tên Lương Tuyết Cầm.

Còn có một người thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn, nhìn trẻ tuổi hoạt bát thì lên Vương Thiến Thiến.Ba người kia gặp Nhan Hoan thì đều giật mình.Lúc này Nhan Hoan đang ở ký túc xá, trong phòng có giường sưởi nên không đeo khăn quàng cổ với đội mũ dày, thậm chí đến áo bông cô cũng không mang.


Cô chỉ mang một cái áo khoác mỏng, ngẩng đầu nhìn ba người đi vào.

Da cô trắng nõn nà, cổ nuột như cổ ngỗng, cười lên mắt sáng như sao, trong nhất thời ba người đều ngây ra.“Em tên Nhan Hoan, là thanh niên trí thức mới đến.”Nhan Hoan tự giới thiệu bản thân.Cô thế mà lại dùng công việc làm công nhân đổi lấy cơ hội xuống nông trường.

Ngoại trừ cơ hội được chỉ định chỗ xuống nông thôn, cô còn tìm thanh niên trí thức ở Thanh Châu nhờ làm thêm một việc đó là đổi tên trên thư giới thiệu từ Thẩm Nhan Hoan thành Nhan Hoan.

Trước đó khi đăng ký ở nông trường thanh niên trí thức thì tên của cô đã là Nhan Hoan.Cả đám người càng ngẩn ra.

Bởi vì lúc này tất cả mọi người đều cố gắng lấy được một suất về thành phố… Trước kia ký túc xá của các cô có sáu người, cũng chính là vì thế mới trống như vậy.Lúc này có người vội vàng xuống thành phố như vậy sao?Còn trông xinh đẹp như vậy nữa chứ… xinh đẹp đến lạ lùng.Nhưng sau khi ngẩn ngơ xong thì các cô cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi Nhan Hoan.


Ở nơi đây mài dũa nhiều năm như vậy, tuổi tác lớn thì tính tình cũng vững hơn rất nhiều.Nhan Hoan nhìn giường chiếu, hơi xấu hổ, nói: “Nhờ mọi người thu dọn ra một vị trí cho em, làm phiền mọi người chen chúc rồi.”Trần Mẫn Phân cười nói: “Cái này thì có gì chứ, vốn nên là như vậy.

Vả lại thêm một người cũng không chen chúc gì, còn vui vẻ hơn.

Nhiều năm trước đây bọn chị đều là ở sáu người.”Nói xong thì cô ấy quay lại bàn bạc với Lương Tuyết Cầm và Vương Thiến Thiến.

Sau khi bàn xong thì dời giường của Vương Thiến Thiến qua bên cạnh, để Nhan Hoan kê giường bên cạnh Vương Thiến Thiến.

Như vậy thì theo thứ tự thì giữa Trần Mẫn Phân và Vương Thiến Thiến cách nhau một chỗ trống, vừa đủ để bỏ hai chiếc bàn nhỏ.

Nhan Hoan thì nằm cách Lương Tuyết Cầm một chỗ trống, ở giữa bỏ một chiếc bàn nhỏ của Lương Tuyết Cầm.Trần Mẫn Phân nói với Nhan Hoan: “Cái giường nhỏ này ở đội sinh hoạt có bán, lát nữa em cũng có thể đi mua nó.”Nhan Hoan cảm ơn cô ấy, mọi người thì đến phụ cô trải giường, lại chừa cho cô một vị trí trong tủ quần áo, xem như là tạm thời sắp xếp ổn thỏa.Bận rộn một lúc như vậy, mọi người quen thân hơn thì cũng thuận miệng trò chuyện hàn huyên.Vương Thiến Thiến khá hoạt bát, cô ấy tò mò, hỏi: “Nhan Hoan, bây giờ ai cũng muốn về thành phố, trong thành phố cũng không còn động viên mọi người xuống nông thôn như trước đây nữa đúng không? Sao cô lại xuống nông thôn vậy, còn chạy đi xa như thế… Chúng tôi không nghe bên chỗ văn phòng thanh niên trí thức thông báo có thanh niên trí thức mới đến nông trường nữa.”.

 
Chương 9: 9: Sắp Xếp 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNói xong thì cô ấy quay qua Trần Mẫn Phân, nói: “Có đúng không đội trưởng?”Trần Mẫn Phân mỉm cười gật đầu.

Cô ấy là đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức, bên văn phòng thanh niên trí thức có sắp xếp gì đều sẽ thông báo cho cô ấy.

Nhưng lần này đột nhiên có người mới đến mà cô ấy không hề có một chút thông tin nào.Nhan Hoan mỉm cười giải thích: “Là chính em tự xin đến, trước kia cậu em làm việc ở đồn điền trong nông trường này, từ nhỏ em cũng thích trồng dược liệu và hoa tươi.

Trong thành phố không dễ sống, em liền nghĩ hay là về nông thôn đi.

Ai mà ngờ về đây mới biết cậu em đã bị điều đi.”Nói xong thì cô giang tay ra, dáng vẻ có hơi bất đắc dĩ.


Nhưng sau đó cô lại mỉm cười, nói: “Nhưng cũng không sao, em thực sự thích nơi này.

Mấy chị không biết là lúc còn nhỏ em được sinh ra ở nông trường này đó.”Nhất thời mọi người có hơi im lặng, vẻ mặt cũng có chút phức tạp.

Các cô vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện hẳn là không đơn giản như vậy… Hơn nữa Nhan Hoan thực sự rất xinh đẹp, là kiểu càng nhìn càng đẹp, một nụ cười, một cái nhăn mày cũng sẽ hấp dẫn người ta.

Người như vậy đột nhiên xuống nông thôn thì rất khó để người ta không nghi ngờ có phải có vấn đề gì trong đó.

Nhưng lúc này cũng chỉ vừa mới quen, cô đã nói như vậy thì các cô ấy cũng nghe thôi.

Trong lòng ai mà không cất giấu những chuyện không thể nói ra chứ?Mấy người trong ký túc xá tính cách khác nhau, nhưng cũng xem như là ở chung khá hòa hợp.

Cũng không biết có phải là ở đây lâu, được cuộc sống mài dũa không mà trên người ai cũng có sự bao dung nhẫn nại.

Đến cả Lương Tuyết Cầm nhìn có vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo cũng đều rất khách sáo.

Nhan Hoan ở chung với các cô ấy rất tốt.Nhan Hoan cứ như vậy mà sống ở đó.Ngày hôm sau cô đến đồn điền nghe ngóng chuyện của cậu mình, rất nhanh cô đã biết được cậu mình đến nông trường lớn ở thành phố Tây Châu.


Nhưng những người kia không cho cô địa chỉ liên hệ với cậu, nói là cô nên đến hỏi đồn trưởng, không chừng là ông ấy sẽ biết.Nhan Hoan cảm ơn mọi người, tạm thời không điều tra thêm.

Cô lại đến văn phòng thanh niên trí thức để hỏi chuyện sắp xếp công việc.Nhân viên công tác giới thiệu qua về tình hình nông trường với cô.

Cách đây mấy năm thì thanh niên trí thức đến đều thống nhất sẽ xuống đất khai hoang và trồng trọt.

Nhưng, thứ nhất là gần đây việc xây dựng nông trường cơ bản đã hoàn thành, có nông dân và công nhân phụ trách những việc liên quan đến trồng trọt.

