Cập nhật mới

Dịch Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo Sủng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo Sủng

Xuyên Đến 70 Ta Được Cả Nhà Bạo Sủng
Tác giả: Giản Hoài Châu
Tình trạng: Đang cập nhật




Điền Hương Quả là đầu bếp đặc cấp xuyên không đến thập niên 70 với một gia đình đông đúc, bao gồm một người chồng là quân nhân, hai con gái, bốn anh em trai và bố mẹ hai gia đình.

Tuy nhiên, nguyên chủ của cô đã làm chuyện xấu và gây tổn hại cho thanh danh của cô. Người chồng muốn ly hôn, bố mẹ cô không muốn gặp cô, và tài sản của cô bị nguyên chủ đánh nát.

Nhưng Điền Hương Quả không bỏ cuộc, cô đã tung hoành trong thập niên 70, giành thắng lợi với sự hỗ trợ của gia đình và những người yêu quý cô. Con gái cô nói rằng "Không ai được khi dễ mẹ!", và ba nuôi nói rằng "Tài sản của chúng ta đều để lại cho con!"

Ba mẹ ruột và những người anh chị của cô đều trở thành bá chủ trong ngành sản xuất dầu mỏ, và sủng ái cô bằng cách làm cho cô trở thành người thừa kế của gia đình.

Người chồng tiện nghi của cô cũng yêu cô hết mực và không muốn ly hôn. Anh ta muốn cô sinh thêm một đứa bé, sau khi hoàn tất việc giao tiền phạt kết án trước đó.

Hãy đón đọc tiếp tác phẩm của chúng tôi để biết thêm về cuộc đời của Điền Hương Quả và gia đình cô trong thập niên 70.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


----“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy.

Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh Thuỷ.

Ba năm trước có một người đồng hương cùng đội tên là Thẩm Ngọc Kinh đã bị đánh thuốc mê mà gạo nấu thành cơm với cô, đó là một người đàn ông không yêu cô, thậm chí anh còn ghét cô nhưng vẫn chấp nhận cưới cô vì trách nhiệm.Thẩm Ngọc Kinh cao khoảng một mét chín và đẹp trai cao ráo, anh mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành đội trưởng.


Anh là người đàn ông trong mơ của những cô gái cách mười dặm tám làng gần đó.Mọi người đều cho rằng Điền Hương Quả được kết hôn với Thẩm Ngọc Kinh là chiếm được món hời lớn.

Nhưng Điền Hương Quả không cảm thấy như vậy, cô ghét bỏ Thẩm Ngọc Kinh vì anh không có tiền, không có nhà, không thích nói chuyện, anh không hề ân cần và hành động như một con quái vật.Nhưng quan trọng nhất là trong lần vận động đầu tiên trước hôn nhân thì cô thành công trúng thầu, sau đó thì cô sinh được hai đứa con gái.Cô luôn là người lười biếng tham lam và cũng chưa bao giờ đối xử tử tế với hai con gái.


Cô coi hai đứa con gái này như kẻ đòi nợ nên không cho con bú mà cũng không thay tã, trong khi đó cô còn dùng toàn bộ số tiền trong nhà để mua đồ ăn ngon cho mình.Vốn dĩ Thẩm Ngọc Kinh còn có cơ hội thăng chức nhưng bởi vì thường xuyên ở nhà trông con và không đi lính.

Tiếng tâm của Điền Hương Quả lại không tốt cho nên mấy lần anh đều không được thăng chức.Tháng trước ở gần đó xảy ra một trận động đất mạnh bảy độ richter nên Thẩm Ngọc Kinh đi cứu hộ để Điền Hương Quả ở nhà với hai con.

Cô đã nhét hết thức ăn vào bụng mình để cho đứa con gái lớn tên Đường Đường đói đến mức thiếu máu phải mê man bất tỉnh ở bên ngoài..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


----May mắn là bà ngoại của con bé phát hiện kịp lúc rồi đưa con bé đến bệnh viện, bà ấy vô cùng thất vọng về con gái mình đến mức phải gọi Thẩm Ngọc Kinh quay về.

Cứ như vậy mà Thẩm Ngọc Kinh vội vàng kéo lê cơ thể mệt rã rời của mình lao về nhà để đưa Đường Đường vào bệnh viện, trước khi đi anh đã nói muốn ly hôn với cô.

Cô nhớ đây đã là lần thứ bảy mươi hay tám mươi rồi nên khóe miệng của Điền Hương Quả khẽ nhếch lên.

Đừng nói Thẩm Ngọc Kinh muốn ly hôn với cái cơ thể ban đầu của cô, cô thật muốn dùng cơ thể ban đầu của mình tát hai cái vào cái miệng đó!“Buồn nôn, không biết xấu hổ!”Cô nhớ ở kiếp trước khi cô lên ba tuổi đã cầm dao làm bếp rồi hết lòng hết dạ luyện tập kỹ năng nấu nướng, cuối cùng cũng đạt được chứng chỉ đầu bếp đặc biệt khi bốn mươi lăm tuổi nhưng đổi lại thì cô phải cam chịu trở thành một bà cô già mà không ai mong muốn.

Cô không thể đi xem mắt hay hẹn hò, cho dù tài nấu nướng của cô có giỏi đến mấy thì cô cũng không có cơ hội lấy lòng đàn ông chứ đừng nói đến việc sinh con…“Ông trời ơi, dù ông không phải người phàm nhưng ông đã cho con hai đứa con gái, con cảm ơn ông!”Điền Hương Quả xúc động rơi nước mắt, cô chưa hề thoát khỏi niềm hân hoan không hề đau đớn khi có hai cô con gái thì qua khóe mắt cô đã nhìn thấy tờ đơn ly hôn để trên bàn cạnh giường ngủ.


Cô sụt sịt mũi sau đó cô chộp lấy tờ đơn ly hôn rồi nhét vào trong bếp.

Ly hôn, không thể nào!Cô sẽ không điên mà ly hôn để rồi mất trắng hai chiếc áo bông nhỏ của mình!“Oa oa…”Có tiếng nức nở yếu ớt từ góc phòng vọng ra.

Đôi mắt như hạt đậu của Điền Hương Quả bị lớp mỡ chèn ép chỉ còn một khe hở nhìn sang rồi lập tức cô mở to mắt.

Đây là đứa con gái hời của cô mà!Trong ngôi nhà đổ nát chẳng có thứ gì có giá trị, sàn nhà thì bẩn còn chất đầy vỏ dưa và củi, trên tường thì bị thủng một lỗ lớn nên sương muối phủ kín mảng tường xi măng và có nguy cơ phủ kín toàn bộ bức tường.

Đóa Đóa hơn hai tuổi thu mình ngồi trong góc, cô bé còn nhỏ hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác.


Đầu tóc cô bé rối bù, có hai bím tóc nhỏ nhưng một bím cao một bím thấp.

Trên người cô bé mặc áo bông vừa hôi vừa bẩn lại còn mang giày rách và cả thân người đang run lên vì lạnh.

Mặc dù trông cô bé rất bẩn thỉu nhưng vẫn rất ưa nhìn với đôi mắt to tròn như quả nho hơi ươn ướt, có thể nói rằng cô bé chính mà một mỹ nhân nhỏ tuổi.

Đóa Đóa sợ sệt nhìn Điền Hương Quả.

Khi nhìn thấy Đóa Đóa thì Điền Hương Quả cảm thấy như có kim đâm vào tim mình, cô trèo xuống rồi bế Đóa Đóa lên.

Cô bé rất nhẹ giống như là không hề có trọng lượng.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


----Cô bé nín thở và không dám cử động.

Điền Hương Quả chạm vào bàn tay và bàn chân lạnh ngắt của cô bé rồi đặt cô bé lên giường và quấn chăn lại cho cô bé.“Đóa Đóa ngoan, mẹ nấu cơm cho con ăn nhé.

Chút nữa thì chúng ta có thể ăn cơm rồi.”Nghe thấy được ăn cơm thì Đóa Đóa điên cuồng gật đầu, mặc dù Đóa Đóa rất sợ Điền Hương Quả nhưng đã hai ngày rồi cô bé chưa được ăn cơm.Điền Hương Quả đi loanh quanh trong bếp một vòng.


Nhà bếp còn tệ hại hơn nhiều, kệ bát đũa trống rỗng nhưng lại có hai cái nồi chứa đầy hai mươi hay ba mươi cái bát.

Chồng bát đĩa đó đã để ngày này qua ngày khác.Điền Hương Quả cảm thấy ngột ngạt, bất chợt cô nhớ đến cô có giấu mấy củ khoai tây trong vết nứt trên tường nên dứt khoát đào nó ra.

Cô đào ra được năm sáu củ khoai tây nhỏ, mặc dù có hơi ít nhưng như thế cũng đủ rồi.Cô bắt đầu lấy củi rồi nhóm lửa sau đó rửa sạch bát ở trong nồi rồi rửa sạch cái nồi.

Cô thêm nước vào nồi rồi luộc khoai tây, sau đó cô đem khoai tây đi nghiền nát.Cô muốn làm nước sốt nhưng ở nhà không có gia vị gì nên chỉ có thể làm tạm thứ này cho con.Cô chia khoai tây nghiền thành hai phần, một phần để cho Đóa Đóa còn một phần để cho Đường Đường.Đóa Đóa đang ngồi trong nhà háo hức nhìn ra cửa, cánh cửa được mở từ bên ngoài nên không khí lạnh ùa vào trong nhà.


Điền Hương Quả bưng bát vào sau đó bế Đóa Đóa lên rồi đút cho cô bé ăn từng thìa nhỏ.Điền Hương Quả nhẹ nhàng dỗ dành.“Con đừng vội, ăn chậm thôi nhé.”Đóa Đóa đang rất đói, cái lưỡi nhỏ của cô bé quấn lấy món khoai tây nghiền rồi cuộn vào miệng sau đó nuốt xuống bụng.Điền Hương Quả liên tục thở dài, bây giờ đang là thời kỳ phát triển của cô bé nên đáng lẽ ra cô bé phải được uống sữa bột và ăn hoa quả xay nhuyễn.

Nhưng mà bây giờ ngay cả khoai tây cô bé cũng không được ăn.Đóa Đóa ăn được nửa bát khoai tây nghiền thì không muốn ăn nữa.

Cô bé dùng giọng nói non nớt nói với mẹ.“Phần này cho chị ạ.”Cô bé mạnh dạn nói, mặc dù Đóa Đóa chưa phát âm rõ ràng nhưng Đóa Đóa là một cô bé hiểu chuyện hơn những đứa trẻ bảy tám tuổi nữa.Điền Hương Quả xoa đầu Đóa Đóa.“Chị con cũng có, mẹ còn để phần ở trong nồi.”Nghe như vậy nên Đóa Đóa mạnh dạn ăn hết phần còn lại.Sau khi ăn xong khoai tây nghiền thì đột nhiên Đóa Đóa khóc rất to, Điền Hương Quả phải mất rất lâu mới có thể dỗ dành cô bé.“Sao Đóa Đóa lại khóc?”Đóa Đóa lại càng khóc to hơn, sau khi cô bé khóc đủ rồi thì ôm chặt lấy Điền Hương Quả.“Mẹ đừng bỏ con, con và chị rất ngoan, mẹ có thể tốt như vậy mãi không?”Ngay lập tức Điền Hương Quả đồng ý.“Mẹ hứa với con, sau này mẹ sẽ luôn đối xử tốt với con và chị Đường Đường.

Mẹ sẽ đi ra ngoài kiếm tiền để mua quần áo đẹp và đồ ăn ngon cho các con.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


----Cô chạm vào bím tóc bồng bềnh của Đóa Đóa, cô cảm thấy chóp mũi mình hơi chua xót.Giọt máu đào hơn ao nước lã, cô có cảm giác như thật sự hai đứa trẻ này đã chui ra từ bụng mình.

Nhìn thấy Đóa Đóa khóc mà cô thấy bản thân mình cũng đau khổ đến mức muốn nghẹt thở.Cánh cửa mở ra từ bên ngoài sau đó có một dáng người cao lớn bước vào.Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh của quân đội có dáng người cao thẳng cùng bờ vai rộng, lông mày thẳng và mũi cũng cao thẳng.

Anh nghiêm túc lạnh nhạt và tỏa ra hơi thở cấm dục.Trên người anh cũng toát ra khí chất độc nhất chỉ thuộc về một người lính.Thẩm Ngọc Kinh bước vào nhà, anh nheo hai mắt nhìn vào trong nhà.


Khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Đóa Đóa thì ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, giọng nói của anh chứa đầy sự giận dữ.“Cô đã ấn dấu vân tay lên đơn ly hôn chưa?”Điền Hương Quả biết mình đã hiểu lầm.Cô dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Đóa Đóa: “Con có nói với ba là mẹ vừa bắt nạt con không?”Cô bé được ăn khoai tây nghiền, lập tức quên mất việc bị Điền Hương Quả đánh, bị nhéo vào đùi.

Trên mặt cô bé hiện lên nét vui vẻ nói: “Không, mẹ chỉ cho bé ăn khoai tây nghiền thôi.


Mẹ gọi bé là Đóa Đóa yêu quý, không phải là Đóa Đóa hư."Nghe đến đây, Điền Hương Quả không khỏi giật giật khóe miệng.Vốn dĩ nguyên thân trọng nam khinh nữ, cảm thấy hai cô con gái này là kẻ thua cuộc, có hai con gái khiến cô ta xấu hổ đến mức thà chết đi.

Vậy nên Thẩm Ngọc Kinh giao cho nguyên thân chăm sóc Đường Đường và Đóa Đóa, cô ta cũng không yêu thương gì.Cô ta gọi Đường Đường trước mặt mọi người là chó hư, Đóa Đóa là đứa trẻ hư, đây đều là những lời không hay, thà gọi là ‘man di’ còn dễ nghe hơn.Thẩm Ngọc Kinh đóng cửa lại, đi vào với nét mặt lạnh lùng, đặt Đường Đường ở bên trên bàn Khang, từ trong túi móc ra nửa túi sữa mạch nha và hai gói kẹo sữa."Đóa Đóa, lại đây ăn sữa đào đi."Đóa Đóa là một người thích ăn uống nên khi nhìn thấy thứ gì đó có thể ăn được, cô bé đã bò tới và ăn cùng Đường Đường.Sau khi chuyển hướng sự chú ý của đứa trẻ, Thẩm Ngọc Kinh cúi người mò mẫm dưới chăn.Điền Hương Quả: “Tôi đã đốt tờ ly hôn rồi.”Thẩm Ngọc Kinh nét mặt quả quyết: “Cô thậm chí không quan tâm đến con mình, tôi sẽ không tiếp tục sống với cô.”Đường Đường trông giống hệt Đóa Đóa, chỉ gầy hơn Đóa Đóa một chút, trên mặt không có chút thịt nào.

Cô bé vừa được truyền dịch và trông có vẻ yếu ớt.Đứa trẻ mới hai tuổi đã suýt chết dưới tay của chính mẹ của mình.Thẩm Ngọc Kinh cảm thấy Điền Hương Quả đã vô phương cứu chữa.Điền Hương Quả cũng có thể hiểu được anh."Tôi biết mình đã sai và tôi sẽ thay đổi."“Sau này tôi sẽ thể hiện thật tốt ở lữ đoàn để kiếm điểm công tác, chăm sóc tốt cho con cái, còn may quần áo và nấu ăn cho anh.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


----Thẩm Ngọc Kinh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự giễu cợt."Hãy nghe bản thân mình xem.

Cô có tin những lời này không?"Điền Hương Quả không chút do dự gật đầu: “Tôi tin.”"Tôi hy vọng anh cũng có thể tin tưởng tôi.

Nếu anh không tin, hãy cho tôi thời gian nửa năm để quan sát.


Nếu tôi không thể làm anh hài lòng, chúng ta sẽ ly hôn.

Tôi có thể ký cam đoan."Khi Đường Đường nghe được ba mẹ nói chuyện ly hôn, cô bé đặt bát sữa đào xuống, ôm lấy cánh tay Thẩm Ngọc Kinh."Ba đừng ly hôn.

Đường Đường không còn thấy đau nữa.

Đường Đường không muốn trở thành một đứa trẻ không mẹ."Đóa Đóa một tay cầm bát sữa đào, tay còn lại ôm lấy cánh tay của Thẩm Ngọc Kinh: “Ba đừng giận, Đóa Đóa sẽ giúp ba đánh mẹ, chúng ta sẽ không ly hôn.”Vừa nói, cô bé vừa đánh Điền Hương Quả hai cái một cách tượng trưng.Hai cô con gái một bên trái một bên phải ôm anh, ánh mắt Thẩm Ngọc Kinh dịu đi một cách chậm rãi mà mắt thường có thể thấy được.Một lúc sau, anh để Đường Đường và Đóa Đóa tự chơi, lấy giấy bút trong tủ ra và viết giấy cam đoan."Ấn dấu vân tay."Thẩm Ngọc Kinh vì con gái mà giữ cô ở lại nửa năm, khi các con lớn lên chúng sẽ không trách anh tàn nhẫn.Điền Hương Quả cẩn thận đọc nội dung, trong đó bảo cô cam đoan không được bạo hành con gái mình, ngoài ra không còn gì khác nên cô quyết đoán ấn dấu vân tay của mình.Thẩm Ngọc Kinh cất giấy cam đoan, cởi áo khoác, mặc một chiếc áo len dày màu đen và một chiếc quần quân đội, ống quần phía trên đôi ủng da bị rách một mảng lớn, máu thấm qua một phần lớn ống quần.


Thời tiết lạnh, máu và ống quần đông cứng lại, nhìn mà đau lòng.Điền Hương Quả đi ra ngoài đun một nồi nước nóng, pha với một chậu nước ấm rồi mang vào nhà.Người đàn ông đang nằm trên giường, ngủ rất sâu.Điền Hương Quả nghe các thành viên trong đội nói rằng trận động đất rất nghiêm trọng và đội cứu hộ đã rời đi hai ngày trước.

Cô nhẩm tính từng ngày, đoán được anh vừa trở về ngay sau khi giải cứu.Cô đứng bên cạnh bàn Khang, đưa tay nắm lấy ống quần của Thẩm Ngọc Kinh, muốn xem vết thương.Thẩm Ngọc Kinh ngồi dậy, ánh mắt sắc bén: “Cô muốn làm gì?”Nhìn dáng vẻ đề phòng của anh, có vẻ như thứ mà Điền Hương Quả mang đến không phải là một chậu nước nóng mà là thuốc độc mà Võ Đại Lang đã uống."Để tôi giúp anh băng bó vết thương, nếu để đông cứng sẽ bị mưng mủ."Thẩm Ngọc Kinh đã mệt mỏi ba ngày ba đêm trong quá trình giải cứu, trên đường trở về anh đã tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa trở lại doanh trại thì lại nhận được tin Đường Đường hôn mê.Anh đi xe về nhưng xe không đến được chỗ đội cứu hộ.

Anh phải đi bộ trên đường núi hơn chục cây số.

Trên đường đi, hai chân anh tê cứng, ngã xuống đá, bầm tím."Để tôi tự làm."Nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói của anh đặc biệt trầm và đẹp.Điền Hương Quả cũng không ép anh rửa vết thương, muốn thay đổi cũng không phải trong một sớm một chiều..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


----Cô quấn khăn quàng cổ, châm thêm hai thanh củi vào trong bàn Khang, tiện thể quét cỏ lá trên mặt đất vào trong hố Khang, đổ một ít nước xuống đất để ngăn bụi, cuối cùng trông cũng có vẻ sạch sẽ một chút.

.Sau khi đốt bàn Khang xong, bên ngoài trời cũng không còn sáng sủa nữa.Vào mùa đông ban ngày rất ngắn, nhưng khi bốn giờ đến, sau khi tuyết rơi một chút trời sẽ tối sầm ngay.Điền Hương Quả vỗ nhẹ củi bám trên quần áo của mình, pha hai bát sữa mạch nha cho hai đứa trẻ uống.


Bọn trẻ ăn xong có chút buồn ngủ nên cô trải chăn, đặt bọn trẻ vào trong chăn.Chăn ga gối đệm thật là dơ bẩn.Nguyên thân vốn rất lười biếng, thay bốn tấm chăn bông, mặc những bộ quần áo khác nhau.Mặc quần áo khác nhau có nghĩa là nếu bạn không muốn mặc bộ quần áo đã mặc trong năm ngày nữa thì bạn có thể mặc bộ quần áo chưa giặt của vài ngày trước.Mỗi lần Thẩm Ngọc Kinh về đến nhà, anh đều phải giặt quần áo và chăn ga gối đệm.Chờ con gái ngủ say được một lúc, Thẩm Ngọc Kinh ngồi dậy băng bó vết thương, chuẩn bị đổ nước bẩn, Điền Hương Quả liền bưng chậu nước đem ra ngoài đổ.Thẩm Ngọc Kinh nhìn chằm chằm tấm lưng đầy đặn của cô, đôi mắt đen hơi nheo lại.…Điền Hương Quả đổ nước xong quay lại, cởi quần áo đi ngủ.Cô nằm ở đầu giường cách xa lò sưởi, Thẩm Ngọc Kinh ngủ ở cuối giường, hai đứa trẻ ngủ ở giữa.Điền Hương Quả vừa đói vừa buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.Tuyết rơi suốt đêm, còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, đêm giao thừa sẽ là thời điểm lạnh nhất.Điền Hương Quả bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc.

Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài trời vừa rạng sáng, trong bóng tối có chút ánh sáng xanh lam, bầu trời đầy sao.Nằm trên giường Khang, cô có thể nghe thấy tiếng gà gáy vào sáng sớm.Cô biết cách để sống tốt, sẽ ở nhà nuôi gà vịt, nếu có điều kiện thì nuôi cả lợn.Hiện giờ gà, vịt, lợn đều là những thứ tuyệt vời.


Thịt gà, lợn và các phụ phẩm của chúng có thể ăn và trao đổi.Nguyên thân vốn là người lười biếng nên nhất định sẽ không nghĩ ra những chuyện phiền phức như vậy.Điền Hương Quả thật sự muốn nuôi bọn chúng.

Nếu nuôi lợn thì đến mùa thu cô có thể giết lấy thịt, nuôi gà thì sang năm có thể đẻ trứng bán lấy tiền.

Khi cô có tiền và có thức ăn thì cuộc sống sẽ ổn, sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.Hai năm nữa sẽ tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng cô không có hứng thú, kiến ​​thức đã có đủ để tốt nghiệp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


----Cô đang làm những điều này vì tương lai học tập của hai đứa con cô.Đội cứu hộ chỉ có thể dạy một số kiến ​​thức cơ bản, còn các trường mẫu giáo trong thành phố thì khác, Điền Hương Quả muốn con mình vào thành phố học tập.Sẽ tốt hơn nếu gia đình họ có thể gia nhập quân đội.Quân đội có nhà trẻ cho người nhà, an toàn và tiết kiệm chi phí.Cô muốn nâng cao danh tiếng của mình càng sớm càng tốt.

Cô không thể cản trở việc thăng chức của Thẩm Ngọc Kinh.


Hiện tại anh đã là trung đoàn trưởng, nếu thăng lên một cấp, có thể sẽ trở thành phó lữ đoàn trưởng hoặc đại loại như vậy.Dù thế nào đi nữa, chất lượng cuộc sống phải được cải thiện.Điền Hương Quả đột nhiên nảy ra ý tưởng và rất có động lực.Thẩm Ngọc Kinh dậy sớm hơn cô, đã tắm rửa sạch sẽ, mang củi vào đốt bàn Khang.

Người đàn ông nhẹ nhàng lau sạch hố bếp, nhét bột ngô vào rồi cẩn thận nhóm lửa, sợ khói sẽ lan sang hai đứa con gái của họ.Bột ngô là rễ của cây ngô, được đào hàng năm vào đầu mùa đông sau khi thu hoạch, đặc biệt khó đào khi thời tiết lạnh và mặt đất đóng băng.Ở thời đại này, đó cũng là một thứ tốt hiếm có.Sau khi đốt bàn Khang, Thẩm Ngọc Kinh ngồi bên bàn Khang sưởi ấm một lúc.“Tôi đi mượn chút cơm và mì, cô ở nhà trông con.”Anh lo lắng khi để lại hai đứa con cho Điền Hương Quả, nhưng anh biết Điền Hương Quả là kẻ gây rối, về đến nhà bố mẹ đẻ cũng không thể mượn được đồ ăn nên anh đành phải tự mình đi.Thẩm Ngọc Kinh đi rồi quay trở về rất nhanh.


Lúc quay lại, Điền Hương Quả đã dọn dẹp sạch hai con đường trong sân, một dẫn ra cửa, một dẫn vào nhà vệ sinh.Thẩm Ngọc Kinh kinh ngạc nhướng mày, nhanh chóng đi vào phòng.Điền Hương Quả đưa bọn trẻ lên giường ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ khi ngủ đều đỏ hồng.Cô ngồi ở mép giường, cởi vỏ chăn và vỏ nệm ra.Thấy hai đứa trẻ bình an vô sự, Thẩm Ngọc Kinh thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng bếp làm bữa sáng.Sau khi Điền Hương Quả cởi chăn, bọn trẻ liền tỉnh dậy.

Cô lấy chăn ga còn lại ra ngâm trong chậu lớn.Thẩm Ngọc Kinh bưng cháo kê và khoai lang hấp từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô đang ngồi xổm bên giếng giặt quần áo."Tới giờ ăn rồi."Điền Hương Quả lau mồ hôi rồi bước vào phòng.Đường Đường và Đóa Đóa chia nhau ăn cháo hơn một giờ, cháo được nấu với hạt kê, thích hợp cho trẻ con ăn.Thẩm Ngọc Kinh lột khoai lang ăn, trông anh thật đẹp.

Bộ dạng anh ăn khoai lang thật là thích mắt.Điền Hương Quả rửa tay rồi ngồi xuống.Thẩm Ngọc Kinh lén quan sát cô, thấy cô lấy khoai lang thay vì lấy cháo, điều này càng khẳng định nghi ngờ của anh.Điền Hương Quả có vấn đề!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


----Điền Hương Quả há miệng ăn khoai lang, ăn rất ngon.

Cô biết Thẩm Ngọc Kinh chắc canh sẽ nghi ngờ cô, mà nghi ngờ thì chịu thôi, dù gì mọi chuyện cũng sẽ tốt lên thôi, không cần phải lo lắng.

Dù có thông minh đến cỡ nào thì anh cũng không biết được là cô xuyên đến đây.

Động tác ăn cơm của Thẩm Ngọc Kinh chậm lại.

Anh tiếp xúc qua rất nhiều người, tốt có, xấu có, hay là kẻ gian ác anh cũng đã thấy qua, theo kinh nghiệm của anh, không ai có khả năng chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi lại biến thành người khác.

Tình huống của Điền Hương Quả, giống như là bị ai đó thay thế rồi.

Phát hiện Thẩm Ngọc Kinh vẫn nhìn cô, Điền Hương Quả đắc ý cười cười với anh, khuôn mặt mập mạp có cảm giác rất vui vẻ.


Thẩm Ngọc Kinh: “! ”Anh rốt cuộc cũng hiểu được ẩn ý sau nụ cười của Điền Hương Quả gần đây: Anh cứ nhìn đi, nhìn bao nhiêu cũng không hiểu được đâu.

Ăn được một nửa, ngoài cửa truyền đến giọng của một bà thím.

“Ngọc Kinh à, về rồi sao.

”Giọng nói càng ngày càng gần, một người khóc lóc đi vào.

Người đó mặc một chiếc áo khoác màu đỏ sậm, tóc hoa râm chải sau đầu, chân có vòng kiềng, đi thẳng tới chiếc tủ đang đặt ở đó, mở tủ ra, nhìn thấy mấy chiếc bánh xốp bên trong, bà ta đem nó cất vào, lấy thêm nửa cục xà phòng bỏ vào tay áo.

Đi loanh quanh một vòng, lúc này bà ta phát hiện không còn gì để lấy nữa, bèn ngồi xuống.


"Ngọc Kinh à, em trai cháu đang tính cưới vợ, cháu xem thử con có đủ hai trăm đồng không?"Đây đâu phải là bà thím gì, rõ ràng là phường ăn cướp.

Điền Hương Quả bị hành động này của bà ta làm cho sửng sốt một lát, nuốt khoai lang xuống, nói:"Thím này, con trai nhà thím lấy vợ, lấy con dâu hay là lấy tổ tông?"“Cũng không phải là lấy vợ mới cho Thẩm Ngọc Kinh, dựa vào đâu mà bắt anh ấy chi hai trăm đồng?”Trần Tú Hoa trừng mắt một cái: "Tôi cùng đàn ông trong nhà nói chuyện, cô đừng có xen vào!"Bà ta dịch mông thay đổi tư thế, liếc mắt nhìn lên bàn cơm, nhìn hai đứa này ăn cơm có vẻ rất ngon, ngó ngó bát cháo trên bàn, ngửi mùi thôi đã thấy thèm ăn.

Bà ta muốn có tiền, buổi sáng còn chưa ăn cơm sáng, sắp bị đói chết rồi.

Trần Tú Hoa vươn ra ra lấy bát cháo trên bàn, há miệng rộng ra hớp mấy miếng chao, sau đó còn chậc chậc lưỡi.

Cháo nấu cũng bình thường, không ngon bằng Phượng Trân nhà bà nấu.

Đường Đường nhìn cái bát rỗng đôi mắt tròn hơi đỏ lên, tủi thân nói: "Cháo của Đường Đường.

”Đóa Đóa yên lặng đem chén cháo của mình ôm chặt vào trong ngực, nhưng tay có chút ngắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ôm được chén cháoMiệng Trần Tú Hoa nhếch lên, nói:"Chậc chậc chậc, con nít kiểu gì vậy, ăn có chút cháo mà đã nhỏ mọn như vậy, người ta nói đúng mà, sinh con gái ở nhà ngoài, không được tích sự gì, nuôi thế nào cũng vô dụng, lại còn yếu nhớt!"“Con gái nhà thím mới không ra gì, cả nhà của thím đều không ra gì.

” Điền Hương Quả kéo Trần Tú Hoa ra chỗ khác, cơ mặt của cô căng lên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


----“Tôi tôn trọng bà nên gọi bà một tiếng thím, mà bà đúng là một người không ra gì, còn giật đồ ăn của đứa nhỏ nhà tôi, kiếp trước làm chó giữ cổng nhà phải không, liếm chén bát sạch sẽ như vậy!”“Tôi nói cho bà biết, con cái nhà tôi cho dù là con trai hay con gái thì đều là bảo bối, sau này mà tôi còn thấy bà mắng con cái nhà tôi nữa, cẩn thận tôi bẻ răng bà!”Tính cách của nguyên thân ban đầu cũng không được tốt lắm, vậy thì bây giờ cô cũng có thể đem cái tính cách này ra mà phát huy.

Người này là thứ gì vậy, đồ ăn của con nít cũng cướp, người khác có thể chiều theo ý của bà ta, nhưng Điền Hương Quả chắc canh sẽ không làm như vậy.

Trần Tú Hoa bị bộ dạng hung hăng của Điền Hương Quả dọa sợ.

Vẻ mặt đau khổ đối quay qua khóc lóc với Thẩm Ngọc Kinh:"Ngọc Kinh à, thím cũng cũng không muốn cầu xin con, người trong nhà thím lúc trước vì cứu con mà chết, người lớn trong nhà đều không muốn thấy chúng ta khổ như vậy, con nói có phải hay không?"“Cuộc sống của chúng ta cũng không dễ, thím cũng thế, cũng chỉ có thể xin con giúp đỡ, bây giờ con giúp con trai nhà thím, đợi sau khi nó kết hôn, có vợ có con, sẽ để cho con trai nhà nó chăm sóc con lúc già, nuôi con gái cũng không được tích sự gì, phải có con trai, Hương Quả nhà con là người không có phúc gì hết, khiến con phải tự mình suy nghĩ nhiều.

”Điền Hương Quả hung hăng liếc Trần Tú Hoa một cái.


Con gái nhà cô làm sao?Làm trễ thời gian ăn cơm uống nước của bà ta à.

"Trận động đất năm ấy trưởng thôn cứu tận năm sáu đứa người, dựa vào cái gì mà mấy năm nay bà đều bám lấy Thẩm Ngọc Kinh?Mấy năm nay anh ấy cho tiền bà chưa đủ nhiều hả, mấy người ở phòng anh ấy cho, chân đạp lên máy may, còn muốn anh ấy cho mấy người hai trăm đồng, sao mấy người không lên trời luôn đi?"Điền Hương Quả thở hổn hển nói.

Cơ thể quá béo, phải nhanh chóng giảm béo mới được.

Trần Tú Hoa trước khi tới đã chuẩn bị tinh thần, nếu không lấy được hai trăm thì cũng phải lấy một trăm, cảm thấy rất đơn giản, không nghĩ tới bị Điền Hương Quả nói đến mức trở tay không kịp, tiền không lấy được còn bị người ta dạy dỗ.

Bà lại lau vài giọt nước mắt: "Ngọc Kinh à cháu nói đi số tiền này có thể đưa được hay không?""Cháu làm chủ trong nhà, còn không quyết định được chuyện này sao?"Thẩm Ngọc Kinh xốc mắt lên:"Thím, lần trước cháu giúp thím tiền máy may, thím nói lần đó coi như giải quyết xong, sẽ không tìm cháu đòi tiền nữa.


”“Trước giờ cháu cho thím hơn sáu trăm đồng, người tiết kiệm một ít, cũng đủ cho con thím cưới vợ.

”“Mấy năm cháu nể tình trưởng thôn nên mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn người tham lam vô đáy, từ nay về sau một đồng cũng không cho thím.

”Điền Hương Quả nghe nói như thế mới hài lòng nở nụ cười, làm nam nhân hẳn là có tình có nghĩa, cũng phải có nguyên tắc.

Trần Tú Hoa là một kẻ vô lại không biết xấu hổ, ỷ vào ân tình năm đó áp bức Thẩm Ngọc Kinh, càng ngày càng quá phận.

Trần Tú Hoa cười mỉa: "Có chuyện này sao? Sao thím không nhớ rõ.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


----"Chuyện lớn như vậy mà bà cũng không nhớ? Có phải bà này bị mất trí nhớ rồi không?"Điền Hương Quả cười lạnh, giả bộ cái gì?Thẩm Ngọc Kinh nhìn thoáng qua Điền Hương Quả rồi mím môi.

Năm đó động đất, anh cùng trưởng thôn đi cứu người, trưởng thôn bị gỗ đâm xuyên phổi chết.

Rõ ràng là anh mang trưởng thôn ra ngoài, nhưng đến khi anh từ bệnh viện bước ra liền lại thành trưởng thôn là ân nhân cứu mạng của anh.

Anh kính trọng trưởng thôn vì cứu người mà chết, không so đo mấy lời nói dối của vợ trưởng thôn, những năm này có thể giúp thì giúp, không nghĩ tới người này càng lúc càng quá đáng.

Lần trước đã nói rõ là không cho nữa, vậy thì sẽ không cho.

Trần Tú Hoa thấy không lấy được tiền thì vô cùng nóng nảy:"Điền Hương Quả cô còn có lương tâm hay không, nếu không phải năm đó chồng tôi cứu chồng của cô, thì bây giờ cô còn sống tốt chắc?Bà đứng dậy hơi vội, đụng vào góc bàn, làm cho Đường Đường đang ăn cháo thì té ngã, đầu đụng vào cạnh bàn.


Thẩm Ngọc Kinh một tay ôm lấy đứa nhỏ, trán nổi lên gân xanh nổi lên:"Năm đó tôi cùng trưởng thôn đi cứu người, là tôi cứu trưởng thôn, không phải trưởng thôn cứu tôi.

Nể tình của trưởng thôn nên tôi không vạch trần lời nói dối của bà, riết rồi bà cho rằng lời nói dối đó là thật?"Bình thường Thẩm Ngọc Kinh rất tốt, lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, cũng không ai sợ anh, đến lúc tức giận mọi người mới thấy được mặt đáng sợ của Thẩm Ngọc Kinh.

Trần Tú Hoa run rẩy nói không ra lời.

Điền Hương Quả cũng không nghĩ chuyện cứu người này lại là do bà nói dối, mượn lời nói dối này ở nhà họ Thẩm giơ nanh giơ vuốt, trơ trẽn không còn lời gì để nói.

Cô lấy lại hết bánh và xà phòng trong túi bà ta.

Trở tay lấy chổi lông gà chỉ thẳng vào người Trần Tú Hoa nói:"Cho bà mặt mũi bà không chịu đúng không, nói dối còn không biết xấu hổ lại còn tự tin mà làm chuyện như vậy, cút ra ngoài!"Cô đuổi bà ta ra ngoài còn đứng ở cửa hét to.


“Đồ không biết xấu hổ, sau này gặp bà một lần thì tôi đánh một lần!”Đuổi người ra ngoài rồi, cả người Điền Hương Quả đầy mồ hôi.

Da của Đường Đường cũng dày, trán chỉ bị trầy nhẹ, cô bé cũng không khóc.

Thẩm Ngọc Kinh bôi thuốc cho đứa nhỏ, động tác nhã nhặn nhẹ nhàng, nhìn không giống một người thô lỗ quê mùa, mà lại giống người xuất thân giàu có.

Thấy Điền Hương Quả đi vào, Đường Đường nũng nịu nói: "Mẹ lợi hại quá, đánh người xấu đó.

”Lúc trước, Điền Hương Quả không ăn thì ngủ, cũng mặc kệ những chuyện này, Thẩm Ngọc Kinh thấy cô không chút do dự bảo vệ đứa nhỏ này, quyết đoán đuổi người ra ngoài, thấy cô cũng có vài phần sức sống.

Hai đứa ngỏ nhìn thấy Điền Hương Quả, vội vàng đứng lên giường, trên miệng còn dính vài hạt gạo, trên tóc có một vài lọn tóc lỏm chỏm, giống như hai chú chim sẻ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


----“Mẹ là tốt nhất.

”“Mẹ là đại anh hùng!”“Mẹ ơi ôm một cái!”Thẩm Ngọc Kinh là một người đàn ông cần cù, chăm chỉ coi trọng gia đình, nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông, kể chuyện cho lũ trẻ nghe trước khi ngủ, cũng không biết kể chuyện cổ tích.

Anh kể chuyện anh hùng, làm thế nào đột kích kẻ địch, làm sao để chuyển bại thành thắng, mang theo người vây quanh núi làm như thế nào để một lưới bắt hết.

Hai đứa nhỏ cũng chỉ mới hơn hai tuổi, há miệng ngậm miệng đều là chuyện về người hùng.

Điền Hương Quả nghe được khóe miệng giật giật, không chịu nổi hai cái áo bông trắng nõn nà tranh nhau muốn ôm cô.

Cô ném chổi lông gà sang một bên, bên trái một đứa, bên phải một đứa, hai nhóc con vui vẻ cười khanh khách.

“Ngứa quá!”“Ba ơi cứu con!”Đóa Đóa đưa tay ôm Thẩm Ngọc Kinh, Thẩm Ngọc Kinh ôm cô bé, sắc mặt nghiêm túc gọi các hai đứa nhỏ lại:"Được rồi, ăn cơm trước.

”Điền Hương Quả đút đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, ăn xong cô giúp Đường Đường xem vết thương, trầy da cũng không nhiều, may là không bị gì nặng, nếu mà còn bị nặng nữa thì cô nhất định phải đánh cho bà kia rụng răng đầy trên đất.


Xử lý vết thương xong, Điền Hương Quả vỗ vỗ mông nhỏ của Đường Đường: "Đi chơi với em gái đi, mẹ đi rửa bát.

”Hai đứa nhỏ được Thẩm Ngọc Kinh chăm sóc rất tốt, người lớn bận rộn thì có thể tự mình chơi, một chút cũng không cần người lớn quan tâm.

Những đứa trẻ như vậy đều đến để báo ân.

Điền Hương Quả vốn định quét dọn phòng bếp xong thì sẽ giặt sạch chăn đệm, quần áo bẩn trong phòng có thể xếp được thành một cái núi rồi.

Chờ cô rửa bát đi ra, đã thấy Thẩm Ngọc Kinh đang ngồi bên giếng giặt quần áo.

Là đồ trong của cô.

Điền Hương Quả đang xoắn tay áo lên, thấy cảnh này cũng đơ người lại, mặt đỏ bừng.


Cô bước nhanh qua, đứng bên cạnh giếng, hai tay nắm lấy góc áo: “Để em giặt cho.

”Mùa đông nước giếng lạnh, tay Thẩm Ngọc Kinh bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, đang dùng sức mà giặt quần áo.

Quần áo được giặt ở trên ván giặt, thấy cảnh này Điền Hương Quả ngại đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

“Anh đứng lên đi, quần áo của em để em tự giặt.

”Thẩm Ngọc Kinh đưa lưng về phía cô, cho dù là làm việc nhà, sống lưng cũng vô cùng thẳng tắp.

Giọng anh nhẹ nhàng âm cuối hơi trầm: "Lúc anh không ở nhà, em tắm rất nhiều.

”Ý là quần áo không giặt này vừa nhiều mà lại dơ nữa.

Điền Hương Quả hiếm khi đỏ mặt.

“Khụ khụ, sau này sẽ không dơ như vậy nữa đâu em hứa về anh là từ giờ về sau sẽ sống thật tốt, sẽ không để cho phải luôn trông hai đứa nhỏ, sau này anh cứ mang quần áo về đây, em giặt cho.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


----Điền Hương Quả ngượng ngùng tiếp tục công việc giặt quần áo, đun một nồi nước nóng lớn, để vào hai thùng nước rồi tới bên giếng:"Tránh ra một chút.

”“Còn có một đống đồ chưa giặt, dùng nước nóng thì khi giặt tay sẽ dễ chịu hơn.

”Thẩm Ngọc Kinh nhìn cô một cái, khuôn mặt anh tuấn có vẻ hơi khác.

“Anh là đàn ông, không cần nước nóng.

”Thấy anh không động đậy, Điền Hương Quả nhấc chân lên dùng đầu gối đẩy anh một cái, Thẩm Ngọc Kinh không phòng bị, Điền Hương Quả lại béo, thế là Điền Hương Quả chen vào một chỗ để ngồi.

Cô nâng thùng lên, sau đó đổ nước nóng vào.

“Dùng nước nóng thì anh vẫn là đàn ông đừng có nhiều quy tắc như vậy.

”Điền Hương Quả rót nước nóng xong lùi lại.


Để lại một bóng lưng tròn trịa.

Thẩm Ngọc Kinh nghiêng người nhìn theo bóng cô đang đi vào phòng bếp, đôi chân mập mạp cực kì linh hoạt nắm lấy cánh cửa, sau đó đóng sầm lại.

Anh có chút đau đầu, người này bây giờ có chút khó hiểu.

Lúc trước chỉ cần ăn uống, bây giờ lại còn kêu anh sài nước nóng giặt quần áo, lúc trước đánh con nhỏ, giờ thì ai cũng dám đánh.

Điền Hương Quả không biết Thẩm Ngọc Kinh suy nghĩ nhiều như vậy, cũng đoán được nhiều thứ như thếBây giờ Thẩm Ngọc Kinh chia cô vào Điền Hương Quả "Trước kia" và "Bây giờ".

Cô múc phần nước nóng, tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ rất thích sạch sẽ, ngay cả khe hở ngón chân cũng phải chà trắng.

…Lão trưởng thôn ở thôn sản xuất họ Hồ, ở phía đông, cả đời nghèo khó, nhà ở rất đơn sơ, nền đất dột tứ phía, rơm rạ cũng trộn lẫn với đất, lộ ra thổi bay theo gió bácTrần Tú Hoa đẩy cánh cửa rách nát nhà mình ra, con trai bà Hồ Cửu Cân, con gái Hồ Phượng Trân từ trên giường sưởi đứng lên.

Hồ Cửu Cân hà hơi vào trong tay: “Mẹ cầm được bao nhiêu tiền về.


”Trần Tú Hoa khụ khụ thở dài ngồi xuống: "Không có cái gì hết, cũng mai là mẹ có cất xà phòng với bánh đào vào áo.

”Hồ Phượng Trân nuốt nước miếng: "Mau lấy ra cho con ăn.

”Bánh đào đó, lâu rồi không được ăn.

Hồ Cửu Cân thất vọng xụ mặt xuống: "Tối ngày chỉ biết ăn, ăn có ít lợi gì không, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải có tiền cho em cưới vợ, không có tiền em đem chị bán cho lão què ở Đông Đẩu kiếm chút tiền.

"Hồ Phượng Trân đau lòng ghé vào giường muốn khóc, nếu không khóc thì cô có thể làm được gì bây giờ, cô là phụ nữ, mà là phụ nữ thì vô dụng, cả đời chỉ có thể dựa vào đàn ông.

“Bậy bạ, ăn nói linh tinh, chị con sao có thể gả cho lão đó.

”Trần Tú Hoa quát lớn.

Hai mắt Hồ Phượng Trân sáng lên.

Trần Tú Hoa: "Gả cho lão đó thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đúng là không có đầu óc.

”Hồ Phượng Trân khóc càng dữ dội hơn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


----Trần Tú Hoa lại nói: "Lần này không thành công rồi, con ngốc Điền Hương Quả đó không hiểu sao hôm nay lại quản chuyện nhà, lấy hết đồ lại, còn đuổi mẹ ra ngoài, vốn muốn gả Phượng Trân cho Thẩm Ngọc Kinh, là chúng ta có thể hưởng phúc cả đời!”Trần Tú Hoa sống chung với trưởng thôn Hồ cũng lâu, cũng học được vài từ, lâu lâu cũng nói ra được mấy câu thành ngữ.

Cái gì mà "nhất lao vĩnh dật" "gian trá giảo hoạt", bà nhớ cũng không phải là mấy từ gì hay ho gì.

Nhưng nhớ được hay không không quan trọng, chủ yếu là bà muốn thể hiện suy nghĩ của bà.

Tiếng khóc của Hồ Phượng Trân hoàn toàn ngừng lại: "Mẹ, anh ấy đã kết hôn rồi.

”Thẩm Ngọc Kinh  là một cái bánh ngon, là cái mỏ vàng, hai người các con đừng vội coi thường nó, hồi trước, trong lúc say rượu lão Hồ có nói quá, nó ở trong tỉnh tới, trong nhà huy chương treo đầy tường, ở tứ hợp viện, có xe, có tiền, Phượng Trân có thể gả cho nó nói không chừng có thể về tỉnh mà ăn ngon mặc sướng đấy.

!"Đôi mắt to bằng hạt đậu của Trần Tú Hoa toát ra tinh quang.

Hồ Cửu Cân tâm cũng nóng, nếu đúng là như thế, anh cũng có thể ở đó, sau đó bắt Thẩm Ngọc Kinh dùng tiền kiếm cho anh một cô vợ ở trên tỉnh.


Hồ Phượng Trân ngại ngùng cúi đầu: "Mẹ à, con cũng không ghét anh ấy, con chỉ muốn hỏi là anh ấy kết hôn rồi, sao con có thể gả cho anh ấy đây?"“Nó mà chịu cưới con, cho dù nó có mười cô vợ thì cũng không có vấn đề, con gái của mẹ lớn lên như vầy, còn lo không bắt được Thẩm Ngọc Kinh sao?”Điền Hương Quả sau khi sinh con bây giờ béo hơn một trăm cân, bộ dạng xấu xí đến mức muốn ói.

Trần Tú Hoa ý vị thâm trường nói: "Đây là thời điểm tốt của con.

”Lúc phụ nữ sinh con xấu xí đến mức không chịu nổi, cũng là lúc đàn ông dễ vượt rào nhất.

…Điền Hương Quả tắm rửa cho bọn nhỏ xong, cầm khăn lau tất cả ngăn tủ, giường, phòng bếp, nhà kho trong nhà, từng ngóc ngách trong nhà đều lau đến mức bóng loáng.

Nhà sạch sẽ tâm trạng cũng thoải mái lên hẳn.

Bọn nhỏ chơi mệt mỏi nằm ngủ ở giường cạnh lò sưởi, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhân lúc bọn nhỏ ngủ, Điền Hương Quả hỏi Thẩm Ngọc Kinh một chuyện chính.


Cô muốn xem sổ sách, xem xem hai năm qua mình đã sài bao nhiêu.

Thẩm Ngọc Kinh lấy sổ sách ra đưa cho cô.

Điền Hương Quả cầm lấy: “Cảm ơn.

”Cô lật sơ xem vài lần, thiếu người ngoài hơn một trăm năm mươi đồng, lương thực thô bảy mươi tám cân, bột gạo tinh hơn hai mươi cân, trứng gà hơn ba mươi cái! Thiếu hơn ba mươi miếng đường đỏ, đường trắng mềm của hãng cung cấp.

Nạn đói đang kéo dài.

.

Điền Hương Quả cảm thấy vô cùng chán nản, bởi vì cô là một người ghét thiếu nợ.

Cô khép sổ sách lại, hỏi: "Mỗi tháng anh được bao nhiêu?"Thẩm Ngọc Kinh đáp: "Sáu mươi lăm đồng.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


----Vậy cũng tốt, ở nông thôn mỗi tháng mười mấy đồng là đủ rồi, còn lại tích góp nửa năm là có thể điều chỉnh sổ sách cân đối, đương nhiên, nếu như cô kiếm được tiền.

Điền Hương Quả đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngọc Kinh lại một đao đâm vào động mạch chủ của cô:"Nhưng anh ứng trước ba tháng rồi.

”Ba tháng!Điền Hương Quả vươn ra ba ngón tay thô to:"Vậy ba tháng sau chúng ta uống gió tây bắc để sống hả?"Thẩm Ngọc Kinh nâng mí mắt lên, cẩn thận quan sát cảm xúc của Điền Hương Quả, xác nhận cô thật sự bất lực cùng buồn rầu, lúc này mới nói.

“Chuyện tiền nong không cần lo lắng, anh đi vay tiền mua lương thực, sau này sẽ trả.

Nhưng mà, nếu sau này em còn đánh con nữa, anh sẽ ly hôn với em.

”Thẩm Ngọc Kinh nói không có cảm xúc gì, giọng điệu rất lạnh.


Rõ ràng là buổi trưa mùa đông, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người ấm áp, Điền Hương Quả cũng nhịn không được rùng mình một cái.

“Yên tâm, sau này cứ giao chuyện nhà cửa cho em.

”Cô là một người thiết thực, không thích nói ba hoa chích chòe lại làm không được, Thẩm Ngọc Kinh đồng ý cho cô cơ hội này, cô phải chứng minh cho anh ấy xem.

Thẩm Ngọc Kinh cũng không thích nghe người khác nói nhiều, nhức lỗ tai.

Buổi chiều anh mặc áo bông lớn, đeo khăn quàng cổ đi ra ngoài.

Buổi tối mượn về ba mươi cân lương khô, mười cân khoai tây, năm đồng, còn có dầu mè muối.

Điền Hương Quả thấy lương thực hai mắt sáng lên, thấy nguyên liệu nấu ăn cảm giác rất ngứa tay.

Cô đem đồ ăn chạy một mạch vào trong bếp nấu cơm theo cách khác, trước khi nấu ngâm gạo nửa giờ với nước, như vậy khi cơm nấu ra sẽ mềm hơn một chút.


Buổi chiều cô rảnh rỗi không có việc gì, đi dạo một vòng ở khi bên cạnh, hái một ít rau, mọi người đều không cần loại rau này, có chút héo, người khác không thích mùi của loại rau này, rất khó nuốt, Điền Hương Quả hái một ít rau này, định đem đi muối dưa, hoặc là luộc ăn, nhưng bây giờ cô lại thay đổi suy nghĩ.

Cô xào rau, bỏ thêm một chút muối, không có dầu, chỉ có thể thêm nước vào nồi, xào xong cho cơm vào, xào thật nhanh tay, sao đó canh nhiệt độ thật chuẩn, làm như vậy, rau và cơm sẽ thành một lớp giòn dưới đáy nồi.

Cô cũng làm thêm một phần khoai tây nghiền, khoai tây nghiền cho vào miệng đã tan, mặn mặn ngon miệng.

Chờ Điền Hương Quả bưng cơm lên bàn, hai đứa nhỏ ngửi rất nhiều.

Đường Đường: "Mẹ làm món gì vậy á, thơm quá.

”Đóa Đóa: "Đường Đường ngốc, hôm nay mẹ làm khoai tây nghiền đó, nhưng khoai tây nghiền hôm nay hình như thơm hơn mọi lần!"Đường Đường bĩu môi: "Đường Đường nhớ rồi.

”Điền Hương Quả múc khoai tây nghiền cho mấy đứa nhỏ, dư lại một chút cơm:"Trước khi ăn cơm đã rửa tay chưa?”Đường Đường, Đóa Đóa đồng loạt gật đầu, sau đó nói thêm: “Cha đi tắm rồi ạ.

”Điền Hương Quả hài lòng đặt cơm trước mặt các nhóc.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


----Không nói gì khác, Thẩm Ngọc Kinh ở phương diện vệ sinh so với phụ nữ nhiều khi còn tốt hơn, có anh ấy ở đây, hai đứa nhỏ với trong nhà đều vô vùng sạch sẽ.

Cô cũng múc cho Thẩm Ngọc Kinh một phần.

“Thử đồ ăn em làm.

”Thẩm Ngọc Kinh ngửi mùi đã cảm thấy đồ ăn ngon, anh chậm rãi nếm thử, đuôi lông mày thoáng giương lên một ít, cơm này so với tưởng tượng của anh còn ngon hơn nhiều.

Nguyên phần cơm, anh ăn hơn phân nửa.

Còn lại một chút muốn để lại cho Điền Hương Quả, nhưng Điền Hương Quả lại từ chối:"Em muốn giảm béo.

”Bây giờ cô béo quá!Vận động xíu cả người sẽ đổ mồ hôi, tứ chi cũng đâu, thở thì khó.


Nó còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ nấu ăn của cô!Thẩm Ngọc Kinh ăn hết phần cơm còn lạiCơm nước xong anh dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đốt lò sưởi.

Nằm trên giường sưởi ấm áp, Điền Hương Quả vỗ cho hai đứa nhỏ ngủ, bên tai là tiếng gió bắc thổi, tuyết rơi cũng lớn.

Cô nằm suy nghĩ thật nhanh.

Trên sổ sách ghi lại số tiền cô nợ, phần lớn tiền và lương thực đều mượn từ nhà mẹ đẻ cô, nhưng cô lại không trả tiền, còn làm xấu đi mối quan hệ của cô với nhà mẹ đẻ.

Tiền nợ phải mau chóng trả, làm tốt quan hệ giữa nhà mẹ đẻ và hàng xóm, bọn nhỏ mới có thể vui vẻ trưởng thành, cô không hy vọng bọn nhỏ ra ngoài bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏNhất định phải nhanh chóng tìm đường kiếm tiền, nếu tất cả đều dựa vào Thẩm Ngọc Kinh thì áp lực cho anh ấy quá…Ngày hôm sau, Điền Hương Quả dọn dẹp xong xuôi, định ra ngoài đi dạo, mở cửa lớn đụng phải một cô gái.

Cô gái nhìn hơn hai mươi tuổi, tóc thắt bím, bím tóc dùng dây đỏ buộc lại, mặt mày tinh tế, môi còn tô son, bộ ngực đầy đặn căng tràn áo bông.


“Chị ở nhà ạ?”Hồ Phượng Trân ôm giỏ:"Mẹ bảo em đến đưa đồ ăn cho anh chị, bọn nhỏ đâu ạ?"Cô ta muốn cướp chồng của Điền Hương Quả, nhưng cũng không thể quá lộ liễu, tốt nhất là để cho mọi người biết Điền Hương Quả không tốt nên mới bị bỏ rơi, sau khi anh Thẩm và Điền Hương Quả ly hôn thì mới cưới cô.

Dù thế nào thì cô vẫn là cô gái ngây thơ, không dính dáng gì hết.

Điền Hương Quả tuy không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cô không phải kẻ ngốc, ánh mắt đủ độc, liếc mắt một cái cũng biết Hồ Phượng Trân này không có ý tốt gì.

“Vào đi, Thẩm Ngọc Kinh đang ở nhà.

”Cô hào phóng nhường chỗ.

Lúc này đến phiên Hồ Phượng Trân đi vào, vẻ mặt xấu hổ:"Chị dâu nói gì vậy, em không tìm anh ấy.

”Hừ, không tìm Thẩm Ngọc Kinh, lại còn ăn mặc như vậy.

Điền Hương Quả cười, tự vả miệng: "Là chị nói sai, vào đi, bọn nhỏ ở trong nhà"Hồ Phượng Trân cười đi vào.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


----Hồ Phượng Trân tự cho rằng Điền Hương Quả chỉ là kẻ tối ngày chỉ biết ăn rồi ngủ như trước kia Thẩm Ngọc Kinh lau kính ở cửa trước.

Hôm qua kính được dán tấm nhựa ở ngoài, Điền Hương Quả không lau dọn được, anh phải bỏ mấy miếng nhựa ra, sau đó lau sạch cửa kín từ trong ra ngoài, nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy cây kim để trong giỏ.

Hồ Phượng Trân thấy Thẩm Ngọc Kinh nhịn không được hai chân mềm nhũn, người này về sau sẽ là của cô ta, cô ta sẽ ở chỗ này, họ sẽ làm đủ thứ chuyện mà nam nữ đều thích ở đây.

Người đàn ông đầu tiên của cô sẽ là Thẩm Ngọc Kinh, ngẫm lại cũng khiến cô miệng khô lưỡi khô, hai chân như nhũn ra.

Điền Hương Quả dẫn Hồ Phượng Trân vào:"Ngọc Kinh à, Phượng Trân tới đưa đồ ăn cho chúng ta.

”Cô cố ý dẫn Hồ Phượng Trân vào.

Hồ Phượng Trân bây giờ không xinh đẹp như trước kia, nhưng mà vẫn đẹp hơn cô bây giờ, lại còn là con gái của trưởng thôn Hồ, vừa lúc cô có thể kiểm tra xem Thẩm Ngọc Kinh là người như thế nào.


Nếu như anh chịu không nổi thì cô sẽ chọn bỏ anh giữ lại mấy đứa nhỏ.

Thẩm Ngọc Kinh lúc nghe được ba chữ Hồ Phượng Trân cũng đã nhíu mày.

Anh buông khăn lau xuống: "Nhà chúng tôi không thiếu lương thực, mời cô về.

”Điền Hương Quả rất hài lòng, tạm được, cự tuyệt rõ ràng.

Hồ Phượng Trân cũng không nổi giận, cô mở vải bọc đồ ăn ra, bên trong là hai cái bánh bao trắng đưa đến trước mặt Thẩm Ngọc Kinh.

“Anh à, mẹ em biết sai rồi, làm bánh bao đưa cho anh, coi như là mẹ em xin lỗi.

” Nói xong cắn môi dưới, cô đã tự học cái này rất lâu.

Học cách cắn môi trong sách, tốt nhất là cắn sưng lên, mới có thể kích thích thị giác của đàn ông.


Thẩm Ngọc Kinh thái độ lạnh nhạt, nói: "Cầm về, hôm qua tôi nói rất rõ ràng rồi, sau này đừng tới nhà tôi.

”Lúc nói chuyện, anh cũng chưa từng nhìn qua Hồ Phượng Trân, chỉ nửa nghiêng người nhìn qua, sườn mặt xương mũi thẳng tắp, độ cong từ mi tâm tới chóp mũi, rồi đến môi và cằm mỏng, góc độ đường nét khuôn mặt đều hoàn mỹ không góc chết.

Cho dù không để ý tới người khác, cũng có thể dễ dàng quấy nhiễu trái tim nữ nhân.

Cổ họng Hồ Phượng Trân lăn lộn vài cái, vội vàng lấy từ trong giỏ ra một cái bánh bao trắng, nhét vào tay Thẩm Ngọc Kinh, muốn nhân cơ hội sờ tay Thẩm Ngọc Kinh một cái.

“Anh à, anh đừng tức giận.

”“Em đau lòng cho anh và mấy đứa nhỏ, chị ấy trước giờ chưa từng nấu cơm, cơm chị ấy làm chắc canh rất khó ăn, anh ăn thử đồ ăn em làm, chắc canh ngon hơn chị ấy nấu rất nhiều.

” Thẩm Ngọc Kinh đang muốn giựt tay ra, một bàn tay mập mạp còn nhanh hơn anh, bắt lấy tay của Hồ Phượng Trân, lấy đi bánh bao trong tay cô ta.

Điền Hương Quả lạnh lùng cắn một miếng bánh bao, trong miệng có vị kiềm nồng nặc, không mềm mại tí xíu nào, cũng không rắn chắc như báo bao hấp hoa.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


----Cô nôn bánh bao xuống đất: "Chỉ thế thôi sao?”"Khó ăn muốn chết, cũng dám lấy ra mời, đúng là không biết xấu hổ.

"Hồ Phượng Trân nhìn bánh bao mình làm khổ sở bị nôn ra, tay cầm giỏ dùng sức nắm chặt.

Đôi môi của cô không ngừng run rẩy: "Chị dâu, chị có ý gì?”“Đó giờ em chưa từng nghe ai chê bánh bao hấp này làm không ngon.

”Hồ Phượng Trân vừa định nổi giận, nghĩ lại đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mím môi ra vẻ khổ sở.

Cô đau khổ như vậy, nhất định có thể làm cho anh Thẩm hết giận, anh ấy sẽ đau lòng cho cô, sẽ thương xót cô!Thẩm Ngọc Kinh nhíu mày, không đành lòng nhìn thẳng.

Điền Hương Quả bị thái độ ghét bỏ của anh chọc cười một tiếng.

Cô tách bánh bao ra, lộ ra phần bột bên trong:"Em xem bánh bao em hấp này bên trong không hề mềm, còn có bột cứng, bột mì cũng không được mịn, bột mì làm món này đúng là phí mà.


”“Làm khó ăn muốn chết đã thế còn khoác lác ngon hơn cơm chị đây nấu, chưa ăn cơm người khác làm mà đã chê khó ăn, cũng không xem tay nghề của mình nát như thế nào.

”Nói cô béo, xấu, cô đều có thể nhịn, nhưng mà dám chê cô nấu ăn dở, cô không thể nhin nổi.

Hồ Phượng Trân khóc lóc, nói:“Anh Thẩm, anh nhìn chị dâu xem, đúng là không nói đạo lý, đánh mẹ em rồi giờ còn mắng em.

”Thẩm Ngọc Kinh trả lời thực tế: "Cơm em ấy nấu ngon hơn đồ ăn cô làm.

”Câu nói này giống như lấy lòng Điền Hương Quả.

Thẩm Ngọc Kinh vừa tinh mắt lại là người đàn ông tốt của gia đình làm bạn đời của anh ấy đúng là sống rất tốt.

Cô ném bánh bao vào lại giỏ của Hồ Phượng Trân, nắm lấy cánh tay của cô ta đẩy ra ngoài:"Có nghe không, Thẩm Ngọc Kinh không muốn ăn đồ cô làm, mau đi đi.


”Đẩy người tới cửa chính, Điền Hương Quả dán sát vào tai Hồ Phượng Trân, nói nhỏ:"Đàn ông nhà tôi cứng rắn lắm, nói rõ ra là sẽ không coi trọng cô đâu, bớt diễn đi em gái, nhân lúc còn trẻ kiếm một ai đó đứng đắn mà gả đi đi, kẻo mấy người già lại ế cũng không coi trọng cô.

”Mấy câu này làm Hồ Phượng Trân vô cùng xấu hổ.

“Cô…”Hồ Phượng Trân cắn chặt răng, xách giỏ chạy như bay về nhà.

Sau đó đóng cửa lại nằm sấp trên giường khóc.

Trần Tú Hoa chống hông đứng ở bên cạnh:"Đúng là không làm được gì, một chút khí thế cũng không có còn mơ tưởng gả cho Thẩm Ngọc Kinh!""Điền Hương Quả mà còn thì anh Thẩm chắc chắn sẽ không lấy con, mẹ không thấy dáng vẻ anh ấy bảo vệ cô ta đâu, nói thế nào thì cô ta cũng sinh cho anh ấy hai đứa con rồi, sao con có thể làm lại cô ta!"Lúc đầu Hồ Phượng Trân còn thấy chuyện này dễ, nhưng bây giờ mới thấy mọi thứ khó hơn lên trời.

Trần Tú Hoa xụ mặt, chỉ có thể gả Phượng Trân đi, thì bọn họ mới có thể ở tứ hợp viện, được ăn ngon mặc đẹp.

Bà suy tính theo ý mình: "Yên tâm, có mẹ ở đây, con nhất định có thể gả cho Thẩm Ngọc Kinh.

”Trưa hôm sau, Trần Tú Hoa dẫn Hồ Phượng Trân đến nhà, nhìn thấy một nhà bốn người ăn cơm lương khô, trong ánh mắt hiện lên khinh thường.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


----“Phượng Trân à con mau đem thịt gà con hầm để lên bàn cho bọn nhỏ”.

Hồ Phượng Trân nhìn thấy Thẩm Ngọc Kinh hai mắt nóng lên.

Cô ta lấy trong giỏ ra một cái bát lớn, bên trong đựng khoai tây hầm thịt gà, hình thức không tệ lắm.

Cô ta cũng không tin, gà mái ngon như vậy sẽ có người nói nó khó ăn.

Gà đất trong nhà tự nuôi đặc biệt thơm, Trần Tú Hoa nhịn đau làm thịt con gà đẻ trứng năm sau, mùi vị càng ngon hơn.

Điền Hương Quả ngửi ngửi, gà không tệ, là gà mái từng đẻ trứng, so với thịt gà năm sau tươi hơn, lại còn ngon thịt hơn gà mái già, tiếc là không áp được hết mùi tanh của thịt, lông gà cũng làm không sạch, thịt hầm quá lâu, lãng phí nguyên liệu nấu ăn.

Hồ Phượng Trân xấu hổ đỏ mặt: "Anh Thẩm, Đường Đường, Đoá Đoá, ăn thịt này.

”“Lại đây, cô múc cho hai đứa.

”.


Hồ Phượng Trân nhìn Thẩm Ngọc Kinh, đưa tay gắp thịt gà cho Đường Đường và Đóa Đóa.

Hai đứa nhỏ bưng bát lên, không cho cô múc đồ ăn qua, chỉ kém không để bát ra sau lưng.

Đóa Đóa hung dữ nhìn Hồ Phượng Trân, nói: “Đóa Đóa sẽ không ăn thịt gà của cô.

”Trần Tú Hoa bĩu môi, chắc canh Điền Hương Quả đã nói gì đó với mấy đứa nhỏ, để mấy đứa nhỏ không thân thiết với Phượng Trân.

Hừ, chút tiểu xảo này cũng dám ở trước mặt bà mà đùa giỡn.

“Hương Quả, sao cô nuôi con không lễ phép gì hết như vậy?”“Phượng Trân nhà tôi đặt biệt nấu đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, sao lại không biết ý như vậy.

”Điền Hương Quả cũng đoán được hai mẹ con này khẳng định cho rằng cô đã nói xấu hai người này với mấy đứa nhỏ.

Nhưng rõ ràng cô không có nói gì hết đó, lòng dạ xấu xa của mấy người này không nên kể trước mặt bọn nhỏ.

“Sao hai người lại nói như vậy được, đứa nhỏ là do ba mẹ cùng sinh, dựa vào đâu mà nói là tôi không dạy mấy đứa nhỏ? Tôi cảm thấy hai đứa nhỏ nhà tôi rất tốt, từ nhỏ đã biết phân biệt đúng sai rồi.


”Điền Hương Quả đắc ý ngẩng đầu lên.

Trần Tú Hoa chưa từng thấy qua người phụ nữ nào không giữ đạo đức như thế: "Dựa vào cái gì?”"Phụ nữ sinh ra chính là để quản lý nhà cửa, chăm sóc con cái, đàn ông ở bên ngoài kiếm tiền, cô ở nhà chăm sóc con cái không tốt, không sợ làm chồng cô thất vọng sao?"“Cô ăn, ở đều là của nó, nếu nó đánh cô mắng cô thì đó cũng là chuyện bình thường.

”Thẩm Ngọc Kinh nghe vậy sắc mặt trầm xuống.

Anh đặt mạnh cái bát lên bàn lên bàn, chỉ vào cửa giận dữ nói.

“Đem thịt gà của mấy người đi đi.

”“Tôi đã nói rồi, mấy người đừng có tới nhà tôi nữa.

”Trần Tú Hoa còn muốn nói cái gì, Thẩm Ngọc Kinh trực tiếp cầm bát gà đi ra ngoài cửa.

Dáng người của anh vô cùng tốt, thon dài thẳng tắp, áo bỏ trong thắt lưng, toả ra khí chất từ trong xương cốt.

Anh mở cửa nhà, đổ cả bát thịt gà ra ngoài.

Trần Tú Hoa trong phòng la lên một tiếng, khóc trời kêu đất chạy ra ngoài.

“Nghiệp chướng”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


----"Đây là gà nhà tôi nuôi hai năm, một năm có thể đẻ mấy trăm quả trứng, sao cậu có thể nói ném là ném!"Bà quỳ trên mặt đất cầm con gà cho vào miệngThịt gà ngon quá, bỏ đi thì thật lãng phí.

Thẩm Ngọc Kinh cũng không nhìn bà một cái xoay người vào nhà.

Quay vào gặp Hồ Phượng Trân, Hồ Phượng Trân đỏ mắt ngăn anh lại:“Anh Thẩm, sao anh có thể đối xử với mẹ em như vậy, chẳng lẽ anh quên là ai đã cứu anh ra khỏi căn nhà sập đó sao?”Là ba cô đó.

Thẩm Ngọc Kinh sao có thể đối xử với mẹ cô ta như vậy.

Thẩm Ngọc Kinh cười lạnh: “Trở về hỏi mẹ cô xem rốt cuộc là ai cứu ai.

”Anh có thể nể tình trường thôn Hồ nhà nhường nhịn họ một chút, nhưng anh sẽ không dung túng cho bọn họ coi thường con anh và vợ anh!Trong phòng, Điền Hương Quả thưởng cho hai đứa con gái nhà mình mỗi người một nụ hôn“Hai bảo bối ngoan quá, vậy mà có thể cản được cơn thèm không ăn thịt gà cô kia đưa”.


“Hai con tuổi còn nhỏ, mà có thể làm được như vậy, đúng là ngoan quá mà!”Đường Đường và Đóa Đóa cười lộ ra lúm đồng tiền, hai đứa đều có lúm đồng tiền, cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp.

Đóa Đóa cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng: "Không phải Đóa Đóa ngoan, là Đóa Đóa nghe lời, ba nói cô Phượng Trân hư, muốn cướp vị trí của mẹ, ba dặn chúng con không được ăn đồ ăn cô ấy đem tới.

”Đường Đường phụ họa theo: "Ba còn nói, mẹ đang cố gắng trở nên tốt hơn, bảo Đường Đường không được nhớ chuyện mẹ đánh Đường Đường!"Điền Hương Quả ngây ngẩn cả người.

Những thứ này đều là Thẩm Ngọc Kinh dạy.

Anh ấy không thích nói chuyện, luôn lạnh mặt, không nghĩ tới cũng sẽ cẩn thận như vậy.

Điền Hương Quả cảm thấy mình hôm qua mình muốn thăm dò người như vậy quả thực là coi thường người ta mà.


Đang nghĩ ngợi, mẹ con nhà họ Hồ cũng đã rời đi, Thẩm Ngọc Kinh đã quay lại.

Thẩm Ngọc Kinh lộ ra vẻ nghiêm nghị khó có thể che giấu, nói với hai đứa nhỏ trong nhà: "Không cần để ý lời thím Trần nói.

”“Bây giờ đang đề xướng nam nữ bình đẳng, bà ấy chưa từng thấy qua, cũng chưa từng đọc sách, trong đầu đều là tư tưởng phong kiến cặn bã, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, ai cũng sẽ không thấp hơn ai một bậc.

”“Đàn ông ở bên ngoài kiếm tiền, phụ nữ ngoài sinh con nuôi con còn phải nấu cơm ngày ba bữa, so ra, phụ nữ còn mệt mỏi hơn đàn ông một chút, không nên xem thường nỗ lực của mình.

”Đường Đường, Đóa Đóa nghe lời người lớn đã thành quen, lập tức ghi nhớ lời ba nói, ghé vào trên bàn gắp rau cải cho Điền Hương Quả.

Đường Đường: "Mẹ ăn nhiều một chút đi ạ.

”Đóa Đóa: "Mẹ vất vả nhiều rồi.

”Điền Hương Quả có chút không biết làm sao, cô chỉ là thương hai đứa nhỏ này nên mới ở đây, cũng không mong đợi quá nhiều vào anh ấy, nhưng là! Suy nghĩ và hành động của anh ấy vượt xa rất nhiều đàn ông cùng thờiChẳng phải cũng là báu vật sao?Đóa Đóa trách mắng nhìn Thẩm Ngọc Kinh: “Sao ba không gắp thức ăn cho mẹ? Đóa Đóa và Đường Đường đều gắp cho mẹ rồi! Ba cũng phải gắp!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom