Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 40


“Ngươi đang mừng thầm đấy à? Sao lại giấu ta chứ. Nói ra ta cùng vui với nào." Ta lại trêu nàng.

“Ngươi đừng lo, ta sẽ không hận ngươi quá lâu đâu. Đợi ngươi nhắm mắt xuôi tay, ta sẽ khắc lên sau bài vị của ngươi một hàng chữ nhỏ. Chỉ có một câu thôi. "Kính cẩn tưởng nhớ hương hồn các chị Hồ, Tần, Nguyễn trên cao." Rồi chúng ta sẽ cùng nhau về trời, chẳng ai còn lại trên cõi đời này nữa."

Không biết vì sao, nàng bỗng bật cười lạnh, tiếng cười ai oán cứ kéo dài mãi.

“Ngươi thật nực cười." Nàng nói với giọng điệu mỉa mai. “Ngươi định dùng đạo đức mà g.i.ế.c c.h.ế.t ta sao, Nguyễn Nguyệt Ảnh, ta đã quá đề cao thủ đoạn của ngươi rồi. Ngươi đã phụ lòng ta rồi đấy, cái đêm ta hành hạ Hồ Miên Miên đến chết, ta cũng đã tự tay móc đi trái tim mình rồi."

Tiếng cười của nàng càng lúc càng đau đớn. "Nếu thân thể ta không suy nhược, người c.h.ế.t tiếp theo chính là ngươi. Ngươi tuy không làm gì, nhưng cũng đã làm tất cả rồi. Ngươi mới chính là người đáng c.h.ế.t nhất."

Ta không vội đáp trả, mà ngẩng cao đầu nhìn nàng với vẻ uy nghi. Ta nén nỗi đau trong lòng, cố kìm những giọt lệ chực trào. Ta tự biến mình thành một vị thần linh lạnh lùng, thông tuệ.

“Hai ta đều quá cố chấp, thù hận này e rằng khó mà hóa giải. Thôi thì ngươi  sắp về với đất rồi, ta cũng rộng lượng một chút. Sau này có chuyện gì vui, ta sẽ đến trước bài vị của ngươi mà kể lể. Chuyện ngươi quan tâm nhất, chân tình của hắn, ta cũng sẽ kể rõ cho ngươi nghe. Giờ đây, khi ngủ bên cạnh ta hắn còn chẳng dám thở mạnh, sợ ta lại chán ghét. Ngươi chính là người se duyên cho chúng ta, nhờ ngươi mà hắn càng trân trọng ta hơn."

Ta biết nàng để tâm điều gì nhất. Quả nhiên, vừa nghe xong, đôi mắt nàng đã ngân ngấn lệ, chỉ trong phút chốc đã chất chứa bao nhiêu yêu hận của muôn đời.

“Vì sao?" Nàng nằm thẳng đơ, không chịu ngẩng đầu nhìn ai.

"Ngươi chọn lựa đan xen dục vọng và chân tình, đó chính là nguyên do. Mấy người chúng ta cùng nhau tạo nên một mối duyên phận ngay từ đầu đã định sẵn không thể viên mãn, chẳng ai có thể tự mình thoát khỏi." Nói đến đây, ta càng thêm bình thản.

Ta thậm chí bình thản như thể tách rời khỏi trần thế, mơ màng, ta thậm chí còn ngỡ mình chỉ là kẻ xem chuyện. Như thể cả cuộc đời này đã được ghi chép rõ ràng trên trang sách, ta theo bản năng mà động lòng thương xót tất cả những người trong câu chuyện.

Thần tình của nàng càng thêm phức tạp, ta không biết nàng nghĩ gì, bỗng nhiên ho khan dữ dội. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, đau đớn gần như van xin: "Ta... muốn gặp chàng. Xin ngươi."

Ta theo bản năng xoa lưng nàng. Tiểu Điệp, thị nữ thân cận của nàng, bưng thuốc vừa khóc vừa chạy vào, quỳ xuống cầu xin ta cho Thái tử phi uống thuốc.

Chúng ta đều nhìn ra, Tần Vận Nùng sắp ra đi, mãi mãi.
 
Chương 41


Uống thuốc đi." Ta ra hiệu Tiểu Điệp cho nàng uống thuốc.

Thuốc kia là bí quyết nàng dùng để duy trì sự sống trong đau đớn. Ta biết giờ uống cũng chẳng ích gì, nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không nỡ tước đi ý niệm sống tiếp của nàng.

Nàng đẩy bát thuốc ra, dần dần, nàng cũng ngừng ho.

"Không uống nữa, đắng quá. Đắng quá." Nàng khẽ nói.

Ta bước đến bên giường nàng, vén chăn cho nàng. "Ngủ đi, ta ở bên cạnh tỷ." Như thể chúng ta chưa từng trở mặt.

Nàng ngây người, rồi như bừng tỉnh. Từ miệng khẽ thốt ra một chữ: "Được."

Đúng vậy, Thái tử sẽ không đến. Bệ hạ có thể buông tay bất cứ lúc nào, hắn sẽ không trở về chăm sóc thê tử mà phụ mẫu  hắn  chưa từng yêu thích, hắn không dám đánh cược, các đại thần Đông cung cũng sẽ không để hắn đánh cược.

Ta không nói rõ, nàng cũng không hỏi. Từng là tri kỷ, chúng ta có sự ăn ý cuối cùng.

Đây là cảm giác gì thế này? Ta rõ ràng đã báo thù cho mình và Miễn Miễn, thật trớ trêu, ta không cảm thấy chút hả hê nào. Ta sắp lên ngôi cao, nhưng không có lấy một tia vui mừng. Trong lòng ta bị muôn vàn cảm xúc vây kín, chúng bám chặt lấy trái tim ta, không một khắc nào chịu buông lơi.

Ta nhìn nàng từng chút một mất đi hơi thở, nhìn mắt nàng dần khép lại, nhìn thấy giọt lệ cuối cùng rơi khỏi khóe mắt nàng.

Ta lại không kìm được mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ, những tháng ngày ba người chúng ta từng gắn bó cứ thế trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí ta.

Thời gian ấy, thật tốt đẹp biết bao, chúng ta chuyện trò rôm rả, bàn luận ẩm thực, kể chuyện bí mật chốn cung đình. Chúng ta quên đi sự thật cùng hầu hạ một phu quân, mỗi người đều đơn giản và chân thành, chỉ là ba thiếu nữ trẻ trung tươi đẹp.

Hồ Miễn Miễn đã đi, Tần Vận Nùng đã đi, thanh xuân của ta cũng chính thức khép lại. Chỉ còn lại một người phụ nữ chốn thâm cung, lẻ loi nơi đỉnh cao lạnh lẽo.

Cả cuộc đời nàng, dường như chưa từng có được điều gì như ý muốn. Hai canh giờ sau khi nàng ra đi, Hoàng đế băng hà.

Như câu nói mà chính nàng từng thốt ra: "Chỉ một bước, một chút thôi, cũng không thể gọi là viên mãn."

Người c.h.ế.t mang theo nuối tiếc ra đi, người sống cũng không thể tránh khỏi, hai chữ "viên mãn", trong chốn hậu cung sâu thẳm lạnh lẽo này, mãi mãi chỉ là ảo tưởng.
 
Chương 42


Dường như được ghi trong thiên thư, chân lý cuộc đời do chính tiên nhân nói ra. Chúng sinh ngu muội, mãi mãi không thể thấu hiểu.

Ta bỗng cảm thấy, những nữ nhân được đưa vào cung cấm, chẳng khác nào dã thú bị nhốt vào lồng. Chỉ có đánh đến đầu rơi m.á.u chảy, đấu đá sống chết, mới có thể tồn tại, mới có thể được chủ nhân sủng ái. Chính vì thế, chúng ta bị tình yêu, dục vọng, khát khao, trói buộc chặt chẽ. Tưởng rằng có thể bay cao nhìn xa, nhưng thực chất cả đời cả kiếp bị giam cầm trong một cái giếng bằng vàng, ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời bé bằng bàn tay. Ta cũng không biết đến khi nào mới có thể thoát khỏi mảnh đất chật hẹp này, có lẽ chỉ có cái chết.

Mỗi người đều bằng lòng vì người mình yêu mà cam tâm gánh lấy tội lỗi không thể gột rửa.

Sau khi bị kẻ hữu tâm quấy nhiễu, vận mệnh của ta cuối cùng vẫn trở về quỹ đạo ban đầu. Ta sắp sửa lên ngôi Phượng vị, trở thành Hoàng hậu đầu tiên của triều đại mới. Vòng đi vòng lại, ta như đã trải qua hai kiếp người.

Tiên hoàng được an táng trước Tần Vận Nùng một ngày. Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn vắng mặt trong tang lễ của nàng. Sau một ngày bận rộn, ta được tân hoàng triệu đến Kim Long điện, nơi ở của Hoàng đế.

Nhiều ngày không gặp, hắn không có vẻ phấn chấn của bậc quân vương, trái lại còn già đi nhiều.

"Thần thiếp tham kiến Bệ hạ." Cuối cùng cũng đổi cách xưng hô rồi.

Hắn ngồi đó một cách tiều tụy, không ngẩng đầu, khẽ gọi ta lại gần. Ta vừa đến gần, hắn đã ôm chặt lấy ta, hắn ngồi, ta đứng, chàng như một đứa trẻ bơ vơ, ôm chặt lấy ta.

"Nguyệt Ảnh, ta không còn phụ hoàng nữa. Vận Nùng, cũng đã đi rồi. Ngay cả mẫu hậu, thái y nói người đau buồn quá độ, e rằng không qua khỏi mùa đông này. Nguyệt Ảnh, ta chỉ còn mình nàng." Giọng hắn nghẹn ngào, hoàn toàn không giống một bậc đế vương.

Ta không nói gì, chỉ dịu dàng vuốt ve lưng hắn.

“Nguyệt Ảnh, không phải ta không muốn về gặp Vận Nùng, mà là ta không dám. Từ khi nàng đi, đêm nào ta cũng mơ thấy nàng khóc trong giấc mơ, ta không dám đối diện với nàng, thậm chí không có dũng khí đối diện với bài vị của nàng. Mỗi khi nghĩ đến việc ta đã để nữ nhân ta yêu thương ra đi trong tiếc nuối, ta lại cảm thấy đau lòng." Giọng hắn vô cùng đau buồn.

Trong lòng ta không ngừng cười lạnh, nhưng miệng chỉ có thể nói: "Không sao đâu, Vận Nùng là thê tử của chàng, nàng sẽ không trách chàng.”

Hắn cười khổ vài tiếng, rồi nói tiếp: "Điều khiến ta đau lòng nhất là ta bỗng nhiên hoài nghi tình cảm của chính mình dành cho nàng ấy. Lúc ta bơ vơ nhất, nàng ấy lại bệnh nặng triền miên, thậm chí còn nặng hơn cả phụ hoàng. Là nàng đã giúp ta chăm sóc cả hai bên, chăm sóc mẫu hậu, chăm sóc Vận Nùng. Ta thậm chí có chút hối hận, ta không biết sự kiên trì lúc trước của mình rốt cuộc có đúng hay không."

Ta cố gắng kìm nén ý muốn đẩy hắn ra, "Đã qua rồi, đừng nghĩ nữa." Ta không thể hiểu được cảm giác của hắn, cũng chẳng buồn hiểu sự ích kỷ của hắn từ đầu đến cuối.

Về sau ta thậm chí không muốn nói thêm một lời, chỉ để mặc chàng ôm chặt. Hắn nói sau này sẽ đối xử tốt với ta, đối xử tốt với các con. Nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta nữa.

Tiếc rằng ta căn bản không quan tâm.

Hắn vẫn chưa một lần về Đông Cung, ta đã nhân lúc chuyển vào cung mà đem tất cả những gì Tần Vận Nùng để lại trả về Tần phủ.

Danh tiếng của Tần phủ đã bị tổn hại, cả triều đình đều cười nhạo Tần phủ không có bản lĩnh trèo cao. Tần đại nhân vì lợi ích lâu dài của gia tộc, đã nhốt chặt Tần phu nhân, người muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi ở trong nhà.

Nhưng, ta không cảm thấy may mắn.

Trước khi chuyển vào cung còn có một tình tiết nhỏ, có thể nói là tin dữ nhỏ. Thẩm Chiêu Huấn, người vốn không có mấy sự chú ý, đã sảy thai, thậm chí có thể sau này sẽ không còn con được nữa.
 
Chương 43


Ta cẩn thận hỏi cung nữ bên cạnh nàng, nàng ta nói hôm qua khi đang đi dạo trong vườn, chân trượt một cái, nàng vốn có thai rất khỏe mạnh, không ngờ ngã một cái đã sảy thai.

Gần đây ta bận rộn chuẩn bị cho đại lễ phong hậu, nên giao cho Ôn Thục Nhi điều tra, sau đó cũng chẳng đi đến đâu, không tra ra được gì, có lẽ đều là ý trời.

Ta đến thăm Thẩm Chiêu Huấn, người vừa mất đi đứa con yêu dấu, nàng vốn kiều diễm động lòng người, vậy mà chỉ sau một đêm đã tiều tụy khôn tả. Thần sắc đờ đẫn, dường như đã mất đi mọi hy vọng. Vài ngày sau cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lại hóa điên mãi mãi.

Ta cũng bỗng nhiên tha thứ cho những lần nàng ta bất kính với ta khi mang thai, có lần nàng ta còn mỉa mai tên của ta, nói ta sinh ra đã mang số phận kế thất, rằng chính thất như trăng, còn ta chỉ là cái bóng của trăng.

Ta đương nhiên rất tức giận, nhưng lúc đó ta đang bận tâm làm sao để chọc tức Tần Vận Nùng, căn bản không rảnh để ý đến nữ nhân này, dù có sinh ra Na Tra cũng không thể lay chuyển địa vị của ta. Chỉ phạt nàng ta một tháng bổng lộc, mà Ôn Thục Nhi lại tức giận không thôi, nói ta phạt quá nhẹ.

Ta chưa từng sợ hãi sự nghi ngờ của người khác, nên căn bản không để tâm. Ta rốt cuộc là trăng sáng hay chỉ là bóng trăng mờ ảo, chỉ có bản thân ta mới có thể quyết định, lời người khác, chẳng là gì cả.

Sau này sẽ không còn ai có thể nghi ngờ nữa.

Thái tử Cố Minh chính thức đăng cơ, tôn sinh mẫu Giang hoàng hậu làm Thái hậu, truy phong chính thất Tần thị làm Nguyên Trinh hoàng hậu, lương đệ Hồ Miễn Miễn làm Thuần Ý quý phi. Trưởng tử Cố Tri Ý cũng được chính thức lập làm Thái tử.

Ôn Thục Nhi được phong làm Tiệp dư, để an ủi Thẩm Chiêu Huấn mất con, cũng phong nàng ta làm Tiệp dư như Ôn Thục Nhi.

Còn ta, đáng lẽ phải đến năm sau mới được phong làm Hoàng hậu, nhưng ngay ngày hắn lên ngôi, ta đã được sách lập làm Hoàng hậu chính cung, đại lễ phong hậu lại được cử hành cùng ngày với đại lễ đăng cơ.

Cả triều đình trên dưới, không ai không kinh ngạc, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, có thể khiến hắn không màng đến thể diện của thê tử đã khuất, lại còn xem nhẹ lễ pháp.

Họ đều nói, là vì gia thế của ta. Họ lén lút bàn tán, đến cuối cùng ngay cả chính ta cũng không hiểu nổi đáp án. Sau này cuộc sống của ta, không ai là không ngưỡng mộ. Nhưng chỉ có ta sống trong thấp thỏm lo âu, ngày qua ngày càng thêm sợ hãi.

Con trai của Tần Vận Nùng, giờ đây được nuôi dưỡng dưới gối ta, ta trở thành mẫu hậu trên danh nghĩa của nó. Đứa trẻ này bệnh tật ốm yếu, không chút nào hoạt bát khỏe mạnh như Thiền Nhi.

Nhưng nó thật sự rất giống Tần Vận Nùng, càng ngày càng giống, mỗi lần ta nhìn nó, khuôn mặt tuyệt vọng khi c.h.ế.t của Tần Vận Nùng lại hiện lên trước mắt ta.
 
Chương 44


Cái c.h.ế.t của Tần Vận Nùng, ta khó mà chối bỏ trách nhiệm, thậm chí là do ta cố ý làm. Khi nàng hơi khỏe hơn một chút, ta sẽ nghĩ mọi cách để nàng nhìn thấy vẻ đắc ý của ta, khiến nàng hoảng sợ. Khi nàng lại trở nên nặng hơn, ta sẽ lập tức thu mình lại, đôi khi còn cố ý phạm sai lầm, thậm chí còn để người trong lòng nàng đến thăm, cho nàng hy vọng sống tiếp.

Về sau, nàng dứt khoát không quan tâm nữa, cứ thế lặng lẽ nằm bệnh. Bởi vì nàng đương nhiên quen thuộc với thủ đoạn này, nàng cũng đã dùng cách đó để hại c.h.ế.t Hồ Miễn Miễn. Nàng cố gắng kiềm chế, không để mình đi theo vết xe đổ của Hồ Miễn Miễn, nhưng sự phản phệ của dục vọng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.

Ta không phân biệt được đây rốt cuộc là hành động chính nghĩa hay tội lỗi mà ta gây ra, đến sau này ta thậm chí còn không phân biệt được ta làm vậy là vì Hồ Miễn Miễn, hay là vì chính bản thân mình.

Vì vậy, khi nhìn thấy tiểu Thái tử Cố Tri Ý giống hệt mẫu thân của nó, ta căn bản không thể đối mặt với đứa trẻ yếu đuối và non nớt này. Ta là kẻ g.i.ế.c mẫu thân nó, vậy mà sau này nó lại phải gọi ta là mẫu thân.

Ta vẫn luôn không có dũng khí thân thiết với đứa trẻ này. Sau đó, có một ngày, đứa trẻ bỗng nhiên quấy khóc, ai dỗ cũng không được, nhũ mẫu đành phải gọi ta đến. Ai ngờ đứa trẻ vừa nhìn thấy ta, liền dang rộng hai tay nhỏ, nhất quyết đòi ta bế.

Trái tim ta liền mềm nhũn, cẩn thận bế nó lên, giống như khi ta dỗ dành Thiền Nhi, nữ nhi ruột của ta. Nó lập tức im lặng, bàn tay nhỏ bé vòng chặt lấy cổ ta. Giây phút ấy, nó đã trở thành cốt nhục của ta.

Kể từ đó, ta chăm lo cho hai đứa con, một trai một gái, chưa bao giờ cuộc sống lại bình yên và hạnh phúc đến thế. Đó là những tháng ngày tươi đẹp nhất đời ta, con cái đầy đủ, bè bạn chân thành, phu thê thuận hòa.

Còn phu quân của ta, hắn đối với ta thật tốt. Tuy cung nữ còn thiếu, hắn vẫn đêm đêm nghỉ lại nơi ta. Chuyện gì hắn cũng chiều theo ý ta, việc lớn việc nhỏ đều đến hỏi han ý kiến của ta. Thiên hạ đều đồn rằng đế hậu tình thâm, là phúc của quốc gia.

Nhưng chỉ mình ta biết, cái gọi là êm ấm kia, chẳng qua chỉ là lời dối trá do ta dựng nên.

Ta vốn nghĩ rằng, một khi đã có được ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, ta sẽ lập tức trở lại với vẻ lạnh lùng như trước, chỉ cần an phận chăm lo cho con cái và bè bạn là đủ rồi

Nhưng nào có được như ý, thậm chí ta còn không dám ước ao điều đó. Ta sợ hắn sẽ bất ngờ phát hiện ra rằng ta đang lợi dụng hắn, rồi sẽ truy tìm quá khứ mà ta đã chôn vùi. Thật nực cười, ta không sợ bị trừng phạt, mà chỉ là không dám đối diện với nó.

Một người luôn tự hào về sự ngay thẳng của mình, khi nhìn thấy trên trang giấy trắng tinh của đạo đức có một vết mực không thể nào xóa nhòa, chỉ còn biết hoảng sợ, tự trách, thậm chí không còn dám đối diện với ánh sáng, chỉ muốn trốn tránh.

Ta làm vậy cũng là vì con ta, vì để cho vị Thái tử bé nhỏ bệnh tật kia được bình an trưởng thành, và càng vì sợ nữ nhi ruột thịt của ta sẽ phải chịu một tương lai đáng sợ mà ta đã mơ thấy. Vì vậy, ta chỉ có thể đóng vai một hiền thê, một người mẫu thân tốt. Đã có đôi lần ta gần như quên mất rằng mình đang diễn, cứ ngỡ như mình thật lòng yêu thương nam nhân mà ta đã căm ghét từ lâu.
 
Chương 45


May mắn thay, Ôn Thục Nhi đã nhìn ra sự giằng xé trong lòng ta, luôn ở bên an ủi và nói rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên ta. Hiện tại, nàng vẫn đang giúp ta gánh vác việc cung, là chỗ dựa vững chắc nhất của ta nơi cung cấm này. Bỗng nhiên, nàng cũng trở nên mạnh mẽ lạ thường. Thậm chí, nàng còn bắt đầu tin Phật, nói rằng muốn cầu phúc cho ta. Nàng khẩn cầu Phật Tổ, nhất định phải ban cho ta một cuộc đời viên mãn.

Nhưng đêm tân hôn mà ta luôn canh cánh trong lòng, ta vẫn không nỡ nói với nàng. Ta cũng chưa từng nói với bất kỳ ai. Ngoại trừ kẻ chủ mưu Tần Vận Nùng, kẻ bạo hành là phu quân của ta, và ta là nạn nhân, không một ai hay biết chuyện này.

Chẳng có gì để nói, cũng chẳng thể nói ra.

Thân thể Thái hậu sau khi Tiên đế băng hà bỗng suy yếu nghiêm trọng. Thực ra trong lòng ta rất hận bà, một nỗi hận đến mức hèn nhát không dám bộc lộ. Bà là nữ nhân cao quý nhất mà ta từng gặp trong đời, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng khiến người ta ngỡ như đang ngồi giữa bầy phượng hoàng.

Ta không lấy lòng bà, chỉ đến thăm mỗi ngày và nói vài câu khách sáo cho có lệ.

Hôm nay, như thường lệ, ta đến thỉnh an Thái hậu, nhận thấy tinh thần bà tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước. Trên khuôn mặt mệt mỏi, một nụ cười lạc lõng nở ra, ấm áp nhưng gượng gạo, như thể ai đó đã ép bà phải cười vậy. Điều này khiến ta không khỏi băn khoăn.

Bà ấy cho lui hết mọi người, chỉ giữ ta lại. Chưa kịp để ta hỏi, bà đã nói: "Hoàng hậu, con là một hoàng hậu tốt. Ta đã nói rồi, ngôi vị cao quý như vậy, chỉ những nữ nhi xuất thân từ gia đình danh giá như chúng ta mới có thể gánh vác nổi. Đáng tiếc Minh nhi không nghe lời ta, nhưng cuối cùng ta vẫn đúng."

Ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu trầm ngâm.

Sau đó, Thái hậu tiếp tục: "Sáng nay ta tỉnh dậy, thấy trong người khỏe khoắn, muốn trò chuyện với ai đó. Ta nghĩ đi nghĩ lại, trong cung này chỉ có con là người thích hợp."

Ta ngẩng đầu nhìn bà, cung kính đáp: "Nhi thần xin được nghe rõ."

Thái hậu khẽ cười, nói: “Con đổi cách xưng hô quả thật rất tự nhiên. Nhưng ta thì không thể, vì thân phận, ta không còn được phép tự xưng là "bản cung" nữa. Nhưng bảo ta xưng "ai gia", ta cũng không làm được. Số mệnh nói rằng trượng phu của ta đã chết, nhưng ta không thể để chàng chết."

"Trong số những nữ nhân của Minh nhi, con là người ít quan tâm đến nó nhất. Ta biết rõ điều này ngay từ đầu, Tần thị và Hồ thị đều yêu nó sâu đậm hơn ngươi nhiều. Nhưng tình yêu của Tần thị không trong sáng, còn Hồ thị lại yêu đến mức mù quáng. Tuy con lạnh nhạt với nó, nhưng coni lại là người có trái tim mềm yếu nhất. Ta thấy coni bị..."
 
Chương 46


Bà đã trở thành Thái tử phi khi mới mười lăm tuổi. Tổ mẫu từng nói với ta rằng, nếu không có bà, Tiên đế e rằng đã qua đời khi mới ngoài hai mươi. Ta đã từng trăn trở suy nghĩ, rốt cuộc bà đã làm điều đó như thế nào? Chỉ khi vào cung, thấu hiểu bà ta mới có được câu trả lời. Bà tận tâm tận lực trong mọi việc, dù lớn hay nhỏ. Nhờ vậy, phu quân của bà mới có thêm hai mươi năm hạnh phúc. Nhưng còn thái tử thì sao? Có lẽ vì bà quá chu đáo nên dường như hắn chẳng thể nào trưởng thành. Ta ngẩng đầu, nhìn vị Hoàng hậu huyền thoại trước mặt.

“Tuy nhiên, nhi thần sẽ tôn kính bậc quân vương, phu quân của mình. Điều này xin mẫu hậu đừng bận tâm. Nhưng thần thiếp chỉ có thể làm được đến vậy. Khi nói những lời này, nhi thần không dám ngẩng đầu nhìn mẫu hậu. Nhi thần cũng chẳng rõ mình đang sợ điều gì.”

Một lúc lâu sau, Thái hậu mới đáp lại, chỉ bằng một tiếng thở dài khe khẽ. Người nói: "Thật kiêu ngạo, thật ương bướng, thật đáng thương."

Bài phất tay, ta liền lui ra khỏi cung điện. Khi ta vừa ra đến cửa, một cung nữ bưng thuốc đi vào. Lúc ấy, bà đang ngồi bên cửa sổ. Qua khung cửa, ta thấy bà đổ bát thuốc xuống đất, cả cung điện bà, người kinh hãi quỳ xuống.

Sau này, vào năm thứ hai ta trở thành Hoàng hậu, ta sinh hạ đứa con thứ hai. Đó là một nam hài rất kháu khỉnh, mẫu thân nói thằng bé rất giống ta. Nhưng ba ngày sau, đứa trẻ đã qua đời. Nó ra đi trong yên lặng, như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Ta như phát điên mà khóc, khóc đến nỗi con ta sợ hãi cũng khóc theo, khóc đến nỗi phu quân ôm ta cùng khóc, khóc đến nỗi Ôn Thục Nhi quỳ trước Phật mà khóc.

Ta lật tung cả đất trời để điều tra, thậm chí còn dùng hình tra khảo. Nhưng kết quả cho thấy, đây không phải do người gây ra, mà là ý trời. Trong lòng, ta tin rằng đây là báo ứng cho mình, nhưng chỉ biết âm thầm chất vấn ông trời một cách bi thương, tại sao lại trừng phạt ta bằng chính mạng sống của con ta.

Ta không nhớ mình đã khóc bao nhiêu ngày, cũng chẳng nhớ mình đã ngất đi bao nhiêu lần. Điều khiến ta đau đớn nhất là, ta không chỉ khóc như một người mẫu thân, mà còn khóc như một kẻ tội đồ hèn nhát.

Ta chỉ biết sau đó ta đã nôn ra máu, khiến Hoàng đế vô cùng sợ hãi. Trong cơn mê man hôm ấy, ta nghe thấy hắn bên giường, khẩn khoản cầu xin: "Nàng không thể rời xa ta nữa. Mẫu hậu cũng đang yếu dần, ta không muốn trở thành kẻ cô độc."

Ta vẫn mê man, sau đó trong cơn mơ màng, ta nghe thấy tiếng Ôn Thục Nhi lần tràng hạt, khẩn cầu Đức Phật từ bi đừng trừng phạt nàng theo cách này, nàng nguyện dùng mạng mình để đổi lấy mạng ta.

Lúc đó ta rất nghi hoặc, nghĩ rằng nhất định phải hỏi nàng cho ra lẽ.

Nhưng khi tỉnh lại, ta đã quên khuấy chuyện này. Vì ta nghe nói Thái tử bị bệnh, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi của Sán Nhi. Điều này khiến ta nhận ra rằng, ta còn một chặng đường dài phía trước, ta nhất định phải đứng lên.

Ban ngày, ta khoác lên mình y phục lộng lẫy của bậc mẫu nghi thiên hạ, ngồi trong cung điện nguy nga tráng lệ, là một nữ chủ nhân uy nghi. Chỉ khi màn đêm buông xuống, ta mới có thể cởi bỏ xiêm y, trở thành một người mẹ đau buồn vì mất con.

Đêm nay, ta tháo hết trâm cài, không trang điểm phấn son. Ta ra lệnh cho cung điện vốn luôn sáng đèn tắt hết mọi ánh sáng, mở toang tất cả cửa sổ, chỉ để ánh trăng soi rọi. Ta ngồi một mình giữa đại điện trống trải, nhìn ngai vàng mà ngẩn ngơ. Nơi ấy cao quý biết bao, người ngồi trên đó là người không bao giờ rơi lệ.

Ta không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ, dường như chẳng thể nào buông bỏ được. Nếu Người nhất định muốn biết nguyên nhân, ta chỉ có thể đáp rằng, đó là vì được mất. Được những thứ chưa từng mong cầu, mất những thứ không thể nào lấy lại.
 
Chương 47


Đang trầm ngâm suy tư, ta bỗng nghe thấy tiếng cửa cung điện khẽ mở. Quay đầu nhìn lại, ta chỉ thấy một bóng dáng dài dưới ánh trăng. Ta không nhìn rõ, chỉ cảm thấy đó là bóng dáng của một người cao lớn.

Quay người lại, ta nhận ra đó là vị phu quân mà ta không thể không gắn bó.

"Nguyệt Ảnh, dưới đất lạnh lắm. Thân thể nàng vẫn chưa hồi phục, mau đứng lên." hắn bước đến bên ta, nhẹ nhàng dìu ta dậy.

Người trước mặt ta, là phu quân, là bậc quân vương, là người ta sẽ cùng bầu bạn đến trăm năm sau. Nhưng đêm tân hôn bất hạnh của chúng ta đã phủ lên cuộc đời ta một đám mây u ám không thể nào xóa nhòa, trên đời chẳng có cơn gió nào đủ sức thổi bay nó đi.

Hắn muốn dìu ta, người đang chìm trong im lặng, đến ngồi lên ngai vàng, nhưng ta theo bản năng khẽ tránh ra.

"Thiếp không đi đâu, nơi đó lạnh lẽo."

Hắn khẽ thở dài, dịu dàng an ủi ta: "Nguyệt Ảnh, chúng ta còn cả một đời dài phía trước, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ta đưa mắt nhìn hắn, nhận ra dung mạo hắn  đang được ánh trăng mờ ảo nhất soi chiếu. Đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn kỹ càng đến vậy. Thì ra hắn có một đôi mắt đong đầy tình cảm, chỉ cần khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt ấy đã như tràn ra cả một dòng suối xuân. Đôi lông mày hắn tựa như những ngọn núi thấp thoáng trong màu trời xanh xa xăm, khiến người ta khao khát được chinh phục. Dáng người hắn cao lớn, nhưng không hiểu sao, ta luôn cảm thấy long bào vàng rực rỡ này không hợp với hắn. Hắnchỉ nên mặc áo dài trắng như ta, cùng ta cưỡi gió lướt mây mà thôi.

Ta thật muốn yêu hắn, nhiều năm sau, cuối cùng ta cũng hiểu được cuộc đời ngắn ngủi nhưng chan chứa tình yêu của Hồ Miễn Miễn.

Nhưng ta không thể. Hắn là người đã chà đạp lên lòng tự trọng của ta. Mỗi đêm hắn ở bên ta, mỗi khi ta muốn yên lòng làm một người thê tử, trong lòng ta lại vang lên một giọng nói.

Giọng nói ấy vọng đến từ nơi xa xăm, mang theo sự chế giễu khinh miệt: “Nữ nhân mà, nhẫn nhịn là bản tính."

Vì vậy, ngày hôm đó, ta đã cố kìm nén tình cảm vừa chớm nở trong lòng. Ta quay người cáo từ, lấy cớ là không chịu nổi cơn gió đêm mát lạnh phảng phất qua người dưới ánh trăng dịu dàng.

Ta không quay đầu lại nhìn xem hắn phản ứng ra sao, cũng sẽ không nghĩ đến nữa. Nếu hắn thật lòng, thì đã không nên uống rượu nữa. Hắn chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ nói mà không làm, là một kẻ ngốc nghếch tô vẽ cho cuộc sống yên bình.

Còn ta thì sao? Làm bạn không giữ được bạn, làm mẫu thân  không giữ được con, làm thê tử lại không đủ chân thành. Vậy ta còn có thể làm gì đây? Chỉ còn biết cố gắng hết sức để trở thành một nữ nhân có lòng tự trọng như nam nhi trong tâm tưởng của mình mà thôi.

Dần dần, dưới sự chăm sóc của Ôn Thục Nhi, ta cuối cùng cũng khôi phục sức khỏe. Nhưng hai tháng sau, Thái hậu liền qua đời. Trước khi lâm chung, bà đặc biệt gọi ta đến.
 
Chương 48


Ngày hôm đó, bà không còn vẻ thân mật như mọi khi, chỉ bình thản nói với ta rằng: "Ngươi biết ta không thật lòng yêu mến ngươi, ngươi cũng chẳng thật lòng kính trọng ta. Ngươi chọn chỉ làm một vị hoàng hậu, ta chúc phúc cho ngươi."

Bà ấy thật hiểu ta, chỉ vài lời ngắn ngủi đã nhìn ta thấu triệt. Bà ấy yêu mến ta là để đàn áp nàng dâu mà bà ấy không thích, ta giả vờ kính trọng bà ấy là để đạt được mục đích của riêng mình.

Cả đời bà ấy chỉ xoay quanh phu quân và con trai mình, sống như thể thân phận hoàng hậu là tất cả. Bà ấy cực kỳ tôn sùng vị trí này. Bà ấy không để một phi tần cao quý nào đàn áp ta, không phải vì yêu thích ta, mà là vì ngôi vị hoàng hậu mà bà ấy đã giữ cả đời.

Sau này, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, nhanh đến nỗi ta không phân biệt được năm tháng. Cuối cùng, trong cung vẫn xuất hiện một nhóm thiếu nữ tựa như những đóa hoa.

Năm ấy ta vừa tròn hai mươi hai, cũng là năm thứ sáu ta về làm thê tử người. Trời ban phước lành, ta hạ sinh hoàng tự, là tiểu công tử thứ ba của chúng ta. Hoàng thượng long nhan vui vẻ,  đặt tên cho con là Cố Giải Ý.

Trước khi tiểu nhi tử của ta chào đời, trong cung đã có thêm một hoàng tử và một công chúa. Hoàng tử thứ hai là do hắn say rượu sủng hạnh một cung nữ mà sinh ra, cung nữ đó được phong làm Vương Thái Nữ, vốn không có tư cách tự mình nuôi dưỡng con cái lại được ta phá lệ cho phép. Bởi vì ta biết, đêm hắn được sủng hạnh kia chắc hẳn cũng không dễ chịu gì. Công chúa thứ hai là do Hướng Mỹ Nhân mới nhập cung sinh ra.

Chỉ là Ôn Thục Nhi vẫn chưa có thai, mấy năm trước nàng ta còn khá được sủng ái, về sau ân sủng dần ít đi. Ta thấy nàng ta chẳng hề để tâm, ngược lại còn vui vẻ hơn khi có thời gian giúp ta trông nom con cái, nên cũng không quản nhiều.

Ta từng hỏi nàng ta, tại sao không tính toán để có một nhi tử?

Nàng ta giả vờ không để ý, ăn mấy miếng bánh ngọt, nói: "Ta không xứng có con." Nói xong, vành mắt nàng ta liền đỏ hoe.

“Sao muội lại nói vậy? Nếu muội không xứng thì còn ai xứng đáng nữa?"

Ta tò mò hỏi. Thấy talo lắng, nàng ta vội cười nói: "Bởi vì muội còn trẻ con lắm! Giờ muội vẫn còn tranh xích đu với đám Thiền Nhi kia kìa! Sao có thể làm mẫu thân được chứ. Với lại, muội vẫn chưa mạnh mẽ được như tỷ tỷ đâu!"

Ta thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù có gặng hỏi thế nào nàng ta cũng không nói, cứ tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác. Ta đành thở dài, chỉ biết tin theo vậy. 

Nói đến chuyện con cái, ta ngày nào cũng bị ba đứa nhỏ quấy đến mệt nhoài. Thiền Nhi được Hoàng thượng nuông chiều quá đ.â.m ra nghịch ngợm, chẳng biết sợ là gì, cứ bám riết lấy người, thỉnh thoảng lại gây ra chuyện. Có lần, nó còn sai con cún cưng tên Mao Mao đuổi theo một vị đại thần trẻ tuổi. Vị đại thần bị Mao Mao quấy rầy đến phát bực, nhưng thấy công chúa cười khoái chí quá cũng chẳng dám làm gì. Thiếp biết chuyện liền phạt Thiền Nhi mấy roi vào tay, nó đau quá khóc ré lên mà vẫn không chịu nhận lỗi.

Ta không muốn nuông chiều con thành một đứa trẻ không có lễ phép, cũng không thể để nó trở thành một kẻ ỷ vào thân phận mà ức h.i.ế.p người khác. Bèn càng tức giận lại đánh thêm mấy cái, nó khóc ta cũng khóc, vậy mà nó vẫn không chịu nhận lỗi.
 
Chương 49


Sau đó, Ôn Thục Nhi nghe tin vội vàng chạy đến, chắn trước mặt Thiền Nhi. Nàng ta giải thích với ta, ta mới biết vị đại thần bị Thiền Nhi trêu chọc kia chính là tân Trạng Nguyên Phương An, năm nay mới mười sáu tuổi, quả là nhân tài hiếm có. Mấy hôm trước, hắn dâng sớ xin Hoàng thượng cải cách thuế má, lời lẽ có phần mạnh bạo khiến long nhan không vui.

Thì ra con bé muốn "trả thù" cho phụ hoàng nó.

Haiz, con bé mới sáu tuổi đầu đã thù dai đến vậy, sau này biết làm sao đây.

Dẫu sao nó cũng đã sai, ta phạt cấm túc một tháng không cho ra ngoài chơi. Tuy nó không vui, nhưng khi thấy con búp bê vải mới ta  làm, nó liền quên ngay chuyện vừa bị phạt.

Ba tỷ muội chúng nó rất mực thương yêu nhau, gần như ngày nào cũng quấn quýt. Giải Ý sống vui vẻ, sức khỏe cũng dần hồi phục. Chẳng biết vì sao, lũ trẻ lớn nhanh như thổi, tháng ngày của ta cũng vội vã trôi qua.

Ba năm thấm thoát thoi đưa, ta không sinh thêm con, nhưng hậu cung lại có thêm vài tiểu hoàng tử, tiểu công chúa. Nguyên do thật đơn giản. Tình cảm giữa Hoàng thượng và ta đã phai nhạt. Ta không buồn phiền, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm phần nào.

Chỉ là ta vẫn không khỏi thắc mắc, giữa chúng ta chưa từng cãi vã, ngay cả tân sủng phi cũng chẳng có, sao bỗng dưng lại lạnh nhạt đến vậy.

Hắni không còn đêm đêm lưu lại cung của ta, mà bắt đầu sủng hạnh khắp chốn hậu cung. Hắn cũng chẳng còn trêu đùa khiến ta vui cười nữa. Ngoài chuyện con cái và việc triều chính, chúng ta chẳng còn gì để nói. Ta cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí không muốn tìm hiểu nguyên do.

Nhưng hắn lại uống rượu nhiều hơn trước, còn dùng cả đan dược. Hắni thật hoang đường, mới đôi mươi mà đã cầu mong trường sinh bất lão.

Ta thấy không ổn, nhưng chẳng dám khuyên can. Sau này, ta dường như đã hiểu được nguyên do. Bởi có một ngày, ta và Hoàng thượng đang bàn bạc chuyện tìm thầy dạy cho Giải Ý, tiểu hoàng tử đã bốn tuổi.

Ta tiến cử huynh trưởng thứ tư của Hồ Miễn Miễn, một người rất uyên bác, Miễn Miễn vẫn thường nhắc đến. Như vậy cũng có thể xoa dịu nhà họ Hồ, từ đó về sau, họ cũng không còn ý định đưa nữ nhân vào cung nữa.

Hoàng thượng gật đầu, rồi bất chợt nói: "Nàng thật sự rất thích hợp làm Hoàng hậu."

Ta bỗng chốc hiểu ra, hai chữ "hoàng hậu" của hắn bừng tỉnh ta. Bao nhiêu năm qua, ta đã làm gì với thân phận hoàng hậu đây? Ta quản lý hậu cung của hắn rất tốt, chăm sóc ba đứa con cũng rất tốt, cũng vì thân phận mà quan tâm hắn. Sau khi nội côngi ta qua đời, trong nhà ta không có vị đại thần nào đặc biệt xuất sắc, chỉ có một người đệ đệ  cùng phụ khác mẫu coi như không tệ.
 
Chương 50


Theo lời nhờ vả của gia tộc, ta đã nâng đỡ người đệ đệ này. Hoàng đế vẫn khá tin tưởng ta, có lúc cũng cho phép ta âm thầm tham gia triều chính.

Bởi vì hoàng đế của chúng ta hiển nhiên sẽ không trở thành một vị vua có nhiều công trạng, hắn trên triều chính trước giờ vẫn luôn dựa dẫm vào thầy của hắn và nội công của ta, trong hậu cung thì luôn dựa dẫm vào ta. Hắn dường như mãi mãi không lớn, cả đời này đều dựa dẫm vào người khác. Lo sợ nhưng lại chẳng có cách nào.

Chỉ trong vài năm nay, trong mắt hắn, tất cả những phẩm chất từng thu hút hắn ở ta, cô nươngi kiêu ngạo dường như hắn cả đời cũng không thể chinh phục được, bỗng chốc biến thành hình mẫu của tất cả những nữ nhân tốt trên đời, hình mẫu mà hắn đã quen thuộc từ nhỏ.

Hắn cảm thấy vô vị, thất vọng. Cảm thấy ta và mẫu thân hắn, người thê tử đầu của hắn đều chẳng có gì khác biệt. Đau lòng nhất là, trong cung này ai ai cũng giữ lễ cẩn trọng, hắn rốt cuộc không tìm được người nữ nhân thứ hai giống như ta.

Thật ra, ta ít nhiều cũng có chút cố ý, ta phát hiện ta càng thuận theo hắn, hắn lại càng thấy vô vị. Nhưng mà, hơn hết, đây chính là sự thay đổi mà một người nữ nhân không thể tránh khỏi, là một đời không thể thoát ra của một nữ nhân bị giam cầm trong cung.

Ta cũng muốn mãi là cô nươngi dẫn theo đầy sân đầy tớ trèo tường leo cây, trêu mèo chọc chó. Nhưng rốt cuộc không thể nữa rồi, phải không?

Ta phải xử lý công việc, ta phải dạy dỗ con cái, ta phải tưởng nhớ người xưa, ta phải nâng đỡ gia tộc, ta phải quan tâm đến phu quân, quan tâm đến người mà ta vô số lần muốn hãm hại nhưng lại vì con cái mà không đành lòng.

Ta thậm chí mệt mỏi đến quên mất, hắn mới là nguồn gốc nỗi buồn lớn nhất của ta. Hắn u uất, ta lại nào có vui vẻ gì. Ngày tháng cứ thế mà trôi qua. Một đời người rất nhanh thôi.

Cuối cùng cũng qua thêm mấy năm, đến khi Thiền Nhi đến tuổi cập kê. Phụ hoàng của nàng không nỡ gả nàng đi, nhưng biết làm sao khi trong lòng đứa trẻ này đã có người. Chính là Phương An, người từng bị nàng thả chó đuổi. Phương An hơn Thiền Nhi đến mười tuổi, đã từng có thê tử, còn để lại hai đứa con trai. 

Ta cũng không biết nàng thích hắn từ khi nào. Nhưng hôn sự này trong mắt chúng ta quả thực hoang đường, ta và hoàng đế thế nào cũng không ngăn được, đập đồ, nháo tuyệt thực. Thế là chúng ta chỉ còn cách bắt đầu từ gốc rễ. Chúng ta tìm Phương An, bảo hắn tự nói với công chúa rằng không thể cưới nàng.

Ai ngờ Phương An quỳ sụp xuống, cầu xin chúng ta gả công chúa cho hắn. Hoàng đế phẫn nộ nói sẽ g.i.ế.c hắn.

Phương An không giải thích thêm một lời, chỉ nói, nếu không cưới công chúa, hắn nguyện cả đời không cưới, cũng không nạp thêm nữ nhân nào khác, chỉ ở vậy nuôi hai đứa con.

Ta suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, ta và hoàng đế, đôi phu thê đã sớm đồng sàng dị mộng, nhìn nhau một cái, rồi chấp thuận hôn sự này.

Thiền Nhi sao có thể không giữ ý tứ như vậy, chúng ta nói sang năm mùa xuân sẽ tổ chức hôn lễ. Nàng nhất quyết đòi cuối năm nay phải thành hôn. Khâm thiên giám tính toán một hồi, cuối cùng định ngày hôm đó, tuyết rơi nhiều vô kể. Đúng là một đứa không có lương tâm, lúc xuất giá đến khóc cũng không khóc, ta và Ôn Thục Nhi ở phía sau khóc đến không đứng dậy nổi, nàng cũng không phát hiện ra.

Đệ đệ Thái tử của nàng, Cố Tri Ý, rất dựa dẫm vào nàng, nói gì cũng đòi cưỡi ngựa đưa tỷ tỷ về nhà chồng, còn trên ngựa còn bế theo đệ đệi Cố Giải Ý.
 
Chương 51


Đứa trẻ Tri Ý này, ngoại trừ dung mạo, những điểm khác đều không giống mẫu thân nó. Cũng không giống phụ hoàng nó, ngược lại có chút giống người ca ca đã mất sớm của ta. Ôn nhu nho nhã, lại thông minh lanh lợi.

Sức khỏe của nó mấy năm nay đã khá hơn, ta cũng không quản nó nhiều nữa. Nhưng điều này lại trở thành chuyện hối hận nhất trong đời ta, ta nên ngăn nó lại. Nó vừa trở về đã nhiễm phong hàn, sau đó lại dẫn đến bệnh cũ tái phát. Vài tháng sau, nó qua đời.

Ta không hiểu vì sao ông trời vẫn không chịu tha thứ cho ta, rõ ràng ta đã coi nó như con của mình. Lúc nó bệnh, ta không rời khỏi giường nó một khắc nào. Ta vốn không tin thần phật, lại cùng Ôn Thục Nhi đi lễ Phật.

Ta quỳ trước tượng Phật thành tâm cầu khẩn, cầu xin ông trời lấy mạng ta để đổi lấy mạng đứa trẻ này.

"Ngươi nói trời sẽ tha thứ tội lỗi của con người sao?" Ta hỏi Thục Nhi.

Thục Nhi gật gật đầu, "Sẽ tha thứ, chỉ cần đủ thành tâm, không làm điều ác nữa, nhất định sẽ được tha thứ." Nàng trả lời dứt khoát.

Ta hỏi vì sao nàng lại kiên định như vậy, nàng mỉm cười bí ẩn với ta, nói mình biết là được.

Tiếc rằng Phật Tổ không thể giữ lại đứa con trai yêu quý của ta. Nó vẫn ra đi, ngày ra đi cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta gọi “mẫu thân", còn không quên an ủi người tỷ tỷ đang tự trách mình mà khóc như mưa. Nó còn dùng hết sức lực đặt tay hoàng đế và tay ta lại với nhau, cầu xin chúng ta hòa thuận.

Hành động cuối cùng trong đời nó, là vuốt ve đầu đệ đệ út, câu nói cuối cùng là: "Giải Ý sau này làm Thái tử, không thể kém hơn  ca ca đâu đấy."

Thì ra trái tim con người có thể đột nhiên chìm xuống đáy biển sâu, khoảnh khắc nó nhắm mắt lại, bỗng chốc kéo ta về ngày Miễn Miễn, Thái hậu và sinh mẫu của nó nhắm mắt. Ta đã tận mắt chứng kiến quá nhiều cái chết.

Nỗi đau và sự xấu hổ khi nhắc lại chuyện cũ khiến ta lại một lần nữa phun ra một ngụm m.á.u tươi, tiếp đó, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Ta quá mệt mỏi rồi, cả đời này ta đều được, cũng đều mất. Ta thật sự muốn cứ thế ngủ mãi, không bao giờ tỉnh lại nữa. Thật đáng tiếc, ta lại tỉnh lại rồi. Lại là tiếng lần tràng hạt của Ôn Thục Nhi đánh thức ta.

Thấy ta tỉnh lại, nàng vô cùng kích động, như trút được gánh nặng mà òa khóc. Ta bỗng nhớ tới câu nói kỳ lạ của nàng lần trước khi ta ngất đi, bèn hỏi nàng.

Nàng cứ gục bên giường ta mà khóc, vừa khóc vừa nói: "Tỷ tỷ, đứa con của Thẩm Lạc Ninh là do ta hại chết. Bởi vì nó không tôn trọng tỷ, nó thậm chí còn mắng tỷ trước mặt ta. Ta không cho phép nó làm vậy. Nó cứ nghĩ ta dễ bắt nạt, cho dù làm quản gia cũng chỉ là đồ vô dụng, nên mới dám mắng tỷ trước mặt ta. Nhưng nó nằm mơ đi, Ôn Thục Nhi đã không còn là kẻ nhát gan nữa rồi! Ta không cho phép bất cứ ai bôi nhọ tỷ.

Ta thất sủng với bệ hạ, là vì người phát hiện ta lén uống thuốc tránh thai. Bệ hạ hỏi ta vì sao, ta không dám nói ra nguyên nhân. Chỉ có thể để người hiểu lầm." 
 
Chương 52


Nàng khóc càng to hơn, tiếp tục nói: "Ta là kẻ sát nhân đã g.i.ế.c con của người khác, là tội đồ đã bức một người mẫu thân đến phát điên. Ta chỉ vì tranh giành hơn thua nhất thời, lợi dụng quyền lực của mình làm chuyện đê hèn. Ta sao xứng có con? Ta không xứng làm một người mẫu thân hạnh phúc."

Ta nhất thời không biết nói gì, kinh ngạc đến mức ho khan hai tiếng.

Nàng lộ vẻ kinh hoảng, nói với ta: "Tỷ tỷ, xin tỷ đừng trách muội. Muội van xin tỷ đừng trách, muội biết mình có tội, nên mới ăn chay niệm Phật. Lần trước tỷ lâm bệnh, muội cứ ngỡ Phật Tổ đang trừng phạt muội, nhưng sau đó tỷ đã bình phục, muội lại ngỡ người đã tha thứ. Nay tỷ lại ngã bệnh, muội thật sự sợ hãi, sợ rằng Phật Tổ vẫn chưa dung thứ cho muội."

Ta thở dài một tiếng, bản thân ta còn có tư cách gì mà trách nàng ấy chứ, tội lỗi của nàng cũng là do ta mà ra. Ta nắm lấy tay nàng rồi nói: "Ai cũng mang tội, ta cũng không ngoại lệ. Chúng ta hãy cùng nhau chuộc lỗi. Thục nhi đừng sợ, ta đã tỉnh lại rồi, Phật Tổ đã tha thứ cho muội." 

Sau hôm đó, Ôn Thục nhi dường như đã nghĩ thông suốt điều gì. Tang kỳ của Tri Ý vừa qua, nàng nhanh chóng được sủng ái trở lại, rồi mang thai. Hoàng thượng và ta đều rất vui mừng, tấn phong nàng làm Thục phi.

Thục nhi cũng rất cẩn thận dưỡng thai. Nàng luôn nâng niu bụng bầu, thành tâm quỳ lạy trước tượng Phật, khẽ lẩm bẩm: "Nguyện con của thiếp, tỷ tỷ của thiếp, người nhà của thiếp đều được bình an." 

Sau khi khỏi bệnh lần này, ta và Hoàng thượng cũng đã công khai làm hòa. Người rõ ràng sợ ta sẽ không tỉnh lại được nữa. Ta nhớ tới Tri Ý đã khuất, bèn cho người một cái cớ. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, ta đã không còn là chính mình nữa. Ta chỉ là một người thê tử, là mẫu thân của con người. Đã lâu lắm rồi không ai gọi tên ta, ngay cả người cũng không.

Vô phương, tất cả đều là do ta lựa chọn. Tình trạng thai của Thục phi vẫn luôn ổn định, nhưng vào tháng thứ bảy, khi nàng đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên, bất ngờ gặp Thẩm Tiệp dư, người đã phát điên từ lâu, xông ra khỏi cung. Vừa nhìn thấy bụng Thục phi, Thẩm Tiệp dư liền lao tới, điên cuồng nguyền rủa: "Đây là con của ta, trả lại cho ta, đồ tiện nhân!" 

Tâm ma của nàng ta như sống dậy từ đống tro tàn, kề lưỡi kiếm luân hồi lên cổ họng Thục phi.

Ôn Thục nhi kinh hãi sinh non, nhưng đứa bé mãi không chịu ra. Nàng bất lực nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hoảng sợ kêu lên: "Tỷ tỷ, cứu lấy con của muội, đừng lo cho muội!" Ta lén ra lệnh cho bà đỡ phải cứu bằng được mẫu thân, nhưng thần phật nào có thể vào được căn phòng đẻ đầy m.á.u tanh ấy. Đứa bé vừa ra đời, chỉ kịp cất một tiếng khóc rồi mãi mãi không thể khóc thêm lần nào nữa.

Lúc đầu, Thục phi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là rất yếu. Khi bà đỡ run rẩy đặt cô nương nhỏ bé, mãi mãi yên lặng của nàng vào lòng, nàng đau đớn thét lên một tiếng thê lương đến xé lòng. 

"Đây rõ ràng là nghiệp chướng của ta!" Đó là câu nói trọn vẹn cuối cùng nàng thốt ra trong đời. Nàng bị kích động mạnh, m.á.u ở hạ thể như biển cả mênh mông, không ngừng tuôn chảy. Ta thậm chí còn muốn dời núi Vương Ốc và Thái Hành đến để ngăn dòng m.á.u tanh này cho nàng.

Ta chưa kịp làm gì cả, quyền lực ngập trời không giữ nổi một sinh mạng, đạo đức như núi không cứu vãn được một người lương thiện vì ta mà làm điều ác.
 
Chương 53


Ta chung quy chỉ là một pho tượng Bồ Tát bằng đất sét, những kẻ từng đưa ta qua sông, cuối cùng đều c.h.ế.t đuối cùng ta trong dòng sông định mệnh.

Lần thứ ba ta nôn ra máu, ngự y chẩn đoán chứng bệnh nan y. Ta bảo người giữ kín, chỉ dùng thuốc thang cầm cự. Giống như Tần Vận Nùng năm xưa.

Thôi vậy, nợ trần gian, vay trả cũng là lẽ thường.

Đôi khi trong đêm vắng, ta tự vấn lòng mình - Rốt cuộc đời này ta là may mắn hay bất hạnh?

Thời gian thấm thoát trôi qua, con trai út của ta nay đã là Thái tử, mười sáu tuổi, luôn ghi nhớ lời dạy của huynh trưởng. Nó là một vị Thái tử tài đức, quần thần dưới trướng cũng hết mực tận tâm. Trải qua bao thăng trầm, mẫu tộc họ Nguyễn của ta lại là dòng dõi hiển hách nhất kinh thành. Người đệ đệ cùng phụ khác mẫu của ta cũng là tân Thừa tướng.

Nhưng ta biết, khi chọn phi tần cho Thái tử, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến nữ nhi họ Nguyễn của ta nữa.

Ta thấy lòng nhẹ nhõm, sẽ không còn ai phải chịu đựng giày vò như ta đã từng.

Thế nhưng Hoàng đế vẫn một mực muốn chất nữ của Tần Vận Nùng làm Thái tử phi, ta cũng không nói gì thêm. Ta đã xem qua, đứa trẻ ấy rất đoan trang, dung mạo cũng không giống người nhà họ Tần. Giờ đây con trai ta không cần một gia đình thông gia quyền thế nữa, để tránh ngoại thích chuyên quyền, chỉ có thể cưới một thiếu nữ xuất thân bình thường.

Mẫu thân của Tần Vận Nùng đã qua đời từ lâu, sự nhẫn nhịn của phụ thân hắn cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

Kể từ ngày Giải Ý thành hôn, ta không còn uống thuốc nữa.

Suốt mười mấy năm qua, ta đã làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu, mang đến cho hắn một hậu cung tuy có giai lệ nhưng luôn yên bình. Các con ta đều đã trưởng thành, Thiền Nhi đã yên bề gia thất, Giải Ý thì trầm ổn, tương lai chắc chắn sẽ là một bậc đế vương hùng tài hơn cả phụ hoàng.

Ngay đêm ta ngừng thuốc, ta cảm thấy hồn phách như bị rút ra khỏi thân xác từng chút một. Cơ thể run rẩy không ngừng, ho khan không dứt. Nhưng sau khi ho ra máu, ta lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hắn vội vàng trở về từ nơi khác, y phục còn chưa chỉnh tề. Vẫn còn vương vấn xuân sắc, hắn ôm chặt lấy ta. Thật đáng tiếc, ta chán ghét vô cùng, nhưng lại không còn chút sức lực nào để thoát ra.

"Ta muốn đi rồi, không muốn diễn trò với chàng nữa." Ta lạnh lùng nhìn người phu quân không còn trẻ trung nữa của mình, sắc mặt hắn tái nhợt, đã không còn giữ được khí thế năm xưa. Hắn uống quá nhiều rượu, dùng quá nhiều tiên đan để kéo dài tuổi thọ, nhưng sinh mệnh lại ngày càng yếu ớt.

Nhưng dù vậy, những đêm của hắn chưa bao giờ trống vắng như ta. Có lẽ là linh cảm của người sắp lìa đời, ta có dự cảm rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nơi suối vàng.

"Nguyệt Ảnh, xin nàng, xin đừng rời xa ta!" Hắn không màng đến sự lạnh nhạt của ta, dùng thân thể yếu ớt ôm chặt lấy ta hơn.

"Bao năm qua, chàng vẫn chỉ biết nói câu đó. Miễn Miễn, Vận Nùng, phụ mẫu chàng, chàng chẳng giữ được ai. Tại sao ta lại là ngoại lệ?" Ta lau vết m.á.u nơi khóe miệng lên vai hắn.

"Lúc này ta đang hấp hối, vẫn còn chút sức lực để dây dưa với chàng. Ngoài câu nói vô dụng đó ra chàng còn biết nói gì nữa, chi bằng để các con ta từ ngoài cung vào thăm ta." Ta bình tĩnh nói.

Hắn đứng dậy, khóc lóc thảm thiết như thuở còn trẻ: "Nàng là trái tim của trẫm, là người trẫm yêu thương nhất. Là trẫm không tốt, xin nàng, xin đừng rời xa trẫm."
 
Chương 54


Ta dùng chút sức lực còn sót lại cười lạnh, nói: "Chung tình ư? Chàng dám hỏi lòng mình không? Chàng có giống như phụ hoàng, cả đời chỉ có duy nhất mẫu hậu không? Chàng có giống như Hồ Miễn Miễn, ngốc nghếch chờ đợi, âm thầm đau khổ không? Chàng có giống như Tần Vận Nùng, vất vả mưu tính để bảo vệ tình yêu không?"

Hắn ngạc nhiên trước những câu hỏi của ta, buông ta ra, rồi ho sù sụ không ngừng.

‘Cả đời chàng, có phụ mẫu yêu thương, thê tử hiền thảo, con cái hiếu thuận, bề tôi trung thành. Chàng đã lợi dụng tình yêu của người khác đến tận cùng, để đổi lấy một cuộc sống tôn quý, vô lo vô nghĩ. Chàng chưa từng yêu ai, đừng diễn trò với ta nữa." Ta nói một hơi hết những lời này, như thể đã hoàn thành sứ mệnh của mình, rồi nhanh chóng suy yếu ngã xuống giường.

Chỉ trong phút chốc, trong đầu ta hiện lên hình ảnh từng người trong cung này đã ra đi trên giường bệnh. Ta đã không thể bảo vệ họ, và cuối cùng cũng trở thành một trong số họ.

Trong cơn mê man, ta chỉ nghe loáng thoáng một câu hỏi đầy uất ức và tha thiết: "Cả đời nàng, chẳng lẽ chỉ có hận trẫm, không một chút tình cảm nào hay sao?"

Ta cố gắng lắc đầu, nghiến răng nói: "Nhiều năm trước, dưới ánh trăng, chỉ một khoảnh khắc đó thôi."

Nghe xong, hắn khóc nức nở đầy ai oán. Tiếng khóc ấy dường như thuộc về ta, thuộc về những linh hồn đau khổ trong cung cấm này. Kẻ đã gây ra tất cả lại đang trút hết nỗi niềm uất ức của mình.

Ta thừa nhận việc hắn nghiện rượu và lạm dụng đan dược có phần lỗi của ta, chính sự lạnh nhạt, giả dối của ta đã khiến hắn tìm đến những thú vui phù phiếm để giải sầu. Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ vì hắn quá yếu đuối mà thôi.

"Nhưng ta thật lòng yêu nàng. Ta không hiểu vì sao nàng không chịu tha thứ cho ta? Chúng ta rõ ràng có thể có một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng lẽ ta không đủ tốt hay sao?" Hắn hỏi ta với đôi mắt đỏ hoe.

Tuy sức cùng lực kiệt, ta vẫn cố hết sức ngẩng đầu, hai tay bấu chặt vạt áo hắn, mong thân thể run rẩy này thôi chao đảo.

“Bởi vì ngươi không phải nữ nhân! Ngươi một ngày làm nữ nhân cũng chưa từng! Loại khuất nhục đó, ta thật muốn ngươi nếm thử.” Đây là câu nói kiêu ngạo cuối cùng ta thốt ra trong đời này.

Ta đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, hình như không đợi được đến khi con ta về đến.

Hoàng đế nâng chén thuốc thị nữ vừa đưa tới, khẩn cầu ta uống. Ta không vội từ chối, chỉ ghé vào tai hắn khẽ nói: “Đừng cứu ta nữa. Những kẻ năm xưa ở Đông cung, vốn nên tàn sát lẫn nhau. Tần hại... Hồ, ta tức chết... Tần. Ngươi... cũng nên nhìn ta chết.”

Ta bất lực ngã vào vai hắn, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, ánh xuân hôm nay tươi đẹp thế nào cũng chẳng thể len vào mắt ta nữa. Thì ra người sắp chết, chỉ có thể cảm nhận được chính mình. Cảm giác chỉ có ta như vậy, yên ổn vô cùng.

Nhưng ta vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, đây là lần cuối cùng ta gắng gượng, ta muốn đợi con ta, chúng là nỗi niềm cuối cùng của ta ở chốn nhân gian này. Thật đáng tiếc, ta vừa mới nhìn thấy bóng dáng chúng vội vã chạy đến, trời cao đã lập tức giáng xuống màn đêm dài vĩnh cửu.

Ta còn nhiều lời muốn nói, thật nên dành cho mình thêm chút thời gian. Nhưng không biết vì sao, ta dường như đã quyết tâm đi đến cái chết. Nơi cung cấm cô tịch, chỉ có rời đi mãi mãi, mới có thể xóa bỏ nỗi sầu đã định sẵn từ lúc ban đầu.

Hãy nhớ, ta tên Nguyệt Ảnh. Từng muốn hóa thân thành Vọng Thư ban cho nhân gian vài tia sáng trong, đáng tiếc quá đỗi vội vã, chỉ để lại vầng trăng tròn khuyết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top