Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ
Chương 100: Nhà ngươi là cái con lừa trọc!


"Bần tăng Tuệ Minh, đến đây để gặp lại Nguyễn tổng Nguyễn Hành Chu, làm phiền nữ thí chủ dẫn đường cho bần tăng."

Đại sảnh rộng lớn sáng ngời của công ty đa quốc gia Ayerland, từng nam nữ văn phòng trang điểm đẹp đẽ, thẳng sống lưng nện bước mau lẹ vững vàng, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc, phần lớn họ trong tay cầm một cái bìa hoặc cái kẹp hồ sơ, gặp người quen thì bình tĩnh gật đầu, đích đến vẫn không đổi mà chờ trong thang máy, chọn tầng mình muốn đi, không trì hoãn một giây nào.

Bọn họ ăn mặc chính trang phổ biến, không phải kiểu mới theo mùa của nhãn hiệu nổi tiếng thì cũng là hàng thủ công của cửa hàng lâu đời nổi danh nào đó, bước vào con đường thăng tiến cứ như bước vào chiến trường, khí chất áp đảo khiến người ta sững lại, ngay cả hơi thở cũng phải làm sao cho ưu nhã.

Nơi này quá mức nghiêm túc, trước bàn lễ tân một người đàn ông diện hai bộ tăng y màu trắng, đầu tóc đen dài chưa quy y càng khiến người ta không nhịn được mà ghé mắt.

Đặc biệt là khi người nọ một mực chắc chắn đã gặp vị Boss trên đỉnh công ty của họ, mấy quản lý tuổi tác hơi lớn một chút dừng lại, thoáng chú ý đến chàng trai đó hơn.

"Vâng, ngài có hẹn trước không ạ?... đại sư?"

Lễ tân xinh đẹp nhìn vị đại sư trước mặt khí chất bình thản, nếu là ngày xưa có một người đàn ông ăn mặc như thế đến đây đưa ra yêu cầu này thì cô đã sớm gọi bảo vệ, nhưng trước mặt y, không hiểu thế nào mà lễ tân cảm thấy đối phương không phải là một người bệnh tâm thần, hay là người cố ý gây sự.

Bảo vệ ở xa cũng nhìn thấy, lơ đãng đi tới chỗ này hai bước, ánh mắt bảo: Nhóm quản lý thấy được rồi, có phiền phức không? Có muốn đuổi người này đi không?

Lễ tân nhanh chóng lắc nhẹ đầu, chớp mắt: Không sao.

"Hẹn trước? Chuyện này thì không có, vậy tôi phải hẹn trước như thế nào?"

Trước đó, Tuệ Minh không nghĩ nhân loại mà vị đại nhân kia lựa chọn lại có địa vị và sản nghiệp lớn như thế trong xã hội, hơn nữa y đã tách rời khỏi xã hội nhân loại này lâu lắm rồi, Mãng Quân thì không có lý do để xuống núi...

"Vậy sao."

Lễ tân nghe vậy thì cười một nụ cười công nghiệp với "đại sư" trước mặt.

"Lịch hẹn trước trong thời gian ngắn thì đã kín, mãi cho đến hai tháng sau cũng không có thời gian."

Nụ cười tươi của Tuệ Minh phai nhạt, ánh mặt cũng lộ ra chút kinh ngạc, tựa như không nghĩ muốn gặp một gười lại khó đến thế. Quân áo cho ngực anh ấy cũng như có cái gì đó giật giật, Tuệ Minh nhẹ nhàng nâng tay xoa xoa, giống như quét tro bụi vậy, đảo qua một cái đã nhẹ nhàng buông tay.

Tuệ Minh thi lễ với lễ tân, cảm ơn:

"Thì ra là thế, vậy tôi sẽ nghĩ cách khách, đa tạ nữ thí chủ."

Lễ tân đỏ mặt.

Không phải là do hormone gì đó, mà chỉ bởi vì người đàn ông trước mặt có khí chất cực kì dịu dàng, tuy trẻ tuổi nhưng ánh mắt y bao dung, khuôn mặt bình tĩnh, hiền từ đến kì lạ.

Anh giống như một ông lão mái tóc hoa râm, cười ha ha. Sau khi từ chối, trong lòng cô cứ có loại cảm giác áy náy vô danh.

"Sao mình có cảm giác ảnh như ông nội mình thế?"

Lễ tân nói thầm một câu trong lòng, trước khi Tuệ Minh xoay người rời đi thì nhanh chóng nói thêm:

"Ừm... Đại sư, thật ra một khoảng thời gian gần đây Nguyễn tổng của chúng tôi không thể đến công ty được, Tổng công ty của Ayerland bọn tôi là ở nước ngoài, xí nghiệp trong nước rất nhiều lúc dều là do vài vị giám đốc và quản lý khác quản lý, nếu ngài muốn gặp Nguyễn tổng thì sẽ tương đối khó khăn, nếu ngài có việc gấp, tôi có thể hỏi bí thư Vương một chút! Ngài có cần không?"

Tuệ Minh sắp phải rời đi nghe thấy vậy thì lập tức xoay người, trên khuôn mặt ưu nhãn hiện lên vẻ mừng rỡ, tươi cười ở khóe môi càng thêm dịu dàng, như thế đóa sen trên núi tuyết đã nở hoa!

"Có thể chứ?"

Y từ ái nói:

"Vậy thì cảm ơn cô, nữ thí chủ."

Mặt già của chị lễ tân đỏ lên

"Má nó, cái nhan sắc người già thần tiên gì thế này!"

Lúc thư kí Vương gọi điện cho Nguyễn Hành Chu thì anh đang uống canh.

Anh chồng nhà anh mặc tạp dề, miệng thì ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa, tách chân ngồi ở mép giường, dựng đồng màu vàng kim liếc nhìn anh.

"Nóng à."

Nguyễn Hành Chu mặt đơ, liếm môi dưới:

"Không nóng, đắng."

Hơn nữa cũng không phải đắng bình thường mà quả thật là đắng tới mức con mẹ nó muốn phun dạ dày ra rửa!

"Anh bỏ gì vào trong canh thế?"

Nguyễn Hành Chu hỏi, sao anh cứ nếm được mùi lạ nhỉ?

"Không bỏ gì cả."

Thiên Kích nhai đầu thuốc lạ, khẽ cau mày nhớ lại:

"Hạt sen đen, nấm nguyệt, nước đọng linh khí, một cục huyết mực, bảy tám cọng lông vũ... Ta dùng lửa rồng nấu ba tiếng đấy."

Nguyễn Hành Chu: "..."

Hay ghê, Nguyễn tổng tài học thức uyên bác kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng nghe qua bất kì thứ nào.

"Em khó mà tưởng tượng..."

Nguyễn Hành Chu gian nan nhìn anh chồng nhà mình:

"Anh dùng dùng nhà ăn của mình thế nào mà nấu ra bát nước thuốc này vậy, anh yêu?"

Đúng, không sai, là nước thuốc!

Nguyễn tổng tài tuyệt đối không thể thừa nhận thứ như thế là canh bổ! Cái chén trong tay như thế là độc dược của giáo sư Snape!

Thiên Kích trả lời:

"Ừm, nồi sắt dùng không xài được cho nên ta mượn Quân Hoa một cái lò luyện đan."

Nguyễn Hành Chu: "...."

Thiên Kích: "Đúng rồi, ta cũng thử bỏ vô trong đó một ít da giao long mà lần trước Mãng Quân thoát xác, vì trứng rồng trong bụng em... Em sao thế?"

Chu mặt đơ: "Ọe –!"

Thiên Kích: "???"

Không thể uống được ha? Bổ lắm mà, còn có máu rồng của hắn trong đó nữa, nếu là tiểu yêu thì có thể đem về làm đồ gia truyền đó.

"Em, không sao."

Nguyễn Hành Chu lau lau miệng, kiên cường bưng chén canh, nước canh màu đỏ đen bên trong trong mắt anh không chỉ có khí đen đang bay bay mà còn có một cái đầu lâu đang nổi lên, cười hí hí: Nào, nào, húp em đi, húp em đến chết luôn ~

Nguyễn tổng tài:.... Di chúc của mình, may mà đã viết từ 3 ngày trước rồi.

Nguyễn Hành Chu bóp mũi uống nước thuốc xong, ngay cả chuyện mình muốn làm cũng không đi làm nữa, nhưng Thiên Kích mấy ngày gần đây càng nôn nóng và im lặng hơn, anh đã nhìn thấy hết, chính anh cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.

Cái mặt đơ của Nguyễn Hành Chu vì đắng mà vặn vẹo dữ tợn trong chớp mắt.

Thiên Kích nhìn góc mắt anh tuấn của anh hiện lên vệt đỏ nhẹ, hắn cầm chén ra ngoài rửa, vừa vặn lúc này thư ký Vương cũng gọi đến đây, Nguyễn Hành Chu tưởng là chuyện công ty nên bắt máy.

"Alo?"

"Nguyễn tổng."

Giọng nói của thư ký Vương có chút xấu hổ:

"Xin lỗi đã quấy rầy ngài, có mọt vị đại sư xuất gia đang ở công ty muốn gặp mặt ngài bằng mọi cách ạ."

Đại sư xuất gia? Nguyễn Hành Chu nhăn mày, trong nháy mắt đã chuyển sang trạng thái tổng tài, trầm giọng từ chối:

"Tôi đang điều dưỡng sức khỏe, không có thời gian."

Thư ký viên bị câu trả lời của cấp trên làm cho da đầu tê dại, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau mỉm cười với người đàn ông, dưới áp lực như núi đè, cuối cùng cũng nhỏ giong bổ sung:

"Chuyện là, Nguyễn tổng – anh ta nói, anh ta tới đây là vì Mãng Quân, muốn nhận lỗi với ngài của Thiên Kích, anh ta còn mang theo quà tặng để giải quyết khốn cảnh của ngài."

Nguyễn Hành Chu: "..."

Mãng Quân đối với anh mà nói là một nhân vật tương đối đặc biệt, hơn nữa những lời sau thật sự đã làm Nguyễn Hành Chu hiện tại không thể từ chối.

"Được."

Nguyễn Hành Chu sau khi tự hỏi thì gật đầu:

"Tôi sẽ bảo Mildan đến đón người đó, để người đó chờ ở công ty một lát đi."

Thư ký Vương cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười với đối phương, nói:

"Vị đại sư này, Nguyễn tổng đã phái người đến đây đón ngài, mong ngài ở chỗ này chờ một chút nhé."

"Tôi có thể gặp cậu ấy rồi?"

Tuệ Minh hỏi.

Thư ký Vương gật đầu:

"Tất nhiên."

"Vậy là tốt rồi."

Tuệ Minh tản nhiên ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha mềm mại, cầm ly trà lên nhấp mấy ngụm, không tiếp tục đi theo thư ký Vương hỏi đông hỏi tây nữa, cái này làm thư ký Vương thoáng buông lỏng cảnh giới với người đàn ông có khí chất đặc biệt này.

Mildan tới rất nhanh, sau khi chào hỏi thì xụ mặt khách khí mởi Tuệ Minh lên xe, đến chỗ ở của Nguyễn Hành Chu.

Đi theo vị trợ lý đặc biệt này, Tuệ Minh nhìn tòa biệt thự chung cư vô cùng hoa lệ cười khẽ, cũng không biết nhỏ giọng nói với ai:

"Không hổ là người đồng hành mà vị Long Quân kia đã lựa chọn, kim khí mười phần, không giống ngươi, lại đi chọn ta."

Y nói xong, lớp vải ở ngực lại hơi chuyển động một chút như thể đang bất mãn với lời y nói, Tuệ Minh thấy thế thì thả tay ra, chỉ cười, không nói gì.

Thang máy từ từ đi lên.

Trong không khí tĩnh lặng trộn lẫn một chút áp lực và linh lực mà phàm nhân không cảm nhận được, như là một con sư tử để lại dấu vết trên cây cối khiến những động vật khác kinh sợ, uy áp khổng lồ như một chiếc dao cùn cắt lên trên thịt mềm mẫn cảm ở cổ, khiến hơi thở của Tuệ Minh dần khó khăn, da đầu tê dại.

Nhưng người thường trước mặt như thế không phát hiện, Tuệ Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, biết đây là sự cảnh báo mà vị Long Quân kia áp lên những kẻ ngoại lai bước vào lãnh địa của hắn.

"Không hổ là chân long."

Tuệ Minh cảm thán, đôi tay lưu chuyển vận khí mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Theo lẽ thường hay về tình về lý, người y gặp đầu tiên không phải Nguyễn Hành Chu mà là Thiên Kích...

Thiên Kích liếc nhìn vị hòa thượng mặc đồ trắng trước mặt, Mildan đã rời đi, hắn nhẹ nhàng đứng thẳng trước cửa, màng mắt xẹt qua khóe mặt, con ngươi dựng đứng xinh đẹp buông xuống, sự im lặng áp lực và sát khí trong đôi mắt đó.

Hai người ai cũng không động đậy.

Thiên Kích cứ bình tĩnh đối diện với Tuệ Minh như thế, một phút? Hai phút? Sắc mặt Tuệ Minh dần tái nhợt, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, tươi cười nhẹ nhàng đã không thấy.

Vải dệt ở ngực y động đậy mãnh liệt, chỉ trong chốc lát, một con rắn đen có cái sừng nhỏ trên đầu nhô ra, mở miệng với Thiên Kích:

"Đủ rồi!"

"Ngươi đúng thật là dám xuất hiện trước mặt ta."

Thiên Kích cười lạnh, dựng đồng co chặt thành kim, hung quang nhất nháy!

"Hắn là tên nhân loại mà ngươi dùng Long châu có được để cứu? Mãng Quân, ngươi có biết bản thân ngươi đã mang đến cho ta bao nhiêu phiền toái không? Cút, ngay lập tức, nếu không ta bây giờ sẽ giết ngươi và con lừa trọc này, lấy Long châu về nuôi con và bạn đời của ta!"

Trọc, con lừa trọc!

Khóe miệng Tuệ Minh vừa kéo lên đã yên lặng sờ soạng cái đầu mọc 3000 sợi tóc của mình mà phiền não, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy thẹn với ba chữ này.
 
Chương 101: Đã lâu không gặp


Mãng Quân cảm nhận được sát khí của hắn nên cũng chui hết thân ra khỏi ngực Tuệ Minh, xoay quanh trên đầu vai y, cẩn thận nhìn chằm chằm Thiên Kích, con ngươi dựng đứng của loài động vật máu lạnh cũng tràn ngập tính uy hiếp.

Thiên Kích giương một bên khóe môi, đồ văn đỏ sậm trên người lỏa lồ ra thế mà bắt đầu làm cho người ta cảm thấy áp lực! Vảy đỏ mơ hồ hiện lên trên cổ, trán và mặt hán, chỉ cần uy thế của chân long hung mãnh trong không khí đủ để cho Tuệ Minh không thoải mái!

Con rồng lửa hiện lên phía sau lưng Thiên Kích, giao long sương đen cũng bao phủ quanh thân Mãng Quân.

Một là vì bạn đời nhân loại của mình, một là vì "người lớn trong nhà" của mình.

Cảm giác này là gì đây? Tuệ Minh nhàn hạ có tâm tư để suy nghĩ, bừng tỉnh vỗ tay!

Cảnh tượng này không phải giống như buổi sáng đi dạo sao, hai người dắt chó trong con hẻm hẹp, hai ngườ chủ chật vật nắm chặt dây dắt trong tay, xấu hổ nhìn nhau mỉm cười bất đắc dĩ, mà hai con chó kia thì như hổ rình mồi, bộc lộ bộ mặt hung ác, cảm thấy đối phương đều mang ý xấu với chủ nhân của mình.

Phụt! Ha ha ha.

Tuệ Minh nắm tay đặt trên môi, cười dịu dàng.

Thiên Kích và Mãng Quân nghe tiếng thì nhìn y, ánh mắt bất thiện, Tuệ Minh nhanh chóng xua tay.

"Được rồi."

Y ra tay trước, bắt lấy cái đuôi nhỏ đang dựng vảy của Mãng Quân, nhìn con giao long nguy hiểm nhét vào trong lồng ngực mình.

Mãng Quân giãy giụa nhô đầu ra đã bị một ngón tay mềm nhẹ của y ấn lê cái sừng be bé rồi đè trở về ~

Trong lòng Mãng Quân lo lắng cho an nguy của trụ trì nhà gã nên không tình nguyện mấy. Nhưng sừng nhỏ của gã sắc bén vô cùng, nếu quằn quại thì sẽ nhất định đâm thủng bụng ngón tay của trụ trì.

Trụ trì cũng thật lạ... Mãng Quân oán giận trong lòng: Vừa dịu dàng vừa kiên quyết, không ra lệnh ép gã phải làm nhưng lại khiến gã khó tránh khỏi cảm giác không nỡ, hừ! Ghét muốn chết!

Giao long đen nhánh căm giận dùng sừng rồng đâm nhẹ lên ngực Tuệ Minh.

Tuệ Minh cảm nhận được, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, nhìn Thiên Kích khom lưng làm một lễ Phật.

"Long Quân bớt giận, hôm nay ta đến đây là để nhận lỗi với ngài và người thừa hành của ngài vì những chuyện mà Mãng Quân đã làm, ta không có tâm khiêu khích chi cả. Hơn nữa, ta cũng biết ưu tư gần đây của hai vị, cho nên cố ý mang đến đây biện pháp hóa giải, hy vọng ngài cho phép Tuệ Minh giải thích."

Y nói:

"Hay là ngài hoài nghi thân phận của Tuệ Minh?"

Thiên Kích hừ lạnh, thu hồi uy áp:

"Thân phận của ngươi, ta không nghi ngờ."

Đôi mắt của rồng khác với mắt của nhân loại, hoặc là nói những gì người tu hành nhìn thấy khác xa với những gì người thường nhìn thấy. Cơ thể phàm trần chỉ nhìn thấy vẻ ngoài vạn vật.

Long tộc đã ra đời trước cả đất trời, vừa sinh ra đã có khí vận giàu có, cùng chung một nhịp thở với đạo pháp, vạn vật sinh linh đều có xúc động muốn quỳ lạy, những thứ nhìn vào mắt chính là vẻ chân thật nhất của vạn vật thế gian.

Cho nên, ánh mắt đầu tiên mà Thiên Kích nhìn thấy Tuệ Minh đã biết y là Phật hóa, khuôn mặt thanh tú và ánh sáng quanh người khiến người ta vô thức chú ý đến diện mạo của y, mà hơi thở toàn thân của y, không ôn không hỏa nhưng bao dung vạn vật, như thể dù đất trời có lưu chuyển thế nào thì y vẫn là một cái bàn đá không chút lỗ hổng.

Mọi cao tăng đắc đạo mà Thiên Kích gặp hầu như đều có đức hạnh và phúc khí nội liễm như thế.

Khiến người khác khi nhìn mình đã quên tục chính là Phật tu, khiến người ta cảm thấy có lỗi sau đó lại không thể hình dung mà miêu tả y được, là Phật là Thánh.

Dựng đồng màu vàng kim lạnh lùng nhìn băng nhìn từ trên xuống dưới, Thiên Kích bình tĩnh nói:

"Kiếp trước của ngươi hẳn là kiếp thứ 10 rồi nhỉ, vì con súc sinh này mà từ bỏ, có đáng không."

Mười kiếp, nói cách khác là chỉ cần độ xong tâm kiếp là có thể thành Phật. Tư chất tốt như thế, ở niên đại trước kia của Thiên Kích cũng cực kì hiếm gặp.

"Ngài đúng thật là... Chẳng buông tha ai."

Tuệ Minh nhẹ nhàng lắc đầu nhìn vẻ mặt không có gì tức giận.

Long tộc có sự kiêu ngạo của Long tộc, dưới chân chân long đều là kiến. Có thể thân thiện như thế đã là không tồi rồi, cho nên Tuệ Minh cũng không để ý, Mãng Quân cũng bất mãn vẫy đuôi sau đó không có động tĩnh gì nữa, gã chỉ quan tâm đến câu trả lời của Tuệ Minh.

Tuệ Minh nói:

"Không có cái gì là có giá trị hay đáng giá như ngài nói. Đa số những việc trên đời này đều không thể dùng lẽ thường để suy đoán, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý. Có lẽ trong mệnh số của ta đã định có kiếp nạn giao long hóa rồng, bỏ nó, trong lòng ta không thể thuần tịnh như một được. Không bỏ, ta cũng không có khả năng làm Phật. Việc lưỡng nan này, bần tăng chỉ có thể chọn "nguyện ý" mà thôi."

"Trụ trì..."

Giao long đen nhánh có con ngươi dựng đứng màu vàng kim nước mắt lưng tròng, dính sát với con người mang đến sự ấm áp cho gã.

"Mệnh của hắn thế mà tốt thật."

Thiên Kích liếc nhìn cổ áo tăng y của Tuệ Minh, nói:

"Bây giờ ngươi cũng chỉ là người dựa vào Long châu để sống lại, ngẫm lại thì ngươi cũng đã từng trả đại giới, bây giờ ngươi vẫn là Tuệ Minh lúc trước sao?"

Tuệ Minh nghe vậy thì tươi cười phai nhạt đi nhiều.

"Hồn phách của ta chỉ còn lại một sợi, nếu không phải Mãng Quân để lại thi cốt và pháp khí di vật thì cho dù ta có chuyển sinh cũng sẽ không có ký ức và "bản tướng" của mình."

"Ừm."

Như vậy xem ra, Mãng Quân cũng là một gã tri ân báo đáp. Thiên Kích hỏi rõ những tò mò của mình cũng lười phản ứng đến việc tư của đối phương, nói đến chính sự.

Hắn vói bàn tay to vào trong túi áo, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng:

"Nói đi con lừa trọc, ta nghe một chút ngươi giải quyết khốn cảnh của bổn quân như thế nào."

Tuệ Minh:... Lại là con lừa trọc.

Mãng Quân ngoi đầu:

"Không được bắt nạt trụ trì, trụ trì có tóc mà bè mọe nó ngươi không thấy hả!"

Thiên Kích cười ha hả:

"Ha ha, trong mắt ta, đã là hòa thượng thì có tóc hay không tóc cũng là con lừa trọc."

Cho dù đạo sĩ lỗ mũi trâu chưa chắc có lỗ mũi trâu, bà lão bán bánh nhìn chẳng giống bà lão!

"Ngươi!"

Mãng Quân tức khó thở muốn cắn hắn, lại bị Tuệ Minh thuần thục nhét vào lại:

"Khụ khụ, chỉ là một cái xưng hô mà thôi..."

Y vỗ ngực khuyên Mãng Quân, sau đó ngẩng đầu một lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc:

"Bần tăng lần này tới đây thật ra đã suy tính đến việc trong tương lai ngài sẽ giết Mãng Quân. Nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước Mãng Quân cướp đoạt Long châu khiến người thừa hành và trứng rồng của ngài bị thương tổn, cho nên mới có hậu quả thế này."

"Cho nên, bần tăng dâng nửa viên Long châu trong cơ thể, cũng giúp Nguyễn thí chủ và trứng rồng vượt qua cửa ải khó khăn, hóa giải hậu quả xấu này."

Nếu, nếu Nguyễn Hành Chu thật sự vì mang thai trứng rồng mà bỏ mình, Thiên Kích không thể đảm bảo không oán hận chuyện lúc trước Mãng Quân làm, cho dù viên Long châu lúc đó họ lấy về cũng không làm nên chuyện gì, cho dù không phải hoàn toàn do Mãng Quân gây ra thì hắn đại khái cũng sẽ giận chó đánh mèo...

Nhưng tên hòa thượng này thế mà có thể tính ra chuyện tương lai và vấn đề mà trứng rồng gặp phải hiện tại...

Thiên Kích im lặng nửa ngày, thái độ đối đãi với Tuệ Minh cũng nghiêm túc hơn:

"Lừa trọc, bổn quân thừa nhận ngươi có bản lĩnh. Nhưng tu vi của ngươi đã hao phí không ít linh lực Long châu, không có nửa viên này, cho dù là ngươi thì cũng chỉ sống một cuộc đời bình phàm trên dưới trăm năm thôi, ngươi cũng nguyện ý sao? Cho dù ngươi nguyện ý, Mãng Quân thì sao?"

"Long Quân không cần lo tới chuyện này."

Mặt mày Tuệ Minh dịu dàng, bàn tay vỗ ngực:

"Ta và Mãng Quân đã quyết định chỉ làm bạn một đời thôi đã đủ, chỉ là phải để cậu ấy chịu uất ức."

Mãng Quân trong lồng ngực y ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp lại:

"Chỉ cần có thể đi theo trụ trì là được mà."

Thiên Kích:.....

Thiên Kích: Cái con lừa trọc sắp chết này còn tới đây đút cơm chó?!

Khóe miệng Long Quân trẻ tuổi run rẩy, không nghĩ tới Mãng Quân thoạt nhìn tương đối bình thường cũng có lúc ngu đầu vì tình ái.

Hắn xoay người dẫn đầu đi về phía phòng ngủ của Nguyễn Hành Chu, đồng ý với lời giải thích của Tuệ Minh, Đến tận đây, Tuệ Minh và Mãng Quân mới vào được cửa phòng...

Nguyễn Hành Chu dựa đầu giường chờ rồng nhà anh xử lý, nửa giờ trôi qua, cửa phòng anh bị đẩy ra, đi phía trước là Thiên Kích, Nguyễn Hành Chu gnhieeng đầu nhìn qua cơ thể cao lớn của con rồng nhà anh và khe hở khung cửa thấy được một hòa thượng mặc tăng y màu trắng.

Đây là người mà Mãng Quân muốn hồi sinh?

Nhìn nụ cười tươi và khí độ tăng nhân của y không có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là đầu tóc quá dài. Hơn nữa, ấn tượng đầu tiên của Nguyễn Hành Chu đối với y không hiểu sao lại cực kì tốt.

Chờ bọn họ hoàn toàn đi vào phòng, Nguyễn Hành Chu khách khí cong môi, vươn bàn tay khô gầy về phía đại sư:

"Chào ngài, lần đầu gặp mặt, nên xưng hô với đại sư thế nào đây?"

Không nghĩ tới, anh vừa mở miệng thì vị hòa thượng đối diện đang cười cười không ngừng đã ngơ ngác giật mình đứng ở cửa, nụ cười không thấy đâu, hai mắt trợn to, con ngươi co chặt, bộ dáng kinh ngạc vô cùng.

Nguyễn Hành Chu:????

"Đại sư? Đại sư?"

"Trụ trì, ngươi làm sao vậy?"

Nhận thấy sự khác thường của trụ trì, Mãng Quân chui ra chọc nhẹ lên mặt Tuệ Minh.

"Hả? À..."

Tuệ Minh đột nhiên tỉnh táo, thấy ánh mắt lo lắng của Mãng Quân và sự khó hiểu của Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích:

"Không có gì, chỉ có chút bất ngờ..."

Những câu hỏi y nói rất khẽ.

Tuệ Minh sau khi hoàn hồn thì sắc mặt tốt hơn không ít, ý cười lại một lần nữa trở về khóe miệng, sau đó y đi lên vài bước cầm lấy bàn tay khô khốc của Nguyễn Hành Chu, trong nháy mắt đã dịu dàng như nở hoa.

"Ta là Tuệ Minh."

Y nói:

"Lâu rồi không gặp."

Hình như mình chưa gặp qua một người như thế này mới phải.

Nguyễn Hành Chu thong thả chớp mắt, hỏi:

"... Chúng ta đã từng gặp?"

Ánh mắt Thiên Kích nhìn Tuệ Minh lóe lên, như thể đang dò hỏi.

Tuệ Minh đối với câu hỏi này thì lắc đầu không đáp, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nói với Thiên Kích:

"Ta đổi ý, Long châu bần tăng vẫn cho, phương pháp vượt qua kiếp nạn này ta cũng sẽ nói, nhưng bần tăng có một yêu cầu nho nhỏ."

Thiên Kích hỏi:

"Là gì?"

Tuệ Minh đáp:

"Ta muốn Nguyễn thí chủ giúp bần tăng quy y."
 
Chương 102: Từ đây - Xin cáo biệt (Hoàn)


Qúa trình lấy Long châu ra rất đơn giản, dù gì thì Long châu của Thiên Kích chỉ cần hắn nhổ đại ra là xong.

Hạt châu nhỏ màu lam bị phân ra làm hai, Tuệ Minh giữ một phần, một phần khác thì Thiên Kích thúc giục nhập vào trong cơ thể của Nguyễn Hành Chu.

Nửa viên Long châu này nhập vào cơ thể Nguyễn Hành Chu như có tác dụng khởi tử hồi sinh, trong nháy mắt anh cảm thấy cơ thể mình như một mầm cây mới mọc vào chớm xuân, trong nháy mắt đã bỏ qua quá trình trưởng thành từ xuân đến hạ, nét mặt tươi sáng, mạch máu trào dâng cũng kiên cường dẻo dai lên, bừng bừng sinh cơ!

"Bộ xương khô" biến thành "cậu chàng trắng múp", sự biến đổi thần kỳ này vẫn chưa khiến ba vị đại lão ngạc nhiên, nhưng giữa lông mày của Thiên Kích cuối cùng cũng dịu dàng ấm áp trở lại, hắn tiến lên một bước, nửa ôm Nguyễn Hành Chu vào trong ngực, cẩn thận xoa xoa phía sau lưng anh.

"Tốt hơn chưa?"

"Ừm"

Nguyễn Hành Chu cũng rất vui, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

"Hai vị."

Tuệ Minh nhẹ giọng cắt ngang hai người.

"Long châu cũng đã đủ chứng minh thành ý của hai bọn ta, chuyện của trứng rồng thật ra cũng đã giải quyết."

Y nhanh chóng nói ngắn gọn:

"Thật ra trứng rồng không ra đời không phải là do Long Quân và Nguyễn thí chủ mà là do với Thiên Đạo."

"Thiên Đạo không cho phép Long tộc tiếp tục tồn tại, lấy Mãng Quân làm ví dụ, cho dù Long Quân ở trong Họa Trung giới rất nhiều năm, có dấu vết khắc chế sức mạnh mới có cơ hội ra ngoài thì lấy sự hiểu biết của ta và Mãng Quân, hắn nói yêu quái phải làm việc cho Kết Yêu Xã tích lũy thiện đức mới có thể dần dần khôi phục sức mạnh."

"Thiên Đạo hà khắc với Long tộc như thế, sao lại nhìn Long tộc có thêm con nối dõi mà không ra tay?"

Tuệ Minh bổ sung:

"Cho nên bần tăng suy đoán, trứng rồng không thể ra đời, có thể giải quyết bằng phương diện công đức."

Nghe y nói xong, Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích trầm tư một lát mới tin hơn phân nửa, Thiên Kích cũng bị y thuyết phục, càng nghĩ càng cảm thấy đúng thật là thế.

Còn chưa chờ Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích thảo luận, Tuệ Minh đã chắp tay trước ngực cười tủm tỉm, nói:

"Những gì bần tăng biết bần tăng đã nói hết rồi, bây giờ đến lượt Long Quân và Nguyễn thí chủ thỏa mãn nguyện vọng của bần tăng."

Nguyễn Hành Chu: "... Cạo đầu?"

Tuệ Minh cười tủm tỉm sửa lại:

"Là quy y."

Nguyễn tổng đơ mặt:... Sao cứ thấy hòa thượng này có chút kì lạ nhỉ.

Thiên Kích: Bổn quân cũng cảm thấy ánh mắt con lừa trọc này nhìn tên nhân loại mất nết có chút không đúng!

Long Quân trẻ tuổi vốn định cự tuyệt, nhưng lời nói như gói vàng, trên người Tuệ Minh cũng không có ác ý, nên cho dù có bất mãn cũng chỉ xị mặt đồng ý, tính cả Mãng Quân cùng nhau bị "ném" ra khỏi phòng!

Mãng Quân bất mãn dán lên kẹt cửa, ghen tuông nói thầm:

"Trụ trì sao đối xử với tên đó tốt như vậy, chẳng lẽ hai người từng quen? Không được, ta phải đi nghe ngóng!"

Thiên Kích thấy thế thì khinh thường cười nhạo:

"Tốt xấu gì cũng là giao long đã từng hóa rồng, nhìn cái đức hạnh của ngươi kìa!"

"Ha ha."

Mãng Quân quay đầu lại lạnh lùng trừng hắn:

"Thì sao, ta nói cho ngươi biết, trụ trì nhìn ai cũng dịu dàng nhưng thật ra hắn rất khó làm thân, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động thân cận với một người như thế, không chừng kiếp tước hai người còn có quan hệ bạn thân hay cùng huyết thống không chừng! Hai người họ bây giờ là cô nam quả nam trong cùng một phòng... Họ làm gì ngươi không hiếu kỳ chắc?"

Thiên Kích: "Bổn quân đường đường là chân long –!"

Mãng Quân: "Vậy ta tự đi nghe!"

Thiên Kích: "...."

Ba giây sau, cửa phòng nhiều thêm một tên dán lên kẹt cửa.

Trong phòng, Nguyễn Hành Chu và Tuệ Minh cũng không làm gì, chỉ là quy y mà thôi chẳng qua là điều kiện tương đối đơn sơ.

Bởi vì không có đệm quỳ, Tuệ Minh dứt khoát cầm lấy đệm ghế để trên đất, quỳ lên chắp tay trước ngực, mặt mày thả lỏng.

Nguyễn Hành Chu vuốt mái tóc đen nhánh của y ra sau, cầm một sợi tóc trong tay, lấy con dao cạo mà Tuệ Minh đưa cho anh, đơ mặt không chút khách khí mà cạo đầu người ta.

"Dao cạo ở đâu thế?"

Nhìn như đã qua nhiều năm rồi.

"Đây là thứ mà sư phó tặng sau khi ta bước vào Phật môn mười năm, luân hồi mấy đời sợ bị lạc mất nên làm thành pháp khí cột chung với nhau.

"Sư phó của ngài..."

"Hửm?"

"Có hơi lạ."

Tuệ Minh dở khóc dở cười, nhắm hai mắt lại, không đáp lại câu nói của Nguyễn Hành Chu mà nói ra một câu không đầu không đuôi.

"Năm ấy khi ta rời đi, cây bồ đề ở sân sau độ kiếp nên bị sét đánh, tuy không thành công nhưng thụ tâm vẫn còn."

Nguyễn Hành Chu túm những sợi tóc đã cắt đặt ở trên bàn, nghĩ thầm

"Anh nói mấy chuyện này cho tôi làm chi?"

Nhưng vẫn lễ phép mà "ừm" một tiếng, tỏ vẻ mình đnag nghe.

Tuệ Minh có được lời đáp, khí chất quanh người càng thêm dịu dàng.

"Sách trong Tàng Thư Các ta đã xem xong rồi, lúc ta viên tịch là kiếp thứ nhất."

"Ừm."

"Đệ tử lớn tuổi nhất trong ba đệ tử của ta kế thừa chùa miếu, hai đệ tử khác vẫn luôn đi du ngoạn, sư huynh cũng thế, hắn ném chùa miếu cho ta rồi chưa từng trở về lần nào."

Câu này nói ra có chút vui đùa oán giận... ừm... làm nũng hả?

"Ừm"

Nguyễn tổng làm bộ nghe hiểu, đơ mặt giương cặp mắt cá chết tiếp tục cạo đầu xẹt xẹt. Đầu của Tuệ Minh đã lộ một mảng da đầu xanh lơ, đã cắt hơn phân nửa.

"Năm đó sư phụ dặn dò pháp khí trong Lăng Tiêu Các tặng cho Gian Thủy Thanh, ta đã tặng."

"Tốt đấy..."

"Sư phụ còn bảo ta bí mật đánh chủ trì ở đạo quán kế bên, ta cũng đã đánh rồi."

"..."

Sư phụ của anh, có cuộc sống phong phú phết?

"Còn chậu hoa hòe để lại một hai phải bắt ta nuôi ta đã đưa đến thôn cây hòe, nó luyến tiếc sư phụ ta, còn luyện ra thụ tâm, ta liền đưa nó đến chỗ sư phụ ta thích nhất để nó bảo vệ chỗ đó."

"Ừm."

"Sau đó, ở kiếp thứ 9 ta đến thăm nó, phát hiện nó không chỉ thích một cô nương nhân loại mà còn có một cậu con trai, ha ha, thế giới này quả nhiên giống như sư phụ nói, không thể dùng lẽ thường để suy đoán."

"Ừm."

"Sư phụ thường nói, có nhân ắt có quả. Một đời biệt ly cũng chỉ trong chốc lát, những ràng buộc ta có, cuối cùng cũng gộp lại với nhau ở các mối quan hệ khác nhau. Ta đã từng không rõ, thế giới to lớn như thế, tách nhau ra dễ như trở bàn tay, huống chi là sinh ly tử biệt? Nhưng bây giờ..."

Tuệ Minh bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu, hai mắt mở ra, con người đen tuyền lập lòe ánh sáng dịu dàng ấm áp, y nói:

"Ta dường như đã hiểu."

Nguyễn Hành Chu chậm rãi chớp chớp đôi mắt ngăm đen, Tuệ Minh cười cười:

"Nguyễn thí chủ không tò mò vì sao ta nói với cậu nhiều như thế sao?"

Nguyễn Hành Chu im lặng trong chốc lát thì lắc đầu:

"Ngoại trừ kiếp này ra, chúng ta đã từng gặp nhau chăng?"

"Chuyện này..."

Tuệ Minh lắc đầu:

"Không có."

Nguyễn Hành Chu bảo:

"Vậy quên đi."

Chuyện quá khứ, vĩnh viễn không quan trọng bằng những việc sắp xảy ra.

Tuệ Minh nghe câu trả lời của anh thì giật mình, một lần nữa gục đầu xuống nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, lông mày nhíu chặt, nửa ngày sau, y dường như đã suy nghĩ cẩn thận, mở hai mắt ra, khóe môi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Hành Chu không để ý tới, sau khi đặt lọn tóc cuối cùng của Tuệ Minh lên bàn, Nguyễn tổng chỉ lo bi ai với quả đầu tròn xoe trước mặt.

Xấu đau xấu đớn.

Thật sự.

Cứ như bị chó gặm vậy.

"Khụ khụ."

Nguyễn tổng ho khan một tiếng, đưa gương cho Tuệ Minh:

"Cạo xong rồi, ngài xem thử đi."

Anh uyển chuyển nói thêm:

"Dưới lầu của tôi có nhà tạo mẫu tóc, tôi có thể kêu họ lên để sửa lại một chút."

Đại sư không hổ là đại sư, Tuệ Minh nhìn bên đầu bên trái với bên đầu bên phải nhấp nhô như bị bệnh rụng tóc thế mà cũng không giận, ngược lại còn dùng giọng điệu hoài niệm sờ sờ đầu mình.

Y nói:

"Haiz, thế mà thực sự không như lúc trước. Lúc sư phụ nhận ta cũng là lúc ta là đệ tử thứ hai của ông ấy, sư huynh thì tự cạo đầu trước mới đến bái sư, cho nên lúc ta quy y thì tay nghề của sư phụ không thuần thục, khiến ta bị đồng môn chê cười thật lâu!"

Nguyễn Hành Chu: "..."

Không hiểu sao có chút hổ thẹn.

Tuệ Minh nói xong thì xoay người dùng cây cột tóc cột hết tất cả tóc trên bàn, đưa cho Nguyễn Hành Chu.

"Làm phiền Nguyễn thí chủ giữ giúp ta, chuyện khác, ta còn có một câu sư phụ đã từng tặng cho ta, giờ đây ta sẽ tặng cho ngài."

Nhận mái tóc dài kia, Nguyễn Hành Chu gật đầu:

"Ngài nói đi."

Tuệ Minh cười:

"Trên đời này không có sự kết thúc chân chính, mỗi một sự kết thúc cũng chỉ là sự khởi đầu cho một hành trình kế tiếp, có lẽ ở đời này hoặc có lẽ là ở một thế giới khác, muốn gặp mặt ắt sẽ gặp được thôi. Cho nên cho dù có chia lìa cũng đừng nên bi thương, người có duyên với nhau ắt sẽ tương phùng."

Nói xong, y chắp tay trước ngực đột nhiên khom lưng hành lễ thật sâu với Nguyễn Hành Chu.

"Đệ tử Tuệ Minh, từ đây – xin cáo biệt."

Tuệ Minh dẫn theo Mãng Quân rời đi.

Một tháng sau đó, Thiên Kích dẫn theo Ngụy Đa Diệp dọn dẹp tà ác gom công đức như điên.

Phía chính phủ phát cờ thưởng không ngừng tay, Ngụy Đa Diệp mỗi ngày đều oán giận với Nguyễn Hành Chu rằng bây giờ thấy mặt quỷ thôi cậu ta cũng sẽ ói ra, cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị trọc trước tráng niên.

Nguyễn Hành Chu nhìn lướt qua cái đầu bóng lưỡng của cậu ta thì không lên tiếng.

Cho đến tháng sáu, Nguyễn Hành Chu vào ban đêm như có cảm giác, tắm rửa bản thân sạch sẽ nằm trên giường, ngày hôm sau Thiên Kích run rẩy khóe miệng lấy từ giữa anh ra một quả trứng rồng bằng nửa bàn tay.

Tháng 9, nhóc rồng con dinh dưỡng quá thừa, dưới bụng nguyên hình của Thiên Kích phá xác mà ra.

Nhìn con trai màu hồng màu trắng như con cá chép, xấu đau xấu đơn, Nguyễn tổng tài trầm ngâm một lát, bỏ hết lời kháng nghị của quần chúng (thật ra chỉ có mình Thiên Kích kháng nghị), đặt cho nó một cái tên:

"Thiên Cẩm Lý." (Thiên Cá Chép =)))

Nickname: "Quần phát lợi khí!" (Công cụ gửi tin hàng loạt – ý chê nhóc con không có gì nổi bật, không có ngầu như rồng bình thường =))

Nhóc rồng con:....

Nhóc rồng con ╥╯^╰╥: Họ mới là chân ái, mình chỉ là sự cố mà thôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top