Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Trong phòng có hơi phụ nữ, Diệp Tiêu dùng mũi ngửi, anh có thể ngửi thấy loại mùi này. Phòng khách không có người, trong bếp không có người, phòng vệ sinh cũng không có người, cuối cùng là phòng ngủ của La Chu. Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng, cửa sổ mở rộng, một cơn gió lạnh ùa vào khiến Diệp Tiêu thấy ớn lạnh sống lưng. Trên tường đối diện cửa sổ treo bức tranh quảng cáo vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan.”




Diệp Tiêu biết rõ bức tranh này là do Bạch Bích vẽ, cô gái trong tranh đang ôm cái đầu người đàn ông mắt nhìn như hút hồn về phía trước. Diệp Tiêu cũng hướng ánh mắt về phía cô gái đang nhìn, đó là bên ngoài cửa sổ, một bầu trời đen mênh mông, điểm những ngôi sao. Bên kia sông là ánh đèn sáng trưng của hàng vạn căn nhà. Anh nhìn cô gái trong bức tranh, rồi lùi lại phía sau một bước dài, bỗng anh cảm thấy có luồng sức mạnh kéo anh ngã ngửa về phía sau, người anh gần như mất thăng bằng, nhưng lưng lại bị cái gì đó chặn lại. Gió từ sau lưng thổi lại, tóc rối tung lên, toàn thân tê dại.



Diệp Tiêu quay đầu, thấy lưng mình đang dựa rất chắc vào bệ cửa sổ, còn đầu thì thò ra bên ngoài. Anh quay đầu ngược lại đêm tối và gió rét bên ngoài cửa sổ, quay lại nhìn vào đôi mắt trong bức tranh. Anh bỗng cảm thấy mất hết sức lực, vội quỳ xuống ẩn mình dưới bệ cửa sổ, bất động, cuối cùng anh đã không giấu được sự đau đớn, cất tiếng khóc nghẹn ngào vì đã mất đi người bạn thân thiết nhất.




Một lúc sau, cơ thể anh lấy lại được chút sức lực. Diệp Tiêu đứng lên, không muốn nhìn bức tranh quảng cáo nữa, anh hướng ra phía cửa sổ, cúi nhìn xuống bên dưới lầu. Dưới lầu, đèn đường soi tỏ đám đông, rất nhiều cảnh sát đang bận rộn quanh xác La Chu.



Diệp Tiêu lại ngẩng đầu lên nhìn bức tranh quảng cáo, anh có cảm giác mình đang có một sự giao lưu nào đó với đôi mắt trong bức tranh kia. Nhưng đôi tay anh vẫn bám chặt lấy bệ cửa sổ, sợ một lúc nào đó sẽ không chế ngự được chính mình.




Cửa sổ vẫn mở, gió lạnh làm cho người anh run cầm cập.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Bạch Bích ngồi trong quầy Bar, trên cái ghế mà lần trước cô và Tiêu Sắt đã ngồi.



Cô ngồi một mình, không uống rượu cũng không uống gì cả, cứ ngồi như vậy. Cô nhớ lại câu chuyện mà cô và Tiêu Sắt nói với nhau tối hôm ấy. Người cô cứ từ từ run lên.



Bạch Bích quay trở lại thực tế, nhìn mọi người trong quầy Bar.



Bỗng cửa quầy Bar bật mở, một thanh niên bước vào, đó là Diệp Tiêu.



Cô thấy bất ngờ, vội gọi anh:



- Diệp Tiêu!



Diệp Tiêu nhìn thấy cô cũng giật mình:



- Sao em lại ở đây?



- Anh mau ngồi xuống đi!



Diệp Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, Bạch Bích chú ý đến tròng mắt đỏ lên của anh, sắc mặt anh trông rất khó coi, một bộ mặt đau khổ. Cô hỏi:




- Anh sao vậy?



- La Chu bạn anh chết rồi!



Bạch Bích giật mình nói:



- Có phải là đạo diễn của “Đoạn hồn Lâu Lan”?



Diệp Tiêu gật đầu:



- Anh ấy nhảy lầu chết, trước lúc anh đang trên đường chạy đến nhà anh ấy chừng mấy phút, nếu như xe anh chạy nhanh thêm mấy phút, nếu như anh không gặp phải hai đoạn đèn đỏ, có lẽ anh đã gặp được Lam Nguyệt ở đó, La Chu cũng sẽ không chết.



- Lại là Lam Nguyệt ?



Nghe đến cái tên này Bạch Bích bỗng thấy sợ.



- Đúng thế, bởi vì anh phát hiện thấy ở nhà La Chu có bức tranh “Đoạn hồn Lâu Lan”, chính là bức tranh em vẽ ấy. Chỉ có một người có thể mang bức tranh ấy đến nhà La Chu, đó chính là Lam Nguyệt. Mấy hôm nay La Chu ở nhà một mình, không bước chân ra khỏi cửa, không ai có thể mang bức tranh đến, ngoài Lam Nguyệt. Tiếc quá, chỉ một chút nữa thôi, anh đã bị lỡ mất rồi. Nếu như lần sau có cơ hội như thế này, anh nhất định không để cô ta chạy thoát.



Diệp Tiêu nhìn ra cửa sổ, anh thấy bóng một người con gái đi qua con đường ngoài cửa sổ, anh bỗng thấy kích động, khi anh định xông ra thì phát hiện thấy ngoài cửa sổ chỉ là một cô gái lạ đang vội vã đi qua.



- Diệp Tiêu, anh sao thế? - giọng Bạch Bích bỗng trở lên dịu dàng:



- Có phải anh nhìn người khác thành Lam Nguyệt không? Đừng có hốt hoảng như con chim chết hụt sợ cành cây cong. Nào, đưa tay anh cho em!



Diệp Tiêu nhìn mắt cô, bất giác đưa tay ra trước mặt Bạch Bích. Bạch Bích nắm lấy hai tay Diệp Tiêu, sau đó nhẹ nhàng nói:



- Tay anh lạnh lắm!



- Anh xin lỗi! - Diệp Tiêu cảm thấy tay anh được bàn tay của Bạch Bích nắm lấy cứ ấm dần lên, nhưng anh thấy cảnh này không thích hợp, anh hơi thô bạo rút tay mình ra khỏi tay Bạch Bích.



Bạch Bích thở dài nói:



- Có phải anh căng thẳng quá không?



Diệp Tiêu bỗng nghiêm khắc nói:




- Anh là một cảnh sát, anh có thể căng thẳng sao?



Nói xong câu đó, anh lại tự hỏi thầm mình một lần nữa, nhưng anh không tìm được câu trả lời.



- Đúng rồi, anh đang rất căng thẳng!



Diệp Tiêu trầm xuống một lúc:



- Có lẽ em nói đúng, khi một người nhìn thấy cái chết của người bạn thân nhất, mà lại là người bạn lớn lên cùng nhau từ lúc nhỏ, tình cảm thân thiết như anh em ruột thịt, khi đó anh ta sẽ có tâm trạng như thế nào? Bây giờ anh đã có thể cảm nhận được.



- Thì cũng giống như em nhìn thấy Tiêu Sắt chết. Anh có biết vì sao em đến đây không? Bởi vì mấy hôm trước, em và Tiêu Sắt đã ngồi ở đây, chính ở cái ghế này.



Diệp Tiêu bỗng cúi nhìn xuống chiếc ghế mình đang ngồi.



Bạch Bích nói tiếp:



- Lúc ấy cô ấy muốn em chăm sóc cô ấy, nhưng em đã không làm, em chỉ lo cho tình cảm của mình mà không để ý gì đến cô ấy, thực ra, cô ấy còn đau khổ hơn em nhiều.



Bạch Bích ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang tuôn chảy:



- Tối hôm ấy, em nên ở lại chăm sóc, động viên cô ấy, chứ không phải bỏ đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ.



- Thì ra là cái đêm ấy.



- Vâng, nếu như em ở lại bên cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không chết. Anh xem, em thật là một đứa con gái ích kỷ, quá ích kỷ!



Diệp Tiêu an ủi Bạch Bích:



- Không nên nói như thế, lúc này tất cả những điều xảy ra đều nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. À vẫn còn một việc anh cần nói với em, Văn Hiếu Cổ chết rồi!



- Trời ơi!



- Nguyên nhân chết cũng giống bọn Giang Hà, anh nghĩ việc này có bàn tay của Lam Nguyệt.



- Vì sao?



Diệp Tiêu gật đầu, nói:




- Phán đoán của em đúng đấy, Lam Nguyệt không phải là tên thật của cô ta, tên thật của cô ta là Nhiếp Tiểu Thanh. Để anh nói cho em nghe, cô ta là nghiên cứu sinh của Viện Nghiên cứu Cổ sinh vật, sau đó được giới thiệu đến thực tập một thời gian ngắn ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, vào khoảng thời gian trước khi Giang Hà chết không lâu thì mất tích. Tất nhiên cô ta cải tên là Lam Nguyệt, tham gia vào đoàn kịch của La Chu.



- Làm sao mà anh biết được?



- Anh đã xem ảnh của Nhiếp Tiểu Thanh rồi. Không thể nhầm được, Lam Nguyệt và Nhiếp Tiểu Thanh chỉ là một người. Thực ra... - Bỗng nhiên Diệp Tiêu không nói nữa.



Bạch Bích run rẩy hỏi:



- Thực ra làm sao?



- Anh đã điều tra về cuộc đời của Nhiếp Tiểu Thanh, thực ra cô ấy là một cô gái đáng thương.



Diệp Tiêu dừng lại một lúc:



- Nhiếp Tiểu Thanh là một đứa trẻ được đưa về nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Khi cô ta học trung học thì mẹ nuôi bị chết, người bố nuôi rơi vào nghiện ngập rượu chè, đến khi cô ta vào trung học phổ thông thì bị bố nuôi cưỡng hiếp.



- Có chuyện như vậy thật sao?



Diệp Tiêu gật đầu:



- Nhưng về sau Nhiếp Tiểu Thanh đã vượt qua được, thi đỗ nghiên cứu sinh, cô ta có trình độ rất cao về phương diện nghiên cứu vi sinh vật cổ.



- Vì sao cô ta lại hành động như vậy?



- Có trời mà biết được? Lòng người ấy mà, thực ra rất phức tạp. - Diệp Tiêu cảm khái nói, sau đó anh nhìn đồng hồ:



- Muộn rồi, anh đưa em về nhé?



Bạch Bích gật đầu, họ ra khỏi quầy Bar.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Diệp Tiêu đưa Bạch Bích đến dưới lầu. Bạch Bích bỗng nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ.



- Sao lại nhìn anh như vậy?



Bạch Bích mãi sau không có phản ứng gì.




Diệp Tiêu lại nhắc lại:



- Bạch Bích?



- Vâng, có chuyện gì vậy?



- Em làm sao thế?



Bạch Bích lẩm bẩm:



- Giống quá, thực sự quá giống!



Diệp Tiêu nghĩ một lát, anh đã hiểu:



- Em nói là anh giống Giang Hà chứ gì?



Bạch Bích không trả lời, cô lặng lẽ cúi đầu.




Diệp Tiêu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn lên trời sao, không nói một lời, mãi lâu sau, anh đưa tay vuốt mái tóc Bạch Bích, nói khẽ vào tai cô:



- Bạch Bích, nghe anh nói đây, anh là Diệp Tiêu, anh không phải Giang Hà, Giang Hà đã mất rồi, anh ấy đã mãi mãi rời xa chúng ta!



Bạch Bích nghẹn ngào:



- Em hiểu rồi!



- Thôi, mau về ngủ đi, anh không lên nữa đâu.



Bạch Bích gật đầu:



- Tạm biệt anh!



Cô đi lên lầu.




Diệp Tiêu nhìn theo bóng cô, lắc đầu, sau đó cũng quay về.



Đêm khuya, dưới lầu vắng ngắt, không một bóng người.



Bỗng một cô gái xuất hiện, cô ta là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh), mắt cô dưới trời đêm phát ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp.



10



Phòng Thực nghiệm pháp y vắng lặng.



Phương Tân nằm bò ra trước ống kính hiển vi và màn hình vi tính, mắt đỏ quạch, hình như anh đã thức suốt đêm. Anh vẫn đang tập trung phân tích mô tế bào Diệp Tiêu đưa đến. Bỗng nhiên anh phát hiện thấy cái gì, anh ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng. Anh nói nhỏ với chính mình: “Trời ơi!”



Phương Tân nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Diệp Tiêu cứ đi dọc hành lang như thường lệ, bỗng nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt, xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Diệp Tiêu đưa hai tay ra, mò mẫm trong dãy hành lang dài. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa, một trong những cánh cửa đó bỗng bật mở. Một người giống hệt anh bước ra, đó là Giang Hà.Tiếp đó cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong là Hứa An Đa. Trong cánh cửa thứ ba là Trương Khai. Trong cánh cửa thứ tư là Lâm Tử Tố, Lâm Tử Tố nhìn anh cười, đột nhiên đeo cái mặt nạ vàng lên mặt. Trong cánh cửa thứ năm là Tiêu Sắt, cô mặc bộ trang phục của Công chúa Thành cổ Lâu Lan như lúc biểu diễn. Trong cánh cửa thứ sáu là Văn Hiếu Cổ, vẻ mặt ông ta nghiêm khắc lạ thường. Trong cánh cửa thứ bảy là La Chu, Diệp Tiêu xông ra ôm lấy La Chu. Tiếp đó, Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Cánh cửa cuối cùng mở ra, người bước ra là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh).



Tiếng chuông điện thoại vang lên thôi thúc.




Diệp Tiêu nằm trên giường, bỗng bật dậy, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh sờ lên đầu, rồi nhìn ra xung quanh, hoá ra là anh vừa nằm mơ.



Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.



Diệp Tiêu lúc đó mới có phản ứng, nhấc điện thoại:




- A lô!



Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng Phương Tân:



- Diệp Tiêu à? Tớ là Phương Tân đây.




- Tớ đây, nói đi!



Giọng Phương Tân rất khẩn cấp: - Có kết quả phân tích tiêu bản mô tế bào rồi, cậu đến đây ngay đi!



- Hay quá, tớ đến ngay đây!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Phương Tân đang nằm bò trên mặt bàn chợp mắt một lát.



Diệp Tiêu đẩy cửa bước vào. Phương Tân lập tức ngẩng đầu lên. Diệp Tiêu nhìn bộ mặt mệt mỏi của anh, hỏi:



- Phương Tân, hôm qua cậu lại thức suốt đêm ở đây à?



Phương Tân gật đầu:



- Không sao, Diệp Tiêu cậu đoán xem tớ đã phát hiện ra cái gì?




- Cái gì?



- Một loại vi rút hoàn toàn mới.



Diệp Tiêu giật mình:



- Một loại vi rút hoàn toàn mới à?



- Ừ, một loại vi rút chưa được phát hiện trong quá khứ đã được tìm thấy trong mô tế bào cậu mang đến. Hãy nói cho tớ biết, mô tế bào ấy cậu lấy ở người nào đấy?



- Ở một người con gái, một người con gái cổ, cô ta đã chết từ hơn 1000 năm trước.



Phương Tân há miệng:



- Cậu nói gì thế?



- Tế bào mô ấy được lấy từ một xác ướp cổ đại ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ.




Phương Tân gật đầu, trông như đang suy ngẫm điều gì:



- Hoá ra là vi rút cổ đại, đã sớm theo người chết lẩn vào trong mộ cổ.



- Đúng, thôi không nói đến vấn đề này nữa, thế có tìm ra được đặc tính và phương thức lây truyền của loại vi rút này không?



- Những vi rút này đã chết cả rồi, tớ không có cách nào tìm thêm được thông tin về nó, có lẽ phải cầu cứu sự giúp đỡ của Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ.



Diệp Tiêu nghĩ ngợi một lúc, nói:



- Tớ nhớ ra rồi, Giáo sư Lý ở Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ là thầy giáo của Nhiếp Tiểu Thanh, ông ta là chuyên gia bậc thầy về vi sinh vật cổ, tớ có thể đề nghị ông ta giúp đỡ cậu.



- Giáo sư Lý ở Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ à, tớ có nghe nói về vị giáo sư này, nếu mời được ông ta thì không có vấn đề gì phải băn khoăn nữa.



Diệp Tiêu cầm điện thoại di động, bấm vào số máy của Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ:



- A lô, có phải Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ đó không? Tôi muốn gặp Giáo sư Lý!




13



Giáo sư Lý ngồi trong phòng Thực nghiệm pháp y nhìn qua kính hiển vi, Diệp Tiêu và Phương Tân ngồi bên cạnh.



Bỗng Giáo sư Lý ngẩng đầu lên, biểu hiện rất lạ.



- Thưa giáo sư, sao rồi ạ?



Giáo sư Lý trầm xuống một lúc, như đang nghĩ đến một vấn đề gì đó rất quan trọng. Diệp Tiêu làm một động tác ra hiệu, để Phương Tân không quấy rầy suy nghĩ của ông.



Căn phòng yên lặng như tờ.



Giáo sư Lý bỗng nói:



- Cho tôi đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ, tôi cần phải xem cái xác ướp.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Chú thích


[1] Là tên gọi một dân tộc du mục thời cổ đại ở phía bắc Trung Quốc. Nguyên gốc có lẽ là người Sơn Nhung, tên gọi Tiên Ti có nghĩa là điềm tốt lành (cát tường) và thú thần, có lẽ là chỉ tới loài tuần lộc.


[2] Thời đại đồ đá mới: là thời đại cuối cùng trong thời đại đồ đá, trước khi bước sang thời đại đồ đồng đá, bắt đầu từ thiên niên kỉ thứ 9 TCN, đánh dấu sự hình thành của nghề nông.


[3] Borges: tên đầy đủ là Jorges Luis Borges (1899-1986), nhà văn người Argentina.


[4] Calvino: tên đầy đủ là Italo Calvino (1923 -1985), nhà văn hiện đại người Ý.


Đây là hai nhà văn lớn, có tầm ảnh hưởng lớn trong nền văn học thế giới thế kỉ XX. Hai ông có lối viết văn thâm thúy mang tính ngụ ngôn cao.



[5] Waiting for Godot là vở kịch của Samuel Beckett, một nhà văn được giải Nobel Văn học. Tác phẩm được đánh giá là Kịch tiếng Anh đáng lưu ý nhất thế kỷ 20. Đây là tác phẩm nói về hai người đàn ông cả đời chờ đợi một nhân vật không quen biết tên là “Godot”, Godot viết giống như God (Chúa Trời).


[6] Trường ca Đất hoang hay Đất hoang, tên nguyên gốc tiếng Anh là “The waste land”: tác phẩm thi ca nổi tiếng của nhà thơ T.S. Eliot người Mỹ sáng tác năm 1922. Ông từng đạt giải Nobel văn học vào năm 1948, đóng góp rất nhiều cho nền thi ca hiện đại.


[7] Gandhara: là tên một vùng miền Tây bắc Ấn Độ, ngày nay là địa danh của khu di tích lịch sử nằm giữa Pakistan và Afghanistan, là chiếc nôi Phật giáo thứ hai sau Ấn Độ, thời hoàng kim của nghệ thuật này phát triển rộng rãi từ xứ Bactria chạy dài đến Hindu Kush và Bắc Trung Ấn. Hiện nay, nghệ thuật Phật giáo Gandhara đang ngày càng quen thuộc với người phương Tây.


[8] Marc Aurel Stein: (1862-1943): nhà thám hiểm nổi tiếng người Anh, gốc Hungary.


[9] Chữ Elamite: một loại chữ cổ, ra đời dựa trên sự phát triển của dạng chữ tiền Elamite, đến nay, con người vẫn chưa giải mã được loại chữ này. Một số tài liệu gọi là ký tự Elamite. Loại nguyên thủy nhất của dạng chữ này xuất hiện có lẽ từ 3.200 năm TCN và trở thành có hàng lối vào cuối thiên niên kỷ 3 TCN.


[10] Vương triều Achaemenid: là triều đại đầu tiên của đế quốc Ba Tư cổ (nay là Iran), tồn tại từ năm 551 TCN đến năm 328 TCN.


[11] Đế quốc Kushan: tồn tại từ thế kỉ thứ 1 đến thế kỉ 3 sau Công nguyên, trải dài từ Tajikistan đến biển Caspian và Afghanistan, cho mãi đến thung lũng sông Ganges. Trong nhiều thế kỷ, đế quốc này là trung tâm giao dịch giữa Đông và Tây.


[12] Tiếng Arya: là ngôn ngữ của chủng tộc người Arya, một trong hai chủng tộc chính của người Ấn Độ hiện nay. Chủng tộc Arya thuộc đại chủng Europeoid khoảng từ thiên niên kỷ thứ hai đến giữa thiên niên kỷ thứ nhất trước Công nguyên đã từ bỏ mảnh đất nguyên thủy ở phía Đông biển Caspienne tiến xuống phương Nam, vượt Hymalaya, theo sông Ấn vào định cư ở vùng Punjab. Arya (có nghĩa “quý phái”) là từ họ dùng để tự chỉ mình, những người da trắng, vóc cao, mũi thẳng, phân biệt với những cư dân bản địa mà họ gọi là Dasa (“nô lệ”). Người Arya nhanh chóng chiếm toàn bộ Bắc Ấn, dồn các cư dân bản địa xuống Deccan hay các núi non, đầm lầy Trung Ấn và Bengal. Họ cũng nhanh chóng từ giã cuộc sống du mục, định cư trên các đồng bằng trù phú, sống bằng nghề nông. Họ mang vào Ấn Độ nền văn hoá phát triển cao của họ, ngôn ngữ và văn chương, thần thoại và tôn giáo, trí tưởng tượng và tinh thần ham nghiên cứu... Và thế là đã diễn ra cuộc giao thoa văn hoá vĩ đại đầu tiên trong lịch sử giữa Arya và Dravida tạo ra bước tiến mới cho nền văn minh Ấn Độ.


[13] Peshawar: tên cũ là Purushapura, xưa là thủ đô của đế quốc Kushan dưới thời vua Kanishka; nay là một thành phố ở phía Tây bắc Pakistan.


[14] Cao nguyên Pamir: là cao nguyên nằm ở phía Tây nam, Tân Cương, Trung Quốc, là vùng giao giữa phía Bắc Afghanistan vàTajikistan, nằm trên độ cao 5000 m so với mặt nước biển, cao thứ hai thế giới, chỉ sau Hymalaya.



[15] Lòng chảo Tarim: là thung lũng lớn nhất của Trung Quốc, nằm ở phía Nam Tân Cương, ở giữa núi Thiên Sơn và Côn Lôn, diện tích khoảng 53,000 m2, cách mặt nước biển khoảng 1000 m.


[16] Sơ Lặc, Vu Điền, Qui Từ: tên các quốc gia cổ ở vùng Tây vực, cùng thời với Lâu Lan.


[17] Nhu Nhiên: hay còn gọi là Hung Nô.


[18] Yasushi Inoue (1907-1991): nhà văn nổi tiếng người Nhật Bản. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và xuất bản ở khắp trên thế giới.


[19] Sigmund Freud (6/5/1856 - 23/9/1939): nguyên là một bác sĩ về thần kinh và tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học. Cho đến ngày nay mặc dù lý thuyết về phân tâm học của ông còn gây nhiều tranh cãi và người ta còn đang so sánh hiệu quả của các phương pháp phân tâm học của ông với các phương pháp điều trị khác, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ông là một nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn trong thế kỷ 20.


[20] Ngày quốc khánh Trung Quốc 1/10/1949.


[21] Khố Nhĩ Lặc hay còn có tên là Korla, một địa danh thuộc Tân Cương.


[22] Jorge Luis Borges (24/8/1899 - 14/6/1986) người Argentina, là một trong những nhà văn lớn nhất và có ảnh hưởng nhất thế giới của thế kỷ 20. Ông được coi là cha đẻ của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo Mỹ Latinh.


[23] Phương pháp carbon phóng xạ (tên tiếng Anh là Radiocarbon Dating method (RD)) là phương pháp phổ biến của các nhà khảo cổ trong việc định tuổi các cổ vật. Đây là phương pháp đo lượng phóng xạ C14 (carbon gồm 6 proton và 8 nơtron) còn lại của một cổ vật.


[24] Phong hóa là quá trình phá hủy đá, đất và các khoáng vật chứa trong đó khi tiếp xúc trực tiếp với môi trường không khí.


[25] Xưa Trang Châu chiêm bao thấy mình là bướm, vui phận làm bướm, tự thấy thích chí, không còn biết là Châu nữa. Chợt tỉnh giấc, lại thấy mình là Châu. Không biết Châu chiêm bao là bướm, hay bướm chiêm bao là Châu?



[26] Tên nguyên bản: Four Quartets: trường ca, sáng tác năm 1945.


[27] Cái chết Đen là tên gọi của một đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 14 mà đỉnh điểm là ở châu Âu từ năm1348 đến năm 1350. Cái chết Đen được coi là một trong những đại dịch chết chóc nhất trong lịch sử nhân loại, ước tính nạn dịch này đã giết chết từ 30 tới 60% dân số của châu Âu và giảm dân số toàn cầu từ khoảng 450 triệu người xuống còn từ 350 đến 375 triệu người vào năm 1400. Quan điểm truyền thống cho rằng nguyên nhân của đại dịch này là sự bùng phát của bệnh dịch hạch gây ra bởi vi khuẩn Yersinia pestis.


[28] Axít ribonucleic (viết tắt ARN hay RNA) là một trong hai loại axít nucleic, là cơ sở di truyền ở cấp độ phân tử. Ở một số loài mà không có ADN (như một số loại virút), thì ARN đóng vai trò là vật chất di truyền. Nó khác với ADN ở chỗ có dạng mạch đơn hoặc mạch vòng, chứa đường ribose thay vì deoxyribose và uracil thay cho thymine.


[29] DNA hay deoxyribonucleic acid là nguyên liệu di truyền ở người và hầu hết tất cả cơ thể sống. Mỗi tế bào người chứa cùng một lượng DNA. Hầu hết DNA nằm trong nhân ( gọi là DNA nhân), một lượng nhỏ DNA có thể được tìm thấy ở ti thể ( gọi là DNA ti thể hay mtDNA ).


[30] Người Aryan được gọi là người Ấn-Âu tiền sử. Người Ấn ở miền bắc Ấn Độ còn được gọi là người Ấn-Âu. Họ cao lớn, nước da sáng màu, trong khi người Ấn ở miền nam có nguồn gốc Dravidian, vóc dáng nhỏ bé hơn, nước da tối màu hơn.


[31] Nucleotide là một hợp chất hóa học gồm có 3 phần chính: một nhóm heterocyclic, nhóm đường, và một hay nhiều nhómphosphate. Các nucleotide là đơn vị cấu trúc của RNA, DNA, và nhiều yếu tố khác. Trong tế bào, chúng đóng vai trò quan trọng trong trao đổi chất (metabolism) và phát tín hiệu.


[32] Vị Pharaon trẻ nhất lịch sử Ai Cập. Ngày 17/2/1929, khi nhà khảo cổ Lord Carnarvon và đoàn thám hiểm của ông đục phá chiếc cửa bí mật của Kim Tự Tháp nổi tiếng của Ai Cập để đột nhập vào khu mộ của vua Tutankhamen. Đoàn thám hiểm phát hiện ra một hàng chữ trên vách đá với nội dung đe dọa: “Kẻ nào dám quấy động giấc ngủ của Pharaon, đều phải chết!” Ít ai ngờ đó lại là lời nguyền rất linh nghiệm, nhất là đối với các nhà khoa học muốn mạo hiểm đột nhập vào ngôi mộ cổ của Pharaon. Về sau, những người liều dấn thân khám phá Kim Tự Tháp và đến bên áo quan của vua Tutankhanmen đều phải trả giá.


HẾT.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom