Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Đối Tượng 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng thực ra trong lòng anh ta cũng rất phiền muộn.

Anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay Nhan Hoan.

Anh ta cũng không phải không có phụ nữ, nhưng vừa nghĩ đến cô là trong lòng ngứa ngáy, nhộn nhạo, vốn không cách nào từ bỏ được.

Nhưng lúc này người ta đã bỏ chạy rồi, sốt ruột cũng không có tác dụng gì.

Cũng may anh ta có nhiều quan hệ ở Thành Châu, ra tay từ bên chỗ thanh niên trí thức, rất nhanh đã điều tra được cô đi đâu.

Nhưng nông trường Hồng Tinh cách xa ngàn dặm, quả thực là anh ta đã tốn rất nhiều sức lực, còn phải tặng lễ lớn mới lấy được số điện thoại của đội trưởng nông trường bên kia.Đội trưởng của nông trường kia là một người rất chính trực.


Cũng may anh ta là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của cô, lại có ba mẹ cô ủng hộ.

Nói chuyện với người chính trực tất nhiên là phải có cách của người chính trực rồi.Anh ta tốn rất nhiều công sức sắp xếp cách nói chuyện để có được sự đồng tình của đội trưởng nông trường, đồng ý tạm thời che dấu Nhan Hoan thông tin về người cậu bị điều đi của cô, không cho cô hưởng đãi ngộ gì tốt… Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cũng nên nếm chút sự khổ sở của những thanh niên trí thức khao khát được về thành phố.Anh ta sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, lúc này mới nói tin tức của Nhan Hoan cho Thẩm Vinh Tổ với Nhan Quế Phân, bảo bọn họ đi gọi điện thoại.

Hai cái con người ngu xuẩn này, anh ta đã sớm biết mấy năm qua hai bọn họ lạnh nhạt với Nhan Hoan như thế nào.

Đã vậy còn đối xử khắt khe với cô, tận tình chăm sóc những đứa con riêng của mình… Nghĩ đến những chuyện này thì anh ta thực sự tức giận.Đến lúc này mà hai bọn họ cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của những người kia.

Nếu không phải để cưới được Nhan Hoan còn cần bọn họ thì anh ta thực sự không muốn nhìn sắc mặt của đám người này.*****Nhan Quế Phân và Thẩm Vinh Tổ bị Quách Đại Vi chướng mắt quay về nhà.

Trong nhà tất nhiên lại thêm một phen náo nhiệt.Thẩm Vinh Tổ ứng phó qua loa những câu hỏi của con trai, con gái và con dâu, đến Nhan Quế Phân nhìn cũng rất hoảng hốt.


Bà ta tùy tiện đáp lời mấy câu hỏi của con gái Thẩm Mỹ Nguyệt rồi vào phòng, từ đáy rương lấy ra một lá thư.

Đó là thư của anh cả bà ta, cũng chính là do Nhan Đông Hà trước đây làm việc ở nông trường gửi đến từ nửa năm trước.

Trong thư ông nói với bà ta là mình đã được điều đến Tây Châu, không còn ở nông trường nữa.

Nếu đến tìm ông ta thì có thể tìm theo địa chỉ trên thư.… Trong nhà bà ta là nhỏ nhất, ba mẹ mất sớm, xưa này là nhà anh cả chăm sóc cho bà ta.

Cách đây mấy năm hai nhà vẫn liên lạc rất nhiều, vào thời điểm khó khăn, anh cả gửi lương thực qua đây rất nhiều lần, có gì ngon cũng không quên bà ta.

Nhưng mà vì trong lòng bà ta có vài chuyện, hơn nữa Nhan Hoan càng lúc càng lớn nên càng xa cách với bên kia.

Cho đến tận sau này, anh cả viết cho bà ta mấy lá thư mà bà ta không hồi âm, cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc.… Bà ta không ngờ con nhóc kia vậy mà tìm đến nông trường, may mà nhà anh cả đã dọn đi.Nghĩ đến đây thì bà ta cố tình dây dưa, ngày hôm sau đặc biệt đến văn phòng của Quách Đại Vi tìm anh ta, dặn đi dặn lại anh ta nghĩ cách tuyệt đối không để cho Nhan Hoan tìm được gia đình nhà cậu.

Bà ta giải thích là vì cậu của cô che chở cô nhất, nếu biết bọn họ ép cô cưới người cô không thích thì nhất định sẽ không cho cô quay về.*****.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Đối Tượng 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaChỉ mấy câu nói của Nhan Hoan khiến nhà họ Thẩm ở thành phố Thanh Châu và Quách Đại Vi loạn hết cả lên.

Còn bản thân cô lại không sao cả, nói xong mấy câu đó, ngược lại cô còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô không có chướng ngại tâm lý gì cả.

Từ khi cô có ấn ký đó thì thể chất và tính tình đều từ từ thay đổi, cứ như biến thành một người khác vậy.

Nhưng cô vẫn hiểu rất rõ ràng, Thẩm Nhan Hoan trước kia vẫn là bản thân cô.

Chỉ là quá khứ cô tựa như bị khóa lại thần trí vậy, cứ mơ mơ hồ hồ… Cô cũng không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì nữa.

Nhớ lại mấy chục năm ở nhà họ Thẩm, cô đã cảm thấy chẳng vui vẻ gì… Cũng bởi vì tính cách của cô như vậy nên sự khinh mạn với bóc lột cô của người nhà họ Thẩm không hề che dấu chút nào.

Bây giờ Nhan Quế Phân, Thẩm Vinh Tổ hoặc bất cứ người nhà họ Thẩm nào đừng nghĩ đến chuyện dùng vài ba câu là có thể bắt cô.

Nằm mơ đi.


Những câu nói đó cô đã sớm muốn ném cho bọn họ rồi.

Cô chẳng qua còn suy nghĩ tốt hay xấu gì thì cơ thể này cũng là do ba mẹ sinh ra, chỉ cho bọn họ một con đường để đi… Mặc dù cô biết rằng có nói cũng chỉ vô ích mà thôi.Nhan Hoan cúp điện thoại xong thì sửa sang lại nét mặt, nở nụ cười với thanh niên trí thức họ Lưu làm nhân viên ở đây đang trợn mắt há mồm, nói cảm ơn anh.

Sau đó cô lại nói: “Đồng chí Lưu, sau này nếu có điện thoại người nhà của tôi gọi đến tìm tôi thì cứ nói không có tôi ở đây, hoặc là điểm thanh niên trí thức không chịu trách nhiệm gọi người đến nghe điện thoại nhé.”Nhân viên công tác muốn nói rồi lại thôi.

Nhan Hoan cũng không muốn nói quá nhiều, lại cảm ơn anh, rồi nắm chặt khăn quàng cổ, xoay người đi ra cửa.Cô ra ngoài đi dạo trên nền đất tuyết một vòng rồi lại quay về đội làm vườn.

Xế chiều vào vườn hái hoa mai, sắp xếp tươm tất từng đóa một rồi lại ngâm trong nước.

Trong đầu cô nhảy số những chuyện tiếp theo có thể xảy ra và biện pháp đối phó với nó.Sau đó hai ngày thì người nhà họ Thẩm lại gọi đến mấy cuộc điện thoại, nhưng cô không hề đi nghe.

Cô đã biểu lộ rõ thái độ với bọn họ, nói đi nói lại cũng không cần thiết.

Đơn giản là đã cứng rắn thì không được mềm, mềm không được lại cứng, mọi thứ đều không có ý nghĩa gì.


Sau mấy lần không nhận điện thoại thì mấy ngày sau lại yên tĩnh hơn nhiều.

Nhưng Nhan Hoan cũng biết đây là sự bình yên tạm thời, cô cũng đang suy nghĩ cách giải quyết tốt nhất.Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Ngày chủ nhật, cô đồng ý lời mời của thím Liêu đến nhà sư phó Liêu, cùng thím Liêu nói chuyện nhà cửa.

Thím Liêu đã tùy quân nhiều năm, trên người có một sự mạnh mẽ khảng khái, lại không thiếu sự dịu dàng.

Cô rất thích bà, cũng thích nghe bà kể lại một vài chuyện trong quân doanh.

Hơn nữa hai đứa nhóc nhà thím Liêu rất thú vị.

Vì vậy nên chỉ cần rảnh rỗi, cứ đến thứ sáu thì thím Liêu cũng bảo con trai mình đến điểm thanh niên trí thức, gọi Nhan Hoan thứ bảy hoặc chủ nhật tới nhà họ ăn cơm.Thứ bảy này cô có hẹn đến nhà thím Liêu, cho nên lúc xong việc còn đặc biệt bẻ thêm mấy cành mai.

Cô có dự định ôm nguyên liệu đến nhà thím Liêu làm bánh.

Bởi vì hai đứa nhỏ nhà thím Liêu, Tiểu Thạch Đầu chín tuổi và Tiểu Sâm sáu tuổi rất thích ăn bánh cô làm.

Nên cô nghĩ không bằng đến thẳng nhà thím Liêu, dạy bà cùng nhau làm.

Cô không nghĩ đến mình chuẩn bị đi thì bí thư của đội làm vườn thông báo cho cô, nói là chủ quản bảo cô tới phòng làm việc nói chuyện.Chủ quản của đội làm vườn họ Dương..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Đối Tượng 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan nhíu mày, cô hít một hơi rồi cảm ơn bí thư, đi qua đó.

Cô nghĩ rằng có phải là người nhà họ Thẩm hoặc Quách Đại Vi, chủ nhiệm Quách tìm đến chỗ chủ quản Dương không.Nhưng lúc đến văn phòng của chủ quản Dương thì chủ quản Dương lại vô cùng ôn hòa, tìm cô cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Sau khi cô chào hỏi xong thì ông mỉm cười khoát tay, nói: “Tiểu Nhan, không cần phải câu nệ như vậy, cậu cô làm việc ở chỗ này hơn hai mươi năm, tôi và ông ấy cũng là bạn cũ, không chỉ là tôi mà cả hai nhà đều rất thân thiết với nhau.

Hôm nay gọi cô đến đây không phải vì có chuyện gì khác, mà là vợ tôi sau khi nghe nói cô đến đội làm vườn thì cứ bảo tôi mời cô đến nhà ăn cơm.

Cho nên tôi muốn hỏi cô xem tối nay cô có rảnh không, đến nhà tôi ăn bữa cơm đạm bạc đi.”Nhan Hoan nhíu mày.

Là bạn tốt của cậu cô, nghe có vẻ là chuyện tốt, nhưng giọng điệu và ngữ khí của chủ quản Dương khiến cô có trực giác có chuyện gì đó không ôn.


Lúc này trực giác của cô luôn rất chuẩn.Cô cân nhắc một chút rồi nói: “Chủ quản Dương, tối hôm nay tôi đã có hẹn với người ta đến nhà họ ăn cơm rồi.”Chủ quản Dương lắc lắc tay, lơ đễnh nói: “Tối nay không tiện thì để trưa mai đi.

Tôi bảo con gái tôi đến điểm thanh niên trí thức đón cô.”Chủ quản Dương nhìn cô, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó thì lại nói thêm một câu: “Vợ tôi cũng là bạn của mợ cô, chuyện trong nhà của cô thì bà ấy cũng biết.

Là người trong nhà cô tìm đến đội trưởng của nông trường, bà ấy từ bên kia biết được… Con người bà ấy rất nhiệt tình, thích quan tâm, còn thích làm mai cho người ta.

Tiểu Nhan cô…”Ông như thể là đang cân nhắc từng chữ, nói: “Tôi nghe tổ trưởng của cô nói cô rất giống cậu mình, đều rất nhiệt tình với công việc, là một đồng chí có năng lực, có thiên phú.

Chỉ là… trong nhà cô có chuyện, chắc hẳn chính cô cũng rất rõ ràng, tình huống của cô rất đặc biệt, chuyện đối tượng này sợ là khó dứt ra được.

Tự cô phải thật vững vàng, xử lý cẩn thận, đừng để những chuyện này hại đến mình.”Nói xong thì ông thở dài, phất tay bảo Nhan Hoan rời đi.


Ngược lại thì câu nói này mang theo thiện ý và sự nhắc nhở.

Ngay lập tức Nhan Hoan nghe ra được vợ của chủ quản Dương gọi mình đến ăn cơm sợ là muốn giới thiệu đối tượng cho mình.Nhan Hoan chạy đến Đại Tây Bắc chính là muốn tự do tự tại, không ngờ nhanh như vậy mà các loại phiền phức lại thay nhau kéo đến.Đêm nay lúc Nhan Hoan đến nhà thím Liêu thì tâm trạng có hơi nặng nề.

Thím Liêu thấy vậy thì tất nhiên hỏi cô có phải là gặp chuyện gì hay là bị người ta ức hiếp không.Nhan Hoan lắc đầu, nhưng suy nghĩ một hồi cô vẫn kể ra tình hình trong nhà và nguyên nhân thực sự mình chạy đến nông thôn xa xôi ngàn dặm này.

Đương nhiên cũng đã nói đến chuyện người trong nhà đã tìm đến nông trường.Cô thở dài, nói: “Thím à, cháu lo là lúc này nông trường em cũng không ở nổi nữa rồi.”Thực ra cô chỉ muốn cảm thán một chút, nhưng cũng muốn nghe thử ý kiến của thím Liêu.Thím Liêu nghe vậy thì hết sức tức giận, nói: “Cái này không phải là bán con gái đổi lấy lợi ích hay sao.

Như vậy thì có khác gì những gia đình trong thôn đổi con gái lấy con trai chứ.”Bà chỉ có hai đứa con trai, không có con gái, nên vô cùng yêu thương con gái.

Thế mà lại nghe được có ba mẹ vì giúp cho con trai từ nông thôn quay về thành phố mà bán con gái cho một người đàn ông già hai đời vợ làm vợ lẽ.

Chuyện này đương nhiên là đáng tức giận, nhất là đứa con gái xinh đẹp hiền từ như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Đối Tượng 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa… Còn về phần Nhan Hoan không đồng ý hôn sự này rồi bỏ chạy là điều đương nhiên.

Chưa nói đến việc ngoan ngoãn, nhưng thím Liêu cảm thấy người làm ba làm mẹ như vậy là không đúng rồi, ép con gái thành ra như vậy thì có thể đoán được hành vi của họ ác độc đến thế nào.Thím Liêu vỗ tay Nhan Hoan, nói: “Không sao, cháu cũng nói nơi này là nông trường, tay bọn họ có dài thật, với đến nơi này được thì sao chứ, cũng không phải chỗ nào bọn họ cũng ra tay được.

Bọn họ còn có thể ép buộc em quay về được sao? Nếu không thì để chị nói với ông Liêu với đội trưởng Triệu điều cháu đến đội công trình, xem bọn họ có thể làm gì được em chứ?”Nhan Hoan sững sờ, nói: “Đội trưởng Triệu chỉ là phụ trách chuyện ở công trình thôi mà, chuyện điều người đi có thể nói điều là điều được sao?”Sau khi Nhan Hoan tới cũng biệt đội công trình thực ra có ba đội nhỏ, Triệu Thành Tích là một trong những đội trưởng đó.

Nhưng tổ chức quản lý của đội công trình có bí thư và kỹ sư trưởng phụ trách.Thím Liêu cười nói: “Nếu thực sự muốn điều người thì không dễ dàng gì, nhưng tìm nông trường điều cháu qua đó tạm thời thì không khó.

Muốn qua đội công trình thì phải ở lại hai ba năm, qua hai ba năm chuyện cũng lắng xuống rồi.

Hoặc là cháu ở đây tìm đối tượng rồi kết hôn luôn thì người nhà cháu có thể làm được gì chứ?”Còn nói đến đối tượng nữa…Nhan Hoan vô thức vươn tay sờ ấn ký cánh hoa của mình qua một lớp áo quần.… Cô từ nhà họ Thẩm chạy đến nông thôn, thực ra vẫn còn một nguyên nhân liên quan đến thể chất của cô nữa.Đối tượng gì đó cô cũng không bài xích, những nhất định phải là người cô thấy thuận mắt, cơ thể không bài xích mới được.


Nhưng cái này cũng không dễ dàng gì.

Nhất thời Nhan Hoan trầm mặc không nói chuyện.Thím Liêu nói chuyện và làm việc vô cùng lưu loát.

Chờ sư phó Liêu về, bà nói với ông: “Tối nay ăn thịt dê nồi lớn đông người náo nhiệt, ông gọi Thành Tích đến cùng ăn đi.”Ngày tuyết rơi nặng hạt mọi người quây quần lại bên nồi thịt dê ăn đương nhiên là ấm áp hơn ăn một mình rất nhiều rồi.

Sư phó Liêu gọi Triệu Thành Tích tới thì anh liền đến nhà ăn mua một mẻ thịt dê và một ít rau củ, buổi tối mang đến.

Anh thường qua nhà họ Liêu ăn cơm, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy Nhan Hoan thì lại hơi bất ngờ.

Nhưng cũng chỉ mở miệng chào hỏi một câu đơn giản thôi.Bầu không khí ở nhà họ Liêu rất tốt, ăn cơm cũng rất náo nhiệt.Thím Liêu đưa tay đập con trai nhỏ Tiểu Sâm đang đứng trên ghế vươn tay ra gắp thức ăn.


Bị mẹ vỗ nên Tiểu Sâm ấm ức ngồi xuống, rồi bà lại gắp cho thằng bé hai miếng rau xanh: “Thằng nhóc này đừng có ăn nhiều thịt dê như vậy, ăn nhiều rau chút đi.”Sau đó bà quay lại múc một muôi thịt dê vào chén Nhan Hoan, người vẫn luôn tủm tỉm cười và uống rượu gạo.

Thấy Nhan Hoan không nói chuyện gì thì bà nói: “Tiểu Nhan, nếu tết đến cháu không có việc gì khác thì đến đây đón năm mới đi, mọi thứ đều đã qua rồi.

Ở bộ đội chúng ta đều là mấy nhà cùng nhau ăn tết, vô cùng náo nhiệt.

Năm nay không còn vui vẻ như vậy nữa… Đến lúc đó để chú Liêu của cháu gọi mấy chàng trai khác trong đội đến.

Cháu xem thử, nếu có ai thích thì cứ nói với thím, để thím giới thiệu đối tượng cho cháu.”Nhan Hoan híp mắt mỉm cười.

Phong cách của thím Liêu cô thực sự rất thích đó.

Cô á lên, mỉm cười: “Vậy thì phải nhìn đẹp trai một chút, cháu thích người đẹp trai.”“Chị ơi, vì sao phải đẹp trai chứ.

Đàn ông đẹp mã không dùng được đâu.”Tiểu Thạch Đầu ngồi một bên nói chen vào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Có Hơi Nóng Lên 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan thổi phù một hơi, bật cười.

Cô nói: “Ai nói vậy hả.

Dùng được hay không có liên quan gì đến đẹp trai chứ.

Có khả năng là đẹp trai hay xấu trai cũng đều không dùng được.


Vây nên đương nhiên cứ phải đẹp trai đã.”Cô nói xong liền hỏi thím Liêu, nói: “Thím nói xem cháu nói đúng hay không?”“Đúng vậy.”Thím Liêu mỉm cười: “Vậy thì chọn người đẹp trai.”Sư phó Liêu và Triệu Thành Tích ngồi một bên không ai để ý đến: …Rượu gạo là do nhà thím Liêu tự ủ, hương vị vô cùng ngon.

Nhan Hoan không nói nhiều, híp mắt cười, vừa uống vừa nghe mấy người thím Liêu sắp xếp những cuộc vui đón tết.

Đêm nay cô vô thức uống rất nhiều.Cơm nước xong xuôi, thím Liêu nhìn gương mặt đỏ bừng của Nhan Hoan, tất nhiên là không yên tâm để cô quay về một mình.

Bà gọi Tiểu Thạch Đầu, nói: “Tiểu Nhan, để thím và Tiểu Thạch Đầu đưa cháu quay về.”Tất nhiên là Nhan Hoan không chịu.

Có thể chất khỏe mạnh này đúng là cô không sợ cái gì cả.

Trời tối đen tuyết rơi dày, để thím Liêu và một đứa bé đưa cô về làm sao mà được chứ?Cô nói: “Không cần, không cần đâu, đoạn đường này cháu đã đi quen rồi.

Trời tối tuyết lớn, nếu lỡ lúc hai người về sụt chân, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”Thím Liêu nói: “Thím suốt ngày đi đường tuyết, cháu lo lắng cái gì hả? Còn Tiểu Thạch Đầu, nó như con khỉ vậy, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, cháu còn lo lắng nó sụt chân gì chứ? Cháu cũng nói trời tuyết tối đen, cháu một thân một mình, còn uống rượu nữa, sao có thể đi đường tuyết dày như vậy? Thím nói với cháu, đừng có xem thường đống rượu gạo đó, uống vào ngọt, dư âm lại rất lớn.

Nếu như cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao chứ?”Nhan Hoan vẫn kiên quyết không đồng ý.


Thím Liêu nói: “Vậy thì gọi thêm chú Liêu nữa, nhà thím cùng đưa cháu về.”Trận này rất căng thẳng.Cuối cùng Nhan Hoan quay đầu về Triệu Thành Tích vẫn luôn lạnh nhạt, như thể không nghe thấy mấy người bọn họ nói chuyện.Cô nói: “Đội trưởng Triệu, hôm nay tuyết rơi nặng hạt, thím Liêu và Tiểu Thạch Đầu đưa tôi về tôi không yên tâm.

Nếu được thì có thể làm phiền đội trưởng Triệu đưa tôi về một đoạn không? Chỉ cần đưa đến giao lộ là được.

Như vậy có đội trưởng Triệu thì thím Liêu cũng có thể yên tâm.”Toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía Triệu Thành Tích.Triệu Thành Tích nhìn lướt qua Nhan Hoan, hơi khựng lại.

Anh nói: “Đi thôi.”Nói xong thì anh cũng đi ra cổng.Tiểu Thạch Đầu và em trai Tiểu Sâm bảy tuổi đều lao nhao đòi đi theo lại bị thím Liêu đập tay quay về.Nhan Hoan cảm ơn thím Liêu và sư phó Liêu, lại đưa tay nhéo mặt Tiểu Sâm rồi mới đi ra ngoài.Ngoài trời là một mảng trắng xóa, nhưng vì bị bóng đêm bao phủ lại trở nên u ám, khắp nơi là một màu trắng xám.Triệu Thành Tích đi phía trước, Nhan Hoan ở đằng sau từng bước đi theo.

Bởi vì tuyết lớn, cũng vì người ở nông trường vốn không nhiều nên trên đường đi không có ai.Hai người cứ như vậy một trước một sau, im lặng đi ra khỏi khu ký túc xá của đội công trình….

Triệu Thành Tích chân dài, nhưng Nhan Hoan vẫn cố đi theo kịp bước chân của anh.


Không phải vì cô đi được nhanh, mà cô nhìn ra anh đã cố gắng đi chậm lắm rồi.Hai người đi qua một đoạn đường đất dài, đến một giao lộ, ở phía xa xa đã có thể thấy được ký túc xá của thanh niên trí thức.

Cái giao lộ này chính là giao lộ mà Nhan Hoan nói lúc trước.Triệu Thành Tích đứng ở sườn đất ngay một bên giao lộ, đứng vững vàng, quay đầu nhìn cô.Nhan Hoan phát hiện được anh đứng lại, cũng cố đứng vững.

Cô hơi mù mờ, ngẩng đầu nhìn anh.Có lẽ vì đi một đoạn đường rất dài, cũng có lẽ là do uống rượu gạo, hoặc là do gió thôi, trên gương mặt vốn trắng noãn của cô ửng lên một màu hồng nhạt.

Đôi mắt đen như ngọc dưới hàng mi dài nhuốm màu đêm tốt, như là đang che đi một lớp hơi nước..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Có Hơi Nóng Lên 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTriệu Thành Tích giật mình, muốn dời mắt đi nhưng lại không nhúc nhích được, nhất thời anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô.….

Đêm nay anh cũng uống không ít rượu.Nhan Hoan nhíu mày.

Cô cảm thấy có hơi nóng.

Đúng là đã đi một đoạn đường quá dài, cô nới lỏng khăn quàng cổ.


Cô nhìn qua anh, lúc này anh đã nhìn một chỗ khác.

Cô theo ánh mắt của anh nhìn sang, bên kia là hướng ký túc xá.

Trong bóng đêm đen kịch thêm tuyết trắng, một vài ngôi nhà hòa vào khung cảnh tuyết trắng dưới màn đêm tạo thành một khối trắng.Anh nghiêng người đứng đó.

Cô thấy hầu kết trên cổ anh có hơi giật giật…Cô khẽ hít vào một hơi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó liền nhìn phần cằm sắc như dao của anh, đột nhiên mở miệng nói: “Đội trưởng Triệu, nghe nói anh cũng không thích đối tượng trong nhà giới thiệu cho anh, đúng không?”Triệu Thành Tích sững sờ, quay đầu nhìn về phía cô, hơi nhíu màyNhan Hoan mỉm cười với anh, nói: “Nếu như đội trưởng Triệu không có người trong lòng thì có thể cân nhắc hợp tác với tôi không? Đính hôn hay kết hôn đều được, tôi cần một vị hôn phu, chỉ cần tránh được ba mẹ ép hôn, tránh bị người khác quấy rối là được… Đương nhiên tôi cũng có thể giúp anh, cần vị hôn thê hay vợ gì đó, tôi có thể làm được, cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh.

Cuộc sống của anh vẫn có thể giống như trước kia.”Nhất thời Triệu Thành Tích có hơi bối rối.

Anh vẫn luôn tỉnh táo kiềm chế tốt, rất ít khi bối rối như vậy.Dưới ánh sáng của tuyết, gương mặt nhỏ nhắn của cô như là hoa lê dưới trăng, lại vì rượu mà nhuốm lên màu đỏ ửng, đôi mắt phát sáng, rất động lòng người.Anh nhìn cô, đột nhiên có hơi tức giận, quay người muốn rời đi, nhưng chân cứ như bị cắm chặt trên mặt đâu.

Anh lạnh lùng nói: “Mấy câu như vậy là do cô thuận miệng nói ra sao?”Nhan Hoan thu lại nụ cười, nhìn bóng lưng to lớn của anh thì há hốc mồm, muốn nói gì đó.

Một làn gió cuốn lấy bông tuyết thổi lên người cô, nhất thời khiến cô tỉnh lại, có hơi choáng váng, không biết nói gì cho đúng.Câu này của anh không đúng, nhưng cũng là hợp lý.


Cô hình như là do nhất thời xúc động nên đã mở miệng nói mấy câu đó.Tuyết lớn rơi rào rào, bước chân của Triệu Thành Tích vẫn chôn ở đó, cũng không biết đã đợi bao lâu, có lẽ chỉ trong một nháy mắt, cũng có lẽ là rất lâu.

Anh không hề chờ được câu phủ nhận của Nhan Hoan, trong lòng càng thêm giận dữ, rốt cuộc cất bước rời đi.Nhan Hoan đứng nguyên một chỗ nhìn anh rời đi, nhìn một lúc cũng quay đầu đi qua chỗ thanh niên trí thức.Cô nhìn bóng lưng anh vừa đi lại có hơi rung động… Cũng không biết là vì nguyên nhân thân thể hay là do rượu nữa.

Cô cúi đầu đi lên phía trước, không ngờ còn chưa đi đến điểm thanh niên trí thức thì thấy phía trước có một đôi giày, là một đôi giày mới tinh.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy một đôi gương mặt có hơi dầu mỡ… Rất giống đôi giày kia, rõ ràng rất bóng loáng, nhưng lại rất ngán ngẩm.Người này tên Tiền Chí.

Ở trong nông trại anh ta luôn ngẩng đầu rất cao, thích nhìn người ta từ trên xuống dưới.

Nghe nói vợ của đội trưởng nông trường là dì anh ta, vợ của chủ quản Dương là bác gái anh ta…Nhan Hoan biết anh ta là bởi vì tuần này anh ta đã đi qua tổ thực phẩm của cô nhiều lần.


Dì Nghiêm dẫn cô đi hái hoa rửa hoa bĩu môi nói: “Tiểu Hoan, ngày nào cháu cũng rửa nước tuyết, đôi mắt cũng phải rửa cho sạch.

Người này họ Tiền, ỷ là cháu trai của vợ đội trưởng nông trường và vợ của chủ quản Dương, hại không biết bao nhiêu thanh niên trí thức rồi.

Cháu gặp anh ta cũng đừng nói chuyện.”Bản tính của Nhan Hoan chính là mê cái đẹp, gặp người như vậy sao có thể nói chuyện được chứ.

Cô vui cười hớn hở nói: “Dì yên tâm, anh ta quá xấu, cháu còn chẳng muốn nhìn anh ta nữa.”Nghe xong thì dì Nghiêm bật cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Có Hơi Nóng Lên 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLúc này con người xấu xí này đang chắn trước mặt Nhan Hoan.

Thứ gì không dễ nhìn thì cô sẽ không nhìn nhiều lần.

Nhan Hoan đang định làm như không thấy anh ta, quấn chặt khăn lại đi vào điểm thanh niên trí thức.Ai ngờ cô vừa mới quấn khăn đi vài bước thì đôi giày dầu mỡ vái cái áo khoác kia lại vây trước mặt cô.“Đồng chí Nhan Hoan.”Đến cả giọng nói cũng là kiểu khiến cho người ta không thoải mái nổi, thật sự không xứng với tuyết lớn, còn không bằng nghe cái giọng lạnh như băng của tên họ Triệu kia.Chỉ cần đẹp trai thì lạnh lùng một chút cô cũng thấy bình thường.Nhan Hoan ngẩng đầu lên nhìn anh, Tiền Chí lại càng tiến về phía cô đụng đụng, sau đó đưa cho cô một vật.

Nhan Hoan hơi híp mắt lại, là một cây dù.Tiền Chí nói: “Tôi vừa đi ngang qua chỗ điểm thanh niên trí thức, từ xa trông thấy cô qua đây.


Tuyết lớn như vậy mà cô lại không mang ô, lại nhớ đến mấy lần trước gặp cô, tuyết rơi dày cũng không mang ô.

Nên tôi mới cầm cái này lại đưa cho cô, cô nhận đi.

Một cô gái nhỏ không thể bị lạnh được, nếu bị lạnh thì sau này cũng không tốt cho sức khỏe.”Nhan Hoan: “… Cảm ơn, tôi không sợ lạnh.”Cô lười nói nhiều với anh ta, cũng mặc kệ anh ta phản ứng lại như thế nào, quay người bước nhanh vào điểm thanh niên trí thức.Đêm hôm khuya khoắt như vậy, ở chỗ ký túc xá của nữ thanh niên trí thức dây dưa với người ta, nếu bị ai đó nhìn thấy thì nói thế nào cũng không rõ ràng được.Chỉ trong chớp mắt đã không thấy Nhan Hoan đâu.Trong vô thức Tiền Chí muốn đưa tay bắt lấy cô, nhưng trên tay còn nắm lấy cây dù không phải sao? Vì chậm nửa nhịp nên Nhan Hoan đã chạy đến cửa ký túc xá, nhảy vào trong.Mà chờ anh ta kịp phản ứng lại thì cũng chỉ có thể đơ người nhìn qua cửa sân.Lúc Triệu Thành Tích đi đến con dốc rồi quay đầu lại thì thấy Nhan Hoan ở cửa ký túc xá bị một người đàn ông chạy lại.… Vừa rồi anh tức giận quay người rời đi, cũng không phải thực sự mặc kệ Nhan Hoan.Anh đã nói sẽ đưa Nhan Hoan quay về ký túc xá an toàn thì tất nhiên sẽ làm được.

Chỉ không ngờ đi mấy bước quay đầu lại thấy tình hình như vậy.


Mắt anh rất tốt, dù là cách xa cả trăm mét cũng nhìn ra được người đó là Tiền Chí.Anh mấp máy môi.

Cũng may người ở phía xa cũng không dây dưa quá lâu, qua một lát anh đã thấy Nhan Hoan vào sân ký túc xá.Anh nhìn cho đến lúc không thấy bóng dáng Nhan Hoan thì tên Tiền Chí kia còn đứng ở đó nhìn chằm chằm cửa ký túc xá.

Đột nhiên trong lòng anh có một sự tức giận bốc lên.… Anh vẫn luôn tự điều tiết cảm xúc rất tốt, hôm nay lại bị trêu chọc mấy lần.Tâm trạng Triệu Thành Tích không khá lên được, đêm nay hút mấy điếu thuốc liên tục.Nhưng Nhan Hoan lại như thể tìm được một lỗ hổng trong khi bị sương mù vây quanh rất lâu… Có thể giải quyết khó khăn bên ngoài, cũng có thể giải quyết được sự khó khăn của việc cơ thể có sự biến đổi.Cô ngủ một giấc rất ngon, chỉ là giữa đêm tỉnh lại cảm thấy tim mình nóng hổi, đưa tay sờ ấn ký cánh hoa, quả nhiên cảm giác được nó nóng lên.Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc đêm như xuyên thấu qua song cửa sổ, bóng đêm như nước, vô cùng an tĩnh.

Nhưng có vẻ như nhịp tim dưới tay cô lại đập “bình bịch”.Nhan Hoan ngủ một giấc rất ngon, ngày hôm sau lúc đến nhà chủ quản Dương không hiểu sao đã thấy thoải mái hơn nhiều.Buổi trưa quả nhiên là có một cô gái mười lăm mười sáu tuổi đến đón cô.

Cô gái đó là con gái của chủ quản Dương, tên Dương Lan Lan, là một cô gái hoạt bát vui vẻ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Quạ Đen Bay Qua Đầu 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaDương Lan Lan có quen mấy người khác trong ký túc xá, lúc thấy Lương Tuyết Cầm còn rất thân thiết gọi chị Tuyết Cầm, nói chuyện với cô ấy: “Chị Tuyết Cầm, ba mẹ em bảo em đến gọi chị Nhan đến nhà ăn cơm, lát nữa em đến chơi với chị.”Có thể thấy là rất thân thiết.Trên đường đi, Dương Lan Lan đã giải thích với Nhan Hoan: “Chị Tuyết Cầm là người dạy đàn nhị cho em, còn là chị dâu tương lai của em.

Sắp tới chị ấy sẽ đính hôn với anh họ của em.”“Ồ.”Chuyện lớn như vậy thế mà cô lại không biết.Nhan Hoan thuận miệng hỏi lại: “Chuyện này chị lại chưa hề nghe nói.

Vậy anh họ của em là ai vậy?”“Tên là Tiền Chí ạ.”Dương Lan Lan cười nói: “Là kế toán của nông trường chúng ta, con người rất tốt.

Cậu của em là lái xe hàng ở nông trường, rất nhiều người ở nông trường muốn mua gì ở bên ngoài đều phải nhờ cậy cậu em.”Nhan Hoan: …Là Tiền Chí mà tối hôm qua đi lại ở điểm thanh niên trí thức, có vẻ rất ngu ngốc, nhìn cô chằm chằm, còn nhất định phải đưa cho cô một cây dù sao?Trong nhất thời Nhan Hoan im lặng.Dương Lan Lan chỉ coi như là cô đang tiêu hóa thông tin, còn tiếp tục ríu rít: “Ánh mắt chị Tuyết Cầm đúng là rất cao, lấy điều kiện của anh họ em thì ở nông trường không biết bao nhiêu cô gái thích anh ấy.


Nhưng cho dù là như vậy thì anh họ em theo đuổi chị Tuyết Cầm rất lâu chị ấy mới đồng ý.”Nhan Hoan: …Ồ, chỉ có anh họ của em có điều kiện.Đến nhà họ Dương, chủ quản Dương vẫn mang một dáng vẻ của cán bộ trung niên hiền từ.

Vợ của ông tên là Tiền Huệ Chi, chính là bác gái của Tiền Chí, là một người có thể nói là rất nhiệt tình.Bà ta vừa thấy Nhan Hoan thì đầu tiên là mỉm cười đánh giá cô một lượt, sau đó lôi kéo cô, bảo cô gọi bà là “thím Tiền”, bảo cô không cần phải khách sáo, ngồi xuống nói chuyện.Nhưng sự nhiệt tình của bà ta không giống thím Liêu, Nhan Hoan rất khó chịu với sự nhiệt tình của thím Tiền.

Cũng không phải đối phương có ác ý hay ý đồ gì, chỉ là vừa gặp mặt thì mắt đã sáng lên, nhiệt tình đon đả, khiến người ta có cảm giác như bị nhìn chằm chằm vậy….Tiền Huệ Chi cười híp mắt kéo tay Nhan Hoan, còn không nhịn được mà bóp hai lần.


Nhan Hoan khá là khó chịu, cô rút tay về.Tiền Huệ Chi cũng lơ đễnh, bà ta mỉm cười giới thiệu Nhan Hoan với mấy đứa nhỏ nhà mình.

Bà ta nói: “Chị ấy là cháu gái nhà bác Nhan.”Bà ta lại nói với Nhan Hoan: “Đã sớm nghe nói cháu gái của tổ trưởng Nhan và Lan Trân đến đây, còn nghe nói rất xinh đẹp.

Từ sau khi cháu đến đội làm vườn thì có rất nhiều nam thanh niên đi lại chỗ này.

Thật đúng là đừng nói nhiều, cháu thực sự rất đẹp, có hơi giống Lan Trân lúc còn trẻ, mũi miệng này thực sự rất giống.”Câu nói này của bà ta thật là kỳ lạ, “Lan Trân” trong miệng bà ta là mợ của Nhan Hoan, Triệu Lan Trân.Nhan Hoan là cháu gái của mợ thì đúng là không sai, nhưng không có quan hệ máu mủ gì, sao lại giống nhau được chứ?Nhưng Nhan Hoan chỉ xem đây là một câu khách sáo.Trước khi ăn cơm, Tiền Huệ Chi kéo Nhan Hoan nói một vài việc nhà, nói chuyện xưa khi nhà cậu của cô ở nông trường, lại hỏi cuộc sống quá khứ của cô trong thành phố như đi học trường gì, lúc đi học tham gia hoạt động gì, sau này đi làm gì …Nhan Hoan nắm lấy quy tắc càng ít nói thì càng ít bị người khác hỏi, có thể nói đơn giản thì không bao giờ nói phức tạp.… Đương nhiên thì cuộc sống trước kia của Thẩm Nhan Hoan cũng không thể đơn giản hơn.

Ngoại trừ đi học hoặc đi làm thì lại về nhà nấu cơm, cũng không có cái gì nhiều để nói..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Quạ Đen Bay Qua Đầu 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaKhông ngờ Tiền Huệ Chi nghe Nhan Hoan nói những câu này lại càng nhiệt tình với cô hơn, ánh mắt của bà ta có thể nói là yêu thương nữa.Nhan Hoan: …Đợi cơm nước xong xuôi thì mấy đứa nhỏ nhà họ Dương đều bị Tiền Huệ Chi đuổi ra ngoài, chủ quản Dương cũng cố gắng tránh qua gian phòng bên kia.

Tiền Huệ Chi cuối cùng cũng kéo Nhan Hoan nói chuyện chính.Bà ta nói: “Tiểu Nhan, hôm nay thím cố ý gọi cháu đến ăn cơm thực ra không chỉ là vì nguyên nhân của cậu cháu.”Nhan Hoan giương mắt nhìn bà ta.Tiền Huệ Chi nói tiếp: “Trước đó mấy ngày, đội trưởng nông trường chúng ta nhận được một cuộc điện thoại, là của ba mẹ cháu và một người đồng chí họ Quách gọi đến.

Đồng chí họ Quách này nói anh ta là vị hôn phu của cháu, hai nhà đã có ước định, lúc đầu tính sẽ năm sau sẽ kết hôn.

Nhưng vì một chút mâu thuẫn nhỏ, cháu nhất thời giận hờn nên chạy đến đây tìm cậu mình.


Đồng chí họ Quách nhờ chúng ta chuyển lời cho cháu, nói những chuyện này đều là chuyện nhỏ, cho dù cháu có điều kiện gì thì anh ta đều sẽ đáp ứng cháu, bảo cháu cứ yên tâm ở lại đây trước, một thời gian nữa sẽ đến đón cháu… Những chuyện này đều là thật sao?”Tên họ Quách đó nói như vậy sao? Không biết là thật hay là vị thím Tiền này vì mục đích của mình mà thêm thắt nữa.… Nhan Hoan cũng không cho rằng thím Tiền này bày ra chuyện lớn như vậy, tìm mình nói chuyện là do ba mẹ cô và tên họ Quách đó nhờ vả.Huống hồ chủ quản Dương còn từng ám hiệu cho cô, nói vợ ông vô cùng nhiệt tình, thích làm mai cho người ta.Nhan Hoan ho nhẹ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiền Huệ Chi, chân thành nói: “Không phải ạ.

Thím Tiền, chủ nhiệm Quách này cũng không phải vị hôn phu của cháu, từ đầu đến cuối cháu chưa từng đồng ý đính hôn.

Anh ta chỉ là lấy nhiều lợi ích ra trao đổi với ba mẹ cháu thôi, muốn mua bán phụ nữ như xã hội thời xưa vậy.

Bây giờ là xã hội mới, cháu nghĩ hành vi mua bán con gái như vậy nhất định là phạm pháp đúng không? Cháu đến nông trường cũng không phải vì hờn dỗi nên đến nhờ vả nhà cậu, mà là cháu bất mãn với sự áp bức của gia đình kiểu cũ này, nghe theo tiếng gọi quốc gia, đến Đại Tây Bắc, đến nông thôn đất trời bao la này để rèn luyện bản thân.


Thím xem, cháu tới đây, dù không có cậu ở đây nhưng cháu vẫn luôn yên lòng làm việc rất tốt sao?Sắc mặt của cô nghiêm túc, ngữ khí thành khẩn, thậm chí là cách nói chính nghĩa mang theo một sự nghiêm nghị không thể xâm phạm.Nhất thời Tiền Huệ Chi bị vẻ mặt và ngữ điệu của cô làm cho nghẹn họng.

Bà ta vốn tưởng mình nói chuyện trong nhà tìm đến sẽ khiến cô kinh sợ, hoặc là sẽ nói ra những ấm ức trong lòng với bà ta, không thể ngờ cô có thể nghiêm mặt nói lại với mình như vậy.Cô gái này thiếu dây thần kinh nào hay sao?Cũng khó trách cô có thể làm ra chuyện như giấu người nhà chạy đến Đại Tây Bắc.… Điều này khiến bà ta có hơi do dự với phán đoán trước đây của mình, lí do thoái thác đã chuẩn bị xong cũng hơi bị xáo trộn.Nhưng rất nhanh bà ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Tiểu Nhan, cháu nghĩ như vậy là đúng rồi, xã hội mới của chúng ta phản đối chuyện ép duyên, càng phản đối hôn nhân mua bán, cổ vũ tự do yêu đương.

Nhưng Tiểu Nhan à, cháu còn trẻ, không biết là con gái nhà lành, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như cháu, một thân một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì… Cháu thử nghĩ lại xem, từ lúc cháu đến nông trường đám nam thanh niên trí thức vây quanh đội làm vườn này của chúng ta có bao nhiêu chứ? Đừng nói là nếu cháu không cẩn thận giữ mình trong sach.

Mà cho dù cháu bảo vệ bản thân, không liên quan gì đến bọn họ thì thời gian dài cũng sẽ có đủ loại đồn đại.

Lại thêm chuyện ở nhà cháu đồn đến đây thì cháu sẽ nghĩ xem tình cảnh của cháu sẽ như thế nào hả?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Quạ Đen Bay Qua Đầu 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNói xong thì bà ta lại thở dài, tiếp tục nói: “Cháu không biết rồi, thím ở nông trường này lâu dài, nhiều năm như vậy rồi, bao nhiêu thanh niên trí thức trẻ trung tới đây, có chuyện gì mà thím chưa gặp qua chứ? Bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp bị hủy…”Tiền Huệ Chi nói một đoạn thật dài, vốn cho rằng Nhan Hoan đã bị hù dọa, chí ít có thể sẽ thấy sự bối rối trên mặt cô đúng không? Ai mà ngờ gương mặt nhỏ của Nhan Hoan vẫn biểu cảm như trước, vô cùng nghiêm túc.Cô có vẻ là hơi trầm ngâm, nói: “Thím Tiền, vậy thím nói xem cháu nên làm thế nào đây?”Tiền Huệ Chi xem như là yên lòng.

Bà ta thầm nghĩ, cô gái này có khả năng là thần kinh thô.

Như vậy cũng rất tốt.Bà ta mỉm cười nói: “Hôm nay gọi cháu đến chính là giúp cháu giải quyết việc này.

Thực ra trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, tìm chồng vốn là một chuyện quan trọng của đời người.


Cháu xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, nếu như cháu không muốn dính dáng đến những chuyện rắc rối thì chỉ cần tìm một người có năng lực che chở cho cháu là được.

Hôm nay thím muốn giới thiệu đối tượng cho cháu, không chỉ là cháu của ta, mà còn là cháu trai của đội trưởng nông trường.

Chỉ cần hai đứa đính hôn thì chuyện của cháu, cho dù là chuyện trong nhà hay chuyện ở đây đều có thể được giải quyết một cách rõ ràng.”Nhan Hoan: …Trên mặt cô lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, nói: “Cháu trai thím tên gì vậy? Anh ta đã gặp cháu chưa?”“Đương nhiên là gặp rồi.”Nụ cười Tiền Huệ Chi càng tươi hơn, nói: “Tên nó là Tiền Chí, thỉnh thoảng sẽ đến tổ thực phẩm của các cháu, hẳn là cháu đã gặp nó…”Nhan Hoan chỉ cảm thấy có vô số con quạ đen bay qua trên đầu mình.Tiền Chí sao?Cô ngắt lời Tiền Huệ Chi, nói: “Thím à, có phải là có gì sai sót ở đây không? Người tên Tiền Chí này không phải là sắp đính hôn với đồng chí Lương Tuyết Cầm ở cùng phòng ký túc xá của cháu rồi sao? Nghe nói đồng chí Tiền theo đuổi đồng chí Lương Tuyết Cầm nhiều nay rồi, chuyện này rất nổi tiếng ở nông trường mà.”Lập tức sắc mặt của Tiền Huệ Chi trở nên khó coi.

Bà ta đương nhiên biết chuyện của cháu trai mình và Lương Tuyết Cầm.

Trên thực tế bà ta và người nhà mẹ đẻ anh ta đều không đồng ý mối hôn sự này.Đúng như lời Nhan Hoan nói, cháu trai bà ta theo đuổi Lương Tuyết Cầm nhiều năm.


Con nhóc này đúng là có bản lĩnh, bỏ mặc cháu trai bà ta nhiều năm, năm ngoái còn khiến anh ta từ bỏ suất làm giáo viên ở nông trường… Tuy nói con nhóc kia là suất đi thi, nhưng nếu cháu trai muốn làm giáo viên thật thì còn đến phiên cô ta sao? Nhưng cô ta lại không có chút cảm kích nào.Lúc này nói cái gì mà đính hôn chứ, cô ta vốn không thích cháu bà ta.

Bây giờ đồng ý đính hôn thì cũng là muốn mượn cháu trai để có cơ hội về thành phố, thậm chí là lấy một suất thi đại học vào năm sau thôi.

Nhưng với tính tình của cô ta, nếu như thực sự về thành phố thì cháu mình phải làm sao chứ?Cháu mình cái gì cũng tốt, chỉ là vừa gặp phải cô gái nào xinh đẹp là đầu óc choáng váng, bị người ta lợi dụng còn không biết.

Cho nên khi nghe cháu trai chạy đến nói là mình thích nữ thanh niên trí thức mới đến này thì Tiền Huệ Chi mới đi điều tra bối cảnh của Nhan Hoan, lại âm thầm quan sát tính cách, cách làm việc của cô, cảm thấy rất ổn.Mặc dù là xinh đẹp ngọt ngào, nhưng làm việc rất chuyên tâm, vì đào hôn nên mới chạy đến nông trường, hẳn là sẽ không như những thanh niên trí thức khác ngày nhớ đêm mong được về thành phố.

Chỉ cần theo cháu mình thì có thể cùng nó sống một cuộc sống bình yên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Quạ Đen Bay Qua Đầu 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa… Ngẫm lại thì cũng đúng, Nhan Hoan này là cháu gái của Nhan Đông Hà và Triệu Lan Châu.

Năm đó Nhan Đông Hà và Triệu Lan Châu còn trẻ cũng nổi danh là có nhan sắc lại học giỏi, nhưng họ lại có thể chịu được sự gian khổ ở nông trường, tập trung làm vườn, hai người đã sống mà không hề có tâm tư gì khác.

Nhan Hoan này đã là cháu ngoại của bọn họ, bây giờ xem ra cũng là một cô gái có thể sống chung được.Sắc mặt của Tiền Huệ Chi dần tốt lên.

Bà ta cười nói: “Trước đây đúng là có chuyện như vậy.

Nhưng chí hướng của đồng chí Lương Tuyết Cầm không ở nông trường chúng ta, cô ấy chỉ tâm tâm niệm niệm muốn về thành phố.

Cô ấy đồng ý đính hôn với A Chí cũng là để lấy suất về thành phố, chuyện này trong nhà vốn không hề đồng ý.

A Chí nhất thời mê muội, bây giờ tốt rồi, nó đã hồi tâm chuyển ý, bên phía đồng chí Lương Tuyết Cầm thì nó và trong nhà cũng sẽ xử lý tốt, không để cho đồng chí Lương Tuyết Cầm chịu ấm ức… Trên thực tế, đây đều là chuyện vui cả đôi bên.


Bởi vì đồng chí Lương Tuyết Cầm cũng không thực sự muốn sống với A Chí mới đồng ý đính hôn.

Nếu bây giờ A Chí nói chia tay với cô ấy, còn nói sẽ lấy suất về thành phố cho cô ấy thì ngược lại cô ấy còn thở phào nhẹ nhõm nữa.”Nhan Hoan: …Cái dòng suy nghĩ này cũng quá là quanh co rắc rối rồi.

Cô cảm thấy thực sự là không biết nói gì, cũng lười quậy chuyện này lên.Cô lại ho một tiếng, nghiêm mặt nói với Tiền Huệ Chi: “Thím Tiền à, cảm ơn đề nghị của thím.

Nhưng mặc kệ thím nói đồng chí Tiền và đồng chí Lương Tuyết Cầm là như thế nào thì cháu cũng không nên tham gia vào mối quan hệ phức tạp như vậy.”Khựng lại một chút, ngay lúc Tiền Huệ Chi đang muốn nói với cô quan hệ này tuyệt đối không phức tạp, không cần phải lo lắng, thì Nhan Hoan nói tiếp: “Nhưng cháu cũng thực sự chán ghét mấy chuyện này.

Thím nói đúng, cháu một mình đến nơi này, dù là bình thường rất để ý, giữ bản thân trong sạch thì không tránh được bị người khác tính toán hoặc những lời đồn đại lung tung.

Trước đây có một người thím khác cháu quen đã giới thiệu đối tượng cho cháu rồi.

Lúc đầu cháu còn nghĩ bản thân mới đến nông trường, không cần gấp gáp.


Nhưng bây giờ nghe thím Tiền nói như vậy thì cháu đã cảm thấy lo lắng, khủng hoảng, cảm thấy nghe lời thím trước đó, tìm đối tượng đáng tin cũng tốt.

Dù sao cũng một mình lẻ loi, cuối cùng bị ép gả cho người không muốn gả, còn có thể dính vào mấy câu đồn đại hoang đường.”Tiền Huệ Chi: ???Bà ta há hốc mồm, muốn phản bác Nhan Hoan.

Nhưng Nhan Hoan nói một đoạn dài, nhất thời bà ta cũng không biết nên phản bác câu nào, suy nghĩ một hồi thì thấy câu nào cũng có hàm ý riêng, thậm chí là chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Ai là người tính kế cô, ai là người hiểu chuyện, gì mà đối tượng thím kia giới thiệu là đáng tin.

Vậy đối tượng bà giới thiệu thì không đáng tin sao?Tiền Huệ Chi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trầm mặt xuống, đang định bảo Nhan Hoan nói thẳng ra, thì không biết từ lúc nào chủ quản Dương đứng ở cửa đã ho một tiếng.

Ông nói một cách nặng nề: “Đồng chí Nhan Hoan đã cảm thấy A Chí không ổn thì thôi bỏ đi.”Ông lại quay sang nói với Nhan Hoan: “Tiểu Nhan, cháu vừa đến nông trường, công việc, cuộc sống, trên các phương diện của cháu đều rất tốt.

Việc tìm đối tượng đúng là quan trọng, nhưng tìm đúng người càng quan trọng hơn, không cần phải gấp gáp.

Còn về phần người bên ngoài quấy nhiễu thì chỉ cần trong lòng kiên định sẽ không cần e ngại quá mức.Tiền Huệ Chi buồn bực.

Cái này, ông Dương này nói như vậy là có ý gì chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Dũng Cảm 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan mặc kệ Tiền Huệ Chi có phản ứng gì.

Cô lập tức tiếp lời: “Chủ quản Dương nói rất đúng, chỉ cần lòng kiên định thì sợ gì người khác mưu toan hay chửi bới chứ.

Chủ quản Dương, nếu so với bác thì ý chí của cháu đúng là chưa đủ kiên định.

Quả nhiên lời của lão chủ tịch rất đúng.

Xuống nông thôn, tiếp nhận sự giáo dục của giai cấp bần hạ trung nông rất quan trọng.

Cháu nhất định sẽ kiên trì với ý chí và lập trường của bản thân, phục vụ nông trường, vì xây dựng Đại Tây Bắc cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi của mình.”Nói xong thì cô bái chủ quản Dương một cái thật sâu: “Chủ quản Dương, vậy cháu xin đi về trước.


Chuyện ngày hôm nay cháu sẽ ghi tạc trong nhật kí, khắc ghi chủ quản Dương vào sâu trong lòng, lúc nào cũng ghi nhớ, tự giáo dục bản thân.”Cuối cùng thì cô quay người cảm ơn Tiền Huệ Chi về bữa tối, trong lúc bà ta đang há mồm cứng lưỡi thì quay người rời đi.Tiền Huệ Chi: …Tiền Huệ Chi bị Nhan Hoan nói đến cứng họng, trợn mắt há mồm.

Chờ sau khi Nhan Hoan đi một lúc lâu, ngoài cửa đến cái bóng cũng không thấy thì bà ta mới dậm chân, tức giận nói: “Đây là có ý gì chứ?”“Còn có thể là ý gì chứ hả?”Chủ quản Dương nhìn lại vợ mình, bất đắc dĩ nói: “Cái dự định kia của bà không phù hợp chút nào.”Trong lòng Tiền Huệ Chi bị dồn ép đến bùng phát.

Bà ta nói: “Sao lại không phù hợp chứ? Không phù hợp thì ông cũng không nói sớm? Lúc trước tôi nói với ông thì ông không phải cũng không nói gì sao? Bây giờ lại nói với tôi không hợp là sao hả?”Bà ta càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng dồn nén khó chịu không có chỗ nào phát tiết nên trút hết sự tức giận lên người chủ quản Dương.Chủ quản Dương vuốt vuốt hàm.

Cái này phải nói thế nào chứ.Sau khi Nhan Hoan vào tổ thực phẩm thì sư phó Châu đã nhiều lần khen cô trước mặt ông, nói cô không sợ khổ, làm việc rất nghiêm túc, còn rất thông minh, thực sự rất giống cậu mợ của cô.

Vì vậy nên ông rất có thiện cảm với cô gái này.Ban đầu vợ ông đề cập đến việc tác hợp cho cô và cháu trai Tiền Chí thì ông cũng nhăn mày.

Ông cảm thấy tính tình Tiền Chí không tốt chút nào.


Nhưng người nhà và vị hôn phu của Nhan Hoan đã tìm đến nông trường, gả cho Tiền Chí thì tốt xấu gì cũng giúp cô tránh được những chuyện rắc rối của gia đình.

Hơn nữa vợ mình nói cũng đúng, cô gái này rất xinh đẹp, mới đến đây nửa tháng đã không thiếu mấy nam thanh niên muốn đến tán tỉnh.

Nếu như không có đối tượng thì sau này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện không nên gì.Gả cho Tiền Chí cũng tốt, ít nhất là có thể bảo vệ cô được an ổn.

Cho nên ông cũng không nhiều lời.

Nhưng hôm nay nhìn cô nói chuyện làm việc thì đúng thật là một cô gái nhanh nhẹn, ông cũng không còn lo lắng như vậy nữa.Nghĩ đến đây, ông nói: “Lúc đầu không phải bà nói đồng chí Tiểu Nhan như cây tầm gửi, không gả cho A Chí thì sẽ gặp họa trên trời rơi xuống, phải tranh thủ tìm chỗ dựa vào sao? Tôi thấy cô gái này rất kiên định, hẳn là không cần chúng ta quan tâm đâu.”“Cái gì mà rất kiên định chứ?”Tiền Huệ Chi không vui nổi: “Tôi thấy là mồm miệng sắc bén đó, rất biết giả vờ.”Chủ quản Dương nhìn vợ mình như vậy, ngược lại còn bật cười.

Ông nói: “Bà nói cũng đúng.

Nhưng chuyện này không giống như trước đây bà đoán sao? Bà xem, A Chí và Lương Tuyết Cầm không phù hợp, tôi thấy với đồng chí Tiểu Nhan còn không hợp hơn nữa.”Tiền Huệ Chi há hốc mồm lại bị ngăn lại.Trước kia bà nghĩ cô xinh đẹp có thể thỏa mãn tính thích con gái xinh đẹp của cháu trai, lại giản dị trung thực, biết nghe lời, có thể sống qua ngày….

Như vậy còn giản dị trung thực sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Dũng Cảm 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa… Cũng đúng, nếu như thực sự là giản dị trung thực còn có thể làm loạn trong nhà như vậy sao, ngay cả công việc trong thành phố cũng không cần, một thân một mình chạy đến Đại Tây Bắc.

Ai mà biết trong đầu suy nghĩ những cái gì chứ?Dù trong lòng bà ta tức giận thì cũng từ bỏ kế hoạch ban đầu, tiếp tục quan sát đã.Một bên khác, Nhan Hoan rời khỏi nhà họ Dương, quay đầu nhìn sân nhà họ Dương lại nghiến răng nghiến lợi.

Là cái thứ gì vậy chứ?Nhưng cô cũng thở dài, nếu không nghĩ cách thì sau này có khả năng sẽ có rất nhiều cái thứ như vậy.

Hôm nay là cháu trai chủ quản, ngày mai là cháu trai đội trưởng, ngày mốt khả năng còn có mấy tên du côn nữa.

Cô không sợ chỉ ngại phiền phức.Ai mà cả ngày bị con muỗi vây quanh ong ong bên cạnh mà không thấy phiền chứ?Cô quay về điểm thanh niên trí thức.

Vừa bước vào sân đã thấy một nhóm thanh niên trí thức già vừa dọn bát đũa vừa cười nói gì đó.Lúc này cô cũng không có tâm tư nói nhiều với bọn họ, chỉ gật đầu, lên tiếng chào rồi đi qua, dự định về ký túc xá nghỉ ngơi một hồi rồi tính tiếp.

Ai biết được mới đi vào sân, bước lên bậc thang thì nghe được giọng Nhiêu Thiết Lan nói: “Người xinh đẹp đúng là khác biệt, mới đến đây vài ngày đã để người ta nói chuyện mấy năm, còn muốn cướp đối tượng sắp đính hôn của người ta đi.


Thật là khiến cho một đám thanh niên trí thức già chúng ta ở đây lao động cực khổ nhiều năm như vậy được mở mang kiến thức một phen.”Bước chân Nhan Hoan khựng lại.

Bây giờ cô không phải người mà nghe người khác mắng mình còn làm như không nghe thấy.

Cô quay người, từ từ đi đến trước mặt Nhiêu Thiết Lan, nhìn cô ta, cười nói: “Chị nói cái gì vậy hả?”Nhiêu Thiết Lan vốn chỉ muốn đâm chọc Nhan Hoan, làm nhục cô để trong lòng cô khó chịu, cũng lan truyền cái tiếng hồ ly tinh cho cô.

Nhưng cô ta không ngờ đối phương vậy mà dám đến trước mặt mình.

Dù sao cũng là nói sau lưng người ta nên nhất thời có hơi chột dạ.

Nhưng cô ta nghĩ rằng mình cũng không nói thẳng tên người ta, chẳng lẽ người ta còn có thể tự nhận sao? Hơn nữa, những câu này cũng không phải là cô ta tự nói.Cô ta nghĩ đến chuyện Nhan Hoan vừa đến mấy ngày mà cả ngày mang bánh hoa mai chạy đến khu người nhà của đội công trình, lại đến nhà cháu trai chủ quản.


Trong lòng cô ta thực sự vô cùng ghét bỏ, thù mới hận cũ khiến cho cô ta rất tức giận.Bên chỗ đội công trình có một đống nam thanh niên chưa lập gia đình, đều là bộ đội giải ngũ quay về, ai ai cũng cường tráng, khí chất oai vệ.

Mà đừng nhìn bọn họ bây giờ giống thanh niên trí thức ở lại nông trường.

Nhưng thực ra bọn họ đều là nhân viên lãnh lương quốc gia, hộ khẩu đều ở thành phố.

Sau khi hoàn thành các hạng mục bọn họ sẽ quay về thành phố.

Những nữ thanh niên trí thức ở nông trường muốn về thành phố dùng mọi cách để suy nghĩ thì tất nhiên sẽ không quên bên đội công trình.Tìm một đối tượng ở đội công trình thì sẽ có cơ hội quay về thành phố.

Lúc đội công trình mới đến nông trường, Nhiêu Thiết Lan cũng đã từng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng cuối cùng, tất nhiên là không thành rồi.

Nghĩ tới những cái này, cô ta nhìn gương mặt của Nhan Hoan lại càng không vừa mắt nổi.Cô ta bước chân vừa mới lùi về sau lên, đứng thẳng người, nở nụ cười, nói: “Không có gì, chỉ là sáng hôm nay lúc ra ngoài tôi nghe nhóm nam thanh niên trí thức nói rằng nông trường chúng ta mới đến một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp như hồ ly vậy.

Vừa mới mấy ngày đã làm mê muội rất nhiều người, nhưng có mê thế nào thì cũng không có hy vọng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Dũng Cảm 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaBởi vì nữ thanh niên trí thức này là loại muốn trèo cao, còn chưa đến mấy ngày thì đầu tiên là ngày ngày mang theo bánh hoa mai chạy đến đội công trình.

Đáng tiếc người ta ghét bỏ lại câu được cháu trai chủ quản, quyến rũ cho người ta mờ cả mắt, đến cả đối tượng theo đuổi nhiều năm mới được cũng quăng đi… Muốn tôi nói sao, hồ ly tinh như vậy thì nên bại lộ bản tính sớm một chút thì tốt.

Bằng không thật không biết…”Bộp một tiếng, Nhiêu Thiết Lan bị một bàn tay cắt lời.

Nhan Hoan lắc lắc tay, mỉm cười nói: “Đúng là suy nghĩ cũng như ngoại hình, xấu xa đến mức không thể tưởng tượng nổi.”Nhiêu Thiết Lan lúc đầu bị đánh cho hồ đồ, sau đó phản ứng lại thì lập tức nhảy dựng lên, như người điên mà nhào đến chỗ Nhan Hoan, vươn tay muốn đánh lại cô.

Nhưng không nghĩ rằng vừa nhào đến thì cái góc áo của Nhan Hoan cũng không đụng được mà tay lập tức bị bắt lấy.

Sau đó còn chưa kịp phản ứng lại có chuyện gì xảy ra thì đã bị Nhan Hoan đẩy đập đầu xuống đất, phải vất vả lắm mới ngồi xuống được, chỉ cảm thấy xương mông và tay chống trên đất đau rát.Nhan Hoan phủi phủi tay, nhìn xuống Nhiêu Thiết Lan nước mắt nước mũi đầy mặt, không biết là bị đập cho choáng váng, đau đến choáng váng hay là bị sức lực kinh khủng của Nhan Hoan làm cho choáng váng.


Cô nói: “Ít diễn trò trước mặt tôi đi, dùng cái cách hèn hạ đến mức không thể hèn hạ hơn như dùng cây hòe mắng cây dâu này để chửi tôi, lần sau bị tôi nghe được thì nghe một lần đánh một lần.

Còn cái gì mà cháu trai nhà chủ quản, tham phú quý, chính cô tâm tâm niệm niệm trèo không lên thì cho rằng người khác cũng như cô sao… cái đồ quái quỷ gì vậy chứ?Nói xong thì cô hơi ngửa cổ, nói: “Đừng có khóc với tôi, tôi cũng không bắt nạt cô.

Mấy câu nói kia của cô thì nếu là người yếu đuối một chút cũng sẽ bị cô ép chết rồi.

Tôi chỉ cho cô một cái tát, để cô nhớ kỹ, sau này tâm tư đứng đắn một chút.

Cô ác độc như vậy sớm muộn gì cũng có quả báo thôi.


Còn nữa, nếu như những lời cô nói không có gì sai trái thì mọi người đứng đầy sân sao không ai đến giúp cô? Cô xem xem, đây là sân ký túc xá, bên cạnh đều là bạn bè của cô, ở chung với cô rất nhiều năm.

Tôi cùng lắm cũng chỉ là người mới đến nông trường nửa tháng.

Bởi vì lòng người có công lý, cô đừng tưởng là người khác đều mù cả rồi.”Nói xong thì cô khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý đến sắc mặt khác nhau của đám người trong sân mà quay về ký túc xá.… Ý thức của cô thức tỉnh, cơ thể phát sinh thay đổi, cũng không phải chỉ đơn giản là đẹp lên, mà điều khác thường còn nằm ở chỗ sức lực.

Nếu không thì cô không biết một cô gái xinh đẹp một thân một mình chạy đến Đại Tây Bắc xa xôi ngàn dặm thì trên đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm gì nữa?Đương nhiên là cũng có một chút ỷ lại.Lúc vào cửa ký túc xá cô nhìn thấy Lương Tuyết Cầm không biết là đã đứng ở cửa bao lâu thì mỉm cười với cô ấy, không nói gì, bước vào bên trong.Lương Tuyết Cầm không đi vào, cô ấy đi thẳng đến chỗ Nhiêu Thiết Lan đang ngồi trên mặt đất.

Trên mặt Nhiêu Thiết Lan lúc đỏ lúc trắng, bây giờ còn nóng đến đau nhức.

Thực tế thì cô ta cảm thấy rất nhiều chỗ trên người bỏng đến đau.Cô ta ngẩng đầu nhìn Lương Tuyết Cầm, trong mắt chứa đầy nước mắt nhục nhã, nói: “Cô trừng mắt với tôi làm gì, người cướp đàn ông của cô là con bé kia kìa.

Các cô, các cô cứ như vậy mà xem con bé đó phách lối đánh tôi như vậy….”Cô ta còn chưa dứt lời thì bộp một tiếng, lại một bàn tay khác rơi lên mặt cô ta..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Dũng Cảm 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaLương Tuyết Cầm nói: “Ai nói với cô tôi và Tiền Chí đã yêu đương mấy năm? Ai nói với cô tôi sẽ đính hôn với Tiền Chí? Ai nói với cô tôi bị Tiền Chí bỏ hả? Không coi sự trong sạch của người khác ra gì, mở mồm ra là nói lời hôi thối, chửi bới.

Sao nào, cô dùng thủ đoạn mềm dẻo thì có thể tùy tiện đâm sau lưng người ta, còn người khác tát cô một cái thì thế nào hả?”“Cô!”Ánh mắt Nhiêu Thiết Lan đỏ như máu, giãy dụa muốn đến đánh Lương Tuyết Cầm.

Nhưng xương mông và tay của cô ta đều cô cùng đau đớn, sao có thể bò đến đó được chứ? Cô ta chỉ có thể run rẩy mắng người: “Cô cô cao ngạo cái gì chứ, chỉ biết hung dữ với tôi, người khác cướp đối tượng…”Cô ta còn định mắng thì một thanh niên trí thức cùng phòng ký túc xá đã bịt miệng cô ta lại, ngẩng đầu nói với Lương Tuyết Cầm: “Tuyết Cầm à, cô ấy bị đánh cho choáng váng, đã không biết bản thân nói gì nữa.

Cô đã tát cô ấy một cái rồi thì cũng đừng so đo với cô ấy nữa.”Lương Tuyết Cầm hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Cô ấy cũng quay về phòng ký túc xá.Trong sân hò hét ầm ĩ.

Lương Tuyết Cầm quay về ký túc xá, liếc nhìn Nhan Hoan đang ngồi dựa trên giường cắt bánh hoa mai thì hơi khựng một lát, nói: “Sao em lại khỏe như vậy chứ?”Nhiêu Thiết Lan cũng không phải sinh viên mới xuống thành phố, mấy năm nay cũng đã làm rất nhiều việc nhà nông, con người cũng rất khỏe, không ngờ lại bị Nhan Hoan đánh cho không thể đánh trả.Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhoẻn miệng cười, nói: “Từ nhỏ em đã rất khỏe, chị thấy em nhìn như vậy, nếu như không có bản lĩnh thì nào dám một mình chạy xuống nông thôn xa xôi ngàn dặm như vậy chứ….


Em còn không phải là một người dũng cảm sao?”Lương Tuyết Cầm nghe cô nói như vậy thì vốn trong lòng còn đang rối bời thì lại bật cười.Nhưng rất nhanh Nhan Hoan đã thu lại nụ cười, nói: “Tiền Chí kia cũng không phải là mối nhân duyên tốt đâu“Chị biết, chị không có khả năng nhìn trúng anh ta được.”Nhan Hoan thả tay xuống bên dĩa bánh hoa mai, đẩy dĩa lên trước mặt.

Cô nói: “Chị ăn cùng em đi.

Nhưng chị cũng đã nói không phải nhân duyên gì tốt, vậy thì chuyện trước đây chị muốn đính hôn với anh ta cũng là có người tung tin đồn nhảm sao?”Lương Tuyết Cầm mấp máy môi.Cô ấy không đồng ý anh ta, nhưng đúng thực sự là có hơi do dự… Nhưng không ngờ bản thân chỉ là hơi do dự, không từ chối ngay lập tức thì qua vài ngày cả nông trường đã đồn là cô ấy đồng ý đính hôn với anh ta.Nhưng cũng là lỗi của cô ấy, ai bảo cô ấy nhất thời có chút buông lỏng phòng bị chứ?Bởi vì Tiền Chí nói với cô ấy là có thể giúp cô ấy sang năm có được suất làm việc ở đại học Công Nông Binh do nông trường đề cử.

Là mẹ anh ta lén lút nói với anh sẽ cho anh ta một suất.… Cô ấy biết việc này chưa chắc anh ta có thể thực hiện được, nhưng cái suất này thực sự có sức hấp dẫn rất lớn với cô ấy.

Còn nữa, cô ấy cũng rất chán ghét.


Hai năm nay rõ ràng cô ấy không có gì với anh ta nhưng lời đồn đại vẫn bay đầy trời.Một năm trước rõ ràng vị trí giáo viên tiểu học ở nông trường là cô ấy thi cử đàng hoàng mới thi đỗ được.

Nhưng lại có người nói sau lưng cô là cô dùng quan hệ với Tiền Chí để có được nó.

Cô ấy chán ghét tất cả những thứ này.

Cho nên lúc nghe nói có suất đề cử đến đại học Công Nông Binh thì đột nhiên cô có hơi buông lòng.

Đương nhiên, cũng là vì Tiền Chí đã theo đuổi cô ấy mấy năm, đối xử với cô ấy cũng có thể nói là không tệ.

Cô ấy cho là con người của anh ta dù một lời khó nói, nhưng cũng không phải quá tệ.

Kết quả là….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Ngọn Nguồn 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaKết quả đúng thật là quá buồn cười, một tuần trước mặt mũi tràn đầy sự kích động nói với cô ấy chuyện này, một tuần sau đã không thấy tăm hơi đâu.

Lúc gặp lại cô ấy còn nói hai người không thích hợp, những câu nói lúc trước vẫn nên quên đi thôi, còn chuyện suất thi đại học thì anh ta vẫn sẽ tranh thủ giúp cô ấy, tệ nhất thì cũng sẽ giúp cô ấy có suất về thành phố.

Hoặc nếu như cô ấy tự mình tìm được đường đi thì nông trường tuyệt đối sẽ không cản trở cô ấy… Đều là nói nhảm cả.Cô ấy ngồi xuống, vươn tay bóp một miếng bánh hoa mai, nhưng lại không ăn, nở nụ cười khổ, nói: “Chị không đồng ý, nhưng cũng suýt nữa.

Chị thực sự quá muốn về thành phố, quá muốn rời khỏi chỗ này… Cũng may là có em đến để anh ta thay đổi tâm tư, cũng đã thức tỉnh chị.”Cô ấy nói xong thì ngẩng đầu nhìn Nhan Hoan, nói: “Em có thấy xem thường chị không?”“Sao lại như vậy chứ?”Nhan Hoan vươn tay nhéo mặt cô ấy: “Chị ở đây nhiều năm như vậy chắc chắn là không dễ dàng gì.


Em không hiểu rõ ràng chị với tên Tiền Chí kia đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã làm những gì, những người kia đồn đại ra sao, chị đã phải chịu đựng những gì thì sao em lại xem thường chị được chứ? Em chỉ biết chị chưa từng có ý đồ xấu xa gì với người khác, lâm vào tình thế như vậy cũng chỉ cố gắng làm tốt chính mình, chăm chỉ làm việc, nghiêm túc dạy học, học sinh của chị đều rất thích chị.

Những điểm này đủ để cho em thích chị rồi.”Ngoại hình Lương Tuyết Cầm xinh đẹp, ngẫm lại bản thân mình vừa đến đây đã gặp biết bao chuyện phiền phức thì mấy năm nay cô ấy chắc chắn đã sống không dễ dàng gì.Lương Tuyết Cầm chỉ cảm thấy mắt mũi mình ê ẩm.

Cô ấy quay đi chỗ khác, nén nước mắt sắp trào ra, nhìn qua Nhan Hoan, nói: “Tiền Chí, con người đó…”Lúc đầu cô ấy muốn nói anh ta cũng không phải quá xấu xa, những nhớ lại chuyện này với những chuyện hai năm qua bản thân đã trả qua thì khựng lại, sửa lời nói: “Anh ta không xứng với em… Nhưng anh ta lại như kẹo da trâu vậy, em chướng mắt anh ta thì có cách thoát được anh ta sao? Nếu không sau này những người nói luyên sau lưng như Nhiêu Thiết Lan không thiếu đâu.”“Vâng ạ.”Nhan Hoan cắn một miếng bánh hoa mai, thở dài, nói: “Đúng là phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không thì không thể lần nào cũng ra tay đánh người được.”Mặc dù cô cũng không để ý chuyện đánh người.

Nhưng cứ mãi có người đồn đại thì cô cũng không thể đánh mãi.Lương Tuyết Cầm: “….”*****Trần Mẫn Phân vừa vào sân ký túc xá liền có người kéo cô ấy nói với cô ấy chuyện này.


Cô ấy nhíu mày hỏi rõ ràng chân tướng mọi chuyện, nghe xong thì không về phòng ký túc xá của mình mà đi qua phòng của Nhiêu Thiết Lan.… Cô ấy hiểu rõ tính tình của Nhiêu Thiết Lan, là người ghi hận, tham lam.

Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm đánh cô ta thì sau này không biết cô ta còn gây ra chuyện ồn ào gì nữa.

Cô ấy không mong ký túc xá nữ thanh niên trí thức ồn ào náo loạn.

Cho nên cô ấy muốn qua đó tìm hiểu một chút, nếu có thể dùng lời nói thức tỉnh rằng ngay từ đầu cô ta là người sai để cho cô ta sau này an phận một chút.Trần Mẫn Phân đến phòng ký túc xá của Nhiêu Thiết Lan, trong phòng có tiếng động, nhưng cô ấy gõ cửa không ai đáp lời, thế là đẩy thẳng cửa đi vào.Nhiêu Thiết Lan đang cầm một cây chùy gỗ nện vào giường, Trần Mẫn Phân đi vào cũng không dừng động tác, cứ mãi hung hăng đánh vào, thậm chí còn ác liệt hơn.Trần Mẫn Phân: …“Nhiêu Thiết Lan.”Trần Mẫn Phân gọi cô ta.Lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn Phân, cắn răng nói: “Sao vậy, đội trưởng, hai người ở ký túc xá phòng chị đã tát tôi rồi.

Có phải chị cũng muốn đến đánh tôi một trận không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Ngọn Nguồn 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrần Mẫn Phân trầm mặt, nhìn gương mặt cô ta sưng đỏ, nói: “Nhiêu Thiết Lan, cô tỉnh táo lại một chút đi, Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm không liên quan gì đến cô.

Nhất là Nhan Hoan, cô ấy mới đến một tháng thì cô cứ nói xấu sau lưng cô ấy làm gì vậy hả? Như vậy thì có gì tốt cho cô chứ? Cô cứ làm loạn như vậy thì sau khi mọi người về thành phố thì cô có thể còn lại gì chứ?”Mặt Nhiêu Thiết Lan còn một chút dễ nhìn thì cũng trở nên méo mó.

Cô ta cắn răng, một hồi lâu mới nói chuyện: “Tôi làm loạn cái gì chứ? Tôi chỉ kể lại mấy lời đồn đại của người ta thì hai người đó xông thẳng vào cho tôi hai bạt tai…”Cô ta vừa nói vừa hận lại ấm ức, khóc thành tiếng.Trần Mẫn Phân nhìn cô ta thảm hại thế kia thì cũng chẳng muốn nói với cô ta ai đúng ai sai, chỉ nắm lấy trọng điểm và quan hệ lợi ích.Cô ấy nói: “Lời đồn đại của người ta sao? Ai đồn?”Nhiêu Thiết Lan quay đầu đi.Trần Mẫn Phân lạnh lùng cười, nói: “: Oan có đầu nợ có chủ, cô đã không cam lòng thì cứ nói thẳng ra.


Không phải là cô muốn xem trò vui của Nhan Hoan sao? Nhìn cô ấy xem có dám vả cho cô thêm một bạt tai nữa không?”“Chị không biết sao?”Nhiêu Thiết Lan đột nhiên quay đầu trừng mắt với cô ấy, nói: “Ký túc xá của nam thanh niên trí thức, bọn họ đều đang đồn.

Bạn trai của chị chẳng phải đang ở ký túc xá sao, chuyện này chị không biết sao?”Trần Mẫn Phân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai nói với cô?”“Lưu Lương, Tôn Hữu Cương.”Rốt cuộc thì Nhiêu Thiết Lan cũng không còn kiên nhẫn, nói: “Họ không phải là bạn cùng phòng với bạn trai chị sao.

Chị đi hỏi bạn trai của chị chẳng phải là sẽ biết à?”Tuổi Trần Mẫn Phân cũng không còn nhỏ, đã có một người bạn trai đã yêu đương bốn năm năm, là một nam thanh niên trí thức ở ký túc xá.“Lưu Lương sao?”Cuối cùng Trần Mẫn Phân cũng nắm được trọng điểm: “Cô bị anh ta lợi dụng rồi có biết không hả?”Nút thắt của Nhan Hoan và Lưu Lương cô ấy biết rất rõ.


Nhan Hoan vừa đến chưa được mấy ngày thì anh liền nhờ bạn trai cô ấy đến chỗ cô ấy nghe ngóng chuyện Nhan Hoan, nhưng cô ấy mặc kệ.Sau này Nhan Hoan làm cho mấy nữ thanh niên trí thức bánh ngọt thì anh ta mua rất nhiều nguyên liệu đến nói với Nhan Hoan rằng cháu trai cháu gái trong nhà đều thích ăn bánh ngọt, nhờ cô giúp làm một chút để anh ta gửi về nhà.

Nhan Hoan đương nhiên là từ chối thẳng thừng.Sau này không nghĩ rằng người này không cần mặt mũi như vậy, vì chuyện này mà lại đồn đại ác miệng sau lưng Nhan Hoan.… Đương nhiên trong đó sợ là cũng không thiếu Nhiêu Thiết Lan châm ngòi thổi lửa, cố ý chọn người có lòng ghen ghét.Trần Mẫn Phân không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ nói: “Tính tình Nhan Hoan tuyệt đối không nhu nhược, cô ấy mới đến, tôi khuyên cô vẫn nên an phận chút.

Nếu không nếu làm loạn lên, trên hồ sơ ghi lại, ảnh hưởng đến chuyện tìm việc, về thành phố hoặc cơ hội lên đại học thì xem cô có kịp hối hận không.”Nhiêu Thiết Lan nghe thấy vậy thì xìu xuống, sự tức giận trước kia đều biến mất.Mặc dù những cái này không liên quan đến cô ta lắm, nhưng con người không phải luôn có hy vọng sao?*****Tối chủ nhật, ký túc xá nam thanh niên trí thức.Lưu Lương ở ký túc xá uống rượu.

Tôn Hữu Cương thấy vậy thì cũng rót một ly, tự cạn ly rồi hỏi anh ta: “Sao vậy hả? Một mình ngồi đây uống rượu giải sầu à? Hay Nhiêu Thiết Lan, Tiền Chí nói gì đó với cậu.”Lưu Lương nghe xong câu này thì mặt đỏ lên, sự bất mãn uất hận dâng lên đến đầu.Vài ngày trước anh ta có động lòng với Nhan Hoan, tìm bạn trai của Trần Mẫn Phân là Lý Tự giúp anh ta tìm Trần Mẫn Phân nghe ngóng, kết quả là bị chỉ trích..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Ngọn Nguồn 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTôn Hữu Cương liền cười nói mỹ nhân như Nhan Hoan đâu phải là người mà bọn họ có thể mơ tưởng được, chỉ sợ là đâu đâu đều có người vây quanh.

Anh ta từng nhìn thấy Tiền Chí nhiều lần đến tổ thực phẩm tìm cô, còn nghe nói cô vừa mới tới nửa tháng đã đến đội công trình xây dựng quan hệ, vừa được nghỉ là chạy đến chỗ đội công trình.

Nếu anh ta không tin thì có thể hỏi người trong ký túc xá là Nhiêu Thiết Lan, cô ta sẽ nói rõ cho anh ta.

Hoặc là đến chỗ nhóm bạn của Tiền Chí hỏi thăm.

Nếu như người ta đã ở cùng Tiền Chí thì anh ta tiếp cận nữa.

Lỡ như chọc cho Tiền Chí tức giận thì sẽ ảnh hưởng xấu để chuyện về thành phố.Khi đó anh ta tâm trí nhiễu loạn, chỉ nghĩ đến Nhan Hoan.


Nghe Tôn Hữu Cương nói vậy thì anh ta đã đi tìm bạn của Tiền Chí và Nhiêu Thiết Lan.

Kết quả thì bạn của Tiền Chí quả nhiêu nói Tiền Chí thích nữ thanh niên trí thức xinh đẹp mới đến, còn vì cô ấy mà hủy cả hôn ước với Lương Tuyết Cầm.

Như vậy thì rất nhanh sẽ có chuyện tốt đi.Anh ta không can tâm lại đến tìm Nhiêu Thiết Lan.

Trong miệng Nhiêu Thiết Lan thì có thể nói được lời gì tốt đẹp chứ.

Thế là anh ta càng chắc chắn chuyện Nhan Hoan bên trái quyến rũ Tiền Chí, bên phải câu đàn ông của đội công trình… Đây là nguyên nhân những lời đồn kia tồn tại.Lúc này Tôn Hữu Cương vừa hỏi thì anh ta nói hết tất cả chuyện này ra.Anh ta nói: “Cậu nói đúng, loại con gái này đâu đến lượt chúng ta mơ tưởng chứ.


Người ta đã câu được cháu trai chủ quản, người ta còn vì cô ta mà đến Lương Tuyết Cầm theo đuổi mấy năm cũng không cần, sợ là sắp thành chuyện tốt rồi.

Nhưng ai đó nói rất đúng, cô ta còn ngày ngày chạy đến đội công trình, ăn trong chén còn nhìn trong nồi đây.”Tôn Hữu Cương vừa nghe câu này thì sắc mặt trở nên khó coi.

Anh ta uống hai ngụm, chỉ cảm thấy trong bụng nóng rực, trầm giọng mắng mấy câu, cả đêm lăn lộn không ngủ.

Sáng hôm sau anh ta xin đội cho nghỉ buổi sáng, vội vàng chạy đến văn phòng thanh niên trí thức.Anh ta đến văn phòng thanh niên trí thức, chào hỏi phó chủ nhiệm Điền của văn phòng thanh niên trí thức, rồi đến phòng gọi điện thoại ghi danh, gọi một cú điện thoại.Sau khi điện thoại được kết nối thì bên kia truyền đến âm thanh, cười nói: Thanh niên trí thức Tôn sao lại gọi điện thoại đến sớm như vậy? Nếu không phải trùng hợp là tôi ở văn phòng thì đã không nhận được cuộc gọi này của cậu rồi.”Giọng Quách Đại Vi rất ôn hòa mà trên trán Tôn Hữu Cương lại đổ mồ hôi.… Người đầu dây bên kia đã đồng ý với anh ta là chỉ cần thông báo tin tức vị hôn thê của anh ta kịp thời, thay anh ta làm vài việc mà anh ta sắp xếp thì chờ đến lúc Nhan Hoan không ở nông trường nổi nữa, chậm thì một năm, ít thì mấy tháng sẽ giúp anh ta lấy suất về thành phố và sắp xếp công việc cho anh ta.

Như vậy thì anh ta chỉ cần chờ đợi ngày về thành phố là được.Nhưng Nhan Hoan ở chỗ này lại dây dưa với cháu trai chủ quản là Tiền Chí, cũng dính vào bên đội công trình… anh ta không hề nghi ngờ nếu Nhan Hoan muốn dùng nhan sắc của mình thì dựa vào cái gì cũng rất dễ dàng.

Mặc kệ là cô dựa vào ai thì còn về Thành Châu nữa sao?Vậy anh ta còn có thể về Thành Châu sao?Anh ta cắn chặt răng, cẩn thận từng li từng tí nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói theo xu hướng nghiêm trọng, hỏi Quách Đại Vi sau này phải làm sao.Ở đầu dây bên kia sắc mặt Quách Đại Vi vừa xanh vừa xám.

Tay anh ta nắm chặt ống nghe, hận là không thể bóp nát..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Nếu Có Thể Đánh 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaVài ngày sau.Ở bên cạnh khe núi, mấy bác gái đang vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm.“Mẹ A Chí à, A Chí nhà bà thực sự cùng với nữ thanh niên trí thức mới đến tổ thực phẩm yêu đương à? Sao tôi lại nghe nói nữ thanh niên trí thức đó đã có đối tượng ở thành phố, thậm chí là đã đính hôn rồi, ngày cưới cũng đã định, năm sau sẽ kết hôn đó.

Có phải A Chí nhà bà bị người ta đùa giỡn rồi chứ?“Nữ thanh niên trí thức mới tới sao, ôi, người ở tổ thực phẩm đúng không.

Tôi đã gặp cô gái ấy rồi, nhìn như tiên nữ vậy, còn đẹp hơn tiên nữa.

Nghe nói là làm bánh cũng rất ngon, mấy ngày trước con dâu nhà họ Trần từ bên ký túc xá lấy về mấy hộp, tôi nếm một miếng, vô cùng thơm ngon.”“Ôi, đẹp thì đẹp, nhưng mới đến không biết rõ cội nguồn, nghe bảo ở nhà đã có vị hôn phu.

Mà vị hôn phu ở Thanh Châu còn có quyền thế.

Cô gái đó còn làm loạn với công việc mà vị hôn phu sắp xếp cho, chạy đến chỗ chúng ta chơi đùa.


Chờ vị hôn phu sắp xếp ổn thỏa thì chắc đến tết sẽ về kết hôn… Nếu để tôi xem xét thì vẫn là cô giáo Lương tốt, biết rõ gốc gác, có trách nhiệm, tốt biết bao.”......Dì Nghiêm đi đến bên cạnh khe núi, chỉ nghe vài câu là biết mấy bác gái đó đang nói đến ai.

Bà trầm mặt, nhưng còn chưa đợi bản thân phát cáu thì những bác gái kia đã đến trước mặt bà hỏi chuyện.

Bởi vì bà ở tổ thực phẩm, còn là sư phó dẫn dắt Nhan Hoan.Mấy bác gái đó đến chỗ bà nghe ngóng tin tức của Nhan Hoan, hỏi bà xem chuyện cô có vị hôn phu có thật hay không.Dì Nghiêm dù không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn trầm mặt mắng: “Con gái nhà người ta cho đến bây giờ vẫn luôn nghiêm túc làm việc, là một cô gái tốt.

Các bà nghe người ta nói cái này nói cái kia, đến cùng là nghe ai nói hả? Không phải con gái nhà người ta chính miệng nói thì có thể là người khác có lòng muốn hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta.

Các bà không biết thanh danh một cô gái quan trọng thế nào sao? Các bà cái gì cũng không biết mà cứ đồn đại lung tung, không phải là đang hại người ta sao?”Đám người ngại ngùng, nói thầm vài câu.

Mặc dù trong lòng vẫn ngứa ngáy muốn đi hỏi, nhưng vẫn phải đổi chủ đề.Dì Nghiêm là một người nghiêm khắc và thẳng thắn.Ngày hôm sau lúc làm việc bà liền mang những tin đồn bên ngoài nói với Nhan Hoan.


Bà hỏi: “Chuyện cháu ở nhà có vị hôn phu có thật không hả? Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra.”Nhan Hoan nhíu mày.Dì Nghiêm nói: “Dì tin cháu là một đứa trẻ tốt, có hay không thì đều không cần phải gấp gáp.

Nhưng những lời đồn đại kia chắc chắn là có người cố ý truyền ra, chỉ có cháu nói thật mọi chuyện thì những người tin tưởng cháu như dì mới có thể phản bác được.”Nhan Hoan có hơi cảm động.“Không hề đính hôn ạ.

Là người trong nhà giới thiệu cho cháu, người kia đúng là có quyền thế.

Cháu không đồng ý, thế là tự mình đăng ký về nông thôn.”Cô từ từ nói: “Cả nhà cháu gần như là đi làm ở xưởng sản xuất hoặc là xưởng phụ thuộc.

Người tên Quách Đại Vi kia là con trai trưởng của quản đốc, là chủ nhiệm ở xưởng thực phẩm, còn có một bà dì làm phó đoàn trưởng ở đoàn văn công.

Anh ta đã đồng ý với nhà cháu là chỉ cần cháu kết hôn với anh ta thì có thể sắp xếp công việc cho anh ấy, đưa anh ấy từ nông thôn về lại thành phố, giúp chị gái cháu có suất vào đoàn văn công… Cho nên bọn họ ép cháu gả cho người kia, mà cháu không muốn gả chút nào.

Thế là cháu bỏ đi.”Cô không đổ hết những hứa hẹn và ép bức lên người Quách Đại Vi.

Bởi vì cô đoán chừng chẳng mấy chốc mà người nhà họ Thẩm sẽ đến nông trường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Nếu Có Thể Đánh 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNếu cô thay người nhà họ Thẩm che dấu thì đến lúc đó ngược lại cô sẽ trở thành người bị động.Dì Nghiêm đập bàn, mắng mỏ: “Bây giờ là xã hội mới mà còn có những chuyện như vậy sao? Tiểu Nhan, cháu đừng sợ.

Cháu cũng đã đến nông trường, sau này còn có người dám luyên thuyên thì chúng ta sẽ mắng lại.”Nhan Hoan mỉm cười.Lời đồn đại truyền thành như vậy rồi, cô cũng không có ý định bị động, nên khi nghe được một lời đồn thì sẽ đánh trả lại, vẫn nên là bóp chết từ đầu nguồn.

Những lời đồn này có thể truyền đến chỗ dì Nghiêm thì hẳn là người ở ký túc xá đều đã nghe được.Nhan Hoan liền mang những gì mình nói với dì Nghiêm về nói lại với những người ở ký túc xá.

Mọi người vừa phẫn nộ vừa đồng tình vừa bất đắc dĩ.


Các cô đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng cũng không có cách nào khác.Dù sao miệng cũng mọc trên người người ta, trời tuyết lớn như vậy, khoảng thời gian rét lạnh nhàm chán, còn có cái gì có thể đánh bay cuộc sống tẻ nhạt này bằng những lời đồn đại chứ.Đôi mắt Lương Tuyết Cầm đỏ lên.

Cô ấy thấp giọng hỏi: “Có phải là Tiền Chí không? Bọn họ muốn ép em đi vào khuôn khổ, ép em phải thân bại danh liệt, chỉ có thể gả cho anh ta.”Trước đây mấy cô còn ghen tị với Nhan Hoan, ghen tị cô luôn vui vẻ, lạc quan, tự tại.

Nhưng bóc trần ra hóa ra lại là như vậy.Các cô ở đây có cực khổ hơn nữa thì cũng còn cái để nhớ đến, nhớ việc về thành phố, chỉ cần được về thành phố là tốt rồi.

Mà bây giờ mọi thứ cũng thoải mái hơn, đó cũng không phải là một chuyện không thể nữa.

Nhưng Nhan Hoan thì sao chứ?… Cô bị ép từ trong thành phố chạy đến đây, nhưng đến tận đây cũng không yên nổi, cứ như vậy thì cô còn chỗ nào để đi chứ.Nhan Hoan nhìn mọi người trầm mặc.

Sau khi nhìn một vòng thì cô vươn tay lau một giọt nước mắt trên khóe mắt của Lương Tuyết Cầm, cười nói: “Không sao, sẽ luôn có cách, để em suy nghĩ thêm xem sao.”Cô còn thực sự muốn tìm đến ngọn nguồn rồi đánh cho đối phương một trận.

Nhưng có vô số mối liên quan, cô vẫn phải cẩn thận vén lên.Cô suy nghĩ rất cẩn thận.


Sau khi suy nghĩ hai ngày, lúc đến nhà thím Liêu lại nói đến chuyện giới thiệu bạn trai.Trước hết cô nói chuyện Tiền Huệ Chi vợ của chủ quản Dương muốn giới thiệu cháu trai của bà ta, người mà sắp đính hôn rồi đột nhiên xem trọng nhà mẹ đẻ của cô.Cô nói một cách chân thành: “Thím à, đừng nói là anh ta xấu xí cháu chướng mắt.

Nhưng dù anh ta không khó coi như vậy thì trước đó anh ta thiếu chút nữa đính hôn với người ta thì vì chuyện này cháu cũng không thể nhìn trúng anh ta được.”“Ngày đó cháu từ chối thì vợ chủ quản Dương đã nói với cháu là ba mẹ cháu, còn cả người đàn ông ở Thanh Châu đã gọi điện cho đội trưởng nông trường.

Bên ngoài bây giờ có rất nhiều đàn ông đi qua đi lại tổ thực phẩm và ký túc xá của nữ thanh niên trí thức.

Cho dù cháu có giữ mình trong sạch thì những chuyện này loạn lên thì thanh danh của cháu cũng sẽ bị hủy hoại.

Như vậy chi bằng tìm một người đàn ông đáng tin giúp đỡ một chút… Lúc đó cháu đã vội vàng từ chối bà ấy, còn nói là thím đã giới thiệu đối tượng đáng tin cậy cho cháu.


Chuyện này nếu như bọn họ hỏi đến chỗ thím thì xin thím giúp cháu cho trọn.”“Đây thì coi là chuyện gì chứ.

Yên tâm, nếu đến chỗ này của thím thì nhất định sẽ thím sẽ đâm ngược lại cho bọn họ quay về thôi.”Thím Liêu nghe Nhan Hoan nói thì rất tức tối.

Bà lại nói: “Đây là loại người gì chứ? Không phải nhận lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Sao nào, người khác thích cháu lại thành lỗi của cháu rồi? Thừa lúc nhà người ta có việc liền ép người ta gả cho đồ đần kia sao? Không biết cháu trai nhà mình là mặt hàng gì hay sao? Tên Tiền Chí kia thím đã nghe nói qua, bà ta còn có ý tốt giới thiệu anh ta cho cháu.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom