Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Có Phải Em Thích Tôi Không 2


Dịch: Y Na

“Thịt, còn là thịt bò.

” Thẩm Yến rất hiểu biết: “Cậu biết nông trường Chí Tân không?”
“Biết chứ.


Nông trường Chí Tân chuyên chăn nuôi, có rất nhiều người chuyển xuống làm việc ở đó.

Sau khi cải cách mở cửa, nông trường Chí Tân nuôi thêm bò sữa, sữa tươi sản xuất hàng ngày chủ yếu cung cấp cho huyện Vân Đình.

"Số lượng nông trường Chí Tân gửi đến không nhiều, khó chia cho xưởng thép, lãnh đạo phía trên quyết định giao cho trường chúng ta.


Thẩm Yến có chút kích động: “Thịt bò khó mua lắm, hồi nhỏ tôi từng gặp người bán thịt bò, tôi rất muốn ăn nhưng mẹ tôi lại nói thịt bò không có chất béo, mua thịt bò không có lời nên không mua cho tôi, làm tôi suy nghĩ mấy năm liền, đến tận cấp hai mới được ăn thịt bò lần đầu tiên.


Cũng đúng, hiện tại trong bụng mọi người đều thiếu chất béo, hầu hết mọi người đều thích mua thịt heo hơn thịt bò.


Lúc Trương Huệ đến thì hàng đã xếp dài, cô và Thẩm Yến tình cờ xếp hàng phía sau cô Lý, cô Lý là chủ nhiệm lớp bọn họ dạy.

“Các cô nhìn thịt bò kia xem, toàn là thịt nạc thôi, phải cho thêm dầu vào xào, nếu không sẽ không ngon đâu.


“Mang về nhà luộc trộn rau, như thế không phí dầu.


“Nếu chia thịt heo thì tốt, tuần trước mỡ heo nhà tôi chỉ thấy đáy, mấy ngày nay phải hoà loãng nước súp, đợi đến cuối tuần sau phát phiếu thịt tháng tới mới có thể mua một ít.


Trương Huệ nghe cô Lý nói liền nảy ra ý kiến: “Cô Lý, tôi có phiếu thịt, hay là cô đổi thịt bò cho tôi, cô đi mua thịt heo?”
“Như vậy sao được.


Cô Lý tỏ ra không muốn lợi dụng cô: “Cũng chỉ có mấy ngày, mười ngày nay không có chất béo mấy thằng nhóc nhà tôi vẫn đủ dinh dưỡng, mỗi ngày một quả trứng gà đấy.


Trương Huệ chân thành nói: “Cô cứ đổi cho tôi đi, nhà tôi thích ăn thịt bò, cô cũng đừng lo, nhà tôi có mấy người đi làm, không thiếu phiếu thịt đâu.


“Thật sự không thiếu?”
“Thật sự không thiếu.


Cả nhà có mỗi cô háu ăn và giỏi ăn uống nhất, anh hai cô đổi phiếu thịt, phiếu đường gì đó đều nhét cho cô, mong cô sẽ làm thêm nhiều món ngon cho gia đình.

Thấy cô thành tâm muốn, cô Lý vui vẻ đổi thịt bò cho Trương Huệ.

Thẩm Yến cũng muốn lấy thêm thịt bò, học theo Trương Huệ trao đổi với các giáo viên khác, không chỉ đổi phiếu thịt mà còn đổi cả phiếu công nghiệp.

Thẩm Yến có người thân làm ở cửa hàng bách hóa nên có con đường lấy phiếu công nghiệp.

Bây giờ là cuối tháng, những người ở nhà thiếu cơm nước như cô Lý đều sẵn sàng đổi một ít thịt bò nhận được cho Trương Huệ, tính cả phần của mình thì Trương Huệ có tổng cộng gần mười cân thịt bò, trong đó có hai cân là thịt nạm.


Thẩm Yến cũng ghen tị với cô: “Cha mẹ cậu chiều cậu thật đấy, cái gì cũng để cho cậu tiêu.


Trương Huệ cười cười, ở thời đại này, không có nhiều cô gái có thể sống hạnh phúc như cô.

Đặt nhiều thịt như vậy trên bàn làm việc không tiện nên Trương Huệ cất thịt vào tủ dưới bàn, chuyển thịt vào trong không gian, sau đó tiện tay khóa tủ dưới bàn lại.

Thẩm Yến cùng Trương Huệ đi rửa tay, “May mà hôm nay trời mưa nhiệt độ thấp, nếu không sợ đến chiều thịt sẽ hỏng mất.


“Không hỏng được đâu.


“Chuông reo rồi, đi, lên lớp thôi.


“Được.


Trương Huệ vốn định buổi trưa đến khu phế liệu rồi mới về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay có thịt phải mang về sớm nên không đến khu phế liệu nữa.

Dạy liên tiếp ba tiết học, Trương Huệ uống nửa ly nước, sờ lên cổ.

“Đau họng à.



“Không hẳn, chỉ hơi mệt thôi.


Thẩm Yến ngồi phịch xuống ghế, bất đắc dĩ khoát tay: “Cậu mau về đi, buổi chiều tôi còn phải đưa học sinh đi tham gia lao động, không về được.


“Vậy cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.


Trương Huệ đi tới văn phòng, rất nhiều giáo viên không dạy tiết thứ ba đã mang thịt trở về.

Giữa trưa trời đã tạnh quang, Trương Huệ mang thịt về nhà nói với mẹ: “Mẹ, chiều nay mẹ đi mua một gói sốt về kho bắp bò nhé.

Buổi sáng trời mưa, buổi chiều con lên núi hái nấm mang về làm tương thịt sốt nấm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Có Phải Em Thích Tôi Không 3


Dịch: Y Na

Mập Mạp đi vòng quanh thịt bò, há hốc miệng ngạc nhiên: “Nhiều thịt thịt quá.


Lưu Lị kinh ngạc nói: “Trường Huệ Huệ phát sao.


“Vâng, mỗi người được hơn một cân một chút, còn lại là đổi với người khác.


“Vậy con cũng đổi quá nhiều rồi.

” Trần Lệ Phương không để ý việc con gái bỏ tiền mua thịt, chỉ là đổi nhiều như vậy, trời nóng không cất đi được, để hỏng thì thật đáng tiếc.

“Không nhiều không nhiều, đến tối là ăn hết thôi.


Lưu Lị nói: “Vậy chiều nay con không đến tổ dân phố nữa, mẹ giúp con trông Mập Mạp nhé, con ra ngoại ô hái nấm với Huệ Huệ.


Ăn cơm xong nghỉ trưa nửa tiếng, Trương Huệ xỏ ủng đi mưa và đội mũ rơm cùng chị dâu lên núi.


Hai chị em mỗi người đeo một cái giỏ trên lưng, Trương Huệ tay chân nhanh nhẹn, nhặt đầy giỏ thì chuyển vào không gian, chờ không gian đầy ắp mới đi tìm chị dâu.

“Hôm nay thu hoạch được nhiều quá.


“Ừm, em hái được một cây nấm mối, tối nay chúng ta xào dầu, trộn với mì lạnh ăn ngon lắm.


Lưu Lị cười nói: “Mẹ mình lại tiếc dầu lắm đây.


Hai chị em cười cười nói nói trở về, lúc này các công nhân phía tây thành phố cũng tan ca, đến cửa gõ cửa: “Mẹ, mở cửa.


Cửa nhà họ Trương mở ra, đứng sau cửa chính là Giang Minh Ngạn.

“Cô ơi nhìn con nè.

” Mập Mạp được Giang Minh Ngạn bế, tay chân dang ra thành tư thế bay lượn.

“Mập Mạp giỏi quá đi.

” Trương Huệ bước vào cửa.

“Các con về rồi.

” Trần Lệ Phương đeo tạp dề từ trong bếp đi ra: “Tiểu Giang mang ba cân thịt bò và mấy loại rau củ đến, tối nay chúng ta làm thịt bò nướng khoai tây đi.


“Được rồi, vậy con và chị dâu đi rửa nấm trước.


“Các con đi rửa đi, rửa sạch để ráo nước, ăn tối xong chúng ta làm tương thịt bò sốt nấm, sau đó cho Tiểu Giang hai chai mang đi.


Giang Minh Ngạn khoát khoát tay: “Vốn là mang cho dì Trần, dì Trần giữ lại ăn cơm cháu đã rất xấu hổ rồi, sao có thể vừa ăn vừa mang đi được chứ.


Thịt bò không nhiều, ngoại trừ trường học, một số lãnh đạo xưởng cũng được chia một ít, những nhân tài có thân phận đặc biệt như Giang Minh Ngạn chắc chắn cũng được chia.

Nhóm Giang Minh Ngạn đều ăn cơm ở nhà ăn, phần lớn thịt bò được chia đều đưa đến nhà ăn, chế biến thêm một chút, mời đầu bếp nhà ăn nấu cho bọn họ.


Giang Minh Ngạn vừa nhận được thịt đã lập tức nghĩ đến việc mang đến nhà họ Trương, anh vẫn chưa đáp lễ chai tương thịt sốt nấm dì Trần cho.

Về phần anh thật sự muốn đáp lễ hay còn vì cái gì khác thì chỉ có anh mới biết.

Trần Lệ Phương cười nói: “Đừng khách sáo, nghe dì.


Trương Kiến Lâm lười biếng ghé vào khung cửa bếp: “Ai vào nhóm lửa đi, nóng chết tôi rồi.


Trương Huệ liếc nhìn anh hai một chút: “Em thấy anh cũng không cần ăn tối đâu, trời nóng bức ăn cơm lại đổ mồ hôi.


“Con bé này, không chịu học cái tốt lại đi học cái xấu của mẹ.


“Trương Kiến Lâm.


Bị mẹ ruột mắng một tiếng, Trương Kiến Lâm chủ động nhận sai: “He he, con đùa mà, mẹ nói nhóm lửa như thế nào thì con sẽ nhóm y như thế.


Trần Lệ Phương hừ nhẹ một tiếng: “Không được bắt nạt em gái con.


Trương Huệ kiêu ngạo hất cằm lên, làm mặt quỷ với anh hai, rất trẻ con.

Đột nhiên cô kịp phản ứng, lúng túng quay đầu lại, chỉ thấy Giang Minh Ngạn đang cười với mình.

“Cô ơi, cô nhìn con đi.


” Mập Mạp nháy mắt le lưỡi ra hiệu: “Cô học con, làm như vậy nè.


Trong lòng Trương Huệ đã đánh thằng cháu trai không biết điều này tám mươi cái.

Lấy chậu nước, đổ nấm trong giỏ ra tràn đầy chậu, Trương Huệ vô tình trộn lẫn cả nấm trong không gian vào.

“Cô ơi, con giúp cô rửa nha.


“Được, con lại đây.

” Trương Huệ nhích sang một bên nhường chỗ cho Mập Mạp.

Mập Mạp lon ton chạy tới, bổ nhào vào lưng cô: “Con giúp cô làm việc, cô cho con kẹo sữa thỏ trắng được không ạ.


Trương Huệ và Lưu Lị đều bật cười, Lưu Lị cười mắng một câu: “Thằng bé ham ăn này, còn chưa làm được gì đã ra yêu cầu rồi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Có Phải Em Thích Tôi Không 4


Dịch: Y Na

“Có được không cô.


Trương Huệ vỗ mông cậu bé nói: “Đừng đi lòng vòng nữa, ngày mai ăn kẹo, tối nay chúng ta ăn thịt.

Ở đây không cần con giúp, con ra cổng xem ông nội với cha con đã về chưa.


“Vâng ạ.


Mập Mạp chạy đi, chỗ Trương Huệ nhích ra bị một thân hình cao lớn lấp đầy, là Giang Minh Ngạn lấy ghế đẩu tới ngồi xuống giúp đỡ.

Trương Huệ lại lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút.

Mấy phút sau, dưới lầu truyền đến tiếng khóc của Mập Mạp, Lưu Lị vội vàng đứng dậy chạy xuống lầu: “Chị đi xem Mập Mạp một chút.


Trương Huệ cũng đứng dậy chạy ra ban công, thấy Mập Mạp chỉ bị ngã thì thở phào nhẹ nhõm.

“Thằng bé không sao chứ?”

“Không sao cả.


Trương Huệ lại ngồi xuống, hai người tập trung rửa nấm.

“Em.


Trương Huệ ngẩng đầu, anh muốn nói cái gì.

Khoé miệng Giang Minh Ngạn hơi cong lên: “Có phải em thích tôi không, tôi thấy em ở trước mặt người nhà hay nói chuyện với người khác đều rất hoạt bát sôi nổi, sao gặp tôi lại ít nói như thế.


“Không phải.

” Không phải không thích anh.

“Vậy thì tốt.


Trương Huệ vừa yên lòng, đột nhiên anh lại ném ra một câu: “Hôm nọ đi ngang qua trường tiểu học xưởng thép thấy em cãi nhau với ai đó.


Trương Huệ nhìn anh, anh có ý gì, cảm thấy cô là một bà cô đanh đá sao?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, Giang Minh Ngạn tươi cười: “Đừng hiểu lầm, chỉ là cảm thấy, rất đáng yêu.


Ánh mắt của một số người ngày thường có vẻ điềm tĩnh, không lay động nhưng khi cười lên lại sáng như sao trời, sự tương phản trước sau khiến người ta phải suy nghĩ không thôi.

Trương Huệ hơi bối rối trong lòng, đầu óc Giang Minh Ngạn có vấn đề sao.

Cô lo lắng nuốt nước miếng, anh nói vậy là có ý gì?
“A, nhà ta có khách này.


Trương Kiến Sơn bế con trai bước vào, Giang Minh Ngạn cười chào anh cả Trương.

Trương Kiến Sơn cười he he: “Hoan nghênh đến làm khách, vợ anh nói chú mang thịt tới đây, lần sau đừng khách sáo như vậy nữa.


Trương Kiến Sơn kể lại chuyện trong xưởng, nói hôm nay lãnh đạo xưởng thép cũng chia thịt bò, giữa trưa ngửi thấy mùi thịt bò từ khu nhà gia đình thổi qua khiến bọn họ thèm thuồng không thôi.


Lưu Lị ôm lấy con trai: “Đi nào, mẹ lấy nước rửa mặt cho con, nhìn con khóc như mèo mướp rồi này.


Mập Mạp giãy dụa: “Con tự đi.


“Được rồi được rồi, con tự đi đi.


Mập Mạp vừa chạm chân nhỏ xuống đất đã chạy tới chỗ cô mình: “Cô rửa mặt cho con.


“Ngoan, để mẹ rửa cho con trước, cô đang bận.


“Con muốn cô cơ.


Lưu Lị liếc mắt, giống như sắp đánh người, Mập Mạp nhìn mẹ một chút, rồi lại nhìn cô một chút, sau đó cúi đầu ỉu xìu đi theo mẹ.

