Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
Chương 260


"Xuân Yến?" Âu Dương Ngọc thấy Diệp Xuân Yến nửa ngày không nói gì, có chút nghi hoặc: "Cô không biết cô ấy sao? Cô ấy là Diệp Thiển Hâm, tác giả của trang bìa tạp chí nổi tiếng nhất năm nay là "Phong cách thành phổ”, còn lên cả truyền hình nữa."

Trong nhóm người này thực ra cũng có người không biết Diệp Thiển Hâm, chỉ là phần lớn là con em thành phố, vì vậy ít nhiều đều biết thêm một chút, những người đến từ nông thôn lúc đầu không biết, sau khi mọi người phổ cập cũng đều hiểu rõ.

"Cô thật sự không biết à?" Có người cũng thấu lại hỏi.

Diệp Xuân Yến miễn cưỡng cười cười: "Tôi, tôi không biết."

u Dương Ngọc nói thay Diệp Xuân Yến: "Lúc đầu tôi cũng không biết, là sau khi xem bảng công khai thấy tò mò, mới đi tìm hiểu."

"Vậy cô không xem bảng công khai à?"

"Không." Diệp Xuân Yến trả lời.

Bảng công khai được gửi đến đại đội trong thôn nhưng vừa mới nhận được, em trai đã xé mất một nửa như trò đùa.

Vì vậy Diệp Xuân Yến chỉ nhìn thấy một nửa nội dung, căn bản không để ý đến những gì ở phía sau.

"Tôi có một đứa em trai, còn nhỏ, nghịch ngợm xé mất một nửa bảng công khai, vì vậy mới không nhìn thấy." Diệp Xuân Yến cười khổ giải thích.

“Tôi có một em trai và một em gái.

Tôi cũng có, tôi cũng có...

Nội dung trò chuyện chuyển sang chủ đề em trai em gái, rất nhanh các cô gái bắt đầu thảo luận về việc em gái nhà ai ngoan nhất, em trai nhà ai nghịch ngợm nhất.

Còn Diệp Xuân Yến, người đầu tiên mở đầu chủ đề này, ngược lại trong tiếng trò chuyện ồn ào lại dần dần im lặng.

Diệp Thiển Hâm thế mà cũng đến đội Mỹ thuật, tại sao cô lại đến đây.

Trước đây nghe nói Diệp Thiển Hâm giúp thiết kế trang phục múa, Diệp Xuân Yến còn cho rằng hoặc là chỉ là một sự tình cờ, hoặc là có người âm thầm giúp đỡ.

Bởi vì cha đã từng nhiều lần nói với cô ta, mặc dù những năm đầu Diệp Thiển Hâm cũng học quốc họa nhưng trình độ rất kém.

Dù sao cũng không bằng Diệp Xuân Yến luôn đi theo cha, nỗ lực học tập luyện tập.

Diệp Xuân Yến dựa vào nỗ lực rất lớn mới có thể vào được đoàn văn công nhưng nghe mọi người nói, hình như Diệp Thiển Hâm vào rất dễ dàng.

Hình như còn có quan hệ với tạp chí nào đó.

Diệp Xuân Yến đã rất lâu không đọc tạp chí, nhà nghèo, những năm trước còn mua vê xem, những năm này đến cả báo cũng không mấy khi đọc, Lữ Mộng Nga ở nhà cũng không thích cô ta đọc những thứ lặt vặt này.

"Đến rồi."

Không biết ai hét lên một tiếng thì ra là đoàn trưởng và chính ủy của đoàn văn công cùng một số lãnh đạo khác đã ra ngoài.

Ngoài ra còn có các đội trưởng của các đội trong đoàn văn công, đều đứng trên sân khấu, lần lượt giới thiệu với mọi người.

Không lâu sau, những thành viên cũ của đoàn văn công cũng đi xuống, đứng bên cạnh vỗ tay.

Lần này có tổng cộng mười lăm người vào đoàn văn công, đội trưởng theo thứ tự đọc danh sách, đồng thời để họ tự giới thiệu.

Lúc này Diệp Xuân Yến mới bàng hoàng bắt đầu có chút sợ hãi.

Diệp Thiển Hâm cũng giống như cô đều là đội Mỹ thuật, mà cô ta vừa mới nói dối nhiều như vậy, Diệp Thiển Hâm vẫn luôn không ưa cô ta, lỡ như cô vạch trần cô ta thì cô ta biết giấu mặt mũi vào đâu?

Diệp Xuân Yến đột nhiên run rẩy.

Nhưng lúc này, đến lượt Diệp Xuân Yến lên sân khấu tự giới thiệu.

Trương Anh Tử của đội Mỹ thuật gọi tên Diệp Xuân Yến hai ba lân, thấy cô ta vẫn còn ở dưới sân khấu ấp úng, không chịu lên sân khấu, liền nhíu mày.
 
Chương 261


Trương Anh Tử: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, nếu cô cảm thấy ngại thì chúng ta sẽ trực tiếp bỏ qua."

"Đi đi Xuân Yến, đây là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt lãnh đạo, biết đâu sau này rất lâu mới được gặp lãnh đạo một lần." Âu Dương Ngọc ở bên cạnh thúc giục.

Diệp Xuân Yến nghiến răng, nắm chặt tay lên sân khấu, chỉ là sắc mặt rất kém.

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Xuân Yến của đội múa..."

Vừa dứt lời, bên dưới im lặng một giây, sau đó một tràng cười vang lên.

Thì ra vì căng thẳng nên Diệp Xuân Yến nhất thời nói ngọng, nói đội Mỹ thuật thành đội múa.

Bên cạnh, đội trưởng đội Mỹ thuật Trương Anh Tử nhìn Phùng Khinh Ca của đội múa dưới sân khấu vẫy tay với mình, không nhịn được trừng mắt nhìn Phùng Khinh Ca.

Nhưng Trương Anh Tử vẫn rất bao dung với Diệp Xuân Yến.

Trước khi đến, Trương Anh Tử đã xem hồ sơ của Diệp Xuân Yến, cô ta xuất thân từ nông thôn, nhìn cách ăn mặc cũng không được tốt lắm, vừa nãy lại không dám lên sân khấu.

Một nữ đồng chí nhút nhát như vậy, lúc đầu vào thành phố chắc chắn trong lòng rất căng thẳng, không thể trách được.

Vì vậy, Trương Anh Tử cười cười, tiếp lời: "Đồng chí Diệp Xuân Yến có hơi căng thẳng, mọi người đừng để ý, sau này cô ấy sẽ là thành viên mới của đội Mỹ thuật chúng ta, mọi người hãy ve tay chào đón, động viên đồng chí mới này."

Có lời này, mọi người lập tức ve tay.

Nhưng mặt Diệp Xuân Yến lại đỏ bừng, chạy từ trên sân khấu xuống như chạy trốn.

Âu Dương Ngọc vừa định tiến lên an ủi cô ta, không ngờ Diệp Xuân Yến lại hất tay cô ta ra.

Diệp Xuân Yến: "Đều tại cô, vừa nãy cứ nói với tôi rằng mình là đội múa, lúc tôi giới thiệu vừa nãy, trong đầu toàn là đội múa của cô, mới nói nhầm thành ra trò cười."

Sắc mặt Âu Dương Ngọc cũng kém đi: "Xuân Yến, cô bình tĩnh một chút, mọi người không cười co dau.

"Tôi thấy vừa nãy cô cười đấy."

Âu Dương Ngọc có chút không vui nhưng vẫn khuyên nhủ: "Tôi chỉ là phản ứng theo bản năng thôi, hơn nữa, chỉ là một câu nói, không sao đâu, biết đâu còn để lại ấn tượng sâu sắc cho lãnh đạo thì sao."

"Tôi nhớ ra rồi." Diệp Xuân Yến lập tức trợn tròn mắt: "Vừa nãy tôi vốn không muốn lên, là cô nói với tôi tôi mới lên, bây giờ thì hay rồi, để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo, đều tại cô!"

Lần này Âu Dương Ngọc hoàn toàn không nhịn được nữa.

Cô ta cũng là do người nhà dặn dò, vừa nãy mới tốt bụng nhắc nhở Diệp Xuân Yến, không ngờ lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú.

"Là vấn đề của cô, bây giờ lại đổ lỗi cho người khác, mẹ tôi nói người vô năng mới nói như vậy, nói trắng ra vẫn là tại cô nhát gan, hừ, cô tự chơi đi, tôi không thèm để ý đến cô nữa."

Nói xong u Dương Ngọc quay người đi sang chỗ khác, nói chuyện với những cô gái vừa trò chuyện với mình lúc nãy.

Diệp Xuân Yến ngẩn người tại chỗ, đột nhiên trong lòng có chút tủi thân.

Cô ta không được mọi người yêu quý đến vậy sao, tại sao ai cũng không muốn để ý đến cô ta.

Hơn nữa lúc đầu cô ta không hề nhát gan, chẳng phải là vì sợ bị Diệp Thiển Hâm nhắm vào sao.

Đúng vậy, đều tại Diệp Thiển Hâm.

Diệp Xuân Yến nghĩ đến đây, mới vội vàng nhìn lên sân khấu.

Nhưng trên sân khấu đã đổi thành đội trưởng đội ca hát, Trương Anh Tử của đội Mỹ thuật vừa nãy đã xuống rồi.

?? Chuyện gì thế này, đội Mỹ thuật sao còn chưa giới thiệu Diệp Thiển Hâm.
 
Chương 262


Chẳng lẽ cô căn bản không vào được đoàn văn công.

Diệp Xuân Yến chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi đội trưởng cuối cùng lên sân khấu, cũng không đợi được ai giới thiệu Diệp Thiển Hâm.

"Vừa nay các cô không phải nói Diệp Thiển Hâm cũng ở đây sao, sao vẫn chưa giới thiệu đến cô ta?" Diệp Xuân Yến tùy tiện kéo một người hỏi.

Người đó liếc nhìn Diệp Xuân Yến.

Nếu không phải vì u Dương Ngọc, vừa nãy bọn họ cũng không muốn để ý đến Diệp Xuân Yến.

Nhưng cô ta vẫn tốt bụng nói: "Sắp rồi, cô giáo Diệp là phòng chỉ đạo."

Phòng chỉ đạo??

Diệp Xuân Yến ngây người.

Lúc này, trên sân khấu cũng đã giới thiệu xong thành viên mới, đến lượt Diệp Thiển Hâm.

Chính ủy đoàn văn công Tào Cương đích thân lên sân khấu, giới thiệu thành tích và chức vụ của Diệp Thiển Hâm.

"Phòng chỉ đạo nghệ thuật của chúng ta vẫn luôn thiếu một nữ đồng chí có năng lực và có trình độ như vậy, sau này đồng chí Diệp Thiển Hâm có thể chỉ bảo thêm cho chúng ta."

Diệp Thiển Hâm khiêm tốn cười cười: "Chính ủy Tào quá khen rồi, trên con đường nghệ thuật này, tôi vẫn chỉ là một học sinh, cần phải không ngừng học tập tiến bộ mới được.

"Thái độ của đồng chí rất tốt, mọi người nhất định phải học tập đồng chí Diệp."

Lời vừa dứt, lại là một tràng pháo tay.

Hình như từ khi Diệp Thiển Hâm lên sân khấu, tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô bên dưới chưa từng ngớt, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chỉ có Diệp Xuân Yến, cúi đầu, không nhìn Diệp Thiển Hâm, cũng hy vọng Diệp Thiển Hâm đừng đến làm phiền mình.

Nhưng thực ra Diệp Thiển Hâm đã sớm nhìn thấy Diệp Xuân Yến.

Chỉ là...

Muốn cô đi để ý đến Diệp Xuân Yến, chẳng phải rất mất giá sao?

Hơn nữa tuy hai người là chị em cùng cha khác mẹ nhưng tướng mạo của hai người lại giống mẹ mình hơn, vì vậy hầu như không có điểm nào giống nhau.

Còn về trang phục và khí chất thì càng khác nhau một trời một vực.

Còn về tác phẩm thì càng không thể rồi, tuy đều là tranh quốc họa nhưng Diệp Thiển Hâm đã là cấp bậc như một người thay còn Diệp Xuân Yến thì giống như một người học việc mới vừa nhìn thấy được cánh cửa.

Vì vậy, căn bản không có ai liên hệ hai người với nhau, cho dù là cùng một họ nhưng trên đời này có rất nhiêu người họ Diệp.

Rất nhanh hội nghị đã kết thúc, Diệp Thiển Hâm đi sau Ngụy Hương Hương, Ngụy Hương Hương xách ghế, nhất quyết đòi giúp đỡ.

Phùng Khinh Ca vừa buồn cười vừa đi bên cạnh hai người họ: "Vừa nãy tôi còn nói lão Mạnh làm loạn như vậy, chẳng phải cô sẽ mất bạn sao, kết quả nhanh như vậy đã thu được một đứa em."

Diệp Thiển Hâm nhìn Ngụy Hương Hương đang hai tay xách ghế: "Hương Hương, nếu nặng quá thì để đoàn trưởng Phùng đến."

Ngụy Hương Hương lắc đầu: "Không nặng không nặng, không nặng chút nào."

Ngụy Hương Hương từ lúc đâu chống đối, đến bây giờ hoàn toàn khuất phục trước Diệp Thiển Hâm, cô ấy còn thấy cô giáo Diệp này thật dịu dàng, đúng là nữ thân trong lòng mình.

Diệp Thiển Hâm không biết Ngụy Hương Hương đang nghĩ gì, quay đầu nhìn Phùng Khinh Ca: "Đoàn trưởng Phùng, đây là em gái, không phải em trai."

Ngụy Hương Hương sửng sốt, tai nóng lên, chị ấy gọi mình là em gái kìa...

Đoàn trưởng Phùng nhếch miệng: "Được, dù sao cô và lão Mạnh cũng là một nhà, hai người nói gì cũng được, vậy thì em gái này của cô ở đội múa của chúng tôi, lát nữa dùng xong, nhớ bảo cô ấy đến báo cáo với tôi."
 
Chương 263


"Biết rồi."

Văn phòng của Phùng Khinh Ca ở tâng một, hắn rẽ một góc rồi rời đi.

Chỉ còn lại Diệp Thiển Hâm và Ngụy Hương Hương, Ngụy Hương Hương đi nhanh hai bước đuổi theo: "Cô giáo Diệp, nhà chị có em gái không?”

Diệp Thiển Hâm: "Hình như là không có."

Ngụy Hương Hương: "... Hả? Sao lại là hình như."

Diệp Thiển Hâm mím môi cười cười, vì có một Diệp Xuân Yến chứ, chỉ là cô không muốn nhận người em gái này mà thôi.

"Đùa cô thôi, tôi không có em gái nhưng ở trên có anh chị."

Ngụy Hương Hương phối hợp cười toe toét: "Thì ra là vậy, vậy sau này cô giáo Diệp có thể sai bảo em như em gái, có chuyện gì cũng có thể tìm em, cứ tùy ý sai bảo."

Diệp Thiển Hâm nhìn Ngụy Hương Hương vừa hoạt bát vừa cởi mở, trong lòng có chút thích: “Được, vậy em cũng gọi chị đi."

"Không vấn đề."

Ngụy Hương Hương vừa nói, vừa thử gọi: "Chị... khụ khụ, chị Diệp?”

Nhưng gọi xong, cô ấy lại lắc đầu: "Vừa nay hình như đội múa cũng có một người họ Diệp, em gọi chị là chị Thiển Hâm nhé."

"Được.

Rất nhanh hai người đã đến phòng hướng dẫn nghệ thuật, Ngụy Hương Hương giúp Diệp Thiển Hâm đặt đồ xuống, sau đó mới từng bước một ngóai đầu lại rời đi.

"Đứa trẻ này, sao lại có vẻ không muốn về đội múa, Phùng Khinh Ca dọa nó à?”

Diệp Thiển Hâm quay đầu lại, thấy một người phụ nữ bốn mươi tuổi mặc áo khoác dài đi ra từ phòng trong.

Cô ta thấy Diệp Thien Hâm đang tò mò đánh giá mình, liền cười nói: "Xin lỗi, vừa nấy ở trong phòng dọn đồ nên không kịp ra ngoài, cô là Diệp Thiển Hâm đúng không, tôi tên là Chu Lệ, là chủ nhiệm phòng hướng dẫn nghệ thuật."

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Chủ nhiệm Chu, vừa nay hình như không thấy chị xuống dưới.

Chu Lệ cười nói: "Tôi không thích náo nhiệt, hơn nữa Phùng Khinh Ca ở đó nên lười xuống lầu, cô không để ý chứ?"

"Sao lại để ý chứ?" Diệp Thiển Hâm có chút kinh ngạc: "Tất nhiên là chị có thể không xuống lầu rồi, cũng không ảnh hưởng gì."

"Ha ha ha." Chu Lệ cười lên: "Đứa trẻ này, lúc Phùng Khinh Ca đến, vì tôi không xuống đón tân binh, anh ta còn phàn nàn mấy ngày, cô độ lượng hơn anh ta nhiều."

Diệp Thiển Hâm cũng nghĩ đến dáng vẻ phàn nàn của Phùng Khinh Ca, không nhịn được cười ra tiếng.

Chu Lệ tiếp tục giới thiệu với cô: "Văn phòng của chúng ta vẫn luôn thiếu người, lúc đầu chỉ có một mình tôi, sau đó Phùng Khinh Ca đến, hai năm nay tôi đã tuổi cao mắt mờ, tuyển một trợ lý, à đúng rồi, trợ lý tên là Điền Văn Trúc, lúc này đi giúp tôi chuyển sách rồi, lát nữa sẽ qua giới thiệu cho các cô làm quen."

"Được, làm phiền chị Lệ rồi."

Sau đó, Chu Lệ lại dẫn cô đến bàn làm việc của mình, nói cho cô biết những công việc thường ngày can làm.

"Công việc của phòng hướng dẫn nghệ thuật tuy không nhiều nhưng một khi có nhiệm vụ, đều cần chúng ta thẩm định thậm chí là đưa ra ý kiến quyết định, rất cần trình độ nghệ thuật và nhãn quan của chúng ta, trước kia chỉ có một mình tôi, tôi rất dễ do dự đắn đo, sau này có Phùng Khinh Ca, một khi chúng tôi có ý kiến khác nhau, sẽ bắt đầu cãi nhau."

"Phùng Khinh Ca là người mà cô không hiểu đâu, đừng nhìn bề ngoài hòa nhã, đến lúc nói chuyện chuyên môn thì cũng rất cứng đầu, một khi hai chúng tôi cãi nhau là mấy ngày, rất dễ chậm trễ tiến độ."

"Nhưng cô đến là tốt rồi, sau này chúng ta có ý kiến khác nhau, ít nhất có thể giơ tay biểu quyết."
 
Chương 264


Đội Mỹ thuật bên kia.

Đội Mỹ thuật và đội múa ở cạnh nhau, lúc Phùng Khinh Ca vê, Trương Anh Tử vừa giới thiệu xong với đồng chí mới đến, thấy Phùng Khinh Ca, lập tức vẫy tay gọi hắn qua.

"Lát nữa để hai người của chúng tôi đi cùng các anh làm quen với đoàn văn công."

Phùng Khinh Ca nhíu mày: "Cô chỉ biết lợi dụng tôi thôi, sao cô không tự đi."

Trương Anh Tử chống nạnh: "Số lượng người của chúng tôi vốn không nhiều, hơn nữa, anh còn nợ tôi một ân tình, đừng quên chuyện của Tiểu Diệp mà anh không thông báo cho tôi."

"Được được được."

Phùng Khinh Ca đau đầu nhìn đồng nghiệp bên cạnh.

Sao hình như tất cả đồng nghiệp đều có điểm yếu của mình, mình đã làm công việc này bao nhiêu năm rồi nhỉ...

Sau khi giới thiệu sơ lược tình hình trong đội múa, Phùng Khinh Ca dẫn hai đồng nghiệp mới của đội Mỹ thuật đi giới thiệu tòa nhà văn phòng của đoàn văn công và phòng tập lớn thường ngày.

"Đây là hội trường biểu diễn kịch, thỉnh thoảng lãnh đạo quân khu và huyện cũng sẽ đến xem."

"Đội trưởng, tôi có câu hỏi!"

Ngụy Hương Hương của đội múa giơ tay: "Tôi không hiểu về kịch, đội múa của chúng ta cũng sẽ đến đây biểu diễn sao?"

Phùng Khinh Ca gật đầu: "Ngoài kịch ra, ở đây cũng sẽ có buổi liên hoan, chúng ta cũng sẽ sử dụng, hơn nữa trong kịch, có nhiều chỗ cần diễn viên hướng dẫn của đội múa, ồ bao gồm cả đội Mỹ thuật, thiết kế sân khấu và thiết kế trang phục thường ngày, đội Mỹ thuật cũng phải tham gia, hơn nữa đội Mỹ thuật sẽ tổ chức triển lãm, các tác phẩm cũng sẽ được đặt ở đây để triển lãm."

Diệp Xuân Yến nhìn sân khấu lớn trước mắt, vừa choáng váng vừa cảm thấy khao khát.

Nếu sau này tác phẩm cô ta vẽ có thể ở đây, thậm chí cô ta có thể đứng trên sân khấu này thì đó sẽ là chuyện vinh quang biết bao.

"Qua phòng kịch, đi thêm sáu bảy phút nữa là đến sân huấn luyện của quân khu, còn có tòa nhà văn phòng của quân khu, v.v, đường lớn có lính canh gác, xung quanh có hàng rào thép gai và rừng cây nhỏ ngăn lại, vì vậy mọi người phải chú ý, nếu không có chuyện gì thì cố gắng đừng đến gần, nếu không đụng đến thứ gì đó không nên biết thì sẽ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng."

Ngụy Hương Hương mở to mắt: "Đội trưởng, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng sẽ bị xử lý thế nào?”

Phùng Khinh Ca: "Bị đuổi việc, nếu nghiêm trọng hơn, liên quan đến an ninh quốc gia, còn có thể bị bắt giam."

"Rõ rồi rõ rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý."

Sau khi giới thiệu xong những điều này, đã trôi qua hai giờ, Phùng Khinh Ca cho đồng chí mới giải tán tại chỗ nghỉ ngơi, còn mình cũng đi nghỉ ngơi.

"Đoàn trưởng Phùng."

Diệp Xuân Yến vội vàng đuổi theo: "Đoàn trưởng Phùng, anh hẳn còn nhớ tôi chứ."

Phùng Khinh Ca dừng lại: "Ừm, đồng chí Diệp Xuân Yến, rất nhiều người bên chúng tôi đều có ấn tượng sâu sắc ve cô, chúng tôi đã nhận được rất nhiêu cuộc điện thoại của cô."

Diệp Xuân Yến đỏ mặt: "Tôi... lúc đó tôi cũng sốt ruột nhưng may là giờ đã vào được, sau này mong đoàn trưởng Phùng chỉ bảo nhiều hơn."

Phùng Khinh Ca cười nói: "Cô không phải đội múa, vẫn nên tìm Trương Anh Tử đi."

"Nhưng anh là phó đoàn trưởng mà."

Phùng Khinh Ca hiểu ra, đây là đến để làm thân.

"Ừm, những chuyện trong phạm vi trách nhiệm, tôi đương nhiên sẽ chỉ bảo."

Diệp Xuân Yến tiếp tục nói: "Tôi nghe nói đoàn văn công chúng ta có ký túc xá, đoàn trưởng Phùng, thực ra tôi đã chuẩn bị đồ đạc rồi nhưng vẫn chưa nghe thấy thông báo đến ký túc xá, vì vậy..."
 
Chương 265


"Đến tối sẽ có người dẫn các cô đến, yên tâm, tôi đi trước, cô tự làm quen với xung quanh nhé."

Phùng Khinh Ca có chút không thích Diệp Xuân Yến.

Trước đây không thích là vì Diệp Xuân Yến ở đài truyền hình cản trở mình, làm chậm trễ thời gian tập luyện.

Cho dù sau đó Diệp Xuân Yến liên tục gọi điện, hắn cũng chỉ thấy phiền.

Nhưng bây giờ, Phùng Khinh Ca nhìn thấy ở cô ta sự khôn ngoan vặt vãnh của kẻ tiểu nhân.

Người thông minh không đáng sợ, đáng sợ là người có chút khôn ngoan vặt vãnh nhưng lại tự cho mình là người có trí tuệ lớn.

Nhưng may là cô ta không phải đội viên của hắn.

Chu Lệ cũng đang giới thiệu đoàn văn công với Diệp Thiển Hâm.

"Phùng Khinh Ca dẫn mọi người đi tham quan rồi, tôi không thích náo nhiệt, cô và anh ta cũng khá quen rồi, hay là cùng đi xem đi." Chu Lệ nói với Diệp Thiển Hâm.

Nhưng lúc này Diệp Thiển Hâm đang ngồi yếu ớt trên ghế, không muốn nhúc nhích.

Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt của cô đều như vậy, lúc đầu không cảm thấy gì nhưng sau một hoặc hai giờ hoặc nửa ngày, bụng dưới sẽ bắt đầu đau âm ji toàn thân không còn sức lực nhưng chỉ cần vượt qua thời gian này là sẽ ổn.

Cô giải thích lý do mình không đi với Chu Lệ, Chu Lệ lập tức tỏ ra hiểu ý.

"Thực ra hôm nay cô có thể xin nghỉ." Chu Lệ nhìn cô có chút đau lòng: "Phòng chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, tôi không khỏe thường chỉ gọi điện là không đến, dù sao khi cần đến chúng tôi thì những công việc đó cũng có thể làm ở nhà."

Diệp Thiển Hâm: "Không phải là nghĩ đến ngày đầu tiên sao, thế nào cũng phải đến”

Đang nói thì đột nhiên có người gõ cửa.

"Chị dâu..." Tiểu Triệu thò đầu vào, thấy Chu Lệ liền chào hỏi, sau đó mới chạy đến bên Diệp Thiển Hâm.

"Chị dâu, tiểu đoàn trưởng bảo em mang nước nóng đến, em đã chuẩn bị xong rồi, để ở bên cạnh cho chị, còn trong túi này đựng đồ, tiểu đoàn trưởng bảo chị pha nước uống."

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Tôi biết rồi."

Tiểu Triệu dừng lại một chút nhưng không vội rời đi: "Chị dâu, hình như chị không khỏe."

Lúc này Diệp Thiển Hâm yếu nhất, sắc mặt và khóe môi đều hơi tái nhợt, rõ ràng là rất khó chịu.

"Chị dâu, nếu chị không khỏe, tiểu đoàn trưởng bảo em đưa chị về nhà luôn."

Nói xong, Tiểu Triệu liếc nhìn Chu Lệ bên cạnh.

Chu Lệ cười nói: "Tiểu đoàn trưởng Mạnh đã nói vậy rồi, tôi đương nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa tôi vốn định cho Tiểu Diệp nghỉ phép rồi."

Nhưng Diệp Thiển Hâm không muốn về.

Nếu xin nghỉ cả ngày thì thôi, mình đã đến rồi, thế nào cũng phải cố gắng, hơn nữa đau cũng chỉ một lúc.

"Tôi không sao, đừng nói nhiều với Mạnh Ngôn như vậy, về nhanh đi, để anh ấy tập trung huấn luyện."

"... Chị dâu, em thấy vậy cũng không yên tâm, hay là em ở đây đợi một lát, chị không chịu được thì chúng ta đi."

"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ ổn thôi."

"Vậy em đợi.

"

Tiểu Triệu rót nước nóng cho Diệp Thiển Hâm, Chu Lệ cũng giúp cô tìm một túi chườm nước nóng.

Sau khi uống nước nóng, Diệp Thiển Hâm đã khỏe hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.

"Tôi không sao rồi." Diệp Thiển Hâm cười nói với Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu quan sát một lúc, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy chị dâu, em vê trước đây." Hắn vừa quay người thì tình cờ va phải một người đàn ông đeo kính.

Hai người nhường đường cho nhau, người đàn ông mới vào phòng.

Diệp Thiển Hâm đã vào phòng trong, phòng trong có hai dãy giá sách và một tủ hồ sơ, góc phòng đặt một chậu rửa mặt, Diệp Thiển Hâm đặt ấm nước nóng mà Tiểu Triệu đưa xuống, sau đó mới mở túi mà Mạnh Ngôn đưa.
 
Chương 266


Bên trong thực sự có đường đỏ và gừng đã gọt vỏ thái lát.

Diệp Thiển Hâm không nhịn được mỉm cười.

Thời điểm này, anh lấy gừng ở đâu ra vậy, mà còn thái sẵn nữa.

Nhưng nghĩ vậy, Diệp Thiển Hâm vẫn ngoan ngoãn pha nước đường gừng, bưng ra ngoài thì thấy thêm một người.

"Cô, chào cô!" Người đến nhìn thấy Diệp Thiển Hâm thì ngẩn ra hai giây, trên mặt không hiểu sao lại ửng hồng, sau đó đưa tay ra: "Tôi tên là Điên Văn Trúc, cô có thể gọi tôi là Tiểu Điền."

Nhưng Diệp Thiển Hâm một tay cầm túi, một tay cầm cốc trà, nhìn bàn tay hắn đưa ra, nhất thời có chút bất lực.

"Ồ ồ ồ, xin lỗi xin lỗi, tôi không để ý." Điền Văn Trúc phản ứng lại, vừa xin lỗi vừa thu tay lại nhường đường.

Diệp Thiển Hâm mới khéo léo mở lời: "Tôi biết anh, vừa rồi chị Lệ giới thiệu rồi, tôi tên là Diệp Thiển Hâm, mới đến hôm nay."

"Chào cô chào cô!"

Dừng lại một chút, Điền Văn Trúc đột nhiên phản ứng lại: "Cô chính là Diệp, cô giáo Diệp?”

Diệp Thiển Hâm ngôi xuống: "Cách gọi này đều là gọi bừa thôi, cũng không cần gọi tôi là cô giáo, có thể gọi tên hoặc đồng chí."

"Không phải, chỉ là tôi không ngờ cô giáo Diệp lại trông như thế này, còn trẻ nữa..."

Còn rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta tưởng là diễn viên mới tuyển của đoàn kịch, không đúng, hắn đã gặp diễn viên năm nay rồi, cũng không có ai xinh đẹp bằng cô giáo Diệp trước mắt.

Chu Lệ cười giúp giải vây: "Tính Tiểu Điên vốn vậy, hơi nhút nhát, chỉ là một mọt sách thôi, sau này ở chung một thời gian là biết, cậu ấy cũng là một đứa trẻ ngoan."

Diệp Thiển Hâm cũng nhận ra điều này, Điền Văn Trúc nghe xong những lời này, khuôn mặt đeo kính đỏ bừng lên.

"Tôi, tôi là trợ lý của phòng chúng ta, sau này cô giáo Diệp... Diệp đồng chí có việc gì có thể cứ sai bảo." "Sai bảo thì không dám, sau này chúng ta cùng nhau làm việc tốt là được."

"Vâng vâng!" Điền Văn Trúc gật đầu, quay người đi cất tài liệu nhưng không nhịn được tiếp tục dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Thiển Hâm.

ebookshop.

vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Một lúc sau, Chu Lệ thấy sắc mặt Diệp Thiển Hâm đã khá hơn nhiều: "Thế nào, đã dễ chịu hơn chưa."

Diệp Thiển Hâm: "Đã đỡ rồi, không sao nữa."

"Vậy thì tốt, vừa rồi cô không kịp, lát nữa nếu thấy ổn thì để Tiểu Điền dẫn cô đi Xem xung quanh, làm quen với mọi thứ, cũng tiện cho công việc sau này.

"

Điên Văn Trúc liên tục gật đầu: "Không vấn đề, tôi đã làm việc được hai năm rồi, rất quen thuộc ở đây."

"Vậy thì cảm ơn anh."

Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút: "Bữa trưa chúng ta đến nhà ăn của quân khu ăn trưa phải không?”

"Đoàn văn công có nhà ăn riêng, về lý mà nói, không có giấy phép thì không được đến gân quân khu."

"Thế à.

Diệp Thiển Hâm nhớ lại trước đây mình còn vào đưa cơm cho Mạnh Ngôn, có lẽ là Mạnh Ngôn đã nói trước nên không ai ngăn cản mình.

Nếu vậy, có thể là trưa nay cô phải ăn riêng với Mạnh Ngôn.

"Vậy trước giờ nghỉ trưa chúng ta đi dạo nhé, đi xong vừa kịp đến nhà ăn."

"Được thôi, không vấn đề gì." Điên Văn Trúc vui vẻ đồng ý.

Mạnh Ngôn vừa dẫn đội chạy xong, liền đứng ở bên cạnh sân tập nhìn ra ngoài.

"Liên trưởng, anh đang đợi Tiểu Triệu phải không." Tiên Bân đi tới hỏi.

Mạnh Ngôn không nói gì, dừng lại một chút, nhìn đông hồ treo không xa.

Đã hơn nửa tiếng rồi, anh bảo Tiểu Triệu đi lấy nước nóng, sau đó đưa đến rồi quay về, tính ra thời gian không quá hai mươi phút, sao lâu như vậy vẫn chưa về.
 
Chương 267


"Hay là tôi đi xem thử?" Tiên Ban thử dò hỏi.

Mạnh Ngôn mới nhìn hắn: "Không cần, cậu dẫn hàng một vừa rồi đi chạy bộ đeo tạ, tôi ở đây đợi hàng hai đến."

"Rõ!"

Tiên Bân bất đắc dĩ, đành phải nghe lệnh.

Lại qua năm phút, thấy hàng hai sắp chạy xong, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tiểu Triệu.

"Thế nào?" Mạnh Ngôn hỏi.

Tiểu Triệu: "Chị dâu thực sự hơi khó chịu, em bảo đưa chị dâu vê nhà, chị dâu không đồng ý, sau đó bảo em đợi một lúc, nói là lát nữa sẽ khỏe."

"... Rốt cuộc là đã khỏe chưa." Mạnh Ngôn nghe hắn nói có chút mơ hồ, lại sốt ruột hỏi.

Tiểu Triệu vội vàng giải thích: "Khỏe rồi khỏe rồi, lúc em đi, nhìn chị dâu đã khỏe hơn lúc mới đến rất nhiều, cũng có tinh thần rồi."

Vậy tức là lúc mới đến thì đúng là sắc mặt và tinh thần đều không tốt.

Mạnh Ngôn bất lực nhìn Tiểu Triệu: "Sau này nói trọng điểm trước."

"Vâng vâng, em biết rồi liên trưởng."

Suy nghĩ một chút, Mạnh Ngôn mở lời: "Lát nữa hàng hai đến, cậu ở đây đợi, tôi qua đó một chuyến."

"Liên trưởng, chị dâu bảo anh cứ huấn luyện cho tốt."

Nói xong lời này, Tiểu Triệu nhìn sắc mặt của liên trưởng, lập tức nhận ra rằng còn không bằng không nói.

Quả nhiên, Mạnh Ngôn thở dài: "Được rồi, cậu đi chạy bộ đeo tạ với hàng một trước, lát nữa xuống thì cùng tôi dẫn hàng hai làm lại một lần nữa."

Tiểu Triệu: "..."

Không sao không sao, nhất định là liên trưởng quan tâm đặc biệt đến hắn, muốn hắn nhanh chóng thích ứng với tiến độ huấn luyện của binh lính! Tiểu Triệu tự an ủi bản thân, sau đó ủ rũ mặt mày đi tìm Tiền Bân.

Mạnh Ngôn lại nhìn ra ngoài một lần nữa, rồi thu hồi ánh mắt.

Đợi đến trưa rồi đi xem cô vậy, như vậy cô cũng có thể yên tâm về chuyện huấn luyện của anh.

"Đây là phòng diễn kịch sao?”

Thời gian gân đến, Diệp Thiển Hâm đi theo Điền Văn Trúc, cùng nhau tham quan xung quanh đoàn văn công.

Điền Văn Trúc: "U vào xem thử đi."

Sân khấu bên trong lớn hơn một nửa so với sân khấu của đài truyền hình mà Diệp Thiển Hâm từng thấy, ghế ngồi bậc thang rộng rãi có gần hai mươi hàng.

Nhưng đèn và thiết kế đều rất giản dị, không nhiều như đài truyền hình.

"Có thể ngồi gân tám trăm người." Điền Văn Trúc giới thiệu: "Đặc biệt là vào các buổi biểu diễn hàng năm, lối đi đều được phép kê ghế để ngồi."

Diệp Thiển Hâm không hiểu nhiều về kịch nói nhưng cũng biết rằng kịch nói đôi khi yêu cầu khắt khe hơn cả phim truyền hình, vì đây là biểu diễn trực tiếp, không thể cắt ghép lại được.

"Đồng chí Diệp... có vẻ rất hứng thú với kịch nói."

Diệp Thiển Hâm: "Tôi thích mọi hình thức thể hiện nghệ thuật và trước đây cũng đã đọc khá nhiều tác phẩm kịch nói nên tôi càng hứng thú hơn, khi nào thì đoàn văn công của chúng ta có buổi biểu diễn?"

Điên Văn Trúc suy nghĩ một chút: "Tính ra thì phải đến ngày mùng một tháng năm mới có một buổi biểu diễn lớn, trước đó, bên kịch nói chỉ có một số buổi tập biểu diễn nhỏ."

"Nhưng nếu đồng chí Diệp muốn xem thì có thể tìm đạo diễn bên kịch nói để xin vé, thường thì đều có thể xin được."

"Thực ra... Điền Văn Trúc cười ngại ngùng: "Đồng chí Diệp mới đến nên chưa quen, tôi có thể giúp hỏi thăm, dù sao thì đoàn văn công cũng thường tổ chức đi xem theo nhóm."

"Được không, nếu tiện thì tôi cảm ơn anh nhiều lắm."

"Không sao không sao, không cần khách sáo, hơn nữa trước khi đồng chí Diệp đến, tôi đã nghe nói ve đồng chí rồi, lúc đó đội trưởng Trương đã nổi trận lôi đình, nói tại sao đồng chí không đến đội Mỹ thuật của họ, ha ha ha nhưng đến bộ phận của chúng tôi cũng rất hợp, trước đây tôi đã từng xem tác phẩm của đồng chí và rất ngưỡng mộ đồng chí Diệp."
 
Chương 268


Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.

Điền Văn Trúc tiếp tục giới thiệu: "Tòa nhà văn phòng của chúng ta có ba tâng, hai tầng phía trước chủ yếu là văn phòng, tâng ba là phòng học lớn của kịch nói và phòng tập nhảy, à đúng r6i đội Mỹ thuật cũng có một phòng học rất lớn nhưng không thường xuyên sử dụng."

"Phòng diễn kịch ở phía sau nhà ăn, lát nữa chúng ta sẽ đến phòng triển lãm ở tầng một xem, cũng gần đến giờ nghỉ trưa rồi, đi thẳng đến nhà ăn là được."

"Được."

Diệp Thiển Hâm vừa nghe hắn giới thiệu vừa đến phòng triển lãm.

Phòng triển lãm trưng bày một số tác phẩm của đoàn, còn có giấy khen và các loại danh hiệu, cờ thưởng, còn có một bức tường triển lãm ảnh chuyên dụng.

Trên bức tường ảnh, Diệp Thiển Hâm còn nhìn thấy bức ảnh chụp chung của mình với đội múa của Phùng Khinh Ca trên đài truyên hình trước đây.

Xem xong những thứ này, hai người mới chuẩn bị đến nhà ăn.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, Diệp Thiển Hâm đã nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đứng không xa.

Anh đang quay lưng vê phía mình, chuẩn bị đi đến văn phòng của Phùng Khinh Ca.

"Mạnh Ngôn!

Giọng nói của Diệp Thiển Hâm mang theo ý cười, gọi tên anh trước.

Mạnh Ngôn nhanh chóng quay người, trong ánh mắt mang theo vài phần quan tâm, còn có chút vui mừng, chỉ là sau khi quay người, ánh mắt nhìn thấy người bên cạnh Diệp Thiển Hâm thì lộ ra một tia nghi hoặc.

Tuy nhiên, Mạnh Ngôn vẫn bước tới trước với nụ cười trên môi.

"Vợ à, hôm nay công việc thuận lợi chứ?”

Ánh mắt quan tâm của Mạnh Ngôn khiến Diệp Thiển Hâm có chút ngượng ngùng.

Thực ra cô đã khỏe từ lâu rồi, còn khiến anh lo lắng lâu như vậy.

Diệp Thiển Hâm lắc đầu: "Em khỏe từ lâu rồi, Tiểu Triệu không nói với anh sao, em chỉ khó chịu một lúc thôi, rất nhanh đã khỏe, không ảnh hưởng đến anh, khiến anh mất tập trung chứ."

Mạnh Ngôn cười: "Trong lòng anh đúng là nghĩ đến em nhưng không ảnh hưởng đến việc huấn luyện, em yên tâm."

Diệp Thiển Hâm hơi nghiêng đầu, trên mặt thoáng chút ửng hồng: "Mạnh Ngôn, anh tiết chế một chút, còn có người khác ở đây."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm mới nhìn Điên Văn Trúc: "Tiểu Điền, đây là Mạnh Ngôn."

Mạnh Ngôn đã đưa tay ra, nhìn Điền Văn Trúc ngẩn người, trong ánh mắt rõ ràng mang theo sự kinh ngạc, còn có một tia... thất vọng.

Mạnh Ngôn: "Chào đồng chí Tiểu Điền, tôi là chồng cô ấy, sau này sẽ làm việc ở đoàn văn công, mong đồng chí giúp đỡ nhiều hơn."

Mạnh Ngôn một câu vợ à, hai câu vợ à, như thể sợ người khác không biết họ đã kết hôn vậy.

Còn Điền Văn Trúc thực sự có chút không phản ứng kịp, thậm chí cảm giác mất mát trong lòng khiến hắn có chút ngẩn người trong phút chốc.

Vừa rồi hắn...

Trước đây chưa từng gặp Diệp Thiển Hâm, tuy rằng ngưỡng mộ nhưng không có suy nghĩ gì khác.

Nhưng hôm nay gặp được người thật, phát hiện ra đồng chí Diệp Thiển Hâm mà mình ngưỡng mộ lại trẻ đẹp như vậy, Điền Văn Trúc không phủ nhận, anh chàng độc thân này trong phút chốc đã rung động.

Hơn nữa tính cách của Diệp Thiển Hâm lại tốt như vậy, còn rất hòa đồng, là ai cũng sẽ rung động mài

Nhưng mà...

Điền Văn Trúc nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu trước mắt, lại không nhịn được nghĩ, một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, cũng thực sự cần một liên trưởng Mạnh như vậy mới xứng đôi.

Thôi.

Điên Văn Trúc thở dài trong lòng, lấy lại tinh thân, cẩn thận bắt tay với liên trưởng Mạnh: "Gọi tôi là Tiểu Điền là được, liên trưởng Mạnh, tôi đã nghe danh từ lâu rồi."
 
Chương 269


Mạnh Ngôn nổi tiếng không chỉ vì chức vụ liên trưởng này, ngoài việc anh là con trai của Mạnh tư lệnh, anh còn là một trong số ít liên trưởng của quân khu huyện được điều động đến Bắc Kinh, hơn nữa còn là liên trưởng của liên đội tăng cường.

Với năng lực như vậy, anh đã sớm thoát khỏi danh xưng con trai của Mạnh tư lệnh, nhắc đến liên trưởng Mạnh, mọi người chỉ có thể nghĩ đến Mạnh Ngôn.

Giống như đoàn văn công bây giờ, nhắc đến đồng chí Diệp, mọi người có thể nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thiển Hâm trước mắt.

Mạnh Ngôn hơi dùng sức trên tay rồi buông ra, tùy ý xã giao vài câu, lại nhìn ve phía Diệp Thiển Hâm.

"Bây giờ cảm thấy thế nào rồi, vốn định để Tiểu Triệu ở đây đợi nhưng cậu ta nói em không đồng ý.

"

Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng không thể làm chậm trễ việc huấn luyện của mọi người."

"Thực ra cậu ta không cần huấn luyện."

Mạnh Ngôn thản nhiên nói, như thể người vừa bắt Tiểu Triệu theo hai trung đội đeo tạ leo núi không phải là anh vậy.

Mạnh Ngôn: "Người đi theo anh xuống phía Nam đã định là Tiên Bân rồi, Tiểu Triệu còn nhỏ, lượng huấn luyện bình thường không cần quá lớn."

"Nhưng cậu ta là vệ binh của liên trưởng Mạnh anh mà, cứ ở đoàn văn công mãi thế này thì sao được, hơn nữa..."

Diệp Thiển Hâm hạ giọng: "Để người ta nhìn thấy cũng không tốt."

Rõ ràng cô cũng có chút lo lắng khi lời nói này bị Điền Văn Trúc, người ngoài đứng cạnh nghe thấy.

Mạnh Ngôn bật cười: "Sao anh lại luôn ở đây, chỉ là sáng nay em không khỏe, anh mới không yên tâm về em thôi."

Câu nào của Mạnh Ngôn cũng đều là quan tâm.

Bình thường ở nhà thì không sao, bây giờ là ở đoàn văn công, còn có người đứng bên cạnh, hơn nữa sắp đến giờ tan làm rồi, xung quanh không thiếu người ra sớm.

Người đến người đi, mặt Diệp Thiển Hâm càng lúc càng nóng.

Đặc biệt là Điền Văn Trúc, bóng đèn lớn này đứng im nghe hai người nói chuyện.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiển Hâm quay đầu, chủ động nói: "Đồng chí Tiểu Điền, hôm nay cảm ơn anh..."

"Cái đầu óc hỏng bét này của tôi!" Điền Văn Trúc như đang nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hoàn hồn vỗ vào trán mình: "Tại tôi vừa nãy mất tập trung, đồng chí Diệp Thiển Hâm, cô và liên trưởng Mạnh nói chuyện trước đi, tôi, tôi đi trước nhé."

Nói xong, Điên Văn Trúc cười với Mạnh Ngôn, rồi vội vàng chạy nhanh rời đi.

Diệp Thiển Hâm vẫn còn hơi khó hiểu: "Sao đột nhiên lại vội vàng như vậy, vừa nấy còn nói chuyện rất vui mà, em còn định nhờ anh ta giúp chúng ta đến nhà ăn."

"Có lẽ anh ta đói rồi, anh đưa em đi." Giọng điệu của Mạnh Ngôn nhàn nhạt.

"Khụ khụ, đúng rồi, sao anh lại đến vào buổi trưa, không phải chúng ta đã nói là trưa nay mỗi người ăn ở nhà ăn sao?"

Mạnh Ngôn vốn định đến từ sáng.

"Sợ em không khỏe, cứ nghĩ đến em mà bồn chồn, vẫn nên đến xem em mới yên tâm.



Mạnh Ngôn vừa dứt lời, chiếc loa lớn trước tòa nhà đoàn văn công bắt đầu phát nhạc.

Là một bài hát đỏ "Đánh bá sự trở về

Đây dường như là tiếng chuông nhắc mọi người tan làm, lập tức có không ít người cùng lúc đi ra khỏi văn phòng.

Tuy nhiên, đồng thời cũng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía hai người.

"Là... là cô giáo Diệp và chồng cô ấy."

Có người thì thâm.

"Đúng vậy, chính là chồng cô ấy, là một liên trưởng, sáng nay tôi đến còn thấy anh ta đưa cô giáo Diệp đến dưới tòa nhà của chúng ta."
 
Chương 270


"Có lẽ là sợ cô giáo Diệp mới đến không quen nên đặc biệt đến tìm cô giáo Diệp ăn cơm vào buổi trưa."

"Vị liên trưởng này thật thương vợ nhưng cô giáo Diệp cũng rất xứng đôi với anh ta, nếu tôi có một người vợ như vậy, tôi còn thương cô ấy hơn cả anh ta."

Câu nói này vừa dứt, lập tức gây ra một tràng cười.

Người nói là Ngụy Hương Hương, Ngụy Hương Hương trợn mắt: "Cười cái gì, tôi nói thật mà.

"

Cô ấy nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của Diệp Thiển Hâm khi nói chuyện với mình vào buổi sáng, còn có mùi thơm trên người cô, không nhịn được mà khao khát.

Nhưng mà...

Cũng không thể đến gần quá thường xuyên, nếu làm mất lòng người chị dịu dàng này thì không tốt.

"Mạnh Ngôn.



Diệp Thiển Hâm cẩn thận kéo nhẹ tay áo anh.

Hai người đi cùng nhau, không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, dù sao cũng là nơi đông người, hơn nữa thời đại này cũng còn bảo thủ, cho dù là vợ chồng, cũng phải chú ý đến hoàn cảnh và chừng mực.

Nhưng hành động nhỏ này lại khiến Mạnh Ngôn đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cảm giác bị nắm tay, được tin tưởng này thật sự rất tốt, đặc biệt là đối phương lại là người mình thích.

"Sao vậy?" Giọng Mạnh Ngôn tram thấp nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều so với vừa nãy.

"Có phải thấy đông người rồi không, chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút, anh đi bên trong che cho em."

Mạnh Ngôn tưởng Diệp Thiển Hâm thấy ngại.

Nhưng Diệp Thiển Hâm lại cười: "Là muốn thúc giục anh đi nhanh hơn, bụng em đúng là đói roi nhưng em không nói là sợ họ nhìn, chúng ta là vợ chồng, chồng em ưu tú như vậy, người khác nhìn, em còn thấy vui trong lòng." Vừa nãy ngại, hoàn toàn là vì Điền Văn Trúc, bóng đèn lớn này đứng bên cạnh.

Như cô đã nói, cô không hề nhút nhát, hai người tuy không tiếp xúc cơ thể nhưng lại đi rất gần, nhìn vào là thấy rất thân mật, cô còn không ngừng nói chuyện với Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn cũng rất quan tâm, lúc trả lời còn hơi cúi đầu.

Tình cảm thật tốt.

Ai nhìn vào cũng phải cảm thán một câu.

Diệp Xuân Yến đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền rất khó coi, quay đầu đi.

"Xuân Yến, sao cô vội vàng đi vậy, mọi người đang trò chuyện với nhau mà."

Diệp Xuân Yến rất muốn hòa nhập với họ nhưng lại không kìm được sự đố ky trong lòng, mở miệng liền nói: "Có gì mà trò chuyện, lời các cô nói tôi đều nghe thấy, không phải chỉ có cô ta có đối tượng, khoe khoang cái gì chứ."

"Cô này, sao lại nói lời cay nghiệt như vậy?" Ngụy Hương Hương là người đầu tiên đứng ra, chỉ vào Diệp Xuân Yến nói.

"Đúng vậy, đối tượng của cô giáo Diệp không phải cố ý để cô nhìn thấy, cô không thấy họ đều đi nhanh hơn rồi sao?"

u Dương Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Đừng để ý đến cô ta, cô ta cứ như vậy, cũng không biết có phải nho chua thành tinh hay không."

"Đúng vậy, nói trắng ra là ghen tị với cô giáo Diệp!"

Diệp Xuân Yến càng khó chịu hơn.

Cô ta vốn không muốn mâu thuẫn với những người đồng nghiệp mới này, hơn nữa trước kia ở trường, cô ta rất giỏi nói những lời người khác thích nghe, bạn bè cũng không ít.

Trước khi đến đây, Diệp Xuân Yến nghĩ là cố gắng kết bạn thật nhiều, nhiêu bạn nhiêu đường.

Nhưng bây giờ, mới đến nửa ngày, hình như cô ta đã không hòa hợp với mọi người rồi.

Diệp Xuân Yến miễn cưỡng cười: "Xin lỗi, vừa nãy tôi lỡ lời, không có ý đó, mọi người đừng để bụng, tôi chỉ là ghĩ đến chuyện đã lâu rồi không gặp đối tượng của mình thôi."
 
Chương 271


Thái độ nhận lỗi nhanh như chớp của Diệp Xuân Yến, cộng thêm biểu hiện chán nản của cô ta, hơn nữa câu nói cuối cùng, lập tức gây được sự đồng cảm của một số người.

Vài người vừa nãy không nói gì liên lại gần, an ủi: "Ai cũng có lúc mắc lỗi, ôi, nói ra thì cũng đã lâu rồi tôi không gặp đối tượng, cũng phải gân nửa tháng rồi."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, anh ấy về quê ăn Tết, vẫn chưa vê..."

Bên này náo nhiệt lên, Diệp Xuân Yến cười nhiều hơn không ít, ngược lại còn quay lại an ủi họ, rất nhanh, cũng có một hai người hẹn cô ta cùng đi ăn cơm.

Ngụy Hương Hương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, quay người định rời đi.

Nói lời khó nghe thì chính là nói lời khó nghe, còn là công kích người khác không phân biệt phải trái.

Cô ấy không muốn giao du với loại người này.

"Đợi đã." Âu Dương Ngọc gọi Nguy Hương Hương lại.

u Dương Ngọc: "À, cô đi một mình à? Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm?"

Ngụy Hương Hương tùy tiện đáp: "Đi thôi.

"

Nhìn Ngụy Hương Hương là biết xuất thân rất tốt, lúc đầu Âu Dương Ngọc còn tưởng cô ấy sẽ để ý đến việc mình mặc đồ không đẹp, trong lòng có chút tự ti nhưng có vẻ như Ngụy Hương Hương không có ý đó.

"Ừ!" Âu Dương Ngọc phấn khích đáp.

Đợi hai cô gái cùng nhau xuống lầu, Ngụy Hương Hương đột nhiên thấy Âu Dương Ngọc luôn chậm hơn mình nửa bước.

Nghĩ ngợi một chút, Ngụy Hương Hương hỏi rất thoải mái: "Nghe nói nhà cô ở khu vực thành thị kết hợp ở phía tây thành phố?"

u Dương Ngọc vô thức xoa xoa góc áo: "Ừ”"

"Ồ, nhà tôi cũng ở phía tây thành phố, đợi nghỉ rồi có thể cùng nhau đi"

""u Dương Ngọc hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã vui vẻ đồng ý.

"Sao cô... cười như vậy." Ngụy Hương Hương vừa quay đầu lại, liền thấy Âu Dương Ngọc cười đến híp cả mắt.

"Khu khu khụ, có phải sợ đi một mình nguy hiểm không, yên tâm yên tâm, hồi nhỏ tôi học võ đấy." Ngụy Hương Hương lại nói.

u Dương Ngọc vui mừng là vì sáng nay lân đâu chủ động kết bạn, kết quả lại gặp phải Diệp Xuân Yến, sau đó Diệp Xuân Yến còn vô cớ công kích oan uổng mình, tuy rằng không nói ra nhưng cô ta vẫn thất vọng.

Nhưng may mắn là bây giờ đã gặp được Ngụy Hương Hương.

u Dương Ngọc gật đầu, gật như gà mổ thóc: "Đúng vậy nhưng cô yên tâm, tôi cũng không nhát đến vậy, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau là được!"

Ngụy Hương Hương cũng cười nhìn cô ta: "Tối nay chọn ký túc xá, chúng ta ở chung một phòng.

"ừI"

Diệp Thiển Hâm và Mạnh Ngôn đến trước nhà ăn của đoàn văn công, đang định đi vào thì Mạnh Ngôn nắm lấy cổ tay cô.

"Sao vậy?”

"Đưa em đi nhận đường, đi thôi."

Diệp Thiển Ham sửng sốt: "Không ăn cơm à?”

Mạnh Ngôn cười: "Ăn nhưng hôm nay anh đưa em đi ăn bếp riêng."

Bếp riêng?

Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút mới phản ứng lại, không nhịn được cười hỏi: "Liên trưởng Mạnh còn có đặc quyền này sao."

Miệng thì nói vậy, nhưng Diệp Thiển Hâm vẫn đi theo Mạnh Ngôn quay người, cô thực sự có chút tò mò về cái gọi là bếp riêng này.

Mạnh Ngôn cười: "Thực ra cũng chỉ là cách nói thôi, ở quân khu mọi người đều ăn cơm nồi chung của nhà ăn nhưng một số tư lệnh và quân trưởng đã lớn tuổi, vì những năm đầu đi đánh giặc nên cơ thể để lại bệnh tật, để chăm sóc họ, mới có một nhà bếp riêng chuẩn bị đồ ăn."
 
Chương 272


Đi theo Mạnh Ngôn, hai người nhanh chóng vào một tòa nhà văn phòng của quân khu.

Mạnh Ngôn tiếp tục giải thích: "Cũng không tính là đặc quyền, dù sao nói cho cùng vẫn là cơm nồi chung, không ngon bằng ở nhà mình, hơn nữa chủ yếu là hôm nay em không khỏe."

"Sư trưởng."

Đang nói thì một người đàn ông đi xuống từ tâng hai.

Mạnh Ngôn gọi hắn là sư trưởng, Diệp Thiển Hâm cũng theo đó gọi một tiếng.

Lý Văn Xương ngạc nhiên nhìn Mạnh Ngôn, lại nhìn Diệp Thiển Hâm bên cạnh, dường như đã hiểu ra điều gì.

Lý Văn Xương: "Bình thường gọi cậu đến cùng ăn, cậu cứ nhất quyết phải chen chúc ở nhà ăn, hôm nay là vì đông chí Diệp đúng không."

Hắn vừa nói, Diệp Thiển Hâm mới bàng hoàng nhớ ra đây là sư trưởng Lý Văn Xương đã từng đến dự tiệc cưới trước đây.

Mạnh Ngôn gật đầu: "Hôm nay cô ấy không khỏe nên tôi muốn mượn bep nhỏ làm chút đồ ăn cho cô ấy."

Tự làm sao? Thì ra Mạnh Ngôn có ý định này.

Lý Văn Xương càng ngạc nhiên hơn nhưng sau đó, lại lộ ra vẻ rất vui mừng, vỗ vai Mạnh Ngôn: "Đi đi đi, trên đó giờ không có ai, cậu cứ phát huy.

"

Sau đó, Lý Văn Xương lại nhìn Diệp Thiển Hâm: "Đồng chí Diệp, người tôi dạy dỗ cũng không tệ chứ.

"

Diệp Thiển Hâm bật cười, không hề thấy căng thẳng khi gặp lãnh đạo: "Lý sư trưởng muốn nói đến phương diện nào?”

Lý Văn Xương nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: "Tất nhiên là phương diện làm chồng, tôi là một người chồng tốt, thương vợ nhất."

"Không ngờ Lý sư trưởng nổi tiếng lại có một mặt như vậy nhưng phải nói rằng, tấm gương của Lý sư trưởng thực sự tốt."

Điều này cũng có nghĩa là Diệp Thiển Hâm thừa nhận Mạnh Ngôn là một người chồng tốt.

Trong lòng Mạnh Ngôn hơi thả lỏng, kéo Diệp Thiển Ham ngắt lời: "Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt sư trưởng."

Đợi lên lâu, Diệp Thiển Hâm mới nhớ đến lời nói vừa nãy: "Vừa nãy Lý sư trưởng nói anh trước đây không muốn ăn cơm cùng anh ta sao?”

Mạnh Ngôn gật đầu: "Những năm Lý sư trưởng đầu đói hỏng dạ dày nên bây giờ bị cấp trên ép phải chú ý một chút, anh ta quen anh nên muốn gọi anh cùng ăn nhưng anh lại không có thương tích gì nên vẫn ăn cùng anh em ở nhà ăn thì tốt hơn."

“Thì ra là vậy.

"

Mạnh Ngôn dừng lại một chút, lại quay đầu nói: "Sư trưởng không biết nấu cơm."

Nói xong, Mạnh Ngôn liền để Diệp Thiển Hâm ở lại bên bàn ăn của bếp nhỏ, còn anh cởi áo khoác, xắn tay áo vào bếp.

Diệp Thiển Hâm sửng sốt, lén che miệng cười.

Mạnh Ngôn đây là muốn nói mình còn là người chồng tốt hơn Lý sư trưởng sao.

Càng tiếp xúc với Mạnh Ngôn, Diệp Thiển Hâm càng phát hiện ra, Mạnh Ngôn còn chu đáo hơn nhiều so với vẻ bề ngoài trước đây.

Hơn nữa trước đây anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc, cho dù là sau khi kết hôn, biểu hiện nhiều nhất cũng là sự quan tâm và yêu thương của anh dành cho Diệp Thiển Hâm.

Nhưng những cảm xúc nhỏ nhặt của riêng mình thì lại rất ít khi bộc lộ.

Nhưng Diệp Thiển Hâm không vội, ví dụ như hôm nay, sự ham muốn chiến thắng đột nhiên nảy sinh này của anh khiến Diệp Thiển Hâm cảm thấy rất bất ngờ.

Rất nhanh, đầu bếp đã giúp mang đồ ăn đã nấu xong ra.

Hai món ăn đơn giản, một món canh mướp đắng, bên phía Diệp Thiển Hâm có thêm một quả trứng ốp la nấu đường đỏ.

Đầu bếp cười ẩn ý nhìn Diệp Thiển Hâm: "Đồng chí thật có phúc, liên trưởng Mạnh đối xử với cô tốt quá."
 
Chương 273


Diệp Thiển Hâm cười cảm ơn, đợi đầu bếp đi roi mới nhỏ giọng nói: "Em không ngờ anh lại muốn nấu cơm, anh huấn luyện cả buổi sáng, có mệt không?"

Mạnh Ngôn lắc đầu, đưa đũa cho cô: "Không mệt, sợ ăn không hết thì sẽ lãng phí, ăn trước di đợi tối về nhà anh hâm canh cá cho em."

"Vâng."

Trong lòng Diệp Thiển Hâm ngọt ngào, đặc biệt là khi ăn đến quả trứng ốp la, còn ăn được một chút vị gừng, anh đã cố ý gắp gừng ra nên cũng không cay lắm.

Đợi ăn cơm xong, cảm giác đau bụng dưới của Diệp Thiển Hâm đã không còn cảm nhận được nhiều nữa.

Mạnh Ngôn lại đưa cô đến tòa nhà văn phòng.

"Buổi tối em đợi anh ở cổng quân khu." Diệp Thiển Hâm dặn dò.

Mạnh Ngôn: "Anh có thể đến đón em."

"Để mọi người thấy em có một người chồng đẹp trai như vậy là đủ rồi, đến đón nhiều lần thì hơi phô trương."

"Được."

Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến cuối tháng hai.

Diệp Thiển Hâm đã làm việc ở đoàn văn công được gân một tháng.

Trong thời gian này, nhiệm vụ của đoàn không nặng lắm nhưng để khi cần thiết có thể phát huy được thế mạnh và đóng góp của mình, mỗi ngày các đoàn viên đều có nhiệm vụ và huấn luyện riêng.

"Điện thoại điện thoại, lão Lưu, mau đi gọi cô Diệp đến nghe điện thoại."

Trưa hôm đó, vừa hết giờ nghỉ trưa, thư ký lão Lưu còn hơi mệt mỏi, lim dim mắt, ngẩng đầu nhìn Phùng Khinh Ca đã túc trực bên cạnh điện thoại cả buổi sáng.

Lão Lưu: "Sao thế lão Phùng, vội gì thế?”

Phùng Khinh Ca vừa cười vừa nói với người bên kia điện thoại rằng đợi một chút, sau đó liên che ống nghe, sốt ruột nhìn hắn: "Mau di gọi cô Diệp đến đây, là người của ban tổ chức cuộc thi vẽ tranh, có kết quả rồi!" Lão Lưu hiểu sơ sơ về chuyện Diệp Thien Hâm của đoàn tham gia cuộc thi, biết đây là chuyện tranh danh dự cho đoàn văn công, vội vàng đứng dậy chạy đến phòng chỉ đạo nghệ thuật.

Những ngày gần đây, Diệp Thiển Hâm sống thoải mái hơn trước rất nhiều.

Mỗi sáng có thể cùng Mạnh Ngôn di làm, lúc tan làm cũng hẹn nhau cùng đi, còn buổi trưa, dạo này Mạnh Ngôn bận, hai người ăn riêng ở nhà ăn, thỉnh thoảng cũng gặp nhau.

Về công việc, vì vừa mới qua Tết nên không có nhiêu nhiệm vụ, ngoài việc nhận hai lần công việc giúp điều chỉnh tranh vẽ, cả ngày Diệp Thiển Hâm chỉ ở trong văn phòng đọc sách.

Cô đã lật đi lật lại cuốn tài liệu của Hoàng Thanh Nguyên hai ba lần, theo chỉ dẫn của ông Hoàng vào dịp Tết, bắt đầu từ từ thử luyện chế đá thanh kim.

“Cô Diệp!

Lão Lưu thở hồng hộc chạy vào văn phòng, vì quá kích động nên bản thân không nhận ra, lúc nói chuyện, giọng vô tình to hơn rất nhiều.

"Sao thế?"

Buổi trưa yên tĩnh, Diệp Thiển Hâm vừa nãy đọc sách hơi buồn ngủ, bị hắn làm cho giật mình.

Lão Lưu thở hổn hển hai hơi, vội vàng nói: "Mau đi nghe điện thoại, có kết quả của cuộc thi vẽ tranh rồi."

Chu Lệ và Điền Văn Trúc đều giật mình.

Chu Lệ cau mày: "Sao anh vẫn hấp tấp thế, lão Phùng nói thế nào? Xếp hạng thế nào?”

Điên Văn Trúc chu đáo đứng dậy: "Thư ký Lưu, hay là tôi rót cho anh cốc nước."

Thư ký Lưu xua tay: "Không uống không uống, tôi theo về cùng nghe kết quả, đoàn văn công chúng ta đã nhiều năm không lọt vào top ba cuộc thi vẽ tranh, tôi nghe giọng điệu vui mừng của lão Phùng, đoán chắc là phải lọt vào top ba."

Nói xong, Chu Lệ vui mừng đứng dậy, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Cô Diệp, cô mau đi đi, đừng căng thẳng, tôi tin cô!"
 
Chương 274


Điên Văn Trúc: "Đúng! Tôi cũng vậy!"

Vì giọng của thư ký Lưu lớn nên gân như cả tâng một tâng hai của tòa nhà văn phòng đều nghe thấy, có người tuy không nghe hết nhưng cũng biết là tin tốt.

Ngụy Hương Hương của đội múa là người đầu tiên reo lên, dẫn đầu võ tay.

"Đúng là chị Diệp của tôi, chị Diệp ra tay, một mình địch nổi hai người!"

u Dương Ngọc ở bên cạnh nghe thấy, cũng lộ ra vẻ khâm phục.

“Suyt-

Chu Lệ cúi người, nói với Ngụy Hương Hương ở dưới lầu: "Nhỏ tiếng thôi, đợi tin tức xác định rồi hãy ăn mừng."

"Ồồề"

Ngụy Hương Hương vội vàng che miệng, cười híp mắt lè lưỡi với Diệp Thiển Hâm, cô ấy biết Diệp Thiển Hâm thích khiêm tốn, hơn nữa làm người lại khiêm nhường, mặc dù cô ấy tin tưởng vào năng lực của chị Diệp nhất định sẽ lọt vào top ba nhưng nếu những giám khảo cuộc thi đó không có ánh mắt, chị Diệp không đạt được thứ hạng này, chẳng phải sẽ thành trò cười sao.

Nhưng dù sao thì Ngụy Hương Hương cũng cảm thấy Diệp Thiển Hâm nhất định sẽ làm được: “Chị Diệp, chị mau đi đi, lát nữa em sẽ giúp chị ăn mừng.



Diệp Thiển Hâm bị mấy người vây quanh đẩy ra khỏi văn phòng.

Lúc ra ngoài, cô còn chưa kịp đặt cuốn sách trên tay lên bàn nhưng đã được Chu Lệ mắt tinh nhanh tay cầm lấy.

Diệp Thiển Hâm mơ mơ màng màng đi đến bên cạnh Phùng Khinh Ca.

Phùng Khinh Ca cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, hắn cười híp mắt đưa điện thoại cho Diệp Thiển Hâm: "Cứ ăn mừng thoải mái đi, cô Diệp, cả đoàn chúng ta sẽ ăn mừng cho cô.

"

Diệp Thiển Hâm hơi kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, sau khi nghe xong tin tức trong điện thoại, cô cũng nở nụ cười tươi rói.

Giải nhất.

Có thể hiểu được nhưng cũng rất đáng mừng.

Diệp Thiển Hâm của kiếp trước đã trải qua mấy năm rất u ám, trong những năm tháng ảm đạm đó, thứ duy nhất có thể an ủi cô, khiến cô có thể quên hết mọi thứ, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào đó, chỉ có vẽ tranh.

Cô đã đổ quá nhiều tâm huyết vào con đường này, vì vậy kiếp này trở về, cô đã có một nhận thức nhất định về trình độ của mình.

Vì vậy, cuộc thi lần này, cho dù không đạt giải nhất thì cũng tuyệt đối không thấp hơn top ba, về điểm này, cô vẫn tự tin.

Sau khi có tin xác định, Diệp Thiển Hâm vừa bước ra khỏi văn phòng, xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

"Chị Diệp!"

Ngụy Hương Hương chạy tới: “Tuyệt quá, chúc mừng chị, em thực sự mừng cho chị! Không biết đến bao giờ em mới có thể giống như chị, giành được giải nhất cuộc thi cấp thành phố.



Diệp Thiển Hâm: "Đừng vội, luyện tập chăm chỉ, giải nhất của em sớm muộn gì cũng đến."

"Vâng

u Dương Ngọc và Ngụy Hương Hương có mối quan hệ rất tốt, liên đới đến việc cô ta cũng rất có cảm tình với Diệp Thiển Hâm, đi theo bên cạnh, mặt đầy vẻ sùng bái: "Nghe nói đoàn văn công thành phố chúng ta đã nhiều năm không lọt vào top ba cuộc thi cấp thành phố, lần này vừa ra quân đã giành giải nhất, thật là lợi hại! Chị Diệp, chị ký tên cho em đi, em cảm thấy sau này chị nhất định sẽ ngày càng lợi hại, đến lúc đó chị nổi tiếng rồi, em sẽ không nói được chuyện với chị nữa."

Diệp Thiển Hâm cười cười: "Vậy chị hứa với em, cho dù sau này chị có thật sự nổi tiếng, nếu em tìm chị, chị nhất định sẽ đồng ý."

"Oa, chị Diệp tốt quá."

"Đúng rồi, em nghe nói lần này giải nhất có cơ hội đi Bắc Kinh học, có thật không?" Nói đến đây, Ngụy Hương Hương còn có chút thất vọng.
 
Chương 275


Phùng Khinh Ca đi theo gật đầu: "Tất nhiên là thật, cuộc thi cấp thành phố không phải chuyện đùa, vừa rồi đã gọi điện trao đổi với chúng ta về chuyện này rồi."

Ngụy Hương Hương càng thất vọng hơn: "Phải đi bao lâu?"

"Khoảng hai tháng."

"Hả? Lâu vậy... Ngụy Hương Hương luyến tiếc kéo Diệp Thiển Hâm: "Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi trưa em đều phải ăn cơm cùng chị Diệp, nếu không em sợ chị Diệp đi Bắc Kinh em sẽ nhớ chị, được không?"

Bình thường Diệp Thiển Hâm hoặc là tự ăn hoặc là ăn cùng Chu Lệ, thỉnh thoảng thì ăn cùng Mạnh Ngôn khi anh không bận nên cô đồng ý ngay.

Buổi tối tan làm.

Diệp Thiển Hâm không ở ký túc xá, buổi tối đều đi bộ đến cổng chờ Mạnh Ngôn đến đón mình.

Mạnh Ngôn mới đi công tác ở miền Nam vào cuối tháng ba.

"Anh đưa em qua đó à?" Diệp Thiển Hâm vội vàng lắc đầu: "Em nghe đoàn trưởng Phùng nói rồi, đến lúc đó sẽ có người đến đón, mấy người cùng nhau đi học, hơn nữa sẽ sắp xếp ký túc xá."

Mạnh Ngôn vẫn cau mày: "Anh vẫn không yên tâm, em không quen biết ai ở đó, sau khi đến đó, cho dù chỉ đi lại trong trường đại học thì vẫn cần phải sắm sửa rất nhiều thứ mới có thể sinh hoạt, dù sao cũng phải hai tháng."

Diệp Thiển Hâm: "Anh quên rồi à, không phải chị hai của em đang ở Bắc Kinh sao, đến lúc đó chị ấy sẽ đến đón em."

Mạnh Ngôn vẫn có chút do dự: "Nhưng mà..."

"Anh tin em đi, mặc dù em được bà nội cưng chiều từ nhỏ đến lớn nhưng em cũng có khả năng tự chăm sóc bản thân." Diệp Thiển Hâm tự tin nói: "Hon nữa, anh cũng phải bận việc của mình, sắp đến thời gian thực hiện nhiệm vụ rồi, anh cũng sẽ rất bận."

Mạnh Ngôn do dự rất lâu: "Được rồi, nếu em thực sự có việc và không xoay xở được thì nhất định phải gọi điện cho anh, đến lúc đó anh sẽ liên lạc với chiến hữu ở Bắc Kinh, em có việc cũng có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào." Diệp Thiển Hâm gật đầu.

Hai vợ chồng vừa nói chuyện, Mạnh Ngôn vừa lái xe ở bên cạnh.

Lúc này, đến ngã tư đường đột nhiên có một người đàn ông cống một người khác vội vã băng qua đèn đỏ.

Mạnh Ngôn phanh gấp, kịp thời dừng xe, như vậy mới không đâm vào người.

Diệp Thiển Hâm sợ đến mức giật mình, nín thở, dùng tay che miệng, may mà không kêu thành tiếng.

Mạnh Ngôn cũng có chút căng thẳng, anh dừng xe mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Diệp Thiển Hâm: "Không sao rồi, không sao rồi."

"Vâng."

Diệp Thiển Hâm đáp lại một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa.

Rõ ràng, người băng qua đèn đỏ cũng bị dọa sợ, chân mêm nhũn, ngã phịch xuống đất, ngay cả người trên lưng cũng rơi xuống bên cạnh.

Diệp Thiển Hâm nhìn một cái, liền nhíu mày.

Sao vậy?”

Diệp Thiển Hâm: "Có chút quen mắt, hình như em quen ông ta."

Diệp Thiển Hâm vừa nói, vừa mở cửa xe đi xuống, đợi đến gần nhìn rõ, mới nhớ ra đây là ai: "Diêm... thây Diêm Hồng Bá?"

Lần trước đến tạp chí Thành thị phong mạo, biên tập Cổ đã giới thiệu với cô, đây là họa sĩ mỹ thuật trước đây thường vẽ bìa cho tạp chí của họ, thây Diêm Hồng Bá.

Gia cảnh Diêm Hồng Bá không tốt, cha bị bệnh nặng, vì vậy cũng không tham gia cuộc thi vẽ tranh, chỉ muốn kiếm thêm tiên, không nghĩ đến chuyện đến Bắc Kinh học nâng cao.

"..." Diêm Hồng Bá rõ ràng cũng không ngờ gặp được người quen.

Không giống Diệp Thiển Hâm phải nghĩ ngợi hồi lâu, Diêm Hồng Bá lập tức nhận ra Diệp Thiển Hâm, ông ta cúi đầu, sau đó nhìn Diệp Thiển Hâm phía sau, khẽ nói một tiếng xin lỗi.
 
Chương 276


Diệp Thiển Hâm nhíu mày, đứng song song với Mạnh Ngôn.

Cô nhìn Diêm Hồng Bá vất vả cõng người lên lại, lại vất vả đi được hai bước, liền nhìn Mạnh Ngôn, gọi ông ta lại.

"Không sao, sau này ông cẩn thận một chút là được rồi, thây Diêm Hồng Bá, nếu ông có việc gấp, chúng tôi đưa ông đi nhé."

Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Diêm Hồng Bá, lại nói: "Tôi thấy tình hình người đồng chí ông cõng này hình như không tốt lắm."

Diêm Hồng Bá khựng lại, quay người lại, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Được, được chứ?”

Giọng ông ta hơi run.

Diệp Thiển Hâm gật đầu, Mạnh Ngôn cũng cau mày nói: "Lên xe nhanh đi, tôi đưa hai người đến bệnh viện."

"Cảm, cảm ơn."

Diêm Hồng Bá cúi đầu muốn cúi chào nhưng vì đang cõng người nên không thành công.

"Đừng vội khách sáo.

"

Mạnh Ngôn di qua giúp đưa người lên xe, sau đó gọi họ lên xe.

Diệp Thiển Hâm ngôi ở phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn hai người phía sau.

Diêm Hồng Bá hình như gây hơn trước, còn người đàn ông bên cạnh ông ta ta trông rất giống ông ta, tuổi đã lớn, có vẻ là cha con.

"Mặc dù biết ông có việc gấp nhưng lần sau, càng gấp càng không được hoảng hốt, tuyệt đối không được băng qua ngã tư đường." Diệp Thiển Hâm có chút lo lắng nói.

Diêm Hồng Bá cứng nhắc gật đầu: "Tôi hiểu, chỉ là hôm nay... hôm nay cha tôi đột nhiên khó chịu ở tim, ngất xỉu, xung quanh không mượn được xe bò, tôi mới vội."

Sau đó cả đường không nói gì, đến bệnh viện, Mạnh Ngôn giúp đưa người vào phòng cấp cứu roi mới rời đi.

Lúc họ đi, Diêm Hồng Bá nhìn theo bóng lưng họ rất lâu, mới quay người đợi cửa phòng cấp cứu mở ra.

Cuộc sống của Diệp Xuân Yến ở đoàn văn công rất bình lặng.

Không cần làm việc nhà nữa, càng không cần trông em trai nghịch ngợm, cả ngày ngoài bận rộn chuyện vẽ tranh của mình thì chỉ trò chuyện với đông nghiệp.

Có lúc mơ màng, Diệp Xuân Yến thậm chí còn cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.

Chỉ là...

Đáng tiếc, trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn hảo.

Bê ngoài Diệp Xuân Yến không cần làm việc nữa nhưng mỗi ngày trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm.

Cũng họ Diệp nhưng trong đoàn nhắc đến họ này, tất cả mọi người nghĩ đến đầu tiên nhất định là Diệp Thiển Hâm.

Diệp Thiển Hâm là chỉ đạo nghệ thuật, còn cô ta chỉ là một đoàn viên bình thường, ngay cả bạn bè bên cạnh cô ta, ít nhiều cũng đều sùng bái Diệp Thiển Hâm.

Những điều này đã đủ khiến Diệp Xuân Yến cảm thấy không thoải mái rồi, thêm vào đó Diệp Xuân Yến luôn lo lắng Diệp Thiển Hâm sẽ đến vạch trần thân phận con gái của giáo viên nổi tiếng của cô ta, gần như mỗi ngày cô ta đều sống trong lo lắng.

"Diệp Xuân Yến!"

Đột nhiên một tiếng quát lớn khiến Diệp Xuân Yến giật mình hoàn hồn, cô ta buông tay chống cằm, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.

Chiều nay, đội Mỹ thuật vẫn luôn họp.

Gần đây đoàn văn công không bận, cũng không có nhiệm vụ gì nhưng từ giữa tháng ba, phải bắt tay vào chuẩn bị cho hoạt động lễ mừng Đoan ngọ vào tháng năm.

Vì phải duyệt trước, cộng thêm thời gian tập dượt nên đội Mỹ thuật đã bắt đầu họp trước.

Trương Anh Tử nhìn Diệp Xuân Yến không hiểu sao lại bắt đầu ngẩn người, trong lòng không nhịn được thở dài.

"Đồng chí Diệp Xuân Yến, bình thường chúng ta luyện tập, cô đã thường xuyên mất tập trung rồi, bây giờ họp vẫn như vậy, tôi rất nghi ngờ thái độ làm việc của cô." Trương Anh Tử cau mày nói.
 
Chương 277


Diệp Xuân Yến vội vàng đứng lên nhận lỗi: "Xin lỗi đội trưởng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, hôm nay tôi không ngủ đủ giấc nên mới luôn buồn ngủ mất tập trung, tôi tự phạt đứng nghe cô nói

Trương Anh Tử có chút thất vọng.

Cái cớ này của Diệp Xuân Yến đã dùng vô số lần rồi, cô ta đã không còn tin Diệp Xuân Yến nữa.

Trước đây, Trương Anh Tử còn nể nang tính cách nhút nhát yếu đuối của Diệp Xuân Yến, mặc dù có lúc thấy cô ta lơ đễnh cũng không chỉ trích trực diện, nghĩ rằng qua một thời gian, cô ta thích nghi với cuộc sống trong đoàn là được.

Nhưng dần dần, cô ta phát hiện ra Diệp Xuân Yến ngoài việc thích ngẩn người, không tập trung thì ngay cả tranh vẽ cũng luôn có vấn đề.

Đội Mỹ thuật không phải ai cũng học quốc họa, ngoài Diệp Xuân Yến ra còn có một nam đồng chí được tuyển dụng vào trước đó nhưng có lúc bận rộn, một người rõ ràng là không đủ dùng, vì vậy mới tuyển thêm Diệp Xuân Yến vào.

Ban đầu định để Diệp Xuân Yến vào để giảm bớt áp lực, kết quả là kỹ thuật của Diệp Xuân Yến lại không đạt yêu cầu, rất nhiều lúc còn phải nhờ nam đồng chí dạy cách cầm bút, cách bố cục.

Trình độ hiện tại của Diệp Xuân Yến, so với lúc mới tuyển cô ta vào, bức "Báo xuân đồ." mà Phùng Khinh Ca xem hoàn toàn là hai trình độ khác nhau.

Có lần, Trương Anh Tử hỏi riêng Diệp Xuân Yến chuyện gì xảy ra, Diệp Xuân Yến thẳng thắn nói rằng mình không có trạng thái tốt.

Dù sao thì trong chuyện nghệ thuật, quả thực cũng chú trọng đến tâm cảnh và trạng thái, Trương Anh Tử cũng không tiện nói gì.

"Thôi, Xuân Yến à, cô cứ thế này thì không được rồi, có phải dạo này đoàn quá nhàn, khiến cô không cảm thấy áp lực nên cũng mất động lực không? Thế này nhé, Tet Đoan ngọ, khu vực thành phố sẽ tổ chức cuộc thi đua thuyền rồng, đến lúc đó cô chịu trách nhiệm về hình ảnh trên áp phích cuộc thi đua thuyền rông."

Diệp Xuân Yến sửng sốt, vốn dĩ rất muốn chứng minh bản thân nhưng lại do dự.

Cô ta...

Cô ta cũng là sau khi vào đoàn văn công mới biết, hóa ra trong đội Mỹ thuật có một đồng chí học quốc họa, trình độ cũng không tệ, bản thân đã động bút mấy lần, đều bị anh ta chê bai, bản thân muốn qua loa cho xong cũng rất khó.

"Đội trưởng, tôi không biết vẽ áp phích, hay là chị để đồng chí Tô Chí Cường làm đi, tôi có thể làm phụ tá giúp anh ấy một tay." Diệp Xuân Yến từ chối.

Sắc mặt Trương Anh Tử càng tệ hơn: "Tôi đang cho cô cơ hội thể hiện, đổi lại là người khác đều mong muốn được nhận, sao cô lại còn thoái thác thế."

"Đúng vậy." Đồng chí Tô Chí Cường ở bên cạnh cũng cau mày: "Đồng chí Xuân Yến, nếu cô cứ sợ nọ sợ kia như vậy thì mãi mãi không thể tiến bộ được, hơn nữa tôi thấy bức "Báo xuân d6" trước đây của cô rất tốt, chỉ cân lần này cô tĩnh tâm lại, nhất định có thể đạt đến đỉnh cao mới."

Diệp Xuân Yến vẫn ấp úng không chịu gật đầu.

Trương Anh Tử hừ lạnh một tiếng: "Đây cũng không phải là tôi cố tình làm khó cô, trong hoạt động Tết Đoan ngọ những người khác đều có nhiệm vụ riêng rồi, chỉ có áp phích đua thuyền rồng lần này cần dùng đến quốc họa, đồng chí Tô Chí Cường ngoài quốc họa còn biết thiết kế, cô chỉ cân vẽ phần cô cần vẽ, phần thiết kế sau đó, đồng chí Tô Chí Cường sẽ giải quyết."

Tô Chí Cường gật đầu: "Đúng vậy, chỉ muốn cô vẽ một bức hình đơn giản để dùng cho áp phích."
 
Chương 278


Diệp Xuân Yến nghe vậy, trong lòng động lòng.

Đơn giản một chút thì cô ta chắc chắn không có vấn đề, vì vậy nói: "Được, để tôi chịu trách nhiệm.



"Ừ." Trương Anh Tử gật đầu.

Tô Chí Cường ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn Trương Anh Tử đầy mong đợi: "Đội trưởng, lúc đó vẽ xong, tôi có thể cầm đi nhờ cô Diệp chỉ bảo không?”

Lại là cô Diệp, Diệp Xuân Yến quay mặt đi, giọng nhàn nhạt ngắt lời Tô Chí Cường: "Đồng chí Tô Chí Cường, tôi thấy không cần đâu, nếu chỉ là vẽ thuyền rồng đơn giản, tôi vẫn tự tin, chỉ cần lúc đó anh đừng bắt lỗi tôi là được."

Tô Chí Cường hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Xuân Yến.

Hắn và Diệp Xuân Yến không thân, vẫn luôn nghĩ cô ta là người hướng nội, không ngờ đột nhiên lại nói chuyện cứng rắn như vậy.

Tô Chí Cường suy nghĩ một chút, giải thích: "Thứ nhất, tôi không có ý nhắm vào cô, vì vậy không phải là bắt lỗi cô, mà là chỉ ra vấn đề của cô."

"Thứ hai, tôi thấy trình độ của cô Diệp cao hơn chúng ta rất nhiều, nhờ cô ấy chỉ bảo là chuyện đương nhiên."

Hắn không giải thích thì còn đỡ, vừa giải thích, Diệp Xuân Yến càng khó chịu hơn.

Diệp Xuân Yến nắm chặt nắm đấm: "Thật ra, tôi vẫn luôn có một chuyện muốn nói.

"

Trương Anh Tử tưởng cô ta có tâm sự gì, vì vậy gật đầu: "Cô nói đi, là có vấn đề gì trong đoàn, hay cô có nhu cầu gì."

Diệp Xuân Yến: "Tôi thấy, cách gọi cô Diệp này không hay lắm”"

"Tại sao?" Trương Anh Tử cũng hoang mang, không ngờ Diệp Xuân Yến lại đột nhiên nhắc đến Diệp Thiển Hâm.

Diệp Xuân Yến nói tiếp: "Trong đoàn thì thôi đi, ở đội Mỹ thuật chúng ta, cùng là họ Diệp, mỗi lân nhắc đến cô Diệp, tôi đều tưởng là gọi mình, vô thức sẽ nhìn lại, hơn nữa Diệp Thiển Hâm đó tuổi cũng không lớn, tại sao lại gọi cô ta là cô giáo chứ."

"Lời cô nói càng không đúng rồi." Tô Chí Cường nhíu mày: "Ai cũng biết nói cô Diệp thì chắc chắn là chỉ cô giáo Diệp Thiển Hâm, tôi thấy đội múa cũng có người họ Diệp, hàng ngày họ cũng gọi như vậy, hồi tôi đi học, chủ nhiệm lớp còn họ Trương, trong lớp có mấy bạn họ Trương, cũng chẳng thấy có vấn đề gì, có phải cô... cô tự luyến quá rồi không."

Diệp Xuân Yến: "..."

Trương Anh Tử cũng hơi không vui: "Đồng chí Diệp Xuân Yến, nghe đạo có trước có sau, tuổi tác không thể nói lên năng lực của một người, cô cũng coi như là thanh niên thời đại mới rồi, sao lại không hiểu nổi đạo lý này, đồng chí Diệp Thiển Hâm từ khi đến đây đã giúp đỡ đội Mỹ thuật chúng ta không ít, cô như vậy, cũng quá hẹp hòi rồi."

"Đúng vậy."

"Các anh chị không biết đâu, Diệp Xuân Yến này hình như đã nhiều lần có ý kiến với cô Diệp rồi."

"Cô ta cũng không biết mình là ai."

“Đúng là...

Lúc đầu mọi người còn nể mặt Diệp Xuân Yến, nhắc đến Diệp Thiển Hâm, không ít người không ngồi yên được nữa.

"Yên lặng nào."

Trương Anh Tử hắng giọng, đợi mọi người yên tĩnh lại, mới nhìn lại Diệp Xuân Yến: "Được rồi, vấn đề của cô đến đây là hết, sau này chuyên tâm làm việc, làm tốt công việc của mình là hơn hết."

Thời gian cũng không còn sớm nữa, tan họp.

Đợi tan họp, mấy nữ đồng chí bình thường chơi khá thân với Diệp Xuân Yến cũng không đến tìm cô ta nói chuyện.

Dù sao đây cũng là đội Mỹ thuật, phần lớn mọi người đều rất có thiện cảm với Diệp Thiển Hâm, họa sĩ đã giành được vinh dự cho đoàn.

Những lời vừa rồi của Diệp Xuân Yến, nghe thế nào cũng thấy chua ngoa, chẳng trách lúc này không ai để ý đến cô ta.
 
Chương 279


Đợi một lúc, Diệp Xuân Yến tự mình lủi thui đi ra khỏi phòng họp.

Nhìn mọi người tụm năm tụm ba, Diệp Xuân Yến tự an ủi mình.

Không sao, dù sao mình cũng có người yêu.

Hôm nay là ngày cô ta hẹn với Nghiêm Vệ Đông, hắn ta sẽ đến tìm cô ta.

Dao gần đây hình như Nghiêm Vệ Đông đã tìm được công việc mới, không còn làm việc ở đại đội nữa nhưng rốt cuộc là công việc gì, qua điện thoại, Nghiêm Vệ Đông cũng không nói rõ với cô ta.

Diệp Xuân Yến nhìn thời gian, vội vã đi ra khỏi quân khu.

Bây giờ tuy đã sang xuân nhưng dù sao cũng mới là tháng ba, thời tiết vẫn rất lạnh.

Diệp Xuân Yến đứng ở ngã tư trước cổng quân khu, gió thổi khiến cô hắt hơi mấy cái, lại đợi thêm gần nửa tiếng, Nghiêm Vệ Đông mới chậm chạp đến muộn.

"Sao lâu thế?" Diệp Xuân Yến hơi phàn nàn hỏi.

Nghiêm Vệ Đông có chút không kiên nhẫn: "Thì chắc chắn là anh có việc chứ sao."

"Ồ”" Diệp Xuân Yến hơi buồn, hai người gần một tháng không gặp, vừa gặp mặt, Nghiêm Vệ Đông không nói nhớ cô ta, giọng điệu còn không kiên nhẫn như vậy.

9ehpe

Nhưng có lẽ Nghiêm Vệ Đông thực sự có việc, cô ta cũng phải hiểu cho hắn ta.

Diệp Xuân Yến: "Vệ Đông, anh có nhớ em không?”

Nghiêm Vệ Đông gật đầu qua loa, rồi vội vàng hỏi: "Tiền lương tháng này của em đã phát chưa, trả trước cho anh số tiền nợ trước đó đi."

Diệp Xuân Yến: "..."

"Sao thế? Không phải nói có tiền dư là trả sao, anh đang cân gấp, em đừng làm chậm trễ việc của anh."

Diệp Xuân Yến vội vàng nói: "Không phải đã nói là đợi em ổn định nhà cửa bên đó rồi sẽ trả tiền cho anh sao."

Nghiêm Vệ Đông: "Nhưng anh cần gấp."

Dừng lại một chút, thái độ của Nghiêm Vệ Đông tốt hơn một chút, giải thích: "Anh phát hiện ra một cơ hội kinh doanh, sau núi của chúng ta không phải đang khai thác mỏ sao, ai ngờ lại đào được không ít bình gốm gì đó, những thứ này ở địa phương nhìn thì không đáng giá nhưng bán ra ngoài thì giá tăng gấp đôi, nghe nói, còn có người nước ngoài chuyên thu mua những thứ này...

Diệp Xuân Yến trợn tròn mắt: "Không phải đã nói là những thứ đó phải đợi chính phủ cử người đến thu gom sao?”

Nghiêm Vệ Đông cười bí ẩn: "Đào được nhiều như vậy, thiếu mấy cái thì ai phát hiện ra, không ít người trong thôn đã nhặt về đựng đồ rồi, anh nhặt mấy cái thì sao, anh lấy tiền là để chuẩn bị thu mua từ những thôn dân đó, hơn nữa bây giờ vẫn còn ở sau núi, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa có ai đến, anh thấy thiếu mấy chục cái cũng chẳng ai biết."

Diệp Xuân Yến vẫn rất không yên tâm: "Em thấy thôi bỏ đi, những thứ đó có thể là đồ cổ, sau này tra ra thì sao..."

"Không có sau nay Nghiêm Vệ Đông lạnh lùng nói: Em đừng có phá bĩnh được không, anh chuẩn bị làm ăn lớn, em cứ đưa tiền cho anh là được, đợi sau này kiếm được tiền, của anh chẳng phải cũng là của em sao."

Diệp Xuân Yến hơi ngượng ngùng nhưng cũng động lòng.

"Được rồi."

Nói rồi, Diệp Xuân Yến lấy tiền lương của mình ra.

Nghiêm Vệ Đông đếm đếm: "Sao chỉ có mười tám đồng vậy, còn nhiều không, đưa thêm cho anh một ít, coi như em đầu tư cho anh, sau này anh sẽ chia cổ tức cho em.

Diệp Xuân Yến lắc đầu: "Không còn nữa, em còn phải để lại một ít để chi tiêu."

"Được rồi, đợi tháng sau em được phát lương anh sẽ đến lấy, Xuân Yến, em yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ phát tài!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top