Thứ hai là đã nhiều năm trôi qua, nhóm thanh niên trí thức đã sớm rải rác đến các phòng ban khác của nông trường, hai năm nay rất ít khi có người đến nên công tác quản lý đã lỏng lẻo hơn rất nhiều.

Những thanh niên trí thức mới tới thì có thể lựa chọn các vị trí công việc còn trống khác.


Đương nhiên là Nhan Hoan mới đến, đừng nghĩ đến những vị trí mà ai cũng muốn làm như giáo viên… Đến nhà ăn hoặc đội sinh hoạt làm tạp vụ thì còn có thể.Thực sự cũng không còn vị trí trống nào có thể lựa chọn.Nhan Hoan mở ra quyển sổ giới thiệu các đội mà nhân viên công tác đưa cho cô.

Cô nói: “Bên chỗ đồn điền còn thiếu người không? Từ nhỏ tôi đã biết trồng dược liệu và làm vườn, lúc trước cũng đã đi làm ở một công ty dược liệu, hiểu rất rõ dược tính của dược liệu và tập tính của hoa cỏ.

Nếu qua bên kia có thể làm việc được.”Nhân viên công tác nhớ đến chuyện Nhan Hoan từng nói cậu của cô làm việc ở đồn điền khoảng hai mươi năm.

Anh ta nghĩ bên kia sẽ có nhiều bạn cũ của cậu cô, thêm nữa mỗi khi cuối năm thì bên đội làm vườn đều bận rộn cho ngày tết, nên anh ta nói: “Được thôi, bây giờ những ngành khác đều rất nhàn những chỗ đồn điền làm vườn chắc chắn là thiếu người.

Vậy lát nữa tôi đóng dấu cho cô, cô mang theo thư giới thiệu đến chỗ đội làm vườn báo cáo là xong.”Nhan Hoan mang thư giới thiệu đến đội làm vườn của đồn điền..

 
Chương 10: 10: Sắp Xếp 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐúng như lời của nhân viên công tác nói, đừng thấy lúc này tuyết rơi nhiều, rất nhiều đội nhàn nhã, nhưng lại chính là thời điểm bận rộn nhất của đội làm vườn.

Vì mỗi năm nông trường nhận được số lượng lớn đơn đặt hoa các đơn vị gửi về, và bánh hoa mai, rượu hoa mai của đội làm vườn rất nổi tiếng, đơn đặt hàng cũng rất nhiều, thêm nữa, cuối năm còn phải bàn giao sổ sách.

Cho nên lúc này thì dù là ở các nhóm khác nhau của đội làm vườn hay văn phòng đều là lúc bận rộn nhất, không thể xảy ra sai sót.

Nếu xảy ra sai sót thì dù là tính sai tiền, tính sai đơn đặt hàng đều phải chịu trách nhiệm rất lớn.Nhan Hoan đi vào văn phòng của đội làm vườn liền thấy mấy nhân viên đang vùi đầu làm việc, hoặc đang giao phó nhiệm vụ cho người khác.

Tuyệt đối không hề được nhàn nhã thong dong như các đội khác.Cô cầm thư giới thiệu đi lên phía trước, chỗ sát phía trước nhất hẳn là bàn lễ tân.Nhân viên ngồi sau bàn lễ tân sớm đã ngẩng đầu quan sát cô từ khi cô mới bước vào.

Lúc này người đó thấy cô mang thư giới thiệu đến, tự giới thiệu bản thân là thanh niên trí thức mới đến thì vươn tay nhận thư giới thiệu, đọc lui đọc lại, sau đó thì bảo cô ngồi đó đợi, còn người đó thì cầm thư đi vào trong phòng làm việc.


Chỉ một lát sau thì có một ông chú tuổi trung niên đi ra, nhân viên công tác giới thiệu đây là người quản lý của đội làm vườn, là chủ quản Dương.Chủ quan Dương chào hỏi Nhan Hoan xong thì ông quay đầu lại nói chuyện với một sư phó nào đó đang nói chuyện với một nhân viên công tác khác: “Ông Mạnh, đây là thanh niên trí thức mới tới.

Bây giờ không phải là lúc đội làm vườn của các ông bận rộn nhất sao, hay là để cô ấy đến chỗ các ông giúp đỡ đi.”Người sư phó họ Mạnh này đang cau mày nghe nhân viên công tác báo cáo gì đó.

Cũng không biết người nhân viên đó nói gì mà ông ta có vẻ không vui chút nào.

Lúc này ông ta đột nhiên nghe chủ quản Dương gọi mình bảo là sắp xếp cho một thanh niên trí thức đến đội làm vườn thù mới quay qua quan sát Nhan Hoan.

Ngoại hình đúng là mềm mại nõn nà, phảng phất như thể có gió thổi qua thì sẽ bay mất vậy.

Kiểu thanh niên trí thức được nuông chiều không có kinh nghiệm như thế này đến đội làm vườn của ông ta để làm gì chứ? Thêm phiền phức à?Sư phó Mạnh nói thẳng: “Không cần đâu, chỗ chúng tôi rất bận rộn, nhưng lại thiếu thợ trồng hoa có kinh nghiệm, không thiếu người làm việc vặt, không cần đến cô gái này.”Nhan Hoan sờ lên mũi mình, bị chê bai rồi.Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên nói dù là tỉa hoa hay cắm hoa thì tay nghề của cô tuyệt đối không thua những người thợ cắm hoa, thì bên cạnh lại vang lên giọng của một sư phó khác: “Bên đội làm vườn không thiếu người làm việc vặt thì đến tổ thực phẩm của chúng tôi đi.


Tổ thực phẩm của chúng tôi cũng đang bận rộn, thiếu người cắm hoa ngâm rượu.

Cô gái này nhìn rất khéo tay, hẳn là rất phù hợp.Nhan Hoan quay đầu nhìn qua, là một sư phó nhìn rất quen mắt.

Hôm qua cô đến chỗ đồn điền đã gặp ông ấy, còn tìm ông ấy để nghe ngóng chuyện của cậu nữa.

Hóa ra là sư phó của tổ thực phẩm.Khí chất trên người vị sư phó này chính trực lại chất phác, hẳn là một người không tệ.

Hơn nữa thì cắm hoa ngâm rượu cô cũng biết làm nhé.Nhan Hoan quyết định không lên tiếng nữa.Chủ quản Dương đập tay, nói: “Như vậy đi.”Cứ như vậy Nhan Hoan gia nhập tổ thực phẩm của đội làm vườn.Người muốn Nhan Hoan gia nhập tổ thực phẩm là một sư phó họ Châu, là tổ trưởng tổ thực phẩm.

Thực ra thì sư phó Châu nhắm đến chuyện của cậu Nhan Hoan mới muốn cô vào tổ.

Cậu của Nhan Hoan, Nhan Đông Hà trước là là tổ trưởng bên chỗ vườn thuốc..

 
Chương 11: 11: Sắp Xếp 5


Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên tổ thực phẩm làm các loại dược thảo theo mùa hoặc các món đồ điểm tâm hoa cỏ, cũng có liên hệ với các dược viên bên kia, sư phó Châu và Nhan Đông Hà cũng có quen biết… Hơn nữa Nhan Hoan sinh ở nông trường, khi còn nhỏ cô cũng từng ở đây một khoảng thời gian, sư phó Châu cũng có một vài kí ức mơ hồ về cô, nhờ vào chút duyên cũ này nên muốn đưa cô vào tổ.Dù là sư phó Châu muốn cô vào tổ, nhưng ông cũng không có ý định thiên vị cô quá nhiều.

Sau khi dẫn cô về thì mỗi ngày đều bảo cô đi theo giúp đỡ dì Nghiêm hái hoa, chọn hoa rửa hoa.Ngày đầu tiên dì Nghiêm thấy dáng vẻ gió thổi là bay, tay chân nhỏ nhắn của Nhan Hoan thì có hơi ghét bỏ.

Nhưng sau khi bà dẫn cô đi làm việc trong đất tuyết nửa ngày thì phát hiện ra cô không hề yếu ớt chút nào, mà ngược lại như thể không cảm giác được cái lạnh, làm gì cũng rất chuyên tâm.

Hơn nữa khả năng học hỏi của cô rất cao, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà dáng vẻ của cô còn thành thạo hơn những người đã làm rất nhiều năm.

Những bông hoa kia ở trong tay cô như có linh tính, rõ ràng là gãy đến mức sắp rơi rụng, mà trong nửa ngày đã có chuyển biến, từng cây từng cây chắc nịch, từng bông từng bông nở rộ.


Sau khi chưng xong thì cũng không tàn chút nào, quả nhiên là khiến người khác bất ngờ.Hơn nữa cô cũng vô cùng lễ phép, lúc đi vào vườn hái hoa rửa hoa thì luôn nói với dì Nghiêm: “Dì à, cháu không sợ lạnh, dì cũng lớn tuổi rồi, những việc cực khổ như vậy, với cả rửa hoa nữa, cứ để cháu làm là được rồi.”Cô không hề nói khách sáo mà thực sự làm như vậy.

Lúc mang hoa đến dòng suối nhỏ đóng tuyết để rửa hoa thì cô không hề cẩu thả, cũng không ăn bớt một chút nguyên vật liệu nào.

Dì Nghiêm nhìn mà đau lòng.Mấy ngày tiếp theo, từ việc giật mình hoảng hốt, dì Nghiêm đã vô cùng yêu thích Nhan Hoan, ở trước mặt sư phó Châu, bà không ngừng khen ngợi Nhan Hoan.Từ lúc đầu những người trong tổ còn tò mò quan sát cô, hoặc là tới xem náo nhiệt cũng dần xem cô như bạn bè, tiếp nhận cô.

Nhan Hoan cứ tạm thời sắp xếp như vậy ở trong nông trường.Sau khi sắp xếp lại thì cô nhớ tới sư phó Liêu và đội trưởng Triệu ở đội công trình đã cho cô đi nhờ xe đến nông trường.Gặp gỡ như vậy, có thể là có duyên.Sau khi bản tính của Nhan Hoan thức tỉnh thì việc yêu ghét của cô càng rõ ràng, mà ân oán càng rõ ràng hơn.


Tuy rằng mấy người sư phó Liêu giúp cô là tiện tay thôi, nhưng đã giúp cô một việc rất lớn.

Nếu không cô không biết mình phải vật vã ở công xã kia bao lâu, đi bằng xe gì, chắc chắn sẽ rất vất vả, nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.

Cho nên cô phải nghĩ cách trả món nợ ân tình kia.Chỉ là cô cũng không tiện tặng sư phó Liêu và đội trưởng Triệu cái gì đó.

Cô đi hỏi thăm thì biết vợ và con sư phó Liêu đều đến chỗ đội công trình với ông thì mới này ra một chủ ý.Cô vừa vảo tổ thực phẩm mấy ngày, mặc dù chưa từng được trực tiếp làm bánh hoa mai.

Nhưng cô vốn biết làm mấy món điểm tâm, xem người ta làm mấy lần vốn không làm khó được cô.

Chờ đến ngày thứ bảy thì cô sẽ đến đội sinh hoạt mua một ít bột gạo, đậu đỏ, hoa mai tự hái, lại mua thêm vài bát đĩa cần thiết, lồng hấp, buổi chiều về lại điểm thanh niên trí thức, sáng hôm sau cô sẽ dùng phòng bếp chung đơn sơ hấp một lồng bánh hoa mai.Nhan Hoan bày một trận lớn như vậy từ sáng đến trưa thì đương nhiên người trong ký túc xá đều thấy được, cũng biết được cô đang làm gì.Chờ đến lúc bánh hấp xong thì cũng là lúc mọi người ăn cơm xong đến rửa bát đũa.Vương Thiến Thiến thăm dò nhìn qua thì sợ hãi, nói: “Nhan Hoan à, bánh này của em nhìn cũng đẹp quá rồi đấy.”.

 
Chương 12: 12: Suy Nghĩ Vớ Vẩn Cái Gì Vậy Hả 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaChiếc bánh tròn dẹt trong suốt, ở giữa bánh có nhân đậu đỏ hấp dẫn, trong chiếc bánh còn có một vài cánh hoa vàng nổi lên.

Hơi nóng bừng bừng, một mùi thơm hoa mai nhẹ nhàng tỏa ra.… Bánh này còn chưa ăn thử mà nhìn đã thấy vô cùng đẹp đẽ.Vương Thiến Thiến nói: “Em vừa mới vào tổ thực phẩm mấy ngày mà đã có thể làm bánh đẹp như vậy sao? Nhưng chị cũng chưa từng thấy tổ thực phẩm làm được bánh đẹp như vậy…”Những chiếc bánh hoa mai được bán đi đều rất bình thường, thực ra nhìn rất giống gạo nếp nắn lại, còn tinh xảo như thế này thì chưa thấy bao giờ.Nhan Hoan lấy đũa gắp một cái bỏ vào cái chén đã rửa sạch của cô ấy, nói: “Chị nếm thử đi.”Cô quay qua chào hỏi hai bàn cùng phòng là Trần Mẫn Phân và Lương Tuyết Cầm, cũng gặp cho hai người mỗi người một cái.Vương Thiến Thiến nói: “Đẹp như vậy sao tớ nỡ ăn chứ?”Nhan Hoan nói: “Bánh không phải là để ăn sao? Đây là lần đầu tiên em thử làm, còn muốn mang đi tặng người ta nữa đó.

Đợi tuần sau em làm nhiều hơn một chút, đủ cho tất cả chúng ta cùng ăn.”Mọi người đang cười cười nói nói thì có một người ở phòng ký túc xá khác tên Nhiêu Thiết Lan chen vào, vừa đưa tay vừa nói: “Tôi cũng thử một miếng.

Đúng vậy, Nhan Hoan, tôi nói cô này, hấp mấy cái cũng là hấp, hấp mấy lồng cũng là hấp.


Lần sau hấp vài lồng cho tất cả mọi người được nếm thử đi.”Thấy cô ta như vậy, Trần Mẫn Phân và Lương Tuyết Cầm đều nhíu mày.Người thanh niên trí thức tên Nhiêu Thiết Lan này da mặt dày, bình thường rất thích chiếm lợi ích của người khác.

Nhưng ở với nhau lâu thì ai ai cũng biết cả, không dễ dàng gì mà chiếm lời của người ta được.

Cô ta đây là thấy Nhan Hoan mới đến lại trẻ tuổi, da mặt mỏng thôi.Vương Thiến Thiến nhanh mồm nhanh miệng đang định quở trách cô ta, để cô ta đừng bắt nạt Nhan Hoan, thì đột nhiên nghe bộp một tiếng, tay Nhiêu Thiết Lan vừa duỗi đến đã bị Nhan Hoan đẩy ra.

Sau đó thì nghe Nhan Hoan nói: “Ngại quá thanh niên trí thức Nhiêu, hôm nay bánh hấp hơi ít, không tiện chia cho chị, xin hãy thứ lỗi.”Cô nói xong còn đem lồng hấp đẩy vào bên trong.Vương Thiến Thiến thấy vậy thì bật cười ra tiếng.Sắc mặt Nhiêu Thiết Lan lập tức trở nên khó coi.


Cô ta còn định há mồm nói gì đó để ép buộc Nhan Hoan thì Trần Mẫn Phân cũng nhăn mặt, mở miệng.Cô ấy nói với Nhiêu Thiết Lan: “Cho dù là hấp nhiều thì đâu phải ai đến xin cũng cho chứ.

Cô có biết Nhan Hoan hấp những cái bánh này tốn bao nhiêu thời gian không? Từ chiều hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay đều đang làm đó, không nói đến chuyện em ấy bỏ ra nhiều thời gian như vậy thì đống bột mì, bột gạo, đậu đỏ, đường trắng, có cái nào là không phải dùng tiền mua chứ? Em ấy vừa đến, tháng đầu tiền không được tính công điểm, đến cái chăn dày một chút còn không nỡ mua, cô còn có thể há miệng ra như vậy sao? Hay là lát nữa cô đi mua túi bột mì, bột gạo, đậu đỏ, nhờ Nhan Hoan giúp mọi người làm một mẻ bánh ăn thử xem nhé?”Nói xong thì cô ấy quay lại nói với Nhan Hoan: “Em vừa đến, da mặt mỏng, nhưng nếu bị bắt nạt thì cũng không cần im lặng.

Bánh này là em dùng tiền và lương phiếu để mua, không cần ai đến xin cũng cho.

Nếu cứ như vậy thì chị thấy em đến cơm cũng không có mà ăn rồi.”Nhan Hoan lập tức mỉm cười đáp lời, cảm ơn Trần Mẫn Phân.Nhiêu Thiết Lan: ….Trên mặt Nhiêu Thiết Lan đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận.Bị người bắt nạt không dám lên tiếng? Không cần phải ai đến xin mà vì ngại nên đều cho hết ư? Tay cô ta còn bị đánh đến đau đây này.Nhưng Trần Mẫn Phân là đội trưởng của đội nữ thanh niên trí thức, luôn có uy tín, lúc này người đuối lý cũng là cô ta, nếu ầm ĩ ra bên ngoài thì người mất mặt cũng là mình.

Cho nên cô ta chỉ có thể đỏ mặt, nuốt ấm ức vào trong bụng..

 
Chương 13: 13: Suy Nghĩ Vớ Vẩn Cái Gì Vậy Hả 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLúc này Nhan Hoan cầm đến một cái bánh, quay đầu nói mấy câu với Trần Mẫn Phân.

Sau đó cô dùng dao chia chiếc bánh hoa mai thành mấy phần nhỏ, mời các thanh niên trí thức ở phòng ký túc xá khác cùng nếm thử.

Cô ngại ngùng nói với mọi người: “Hôm nay là ngày đầu tiên em làm thử, cũng không biết có ngon hay không nên làm hơi ít, không thể chia nhiều cho mọi người được.

Qua hai ngày nữa, nếu như mọi người có hứng thú thì chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu rồi em sẽ làm cho mọi người ăn.”Mọi người không nén được sự tò mò, bóp miếng bánh mềm, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi.

Miếng bánh trong trẻo lại ngon miệng, cắn xong thì dưới răng còn để lại mùi hương, đúng là chưa thực sự thỏa mãn.

Ai ai cũng rối rít nói: “Ăn ngon quá, ngon hơn bánh bên tổ thực phẩm và nhà ăn bán nhiều.


Tuần sau cùng nhau làm nhé, Nhan Hoan à, em không được thất hứa với mọi người đâu.”Chỉ để lại Nhiêu Thiết Lan đứng đó trên mặt nửa xanh nửa đỏ, cô ta cũng muốn bước lên ăn một miếng, nhưng lại không có mặt mũi nào.

Sau một lúc do dự thì cũng định mặt dày mày dạn làm như không có gì mà đi qua đó thì đĩa cũng đã rỗng rồi.Nhan Hoan cầm tám chiếc bánh hoa mai trong suốt bỏ vào trong dĩa, rồi lại để vào trong giỏ trúc, cầm khăn trải lên, mang nó ra khỏi nhà.Chờ Nhan Hoan, Trần Mẫn Phân, Lương Tuyết Cầm, Vương Thiến Thiến đều đi cả thì Nhiêu Thiết Lan trong lòng còn bất bình, oán hận, nói: “Nhìn diễn xuất kia đi, mới đến mấy ngày đã biết tự mình làm bánh ngọt mang ra ngoài.

Ai mà biết được đi làm gì chứ?”Những người khác nghe như vậy đều chẳng muốn để ý đến cô ta, lao nhao rời đi.Một người thanh niên trí thức lớn tuổi cùng phòng ký túc xá với cô ta nói: “Em bớt tranh cãi đi, em không nghe nói cô ấy là cháu gái của tổ trưởng Nhan ở bên đồn điền bị điều đi sao.

Tổ trưởng Nhan làm việc ở đây mấy chục năm, ở đây cô ấy chắc chắn quen biết với rất nhiều người lớn.

Cô ấy đi gặp bọn họ thì có gì phải bàn chứ?”Nhiêu Thiết Lan mới biết có chuyện như vậy thì lập tức ngập miệng lại, chỉ còn cảm thấy hối hận.Nhan Hoan không biết những chuyện sau đó, cô mang bánh ngọt đến ký túc xá của đội công trình.


Cô hỏi người ta xem nhà thím Liêu ở đâu.Sư phó Liêu và bọn nhỏ không ở nhà, chỉ có thím Liêu ở nhà.

Thím Liêu đột nhiên thấy một cô gái xinh đẹp lội tuyết đến nhà mình thì rất ngạc nhiên.

Nhan Hoan giải thích một hồi, rồi nói: “Ngày đó nếu không có sư phó Liêu và đội trưởng Triệu thì cháu đã nhốt ở chỗ công xã bên kia, không biết là phải bị nhốt bao lâu, chịu khổ sở thế nào nữa.

Sau khi đến nông trường thì em luôn ghi nhớ chuyện này, nghĩ rằng nhất định phải đến tạ ơn.

Nhưng cũng gần đây cuộc sống của em mới ổn định, xin thím đừng trách cháu thất lễ là được.”Cô nói xong thì mang bánh hoa mai trong giỏ ra, nói: “Mấy chiếc bánh hoa mai này là em tự tay làm, nghĩ làm bác với bọn nhỏ có thể thích nên đặc biệt làm nó, xin chị đừng ghét bỏ.

Còn nữa, em là một cô gái, khó mang những thứ này đến chỗ của đội trưởng Triệu và sư phó Tiểu Trần, xin chị chuyển chút lòng biết ơn này của cháu cho họ.”Ngày hôm đó mấy người sư phó Liêu đưa người về thì thím Liêu có biết.

Lúc quay về sư phó Liêu đã nói: Cũng sắp đến tết rồi, tuyết rơi nặng hạt, một cô gái xuống nông thôn thật không dễ dàng gì.Nhưng chuyện mấy người sư phó Liêu cho người ta quá giang là chuyện bình thường, quay về ông cũng hay nói, thím Liêu cũng không để ý, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, còn rất biết lễ nghĩa… Hơn nửa năm nay, cho người đi nhờ là chuyện nhỏ, nhưng người ta đường đường chính chính mang đồ tới cửa cảm ơn thì là lần đầu tiên..

 
Chương 14: 14: Suy Nghĩ Vớ Vẩn Cái Gì Vậy Hả 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhông phải nói người khác không đúng, mọi người đều là người chất phác, không có quà cáp gì thì cũng không trách được, không phải sao?Thím Liêu vội kéo Nhan Hoan ngồi xuống, nói cô không cần như vậy, rót nước nóng cho cô, còn muốn mời cô ở lại dùng cơm trưa.

Nhan Hoan cũng không dám ở lại ăn cơm, vội nói đã hẹn mấy thanh niên trí thức ở ký túc xá cùng đi mua đồ thì bà mới thả cô đi.

Bà nói với cô: “Vậy cuối tuần sau đi, cuối tuần sau cháu đến ăn cơm, đến lúc đó thì đến thăm mấy đứa nhỏ nhà thím, cùng ăn cơm sẽ rất vui vẻ.”Nhan Hoan mím môi cười.

Thím Liêu cởi mở phóng khoáng, cô cũng rất thích bà, tất nhiên là cô đồng ý rồi.Nhan Hoan rời đi, chờ sư phó Liêu về thì thím Liêu lại khen Nhan Hoan mội hồi, mang bốn cái bánh hoa mai còn lại ra, nói với sư phó Liêu: “Đây là do đồng chí Tiểu Nhan làm, nhìn tay nghề đi, thật là khéo tay đó, ăn vào cũng rất ngon, hương vị tốt hơn tổ thực phẩm với nhà ăn làm rất nhiều.


Đây là bốn cái, tôi phải lấy chổi lông gà dành lại từ tay hai đứa nhỏ kia đó.”“Cô ấy nói mình không tiện đến nói cảm ơn nên nhờ chúng ta cảm ơn Thành Tích với Tiểu Trần hộ cô ấy.

Tôi nghĩ hay là đêm nay ông mời hai người đó đến ăn cơm, thuận tiện giúp con gái nhà người ta cảm ơn một chút.”Sư phó Liêu nhìn thoáng qua bánh hoa mai, cho dù là ông không thích đồ ngọt cũng phải thừa nhận, món bánh này vẻ ngoài thực sự rất đẹp.Sau đó thím Liêu cắt một miếng cố nhét cho ông, ông nếm thử thì đúng là mùi vị rất tốt, không quá ngọt như mấy món bánh bình thường.Ông lại nghe thím Liêu nói: “Ông Liêu à, ông nói xem đồng chí Tiểu Nhan này không chỉ xinh đẹp, mà nấu nướng còn tốt như vậy, mới đến tổ thực phẩm chưa được mấy ngày đã làm bánh ngon hơn sư phó bên đó… Ông nói xem, nếu cô ấy chưa có đối tượng thì giới thiệu cho Thành Tích được không? Tôi thấy rất xứng đôi, tôi còn chưa gặp cô gái này xinh đẹp như vậy đó.”Mới tốt nghiệp cấp ba không lâu, chạy đến chỗ này làm thanh niên trí thức thì có thể thấy được là chưa có đối tượng.Trước kia lúc sư phó Liêu và Triệu Thành Tích ở bộ đội thì thím Liêu có dẫn mấy đứa nhỏ đi tùy quân.

Bà biết Triệu Thành Tích ghét đối tượng người nhà giới thiệu cho, nên việc anh không muốn về nhà bà biết rất rõ.Thím Liêu càng nghĩ càng thấy xứng đôi.Sư phó Liêu thiếu chút nữa thì nghẹn.

Ông nói: “Suy nghĩ lung tung gì đấy hả? Vừa gặp người ta một lần bà đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy? Bà cũng không phải không biết, trước kia lãnh đạo ở bộ đội giới thiệu cho đội trưởng Triệu không ít cô gái, kết quả là sao hả? Bọn tôi đi đường mấy tiếng, cậu ta cũng không thèm nói với con gái nhà người ta một câu.


Bà cũng đừng đi hại con gái nhà người ta nữa.”Thím Liêu nghe vậy thì lắc đầu thở dài, dù là tiếc thật nhưng cũng bỏ đi thôi.*****Cuộc sống của Nhan Hoan tạm thời đã ổn định, nhưng sau khi cô để lộ tay nghề làm bánh ngọt thì trở nên rất bận rộn.

Phần lớn nhóm nữ thanh niên trí thức đều thích ăn bánh ngọt, nhưng bánh ngọt của nhà ăn với tổ thực phẩm bán rất đắt, các cô ấy không nỡ mua về ăn.

Nay biết được đồ Nhan Hoan làm còn ngon hơn đồ bán bên ngoài thì không nhịn được, thỉnh thoảng mua nguyên liệu tìm cô cùng làm ăn.Nói ra thì cũng kỳ lạ, Nhan Hoan làm bánh ngọt cũng không dấu diếm gì, nhưng cũng không biết vì sao lúc các cô với Nhan Hoan cùng làm thì mùi vị với bề ngoại lại kém rất nhiều.

Các cô đoán là vì Nhan Hoan làm những chi tiết nhỏ rất tốn thời gian, các cô cảm thấy không cần thiết.

Nhưng không có kiến nhẫn và độ chính xác cao sẽ không làm ra được hương vị đó..

 
Chương 15: 15: Suy Nghĩ Vớ Vẩn Cái Gì Vậy Hả 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐã vậy khi nhóm thanh niên trí thức chuẩn bị về nhà ăn tết, ngại để Nhan Hoan làm không công nên đã cầm tiền và lương phiếu đến xin Nhan Hoan làm thêm vài hộp bánh để mang về nhà.Cứ như vậy mà Nhan Hoan vì lúc mới đến mua những đồ dùng thiết yếu gần như cạn túi tiền mà lại có thêm đồng ra đồng vào, khiến cho cuộc sống không quá khó khăn.

Nhan Hoan đếm tiền, nghĩ đến nếu như nhà họ Thẩm ở Thanh Châu tìm không ra cô thì tốt rồi.

Không phải cô sợ bọn họ, mà là lười để ý.… Nhưng cô cũng biết chuyện này là không có khả năng.

Dù sao bên chỗ nhà họ Thẩm còn có một tên họ Quách.

Quả nhiên, sau đó khoảng hai tuần thì bên chỗ thanh niên trí thức thông báo cho cô có người nhà cô điện thoại đến, bảo cô giữa trưa ngày hôm sau đó họ sẽ điện lại.Lúc trước khi rời đi cô sợ họ báo cảnh sát nên có để lại thư, nhưng chỉ bảo là xuống nông thôn.


Không ngờ nhanh như vậy mà bọn họ đã tìm ra.Nhan Hoan suy nghĩ, biết bọn họ đã điều tra ra cô ở đây thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, mặc kệ như vậy cũng không được.

Cô không muốn dây dưa với bọn họ nên xuống nông thôn, nhưng cô cũng không sợ đối mặt trực diện với bọn họ.Cho nên giữa trưa ngày hôm sau, cơm nước xong xuôi thì cô vẫn đến văn phòng của điểm thanh niên trí thức.

Quả nhiên đúng giờ thì chuông điện thoại vang lên.

Nhan Hoan vừa nghe điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi.Mẹ của cô Nhan Quế Phân mắng cô không kịp thở: “Thẩm Nhan Hoan, có phải mày điên rồi đúng không? Đột nhiên không nói gì mà xuống nông thôn? Chẳng lẽ mày không thấy mấy năm nay trong nhà phí bao nhiêu tâm sức để đưa anh hai mày về thành phố sao.

Còn mày thì hay rồi, vậy mà còn đưa công việc của mình cho người khác, còn mình thì chạy xuống nông thôn.


Có phải mày bị điên rồi không hả?...!Chị hai mày còn đang làm tạp vụ ở nhà ăn đó, mày còn tùy tiện đưa công việc cho người khác, mày điên rồi đúng không?”“Còn nữa, mấy ngày nữa là mày phải đính hôn với chủ nhiệm Quách không hả.

Mày có biết là mày vừa rời đi thì trong nhà đã loạn như cào cào, nếu như không có chủ nhiệm Quách giúp đỡ thì bọn tao cũng không biết mày đã đi đến đó.

Có phải là mày muốn cái mạng già này của tao với ba mày không? Mày có biết là nếu mày không có trách nhiệm mà bỏ đi như vậy, nếu đồn ra ngoài, nhà chúng ta sao còn có thể làm người trong đại viện này được chứ, sau này ba mẹ mày ở trong xưởng phải làm thế nào hả? Nểu xưởng trưởng Quách và chủ nhiệm Quách trách tội lên đầu anh trai, chị dâu, chị cả, chị hai của mày thì làm sao đây? Tiền đồ của anh cả, anh hai, chị cả mày còn gì nữa chứ? Mày, mày sao có thể làm ra chuyện tày trời như vậy, đẩy ba mẹ mày, cả nhà mày vào trong hố lửa như vậy…”Nhan Quế Phân thực sự là càng mắng càng hận, nghĩ đến khoảng thời gian này cả nhà rối loạn, nghĩ đến sự sợ hãi lúc đối diện với nhà họ Quách, không chỉ có tiền đồ của bọn Mỹ Nguyệt không còn, mà sau này cuộc sống trong nhà cũng vô cùng gian nan.

Nghĩ đến những cái này bà ta không nhịn được mà rơi nước mắt, cảm thấy mình hao tâm tổn sức sao lại nuôi ra một đứa con như vậy chứ? Nếu như Nhan Hoan ở trước mặt bà ta thì bà ta thực sự hận không thể nắm tóc cô, kéo cô xuống đánh cho một trận.Nhan Quế Phân mắng đến rơi cả nước mắt, Thẩm Vinh Tổ ở bên cạnh thì đã không còn kiên nhẫn.

Khoảng thời gian này ông ta đã chịu đựng đủ sự nôn nóng, bất mãn, còn cả lo sợ nữa, mọi thứ đều đã lên đến đỉnh điểm.

Ông ta vốn không muốn dông dài quá nhiều với Nhan Hoan, chỉ muốn ra lệnh cho cô quay về ngay lập tức.Ông ta cướp lấy điện thoại, nói: “Bà nói mấy chuyện vớ vẩn như thế này với con bé làm gì vậy hả?”.

 
Chương 16: 16: Từ Chối 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNói xong thì ông nói với Nhan Hoan đầu dây bên kia: “Thẩm Nhan Hoan, mày nghe đây, lập tức mua vé tàu về đây.

Chủ nhiệm Quách nói chuyện công việc cậu ấy sẽ sắp xếp lại cho mày, quan hệ hộ khẩu cũng sẽ chuyển về lại.

Mày hãy về đây ngay lập tức, còn phải về kịp trước lúc hai người đính hôn…”“Con sẽ không đính hôn với người đó đâu.”Lúc trước bị Nhan Quế Phân mắng mỏ, Nhan Hoan đã vô cùng chán ghét, không cúp ngang điện thoại đã coi như là tốt tính lắm rồi.

Bây giờ cô cũng lười nghe Thẩm Vinh Tổ dông dài, trực tiếp ngắt lời ông ta, từng câu từng chữ đều rất lạnh lùng, cô cũng sẽ không về lại thành phố Thanh Châu.Trước khi bên kia vang lên tiếng rống giận thì cô lại lạnh lùng cười: “Trước đó con đã sớm nói với mọi người là sẽ không đính hôn với anh ta, cũng đã sớm ngả bài với anh ta, đây chỉ là mong muốn của một mình các người.

Vì những cái lợi trước mắt mà không quan tâm bất kỳ điều gì khác, tự mình nói chuyện cưới hỏi này.

Vậy phải kết thúc như thế nào thì là chuyện của các người thôi.”“Thẩm Nhan Hoan.”“Tóm lại, mấy người ai muốn về thành phố, ai muốn vào đoàn văn công thì đó là chuyện của mấy người, là mấy người muốn.


Nếu muốn từ tên họ Quách đó đạt được những cái này thì tự mình gả đi, đừng có nghĩ cách dựa vào con.”Nói đến đây thì cô hơi khựng lại, người ở bên kia đã bị cô làm cho giận điên lên, chỉ nghe thấy tiếng thở, một lúc lâu cũng không có tiếng đáp lại.Nhan Hoan nghĩ đến bên đầu dây kia cũng là ba mẹ đã sinh ra cơ thể này.

Cô từ chối rất kiên quyết, không có chút dây dưa gì.

Nhưng dù sao cô vẫn sẽ chỉ cho bọn họ một con đường khác.

Cô bình tĩnh lại, từ từ nói: “Dù sao muốn lợi dụng con là không được rồi, mấy người không tìm được ai gả đi thì tìm chủ nhiệm Quách đó nói cho rõ ràng, cứ nói là con không đồng ý.

Ba mẹ không biết được, người cũng bỏ đi rồi, hôn sự này không thể thành được… Trước đó con đã sớm từ chối Quách Đại Vi đó, cho nên anh ta cũng sẽ không đến mức giận chó đánh mèo đâu.”“Còn về phần những lợi ích của anh ta đã hứa trước kia thì vốn ba mẹ không nên nhận, bây giờ không có cũng bình thường thôi.

Ai muốn về thành phố, muốn có công việc thì tự mình cố gắng đi, sẽ luôn có cơ hội quá, đừng tính toán lên con người con, con quá xấu xí rồi.”“Thẩm Nhan Hoan.”Đầu dây bên kia lại gần lên giận dữ.Nhan Hoan lấy lại tinh thần, nhíu nhíu mày, ngữ điệu lạnh lùng, giọng nói trở nên cứng rắn: “Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu.”Cô nói xong thì mặc kệ bên kia sẽ giận dữ như thế nào, lười nói thêm với bọn họ, cúp điện thoại cái rụp.Nhan Hoan vẫn là Thẩm Nhan Hoan như lúc còn ở nhà họ Thẩm, từ nhỏ đến lớn đều vô cùng nghe lời.


Im lặng lại nghe lời, thậm chí có chút cứng nhắc.

Cho nên dù khi còn nhỏ đến lớn cô là người xinh đẹp nhất nhà họ Thẩm nhưng vẫn không hề có chút cảm giác tồn tại nào.

Không ai để ý đến cô, anh chị em nhà họ Thẩm cũng chướng mắt cô.

Mãi cho đến khi con trai trưởng của xưởng trưởng, chủ nhiệm Quách của phòng làm việc của nhà máy tuổi tác cũng xem như là trẻ trung nhìn trúng cô, đồng thời cho nhà họ nhiều lợi ích.

Điều này như là chích là mấy người nhà họ Thẩm một liều thuốc kích thích nào đó, ánh mắt bọn họ nhìn Nhan Hoan đột nhiên phát ra ánh sáng.

Dù cho Nhan Hoan nói không đồng ý cuộc hôn nhân này thì cũng không ai để ý.Đương nhiên là Nhan Hoan cũng không phản kháng kịch liệt, sau khi bên trong cô có sự thay đổi lớn, cũng không muốn dây dưa nhiều với nhà họ Thẩm, càng không còn thích ở nhà họ Thẩm.

Cho nên cô âm thầm dứt khoát bỏ đi.

Đến mức mà trong ấn tượng của người nhà họ Thẩm thì Thẩm Nhan Hoan vẫn là Thẩm Nhan Hoan im lặng nghe lời như trước đây..

 
Chương 17: 17: Từ Chối 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐến mức mà Thẩm Vinh Tổ nghe được những lời Nhan Hoan nói trong điện thoại xong thì vẫn không kịp phản ứng.

Mãi đến khi điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, đầu óc tê liệt thì câu nói “Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu” cứ như ma chú, không ngừng vang lên trong đầu ông ta, cho đến tận lúc đầu ông ta muốn nổ tung.Ông ta cúp điện thoại cái rầm, tay vẫn còn đang run rẩy, tức giận đến mức không dám tin.

Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên quay đầu lại, bờ môi run rẩy, nhìn gương mặt xị xuống của Nhan Quế Phân, mắng chửi: “Thật đúng là đồ nghiệt chủng! Đứa con gái bà sinh ra, nuôi lớn tốt quá đi thôi.”Nói xong thì ông ta tức giận thở phì phò, đầu óc choáng váng hoang mang.

Sau đó ông ta vịn vào ghế, tay run rẩy.

Một hồi lâu Nhan Quế Phân ngây cả người ra mới phản ứng lại.

Ông ta nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải bà vẫn luôn nói với tôi là con bé hiền từ, nghe lời sao? Đây chính là cái hiền từ, nghe lời mà bà nói sao?”Thẩm Vinh Tổ là người công nhân già ở xưởng sản xuất.


Trong nhà con cái nhiều, mấy năm qua ông ta gánh vác miệng ăn của một nhà người, buổi ngày đi làm, buổi tối thỉnh thoảng giúp người ta sửa đồ đạc, dạy dỗ học trò, xoay qua xoay lại thời gian ở nhà cũng chỉ có ăn cơm và ngủ nghỉ.Trước đó ông ta đã có ba đứa con, ông ta xem trọng con trai trưởng là Thẩm Kiến Huy, con trai thứ Thẩm Kiến Lập, yêu thương con gái nhỏ Thẩm Mỹ Châu.

Ông ta còn lo bà mẹ kế như Nhan Quế Phân đối xử tệ với bọn họ, nên bao nhiêu tâm tư tình cảm của ông ta dồn hết lên người bọn họ.

Còn đứa nhỏ ông sinh cùng với Nhan Quế Phân là Nhan Hoan, ông ta nghĩ Nhan Quế Phân là mẹ ruột của cô, tất nhiên sẽ không đối xử tệ với cô… Mà Nhan Hoan ở trong nhà giống như một cái bóng vậy, nên ông ta càng không để ý đến cô.

Vì vậy thực ra những năm này ông ta cũng không hiểu rõ con người cô.

Cũng bởi vì như vậy nên lúc này ông ta có một sự phẫn nộ như mình bị lừa gạt.

Ông ta cảm thấy Nhan Quế Phân đang lừa gạt mình.Nhan Quế Phân không nghe thấy những gì Nhan Hoan nói trong điện thoại.


Bà ta chỉ nghĩ là Nhan Hoan từ chối Thẩm Vinh Tổ không chịu quay về.

Cho nên khi nghe Thẩm Vinh Tổ lớn tiếng quát mắng thì đầu tiên là giật nảy mình, vành mắt đỏ hoe, đưa tay lau nước mắt, nói chuyện có vẻ ấm ức: “Vinh Tổ, chuyện này là Tiểu Hoan không đúng… Nhưng con bé vẫn đang còn nhỏ, tôi biết ông nóng lòng chuyện Kiến Lập quay về.

Nhưng chuyện này thực sự là đã ấm ức cho Tiểu Hoan rồi, con bé chỉ mới mười chín tuổi, luôn hiền từ nghe lời.

Chúng ta vì để Thành Lập quay về mà ép con bé gả cho chủ nhiệm Quách…”Nói đến đây thì bà ta cẩn thận nhìn về phía cửa, giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều, vừa lau nước mắt vừa nói: “Vinh Tổ, ông làm gì vậy hả.

Đây là ngại chủ nhiệm Quách không nghe được sao?”Đây chính là văn phòng của chủ nhiệm Quách.

Vừa rồi chủ nhiệm Quách cho bọn họ đến gọi điện thoại, còn tận tâm đưa lên tận cửa.

Lúc nãy bọn họ lớn tiếng như vậy không có nghĩa là bên ngoài chủ nhiệm Quách không nghe được.Thẩm Vinh Tổ nghe Nhan Quế Phân nói vậy thì cơn giận lúc trước ngưng lại, trên mặt kìm chế đến đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống.

Nhưng đến cuối cùng vẫn xìu xuống, ngồi phịch lên ghế, đen mặt không nói gì..

 
Chương 18: 18: Từ Chối 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Quế Phân nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta cảm thấy mối hôn sự với chủ nhiệm Quách rất tốt, nhưng Tiểu Hoan còn nhỏ, chủ nhiệm Quách có hơi lớn tuổi, còn có hai đứa con.

Trong lòng con bé không vui là bình thường, nhưng con bé luôn là một bình hồ lô nhàm chán, rất ít khi nói ra những ấm ức của mình….

Đây cũng là do lúc trước chúng ta xem nhẹ con bé.

Ông suy nghĩ xem, mấy năm qua lúc nào nó cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Ông luôn coi trọng Kiến Lập, Kiến Huy, yêu thương Mỹ Châu… Tôi cũng không đúng, tôi nghĩ con bé là con gái ruột của ông, nhà này cũng là nhà của con bé rồi.

Kiến Lập, Kiến Huy, Mỹ Châu là anh em ruột, nên tôi cũng không tránh được thiên vị Mỹ Nguyệt một chút… Mấy năm nay chúng ta đúng là đã khiến cho con bé chịu thiệt, nhưng đùng một cái thì con bé trở nên hữu ích.


Chủ nhiệm Quách có thể giúp Kiến Lập về thành phố, lấy cái đó ra để muốn cưới con bé.

Chúng ta thì biết con bé luôn nghe lời, biết nó thực ra không muốn gả, sợ làm mẹ kế cho con nhà người ta.

Chúng ta cũng không khuyên con bé đàng hoàng, một mực ép nó gả cho chủ nhiệm Quách để đổi lấy lợi ích cho người trong nhà, vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới để gả con bé đi.

Như vậy mới xảy ra chuyện như hôm nay…”Nói đến đây thì Nhan Quế Phân thở dài, lại lau nước mắt.

Những câu này không phải là bà ta muốn nói thay cho Nhan Hoan, bà ta cũng rất tức giận chuyện cô trốn đi, cảm thấy cô không hiểu chuyện.

Nhưng lúc này trong nhà rối lên thì có thể làm được gì chứ? Quan trọng nhất vẫn nên làm yên lòng Thẩm Vinh Tổ trước, để ông ta có lòng áy náy, mới không chuyển sự tức giận lên người Mỹ Nguyệt của bà ta… Nghĩ đến đây thì trong lòng bà ta cũng rất rối rắm.Bà ta nói: “Vinh Tổ, bây giờ chúng ta tức giận thì có thể làm được gì chứ? Chuyện hôn sự của nhà họ Quách chắc chắn không thể không thành được.


Vì kế hoạch này chúng ta cần phải tính toán cẩn thận, làm sao để dỗ con bé về mới là chuyện đúng đắn.

Nếu con bé ở bên kia xảy ra chuyện gì, hoặc là triệt để chết tâm với chúng ta mà không chịu trở về, đó mới là chuyện lớn.”Thẩm Vinh Tổ nghe mấy câu trước của bà ta thì dòng suy nghĩ bị dời đi, hồi tưởng lại chuyện mấy chục năm trước, cảm xúc đúng là có hơi bình tĩnh lại, cũng có một chút lòng áy náy.

Nhưng câu cuối cùng của Nhan Quế Phân “triệt để chết tâm với chúng ta, không chịu trở về” thì trong đầu ông ta nhớ lại câu ma chú của Nhan Hoan “Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu” thì lửa giận lại bốc lên đầu.Chết tâm sao?Đây là câu nói mà một đứa con gái bình thường nói với ba mình sao? Trong lòng cô nào có chút tình ba mẹ, tình anh chị em nào sao?Trong lòng ông ta nổi lửa, nhưng rất biết nặng nhẹ.

Dù cho thế nào cũng phải đưa cô quay về, để cô gả cho chủ nhiệm Quách.

Mà ông ta không hề thân thiết với cô, chuyện này không thể thiếu vợ mình được.

Cho nên ông ta kìm nén lửa giận, nói mấy câu trong điện thoại Nhan Hoan nói lại cho Nhan Quế Phân, rồi ông ta nói: “Bà nghe những lời con bé nói đi, có chút nhân tính nào không? Bà trông cậy gì vào việc con bé có thể vì nhà mình mà quay về kết hôn chứ?”Nhan Quế Phân nghe Thẩm Vinh Tổ nói mà sửng sốt.Lúc trước bà ta phát tiết sự tức giận với Nhan Hoan, sau đó điện thoại bị chồng cướp đi, cũng không nghe được Nhan Hoan trong điện thoại nói gì với chồng mình.

Nào nghĩ được cô sẽ nói mấy câu như vậy chứ?Bà nghĩ đến cô con gái nhỏ luôn nghe lời, thậm chí là có chút nhu nhược, không dám tin vào tai mình.“Cái này…”.

 
Chương 19: 19: Từ Chối 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaBà ta mang biểu cảm mù mịt, gần như là sợ hãi, nói: “Vinh Tổ, ông nói là con bé bảo đừng có ý đồ gì với nó, nếu không sẽ không có kết quả gì tốt sao? Cái này, cái này là không có khả năng mà.

Con bé không phải luôn…”Bà ta lầm bầm, càng nói càng biến sắc.

Bà ta không dám tin, lại như đang nghĩ đến cái gì đó, vô cùng sợ hãi.Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng thay đổi.

Rất nhanh trên mặt hai người đã đổi một biểu cảm khác, trung hậu trung thực, thêm một chút đau khổ, lấy lòng.Nhan Quế Phân bước lên mở cửa.

Người bước vào chính là anh con rể mà bọn họ nhắm vào, chủ nhiệm Quách, Quách Đại Vi.Quách Đại Vi ở bên ngoài không nghe thấy bên trong nói chuyện, lúc trước nghe âm thanh ném đồ vật, còn nghe Thẩm Vinh Tổ lớn giọng mắng đồ nghiệt chủng bà sinh ra.

Lúc đó anh ta không vào ngay mà đứng bên ngoài đợi một lúc lâu, chờ bên trong yên tĩnh lại thì mới bước vào.Quách Đại Vi đã ba mươi sáu tuổi, dáng người cũng khá cao lớn.


Vốn tuổi tác cũng không quá lớn, những vì ăn sung mặc sướng, ngồi phòng làm việc lâu nên có hơi mập ra….

Vẻ ngoài như vậy mà mang quần áo tươm tất thêm giày da.

Như vậy trong mắt Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân thực sự là vô cùng có thể diện.Đây chính là chuyện mà Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân không cách nào hiểu được.

Bọn họ để Nhan Hoan gả cho Quách Đại Vi đương nhiên cũng không hoàn toàn vì người trong nhà.Bọn họ cho rằng điều kiện của Quách Đại Vi tốt như vậy, Nhan Hoan gả cho anh ta thực sự không tính là ấm ức cho cô.

Vừa gả vào đã có nhà to, có công việc, có quần áo đẹp đẽ.

Cho dù là trước đó anh ta có hai đứa con, người ta cũng đã nói là bọn họ sẽ ra ở riêng, hai đứa nhỏ ở bên nhà nội, cũng không phiền đến hai người… Cô gả đến đó cuộc sống sẽ tốt biết bao chứ? Đã vậy còn tặng công việc cho người ta, chạy đến Đại Tây Bắc, đây không phải là bị điên thì bị gì chứ? Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân thực sự là vừa phẫn nộ vừa khó hiểu.Quách Đại Vi bước vào, làm ra vẻ không biết trước đó phòng đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta nhìn qua Thẩm Vinh Tổ, rồi nói với Nhan Quế Phân: “Bác gái à, tìm được Tiểu Hoan là tốt rồi, cũng không cần quá đau lòng đâu.


Tâm trạng của cô ấy không tốt, muốn đến chỗ nhà cậu giải sầu, vậy thì cứ để cô ấy đi một chút là được rồi.”“Mọi người cứ yên tâm, bên này cháu sẽ sắp xếp tốt cho cô ấy, đợi cô ấy muốn về thì chuyện hộ khẩu sẽ không thành vấn đề, chúng ta cứ chờ là được rồi, không cần quá gấp gáp… Cô ấy vẫn luôn được chiều chuộng, khí hậu ở Đại Tây Bắc như vậy sao cô ấy có thể ở quen được chứ? Không bao lâu sau cô ấy chắc chắn sẽ thấy được ở nhà rất tốt, muốn quay về.

Hôn sự của cháu và cô ấy đợi cô ấy về rồi nói tiếp.”Sắc mặt của Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ thay đổi, trong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hơi ngượng ngùng.

Bọn họ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Quách Đại Vi.

Bọn họ đều có lòng muốn hỏi vấn đề gấp gáp của mình.

Ví dụ như chuyện Mỹ Nguyệt vào đoàn văn công, chuyện Thẩm Kiến Lập về thành phố, còn cả sắp xếp công việc.

Thậm chí là Thẩm Mỹ Châu có vị trí ở văn phòng không… Nhưng lúc này bọn họ muốn hỏi, Quách Đại Vi không chủ động nhắc đến nên bọn họ không có mặt mũi nào mở miệng.

Vì như vậy trong lòng họ lại nhớ đến Nhan Hoan, hận cô không không hiểu chuyện, không vì cả nhà chút nào.Quách Đại Vi tiễn Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ rời đi, chỉ xem như không hiểu được ánh mắt của bọn họ.

Trên mặt anh ta hòa hoãn, còn khuyên ngăn Thẩm Vinh Tổ và Nhan Quế Phân..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom