Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Quay Lại 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bước vào sân, anh đi thẳng về phòng ký túc xá của mình, vào trong hành lành mới rút găng tay ra.

Vừa nắm tay nắm cửa đột nhiên cảm giác được gì đó, anh quay phắt sang nhìn về phía phòng bếp, đập vào mắt là một bóng lưng không thể quen thuộc hơn.

Anh ngẩn người, hoài nghi có phải mình bị gió tuyết thổi cho bị ảo giác rồi không.

Ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng kia một lúc lâu cũng không nói gì.

Có lẽ bóng lưng bị anh nhìn chằm chằm cảm giác được điều gì nên từ từ quay đầu lại.

Một đôi mắt sắc bén và một đôi mắt trong veo xinh đẹp bắt gặp nhau.

"Anh ba.

"
Trình Ninh là người phản ứng lại trước.

Cô chỉ sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng tươi cười đi ra.

Người đàn ông cách đó không xa đúng là Hàn Đông Nguyên.

Chính là cái người trẻ tuổi ngang ngược, kiêu căng xấu tính khó bảo Hàn Đông Nguyên đó.


Mặc dù lúc này anh chỉ mặc một cái áo khoác quân đội cũ kỹ, đội một cái mũ Lôi Phong lố bịch, cả người phong trần mệt mỏi, mặt mũi bị gió tuyết thổi cho đen sạm đi cũng vẫn là Hàn Đông Nguyên kia.

Hai người đứng cách nhau chỉ mười mét.

Mũi Trình Ninh chua xót.

Cô ném thứ trong tay đi rồi chạy ào về phía anh.

Lại gọi một tiếng: "Anh ba.

"
Hàn Đông Nguyên càng nhíu chặt mày nhìn Trình Ninh chạy ào về phía anh như một bong ma.

Không chỉ chạy nhanh về phía anh, cô còn giơ tay kéo cánh tay trái anh lại nhìn tới nhìn lui.

Sau khoảng thời gian kinh ngạc, Hàn Đông Nguyên lập tức giật tay ra như thể bị bỏng.

Trinh Ninh có vẻ ngượng ngùng lùi về sau một bước, ánh mắt thận trọng nhìn anh.

Hàn Đông Nguyên: ???
Đây là người Trình Ninh nhìn thấy anh là lập tức ngoảnh mặt đi, chỉ hận không thể treo cái cờ ở giữa tuyên bố hai người chẳng có quan hệ gì mà anh biết sao?
Quáng tuyết?

Ảo giác?
Hay là yêu ma chui ra trong tuyết?
Anh nhíu chặt mày, vươn tay ra chọc chọc trán cô, hỏi: "Cô, là cái gì?"
Nhưng cảm giác trên ngón tay lại vô cùng rõ ràng.

Chân mày càng cau chặt hơn.

Trình Ninh giơ tay ra che cái trán bị anh chọc đến phát đau, sau khi gặp Hàn Đông Nguyên cô đã bớt kích động hơn rồi, sợ sự khác thường của mình làm anh giật mình.

Cô lùi lại một bước, cười nói: "Hàn Đông Nguyên, là em.

"
Là cô.

Cô là con quỷ gì?
Hàn Đông Nguyên lạnh mặt đứng tại chỗ một lúc.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt, cho đến khi chắc chắn người này không phải ảo giác của mình thì cảm giác kỳ quái trong lòng càng cao hơn.

Anh quay đầu nhìn bầu trời không biết lúc nào lại nổi tuyết lớn, ánh mắt đảo qua tường đất, cả phòng bếp sau lưng cô, cuối cùng dừng lại trên người Trình Ninh.

Người này chắc là Trình Ninh thật, anh gằn từng chữ: "Sao cô lại ở đây?"
Tại sao cô lại trong đây giữa cái thời tiết chết tiệt này?
"Em xuống nông thôn.

"
Trình Ninh cười nói.

Hàn Đông Nguyên: ???
Anh kinh ngạc lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Ninh, nói: "Đầu cô hỏng rồi à?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Quay Lại 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa dứt lời, dường như nghĩ đến điều gì, anh lại lạnh lùng nói: "Còn công việc? Tôi sẽ tìm người sắp xếp đưa cô về chỗ anh cả, chị cả, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.

Tôi xuống nông thôn chẳng liên quan gì đến cô cả, đây vốn là chuyện nhà họ Hàn.

Bố cô là liệt sĩ, cô là con mồ côi của liệt sĩ, cô không xuống nông thôn cũng chẳng ai nói gì đâu."
Anh cho rằng cho bị thái độ của anh cả, chị cả ép xuống đây.
Trình Ninh lắc đầu nói: "Là tự em muốn muốn, em không yên tâm về anh nên nhờ cô chú đưa xuống đây."
"Em bán công việc rồi, được một ngàn đồng và một xấp phiếu đấy.

Em mang hết xuống đây rồi, lần sau sẽ đưa cho anh."
Không yên tâm về anh?
Hàn Đông Nguyên cảm giác như vừa bị người ta đánh mạnh một phát vào đầu.

Không! Cái thứ xuất hiện trước mặt anh không bình thường chút nào!
Không chỗ nào bình thường cả!
Anh chửi thầm một câu rồi xoay người mở cửa đi vào phòng ký túc.
Trình Ninh đứng sau lưng nhìn anh, khóe miệng cong lên nhưng đôi mắt lại bỏng rát.

Cô khịt mũi, cô nén nước mắt.
***
Đi bộ trong tuyết cả ngày, cho dù Hàn Đông Nguyên có khỏe mạnh đến đâu thì mặt và tay chân cũng đã lạnh cóng.
Anh sầm mặt rửa chân tay mặt mũi rồi leo lên giường, kéo chăn lên đắp.

Đột nhiên, sắc mặt anh hơi thay đổi lập tức quay đầu hỏi Liêu Thịnh ngồi bên cạnh anh nãy giờ vẫn do dự muốn nói lại thôi: "Mùi gì thế?"
Liêu Thịnh sợ hết hồn.
Nhìn cái chăn trong tay anh, Liêu Thịnh thầm nghĩ: Mũi chó à?

Nhưng chuyện này cũng không thể giấu được.
Còn nữa, sao anh ấy phải giấu?
Đó không phải em gái anh à?
Liêu Thịnh nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Anh ấy "À" một tiếng, nói: "Mùi vị? Hương vị chứ? Hai ngày trước Trình Ninh đến đây, em ấy không mang chăn, mà không thể để em ấy chết cóng được đúng không? Thế là em mới chuyển chăn đệm của anh cho em ấy dùng tạm một ngày.

Sáng hôm sau em đã dẫn em ấy đến nhà đồng hương đổi chăn rồi nên lại trả lại anh."
Sắc mặt Hàn Đông Nguyên lại thay đổi, bàn tay cầm chăn cũng siết chặt lại.
Muốn mắng cái gì đó nhưng lúc mở miệng lại thành: "Cô ta xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại xuống nông thôn?"
Không yên tâm anh! Không yên tâm anh!
Câu này cứ như một câu ma chú quanh quẩn trong đầu anh.
Anh hỏi em thì em biết hỏi ai?
Đó chẳng phải em gái anh sao?
Quan sát Hàn Đông Nguyên, lại nghĩ tới dáng vẻ Trình Ninh chăm chỉ làm việc hai ngày nay, trong lòng Liêu Thịnh vẫn hy vọng Hàn Đông Nguyên có thể chăm sóc cô để những ngày cô ở đây sẽ dễ chịu một chút, thế nên nói: "Hiểu ra mọi chuyện, cảm thấy anh thay em ấy xuống nông thôn, không vượt qua được chướng ngại trong lòng.

Anh quên rồi à, lúc con bé kia còn nhỏ bướng bỉnh lắm, lần nào bị anh bắt nạt nước mắt lưng tròng mà nó chết sống không chịu khóc...!Em xx...!Hàn Đông Nguyên!"
Anh ấy còn chưa nói xong đã bị một chiếc tất đập vào mặt, thế là bắt đầu nổi khùng lên lao đến đánh người.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Quay Lại 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng Hàn Đông Nguyên trên giường đã nằm xuống, trùm chăn kín đầu ngủ lăn quay.
Liêu Thịnh nhìn anh trùm kín đầu, cuối cùng nắm đấm chỉ đập vào chăn, sau đó thở dài một hơi.
Anh ấy nói với cái chăn: "Haizz, anh, em đã nói với anh rồi, anh đừng nhỏ nhen thế nữa, dù gì cũng là em gái anh nhìn lớn lên, cùng sống dưới một mái nhà mười mấy năm...!Em nhớ em ấy sống trong nhà anh như một cô công chúa, nào đã phải trải qua khổ cực thế này.

Hai hôm nay em nhìn em ấy đan chiếu sưng hết cả tay rồi vẫn không kêu một tiếng nào, còn cười khanh khách nói chuyện với các bác các thím trong thôn..."
Hàn Đông Nguyên chê anh ấy ồn ào nhưng cuối cùng cũng không vén chăn lên bảo anh ấy im miệng.
Tuy Trình Ninh xuống nông thôn, Hàn Đông Nguyên cũng bị chuyện này đả kích khá lớn, lại còn Liêu Thịnh ở bên cạnh ồn ào nhưng anh đã đi mười mấy tiếng trong đường núi tuyết dày, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ.

Trong tràng âm thanh ồn ào từ miệng Liêu Thịnh, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Anh, Trình Ninh nói, mấy năm qua anh ở dưới nông thôn vẫn không có đối tượng có phải là chuyện rất xui xẻo không?"
Hàn Đông Nguyên giật mình, tỉnh cả ngủ.
"Quần què gì?"
Anh hất phăng cái chăn trên người ra, ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Liêu Thịnh.
Liêu Thịnh: "...Thì là, thì là Trình Ninh nói mấy năm nay anh ở nông thôn mà không có đối tượng, là rất xui xẻo..."
Thấy vẻ mặt Hàn Đông Nguyên đen như đít nồi, Liêu Thịnh còn lẩm bẩm bồi thêm: "Em ấy nói, là bà nội anh nói...!anh không biết chuyện này?"
Hàn Đông Nguyên: "..."
Nhịn! Anh phải nhịn!
Kiếp trước chắc chắn anh thiếu nợ cô!
Anh lại kéo chăn lên ngủ tiếp.
Cuối cùng Liêu Thịnh cũng thoải mái thở phào một hơi.


Sau lại nghĩ, chuyện này là sao? Liên quan quái gì đến anh ấy?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông Nguyên đến đại đội tìm bí thư và đại đội trưởng.
Bí thư đại đội Chu Phách Hòe và đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc vừa thấy anh đến đã vội vàng chào đón: "Đông Nguyên, mọi chuyện thế nào rồi?"
Hàn Đông Nguyên không nói gì mà móc tờ khai và một xấp tiền giấy trong túi để lên bàn.
Đại đội Thượng Hàn nằm ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện, tin tức bế tắc.
Dân làng đời đời kiếp kiếp đều sinh sống trong vùng núi sâu này, hoàn toàn dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cho dù có bán sản vật núi rừng thì cũng bị các đại đội gần công xã, thị trấn chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Năm ngoái Hàn Đông Nguyên thu gom một nhóm sản vật núi rừng gửi tới Bắc Thành.
Đương nhiên cá nhân không được phép buôn bán, anh lấy danh nghĩa công xã bán cho một tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.
Lần này lên thị trấn, một người bạn đã đưa cho anh tờ khai và tiền hàng của tiệm cơm đó.
Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc lập tức đếm xấp tiền, tổng cộng có đến hai trăm đồng, tem phiếu mua năm trăm cân lương thực khô và phiếu mua năm mươi cân bột mì.
Hai người cười sắp rách của miệng rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Một Cước 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kho lúa của đại đội sắp thấy đáy rồi, giờ có số tiền và chỗ phiếu này cũng đủ sống qua mùa đông.

"Chuyện làm đồ gia dụng nhỏ lần trước cậu nói thế nào rồi?"
Lúc này, mấy chục người đang ở trong kho để gỗ đơn sơ làm việc, nào là đan chiếu, đan sọt, xẻ gỗ, cưa gỗ.

Đan chiếu, đan sọt là một truyền thống của dân làng vào mùa đông, có thể mang đến công xã bên kia đổi tiền nhưng giá cả rất rẻ.

Một người dân đan suốt mùa đông cũng chỉ kiếm được mấy đồng và mấy tấm phiếu lương thực, nhưng ít nhất vẫn là có nguồn thu.

Còn về xẻ gỗ, sau khi nghe Hàn Đông Nguyên nói tài nguyên gỗ trong núi rất phong phú, có thể làm một nhà máy sản xuất gỗ để làm đồ nội thất nhỏ.

Nhưng cụ thể phải làm những cái gì, bán thế nào, bán ở đâu thì vẫn chưa ai biết, chỉ thể chờ anh về đi liên hệ thôi.

"Tôi đã liên hệ với xưởng nội thất Bắc Thành.

"
Hàn Đông Nguyên nói: "Bọn họ muốn chúng ta cung cấp hàng mẫu, lần này về tôi đã mua một số thứ ở thị trấn về, đợi tôi đi xem qua rồi làm một số hàng mẫu rồi lại nói chuyện nhà máy sau.

"

"Được.

"
Hàn Hữu Phúc cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến kho để gỗ xem đi.

"
Bởi vì đã giải quyết được vấn đề ấm bụng của dân làng mùa đông này nên tâm trạng Hàn Hữu Phúc rất tốt.

Hai người vừa đi đến kho để gỗ vừa nói chuyện.

"À, đúng rồi, có một họ hàng nhà cậu đến đây đấy, cậu đã biết chưa?" Hàn Hữu Phúc hỏi anh.

Họ hàng?
Hai từ này mới đấy.

Hàn Đông Nguyên không có hứng thú nói thêm một câu về đề tài này.

Hàn Hữu Phúc thấy anh lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng thì thầm thở dài.

Hai chữ họ hàng này đúng là lúng túng thật.


Phải là họ hàng của mẹ kế anh mới đúng cơ.

Nhìn anh như vậy là biết anh không hứng thú tiếp đãi lắm, thế nên sau khi nhận người về Hàn Hữu Phúc cũng không đề cập với bất kỳ ai, ngay cả vợ mình cũng không.

Bởi vì vợ ông ấy là chị em cùng thôn với mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên.

Ông ấy lại nói: "Mấy hôm nay cô bé đó cũng làm việc trong kho để gỗ, lát nữa cháu đến chắc cũng nhìn thấy đấy.

" Rồi không nói gì nữa.

Khi hai người đến kho để gỗ, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn khắp một lượt.

Vừa liếc mắt đã thấy cô đang cúi đầu đan chiếu, thỉnh thoảng lại nói chuyện với thím Tư nhà Chu Thanh Tùng mấy câu gì đó.

Anh xoay người định đi sang chỗ xẻ gỗ bên kia, khóe mắt lại liếc thấy thím Tư đứng dậy đi đâu đó, thế là có một bóng người lập tức bước đến gần cô.

Anh khựng lại, xoay người nhìn lại.

Hai hôm nay Chu Hùng liếc trộm Trình Ninh rất nhiều lần.

Anh ta thậm chí còn có ảo giác mình rất chói mắt, anh ta cứ như tiên trên trời, cả cô gái này cũng vẫn luôn nhìn anh ta.

Đáng tiếc lúc nào bên cạnh cô cũng có người.

Lúc này, thấy thím Tư đột nhiên đứng dậy rời đi, anh ta không nhịn được nữa nên quyết định tiến lên nói chuyện với cô.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Một Cước 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tất nhiên anh ta không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn trò chuyện với cô thôi.

Đây chính là một loại thiên tính thích thể hiện thôi.

Anh ta hỏi: "Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen thuộc với công việc nhà nông chưa? Có cần tôi giúp không?"
Trình Ninh nhìn người lại nhớ đến cái tên vô lại bị Hàn Đông Nguyên "đánh chết" ở kiếp trước.

Là người này sao?
Sau khi đến đây mấy ngày, cô đã cố ý hỏi thăm mọi người, hầu hết dân làng đều chất phác, cũng chỉ có tên này là lưu manh vô lại.

"Không cần, cảm ơn.

"
Cô trả lời không chút khách khí.

"Thanh niên trí thức Trình, cô đã quen cơm nước trong thôn chưa? Dạo này căn tin chẳng có tí dầu mỡ nào, tôi có một con đường có thể mang đồ từ bên ngoài vào! "
Chu Hùng không hề để ý sự lạnh nhạt của Trình Ninh.


Thanh niên trí thức trong thành phố đều như vậy, anh ta quen rồi.

Anh ta tự lẩm bẩm nói một mình một lúc.

Trình Ninh khó chịu cau mày, đang nghĩ làm thế nào mới đuổi được người này đi thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.

Cô lập tức quay đầu nhìn sang trái, chỉ thấy Hàn Đông Nguyên đang sầm mặt đứng đó.

Hàn Đông Nguyên bước tới gần Chu Hùng rồi thẳng chân đá anh ta một cước.

"Rầm" một tiếng, giọng nói của Chu Hùng im bặt, sau đó là một tiếng "A" chói tai kèm theo những tiếng la hét xung quanh.

Chu Hùng bị đá mạnh ngã lăn ra đất.

Anh ta gào lên một tiếng đau đớn rồi mắng to: "Cái quái gì thế?".

Nhưng ngẩng đầu lên chỉ thấy Hàn Đông Nguyên, thế là giọng nói đột ngột dừng lại, một lát sau lại nghe thấy tiếng mắng chửi: "Hàn Đông Nguyên, anh điên à? Sao lại đá tôi? Tôi động gì đến anh không?"
Nhưng giọng nói và khí thế đã thấp xuống nhiều.


Hàn Đông Nguyên đạp một cước bên cạnh anh ta, lạnh lùng nói: "Mày làm cái gì sau lưng tao mặc kệ nhưng đừng lắc lư trước mặt cô ấy, cẩn thận tao lấy mạng mày đấy.

"
Chu Hùng muốn nói: Có cần phải thế không?
Nhưng đối mặt với anh, trong lòng anh ta hơi rùng mình, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, gương mặt run rẩy.

Anh ta liếc nhìn Trình Ninh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng chỉ nói: "Được, được, tại tôi không có mặt, nếu là người của anh, lần sau tôi mà nhìn cô ấy thêm một cái nào nữa nhất định sẽ bị móc mắt.

"
Nói xong, cố chịu đựng cơn đau đớn trên người, anh ta loạng choạng đứng dậy khập khiễng bỏ chạy.

Hàn Đông Nguyên khẽ mắng một câu rồi quay đầu liếc nhìn Trình Ninh.

Trình Ninh nghe thấy cậu "Làm cái gì sau lưng" thì hơi thót tim, nhưng sau khi nghe câu "Cẩn thận tôi lấy mạng anh" thì bị dọa sợ giật mình.

Lúc Hàn Đông Nguyên nhìn sang vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô.

Hai người nhìn nhau một lát.

Hàn Đông Nguyên bực bội trong lòng nên nhìn cô cũng thấy chướng mắt.

Anh chỉ "Hừ" một tiếng rồi đá chân một phát khiến đống nan trúc bay tán loạn.

Thím Tư vừa quay về đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, sau đó tức giận mắng: "Hàn Đông Nguyên, phát điên cái gì thế hả?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Một Cước 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó kéo tay Trình Ninh nói: "Thanh niên trí thức Trình, có chuyện gì vậy, tự nhiên cậu ấy hung dữ với cô làm gì?"
Trình Ninh vội vàng giải thích với bà ấy: "Không phải đâu thím Tư, vừa rồi một người đàn ông trong thôn tên Chu Hùng đến gần cháu nên anh Đông Nguyên tức giận với anh ta thôi.

"
Thím Tư nghe vậy mới biết mình hiểu nhầm, vừa xoay người định nói một tiếng với Hàn Đông Nguyên thì thấy anh đã rời đi.

Thím Tư: "! "
Con cún này tính khí nóng nảy, may nhờ thanh niên trí thức Trình hay gọi là "anh Đông" nên mới thân thiết được.

Thím Tư chẳng quan tâm đến Hàn Đông Nguyên nữa, quay lại hỏi Trình Ninh: "Cái thằng Cẩu Hùng Tử đó tán tỉnh gì cô mà khiến Đông Nguyên tức giận như vậy, có phải nó giở trò với cô không?"
"Không ạ.

"

Trình Ninh vội nói, lại hỏi thím Tư: "Thím Tư, cái người Chu Hùng kia bình thường có làm chuyện gì xấu xa không ạ? Sao mọi người toàn gọi anh ta là tên lưu manh thế?"
"Không phải là lưu manh!"
Thím Tư rít lên: "Không cố gắng kiếm công điểm thì thôi, cả ngày chỉ chạy loạn khắp nơi dụ dỗ con gái.

Hôm nay dụ cô này mai lại dụ cô kia, dụ dỗ xong thì không chịu trách nhiệm! Phi! Nói chung nó mà dám tìm cô thì anh Đông của cô đánh chết cũng đáng đời!"
Trình Ninh: !
Có thể đừng há mồm là đánh chết được không, thực sự khiến người ta có bóng ma tâm lý đấy!
Lúc hai người nói chuyện thì những người khác cũng đang nói.

Triệu Chi hơi ngạc nhiên nhìn sang chỗ Trình Ninh.

Sau khi mọi người tản đi rồi còn chưa hồi thần lại.

Cô ta ngồi ngẩn người một lúc, ánh mắt vô thức dõi theo người đàn ông vừa đá người, người đàn ông đó thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đi tới bên nam thanh niên trí thức.


Chỉ thấy đại đội trưởng đuổi theo anh nói gì đó nhưng trên mặt ông ấy không có một tia trách cứ nào, ngược lại còn vỗ vỗ vai anh, sau đó anh cứ bình thản bước lên cái ghế đẩu làm việc.

Triệu Chi dõi mắt theo Hàn Đông Nguyên, miệng lẩm bẩm hỏi bạn cùng phòng Lưu Lệ Na: "Người kia, người kia là ai? Có thể tùy tiện đánh người sao? Đại đội trưởng cũng mặc kệ à?"
Còn nữa, nhìn tướng mạo, khí chất và cách ăn mặc của người này thì chắc là thanh niên trí thức, anh đánh dân làng mà các dân làng khác không có chút ý kiến nào với anh sao?
"Người đó?"
Lưu Lệ Na đã nhìn đi chỗ khác nhưng giờ lại quay sang nhìn nhóm nam thanh niên trí thức, nói: "Anh ta là Hàn Đông Nguyên, chẳng phải tôi đã nói với cô quê anh ta ở thôn Thượng Hàn sao? Đại đội không coi anh ta là người ngoài, người anh ta vừa đánh tên Chu Hùng là một tên lưu manh có tiếng trong đại đội chúng ta, thích nhất là dụ dỗ các cô gái xinh đẹp.

"
Nói xong, cô ấy liếc nhìn Triệu Chi, dừng một lát mới nói tiếp: "Nếu như người tên Chu Hùng này đến gần cô hay nói chuyện với cô thì cũng đừng quan tâm, dính dáng vào thì phiền phức lắm.

"
Sắc mặt Triệu Chi lập tức trắng bệch.

Bàn tay đang cầm nan tre hơi run rẩy.

Cái người bị đánh kia.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Một Cước 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ta không chỉ nói chuyện với cô ta mà thậm chí chăn đắp, chậu rửa mặt, chậu rửa chân mới tinh của cô ta đều đổi từ chỗ anh ta.

Hôm đó bọn họ không đổi được chăn mới từ chỗ Chu Hiểu Mỹ, trên đường quay về bị anh ta cản đường.

Anh ta nói là có thể đổi đồ với bọn họ, họ chỉ cần cho anh ta phiếu, phiếu vải, phiếu thịt và phiếu xe đạp các loại là được.

Mấy hôm trước biết thanh niên trí thức mới đến đại đội nên đã đến công xa mua chăn và một số đồ dùng sinh hoạt mới tinh về, nghĩ rằng các thanh niên trí thức sẽ dùng đến.

Lúc đó cô ta còn rất vui mừng cùng Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh đến nhà Chu Hùng đổi khá nhiều đồ về.

Hôm đó Dương Hồng Binh ôm cái chăn bông nát và một đống đồ cũ về còn rất chán nản cơ.

Cũng may chỗ Chu Hùng không có nhiều đồ, không đủ đổi cho cả ba người, anh ấy lại không thể tranh giành với Triệu Chi và một đồng chí nữ nên đa số đồ vật đều để Triệu Chi đổi, coi như an ủi trái tim bị tổn thương của anh ấy.

Không ngờ người kia lại là một người khét tiếng như vậy.


Tim Triệu Chi đập thình thịch.

Nhưng cô ta nhanh chóng trấn an bản thân, không sao, không sao đâu, cô ấy cùng đi đổi với Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh mà, dùng phiếu gạo và phiếu thịt hàng thật giá thật mà đổi.

Chỉ là một cuộc giao dịch thôi, không thể nói là có dính dáng tới hay không được, sau này không quan tâm đến người nọ là được.

Triệu Chi nắm chặt tay, lại vô thức liếc nhìn Hàn Đông Nguyên lần nữa.

***
Tan làm quay về ký túc xá, các bạn cùng phòng vây quanh Trình Ninh hỏi chuyện.

"Trình Ninh, Chu Hùng kia bắt nạt cô à?"
Vương Hiểu Quyên hỏi xong lại tức giận nói: "Cái tên vô lại không biết xấu hổ kia nên bị đá cho mấy phát từ lâu rồi mới phải.

"

Trình Ninh lắc đầu nói: "Không đâu, anh ta chỉ bước lên nói hai câu thôi.

"Chỉ nói hai câu đã bị Hàn Đông Nguyên đá rồi á? Ha ha!"
Sắc mặt Vương Hiểu Quyên lập tức thay đổi, cười ha hả: "Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên rất lo lắng cho cô đấy, chắc không phải thích cô rồi chứ? Hai người thật sự không có gì đó à?"
Sao cứ cảm thấy quái quái nhỉ?
Trình Ninh đang cầm cái cốc uống nước tráng men, nghe cô ấy nói vậy thì sặc nước luôn, không những phun nước khắp bàn mà còn ho khan một trận.

Trình Ninh luôn trầm tĩnh ổn định, đây là lần đầu tiên các bạn cùng phòng nhìn thấy cô có phản ứng lớn như vậy.

Mẫn Nhiên vội vàng vỗ vỗ lưng cô, Trình Ninh xua tay nói: "Không thể nói lung tung được, anh ấy nghe được sẽ tức chết đấy, các cô không thấy dáng vẻ anh ấy trừng mắt nhìn tôi à? Lại còn chê tôi phiền phức chứ, nhưng mà nhìn bề ngoài anh ấy hung dữ vậy chứ thực ra có lòng chính nghĩa cao lắm, ý thức trách nhiệm cũng mạnh.

Anh ấy được người nhà dặn dò không thể không quan tâm đến tôi, chỉ thế thôi.

"
Nếu không phải ý thức trách nhiệm quá mạnh thì sẽ không về nông thôn thay cô.

Nếu không phải ý thức trách nhiệm quá mạnh, lúc bị dòng lũ bất ngờ cuốn vào vùng đá lở vẫn không chịu từ bỏ việc cứu người mà tự vệ thì cũng không mất đi một cánh tay.

"Thì ra là thế.

"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Giận Lại 1


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Hiểu Quyên xoa xoa cằm, cười nói: "Cũng đúng, chẳng biết anh ấy sẽ thích một cô gái thế nào nhỉ? Cô không biết đâu, lúc Hàn Đông Nguyên mới tới có rất nhiều thiếu nữ thanh niên trí thức có ý với anh ấy, cuối cùng không quá ba ngày đều bị chạy hết.

Đúng là thành cũng tại mặt mà bại cũng đều tại cái gương mặt lạnh đó."
Trình Ninh: "..."
Nghĩ đến Hàn Đông Nguyên kiếp trước cả đời độc thân cô lại chẳng muốn nói tiếp đề tài này nữa nên vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Cô hỏi: "Rốt cuộc Chu Hùng đã làm chuyện gì vậy? Sao tôi thấy mọi người đều kiêng kỵ, ghét bỏ anh ta như vậy."
"Anh ta à."

Vương Hiểu Mỹ bĩu môi, vô cùng chán ghét nói: "Cả ngày chạy đến nhà quả phụ Miêu, ngày nào cũng dụ dỗ con gái nhà lành, hồi trước khi thanh niên trí thức đến còn dụ dỗ một cô gái mồ côi bố mẹ phải ở nhờ nhà bác cả.

Cô gái kia một lòng muốn gả cho anh ta, không ngờ sau khi thanh niên trí thức đến anh ta lại để ý một thanh niên trí thức mới tới.

Thế là anh ta mua chuộc bác cả của nhà kia gả cô gái vào trong núi sâu, sau đó cả ngày ve vãn cô thanh niên trí thức mới tới, ngày nào cũng giúp cô ấy làm việc để lấy lòng.

Lúc đầu dân làng rất bài ngoại, mặc dù không thích anh ta nhưng cũng không thích cả cô gái đó, thế là không ai nói cho cô ấy biết con người thật của anh ta, chờ đến lúc cô ấy biết thì đã quá trễ...!Sau đó, cô ấy không chịu được sự nhục nhã này đã treo cổ tự vẫn, tuy cuối cùng đã cứu được người lại nhưng tinh thần có vấn đề, được bố mẹ cô ấy đón về thành phố.

Cô gái kia vừa đi thì cái tên Chu Hùng này lại bắt đầu qua lại với một thanh niên trí thức khác, lại còn không chỉ một người..."

Nói đến đây, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Người như thế có đánh chết cũng đáng đời!"
Trình Ninh nghe xong nổi hết cả da gà.
Cô hỏi: "Vậy còn quả phụ Miêu là ai? Thật sự...!có một chân với anh ta à? Từ lúc nào thế?"
"Quả phụ Miêu?"
Hứa Đông Mai xen vào, cô ấy thuộc nhóm thanh niên trí thức đến đây sớm nhất nên có biết cô gái mất tinh thần được đón về thành phố kia, bọn họ cùng đến đây chung một đợt.
Cô ấy nói: "Hồi trước chồng cô ta lên núi tuyết săn thú với dân làng thì bị lăn xuống sườn núi mất mạng, để lại người mẹ góa bụa mù một mắt, đứa con trai một tuổi gào khóc đòi ăn và quả phụ Miêu.

Bề ngoài quả phụ Miêu khá ưa nhìn, nghe nói còn có người chấp nhận cô ta dẫn con trai đi tái giá nhưng cô ta không chịu bỏ mẹ chồng lại, cuối cùng chỉ đành sống dựa vào đồ tiếp tế của dân làng sống qua ngày.

Nhưng dân làng ăn còn chẳng đủ no, có thể tiếp tế cho bọn họ được bao nhiêu chứ? Chu Hùng kia thì thường giúp đỡ làm những việc nặng cho nhà cô ta, còn tặng đồ cho bọn họ...!Haizz..."
Sắc mặt Hứa Đông Mai trầm xuống, giọng nói từ từ hạ thấp đến gần như không nghe thấy: "Nhiều lúc sống sót là một chuyện không hề dễ dàng."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Giận Lại 2


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy xuống nông thôn năm sáu chín, đến giờ đã được sáu năm, coi như đã quen thuộc hết dân làng.

Quả phụ Miêu là người chịu thương chịu khó, trong nhà trên có mẹ già dưới có con nhỏ, dù lúc gia cảnh khó khăn nhất cũng chăm sóc mẹ chồng chu đáo, chăm sóc con cái gọn gàng sạch sẽ, nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng gần gũi, cảm xúc ổn định.

Các thanh niên trí thức đều rất thích cô ấy, bọn họ rất sẵn lòng giúp cô ấy thay cái khung mũ rơm cũ hay thỉnh thoảng có quần áo cũ cũng hay cho, cô ấy sẽ cắt ra làm quần áo cho đứa con nhỏ.

Nếu anh ta chịu kết hôn với quả phụ Miêu rồi sống một cuộc sống bình thường thì cũng thôi, nhưng lại cứ thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận!
Chuyện này khiến mọi người khoan dung với anh ta nhưng đồng thời cũng càng căm ghét hơn.

"Tóm lại là cô cứ cách anh ta càng xa càng tốt, người này hơi tà môn, có thể âm thầm lấy được khá nhiều thứ, đừng nghĩ trao đổi với anh ta cho tiện, một khi dính vào rồi thì không dứt ra được đâu.

"
Trình Ninh: "Ừm"
Chu Hùng, Chu Hùng, kiếp trước người này là người bị Hàn Đông Nguyên đánh chết sao?
Nghĩ đến câu nói "Anh dám lắc lư trước mặt cô ấy thì cẩn thận tôi lấy mạng anh" thì lại nhíu mày.

Không được, lần sau cô phải tìm anh nói chuyện, bảo anh đừng có nói năng bậy bạ nữa.


Chẳng may mắn chút nào.

***
Có nhiều thanh niên trí thức, mọi người cũng không nấu ăn cùng nhau, chủ yếu là giao phiếu lương thực cho căn tin của đại đội rồi ăn cơm trong nhà ăn.

Sau khi thanh niên trí thức đến đây mới từ từ phát triển căn tin.

Sau khi ăn tối trong căn tin, Trình Ninh nhìn thấy Hàn Đông Nguyên cùng Liêu Thịnh về ký túc xá thì nói một câu với mọi người rồi đuổi theo.

"Anh Đông Nguyên.

" Cô gọi to.

Không muốn mọi người biết tình hình phức tạp của nhà họ nên cô không gọi anh là "anh ba" mà gọi là "anh Đông Nguyên".

Hàn Đông Nguyên làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi, vẫn là Liêu Thịnh không chịu được kéo Hàn Đông Nguyên lại.

Trình Ninh nhanh chóng đuổi tới, không quan tâm thái độ của Hàn Đông Nguyên mà mỉm cười với Liêu Thịnh, sau đó lại thu lại nụ cười nói với Hàn Đông Nguyên: "Anh Đông Nguyên, công việc lúc trước anh cho em em đã đưa cho người khác rồi.


Vì bày tỏ lòng cảm ơn nên người kia đã đưa cho em một khoản tiền và phiếu lương thực, phiếu thịt với phiếu vải.

Lúc nào anh có thời gian vậy, em muốn đưa cho anh?"
"Không cần.

"
Hàn Đông Nguyên chẳng thèm nhấc mày lên, chỉ nhấc chân chuẩn bị bỏ đi.

Trình Ninh vội hỏi: "Còn cả thức ăn trong nhà muốn em mang đến cho anh nữa.

"
"Cô tự giữ lại đi.

"
Lần này đúng là đã đi thẳng rồi.

Liêu Thịnh liếc nhìn bóng lưng Hàn Đông Nguyên rồi lại nhìn Trình Ninh.

Nhưng lúc này anh ấy đã nhìn ra ít manh mối.

Hàn Đông Nguyên rất ghét cô em gái ghẻ này.

Nhưng đối xử với cô lại không hẳn là quá kém cỏi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Giận Lại 3


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đối xử không tốt với một người nào đó không tốt thì liệu có thể đưa một lượng tiền lớn và phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải và cả đồ ăn cho người đó sao?
! Nhìn xem lần trước Chu Hùng nói chuyện với cô anh đã bảo vệ có giống con mình không?
Còn nữa, anh ấy đưa gang tay của anh cho cô dùng, thoạt nhìn có vẻ anh rất tức giận nhưng chẳng phải không nói một câu đòi mại nào sao? Đổi thành cô gái khác thử xem!
Đúng là không xuống nông thôn thì không thấy được chuyện này mà.

Thấy Hàn Đông Nguyên sắp đi xa, Liêu Thịnh vội vàng nói với Trình Ninh: "Em gái Ninh Ninh, Đồn Nguyên bảo em giữ thì em cứ giữ, có chuyện gì cứ đến tìm bọn anh là được.

"
Biết Hàn Đông Nguyên không chào đón Trình Ninh nhưng cũng không mặc kệ cô, anh ấy lập tức đổi cách xưng hô thanh "em gái Ninh Ninh".

Chẳng hiểu sao Trình Ninh lại rùng một một cái.

Liêu Thịnh nói xong thì đuổi theo Hàn Đông Nguyên.

Trình Ninh vẫn đứng đó nhìn theo bóng hai người rời đi.

"Theo đuổi người ta đến tận đây sao? Nhưng xem ra người ta chẳng hề chào đón cô.


"
Trình Ninh ngơ ngác quay lại theo nơi phát ra tiếng nói.

Là ba nữa thanh niên trí thức cùng phòng ký túc xá, Triệu Chi, Lưu Lệ Na và Tưởng San San.

Người nói chuyện là Tưởng San San.

Dù sao cũng bị nhốt trong bóng tối mấy chục năm, còn sống sót quả thực là một chuyện quá tuyệt vời, muốn làm gì thì làm, chuyện gì quan trọng nhất thì nhất định phải làm được.

Bây giờ Trình Ninh không còn quá để ý đến danh tiếng nữa rồi.

Cô càng không da mặt mỏng như những cô gái trẻ bình thường, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Cô nhìn Tưởng San San, cười nói: "Thì sao, liên quan đến cô không?"
Cô không hề giải thích.

Bởi vì sợ Hàn Đông Nguyên để ý nên cô không nói rõ quan hệ của mình với anh với mọi người ở đây.

Có giải thích cũng vô dụng.


Bởi vì cô của cô vào nhà họ Hàn ở, thế nên quan hệ của cô và Hàn Đông Nguyên lại càng không rõ ràng.

Gương mặt Tưởng San San nóng bừng.

Cô ta từng có ý với Hàn Đông Nguyên nhưng mấy tháng trước ý nghĩ này đã biến mất tăm mất tích.

Cô ta chỉ không vừa mắt Trình Ninh thôi.

Lưu Lệ Na khá tốt bụng.

Cô ấy nở nụ cười làm lành rồi giơ tay kéo Tưởng San San.

Tưởng San San bực bội "Hừ" một tiếng rồi bước lên trước, lúc đi qua người Trình Ninh còn mắng một câu: "Nếu đã lớn lên trong đại viên từ nhỏ, mấy chục năm trước người ta đã không xem cô ra gì thì có đuổi đến tận đây người ta cũng chẳng vừa mắt đâu.

"
Trình Ninh: !
Nhớ đến kiếp trước xem một bộ phim truyền hình ở nhà họ Hàn, cô im lặng một lúc mới đáp: "Khi người ta ghen tị lên, dáng vẻ thật xấu xí.

"
Nguyên văn của câu này là "Đố kỵ khiến con người xấu xí", nhưng nghe vậy quá nho nhã nên cô đã làm cho nó trần trụi hơn một chút.

Tưởng San San: !
Lưu Lệ Na và Triệu Chi: !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Giận Lại 4


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bước chân Tưởng San San chợt khựng lại, cô ta quay phắt đầu lại, cả người như sắp nhảy lên: "Cô, cô nói cái gì?"
Trình Ninh nhún vai: "Còn muốn nghe lại à? Cô có gương không? Quay về tự nhìn dáng vẻ mình thế nào khác biết.

"
Tưởng San San tức đến mức tóc sắp bốc khói.

Dáng vẻ như sắp xông lên đánh người.

Nhưng lúc này mấy người trong ký túc xá của Trình Ninh cũng đến đây, Mẫn Nhiên thấy tình hình như vậy lập tức bảo vệ Trình Ninh, Vương Hiểu Quyên xoa eo, nhìn Tưởng San San lớn tiếng nói: "Sao? Bị Trình Ninh của chúng ta nói đúng nên thẹn quá hóa giận rồi à? Chỉ cho cô ngày nào cũng nói người khác mà không cho người ta cãi lại à? Đừng tưởng mình giọng khỏe giọng to mà tha hồ bắt nạt người ta nhá?"
Tưởng San San: !
Sắp phát điên rồi!
Lưu Lệ Na vội vàng kéo cô ta lại, khuyên nhủ: "San San, cô đang làm cái gì đấy, cô mà đánh nhau thì mới đúng là không biết suy nghĩ đấy.

"
Lưu Lệ Na và Tưởng San San cùng đi ra từ một viện, Lưu Lệ Na lớn hơn Tưởng San San mấy tuổi nên xem như là bà chị hàng xóm.

Vì vậy, mặc dù tính khí Tưởng San San khó chịu nhưng cô ấy vẫn luôn chăm sóc.

Cô ấy biết tại sao Tưởng San San lại không vừa mắt Trình Ninh.


Bọn họ đều xuống nông thôn từ hai năm trước.

Tính cách Tưởng San San kiêu ngạo như vậy cũng là có vốn để kiêu ngạo.

Tốt nghiệp cấp ba, ngoại hình ưa nhìn, chơi đàn organ rất giỏi.

Đáng tiếc ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lao động chân tay nặng nhọc nhanh chóng mài mòn sự kiêu ngạo của con người.

Có mấy dân làng có hứng thú với cô ta.

.

Ngay cả Chu Hùng kia cũng quấn lấy cô ta một thời gian dài.

Cô ta chẳng vừa mắt ai nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Mãi đến khi Hàn Đông Nguyên xuất hiện.

Cô ta không chắc có phải mình thật sự yêu thích Hàn Đông Nguyên hay không.


Nhưng Hàn Đông Nguyên kia, nói thế nào nhỉ, tính khí đúng là xấu thật, nhưng được cái đẹp trai, dường như có một loại ma lực đặc biệt nào đó.

Cho dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, chỉ cần có anh ở đó dường như hoàn cảnh có tệ thế nào cũng chẳng sao.

Năng lực của anh quá tốt, đầu óc cũng vô cùng thông minh.

Đáng tiếc, mãi mới đợi được một người như vậy xuất hiện cuối cùng lại bị từ chối.

Cảm giác này y hệt như một người đang hoàn cảnh tuyệt vọng vừa nắm được một khúc gỗ lại bị đẩy ra khỏi nó.

Cô ta từ bỏ.

Khuất phục trước hiện thực.

Nhưng lúc này lại có một Trình Ninh xuất hiện kích thích đến mối tâm sự mơ hồ trong tâm trí cô ta.

Mặt khác, đại đội vẫn đang lên kế hoạch mở một trường tiểu học, tình hình này chắc chắn sẽ cần đến giáo viên.

Trong thôn chỉ có mấy dân làng có có bằng cấp hai, không có học sinh cấp ba.

Khả năng cao sẽ tuyển trong nhóm thanh niên trí thức.

Trong nhóm thanh niên trí thức không có nhiều học sinh cấp ba có mối qua hệ tốt với đại đội, Hàn Đông Nguyên đã trong ký túc xá là anh sẽ không làm giáo viên.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom