Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử
Chương 80: Ngoại truyện: Cuộc sống hằng ngày (1)


Giữa trưa, tiếng người dần dần vang lên ngoài điện.

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi mở mắt ra, eo đau cánh tay đau, cố gắng chống người nhổm dậy, lại thấy nơi mình đang nằm là giường mỹ nhân đặt trong góc tẩm điện Đông Cung.

Cách đó không xa, bên cạnh giường cưới, cây cột bằng gỗ sẫm màu còn treo màn đỏ thêu long phượng bằng chỉ vàng, đậu phộng táo đỏ nhãn lăn lóc khắp mặt đất, thậm chí Nguyễn Linh Huyên còn lấy ra một mảnh vỏ nhãn đã nát bươm dưới mông.

Ý thức dần dần trở về, gò má Nguyễn Linh Huyên càng ngày càng đỏ.

Đêm qua lúc tối lửa tắt đèn, không ngờ “sức phá hoại” của trận so chiêu giữa hai người lại lớn cỡ này, chẳng trách khiến nàng mệt gần chết, thao thức đến khi trời sáng, thấy tay chân của mình không thu nhỏ lần nữa thì mệt mỏi đến nỗi mắt nhắm nghiền.

Tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, nàng quay sang thì thấy Tiêu Văn Cảnh đang khom lưng dọn dẹp từng đống bừa bộn trên mặt đất.

“Chàng…” Nguyễn Linh Huyên vừa mở miệng nói có thể kêu cung nhân vào đây dọn dẹp nhưng nhìn tình trạng thê thảm trong tẩm điện, nàng cảm thấy thật sự không thích hợp để người khác tiến vào chứng kiến.

Nàng đấm sau eo, kéo áo ngoài rộng thùng thình không biết từ đâu khoác lên người mình, ỉu xìu xuống giường, tiến lên dọn dẹp với Tiêu Văn Cảnh.

“Nàng tỉnh dậy sớm vậy?” Tiêu Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa ý cười, hoàn toàn không có dấu hiệu trở mặt vì đống hổ lốn trước mắt, cảm xúc ổn định đến nỗi không có một tia gợn sóng.

Ánh sáng bên ngoài đã xuyên qua cửa sổ, tiếng người mặc dù không đến nỗi ồn ào nhưng ai nấy cũng đều tràn đầy hào hứng, chắc chắn không thể gọi là vẫn còn sớm. Cho nên câu nói “nàng tỉnh dậy sớm vậy” của Tiêu Văn Cảnh chắc hẳn là có ý trêu chọc nàng.

Nhưng cũng không thể trách Nguyễn Linh Huyên, dù sao thì vì chuyện kiếp trước nên nàng thật sự lo lắng khi thấy đêm đại hôn nào là sét đánh nào là trời mưa.

“Chàng chẳng gọi ta dậy…” Nguyễn Linh Huyên giận dỗi, tùy ý cầm một sợi dây thắt lưng vân cầm, giúp hắn dọn dẹp.

Nàng vừa cầm nó lên thì đường may của thắt lưng đã bị rạn, lớp vải bị rách từ chính giữa.

“Thế mà lại… Bị rách!”

Tiêu Văn Cảnh nhìn sang: “Ta đã bảo sợi dây lưng này không chắc chắn, nàng còn dùng để trói ta…”

“Ai bảo chàng trói ta bằng tay chứ, tay của ta không to bằng tay chàng, tất nhiên phải dùng ngoại vật…” Nguyễn Linh Huyên giải thích.

Nhắc đến chuyện này, nàng đứng thẳng lưng hơn nhiều, lòng hiếu thắng chiếm ưu thế, tựa như loài mèo mặc dù là thú cưng nhưng sẽ không bao giờ để móng vuốt của mình phục tùng người khác, Nguyễn Linh Huyên cũng sẽ không để mình rơi vào thế yếu.

“Vậy thì sao nàng không dùng cái của nàng?” Tiêu Văn Cảnh dời mắt nhìn xuống sợi dây cột lung tung trên eo nàng.

Thân thể Nguyễn Linh Huyên cân đối, mặc dù không phải là eo nhỏ điệu đà nhưng vòng eo cũng siết chặt, tựa như lương câu bảo mã, cơ bắp mượt mà, mạnh mẽ đầy sức sống.

“… Dùng xiêm y của ta chẳng phải là rất rộng à?” Nguyễn Linh Huyên ôm ngực, không đủ tự tin.

“Có lý.” Tiêu Văn Cảnh chiều theo ý nàng.

Mặc dù có dây lưng hay không thì đối với hắn mà nói, chẳng qua là tăng thêm một bước mà thôi.

“Vậy thì bây giờ, cái này giải thích như thế nào?”

Đồ vật rơi trên mặt đất còn có thể nhặt lên dọn dẹp, còn quần áo bị xé rách thì không tiện giải thích. Đây chính là đồ đại hôn, Vân Phiến đã dặn dò đi dặn dò lại nàng phải giữ gìn thỏa đáng, còn phải cất vào kho, kể cả bộ lễ phục, mũ phượng và các loại trang sức dùng lúc trong buổi đại hôn của Thái tử.

Quy củ của Đông Cung nhiều quá!

Tiêu Văn Cảnh cầm lên, suy tư rồi nói: “Ừm, Đông Cung có chuột, nên diệt trừ.”

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên lập tức sáng lên, gật đầu: “Nghe hay đấy!”

Nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, không nhịn được thong thả tiến về phía chiếc giường hai bước, đặt tay lên cột giường áp mạnh một phát, cột giường vốn đã lung lay sắp đổ tức khắc ngã xuống, màn giường rủ xuống như mỹ nhân không xương cốt lười biếng nhu nhược.

Nguyễn Linh Huyên há hốc mồm: “Thế… Cái này phải làm sao đây?”

Giường sập thì sao có thể đổ lên đầu chuột? Phải là con chuột to cỡ nào mới làm được điều này?

Tiêu Văn Cảnh cũng khẽ nhíu mày.

Nguyễn Linh Huyên ngẫm nghĩ, quyết định đổ tội cho Tiêu Văn Cảnh: “Cứ nói là chàng đá trúng!”

Hắn là Thái tử, đá trúng giường thì sẽ không ai dám có ý kiến.

Nhưng Tiêu Văn Cảnh không gật bừa: “Vậy thì người khác sẽ thắc mắc, đang yên đang lành tại sao lại đá cột giường?”

Nguyễn Linh Huyên nhất thời nín thinh, trầm tư suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được lý do nào hợp lý, đành phải bất chấp tất cả: “Không thì cứ nói thẳng sự thật, chúng ta tỉ thí, ai mà biết giường này lại mong manh đến thế!”

“Nói như vậy cũng không ai dám tin đâu.”

Tiêu Văn Cảnh không nhịn được đỡ trán, chính mình cũng kìm lòng không đậu bật cười: “Tân lang tân nương nhà ai thành hôn mà lại đánh nhau một trận trong đêm động phòng?”

Mặc dù không biết người khác thành hôn động phòng như thế nào, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng biết tình huống không thể nào giống hai người họ, ngẫm lại cũng là chuyện thú vị.

“Chàng còn nói nữa! Lúc uống rượu hợp cẩn, chàng còn nói để ta ở trên, ai ngờ mới tắt đèn chàng đã quên…” Nguyễn Linh Huyên biện minh cho hành vi của mình, bày tỏ mình làm gì cũng có nguyên nhân: “Nếu ngay từ đầu chàng cho ta ở trên thì ta sẽ không hiểu lầm chàng muốn đánh nhau với ta…”

Tiêu Văn Cảnh đặt đồ vật trong tay về vị trí cũ, nói chuyện rất dễ tính: “Đều là lỗi của ta, sau này đều cho nàng ở trên.”

Tiêu Văn Cảnh thoái nhượng, lẽ ra Nguyễn Linh Huyên nên vui sướng nhưng chỉ cần nghĩ đến tình hình đêm qua, nàng lại vội lắc đầu nguầy nguậy.

“Không được à?” Tiêu Văn Cảnh kiên nhẫn thỉnh giáo: “Nàng không hài lòng chỗ nào?”

Nguyễn Linh Huyên bị nghẹn đến nỗi đỏ mặt, nghĩ rằng một người có thể cưỡi ngựa chạy trăm dặm như mình sao lại bị một đêm hạ gục? Nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai mình còn phải làm lụng vất vả như vậy, nàng lại không muốn chịu nỗi khổ cực này.

“Mệt mỏi lắm, ta cưỡi ngựa cũng không mệt đến mức đó…” Nguyễn Linh Huyên nghiêm trang trách móc Tiêu Văn Cảnh: “Chàng không bằng Tiểu Thạch Đầu.”

Tiêu Văn Cảnh buồn cười: “Nàng và Tiểu Thạch Đầu cũng chưa làm quen bao lâu, sao đến lượt ta lại không được?”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, ai có thể nhận ra lời nói của hắn không đứng đắn cỡ nào. Nguyễn Linh Huyên vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cả buổi vẫn không nói được một lời.

Tiêu Văn Cảnh không trêu chọc nàng nữa: “Nếu nàng không thích thì chúng ta đổi tư thế khác là được, chẳng qua… Sau này đánh nhau đừng đánh trên giường được không? Làm xong sẽ rất khó dọn dẹp…”

Nguyễn Linh Huyên không nhịn được bật cười: “Được.”

Vân Phiến nhẹ nhàng gõ cửa, động tác càng chần chờ thì giọng nói càng sốt ruột: “Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương, bây giờ đã là buổi trưa…”

Tuy rằng hai người vừa tân hôn nhưng ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao thì không hợp quy củ, ma ma trong cung đều âm thầm phê bình.

Nghe Vân Phiến thúc giục, Nguyễn Linh Huyên vội vàng đốc xúc Tiêu Văn Cảnh tranh thủ thời gian dọn dẹp, tìm một chỗ nhét quần áo bị rách không thể để người khác thấy, còn chiếc giường… Nàng không rảnh bận tâm, cũng không có cách nào giải thích.

Quả nhiên, Vân Phiến dẫn đám cung tỳ tiến vào, thấy chiếc giường đã hy sinh thì vô cùng kinh ngạc. Nhưng nàng ấy vốn là người thành thật bổn phận, từ nhỏ đã chăm sóc Nguyễn Linh Huyên, những gì không nên nói thì sẽ không nói, những gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi nhưng không chịu được đằng sau vẫn có cung tỳ lắm miệng.

Đến buổi chiều, tình trạng đêm tân hôn của Thái tử đã bị lan truyền ra ngoài bằng những lời đồn quái dị.

Có người nói Thái tử bị bạo lực gia đình, có người nói phu thê hai người họ là hôn nhân chính trị, tình cảm không hòa thuận. Tất nhiên, đa số người đều âm thầm giơ ngón cái, Thái tử quả nhiên là long tinh hổ mãnh, không thể lường được.



Sau khi thành hôn, Nguyễn Linh Huyên vô cùng thanh nhàn.

Thái tử không có hậu cung, nàng thậm chí không có người để trò chuyện cãi nhau, mặc dù vô cùng hạnh phúc nhưng cũng cảm thấy cuộc sống hơi đơn điệu, bèn thường xuyên muốn rời cung.

Nếu không đi tìm Thất Công chúa Tiêu Yến Thư thì cũng về Nguyễn gia ăn chực.

Thái tử một khi đã bận rộn thì sẽ bận tối mày tối mặt, thường xuyên không có thời gian quan tâm đến nàng. Nguyễn Linh Huyên cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại thường xuyên tự tìm việc cho mình.

Việc mà Nguyễn Linh Huyên hay làm nhất là mai danh ẩn tích, hòa nhập vào dân gian, quản những chuyện bao động mà không ai dám nhúng tay. Thân thủ của nàng rất tốt, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể chạy trốn, cho dù không được nữa thì còn có người của Ngũ Thành Binh Mã ti che chở nàng. Chẳng qua là mấy vị Chỉ huy sứ kia sợ nàng bị đụng chạm trong địa bàn của mình thì Đông Cung sẽ kiếm chuyện với họ.

Thế nên Chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã ti rất nhức đầu, mỗi ngày đi làm mà cứ như gặp cực hình, vô cùng đau khổ. Cuối cùng, mấy người nhậu nhẹt rồi kể khổ với nhau, quyết định cùng nhau liên danh tố cáo hành vi “càn quấy” của Thái tử phi với Đông cung, nhờ Thái tử phân xử, trông chừng Thái tử phi một chút.

Nhận được thỉnh tấu của họ, Thái tử phê ba chữ - “Cô đã biết”.

Đám Chỉ huy sứ cho rằng kế này có hiệu quả, lập tức hẹn nhau ăn nhậu một bữa, vui sướng đến nỗi chỉ thiếu điều đóng cửa lại đốt pháo ăn mừng.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, ba ngày sau, Đông thành Chỉ huy sứ phát hiện chẳng những Thái tử phi vẫn xuất hiện như bình thường mà còn dẫn theo một nhân vật khác, bản thân Thái tử đích thân tọa trấn.

Chỉ huy sứ còn tưởng mình phạm vào tội lớn nào đó, lập tức nhớ lại tất cả chuyện xấu từ lớn đến bé mà mình từng phạm phải trong cuộc đời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thái tử phi chỉ vào một quả phụ quỳ giữa công đường, giọng nói trong trẻo: “Chu Chỉ huy sứ, Lâm tẩu tử tố cáo Trần chưởng quỹ ăn gian cân nặng đã hơn nửa tháng, vì sao vẫn chưa thăng đường phán quyết?”

“Bẩm Thái tử phi, Lâm quả phu này sống trong phạm vi Bắc thành, nàng ấy phải đến Bắc thành tố cáo…”

“Nhưng Trần chưởng quỹ này là chưởng quỹ ở Đông thành các ngươi cơ mà, phải để ngươi xử trí mới đúng chứ?”

Nhìn Thái tử không nói một lời, Chỉ huy sứ khó xử: “Thái tử phi nương nương, chuyện này phức tạp, dựa theo quy định thì nên để Lâm quả phụ đến Bắc thành tố cáo trước, chờ nha ti Bắc thành điều tra xong, xác nhận không có sai lầm thì mới chuyển sang Đông thành Binh Mã ti của chúng ta, lại dựa theo quy định…”

Nguyễn Linh Huyên nhíu mày: “Dựa theo cách làm việc của các ngươi thì một vụ án suốt mười ngày nửa tháng vẫn chưa làm xong, chẳng phải sẽ chậm trễ thời gian hay sao?”

Nguyễn Linh Huyên không vui.

Nghe vậy, Lâm quả phụ quỳ trên mặt đất khóc lớn, bắt đầu kể khổ: “Bẩm đại nhân, phu quân của thiếp thân chết sớm, để lại hài tử mồ côi từ trong bụng, từ nhỏ đã yếu đuối bệnh tật, sống nhờ vào thuốc mua từ cửa hàng của Trần chưởng quỹ. Nhưng cán cân của cửa hàng Trần chưởng quỹ lại nặng hơn bình thường, dẫn đến lượng thuốc không đủ, khiến bệnh tình của nhi tử chuyển biến xấu…”

Trần chưởng quỹ cũng tranh cãi: “Đại phu viết đơn thuốc có viết rõ lượng thuốc là bao nhiêu, rõ ràng là ngươi muốn tiết kiệm tiền nên lần nào cũng mua ít nhất có thể. Bệnh tình của nhi tử nhà ngươi chuyển biến xấu thì liên quan gì đến cán cân nhà ta?”

Đây đều là một chút lợi ích không cần nói rõ cũng biết mà các đại phu cho chưởng quỹ của các tiệm thuốc, biết cân của họ nặng hơn bình thường nên sẽ viết đơn thuốc tăng thêm hai ba tiền, bảo đảm có hiệu quả mà lại thêm ít lợi nhuận cho chưởng quỹ, đôi bên cùng có lợi mà thôi, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra chuyện lớn, chí ít dược liệu của ông ta là hàng thật giá thật, không giả dối lừa gạt!

Đông thành Chỉ huy sứ gật đầu lia lịa, chuyện này rõ ràng là không cần nhúng tay, đều tại Lâm quả phụ này cố tình gây sự.

Nguyễn Linh Huyên đi đến bên cạnh Tiêu Văn Cảnh rồi ngồi xuống, nhìn hắn.

Tiêu Văn Cảnh đặt tấu chương xuống, hắng giọng nói: “Tiên tổ phụ thiết lập Ngũ Thành Binh Mã ti, ra lệnh cứ cách ba ngày thì sẽ kiểm tra hộc đấu* và cán cân của các cửa hàng. Nhưng bây giờ vẫn xảy ra chuyện thiếu cân thiếu lạng, có thể thấy được các nha ti đều làm việc thiên vị trái pháp luật, thế mới dẫn đến Lâm phu nhân bị bất công.”

*Hộc đấu: dụng cụ thời xưa dùng để đo dung tích.

Tiêu Văn Cảnh nói một câu, Nguyễn Linh Huyên sẽ gật đầu thật mạnh một lần.

Chồng hát vợ khen hay, vô cùng hài hòa.

Nhưng trong mắt Đông thành Chỉ huy sứ lại như một kẻ hát tuồng, một kẻ tấu nhạc, hát hai bè. Nhưng ông ta không dám nói thẳng, chỉ có thể cung kính cúi đầu khom lưng, khi Thái tử nhìn sang chỗ mình thì giả vờ phẫn nộ, chỉ rõ cấp dưới không cẩn thận điều tra, lần sau mình nhất định sẽ thẩm vấn nghiêm ngặt, ngăn chặn tái phạm.

Nguyễn Linh Huyên lại hỏi chuyện của Lâm quả phụ: “Vậy còn chuyện của bà ấy thì sao?”

Lần này, Đông thành Chỉ huy sứ đã hoàn toàn hiểu ý Thái tử, tóm lại Thái tử phi đã nói muốn xen vào thì cho dù là chuyện lông gà vỏ tỏi, hắn cũng sẽ nhúng tay.

Chuyện đã đến nước này, ông ta không thể không quản, lập tức ưỡn ngực chắp tay nói: “Hạ quan sẽ phái người mang cân đi kiểm tra cân trong cửa hàng của Trần chưởng quỹ, nếu có sai lầm thì tức là Lâm quả phụ nói đúng, Trần chưởng quỹ phải trả lại số tiền ăn gian, hơn nữa đền bù gấp ba giá thị trường!”

Tiêu Văn Cảnh ừ một tiếng, tỏ vẻ hài lòng với cách giải quyết này: “Đi làm đi.”

Đông thành Chỉ huy sứ lập tức thuận theo: “Hạ quan tuân lệnh.”

Nghe tin vụ việc của mình đã có cách giải quyết, Lâm quả phụ cảm ơn trời đất cảm ơn Thái tử phi, đi theo đoàn người Đông thành Chỉ huy sứ đến cửa hàng của Trần chưởng quỹ.

Tuy rằng chuyện này đã giải quyết nhưng năm Chỉ huy sứ vẫn không phục, thầm nghĩ vẫn là do Thái tử phi quá nhàm chán, nhất định phải kiếm chuyện cho nàng làm. Thế là một người trong số họ liên lạc với một cấp trên có quyền thế, trên bàn rượu dỗ dành ông ta nói chuyện với Hoàng đế, mặc dù Trữ quân đã được lập nhưng vẫn chưa có tung tích của Thái tôn, hơn nữa Đông Cung chỉ có một mình Thái tử phi thì rất kỳ cục, lẽ ra nên chọn thêm nhiều quý nữ hầu hạ Trữ quân, khai chi tán diệp cho Hoàng gia.

Ban đầu, Hoàng đế còn cảm thấy Thái tử vừa thành hôn không lâu đã chọn Trắc phi cho Đông Cung thì không nể mặt Nguyễn Các lão chút nào nhưng nghe người khác khuyên nhủ nhiều, bỗng nhiên ông ấy cũng cảm thấy Nguyễn Linh Huyên là người hào phóng sáng sủa, không phải hạng người tính toán chi ly, thế nên cũng đặt trong lòng, tìm một cơ hội thảo luận với Quý phi. Hoàng hậu đã cáo ốm tĩnh dưỡng hồi lâu, Hoàng đế cũng biết rõ khúc mắc của bà ta nên không dám quấy rầy bà ta vì chuyện này.

Nhưng Thẩm Quý phi biết rõ tâm ý của Thái tử, nay bà ấy không tiện làm trái ý của nhi tử đã rất có bản lĩnh này, mà đám nữ tử kia tiến vào Đông Cung sẽ phân tán sự sủng ái của Thái tử phi, tương lai sinh ra hài tử cũng sẽ là mối đe dọa của đích tử. Nhưng bà ấy lại không thể từ chối thẳng thừng “ý tốt” của Hoàng đế, đành phải tùy tiện đối phó cho xong chuyện, sau đó phái người đến Đông Cung thông báo cho Thái tử.

Bên kia, Thuận Thiên Đế còn đang âm thầm chờ tin tốt lành của Thẩm Quý phi, không ngờ chưa đầy mấy ngày sau, Thái tử đã nói với ông ấy rằng muốn dẫn Thái tử phi đi tuần tra việc xây dựng kênh đào ở khu vực Giang Đông.

Chưa biết ngày về là khi nào.
 
Chương 81: Ngoại truyện: Cuộc sống hằng ngày (2): Sơ tâm không thay đổi, tuy xa vời nhưng sẽ không chểnh mảng


Ban đầu, đi Giang Đông cũng nằm trong kế hoạch của Tiêu Văn Cảnh, chẳng qua sự việc có biến nên dời thời gian sớm hơn một chút.

Nguyễn Linh Huyên không biết những chuyện vòng vo trong này nhưng đối với nàng mà nói, được rời cung là chuyện tốt. Tiêu Văn Cảnh có thể cho nàng tự do, chẳng qua nàng là Thái tử phi nên phải biết kiềm chế. Ở Thịnh Kinh này có vô số ánh mắt đang nhìn nàng, sao có thể thật sự thoải mái.

Gần đến ngày xuất hành, việc đầu tiên của Nguyễn Linh Huyên sau khi tỉnh dậy mỗi ngày là vui sướng chỉ huy người hầu thu dọn đồ đạc.

Đi tuần là chuyện tốn thời gian, ngắn thì mấy tháng dài thì nửa năm, sẽ vượt qua mấy mùa, vậy nên quần áo đồ dùng từ mùa lạnh đến vừa nóng không thể thiếu.

Đông Cung tiết kiệm chứ không phô trương lãng phí, chuyện vừa đi vừa mua sắm, vừa mua sắm vừa vứt bỏ sẽ không xảy ra. Vậy nên Nguyễn Linh Huyên vừa phải cố gắng giảm bớt hành lý, vừa nghĩ cách mang đầy đủ đồ vật sẽ dùng đến.

Cứ thế giảm bớt bỏ bớt, lựa tới lựa lui, hai phu thê cần dùng hai chiếc xe ngựa, một chiếc bền chắc rộng rãi dùng để chứa đồ vật bao gồm chăn đệm các thứ, một chiếc vừa nhỏ vừa tinh xảo dùng để họ nghỉ ngơi sau khi cưỡi ngựa mệt mỏi, các bà tử nữ sử đi theo dùng hai chiếc xe ngựa khác.

Sau khi dặn dò các việc lặt vặt xong, Tiêu Văn Cảnh dẫn theo Nguyễn Linh Huyên khởi hành đi đến Giang Đông.

Đối với ý đồ “khư khư cố chấp” của Thái tử, Thuận Thiên Đế cũng đã khuyên nhủ hết lời, chẳng qua ông ấy không ngờ nguyên nhân dẫn đến chuyện này là vì chuyện tuyển phi, còn tưởng Thái tử quan tâm tới việc xây dựng kênh đào nên muốn đích thân đốc sát. Cuối cùng khuyên không được, ông ấy đành phải dặn dò mấy câu đừng kéo dài thời gian quá lâu rồi mặc cho hắn rời đi, còn phái hai trăm binh lính giỏi nhất trong Cẩm Y Vệ hóa trang kín đáo đi theo để bảo vệ sự an toàn của Thái tử và Thái tử phi.

Một buổi sáng trời trong nắng ấm, hai phu thê Thái tử cưỡi ngựa, dẫn dắt đội ngũ, tràn đầy hào hứng rời khỏi thành Thịnh Kinh.

Đại chiến đã kết thúc, Đại Chu dần dần khôi phục sự yên bình như trước kia, tựa như cây cỏ sinh sôi bồng bột sau một kỳ nghỉ đông dài dòng. Nhưng dù sao con người cũng khác với câu cỏ, dưới sự yên bình ấy chính là lòng tham dâng trào không ngớt.

Con đê dài ngàn dặm, sự sụp đổ của các quốc gia thịnh vượng trong lịch sử, thực tế không phải là vì kẻ địch mạnh bên ngoài, mà là vì sự mục ruỗng từ bên trong.

Mặc dù Đại Chu chỉ mới truyền thừa hai thế hệ nhưng đã thấp thoáng có điềm báo trước.

Tuy rằng mục đích xuất hành của Thái tử là để thị sát kênh đào nhưng không hoàn toàn là vì kênh đào.

Mỗi khi đến một thành trấn, hắn sẽ phái tâm phúc của mình đến những nơi nghèo khổ để thu thập ý dân, nếu có quan lại ngồi không ăn bám hoặc làm xằng làm bậy, sát hại dân lành thì sẽ gửi thư báo cáo thành Thịnh Kinh, để Hộ bộ phái sứ giả đến đây kiểm tra.

Mặc dù suốt chặng đường mai danh ẩn tích, không khiến người khác biết nhưng chuyện Thái tử rời Kinh thành không phải là chuyện nhỏ, lại thêm mấy quan viên địa phương bất thình lình bị đặc sứ điều tra, chẳng mấy chốc đã bị kẻ có tâm lan truyền ra ngoài, khiến quan lại trên đường nghe tin đã sợ mất mật.

Thế nên đến sau này, đoàn người Thái tử vẫn chưa vào thị trấn thì quan lại địa phương đã chạy ra bảy tám dặm ngoài nghênh đón.

Đêm đó bày tiệc cũng toàn là cơm canh đạm bạc, ngay cả bát sứ thô trước mặt Tri huyện đại nhân cũng có mấy vết mẻ rõ ràng, mấy vị đại nhân trong huyện đều lau nước mắt nói mình làm việc hết lòng vì dân như thế nào, quần áo may vá mặc lại ba năm, thanh liêm cần chín, chưa bao giờ dám phô trương xa xỉ.

Buổi tối, Tiêu Văn Cảnh uyển chuyển từ chối Tri huyện mời họ ngụ lại huyện xá mà trở về Dịch quán.

Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh ngồi trong gian ngoài uống trà nghỉ ngơi.

“Bình Thành Tri huyện này thông minh hơn mấy tên trước, còn biết lừa gạt chúng ta.”

Tiêu Văn Cảnh cười buông ly: “Ngay cả nàng cũng nhận ra, chứng minh tên Tri huyện này lừa gạt không đến nơi đến chốn.”

Nguyễn Linh Huyên trừng hắn: “Chàng bớt coi thường ta, ta gần mực thì đen đấy nhé! Chàng có nhiều mưu mô như vậy, bây giờ ta chỉ cần thấy chàng nhíu mày cười khẽ thì sẽ biết chàng đang nghĩ gì trong lòng!”

Nói đến đây, Nguyễn Linh Huyên vô cùng đắc ý, hếch cằm lên, cảm thấy mình không phải lớn lên vô ích mà cũng trở nên thông minh hơn!

Tiêu Văn Cảnh mỉm cười, vươn tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, đôi mắt cong lên, hỏi: “Vậy nàng nói xem, bây giờ ta đang nghĩ gì trong lòng?”

Nguyễn Linh Huyên quay sang, hai tay nâng mặt hắn lên, đôi mắt sáng ngời quan sát nụ cười của hắn.

Tiêu Văn Cảnh vẫn chưa cập quan nhưng tính cách chín chắn, từ lâu đã không có vẻ sáng trong ngây thơ của thiếu niên, cho dù cười cũng rất khó khiến người khác thấy cảm xúc của hắn.

Chẳng qua trên mặt không nhận ra nhưng từ nơi khác có thể phân biệt được đôi chút.

Nguyễn Linh Huyên bỗng ngồi thẳng lưng, vòng eo di chuyển về phía trước, gỡ bàn tay của hắn đặt trên eo mình, đỏ mặt nhảy xuống đùi hắn, nghiêm mặt nói: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ ban đêm âm thầm đi thăm hỏi, vạch trần bộ mặt thật của tên Tri huyện kia!”

Tiêu Văn Cảnh không đứng dậy theo nàng mà chỉ nhìn nàng đi qua đi lại trong phòng, lúc thì vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc thì lại xoay ấm trà sang hướng khác.

“Chuyện có nặng nhẹ, con người cũng có chức trách riêng. Chuyện của Tri huyện tất nhiên sẽ có người xử lý, nếu như việc gì cũng cần người ta làm hộ thì chẳng phải suốt ngày cứ chạy tới chạy lui, không có thời gian chú ý tới những chuyện khác hay sao?”

Tiêu Văn Cảnh nói rất có lý. Hắn là Trữ quân, dần dần được gửi gắm trọng trách, lúc còn ở Thịnh Kinh đã vô cùng bận rộn, cả ngày từ sáng đến tối không phải ở trong thư phòng Đông Cung thì cũng ở các nha ti thảo luận công việc với mọi người. Đó là chuyện cần hắn đích thân xử lý, ngoài ra vẫn rất nhiều việc cỏn con khác, nếu việc gì cũng phải chờ hắn xử lý thì e rằng một ngày có mười hai canh giờ cũng không đủ dùng.

“Sáng mai chúng ta sẽ phải rời đi, chàng cũng thấy thái độ của tên Tri huyện kia rồi đấy, chắc chắn là mặt ngoài thế này sau lưng thế khác.” Nguyễn Linh Huyên lại ngồi xuống bên bàn, vỗ tay lên bàn không nhẹ không nặng, lòng đầy căm phẫn: “Nếu hắn ta đã biết dụng ý của chúng ta thì chắc chắn sẽ diễn trò nguyên bộ, khiến người ta không thể bắt được nhược điểm của hắn ta!”

Tiêu Văn Cảnh tự tay rót một ly trà nóng cho nàng rồi đẩy đến bên tay nàng, kiên nhẫn nói: “Có những người có thể bịt miệng, cũng có những người không thể bịt miệng, có một số chuyện che giấu được, cũng có một số chuyện không che giấu được. Một huyện có hơn ngàn hộ gia đình, hơn vạn người dân, nếu chúng ta muốn nghe ngóng tin tức nào đó thì sao hắn ta có thể che giấu được? Chẳng qua hắn ta đang cá cược xem ta có thật lòng muốn điều tra chuyện của chúng hay không mà thôi.”

“Vậy thì hắn ta nhất định là thua cuộc rồi!” Nguyễn Linh Huyên vô cùng tin tưởng Tiêu Văn Cảnh, hắn sẽ không bao giờ nuông chiều những kẻ này.

Tiêu Văn Cảnh chống má nhìn nàng, cười khẽ ra tiếng.

Nguyễn Linh Huyên bỗng im lặng, đặt tay lên bàn trượt về phía trước, đưa khuôn mặt của mình đến gần mặt Tiêu Văn Cảnh, chớp đôi mắt hạnh to tròn: “Tiêu Văn Cảnh, trong lòng chàng có giống mấy tên Ngự sử đại phu kia, cảm thấy ta chú ý tới việc triều chính như vậy là muốn thâu tóm quyền lực phải không?”

“Vì sao?” Tiêu Văn Cảnh vuốt tóc con rải rác trên thái dương của nàng ra sau tai, ôn tồn nói: “Phu thê vốn là một thể, sau này ta làm quân nàng làm hậu, nàng cũng không muốn trở thành loại người như Thẩm Hoàng hậu đúng không?”

Nhớ lại Hoàng hậu đang hối hận trong thâm cung, Nguyễn Linh Huyên lắc đầu.

Thẩm Hoàng hậu gửi gắm toàn bộ hy vọng vào việc nâng đỡ Đại Hoàng tử, thế nên cả tin Điền Tiệp Dư không có ý tốt, làm độc hại hoàng tự, tiếp tay cho kẻ xấu. Bây giờ thua hết cả ván cờ, còn bị giam cầm trong thâm cung, cả người tiều tụy, lần trước đi thăm bà ta, bà ta đã như ngọn nến tàn trước gió, khiến người ta không nỡ nhìn vào.

Thấy vẻ mặt nàng buồn bã, Tiêu Văn Cảnh biết nàng cũng nhớ tới kết cục của Thẩm Hoàng hậu, bèn dịu dàng xoa đầu nàng: “Vậy nên nàng chịu đi theo ta trải nghiệm và quan sát dân tình, bày mưu tính kế thậm chí ra mặt hòa giải, ta nghĩ đây không phải là chuyện xấu. Trước kia có quy định hậu cung không được phép nhúng tay vào việc triều chính, khiến nữ tử bị giam cầm trong một tấc đất nho nhỏ, chỉ đăm chiêu suy nghĩ về bản thân và sự được mất của gia tộc, khiến lòng dạ họ càng ngày càng nhỏ.”

“Lại đây…” Tiêu Văn Cảnh chìa tay về phía Nguyễn Linh Huyên, kéo nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phương xa.

Dịch quán này là một tòa nhà gỗ cao ba tầng, tầm nhìn rất rộng, cho dù màn đêm buông xuống thì vẫn có thể thấy ánh đèn của muôn nhà, nhìn đến nơi rất xa.

“Chúng ta đi suốt chặng đường, từ nơi phồn hoa đến nơi hoang vu, từ nơi trù phú đến nơi cằn cỗi, bất kể là mặt chính vinh quang sáng ngời hay là mặt trái tàn tạ sứt sẹo, chúng ta không thể không chấp nhận nó, đây chính là bộ mặt thật của Đại Chu. Chúng ta là Trữ quân và Trữ hậu, đây đều là những khó khăn mà tương lai hai chúng ta phải đối mặt, hai chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn ấy.”

Nguyễn Linh Huyên bị Tiêu Văn Cảnh nắm chặt tay, đầu tiên là nhìn nửa gương mặt của hắn. Thái tử trẻ tuổi có gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt kiên nghị, nhìn về phía ánh đèn kéo dài phương xa, giọng nói từ tốn.

Ba chữ “hai chúng ta” được trau chuốt bằng giọng nói của hắn, cũng biết thành lời tâm tình êm tai nhất.

Hai chúng ta là một cụm từ gắn kết chặt chẽ, là cụm từ không thể thiếu, có ngươi có ta thì mới có thể tạo thành hai chúng ta.

Tiêu Văn Cảnh không ngại cực khổ kéo nàng rời khỏi Thịnh Kinh, bởi vì hắn muốn những gì mình được chứng kiến và được lắng nghe thì nàng cũng sẽ được chứng kiến, được lắng nghe. Từ đó, cảm nhận và tư tưởng của họ, thậm chí là hành vi sau này mới có thể thống nhất với nhau, không đến nỗi ai vượt xa ai.

Tựa như hai con ngựa, chỉ khi nào bước chân thống nhất thì mới có thể tiến lên cùng một lúc.

Nguyễn Linh Huyên theo hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay ấm áp, lồng ngực cũng nóng lên.

Nàng sẵn lòng cùng Tiêu Văn Cảnh làm chuyện vĩ đại và có ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Nhưng nàng biết rõ năng lực của mình còn lâu mới đủ, không khỏi thấp thỏm nắm chặt tay Tiêu Văn Cảnh, lắc đầu: “… Nhưng, ta sợ ta sẽ không làm được, chàng biết rồi đấy, hồi còn ở học đường ta không học hành đàng hoàng…”

Nhắc đến chuyện này, nỗi xấu hổ muộn màng tràn ngập trong lòng nàng.

Nếu biết trước sau này sẽ được gửi gắm trọng trách thì nàng sẽ ép bản thân phải học hành đàng hoàng!

Tiêu Văn Cảnh quay sang nhìn nàng, nhẹ nhàng chạm vào mí mắt của nàng, ôn hòa nói: “Sở trường của nàng không phải là những thứ cứng nhắc đó, mà là ở đây, ánh mắt của nàng có thể thấy sự chân thật và lương thiện của thế gian, cho dù là bụi gai bùn lấy cũng thấy được cảnh đẹp.”

Kế tiếp, ngón tay của hắn lại di chuyển xuống dưới, đặt lên ngực nàng: “Lòng dạ nàng lương thiện, trượng nghĩa quả cảm, đã hơn xa rất nhiều người.”

Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên lấp lánh, gò má hồng hào, hào hứng hỏi: “Chàng đang khen ta hả?”

Tiêu Văn Cảnh giơ tay xoa mặt nàng, mỉm cười: “Tất nhiên.”

Tranh thủ cơ hội này, Nguyễn Linh Huyên dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, cứ như một chú mèo con vui sướng vẫy đuôi, ngây thơ động lòng người.

Tiêu Văn Cảnh khẽ mím môi, yết hầu lăn lộn.

Trên đường đi có thị vệ trông chừng, đến địa phương chỉ lo đối phó với mấy tên quan lại cáo già, hai phu thê hiếm khi có thể ở bên nhau. Tiêu Văn Cảnh kéo cánh tay Nguyễn Linh Huyên xoay người để mình tựa vào cửa sổ, còn Nguyễn Linh Huyên đứng trước mặt mình, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Nguyễn Linh Huyên cứng đờ, dần dần bị nhiệt độ cơ thể và độ ẩm trên người hắn hòa tan. Tuy rằng chiều cao chênh lệch nhưng nàng vẫn cố gắng vươn tay đè lên vai hắn, không cho đối phương đè lên người mình, hóa bị động thành chủ động, nào là liếm nào là cắn, hôn Tiêu Văn Cảnh đến nỗi như đổ thêm dầu vào lửa, không nhẫn nại nữa mà ôm chặt eo nàng, đi vòng ra sau bình phòng.

Chỉ trong chốc lát, đệm chăn được trải ngay ngắn trên giường đã trở nên rối tung.

Giữa chừng trộn lẫn mấy tiếng nức nở kèm theo mấy câu dỗ dành.

Bùm… Bùm…

Hai tiếng nổ vang vọng trên bầu trời, Nguyễn Linh Huyên thò đầu ra khỏi màn giường, trán đầy mồ hôi, kinh ngạc nghi ngờ muốn xuyên qua bình phong nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc rằng bị bình phong lụa mỏng thêu bách điểu nhiều màu che khuất, nàng chỉ thấy được ánh sáng đủ màu rực rỡ bên ngoài.

“Đó là pháo hoa.” Tiêu Văn Cảnh từ đằng sau luồn tay qua nách, ôm chặt eo nàng, gác cằm lên hõm vai của nàng: “Có lẽ là nhà ai mở tiệc mừng…”

Nguyễn Linh Huyên vốn dĩ không có hứng thú với pháo hoa, chẳng qua là muốn tranh thủ thời cơ nghỉ ngơi một lát, bèn nói: “Một nhà làm tiệc mừng mà đã náo nhiệt thế này, nếu sau này Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an dưới sự thống trị của chúng ta thì ta sẽ bắn thật nhiều thật nhiều pháo hoa để ăn mừng!”

Tiêu Văn Cảnh cười khẽ một tiếng, nghiêng mặt hôn lên gáy nàng, giọng nói dung túng: “Ừ, nghe lời nàng.”

Được hắn đồng ý, Nguyễn Linh Huyên quay sang hôn cái chụt lên môi hắn để bày tỏ sự khen ngợi. Trước khi đợt pháo hoa thứ hai chiếu sáng trước cửa sổ, màn giường đã được buông xuống, hai người tiếp tục ôm chầm lấy nhau.

Đêm khuya yên tĩnh.

Nguyễn Linh Huyên gác đầu lên lồng ngực phập phồng của Tiêu Văn Cảnh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đổ mồ hôi nóng của hắn, lúc lướt qua lông mày rậm, ngón tay của nàng nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của hắn.

“Ngọc áp hồn của chàng bị vỡ rồi.” Giọng nói của nàng tràn ngập tiếc nuối.

Dù sao thì đó cũng là một viên phỉ thúy rất hiếm thấy, hơn nữa có ý nghĩa quan trọng.

Tiêu Văn Cảnh cầm ngón tay của nàng đặt bên môi khẽ hôn: “Có lẽ sứ mệnh của nó đã kết thúc, giờ đây ta và nàng có thể bạch đầu giai lão bên nhau, thế là đủ rồi.”

Nguyễn Linh Huyên nhớ lại đêm mạo hiểm ấy, nếu không phải nàng may mắn được cầm máu, hạ sốt thì e rằng đã không còn trên đời này nữa, tựa như giấc mơ theo lời nói của Tiêu Văn Cảnh…

“May mắn, chúng ta đều không có việc gì.” Nguyễn Linh Huyên cúi xuống, kề mặt lên lồng ngực Tiêu Văn Cảnh: “May mắn…”

Tiêu Văn Cảnh dịu dàng vuốt tóc nàng, gác một tay lên ấn đường của mình, dường như hơi ấm còn sót lên lúc mới trùng sinh vẫn còn trên ấn đường của hắn.

Sức mạnh quỷ thần hư vô mờ mịt, có được là may mắn của hắn. Nhưng sau này, hắn sẽ dựa vào lực lượng của mình để che chở người yêu thương, che chở muôn dân trên thế gian này.

Con đường này xa xôi mà gập ghềnh nhưng có thê tử bên cạnh, sơ tâm không thay đổi, tuy xa vời nhưng sẽ không chểnh mảng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top