Giang Minh Ngạn rửa sạch một cây nấm bỏ vào giỏ: “Ở phía bắc dễ mua thịt dê thịt bò hơn.


Trương Huệ ừm một tiếng, phía bắc có thảo nguyên, không chỉ dễ mua thịt dê, thịt bò mà còn dễ mua các sản phẩm làm từ sữa.

“Thịt tươi không dễ bảo quản, lần sau tôi sẽ viết thư về nhà, nhờ anh trai gửi ít thịt bò khô tới, đến lúc đó em có thể ăn thử một chút.



Trương Huệ ngẩng đầu, tình cờ chạm mắt anh, cô im lặng cúi đầu.

Trong lòng có một tiểu nhân nhỏ bé hoảng sợ chạy quanh, vẻ mặt không biết là mong đợi hay lo lắng, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Hai người rửa sạch hai giỏ nấm để ráo, Trương Tuệ vẫn đang suy nghĩ, hình như Giang Minh Ngạn trong trí nhớ kiếp trước chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.

Loại ánh mắt bốc lửa ấy.

Rửa nấm hồi lâu, đầu ngón tay lạnh buốt, sờ nhẹ lên má, da mặt có chút ấm áp.

“Ăn cơm thôi.


Bữa tiệc thịt bò tối nay, nạm bò nướng khoai tây, thịt bò kho, thịt bò trộn rau thơm và lòng bò nấu canh chua.

Đồ ăn vừa được dọn ra đã có mùi thơm ngào ngạt.

Trần Lệ Phương sai cậu con thứ đóng cửa chính lại.

Trương Kiến Lâm vừa đóng cửa vừa nói: “Mẹ, mẹ giấu làm cái gì, ai chẳng biết nhà mình suốt ngày ăn ngon.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Có Tỏ Tình Không 1


Dịch: Y Na

Khu nhà gia đình xưởng thép này đều là hàng xóm cũ lâu năm, ai cũng biết nhà họ Lâm bọn họ có chế độ ăn uống tốt.

Trước đây khi ba anh em bọn họ còn nhỏ, cần trang trải chi phí học hành, cơm ăn, áo mặc nên cuộc sống khá chật vật.

Sau này ba anh em bọn họ lớn lên bắt đầu đi làm, chỉ trong một hai năm, cơm nước nhà bọn họ đã trở thành độc nhất trong khu nhà gia đình, những người khác chắc chắn sẽ không có ý kiến.

“Đừng nói nhảm nữa, mau ăn cơm thôi.


Một bàn tám người, lúc Trương Huệ tới bàn thì cả nhà đã ngồi sẵn.

Không biết có phải do thói quen hay không, nhưng chỗ ngồi vẫn giống như lần trước, cô và Giang Minh Ngạn ngồi cạnh nhau.

“Tiểu Giang, ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của dì.



“Cảm ơn dì Trần, ngon quá ạ.


Trần Lệ Phương cười tủm tỉm nói: “Ngon thì tới thường xuyên nhé, nhưng lần sau đừng mang theo thịt nữa, tương thịt nấm tuần trước mang về ăn có ngon không.


“Ngon ạ, ăn cùng cơm hay trộn mì đều rất ngon.

” Mấy người có quan hệ tốt với anh đều tranh giành nhưng anh không chịu chia cho ai.

“Huệ Huệ nhà dì thích nấu ăn linh tinh, tương thịt sốt nấm chưa là gì đâu, món nào con bé cũng biết làm đó.


Trần Lệ Phương khen ngợi con gái rồi hỏi về gia đình Giang Minh Ngạn: “Lần trước quên hỏi, Tiểu Giang, cha mẹ cháu làm nghề gì?”
Lần trước vừa nghe Giang Minh Ngạn nói mình đến từ thủ đô, Trần Lệ Phương liền không còn muốn hỏi thăm nữa, lần này bà phải hỏi cho rõ.

“Mẹ cháu là nội trợ, cha cháu và anh trai cháu làm việc trong nhà máy cơ khí, chị dâu cháu là bác sĩ.


“Nhà cháu có hai anh em à.


“Vâng.


“Vậy thì tốt, hai anh em hỗ trợ lẫn nhau, sau này còn có người dựa vào, huống chi hai đứa đều làm việc trong nhà máy cơ khí.


Hỏi gia đình xong, Trần Lệ Phương nói về khẩu vị Nam Bắc, hỏi vòng vo nhà bọn họ ai nấu cơm ai làm việc nhà, Giang Minh Ngạn nói mẹ anh thường xuyên nấu cơm, hai anh em bọn họ cũng biết nấu nhưng kỹ năng chỉ ở mức trung bình.


Nghe thấy Giang Minh Ngạn biết nấu cơm, người nhà họ Trương lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác, có chút khen ngợi.

Trương Kiến Lâm điên cuồng nháy mắt với em gái: “Biết nấu cơm đấy.


“Vâng, thế anh hai có biết nấu không?” Trương Huệ cố ý hỏi ngược lại.

“Anh biết nhóm lửa.

” Trương Kiến Lâm cảm thấy mình có nhiều kỹ năng hơn những nam đồng tính không biết nấu cơm khác.

Hai anh em cãi nhau, Trần Lệ Phương bị mất tập trung, vốn định hỏi về kế hoạch tương lai của Giang Minh Ngạn thì lại quên mất.

Giang Minh Ngạn rất biết ý, thấy bà không hỏi thì chủ động nói chuyện khác trong nhà.

Anh nói chị dâu và mẹ anh thân thiết như chị em ruột, cha mẹ anh cũng rất cởi mở, không có yêu cầu gì đối với hai anh em bọn họ.

Nhà họ Trương lập tức hiểu ý của Giang Minh Ngạn, Trần Lệ Phương cũng không che giấu được sự hài lòng đối với Giang Minh Ngạn.

“Tiểu Giang à, cháu là người thủ đô, nếu sau này sống ở một nơi nhỏ như huyện Vân Đình, cha mẹ cháu sẽ không lo lắng cho tương lai cháu chứ.



“Nói là hoàn toàn không lo lắng cũng không phải, cha cháu làm kỹ thuật, ông ấy thường nói nếu có năng lực thì ở đâu cũng có thể làm ra sự nghiệp.


“Cha cháu nói không sai.

” Trương Cao Nghĩa không nhịn được đồng tình.

Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cha mẹ chồng, Lưu Lị cũng cười hỏi: “Kỹ thuật viên Giang cũng không còn trẻ nữa, gia đình đã đính hôn cho cậu chưa?”
Giang Minh Ngạn trước giờ luôn ổn định hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Vẫn chưa ạ, phải xem duyên phận thôi.


Trương Kiến Lâm nhìn em gái rồi nhìn Giang Minh Ngạn một chút, nghĩ nghĩ chợt hiểu ra, cái tên Giang Minh Ngạn này thế mà lại lợi dụng anh ấy.

Đồ chó mưu mô này, anh ấy còn tưởng Giang Minh Ngạn coi trọng mình đầu óc thông minh, có học thức, không ngờ Giang Minh Ngạn lại coi trọng em gái anh ấy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Có Tỏ Tình Không 2


Dịch: Y Na

Lần trước anh ấy nhiệt tình mời Giang Minh Ngạn tới nhà ăn cơm, Giang Minh Ngạn còn từ chối nửa vời, đúng là giỏi diễn kịch.

So với tiếng cười sảng khoái của mẹ, sự buồn bực nho nhỏ trong lòng Trương Kiến Lâm không đáng được nhắc đến.

Giang Minh Ngạn rất chân thành, người nhà họ Trương rất hài lòng, cơm nước xong xuôi Trần Lệ Phương thúc giục Trương Huệ đi làm tương thịt sốt nấm, sau đó đổ đầy ba chai lớn cho Giang Minh Ngạn.

“Trương Huệ, đi xuống tiễn Tiểu Giang đi.


Không cho phép Trương Huệ từ chối, Trần Lệ Phương đẩy cô ra khỏi cửa, Trương Huệ quay đầu, cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt cô.

Trương Huệ lúng túng quay người, Giang Minh Ngạn vẫn đang cười.

“Vậy, vậy tôi tiễn anh đến đầu ngõ nhé.


“Được.



Bên ngoài trời đã tối, ánh đèn nhàn nhạt trong hành lang làm mờ bóng dáng của hai người, tạo ra một cảm giác mơ hồ khó tả.

Trong sân khu nhà gia đình, mọi người chia thành từng nhóm hai ba người hóng mát, ngồi trên ghế đẩu vừa phẩy quạt vừa trò chuyện, nhìn thấy Trương Huệ thì chào một tiếng.

“Tối nay nhà cháu nấu món gì mà ngon thế, thơm đến mức làm con nhà thím thèm phát khóc.


Trương Huệ cười cười, nghĩ thầm, con nhà thím học cấp hai rồi mà còn thèm phát khóc, bị bệnh à?
Ánh mắt tò mò của ai đó rơi vào Giang Minh Ngạn, người thanh niên này đã đến nhà họ Trương hai lần rồi.

Đừng đánh giá thấp mức độ hóng chuyện của người thời này, trong khu nhà gia đình không giấu được bí mật nào hết.

Trương Huệ bước nhanh hai bước, Giang Minh Ngạn thân cao chân dài, ung dung chậm rãi đi bên cạnh cô.

Cuối cùng cũng ra khỏi khu nhà, Trương Huệ cúi đầu bước đi, anh vẫn không nhanh không chậm ở bên cạnh cô.

Đến đầu ngõ.

“Vậy, anh về nhà cẩn thận nhé.


“Đó là ký túc xá, không phải nhà.


“Vậy anh về ký túc xá cẩn thận nhé.

” Trương Huệ sửa lại.

Giang Minh Ngạn đứng yên, Trương Huệ cũng không nói gì.

Ánh trăng đêm nay quá nhẹ nhàng, có lẽ bị sương mù trên bầu trời che khuất, không thể chiếu rõ bóng người, bóng dáng trên mặt đất không rõ lắm, lờ mờ rất khó phân biệt.

Khóe môi Giang Minh Nham khẽ cong lên: “Em là cô gái thông minh, vừa rồi em hiểu ý của tôi chứ.


Trương Huệ giả ngu, đời này mới gặp lần thứ hai, anh có ý gì em không hiểu.


Giang Minh Ngạn không vội, một tay xách đồ một tay đút túi: “Về đi, tôi nhìn em về.

Còn những chuyện khác, chúng ta có rất nhiều thời gian.


Trương Huệ nhìn anh một cái, xoay người chậm rãi đi về.

Đến trước cổng khu nhà, Trương Huệ quay người, anh vẫn ở chỗ cũ.

Trong lúc nhất thời, Trương Huệ cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc khó giải thích.

Nghĩ đến kiếp trước vất vả, mỗi lần cô cảm thấy mình gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ, anh cũng sẽ như ngày hôm nay, đứng không xa không gần, giúp đỡ cô, cứu vớt cô ra khỏi vũng lầy.

Trên ban công nhà họ Trương, hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm rướn cổ xem trò vui.

“Giang Minh Ngạn kia có tỏ tình với em gái chúng ta không?”
“Chắc không, Huệ Huệ tiễn đến đầu ngõ rồi quay lại luôn, cũng không nói được hai câu.

Hơn nữa bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy lần, bây giờ tỏ tình vẫn hơi sớm.


“Em thì biết gì, bây giờ kết hôn toàn giới thiệu lần đầu, hai người xem mắt vừa ý, gặp lại mấy lần là kết hôn thôi.


Hai vợ chồng Trương Kiến Sơn chính là như thế.


Đúng vậy, thời đại này phổ biến việc cưới trước yêu sau.

Dù sao đi nữa, cứ kết hôn trước, yêu hay không yêu cũng bị củi gạo dầu muối chi phối, có bao nhiêu người thật sự quan tâm đ ến vấn đề này chứ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Kiến Lâm chạy ra ngoài: “Sao rồi, hai đứa nói gì vậy.


“Có thể nói gì ạ.

” Trương Huệ giả ngu.

“Không phải chứ, vừa rồi tên nhóc kia lời lẽ rõ ràng như thế, sao có thể không nói gì với em được.


Lưu Lị một câu nắm bắt trọng điểm: “Cậu ấy không nói muốn hẹn hò với em à.


“Chị dâu, bọn em mới gặp nhau có hai lần.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Ngày Mai Anh Rảnh Không 1


Dịch: Y Na

“Hơn thế mà.

” Trương Kiến Lâm biết Giang Minh Ngạn đã đụng phải em gái mình mấy lần, có lần còn vô tình nói với anh ấy.

Hơn nữa, để thúc đẩy Giang Minh Ngạn đến với em gái, trước đây Trương Kiến Lâm cũng chủ động tiết lộ cho anh nhiều thông tin về cô.

Nghĩ lại lúc ấy Giang Minh Ngạn giả vờ không có hứng thú, Trương Kiến Lâm còn không ngừng móc nối cho anh, để anh nhiều lời bắt chuyện, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn thấy hơi khó chịu.

“Được rồi, đừng gây sự với em gái các con nữa, mau dọn dẹp, đi tắm rồi ngủ đi.


Thái độ của Giang Minh Ngạn khiến Trần Lệ Phương rất hài lòng, nhưng bà ấy quên nói chuyện đối tượng nên định để quan sát thêm.


Trương Cao Nghĩa cũng có ý này.

Nửa đêm Trương Huệ tỉnh lại từ trong mơ, không ngủ được, đứng dậy đi mở cửa sổ.

Gió đêm lạnh buốt đột nhiên thổi qua khiến cô nổi da gà, hai cánh tay trần cọ xát vào nhau, Trương Huệ hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô mơ thấy kiếp trước anh nói, đừng hiểu lầm, chỉ là em gái của bạn bè thôi.

Hôm qua anh còn nói, đừng hiểu lầm, cảm thấy em thật đáng yêu.

Câu nào là thật, câu nào là giả?
Ngày hai mươi tám tháng sáu, Chu Chấn và Viên Hiểu Đình kết hôn.

Kể từ khi xưởng thép huyện Vân Đình thành lập, bốn khu nhà gia đình đã được xây dựng.

Khu nhà thứ nhất và thứ hai nằm ở phía đông thành phố, còn được gọi là khu nhà cũ, khu nhà thứ ba và thứ tư được xây dựng trong những năm gần đây, ở gần xưởng thép, được gọi là khu nhà mới.

Cha Viên Hiểu Đình là phó xưởng trưởng, chắc chắn sẽ sống ở khu nhà mới, đám cưới của bọn họ cũng được tổ chức ở khu nhà mới, phát kẹo cưới tất cả các tầng.

Phát kẹo cưới ở khu nhà mới thì thôi, bọn họ còn đến khu nhà cũ để phát kẹo cưới.

Bọn họ không quen nhiều người trong khu nhà cũ, nên không phát tận nhà mà đặt một túi kẹo cưới lớn trước cổng, để ai đi ngang qua cũng có thể lấy một nắm.

Cả ngày hôm nay, toàn bộ xưởng thép đều bàn tán về đám cưới của Chu Chấn và Viên Hiểu Đình, ai cũng nói nhà phó xưởng trưởng Viên thương con gái nên cho nhiều của hồi môn.

Chu Chấn không đủ năm công tác, không được chia nhà nên vợ phó xưởng trưởng đã đến bộ văn hoá tìm thuê một căn nhà trống cho đôi vợ chồng trẻ ở trước.


Có người ghen tị nói không biết sau này Chu Chấn dựa vào bám váy nhà vợ bớt được bao nhiêu năm phấn đấu, kết hôn một lần, vợ con sự nghiệp nhà cửa đều ổn thỏa.

Có người miệng rất khó nghe, lúc nói tới Chu Chấn còn thêm một hai câu về Trương Huệ.

“Không phải tôi coi thường nhà họ Trương chứ nếu Chu Chấn lấy Trương Huệ, cha mẹ vợ có thể thuê phòng cho cậu ta sao.


“Ừ, ừ, bây giờ nhà ai cũng không đủ ở, không có quan hệ tốt thì ai mà chịu thuê nhà cho người khác ở?”
Người nói lời này nhếch miệng cười, không giấu được vẻ khinh thường trong mắt.

Trương Huệ căn bản không quan tâm, lấy cô, cha mẹ cô còn cho cả một căn nhà làm của hồi môn kìa, kiếp này Chu Chấn không may mắn có cơ hội chiếm nhà cô nữa.

Ngày hôm sau trời nắng, Trương Huệ cầm ô đi làm, Thẩm Yến kêu lên: “Cái váy hoa vàng nhạt này của cậu đẹp quá, mua vải ở đâu vậy?”
Thẩm Yến sờ sờ: “Sao tôi chưa từng thấy loại vải này ở cửa hàng bách hóa?”
Anh trai của Thẩm Yến làm việc trong cửa hàng bách hóa, cửa hàng bách hóa có đồ gì mới chắc chắn cô ấy sẽ biết rất nhanh.

“Không phải mua ở cửa hàng bách hóa, lần trước cha tôi đến tỉnh thành thăm bạn bè, mua ở đó.



“Cha cậu tốt với cậu thật.


Trương Huệ cười nói: “Đừng nói về tôi nữa, hôm nay mang theo tương thịt sốt nấm, buổi trưa ăn thử xem.


“Vậy chắc chắn phải ăn thử rồi.


Nhà Thẩm Yến đông con, mấy ngày trước trường học phát thịt bò, mang về chia cho cả nhà ăn, Thẩm Yến cũng chưa ăn đủ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Ngày Mai Anh Rảnh Không 2


Dịch: Y Na

Hai người cười cười nói nói bước vào văn phòng, cô Lý nhìn thấy Trương Huệ thì sáng mắt: “Bộ váy này đẹp thật, tôn lên làn da trắng của Tiểu Trương.


Thẩm Yến cười ha ha: “Tôi cũng nói như vậy.


Cô Lý hài lòng gật đầu: “Trông rất đẹp, Tiểu Trương à, để tôi giới thiệu cho cô một đối tượng, trưa nay sắp xếp gặp mặt xem sao.

Cô yên tâm, tôi không giới thiệu linh tinh đâu, ba anh em nhà người ta đều là công nhân, cha mẹ cũng rất tốt, chắc chắn sẽ không như người kia.


“Nghe điều kiện không tệ, Tiểu Trương gặp mặt đi.


“Cô Lý đáng tin lắm.


Cô Lý có ý riêng, Trương Huệ không khỏi bật cười, cảm động vô cùng.

Mặc dù làm đồng nghiệp chưa lâu nhưng các giáo viên trong trường vẫn đứng về phía Trương Huệ.

“Tiểu Trương, đồng ý hay không nói một câu đi?”

Trương Huệ do dự một chút mới nói: “Cảm ơn ý tốt của cô Lý, tạm thời tôi không có ý định đi xem mắt.


Cô Lý sốt ruột đến mức vỗ đùi: “Tiểu Trương, cô cũng đừng để tâm mấy chuyện linh tinh, không có người này vẫn còn người khác.


“Đúng vậy, phần lớn các nam đồng chí đều khá tốt.


Các giáo viên trong văn phòng đều tranh nhau khuyên Trương Huệ, Trương Huệ cảm ơn lòng tốt của mọi người, hiện tại cô thực sự không muốn đi xem mắt.

Cô Lý tiếc nuối vỗ vai cô: “Khi nào cô nghĩ kỹ thì nói tôi, tôi nói cô nghe, tôi biết rất nhiều người tốt đó.


Thẩm Yến khéo léo nháy mắt: “Cô Lý cũng giới thiệu cho tôi một người đi.


“Thôi đi, điều kiện gia đình cô thế kia còn muốn tôi giới thiệu, đùa tôi chắc.


Mọi người trong văn phòng đều cười.

Trương Huệ và Chu Chấn có ngoại hình đẹp, được coi là kim đồng ngọc nữ trong mắt nhiều người, hiện tại Chu Chấn đã kết hôn với con gái lãnh đạo còn Trương Huệ thì vẫn độc thân.

Di chứng sống cô đơn đến rồi.

Đến trưa Trương Huệ và Thẩm Yến ăn cơm trong văn phòng, mới ăn được một nửa thì có học sinh chạy vào: “Có người tìm cô Trương.


“Ai tìm cô?”
“Một người đàn ông, không biết là ai ạ.


Trương Tuệ và Thẩm Yến nhìn nhau, Thẩm Yến cầm khăn lên lau miệng: “Tôi đi cùng cậu xem.


Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục cán bộ ôm quả dưa hấu đứng trước cổng trường, ngoài chiều cao thấp thì trông khá đáng nể.

“Đây là ai?”
Trương Huệ đau đầu: “Nghiêm Vệ Hoa, trước kia gặp qua một lần.


“Trông cũng được mà.


” Về chiều cao cũng không tính là thấp, cao bình thường thôi, Thẩm Yến nghĩ thầm.

“Anh tìm tôi có việc gì à?”
Nghiêm Vệ Hoa cười nói: “Không có việc gì, chợ gần đơn vị chúng tôi bán dưa hấu tươi, mua nhiều quá ăn không hết nên mang cho cô một quả.


“Không cần khách sáo như thế, anh mang về cho chú dì ăn đi.


“Không khách sáo, nhà tôi vẫn còn mấy quả, ăn hết lại mua tiếp.


Trương Huệ không muốn, Nghiêm Vệ Hoa nhất quyết cho, còn nhiệt tình mang đến văn phòng, bỏ lại một câu anh ta phải về làm việc rồi đi.

“Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao nữa, ăn thôi.

” Trương Huệ cũng bất đắc dĩ.

Một nam đồng chí mang dưa hấu cho Trương Huệ, các giáo viên khác lại gần: “Ai cũng có phần.


“Tiểu Thẩm, đến nhà ăn mượn con dao đi.


“Tôi đi.


Buổi chiều Trương Huệ tan làm về nhà, nói với cha mẹ chuyện Nghiêm Vệ Hoa tặng dưa hấu, Trần Lệ Phương nói một câu: “Không thích Nghiêm Vệ Hoa thật à.



“Mẹ.


“Biết rồi biết rồi, không thích thì thôi, mẹ thấy Tiểu Giang cũng được, con giữ khoảng cách với người khác đi.

Mẹ nói cho con biết, nếu con không chịu Tiểu Giang nữa thì sau này mẹ không quan tâm đ ến chuyện kết hôn của con nữa đâu.


Trương Huệ nghẹn họng, đây là vấn đề cô muốn thì được sao?
Sáng sớm hôm sau Trần Lệ Phương đi chợ chọn hai quả dưa hấu đưa cho người quen, người kia quay đầu liền mang một quả đến nhà Nghiêm Vệ Hoa.

Buổi trưa, Trương Huệ và Thẩm Yến đang trò chuyện về cách tận hưởng kỳ nghỉ hè thì lại có một học sinh khác chạy vào: “Cô Trương, có người tìm cô.


“Ai?”
“Em không biết, một người đàn ông.


Trương Huệ nâng trán, đau đầu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Ngày Mai Anh Rảnh Không 3


Dịch: Y Na

Học sinh nói thêm: “Không phải người hôm qua.


Vậy thì là ai?
Là Giang Minh Ngạn.

Thẩm Yến mở to mắt, vụng trộm đẩy Trương Huệ một cái, hưng phấn hạ giọng: “Người này đẹp trai hơn người hôm qua, vừa cao vừa đẹp trai.


Mặc dù người hôm qua cũng không tệ.

Thẩm Yến kích động: “Cậu quen được nhiều nam đồng chí ưu tú như vậy ở đâu thế?”
Nhìn dáng vẻ, trang phục của người hôm nay có thể đoán xuất thân cũng rất tốt.

Chẳng lẽ đây chính là lợi ích của việc đẹp trai?
Trương Huệ siết chặt tay Thẩm Yến, Thẩm Yến biết điều ngậm miệng.

“Sao anh cũng tới đây?”
“Xưởng máy móc cách xưởng thép không đến hai dặm, nghe nói em thích ăn dưa hấu nên trưa nay đặc biệt đi mua hai quả dưa hấu mang đến cho em.



Trương Huệ nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy một chiếc xe đạp đậu ở bên ngoài tường trường, trong giỏ có hai quả dưa hấu.

Trương Huệ nhịn cười: “Về sau đừng mang tới nữa, hai quả dưa hấu lớn như vậy đi lại phiền phức lắm.


“Tôi cũng ngại phiền phức, nhưng người ta đưa em một quả nên tôi phải đưa hai quả.

” Tự làm ra chuyện trẻ con như vậy, Giang Minh Ngạn cũng không nhịn được cười.

Giang Minh Ngạn cầm dưa hấu lên nói: “Dưa hấu lớn quá, tôi giúp em mang vào.


“Được.


Cảnh tặng dưa hấu này chưa từng xảy ra ở kiếp trước.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Minh Ngạn cầm quả dưa hấu lớn, Trương Huệ đã hiểu ra một điều.

Kiếp này và kiếp trước bọn họ là cùng một người, cũng không phải là cùng một người, cô đang nghĩ cái gì vậy.

May mắn trọng sinh, ông trời đã cho cô cơ hội sống một cuộc đời mới, cô cũng vạch ra ranh giới rõ ràng với Chu Chấn, sao còn phải câu nệ suy nghĩ về kiếp trước?
Đã thích thì sao lại tự đặt ra rào cản vô hình cho bản thân?
“Giang Minh Ngạn.


“Sao vậy?” Anh dừng bước quay đầu nhìn cô.

Hai tay sau lưng Trương Huệ siết chặt thành nắm đấm, như muốn mượn chút sức lực.

“Ngày mai anh rảnh không?”
“Có.

” Giang Minh Ngạn không kịp chờ đợi.

Trương Huệ chủ động hẹn Giang Minh Ngạn, một người hỏi, một người lập tức đồng ý, Trương Huệ không có cơ hội để hối hận.

Các giáo viên trong văn phòng ăn dưa hấu no nê, Thẩm Yến vỗ bụng hỏi: “Ngày mai còn ai tốt bụng cho dưa hấu không?”

“Cậu có chừng có mực thôi.


“Ài, không nói người hôm nay, nếu người hôm qua cho tôi dưa hấu, tôi nhất định sẽ hẹn người ta đến cửa hàng bách hóa.


“Đến cửa hàng bách hóa làm gì?”
Thẩm Yến vỗ ngực tự tin nói: “Dẫn nam đồng chí đến gặp anh trai tôi, để người ta biết anh trai tôi làm ở cửa hàng bách hóa, nhà tôi không thiếu cơm nước, là gia đình khá giả đó nha, lấy tôi nhất định không lỗ.


Cô Lý cười nói: “Hai người các cô đúng là hai thái cực.


“Hai thái cực gì chứ?”
“Là một người chết vì hạn hán, một người chết vì lũ lụt đó.


Thẩm Yến lập tức đen mặt: “Cô Lý, tôi không thích cô nữa.


Đám người cười ha ha.

Trương Huệ không cười nổi, trong lòng bối rối không thôi.

Nhưng dù cô có bối rối đến đâu, sáng hôm sau Giang Minh Ngạn vẫn xuất hiện ở tầng dưới nhà cô, không mang theo dưa hấu mà cầm mấy cây bánh quẩy trên tay.

Nhà ăn nhân dân không bán bánh quẩy, Trương Huệ không cần đoán cũng biết, chắc chắn Giang Minh Ngạn đã mua bánh quẩy giá cao ở nơi khác.


“Sao Tiểu Giang lại đến giờ này, đã ăn sáng chưa?”
“Chào chú dì ạ, cháu ăn sáng rồi.


Trương Huệ cúi đầu, nghe Giang Minh Ngạn chậm rãi nói: “Hôm qua cháu mang dưa hấu đến đến trường tiểu học xưởng thép cho Trương Huệ, Trương Huệ hẹn cháu hôm nay ra ngoài đi dạo.


Cả nhà đồng loạt quay đầu, Trương Huệ lập tức cảm thấy mình bị bao vây.

Trần Lệ Phương cười sảng khoái: “Huệ Huệ vừa mới dậy, còn chưa rửa mặt, Tiểu Giang ngồi xuống ăn thêm chút nữa, đợi con bé chuẩn bị xong rồi hẵng ra ngoài.


“Vâng ạ.


Bữa sáng này, Trương Huệ cảm thấy ăn như nghẹn ở cổ họng.

Không chịu nổi, Trương Huệ ăn xong nửa bát cháo thì đứng dậy trở về phòng thay quần áo, tùy tiện buộc tóc thành bím: “Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Em Có Muốn Hẹn Hò Với Tôi Không 1


Dịch: Y Na

Giang Minh Ngạn đứng lên nói: “Chú dì, chúng cháu xin phép ra ngoài trước.


Mập Mạp giơ tay nhỏ lên: “Cô ơi, trứng của cô.


“Cho con ăn.


“A.


Bạn nhỏ Trương Bàn Bàn (Mập Mạp) hôm nay vui vẻ ăn hai quả trứng, lát nữa cậu nhất định phải nói với Thạch Thạch và Nhị Nha là sáng nay mình được ăn hai quả trứng gà.

Mắt thấy người đi, Trần Lệ Phương khó hiểu hỏi con trai thứ: “Con nói xem, em gái con hẹn Tiểu Giang người ta đi dạo mà lại tỏ vẻ không tình nguyện, đầu óc nó có vấn đề à.


Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Sơn gật gật đầu, bọn họ cũng thấy thế, dù sao vẫn là em gái ruột nên không tiện nói ra.


Lưu Lị nhất thời cạn lời, chẳng lẽ cô ấy là người duy nhất trong nhà nhận ra em chồng chỉ đang xấu hổ thôi sao?
“Thế là hai đứa chúng nó tiến tới với nhau rồi à?”
Ai biết được, có nghe em gái nói gì đâu.

Cả nhà đều lo lắng cho tiến độ phát triển của hai người, bản thân Trương Huệ cũng đang chật vật.

Ở thời đại này, nam nữ cùng nhau đi dạo trước mặt mọi người, không làm gì nghiêm túc, chỉ tùy tiện đi dạo, không phải là hẹn hò thì là gì?
Xã hội hiện tại khác xa hai mươi năm sau.

Trai xinh gái đẹp, hai người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Hai người lang thang không mục đích về phía nam thành phố, đi ngang qua cửa cửa hàng bách hóa.

“Cô Trương, cô với đối tượng đi đâu vậy?”
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Huệ lập tức quay đầu lại, hay lắm, là con nhóc thối Thẩm Yến này.

Thẩm Yến cười hì hì, không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tuệ: “Đối tượng của Trương Huệ, thứ hai văn phòng chúng tôi có được ăn dưa hấu không?”
“Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

” Giang Minh Ngạn cười bước về phía Trương Huệ một bước, hai người cơ hồ vai sóng vai.

Thẩm Yến hài lòng: “Anh đưa riêng cho cô Trương đi, tôi sợ chúng tôi ăn nhiều quá cậu ấy không vui.


“Tôi vui hay không cũng không ảnh hưởng cậu ăn vui vẻ.

” Trương Huệ không vui.

Thẩm Yến cười ha ha: “Đừng tức giận mà, ngày mai tôi mang dưa hấu đến trường, cho cậu ăn một nửa.


Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Chúng tôi còn có việc, đi thôi.


Trương Huệ thuận tay kéo Giang Minh Ngạn, Giang Minh Ngạn cao như vậy lại bị cô kéo đi.


Đi được một đoạn xa, có người phía trước đi tới tò mò nhìn Trương Huệ, Trương Huệ mới muộn màng nhận ra mà buông tay.

Giang Minh Ngạn cười thở dài: “Trương Huệ, tôi có lời muốn nói với em.


“Lời gì.


Trương Huệ né tránh ánh mắt của anh: “Để nói sau đi, trên đường nhiều người như vậy.


“Vậy chúng ta đến Dốc Tình Nhân đi, tôi chỉ nghe nói chứ chưa từng đi qua.


“Đừng, nơi đó chẳng có gì hay ho cả.

Anh muốn nói cái gì thì nói đi.


“Tôi thích em, muốn hẹn hò cùng em, em biết mà.

Tôi không biết hôm qua em đột nhiên nghĩ tới hay là cân nhắc lâu rồi, nhưng em chủ động hẹn tôi, nghĩa là em đồng ý làm đối tượng của tôi rồi đúng không.



Hai câu liên tiếp ném thẳng vào mặt, Trương Huệ thậm chí còn không có cơ hội rút lui, cô hơi luống cuống.

“Có phải không?” Giọng điệu của Giang Minh Ngạn vừa dịu dàng vừa kiên định, không cho phép cô trốn tránh.

Giang Minh Ngạn cắn mãi không buông, Trương Huệ nghiến răng giậm chân một cái: “Sao anh lại thích tôi, anh thích tôi từ bao giờ.


Thích thì cần gì lý do, thích thì thích thôi.

Thích bao giờ, có thể là khi thấy cô cãi nhau kịch liệt với Chu Chấn, vừa xảo quyệt vừa rõ ràng, vừa đấm vừa xoa, khiến anh thấy đáng yêu hết mức.

Trương Huệ kinh ngạc há hốc mồm, lời tỏ tình của Giang Minh Ngạn khiến cô một lần nữa hiểu rằng kiếp này thực sự không giống kiếp trước.

Cô nên quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.

Giang Minh Ngạn đến gần cô, hai người mặt đối mặt, gần như nghe được hô hấp của nhau: “Vậy đổi lại tôi hỏi em, em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Muốn, cô muốn hẹn hò với anh, cho dù quá khứ hay tương lai có ra sao, bây giờ cô rất muốn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Em Có Muốn Hẹn Hò Với Tôi Không 2


Dịch: Y Na

Điểm tốt của Giang Minh Ngạn thoáng qua trong đầu, đối diện với khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Trương Huệ vô tình buột miệng nói hết những gì đang nghĩ.

Giang Minh Ngạn cười lên, ánh sáng lấp lánh trong mắt còn nóng hơn cả mặt trời hôm nay.

Anh cố ý đưa tay chạm vào mặt cô: “Từ nay trở đi, em là người có đối tượng, anh cũng vậy.


Trương Huệ còn chưa kịp phản ứng, Giang Minh Ngạn đã lui về phía sau mấy bước, đứng vững, cười nói: “Hôm nay làm người yêu, một thời gian ngắn nữa đính hôn, tranh thủ mùa thu kết hôn nhé.


“Ai da, nhanh quá.


“Không nhanh, em nhìn người ta đi, làm đối tượng chưa được một tháng đã kết hôn rồi.


“Em không quan tâm, em vẫn cảm thấy quá nhanh.


” Hơn nữa, nhà anh và nhà Chu Chấn khác nhau.

Giang Minh Ngạn tự đắc, hai tay đút túi đi phía trước, Trương Huệ chạy chậm hai bước, cố gắng thuyết phục anh đừng sốt ruột về tương lai.

“Em nhìn đường đi.


Trương Huệ lui lại, giẫm phải một hòn đá nhỏ, đứng không vững, được Giang Minh Ngạn kéo lại.

Trương Huệ cười khẽ, Giang Minh Ngạn cũng cười: “Nắng to như vậy, chúng ta cứ đi lang thang trên đường thế này, em có muốn đi đâu không?”
“Có.

” Trương Huệ có nơi muốn đi.

Trương Huệ đưa anh đến ngõ Bạch Dương, hôm nay bà lão kia không ngồi ở đầu ngõ nên Trương Huệ đi thẳng đến khu phế liệu.

“Anh hai Dương có ở đây không?”
“Có, Trương Huệ, hôm nay muốn mua gì thế.


“Để tôi xem đã.


Dương Thụ biết thừa còn cố tình hỏi: “Đối tượng của cô?”
Trương Huệ gật đầu, bây giờ đúng là đối tượng của cô.

“Chào anh hai Dương, tôi là Giang Minh Ngạn.


Làm quen xong, Dương Thụ bảo sáng nay đã thu được rất nhiều đồ, vẫn chưa phân loại, để bọn họ vào xem, thích cái gì thì lấy ra tính tiền là được.

“Hai người cứ xem từ từ.


Trương Huệ nhấc chân đi đến căn phòng lần trước, đống giấy vụn trong góc phòng đã bị xử lý hết.

“Chúng ta qua phòng bên cạnh nhìn xem.



Trương Huệ rất nghiêm túc, mở từng cuốn sách đầy bụi trên kệ ra đọc, mặc dù không hiểu sách và tranh cổ, nhưng vẫn có thể nhìn được mặt chữ.

Giang Minh Ngạn đi theo cô một hồi, cũng biết cô định làm gì.

Trương Huệ đặt lại cuốn sách cũ vừa đọc, Giang Minh Ngạn lại cầm nó lên.

Làm thì thế? Trương Huệ dùng ánh mắt hỏi anh.

“Đây không phải sách bình thường, đây là một tập của Tứ Hiền Sơn Thủy.


Giang Minh Ngạn mở cuốn sách ra, lúc này Trương Huệ mới phát hiện, hóa ra cuốn sách này là tranh chữ gấp, những dòng chữ dày đặc vốn là tái bút.

Cô phải nói chứ, bức tranh này có quá nhiều chữ, ngược lại với loại tranh đính kèm trong trong sách.

Giang Minh Ngạn cẩn thận mở toàn bộ ra: “Thời Dân Quốc, bức tranh chữ truyền kỳ này đã xuất hiện trong sách Dương Long Hữu Sơn Thủy, sau đó được biên soạn thành Tranh chữ niên đại được lưu truyền qua các thời kỳ.


Giang Minh Ngạn không ngờ lại nhìn thấy nguyên bản trong khu phế liệu của một huyện nhỏ ở vùng nội địa phía Tây Nam.

“Sao anh biết?” Trương Huệ tò mò.

Giang Minh Ngạn mỉm cười: “Mẹ anh thích những thứ này, nhà anh có cuốn Tranh chữ niên đại được lưu truyền qua các thời kỳ xuất bản năm 1963, anh đã từng thấy trong sách.



Bảo sao.

Trương Huệ vội vàng nói: “Anh mau nhìn xem, còn cái gì anh biết không?”
“Tranh chữ có giá trị phải không?” Giang Minh Ngạn tiếp tục nói.

Trương Huệ nhỏ giọng nói: “Biết thì đừng nói ra miệng.


“Những bảo vật này cũng chỉ có thể nhặt được ở huyện Vân Đỉnh, nếu ở thủ đô, rất nhiều người biết nhìn hàng, nếu thật sự có đồ tốt thì đã sớm bị những người đó tìm ra hết rồi.


Kiến thức về tranh chữ cổ xưa của Giang Minh Ngạn cũng có hạn, hai người đi cùng nhau như tìm kho báu, cẩn thận lục lọi sách vở và giấy vụn trong phòng, nhưng lại không tìm được thứ gì đáng sưu tầm.

Thời gian không còn sớm, Trương Huệ vẫn muốn xem lại, đã Giang Minh Ngạn kéo ra ngoài: “Lần sau quay lại.


“Lần sau quay lại thì đồ tốt bị người khác nhặt hết mất.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Em Có Muốn Hẹn Hò Với Tôi Không 3


Dịch: Y Na

“Nếu em thích những thứ này thì kết hôn với anh sớm đi, trong bộ sưu tập của mẹ anh có rất nhiều bảo bối, đến lúc đó em và chị dâu mỗi người một nửa.


Trương Huệ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã bị Giang Minh Ngạn kéo ra ngoài.

“Này, anh chờ chút.


Trương Huệ mang theo vài cuốn truyện tranh vừa nhìn thấy.

Dương Thụ vừa tính tiền cho bọn họ vừa cười nói: “Chuẩn bị sách cho con đọc sớm thế.


“Mua cho cháu trai tôi.



Dương Thụ cười ha ha: “Hai người cũng có thể chuẩn bị trước cho nhà mình mà.


Nam nữ ở thời đại này thật đúng là không thể đi cùng nhau, chỉ cần đi cùng nhau, không phải ngầm thừa nhận thì chính là xác thực, hôm nay cô đã bị trêu chọc mấy lần rồi.

Trương Huệ bất lực, Giang Minh Ngạn hiểu ý Trương Huệ, anh chỉ cười cười, rất muốn xoa đầu cô.

Ngón tay giật giật, hình như Trương Huệ cũng hiểu động tác nhỏ của anh, nhanh chóng dịch sang bên cạnh một bước, không khách sáo ra lệnh: “Anh cầm sách đi.


Trên đường về, hai người đi cạnh nhau, Trương Huệ muốn về nhà ăn cơm.

“Anh biết có một nơi làm gà nướng củi ngon lắm.


“Lần sau hai chúng ta đi, hôm nay về nhà ăn.


Trương Huệ không phải người lề mề, nếu đã xác định quan hệ thì phải nói rõ ràng cho cha mẹ biết.

“Giang Minh Ngạn, sau này anh phải đối xử tốt với em, nếu không…”
“Nghĩ gì thế, anh không phải loại đàn ông vô trách nhiệm đâu.


Trương Huệ cười rạng rỡ, chủ động đi qua thân mật ôm lấy cánh tay anh, sau đó nhanh chóng buông ra chạy về phía trước, chạy được hơn mười mét lại dừng lại, quay đầu cười với anh.


Giang Minh Ngạn chỉ cảm thấy có một luồng gió thơm mềm đụng vào lòng rồi nghịch ngợm chạy mất.

“Anh mau lên, chúng ta còn phải đi chợ mua chút đồ ăn.


Giang Minh Ngạn bước nhanh hai bước, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trương Huệ và Giang Minh Ngạn chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, người nhà họ Trương không hề ngạc nhiên chút nào.

Nói thật sự không ngạc nhiên chút nào cũng không phải, Trương Huệ phát hiện cả nhà nhiệt tình với Giang Minh Ngạn hơn rất nhiều, đặc biệt là mẹ cô, bà Trần Lệ Phương.

Sự nhiệt tình này thể hiện ở việc luôn gắp thức ăn cho Giang Minh Ngạn trên bàn cơm, nói chuyện với Giang Minh Ngạn khi có thời gian, quan tâm anh sống trong ký túc xá xưởng máy móc có thoải mái hay không, tiện thể hỏi thăm thói quen sinh hoạt thường ngày của Giang Minh Ngạn.

Trương Huệ chết lặng, mẹ cô không đi làm công tác tình báo thì thật lãng phí.

Giang Minh Ngạn là một người kiên nhẫn trả lời, bản thân anh cũng thực tế, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật, lại không có thói quen xấu, càng lúc càng khiến Trần Lệ Phương yêu thích, gọi Giang Minh Ngạn đến nhà ăn cơm ba ngày một lần.

Đến nhiều lần, khỏi phải nói, tất cả hàng xóm trong khu nhà cũ đều biết người nhà họ Trương hài lòng với đối tượng mới của Trương Huệ như thế nào.

Nhưng dù hài lòng với Giang Minh Ngạn đến đâu, bất mãn với Chu Chấn thế nào thì Trần Lệ Phương vẫn luôn giữ mồm giữ miệng, khi trò chuyện với người khác chưa từng khen ngợi nói xấu ai.


Trần Lệ Phương nghĩ thầm, cũng không thể để Chu Chấn liên quan gì đến con gái mình.

Trong ấn tượng của Trương Huệ kiếp trước, Giang Minh Ngạn là một người biết chừng mực, rất hiểu chuyện, tôn trọng người khác.

Kiếp này sau khi hẹn hò với Giang Minh Ngạn, Trương Huệ bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ cảm giác ban đầu của mình là sai?
Buổi sáng Trương Huệ đi làm, thỉnh thoảng Giang Minh Ngạn sẽ mang đồ ăn đến cho cô, có lúc là bánh quẩy tóp mỡ, có lúc là trứng luộc nước trà.

Cô nói mình ăn sáng rồi, anh nói lát nữa em đói thì ăn tiếp.

Buổi trưa nghỉ ngơi, Giang Minh Ngạn nhất định sẽ đến ăn trưa với cô, trừ khi anh bận công việc thực sự không thể rời đi.

Buổi chiều sau khi tan làm, càng hơn nữa là không khách sáo tới nhà cô ăn chực, thế mà cha mẹ cô lại rất thích, mở miệng là gọi một tiếng Tiểu Giang vô cùng thân thiết.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom