Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Nếu Có Thể Đánh 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan nghe được bà nói tên Tiền Chí kia là đồ đần thì bật cười.Thím Liêu nhìn cô còn có thể cười thì chỉ có thể nói cô gái này rất lớn gan.Bà đưa tay vỗ cô, nói: “Tiểu Hoan, bên nông trường đã thị phi như vậy thì hay để thím nói với đội trưởng Triệu xem chuyện lần trước thím nói có ổn không.

Có thể tạm thời giới thiệu cháu đến đội công trình của chúng ta không?”Nhan Hoan sững sờ.

Cô lắc đầu.

Điều này vốn cũng ổn, nhưng bây giờ khắp nơi đồn đại chuyện cô có vị hôn phu.

Nếu điều tạm thời thì sẽ chỉ thêm dầu vào lửa.Cô nói: “Thím à, chuyện này sợ không dễ dàng như vậy.


Nếu cháu ở bên đội công trình, cách xa những người ở nông trường thì không biết người đồn đại cháu có tiếp tục không.”Nói xong thì cô cũng kể tiếp những lời đồn đại như chuyện cô ở Thanh Châu có đối tượng, đã đính hôn, năm sau sẽ kết hôn cho thím Liêu nghe.Cô kể xong thì nói tiếp: “Nếu cháu được điều tạm qua đội công trình sợ là không biết sẽ đồn ra những điều không hay như thế nào, cũng đừng làm phiền đội trưởng Triệu.

Thực ra ngoài chút chuyện đó thì cháu ở bên kia rất tốt, cháu cũng rất thích công việc ở tổ thực phẩm với những người cùng làm bên đó.”Như vậy mà còn là chút chuyện sao? Thím Liêu còn thay cô sầu muốn chết.Nhan Hoan cười nói: “Thím à, lần này cháu đến đây là muốn tìm thím giúp cháu giải quyết việc này.

Không phải lần trước thím nói với cháu là muốn giúp cháu xem trong đội có đồng chí độc thân nào phù hợp để giới thiệu cho cháu sao? Nếu không thì để chờ đến tết, thím xem có ai hợp không, giới thiệu cho cháu luôn.”Cô tiếp tục khựng lại, vô cùng chân thành nói: “Phải đẹp trai, cơ thể cường tráng, có thể đánh nhau được.

Nếu không thì phiền phức của cháu nhiều như thế, không biết đánh nhau sợ là không được.”Trên thực tế là cô sức lực rất lớn, không đánh được, cũng sẽ đánh không lại cô….

Chuyện này khá khó, nhưng tốt xấu gì cũng nên biết đánh nhau đúng không?Thím Liêu: ….Bà cảm giác mấy câu này rất lại, nhưng vẻ mặt của Nhan Hoan lại vô cùng nghiêm túc.Nhưng đẹp trai, cường tráng, còn biết đánh nhau?Đột nhiên thím Liêu lóe lên gì đó, nghĩ đến chuyện tối hôm đó Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan về nhà thì thốt lên: “Tiểu Hoan, có phải cháu nhìn trúng đội trưởng Triệu của chúng ta rồi không?”Gương mặt nhỏ của Nhan Hoan đỏ lên.


Rõ ràng như vậy sao?Cô á lên một tiếng, nói: “Có hơi hơi.

Chủ yếu là thím xem đi, chỗ này cháu cũng không quen ai khác, người thỏa mãn điều kiện này chỉ có đội trưởng Triệu, không phải sao? Nhưng ánh mắt của đội trưởng Triệu khá cao, có thể là sẽ ghét bỏ cháu… Nếu thím có ai khác thỏa mãn điều kiện có thể giới thiệu cho cháu.

Chỉ là trái tim cùng phải vững vàng một chút, có thể không ngại những lời đồn đại vớ vẩn ngoài kia.”….Triệu Thành Tích đang đứng ngoài cửa.

Thính lực của anh rất tốt, nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của thím Liêu và Nhan Hoan.

Anh nghĩ đến tin tức mà bạn anh vừa gọi điện thoại báo cho anh.Lần đó, là lần anh đưa Nhan Hoan và ký túc xá thanh niên trí thức, Nhan Hoan nói là bọn họ có thể thử ở bên nhau.

Mặc dù anh trách móc cô thì sau này cũng nghi ngờ hôm đó cô uống nhiều rượu quá.Nhưng đến cùng là sau một đêm nóng gan nóng phổi thì sáng hôm sau anh đi tắm nước lạnh, đến văn phòng gọi điện thoại cho một người bạn cũ ở thành phố Thanh Châu, đọc tên Nhan Hoan để người đó đến chỗ thanh niên trí thức ở Thanh Châu xử lý, giúp đỡ điều tra chuyện nhà Nhan Hoan, còn có chuyện mà ba mẹ cô ép hôn, đối tượng ép hôn cô nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Ở Bên Cạnh Tôi Đi 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNgười bạn cũ này là người rất có thủ đoạn, rất nhanh anh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện của nhà họ Thẩm.

Còn cả chuyện của Quách Đại Vi… thậm chí cả chuyện Quách Đại Vi đến văn phòng thanh niên trí thức Thanh Châu, điều tra được cả danh sách những thanh niên trí thức xuống nông trường Hồng Tinh.Anh liền để người đó tiếp tục điều tra xem sau khi Quách Đại Vi tìm được danh sách thanh niên trí thức thì trong nhà họ gần đây có sự thay đổi gì không.Anh cúp điện thoại xong thấy trong lòng nóng đến hoảng hốt, nghĩ đến cô nên chạy đến nhà họ Liêu.

Không nghĩ đến lại vừa vặn nghe được cô và thím Liêu đang nói chuyện.“Thành Tích, cậu qua đây làm gì mà còn đứng ở cổng vậy? Không lạnh sao, mau vào đi, nhanh lên.”Trong phòng thím Liêu và Nhan Hoan đang nói chuyện, nghe được tiếng động thì đều nhìn ra cổng thì thấy sư phó Liêu và Triệu Thành Tích đang đi vào.Nhan Hoan nhìn sang Triệu Thành Tích, không ngờ ánh mắt của anh cũng đang nhìn qua cô.

Hai người nhìn nhau, Nhan Hoan sững sờ, đột nhiên thấy hơi mất tự nhiên, tránh mắt đi.… Mấy lần trước bọn họ gặp nhau anh luôn không thèm nhìn cô nhiều hơn một chút, càng không có chuyện mà vừa gặp đã nhìn chằm chằm cô như vậy.

Vừa rồi đã nghe được cô và thím Liêu nói chuyện sao?Thực ra Nhan Hoan không hề có gì thấy xấu hổ.


Sau khi cô tránh đi ánh mắt của Triệu Thành Tích liền quay qua chào hỏi sư phó Liêu và Triệu Thành Tích một cách thoải mái.Ngược lại là thím Liêu nhìn Triệu Thành Tích nhiều hơn mấy lần.Sư phó Liêu vui vẻ nói: “Tiểu Nhan tới sao.

Ha ha, gần đây hai đứa nhỏ nhà chú cũng nhớ cháu lắm.

Hai đứa này nhớ đến mức ngay cả đồ ăn vặt nhà làm đều ăn không ngon nữa rồi.”Nhan Hoan mỉm cười, nói: “Cháu cũng nhớ bọn chúng lắm, lát nữa sẽ làm nhiều bánh ngọt hơn.”Mấy người nói chuyện, mấy câu lúc nãy cũng xem như cho qua.Cơm nước xong xuôi thì Nhan Hoan tạm biệt thím Liêu, Triệu Thành Tích cũng đứng dậy, nói: “Tôi đưa cô về.”Mấy người trong phòng đều nhìn sang Triệu Thành Tích.

Bởi vì hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm trưa, cũng không phải cơm tối.

Bên ngoài còn sớm như vậy thì đưa cái gì mà đưa chứ? Từ xưa đến nay cũng chưa từng thấy anh chủ động như vậy bao giờ.Nhan Hoan cười nói: “Vâng, cảm ơn đội trưởng Triệu.”Một lần nữa cô nói tạm biệt với người nhà thím Liêu.Mọi người đi hết rồi thì thím Liêu nhìn màn cửa đung đưa một hồi lâu, sau đó đột nhiên vỗ tay.


Bà cười nói: “Tôi thấy hai người này e là có hy vọng rồi.”Thực ra lúc trước bà đã cảm thấy có gì đó không đúng, cho nên cả bữa trưa không hề nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho Nhan Hoan.

Còn đang định chờ sau khi Nhan Hoan rời đi sẽ dò xét Triệu Thành Tích.

Không ngờ là không đợi bà thăm dò thì anh đã chủ động đi đưa con gái nhà người ta rồi.Sư phó Liêu giật mình, thần kinh ông hơi thô, nói: “Bà suy nghĩ nhiều rồi đúng không? Bên ngoài tuyết lúc rơi lúc không, trời u ám, từ chỗ đội công trình của chúng ta đến ký túc xá nữ thanh niên trí thức xa chừng nào chứ, trên đường còn có nhiều chỗ vắng vẻ.

Một cô gái như Tiểu Nhan một mình quay về nguy hiểm biết bao, lần trước chúng ta đã nói đội trưởng Triệu một lần.

Cậu ấy đưa cô ấy về cũng là đương nhiên thôi.”Thím Liêu lườm ông một cái, chẳng muốn quan tâm đến ông nữa.

Bà xoay người đi vào trong bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ông thì biết cái gì chứ, cứ chờ xem.”Bên ngoài, Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan rời đi.Hai người ra khỏi địa bàn của trụ sở đội công trình.

Đúng như sư phó Liêu nói, bên ngoài là sườn núi hoang dã, tuyết chất dày thành đống, không thấy bóng dáng ai cả..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Ở Bên Cạnh Tôi Đi 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTriệu Thành Tích đi thẳng một đường, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi tìm người điều tra ở Thanh Châu.

Người tên Quách Đại Vi kia đã biết cô ở đây, hơn nữa anh ta còn tìm được một thanh niên trí thức khác ở nông trường… Những chuyện liên quan đến lời đồn đại của cô có thể liên quan đến cái này.

Nhưng cô không cần quá lo lắng, chỉ là lời đồn.

Mọi chuyện điều tra ra được, tôi…”Anh nói đến đây thì dừng lại, câu nói kia vốn là “giúp cô xử lý” dừng lại bên môi đổi thành “tất nhiên là vấn đề cũng sẽ được giải quyết”.Thực ra với tính cách của anh thì sẽ chờ mọi chuyện điều tra xong, có kết quả thì mới mở miệng nói.

Chỉ là khi anh nghe được cô nói chuyện với thím Liêu, ngữ khí của cô có vẻ như rất nhẹ nhàng thì anh lại lo cô sẽ vì những lời đồn đại này mà bị dày vò.Dù kết quả là chưa hoàn toàn điều tra ra nhưng nói cho cô biết thì cô cũng có thể yên tâm hơn.

Ít nhất là có dấu vết để điều tra, có thể giải quyết được.Đột nhiên Nhan Hoan nhìn anh, mấy câu đó thực sự chứa rất nhiều tin tức.


Anh tìm người điều tra ở Thanh Châu, điều tra cái gì, vì cái gì mà điều tra chứ? Là bởi vì câu cô nói lần trước lúc anh đưa cô về sao?Thanh niên trí thức mà Quách Đại Vi tìm được ở nông trường đã làm những chuyện gì chứ? Chuyện đồn đại kia không đơn giản, cô vốn tưởng rằng là Tiền Chí và chỗ cô anh ta là Tiền Huệ Chi…Nhan Hoan nghĩ đến tất cả những chuyện này thì nhất thời dừng bước.Anh nhìn cô dừng lại thì cũng dừng lại theo, nhìn sang cô, nhưng rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác.

Anh nói: “Đi thôi.

Không cần quá lo lắng đâu, vẫn hãy cứ tiếp tục như lúc trước, làm tốt chuyện của mình là được.”“Cảm ơn anh.”Nhan Hoan nói.Có thể là do quá nhiều tin tức, Nhan Hoan nghĩ đến những chuyện này nên nhất thời cũng không nói gì nhiều.

Anh cũng không nhiều lời.

Hai người vẫn như lúc trước, một người trước một người sau, nhưng lại như có thứ gì đó đã thay đổi.

Dù đều là im lặng nhưng lại như có một sự ăn ý gì đó hòa vào trong không khí.Anh vẫn đưa cô đến giao lộ thì dừng lại.Lúc Nhan Hoan đi đến cổng thì quay đầu nhìn thoáng qua, từ xa vẫn thấy anh đứng ở đó, hình như còn không thay đổi tư thế.


Trong lòng cô đột nhiên có một sự kì lạ, là cảm giác rất an tâm.Đây là lần đầu tiên sau khi ý thức của cô thức tỉnh mà cô có cảm giác như vậy.*****Bên phía Triệu Thành Tích thì nhìn Nhan Hoan đi vào bên trong, vẫn đứng nguyên một chỗ một lúc.

Đợi đến khi trời đất âm u, tuyết rơi dày, bông tuyết không ngừng rơi lên mặt và cổ thì anh mới như tỉnh lại, quay người rời đi.Chỉ là đi một vòng, ngoại trừ về ký túc xá cũng không còn chỗ nào để đi.

Nằm ở trên giường thì trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh cô đứng giữa đất tuyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình.Buổi tối Tiểu Thạch Đầu lại gọi anh đến nhà họ Liêu ăn cơm.

Lần đầu tiên anh cảm thấy ký túc xá có hơi trống trải, đến nhà họ Liêu cũng rất tốt.

