Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lý Cẩn - Minh Lung

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lý Cẩn - Minh Lung
Chương 40


Sau khi tiếp xúc với Tử Diệu, ta đã cố ý tìm hiểu rất nhiều thông tin về các môn phái tu hành.

Bất kể nguồn tin là từ đâu, họ đều khẳng định rằng núi Long Hổ là danh môn chính phái.

Vậy chính phái ở chỗ nào?

Ta lại tiến gần thêm chút nữa, những bàn tay ma quỷ trên người Pháp Tưởng Xuân suýt chạm vào khăn che mặt của ta!

Quả thật là trăm nghe không bằng một thấy!

Trong lòng ta thầm mắng không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương, khẽ hành lễ với Pháp Tưởng Xuân, nhỏ giọng nói: "Lý Cẩn bái kiến hai vị đạo trưởng."

"Lý Cẩn, cái tên này nghe quen quen," Ánh mắt dò xét của Pháp Tưởng Xuân dừng trên người ta, ngay cả những con mắt ma trơi màu xanh lam trên người hắn cũng nhìn chằm chằm vào ta: "Ngươi là muội muội của Lý Chương?"

"Vâng," Trong lúc cực kỳ căng thẳng, ta buột miệng nói dối: "Sau khi huynh trưởng mất tích, Xương Bình Hầu phủ cùng với phu quân của ta là Tưởng Cửu Tư lúc đầu còn hỏi han vài câu, sau đó thấy tìm kiếm vô vọng, cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Ta biết bọn họ đã không còn hy vọng gì, nên chỉ đành kiếm cớ lẻn ra khỏi phủ, mang theo người hầu thân cận đến nơi huynh trưởng mất tích để tìm kiếm tung tích của huynh ấy... Còn về họa yêu mà hai vị đạo trưởng nhắc đến, là thứ gì vậy?"

Pháp Tưởng Xuân nhìn ta với ánh mắt sắc bén, rồi lạnh lùng nói: "Bỏ khăn che mặt xuống."

Ta không hề nhúc nhích nói: "Đạo trưởng là nam nhân, sao có thể trước mặt ngài..."

Hai chữ "thất lễ" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một luồng kiếm khí vô hình đã ập đến.

"Sư huynh, không được!" Yến Cung Khanh rút kiếm ra khỏi vỏ, muốn ngăn cản luồng kiếm khí kia, nhưng không kịp.

Chiếc khăn che mặt của ta lập tức bị xé thành nhiều mảnh, những mảnh vải vụn rơi xuống nền tuyết.

Từ khi sinh ra cho đến khi gặp Tử Diệu, ta chưa từng bị sỉ nhục một cách trắng trợn như vậy, nhất thời c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Sau khi hoàn hồn, ta cố gắng kìm nén cơn giận và nước mắt, trừng mắt nhìn Pháp Tưởng Xuân: "Đạo trưởng, ngài đây là có ý gì?"

Pháp Tưởng Xuân sau khi nhìn thấy dung mạo thật của ta, có vẻ hơi ngẩn người.

Thấy ta chất vấn, hắn lúc này mới hoàn hồn lại, giọng điệu tuy vẫn ôn hòa, nhưng ẩn chứa bên trong là sự áp bức không hề nhỏ: "Núi Long Hổ lấy việc thay trời hành đạo làm trọng trách, mong cô nương hợp tác."

Cơn giận trong lòng ta dâng trào, ta xoay người lại, kéo lấy Ngộ Sinh đang ngây ngốc nhìn về phía này: "Vậy xin mời đạo trưởng cứ từ từ điều tra, cáo từ."

Pháp Tưởng Xuân còn muốn đuổi theo, nhưng bị Yến Cung Khanh kiên quyết đưa tay chặn lại: "Sư huynh! Huynh đừng như vậy nữa! Chẳng qua chỉ là một nữ nhân có chút nhan sắc mà thôi. Tuy muội lần đầu tiên xuống núi, nhưng cũng biết, ở trần gian phải tuân theo quy tắc của trần gian. Nếu sư huynh cứ tiếp tục như vậy, khi trở về núi Long Hổ, muội sẽ bẩm báo với các vị trưởng lão."

"Sư muội có gì cứ từ từ nói, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, đừng vì một người thường mà tức giận..."

Tiếng tranh luận của hai người họ mơ hồ vọng đến tai ta.

Ta vội vàng muốn rời khỏi đó, nhưng lại sợ hai đạo sĩ này sẽ điều tra ra Tử Diệu.

Ta muốn nán lại nghe thêm, nhưng lại không dám.

Trong lòng đang xung đột kịch liệt, cuối cùng ta quyết định nhanh chóng kéo Ngộ Sinh rời đi.

Trong đầu ta lúc này ngổn ngang trăm mối.

Hai sư huynh muội của núi Long Hổ này là một biến số khó lường trong kinh thành, riêng tu vi của Yến Cung Khanh đã rất khó đối phó.

Huống chi còn có yêu đạo như Pháp Tưởng Xuân, thực lực khó mà lường trước được.

May mà Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương đã rời đi từ đêm qua, chắc là sẽ không bị phát hiện ra.

Cho dù có châu nhập mộng của yêu mộng, nhưng để đảm bảo an toàn, có lẽ ta nên tạm thời hoãn kế hoạch g.i.ế.c cha lại.

Vẫn là phải có sức mạnh.

Nếu có sức mạnh để chống trả, làm sao ta phải chịu sự sỉ nhục này?

Pháp Tưởng Xuân dám dùng kiếm khí xé rách khăn che mặt của ta, ta nhất định sẽ bẻ gãy móng vuốt mà hắn dùng để xuất kiếm!

Việc tu luyện Tham Đồng Khế cũng nên đưa vào lịch trình rồi...

Ta lòng mang đầy tâm sự, cúi đầu kéo Ngộ Sinh đi. 

Khi sắp đến con hẻm nhỏ gần phủ Xương Bình Hầu, lại có người chặn đường.

Sáng sớm đã gặp hai con ch.ó điên của núi Long Hổ kia, vậy mà sắp về đến nhà rồi, vẫn còn có người muốn gây sự với ta?

Tay phải nắm chặt đao thần thuật trong tay áo.

Ta bỗng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tử Diệu.

“Sao hôm nay tỷ về trễ vậy? Mọi ngày giờ này, tỷ đã ăn sáng xong, về phòng ngủ bù rồi mà."

Tóc nàng buông xõa, đứng giữa trời gió, làn váy màu tím bay bay, như hoa tử đằng nở rộ trên nền tuyết trắng.
 
Chương 41


Nước mắt ta bất giác lăn dài trên má.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc? Có phải bị ai ức h.i.ế.p không..."

Tử Diệu còn chưa dứt lời, ta đã tiến lên, đưa tay ôm chặt lấy nàng ấy.

Gió thổi qua con phố dài, cuộc đời như áng mây trôi, trước mặt yêu tinh lanh lợi và tinh ranh, ta bỗng nhận ra, thì ra đây mới chính là nhà.

Lý phủ không phải là nhà.

Xương Bình Hầu phủ cũng không phải là nhà.

Chỉ có nơi nào có nàng, nơi đó mới là nhà.

Tuyết lại rơi dày hơn.

Cả đất trời đều chìm trong sắc trắng, một màu trắng xóa bao phủ tầm mắt.

Nửa đêm về sáng, tuyết ngừng rơi.

Vầng trăng tròn vành vạnh, tựa như "vòng băng" và "đĩa bạc" mà đại tỷ vẫn thường nhắc đến trong thơ văn.

Ánh trăng sáng thanh khiết đã ngả về tây, ánh sáng như thủy ngân đổ xuống mặt đất, hòa lẫn vào lớp tuyết dày trong sân nhà của muôn nhà.

Trong phòng, lò sưởi tỏa ra hơi ấm dễ chịu.

Tử Diệu ngồi xếp bằng trên tấm thảm da gấu, tay vịn vào chiếc bàn trà nhỏ được sơn son thếp vàng, những ngón tay trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn.

Vẻ tinh nghịch thường thấy trên gương mặt nàng đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng, trang nghiêm như lớp tuyết dày phủ kín bên ngoài khung cửa sổ chạm trổ.

“Nghe đồn, Yến Cung Khanh là người đứng đầu về kiếm đạo của núi Long Hổ đời này, sư phụ nàng lại chỉ có mình nàng là đồ đệ, quả xứng danh thiên chi kiêu nữ. Nghe nói nàng vì say mê kiếm đạo, nên không thường xuyên rời khỏi núi Long Hổ. Nghe tỷ tỷ miêu tả, nàng đại khái là không có kinh nghiệm giang hồ, còn coi như dễ đối phó qua mặt.”

"Còn về Pháp Tưởng Xuân, cũng là đệ tử tinh anh của núi Long Hổ, tu vi cao thâm, vừa mới xuống núi đã khiến bao người kinh ngạc, còn về nhân phẩm thì..."

Ánh mắt đen của Tử Diệu hiếm khi hiện lên chút sát khí.

Kẻ này xảo quyệt, ta lại bất đắc dĩ để lộ tên thật trước mặt hắn, không biết có phải đã nghi ngờ sang bên này rồi không? 

Ta lo lắng nâng chén lên, muốn uống nước mới phát hiện bên trong trống không, vội vàng rót thêm cho mình.

"Tỷ tỷ, tối nay tỷ cứ ra ngoài làm việc tỷ muốn làm đi," Tử Diệu khẽ l.i.ế.m môi: "Chờ tỷ kết thúc hết mọi nhân quả, ta sẽ nói cho tỷ biết nguyên hình của ta là gì, rồi cùng tỷ rời khỏi kinh thành."

Tử Diệu muốn nói cho ta biết nguyên hình của nàng ấy?

Ngoài phòng, trong sân, một đống tuyết đè gãy cành cây, phát ra tiếng "rắc" rất nhỏ. 

Thế nhưng truyền đến tai ta, lại là tiếng vang chấn động. 

Ngày trước, Thôi Oanh Oanh trong lúc trò chuyện, từng tiết lộ với ta rằng yêu quái kiêng kỵ nhất người phàm hỏi han về lai lịch và nguyên hình. 

Trừ phi vô tình để lộ, nếu không chỉ người thân cận nhất mới có thể biết được nguyên hình của họ. 

Tử Diệu đã coi ta là người thân cận nhất rồi sao? 

Thấy ta mãi không nói, Tử Diệu nhíu mày. 

Nhưng nàng cuối cùng vẫn không mở lời trước, mà lặng lẽ chờ câu trả lời của ta. 

Nến trong phòng có pha long diên hương, là một trong số của hồi môn ta mang theo khi gả vào phủ Xương Bình Hầu, ánh sáng hòa lẫn hương thơm chiếu đến từ bên cạnh. 

Ta thấy bóng mình và bóng Tử Diệu, chồng lên nhau trên tấm nệm da gấu.

“Khó trách người người đều nói, chỉ cần dính líu đến yêu ma quỷ quái, cả đời này liền thoát không khỏi..." Ta lẩm bẩm tự nhủ.

"Tỷ không muốn?" Tử Diệu hiểu lầm ý ta, khẽ nhíu mày.

Ta lắc đầu: "Ta chỉ là... vừa sợ hãi vừa hưng phấn thôi."

Phải may mắn đến nhường nào, mới có thể thoát khỏi số phận bị nuôi nhốt như heo chó? 

Phải kiên quyết đến nhường nào, mới có thể chặt đứt mọi ràng buộc và trói buộc của trần duyên?

Ta, Lý Cẩn, sinh ra nơi kinh kỳ phồn hoa, lớn lên trong khuê phòng đài các, rồi lại gả vào gia tộc quyền quý. 

Nửa đời người, ta sống trong nhung lụa, làm con gái người ta, làm muội muội người ta, rồi lại làm thê tử người ta.

Thế nhưng, Tử Diệu lại nói, nàng nguyện ý cùng ta bước lên con đường mịt mờ phía trước, cùng ta kề vai sát cánh, dấn thân vào chốn hồng trần cuồn cuộn, phiêu bạt chốn giang hồ hiểm ác.

Há có thể không khiến người ta sợ hãi hay sao?

Lại làm sao có thể không khiến người ta phấn khích đây?

"Ta sẽ che chở cho tỷ tỷ." Tử Diệu đưa tay nắm lấy tay ta, dịu dàng vỗ về như muốn an ủi ta.

Nhưng ta lại kiên quyết rút tay về, lần đầu tiên từ chối hảo ý của Tử Diệu, trịnh trọng nói: "Ta cũng có thể che chở cho muội."

Tử Diệu nghe vậy liền im bặt.

Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ cười, nói: "Tỷ tỷ so với trước kia, đã thay đổi rồi."

Ta không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, khoác áo choàng vào: "Ta đi đây."

"Tỷ tỷ." Tử Diệu cuối cùng vẫn gọi ta lại.

Ta quay đầu nhìn nàng.

Nàng dường như có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng cũng chỉ còn lại tám chữ đơn giản: "Cẩn thận hành sự, an toàn là trên hết."
 
Chương 42


Ta quen cửa quen nẻo trèo qua bức tường phủ Xương  Bình Hầu, che kín mặt, một lần nữa bước đi trên con phố kinh thành vắng lặng lúc đêm khuya.

Đi một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bức tường gạch đỏ cùng mái ngói lưu ly vàng rực rỡ.

Lý An Thận, cha của ta.

Ông ta là Thủ phụ nội các, Thiếu phó kiêm Thái tử Thái sư, Lại bộ Thượng thư, Hoa Cái điện Đại học sĩ, bậc nhất phẩm đại thần trong triều, là trọng thần được Hoàng thượng tin tưởng nhất hiện nay.

Quyền cao chức trọng, một người dưới một người, trên vạn người.

Ngoại trừ việc gần đây đích tử Lý Chương mất tích, ông dường như chẳng có chuyện gì phải phiền lòng.

Đêm nay, hẳn là ông đang trực ở điện Văn Hoa.

Giờ này, hẳn là ông đang cùng Hoàng thượng bàn luận quốc sự.

Viên Minh Châu nhập mộng thứ hai này là dành cho Lý An Thận, ta đã sớm sắp đặt ổn thỏa mọi thứ.

Trong giấc mộng này, Hoàng thượng sẽ bắt đầu nghi ngờ Lý An Thận, thậm chí việc Lý Chương bỗng dưng mất tích cũng là do Hoàng thượng ngầm sai ám vệ ra tay. 

Không bao lâu nữa, Hoàng thượng sẽ tìm một cái cớ để tịch biên gia sản Lý gia, lôi ông ta ra Ngọ Môn c.h.é.m đầu.

Sau khi hoàn thành tất cả, ta lặng lẽ rời khỏi hoàng cung.

Trên nền tuyết trắng xóa, ta lê từng bước chân nặng nhọc, đi một hồi lâu mới đến được trang viên Lý gia.

Nơi đây chôn cất ba người thân yêu của ta.

Ta sẽ không bao giờ quên đại tỷ, cũng sẽ không bao giờ quên nhị tỷ, càng không bao giờ quên Khương Viện.

Cuộc đời ngắn ngủi của họ cuối cùng đã lụi tàn nơi viện sâu lạnh lẽo, sau cánh cửa son hào nhoáng mà yếu ớt. 

Thứ đọng lại trên đó, kỳ thực chính là nước mắt pha lẫn phấn son của họ.

Thậm chí đến cuối cùng, họ còn chẳng có nổi một tấm bia mộ khắc tên mình.

Vì vậy, lần này ta đã mang theo một cây đục.

Lý Lăng.

Lý Thược.

Và cả Khương Viện.

Ta tự tay khắc ba cái tên này lên bia mộ của họ.

Khắc xong nét cuối cùng, ta thuận tay ném cây đục sang một bên.

Sau đó, từ trong chiếc rương báu của Đỗ Thập Nương, ta lấy ra một bộ trận pháp đơn giản.

Trận pháp này là món đồ chơi nhỏ mà Tử Diệu đưa cho, tác dụng duy nhất là che giấu ba ngôi mộ này, để ba linh hồn thanh khiết kia được an nghỉ mãi mãi.

Trên nền tuyết trắng bỗng dâng lên một màn sương mù dày đặc.

Sau khi làn sương mù tan đi, ba ngôi mộ đã hoàn toàn biến mất.

Làm xong tất cả, ta ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời phía đông đã hửng sáng.

"Trời sáng rồi," Ta lẩm bẩm một mình về phía những ngôi mộ đã biến mất: "Đại tỷ, nhị tỷ, và cả Khương ngũ. Nợ m.á.u của các tỷ, ta đã thay các tỷ đòi lại rồi. Ta phải đi rồi. Từ nay về sau, sẽ không trở lại nơi này nữa."

Trên đường trở về phủ Xương Bình Hầu, ta vừa vặn gặp một đội quân lính đang áp giải người của Lý phủ và Khương phủ đến Chiếu Ngục Thiên Lao.

Quả nhiên là vậy.

Ta suýt nữa thì phá lên cười ngay giữa đường.

Nam nhân luôn thích khoe khoang về tấm lòng và hoài bão của mình, nói rằng bản thân sinh ra là để cống hiến cho đất nước, cho gia đình, cho giang sơn xã tắc, cho bá tánh muôn dân.

Từ Trương Sinh đến Tưởng Cửu Tư, rồi đến Lý Chương, rồi đến Lý An Thận, tất cả bọn họ đều không ngoại lệ, đều nghĩ như vậy.

Nhưng sự thật thì sao?

Sự thật là, mỗi người bọn họ chẳng qua chỉ là những kẻ nắm quyền tàn nhẫn và những tên ngốc bất tài mà thôi.

Mộng Mạc chỉ đưa cho ta một món đồ nhỏ, vậy mà đã có thể đùa bỡn lũ người tự cao tự đại này đến mức thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà.

Ban đầu ta định quay về phủ Xương Bình Hầu tìm Tử Diệu, cùng nhau rời khỏi kinh thành.

Nhưng nghĩ lại, ta lại dán một lá bùa ẩn thân, lặng lẽ lẻn vào Chiếu Ngục.

Dù sao thì, Lý An Thận cũng là người thân của ta.

Trước khi ông ta chết, với tư cách là con gái út, ít ra ta cũng nên đến tiễn ông ta một đoạn đường cuối cùng, để toàn vẹn đạo lý làm người, có phải không?

Đối với sự xuất hiện của ta, Lý An Thận tỏ ra rất bình tĩnh.

"Không ngờ, người đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng lại là đứa con gái này."

Ta không nói gì, chỉ lấy miếng ngọc bội rơi ra từ người Lý Chương sau khi chết, ném qua song sắt nhà lao đến trước mặt ông ta.

Lý An Thận có thể nắm giữ triều chính bao nhiêu năm như vậy, tự nhiên không phải kẻ ngốc, hơn nữa sự mất tích của Lý Chương vẫn luôn là khúc mắc trong lòng ông ta.

Vì vậy, sau khi nhìn rõ miếng ngọc bội, Lý An Thận run rẩy tay nhặt lên: "Là ngươi? Tại sao? Hắn là huynh trưởng của ngươi mà!"

"Bởi vì ta hận hắn, cũng hận ông."

Nhìn khuôn mặt già nua của Lý An Thận, ta bỗng nhớ lại những ngày tháng êm ấm năm xưa. 

Khi đó, sau khi tan triều, ông ta sẽ dẫn đại tỷ và ta vừa hóng mát ngắm sao, vừa kể cho chúng ta nghe những câu chuyện về nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
 
Chương 43


Rốt cuộc là điều gì đã khiến hai cha con chúng ta đi đến bước đường này?

Ta mở miệng định nói, nhưng nước mắt đã trào ra trước cả lời nói.

"Ngươi hận ta gả ngươi vào phủ Xương Bình Hầu? Nhưng đó là hôn ước đã được định ra từ khi đại tỷ ngươi còn sống, ta làm vậy cũng là vì địa vị của Lý gia trên triều đình."

Trong màn lệ mờ mịt, ta chỉ nghe thấy Lý An Thận thốt ra một câu nói lạnh lùng.

"Vì Lý gia? Thật là một câu nói hay ho "vì địa vị của Lý gia trên triều đình"!"

Nước mắt ta càng lúc càng tuôn rơi, nghẹn ngào nhìn Lý An Thận.

"Giam cầm, khống chế, lợi dụng... Sau khi vắt kiệt giá trị, vì đại cục quan trọng hơn mà tùy tiện vứt bỏ. Hoàng thiên hậu thổ chứng giám, công danh lợi lộc quả thật huy hoàng, nhưng đối với đại tỷ, nhị tỷ và ta, đối với những nữ nhân đã từng thật lòng coi ông là cha, không hề toan tính, thì Lý gia có ý nghĩa gì? Cha có ý nghĩa gì? Huynh trưởng có ý nghĩa gì? Cha, chẳng lẽ chỉ cần cha đội mũ miện đường hoàng, chỉ cần một câu viện cớ, là đủ để hy sinh những đứa con gái của mình hay sao?"

Đối mặt với câu hỏi của ta, Lý An Thận im lặng một lúc, rồi lại mở miệng: "Tất cả tiểu thư khuê các đều có số phận như vậy cả. Chỉ có ngươi là không bằng lòng thôi."

Phải.

Chỉ có mình ta, Lý Cẩn, là không cam tâm.

Sự việc đã đến nước này, ta cũng chẳng muốn biện minh cho mình nữa. 

Ta chỉ lặng lẽ lau khô nước mắt, dán lại lá bùa ẩn thân, rồi không chút do dự bước ra khỏi Chiếu Ngục.

Không hề quay đầu lại, dù chỉ một lần.

Duyên phận cha con, hôm nay coi như đã tận.

Từ nay về sau, dù Lý An Thận có bị giết, bị c.h.é.m đầu, bị lưu đày hay được thả tự do, thì ông ta, cùng với cả Lý gia sau lưng ông ta, đều không còn bất cứ quan hệ gì với ta nữa.

Bây giờ, ta phải quay về tìm Tử Diệu

Dù Tử Diệu không phải là người, ta cũng nguyện ý cùng nàng dây dưa đến chết.

Trong mắt đại tỷ, tôn nghiêm là thứ quan trọng hơn tất thảy.

Trong mắt nhị tỷ, tình yêu là thứ quan trọng hơn tất thảy.

Trong mắt huynh trưởng, con đường hoạn lộ là thứ quan trọng hơn tất thảy.

Trong mắt cha, Lý gia là thứ quan trọng hơn tất thảy.

Những người có chung huyết thống với ta, vì đủ thứ trên đời này, tìm đủ mọi lý do, rồi lần lượt vứt bỏ ta.

Vậy thì ta, Lý Cẩn, cũng sẽ vì yêu quái yêu ta nhất, mà từ bỏ tất cả luân thường đạo lý trên thế gian này.

(Hồi kết)

Trong con hẻm nhỏ gần phủ Xương Bình Hầu, ánh nắng ban mai chiếu xuống lớp tuyết đọng, phản chiếu ánh sáng trong vắt.

Chiếc áo choàng lông cáo trắng đã được ta đưa cho Ngộ Sinh, bởi vậy đêm qua khi ra ngoài, ta đã thay bằng chiếc áo khoác lông chồn tím ấm áp hơn.

Thế nhưng, khi nhìn thấy ở cuối con hẻm, Yến Cung Khanh đang đứng đó với thanh trường kiếm trong tay, rõ ràng là đang đợi ta, thì ta lại cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ lồng n.g.ự.c chậm rãi dâng lên, thân thể như rơi vào hầm băng, ngay cả tóc cũng muốn dựng đứng cả lên.

Yến Cung Khanh nhìn ta với vẻ mặt chán ghét tột cùng, giống như đang nhìn thứ gì đó vô cùng dơ bẩn.

"Lý Cẩn," Nàng chậm rãi rút kiếm ra: "Là phàm nhân, vậy mà lại dám cấu kết với yêu quái Thao Thiết, gây ra nhiều vụ án mạng ở kinh thành, ngươi có nhận tội không?"

"Ta không nhận tội."

Ta quả thực sợ thanh kiếm trong tay Yến Cung Khanh, nhưng cũng không muốn để mặc cho những lời lẽ bẩn thỉu đó hắt vào người mình.

Thở ra một hơi, ta bình tĩnh nói: "Là bọn họ áp bức ta và những nữ tử khác trước, mới dẫn đến tai họa này."

Sắc mặt Yến Cung Khanh bỗng trở nên sắc lạnh như thanh trường kiếm trong tay nàng.

"Ta đã nghe người của Lý phủ và phủ Xương Bình Hầu kể đôi điều về ngươi," Giọng điệu của nàng đầy vẻ khinh miệt: "Ngươi đúng là đã phải chịu đựng chút khổ sở, nhưng đó, chính là lý do để ngươi cấu kết với yêu quái Thao Thiết sao?"

"Một chút khổ sở?" Ta cười lạnh nhìn lại Yến Cung Khanh: "Những khổ sở này ngươi chỉ cần nếm thử một ngày thôi, tin ta đi, ngươi sẽ còn điên cuồng hơn cả ta."

"Cố tình ngụy biện, ngoan cố không thông," Yến Cung Khanh ngẩng đầu, nhìn ta rồi nói: "Ta thấy ngươi cứu cô nương kia, còn tưởng ngươi là người tốt."!

Hai tên đạo sĩ thối tha kia từ núi Long Hổ xuống đây là muốn đi tiêu diệt Tử Diệu!

Nhưng ta rốt cuộc vẫn bị Yến Cung Khanh đưa đi. Lúc bị ném xuống xe ngựa, ta hoang mang không biết mình đang ở đâu.

Giờ đang là mùa đông, nông nhàn, trên đường cái vắng tanh chẳng thấy bóng người. 

Ta chạy một mạch thật lâu mới thấy một quán rượu nhỏ ven đường.

Xông thẳng vào quán, túm lấy tay tiểu nhị, ta gằn giọng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Tiểu nhị bị vẻ mặt hung dữ của ta dọa cho giật nảy mình, lắp bắp đáp: "Dạ... dạ thưa, đây là vùng giáp ranh giữa huyện Kinh Hồ và huyện Long Trì ạ."
 
Chương 44


Nghe vậy, ta bỗng thấy choáng váng.

Kinh Hồ và Long Trì đều ở Bắc Trực Lệ, cách kinh thành những hơn năm trăm dặm đường.

Yến Cung Khanh, ả tiện nhân đáng c.h.ế.t này!

Vậy mà dám đưa ta ra khỏi kinh thành, vứt ta ở nơi giao nhau giữa Kinh Hồ và Long Trì!

May mà chiếc rương báu và Đao Thần Thuật mang theo người không bị Yến Cung Khanh lấy mất. 

Ta sốt ruột lấy ra một thỏi vàng hai mươi lượng, đưa cho tiểu nhị: "Dắt ngay con ngựa tốt nhất ra đây cho ta, số còn lại là của ngươi!"

Cưỡi ngựa phi nước đại suốt một ngày một đêm, cuối cùng ta cũng về đến kinh thành.

Nhưng thứ chào đón ta lại là một trời tuyết trắng xóa, và phủ Xương Bình Hầu gần như bị thiêu rụi thành tro bụi.

Ta không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt Đao Thần Thuật trong tay, vội vàng xuống ngựa, rồi hoảng hốt đi quanh đống đổ nát tìm kiếm.

Không thấy Tử Diệu đâu.

Cả Yến Cung Khanh và Pháp Tưởng Xuân cũng không thấy.

Thậm chí ngay cả người của phủ Xương Bình Hầu cũng không thấy đâu.

Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ phía giếng nước trong nhà bếp, hình như có người ở dưới đó.

Ta vội chạy tới, lấy dây thừng từ trong rương báu ra, dùng sức kéo người đang trốn trong giếng nước lên.

Là Ngộ Sinh.

Ngộ Sinh mặt mũi nhem nhuốc bò lên theo dây thừng, trong tay còn ôm một con thú nhỏ hình dạng giống chó đen, cơ thể vẫn còn ấm.

Chiếc áo choàng lông cáo trắng vốn thuộc về ta trên người nàng, giờ đã bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.

"Một nam một nữ, hai tên đạo sĩ kia xông vào tiền viện, nói tỷ tỷ Tử Diệu là yêu quái, Tử Diệu tỷ tỷ liền giao đấu với bọn họ," 

Ngộ Sinh vừa khóc nức nở vừa kể: "Lúc đó ta thấy tình hình không ổn, liền trốn vào cái giếng nước bỏ hoang bên cạnh nhà bếp... Đôi gian phu dâm phụ kia liên thủ đánh Tử Diệu tỷ tỷ hiện nguyên hình... Tên nam nói muốn lấy nội đan của Tử Diệu tỷ tỷ, ả nữ nói không được, phải qua cái gì mà xét xử, rồi hai người cãi nhau vì chuyện nội đan, cãi qua cãi lại cuối cùng đánh nhau luôn... Lúc bọn họ đánh nhau không kiểm soát được lực đạo, tên nam không biết dùng thuật pháp gì, đốt cháy cả phủ đệ... Bọn họ đánh nhau càng lúc càng xa, ta liền nhân cơ hội kéo tỷ Tử Diệu tỷ tỷ về..."

Chẳng lẽ con thú nhỏ trong lòng Ngộ Sinh chính là Tử Diệu?!

Ta run rẩy đưa tay đặt lên mũi con thú nhỏ, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng.

Tử Diệu còn sống!

Còn sống là tốt rồi!

Dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng!

"Lý tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Ta... Ta có thể đi theo tỷ không?"

Thấy ta dùng áo khoác lông chồn tím bọc Tử Diệu lại, Ngộ Sinh run rẩy kéo tay áo ta.

Ta lắc đầu, lấy mấy thỏi vàng mà Thôi Oanh Oanh đã đưa cho ta nhét vào tay Ngộ Sinh: "Ta phải đi tìm thuốc cho Tử Diệu, chữa khỏi bệnh cho muội ấy, rồi còn phải đi tu luyện Tham Đồng Khế, phải lên núi Long Hổ báo thù... Ta không thể mang theo muội, muội hãy cầm số vàng này, đến Trương phủ tìm Trương lão phu nhân, nói là con dâu của bà, Thôi Oanh Oanh, mua muội về để hầu hạ bà ấy, Trương lão phu nhân sẽ thu nhận muội..."

Nhìn theo bóng dáng Ngộ Sinh khuất dần ở cuối con hẻm nhỏ, ta không chút do dự, dứt khoát thúc ngựa, mang theo Tử Diệu rời khỏi kinh thành.

Tuyết lại bắt đầu rơi trên nền trời xanh trắng.

Cô nương trẻ thúc ngựa phi nước đại về phía trước, cuộn chặt chiếc áo khoác lông chồn tím, không hề dừng lại giữa màn tuyết trắng xóa, tinh khôi tựa pha lê.

Nàng không còn quê hương, không còn vướng bận hồng trần, cũng chẳng còn nơi nào để trở về.

Giữa đất trời bao la, một màu trắng xóa, ngoài Đao Thần Thuật và chiếc rương báu bên mình, chỉ còn lại chính nàng, cùng mối duyên nợ không dứt với con thú nhỏ đang nép trong lòng ngực.

Hết -

Ngoại truyện 1

Tây Nam kinh kỳ, nơi núi non trùng điệp.

Yến Cung Khanh khó khăn lắm mới bò ra khỏi đống tuyết.

Chỉ một động tác đơn giản này thôi cũng đã khiến vết thương trên n.g.ự.c nàng nhói đau. 

Nàng đau đến mức hoa mắt chóng mặt, không nhịn được phun ra một ngụm m.á.u lên nền tuyết trắng, rồi lại ngất đi.

Máu tươi nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng, rồi dần dần đông cứng lại trong thời tiết giá lạnh, tạo thành những mảnh băng loang lổ màu máu.

Yến Cung Khanh tỉnh lại lần nữa, cố sức lấy ra một nắm đan dược từ trong ngực, nhét tất cả vào miệng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cảm nhận được vết thương đang dần lành lại, nàng ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Pháp Tưởng Xuân.

Tên phản đồ của Huyền Môn!

Nếu không phải khi vây quét Tử Diệu, hắn để lộ vẻ tham lam với nội đan của Thao Thiết, thì nàng cũng không biết vị sư huynh tốt của mình lại làm ra nhiều "chuyện tốt" như vậy ở bên ngoài!

May mà mấy hôm trước kiếm thuật của nàng vừa có đột phá, thêm vào đó tim nàng khác với người thường, lại mọc ở bên phải!

Nếu không thì nàng đã thật sự c.h.ế.t vì bị kẻ tiểu nhân này đ.â.m lén rồi!

Yến Cung Khanh nghiến răng nhìn t.h.i t.h.ể Pháp Tưởng Xuân nằm bên cạnh, định nhổ một bãi nước bọt thật mạnh vào hắn, nhưng đáng tiếc lá phổi của nàng đã bị Pháp Tưởng Xuân đ.â.m thủng một nhát kiếm, lúc này vẫn còn đang rỉ máu, nên chỉ có thể miễn cưỡng khạc ra một ít bọt m.á.u màu hồng nhạt.

Cảm nhận được xương cốt và nội tạng dần dần được sức mạnh của đan dược đưa về vị trí cũ, Yến Cung Khanh bất chợt nhớ đến lần gặp mặt cuối cùng với Lý Cẩn.

Ban đầu, nàng cũng không thể hiểu nổi sự lựa chọn của Lý Cẩn.

Trước khi ngăn cản Lý Cẩn, nàng cũng đã tìm hiểu qua về Lý Cẩn từ những người hầu trong Lý phủ và cả phủ Xương Bình Hầu.

Một người phàm, chỉ vì phải chịu đựng chút ấm ức, mà lại muốn đi theo yêu quái Thao Thiết hay sao?

Nhưng giờ đây, khi bị chính sư huynh mà mình tin tưởng đ.â.m một nhát kiếm xuyên tim, nàng dường như đã hiểu ánh mắt của Lý Cẩn trước khi bị nàng đánh ngất.

Lý Cẩn đi đến bước đường này, giống như một linh hồn bơ vơ không nơi nương tựa.

Một con ma gặp phải hổ dữ, tự nhiên sẽ đi theo hổ làm điều ác, quay lại cắn xé tất cả mọi người.

Có lẽ sự lựa chọn của Lý Cẩn là một loại nhân quả, chứ không phải đúng sai.

Chờ nàng bình phục đã.
 
Chương 45: Hết


Đợi vết thương lành lặn hoàn toàn, nàng sẽ đi tìm Lý Cẩn, đưa nàng ấy về núi Long Hổ tu hành.

Nghĩ vậy, khóe miệng dính m.á.u của Yến Cung Khanh không khỏi nở một nụ cười tràn đầy hy vọng.

Con đường Thiên Sư chính thống, so với việc đi theo con yêu quái Thao Thiết kia thì có tiền đồ hơn nhiều.

Lý Cẩn là người thông minh, trong lòng nàng ấy chắc chắn phải biết nên lựa chọn thế nào.

Ngoại truyện 2

Mùa xuân năm ấy, Tử Diệu đến tuổi có thể tu luyện theo con đường của những kẻ ăn thịt người, phải rời khỏi núi Câu Ngô, nơi tộc Thao Thiết sinh sống qua bao đời, chính thức bước vào thế gian.

Lúc sắp xuống núi, Đại trưởng lão trong tộc đã gọi nàng lại.

"Tử Diệu, lần này con xuống núi..."

“Biết rồi biết rồi, những lời này người đã dặn dò con cả ngàn lần rồi, tai con đã mọc kén rồi.”

Tử Diệu vừa buồn cười vừa bất lực lặp lại lời của Đại trưởng lão: "Lần này xuống núi, con phải nhớ xin người đời phong ấn, trước khi được phong ấn chỉ có thể dùng pháp thuật duy trì hình người, sau khi được phong ấn mới thực sự có thể hóa thành người."

Đại trưởng lão vẫn chưa yên tâm, nhìn chằm chằm Tử Diệu: "Còn gì nữa?"

Tử Diệu lại ngoan ngoãn đọc tiếp: "Nhất định phải nhớ kỹ, tránh xa tình kiếp."

Đại trưởng lão lúc này mới hài lòng gật đầu.

Lúc này, Tử Diệu không vội vã xuống núi nữa, mà nghiêm túc hỏi Đại trưởng lão: "Tình là gì ạ?"

Đại trưởng lão định mở miệng trả lời, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói: "Khi con gặp phải rồi, trong lòng tự nhiên sẽ hiểu."

Tử Diệu vẫn quyết định xuống núi.

Nàng đến Giang Nam, tình cờ gặp gỡ Tưởng Cửu Tư.

Tưởng Cửu Tư là kẻ háo sắc, nhưng xuất thân hiển hách, lại giàu có, đầu óc cũng hồ đồ, rất dễ sai khiến.

Tử Diệu nghĩ rằng muốn tu luyện thành Thực Thổ Giả cần phải ăn rất nhiều bát đĩa, bèn mượn danh nghĩa làm thiếp, đi theo Tưởng Cửu Tư đến kinh thành.

Kinh thành là nơi đầu tiên nàng đặt chân đến, phồn hoa náo nhiệt, đất cũng màu mỡ hơn, rất thích hợp để nàng tu luyện Thực Thổ Giả.

Tử Diệu buồn chán dạo quanh phủ Xương Bình Hầu, bỗng nhiên phát hiện tân phu nhân của Tưởng Cửu Tư là Lý Cẩn có dung mạo thật... ưa nhìn.

Chỉ là, ngũ quan của Lý Cẩn tuy tinh xảo như những viên ngọc quý giá nhất trên đời, nhưng tại sao, trong mắt nàng lại chất chứa nỗi buồn man mác như sắp c.h.ế.t vậy?

Tử Diệu không hiểu.

Tử Diệu chỉ cảm thấy, con người đúng là một sinh vật kỳ lạ.

Lý Cẩn.

Nhưng có lẽ, mình có thể lợi dụng lòng tốt của Lý Cẩn, để xin nàng ấy phong ấn cho mình?

Nhưng Tử Diệu còn chưa kịp mở lời, đã bị người ta lôi đi.

Bà v.ú kéo nàng đi giải thích rằng, phủ Xương Bình Hầu là gia đình quyền quý, đời đời làm quan, thiếp thất vào phủ, đều phải kiểm tra thân thể.

Vậy thì kiểm tra thôi.

Tử Diệu trần truồng nằm trên giường, không hề cảm thấy xấu hổ hay e thẹn gì, chỉ thấy quy tắc của con người thật thú vị.

Tâm trạng thích thú này, sau khi nhìn thấy đôi mắt Lý Cẩn ngập tràn nước mắt, bỗng chốc biến mất.

Sao nàng lại khóc?

Là vì ta sao?

Tử Diệu rất muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Lý Cẩn khiến nàng theo bản năng không dám lên tiếng.

Mãi cho đến khi Lý Cẩn ôm ngực, khóc nức nở, Tử Diệu mới chậm chạp nhận ra, Lý Cẩn thực sự đang khóc vì mình.

Nàng muốn tiến lên an ủi Lý Cẩn, nhưng Lý Cẩn đã lên tiếng trước: "Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, ngươi là người... Ngươi là người..."

Khoảnh khắc ấy, chỉ trong khoảnh khắc ấy.

Tử Diệu bỗng nhận ra, mình không cần phải mở lời xin phong ấn nữa.

Câu nói của Lý Cẩn đã giúp nàng tự động hóa thành người.

Và khi thực sự có được thân thể con người, Tử Diệu cảm nhận được nhịp đập kỳ lạ trong lồng ngực, bỗng nhiên hiểu ý của Đại trưởng lão.

Nàng gặp được Lý Cẩn, tự nhiên hiểu được tình là gì.

Và khi nàng hiểu được tình là gì, thì tình kiếp của nàng cũng tự nhiên mà rơi vào Lý Cẩn.

Lý trí mách bảo Tự Diệu, nàng nên tránh xa Lý Cẩn.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được…

Ngày mai trời quá nóng, không nên rời xa tỷ tỷ.

Ngày kia gió to, không nên rời xa tỷ tỷ.

Ngày kìa có mứt mơ ăn, không nên rời xa tỷ tỷ.

...

Kết quả là cứ chần chừ mãi, cuối cùng lại dẫn đến việc đạo sĩ từ núi Long Hổ tìm đến.

Khi thiên lôi do hai đạo sĩ hợp lực giáng xuống, Tử Diệu thầm nghĩ, may mà tỷ tỷ không có ở đây.

Thiên lôi xuyên thẳng qua người nàng.

Tử Diệu nở một nụ cười chua xót.

Hỏi thế gian tình ái là chi, không mũi nhọn không lưỡi dao, vậy mà có thể khiến yêu bị đánh cho hiện nguyên hình.

Thế này thì xong rồi.

Rơi vào tay người của núi Long Hổ, chắc chắn sẽ bị m.ó.c t.i.m moi ruột, lột da rút gân, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Một giọt nước rơi xuống người nàng.

Tử Diệu mở mắt ra từ bóng tối dài dằng dặc, trước mắt, vẫn là Lý Cẩn.

Chắc là ta bị thiên lôi đánh đến mức xuất hiện ảo giác rồi.

Tử Diệu tự giễu bản thân.

Lại một giọt nước rơi xuống người nàng.

Khoan đã... hình như không phải ảo giác... là nước mắt của tỷ tỷ…

Tử Diệu kinh ngạc mở to mắt, nhìn người thiếu nữ trước mặt tuy phong trần mệt mỏi nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

Trong lòng có muôn vàn lời muốn nói, nhưng đến bên miệng, nàng lại ngập ngừng một chút, rồi đổi thành một câu hỏi khác: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc nữa?"

Lý Cẩn khi đối mặt với nàng, luôn giữ một sự chân thành đáng quý, dù là rơi lệ cũng không đánh mất phẩm chất tốt đẹp này: "Là vì muội."

Nghe vậy, Tử Diệu liền cười tinh nghịch.

"Tỷ tỷ, tỷ xứng đáng có biểu cảm tốt đẹp hơn thế này, hãy hứa với muội, sau này đừng khóc nữa."

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top