Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan
Tác giả: Dương Hành Triệt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Dương Hành Triệt

Người dịch: Thúy Hương

- -----------------------------------------------------------------

Hai người bạn thân bị yểm trong mình những lời nguyền bí ẩn. Lời nguyền mắt đỏ và lời nguyền phượng hoàng.

Hoặc là định mệnh hoặc là vô tình, họ cùng tới đất nước Thái Lan xa xôi thần bí. Bởi cổ trùng tác quái, họ như những khối nam châm thu hút về mình vô số chuyện ma thiêng.

Ngôi chùa Wat Chiang Mai với thế trận nhộng người, rừng sâu Vạn Độc và ngôi làng người rắn và truyền thuyết ma quái về cánh diều da người, người vợ ma Mae Nak, quỷ linh Kuman Thong,....

Nguy hiểm, âm mưu chết chóc rình rập.

Đau đớn, mất mát, gian trá, sợ hãi, tuyệt vọng che mờ chân tướng, hành trình khám phá tưởng như vô vọng.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: C1: Đôi Lời Muốn Nói


Trước khi đọc truyện thì mình chỉ nhắc vài câu truyền thống thôi.
Thứ nhất: truyện mình đăng CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ HAY NGƯỜI DỊCH nên xin các bạn không mang đi nới khác.
Thứ hai: mình đăng truyện để chia sẻ với các bạn những điều thú vị và không mang tính chất thương mại nhưng nếu có phản hồi tố cáo về bản quyền của tác giả hay người dịch thì mình sẽ lập tức dừng đăng truyện và xem xét XÓA TRUYỆN.
----------------------------------
Nếu bạn là người thích đọc sách, truyện hẳn đã biết điều này. Mỗi khi có một quyển sách mà bạn thấy thích và muốn đọc nhưng rồi bạn nhận ra dù có tìm lòi cả hai con mắt cũng không thấy đăng trên các trang web truyện nào.
Lúc đó hẳn là thất vọng và buồn lắm.

Mình cũng như các bạn đọc sách vẫn chủ yếu đọc Free trên mạng, không có thì đành cắn răng tiếc nuối.
Mà khổ nỗi những truyện mình thích đều có số tiền khá cao
Mình đã tốn một khoản tiền lớn để mua series trinh thám của Chu Hạo Huy và Lôi Mễ
Có vài quyển của Quỷ Cổ Ngũ.
........
Thật sự mà nói mình cũng không tính đăng quyển "Những miền linh dị" này đâu.

Chỉ là do thấy trên mạng không có mà mình nghĩ chắc cũng rất có nhiều người như mình muốn đọc nhưng nhìn ví thì "lực bất tòng tâm"???
Vậy nên mình đành bấm bụng đi mua và đăng lên đây cho mọi người cùng thưởng thức.
Thôi thì một người vì mọi người, đam mê là để chia sẻ ???
-------------------------------------
Nói nhiều như vậy thì chắc mọi người cũng đã rõ ràng mong muốn của mình rồi chứ gì.
Mình nhắc thì cứ nhắc vậy, nếu mà trong quá trình đăng truyện mà bạn nào phát hiện có "thích khách: tha truyện mình đăng thì báo cho mình một câu nhé.
-------------------------------------
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ????
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: C2: Lời Giới Thiệu


   Tôi từng là sinh viên trao đổi, học ở Thái Lan một năm. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã gặp rất nhiều sự việc kì bí và rùng rợn, phủ định triệt để thuyết vô thần mà tôi từng tin tưởng tuyệt đối.

   Vì sao đất nước Thái Lan lại có mối nhân duyên sâu đậm với loài rắn?              Thuật Gong Tou là gì?

   Có phải Kuman Thong chứa đựng linh hồn của trẻ sơ sinh chết yểu?

   Dầu cúng đựng trong những lọ hũ bày la liệt tại các chùa chiền là dầu thơm hay là mỡ người chết?


   Những trải nghiệm của tôi, có lẽ đã giải đáp được!

   Cứ mỗi đêm khuya thanh vắng, những kí ức kinh hoàng lại luồn lách vào trong trí óc tôi tựa như những âm hồn, đâm chích vào những dây thần kinh của tôi khiến tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi chỉ biết ngồi cố thủ trước màn hình máy tính bợt bạt, lọ mọ gõ từng chữ trên mặt bàn phím.

   Những gì tôi viết, là ảo giác của tôi, hay chính là sự thực, tôi vẫn không thể nào khẳng định. Bởi tôi không biết, trở thành sinh viên trao đổi là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là sự an bài của số mệnh.


   Lẽ nào có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng cuộc đời tôi?

   Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu cho cuộc đời đầy rẫy những chuyện ly kỳ.
   Đúng, đây chỉ là...
   ... SỰ KHỞI ĐẦU!
-----------------------------------------------------

   Hehehe, nghe cốt truyện hấp dẫn chưa nà!???
Đọc đi, đảm bảo sẽ khiến bạn phải móc tiền ra mua tập 2???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: C3: Cánh Diều Da Người(1)


   Ngồi trên máy bay tới Thái Lan, vốn sẵn chứng sợ độ cao, tôi cảm nhận rất rõ mặt sàn khoang máy bay đang đẩy tôi lên mãi, trong khi trọng tâm cơ thể không ngừng dồn xuống. Cảm giác chông chênh khiến tôi đầu váng mắt hoa.

   Trong tiếng động cơ ù ù, con chim sắt đã chở theo cả đám hành khách bay tít lên mây, ổn định độ cao ở khoảng cách gần mặt trời nhất rồi bay tà tà về phía Thái Lan. Qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy lớp lớp mây trắng đã từng xa ngoài tầm với giờ đang khép nép dưới chân, sực nhớ ra mình đang lơ lửng cách mặt đất hơn chục nghìn mét, lỡ may sơ sẩy, cả tấm thân này sẽ tanh bành như cám, tôi bất giác rùng mình ớn lạnh, vội cực lực tìm cách xua tan ý nghĩ này.

   Đáng lẽ còn có một cậu bạn cùng sang Thái Lan du học với tôi, chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở sân bay, nhưng mai chả thấy nó đến, gọi điện thì ngoài vùng phủ sóng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến sát giờ cất cánh, tôi đành phải lên máy bay mà trong lòng tràn đầy hụt hẫng...

   Tôi khép hờ hai mắt, thấp thỏm tưởng tượng về kỳ học kéo dài một năm trên đất nước Thái Lan sắp tới. Đất nước thần bí và mang đậm sắc thái Phật giáo này hiện đại và lạc hậu, giàu có và nghèo nàn, ma túy và chuyển giới, bao nhiêu sắc thái hoàn toàn trái ngược tập hợp trong cùng một nước khiến tôi cảm thấy rất đỗi hiếu kỳ, lòng bàn tay rịn cả mồ hôi vì hưng phấn.

   "Lần đầu tiên đến Thái Lan à?" Cô gái xinh đẹo ngồi bên cạnh hỏi tôi bằng thứ tiếng Hán lơ lớ.


   Lúc vừa lên máy bay, tôi đã chú ý đến cô gái rất xinh đẹp và toát ra vẻ quý phái này. Làn da màu đồng khỏe khoắn, mái tóc ánh nâu đổ dài như thác trên khuôn ngực kiêu hãnh, đôi mắt to tuyệt đẹp khảm trên gương mặt trái xoan thanh tú, bên dưới sống mũi dọc dừa là đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng, tuyệt vời nhất là khi cô cười, bên má trái còn thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ xíu, đua sắc với hàm răng trắng bóng như men sứ. Khi cô ngồi xuống bên tôi, trái tim vô dụng của tôi bỗng nhảy lên thùm thụp. Khi len lén nhìn trộm vào mắt cô, có điều gì đó gờn gợn, nhưng tôi lại không thể nói rõ gờn gợn là thế nào.

   Cô đã chủ động bắt chuyện, tôi cũng chẳng thể vờ như không nghe thấy, vả lại nãy giờ tôi cũng đang rình chờ cơ hội bắt quen, thế là tôi vội vã gật đầu đánh rụp.

   Cô nở một nụ cười nồng nhiệt: "Đến chỗ nào ở Thái?"

   Tôi thấy mặt mình nóng ran, thầm nghĩ cô gái này thật mạnh bạo, bèn lúng túng đáp: "Chiang Mai."

   "Ồ?" Cô nhướng mày, có vẻ hào hứng. "May quá cùng đường, tôi cũng tới Chiang Mai."
  
   Sự may mắn tình cờ và bất ngờ này đã khiến tôi lâng lâng vui sướng, đang vắt óc nghĩ xem nên nói câu gì cho hợp tình cảnh thì cô chợt chuyển chủ đề: "Chiang Mai có nhiều truyền thuyết lắm, anh biết chứ?"

   Khi vừa hay tin sắo được sang Thái Lan theo chương trình giao lưu sinh viên, tôi đã cấp tốc bổ sung cho mình ối kiến thức về Thái Lan (nói ra thật xấu hổ, đều là tìm trên mạng hết), cũng biết sơ sơ một vài truyền thuyết của Thái. Nhưng nghe cô hỏi vậy, tôi cũng không dám đáp bừa, ngộ nhỡ nói sai thì còn đâu mà thể diện?

   Cô gái có vẻ rất hứng thú với đề tài này, sôi nổi nói tiếp: "Truyền thuyết nổi tiếng nhất Chiang Mai có tên Cánh diều da người, anh có muốn nghe không?"

   Cánh diều da người?


   Tôi vốn chẳng to gan lớn mật gì cho cam, nên vừa nghe thấy cái tên này, một cơn lạnh toát bỗng chạy dọc sống lưng. Nhưng trước mặt con gái, kiểu gì tôi cũng không thể to ra nhát sợ được, đành nghiến răng gật đầu phứa đi.

   Sau đây là lời kể của cô

   Chiang Mai là một thành phố cổ kính có lịch sử lâu đời. Ngay từ thế kỉ XIII, vua Mengrai đã định đô ở đây, và trong suốt một thời gian dài sau đó, nơi đây vẫn luôn là kinh đô của vương triều đầu tiên trong lịch sử nước Thái - Vương triều Lan Na.

   Tương truyền vua Mengrai là một ông vua tàn ác và biến thái, ông ta nghĩ ra mọi thủ đoạn khó tưởng tượng nhất để hành hạ, tra tấn tù binh và phạm nhân. Ví dụ như đóng đinh vào đỉnh đầu cho thủng lỗ, rồi rưới dầu sôi vào trong; móc con ngươi ra rồi thả dòi vào nuôi trong hốc mắt đẫm máu; xuyên thanh sắt nung đỏ từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia...

   Cô kể tới đâu, trong não tôi đầy ắp hình ảnh tới đấy, nhưng chưa thấy có gì đặc biệt rùng rợn, chỉ thấy ghê sợ kinh khủng. Tôi không thể nào hiểu nổi, một cô gái xinh đẹp thế kia sao lại đi kể về những chuyện như thế này, lại cứ thản nhiên như không vậy.

   Rồi đến một ngày, tất cả các hình phạt tàn khốc mà vua Mengrai nghĩ ra được đều đã sử dụng hết, chẳng còn trò gì mới mẻ nữa, nên ông ta suốt ngày bực bội không vui.


   Bên cạnh bạo chúa đương nhiên luôn có rất nhiều nịnh thần và tiểu nhân. Thấy vua Mengrai rầu rĩ vì không nghĩ ra được hình phạt tàn khốc nào mới mẻ, những kẻ này nhận ra cơ hội thăng quan phát tài đã tới, bèn vắt óc đủ mọi kiểu cách giết người biến thái nhất có thể.

   Cuối cùng, có một nịnh thần tên là Khadi đã nảy ra một ý: Hắn làm ra mười que thăm đặc biệt bằng tre, bỏ vào trong cái thùng lớn, tất cả mọi nhà ở Chiang Mai đều phải rút thăm, nhà nào rút trúng thăm phải dâng lên một thiếu niên nam nữ, mang trói ở trước cửa hoàng cung phơi nắng ba ngày ba đêm, sau đó lại đốt lửa hong cho đến khi toàn bộ nước và mỡ trong cơ thể đều khô kiệt, chỉ còn bộ da lõng thõng nhăn nheo. Lúc này, sẽ rạch thủng chỗ da trước trán, liên tục đổ dầu thông trơn tuột vào trong, tiếp đó lấy dao rạch từ sau gáy xuống dọc theo xương sống, lột ra một bôi da người nguyên vẹn.

   Sau các công đoạn sấy khô, cán phẳng, bộ da người trở thành một tấm da mỏng tanh, gần như trong suốt, mang làm thành diều, giao cho mười nhà rút trúng thăm thả lên trời, diều nhà nào bay thấo nhất thì nhà đó sẽ phải gánh chịu đủ loại nhục hình tàn khốc.

   Hơn nữa, tất cả các quá trình lột da, gia công, làm diều, đều phải do chính người thân thiết nhất của nạn nhân thực hiện.
  

  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: C4: Cánh Diều Da Người(2)


   Vua Mengrai nghe thấy ý này thì vô cùng khoái chí, trọng thưởng cho Khadi, lập tức ban bố mệnh lệnh khắc Chiang Mai.

   Mệnh lệnh vừa ban, toàn thể dân chúng đương nhiên oán thán dậy trời, đua nhau bỏ trốn, nhưng lại bị binh lính đuổi theo bắt lại, trói vào sau ngựa kéo lê về mang rong khắp kinh thành để thị uy, cho tới khi da thịt rách tươm, máu me trộn lẫn đất bùn, chết trong đau đớn. Khắp nơi trong cả nước, dân chúng đua nhau nổi lên làm phản, nhưng đều bị vua Mengrai cất quân đàn áo dã man, những người khởi nghĩa đều phải chịu những hình phạt thảm khốc khó lòng tưởng tượng.

   Vũ lực chính là thứ tôn giáo tốt nhất! Dần dần, các hộ dân ở Chiang Mai đều phải chấp nhận pháp lệnh tàn khốc này, chỉ còn biết âm thầm cầu xin Phật Tổ phù hộ cho mình đừng bốc phải một trong mười thẻ thăm đáng sợ.
   Vào ngày rút thăm, đương nhiên vạn nhà sung sướng, mười nhà đau thương, nhà nào không rút trúng thăm thì reo hò hoan hỉ, cảm tạ trời đất, mừng rỡ kéo nhau ra về. Còn những nhà rút trúng thăm, nhà thì gào khóc vật vã, nhà thì thẫn thờ như mất hồn, nhà thì cười sằng sặc như phát điên... Trớ trêu thay, que thăm đặc biệt thứ mười vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ người có mặt nhìn thấy hai người chưa rút thăm cuối cùng mà không khỏi ngậm ngùi thương xót.
 
   Hai người này một nam, một nữ, đều là trẻ mồ côi, người con trai tên Thoki, người con gái tên Suchin, là một cặp thanh mai trúc mã. Thokai là chàng trai tuấn tú nhất Chiang Mai, còn Suchin là cô gái xinh đẹp nhất Chiang Mai.

   Chỉ vài hôm nữa thôi sẽ là ngày kết hôn của hai người họ, rất nhiều người tốt bụng đã không cầm nổi nước mắt mà khóc thương cho cặp tình nhân xấu số.


   Nhưng chẳng ai biết được, trên đài giám sát thật cao cách đó không xa, trên mặt Khadi lại lộ ra một nét cười thâm hiểm.

   Thokai và Suchin biết được rằng trong hai người sẽ có một người phải chết để làm ra cánh diều da người ghê rợn thì ôm nhau khóc nức nở. Thokai khóc còn thảm thiết hơn cả Suchin, còn Suchin lại tỏ ra kiên cường hơn, nàng gạt nước mắt, nói với Thokai "kiếp sau gặp lại", rồi bước tới định rút lấy thẻ thăm sinh tử.

   Thokai vội kéo Suchin lại, bước lên trước rút lấy một thẻ thăm, rồi chạy thẳng lên đài đặt vào tay Khadi.

   Khadi nhận lấy thẻ trúc trong tay, nhìn một lát rồi tuyên bố Thokai không rút trúng, mà người cuối cùng bị mang đi làm cánh diều da người là Suchin!

   Kể tới đây, cô đưa mắt to thăm thẳm nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Có biết cái kết thế nào không?"

   Trước ánh nhìn chăm chú của cô, tôi vô thức rùng mình một cái, toàn thân ớn lạnh, cảm thấy từng sợi lông đang theo nhau dựng đứng, trong lòng khó chịu không sao tả nổi. Ngồi trên máy bay nghe một câu chuyện tàn nhẫn biến thái thế này, rõ ràng chẳng phải là một trải nghiệm dễ chịu. Thế nhưng truyền thuyết này vẫn cứ thu hút tôi. Nghe cô hỏi, tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Họ cùng chết vì tình?"

   "Không!" Giọng cô gái bỗng trống rỗng và bi thiết. "Thokai đã cưới con gái Khadi."

   "Gì cơ?" Tôi buột miệng kêu lên. Nghe tới đây, tôi đã tưởng tượng ra vô vàn cái kết, nhưng tuyệt đối không thể ngờ được kết cục thật sự lại thế này.

   "Bất ngờ phải không?" Cô khẽ thở dài. "Con gái của Khadi là một quái thai!"


   Vợ của Khadi là em họ của lão. Khi con gái họ chào đời, nghe nói đã khiến bà đỡ sợ đến hóa điên. Chưa ai nhìn thấy đứa bé, nhưng sau này, theo lời người hầu kể lại, khi đứa bé ra đời, trên trán đã có một cục bướu đỏ bầm che lấp một con mắt, cằm nhọn hoắt đến bất thường, cái đầu chỉ còn một nửa, sau gáy phẳng lì cứ như thể bị một nhát dao phạt đôi, cánh tay trái nối liền với thân mình bởi một lớp màng mỏng, hai chân dính chặt vào nhau thành một cục thịt tròn xoe như cái đuôi cá heo, khắp người phủ kín một lớp vẩy li ti, trông chẳng khác nào một con rắn biến dạng.

   Khadi nổi cơn thịnh nộ, muốn giết quái thai này, nhưng dù sao cũng là máu thịt dứt ruột đẻ ra, người vợ vật vã cầu xin, nói rằng Phật Tổ đã cho đứa trẻ chào đời, đương nhiên nó có lý do để sống.
 
   Thế là đứa trẻ luôn bị nhốt kĩ trong phòng chẳng khác gì con chó, không được gặp ai, hàng ngày chỉ có người mẹ mang cơm vào cho nó, nó chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rực rỡ qua ô cửa sổ.

   Tình yêu của người mẹ dù có vĩ đại đến như thế nào, nhưng đôi lúc, bà vẫn cứ vô tình để lộ vẻ chán ghét đối với con mình, điều này khiến cô bé bị tổn thương trầm trọng. Tuy nhiên, bé gái lại được trời phú cho một giọng hát trong vắt và một trí tuệ thông minh lạ thường. Song, lớn lên trong miệt thị và ghẻ lạnh, quanh năm suốt tháng bị giam cầm trong phòng kín, cũng hình thành trong cô một trái tim độc ác, độc địa hơn cả loài rắn rết. Trong gian phòng tối tăm ẩm thấp phủ kín rêu xanh thường xuyên xuất hiện những giống trùng độc như rắn, rết, nhện, cóc. Đôi khi quá đói, cô trườn đi quanh phòng như loài rắn, bắt trùng độc để ăn. Cho tới một lần, khi đuổi bắt một con chuột, cô đã vô tình phát hiện ra một cuốn sách rách nát bên trong hốc tường. Cuốn sách không có chữ, chỉ toàn những hình vẽ kì dị. Vốn thông minh hơn người, chỉ nhìn hình vẽ, cô đã hiểu được ý nghĩa của cuốn sách.

   Cuốn sách viết về cổ thuật*!

(*) Một loại vu thuật độc địa trong truyền thuyết. Người thực hiện vu thuật thường nuôi dưỡng những loài trùng độc như rắn, rết, sâu, nhện, bọ cạp, ếch,... bằng những biện pháp đặc biệt, yểm bùa vào chúng, dùng chúng để giết hại hoặc điều khiển người khác


  
   Một hôm, qua ô cử sổ, cô nhìn thấy Thokai tuấn tú và Suchin xinh đẹp đưa hoa hồng tới phủ. Cô như mất hồn trước vẻ đẹp tuấn tú của Thokai và cũng nảy sinh lòng ghen tuông cuồng dại đối với Suchin.

   Cô sực nhớ tới một cổ thuật chép trong cuốn sách, sau đó, cô đã tìm được cơ hội để chuyển lời với cha mình. Thế là trò chơi "cánh diều da người" ra đời.

------------------------------------------
     Vẫn chưa có ai đọc truyện làm mình buồn quá men???

  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: C5: Cánh Diều Da Người (3)


   Họ đã làm trò với những que tăm, hai que thăm cuối cùng là những que thăm đặc biệt. Khi Thokai rút lấy que thăm đặc biệt chạy lên đài cao, tình yêu của anh ta đã bị đáng gục bởi nỗi khiếp sợ và khát vọng sinh tồn. Khadi thì thầm với Thokai, anh ta sẽ được sống nếu từ bỏ Suchin và cưới con gái lão. Sau chốc lát do dự, Thokai đã chấp nhận.

   Quá trình chế tạo cánh diều da người vô cùng tàn nhẫn mới chỉ là một bước của cổ thuật.

   Sau khi cánh diều da người được thả lên trời, hấp thụ dương khí của mặt trời, nó sẽ hoàn tất trình tự cuối cùng của cổ thuật này - đổi da! Con cái của chín hộ gia đình còn lại và toàn bộ thành viên trong nhà người thả diều thấp nhất chỉ là vật hi sinh cho âm mưu ghê rợn này.

   Chính Thokai đã tự tay lột da của Suchin. Nghe nói khi làm việc này, anh ta tỏ ra vô cùng đau khổ. Trong cơn hấp hối, Suchin gắng gượng mở to đôi mắt xinh đẹp, thều thào với Thokai "kiếp sau gặp lại". Thokai hai mắt đẫm lệ hứa với nàng. Vào ngày hôm đó, gần như tất cả những người cha phải lột da con mình đều đã hóa điên, duy chỉ có Thokai vẫn thản nhiên vô cảm. Bởi tham sống sợ chết, trái tim anh ta đã trở nên tà ác và tàn nhẫn.

   Sau khi màn thả diều kết thúc, cánh diều da người được đưa vào trong phủ.


   Qua trình đổi da, không ai biết đến, nhưng khi Thokai nhìn thấy con gái của Khadi, anh ta không còn dám tin vào mắt mình. Anh ta có nghe nói vị hôn thê của mình là một quái thai, nên cũng thấp thỏm sợ hãi lắm. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy một cô gái giống Suchin như tạc xuất hiện ngay trước mắt mình, lại ngửi thấy một làn hương ma quái, anh ta bỗng thấy đầu óc mụ mị, say đắm như kẻ mất hồn.

   Anh ta đâu có biết, con gái của Khadi đã xức lên người thứ nước hoa si tình được chế từ mỡ người chết, khiến cho người đàn ông mình yêu phải mê mẩn tâm thần, cho dù trước mặt có là một con lợn nái thì anh ta cũng lập tức yêu đến si cuồng điên dại.

   Mỡ người chết để cô ta dùng, được tinh luyện từ cơ thể của mười con người đã bị sấy khô trên lửa nóng.

   Kể tới đây, cô gái bưng cốc nước lọv lên nhấp một ngụm nhỏ. Còn tôi trong lòng nhộn nhạo đủ thứ cảm xúc đan xen, không biết phải nói gì.

   Vào ngày hôn lễ, mọi người lũ lượt tới chúc mừng gia đình Khadi. Khi những người chúc mừng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp giống hệt Suchin, ai cũng vô cùng sửng sốt, nhưng ngay sau đó, họ chỉ còn biết mê mải với vô số sơn hào hải vị la liệt trên bàn.

   Còn Thokai chỉ ngồi ngây như phỗng, thơ thẩn nhìn cô dâu.

   Không một ai nhận ra cô dâu tuy miệng cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy bi thương và hừng hực oán hận. Trên bàn tiệc, một vị cao tăng đức cao vọng trọng tay chắp trước ngực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tĩnh tại không nói.

   Thái Lan là quốc gia Phật giáo, cực kì kính trọng tăng lữ, trước mặt cao tăng ngồn ngộn của ngon vật lạ, nhưng cao tăng lại không hề động đũa.


   Hôn lễ đã được nửa chừng, khi cô dâu chú rể tới bàn cao răng kính rượu, cao tăng nhìn chằm chằm vào cô dâu, đổ chén rượu chay xuống đất, chỉ để lại một câu :"Kiếp là kiếp, báo là báo, da người bọc tim rắn, hoạn nạn hết chân tình!"

   Bao nhiêu khách khứa đang xúm xít vây quanh bàn tiệc, không ai quan tâm cao tăng nói gì, chỉ hỉ hả cắm cúi ăn uống.

   Đệ tử của cao tăng cũng nhanh chóng theo ông bỏ đi, đi rất xa rồi mới hỏi tại sao. Cao tăng thở dài một tiếng: "Ngươi chỉ đam mê dục vọng của lưỡi miệng, đâu biết rằng đã trúng phải cổ thuật âm tà! Uổng cho ngươi theo ta đã nhiều năm, mà vẫn như đám phàm phu tục tử, chỉ sống vì lục dục."

   Đệ tử nghe mà bàng hoàng. Cao tăng lấy từ trong ngực áo ra một ống trúc nhỏ, bỏ nút, từ bên trong bò ra một con rắn nhỏ màu xanh lục. Cao tăng thình lình bóp mạnh vào hai má đệ tử, nhét con rắn nhỏ vào trong miệng anh ta.

   Người đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn, con rắn đã trườn ngay xuống họng chui tọt vào trong bụng. Chốc lát sau, đệ tử mặt mày đau đớn, lăn lộn dưới đất, khắp người co giật rồi "ọe" một tiếng, nôn thốc nôn tháo. Bãi nôn nhầy nhụa nhớp nháp, nào có phải sơn hào hải vị gì, mà lúc nhúc hàng đống cóc nhái, rắn rết, nhền nhện...

   Cao tăng đưa ánh mắt bi thiết nhìn về phía tòa trạch phủ đằng xa nói: "Da người đổi thân thể, mỡ người chế nước hoa, cổ trùng làm yến tiệc, mê hoặc khắp người ta. Thuật ma cỏ hubg tàn thế này suốt bao năm qua chưa từng xuất hiện, không hiểu tại sao ả lại học được? May thay, ả vẫn chưa biết cách trừ bỏ oan hồn trong da người và mở người, chưa đầy một khắc nữa ắt sẽ bị ác ma báo thù."


   Đệ tử thất kinh, vội vã lau miệng, đang định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy đám độc trùng dưới đất lại kinh tởm nôn ọe liên hồi. Cao tăng bấm đốt ngón tay nhẩm tính nói: "Muộn mất rồi, ác ma đã thành hình, khí hung sát không thể ngăn cản được nữa!"

   Lời vừa dứt, người đệ tử nhìn về phía tòa trạch phủ bỗng thấy mấy âm hồn màu trắng bay lên không trung, vấn vít vào nhau, hội tụ lại thành một ác ma khổng lồ, lờ mờ như hình dáng Suchin. Ác ma đưa ánh mắt âm u nhìn đăm đăm xuống toàn trạch phủ, hai tay từ từ giơ cao. Một tiếng con gái rú lên thảm thiết, vang động cả bầu trời. Một tấm da người ròng ròng những máu bay vọt lên trời, như một cánh diều phất phơ giữa không trung.

   Ác ma bật lên một tiếng cười rùng rợn âm trầm, đôi mắt trống rỗng và lạnh lẽo nhìn xuống tòa trạch phủ. Từ bên dưới liên tiếp vọng lên đủ mọi tiếng gào rú thê thảm. Cánh diều da người kia khác nào vật sống, chấp chới lên xuống giữa không trung và tòa trạch phủ. Cứ mỗi lần hạ xuống, lại vọng lên tiếng gào rú thê thiết hơn nữa và tiếng la hét ồn ào hơn nữa.
  

  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: C6: Cánh Diều Da Người (4)


   Cao tăng đã nhập định, luôn miệng tụng niệm những câu thần chú lạ lùng. Đệ tử từ xa nhìn lại, qua cánh cổng trạch phủ mở rộng thấy tấm da người liên tục chụp xuống đầu đám đông hoảng loạn. Cứ chụp xuống đầu ai, kẻ đó liền bị tấm da quấn chặt rồi "roạt" một tiếng tấm da bay lên, kẻ kia tựa như bị lột da sống chỉ còn trơ lại một khối thịt đỏ chằng chịt những mạch máu tím xanh bò ngoằn ngoèo như giun. Sau khi chạy được vài bước liền lảo đảo gục ngã, đau đớn co giật quệt xuống mặt đất từng vệt máu rùng rợn.

   Vô số người đang điên cuồng đổ dồn ra cổng phủ nhưng thật lạ lùng, cổng phủ vẫn mở toang nhưng cứ như bị chắn ngang bởi một bức tường vô hình, rõ ràng chẳng thấy gì cả nhưng không một ai chạy nổi ra ngoài. Người đệ tử căng mắt nhìn thật kĩ mới phát hiện ra có vài con ma đang đứng chắn trước cổng ngăn đám người chạy trốn.

   Chẳng mấy chốc, gần như toàn bộ đám đông đã trở thành những cái xác đẫm máu, tòa trạch phủ như đã biến thành địa ngục Tu La nồng nặc máu tanh. Những cái xác bị lột da chìm nghỉm trong vũng máu lầy nhầy đất bụi, dậo dềnh, dậo dềnh.

   Chỉ có một người vẫn ngồi đờ đẫn như kẻ mất hồn trong vũng máu, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng thảm khốc chưa từng.

   Người đó là Thokai.

   Cánh diều da người phấp phới bay đến trước mặt anh ta, hạ xuống trong tay anh bật lên tiếng khóc nghẹn ngào. Ác ma trong không trung bỗng cất lên tiếng thở dài não ruột.

   "Suchin, anh sai rồi!" Thokai nâng tấm da trên tay thì thầm.

   Ác ma bỗng biến mất giữa không trung, tấm da người bay lên khỏi tay Thokai rơi xuống đất biến thành Suchin hình hài trần trụi với mái tóc đen óng chảy dài che khuất đôi gò ngực, cặp mông tròn trịa sáng lên loa lóa dưới trăng.

   "Giờ mới biết sai, ích gì? Bộ da Suchin khẻ thở dài, nâng cằm Thokai lên hôn thật dịu dàng "Chàng còn yêu em không?"


   Thokai rùng mình một cái, say đắm ngắm nhìn thân thể của Suchin "Yêu!"

   "Haha" Giọng Suchin bỗng trở nên sắc lạnh, "Yêu? Ngươi vẫn còn mặt mũi để nói yêu ta ư? Nếu yêu thì biến thành ta đi!"

   Lời vừa dứt, bộ da Suchin bỗng rách toạc từ trước trán lại biến thành một tấm da người mỏng tanh, úp chụp lên cơ thể Thokai.

   Người đệ tử trợn mắt chết lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cao tăng vẫn luôn miệng niệm thần chú.

   Thokai giờ đã mang hình dạng của Suchin, thẫn thờ dẫm lên những xác người và máu đọng bước ra khỏi phủ. Khi đi ngang qua chỗ cao tăng bỗng chắp tay nói: "Đa tạ đại sư!"

   Cao tăng chợt mở choàng đôi mắt, nghiêm giọng quát lên: "Đây là số kiếp! Ta không thể ngăn cản, mong ngươi tự mình định liệu!"

   Thokai trong hình hài Suchin đã biến mất trong màn đêm. Cao tăng đi về phía trạch phủ nói với đệ tử: "Theo ta tới đó thanh trừ"

   Một canh giờ sau, phủ đệ nguy nga đã biến thành biển lửa cháy đỏ rực nửa bầu trời đêm. Bên rìa đám cháy, hai thầy cho cao tăng âm thầm tiến về phía màn đêm.

   "Sư phụ, con thấy một cái xác trông giống rắn lắm."


   "Ừm"

   "Sư phụ, đây là tà thuật gì mà sao ghê gớm đến thế?"

   "Thứ gì không nên biết thì không biết sẽ tốt hơn, hà tất phải thắc mắc?"

   "Vâng" Đệ tử không hỏi gì nữa, làm bộ thu vén quần áo, thụt lại sau sư phụ vài bước rồi nhặt lấy một cuốn sách rách nát lem đầy vết máu nhét vào trong ống quần...

 
   Kể tới đây, cô gái im lặng hồi lâu. Tôi vẫn chìm đắm trong câu chuyện hồi tưởng lại từng tình tiết, tuy lạnh gáy nhưng quả thực rất hấp dẫn sinh động. Tôi buột miệng hỏi: "Vậy là kết thúc rồi à? Thế Thokai biến thành Suchin rồi sao nữa? Người rắn kia là thế nào? Ma cỏ là gì? Cuốn sách mà người đệ tử giấu vào ống quần có phải là cuốn sách mà con gái lão nịnh thần tìm được trong hốc tường không?"

   Cô nhìn mây trắng bồng bềnh ngoài cửa sổ, giọng nói bỗng khàn đi: "Sau khi biến thành Suchin, Thokai cứ lanh thang khắp mọi nơi trên thế giới, không ai biết anh ta là cái xác bị bọc trong da người, cũng không ai biêt được anh ta đang tìm kiếm thứ gì."

   Nói xong, cô vươn vai một cái, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng gì như tiếng vải rách. Cô vuốt lại mái tóc rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

   Tôi nhắm mắt, hồu tưởng lại từng chi tiết trong truyệ thuyết vừa rồi sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


   Máy bay lắc khẽ một cái, tôi giật mình bừnh tỉnh. Giọng nữ tiếp viên hàng không vang lên dịu dàng: "Kính thưa quý khách, máy bay sắp sửa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bangkok, xin quý khách thắt dây an toàn. Khi máy bay hạ cánh, quý khách sẽ có cảm giác hơi khó chịu, quý khách hãy thả lỏng cơ thể và hít thật sâu..."

   Tôi vội vàng thắt dây an toàn, lúc này mới phát hiện ra ghế bên cạnh trống trơn. Tôi nhớ rõ cô gái đã đi vào nhà vệ sinh, sao lâu thế mà vẫn chưa thấy quay lại?

   Tôi vội vàng bấm chuông. Cô tiếp viên hàng không bước lại, khẽ cúi người xuống lịch sự hỏi: "Thưa anh, xin hỏi anh có gì cần giúp đỡ?"

   Tôi khẽ hỏi: "Xin hỏi, cô gái vừa nãy ngồi bên cạnh tôi đi đâu rồi?"

   Cô tiếp viên hàng không nghi hoặc nhìn tôi, gương mặt thoáng qua một tia kinh hãi: "Thưa anh, từ lúc lên máy bay, ghế bên cạnh anh làm gì có ai ạ?"

   Tôi giật mình sửng sốt: "Gì cơ? Sao lại thế được?"

   Những hành khách xung quanh nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và cô tiếp viên đều trợn mắt nhìn tôi như nhìn thấy ma, từ trong mắt họ tôi đã đọc được ra thông tin "chính xác là chẳng có ai ngồi cạng anh hết."

   Cô gái mà tôi vừa nhìn thấy là ai? Chẳng lẽ là ma? Truyền thuyết cô ta vừa kể có ý nghĩa gì? Là tôi gặp ma hay chỉ là ảo giác?

   Những luồn suy nghĩ rối bời và cơn kinh hãi khó tả đã bóp nghẹn thần kinh não bộ khiến tôi choáng váng cả đầu óc. Cô tiếp viên hàng không hỏi: "Anh không sao chứ? Anh thấy không khỏe ở đâu à?"

   Tôi vội vã xua tay cười ngượng nghịu đáp: "Thật ngại quá, vừa nãy tôi ngủ mơ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo"


   "Thưa anh, ở trên máy bay thường xuyên có hành khách gặp ảo giác, đây được gọi là hội chứng ám ảnh sợ hãi do chứng sợ độ cao kết hợp với không gian kín gây ra. Anh có thể dịch chuyển sức chú ý, thả lỏng tinh thần sẽ thấy đỡ hơn."

   Lời nói của cô tiếp viên khiến tôi vững tâm đáng kể.

   "Chỗ ngồi bên cạnh anh vốn là của một nam hành khách khác nhưng không hiểu vì sao anh ấy lại không lên máy bay." Cô tiếp viên cười nói. "Tôi nhớ hình như anh ấy tên là Thokai, nghe tên có lẽ là người Thái lan."

   "Thokai!" Một cơn ớn lạnh thấu xương bỗng túa ra khỏi tim tôi từ từ lan tỏa làm đông cứng toàn bộ cơ thể và mạch máu. Tôi quay đầu, cần cổ kêu răng rắc, tôi nhìn sang phần ghế trống trơn bên cạnh, tưởng như trông thấy một hồn ma trắng toát đang chễm chệ ngồi đó, chậm rã vờn nghịch tấm da người héo hắt trên tay.

   Càng tưởng tượng tôi lại càng ớn lạnh, vội vã di chuyển ánh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Máy bay đã xuyên qua những tầng mây, các tòa nhà cao ốc ở Bangkok nằm san sát như những quân bài Domino như thể đẩy khẽ một cái là đổ nhào cả loạt.

   Dưới bầu trời quang đãng thành phố Bangkok xanh rờn sắc lá, cảnh sắc tuyệt đẹp khiến tâm trạng của tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Thậm chí tôi cũng đã tin rằng chuyện vừa nãy hẳn là ảo giác do chứng sợ độ cao gây ra, có lẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quá sức sinh động.

   Trong không trung bỗng có một thứ lướt qua, vụt cái băng ngang khung cửa sổ rồi lại bị một cơn gió cuốn ngược trở lại. Tôi đưa mắt nhìn kĩ. Trôi nổi giữa không trung là một cánh diều da người vàng úa.

---------------------------------------------------

Đọc xong phần này có lẽ éo dám đi máy bay nữa, đù mòe??
Trước xem nhiều phim Mỹ thấy máy bay rơi như mưa đã sợ bĩnh ra quần giờ đọc thêm cái này chắc phải nói lời goodbye với con trym sắt rồi??
....
Nói thế thôi chứ mình không có sợ đâu, thật đấy??
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: C7: Sông Nuôi Xác (1)


   Thái Lan nổi tiếng thế giới nhờ ngành du lịch phát triển sôi động, nền văn hóa đậm chất Phật giáo, phong tục tập quán đặc sắc. Bên cạnh đó, các loại bùa ngải ma thuật cũng nổi tiếng không kém, bởi thế đã thu hút đông đảo khách ngoại quốc đến với vùng đất này.
   Thế nhưng, du khách không thể ngờ rằng, ngay khi đặt những bước chân đầu tiên lên xứ sở huyền bí này, ma lực của cổ thuật đã có thể ngấm ngầm reo rắc vào cơ thể...

-----------------------------------------------------
                                1☆




   Xuống máy bay rồi, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự việc rùng rợn vừa mới xảy ra bởi vì tất cả đều quá chân thực, chân thực tới mức cứ nghĩ đến những hình phạt tàn khốc trong đó là tôi lại sởn hết gai ốc cộng thêm sự mất tích bí ẩn của cô gái lại càng khiến tôi không thể nào phân biệt được rằng đó chỉ là một giấc mơ hay là chuyện có thực rành rành trong thế giới này. Chính vì thế mà đầu óc tôi cứ hoang mang bấn loạn cho tới khi ra khỏi sân bay tôi mới định thần trở lại, quyết chí vứt nó ra khỏi đầu, cố gắng không nghĩ đến nó thôi cứ coi như là giấc mơ đi.

   Tôi vô thức nhìn vào vách kính bên cạnh, trong đó phản chiếu bóng tôi lờ mờ. Sau lưng tôi, người qua lại tấp nập với đủ loại sắc thái cảm xúc trên khuôn mặt, không một ai chú ý đến tôi. Bỗng dưng, tôi cảm thấy cô đơn vô hạn cứ như trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi, tôi đang tàng hình và không ai nhìn thấy tôi hết.

   Cảm giác này bắt nguồn từ một bí mật của tôi, một bí mật mà tôi không thể tiết lộ với bất kì ai.

   Tôi thở dài, xốc lại ba lô, lại hòa vào dòng người hối hả, bước đi vô định.

   Cánh diều da người, Suchin, Thokai vẫn cứ luẩn quẩn trước mắt tôi như những âm hồn không thể xua tan. Sao tôi lại gặp phải chuyện quái gở như thế nhỉ? Chẳng lẽ lại có liên quan đến bí mật mà tôi đang giấu kín?

   Tôi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa kính, bầu trời đất Thái trong trẻo hơn hẳn bầu trời quê tôi. Lúc này đã kaf đêm khuya nhưng sắc trời vẫn xanh thăm thẳm như một viên đá Sapphire trong vắt, nào đâu có bóng dáng của cánh diều da người...

   Tôi lờ mờ dự cảm rằng kì học ở Thái sẽ không mấy thuận buồm xuôi gió nhưng đã tới đây rồi, kiểu gì cũng phải chấp nhận thôi! Tôi ngẩng đầu, tìm kiếm cửa ra của sân bay.


   Bangkok có hai sân bay, sân bay Don Mueang và sân bay quốc tế Suvarnabhumi. Sân bay Don Mueang chỉ phục vụ các chuyến bay nội địa, đương nhiên là tôi đáp xuống sân bay Suvarnabhumi. Đáng ngại nhất là tới Bangkok đã hơn mười một giờ đêm rồi, nơi đất khách quê người lạ lẫm, tiếng Anh không mấy lưu loát, ngộ nhỡ gọi taxi lại bị "chặt chém" mất toi tám trăm, một nghìn Baht hoặc bị người ta chở tới nơi nào đó chuốc thuốc mê phẫu thuật thành Kathoey* thì đúng là "Ra quân chưa đánh đã toi, khiến cho anh kiệt lệ rơi dầm dề"

(*) người chuyển giới từ nam thành nữ.

   Thế là tôi theo kế hoạch đã vạch sẵn, quyết định nghỉ lại ở sân bay đợi trời sáng sẽ bắt xe bus tuyến AE4 của sân bay tới thẳng ga tàu Hua Lamphong, Bangkok, dọc đường còn có thể ngắm tượng đài Chiến Thắng. Đến nhà ga xong mua vé tàu, tôi sẽ đi thăm quan khu vực hoàng cung cả ngày rồi đến tối đáp tàu hỏa đi Chiang Mai sau. Vừa tiết kiệm thời gian, lại bớt được tiền thuê khách sạn.

   Có lẽ đường đi mệt mỏi quá nên tôi vừa lấy điện thoại ra chơi trò "Temple Run" được một chốc thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Giật mình tỉnh giấc, đã thấy nắng tưng bừng bên ngoài, ngơ ngác mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở Thái Lan. Tôi vỗ đùi đánh đét, vội vàng chạy thục mạng tới ga tàu. Kết quả không cần nói cũng biết, tuy chưa tới giờ tàu chạy nhưng vé đã bán hết sạch rồi.


   Tôi tính toán thời gian đăng kí nhập học, thấy rằng nếu đợi chuyến tàu ngày mai thì lỡ việc mất nên đành giở bản đồ tìm bến xe khách đường dài, kịp bắt chuyến cuối cùng đi Chiang Mai. Mua được vé rồi mới thấy vững tâm phần nào, ở bến xe ăn nháo ăn nhào cho xong món cà ri cua kiểu Thái nghe nói nổi tiếng lắm nhưng mà tôi lại chẳng thấy có gì đặc biệt mà chỉ thấy con cua có vị là lạ, chắc chẳng được tươi.

-----------------------------------------------

Truyện này dịch thì hay nhưng công đoạn soạn thảo làm bê tha quá???
Dấu chấm dấu phẩy ngắt câu cứ loạn xạ hết cả lên cứ như kiểu thích phẩy chỗ nào thì phẩy.???
Mình đã lược bỏ khá nhiều dấu phẩy và thay thế một số từ cũng như dấu chấm cho mạch văn nó hợp lý hơn nên nếu ai đã từng đọc mà thấy vài từ khác so với trong truyện thì thông cảm nhé!!!??????
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: C8: Sông Nuôi Xác (2)


  1☆☆

  Trong phòng chờ xe, nhìn các hàng khách túi lớn túi nhỏ chất chồng như núi, tôi chẳng trông đợi gì vào chất lượng dịch vụ của những chuyến xe khách đường dài vào buổi tối. Tưởng tượng ra cảnh nhồi nhét chật cứng ngột ngạt cộng thêm việc trên nóc xe không biết chừng còn chằng buộc hàng đống hàng lý nhếch nhác như thuốc nổ... Khu xe tới, tôi bật cười tự chế nhạo mình, hóa ra là loại xe bus hai tầng hiện đại có nhiều người Tây khoác balo đã ngồi sẵn bên trong. Điều hòa trên xe rất mạnh, may mà nhà xe có phát chăn len.

   Sau khi yên vị, tôi bắt đầu lơ đãng nhìn khắp xe. Có lẽ vì là chuyến xe cuối cùng, lại chạy vào ban đêm nên cả xe chỉ có hơn chục người. Hình như tôi cảm thấy có cái gì đó không được hợp lý cho lắm nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được bèn thôi chẳng buồn nghĩ nữa.

   Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp phát nước và đồ ăn cho mọi người, màn hình trên xe đang chiếu bộ phim "Thấy rõ tương lai" do Nicolas Cage sắm vai chính. Hành khách còn được phục vụ cả cà phê nóng, đại loại là còn vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Có lẽ đêm qua đã ngủ một giấc dài ở sân bay, cũng có lẽ là do tác dụng của cà phê nên đầu óc tôi tỉnh như sáo không thể ngủ được. Trong phim, Nicolas Cage vào vai một thầy phủ thủy có tài tiên tri. Bộ phim này tôi đã xem rồi, kết thúc rất kinh điển nên xem lạu vẫn thấy rất thú vị.

   Xe đã rời khỏi thành phố lúc nào không hay tiến vào đoạn đường núi hun hút. Tôi hơi ngạc nhiên vì trong các chương trình giới thiệu về du lịch đều có kèm theo bản đồ chi tiết nhưng hình như không có giới thiệu gì về đường núi cả. Có điều những chương trình này chỉ để tham khảo, "mọi con đường đều dẫn tới thành Rome", vậy thì hẳn là không chỉ có một con đường có thể đi tới Chiang Mai không chừng đây là đường tắt cũng nên.


   Tôi cũng chẳng lấy làm bận tâm, ngắm nghía cảnh núi rừng đêm tối bên ngoài cửa sổ. Có vẻ như xe đã đi sâu vào vùng núi, xung quanh dày đặc những loài thực vật á nhiệt đới cao lớn. Ánh trăng hòa lẫn bóng lá rợp rạp loang lổ chạy vùn vụt trên cửa kính. Tán lá rung lên xào xạc theo gió đêm như những cỗ xác đứng trên cành mà chao lắc. Trên những thân dừa thẳng tắp treo lủng lẳng những chùm dừa mà từ chỗ của tôi nhìn lên, trông như những tán dù khổng lồ treo đầy đầu lâu.

   Vừa bắt đầu tiết mục liên tưởng, tôi đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hành khách xung quanh đều đã ngủ say sưa, tiếng ngáy lào khào văng lên khắp xe. Tôi dém lại mép chăn định cố gắng ép mình vào giấc ngủ thì đột nhiên tiếng phanh xe rít lên chói tai, quán tính cực mạnh xô tôi lao về phía trước, trán đập đánh bốp vào thành ghế đau điếng.

   Toàn bộ mọi hàng khách trên xe đềy giật mình choàng tỉnh, tiếng chửi rủa vang lên bằng đủ các loại ngôn ngữ.

   Tôi ôm đầu, bực bội không thể tả, vừa ngẩng mặt lên lại thấy cô nhân viên phục vụ mặt mũi hốt hoảng, hai tay chắp trước ngực đang lầm rầm gì đó. Gã tài xế vắt vẻo điếu thuốc chẳng nói chẳng rằng, mặt mũi tái xang tái xám nhìn trân trân về phía trước.


   Tôi ngồi ở hàng ghế sau không nhìn rõ lắm, chỉ loáng thoáng trông thấy hình như có thứ gì đó chặn trước đầu xe. Tôi dụi mắt thật mạnh rồi nhổm dậy nhìn cho kĩ thì bỗng nhiên tóc gáy rào rài dựng ngược.

   Dưới anh trăng trắng toát, có hai con người đứng thừng thững giữa đường chiếu về phía chúng tôi ánh nhìn lạnh lẽo.

-------------------------------------------------

Bật mí cho các bạn điều này là mình chưa hề đọc hết quyển truyện này. Mới đập hộp bèn ngớ ngẩn đăng lên chia sẻ luôn???
Mình vừa đọc vừa nhập nội dung vào Wattpad đấy???
.........
???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: C9: Sông Nuôi Xác (3)


2☆

   Phần lớn hành khách trên xe đều nhìn thấy hai người đó. Có lẽ cảnh tượng quá mức rùng rợn nên đã có người rú lên thất thanh, trong xe ngày càng ầm ĩ nhốn nháo. Tôi thấy cổ họng mình khô khốc, cố nhìn kĩ lại lần nữa thì nỗi kinh hoàng càng bành trướng. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng rú của linh hồn thẳm sâu trong cơ thể.

   Không phải hai con người mà là pho tượng gỗ hình người sống động như thật.

   Nếu đây là hai con người bằng xương bằng thịt thì cùng lắm tôi cũng chỉ giật mình một cái chứ không đến nỗi kinh hãi đến thế. Nhưng sâu tít trong vùng núi trập trùng heo hút, chính giữa con đường núi vắng vẻ ngoằn nghèo, giữa đêm hôm khuya khoắt lại gặp hai pho tượng gỗ như thế này thì đó không phải là một sự rùng rợn bình thường.


   Tôi liên tưởng tới đầy những truyền thuyết ma quái của đất nước Thái Lan  mà trong lòng ớn lạnh, chân tay lạnh toát. Chẳng lẽ tôi đã gặp phải cổ chú?

   Trong cơn hãi hùng bao phủ, cả xe dần yên ắng trở lại, có thee nghe thấy tiếng những nhịp tim đậo thùm thụp và cả những tiếng thì thào cầu nguyện. Tôi nhìn khắp lượt mọi người bỗng nhiên choàng tỉnh, cuối cùng thì tôi đã hiểu cảm giác bất thường lúc mới lên xe là ở đâu ra.

   Trên xe khách, ngoại trừ tài xế và cô nhân viên phục vụ là người Thái Lan ra thì toàn bộ hàng khách đều là người nước ngoài.

   Tuy đất nước Thái Lan nổi tiếng nhờ du lịch nhưng nguyên một chiếc xe khách toàn người nước ngoài thì xác suất hẳn là cực kì hiếm.

   Những hành khách khác có lẽ không phát giác ra điều này, tôi bắt đầu thấp thỏm không yên. Trước khi tới đây tôi đã từng xem một bộ phim ma của Thái Lan nói về một ngôi làng nhỏ ở vùng núi có một thứ thuật truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cổ thuật này mang lạu cho người trong làng một năng lực đặc biệt. Sau khi họ chết đi, thi thể được mang bỏ lại vào trong quan tài nhưng không đem đi chôn mà vứt xuống một cái hố lớn lúc nhúc đủ các loại rắn khác nhau. Hằng ngày, người ta rưới xuống hố loại mỡ được rút từ người sống để nuôi rắn độc và để cho lũ rắn tự do chui ra chui vào thi thể đủ bốn mươi chín ngày thì bắt hết rắn độc bỏ vào trong chum lớn giã nát nhừ rồi lấy chính thứ thịt rắn giã nát trét kín những cái lỗ mà rắn đã cắn xé ra trên thi thể sau đó mới bỏ nắp đậy quan tài mang thả xuống sông ngâm chín ngày rồi lại vớt lên. Khi mở nắp quan tài, thi thể đã biến mất, thay vào đó là một đứ trẻ sơ sinh nằm trong tầng tầng lớp lớp thịt nát da vụn.

   Đứa trẻ sơ sinh đó chính là người chết đã được tái sinh nhờ vào cổ thuật, hơn nữa, còn lưu giữ được toàn bộ ký ức từ kiếp trước.

   Bộ phim này không xuất hiện trên tất cả các trang mạng ở trong nước do các trường đoạn quá ư máu me rùng rợn, hình ảnh lại quá tả thực đã khiến tôi gặp ác mộng triền miên suốt mấy ngày liền. Sở dĩ tôi nhớ tới bộ phim này là vì trong phim, để tìm được người sống chế luyện mỡ người, người trong trong làng sẽ đóng giả làm tài xế chuyên chở những vị khách du lịch ngoại quốc không biết nội tình mang ếm bùa mê hoặc bắt cóc về.


   Sao tình cảnh lúc này lại giống nhau đến thế?

   Hơi thở của tôi càng thêm dồn dập, dường như từng thước phim đang lần lượt diễn ra với chính tôi. Tôi joang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, may sao ngoài hai pho tượng gỗ thì không thấy có gì khác thường.

   Đột nhiên hai mắt tôi đau nhói như thể trong không khí vừa mọc ra hai mũi kim chọc thẳng vào mắt, xuyên suốt ra tận sau gáy. Nước mắt tôi ứa ra giàn giụa, trước mắt nhòe nhoẹt. Tôi đã hiểu ra cơn đau đớn từ đâu mà tới: hai con người gỗ đang nhìn tôi chằm chằm.

   Từ trong mắt người gỗ rọi ra những tia xanh lét, rạch thành một vệt sáng thẳng tắp trong đêm tối xuyên qua cửa kính xe và cơ thể các hành khách khác, đâm thẳng vào mắt tôi.

   Cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi khẳng định đây là tuyệt đối không phải là ảo giác do sợ hãi quá độ. Tôi nhắm nghiền mắt lại, trước mắt vẫn đọng lại hình ảnh rùng rợn về con người gỗ mà tôi vừa liếc thấy: một bộ mặt dài ngoằng ngoẵng gần như chiếm đến một phần ba chiều dài cơ thể, trên thân mình ngắn ngủn quắt queo chạm khắc đủ loại hoa văn kì dị, hai tay buông thõng chấm đất, hai chân ngắn chỉ bằng tay trông giống hệt như hai con đười ươi biến dạng.

 
   Cảm giác nhoi nhói trên mí mắt cho tôi biết chúng vẫn đang tiếp tục nhìn tôi. Tôi muốn giãy thoát nhưng tôi nhận ra cơ thể cứng đờ không tài nào nhúc nhích, óc tôi đau buốt như bị một sợi dây thép nung đỏ chọc ngoáy. Tai tôi ù đặc, chỉ nghe thấy tiếng máu rần rật đổ dồn lên não dưới sức ép của con tim sắp sửa bùng nổ.

-----------------------------------------------

Không biết bộ phim mà tác giả nói có thật không nhỉ????
"[>~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: C10: Sông Nuôi Xác (4)


2☆☆

Trong xe bỗng nhiên vụt sáng, có vẻ như tài xế vừa bật đèn. Nhưng ngay sau đó, trước mặt lại tối sầm, hình như có ai đó đứng lên che khuất ánh sáng. Cơn đau trên mí mắt vụt biến mất, thay vào đó là một cơn tê nhức lan khắp mình mẩy do cơ bắp toàn thân buông chùng sau cơn căng thẳng quá độ.

   Tôi mở choàng mắt. Ở hàng ghế trước có một người bước lại, ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi rất không thích người lạ ở quá gần nên dịch vào bên trong một quãng.

   "Anh là người Trung Quốc?" Người vừa ngồi xuống là một anh Tây tóc vàng kim rất điển trai, xem ra chỉ tầm tuổi tôi, hai con ngươi màu xanh lam nhạt đến mức gần như hòa lẫn vào tròng trắng, cực kì nổi bật.

   Tôi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Trong bầu không khí thế này, quả thực tôi chẳng muốn nói năng gì hết. May sao tia ánh sáng xanh trong mắt người gỗ đã biến mất, đó, tôi nhận ra những người khác chẳng ai làm sao cả, ngoại trừ tôi. Rốt cuộc là thế nào?

   "Tôi là Jack, người Canada, tới Thái Lan du học. Tôi rất thích văn hóa phương Đông nên các ngôn ngữ châu Á tôi đều biết một ít." Jack tóc vàng tự giới thiệu về mình rất lưu loát.


   Vì phép lịch sự, tôi đáp lại: "Tôi là Khương Nam, mọi người hay gọi tôi là Bí Ngô."

   "Ồ! Thật thú vị!" Mái tóc vàng kim của Jack sáng lên quyến rũ dưới ánh trăng, ánh mắt tràn đầy vui vẻ. "Bố mẹ cậu chắc là uyên bác lắm đây!"

   Câu này đã rạch trúng vết thương đau đớn nhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi: "Tôi chưa nhìn thấy bố mẹ bao giờ cả."

   "Ồ... xin lỗi!" Lời an ủi lịch sự của Jack không thể làm giảm bớt nỗi đau đớn trong lòng tôi. Ai có thể hiểu được sự ghẻ lạnh mà một đứa trẻ mồ côi phải chịu đựng từ nhỏ cho tới lớn cũng như nỗi buồn tủi trong những buổi họp phụ huynh? Sau mỗi cuộc họp phụ huynh, có đến chín mươi phần trăm học sinh bị mắng chửi nhưng đó lại là ước mơ cháy bỏng của tôi. Có cha mẹ để mắng chửi cũng là một điều hạnh phúc.

   "Chúng ta đang gặp nguy hiểm!"  Hẳn là Jack cố tình chuyển chủ đề để lấp liếm sự ngượng ngùng.

   Tôi chỉ khẽ "ừm" một tiếng, cũng thấy hơi ngạc nhiên vì không hiểu tại sao Jack lại tìm tôi để nói về chuyện này. Nhớ lại lúc tôi nhắm mắt, anh ta đã giúp tôi che chắn tia ánh sáng xang rọi ra từ mắt người gỗ, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Hay là anh ta đã biết được gì?

   Tôi bất giác nhìn vào đôi mắt màu xanh lam nhạt đến gần như ngả trắng của anh ta, xung quanh con ngươi không có gì bất thường, chắc là không phải đeo kính áp tròng.

   "Trước khi mọi việc sáng tỏ, tốt nhất đừng nên xuống xe." Jack cười, cứ như đã biết tôi đang tìm kiếm thứ gì.

   Tôi lại càng cảm thấy sự xuất hiện bất ngờ của Jack rất bí hiểm, anh chàng Tây trẻ măng này có vẻ biết rõ một số việc không nên biết, hơn nữa, hình như rất hiểu tôi...

   "Nếu cứ xuống thì sao?" Tôi liếm đôi môi khô khốc.


   Jack sầm ngay mặt xuống, trên mặy toát ra một vẻ lạnh lẽo âm u: "Thì cậu sẽ biến thành xác sống!"

   Tôi rùng mình ớn lạnh, không biết nên đối đáp thế nào đành quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, côn trùng rỉ rả, ánh trắng hắt qua kẽ lá. Ngoại trừ hai con người bằng gỗ thì mọi thứ đều rất đỗi bình thường.

   Hành khách ít nhiều đã lấy lại bình tĩnh, thúc giục tài xế tiếp tục lên đường. Có vài người còn bàn nhau xuống xe chụp vài kiểu ảnh kỉ niệm với người gỗ rồi sẽ khiêng chúng sang vệ đường.

   Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghe họ nói, đầu nặng trình trịch như đổ chì. Gã tài xế nói vài câu tiếng Thái với cô nhân viên, có vẻ vì thấy trên xe toàn người ngoại quốc nên họ thấy rất tự tin là không ai hiểu nên cứ nói oang oang. Tôi nghe thấy họ nhắc đi nhắc lại hai âm tiết, hai âm tiết đó, tôi đã nhiều lần nghe thấy trong các bộ phim Thái có phụ đề có nghĩa là ma cỏ!

   Người dân tộc Miêu thường gọi "cổ" (trùng độc*) là "ma cỏ". Tương truyền trùng độc sống kí sinh trên cơ thể phụ nữ, gây hại cho người khác. Những người phụ nữ có trùng độc sống kí sinh bị gọi là "bà ma cỏ"

(*) Trùng độc hay cổ trùng được tạo ra bằng cách thu gom các loài vật có độc như rắn, rết, bọ cạp, nhện, cóc, nhái,... đem cho vào một cái hũ hoặc một cái hố sâu để cho chúng tự cắn giết lẫn nhau. Con vật sống sót duy nhất sẽ trở thành cổ trùng. Người bị cổ trùng sống kí sinh, sức khỏe sẽ ngày càng sa sút đến một thời điểm nhất định. Trùng độc sẽ cắn phá cơ thể chui ra ngoài. À.. ừm...theo một nguồn tin không rõ thực hư thì người bị cổ trùng kí sinh hoàn toàn có thể được chữa khỏi nếu ta tìm được cổ vương. Cho cổ vương hút máu rồi đập chết lấy máu của cổ vương nấu thuốc rồi cho người bệnh uống. Nhưng mà cổ vương không dễ tìm đâu nha?? mà làm thì phức tạp lắm!!!

   Theo truyền thuyết, phương pháp nuôi "cổ" thông thường như sau: bắt thật nhiều trùng độc như rắn, rết, bọ cạp, thằn lằn, cóc nhái bỏ vào trong cùng một cái lọ cho chúng tàn sát, ăn thịt lẫn nhau. Con trùng độc duy nhất sống sót chính là cổ. Cổ có nhiều loại như: xà cổ (rắn), khuyển cổ (chó), miêu quỷ cổ (mèo), hạt cổ (bọ cạp), cáp mô cổ (cóc nhái), trùng cổ (sâu)... Người nuôi cổ có thể yểm cổ thuật khiến đố phương bị bệnh, thậm chí tử vong. Đầu tiên, cổ thuật thịnh hành trong khu vực người Miên, sau đó không hiểu tại sao lại lưu truyền sang Thái Lan, phát triển mạnh mẽ và trở thành một kì thuật bí hiểm nhất ở nước này.

  Nhưng vào lúc này, tại sao họ lại nhắc đến ma cỏ?


   Đúng lúc tôi đang băn khoăn, chiếc xe bỗng lắc lư dữ dội, trong xe vọng ra những tiếng "lộc cộc" trầm đục giống như có thứ gì đó va đập vào thành xe. Xe chao đảo mỗi lúc một dữ dội trong khi chúng tôi đều nhìn thấy rõ bên ngoài không có bất cứ thứ gì.

   Hành khách vừa mới bình tâm chút ít đã lại kinh hãi trước sự cố bất ngờ. Tiếng gõ đập mỗi lúc một dồn dập, chiếc xe ngả nghiêng đến bốn mươi lăm độ sang hai bên giống như con thuyền nhỏ đang vật lộn với sóng dữ. Tất cả mọi người đều hoảng hốt bám chặt vào thàng ghế. Trong cơn hỗn loạn, tôi nhìn thấy rõ gã tài xế bình thản đến lạ lùng. Hắn hét lên vài câu với cô nhân viên phục vụ, cô ta có vẻ không bằng lòng lắc đầu quầy quậy.

   Gã tài xế tức tối gầm lên mấy tiếng, cô nhân viên phục vụ mới miễn cưỡng rời khỏi chỗ ngồi kéo mở nắp ngăn đựng đồ ở gần cửa xe lôi ra một cái lồng bên trong có nhốt một con gà trống đen sì.

  



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: C11: Sông Nuôi Xác (5)


3☆

Gã tài xế giật phắt lấy cái lồng, mở cửa xe lao vọt ra ngoài, rút từ thắt lưng ra một con dao găm rồi lôi con gà trống ra, tay giữ lấy đầu, phạt một nhát đứt rời cần cổ.

  Máu từ cổ phun ra thành vòi, mình gà rơi phịch xuống đất, hai cánh đập phành phạch, hai chân đạp loạn xạ, toàn thân co giật dữ dội, máu vẫn bắn ra loang lổ sau đó thì nằm bất động. Chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này, rất nhiều du khách nước ngoài kinh hoàng bưng chặt lấy mắt.

   Và lúc này, chuyện khó tưởng tượng nhất đã xảy ra.

   Cái đầu gà trong tay gã tài xế vẫn dáo dác ngó nghiêng khắp phía, chốc chốc lại há mỏ kêu lên "cục cục". Thân gà lại đứng dậy, bước từng bước vững chãi. Cảnh tượng ma quái đã khiến tất cả du khách bàng hoàng chết lặng, quên cả la hét, đờ đẫn đứng nhìn.


   Gã tài xế cầm cái đầu gà quệt máu vào mắt hai người gỗ, sau đó lại quệt túi bụi lên xe. Hai tay và mình mẩy gã bê bết máu gà trông rất rùng rợn. Còn cái thân gà không đầu cứ lững thững đi vào rừng cây. Chiếc xe từ từ ổn định trở lại, những tiếng "lộc cộc" cũng từ từ biến mất, chỉ còn lại mùi máu tanh lòm sặc sụa trong không khí.

   Cô nhân viên phục vụ tỏ ra rất kích động, mở cửa xe đi tới trước mặt gã tài xế, chỉ vào chúng tôi trên xe, lại chỉ vào cánh rừng cách đó không xa, hai tay khua khoắng loạn xạ. Gã tài xế nhìn chúng tôi bằng ánh mắt âm u, nhếch miệng cười, nói vài câu gì đó với nhân viên phục vụ. Cô ta có vẻ đã bình tĩnh lại nhưng ánh mắt lại trở nên đờ đẫn giống hệt đám du khách trên xe, cứ đứng ngây ra như khúc gỗ.

   Bắt đầu tưg giây phút đó, Jack không nói thêm lời nào nữa, chỉ rít thuốc liên hồi và còn dúi vào tay tôi một điếu.

   Tôi cũng thuộc dạng nghiện thuốc nhưng lại chẳng mấy thích thú mùi vị của thuốc lá ngoại. Hơn nữa, thuốc mà Jack phả ra lại có một thứ mùi quái lạ rất khó diễn tả, lại đang ở trong hoàn cảnh thế này đúng là chả có hứng thú gì mà hút nên tôi tiên tay cài luôn điếu thuốc lên vành tai.

   Cô nhân viên phục vụ quay trở lại lên xe, cơ thể ngay đuỗn, dáng đi nặng nề như vịt bầu. Cô không nói năng gì mà chỉ đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người.

   "Bắt chước bộ dạng của toàn bộ hành khách!" Jack hạ giọng thì thào.

   Vừa nãy tôi cứ ngỡ các du khách do kinh hãi quá mức nên mới trở nên đờ đẫn. Giờ nghe Jack nói vậy, tôi mới thấy đúng là rất bất thường, dường như tất cả mọi người đều đã mất đi ý thức. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi cũng ngồi đực ra, cố gắng để ánh mắt trở nên đờ đẫn nhưng tim tôi cứ đập thình thịch khiến hơi thở như không theo kịp, mỗi lúc một dồn dập.

   Cô nhân viên tuôn ra một tràn những âm thanh đều đều rỉ rả nghe cứ như tụng kinh.


   Vừa dứt lời, đám hành khách liền đờ đẫn đứng dậy bước xuống xe, dáng đi cứng nhắc giống hệt cô ta.

   Còn gã tài xế không biết đã biến mất từ lúc nào.

   "Đừng sợ, có tôi đây!" Jack cũng đứng dậy. "Họ bị điều khiển rồi! Xuống xe theo họ!"

   "Chuyện gì thế?" Tôi vô cùng kinh hãi, không biết sẽ còn phải đối mặt với những chuyện quái quỷ gì. Giờ chỉ còn có tôi và Jack là tỉnh táo. Nỗi căng thẳng khủng khiếo đã phá vỡ giới hạn tâm lý của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy thà tôi mất hồn như mấy ônh Tây kia cho xong, chí ít họ cũng không phải gồng mình lên gánh chịu nỗi kinh hoàng đang bóp nghẹt lấy cơ thể.

   Đôi lúc, không biết gì còn nhẹ nhõm hơn nhiều so với gì cũng biết.

   Jack vẫn phì phèo điếu thuốc, đầu thuốc lập lòe trong khói thuốc chờn vờn, không phải màu đỏ thường thấy mà xanh lét âm u...


   "Chúng ta đã gặp cổ xác, gần đây có lẽ có một con sông nuôi xác."

   Cổ xác? Sông nuôi xác?

--------------------------------------------------

Anh đẹp trai hay chị đẹp gái luôn là nhân vật xuất hiện vào lúc nhân vật chính bế cmn tắc dù bất kể là trong truyện kinh dị hay truyện ngôn tình.
Cơ mà sì poi cho các bạn biết anh Jack tóc vàng, mắt xanh đẹp lồng lộn sắp ngỏm củ tỏi rồi..... hehehe do mình có tò mò quá nên lỡ đọc hết chương I rồi mới đăng???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: C12: Sông Nuôi Xác (6)


3☆☆

Đúng là tôi đã đụng độ cổ độc Thái Lan ư? Tôi kinh hoàng quá đỗi nhưng những gì diễn ra trước mắt buộc tôi phải chấp nhận sự thực khủng khiếp này.
 
   "Cô nhân viên cũng bị gã lái x kiểm soát rồi" Jack đi sát sau lưng tôi. "Tôi không có thời gian giải thích nhiều nhưng cậu đừng sợ, cứ đi theo họ, tôi phá cổ độc đã rồi sẽ đuổi theo."

   Tôi đang nhẩm tính, xuống xe một cái sẽ chạy ngay, đã biết là chỗ chết mà cứ đâm đầu vào thì có mà điên.

   Ngoài xe, ánh trăng vằng vặc, bầu không khí trong mát ẩm ướt nơi rừng núi ùa vào trong phổi khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn. Nếu không phải đang đối đầu với nguy hiểm khó lường thì đây đúng là một nơi nghỉ chân lý tưởng.


   Bước trên mặt đường ẩm ướt, tôi cũng hơi bình tâm lại, kín đáo đưa mắt quan sát. Tôi thấy cô nhân viên đang dẫn theo đoàn khách bắt đầu tiến vào trong rừng. Tôi ngoảnh đầu nhìn, thấy Jack vừa lẩn ra sau xe bus.

   Tôi thầm rủa xả mình ngu đần, Jack đã chạy rồi mà tôi còn đứng đây làm gì? Quyết định là thế, tôi ngoắt người toan chạy nhưng phát hiện ra mình không thể chạy được nữa. Hàng người kia giống như một thỏi nam châm khổng lồ hút chặt lấy tôi khiến tôi không thể nào vùng ra được. Tôi gồng mình kìm bước chân lại, ngả người về phía sau nhưng lực hút vẫn cứ kéo tôi đi khiến tôi loạng choạng. Như thể có một sợi sắt vô hình đã ràng chặt chúng tôi vào nhau, lôi thẳng chúng tôi về phía khu rừng.

   Tôi gắng gượng ngoảnh đầu lại, giận dữ nhìn về chỗ Jack vừa lủi mất, thầm nghĩ: "Tao có làm ma cũng không tha cho mày!" Lại nghĩ không biết lát nữa sẽ phải đối mặt với chuyện gì, bỗng thấy trấn tĩnh hơn nhiều. Tuy tôi nhát gan nhưng được cái gặp phải nguy hiển thực sự thì lại trở nên bình tĩnh. Đây chính là ưu điểm của một đứa trẻ mồ côi từ bé.

   Trước mũi xe không còn nhìn thấy hai người gỗ đâu nữa. Vừa nãy Jack nói đi phá cổ độc, hay là không phải anh ta bỏ trốn mà là đang nghĩ cách giải cứu chúng tôi? Nghĩ là vậy, tôi bỗng thấy hơi xấu hổ. Tuy chân tôi vẫn bước đi một cách mất kiểm soát nhưng cơn sợ hãi đã lắng xuống. Tôi âm thầm quan sát xung quanh và bắt đầu nhẩm tính cách thoát thân.

   Cánh rừng này trông thì không thấy gì là rậm rạp nhưng bước vào rồi mới thấy cây cỏ mọc rậm rì, bước đi rất khó khăn. Chẳng mấy chốc, chiếc áo thun của tôi đã bị đám cành cây chằng chịt cào rách vài chỗ, lá khô và sỏi đá chui đầy vào trong giày, đâm vào chân đau nhói.

   Mỗi người cách nhau khoảng một mét. Từ góc độ của tôi không thể nhìn thấy cảnh tượng phía trước mà chủ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, có lẽ sắp đến một con sông. Chẳng lẽ chính là sông nuôi xác mà Jack vừa nhắc tới?

   Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng hò hét của gã lái xe vọng lại cách đó không xa kèm theo tiếng chuông đồng chói gắt. Đám người vô thức kia hình như bước nhanh hơn, tiếng chân bước vang lên dồn dập.

   Tôi sực nhớ một truyền thuyết ở Tương Tây. Người ta bảo đi đường đêm mà gặp phải đoàn người hàng ngũ chỉnh tề lầm lũi bước đi, kẻ đi đầu thỉnh thoảng lại hô lớn, tay lắc chuông đồng; nhẹ thì bị ốm nặng vài ngày, nặng thì chết ngay tại chỗ rồi nhập luôn vào hàng ngũ đó. Đây chính là bí mật về nghề dẫn xác Tương Tây mà khoa học hiện đại vẫn chưa thể giải thích nổi.


   Cảnh tượng trước mắt tôi lúc này có khác gì như thế? Chỉ có điều không phải là người chết mà là một hàng người sống đã mất đi ý thức.

   Tôi hoang mang không biết phải làm gì bây giờ. Chẳng lẽ cứ phải tiếp tục giả vờ ngây ngô để nuôi hy vọng được Jack quay lại cứu?

   Nhưng tôi đâu biết phải làm gì?

   Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai tôi. Qua lớp áo thun, tôi vẫn cảm nhận rõ mồn một bàn tay ấy lạnh buốt, dính nhớp, ướt rượt. Toàn thân tôi lập tức cứng đờ nhưng ngay lúc đó, tôi phát giác ra cơ thể đã thoát khỏi sự kiểm soát của lực hút kì quái kia.

   Nhìn vào cái bóng in dưới đất, tôi thấy một cảnh tượng quái đản.


   Có một người đứng sừng sững ở sau lưng tôi, thân hình dày rộng đến lạ thường. Trên vai nhô lên những ba cái đầu, bàn tay vừa vươn về phía tôi, hai cái đầu đột nhiên rụng đánh "bịch" xuống đất.

--------------------------------------------------

Dù muốn hay không mình vẫn phải viết vài dòng cuối mỗi chap với nội dung chả mấy liên quan đến truyện cho bớt nổi da gà với lạnh sống lưng!!
Thật sự thì không sợ nhưng chả hiểu sao cứ hay bị lạnh sống lưng ấy???
Lạ lùng thật ~[=_="]~

  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: C13: Sông Nuôi Xác (7)


4

   "Im! Tôi đây!" Là giọng Jack.

   Mớ thần kinh căng cứng của tôi lập tức buông chùng, hai đầu gối mềm nhũn sụp xuống, hai tay tôi run rẩy chống lên mặt đất, cơ thể trống rỗng, quần áo sũng mồ hôi lạnh.

   "Im lặng!" Jack nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối tăm trước mặt. "Họ đã bị oan hồn trong sông nuôi xác nhập vào người, nếu làm họ giật mình, họ sẽ hóa điên."

   "Sông... sông nuôi xác?" Nỗi kinh hoàng khiến đầu óc tôi bùng nhùng.

   Jack quệt đại hai tay vào quần, để lại hai vệt đỏ máu: "Không có thời gian giải thích, giúp tôi một tay đã."


   Sự xuất hiện của Jack tuy có giúp tôi vững dạ hơn ít nhiều nhưng tôi vẫn hơi cảnh giác đối với anh ta.

   Jack nhìn thẳnh vào mắt tôi: "Tuy cậu đeo kính áo tròng nhưng tôi biết rõ màu mắt vốn có của cậu. Màu mắt này sẽ giúp cậu nhìn thấy nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy. Tôu đã gặp một người như thế cách đây nhiều năm..."

   Tôi như bị điện giật, sao Jack lại biết?

   "Cậu đến nước Thái, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên hay may mắn. Tuy tôu không biết nguyên nhân thực sự nhưng cuộc đời cậu sẽ phải rẽ ngoặt." Jack thở dài. "Không ai thay đổi được vận mệnh, có lẽ cậu chính là người mà chúng tôi đang đợi."

   Tôi không thể tiêu hóa nổi mấy câu không đầu không cuối của anh ta nhưng thật sự lần này đến Thái Lan đi du học, đúng là có nhiều chỗ bất thường.

   Tôi và Nguyệt Bính (thằng bạn đáng lẽ cùng tới Thái Lan với tôi) ăn cơm tại một quán cóc, nhân tiện trả giúp tiền rượu cho một ông lao công quét rác say khướt. Ông ta đã không cảm ơn chúng tôi thì chớ, còn khăng khăng bắt chúng tôi bái sư. Chắc ông ta xem nhiều phim cổ trang quá nên điên khùng mất rồi.

   Đương nhiên là chúng tôi mặc kệ ông ta. Kết quả là ngay hôm sau, chúng tôu nhận được giấy thông báo sang Tháu đi du học theo chương trình trao đổi sinh viên.

   "Sông nuôi xác âm khí mạnh quá, lát nữa cậu cứ theo sát tôi và làm y theo lời tôi nói." Jack vén lại mái tóc vàng kim óng mượt, rút từ ba lô ra hai sợi dây màu đỏ buộc một sợi vào cổ tay trái, sợi còn lại đưa cho tôi và ra hiệu cho tôi làm theo.

   "Anh là ai?" Tôi cầm sợi dây, hỏi một câu lãng nhách.

   Jack không trả lời, lại lôi hộp thuốc lá trong túi ra ném cho tôi một điếu: "Lúc nào cần nói tôi sẽ nói. Nhai đi, nó làm bằng ngải xua được tà ma, vừa rồi bảo cậu hút cậu lại không hút."

   Tôi bỗng cảm thấy anh chàng ngoại quốc tóc vàng đẹp trai kia thật chẳng có tí gì giống người ngoại quốc cả: "Anh là người Canada thật à?"


   Jack cười, để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp: "Sẽ nói với cậu sau."

   Tôi còn đang ngây ra, Jack đã giúp tôi buộc xong sợi dây đỏ lên cổ tay rồi nhét điếu thuốc vào miệng tôi: "Mau lên, không kịp bây giờ."

   Cái mùi đặc biệt của ngải cứu xộc lên mũi tôi cay xè nhưng đúng là tỉnh táo hơn thật. Jack lại lôi ra từ trong ba lô vài cái đinh gỗ cắn chặt trong miệng rồi cầm một cái cắm thẳng vào thứ vừa rơi xuống đất.

   Hóa ra hai cái đầu vừa rơi xuống khỏi vai anh ta chính là hai bức tượng gỗ, lúc vỗ vai tôi, anh ta còn cõng theo hai pho tượng, thảo nào cái bóng lại to đến thế.

   Cái đinh gỗ đào xuyên thẳng vào mắt hai pho tượng, máu gà dính trên đó đã được lau sạch (thảo nào tay anh ta dính nhớp toàn máu là máu). Jack đập thẳng lòng bàn tay vào cái đinh, đóng nó vào mắt tượng, tôi chỉ nhìn mà cũng thấy lòng bàn tay mình đau nhói. Anh ta hẳn là có một bàn tay thép.
 
   Sau bốn cái đập, bốn cái đinh đã cắm sâu vào bốn con mắt tượng. Tôi lờ mờ có thể nghe thấy tiếng gào rú thảm thiết từ bên trong thân tượng vọng ra. Từ nhãn cầu gỗ rỉ ra dòng máu tươi đặc quánh, vài tia khói xám nhàn nhạt chui ra khỏi lỗ mũi tượng.

   Tôi rùng mình ớn lạnh, người ngợm cứ như bị nhồi băng run lên cầm cập. Ngay sau đó, có một sức hút dữ dội lôi phắt tôi về phía pho tượng. Sợi dây đỏ trên cổ tay tôi bỗng sáng rực lên như sợi thép nung, tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm, từ từ thít chặt vào da thịt tôi nóng rẫy như thể muốn nướng chín cổ tay tôi.


   Jack quỳ dưới đất, một tay nắm chặt lấy bên tay buộc dây đỏ, mặt trắng bệch, chắc cũng đang phải chịu đựng nỗi đau đớn giống như tôi. Tôi không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Trong những kích thích đầy đau đớn bởi hai luồng nóng lạnh cực đoan, đầu óc tôi dần trở nên mụ mị.

   Sợi dây đỏ đã ngập sâu vào da thịt, bàn tay tôi thâm tái do máu huyết không được lưu thông, vết đứt chìm nghỉm trong máu tươi. Chính vào lúc này, cơn giá lạnh trong cơ thể bỗng đổ dồn về phía cổ tay cứ như săm xe bị thủng, hơi lạnh giá phun phì phì ra ngoài qua chỗ vết thương. Cho tới khi cơn lạnh buốt được đẩy hết ra ngoài cơ thể, sợi dây đỏ mới chịu buông lỏng.

   Tôi há miệng thở hổn hển. Jack cũng chẳng khá hơn tôi là mấy. Anh ta nở một nụ cười áy náy: "Xin lỗi, không ngờ hai luồng âm khí này lại lớn đến thế, một mình tôi đỡ không nổi. May mà có sợi dây đỏ kết từ dây đèn trước bàn thờ Phật Tổ, không thì chẳng biết sẽ thế nào."

   Tôi thầm nghĩ một chốc mới bừng hiểu ra: tôi đã bị lừa, tôi bị anh ta lợi dụng!

---------------------------------------------

Đâu có đâu, anh tóc vàng đâu có thương tổn quá lắm gì tới cơ thể đằng ấy đâu. Người ta có lòng tốt giúp đỡ, chỉ cần hỗ trợ sức mạnh tí ti thôi mà.
Nhớ lại đi, anh Tây dùng tay không đóng đinh đấy???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: C14: Sông Nuôi Xác (8)


5

   Jack biết rõ một mình anh ta không thể chống đỡ nổi hai luồng âm khí trong tượng gỗ nên cần tìm một người cùng gánh đỡ. Và anh ta chọn tôi, một thằng đần chả hiểu mô tê gì.

   Trong thư viện trường, tôi từng bới được vài trang sácg nát viết về những truyện hoang đường quái đản, hìn như có đoạn viết là: ngải cứu - xua trùng hàn, tránh độc vật, nhưng nếu dùng ở nơi nhiều âm khí sẽ hút âm khi nhập vào mình. Vừa rồi, Jack đã tranh thủ lúc tôi sợ hãi để nhét ngải cứu vào miệng tôi, chẳng phải để tránh tà gì hết mà là để dụ âm khí ra khỏi bức tượng nhậo vào người tôi gánh đỡ cho anh ta một nửa. Nếu vừa rồi tôi không đỡ nổi, chắc giờ đã thành cái xác mất rồi.

   Đâu phải anh ta muốn giúp tôi mà chỉ dùng tôi làm mồi nhử!


   Hiểu ra rồi, tôu vô cùng bực bội. Thế nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, thì anh ta lại đã cứu sống tôi. Dù là vậy, tôi cũng không thể chấp nhận cái cung cách này.

   Có lẽ Jack không ngờ rằng đã bị tôi nhìn thấu tim đen, cười toe toét giải thích: "Dân Thái theo Phật giáo, tin rằng người ta có linh hồn; còn nước sông là thứ trong sạch nhất nên thường mai táng người chết dưới sông. Lâu dần, lòng sông tích tụ rất nhiều oan hồn, biến thành nơi ký tưởng để bọn thuật sĩ nuôi xác, luyện cổ. Chỗ nuôi xác thế này âm khí cực nặng, đến thuật sĩ cũng không dám lại gần nên đã dùng cổ thuật điều khiển người sống tự bước vào đó. Sau khi oan hồn hút no dương khí sẽ bỏ lại những cỗ xác không có linh hồn, thuật sĩ sẽ dùng họ để chế tạo mỡ xác và nuôi cổ trùng. Nếu tôi đoán không nhầm thì gã lái xe là người điều khiển cổ. Lúc vừa nhìn thấy hai bức tượng, tôi đã thấy nghi nghi, đến khi thấy hắn dùng máu gà để yểm huyết cổ tôi mới nhận ra."

   Tôi mường tượng đến một dòng sông nước chảy lờ đờ, lềnh bềnh xác trương, cá xúm xít bơi theo rỉa mà chỉ muốn nôn ọe, lại càng thấy ghét Jack hơn: "Sao lúc trên xe anh không nói với tôi? Sao không ngăn họ lại?"

   Jack rút cái đinh gỗ đào ra khỏi mắt người gỗ, cất lại vào ba lô, giọng tưng tửng: "Năng lực của tôi chưa đủ để lập tức phá giải huyết cổ, phải đợi đến khu họ đi cả rồi, sức mạnh của cổ suy yếu mới ra tay được."

   Tôi nghe mà điên ruột, quát ầm lên: "Nhưng sau đó anh phát hiện ra anh không chống đỡ nổi âm khí trong tượng gỗ, anh mới lôi tôi lại làm lá chắn cho anh. Lỡ tôi không đỡ nổi âm khí thì sao? Anh coi như chỉ thí thêm một mạng cũng chẳng ảnh hưởng gì phải không? Thế thì anh có khác gì lũ thuật sĩ?"

   "Không... không phải như cậu nghĩ đâu!"

   Nhưng chẳng buồn đợi Jack kịp giải thích. Tôi đã không thể nén nổi cơn giận dữ, táng luôn một đấm vào giữa mặt ang ta.


   Jack không ngờ tôi lại ra đòn thình lình như vậy, hoàn toàn không có chút đề phòng, khuôn mặt đẹo trai hứng trọn cú đấn của tôi. Anh ta ngã ngửa. Cảm giác hả dạ khiến cơn bực bội của tôi cũng nguôi đi chút ít.

   "Cậu phải tin tôi!" Jack ngồi dậy, quệt dòng máu mũi, không tức giận cũng chẳng đánh trả mà còn nói rất chân thành. Điều này khiến tôi hết sức bất ngờ và bắt đầu thấy hối hận, hình như tôi nặng tay quá.

   "Cậu xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên" Giọng Jack nghèn nghẹt, có vẻ như đó là hậu quả từ cú đấm không hề nhẹ của tôi. "Ở nước Thái có một truyền thuyết đã lưu truyền cả ngàn năm, gia tộc của tôi vẫn căn cứ vào truyền thuyết đó để tìm kiếm một người từ đời này qua đời khác. Chỉ có..."

   Tuy tôi thấy hơi áy náy vì cú đấm nóng nảy của mình khi nãy nhưng vẫn chẳng muốn tin những gì anh ta nói.

   Jack còn chưa nói hết câu, đột nhiên chau mày nghiêng tai nghe ngóng. Đêm khuya tĩnh mịch, không biết gío lạnh đã nổi lên từ lúc nào, lá cây đung đưa dưới ánh trăng như tiếng khóc hờ, lại như tiếng nỉ non ai oán.


   Jack biến ngay sắc mặt, vùng chạy về phía rừng sâu: "Không kịp giải thích nữa rồi, cậu có tin hay không cứ theo tôi khắc biết! Chần chừ nữa là toi đấy!"

   Tôi hoàn toàn không muốn đi theo anh ta nhưng một mình ở lại cánh rừng nặng nề âm khí thế này kể cũng ghê, đành nghiến răng chạy đuổi theo.

---------------------------------------------

Tự dưng nổi hứng chăm chỉ ngày nào cũng đăng liên tục thế này thì chẳng mấy chốc là xong ngay thôi???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: C15: Sông Nuôi Xác (9)


6☆

   Jack chạy không nhanh, chỉ vài bước tôi đã đuổi kịp. Chạy khoảng hai, ba chục mét thấy cây cối thưa dần, phía trước có bóng người nhấp nhô, có một vệt gì sáng trưng chắc là dòng sông.

   Có người đứng bên bờ sông, hai tay giờ lên trời đang đọc to gì đó. Khéo đây đúng là sông nuôi xác cũng nên.
 
   Tim tôi nảy lên vài cái, mồ hôi rịn đầy tay. Tôi nín thở, bước chậm lại theo Jack rồi khom lưng rón rén ngồi thụp xuống lùm cỏ.
 
   Jack đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng. Chợt nhìn thấy khúc gỗ trên tay tôi, anh ta hốt hoảng: "Cậu cầm cái này theo làm gì thế?"

   Tôi nhìn xuống tay mình, vừa nãy trong lúc hoảng loạn, chẳng hiểu tôi đã quơ lấy nó từ lúc nào.


   "Shit!" Jack giằng lấy thanh gỗ từ trong tay tôi, cắn rách ngón giữa vẽ ra vài kí hiệu loằng ngoằng lên trên thanh gỗ rồi thẳng tay ném đi.

   Nếu không phải anh ta vừa buột ra một chữ Tây, chỉ nhìn vào động tác thì tôi cứ ngỡ anh ta là truyền nhân của đạo sĩ Mao Sơn* thứ thiệt.

(*) Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma,pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp. Mao Sơn phái có các đời tông sư rất nổi tiếng, qua nhiều thời, sáng tạo ra những pháp thuật xuất chúng, có ảnh hưởng rất lớn đến văn hóa đạo giáo Trung Hoa. Nếu bạn còn tò mò thì lên mạng tìn thêm nhá???

   "Đây là gỗ hòe, dễ gọi ma nhất!" Jack đút ngón tay vào miệng mút. "Cầm nó trong tay là lậo ra một hệ thống định vị GPS cho oan hồn đấy, biết chưa?"

   Cách giải thích kiểu huyền học với khoa học này làm tôi dở khóc dở cười: "Anh là người ngoại quốc, sao hiểu những điều này thế?"

   "Hú ú ú ú!" Jack còn chưa kịp trả lời, đám người bên bờ sông đột nhiên cùng tru lên như thú.

   Tôi nhìn về phía đó, thấy tất cả đã nằm phủ phục dưới đất. Nhìn từ sau lưng, không biết họ đang làm gì nhưng tôi vẫn tưởng tượng ra ánh mắt đờ đẫn voi hồn của họ.

   Cơ thể họ lắc lư sang hai bên rất nhịp nhàng, trong miệng chốc chốc lại phát ra những tiếng "hừ hừ" giống như đang tham gia một nghi thức Totem tà giáo*

(*)Tô-tem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là "vật thể tinh thần" hay "tô-tem"(totem) . Tô-tem hay Vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ.


Cái này có xuất hiện trong hoạt hình Tom Jerry Tiles với cả anime 7 chàng trai một cô gái???

   Trước mặt họ có hai người đang đứng, nhìn vào dáng người, chính là gã tài xế và cô nhân viên phục vụ. Gã tài xế hai tay giơ cao, không ngừng lảm nhảm những âm tiết kì quái. Cô nhân viên đứng bất động bên cạnh như pho tượng gỗ.

   Mặt sông tĩnh lặng đang từ từ biến đổi giống như dưới đáy sông có một lì lửa khổng lồ đang đun sôi dòng nước. Mặt sông bắt đầu sủi bọt lục bục, bắn lên những giọt nước li ti.

   Bọt nước mỗi lúc một dày đặc, mặt sông trào lên từng đợt sóng giống như có thứ gì đó sắp sửa nhô lên khỏi mặt nước.
  
   Dưới ánh trăng, tôi lờ lờ trông thấy hình như có con sóng màu đen!

   Gã tài xế vẫy tay về phía cô nhân viên. Cô ta cứng nhắc bước tới trước mặt gã. Ngay sau đó là một cảnh tượng thô bạo hãi hùng. Gã tài xế xé toạc quần áo của cô rồi thọc sâu bàn tay vào trong vùng ngực trần trụi của cô.

   Cô gái cứ như không hề biết đau, vẫn đứng ngây tại chỗ. Gã tài xế giật mạnh tay về lôu ra thứ gì đó đập phập phồng trên tay.


   Chính là một quả tim! Trên ngực cô nhân viên, da thịt vẫn hoàn toàn nguyên vẹn không có lấy một vết xước.

   Tôi gần như chết ngất trước cảnh tượng vừa rồi, lắp bắp không ra hơi: "Ja... Jack, làm... làm gì đây?"

   Không có tiếng đáp, tôi ngoảnh nhìn, Jack đã biến mất. Tôi hớt hải nhìn quanh, thấy trong lùm cỏ bên phải đám người có một cái bóng đang lom khom tiến lại.

---------------------------------------------

Nhân vật chính của chúng ta quả là một người nóng nảy quá a~
Trai đẹp là để trưng bày cho bàn dân thiên hạ sao lại nỡ xuống tay như vậy?????
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: C16: Sông Nuôi Xác (10)


6☆☆

   Tôi thở sâu vài nhịp, cố gắng thả lỏng người rồi khẽ khàng di chuyển định tiến lại gần đám đông. Tuy tôi không biết mình có thể làm được gì nhưng tôi thực sự không muốn giương mắt đứng nhìn những người kia trở thành vật hi sinh cho tà thuật.

   Tôu có ngờ đâu, hành động anh hùng quả cảm của tôi lại gây ra một hậu quả không thể cứu vãn.

   Jacj đã phát hiện ra hành động của tôi vội vàng xua tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi đang định thu chân về thì nào ngờ trong lúc luống cuống, chân tôi vấp phải một cành cây đâm ngang. Tôi ngã bổ chừng.

   Gã tài xế hai tay nâng cao quả tim vẫn đập phập phồng quay ra phía mặt sông sôi sục tụng niệm liên hồi. Từ dưới lòng sông đã lờ mờ trông thấy vài thứ tròn tròn nổi lên. Đúng lúc này, bỗng nghe tôi ngã đánh "hụych", gã khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đám người ngoại quốc cũng nhúc nhắc cơ thể cứng đờ nhìn theo gã. Chốc lát, tất cả mọi ánh mắt đã đổ dồn vào tôi.

   Gã tài xế bật ra vài âm tiết đơn giản. Đám hành khách lập tức rũ bỏ hết dáng vẻ thật sự của con người vừa bò vừa nhảy tưng tưng về phía tôi. Tôi nhìn thấy ranh rành vẻ hung dữ và tàn bạo rọi ra từ trong mắt họ giống hệt như của loài linh cẩu sa mạc.


   "Lại đây!" Jack nhảy ra khỏi lùm cỏ, hét lên với đám người.

   Đám người khựng lại một chốc rồi quay người lao đầu về phía Jack.

   "Ngăn hắn lại!" Jack quay người chạy vọt vào rừng dụ đám người chạy theo.

   Vừa nhìn thấy Jack, gã tài xế biến ngay sắc mặt, vội giơ quả tim lên niệm thần chú liến thoắng. Những thứ tròn tròn kia nhanh chónh nhô lên khỏi mặt nước.

   Đó là một bầy người lõa thể! Mà không, phải nói là thi thể mới đúng!

   Trong hốc mắt trống rỗng của họ đọng đầy bùn đen nhão nhoét, trên thân thể rữa nát bám đầy rong rêu nâu xỉn, mỗi bước đi lại nghe tiếng thịt rữa rơi bòm bọp ngả nghiêng tiến về phía bờ sông.


   Chút can đảm khi khăn lắm mới lấy lạu được bỗng chốc tiêu biến mất sạch. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, siết đến đau tức.

   Vừa nãy, Jack bảo tôi ngăn gã lại nhưng tôi biết ngăn thế nào đây? Tôi hoảng loạn tột cùng. Nhưng gã tài xế lại chẳng hề để mắt đến tôi, bàn tay gã thình lình bóp mạnh. "Bụp" một tiếng, máu thịt phọt ra qua kẽ tay gã.

   Cô nhân viên gã vật xuống đất, co giật dữ dội. Đội quân xác chết từ từ tiến lại vây kín mít xung quanh. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ, tiếng nhai nghiến, tiếng xương vỡ, hỗn độn với nhau nghe vô cùng ghê rợn.

   Tôi đã không còn một mảy may can đảm để làm bất cứ điều gì nữa. Tôi chỉ muốn bỏ chạy tháo thân nhưng hai chân cứ ríu vào nhau, không thể ngấc lên nổi tựa như đã tụt xuống đầm lầy...

   Gã tàu xế lạnh lùng nhìn tôi, từ trong mắt gã tôi đã đọc ra thông điệp "tôi là một cái xác, là thức ăn nuôi xác dưới sông". Đám thi thể vừa từ dưới sông lên đã lừ lừ đứng dậy, khắp người máu me nham nhở lờ đờ tiến về phía tôi.

   Tôi chìm trong nỗi kinh hoàng chưa từng có trong đời, không thể bật ra nổi một tiếng kêu, hoàn toàn mất đi ý thức, toàn thân bủn rủn chỉ biết trợn trừng hai mắt nhìn cái chết đang đứng lại gần.

--------------------------------------

Và rồi sau đó, anh đẹp trai xuất hiện như một vị thần, như ông Vân Tiên cứu bà Nguyệt Nga, như Triệu Vân cứu Vanheo...??? để giải thoát cho nhân vật chính của chúng ta - ca ca Bí Ngô!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: C17: Sông Nuôi Xác (11)


7☆

   "Chạy mau!" Tôi nghe thấy tiếng hét của Jack rồi mái tóc vàng kim quen thuộc ló ra khỏi bụi rậm, kéo lẵng nhẵng theo sau vẫn là những con người vô hồn kia.

   Tôi choàng tỉnh khỏi cơn kinh hoàng tột độ. Jack đã liều mạng quay trở lại cứu tôi? Cơn xúc động đã khiến tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần và lập tức nhận ra hình như có điểm gì đó bất thường.

   Vội nhìn lại lần nữa tôi mới phát hiện ra, đám đông kia hình như không phải đang đuổi theo Jack mà giống như đang chạy theo sau Jack trông họ cứ như là người cùng một đội.

   "Lusaka!" Jack chỉ vào đám xác sống, hét lớn với họ. Đám đông lập tức hú lên vang động, lao về phía đám xác sống. Xác chết thì sao có thể linh hoạt bằng người? Loáng cái chúng đã bị xô ngã. Đám người điên cuồng xé rút những thịt da rữa nát trên mình xác sống. Xác chết thì đâu biết đau đớn mà cứ mặc cho họ giằng xé đưa những móng tay xương xẩu cào rạch túi bụi vào thân thể những con người vô hồn. Cảnh tượng trước mặt tôi hệt như một chiến trường địa ngục.


   Jack cắn rách ngón giữa, hối hả vẽ ra liên tiếp những vòng tròn tỏa ánh đỏ chói chang, mái tóc vàng kim thốc ngược lên đầu dù không có gió, đôi mắt cũng phát sáng đỏ lòe như hai ngọn đèn lồng.

   Tôi lại một phen bàng hoàng kinh hãi. Jack có đôi con ngươi giống hệt tôi, chỉ khác là con ngươi của tôi chỉ mang màu đỏ đơn thuần trong khi con ngươi của Jack lại tỏa ra những tia sáng chói lòa.

   Bộ mặt gã tài xế co giật rùng rùng, trông lại càng thêm dữ tợn. Gã lùi lại, xua lũ xác sống đứng chặn trước mặt mình. Jack vung tay múa may lao về phía gã, những vòng tròn do máu vẽ thành sáng lên chói lọi trông như một lưỡi dao găm vung tới đâu lũ xác sống tan tành tới đó. Không một kẻ nào ngăn cản được Jack.

   Lúc này, gã tài xế mới bắt đầu hốt hoảng, vội vung tay xé toạc áo mình để lộ mớ cơ bắp cuồn cuộn và đủ loại hình xăm kì dị trên cơ thể.

   Jack lúc này chẳng khác gì một ma thần lưu lạc vào địa ngục, phăm phăm lai qua lũ xác sống, loáng cái đã tới trước mặt gã tàu xế. Gã còn chưa kịp phản ứng, cánh tay hào quang đã chọc sâu vào trong ngực gã.

   Đột nhiên, tất cả đều lặng phắc.

   Tôi như một khán giả đang theo dõi bộ phim kinh dị, ngồi bệt trên đất bùn nhão nhoét. Miệng hổn hển, tim đập loạn, chân run rẩy, trông chờ một kết thúc mĩ mãn. Nhưng tiếng côn trùng râm ran và mùi máu tang lợm đã nhắc nhở tôi tất cả đều là sự thực.

    Jack nhếch một nét cười ngạo nghễ, nói với gã tài xế vài câu tiếng Thái tôi nghe không hiểu. Gã tài xế cúi đầu, nhìn trân trối vào cánh tay đang thọc sâu trong lồng ngực rồi lại ngẩn lên nhìn Jack, từ khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.


   Sau đó, gã nở một nụ cười quỷ quyệt.

   Nụ cười ấy, có thương hại, có giễu cợt và châm biếm.

   Jack dường như đã phát giác ra điều gì đó, vội vã rút tay về. Thế nhưng lồng ngực của gã tài xế như đã hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, từ từ hút lấy cánh tay của Jack ngập lún vào trong cơ thể. Jack đưa bàn tay còn lại ấn vào vai gã tài xế, hai chân tì chắc xuống đất, cố gắng rút tay kia ra. Nhưng bàn tay còn lại của Jack cũng lún sâu vào trong cơ thể gã, hai người giống như một ngọn nến nóng chảy vừa chạm vào là thụt vào trong.

   "Khương Nam" Hai tay của Jack đã hoàn toàn chìm nghỉm trong cơ thể của gã tài xế, Jack quay mặt về phía tôi hét toáng lên. "Tôi mắc lừa rồi, đây là cái bẫy hắn dành cho hai chúng ta! Mục đích của họ là hai chúng ta. Cậu đừng có lại gần đây, chạy mau! Chị tôi đã tìm thấy cậu, bảo tôi hộ tống cậu tới Chiang Mai. Cậu rất quan trọng với bộ tộc của tôi. Cậu tới Thái để... để..."

   Nói tới đây, khuôn mặt của Jack cũng đã tan vào trong cơ thể gà tài xế, chỉ còn lại phần cơ thể vẫn đang ra sức giãy dụa ở bên ngoài. Rồi khuôn mặt anh ta lại giằng ra được kéo theo mấy sợi máu thịt bê bết, tươi cười nói với tôi: "Xin lỗi, không thể đưa cậu tới Chiang Mai..."

   "Ọc" một tiếng, toàn bộ cơ thể Jack bị hút tọt vào trong cơ thể gã tài xế, biến mất hoàn toàn.


   Tôi kinh hãi tột độ, thở không ra hơi. Chẵng nhẽ, Jack đã chết thật rồi ư? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

----------------------------------------------

Màn biến hình cứu "mĩ nhân" (chắc thế) của anh hùng thật đặc cmn sắc!!
......
????
  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: C18: Sông Nuôi Xác (12)


7☆☆

   Gã tài xế vươn dài cái cổ, thở hắt ra một hơi, cơ thể bỗng phát sáng đỏ lòe cao lớn hơn rất nhiều so với vừa nãy khiến dây thắt lưng căng đến đứt phựt. Hai tay tôi nắm chặt vào mớ cỏ dại dưới đất, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng chẳng còn biết đến đau đớn.

   Tôi vội vã nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để sống mái với gã tài xế. Mặc kệ tôi có phải là đối thủ của gã hay không, tôi cũng nhất quyết không để gã hút tôi vào.

   Nhưng thật kì lạ, gã tài xế chẳng hề đếm xỉa tới tôi mà đi thẳng tới chỗ cô nhân viên vừa ngã xuống, cẩn thận nhặt lấy từng chiếc xương nhét vào trong người.

   Tôi bẻ lấy một cành cây lớn, giẫm lên đám xác sống lao lại gần gã, nhằm thẳng đầu gã mà đập xuống. Khúc gỗ nện xuống đầu gã giống như nện chúng khối bột mì, lõm sâu vào trong. Tôi gắng sức rút ra nhưng khúc gỗ chẳng hề nhúc nhích. Gã tài xế khẽ phẩy tay về phía tôi, một luồng sức mạnh cực lớn xô tôi ngã ngửa.

   Trong lòng tôi tràn đầy tuyệt vọng.


   "Ha ha ha..." Gã tài xế bỗng phá lên cười điên loạn. Tiếng cười quái dị vô cùng giống như có vài người đang cười cùng một lúc, thậm chí tôi còn nghe thấy cả giọng của Jack.

   Sau đó gã bắt đầu lên tiếng nói, sắc mặt lúc thì hung tợn lúc thì lạnh tanh lúc thì giễu cợt lúc lại căm giận, ngữ điệu mỗi lúc một khác. Nghe kỹ thì hình như là có ba người đang cùng nói một thứ tiếng mà tôi hoàn toàn mù tịt. Ngoại hình của gã cũng liên tục thay đổi, lúc cao lúc thấp, mái tóc cũng liên tục biến đổi từ màu vàng, nâu, khuôn mặt cũng thoắt tròn thoắt tóp. Cuối cùng, khi ngẩng đầu lên một lần nữa, gã đã biến thành Jack

   Jack đã chiến thắng được gã tài xế từ trong cơ thể gã và đã thoát được ra ngoài?

   "Jack!" Tôi buột miệng kêu lên đầy xúc động. Nhưng vừa dứt lời, tôi cũng lập tức nhận ra người trước mặt không phải là Jack. Trong mắt gã hoàn toàn không thấy nét cười thân thiện và nồng nhiệt mà hừng hực vẻ tàn nhẫn và tham lam.

   "Jack" liếm môi, vận động tay chân, có vẻ như rất hài lòng với cơ thể mới của mình, ánh mắt lạnh lùng chiếu vào tôi. Tôi đã cảm nhận được dấu hiệu tử vong nhưng trong lòng lại điềm tĩnh lạ thường. Có lẽ vừa trải qua quá nhiều chuyện khủng khiếp nên thần kinh tôi đã tê liệt mất rồi, trước cái chết cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.


   Đúng vào lúc này, luồng sáng đỏ quen thuộc kia lại rọi ra từ trong cơ thể "Jack", hóa thành từng tia mảnh dài như sợi chỉ, quét qua thi thể tả tơi của bọn xác sống phát ra những tiếng lèo xèo như nướng thịt.


   Khi tia sáng đỏ lướt qua người tôi, tôi cảm thấy hình như có thứ gì đó trong cơ thể tôi đã bị đánh thức, cảm giác đó rất đỗi lạ lùng nhưng rõ ràng là tôi cảm nhận thấy cơ thể mình đang có sự biến hóa ở đâu đó.


   "Jack" đau đớn gầm lên, hai tay thọc sâu vào trong mớ tóc vàng kim vò xé, giằng giật: "Khương Nam, tôi sẽ giúp cậu lần cuối cùng!"


   Là giọng nói của Jack!


   Vừa dứt lời, bỗng thấy những tia sáng đỏ vòng trở lại, tụ quang người "Jack" thành một vầng hào quang đỏ chói vùn vụt lan rộng. "Phụt" một tiếng, một luồng khí cực mạnh hất tôi văng ra xa. Gáy tôi không biết đập vào thứ gì, chỉ thấy trời đất chao đảo. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong thị giác hình như là Jack bị nổ toạc áo quần, trần trụi nằm sõng soài dưới đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: C19: Sông Nuôi Xác (13)


8

   Sau gáy đau nhức như búa bổ, tôi gắng gượng mở mắt ra, thấy có thứ gì trăng trắng lắc lư qua lại trước mắt. Cơn chóng mặt khủng khiếp khiến dạ dày quặn lên dữ dội, tôi nôn thốc nôn tháo.

   Trong những âm thanh hỗn loạn đầy hoảng sợ, tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt trên cánh tay, toàn thân bỗng dưng thả lỏng khiến tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

   Khi tỉnh lại một lần nữa, tôi không còn thấy đau ở sau gáy, chỉ thấy khắp người cứng đờ tê dại. Cổ họng tôi khô cháy như lửa thiêu, xương cốt tứ chi đau nhức nhối như bị kim châm. Một cô y tá đeo khẩu trang ấn vai tôi xuống, ra hiệu cho tôi nằm im rồi lấy que bông thấm nước lau trên môi tôi.

   Cô y tá nói với tôi vài câu, tôi không hiểu nhưng qua ngữ điệu của cô, tôi đoán rằng tôi đang ở một bệnh viện nào đó trên nước Thái.

   Cảm giác mát dịu của nước khiến tôi tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy mình toàn thân băng bó trắng toát và đầu kim truyền nước trên mu bàn tay, tôi cố gắng nhớ lại tại sao mình lại ở trong bệnh viện nhưng đầu tôi đau nhức nhối, chẳng thể nhớ nổi chuyện gì. Chỉ còn chút ấn tượng về chuyến bay đến Thái Lan, kế hoạch du học, còn những kí ức khác hoàn toàn trống rỗng.


   Tôi đã tới Thái Lan rồi ư? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy?

   Nghĩ tới đây, tôi bỗg hoảng hốt ngồi bật dậy tay chân khua khoắng loạn xạ.

   Ngoài cửa chợt vọng lại tiếng bước chân dồn dập, vài người mặc trang phục cảnh sát bước vào. Một cảnh sát vóc người tầm thước, nước da ngăm đen nói với tôi: "Xin hãy bình tĩnh!"

   "Tôi... tôi làm sao thế?" Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại nhưng càng cố thì đầu óc lại càng đau buốt.

   "Trên đường tới Chiang Mai, chuyến xe khách anh đi gặp phải tai nạn đâm vào vách núi, cả xe bốc cháy, toàn bộ hành khách chỉ mình anh sống sót. Theo phán đoán, chỗ ngồi của anh là điểm chịu va đập mạnh nhất nên vào lúc tai nạn xảy ra, anh đã bị hất văng ra khỏi xe, đúng là trong cái rủi có cái may." Viên cảnh sát nói tiếng Hán khá lưu loát khiến tôi phải bất ngờ. "Anh có thể kể cho chúng tôi biết sự việc lúc đó diễn ra như thế nào không?"

   Tôi bị hấy văng ra khỏi xe? Chẳng nhẽ cú va đập đã khiến tôi mất đi trí nhớ? Tôi hoang mang nhìn nhân viên cảnh sát, lắc đầu. Thực sự là tôi không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.

   Viên cảnh sát lộ rõ vẻ thất vọng: "Bác sĩ nói vùng gáy của anh bị va đập rất mạnh, có khả năng gây mất trí nhớ, có lẽ tạm thời hoặc cũng có lẽ là vĩnh viễn. Vậy bây giờ anh có thể nhớ được những gì?"

   Tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói với viên cảnh sát rằng tôi chẳng nhớ gì về vụ tai nạn cả. Thậm chí còn không nhớ tôi đã tới Thái Lan từ lúc nào.

   Lại có một bác sĩ bước vào phòng, cầm đèn pin vạch mí mắt của tôi lên soi. Lúc này tôi mới sực nhớ ra bí mật trong đôi mắt liền vội vã né tránh nhưng đã bị cảnh sát và y tá giữ chặt.


   Nhưng hình như ông bác sĩ không phát hiện ra con ngươi màu đỏ của tôi, ông cất đèn pin đi, nói vài câu tiếng Thái với người cảnh sát. Hai người trao đổi gì đó với nhau, chốc chốc lại liếc nhìn tôi.

   Tôi nổi da gà trước ánh nhìn của họ, vô thức liếc vào ô cửa sổ. Hình bóng cảu tôi phản chiếu rõ mồn một trên mặt kính màu cánh gián. Tôi phát hiện ra con ngươi màu đỏ của tôi đã biến mất mà thay vào đó là màu đen như bao người bình thường khác.

   Ở mép giường còn có một tờ báo, méo giấy sạm dầu, chắc là đã bị dở xem rất nhiều lần.

   Tôi không hiểu chữ Thái nhưng bức ảnh trên mặt báo trông rất quen: trên con đường nhỏ chạy vắt qua cánh rừng là một xác xe đâm vào vách núi. Đầu xe móp một mảng lớn, dưới đất đầy những vết cháy xém và rất nhiều khối đen đen giống như xác cháy...

   Tôi cứ có cảm giác rằng tấm ảnh này còn thiếu thứ gì đó, có lẽ là thiếu một người nào đó nhưng tôi không tài nào nhớ nổi.

   Còn việc vì sao tôi lại nhớ được những việc này sau khi mất trí, đó lại là chuyện về sau...


---------------------------------------------

   Hiện tại thì mình đã hoàn thành xong chương 1 trên tổng số 12 chương truyện.
Hazzi... truyện này rất dài nha, lại có nhiềy đoạn dễ gây ám ảnh quá, vừa đọc vừa viết cũng thấy nổi hết cả da gà nhưng mà mình vẫn cố đăng tiếp bất chấp sợ vc!!
Mong các bạn ủng hộ tiếp nhé?? Moa moa???




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom