Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích
Chương 40: Đạo cụ Play 2 (H)


Hạt ngọc trai lạnh lẽo xâm nhập vào hoa huy*t, dị vật đột nhiên chen vào thịt mềm ấm áp.

“Đừng mà…” Vân Du đè ép thiếu niên dưới thân, mà bờ mông trắng tuyết lại vểnh cao mặc cho ngón tay của anh chơi đùa trong hoa huy*t.

“Ngoài miệng nói đừng nhưng thân thể lại rất thành thật đấy.” Chu Tử Ninh cũng không phụ sự kì vọng đẩy mị thịt của cô ra đùa bỡn hoa hạch nhỏ. Mật

dịch óng ánh dính đầy trên móng tay hồng nhạt của anh rồi thuận theo ngón tay thon dài chảy xuống dưới.

“Có muốn chơi kích thích hơn không?” Chu Tử Ninh phả hơi nóng mang theo sự trêu chọc ngứa ngáy vào tai cô.

“Ừm…” Cô nhẹ nhàng đồng ý.

“Cởi váy ra đi.” Tay anh vuốt dọc từ mông lên trên rồi đẩy váy lên.

Cô duỗi cánh tay mặc cho anh tuột váy cô, bàn tay trắng nõn đưa lên mái tóc đen gỡ dây thun sau đầu khiến tóc dài xõa ra.

“Em rất đẹp.”Chu Tử Ninh nhìn cô không chớp mắt, lời tán thưởng thốt lên từ tận đáy lòng.

Cơ thể cô trắng như đậu hủ non, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót chữ T màu đen. Hoa tâm cũng trắng nõn non mềm, âm môi ẩm ướt màu hồng hoa đào với ánh ngọc trai như ẩn như hiện.

Lồng ngực Chu Tử Ninh mạnh mẽ phập phồng, trái tim điên cuồng đập thình thịch. Mới chỉ kích thích thị giác mà đã khiến anh khó kìm lòng nổi. Ngón tay anh rút hai sợi dây mảnh của quần lót chữ T khiến nó rũ xuống bắp đùi cô. Gậy th*t đang sục sôi của anh chạm vào hạt ngọc lạnh băng rồi đẩy vào từng chút từng chút một.

“Đừng đi vào.” Vân Du cắn lỗ tai anh nói.

“Không sao đâu, có dây lưng, có thể lấy ra được.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve eo thon của cô để xoa dịu sự lo lắng.

Hạt ngọc lạnh lẽo từ từ đi vào, cuối cùng kẹt lại ở miệng tử cung.

“Ở đây dễ chịu không?” Anh dịu dàng hỏi, ánh sáng ấm áp trong mắt như sóng biển bao trùm lấy cô.

Vân Du hít một hơi mới nhịn được tiếng rên rỉ trong miệng. Ngọc trai giá lạnh và gậy th*t nóng bỏng càng liên tục kích thích huyệt nhỏ khiến thân thể cô mềm nhũn.

Chu Tử Ninh đẩy ngã cô để cô nằm ngửa lên ghế sau, hai tay của anh cầm lấy mắt cá chân cô, bàn chân yêu kiều như ngọc áp lên lồng ngực cứng rắn của anh, gậy th*t to dài mạnh mẽ khuấy động.

Vật đàn ông làm mưa làm gió trong hoa huy*t của cô, xuân thủy trong huyệt nhỏ tràn lan, ngọc lạnh bị va chạm khiến trơn ướt bóng nhẵn, cảm giác lạnh lẽo lúc thì bủa vây miệng tử cung, lúc lại chạy về sau vách thịt.

Lửa và băng cùng giày vò khiến cho cô nhanh chóng tiết ra. Ngón chân trắng nõn hơi uốn cong, lời nức nở trong miệng không ngừng, hoa huy*t nhỏ kích thích phun ra chất dịch nóng ấm.

Chu Tử Ninh buông lỏng tay phải ra sờ soạng xuống phía dưới.

Từ sau khi cô cạo sạch lông, anh vô cùng yêu thích cảm giác mịn màng trơn nhẵn này, ngón tay vừa đụng phải vườn hoa đã bị xối khiến cả tay ấm áp.

“Nhiều nước như quả đào mật vậy.” Anh tùy ý đùa bỡn hai bên cánh hoa, đầu ngón tay kéo vách thịt mềm mại rồi bỗng buông tay. Anh chơi rất hứng khởi nhưng ngược lại Vân Du lại không vui, nước mắt tràn khóe mi. Cô gỡ tay đang giữ mắt cá chân mình ra, đôi chân vừa được tự do vội kẹp lấy phần eo cường tráng của anh.

“Không được nghịch, anh nhiêm túc chút đi.” Giọng nói Vân Du mềm mại mang theo sự quyến rũ.

Anh cúi người ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn, hông ra sức thúc đẩy, biên độ tuy nhỏ nhưng lại co rút cực nhanh. Mỗi lần gậy th*t cắm vào thì ngọc lạnh đều bị quy đ*u đẩy vào tận miệng tử cung.

Vân Du chỉ cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể mình lạnh thấu tim, cảm giác lạnh lẻo bủa vây thần kinh khiến hoa huy*t của cô không tự chủ được run rẩy.

“Như vậy có thích không?” Anh nghiêm túc nhìn cô, mồ hôi trong suốt lăn dài trên trán anh khiến những sợi tóc nâu mềm dán chặt vào thái dương.

“Ưm…ah…” Vân Du bị chơi đến nỗi không nói nên lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ phát ra cổ họng khi cô nhếch miệng.

“Du Du, tách chân ra.” Chu Tử Ninh nâng chân cô khiến bờ mông hơi nhấc lên. Anh liên tục đâm chọc mười mấy phút rồi đột nhiên rút ra khỏi hoa huy*t lầy lội kéo theo cả chuỗi ngọc trai kia.

“A a a…” Dường như có một luồng điện bùng nổ trong huyệt nhỏ.

Chu Tử Ninh cầm chuỗi ngọc dính đầy chất dịch màu bạc đưa lên môi, răng trắng cắn viên ngọc, đầu lưỡi hồng liếm láp mật dịch trên đó. Anh kéo chân cô rồi lại đâm hung khí vào hoa huy*t lần nữa, vòng eo thả lỏng, hoa dịch mạnh mẽ phun trào.

Chàng trai nằm trên người cô rất lâu mới hoàn toàn rút ra. Tay anh anh vẫn nâng bờ mông mềm của cô, tinh d*ch tạo thành vũng nhưng lại không chảy qua miệng huyệt.

Anh đổi ý rồi, trước kia cảm thấy có con hay không không quan trọng, nhưng bây giờ anh lại muốn có một đứa trẻ.
 
Chương 41: Đánh vỡ


Sáng sớm, gió thổi vi vu. Sau khi mở cửa sổ ra, khí lạnh cả đêm của máy điều hòa được làn gió tươi mát mùa hạ át đi hoàn toàn.

Vân Du thắt lại đai lưng của váy ngủ tơ tằm, lê dép lê đến chỗ tủ lạnh lấy ra một bình sữa bò. Cô rót đầy một ly, thời điểm vừa cầm lên định uống thì có một bàn tay lớn ngang nhiên vươn tới cướp lấy.

Chu Tử Ninh mặc một chiếc áo thun màu xanh lạnh, tóc tai thì bù xù. Anh ngáp một cái, lấy mật ong trong tủ rót vào sữa rồi cho vào lò vi sóng. “Không được uống lạnh.” Anh làm mặt dữ với cô.

“Ồ.” Vân Du hé miệng cười nhìn anh.

“Sao lại nhìn anh?” Chu Tử Ninh sờ mặt mình.

“Đang nghĩ xem anh yêu em bao nhiêu.” Vân Du bổ nhào về phía trước, hai tay khoác lên cổ anh. Hai con thỏ mềm mại trước ngực cô đè lên lồng ngực săn chắc của thiếu niên.

Cô gái nhỏ cảm nhận được giữa hai chân mình có một vật cứng rắn nóng bỏng. Ai đó liền nảy ý đồ xấu, dùng chân mình cọ cọ vào bắp chân của anh.

“Oaaaa!” Một người phụ nữ trung niên bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà ăn. Bà dùng hai tay che miệng, trừng mắt lớn nhìn hai người họ. Túi lớn túi nhỏ trong tay bà rơi bùm bụp xuống sàn nhà.

“Mẹ!” Chu Tử Ninh kinh ngạc quay đầu. Anh lập tức cởi ngay áo thun trên người chùm cho Vân Du.

“Cái này, cái này!” Triệu Mỹ Linh chỉ vào bóng người được Chu Tử Ninh che chắn, kích động không nói lên lời.

“Vì sao hai người đến sớm vậy?”

“Ai da, vì Chủ Nhật ở NewYork sẽ có lốc xoáy nên ba mẹ mới đổi vé bay về sớm một chút.” Triệu Mỹ Linh nghiêng người về đằng trước, hai mắt sáng ngời nhìn Vân Du.

Chu Tử Ninh kéo Vân Du ra phía trước mình cho bà đánh giá thoải mái. Vân Du không hề nghĩ tới tình huống sẽ gặp mẹ của anh nên cô nhất thời vô cùng lúng túng.

“Con thật xinh đẹp.” Triệu Mỹ Linh tiến lên vài bước, nắm chặt hai tay của cô, “Chẳng trách hồn phách của Ninh Ninh lại bị câu đi.”

“Cám ơn dì đã khen con.” Vân Du nhỏ giọng đáp lại.

“ y, sao lại gọi là dì! Sau này chúng ta đều là người một nhà cả, gọi ta là mẹ đi.”

Chu Tử Ninh ở sau lưng cô lặng lẽ làm động tác cắt cổ, dùng khẩu hình nói chuyện với Triệu Mỹ Linh: “Con chưa thu phục được ba cô ấy.” “Haizzz…..” Triệu Mỹ Linh trừng mắt với Chu Tử Ninh, dùng khẩu hình miệng đáp lại: “Con vô dụng quá đi!”

Bà gỡ vòng phỉ thúy trên tay mình xuống đeo vào tay Vân Du: “Ngày trước mẹ chồng đeo cho mẹ chiếc vòng này, bây giờ mẹ sẽ truyền lại cho con.

Con yên tâm, nếu như Ninh Ninh đối xử với con không tốt thì ba mẹ nhất định sẽ đì chết nó.”

“Mẹ!” Chu Tử Ninh méo miệng gọi.

“Ha, lời này nói ra chủ yếu là để anh nghe đó.” Triệu Mỹ Linh cười nói. “Hai đứa mau đi thay đồ đẹp để lát nữa gặp ba con đi.”

“Dạ.” Chu Tử Ninh kéo Vân Du trở lại phòng ngủ.
 
Chương 42: Sáng sớm (H)


Wechat của Chu Tử Ninh vang lên, anh cầm di động lên nhìn qua tin nhắn rồi lại nhét vào túi như không có chuyện gì.“Trời ơi, ba mẹ đều đến đây. Em còn chưa chuẩn bị gì cả.” Vân Du lo lắng nói.

Chu Tử Ninh đè cô dựa vào tường, luồn tay vào làn váy, vuốt ve bờ mông mịn màng.

“Em không cần áp lực. Ba mẹ anh đều là những người dễ nói chuyện, cứ xem họ là bạn bè bình thường đi.” Chu Tử Ninh vén tóc cô lên cuốn vào lòng bàn tay, đầu lưỡi ướt át liếm láp phần cổ mềm.

“Ưm….Mẹ anh đang ở ngoài đấy. Hay là chúng ta ra ngoài trước đi.”

Cô gái nhỏ tựa vào vách tường, cần cổ yêu kiều vì làn khí nóng bỏng của chàng trai mà nổi da gà lên.

“Bà ấy kêu anh phải giải quyết tiểu yêu tinh câu người trước tiên này.” Anh lấy di động ra cho cô xem tin nhắn.

“Ninh Ninh, con không cần ra vội đâu, cứ làm tiếp chuyện sáng nay hai đứa còn dang dở nhé. Mẹ có chuyện muốn nói với ba.”

Vân Du trợn mắt khó tin.

“Em xem, ba mẹ anh rất dễ nói chuyện đúng không?” Bàn tay anh tự nhiên đi một đường xuống dưới, chạm vào hoa tâm ẩm ướt. Chỗ đó nhớp nháp, vẫn còn sót lại tinh d*ch anh bắn vào tối qua.”

“Thao em cả ngày lẫn đêm mà sáng sớm vẫn còn động tình được à? Xem ra em thiếu thao rồi.” Móng tay đẩy ra hạt châu đang ẩn nấp kia, nhẹ nhàng bấm vào.

Vật nóng bỏng đằng sau chọt vào khe mông của cô gái, cách hai tầng vải bông nhưng vẫn có thể thiêu đốt cô.

“Có phải muốn được ông xã thao nên em mới phát tình phải không?” Hông của anh ép sát vào cô, nửa người trên còn chưa động mà nửa thân dưới đã dập cô. Mặc kệ lớp vải đang che đậy, dương v*t của thiếu niên vẫn đánh liên hồi vào khe mông cô gái.

“Em không có…..” Cô nhỏ giọng giải thích.

“Không có? Mới sáng sớm là ai đã dùng vú cọ anh, là ai đã dùng chân trêu chọc anh? Em còn không biết phía dưới anh cương lên?” Vừa dứt lời, anh càng dùng sức đánh lên.

Vân Du bị nói trúng tim đen nên đỏ bừng cả mặt.

Chu Tử Ninh dán sát vào mặt cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, có ham muốn là bình thường mà. Ông xã sẽ thao em, sẽ đem dương v*t lớn nhét vào âm vật của em. Chỉ cần em gọi là ông xã sẽ đáp ứng. Em không cần đè nén dục vọng của mình trước mặt anh, hiểu chưa?”

“Em hiểu rồi.” Vân Du chạm vào quần anh, kéo nhẹ xuống.

“Ông xã đến đây.” Chu Tử Ninh cởi quần pyjama và quần lót ra. Gậy th*t to lớn dữ tợn nằm giữa hai chân anh ước chừng to gần bằng cổ tay Vân Du.

Nó như một cánh tay nhỏ dài, trên mặt nổi đầy gân xanh.

Hạt châu của Vân Du bị cọ xát nửa ngày nên trong huyệt ướt dầm dề. Chu Tử Ninh tì lên cặp mông của cô, cắm vào một cách thông thuận.

“A….” Thật sướng. Cô phát ra tiếng rên kiều mị. Cô yêu người con trai đang đứng đằng sau kia. Cô muốn rằng mỗi giờ mỗi khắc đều bị anh xuyên qua, bị anh chà đạp, bị anh bắn đầy tinh d*ch.
 
Chương 43: Sáng sớm 2 (H)


Bụng dưới rắn chắc của thiếu niên đè lên cặp mông mềm mại của cô gái, gậy th*t ra vào nhanh chóng trong hang động trơn trượt.

Túi trứng to như một quả lê nhỏ theo động tác ra vào của anh mà đập vào giữa hai chân cô.

Hai tay Chu Tử Ninh cho vào làn váy tơ lụa của cô, dọc theo đường cong duyên dáng hướng lên, nắm lấy hai con thỏ nhỏ vểnh lên. Lòng bàn tay nóng hổi xoa nắn nhũ thịt mềm mại.

“Thích không?” Anh trầm giọng nói bên tai thiếu nữ.

Ngón tay anh vê đầu núm như đang khẽ vuốt dây đàn, chậm rãi mà kích thích. Bàn tay hư hỏng của anh khiến cô run rẩy.

“Hay là em thích bên dưới hơn?” Tay Chu Tử Ninh hướng xuống dưới sờ soạng, rất thuần thục tách hoa cốc của cô ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào hoa hạch.

“Ưmm….” Khóe miệng Vân Du bật ra tiếng rên yêu kiều. Sướng quá, cảm giác tê dại đến tận xương tủy này như muốn đòi mạng cô.

Cả người cô mềm nhũn úp sấp vào mặt tường, cơ thể cô gắng đứng vững, hai chân khép chặt vào.

Mặc dù hoa huy*t tràn đầy chất nhầy ẩm ướt nhưng việc ra vào của anh vẫn khá khó khăn.

Chặt quá, chặt đến nỗi như muốn kẹp đứt anh.

“Du Du, em thả lỏng một chút nào.” Chuyển động ngón tay của anh nhẹ nhàng hơn, lời nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Động tác anh nhẹ nhàng hệt như đang đối xử với trân bảo quý hiếm nhất trên đời. Móng tay hồng nhạt tách cánh hoa ra, thịt mềm dưới móng vân vê hoa hạch xinh xắn.

Bên dưới cô nhẵn mịn như ngọc, anh ấn ngón tay áp út vào miệng huyệt mềm mại. Mà tiểu huyệt kiều diễm này còn đang cắn nuốt dương v*t to dài của chàng trai một cách khó khăn. Mật ngọt trắng sữa chầm chậm chảy ra.

Có hoa dịch bôi trơn, mỗi lần gậy th*t đâm vào đều phát ra tiếng nước dâm đãng, so với tiếng nói trầm thấp lúc anh động tình thì âm thanh này có muốn mê người hơn.

Lòng bàn tay của anh, lồng ngực của anh, côn th*t của anh đều cực kỳ nóng, bất cứ lúc nào cũng như đang thiêu đốt cô. Cô như thiêu thân bay vào lửa, khát cầu không ngừng.

“Em muốn xoay người lại.” Cô nói.

Chu Tử Ninh rút cự vật ra, dịch nhầy theo động tác của anh mà chảy dài xuống dưới.

Vân Du đối mặt với thiếu niên, hai tay vịn cổ anh rồi cô nhón chân hôn lên môi.

Ánh mắt của Chu Tử Ninh nháy mắt phát sáng như bảo thạch. Trong mối quan hệ của bọn họ, anh đa phần đều là người chủ động nên lần chủ động này của cô, với anh mà nói, rất đáng trân trọng.

Anh hôn cô gái nhỏ sâu hơn. Anh ôm lấy phần sau gáy của cô, lưỡi chen vào tách môi nhỏ ra. Mà phần eo, vẫn xuyên xỏ vào phía trước.

Anh yêu em, thiên ngôn vạn ngữ đều không bằng ba chữ đơn giản này. Trong lòng Chu Tử Ninh gọi tên cô không ngừng, côn th*t co rút kịch liệt.

Anh thích việc biểu đạt tình yêu đối với cô gái nhỏ của mình, bất kể là cách thức gì. Trong cuộc sống hằng ngày, anh có thể chăm sóc cô, cưng chiều cô. Ở trên giường, anh sẽ đích thân làm cô vui sướng.

Cơ thể cô giống như một đóa hoa tươi trong cơn mưa, đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng cũng rất mong manh, cần anh chăm sóc cẩn thận. Tay anh trượt tới tấm lưng mịn màng của cô, anh cảm nhận được cô gái nhỏ của mình đang khẽ run lên.

Anh dùng cả người mình bọc cô lại. Cơ thể anh đậm đà hương vị của thiếu niên. Đây là mùi vị rất quen thuộc với cô, khiến cô trở nên đặc biệt an tâm.

Chu Tử Ninh bế cô đi về giường, gập chân cô lại tì lên ngực mình. Anh đứng lên, lồng ngực đè lên cẳng chân nhẵn nhụi của cô, dùng tư thế từ trên cao cắm vào cô.

Anh chống tay ở hai bên sườn của cô, ánh mắt nồng nhiệt hăng say.

Mồ hôi theo gò má chàng trai chảy xuống nơi trũng vào ở xương quai xanh cô gái. Cơ thể người con trai mạnh mẽ, cường tráng, mỗi một tấc da đều như được tạo hóa ban tặng.

Vân Du dán mắt vào chàng trai, khuôn mặt anh phản chiếu trong con ngươi màu đen tuyền của cô. Cô dùng răng cắn môi dưới của mình, cố gắng nuốt tiếng rên rỉ vào miệng.

Chu Tử Ninh dùng ngón tay cái chạm vào môi cô, nói dịu dàng: “Không sao đâu. Em hét lên cũng không có chuyện gì. Bọn họ đều biết anh đang làm em.”

Vân Du đỏ mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn hé miệng ra. Lúc mới đầu thì còn nhẹ nhàng kêu vài tiếng, sau đó thì giống như hồ thủy điện xả lũ, âm thanh trong trẻo như tiếng chim oanh líu lo, nghe rất êm tai.

Tiếng rên rỉ lọt vào tai, kích thích thiếu niên đến đỏ mắt. Thật sự quá ngọt! Cả người anh luật động kịch liệt.

Vật nam tính thâm nhập đến tận cùng, quy đ*u chống đỡ ở miệng tử cung, phun ra rất nhiều tinh d*ch nóng bỏng.
 
Chương 44: Gặp mặt


Chờ hai người sửa soạn xong xuôi, ra khỏi phòng thì đã sắp đến trưa.

Trên chiếc Maybach, Triệu Mỹ Linh ngồi ghế phụ nói chuyện với Chu Diệu. Nhìn thấy hai người đang sánh bước đi đến, bà vui vẻ vẫy tay. “Hey, mấy đứa lâu quá đó. Ninh Ninh với ba nó đúng là cha nào con nấy.” Vân Du lảo đảo xém té, Chu Tử Ninh nhanh tay đỡ lại mới giúp cô không bị thất thố.

Sau khi ô tô khởi động, Triệu Mỹ Linh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt thần bí nói với Vân Du: “Con có muốn nghe chuyện hồi nhỏ của thằng bé không?” Chu Tử Ninh nhìn dáng vẻ này của mẹ anh liền cảm thấy không ổn.

Vân Du gật gật đầu.

“ Lúc Ninh Ninh nhà chúng ta vừa mới sinh, toàn viện đều tới vây xem. Con có biết vì sao không?”

Vân Du lắc lắc đầu.

“Mẹ khẳng định là con biết đó.”

“Khụ khụ.” Chu Tử Ninh nắm tay thành quyền, ho khan mấy lần.

“Uầy, thằng nhóc thối này không cho mẹ nói à?” Triệu Mỹ Linh ngã người về phía sau, môi đỏ vểnh lên.

“Con không dám.” Chu Tử Ninh ôm cánh tay, tựa đầu vào cửa kính xe hơi nhìn cảnh sắc bên ngoài.

“Khà khà, con trai người ta vừa mới sinh ra, chin chin chỉ lớn bằng hạt gạo. Ninh Ninh nhà mình không giống như vậy, chin chin của nó phải to bằng hai ngón tay và dài tầm này này.” Bà vừa nói vừa dùng tay diễn đạt.

“Lúc đó ba mẹ không biết, cứ nghĩa là thằng bé có khối u nên mới to như vậy. Thế là ba mẹ đem nó đi làm đủ loại kiểm tra xét nghiệm, sau đó mới biết hóa ra chỗ này to thật.” Bà cười hì hì nói.

“Mẹ, phấn trên mặt sắp bị mẹ cười rơi rớt hết rồi kìa.” Chu Tử Ninh lạnh lùng xen ngang.

“Thật hả?” Triệu Mỹ Linh nhanh chóng quay lên đằng trước soi gương,

Chu Tử Ninh nghiêng mặt sang một bên, nhìn dáng vẻ nhịn cười của cô, anh liền bấm một cái lên lòng bàn tay cô. Có một bà mẹ như vậy, chắc đến cái quần lót anh cũng không còn quá. Anh không muốn mất mặt đâu!

Bốn người họ đến một nhà hàng Nhật trong nội thành dùng bữa. Mẹ Chu Tử Ninh là người rất thích tán gẫu, bà nói không ngớt chuyện hồi bé của anh. Ba anh thì ngược lại, là một người đàn ông rất trầm mặc. Ông thích nhất ôm vợ mình khi bà đang nói chuyện. Hai người hệt như đang tấu hài, bên tung bên hứng, vậy mà rất thú vị.

Sau khi ăn uống no say, bốn người tiếp tục đi tới thành phố tiếp theo. Nhìn con đường đầy quen thuộc này, Vân Du ngây mặt ra.

“Đây không phải là đường về nhà em sao?” Vân Du hỏi nhỏ Chu Tử Ninh. “Ừm, nhà anh đi cầu hôn.”

“…….” Dĩ nhiên là cô không biết gì cả.

“Không sao, em chỉ cần giao việc này cho nhà anh.” Chu Tử Ninh khoác tay lên bả vai mảnh mai của cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình.

“Nếu mệt thì em cứ ngủ đi.” Chàng trai nghiêng mặt hôn lên trán cô gái nhỏ.

Đầu óc cô rối bời như vậy thì làm sao có thể buồn ngủ được. Suốt chặng đường, cô đều thấp thỏm bất an, suy nghĩ đến tình huống bị ba mắng chết Cho đến khi nhìn thấy hai người đàn ông chạy lại ôm nhau khóc ròng ròng thì…

“Anh Vân!” “Diệu Diệu!”

Người đàn ông cao lớn Chu DIệu ôm người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu Vân Tiêu, mà hai tay Vân Tiêu lại ôm chặt tấm lưng của Chu Diệu.

Chu Tử Ninh đứng đằng sau Vân Du, hai tay ôm lấy eo cô: “Em xem, không phải anh đã nói trước đó rồi sao, mọi chuyện cứ giao cho ông xã em là được.”
 
Chương 45: Về nhà (H)


Chuyện kết hôn được thuận lợi quyết định, nghỉ hè sang năm Vân Du sẽ cùng Chu Tử Ninh về Mĩ làm thủ tục kết hôn trước, sau đó tổ chức một hôn lễ nhỏ trong phạm vi gia đình, còn hôn lễ chính thức Chu Tử Ninh nói anh đã có chủ ý nên muốn tạm thời giữ bí mật.

Sau khi bàn bạc xong, Chu Tư Ninh và Vân Du về thành phố bên cạnh. Dù sao Chu Tử Ninh cũng vẫn phải đi học nên không thể xin nghỉ quá lâu, còn Chu Diệu và Triệu Mĩ Linh bị Vân Tiêu ép ở lại.

Vân Du về nhà trọ đón Cúc Ú và Hamster đi trước. Về đến nơi thì gặp đội sửa chữa nhà hàng xóm, không những cửa đối diện đang gõ gõ đập đập mà ngay cả tầng trên cũng ầm ĩ náo động.

“Ồn ào quá.” Vân Du bịt tai nói với Chu Tử Ninh, đến cả tiếng mình cô cũng không nghe rõ.

“Khoảng thời gian này ở bên chỗ anh đi, dù sao cũng sắp kết hôn rồi nên phải ở chung chứ.” Chu Tử Ninh đón lấy Cúc Ú trong một tâm trạng kì dị như thể tay phải tự cầm tay trái mình vậy.

“Ừm!” Vân Du ôm chiếc lồng Hamster đi theo anh về biệt thự ở ngoại thành.

Trờ về rồi mới phát hiện mình đã rơi vào tay giặc.

Chu Tử Ninh đưa cho vú Lưu một chiếc điện thoại, từ nay chỉ khi đến giờ cơm thì vú Lưu mới đóng cơm hộp rồi đặt vào hòm thư ngoài cổng. Còn Chu Tửu Ninh đè Vân Du làm từ sàn nhà lên sô pha, từ phòng bếp vào nhà tắm.

Vân Du bị đặt trên bàn ăn làm nửa tiếng, bộ ngực liên tục bị ép xuống bàn đá cẩm thạch lạnh buốt, cô nhón hai chân, những ngón chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà.

Gậy th*t hồng nhạt sau lưng nhanh chóng cắm rút, mật dịch đậm đặc từ nơi kết hợp của hai người chảy xuống.

Bàn tay nóng bỏng của anh áp vào tấm lưng lạnh của cô, tay kia nắm chặt cổ tay mảnh dẻ kéo tay cô ra sau thắt lưng.

“Cô bé ngày nào cũng kêu đói, đúng là con mèo tham ăn.” Thân dưới tráng kiện liên tục thúc vào mông mềm tạo ra những âm thanh đều đều theo quy luật làm mê hoặc người khác.

Cổ họng Vân Du đã khản đặc nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ lẳng lơ gợi tình, lúc chạm vào nơi mẫn cảm, tiếng rên của cô đột nhiên cất cao như giọng hát tinh tế dâng trào của người con gái trong cung điện vàng son thủ đô Viên.

Chu Tử Ninh rút gậy th*t ẩm ướt đặt vào nơi giữa hai chân cô. Anh cầm một chiếc túi được buộc kín trên bàn tháo dây rồi lấy ra một chuỗi ngọc băng được đặt làm riêng. Chiếc túi được lấy từ ngăn đá tủ lạnh nên những hạt ngọc vẫn còn lạnh buốt.

Chu Tử Ninh cầm hạt ngọc nhét vào hoa huy*t nóng bỏng, việc sau đó trở nên càng dễ dàng, hai tay anh tách thịt mềm nhét cả chuỗi ngọc vào.

“Ôi…” Cảm giác lạnh buốt khiến Vân Du suýt nữa rơi nước mắt, hoa huy*t chặt hẹp muốn nuốt gậy th*t của anh đã rất khó khăn rồi, huống chi còn phải ngậm cả chuỗi ngọc. Toàn bộ hoa huy*t bị căng cứng gần như biến dạng, mép thịt mềm trở nên trong suốt.

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương xâm nhập vào quy đ*u, gậy th*t được cánh hoa ấm áp bao quanh. Cả người anh như rơi vào núi băng biển lửa, từ trong ra ngoài như bị phanh phui trăm mảnh.

“Du Du.” Lúc sóng tình dâng trào, anh không ngừng nỉ non tên cô, đặt tay cô lên lồng ngực trần của mình. Bàn tay nóng rực của anh nắm lấy một bầu vú trắng nõn, ngón tay thô ráp vân vê hạt anh đào đỏ hồng.

Phần eo anh lien tục thúc về phía trước, trên phần lông nâu mềm mại dính đầy mật hoa trắng sữa của cô gái.

Anh ôm cô thật chặt như sợ buông tay thì cô sẽ chạy đi ngay lập tức, cắm rút cũng vô cùng mãnh liệt, lần nào cũng cắm vào tận gốc rồi lại rút ra toàn bộ. Vân Du bị làm không nói nên lời, đầu yếu ớt dựa vào ngực anh không ngừng thở hổn hển.

Anh lại bắn vào nhụy hoa đang ngậm ngọc, tinh d*ch xối xuyên qua châu ngọc êm dịu rồi vào thẳng tử cung.

Tim anh đập dồn dập như trống dồn. Anh ôm cô nằm trên ghê sa lon. Gậy th*t vẫn cắm trong hoa huy*t tràn đầy tinh d*ch, đôi môi mềm quấn quýt lấy môi cô.
 
Chương 46: Nhà bên (H)


Hai tuần sau, Vân Du đề xuất về nhà mình, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, đi đường thì suýt nữa bổ xuống xỏ xuyên, ở nhà thì vịn tường chậm rãi lắc lư từ trên lầu xuống dưới lầu.

Sau khi Vân Du khó khăn leo lên xe, Chu Tử Ninh cũng mở cửa ghế phụ lái ngồi vào. Chùm chìa khóa trên ngón tay trắng nõn của anh vang lên tiếng leng keng.

“Anh lên đây làm gì?” Vân Du bất đắc dĩ nói.

“Đi cùng vợ.” Chu Tử Ninh cười nói, sắc tình trong con ngươi nâu nhạt hiện lên mãnh liệt.

“Ờm… Hôm nay em không muốn.” Vân Du đỏ mặt nói. “Ừm.” Chu Tử Ninh thất vọng, “Vậy thôi.”

Vân Du khẽ lầu bầu: “Nếu anh muốn thì cũng không hẳn không được.”

Đôi mắt Chu Tử Ninh lóe lên tia sáng như ánh sao, anh vỗ tay vào cặp đùi trơn bóng của cô, nói: “Không sao, không muốn thì để mai đi.”

Anh nghiêng người qua đưa đôi tay rảnh rỗi vào trong váy cô, lần đến hoa tâm mềm mại. Không ngờ đến cả quần lót cũng không mặc, nơi bí mật dính đầy tinh d*ch trơn dính của anh. Ngón tay anh tách thịt mềm đẩy chuỗi ngọc lạnh vào, chỉ đề lộ đầu sợi dây bên ngoài.

“Cho em chút đồ ăn vặt.” Anh rút tay ra kéo váy cô lại.

“Lần sau nếu ra ngoài còn không mặc quần lót nữa anh sẽ chơi em không xuống giường được.” Chu Tử Ninh nhìn cô đầy vẻ uy hiếp.

Bên trong huyệt nhỏ còn mang theo dư vị sau khi hoan ái, khi bị ánh mắt anh đe dọa thì nơm nớp run rẩy cắn nuốt hạt ngọc, tường hoa càng không ngừng co vào khiến suối nóng tuôn trào.

“Dạ…”Vân Du nổ máy xe, sự lạnh lẽo giữa hai chân kích thích cô cả đoạn đường. Đợi đến khi Vân Du lên lầu hoa dịch trong suốt đã dọc theo hai chân trần cô chảy xuống.

“Từ hẵng vào, xem nhà mới của chúng ta trước đã.” Chu Tử Ninh mở cánh cửa đối diện kéo cô đi vào.

Căn hộ một phòng ngủ một phòng khách đã hoàn thiện, có nguyên một bên tường là dãy tủ như tủ đựng thuốc Đông y, một bên tường khác là tấm

gương lớn tạo cảm giác thông thoáng sáng sủa cho căn phòng. Giữa phòng là nhà vệ sinh hình tròn được bao vây bởi tường kính trong suốt, bên trong chứa chiếc bồn tắm tròn cực lớn.

“Căn phòng này thật kì quái.” Trừ chiếc giường đôi trong góc tường và mấy hộc tủ hơi khoa trương thì cô không thấy bất kì một đồ dùng gia đình nào nữa. Mà nhà vệ sinh đặt giữa phòng lại gần như chiếm nửa diện tích, quá quái dị.

Chu Tử Ninh ôm cô từ phía sau, áp mặt vào lưng cô nói: “Đây là phòng yêu đương của chúng ta, anh mua cả căn trên lầu rồi, chúng ta làm xong là có thể lên lầu đi ngủ.”

“…”

Chu Tử Ninh lần tay vào váy cô cầm sợi dây rút chuỗi ngọc ướt sũng ra. Anh đưa lên mũi thử ngửi, mùi hương ngào ngào thanh mát khiến anh mê mẩn. Chu Tử Ninh kéo cô đến cạnh hộc tủ mở ngăn kéo lấy ra chiếc dương v*t cao su to lớn, đâm vào hoa huy*t cô.

Anh ấn một nút dưới đế, vật nam tính ở giữa hai chân cô mạnh mẽ rung lên. Đỉnh chóp bằng nhựa to như quy đ*u dần nóng lên chĩa thẳng vào tử cung của cô.

“Nếu hôm nay em không thích anh làm thì để nó thay anh vậy.” Anh ôm cơ thể đang run rẩy rồi hôn lên khắp cần cổ của cô.

“Em không cần nữa…” Vân Du giật cổ áo mình xuống để lộ một bầu vú trắng nõn. Hai chân cô chụm lại kẹp chặt lấy thứ đồ đang không ngừng rung nhảy kia, mật dịch văng tung tóe.

“Tiếp tục như vậy thì quần anh ướt đẫm mất.” Chu Tử Ninh vuốt ve bờ mông mềm mại, cau mày nói.

“Em không muốn cái đó, em muốn anh…” Vân Du se sẽ nói. “Ồ?” Chu Tử Ninh làm bộ không nghe thấy.

Vân Du đưa tay đến giữa hai chân rút gậy giả ném đi. Trên bề mặt cao su dính một lớp mật dịch dày sáng lấp lánh của cô.

Cô kéo quần anh xuống, gậy th*t hào hứng không kịp chờ đợi nhảy ra ngoài. Cô túm cổ áo anh ép anh nhún chân xuống, sau đó cầm lấy gậy th*t đâm vào hoa huy*t mình.
 
Chương 47: Nhà bên 2 (H)


“Haizz, làm sao đây, hôm nay anh không muốn?” Chu Tử Ninh bày vẻ mặt oan ức vô tội nói.

“Anh gạt em.” Vân Du ôm eo anh, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư, hoa huy*t nhỏ khuấy động gậy th*t từ trên xuống dưới.

“Thật sự không gạt em, hôm nay anh không muốn làm gì cả.” Chu Tử Ninh vén mái tóc đen cô lên khẽ vuốt trái tai nhỏ nói. Ánh mắt anh xảo quyệt như ánh lưu ly của mắt mèo.

“Đến vậy rồi mà anh còn nói với em rằng không muốn làm gì?” Vân Du thất vọng nói.

“Vậy em muốn anh thế nào? Nói cho ông xã, anh giúp em.” Anh ôm cô vào lòng nhìn thẳng mắt cô.

“Thì…cứ như bình thường thôi.” Vân Du khó khăn mở miệng, loại chuyện này còn cần phải nói ra ư?

“Là gì? Bình thường chúng ta làm rất nhiều chuyện?”

Biết rõ anh đang trêu chọc mình nhưng cô vẫn phải thuận theo anh nói: “Chính là… làm tình đó!”

“Ồ? Làm tình là gì? Là dương v*t của anh cắm trong cái miệng nhỏ của em à?” Chu Tử Ninh nhíu mày.

“Ừm…”

“Đã ở bên trong rồi? Em không có cảm giác gì à? Chu Tử Ninh nhẹ nhàng giật eo, gậy th*t nóng bỏng đâm vào hoa huy*t một chút.

“Ừm…” Vân Du mặt mũi đỏ bừng, anh đúng là quá phóng đãng.

Em đâm vào rồi, sau đó thì sao hở chị?” Anh phả hơi thở nóng hổi vào tai cô.

“Nào có nhiều sau đó như thế! Anh cố tình đùa bỡn em!” Cô giận dỗi nói. “Đúng rồi, anh chơi đùa em đấy.” Anh thản nhiên thừa nhận. “Anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ đáng yêu muốn mà không được của em.”

Hoa huy*t nhỏ liên tục run rẩy như đang mong cầu một cuộc yêu sung sướng. Cô vô cùng khó chịu, gấp đến mức sắp khóc lên: “Anh động một chút đi, xin anh đấy được không?”

“Hừm, để anh suy nghĩ kĩ đã.” Anh cau mày im lặng ba giây.

“Được rồi, suy nghĩ kĩ rồi.” Anh ôm cô lên giường, ghì chặt chân cô điên cuồng ra vào.

Giường kê ngay sát tấm gương, cô vừa nghiêng mặt là có thể nhìn thấy thân dưới trần trụi không ngừng cắm rút của chàng trai đang đè lên đôi chân thon trắng, bờ mông anh căng cứng tráng kiện, túi trứng nặng nề lắc lư, mật hoa thấm ướt túi trứng khiến giữa chân hai người ướt dầm dề.

“Đẹp không?” Chu Tử Ninh quay đầu thưởng thức cử động của hai người trong gương.

“Ừm.”

“Du Du, phải biết cách thưởng thức chồng mình.” Anh dịch sang một chút để cô nhìn rõ gậy th*t to lớn khi ẩn khi hiện đang cắm trong huyệt nhỏ.

“Miệng nhỏ nhẵn bóng cắn nuốt gậy của chồng có phải rất tuyệt không?” Từ lâu anh đã muốn lắp một cái gương để có thể ngắm nhìn cơ thể mềm mại trắng tuyết dưới thân mình từ trên xuống dưới. Cảnh sắc đep, cô cũng đẹp.

“Có phải em muốn chồng làm chết em không?” Giọng nói của anh mang theo sự mập mờ khiến người ta sa vào trong đó.

“Phải.” Cô lưu luyến cảm giác giao hòa này, dù cho có những lúc thân thể cực kì muốn trốn tránh nhưng cô vẫn muốn anh.

“Có muốn nhìn anh bắn tinh không?” Chu Tử Ninh nói mê hoặc. “Muốn.”

“Vậy ông xã bắn cho em.” Anh tăng nhanh tốc độ cắm rút, điên cuồng năm phút khiến giường cũng như bị anh lắc thành từng mảnh. Anh bỗng nhíu chặt mày mạnh mẽ cắm đến chỗ sâu nhất rồi bắn thật nhiều tinh d*ch vào.

Chu Tử Ninh nhanh chóng rút ra ngồi phía sau cô để cô nhìn mình trong gương, anh tách chân cô rồi dùng hai tay nâng một chân lên. Hoa tâm lõa lồ, cửa hang không kịp khép chặt có thể nhìn thấy vách tường mềm mại bên trong, một dòng tinh d*ch trắng sữa men theo â/m đ/ế của cô từ từ chảy ra. “Bắn tinh có đẹp không? Anh hỏi.

“Đ…đẹp…”
 
Chương 48: Mang thai


Cô vốn nghĩ rằng về nhà sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ Chu Tử Ninh đã tính toán từ lâu. Lần này cô thật sự không xuống nổi giường, cũng may vẫn chưa khai giảng nên cô không cần đến trường. Thế là ban ngày cô ngủ, ban đêm lại xxx. Cô không tránh khỏi than thở sự khác nhau giữa người và người, cô cảm thấy mỗi ngày mây mưa mấy tiếng đã mệt chết rồi mà Chu Tử Ninh chẳng những có thể đi học, làm xong bài tập lại còn đủ tinh lực dồi dào làm cô mấy giờ không cần nghỉ ngơi.

Cuộc sống như vậy cũng không sao, có điều đã qua mấy tháng mà cô vẫn chưa có kinh nguyệt… Lúc thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, cô chỉ hận không thể cào chết Chu Tử Ninh.

“Làm sao bây giờ, em vẫn chưa tốt nghiệp chưa kết hôn, chồng vẫn còn vị thành niên mà lại có thể mang thai!” Vân Du lòng đầy ngổn ngang ngồi trên bồn cầu oán trách. Chu Tử Ninh thì sướng phát điên, anh ngồi xổm xuống ôm eo Vân Du, liên tục cọ cọ mái tóc mềm vào người cô: “Du Du, em đúng là cục cưng của anh.”

“Cút! Còn lâu em mới là cục cưng của anh, để anh không mang bao làm em tức chết mất.” Cô không ngừng đẩy anh ra. Cô thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, mình còn nhỏ, anh lại càng nhỏ, hoàn toàn không nên cân nhắc đến vấn đề này.

“Du Du, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất , em không cần sợ chuyện sinh con.” Chu Tử Ninh ôm cô không chịu buông tay.

“Em không muốn… em không muốn có con, em không muốn chưa lập gia đình mà đã làm mẹ!”

Chu Tử Ninh nhíu mày: “Sao lại là chưa lập gia đình? Chúng ta sắp kết hôn rồi mà, em muốn đổi ý à?”

“Đến lúc sinh con vẫn chưa kết hôn, đó chẳng phải chưa lập gia đình đã làm mẹ thì là gì?” Có lẽ vì đang có đứa trẻ trong bụng nên cô vô cùng cứng miệng.

Chu Tử Ninh ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải anh không muốn kết hôn với em mà vì vẫn chưa đủ tuổi, chỉ cần vừa đủ tuổi anh sẽ lập tức cưới em, được không?”

“Cũng chỉ đành vậy…” Vân Du không cam lòng nói.

“Em xem, lại sắp khóc rồi, đúng là đồ mít ướt.” Chu Tử Ninh dịu dàng dỗ cô, “Anh vẫn luôn chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, em đã mang thai rồi, vậy năm nay chúng ta tổ chức luôn, không để em làm mẹ trước khi cưới đâu.”

Vân Du nghẹn ngào trả lời trong nước mắt: “Thật sự tổ chức hôn lễ?” “Ông xã lừa em bao giờ?” Anh mắt anh lấp lánh như ánh sao đêm. “Ờm…” Cô cắn môi dưới, tuy trong lòng không khó chịu nữa nhưng vẫn cảm thấy tủi thân.

“Du Du, anh vui quá!” Chu Tử Ninh ngửi mùi hương thanh ngọt trên người cô: “Cảm ơn em đã đồng ý sinh con cho anh.”
 
Chương 49: Đi máy bay


Kết thúc kỳ nghỉ hè, Chu Tử Ninh dùng máy bay tư nhân của gia đình đưa Vân Du tới Anh quốc.

“Anh thực sự có máy bay riêng?” Lần đầu tiên Vân Du đi máy bay tư nhân, ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, cảm giác này vô cùng mới mẻ.

“Ừm, cũng không có gì đâu.” Máy bay vừa cất cánh bay lên, Chu Tử Ninh liền kéo cô vào ngực mình, bịt kín hai tai cô.

“Mở miệng ra một chút.” Anh nói khẽ. Sau khi cô mang thai, Chu Tử Ninh liền hóa thành mẹ già. Anh để tâm đến mọi việc của cô, thậm chí chuyện vụn vặt đến mấy thì anh chàng vẫn sẽ nhai đi nhai lại cho cô nghe.

Vân Du ngoan ngoãn há miệng để giảm bớt cảm giác khó chịu do sự thay đổi của áp suất không khí.

“Chiếc máy bay này là ba mẹ chồng mua cho anh à?” Chiếc này được cải tạo lại từ một con Airbus A380, không gian bên trong rất rộng lớn. “Không phải, anh tự mua nó. Hai người họ không mua nổi được.”

“Anh mua?” Vân Du chớp mắt, “Anh kiếm tiền từ đâu vậy?”

“Em muốn biết đến vậy cơ à? Anh còn định sẽ giấu quỹ riêng mà.” Chu Tử Ninh làm bộ khó xử.

“Tất nhiên rồi. Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh không được giấu em bất kì bí mật nhỏ nào.”

“Nhìn em kìa, nhắc tới tiền là mắt sáng rực lên.” Chàng trai đặt tay lên đầu cô xoa xoa.

“Em không có nha….” Vân Du bĩu môi.

“Chọc em xíu thôi. Anh cũng định nói cho em biết. Mười năm trước, ba mẹ cho anh một triệu đô la làm quà sinh nhật 5 tuổi. Hai người họ chủ ý là để anh giữ, hoặc tương lai cho anh phát triển gì đó theo sở thích cá nhân.

Nhưng ông xã em đã dùng nó đi làm chuyện khác.”

“Chuyện gì vậy?” Vân Du không nghĩ ra được, một cậu bé 5 tuổi thì có thể làm được gì.

“Anh có một người anh họ làm trong lĩnh vực tài chính ở Wall Street. Anh đi tìm người anh đó, hỏi anh ấy rằng nếu có một triệu đô thì anh nên làm gì. Anh ấy bảo anh đưa tiền cho mình và anh ấy sẽ giúp anh đầu tư bằng số tiền đó. Em nghĩ anh có nên đưa anh ấy không?”

“Chuyện này quá mạo hiểm. Lòng dạ con người tham lam, mà anh chỉ mới 5 tuổi, người ta muốn hãm hại anh là chuyện rất dễ dàng.”

“Không sai, thế nhưng anh nhìn người rất chuẩn. Anh tin tưởng người ấy sẽ không giếm số tiền kia nên anh đã đưa tiền cho anh ấy. Sau đó, người anh họ đó dùng toàn bộ tiền của anh mua Bitcoin.”

“Bitcoin? Đó là cách anh mua được chiếc máy bay này à?” Vân Du nghi ngờ hỏi. Cô có học một chút về tài chính, người đầu tư bình thường sẽ không đem toàn bộ trứng gà đặt trong một cái rổ.

“Đúng vậy, nhờ anh họ, anh trở thành một trong những người đầu tiên tiếp xúc với dòng tiền này. Trong những năm qua, anh liên tục bán tháo Bitcoin. Đỉnh điểm cao nhất là năm ngoái, anh đã bán hết được đống tiền đó.”

“Vậy anh có bao nhiêu tiền?” Vân Du từng nghe nói trị giá của Bitcoin lên voi xuống chó, chuyện phất lên sau một đêm hay chuyện nghèo rớt mồng tơi chỉ sau một đêm đều có thể xảy ra.

“Tầm mấy tỷ dollar.”

“Khụ khụ khụ.” Vân Du suýt chút nữa sặc nước miếng. Nói thật, từ nhỏ đến lớn cô đều không thiếu tiền, dù gì nhà cô cũng thuộc diện gia đình giàu có, gom lại cùng lắm thì được mấy chục triệu nhân dân tệ. Cô cũng không cần

gả vào gia đình quyền thế, chỉ cần không phải lo cơm ăn áo mặc là được. Lời Chu Tử Ninh nói quả thật dọa chết cô.

“Em sao vậy? Không vui vẻ à? Từ này tất cả đều là của anh.” Anh vỗ lưng cho cô giúp cô thuận khí.

“Anh nhiều tiền như vậy, anh hoàn toàn có thể bao nuôi mấy cô em gái, mỗi ngày một cô, tới chết chắc cũng chưa tiêu hết tiền.” Chuyện này vượt ngoài dự liệu của Vân Du khiến cô bất an. Trên người cô chẳng có gì đáng giá để anh thích, lẽ nào tương lai, cô sẽ trở thành một oán phụ nhà Hào môn sao?

“Ha ha.” Chu Tử Ninh búng trán cô, “Thường ngày toàn suy nghĩ lung tung, mang thai xong thì đầu óc không còn minh tuệ nữa à. Vì sao em không muốn kết hôn với anh? Em có thể bắt anh bỏ tiền cho em nuôi mấy anh trai, mỗi ngày một anh, tới chết cũng chưa tiêu hết tiền.”

“Em không thèm anh trai!” Vân Du vặn lại.

Chu Tử Ninh vòng lấy eo cô: “Đúng rồi, em chỉ cần một con chó sói nhỏ là anh thôi.” Đầu anh cọ cọ vào cổ cô, tay thuần thục cởi áo ngoài lẫn áo trong ra, răng cắn lên nhũ hoa hồng nhạt.

“Đừng mà, chúng ta đang trên máy bay đó.” Vân Du cuống quít đẩy anh ra.

“Cho nên anh mới chọn máy bay tư nhân để khởi hành. Anh đã sớm tính toán đến chuyện mười mấy tiếng này sẽ vui vẻ với em như thế nào rồi.” Chu Tử Ninh đặt cô lên ghế sa lon. Máy bay đã bay vào tầng bình lưu và đang di chuyển ổn định.

“Du Du, anh rất khó chịu.” Chu Tử Ninh cởi quần, gậy th*t tráng kiện bật ra.

“Em đang mang thai…” Vân Du cảm thấy giữa chân mình nóng lên liền sợ hãi kẹp chặt hai chân lại.

“Anh biết. Nhưng mà một trăm địa điểm này, mình còn chưa thử trên không.”

“Anh muốn làm gì?”

“Lúc đó em có đáp ứng sẽ dùng cả miệng trên.” Chu Tử Ninh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô.

“Ưm……” Cô không thích đâu.

“Anh cũng dùng miệng giúp em, được không?” Anh dụ dỗ.

“Được rồi…” Miệng của anh làm rất sướng, cô rất thích. Không sai, cô chính là con người dễ thay đổi như vậy đấy.
 
Chương 50: Đi máy bay (H)


“Đến đây, bà xã.” Anh để Vân Du quỳ gối trên người mình, đầu hướng về phía chân của anh.

Bàn tay nóng rực của anh sờ một đường dọc từ bắp đùi tinh tế trắng nõn lên hoa tâm. Hai miếng thịt mềm ép vào nhau, chỉ chừa ra một cái khe nhỏ.

Ngón tay của Chu Tử Ninh bấu chặt đùi cô để ngón cái nhấn nhẹ hai lần, tách thịt mềm ra. Phần thịt non màu hồng nhạt lộ ra ngoài. Chính giữa là một viên trân châu, công tắc bí ẩn của cô nàng.

Lúc này Vân Du đang cúi đầu, nắm chặt vật nam tính thô nóng của anh. Một tay cô còn không bao hết được thì nói chi đến việc ngậm nó.

“Du Du, làm nào.” Chu Tử Ninh ngẩng đầu cắn cô bé, đầu lưỡi ẩm ướt dùng sức liếm láp thịt mềm. Những hạt li ti trên lưỡi cọ xát hoa hạch, nước miếng trong suốt dây ra hết miệng huyệt.

“Ưm.….” Vân Du rên rỉ, cô mở miệng ngậm lấy đỉnh côn th*t. Vật đàn ông của anh quá dài, cô chỉ có thể ngậm gần một nửa, gốc rễ dư bên ngoài chỉ

có thể dùng tay nắm lấy.

Đầu lưỡi cô đảo qua lỗ bắn tinh, liếm láp hết phần quy đ*u.

“A!!” Chu Tử Ninh gầm nhẹ lên. Cô cắn mút nơi đó khiến toàn thân anh rã rời.

Hoa huy*t nhỏ mở ra, lộ ra vách tường thịt hồng nhạt bên trong. Anh thuận thế đẩy lưỡi vào. Sau khi mang thai, chỗ dưới này của cô có một hương vị đặc trưng khiến anh khó lòng kiềm chế.

Hầu kết của anh không ngừng lên xuống, hoa huy*t trào ra bãi xuân triều làm ướt môi anh. Từng ngụm từng ngụm được anh nuốt vào miệng. Anh thích uống dâm dịch của cô, nhàn nhạt ngọt thanh. Nhất là lúc cô bị anh ép chảy ra mật ngọt, mùi vị đó thấm vào ruột gan.

Vân Dung cắn nhẹ bên dưới quy đ*u, đầu lưỡi nhỏ liên tục ma sát khe mẫn cảm của anh.

Du Du của anh trở nên xấu xa rồi. Không có người đàn ông nào chịu được loại trêu chọc này.

Anh nghiêng mặt ra khỏi hoa tâm, thở hổn hển lên án: “Du Du, em muốn ông xã xuất nhanh đúng không? Nếu em làm vậy, ông xã sẽ bắn vào miệng em.”

Bộ ngực sữa mềm mại của cô chèn ép lên phần bụng tráng kiện của anh, làm như vẻ không nghe thấy anh nói gì, nhiệt tình dùng miệng cho anh.

“Bà xã, em đối tốt với anh quá.” Chóp mũi của anh cạ lên thịt mềm bên trong huyệt, đầu lưỡi như con rắn linh hoạt cắm vào hoa huy*t lần hai. Lưỡi anh như biến thành một chiếc máy đóng cọc, ra vào một cách mạnh mẽ.

Dịch hoa nhanh chóng thấm ướt hết cỏ dại mọc xung quanh, tràn xuống khóe miệng chàng trai, phun ướt hết nửa gương mặt.

Cổ họng của cô bị gậy th*t chèn ép nói không được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Tay nhỏ của cô nâng hai túi trứng của anh lên, nhào nặn nhẹ nhàng. Anh cũng sắp đến rồi, mặc dù rất muốn bắn vào miệng Vân Du nhưng anh vẫn đứng dậy khỏi người cô. Bàn tay nắm chặt côn th*t nổi đầy gân, tuốt động nhanh chóng.

“Du Du, nhìn ông xã bắn.”

Anh gầm nhẹ vào tai cô, ngón tay chậm lại, từ chỗ quy đ*u phun ra một dòng tinh d*ch trắng sữa như pháo hoa, bắn tới chỗ cao nhất rồi văng tung tóe ra xung quanh.
 
Chương 51: London


“Bà xã, lại đây chụp ảnh nào.” Chu Tử Ninh kéo cô vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô. Anh ấn nút lệnh trên cây gậy selfie, tách một tiếng, chụp lại hình ảnh bọn họ và khung cảnh Tu viện Westminster dưới ánh chiều tà.

“Đáng ghét, em còn chưa cười mà.” Vân Du nhìn biểu cảm kinh ngạc của mình trong điện thoại, giọng điệu đầy bất đắc dĩ. Tay trượt xuống phía dưới điện thoại, nhấn phía xóa.

“ y, em đừng xóa chứ. Chúng ta chụp lại một tấm cười có được không?” Chu Tử Ninh giật lại điện thoại, gắn vào cây gậy selfie.

Anh cúi đầu, nói dịu dàng: “Nếu em cảm thấy ok rồi thì nhớ bóp nhẹ vào tay anh.”

Anh lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, Vân Du mở to mắt, nhoẻn miệng cười. Cảm nhận cô gái nhỏ gãi lên lòng bàn tay mình, anh lập tức nhấn nút chụp để lưu lại khung cảnh này.

Sau khi chụp hình xong, chàng trai liên tục cầm điện thoại nhìn ngắm. “Có gì đâu mà nhìn.” Vân Du khẽ lẩm bẩm.

“Hì hì, bà xã anh làm gì cũng đẹp. Anh tính sẽ chụp thật nhiều rồi đến studio in thành quyển.” Chu Tử Ninh tưởng tượng về thời gian tới. “Stop, anh muốn chụp bao nhiêu hình nữa!”

“Một ngàn tấm, một vạn tấm. Chụp hình bà xã anh bao nhiêu cũng không đủ.” Anh ôm chặt Vân Du, hai người sóng vai, cùng thưởng thức cảnh sông Thames. Ánh nắng vàng ươm phủ lên mặt sông tạo ra phản xạ chói mắt. Tu viện Westminster uy nghiêm và trang trọng, biểu tượng cho một Đế chế đã từng huy hoàng.

“Chúng ta có một căn nhà ở London, gần sông Thames. Đợi năm mới đến, mình sẽ trở về đây đứng trên ban công đón giao thừa nhé.” Mắt anh lóe lên ánh sáng dịu dàng, giọng điệu đầy yêu chiều.

“Ban đầu anh muốn đưa em đến đây vào dịp lễ Giáng sinh. Không khí bên này rất phù hợp lại còn có thể ngắm pháo hoa. Muốn cầu hôn em vào lúc đó. Vậy mà bảo bảo lại làm hỏng kế hoạch của ba ba.” Tay anh đặt lên bụng cô gái nhỏ, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua vải vóc truyền vào bụng cô.

“Ông xã…..” Vân Du ôm chặt cánh tay của anh. Hóa ra anh vì cô mà lên nhiều kế hoạch như vậy, cô thật sự rất cảm động.

Sau khi hai người họ đi ăn món canh cá và khoai tây lát mỏng xong thì trời đã nhá nhem tối.

“Đi nào, chúng ta đi London eye.” Chu Tử Ninh chỉ bánh quay cao chọc trời bên sông Thames.

“Được, cảnh đêm của London nhất định sẽ rất đẹp.”

“Ừ, đi thôi.” Anh dường như có chút sốt ruột.

Đoàn người rất dài, họ xếp hàng mất nửa tiếng. Mỗi chiếc xe cáp treo đều phải có vài người, nhưng đến lượt họ thì chỉ có hai người bước vào trong xe.

“Hả? Hả? Sao chỉ có hai mình nhỉ?” Vân Du sờ lên mặt kính, nhìn đoàn người bên dưới dần dần nhỏ đi.

“Có lẽ là chúng ta may.” Chu Tử Ninh nhún vai.

“Ô.” Vân Du giật ống tay áo của anh, “Ông xã, anh mau nhìn đi! Big Ben đẹp quá!” Tháp đồng hồ dưới bức màn đêm phản chiếu trên mặt sông yên tĩnh, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.

“Ừm, đến đây. Đừng quên chụp ảnh.” Anh dúi cây gậy selfie vào tay cô rồi dán môi lên gò má của cô nàng.

Vân Du nhấn máy, trong hình cô cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Khi cáp treo lên đến đỉnh, cô có thể nhìn thấy những người phía trước và đằng sau mình vẫy tay chào hỏi, cô cũng vui vẻ vẫy tay lại với bọn họ.

Chu Tử Ninh lấy điện thoại ra, móc ra một chiếc hộp nhỏ từ trong áo khoác. Anh quỳ một chân xuống, đưa hộp nhẫn về hướng cô.

“Du Du, em đã biết cảm xúc anh dành cho em là gì rồi, hôm nay anh chỉ muốn nói với em một câu. Em có đồng ý lấy anh không?” Ánh mắt anh đầy chân thành, khóa chặt bóng dáng của cô, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm gì trên gương mặt cô gái nhỏ của mình.

Vân Du che miệng. Trời ơi, anh ấy thật sự đang cầu hôn cô. Chuyện này quá bất ngờ!

Chóp mũi cô cay cay, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống đất. “Em đồng ý.” Cô nghẹn ngào trả lời, đưa tay về phía anh.

Chu Tử Ninh nắm tay cô, lấy nhẫn kim cương ra, chậm rãi đeo vào tay cô. Đây là một viên kim cương màu hồng cực lớn, xung quanh khảm những viên kim cương cỡ nhỏ, cực kỳ rực rỡ và thu hút người nhìn.

“Bà xã!” Anh mừng rỡ đứng dậy, nhanh chóng kéo cô vào trong lòng. Thật tuyệt khi họ sắp kết hôn.

——–

Hôm nay anh như phát sốt, anh say rồi…..
 
Chương 52: Kết hôn


Lần thứ hai trở lại sân bay Heathrow, Chu Tử Ninh vẫn không nói cho cô biết họ sẽ đi nơi nào.

“Vì sao không về nhà?” Cưỡi ngựa xem hoa, vui chơi hai ngày nay khiến cô mệt lã người rồi. Cô nhớ nhà aaaa.

“Còn một việc anh chưa hoàn thành.”

“Chuyện gì vậy?” Vân Du làm nũng lắc tay anh.

“Em đến rồi sẽ biết.” Anh sống chết không chịu tiết lộ.

Bay qua Đại Tây Dương hơn ba tiếng đồng hồ, máy bay rốt cuộc cũng hạ cánh.

“Anh nhìn kìa, ở đằng kia có một hòn đảo.” Vân Du dựa sát vào cửa sổ, hiếu kỳ nói.

“Ừm, đảo đó gọi là You’s 02 Island.”

“Thậm chí có người từng đặt tên cho đảo là “Your island”. Tại sao đảo này không gọi là We 02 Island nhỉ?”

“Du Du, nghĩ lại xem?” Chu Tử Ninh bắt chéo hai chân, nhìn cô đầy ẩn ý. “A?” Cô gái nhỏ cau mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lông mày giãn ra, lớn tiếng hỏi: “Không phải chứ?”

Chu Tử Ninh gật đầu nhìn cô nàng rồi xoa đầu cô: “Xem ra cũng không ngốc lắm.”

Vân Du không dám tin vào mắt mình: “Anh mua cho em?”

*Vì tên phiên âm của Vân Du là Yun You nên Du Du chính là You You “Có vấn đề gì không?” Anh hỏi ngược lại.

“Không ạ….” Vân Du nhanh chóng xua tay. Làm gì có vấn đề, chỉ là hơi giật mình một chút.

Từ trên không trung, họ có thể nhìn thấy hai tác phẩm điêu khắc khổng lồ nằm ở trung tâm hòn đảo. Tượng đầu tiên là tượng Cúc Ú đang nằm, còn tượng thứ hai là tượng một con mèo Ba Tư đặt chân trước trên người Cúc Ú, vểnh đuôi đầy kiêu hãnh.

Sau khi nhìn rõ bức tượng thì khuôn mặt Vân Du đầy hắc tuyến. “Em không có như vậy nha!” Cô méo miệng thanh minh.

“Anh biết.” Chu Tử Ninh vân vê bàn tay nhỏ bé của cô, “Bức tượng này tượng trưng cho địa vị cao quý và độc nhất của đại nhân Du Du.”

“Thật không? Vậy sau khi sinh con, em đứng hạng mấy trong tim anh?” Cô đang muốn đào cái hố này cho anh nhảy vào.

“Tất nhiên là hạng nhất rồi. Nhà mình í, Du Du là đứng đầu, tiếp theo là bọn trẻ, cuối cùng là anh.” Chu Tử Ninh cúi đầu, cọ mũi cô.

“Uiii.” Vân Du ôm eo anh, trong lòng như muốn tan chảy. Máy bay vừa đáp xuống đất, Vân Du liền gặp người quen.

Cô mừng rỡ chạy xuống cầu thang, nhào vào lòng Vân Tiêu và Trương Tú Vân.

“Ba, mẹ, vì sao hai người lại đến đây?”

“Ninh Ninh không nói cho con biết à? Chúng ta tới đây tham dự lễ cưới.” Vân Du hơi ngạc nhiên, lúc này cô mới phát hiện mọi người đang chìm trong biển hoa hồng.

“Thiếu phu nhân, xin mời đi theo tôi thử váy cưới.” Dì Lưu bước tới, cung kính cúi đầu.

“Vâng.” Vân Du ngơ ngẩn đi theo sát bà.

Chu Tử Ninh đã đặt váy cưới cho cô từ rất sớm. Phần thân trên mỏng, điểm đầy những viên kim cương sáng lấp lánh. Phần eo bên dưới là tầng tầng lớp lớp sợi vải, kéo dài ra sau tầm mười mét nên cần vài người hầu đi sau nâng giúp cô.

Vân Du cầm bó hoa trên tay, cô được Vân Tiêu dẫn đi qua một cổng vòm kết đầy hoa tươi.

Chu Tử Ninh đứng trên bục cao, anh vừa thay sang một bộ âu phục màu đen, nhìn dáng người anh cao lớn và toát lên vẻ trưởng thành.

“Chu Tử Ninh, con có đồng ý cưới Vân Du làm vợ không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, con sẽ phải chung thủy ở bên cạnh cô ấy, không rời bỏ cô ấy.” Vị mục sư tóc hoa râm dùng tiếng Trung trúc trắc của mình hỏi anh.

“Con đồng ý.” Anh trả lời không do dự.

Mục sư chuyển hướng sang phía cô, hiền lành ôn nhu hỏi: “Vân Du, con có đồng ý lấy Chu Tử Ninh làm chồng hợp pháp của mình không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, con sẽ phải chung thủy ở bên cạnh cậu ấy, không rời bỏ cậu ấy.”

“Con đồng ý.” Vân Du nhìn anh, phát hiện anh đang cười nhìn cô. Tương lai còn dài, cô muốn cùng anh đi hết con đường này.
 
Chương 53: Ngoại truyện


Sinh con xong đã hai tháng mà Chu Tử Ninh vẫn không chạm vào cô. Cô lặng lẽ mở cửa thư phòng thì thấy anh đang ngồi im lặng bên cửa sổ.

Anh đã trưởng thành lên nhiều, không còn mang nét ngây ngô của thiếu niên nữa, anh vừa trở về từ tiệc rượu, mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Trên người anh có mùi nước hoa thoang thoảng, là mùi nước hoa của con gái.

Lòng cô dâng lên nỗi bất an.

“Em vào đấy à.” Chu Tử Ninh nghe tiếng bước chân thì kéo cô ngồi lên đùi mình. Cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ thắt dây, hai bầu vú căng trướng khiến lớp vải trước ngực bị thấm ướt. Thấy mắt cô ửng đỏ, anh liền hỏi: “Ai ức hiếp em?”

“Sao trên người anh lại có mùi nước hoa của cô gái khác?” Nói đoạn trong lòng càng vô cùng tủi thân. Chu Tử Ninh sững sờ bật cười rồi ôm lấy eo cô: “Rồi sao nữa?”

“Anh không có gì giải thích với em à?” Vân Du thấy anh cười lại càng thêm khó chịu.

“Du Du.” Chu Tử Ninh kéo cổ áo cô xuống rồi vùi mặt vào ngực cô ngửi ngửi, hương thơm nồng nàn khiến người ta điên cuồng.

“Có một hãng nước hoa muốn anh đầu tư, anh đi dự tiệc của họ. Nếu em muốn đi thì lần sau anh sẽ đưa em đi cùng. Có điều em quá dễ thuyết phục, đừng dễ dàng đồng ý họ là được.” Mấy tên thương gia có mắt nhìn đó muốn lôi kéo anh đầu tư nhưng biết khó sẽ quay sang cô vợ nhỏ của mình. Anh đâu muốn để Vân Du dính vào những chuyện này.

“Ồ…” Thật ra cô cũng chẳng mấy hứng thú.

“Để anh thay con trai của chúng ta nếm một ít sữa nào.” Chu Tử Ninh nâng một bên vú mạnh mẽ nuốt vào.

“A~!” Vân Du không khỏi ôm chặt anh.

Bàn tay anh lần mò xuống dưới mới phát hiện cô không mặc quần lót, cánh hoa ướt sũng như chờ đợi anh hái.

“Anh có thể không?” Chu Tử Ninh nóng lòng thăm dò bên tai cô. “Ừm” Cô se sẽ đáp.

“Bà xã, em bức chết anh mất.” Anh gấp gáp cởi quần tây của mình đồng thời lấy dưới bàn sách ra một cái bao. Vân Du hơi bất ngờ nhìn anh, trước kia anh rất ghét dùng áo mưa.

“Anh đâu thể để em mang thai lần nữa, sinh một đứa con anh đã phải nhịn cả nửa năm, nghẹn muốn chết.” Anh vịn bờ mông trắng tuyết của cô rồi cắm lửa dục vào.

Một tay anh nắm trọn bầu vú đầy đặn, anh khẽ kéo hai quả anh đào ra rồi nghếch môi ngậm vào miệng. Dòng sữa thơm ngọt chảy ra từ đầu v* của cô, anh nhanh chóng nuốt xuống.

“Để lại chút cho con…” Vân Du thấy anh mút không ngừng liền vội vàng đẩy anh ra.

Anh ngẩng đầu lên từ trong ngực cô, nhíu mày nói: “Anh sẽ tìm cho nó một bà vú, em được anh đặt trước rồi.”

Anh đưa cô đến bên bàn sách, cầm chân cô quấn chặt eo mình, anh vừa không ngừng cắm rút vừa cúi đầu ngậm đầu v* uống sữa.

Sau khi uống hết, đầu lưỡi anh liếm khắp gò bồng khiến nó dính đầy nước bọt óng ánh rồi lại đổi bên tiếp tục mút mát.

Cô cong người lên, mắt cá chân bị anh nắm chặt kéo cô lại gần.

Gậy th*t to dài liên tục đâm sâu vào hoa huy*t, mật dịch nóng bỏng chảy đầm đìa giữa chân hai người.

Anh chập trùng lên xuống nhào nặn bộ ngực của cô. Từ khi Vân Du mang thai đến nay, đây là lần đâu tiên họ chính thức ân ái, thật quá kích động mà.

Anh muốn dâng cả tấm lòng mình cho cô, dung nhập cô vào máu xương mình. Phòng sách chỉ còn lại tiếng va chạm thân thể và tiếng rên từng đợt của cô.

Tiếng khóc nỉ non của bé con phòng bên cạnh không đúng lúc vang lên. Vân Du lập tức định đẩy anh ra. Chu Tử Ninh kẹp lấy chân cô càng thúc điên cuồng.

“Vội gì, chẳng phải có bảo mẫu rồi sao? Làm xong rồi đi.”

Vân Du khẽ thở dài ôm lấy anh, hai tay vuốt ve khắp tấm lưng trơn bóng của anh. Anh bỗng ấn lên chiếc cằm nhọn của cô rồi mạnh mẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đồng thời bắn ra tinh d*ch trắng đục.

“Du Du, anh yêu em.” Anh dịu dàng thủ thỉ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top