Anh đến nhà ăn mua một hộp thịt kho tàu rồi qua đó…Lúc này Nhan Hoan không có ở đây thì thím Liêu mới nói với sư phó Liêu và Triệu Thành Tích chuyện của cô.Bà nói: “Những con người này, bình thường nhìn không phải là chó mà hình người sao, cứ lén lút nói sau lưng con nhà người ta như vậy.

Không biết những câu nói kia ảnh hưởng rất lớn đến con gái nhà người ta sao?”Nói một hồi lại thở dài.

Bà nói tiếp: “Tiểu Nhan cũng không dễ dàng gì, vì xinh đẹp mà ngày nào cũng bị hãm hại… Tôi thấy con bé nếu không phải là bị người ta ép đến mức không còn cách nào thì cũng sẽ không chạy đến chỗ tôi xin giới thiệu cho một đối tượng đâu.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Ở Bên Cạnh Tôi Đi 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaBà nói xong thì cũng nhìn về phía Triệu Thành Tích, nói: “Thành Tích, trong đội cậu có nhiều người, ngày nào cậu cũng nói chuyện với bọn họ, hiểu rõ tính tình bọn họ nhất.

Cậu giúp chị dâu suy nghĩ xem có ai phù hợp với Tiểu Nhan… Ối, đứa nhỏ Tiểu Nhan này điều tốt như vậy, lại còn khéo tay, cậu phải giúp con bé lựa chọn cẩn thận vào.”Triệu Thành Tích đen mặt, không nói gì.Ngược lại thì sư phó Liêu nhìn vợ mình một cách kỳ quái.

Ông thấm nghĩ cái bà này thật là nghiêng ngả quá đi, lúc đầu con nói đội trưởng Triệu và Tiểu Nhan sẽ thành, bây giờ lại lải nhải trước mặt đội trưởng Triệu, muốn anh tìm người giúp cô ấy.

Thực sự không biết trong đầu bà nghĩ cái gì nữa…Triệu Thành Tích không đáp lời thì chị dâu Liêu cũng không ép anh.

Bà quay người vào bếp bưng đồ ăn.Chờ sau khi bưng thêm đồ ăn thì bà như thể nhớ đến chuyện gì đó, nói với Triệu Thành Tích: “Thành Tích à, nếu muốn chị nói thì chuyện đối tượng của cậu cứ kéo dài mãi thì chẳng có gì hay ho cả.

Người trong nhà cậu, còn cả cô gái kia còn bày ra cả dáng vẻ nhất định phải gả cho cậu.


Nếu như cậu cứ mãi không chịu quay về thì nói không chừng bọn họ có thể bày cả tiệc rượu, giúp cậu đính hôn, thậm chí là cả kết hôn.

Cho dù cậu không về, cũng không đăng ký kết hôn, nhưng có nói thì cũng không rõ mọi chuyện được….

Chuyện này rất khó nói ra lẽ được mà.”Mặt Triệu Thành Tích càng đen hơn.

Anh muốn nói rằng nếu bọn họ dám làm như vậy thì chính là đoạn tuyệt quan hệ, cả đời này không qua lại với nhau nữa.Nhưng những câu này cũng không cần thiết phải nói với thím Liêu.Thím Liêu cũng không quan tâm sắc mắt Triệu Thành Tích như thế nào, tiếp tục nói: “Nếu muốn chị nói thì thực ra Tiểu Hoan cũng không tệ.

Nếu không thì cậu cũng đừng chọn người trong đội nữa, cậu với cô ấy thành một đôi đi.


Hai người dẫn nhau đi đăng ký kết hôn thì chuyện này coi như xong rồi, còn ai có thể làm gì hai người nữa chứ.”Sư phó Liêu: …Ông vội nhìn sắc mặt Triệu Thành Tích, sợ anh thực sự tức giận quay người rời đi.Nhưng ai mà ngờ lúc này Triệu Thành Tích vẫn không nói gì, nhìn không hề có gì gọi là tức giận hay kháng cự, chính là cứ nghiêm mặt như vậy, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.Sư phó Liêu: ???*****Lại nói về bên phía Nhan Hoan.

Mặc kệ lời đồn đại như thế nào thì Nhan Hoan vẫn như vậy, nên sống thế nào thì cứ sống như vậy thôi.

Chính cô bình tĩnh như vậy nên người trong ký túc xá và tổ thực phẩm cũng cất sự thương xót đi, sống như bình thường.

Họ còn trở nên kính trọng cô hơn.Lại nói về bên Tiền Chí.Lúc trước Tiền Huệ Chi muốn tác hợp Nhan Hoan với Tiền Chí, sau khi Nhan Hoan từ chối thì bà ta nói cô miệng lưỡi sắc bén, tâm tư muốn với cao, khả năng còn khó sống chung hơn cả Lương Tuyết Cầm, khuyên anh ta là cô gái này không phù hợp với anh ta.Sau khi lời đồn đại bay khắp nơi thì những bác gái kia đều đến hỏi thẳng mặt mẹ Tiền Chí là Quy Hồng Mai, khiến cho Quy Hồng Mai bình thường đắc ý ở nông trường mất mặt.

Vì vậy tất nhiên bà ta rất có ý kiến Nhan Hoan.Quay về bà ta mắng con trai mình một trận: “Con nói xem con toàn nhìn trúng mấy người như thế nào? Lương Tuyết Cầm kia thì cũng thôi đi, dù con mắt để trên trời thì tốt xấu gì cũng là người đứng đắn.

Con xem bây giờ con nhìn trúng ai vậy hả, hôm nay quyến rũ người này mai lại quyến rũ người kia, ở nhà còn thêm một người nữa.

Ngày mai con đi cắt đứt với cô ta ngay, loại hồ ly tinh như thế này nhà họ Tiền chúng ta không chứa nổi đâu.”“Con hồ đồ cái gì vậy hả.”Đương nhiên là Tiền Chí cũng nghe được những lời đồn đại kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Ở Bên Cạnh Tôi Đi 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh ta cũng đang phiền não, nghe được mẹ mình nói như vậy thì bùng nổ.

Anh ta nói: “Quyến rũ cái gì mà quyến rũ chứ, người ta vốn không nhìn trúng con của mẹ.”Nói xong thì anh ta cầm áo khoác đi ra cửa.

Anh ta đi một vòng, đi tới đi lui vậy mà lại tới vườn hoa sau núi của tổ thực phẩm.

Sau đó anh ta liền nhìn thấy Nhan Hoan.Anh ta thấy Nhan Hoan bưng một chùm mai vàng đi ra khỏi rừng thì trợn mắt lên, nhất thời bùng lên sự oán giận.

Anh ta đứng ngây ra đó, cũng không đi lên.

Nhưng đây là lúc hết giờ làm việc, chỗ anh ta đứng là chỗ Nhan Hoan phải đi để ra khỏi vườn.Nhan Hoan nhíu mày.

Sau khi trải qua nhiều lời đồn đại, trong đó có một phần lớn là xuất phát từ con người này khiến cô khó có thể nhìn anh ta một cách bình thường như trước đây mà không có gì ghét bỏ.Nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh ta.


Cô ôm hoa mai trong ngực rời đi, nhưng lúc đến gần Tiền Chí thì cô dự định đi vòng qua người anh ta.“Đồng chí Nhan… Nhan Hoan.”Mắt thấy Nhan Hoan muốn lách qua người mình thì rốt cuộc Tiền Chí cũng lên tiếng.Nhan Hoan quay đầu lại nhìn anh ta.

Sau đó mặt cô không đổi sắc, tiếp tục quay đầu rời đi.Tinh thần Tiền Chí hơi bất ổn, mắt thấy Nhan Hoan muốn đi thì cuối cùng anh ta quyết định một ăn cả hai ngã về không.

Anh ta vụng về nói với người đẹp trong mộng của mình, câu trước hơi đá câu sau: “Đồng chí Nhan Hoan, tôi rất thật lòng với cô.

Mặc dù tôi biết chúng ta ít tiếp xúc, cô chưa hiểu rõ tôi.

Nhưng tôi có thể cho cô thời gian để cô hiểu tôi….

Cô sẽ biết tôi đối xử với cô rất tốt… Còn nữa, chuyện ở nhà cô, những lời đồn đại kia, cô yên tâm đi, những chuyện đó, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì tôi có thể thay cô giải quyết tất cả.”Tôi còn nghi ngờ là anh làm đó.… Tuy là lần trước Triệu Thành Tích nói với cô Quách Đại Vi có liên hệ với thanh niên trí thức bên này thì cô đi điều tra, trong lòng cũng đã nghi ngờ người khác.

Nhưng cả nhà Tiền Chí này cũng nói về cô không hay ho gì.Cô chẳng muốn để ý gì đến anh ta, nhưng vẫn nói một câu: “Anh tránh xa tôi ra một chút là được.”Cô còn lười nói nên quản mẹ ruột với cô ruột của anh đi.

Bởi vì cô đoán nói cũng vô ích.


Cô nói xong thì cũng bỏ đi.Tiền Chí quýnh lên, thế mà bước lên một bước muốn túm lấy Nhan Hoan.

Nhan Hoan lách người, sau đó duỗi chân.

Tiền Chí đến một góc áo của Nhan Hoan cũng không túm được, hơi lảo đảo sau đó nhào lên tuyết, ngã sấp mặt.

Nhan Hoan làm như cái gì không thấy, xoay người rời đi.Tiền Chí từ dưới đất bò dậy, cũng không đoái hoài tới việc lau đi tuyết trên mặt, nói với theo Nhan Hoan: “Đồng chí Nhan Hoan, tôi biết cô có thể có chút hiểu lầm với tôi, nhưng tôi thật lòng với cô… À, đúng rồi, hôm qua tôi còn tìm dượng tôi xin địa chỉ của cậu cô.

Ông ấy bị điều đến đại học Nông nghiệp ở Tây Châu làm giáo sư.

Đồng chí Nhan Hoan, nếu cô muốn đi tìm cậu thì cuối tuần này tôi có thể dẫn cô đến thành phố Tây Châu…”Đại học Nông nghiệp, thành phố Tây Châu.Nhan Hoan nhíu nhíu lông mày, sau đó như thể cảm giác được gì đó nên quay đầu nhìn nghiêng ra phía sau.

Ở xa xa, dưới tán cây hoa mai, ngay lúc này người khó mà xuất hiện ở đây, Triệu Thành Tích, thế mà lại xuất hiện ở đó.”Cô hơi sửng sốt, lập tức mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không thì giãn cơ mặt, mỉm cười với anh.

Sau đó cô quay đầu nói với Tiền Chí: “Không cần, tôi đã có bạn trai.

Nếu đến thành phố Tây Châu, bạn trai tôi sẽ đưa tôi đi.”Tiền Chí: ….Tiền Chí trơ mắt nhìn Nhan Hoan sải bước đi về phía trước, sau đó ánh mắt anh ta nhìn ra xa, cuối cùng thì thấy Triệu Thành Tích, đội trưởng Triệu đứng ở phía bên kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Nói Ra 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaQuyến rũ người này quyến rũ người kia, còn ngày ngày chạy đến trụ sở đội công trình, e là còn muốn quyến rũ đàn ông của đội công trình.Những lời đồn bỗng nhiên chạy ra trong đầu anh ta.

Anh ta lập tức cảm thấy như bị điện giật.Dưới cây mai, mỹ nhân như hoa.

Cho dù mang áo khoác to lớn, ôm trong ngực một bó mai lớn thì mỹ nhân cũng như một bức tranh vậy.

Mà phong cảnh đẹp như thế hết lần này đến lần khác có một người đàn ông chướng mắt đứng đó.

Sau đó thì người đàn ông đó còn dây dưa.

Triệu Thành Tích nhíu mày, cho đến tận khi Tiền Chí ngã nhào xuống đất, Nhan Hoan đi về phía anh thì bước chân anh mới ngừng lại.Nhan Hoan đến trước mặt anh đứng vững vàng, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô mỉm cười hỏi: “Có thể giúp tôi một tay không?”Giúp cái gì chứ?Anh vẫn luôn nhìn cô, còn chưa kịp phản ứng lại.Sau đó cô rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, tủm tỉm cười nói: “Tạm thời mượn anh dùng một chút.


Tôi vừa mới nói với người đàn ông kia anh là bạn trai tôi.”Triệu Thành Tích: …Anh chỉ cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó nổ tung.

Sự nóng nảy lúc thấy Tiền Chí dây dưa với cô đã biến mất, trong thế giới này chỉ còn anh và cô thôi.Cơ thể anh cứng ngắc, muốn rút tay lại, còn muốn nói với cô ở ngoài mà làm như vậy thì còn ra thể thống gì chứ.

Thế nhưng cuối cùng anh lại bất động, cũng không nói gì.“Anh đến tìm em sao?”Nhan Hoan vừa mỉm cười vừa nói: “Có phải là thím gọi em ngày mai đến nhà ăn cơm không?”Ngày mai là thứ bảy, những ngày này nếu được nghỉ thì thím Liêu đều bảo cô qua đó ăn cơm.

Huống hồ đầu tuần hai người còn bàn chuyện quan trọng như giới thiệu đối tượng.Người bên cạnh xinh đẹp tuyệt vời, ấm áp dịu dàng, thản nhiên cười nói.

Cũng vì cô đến gần mà không khí lạnh giá này như được sưởi ấm lên lên.Cơ thể Triệu Thành Tích sau một khoảnh khắc cứng ngắc thì cũng từ từ dịu đi, ngón tay giật giật.

Nhưng cuối cùng người luôn cứng nhắc như anh vẫn không rút tay về.Chỉ là sau khi Nhan Hoan nói với anh mấy câu thì lại kéo tay anh xuống, níu ống tay áo anh, hất mặt về phía trước.


Cô nói: “Đi thôi, chúng ta vẫn nên ra phía trước nói chuyện, đằng sau có người.

Thật sự quá phiền phức rồi.”Nói xong thì cô cũng buông anh ra rồi đi thẳng về phía trước.Triệu Thành Tích nhìn cánh tay mình, thế mà đột nhiên lại cảm thấy có chút thiếu thốn.

Nhưng hai người còn chưa ra ngoài thì đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn.“Đồng chí Nhan Hoan.”Hai người dừng bước, đồng thời quay lại phía sau nhìn.

Là Tiền Chí đuổi theo, anh ta thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng.Anh ta đuổi theo, trên mặt vừa lo lắng vừa phẫn nộ.

Ánh mắt đau lòng lo lắng là dành cho Nhan Hoan, quay đầu lại trừng Triệu Thành Tích thì lại biến thành phẫn nộ.

Nhưng sau khi đối diện với sự lạnh lùng của Triệu Thành Tích thì lại co rúm, sự phẫn nộ sụp đổ, nhưng rất nhanh lại thẳng lưng, trở nên to gan.

Anh ta nhìn về phía Nhan Hoan, nói: “Đồng chí Nhan Hoan, cô mới đến nông trường, cẩn thận không bị người ta lừa đó.”Nhan Hoan nhíu mày, lúc này vì tâm tình tốt nên cũng không chán ghét anh ta như trước đây nữa.

Cô buồn cười nói: “Vị đồng chí này, tôi với anh cũng không tính là thân quen, thế mà anh lại phỉ báng bạn trai tôi trước mặt tôi sao?”Nói xong thì cô kéo Triệu Thành Tích, nói: “Anh Triệu, chúng ta đi thôi.”Triệu Thành Tích nhìn thoáng qua Tiền Chí, lạnh lùng nói: “Tránh xa cô ấy một chút.”Miệng Tiền Chí run lên, vẫn không muốn từ bỏ.

Anh ta to gan nói tiếp: “Đồng chí Nhan Hoan, cô vừa tới nông trường không lâu, không biết rõ anh ta…”“Nhưng tôi thích anh ấy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Nói Ra 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan nói: “Như vậy không phải là đủ rồi sao? Đồng chí Tiền, tôi với anh cũng không thân thiết, anh nói tôi không hiểu rõ bạn trai tôi.

Như vậy chẳng phải rất hài hước sao?”Cô nói xong thì kéo lấy Triệu Thành Tích, nói: “Chúng ta đi thôi.”Triệu Thành Tích lạnh lùng nhìn Tiền Chí, nhìn đến mức anh ta cảm nhận được có một chậu nước đá dội lên người mình, dội xuyên thẳng vào tim.Mà ở đằng trước Triệu Thành Tích đã kéo tay Nhan Hoan rời đi.

Anh nhìn chỗ nắm tay của bọn họ thì trái tim như bị lửa đốt, vô cùng nóng bỏng.

Anh kéo Nhan Hoan ra khỏi ánh mắt của Tiền Chí, lúc đi đến chỗ rừng thì mới buông tay cô ra.

Nét mặt và tay anh có hơi cứng đờ.


Anh nhìn cô, nói: “Chúng ta đính hôn đi.”Nói xong thì anh khựng lại rồi nói tiếp: “Tôi sẽ nói một tiếng với sư phó Liêu và chị dâu Liêu một tiếng.

Ngày mai chúng ta đến nhà họ ăn cơm, mời bọn họ làm chứng cho chúng ta.”Sau đó anh lại nhíu mày, như nghĩ đến chuyện gì đó rồi lại nói tiếp: “Để tôi mời bí thư đến, như vậy mới có vẻ trang trọng.”Nhan Hoan: ???Cô cảm thấy lúc trước chuyện cô nghĩ ra là đã đủ loạn rồi, không ngờ là anh còn khoa trương hơn cả mình.Cô nhìn anh một cách kinh ngạc, trên gương mặt lạnh lùng của anh không nhìn ra được cái gì… Đương nhiên điều duy nhất có thể nhìn ra là lúc này anh nói chuyện đính hôn với cô, nhưng lại không có niềm vui gì với chuyện này, chỉ có sự nghiêm túc trịnh trọng đến cứng nhắc.Cô nhìn anh, lúc đầu muốn hỏi “anh trước khi đến đây còn chưa ra quyết định này đúng không”.

Thế nhưng nhìn anh cứng đờ người, thì nhất thời có lòng muốn đùa giỡn, liền nhìn anh cười nói: “Ôi, hôm nay anh đến tìm tôi là vì để nói với tôi chuyện này sao?”Triệu Thành Tích: …Anh đến tìm cô dĩ nhiên không phải là vì nói chuyện này rồi.Nhưng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi thì anh cảm thấy chuyện này còn quan trọng hơn chuyện anh định nói với cô hơn.“Không phải.”Anh nói: “Nhưng tôi không phải là người không biết chịu trách nhiệm.”Hai chữ “bạn trai” này đã nói ra bên ngoài, đã khoác tay, nắm tay.

Dù coi như mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với việc này.Nhan Hoan:…Cô nhìn anh một lúc lâu mới hiểu được vì sao giữa bọn họ mà anh lại nhắc đến hai chữ trách nhiệm.

Sau khi cô hiểu ra thì lại nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mới mở miệng nói: “Chẳng lẽ có cô gái nào đến lôi kéo anh một chút là anh phải chịu trách nhiệm sao?”Như vậy mà anh còn có thể độc thân tới tận bây giờ sao?Triệu Thành Tích: … Không ai có thể kéo anh đến nói anh là bạn trai của người đó cả.


Anh sẽ không hất tay cô, mắng cô bị bệnh tâm thần, cũng không ai có thể khiến cho anh ở trước mặt người khác kéo tay rời đi cả.Kéo tay…Ngón tay của anh hơi giật giật, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó thì cảm thấy trên tay hơi tê dại.

Hết lần này đến lần khác tay anh thấy trống rỗng, bây giờ thì không còn gì cả.

Anh nghĩ đến chuyện trước đó kéo cô, nhưng vì lúc đó hơi căng thẳng.

Bây giờ không nhớ được nhiều, chỉ nhớ là hình như rất mềm mại…Tay của anh cuộn thành nắm đấm, quay đi chỗ khác tránh ánh mắt cô.

Anh nói: “Tất nhiên là không phải rồi.”Nhan Hoan nhìn anh, không nhịn được mà bật cười.Con người này…Người này thật sự rất kì lạ, nhưng cũng thật sự khiến cho tim người ta đập thình thịch đó.“Vậy chuyện lúc đầu anh đến tìm tôi là gì?”Cô cười nói.Anh nghe cô hỏi chuyện này thì cảm xúc căng thẳng với cả người đều được thả lỏng.

Anh nói: “Lần trước không phải nói với cô là Quách Đại Vi đã lấy được danh sách thanh niên trí thức sao? Đã điều tra được là anh ta liên hệ với ai rồi.

Khoảng thời gian này cứ cách vài ngày thì Tôn Hữu Cương đều sẽ gọi điện thoại về thành phố Thanh Châu.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Nói Ra 3


Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh nhờ bạn anh giúp đỡ để ý xem tình cảnh nhà mấy thanh niên trí thức kia gần đây có sự thay đổi gì không.

Quả nhiên phát hiện gia đình nhà Tôn Hữu Cương bình thường luôn túng quẫn đột nhiên dư dả, còn khoe khoang với hàng xóm, nói con trai mình chẳng mấy chốc sẽ từ nông thôn về, đã sắp xếp xong công việc, là công việc bàn giấy.Anh gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng thanh niên trí thức, tìm chủ nhiệm Lưu điều tra.

Quả nhiên điều tra được rất nhiều ghi chép về cuộc gọi của Tôn Hữu Cương và Quách Đại Vi.Quả nhiên là anh ta.Nhan Hoan có hơi ngẩn người.Từ lần trước anh nhắc cô chuyện Quách Đại Vi ở thành phố Thanh Châu lấy được danh sách thanh niên trí thức ở bên này, thì cô từ bên chỗ Trần Mẫn Phân biết được vài người, điều tra thêm thì cũng đoán được anh ta.Cô vốn tưởng sau khi cô rời khỏi thành phố Thanh Châu, nếu Quách Đại Vi này chưa từ bỏ ý định thì sẽ dùng thủ đoạn cứng mềm gì đó ép buộc ba mẹ cô đến tìm cô.

Cô không ngờ anh ta lại không từ thủ đoạn như vậy, quả thật là biết lợi dụng mọi thứ có thể.Nhan Hoan cúi đầu suy nghĩ mọi chuyện.Anh lại cho là cô bị tổn thương, hoặc là lo lắng bên chỗ thành phố Thanh Châu sẽ làm hại mình nên tiện miệng nói: “Giả thì chính là giả thôi.


Cô không cần sợ hãi, tôi sẽ giúp cô xử lý.”Sợ sao? Từ sau khi ý thức của cô tỉnh lại thì cô chưa hề cảm thấy sợ hãi.Cô ngẩng đầu lên, cười nói: “Không đâu, tôi không sợ hãi, chỉ là tôi đang nghĩ đến tất cả mọi chuyện… Cảm ơn anh đã nói cho tôi, nhưng chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết.

Anh đính hôn với tôi đã là giúp tôi một chuyện rất lớn rồi.”Anh nhíu mày.Nhưng cô như thể nghĩ đến chuyện gì đó, cười nói: “À cũng không phải, đúng là có một việc nữa cần anh giúp đỡ… Vừa nói tự mình giải quyết mà bây giờ lại tự vả nữa rồi.”Anh nghe cô nói như vậy thì sắc mặt rất hòa hoãn, nói: “Chuyện gì vậy?”Cô nhìn anh, nói: “Bên chỗ thanh niên trí thức anh có thể điều tra được cứ cách mấy ngày Tôn Hữu Cương sẽ gọi điện về thành phố Thanh Châu.

Vậy có thể nhờ đồng chí thanh niên trí thức giúp đỡ lần sau ghi âm lại cuộc gọi của anh ta không?”“Được thôi.”Anh hơi sửng sốt, nhưng cũng không hề do dự, đồng ý với cô ngay lập tức.Hợp tác làm việc với người này rất thoải mái.“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ là một cô bạn gái rất đáng tin cậy.

Còn nữa.”Nhan Hoan bật cười, nói: “Mấy câu mà đêm hôm đó tôi nói với đội trưởng Triệu, mặc dù lúc đó là nhất thời xúc động, nhưng tuyệt đối không phải gặp ai cũng thuận miệng nói… Là bởi vì đội trưởng Triệu khiến tôi cảm thấy phù hợp, cho nên mới nói như vậy.”Đêm hôm đó là đêm hôm nào chứ?Ồ, cô đang giải thích với anh.


Ngày đó là lần đầu tiên anh đưa cô về ký túc xá, cô nói bọn họ có thể thử ở bên nhau.Lúc đó anh cũng không biết vì sao lại có hơi tức giận, nói với cô là “ Mấy câu như vậy là do cô thuận miệng nói ra sao?”Sao lúc đó anh lại nói với cô những câu lạnh lùng như vậy chứ?Anh đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng lúc này lại cảm thấy áy náy với đau lòng.“Xin lỗi.”Anh nói: “Tôi không nên nói câu đó.”“Không đâu.”Nhan Hoan lắc đầu, chỉ cảm thấy lúc này anh nói câu “xin lỗi” một cách chân thành có hơi đáng yêu.

Cô mỉm cười, nói: “Vậy thì có sao chứ? Lúc đó chúng ta không quen, như vậy có hơi lạ lùng.

Nhưng trực giác của tôi rất chuẩn, tôi cảm thấy hợp thì chắc chắn sẽ hợp.

Sau này anh sẽ biết thôi.”Tôi cảm thấy hợp thì chắc chắn sẽ hợp.

Sau này anh sẽ biết thôi…..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Nói Ra 4


Nhóm dịch: Thất Liên HoaAnh chỉ cảm thấy tim mình như bị nắm lấy, lại như bị điện giật, hoàn toàn mất khống chế.

Đột nhiên anh đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Được rồi, tôi sẽ biết.

Nhưng…”“Những câu như vậy sau này đừng nói với người khác.”Triệu Thành Tích đưa Nhan Hoan về ký túc xá.Lúc này là thời gian tan tầm, bên chỗ đồn điền còn đỡ, người rất ít.

Nhưng lúc đi ra khỏi đồn điền, đi về hướng ký túc xá thanh niên trí thức, đi ngang qua đội sinh hoạt thì thỉnh thoảng gặp vài người đi đường.Nông trường nói lớn thì lớn nhưng đi tới đi lui thì cũng chỉ có những người kia.

Cho dù Nhan Hoan mới đến không lâu… nhưng cô nổi tiếng.

Mà đại đội trưởng của đội trưởng đội Một của đội công trình, đa số ai cũng biết.

Cứ đi như vậy thì có không ít người nhìn tới nhìn lui, thậm chí là xì xào bàn tán.“Đó không phải là nữ thanh niên trí thức mới đến tổ thực phẩm sao? Ôi, bên cạnh cô ta không phải đại đội trưởng của đội công trình… Ôi trời ơi, hóa ra lời đồn là thật, cô ta đúng là câu được đàn ông của đội công trình… còn là đội trưởng Triệu nữa.”Nhớ ngày đó khi biết đội trưởng Triệu độc thân, mấy bác gái ở nông trường nhà có con gái đều có tâm tư.


Sau này mọi người mới phát hiện ra đại đội trưởng này là tảng đá, cục sắt, gần như là không có cảm giác gì thì ai cũng từ bỏ ý định… Không ngờ thế mà lại bị hồ ly tinh quyến rũ.“Nhưng mà nữ thanh niên trí thức này cũng thật là quá đẹp rồi.

Ôi mỹ nữ trên núi tuyết thì cũng như vậy thôi.”“Xinh đẹp thì có gì tốt kia? Nhìn cái eo nhỏ kia đi, không dễ sinh… Cô nói xem đội trưởng Triệu cao lớn mạnh mẽ như vậy, tìm một cô vợ như thế cũng không biết có chịu nổi hay không…”“Đúng vậy, nghe nói ở nhà còn có đàn ông chờ.

Thật tội nghiệp, cứ vậy mà chờ cô ta quay về.

Cô gái này sao con người lại như vậy chứ…”“Theo lý thuyết thì đội trưởng Triệu cũng không giống người không có đầu óc mà? Sợ là cũng chiếm được tiện nghi…”......Càng nói càng không ra thể thống gì.

Thính lực của Triệu Thành Tích rất tốt, nghe được rất nhiều, càng nghe càng lạnh mặt xuống.Ngay ở phía trước gặp được hai bác gái.

Hai bác gái kia đương nhiên là biết Triệu Thành Tích, dùng ánh mắt kì dị nhìn Nhan Hoan, rồi lên tiếng chào hỏi Triệu Thành Tích.


Triệu Thành Tích đứng vững vàng, một tay nắm chặt tay Nhan Hoan, kéo cô lại bên cạnh mình.

Sau đó anh chào hỏi hai bác gái: “Dì Vương, đây là thanh niên trí thức Nhan ở tổ thực phẩm, cũng là người mà sắp tới cháu sẽ đính hôn, dự định cuối năm sẽ đi đăng ký kết hôn.

Đến lúc đó còn muốn mời dì ăn kẹo cưới nữa.”Sắc mặt hai bác gái có thể nói là kinh hoảng.Người được gọi là dì Vương kinh ngạc chớp mắt, vội nhìn Nhan Hoan, thốt lên: “Cuối năm sẽ đăng ký sao? Cái này, đội trưởng Triệu, đây cũng là quá nhanh rồi, trong nhà chuẩn bị kịp sao? Còn nữa, thanh niên trí thức Nhan, cô ấy…”Triệu Thành Tích lập tức ngắt lời bà ta, nói: “Dì Vương, gần đây cháu nghe không ít người đồn đại về Tiểu Hoan.

Từ lúc vào nông trường thì Tiểu Hoan luôn cần cù, chăm chỉ làm việc, cũng rất ít khi ra cửa.

Nhưng không biết là ai lòng dạ khó đoán muốn hại cô ấy, đồn đại lung tung.

Bọn họ sợ là không biết chuyện cháu với cô ấy sắp đính hôn.

Mà hôn sự của chúng cháu là qua sự thẩm tra nghiêm ngặt của bên trên.

Sau này nếu dì nghe được những lời đồn kia thì giúp cháu bác bỏ.

Nhanh thôi cháu cũng sẽ điều tra ra người đằng sau có ý đồ, để người đó nhận hình phạt xứng đáng.”Dì Vương và bác gái bên cạnh, thậm chí là những người đứng đó không xa nghe được Triệu Thành Tích nói thì suýt nữa rớt cả cằm xuống..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Muốn Hôn Một Cái 1


Nhóm dịch: Thất Liên HoaTriệu Thành Tích gật đầu với dì Vương một cái, rồi nói thêm một câu: “Cảm ơn dì, chúng cháu về trước đây.”.

Nói xong thì anh kéo Nhan Hoan đang kinh ngạc rời khỏi chỗ đó.“Ôi, tôi đã nói rồi.

Rõ ràng bên tổ thực phẩm và thanh niên trí thức Trần đều đã bác bỏ tin đồn rồi, mà mấy người miệng mồm ác độc này còn muốn theo những người xấu kia hủy hoại thanh danh con gái nhà người ta.

Muốn tôi nói thì chắc chắn là không biết tên chó má nào đó nhìn thanh niên trí thức Nhan xinh đẹp, mơ tưởng đến cô ấy tung tin đồn nhảm sau lưng…”Dì Vương căm phẫn, vỗ đùi nói.“Còn không phải sao.

Ôi tôi nghe nói là thanh niên trí thức Nhan quyến rũ cháu trai đội trưởng sao? Cũng không nghĩ đến tính tình anh ta, nghe bảo cô anh ta ép thanh niên trí thức Nhan yêu đương với anh ta, lại bị thanh niên trí thức Nhan từ chối… Không chừng là ghi hận trong lòng, lời đồn có khi là do bọn họ đồn ra.”......Nhan Hoan đi bên cạnh Triệu Thành Tích.


Từng câu từng câu nói cô đều nghe được.

Mấy lời đồn đại này thay đổi cũng nhanh quá đi thôi.

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, nhưng bây giờ anh vẫn cứ trầm mặt như vậy, nhìn không ra được bất kỳ thứ gì khác.Nhan Hoan mím môi nở nụ cười, vội vàng bước theo bước chân anh.

Mãi cho đến khi rời khỏi đội sinh hoạt thì, trên đường về ký túc xá thanh niên trí thức thì cô giữ anh lại, dừng bước chân.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói một câu dài như vậy đó.”Anh hơi sững sờ, nhìn cô rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Anh nói: “Chờ sau khi chúng ta đính hôn thì tôi sẽ nhanh chóng làm cho những lời đồn đại kia biến mất.”Cô không đáng để bị đối xử như vậy.Thực ra Nhan Hoan không để ý những lời đồn kia như vậy.

Cô cũng sẽ nghĩ cách để xử lý những người kia.

Nhưng bây giờ tất cả những thứ đó đều không phải là quan trọng nhất.Cô nhìn anh quay đi chỗ khác, yết hầu cử động lên xuống, nửa bên mặt cương nghị lạnh lùng, nhìn anh vô cùng nghiêm túc.

Nhưng anh lại không dám nhìn cô.Đột nhiên cô có một sự xúc động muốn đưa tay ra sờ anh, sờ yết hầu anh, thậm chí muốn hôn anh… Quan trọng là có một sự tương phản quá lớn.


Trước đây anh nhìn cô nhiều hơn một chút đều cảm thấy dư thừa.

Nhưng bây giờ, vẫn là gương mặt này, như vậy mà lại đến che chở cho cô.Cô muốn nếm thử, hương vị có phải là cũng sẽ không giống lúc nhìn thấy không… Nhưng bây giờ tất nhiên là không được.Từ lúc cô thức tỉnh bản năng thì cảm thấy những cái này cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ… Nhưng một Thẩm Nhan Hoan sống thành thật hơn hai mươi năm lại là một chuyện khác.Cô nhẹ nhàng cắn môi.

Ôi, vẫn cứ là nhịn một chút đi.“Ừ, không sao.”Cô cũng quay đầu đi, đi về phía trước hai bước rồi quay đầu lại cười với anh.

Cô nói: “Vậy tôi sẽ nói với người khác là tôi sắp đính hôn với anh.

Để cho bọn họ tức chết.”Cô càng nói thì cười càng tươi, như thể là đang nói chuyện gì thú vị lắm.Trái tim anh lại bị nụ cười của cô cuốn vào, giống như là bị cái gì đó kích thích, rung động rất mạnh mẽ.

Đối với anh thì đây là một cảm giác rất rất xa lạ.


Vốn anh còn hơi kháng cự, nhưng nghĩ lại thì bọn họ cũng sắp đính hôn thì cô trở nên đặc biệt với anh, chuyện này cũng không có vấn đề gì cả.Đoạn đường tiếp theo hai người thoải mái hơn rất nhiều, không tiếp tục im lặng nữa.Anh giới thiệu với cô tình huống trong nhà: “Trong nhà anh trừ ba mẹ thì có hai người anh trai, đều đã kết hôn, còn thêm một em gái.

Nhưng từ nhỏ anh lớn lên trong ký túc xá của trường học quân đội, cũng không quá thân thiết với bọn họ.

Trước đó hẳn là em đã có nghe là trong nhà mong anh sẽ cưới một cô gái con của bạn cũ.

Vì chuyện này mà anh rất ít khi về nhà.

Em yên tâm, sau này cũng sẽ không để em liên quan quá nhiều với bọn họ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Muốn Hôn Một Cái 2


Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhan Hoan nhìn anh.

Cô không có gì không yên lòng cả.Anh hơi ngừng lại rồi nói tiếp: “Nếu như em đồng ý thì ăn tết anh sẽ về Tây Châu một chuyến, em theo anh cùng về.

Em không cần quá để ý những người trong nhà anh, cứ theo anh là được, anh sẽ xử lý hết… Nhưng nếu em cảm thấy như vậy quá nhanh thì cứ từ từ cũng được.”“Giải quyết trễ không bằng giải quyết sớm.”Nhan Hoan cười nói: “Không sao, cái này em làm được.

Nhưng…”Cô trợn mắt lên, nói: “Nếu em chọc giận bọn họ sẽ không sao chứ?”Anh hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười nhạt, nói: “Không sao.”Nhan Hoan ngây người.

Bởi vì cô nhìn rất rõ, lúc anh bật cười thì trên gương mặt cương nghị lại có hai lúm đồng tiền rất sâu… Lúc trước đã bị sự lạnh lùng che dấu hết.

Đúng là có một sự dịu dàng khác….Lại tiếp tục là một sự tương phản rất lớn…Cô nghĩ, đây có phải là nguyên nhân mà bình thường anh thích xụ mặt hay không.Anh nói chuyện nhà mình thì phải có qua có lại, Nhan Hoan cũng nói sơ qua chuyện trong nhà mình.

Mặc dù anh nói anh đã điều tra thì cô vẫn giới thiệu sơ lược một chút.


Sau đó thì cô kể với anh chuyện lúc cô còn nhỏ.Cô nói: “Lúc trước em cũng không biết xảy ra chuyện gì nên không suy nghĩ nhiều, cái gì cũng nghe bọn họ.

Sau đó đột nhiên có một ngày bọn họ yêu cầu em lập gia đình… Em phát hiện khi còn nhỏ có nhiều chuyện em có thể mặc kệ, thế nhưng bảo em lấy chồng, còn lấy một người đàn ông như vậy.

Em không thể nhịn nổi, cũng không thích cuộc sống trước đây, em lười cãi nhau với bọn họ nên tự mình báo danh về nông thôn.”“Ừ.”Anh đáp lời một cách ngắn gọn.

nét mặt có lẽ là có chút dịu dàng.

Cũng không biết là do hoàng hôn buông xuống nên cô nhìn nhầm rồi không.Cô nói tiếp: “Nói không chừng mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến đây đi… Không đến là tốt nhất.

Nhưng nếu như đến thì sẽ phiền đội trưởng Triệu rồi.

Nhưng đội trưởng Triệu yên tâm, em cũng không sợ bọn họ.

Em chỉ muốn mượn thân phận của anh, là thân phận vợ chưa cưới của anh.


Còn về phần bọn họ thì tự em sẽ giải quyết.”“Được.”Anh vẫn trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại nói: “Triệu Thành Tích, sau này không cần gọi anh là đội trưởng Triệu nữa.”Nhan Hoan lập tức híp mắt cười gọi anh là anh Triệu.Triệu Thành Tích: …Lúc này anh đưa cô đến ký túc xá.Lúc đưa cô đến cổng là lúc nhóm thanh niên trí thức tan làm đi ăn cơm.

Cứ ai nhìn thấy bọn họ là đều vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt quái dị.Nét mặt của Triệu Thành Tích lại lãnh đạm như bình thường, nhưng vẫn như lúc trước, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Anh đã không để ý thì đương nhiên là Nhan Hoan càng không thèm để ý.Có một người thanh niên trí thức quen biết gọi Nhan Hoan.

Nhan Hoan cũng chào hỏi lại rất tự nhiên: “Chị Lư.”Sau đó cô giới thiệu: “Chị Lư, đây là đội trưởng Triệu của đội công trình, là bạn trai em.”Đám người: ???Nhóm thanh niên trí thức đương nhiên là biết đội trưởng Triệu.Trên thực tế thì từ khi đội công trình chiếm giữ nông trường thì không ít nữ thanh niên trí thức độc thân đều có tâm tư.

Chuyện này cũng không kỳ lạ gì.

Lúc các cô xuống nông thôn thì còn rất nhỏ tuổi, rất nhiều người mười bảy mười tám, thậm chí là mười lăm mười sáu.

Lúc này nếu không đến tuổi lập gia đình thì cũng sắp đến tầm đó.Cho dù là không nghĩ đến chuyện về thành phố thì chỗ đầy đất đai này nếu muốn lấy chồng thì làm sao đây? Nếu không phải là nam thanh niên trí thức, nếu không phải là nông dân công nhân ở nông trường.….

Thế nhưng các cô đã qua sự nhiệt huyết lúc xuống nông thôn, nhận được sự giáo dục tuổi tác của giáo dục trung hạ bần nông.

Các cô muốn về thành phố, có bao nhiêu người cam lòng gả cho nông dân ở đây, cắm rễ ở đây cả một đời người chứ?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom