Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mỹ Nhân Ốm Yếu Thích Giả Nai Chỉ Muốn Làm Sâu Lười

Mỹ Nhân Ốm Yếu Thích Giả Nai Chỉ Muốn Làm Sâu Lười
Chương 60: Không còn đáng để em yêu thương


"Em chưa bao giờ vì anh đối xử tốt với em mà thích anh."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Du Hàn Châu tan triều trở về thì Phức Tranh đang dùng bữa.

Nghe ám vệ báo cáo xong, người đàn ông khoác triều phục đen tuyền hơi cau mày, rồi vội vã sải bước vào.

Các cung nữ dọn bữa xong liền cung kính lui ra, tiện thể đóng cửa điện lại.

Phức Tranh quay đầu nhìn Du Hàn Châu một lượt. Cậu quan sát bộ trang phục mới của hắn, đôi mày thanh tú giãn ra, khẽ mỉm cười nói: "Đẹp hơn lúc trước nhiều, bộ triều phục này hợp với anh lắm, có thể áp chế được khí thế mạnh mẽ vốn có."

Cũng là màu đen, nhưng triều phục của Thừa tướng mang phong cách khiêm nhường, trầm tĩnh và tao nhã. Với một người vừa mưu trí sâu xa lại đầy phong thái như Du Hàn Châu, bộ trang phục ấy tuy phù hợp nhưng không hoàn toàn ăn khớp.

Bởi ngoài những ưu điểm đó, điểm cuốn hút nhất ở hắn chính là nét ngông cuồng không biết sợ hãi và lòng tự tin kiểm soát tất cả.

Sự kết hợp giữa tâm tư khó đoán và phong thái trầm tĩnh đã tạo ra một sức hút đầy mâu thuẫn.

Bộ triều phục Hoàng đế này trang trọng và uy nghiêm, lại càng làm nổi bật thêm khí chất của Du Hàn Châu, càng nhìn càng nổi bật.

Phức Tranh ngắm nghía một lúc, rồi tán thưởng: "Tuy làm Hoàng đế chẳng thú vị gì, nhưng bộ đồ này thật sự rất đẹp."

Nghe vậy, chân mày đang nhíu chặt của Du Hàn Châu mới giãn ra. Hắn bước nhanh tới, ôm lấy Phức Tranh ngồi vào lòng mình, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu, mỉm cười nói: "Đã lâu rồi Tranh Tranh chưa khen ta như vậy."

Phức Tranh quay đầu tiếp tục dùng bữa, đáp: "Em còn tưởng anh sẽ đổi cách xưng hô."

Du Hàn Châu hơi khựng lại, hắn nhẹ nhàng ôm người trong lòng, dỗ dành: "Trước đây tự xưng là bổn tướng, chỉ vì làm Thừa tướng lâu ngày đã thành quen. Giờ thì khác, cũng chẳng cần thiết giữ mãi cách xưng hô ấy, đúng không?"

"Hoàng đế chẳng phải đều tự xưng cô, quả nhân, hoặc trẫm sao?" Phức Tranh hỏi.

"Nhưng ta đâu phải cô gia quả nhân*. Bổn tướng... ta có Tranh Tranh, có gia đình mà." Du Hàn Châu dịu dàng dỗ cậu.

*Cô gia (孤家) và quả nhân (寡人) là cách xưng hô khiêm tốn của vua chúa thời xưa, thể hiện sự khiêm nhường, tự nhận mình là người ở ngôi cao nhưng cô độc.

Nghe vậy, Phức Tranh khẽ mím môi, nỗi bực dọc trong lòng cũng giảm đi đôi chút.

Cậu đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Du Hàn Châu, nói: "Em hiểu nỗi khổ của anh."

"Thái thượng hoàng chỉ có một đứa con trai, lại chết sớm. Trưởng công chúa bị giáng chức, các vương gia khác thì thượng bất chính hạ tắc loạn*, sớm đã bị anh đưa đi đày không biết ở đâu. Hoàng tộc hiện giờ chẳng còn ai đủ khả năng làm Hoàng đế. Nếu anh không lên ngôi, chỉ còn cách đưa một đại thần khác lên."

*Nếu người ở vị trí cao không biết làm gương, thì cấp dưới sẽ hỗn loạn, không tuân thủ quy tắc.

"Nhưng hiện nay anh có uy vọng cao nhất trong triều. Lục bộ Thượng thư chỉ tôn phục anh, các lão thần cũng chỉ kính anh. Trong tình thế này, đưa người khác lên ngôi thì sao có thể làm dân chúng tâm phục khẩu phục? Triều đình không ổn định, lấy đâu ra thiên hạ thái bình?"

"Tranh Tranh..." Du Hàn Châu nghẹn ngào gọi cậu một tiếng.

Phức Tranh lắc đầu, nói: "Em biết anh từng nghĩ đến việc đưa em làm Hoàng đế. Năm xưa lão Quốc sư hy sinh trên chiến trường vẫn là nỗi canh cánh trong lòng của văn võ bá quan. Em lại là người có khả năng chiêm tinh, đưa em lên quả thật là cách ổn thỏa nhất ngoài việc anh tự mình đăng cơ. Nhưng thân thể em không tốt, em cũng đã nhiều lần nói rõ là không muốn làm Hoàng đế, nên anh mới từ bỏ."

"Không có người thích hợp, em lại không chịu, cuối cùng chỉ còn mình anh gánh trọng trách này."

"Em không giận anh vì điều đó, em hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tình thế này. Em cũng không quên những lời anh từng nói ở kiếp trước."

"Thời thiếu niên, Du Hàn Châu chỉ có một tâm nguyện, là bình thiên hạ, định giang sơn, thay đổi thời thế hỗn loạn ấy."

"Điều đó không sai. Ngược lại chính vì anh như vậy nên em mới ngưỡng mộ anh, mới sẵn lòng hy sinh bản thân để cứu anh."

"Nhưng điều em không thích là em ngủ một giấc tỉnh dậy, mọi thứ đều đã thay đổi. Nếu một ngày anh dẫn binh chinh chiến, có phải em cũng chỉ biết khi anh đã lên đường rồi không?"

Phức Tranh luôn thờ ơ với sự đời, ánh mắt thường mang vẻ lạnh nhạt và bình lặng. Đây cũng là lý do dù có dung mạo xuất chúng, nhưng ít ai dám thật sự lại gần làm quen với cậu.

Cậu vốn kiêu ngạo, không hài lòng với ai cũng không thèm nói, chỉ trực tiếp phán quyết rồi tìm cách đẩy họ đi thật xa.

Nếu không phải cậu thích Du Hàn Châu, thật sự để tâm đến hắn, cậu tuyệt đối sẽ không phí công nói nhiều lời, biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.

Ngay giây phút thiếu niên mở miệng, Du Hàn Châu đã hối hận. Hắn đau lòng đến mức không biết làm sao mới phải.

"Xin lỗi... là lỗi của ta, là ta không tốt..." Du Hàn Châu ôm Phức Tranh vào lòng, lo lắng hôn lên trán cậu, giọng hắn khàn đi, run rẩy rõ rệt.

"Ta không nên tự ý quyết định, rõ ràng đã hứa với Tranh Tranh rằng mọi việc sẽ bàn bạc với em, cuối cùng vẫn giấu em để tự mình làm, ta thật hèn nhát..."

Phức Tranh nghe xong thì không vui, đẩy hắn một cái: "Mắng bản thân làm gì? Em còn chưa mắng anh, sao anh lại tự mắng mình? Anh sợ gì chứ?"

Đôi mắt nhạt màu vốn đẹp đẽ của Du Hàn Châu giờ đây ngập tràn tơ máu, rõ ràng tối qua không hề chợp mắt. Hắn nhìn Phức Tranh, sự si mê khó kiềm chế chỉ lóe lên một thoáng, rồi bị cảm xúc phức tạp khác che lấp.

Phức Tranh thấy hắn thở dài.

Lâu sau, người nọ mới lên tiếng: "Ta sợ rằng sau khi làm Hoàng đế, ta không thể cùng Tranh Tranh làm mọi thứ ngay khi em muốn, không thể lập tức giải quyết tất cả rồi dẫn em về phủ An Tuế vương. Hoàng cung to lớn và lạnh lẽo như vậy, chẳng có chút sức sống nào, không thích hợp với em. Lúc đó em sẽ nghĩ ta không còn xứng, không còn đáng để em yêu thương."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Phức Tranh thấy được dáng vẻ không tự tin của Du Hàn Châu.

Hắn ngạo mạn đến tận xương tủy, từng chi tiết nhỏ nhặt trong đời sống hằng ngày hay những bản năng vô thức đều tiết lộ điều đó, Phức Tranh hiểu hơn ai hết.

Nhưng lúc này, Du Hàn Châu khoác bộ triều phục đế vương lại như đang tự lấy trái tim mình ra vứt xuống bùn đất.

Phức Tranh đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, nhưng mới xoa được một chút đã bị Du Hàn Châu giành lấy.

Cậu nhíu mày để hắn xoa cho mình, không nói một lời.

Đợi hắn xoa xong, cậu mới vươn tay ôm lấy cổ Du Hàn Châu, dựa đầu vào hắn.

Phức Tranh cọ cọ vào hõm vai Du Hàn Châu, càng ôm chặt hơn.

Cậu cũng không biết phải nói gì. Có giây phút thậm chí hơi hoang mang, nhưng ngay sau đó ánh mắt cậu dần trở nên kiên định.

Phức Tranh nhắm mắt lại.

"Em chưa bao giờ vì anh đối xử tốt với em mà thích anh."

Giọng Phức Tranh rất nhẹ, ở khoảng cách gần kề này càng thêm trầm lắng và tĩnh lặng.

"Cũng chưa bao giờ cảm thấy anh phải dành toàn bộ thời gian cho em mới xứng đáng để em yêu thích."

"Sức người có hạn. Anh bận rộn như vậy, nhưng từ khi quen biết đến giờ, ngoài công vụ ra, thời gian của anh không phải đều dành cho em sao? Em chưa từng thấy có chỗ nào không đủ cả."

"Nhưng chúng ta cần làm rõ một chuyện... em vốn không được bình thường lắm, anh không thể giống em, cũng không nên học theo em. Sức khỏe em yếu, không làm được gì nhiều, cũng không muốn làm, em có rất nhiều thời gian tùy ý đi theo anh hoặc đi chơi, nhưng anh thì khác, sao phải bắt chước em làm gì?"

Phức Tranh nói rồi có chút tức giận, lại thấy buồn cười, bèn giơ tay đấm nhẹ vào người Du Hàn Châu.

Lạ lùng là Du Hàn Châu cũng bật cười theo cậu.

"Anh cười gì chứ?" Phức Tranh hơi rút người lại, dùng cổ tay gầy guộc của mình siết lấy cổ Du Hàn Châu, "Rất buồn cười sao? Vừa nãy anh còn, ưm..."

Du Hàn Châu không cho cậu cơ hội nói tiếp, hắn cúi người đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn.

Hai người tâm ý tương thông, một khi cảm xúc bùng lên thì không thể kiềm chế được.

Lớp y phục mùa xuân của Phức Tranh bị hắn tháo ra, cậu cố gắng đẩy bờ vai của Du Hàn Châu về phía sau nhưng vô ích, đối phương ôm cậu quá chặt, cậu không thể chạy thoát.

"Em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh..."

"Để sau đi, tất cả đều không quan trọng, ở bên ta một chút được không?" Du Hàn Châu cất giọng khàn khàn.

"Thế này mà gọi là ở bên anh hả, ưm... em còn chưa ăn xong mà..."

"Để ta đút em, đút xong lại tiếp tục." Du Hàn Châu dỗ dành.

"Không cần đút theo cách đó đâu..." Phức Tranh xấu hổ, đỏ mặt đến tận mang tai.

Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả.

Thêm nữa, cậu cũng không có ý định thật sự trốn thoát.

Ngày đầu tiên Tân đế đăng cơ, sau khi tan triều, ngài lại ở trong điện Thái Cực cả ngày với tiểu Quốc sư...

Chuyện này liệu có nên nói ra không đây?

Người mà Thái quý phi cử đến để dâng lễ vật đã bị đuổi trở về, trước khi rời đi còn bị đưa đến Thượng Hình Ti để "học lại" cung quy, đến lúc hoàng hôn buông xuống mới được thả ra.

Thái quý phi vốn đang thưởng thức vở kịch, đồng thời ngắm nhìn một nam sủng đẹp mã, hay tin này suýt nữa nghẹn bánh.

Chẳng trách không thấy bóng dáng những người quen trong cung, tất cả đều bị thay mới hoàn toàn, ngay cả cung nữ quét dọn cũng không ngoại lệ. Hóa ra, bệ hạ đã có kế hoạch từ trước...

Điều này không khỏi có phần giấu kín quá mức, giống như biến thành một cái lồng vàng kín kẽ.

"Ôi, tại sao bổn cung lại không gặp được một người si tình như vậy nhỉ?"

Vãn Chiêu Nghi đứng bên cạnh dùng khăn tay che miệng, cười khẽ một hồi rồi nói: "Năm đó Đại Lý Tự thiếu khanh quả thực si mê ngài không ngừng, nhưng kết quả ngài lại..."

"Bổn cung thì có lỗi gì chứ? Đại Lý Tự thiếu khanh chẳng qua cũng chỉ là thấy bổn cung xinh đẹp mà thôi. Ai cũng chỉ đang chơi đùa, giả bộ si tình làm gì? Năm đó Du tướng chẳng có liên quan gì đến bổn cung, vậy mà còn nể tình phụ thân của bổn cung, giúp bổn cung xuất cung. Nếu Đại Lý Tự thiếu khanh thực sự có ý với bổn cung, thì đã nghĩ cách từ lâu rồi, làm gì có chuyện vài tháng mới gặp một lần nơi cầu Ô Thước."

Vãn Chiêu Nghi gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu hỏi: "Vậy còn phụ thân của công chúa Lưu Vân thì sao?"

"Hắn là một người tốt. Bắt được cơ hội là gửi thư ngay, luôn muốn chịu trách nhiệm cưới bổn cung. Nhưng đáng tiếc, trái tim của bổn cung đã tan thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đều lưu giữ một người. Bổn cung cũng rất khó xử. Người như hắn, một thân chính khí, bổn cung không dám trêu chọc đâu. Năm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, bị Ngọc Phi tính kế..." Khi nhắc đến phụ thân của con gái mình, Thái quý phi không khỏi có chút chột dạ.

"Thật sao?" Vãn Chiêu Nghi ngạc nhiên, ngồi thẳng người, "Ta còn tưởng Ngọc phi vì yêu ngài mà không được đáp lại, nên mới đau lòng rời cung."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngọc phi và bổn cung từng có một đoạn tình duyên, nhưng nàng ta tính kế bổn cung chỉ để đối phó Hoàng hậu. Kết quả không thành công, nạn nhân lại thành bổn cung. Loại đồng đội heo như thế, có đẹp mã cũng vô dụng. Nàng ta vì xấu hổ nên mới tự nguyện rời cung."

Vãn Chiêu Nghi nghe xong chỉ biết im lặng.

"Ngươi nói xem, bệ hạ coi trọng An Tuế vương như thế, liệu ngày mai có phong bổn cung làm Thái hậu không? Thủ thỉ bên tai cũng dễ thôi mà."

"Nhưng dù sao thì bệ hạ và An Tuế vương cũng không phải là con của Thái thượng hoàng. Nếu nương nương muốn làm Thái hậu, chẳng khác nào trở thành mẹ đẻ trên danh nghĩa của họ. Việc này..." Vãn Chiêu Nghi lộ vẻ khó xử.

Thái quý phi khẽ nhắm mắt, thở dài một hơi.

"Chỉ trách bổn cung trời sinh mỹ lệ, bao năm trôi qua mà dung nhan vẫn như thời còn mười tám."

Lúc này, dường như Thái quý phi đã quên mất, hôm nay khi gặp Phức Tranh, chính nàng đã than thở không biết bao nhiêu lần rằng: Hồng nhan dễ phai, suy cho cùng bổn cung cũng đã già rồi.

Chính câu than thở này đã khiến Phức Tranh không khỏi nghi ngờ nàng đã phủ không biết bao nhiêu lớp phấn lên mặt.

Cuối cùng, Phức Tranh thầm ghi nhớ trong lòng: Nếu nàng ấy đã trang điểm, vậy làm mẹ trên danh nghĩa của Du Hàn Châu cũng không quá mâu thuẫn. Dù sao Thái thượng hoàng cũng cần một Thái hậu để quản lý mấy trăm Thái phi. Nếu nàng thích thì cũng chẳng sao. Cùng lắm đến lúc đó bắt nàng tẩy trang để chặn miệng đời.

Thực ra Thái quý phi mới hơn ba mươi tuổi, lại chẳng hề biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.

Thái quý phi thực sự rất đẹp, cũng còn trẻ, nhưng nào ngờ Phức Tranh lại tin thật, hơn nữa cậu còn đang cần một Thái hậu lớn tuổi.
 
Chương 61: Anh và em trường thọ mãi mãi [Hết]


"Em vốn dĩ là tiểu yêu chăn bông của ta mà."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Sau khi gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, Du Hàn Châu xử lý chính sự trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Đầu tiên là mạnh tay cải cách các chính sách lạc hậu từ triều trước, sau khi tình hình ổn định, hắn bắt đầu loại bỏ những quy định vô lý trong cung.

Trong việc cải cách triều chính, Phức Tranh cũng tham gia đóng góp không ít, đồng thời đưa ra nhiều ý kiến, chủ yếu tập trung vào sản xuất nông công nghiệp và cải cách kinh tế. Dù gì ở kiếp đầu tiên cậu cũng là một nhà khoa học thông thạo các lĩnh vực như vật lý, sinh học và hóa học.

Một số kiến thức do trước đây bị hạn chế bởi quẻ tượng mà có thể cậu đã quên, nhưng những điều cơ bản như cải tiến công cụ nông nghiệp, chế tạo thủy tinh, xi măng trong công nghiệp, hay khai thác dầu mỏ và khoáng sản cậu vẫn có thể nắm được.

Tuy nhiên, với người xưa thì những điều này hoàn toàn không thể xem là "nhẹ nhàng" hay "dễ dàng".

Thậm chí, trong những ngày gần đây, mỗi lần Phức Tranh hứng khởi lên triều, cậu luôn nhận được vài lời "tuyên dương cuồng nhiệt" kỳ lạ. Ánh mắt của các đại thần nhìn cậu chỉ thiếu điều quỳ xuống gọi cậu là thần.

Dẫu sao... khi cậu đề xuất phương pháp chế tạo xi măng, Công bộ Thượng thư đã quỳ lạy cậu rồi.

Hiện tại, Phức Tranh không khác gì đấng cứu thế, thiên mệnh chi tử, điều này khiến cậu cảm thấy phiền muộn vì luôn có quá nhiều người vây xem.

So với những cải cách lớn lao gây chấn động triều trước, việc chỉnh đốn nội cung diễn ra kín đáo hơn nhiều... ít nhất thì Phức Tranh nghĩ vậy.

Tất nhiên trong mắt người xưa, điều đó vẫn chưa từng có tiền lệ.

Điểm nổi bật nhất chính là cải cách chế độ nữ quan, bãi bỏ chế độ Thái giám và tuyển tú.

Chế độ nữ quan vốn đã tồn tại trong nội cung trước đây, chẳng hạn như Thái quý phi hiện tại từng giữ chức Tổng thượng cung.

Nhưng sau cải cách của Du Hàn Châu, nữ quan lục cung không còn do Hoàng hậu chỉ định, mà thông qua hệ thống khảo hạch của triều đình, đánh giá dựa trên sáu kỹ năng cơ bản và đức, dung, ngôn, công để chọn người xuất sắc nhất làm Tổng thượng cung, các lục cung khác cũng vậy.

Việc tuyển chọn nữ quan không giới hạn tuổi tác, nhưng từ hai mươi lăm tuổi trở đi, họ có thể rời cung tìm việc khác, trong thời gian làm việc có thể tự do thành hôn, Hoàng đế không được sủng ái nữ quan.

Ngoài ra, chế độ tuyển tú cũng bị bãi bỏ, thay vì dùng Thái giám và cung nữ thì chuyển sang chế độ ký khế ước lao động. Nam nữ đều có thể tham gia tuyển chọn lao động nội cung, nam giới không cần chịu cung hình, nữ giới không bị hạn chế xuất thân và tuổi tác. Sau khi trúng tuyển, họ sẽ phục vụ hoàng thất, được trả bổng lộc theo cấp bậc công việc.

Ngoài ra, các Thái phi cũng nhận bổng lộc theo phẩm cấp, mỗi người đều có những phúc lợi cơ bản, còn các cung phi thì không cần tham gia khảo hạch năng lực.

Chi tiêu trong cung không còn được xem là biểu tượng của sự xa hoa, bất kể là Hoàng đế hay phi tần, tất cả đều được quy định như các quan chức bình thường: chọn thực đơn bốn món mặn hai món canh hoặc sáu món mặn ba món canh tùy nhu cầu.

Các phi tần có thể dùng bữa cùng nhau, phần dư thừa mỗi năm sẽ được phủ Nội vụ thống kê, nếu vượt quá một mức nhất định sẽ được quy đổi thành điểm thành tích, sử dụng để xét thăng chức.

Bên cạnh đó cũng không còn hạn chế tự do cá nhân của các phi tần trong nội đình, nếu ai tự nguyện làm việc thiện như phát cháo cho dân nghèo hay đến viện từ thiện giúp đỡ, số lần tham gia sẽ được ghi nhận vào bảng đánh giá thăng chức.

Điều này có nghĩa là, ngay cả một cung nữ cấp thấp nhất cũng có cơ hội tự mình leo lên vị trí Quý phi.

Ngoài ra, chế độ tuẫn táng phi tần cũng bị bãi bỏ. Tất nhiên, vì Thái thượng hoàng hiện vẫn còn sống và đang an dưỡng tại hành cung, nên chính sách này tạm thời chưa công bố để tránh khiến Thái thượng hoàng nổi giận.

Ngoài những cải cách quan trọng trên, các quy chế khác cũng đã được cải thiện ít nhiều. Có thể nói rằng đây là một cuộc cải cách toàn diện.

Khi tất cả các chính sách được thực thi xong, thời gian đã trôi qua gần ba năm. Cơn gió thu lạnh lẽo thổi về, đánh dấu một mùa thu mới lại đến.

Theo thường lệ, mùa thu là thời gian để Hoàng đế tổ chức săn bắn, nhưng vì nghe theo lời khuyên của Phức Tranh, Du Hàn Châu đã ban hành chính sách bảo vệ động vật hoang dã, nên việc săn bắn đã bị bãi bỏ ngay từ năm đầu tiên.

Hiện tại, nông nghiệp và công nghiệp trong dân gian đều phát triển mạnh mẽ, mức độ thịnh vượng có thể sánh ngang nhau. Dân chúng an cư lạc nghiệp, các quan tham trước đây bị xử lý nghiêm khắc, lưu đày cửu tộc, phải lao động khổ sai tại các hầm mỏ để chuộc tội. Các vụ án oan gần như không còn.

Tuy nhiên, vẫn có một vấn đề.

Sau khi cải cách nội đình, vì đãi ngộ và phúc lợi dành cho các phi tần quá tốt mà Du Hàn Châu đã không nạp thêm một phi tần nào.

Ai cũng biết rằng Đương kim Thánh thượng anh minh thần võ, tuấn mỹ phi phàm, là một đấng quân vương trong sạch không vướng tạp niệm. Trở thành phi tần của bệ hạ là một nghề nghiệp có chế độ đãi ngộ cực tốt, lại dễ dàng thăng chức.

Những người muốn cạnh tranh để được vào cung không phải là không có, nhưng mỗi năm số tấu sớ yêu cầu Hoàng đế mở tuyển tú chỉ tầm vài trăm cái, không nhiều lắm.

Hơn nữa, một phần những tấu sớ đó còn là do Phức Tranh duyệt qua.

"Tuy con gái ngài rất có chí hướng, đến cả gả cho một người đoạn tụ cũng không ngại, nhưng ta không nỡ. Chi bằng tìm cho cô ấy một công việc tốt hơn đi. Người giàu nhất Hoài Bắc năm nay chẳng phải là một cô gái bình dân sao? Cô ấy dựa vào tài thêu thùa, làm việc từ sáng đến tối để nuôi sống năm em gái và mẹ già, thậm chí không có điều kiện đi học mà vẫn đạt được thành tựu như vậy. Các người không thể cố gắng hơn à?"

"Lý do này có phần miễn cưỡng quá. Nếu muốn vào cung để nâng cao bản thân thì đi thi nữ quan, đâu ai cấm em gái ngươi đi thi."

"Ta không phản đối lập luận kiếm cơm bằng nhan sắc của ngươi. Xinh đẹp cũng là phước trời ban, không có gì đáng xấu hổ. Nhưng bây giờ triều đình đã có nghề nghệ thuật rồi. Rất nhiều người nổi tiếng khắp cả nước, đâu nhất thiết phải vào cung. Nếu nhất định như vậy, trước tiên phải đẹp hơn ta đã, hạ ta xuống khỏi danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi hãy nói với Du Hàn Châu."

"Hoài An vương gần đây rảnh rỗi quá nhỉ? Để ta sắp xếp ngày ngài lên kinh, cùng bàn luận vấn đề thu nhập vùng phong ấp của ngài năm ngoái thấp hơn mức trung bình cả nước. Ta biết Du Hàn Châu đã áp dụng phổ cập ngoại ngữ ở các nơi, đừng lấy lý do không biết chữ nữa."

...

Kể từ sau khi cải cách hoàn tất, Phức Tranh nhàn nhã đến mức luyện được kỹ năng mắng người thành thạo hơn hẳn.

Du Hàn Châu xử lý xong đống tấu chương của mình, bước sang bên cạnh nhìn Phức Tranh, rồi ôm thẳng người ấy đặt lên đùi mình.

"Viết lâu như vậy rồi, có mệt không?"

Phức Tranh vừa viết xong, bút trong tay đã bị lấy đi. Hai bàn tay nhanh chóng bị Du Hàn Châu nắm lấy, cẩn thận xoa bóp nhẹ nhàng.

Cậu thuận thế tựa lên vai người đàn ông nghỉ ngơi, ngáp một cái rồi nói: "Không mệt lắm. Mắng người rất giải trí."

Du Hàn Châu nghe xong bật cười bất đắc dĩ: "Những tấu chương đó đều là mấy chuyện lặp đi lặp lại. Nếu không thích thì vứt đi, nuông chiều bọn họ làm gì. Ngay cả việc Hoàng đế có phi tần hay không cũng muốn quản. Ta còn chưa chất vấn họ về chuyện trong nhà có năm thiếp thất, ba tiểu đồng đấy. Sớm muộn gì ta cũng sẽ thực thi chế độ một vợ một chồng, khiến họ trở tay không kịp."

"Quan niệm truyền thống về việc nối dõi tông đường, đông con nhiều phúc của người xưa rất khó loại bỏ hoàn toàn. Dù anh có thực hiện chính sách nghiêm ngặt, họ vẫn sẽ lén lút nuôi vợ bé. Đến lúc đó, chuyện ngoại tình cũng dẫn đến gia đình bất hạnh. Hiện tại, quy định nạp thiếp phải được phủ Nội vụ kiểm tra, đảm bảo đôi bên tình nguyện là đủ rồi." Phức Tranh nhún vai.

"Vả lại, bây giờ phụ nữ có thể tự đi làm, có thể hoà ly. Những gã đàn ông không chung thủy một đời một kiếp, họ cũng chẳng chọn, trừ phi chỉ quan tâm gia thế mà không màng tình cảm."

"Ừm, lời của Tranh Tranh rất đúng." Du Hàn Châu ôm cậu, nhìn tấu chương một lúc, sau đó cầm bút sửa đổi, mãi một hồi lâu mới nói: "Tháng sau ta định phong Thái quý phi làm Thái hậu, để nàng quản lý lục cung. Ba năm nay nàng làm rất tốt, quả là nhân tài."

"Ừm, anh nên phong từ sớm mới phải, em cũng chẳng hiểu sao anh cứ trì hoãn mãi. Con trai nàng với Đại Lý Tự thiếu khanh đã gần hai tuổi. Nếu không phong sớm, đến lúc Thái thượng hoàng hồi cung, phát hiện nàng ấy tự dưng có một Hoàng tử, chắc sẽ tức điên mất."

Hiện tại, quan hệ giữa Phức Tranh và Thái quý phi khá tốt, chủ yếu vì thường xuyên hợp tác trong công việc, nên đương nhiên không muốn nàng gặp chuyện.

Du Hàn Châu không mấy để tâm, hắn nhéo cằm Phức Tranh, nói: "Em tưởng ta không để ý những lời tâm sự nàng nói mỗi khi gặp em à? Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng ta không nói là ta không ghen đâu."

"Trẻ con!" Phức Tranh hừ một tiếng.

Du Hàn Châu tùy ý cầm một bản tấu chương, mở ra xem kỹ, chỉ vào dòng chữ do Phức Tranh viết, nói: "Du Hàn Châu đoạn tụ, nhưng chỉ đoạn tụ vì Quốc sư. Ngươi không tin, ngày mai đưa đứa con trai được gọi là khuynh quốc khuynh thành của ngươi tới đây thử xem. Đến lúc đó có chuyện xảy ra, đừng trách người khác... Ồ? Tranh Tranh không ghen sao?"

Phức Tranh lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng một lúc rồi đáp: "Em chỉ đang mắng người thôi mà..."

"Ừm, cứ mắng thoải mái, mắng nhiều một chút." Du Hàn Châu cười to.

Phức Tranh quay đầu lại đấm hắn một cái, bỏ tấu chương xuống định đứng dậy.

Du Hàn Châu nhanh chóng đứng lên, ôm cậu vào lòng, dìu từng bước một, nói: "Ta đã bảo đừng tùy tiện đứng dậy mà. Dù tình hình đã tốt hơn chút, nhưng vẫn chưa đến mức đi lại tùy ý. Nếu ngã thì làm sao đây?"

"Anh sẽ không để em ngã đâu. Chẳng lẽ em còn không biết thân thủ của anh?" Phức Tranh không chút lo lắng, chậm rãi đi vài bước, lẩm bẩm: "Không cảm thấy có sức lực gì mấy. Nếu không phải lo cơ teo lại, em cũng chẳng muốn động."

"Ngoan nào, mỗi ngày đi lại một chút là đủ. Em cứ dựa vào ta." Du Hàn Châu dỗ dành.

"Biết rồi mà." Phức Tranh tiếp tục bước đi.

Thực ra loại thuốc duy trì mạng sống của Du Hàn Châu không chỉ giúp làm chậm quá trình lão hóa, kéo dài tuổi thọ mà còn duy trì sự hoạt động của tế bào cơ thể. Đây cũng là lý do khiến cơ chân Phức Tranh không bị teo lại.

Nếu không nhìn cách cậu đi lại, không ai biết cậu là một bệnh nhân.

"Ngày nào cũng đi thế này, đi mấy chục năm, em phát chán mất." Phức Tranh bực bội nhíu mày.

Du Hàn Châu lại cười, xoay người đứng trước mặt cậu, ôm cậu rồi lùi từng bước.

Thân thể hai người kề sát, vô cùng thân mật. Phức Tranh bước một bước tới trước, Du Hàn Châu liền lùi một bước về sau.

"Nếu có thể cứ mãi như vậy mà dìu Tranh Tranh, ta sẵn lòng đi cả đời."

Phức Tranh đưa tay ôm lấy người đàn ông, cúi đầu tựa vào vai Du Hàn Châu, thì thầm: "Phải đi bao nhiêu năm đây? Anh vẫn không chịu nói, khiến em nghi ngờ không biết mình có biến thành tiểu yêu thật không. Trước đây thần y đến khám bệnh cho em, nói rằng tuổi xương của em gần như không tăng trưởng, mãi dừng ở năm mười tám tuổi. Đến khi mọi người đều già, còn em vẫn như thế này, lại chẳng chết được, có đáng sợ không chứ?"

Du Hàn Châu nghe vậy bật cười, an ủi cậu: "Tranh Tranh là người có khả năng chiêm tinh, không già cũng chẳng có gì lạ, không phải sao? Em vốn dĩ là tiểu yêu chăn bông của ta mà."

"Còn anh thì sao? Anh không già cũng thật kỳ quái. Chỉ vì anh cứ mãi như vậy nên mới có nhiều thiếu nữ si mê đến thế." Phức Tranh hừ nhẹ.

"Oan cho ta quá, những kẻ xếp hàng thổ lộ với Tranh Tranh, ta còn chẳng biết đã đuổi hết bao nhiêu, chẳng qua không để em hay thôi."

"Coi như hòa nhau." Phức Tranh cười.

"Già chậm một chút chẳng phải rất tốt sao? Như vậy Tranh Tranh sống bao lâu, ta cũng có thể ở bên em bấy lâu."

"Thế thì em có một suy nghĩ..." Vẻ mặt Phức Tranh kỳ lạ.

"Suy nghĩ gì?" Du Hàn Châu hỏi.

"Kiếp trước em là tiểu yêu, em biến mất rồi, có phải từ lúc đó anh đã nghĩ đến việc nghiên cứu thuốc trường sinh không?"

"Có thể nói là vậy." Hiếm khi Du Hàn Châu tỏ ra lúng túng.

"Tiểu yêu đều sống lâu. Ta lại không biết khi nào Tranh Tranh sẽ đầu thai, khi nào mới tìm được em. Không sống lâu một chút, làm sao có thời gian tìm kiếm? Nếu chẳng may đợi không được đã già mất thì sao?"

"Đúng nhỉ, thế thì anh cứ trường thọ mãi cho em."

Hết truyện
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top