Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 560


Vừa bước vào trang trại, Hách Tri Nhiễm đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Xa xa có thể nhìn thấy Phan Đoàn Nhi ngồi thẳng táp trên đồng cỏ bên cạnh, với hai bàn chân bé nhỏ đầy thịt đung đưa qua lại.

Hơn một trăm Miên Dương lớn lên trong không gian được xếp ngay ngắn thành hai hàng hướng về phía tên nhóc kia.

Phan Đoàn Nhi cảm nhận được khí tức của chủ nhân, lúng túng quay đầu nhìn lại, cũng không như trước mà hướng vào nàng làm nũng, mà tiếp tục vươn móng vuốt về phía Miên Dương.

Hách Tri Nhiễm không quấy rầy nó, lặng lẽ đứng đó nhìn.

Chỉ thấy đàn cừu sau khi nghe mệnh lệnh của Phan Đoàn Nhi, hàng cừu đầu tiên đã bắt đầu chạy sang bên trái, hàng sau bắt đầu chạy theo hướng ngược lại.

Chẳng mấy chốc, đàn cừu đã tạo thành một vòng tròn lớn.

Nhìn cơ thể nhỏ bé tròn vo đứng thẳng của Phan Đoàn Nhi, lại lần nữa quơ móng vuốt nhỏ, trong miệng còn phát ra âm thanh như tiếng cừu kêu.

Bầy cừu sau khi nghe thấy tiếng Phan Đoàn Nhi, chúng nó dần dần tụ tập ở giữa, rồi tụ tập lại dày đặc.

Phan Đoàn Nhi lúc này mới ngừng động tác, chân ngắn chạy về phía chủ nhân như thể đang tranh công, đồng thời phát ra những tiếng kêu nhảy nhót vui mừng.

Khi cậu bé đến gần, Hách Tri Nhiễm một tay ôm vào lòng, giúp nó lau sạch lá cỏ và bụi bẩn trên người.

"Phan Đoàn Nhi, không ngờ ngươi còn có năng lực hơn chó chăn cừu, có thể huấn luyện những con cừu kia nghe lời."

"Ừm-"

Phan Đoàn Nhi dường như có thể hoàn toàn hiểu được lời của chủ nhân, kêu một tiếng, cái đầu nhỏ lông xù xù của nó dùng sức dụi vào trong n.g.ự.c nàng.

Nhìn thấy quả cầu đáng yêu như vậy, trái tim Hách Tri Nhiễm liền tan chảy.

Nàng nhanh chóng dùng ý niệm chuẩn bị tô sữa làm phần thưởng cho Phan Đoàn Nhi.

Đồng thời trong lòng nàng cũng đang suy nghĩ về việc sau khi đến Tân Nam Cương, sẽ thu xếp Phan Đoàn Nhi như thế nào.

Tên nhóc này thường thích dính nàng, hơn nữa cũng rất thích cuộc sống trong không gian.

Đặc biệt là các loại đồ ăn của nó, hiện đang được trồng trong không gian, nếu để đứa nhỏ ở nhà, nó không những không quen, mà về mặt thức ăn cũng không dễ giải quyết.

Sau nhiều suy nghĩ, Hách Tri Nhiễm quyết định mang theo Phan Đoàn Nhi đến Tân Nam Cương.

Dù sao gần đây tên nhóc này vẫn luôn ăn vạ trong không gian nàng, lúc có người hỏi, nàng luôn nói Phan Đoàn Nhi đã vào núi.

Chỉ cần người ta không nhìn thấy Phan Đoàn Nhi, liền sẽ cho rằng nó đã vào núi, dù sao nó cũng là động vật nhỏ hoang dại, nên việc nó lên núi cũng không có gì lạ.

Đến lúc đó, nàng chỉ có thể lấy cớ này để giấu đi...

Về tam tẩu, phu nhân nàng cuối cùng cũng về đoàn tụ, cả người nàng trông có vẻ sung sức hơn trước rất nhiều.

Nàng dọn dẹp phòng lại nhiều lần, phu quân nàng là người thích sạch sẽ, trước kia đều là hạ nhân trong nhà lo, bây giờ nàng tự mình làm sợ phu quân không hài lòng, sau khi dọn dẹp xong nàng còn kiểm tra cẩn thận lần nữa.

Thấy không sót góc mất vệ sinh nào, nàng mới quay trở lại nhà chính.

Khi đến nơi, cả nhà còn đang bàn việc đi Tân Nam Cương, nàng không thể chen ngang được, chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn.

Cuối cùng đến nửa đêm, sau khi cả nhà ăn xong sủi cảo, Mặc lão phu nhân mới về nghỉ ngơi.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng nhau bước vào không gian, lúc này cả hai đều không cảm thấy buồn ngủ, nên đã lên kế hoạch cho chuyến đi Tân Nam Cương.

Chuyến đi lần này chỉ có hai người bọn họ, Hách Tri Nhiễm dự định sử dụng phương tiện di chuyển hiện đại.

Từ nơi này đến Tân Nam Cương, ra roi thúc ngựa lên đường cũng phải mất mười ngày.
 
Chương 561


Nàng không muốn lãng phí thời gian trên đường, sẽ tốt hơn nếu sử dụng phương tiện giao thông hiện đại, họ chỉ cần lên đường trong đêm khuya, nghỉ ngơi vào ban ngày, nếu như vậy, có lẽ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Nghĩ tới đây, Hách Tri Nhiễm mở điện thoại, gửi tin nhắn cho người sưu tầm.

[Xin chào, cửa hàng có mở cửa không? ]

Nhà sưu tầm nhỏ nhanh chóng trả lời.

[Cửa hàng đã mở cửa và đã có đầy đủ nhiên liệu, chỉ chờ bạn yêu cầu, ở đây tôi cũng có sẵn ô tô việt dã, nếu không được thì trực thăng cũng có thể. ]

Có thể nhìn ra được, người sưu tầm thật sự là một người làm kinh doanh, Hách Tri Nhiễm vội vàng cảm kích đáp lại.

[Không cần ô tô, miễn là có nhiên liệu. ]

Kiếp trước nhiều xe tư gia sẽ có mấy chữ - Vợ và xe không cho mượn.

Đây quả thực là sự thật, ô tô giống như vợ, người có ô tô sẽ không thích cho mượn xe, tuy không biết người sưu tầm nhỏ có ý tưởng như vậy hay không, nhưng nàng cũng không muốn phá những quy tắc đó.

Huống hồ nàng bán đồ cổ đã kiếm được rất nhiều tiền, trước đây nàng còn lo lắng không có nơi nào để tiêu, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng, nàng nhất định phải mua một chiếc ô tô mình thích mới được.

Mặc dù ở cổ đại không thể sử dụng thường xuyên cũng không sao, có thể đặt trong không gian cho bắt mắt.

Cách đây một khoảng thời gian, Hách Tri Nhiễm đã xem qua các loại xe được rao bán trên taobao, dù sao cũng là mua sắm trực tuyến, sản phẩm cũng không phải rất đầy đủ, sau khi xem qua, nàng quyết định mua một trong những chiếc ô tô lớn đắt nhất trên taobao, G lớn (Mercedes-Benz G-Class)

Chiếc xe này khả năng vận hành tốt, quan trọng nhất là nó đầy động lực, di chuyển trên những con đường không bằng phẳng thời cổ đại không có vấn đề gì, vì vậy G lớn đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của nàng.

Người sưu tầm nhỏ: [Ngươi cần loại dầu nào, ta đều có thể báo giá. ]

He Zhiran: [Xăng số 95 là được. ]

Ngay sau đó, một tin nhắn mới hiện lên trong hộp thoại.

[Cửa hàng sưu tập nhỏ có sản phẩm mới, hoan nghênh quý khách hàng xem qua. ]

Hách Tri Nhiễm theo đường dẫn, nàng biết rằng đây là xăng mà người sưu tầm gom nhỏ đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

Nhìn thoáng qua giá cả, vậy mà chỉ có một tệ, để tránh bị người khác chiếm hời, Hách Tri Nhiễm lập tức đặt hàng.

Sau đợt thao tác này, mười thùng sắt lớn nháy mắt xuất hiện trên đất trước mặt họ.

Hơn nữa, loại và trọng lượng thùng sắt xăng đều được ghi rõ trên thùng sắt.

Đếm kỹ lại, tổng cộng có hai nghìn lít xăng, đủ để nàng đi Tân Nam Cương rồi quay về, không chỉ vậy, khẳng định còn sót lại một ít.

[Cảm ơn ngươi rất nhiều, chuyện của ngươi ta sẽ cố gắng đi giải quyết, mặc dù ta không làm được cũng sẽ tìm cách tìm đồ quý hiếm khác bồi thường cho ngươi. ]

Hách Tri Nhiễm không dám nói gì, dù sao nam châu đen ở đâu cũng không biết, nếu không tìm được, nàng cũng muốn tìm một bảo bối có giá trị tương đương cho người sưu tập nhỏ.

[Những thùng xăng này chỉ là chút lòng thành, ngươi vất vả. ]

Sau khi đóng hộp thoại của nhà sưu tập nhỏ, Hách Tri Nhiễm tìm kiếm tới G lớn.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy trước mặt mình có nhiều thùng sắt lớn như vậy, ngay lúc hắn đang kinh ngạc thì một chiếc hộp sắt khác có bốn bánh xe xuất hiện trước mặt hắn.

Lần này, hắn hoàn toàn sợ ngây người. "Nhiễm Nhiễm, đây là cái gì?"

Chuyện này đúng thật có trách Hách Tri Nhiễm, sau khi nàng nảy ra ý tưởng này vẫn luôn không nói với Mặc Cửu Diệp, nên Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không biết gì về ô tô.
 
Chương 562


Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm vội vàng nắm chặt cánh tay của hắn giải thích nói: "Cái này được gọi là ô tô, ta cũng nhìn thấy nó khi xem qua Taobao."

“Ô tô?” Mặc Cửu Diệp có thể nhận ra thứ to lớn trước mặt là một chiếc xe, nhưng cái danh từ ô tô đối với hắn thật quá xa lạ.

Hách Tri Nhiễm chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: “Ta đã đọc hướng dẫn, chiếc xe này không cần gia súc kéo đi, chỉ cần có người điều khiển là có thể chạy rất nhanh, hơn nữa đi cũng rất thoải mái.”

Nàng không thể nói quá nhiều, nói nhiều chuyện cũng không có cách để giải thích.

Ví như bí mật rằng nàng là một người xuyên không...

Thân phận của người xuyên không và không gian không có gì để so sánh, dù sao những điều này có chút quá sức tưởng tượng.

Nói một câu khó nghe, nàng chính là một linh hồn đến từ dị giới, Hách Tri Nhiễm không hề chắc rằng mình sẽ được người của thế giới này chấp nhận.

Vì vậy, nàng định mãi mãi giấu bí mật này sâu trong đáy lòng.

Mặc Cửu Diệp kinh ngạc trong giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chuyện tức phụ có không gian nghịch thiên như vậy, đặc biệt là ứng dụng taobao có thể mua đồ kia nữa, tuy hắn chưa từng tra xét kĩ lưỡng, nhưng đồ mua được ở nơi đó có món nào là không phá vỡ nhận thức của hắn đâu?

Nghĩ đến những điều này, nhìn một sắp to trước mắt, rất nhanh hắn đã chấp nhận được.

Đối với món đồ kì lạ như vậy đặt ngay trước mắt, Mặc Cửu Diệp sao có thể không †ra xem một phen?

Hắn đến gần Đại G trước mắt, đầu tiên là dùng tay chạm vào cửa xe, lập tức hỏi: "Nhiễm Nhiễm, đây là thủy tinh à?" Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy, chính là thủy tinh."

Mặc Cửu Diệp đã từng nhìn thấy thủy kinh mua ở Henry, vậy nên Hách Tri Nhiễm không cần giải thích quá nhiều.

Nàng thấy Mặc Cửu Diệp ở đó sờ tới nhìn lui, bèn lên trước mở cửa xe ra, giải thích thao tác ở bên trong một lượt thật kĩ.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp thầm nói, tuy rằng tức phụ có một không gian thần kì như vậy, nhưng bản thân chưa từng thấy nàng nghiên cứu xe hơi, tại sao nàng lại hiểu xe hơi đến vậy?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng hắn đã quen không hỏi dò, suy cho cùng bí mật trên người tức phụ còn lớn lắm!

Trước mắt thì hắn đã không chờ được muốn lên xe thao tác một lượt rồi.

Hách Tri Nhiễm nhìn ra được dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Mặc Cửu Diệp, đặt trong kiếp trước, nào có tên đàn ông nào không thích xe hơi?

Vì để tránh thể hiện bản thân mình quá mức quen thuộc với xe hơi, mỗi một động tác của Hách Tri Nhiễm đều đang cố ý làm thử.

Mặc Cửu Diệp ngồi ở ghế phó lái nghiêm túc quan sát, hơn nữa ghi nhớ mỗi một trình tự ở trong lòng.

Cố ý lề mề một hồi, cuối cùng thì Hách Tri Nhiễm cũng khởi động động cơ.

Nàng lái hai vòng trong mảnh đất trống ở không gian, rồi bị Mặc Cửu Diệp hăm hăm đuổi sang ghế phó lái.

Không thể không nói, đúng là Mặc Cửu Diệp có thiên phú lái xe. Chỉ lái có một vòng mà đã quen thuộc thao tác, hơn nữa lái còn rất vững.

Với kĩ thuật lái này mà đến lái trên dòng xe cộ thời hiện đại chắc chắn không được, nhưng ở đây là cổ đại.

Nếu bọn họ muốn đi cũng sẽ đến những con đường ở ngoại thành, đến buổi tối căn bản không nhìn thấy dòng người đi bộ.

Tuy rằng đường có hơi xấu, nhưng mà nàng mua xe việt dã Đại G, đừng nói là đi đường hơi xấu, cho dù đi đường núi gập ghềnh cũng không phải vấn đề. Mặc Cửu Diệp đã hoàn toàn yêu thích cảm giác lái xe rồi, nhẹ nhàng và thoải mái hơn rất nhiều khi hắn lái xe la.
 
Chương 563


Hơn nữa ghế ngồi trên xe cũng mềm mại, không hề thấy mệt một chút nào.

Mặc Cửu Diệp của giây phút này, vẻ lo lắng khi nãy đã hoàn toàn được thay thế bằng giây phút hưng phấn rồi.

Hắn cứ lái xe đến khi hết xăng mới không cam lòng mà dừng lại.

Nếu không phải biết số xăng này khó kiếm, nhất định là Mặc Cửu Diệp còn muốn lái thêm vài vòng.

Công cụ giao thông đi về Nam Cương đã sẵn sàng, Hách Tri Nhiễm lại chuẩn bị thêm một số hùng hoàng.

Nàng từng nhìn thấy trong cuốn [Cổ thuật đại toàn] là đại đa số cổ trùng đều sợ hùng hoàng và lửa lớn.

So với việc dùng s.ú.n.g kíp, Hách Tri Nhiễm cảm thấy hùng hoàng càng tiện hơn một chút, đến Nam Cương bọn họ có thể đặt hùng hoàng vào quần áo, như vậy thì sẽ không cần lo lắng đám cổ trùng sẽ đến gần nữa.

Vào những lúc cần thiết vẫn có thể dùng s.ú.n.g kíp để g.i.ế.c sạch bọn chúng.

Còn về hành trang và lương khô ăn trên đường đi, Hách Tri Nhiễm chỉ đơn giản chuẩn bị một chút để che giấu tai mắt, dù sao thì trong không gian của nàng muốn gì có đấy, vốn dĩ không cần lo lắm vấn đề ăn uống trên đường.

Tất cả đã sắp xếp ổn thoả, đợi cùng với người nhà thương lượng thời gian xuất phát là được.

Đối với Hách Tri Nhiễm mà nói, đi Nam Cương không hề vội vàng.

Trong nhận thức của nàng, tuy Nam Cương là nước nhỏ ngoại bang, nhưng cũng giống như vương triều Đại Thuận, tất cả mọi nhà đều đón tết âm lịch.

Với tốc độ xe đại G của bọn họ, cho dù là đường đi không đẹp, tin rằng ba năm ngày là có thể đến nơi.

Lúc này đi đến Nam Cương, dân chúng đều ở trong nhà đón tết, người trên đường thưa thớt cũng chẳng nghe ngóng được tin tức hữu ích nào.

Sau khi ăn xong bữa sáng ngày mùng một đầu năm, kết quả mà người một nhà ghé lại cùng nhau thương lượng đó là, mọi người đều mong đón xong tết Nguyên Tiêu rồi mới lên đường.

Đối với thời gian lên đường này Hách Tri Nhiễm rất vừa lòng, vừa đúng lúc thỏ con mua khi trước đã lớn rồi, mà thỏ mẹ trong số đó đã lục tục mang thai, có thể g.i.ế.c một số con thỏ được để làm thịt thỏ lạnh và đồ trang trí.

Trước khi hết năm, Đường Minh Duệ còn hay đến hỏi thăm khi nào có hàng, nay vừa đúng lúc đón năm mới làm thêm một lượt để kiếm tiền.

Sau khi Mặc Vân Phong quay về đã nói rõ toàn bị tin tức điều tra được ở Nam Cương, mọi người bèn không cần vây quanh hắn ta hỏi đông hỏi tây nữa, mọi người ai nấy đều đi làm việc trong tay mình.

Nay Hách Tri Nhiễm chuẩn bị g.i.ế.c thỏ được, nam nhân trong nhà đều bị phái lên sử dụng hết.

Lần này có một trăm con thỏ đực, lại phải cẩn thận lột da thỏ, đám nam nhân bận rộn cả một buổi sáng.

Cho đến giữa trưa, trong nhà đón vị khách đầu tiên của năm mới.

Mạnh Hoài Ninh đến một mình, trên tay cầm vài bao giấy dầu, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

Không có nguyên nhân nào khác, từ khi hắn ta phát hiện mình thích cô nương Mặc gia, bèn lập tức viết thư nói cho người nhà.

Hắn ta muốn sau khi người nhà đồng ý rồi sẽ tìm thời gian đến Mặc gia cầu hôn,

Vào hai ngày trước, hắn ta nhận được thư nhà.

Người nhà nghe nói hắn ta thích cô nương từng là Mặc gia Hộ quốc công, lần này đều tỏ ý ủng hộ.

Tuy rằng nay Mặc gia xuống dốc, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ có chuyện gì, đối với việc Mặc gia gặp nạn, trưởng bối Mạnh gia cũng đồng cảm sâu sắc. Người Mặc gia ai nấy đều chính trực, tin rằng nữ nhi mà họ dạy dỗ nhất định cũng không kém cỏi. Nếu không phải suy nghĩ đến việc hôm qua là tất niên, hắn ta đã đến từ lâu rồi.
 
Chương 564


Nhưng, Mạnh Hoài Ninh không định cầu hôn ngay, dù sao thì hắn vẫn chưa biết tâm ý của Mặc Hàm Nguyệt, càng không biết dự định của Mặc gia, hắn ta sợ bất chấp nói ra chuyện này sẽ phản tác dụng.

Vậy nên, Mạnh Hoài Ninh dự định sau này sẽ qua lại với Mặc gia nhiều hơn, thuận tiện tìm cơ hội tiếp xúc với Mặc Hàm Nguyệt.

Mạnh Hoài Ninh đến rồi, huynh đệ Mặc gia tạm thời giao công việc xử lí thỏ cho đám người Lương Hạo, đám huynh đệ cùng nhau đến phòng chính để tiếp khách.

Mặc Hoài Ninh rất ngạc nhiên, hắn ta không ngờ ngũ ca và bát ca của Mặc gia còn sống,  lại có thêm một tam ca nữa sống sót.

Việc này không thể không khiến hắn ta suy nghĩ nhiều hơn.

Rốt cuộc là Mặc gia có chuyện gì, nam đinh đã c.h.ế.t lần lượt sống lại, việc này kì lạ quá rồi.

Thậm chí Mạnh Hoài Ninh còn có một suy nghĩ là có thể huynh đệ Mặc gia đều sống sót.

Còn về việc huynh đệ Mặc gia sống lại như thế nào, thì vấn đề này hơi nhạy cảm, Mạnh Hoài Ninh vẫn rất có chừng mực mà không hỏi.

Nhưng, sự vui mừng cho người Mặc gia là thật.

Hàn huyên một lát, Mạnh Hoài Ninh mới mang quà mình đưa đến bày ra trước mặt mọi người.

Không thể không nói, Mạnh Hoài Ninh đúng là làm rất chu đáo.

Hắn tặng cho trưởng bối duy nhất của Mặc gia Mặc lão phu nhân một cây nhân sâm già, để cho bà bồi bổ thân thể.

Chuẩn bị cho các tẩu tẩu bánh hoa quế của tiệm điểm tâm nổi tiếng Doãn Thành, tặng cho huynh đệ Mặc gia lá trà mà năm ngoài người nhà hắn ta gửi đến.

Sau đó, Mạnh Hoài Ninh lấy ra một bao vải nhỏ tinh xảo, bên trong lại là móc treo thỏ tai dài.

Vì để chọn cho Mạnh Hàm Nguyệt một món quà mới lạ, có thể nói là Mạnh Hoài Ninh đã phí hết tâm tư.

Hắn ta còn đặc biệt phái Mạnh An đi ra ngoài nghe ngóng xem các cô nương thích những gì.

Kết quả mà Mạnh An nghe ngóng lại được chính là, gần đây, dù là ở Doãn Thành hay những huyện thành xung quanh, các cô nương nhà giàu đều có thể mua một con gấu nhồi bông như vậy để lấy làm vinh hạnh.

Nhưng gần đây trong tay Đường Minh Duệ căn bản là không có hàng, có thể mua được món đồ này, Mạnh Hoài Ninh còn lợi dụng thân phận huyện lệnh này để được từ trong tay người khác.

Không chỉ như vậy, hắn ta còn bỏ ra giá cao, người ta mua với giá mười hai lượng, hắn ta cũng phải bỏ ra hai mươi tư lượng mới mua lại được.

Sau khi người Mặc gia nhìn thấy móc treo thỏ tai dài, có thể nói là vẻ mặt kì lạ.

Mấy huynh đệ Mặc gia đưa mắt nhìn nhau, muốn cười lại ngại không dám cười.

Mấy vị tẩu tẩu cũng thế, khi nghe nói Mạnh Hoài Ninh tốn hai mươi tư lượng mua món đồ này, mọi người cố sức dùng khăn tay che mặt sợ cười rộ lên.

Mạnh Hoài Ninh tùy mặt gửi lời cũng nhìn ra được có gì không ổn, hắn ta có chút không biết làm sao mà hỏi:

"Các vị huynh tẩu, có chỗ nào Mạnh mỗ làm sai sao?"

Mặc Hàm Nguyệt thấy Mạnh Hoài Ninh tiêu tiền oan uổng để mua món đồ này tặng cho mình, bèn đỏ mặt giải thích.

"Mạnh đại nhân, móc treo tai dài này là do chính tay ta và các tẩu tẩu làm ra."

Nghe vậy vẻ mặt Mạnh Hoài Ninh tràn đầy sự không dám tin, va phải đôi mắt to đơn thuần lại sạch sẽ của Mặc Hàm Nguyệt, hắn cố gắng bình tĩnh hỏi:

"Ý của Mặc cô nương là, món đồ này là do mọi người làm ra?" Mặc Hàm Nguyệt dùng SỨC gật gật đầu: "Đúng vậy, nhà ta nuôi thỏ, cái này dùng da thỏ sau khi nhuộm màu làm ra đấy."

Mạnh Hoài Ninh biết Mặc gia nuôi thỏ, cũng biết bọn họ bán thịt thỏ lấy tiền.

Không ngờ rằng, đến da thỏ mà bọn họ cũng có thể dùng vào đúng chỗ như vậy.
 
Chương 565


Mặc Hàm Nguyệt là người nhỏ nhất nhà, bình thường mọi người đều yêu chiều nàng ấy, thế nên, các tẩu tẩu làm ra móc treo này tiểu cô nương rất thích, nên làm cho nàng ấy mỗi màu một cái.

Mặc Hàm Nguyệt quay về phòng mình một chuyến, rất nhanh đã mang theo móc treo thỏ tai dài đủ bảy màu quay lại.

Nàng ấy để móc treo các màu trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

“Mời Mạnh đại nhân xem, ở đây ta có bảy cái móc treo khác màu.”

Mạnh Hoài Ninh hóa đá rồi......

Hắn ta chọn kỹ lựa khéo muốn tặng một món quà khác biệt cho Mạnh Hàm Nguyệt, kết quả món đồ chọn tới lựa lui vậy mà lại là đồ từ Mặc gia.

Thế cũng thôi đi, vậy mà hắn ta còn tốn gấp đôi để mua lại.

Nghĩ đến đây, vốn khuôn mặt trước nay đã trắng nõn của Mạnh Hoài Ninh bỗng ngại ngùng đỏ lên.

Món quà này đúng là tặng một con rồng đen mà, đều tại lúc Mạnh An đi mua đồ không nghe ngóng kĩ càng, vậy mà để hắn ta rơi vào cảnh ngượng ngùng như thế này.

Mặc Cửu Diệp đã sớm nhìn ra Mạnh Hoài Ninh không được tự nhiên, không ngờ đến muội muội nhà mình còn thêm dầu vào lửa lấy bảy cái móc treo ra triển lãm.

Cho dù hắn muốn đứng ra làm dịu bầu không khí, cũng không biết làm thế nào nữa.

Cuối cùng vẫn là Mặc lão phu nhân mở lời, phá tan sự trầm mặc ngắn ngủi này.

"Móc treo thỏ tai dài tuy rằng do người Mặc gia ta làm ra, nhưng từ trước đến nay số lượng luôn rất ít, thậm chí có rất nhiều người không mua được tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để mua, Mạnh đại nhân có thể chọn món quà như vậy tặng Hàm Nguyệt, đúng thật là có lòng rồi."

Đại tẩu thấy vậy cũng nói giúp: "Đúng đó, vừa nhìn đã biết đây là món đồ mà Mạnh đại nhân tốn nhiều công sức chọn lựa, món quà này dạo gần đây rất được các nữ tử trong huyện thành yêu thích."

Khóe môi Mạnh Hoài Ninh giật giật, bước xuống bậc thang mà hai người cho nói:

"Đúng thật khi chọn quà Mạnh mỗ đã nghĩ như vậy, nếu đã là đồ xuất phát từ Mạnh gia vậy món quà này không tính nữa, đợi Mạnh mỗ tìm được món đồ khác tốt hơn sẽ tặng cho Mặc cô nương coi như bồi thường."

Mặc Hoài Nguyệt liên tục phất tay, có chút xấu hổ nói: "Mạnh đại nhân không cần phí tâm nữa, món quà này Hàm Nguyệt rất thích."

Nói xong, nàng ấy lấy cái móc treo kia của Mạnh Hoài Ninh đặt cùng bảy cái móc treo của mình.

"Như vậy rất tốt, ta lại có thêm một cái móc treo đáng yêu."

Tiểu cô nương nói rồi nói, có chút ngại ngùng cúi thấp đầu.

Việc này khi ở Tây Bắc, ở kinh thành, gia đình giàu có có nhiều quy tắc, trong nhà có ngoại nam đến, cô nương gia sẽ không được lộ mặt.

Mạnh Hoài Ninh cũng là ngoại nam đầu tiên mà từ nhỏ đến lớn Mặc Hàm Nguyệt tiếp xúc gần nhất.

Đặc biệt là khí chất bất phàm trên người Mạnh Hoài Ninh, khiến cho Mặc Hoài Nguyệt nhìn rồi sẽ có một cảm giác mặt đỏ tim đập.

Mặc lão phu nhân ngồi ở ghế trên, có vẻ như phát hiện ra một chút manh mối.

Bà đứng lên gọi Mặc Hàm Nguyệt: "Hàm Nguyệt đi ra hậu viện cùng nương xem thử, để mấy ca ca của con tiếp Mạnh đại nhân."

Mặc Hàm Nguyệt nghe lời theo mẫu thân ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa, vẻ mặt của Mặc lão phu nhân bỗng trở lên nghiêm túc.

Bà nhìn nhìn Mặc Hàm Nguyệt, nha đầu này đã đến tuổi bàn bạc chuyện cưới xin rồi, nếu không phải Mặc gia xảy ra chuyện này, bà đã chuẩn bị đối tượng phù hợp ở kinh thành cho nàng ấy xem mắt rồi. Nay đến Tây Bắc, thân phận hiển hách của Mặc gia cũng không còn, nay họ chỉ là một dân chúng bình thường.

Hôn sự của Mặc Hàm Nguyệt đúng là một chuyện khiến Mặc lão phu nhân đau đầu.
 
Chương 566


Tuy bà không quá xem trọng quan niệm dòng dõi, đặc biệt là khi nay Mặc gia đã xuống dốc, nhưng là một mẫu thân, xuất phát từ tận đáy lòng bà vẫn không muốn nữ nhi gả cho một nhà làm nông.

Dù sao thì từ nhỏ Mặc Hàm Nguyệt đã được hưởng một sự dạy dỗ rất tốt, thậm chí cầm kì thi họa môn nào cũng tinh thông.

Khoan hẵng nói đến dòng dõi ra sao, hai đứa trẻ có môi trường trưởng thành khác nhau, sống cùng nhau nhất định sẽ có rất nhiều điều không thể tiếp thu lẫn nhau, cuộc sống như vậy, sợ là Hàm Nguyệt sẽ không hạnh phúc.

Vừa nãy ánh mắt dịu dàng mà Mạnh Hoài Ninh nhìn Mặc Hàm Nguyệt khó mà giấu được, bị Mặc lão phu nhân lơ đãng phát hiện.

Với kinh nghiệm phán đoán của bà, chắc là Mạnh Hoài Ninh có ý với nữ nhi nhà mình.

Hơn nữa bà còn thấy hình như Mặc Hàm Nguyệt cũng không bài xích Mạnh Hoài Ninh.

Tuy rằng nay Mặc gia đã xuống dốc, nhưng Mạnh gia cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, tuy rằng nay Mạnh Hoài Ninh đã là huyện lệnh thất phẩm, nhưng không phải hoàn cảnh của hắn ta cũng khó khăn đó sao?

Bởi vậy, Mặc lão phu nhân không hề cảm thấy Mặc Hàm Nguyệt gả cho Mạnh Hoài Ninh là trèo cao, ngược lại là môn đăng hộ đối.

Nghĩ đến đây, bà lại nguyện ý tác thành cho hai đứa nhỏ này.

Tâm tư của Mặc Hàm Nguyệt đơn giản, lại chẳng hề nghi ngờ tại sao mẫu thân lại đưa nàng rời đi.

Hai mẫu nữ quay về phòng, Mặc Hàm Nguyệt cẩn thận bỏ số móc treo này về chỗ cũ rồi chuẩn bị ra hậu viện giúp đỡ.

Mặc lão phu nhân thấy nàng ấy sắp đi thì vội gọi người lại "Hàm Nguyệt, nói chuyện với nương."

Mặc Hàm Nguyệt nghe vậy, lại ngồi bên cạnh mẫu thân.

"Nương muốn nói gì với Hàm Nguyệt?"

Mặc lão phu nhân nhìn nữ nhi trổ mã ngày càng xinh đẹp của mình, bà đưa tay dịu dàng xoa lên tóc nàng ấy.

"Hàm Nguyệt của nương ngày càng xinh đẹp rồi."

Được mẫu thân khen ngợi, Mặc Hàm Nguyệt ngại ngùng làm nũng nói: "Nương sinh tốt, nữ nhi đương nhiên sẽ xinh đẹp."

Mặc lão phu nhân trìu mến ôm lấy nữ nhi, dịu giọng nói: "Nương nhớ lúc ở kinh thành, những người đến cửa cầu hôn với Hàm Nguyệt có thể nói là đạp vỡ bậc cửa Mặc gia, lúc đó nương luôn nghĩ Hàm Nguyệt còn nhỏ, muốn giúp con chọn lựa kĩ càng, ai ngờ, Mặc gia ta lại gặp được chuyện tai bay vạ gió thế này, làm lỡ dở hôn sự của con."

Mặc Hàm Nguyệt thấy mẫu thân nhắc đến hôn sự của mình nhất thời đỏ cả mặt, đồng thời trong đầu nàng bỗng hiện lên một bóng người.

Người đó phong độ xuất chúng, dáng vẻ đường hoàng, trên người mang theo chính khí cương trực, khí phách siêu phàm đó là thứ khiến những quý công tử chốn kinh thành không thể nào so sánh được.

Mặc Hàm Nguyệt không biết tại sao trong đầu mình lại hiện lên dáng vẻ của Mạnh Hoài Ninh, hơn nữa trái tim còn bắt đầu đạp mạnh.

Vì để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân, Mặc Hàm Nguyệt cố ý dựa đầu vào vai mẫu thân, cố gắng không cho bà thấy dáng vẻ của mình.

"Nương, Hàm Nguyệt không lấy chồng, cả đời này ở trong nhà chăm sóc nương."

Mặc lão phu nhân cười lên: "Đứa con này, nói linh tinh gì đấy, nào có đạo lí công nương không lấy chồng chứ."

Cái miệng nhỏ của Mặc Hàm Nguyệt chu lên làm nũng: "Nương, Hàm Nguyệt muốn ở cạnh nương mãi mãi." Mặc lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng Mặc Hàm Nguyệt, giọng điệu cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.

"Nương thấy Mạnh đại nhân cũng không tệ, con thấy sao?"

Nghe đến mấy chữ Mạnh đại nhân, trái tim vừa bình ổn của Mặc Hàm Nguyệt lại bắt đầu đập rộn.

Nàng cúi đầu vùi vào trong lòng Mặc lão phu nhân: "Nương... chuyện này sao nương có thể hỏi một cô nương như con chứ?"
 
Chương 567


Nghe thấy nữ nhi nói như vậy, Mặc lão phu nhân còn có gì không hiểu nữa chứ. Khuê nữ đơn thuần nhà mình cũng rất vừa mắt Mạnh đại nhân kia.

Nếu đã biết tâm ý của nữ nhi, Mặc lão phu nhân cũng không nóng lòng, vẫn là câu nói đó, chuyện này vẫn nên đợi nam phương chủ động mới được.

Còn về kết quả cuối cùng ra sao, chỉ có thể xem duyên phận của hai người.

Người người nam nhân ngồi trong phòng nói chuyện, Hách Tri Nhiễm thì dẫn theo nữ quyến đến phòng bếp làm thỏ cay.

Lúc này thịt thỏ tươi ngon, thỏ cay làm ra vị sẽ càng ngon hơn.

Mạnh Hoài Ninh đến Mặc gia, mục đích chính đó là muốn nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt nhiều hơn, ai ngờ không biết có phải nha đầu này có ý muốn trốn tránh không, vậy mà đến nay vẫn chưa lộ mặt.

Thật ra tính Mặc Hàm Nguyệt không hề lười biếng, trước kia khi các tẩu tẩu bận rộn thì nàng ấy cũng đi theo giúp đỡ một tay.

Nhưng hôm nay Mạnh Hoài Ninh ở đây, nàng ấy ngại ra ngoài, cả một buổi chiều đều làm tổ ở trong phòng đọc cuốn sách liên quan đến thảo dược mà cửu tẩu cho.

Cho đến tận lúc ăn cơm tối, Mặc Hàm Nguyệt mới bỏ sách xuống ra khỏi phòng.

Điều kiện hiện tại của Mặc gia có hạn, lúc ăn cơm dù nam hay nữ đều ngồi ở phòng chính, chỉ là ngồi khác bàn mà thôi.

Mặc Hàm Nguyệt nghĩ xong, cố ý ngồi cách xa bàn nam nhân một chút, như vậy cũng tránh được ngại ngùng.

Chẳng ngờ, nhị tẩu đĩnh đạc cứ phải kéo nàng ấy ngồi bên cạnh mình, mà vị trí của nhị tẩu cách bàn nam nhân gần nhất.

Mặc Hàm Nguyệt muốn từ chối, nhưng các tẩu tẩu nhanh tay, những vị trí khác đã từ từ ngồi đầy, nàng ấy chỉ đành bất chấp khó khăn ngồi cạnh nhị tẩu. Đồ ăn trong bữa tối không cần nói nhiều, đều là những món Hách Tri Nhiễm sắp xếp tỉ mỉ, quan trọng nhất vẫn là có món thịt thỏ cay mà mọi người mong nhớ đã lâu.

Bình thường Mạnh Hoài Ninh thích nhất là ăn đồ ăn của Mặc gia, hôm nay trong lòng cứ nhớ đến Mặc Hàm Nguyệt, vậy mà khi ăn lại có vẻ không được tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, người ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra, Mặc lão phu nhân cẩn thận lại đoán được đại khái.

Khi ăn cơm xong ngồi uống trà, Mặc lão phu nhân cố ý không rời đi, mà khi có khi không hỏi.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì hình như trong nhà Mạnh đại nhân còn hai huynh trưởng nhỉ?"

Mặc lão phu nhân có hiểu đôi chút về Mạnh gia, dù sao thì phụ mẫu của Mạnh Hoài Ninh có tuổi tác tương đương với bà, nhiều năm trước làm quan ở kinh thành vậy nên cũng không coi là xa lạ.

Mặc lão phu nhân hỏi vậy, Mạnh Hoài Ninh trước nay hào phóng lanh lợi cũng có hơi căng thẳng, có một cảm giác gặp trượng mẫu tương lai.

"Lão phu nhân gọi là là Hoài Ninh là được rồi, không cần khách sáo như vậy, đúng là trong nhà ta còn hai vị huynh trưởng, hiện tại hai huynh ấy đang ở quê chăm sóc phụ mẫu."

Mặc lão phu nhân cũng sảng khoái, vốn bà coi Mạnh Hoài Ninh là vẫn bối của mình, vì lễ phép mới gọi hắn ta là Mạnh đại nhân.

"Nếu đã như vậy, sau này sẽ gọi tên của ngài."

Dừng một lát, Mặc lão phu nhân hỏi tiếp: "Huynh trưởng ngài đã thành thân rồi chứ?"

Mạnh Hoài Ninh cung kính trả lời: "Hai vị huynh trưởng đã thành thân từ sớm theo sự sắp xếp của phụ mẫu, nay đều đã làm phụ thân rồi."

Mặc lão phu nhân thở dài: "Đúng là thời gian không tha cho con người, năm đó ta gặp hai bị huynh trưởng của ngài ở kinh thành, khi đó bọn họ vẫn là đám nhóc choai choai, nay đã làm phụ thân hết rồi."
 
Chương 568


Mạnh Hoài Ninh nghe lão phu nhân nhắc đến huynh trưởng của hắn ta, trong lòng mong đợi lão phu nhân cũng hỏi về tình hình của mình, như vậy, hắn ta cũng có cơ hội bày tỏ thái độ.

Nhưng đợi cả nửa ngày, Mặc lão phu nhân cũng không hỏi.

Nếu như đối mặt với những việc khác, hắn ta cũng không có có tình cách không dứt khoát kiểu này, hắn ta đã thản nhiên đàng hoàng nói ra từ lâu rồi.

Nhưng đối mặt với chung thân đại sự của mình, hắn ta vẫn cứ nhát gan.

Đáng tiếc, khó khăn lắm mới có được cơ hội giao lưu với Mặc gia, hắn ta hình như chưa nói được câu trọng điểm nào......

Mặc lão phu nhân cũng nhìn ra được, tiểu tử này đối với việc chung thân đại sự của mình vẫn có chút không được tự nhiên, bà đã chủ động cho hắn ta cơ hội nhắc đến rồi, vậy mà hắn ta vẫn không nói.

Nếu đã như vậy, chuyện giữa hắn ta và Mặc Hàm Nguyệt chỉ đành xem duyên phận thôi.

Dù sao cũng đến làm khách, thời gian đã không còn sớm nữa, đương nhiên Mạnh Hoài Ninh không còn lí do để ở lại, sau khi uống một li trà, hắn ta bèn không nỡ nhắc tới việc cáo từ.

Các nữ quyến bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng làm hết thịt của một trăm con thỏ thành thịt thỏ cay. Ngày hôm sau dậy sớm đóng vào giấy dầu xong xuôi, Mặc Cửu Diệp bèn tính tự mình đưa đến chỗ Đường Minh Duệ.

Kết quả mỗi lần đều trùng hợp như vậy, mọi người vừa bỏ thịt thỏ cay lên xe la, thì Đường Minh Duệ mang theo quà đến cửa.

Lần này còn có cả Đường Minh Hân đi theo hắn ta.

Vì tiểu cô nương dùng thuốc cao thảo dược Hách Tri Nhiễm đưa, trên mặt không có vết sẹo nào khi bị thủy đậu, vẫn luôn là dáng vẻ xinh đẹp trước kia. Nhìn thấy Đường Minh Duệ, Mặc Cửu Diệp đã biết chuyến này mình không cần chạy nữa rồi.

Hắn đưa Đường Minh Duệ vào nhà trước, sau đó nói việc tối qua làm được một số lượng lớn thịt thỏ cay cho hắn ta biết.

Lần này Đường Minh Duệ đến chỉ đơn thuần là muốn chúc tết, không ngờ đến có kinh ngạc lớn đến vậy.

Đối với một thương nhân mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc làm ăn.

Hắn ta vất luôn muội muội ở đó rồi chạy đi xem thịt thỏ cay kia, hận không thể mang luôn đến thành kiếm một số tiền lớn.

Mặc Hàm Nguyệt thấy trong nhà có một vị khách nhỏ, bèn chủ động đưa nàng ấy đến chỗ mình chơi.

Đường Minh Duệ vốn định ở lại Mặc gia một ngày, lúc này mọi người đang đón năm mới ở nhà, hắn cũng không có việc gì bận, khó khăn lắm hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi, đây là thích hợp để đi thăm người thân, bạn bè.

Kết quả là hắn không thể ngồi yên sau khi mua những con thỏ đông, hắn muốn nhanh chóng vận chuyển những con thỏ đông đó về thành trước buổi trưa và bán chúng để kiếm thêm tiền trong dịp tết Nguyên Đán.

Hắn gọi Đường Minh Hân cùng rời đi, không ngờ, Đường Minh Hân lúc ra khỏi chỗ hẹn với Mặc Hàm Nguyệt, trên tay ôm một con thỏ lông xù trông còn to hơn cả con ch.ó bản địa nhỏ.

Bộ lông trên cơ thể dài rất sang trọng, tai do quá dài nên cụp xuống hai bên đầu.

Nếu không phải con thỏ đang động đậy, Đường Minh Duệ còn tưởng rằng nhà họ Mặc đã nghiên cứu ra một loại con thú nhồi bông mới.

Đường Minh Hân ôm con thỏ Angora vào lòng, nhếch mép cười.

"Đại ca huynh mau xem, Hàm Nguyệt tỷ tặng cho muội một đại bảo bối này."

Ánh mắt của Đường Minh Duệ đã sớm bị thu hút bởi con thú lông trong n.g.ự.c của muội muội mình, hắn ta bước đến kiểm tra rồi hỏi: "đây là con thỏ sao?" Đường Minh Hân gật đầu: "Ừm, là bảo bối do Hàm Nguyệt tỷ tỷ nuôi, tỷ ấy rất hào phóng đã tặng cho muội một con.”
 
Chương 569


Đường Minh Duệ biết Mặc gia nuôi thỏ, hắn cũng từng đến chuồng thỏ ở sân sau xem, nhưng chúng chỉ đẹp hơn so với những con thỏ bình thường, không thể so sánh được với con thỏ trước mặt.

Nếu nói con thỏ này cũng còn dùng để làm thịt, Đường Minh Duệ chắc chắn sẽ không tin.

Hắn biết thỏ của Mặc gia nuôi đều thuộc sở hữu của cửu tẩu nên hỏi Hách Tri Nhiễm:

"Cửu tẩu, con thỏ này cũng là tẩu nuôi phải không?"

Hách Tri Nhiễm định sau tết Nguyên Đán sẽ bàn bạc về việc kinh doanh thỏ tai dài, dù sao những con thỏ mới sinh kia cũng còn rất nhỏ, ít nhất phải mất một thời gian mới cai sữa được.

Điều cô không ngờ tới là, con thỏ tai dài mà Mặc Hàm Nguyệt luôn xem là bảo bối, hôm nay muội ấy lại hào phóng tặng cho người khác một con.

Bây giờ Đường Minh Duệ đã nhìn thấy, cô chỉ đơn giản giải thích.

"Đây được gọi là thỏ tai dài, và mô hình nguyên mẫu của chúng tôi chế tạo chính là giống thỏ này."

"Loại thỏ này có vẻ ngoài rất dễ thương và tính tình rất tình cảm nên rất thích hợp nuôi làm thú cưng.”

Sau khi nghe Hách Tri Nhiễm giải thích, Đường Minh Duệ cẩn thận cầm lấy con thỏ tai dài từ tay muội muội mình, cẩn thận nhìn nó.

Chưa kể đến hình dáng của con thỏ tai dài độc đáo đến mức nào, vẻ ngoài dễ thương của nó khiến ngay cả một người đàn ông trưởng thành như hắn cũng rất thích.

Nếu loại thỏ này được bán ra thị trường chắc chắn lợi nhuận sẽ rất khả quan.

"Mặc tẩu, loại thỏ như thế này tẩu có bán không?"

"Bán, đương nhiên bán." Hách Tri Nhiễm trực tiếp trả lời. Sau khi nghe được câu trả lời này, Đường Minh Duệ dường như nhìn thấy vô số ngân phiếu đang bay về phía hắn.

Hắn nhớ khi còn nhỏ khi cùng với phụ thân đi kinh doanh ở Giang Nam, có một nhà quý nhân nuôi một con mèo lông dài màu trắng với hai mắt có hai màu khác nhau, người ta nói rằng vì con mèo rất đặc biệt và hiếm có, quý nhân đó thực sự đã bỏ ra hàng ngàn ngân lượng để mua nó.

Trước mắt đây mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng vẻ ngoài của nó cũng không hề thua kém con mèo đó.

Nếu có thể gặp được chủ nhân thực sự muốn mua, hắn cũng không dám đảm bảo có thể bán được với giá cao ngàn lượng vàng, nhưng ngàn lượng bạc thì hẳn là không thành vấn đề.

Đương nhiên, kinh doanh như vậy phải bán cho thổ hào mới được.

"Cửu tẩu, tẩu có thể cho ta một hai con thỏ này không, sau ngày mồng năm tết, ta dự định đến kinh đô một chuyến, tìm người mua giàu có."

Nghe Đường Minh Duệ nhắc đến người mua giàu có Hách Tri Nhiễm đã đoán được hắn định bán con thỏ này với giá cao ngất trời.

Về việc này, nàng phải giơ hai tay ủng hộ.

Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm trong lòng có một quy tắc, con thỏ Angora sẽ được bán làm thú cưng.

Nuôi thú cưng với việc mua các sản phẩm khác không giống nhau, nhiều người thích nuôi thú cưng ngay từ khi còn nhỏ, như vậy mối quan hệ giữa con người và thú cưng sẽ trở nên sâu sắc hơn.

Hơn nữa, những con thỏ tai dài này vẫn luôn được Mặc Hàm Nguyệt nuôi nấng như bảo bối, nhất định có tình cảm vô cùng sâu sắc với muội ấy, nếu những con thỏ trưởng thành nuôi mấy tháng đó mà bị lấy ra ngoài bán vì tiền, thiết nghĩ chắc chắn tiểu nha đầu đó sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm giải thích: "Thỏ như vậy hiện tại trong nhà chúng tôi không có nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều con đã sinh con, ước chừng hai mươi ngày nữa, những con thỏ nhỏ đó sẽ có thể tự sinh tồn. Chi bằng đến lúc đó Đường huynh đệ có thể cân nhắc đến việc trực tiếp bán thỏ đi, tôi thấy như vậy sẽ dễ được người ta chấp nhận hơn."
 
Chương 570


Đường Minh Duệ biết Mặc gia nuôi thỏ, hắn cũng từng đến chuồng thỏ ở sân sau xem, nhưng chúng chỉ đẹp hơn so với những con thỏ bình thường, không thể so sánh được với con thỏ trước mặt.

Nếu nói con thỏ này cũng còn dùng để làm thịt, Đường Minh Duệ chắc chắn sẽ không tin.

Hắn biết thỏ của Mặc gia nuôi đều thuộc sở hữu của cửu tẩu nên hỏi Hách Tri Nhiễm:

"Cửu tẩu, con thỏ này cũng là tẩu nuôi phải không?"

Hách Tri Nhiễm định sau tết Nguyên Đán sẽ bàn bạc về việc kinh doanh thỏ tai dài, dù sao những con thỏ mới sinh kia cũng còn rất nhỏ, ít nhất phải mất một thời gian mới cai sữa được.

Điều cô không ngờ tới là, con thỏ tai dài mà Mặc Hàm Nguyệt luôn xem là bảo bối, hôm nay muội ấy lại hào phóng tặng cho người khác một con.

Bây giờ Đường Minh Duệ đã nhìn thấy, cô chỉ đơn giản giải thích.

"Đây được gọi là thỏ tai dài, và mô hình nguyên mẫu của chúng tôi chế tạo chính là giống thỏ này."

"Loại thỏ này có vẻ ngoài rất dễ thương và tính tình rất tình cảm nên rất thích hợp nuôi làm thú cưng.”

Sau khi nghe Hách Tri Nhiễm giải thích, Đường Minh Duệ cẩn thận cầm lấy con thỏ tai dài từ tay muội muội mình, cẩn thận nhìn nó.

Chưa kể đến hình dáng của con thỏ tai dài độc đáo đến mức nào, vẻ ngoài dễ thương của nó khiến ngay cả một người đàn ông trưởng thành như hắn cũng rất thích.

Nếu loại thỏ này được bán ra thị trường chắc chắn lợi nhuận sẽ rất khả quan.

"Mặc tẩu, loại thỏ như thế này tẩu có bán không?"

"Bán, đương nhiên bán." Hách Tri Nhiễm trực tiếp trả lời. Sau khi nghe được câu trả lời này, Đường Minh Duệ dường như nhìn thấy vô số ngân phiếu đang bay về phía hắn.

Hắn nhớ khi còn nhỏ khi cùng với phụ thân đi kinh doanh ở Giang Nam, có một nhà quý nhân nuôi một con mèo lông dài màu trắng với hai mắt có hai màu khác nhau, người ta nói rằng vì con mèo rất đặc biệt và hiếm có, quý nhân đó thực sự đã bỏ ra hàng ngàn ngân lượng để mua nó.

Trước mắt đây mặc dù chỉ là một con thỏ, nhưng vẻ ngoài của nó cũng không hề thua kém con mèo đó.

Nếu có thể gặp được chủ nhân thực sự muốn mua, hắn cũng không dám đảm bảo có thể bán được với giá cao ngàn lượng vàng, nhưng ngàn lượng bạc thì hẳn là không thành vấn đề.

Đương nhiên, kinh doanh như vậy phải bán cho thổ hào mới được.

"Cửu tẩu, tẩu có thể cho ta một hai con thỏ này không, sau ngày mồng năm tết, ta dự định đến kinh đô một chuyến, tìm người mua giàu có."

Nghe Đường Minh Duệ nhắc đến người mua giàu có Hách Tri Nhiễm đã đoán được hắn định bán con thỏ này với giá cao ngất trời.

Về việc này, nàng phải giơ hai tay ủng hộ.

Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm trong lòng có một quy tắc, con thỏ Angora sẽ được bán làm thú cưng.

Nuôi thú cưng với việc mua các sản phẩm khác không giống nhau, nhiều người thích nuôi thú cưng ngay từ khi còn nhỏ, như vậy mối quan hệ giữa con người và thú cưng sẽ trở nên sâu sắc hơn.

Hơn nữa, những con thỏ tai dài này vẫn luôn được Mặc Hàm Nguyệt nuôi nấng như bảo bối, nhất định có tình cảm vô cùng sâu sắc với muội ấy, nếu những con thỏ trưởng thành nuôi mấy tháng đó mà bị lấy ra ngoài bán vì tiền, thiết nghĩ chắc chắn tiểu nha đầu đó sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, Hách Tri Nhiễm giải thích: "Thỏ như vậy hiện tại trong nhà chúng tôi không có nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều con đã sinh con, ước chừng hai mươi ngày nữa, những con thỏ nhỏ đó sẽ có thể tự sinh tồn. Chi bằng đến lúc đó Đường huynh đệ có thể cân nhắc đến việc trực tiếp bán thỏ đi, tôi thấy như vậy sẽ dễ được người ta chấp nhận hơn."
 
Chương 571


Lần này đi Nam Cương muốn mang theo Cơm Nắm đi cùng, lúc ra ngoài Hách Tri Nhiễm liền ôm chặt tiểu gia hỏa kia.

Mặc Cửu Diệp lên ngựa trước, sau đó mới kéo vợ lên, Cơm Nắm ngoan ngoãn ngồi trong lòng chủ nhân, thoạt nhìn giống cảnh tượng một nhà ba người cùng nhau du ngoạn.

Sau khi nghe Mặc lão phu nhân dặn dò đôi câu, cặp vợ chồng dẫn theo Cơm Nắm lên đường tới Nam Cương.

Để tránh sự chú ý của người khác khi Cơm Nắm xuất hiện, sau khi đi khỏi tầm mắt người nhà, Hách Tri Nhiễm liền đưa nó vào không gian.

Bọn họ rời đi từ sáng sớm, xe phải đợi tới đêm khuya mới khởi động được, ban ngày cần giữ đủ năng lượng.

Vì vậy sau khi rời khỏi thành, bọn họ tìm một nơi ít người qua lại, tiến vào không gian nghỉ ngơi.

Mãi cho tới khi chiếc đồng hồ treo tường lớn trong không gian điểm tám giờ tối, hai người mới xuất hiện trên đường với chiếc xe đã đổ đầy dầu.

Thời cổ đại lúc này là đêm khuya, hai bên đường tối đen như mực, ngay cả bóng ma cũng nhìn không ra.

Bởi vậy, hai người cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, cả quãng đường đều thuận lợi, chiếc xe lớn vững vàng chạy suốt một đêm, tuy rằng đường không dễ đi nhưng so với cưỡi ngựa thì tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Mặc Cửu Diệp lần đầu được điều khiển xe, tỏ ra rất thích thú, trong lòng thầm giận chó đánh mèo vì trời sáng quá nhanh.

Hách Tri Nhiễm thật sự bội phục sức chịu đựng của hắn, lái xe suốt một đêm, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, cơ thể từ trên xuống dưới không nhìn ra chút mệt mỏi nào. Hách Tri Nhiễm vừa mới tiến vào không gian, đã bị tên nam nhân tràn đầy sinh lực này cuốn lấy...

Sau khi trận đại chiến say sưa, nhễ nhại qua đi, Hách Tri Nhiễm nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Cơm Nắm hiện tại đã rất hiểu chuyện, không có tham gia vào cuộc chiến giữa hai vị chủ nhân, thậm chí còn có thể chạy đến nơi sâu nhất trong rừng, trốn càng xa càng tốt.

Liên tục bốn ngày như vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng thuận lợi đến được biên giới Nam Cương, nơi đó là ranh giới giữa Đại Thuận và Nam Cương, trước mắt, hai người họ vẫn đang ở Đại Thuận.

Mặc Cửu Diệp đối với nơi này rất quen thuộc, nam nhân Mặc gia người nào chưa từng trấn giữ nơi này?

Tới đây, trong lòng Mặc Cửu Diệp liền cảm thấy bi thương, nghĩ đến năm đó, huynh đệ Mặc gia đổ m.á.u ở đây, cuối cùng nhận lại được điều gì?

Hoàng Đế kinh sợ, gia tộc lưu đày...

Hách Tri Nhiễm liếc mắt một cái liền nhận ra hắn có chút buồn bã, chủ động tiến tới ôm lấy cánh tay hắn.

"Mọi chuyện đều đã là quá khứ, chàng hãy tin tưởng ta, trong tương lai nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."

Mặc Cửu Diệp kéo nàng vào lòng, hôn thật sâu lên trán.

"Ta đã sớm không còn để tâm tới chuyện đó rồi, có nàng cùng người nhà sống cuộc sống bình dị qua ngày, như vậy ta đã rất mãn nguyện rồi."

Đương nhiên, nếu có thể tìm được Đại ca và Nhị ca thì càng tốt.

Lúc này trời đã sáng, hai người cũng không vội tiến vào Nam Cương, Mặc Cửu Diệp dẫn theo Hách Tri Nhiễm tới mộ phần phụ thân tế bái.

Lăng mộ Mặc gia nằm sâu trong núi, khí hậu phía Nam có phần ấm áp hơn, cây cối trên núi vẫn còn có thể nhìn ra màu xanh biếc. Do chiến tranh kéo dài nên quanh đây không có người sinh sống. Bởi vậy, suốt cả quãng đường lên núi bọn hon cũng không gặp được ai.

Nhưng nếu không làm như vậy, Hách Tri Nhiễm sẽ không thể đưa ra phán đoán có lợi.

Suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Ta muốn kiểm tra t.h.i t.h.ể của đại ca và nhị ca."

Quả nhiên, nàng vừa nói lời này, Mặc Cửu Diệp không hề đồng ý ngay, hắn cau mày hồi lâu mới hỏi: "kiểm tra t.h.i t.h.ể có thể tìm ra được manh mối gì không?"
 
Chương 572


Hách Tri Nhiễm biết nếu nàng đưa ra yêu cầu này nàng sẽ bị nghi ngờ chất vấn, nên nàng bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Phòng y tế trong không gian của ta có một thiết bị có thể dò tìm quan hệ huyết thống, ta nghĩ, nếu như đại ca và nhị ca còn sống thì người nằm trong mộ sẽ không phải là người của Mặc gia, chỉ cần kiểm tra một lượt là sẽ biết được kết quả."

Mặc Cửu Diệp không ngờ tới, trong không gian của nàng lại có thao tác này.

Đây quả thực là một ý kiến hay, nếu như trong mộ không có người nhà họ Mặc, có thể kết luận đại ca và nhị ca vẫn còn sống.

Ngược lại, nếu người nằm bên trong là đại ca và nhị ca thì họ không cần phải tiếp tục tìm kiếm nữa.

Sau khi phân tích ưu và nhược điểm, Mặc Cửu Diệp trịnh trọng bước đến trước phần mộ của hai huynh trưởng, cúi đầu thật sâu.

"Đại ca, nhị ca, thứ lỗi cho đệ vô lễ, để xác minh rằng hai người có còn sống hay không, chỉ có như thế này là cách duy nhất."

Nói xong, hắn nhìn Hách Tri Nhiễm với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhiễm Nhiễm, nàng lấy dụng cụ từ không gian ra đi, ta sẽ bắt đầu đào mộ ngay bây giờ”

Nếu phương pháp đào mộ nguyên thuỷ nhất là dùng xẻng thì Hách Tri Nhiễm cảm thấy cách này thật lãng phí thời gian.

Bởi vì nàng không nói cho Mặc Cửu Diệp biết, sau khi kiểm tra phần mộ của đại ca và nhị ca, nàng cũng muốn đào mộ của những người khác lên xem.

Cứ như vậy, nhiều phần mộ như thế này, sợ rằng bọn họ đào một ngày cũng không thể xong được.

Vì vậy, nàng không mua ngay các dụng cụ như xẻng mà định tìm một chiếc máy nhỏ trên Taobao vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm nhân lực. Sau một hồi tìm kiếm, Hách Tri Nhiễm đã tìm được chiếc máy xúc mini không tồi.

Máy xúc mini khác với những máy xúc thông thường, kích thước chỉ một mét vuông, sử dụng rất thuận tiện, thích hợp cho kiểu "đào mộ” này.

Máy xúc mini cần sử dụng động cơ diesel nên Hách Tri Nhiễm ngay lập tức liên hệ với nhà sưu tập tiểu tiểu và nhờ hắn ta giúp mình lấy một ít dầu diesel.

Nhà sưu tập tiểu tiểu bây giờ đặc biệt chú ý đến tin tức của Hách Tri Nhiễm, và sẽ trả lời ngay khi nhìn thấy tin nhắn của nàng.

Cũng may trước đây một thời gian khi hắn chuẩn bị nhiên liệu, hắn ta có mang theo mấy thùng diesel, khi biết Hách Tri Nhiễm cần, hắn ngay lập tức lên giá một tệ.

Hách Tri Nhiễm không có thời gian để kiểm tra xem trong không gian có bao nhiêu thùng dầu diesel, vì vậy nàng đã đổ đầy dầu vào máy xúc mini và lấy nó ra.

Mặc Cửu Diệp vốn tưởng rằng phu nhân hắn đi mua xẻng nửa ngày vẫn chưa quay lại, kết quả lại gặp phải cái thứ kỳ lạ này.

Cả hai lúc này đều nghiêm túc, không ai muốn nói về chủ đề chiếc máy xúc mini này.

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp không biết sử dụng chiếc máy này, vì vậy nàng đã chủ động nhấc máy xúc lên và bắt đầu vận hành nó.

Trong thung lũng vắng vẻ vang lên một tiếng máy móc chói tai, khiến lũ chim đậu trên cây vỗ cánh bay tứ tán.

May mắn là chỗ này không có người nên Hách Tri Nhiễm có thể sử dụng máy xúc mà không cần đắn đo.

Không lâu sau, toàn bộ đất trên mộ đại ca Mặc gia bị đào lên, lộ ra nắp quan tài.

Hách Tri Nhiễm ý thức được lại tiến vào không gian và mua một số dụng cụ trên tao bao.

Mặc Cửu Diệp chủ động cầm lên một chiếc búa cong, dùng một chút lực, nắp quan tài nặng nề đã được nâng lên.

Bên trong quan tài, thứ đập vào mắt là một bộ xương không đầu. Mặc Cửu Diệp cứ nghĩ rằng Hách Tri Nhiễm nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy sợ hãi, sau khi mở quan tài, hắn đến bên cạnh nàng, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
 
Chương 573


Hách Tri Nhiễm lúc này đang chăm chú nhìn chăm chăm vào thi thể, nhìn như vậy trong mắt Mặc Cửu Diệp lại giống như vẻ sợ hãi.

“Nhiễm Nhiễm, có ta đây, nàng đừng sợ.”

Hách Tri Nhiễm không có ý định giải thích rằng lúc này nàng không sợ, bởi vì nàng phát hiện xương cốt của t.h.i t.h.ể có màu xanh nhạt và đen.

“Người này vì trúng độc mà chất.”

“Trúng độc?” Mặc Cửu Diệp có chút nghi hoặc.

Đại ca và nhị ca bị địch g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ, đầu bị chặt ra để treo trên trường thành để thị chúng, tại sao lại bị đầu độc được?

Hách Tri Nhiễm thoát khỏi bàn tay của Mặc Cửu Diệp, chậm rãi đi đến quan tài.

Cô lấy ra một cái nạo màu trắng trong không gian, cạo một ít bột trên khung, sau đó kéo Mặc Cửu Diệp theo mình và đi vào không gian.

Bởi vì nóng lòng muốn tìm ra đáp án, Hách Tri Nhiễm nghiêm túc đến mức ngay cả Phan Đoàn Nhi cũng muốn đến ôm, nhưng nàng lập tức không để ý đến nàng ta.

Nàng nghiêm túc nhìn Mặc Cửu Diệp: "ta cần một ít m.á.u của chàng để xét nghiệm."

Mặc Cửu Diệp duỗi cánh tay ra không một chút do dự, bởi vì hắn nhiều lần chứng kiến phu nhân hắn lấy màu cho người khác, luôn dùng kim đ.â.m vào cánh tay.

Hách Tri Nhiễm di chuyển rất nhanh, lấy một ít m.á.u từ động mạch trên cánh tay của Mặc Cửu Diệp, rồi lao vào phòng thí nghiệm.

Gần một tiếng sau, kết quả xét nghiệm ADN mới có, thì ra thân thể không có quan hệ huyết thống với Mặc Cửu Diệp.

Vì không có quan hệ huyết thống nên cô không cần tiếp tục thăm dò chất độc trong người đó chứ đừng nói đến phân tích nguyên nhân cái c.h.ế.t của t.h.i t.h.ể thay thế này. Khi Mặc Cửu Diệp biết t.h.i t.h.ể này không phải là của đại ca mình, hắn cảm thấy mừng thầm.

Điều này có nghĩa là đại ca của hắn vẫn còn sống.

Hai người rời khỏi không gian, tiếp tục đào mộ của nhị ca, vẫn tìm thấy một bộ xương không đầu, kết quả xét nghiệm cũng không có quan hệ huyết thống với Mặc Cửu Diệp.

Bây giờ hai người có thể khẳng định chắc chắn rằng cả đại ca và nhị ca vẫn còn sống.

Hách Tri Nhiễm vẫn không bỏ cuộc, nàng không ngừng suy nghĩ xem trong số các huynh đệ trở về đoàn tụ với gia đình, người huynh đệ nào đã c.h.ế.t trước đó mà hiện tại vẫn còn sống.

Ngoài ra còn có đại ca và nhị ca, tuy vẫn chưa tìm được tung tích nhưng có thể kết luận được họ vẫn còn sống.

Vì vậy, liệu những anh em khác của Mặc gia cũng tồn tại khả năng giả c.h.ế.t không?

Hách Tri Nhiễm ngay lập tức nói cho Mặc Cửu Diệp biết suy nghĩ của mình.

Không chỉ mỗi cô ấy có suy nghĩ như vậy, Mặc Cửu Diệp cũng có suy đoán giống nàng về vấn đề này.

Thế là hai người không hẹn mà nên, lên kế hoạch đào hết mộ của tất cả huynh đệ còn lại và tiến hành xét nghiệm ADN với Mặc Cửu Diệp.

Máy xúc mini làm việc liên tục gần một tiếng đồng hồ, phần mộ của tứ ca, lục ca và thất ca đều đã được đào lên.

Mặc Cửu Diệp đã học được cách thu thập tế bào từ xương và hắn có thể làm tất cả mà không cần đợi Hách Tri Nhiễm làm.

Hách Tri Nhiễm vừa định đưa Mặc Cửu Diệp vào không gian để kiểm tra thì Mặc Cửu Diệp đột nhiên ngừng cử động.

Hắn ra hiệu cho Hách Tri Nhiễm im lặng, Hách Tri Nhiễm phản ứng rất nhanh, nàng đoán rằng hành động của Mặc Cửu Diệp có thể là vì hắn nhận thấy điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra xung quanh, và hắn nhanh chóng đặt chiếc máy xúc mini và các dụng cụ khác vào không gian. Mặc Cửu Diệp cũng nhanh nhẹn ôm lấy eo nàng, nhảy lên một thân cây rậm rạp. Hai người rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy một vài người mặc quân phục Đại Thuận đi về phía mình.
 
Chương 574


Mặc Cửu Diệp nhìn kỹ hơn một chút, mấy người đó hắn đều quen.

Đây đều là những cấp dưới cũ của hắn.

Mấy người đó vừa đi vừa nói: "đã lâu rồi chúng ta chưa đến bái kiến các vị tướng quân Mặc gia."

"Ài... việc này cũng không thể trách chúng ta, tai mắt ở bên đó chặt quá, nếu bọn họ biết được chúng ta đến bái kiến các vị tướng quân của Mặc gia, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên."

Nếu không phải ta còn có chút nhiệt huyết bảo vệ đất nước, ta thực sự không muốn ở lại chỗ này."

Đang nói chuyện, mọi người đều sửng sốt.

Một lúc lâu sau, một binh sĩ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chỉ vào ngôi mộ trước mặt và nói: "Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Đúng vậy, Mặc gia bao đời nay vẫn trung liệt, sao đến lúc c.h.ế.t lại bị người ta đối xử như vậy chứ?"

"Ta nghe nói cả Cửu gia bị lưu đày về phía tây bắc, ta đang định tìm cơ hội để gia nhập cùng bọn họ."

"Không biết bây giờ tình hình của Cửu gia như thế nào rồi, chúng ta đến đấy có gây phiền phức cho người ta không?"

"Thêm phiền phức gì chứ? nếu đi chúng ta có thể ra ngoài làm việc, còn có thể giúp đỡ Cửu sư, ông ấy còn cả một đại gia đình cần phải nuôi, chỉ sợ một mình ông ấy sợ nuôi không nổi."

Một số binh sĩ không giấu được sự đau buồn và tức giận, chậm rãi tiến lên dùng tay không lấp đất vào mộ.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy những người này, trong lòng có chút kích động muốn ra ngoài gặp mặt bọn họ.

Nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể lộ diện được, bây giờ hắn đang hành động bí mật, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.

Nếu những thuộc hạ cũ của hắn có thể đi về phía tây bắc đầu quân cho hắn, như vậy thì thật tốt.

Hiện nay tất cả ngân khố của quốc gia đang nằm trong tay hắn và Nhiễm Nhiễm, nuôi các huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với hắn thì không thành vấn đề.

Ngoài ra, hắn cảm thấy với thân phận hiện nay của hắn, căn bản là không giúp được gì cho những binh sĩ này, lộ diện cũng không có ý nghĩa gì cả.

Quan sát một hồi, hắn thấy những binh sĩ đã lập đất vào mộ, sau khi Hách Tri Nhiễm dùng ánh mắt hỏi qua ý kiến của hắn, hai người bọn họ bước vào không gian.

Điều đầu tiên Hách Tri Nhiễm phải làm là đi xét nghiệm ADN.

Kết luận đưa ra có phần gây sốc cho cả hai.

Ba lần so sánh ADN cho thấy không ai có quan hệ huyết thống với Mặc Cửu Diệp.

Điều này cho thấy điều gì?

Cho thấy ba vị huynh đệ này có khả năng vẫn đang còn sống...

Mặc Cửu Diệp đã hóa đá tại chỗ, hắn thật không hiểu, tại sao các huynh đệ trong nhà lại lần lượt mất tích, trong chuyện này rốt cuộc ẩn chứa âm mưu gì?

Nếu như người thần bí đó thật sự thích Viên Manh như những gì mà mẫu thân của hắn từng nói, ông ta làm như vậy với Mặc gia là hợp lý, tất cả chỉ vì ông ta muốn trả thù cho Viên Manh.

Chỉ là, cách trả thù này rất biến thái, điều này có thể thấy người đàn ông này đen tối đến mức nào.

Dù thế nào đi nữa, có thể phát hiện ra các huynh đệ đều không có ai c.h.ế.t trên chiến trường là một chuyện tốt, điều này có nghĩa là cơ hội còn sống của bọn họ rất là cao. Bây giờ Mặc Cửu Diệp cảm nhận sâu sắc được rằng tương lai của hắn còn một chặng đường dài, không chỉ phải tìm thấy đại ca và nhị ca mà còn phải nỗ lực truy tìm manh mối của các huynh đệ khác.

Trong phân tích cuối cùng, con đường tắt duy nhất chính là tìm được người đàn ông bí ẩn kia.

Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm không có ý định dừng lại ở đây.

"Nếu đã đến rồi, chàng có muốn kiểm tra xương cốt của phụ thân không?"
 
Chương 575


Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ tới điểm này, hiện tại đã chứng minh trong những phần mộ mai táng này đều không phải người của Mặc gia, cho dù bị buộc tội bất hiếu, hắn cũng phải kiểm tra lại.

“Được, trước tiên thử xem xem những người kia đã đi chưa đã.”

Hai người từ trên cây đi vào không gian, Mặc Cửu Diệp lo lắng Hách Tri Nhiễm đi ra không đúng tư thế nên lập tức ôm eo nàng giống như cách hắn vừa bước vào không gian.

Hai người đồng thời xuất hiện trên cây lớn, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của các binh sĩ rời đi.

Sau khi những người đó đi rồi, hai người mới đi đến phần mộ của Mặc lão công.

Mặc Cửu Diệp quỳ xuống và lạy lần nữa.

"Phụ thân, con trai bất hiếu, vì để xác minh xem cha có còn sống hay không, con xin lỗi vì đã mạo phạm."

Nói xong, Mặc Cửu Diệp đứng dậy, qua quan sát vừa rồi, anh đã học cách vận hành máy xúc mini nên chủ động vận hành mà không cần Hách Tri Nhiễm phải làm gì cả.

Trong không gian trong một giờ—

"Nhiễm Nhiễm, nàng kiểm tra chính xác chứ? đây không phải là t.h.i t.h.ể của phụ thân ư?

Hách Tri Nhiễm dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: "Chắc chắn không sai, ta có thể khẳng định với chàng, t.h.i t.h.ể trong phần mộ này không có quan hệ huyết thống với chàng."

Mặc Cửu Diệp hóa đá trong phút chốc, nếu như các huynh đệ của hắn biến mất một cách thần bí thì hắn còn hiểu được, nhưng phụ thân hắn đã c.h.ế.t lâu như vậy, rốt cuộc là ông ấy đang ở đâu? Hách Tri Nhiễm thời khắc này chỉ cảm thấy cảnh ngộ mà Mặc gia gặp phải quá ư là cẩu huyết, mặc dù vẫn chưa tìm ra dấu vết gì, nhưng xét về tình hình của các huynh đệ được tìm thấy thì chắc hẳn họ đều còn sống.

Gặp phải chuyện như thế này, mặc dù ngày thường Mặc Cửu Diệp rất bình tĩnh điềm đạm, nhưng đầu óc của hắn giờ này lại vô cùng trống rỗng.

Hách Tri Nhiễm có thể hiểu được tâm tình của hắn, biết được người nhà của nàng còn sống cũng là chuyện tốt, nhưng hiện tại đã không còn tung tích, thậm chí ngay cả manh mối để tìm kiếm cũng không có.

Nàng bước tới nắm lấy cánh tay của Mặc Cửu Diệp, nhẹ nhàng nói: "Nếu chúng ta đã đến biên giới phía Nam, chúng ta hãy tìm kiếm manh mối ở đây trước."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, bây giờ chỉ có thể như vậy thôi."

Thực ra Hách Tri Nhiễm không biết, thời khắc này trái tim của nàng đang rỉ máu, nàng nghĩ không ra phụ thân và các huynh đệ mình lúc này đang ở trong tình cảnh như thế nào, bộ dạng thê thảm của tam ca, ngũ ca và bát ca vẫn còn hiện hữu trong tâm trí nàng.

Lúc này, hắn nắm chặt tay, dù cho thế nào đi nữa, hắn cũng phải tìm ra phụ thân và các huynh đệ đã thất tán của mình.

Hách Tri Nhiễm nhìn đồng hồ lớn ở trên tường, đã là bốn giờ chiều.

Nàng phải hành động khi tiến vào biên giới phía Nam vào ban đêm, cô vào bếp nấu hai món phụ, hai người dùng bữa đơn giản.

Trước khi rời khỏi không gian, hai người lại cải trang, Mặc Cửu Diệp một lần nữa biến thành một người đàn ông có bộ râu xấu xí.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cảm thấy tâm trạng mình khá nặng nề, khi một lần nữa nhìn thấy bộ dạng của Mặc Cửu Diệp, nàng cũng không thể cười nổi.

Nàng nhanh chóng thay y phục nam, và kéo Mặc Cửu Diệp cùng nhau ra khỏi không gian.

Để tránh ánh mắt của những người khác, Mặc Cửu Diệp đầu tiên là lấp đất vào ngôi mộ đã đào, sau đó hai người mới nắm tay nhau đi xuống núi.

Khi màn đêm buông xuống, hai phu thê họ đã đến cổng của biên giới phía Nam.

Có lẽ gần đây thường xuyên xảy ra chiến tranh nên cổng vào biên giới phía Nam được canh gác rất nghiêm ngặt, người đi bộ ra vào cũng không nhiều.
 
Chương 576


Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm nhảy lên một cái cây to lớn, nhẹ nhàng giải thích với nàng: "Người ở biên cương phía Nam hành động rất cẩn thận, khi xảy ra chiến tranh, để ngăn gián điệp lẻn vào, bọn họ sẽ cử trọng binh canh gác ở cổng vào.

Hách Tri Nhiễm từ không gian lấy ra kính viễn vọng, nhìn quanh cổng vào của biên giới phía Nam.

Quả nhiên, đúng như Mặc Cửu Diệp nói, bọn họ có thể nhìn thấy vài tên cầm vũ khí trong tay đang đi tuần tra qua lại bên ngoài cổng ra vào.

Mà ở chỗ này mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhìn chỗ xa hơn một chút, nơi đó có khoảng hàng ngàn binh sĩ, không những thế còn có đội ngũ khoảng năm mươi người, mỗi người đang dắt theo một con chó.

Bề ngoài của những con ch.ó đó giống với chó săn ở kiếp trước, nhìn bề ngoài không lớn lắm nhưng vô cùng hung dữ.

Với sự canh gác nghiêm ngặt như vậy, nếu bọn họ phải trải qua một phen khó khăn thì mới có thể thuận lợi tiến vào biên giới phía Nam được.

Chẳng trách Mặc Cửu Diệp đã sớm đề nghị buổi tối lặng lẽ tìm cách lẻn vào.

Nam Cương phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, ban ngày ban mặt muốn tiến vào từ nơi này, cho dù Mặc Cửu Diệp có bản lĩnh cao cường tới đâu, chỉ sợ cũng không làm được.

Nhất là mấy con quân khuyển kia, nhìn qua liền biết là dáng vẻ có tố chất được huấn luyện.

Hơn nữa cảm quan của cẩu tử vô cùng linh hoạt và mẫn cảm, chỉ cần thoáng có thanh âm của con người đều sẽ bị bọn chúng bắt được.

Nàng cùng Mặc Cửu Diệp hai người sống sờ sờ đi vào thành, cho dù có sử dụng khinh công cũng không dám cam đoan không tạo ra một chút động tĩnh nào được.

Mặc Cửu Diệp vừa rồi cũng nhận lấy kính viễn vọng xem xét tình huống ở lối vào, vấn đề mà hắn lo lắng lúc này cũng giống với Hách Tri Nhiễm.

Bởi vì những con quân khuyển này hai người ai cũng không dám mạo muội đề xuất đột nhập vào Nam Cương, đều đang tận lực suy nghĩ đối sách.

Hách Tri Nhiễm cảm giác có một số kế bất khả thi, liền muốn lấy l.ự.u đ.ạ.n từ trong không gian ra, ném mạnh về phía cổng vào của Nam Cương, bất kể có thể nổ c.h.ế.t bao nhiêu người, bọn họ có thể nhân lúc loạn lạc mà trà trộn vào.

Kết quả ý thức của nàng vừa mới đi vào phòng y tế, còn chưa kịp đụng tới l.ự.u đ.ạ.n đã bị một phen theo tác bậc thần của Cơm Nắm làm cho kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.

Có lẽ là tiểu tử kia quá nhàm chán, thế mà lại chạy vào phòng y tế của nàng.

Chẳng những như vậy, trong lòng của nó còn đang ôm một cái chậu nhỏ bình thường dùng để uống sữa, đi qua đi lại tìm kiếm ở trong phòng y tế.

Hách Tri Nhiễm đoán, tiểu tử kia phỏng chừng là muốn uống sữa bột, trước kia nàng đều pha sữa cho nó ở trong phòng y tế, nó liền nghĩ đi vào đây có thể tìm được sữa để uống.

Có điều, việc mà nàng quan tâm lúc này cũng không phải là Cơm Nắm rất thông minh, mà là nàng nhớ ra bản lĩnh của tiểu gia hỏa kia.

Lúc còn ở nhà, Cơm Nắm có thể thao túng mấy con thỏ kia, ở trong không gian còn có thể lập quy củ cho mấy con dê con cừu.

Chỉ là không biết, quân khuyển được trải qua huấn luyện đặc thù có chịu sự khống chế của Cơm Nắm hay không.

Mặc kệ như thế nào, nếu Cơm Nắm có thể khống chế được những con quân khuyển kia, có thể sẽ tốt hơn với việc nàng dùng l.ự.u đ.ạ.n để cho nổ lối vào nhiều.

Có được ý tưởng này, Hách Tri nhiễm liền mang Cơm Nắm ra khỏi không gian.

Tiểu tử kia thấy hoàn cảnh bỗng nhiên thay đổi, dường như có chút sợ hãi, có điều chẳng mấy chốc tâm hồn nhỏ chịu tổn thương của nó đã được hương vị quen thuộc kia trấn an lại.
 
Chương 577


Hách Tri Nhiễm khẽ vuốt đầu của nó, ôn nhu nói: “Cơm Nắm đừng sợ, là ta.”

Hai cánh tay nhỏ ú nụ của Cơm Nắm dùng sức ôm chặt lấy cổ của chủ nhân, trong miệng còn phát ra âm thanh ư ư rất nhỏ, dáng vẻ như vậy quả thực đáng yêu đến cực điểm.

Hách Tri Nhiễm vuốt lông giúp nó, cũng không quan tâm tiểu tử kia có thể nghe hiểu những gì mà bản thân nói hay không, nàng chỉ về phương hướng của mấy con quân khuyển kia rồi nói:

“Cơm Nắm à, nơi đó có rất nhiều cẩu cẩu đang chặn mất đường của chúng ta, ngươi có thể chỉ huy chúng nó được không nào?”

Đôi mắt to tròn đen láy của Cơm Nắm chăm chú nhìn vào chủ nhân, dáng vẻ nhỏ vô cùng trịnh trọng nói: “Um...”

Hách Tri Nhiễm có thể khẳng định, tiểu gia hỏa này nhất định là nghe hiểu được những gì mà nàng nói, nàng quả thực mừng rỡ không thôi.

"Phu quân, chúng ta nghĩ cách tiếp cận lối vào của Nam Cương một chút đi."

Động tác nhỏ vừa rồi của một người một gấu đã lọt vào mắt của Mặc Cửu Diệp, nếu không phải hắn từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Cơm Nắm, giờ phút này chắc chắn cho rằng Hách Tri Nhiễm bị điên rồi.

Trên thực tế không phải như vậy, cục Cơm Nắm trắng đen này quả thực có chút năng lực khác với mấy con "gấu" bình thường.

"Được, ta sẽ mang nàng và nó qua đó."

Vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền ôm lấy một người một gấu nhẹ nhàng nhảy xuống một thân cây.

Hắn một tay ôm lấy Đoàn Tử mập mạp, một tay ôm lấy tức phụ, dọc theo bụi cỏ ven đường lặng lẽ tiếp cận lối vào của Nam Cương.

Lúc cách đám thủ vệ kia khoảng chừng năm thước, hắn liền ngừng lại. "Cơm Nắm, bây giờ ngươi thử xem."

Hách Tri Nhiễm nói thêm: "Cơm Nắm bảo bối, ngươi cho bọn cẩu kia kêu một tiếng."

Chỉ thấy Cơm Nắm ngẩng cao cái đầu nhỏ, nhìn về phía mà chủ nhân chỉ rồi kêu lên một tiếng.

"Ngaooo..."

Âm thanh này hoàn toàn khác với tiếng kêu của Cơm Nắm mà nàng từng nghe trước kia, có chút giống sói tru...

Mặc kệ là hú cái gì thì tóm lại âm thanh của Cơm Nắm rất rõ ràng đã làm kinh động tới mấy con quân khuyển ở lối vào.

Mặc Cửu Diệp quét mắt nhìn một phen, ôm Hách Tri Nhiễm cùng Cơm Nắm nhảy tới một sườn núi ở phía cao.

Hách Tri Nhiễm lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía lối vào của Nam Cương.

Chỉ thấy mấy con quân khuyển đó đang liều mạng giãy giụa, có con đã giãy ra khỏi tay của binh lính rồi cắm đầu chạy trốn tứ phía.

Bọn binh lính cũng trở nên hoảng loạn, đang có ý đồ đi tới khống chế những con quân khuyển kia, đồng thời còn có người hô lớn: "Có địch, đề phòng..."

Trải qua một hồi nháo loạn của quân khuyển, binh lính canh gác ở lối vào của Nam Cương đã loạn thành một đoàn, đuổi theo những con quân khuyển kia.

Lại nhìn về phía thủ vệ ở lối vào, mặc dù còn chưa đạt tới tình huống không còn sót lại một tên nào, nhưng có thể thấy được nhân số cũng đã vơi đi không ít.

Thấy Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu rục rịch muốn động thủ, Hách Tri Nhiễm vỗ nhẹ vài cái lên cái đầu nhỏ của Cơm Nắm, lập tức đưa nó vào trong không gian, hơn nữa sử dụng ý thức thao tác, rất nhanh liền thưởng cho tiểu gia hỏa kia một chậu sữa cùng với táo nhỏ.

Ý thức của nàng vừa mới rời khỏi không gian, Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu hành động rồi. Chỉ thấy hắn nắm lấy thắt lưng của Hách Tri nhiễm, đề khí phi thân nhảy lên, bay thẳng tới vị trí lối vào của Nam Cương.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hách Tri Nhiễm cột chắc ám khí ở trên cánh tay, mặt khác còn đem theo một quả lựu đạn, nếu như có tình huống gì bất trắc, nàng sẽ quyết đoán lựa chọn ra tay.
 
Chương 578


Chỉ trong vài bước nhảy, Mặc Cửu Diệp đã bế Hách Tri Nhiễm tới lối vào của Nam Cương.

Cho dù hắn đã vô cùng cẩn thận, vẫn là kinh động tới thủ vệ ở bên đó.

Mắt thấy tên thủ lĩnh chuẩn bị hô lớn, Hách Tri Nhiễm sử dụng ám tiễn nhắm ngay mi tâm của người nọ rồi b.ắ.n đi.

Trong nháy mắt mấy tên thủ vệ khác phát hiện có người ngã xuống, liền cho Mặc Cửu Diệp cơ hội để tiến vào.

Hai người vô cùng thuận lợi lướt qua tường cao của lối vào để tiến vào địa giới của Nam Cương.

Giờ phút này đã có thủ vệ phát hiện ra tung tích của hai người, chỉ vào phương hướng của hai người bọn họ rồi hô to: "Mau đuổi theo, có người ở bên đó."

Một đám thủ vệ giơ vũ khí đuổi theo hướng của bọn họ.

Mặc Cửu Diệp thi triển khinh công kéo tốc độ lên mức tối đa, rất nhanh đã cắt đuôi được những người đó.

Hách Tri Nhiễm nghĩ, bọn họ hiện giờ còn chưa xác định được lộ tuyến, so với việc chạy loạn như vậy còn không bằng tạm thời trốn vào trong không gian chỉnh lý lại một chút.

Vì thế, nàng thừa dịp Mặc Cửu Diệp rễ vào một góc bí mật liền động ý niệm, hai người lập tức tiến vào không gian.

Sau khi Mặc Cửu Diệp phát hiện t.h.i t.h.ể của phụ huynh đều là giả, suy nghĩ muốn cứu người liền trở nên vô cùng bức thiết.

Hắn vốn tính toán sẽ hành tẩu suốt đêm, chạy tới tòa thành trì kế tiếp của Nam Cương, ai ngờ lại bị tức phụ mang vào không gian.

"Nhiễm Nhiễm, mấy tên thủ vệ kia không đuổi kịp chúng ta, vì sao phải trốn vào không gian?" Hắn tưởng Hách Tri Nhiễm lo lắng chính mình bị mấy tên thủ vệ kia đuổi kịp, vì tránh gặp nguy hiểm nên mới làm như vậy.

Hách Tri Nhiễm giải thích nói: "Truy binh ở bên ngoài sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, ta thật ra không phải lo lắng tốc độ của chàng, mà là chúng ta cứ trốn đi trước như vậy, phải đi đâu để tìm kiếm manh mối?"

Dựa vào sự hiểu biết của Mặc Cửu Diệp đối với nàng, tức phụ có thể nói ra lời như vậy, nhất định đã suy nghĩ xong biện pháp.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta phải làm như thế nào?"

Vừa rồi lúc bọn họ bôn tẩu, trên đường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dân chúng của Nam Cương, Hách Tri nhiễm cố ý quan sát cách ăn mặc của bọn họ một chút.

Cách ăn mặc của người Nam cương có chút giống với trang phục truyền thống của người Tân Cương ở kiếp trước, nhất là việc nam nhân để râu vô cùng đặc biệt.

Người trẻ tuổi sẽ không để râu quá dài, ở trên môi sẽ để râu màu đen dày phần cuối hơi hếch lên.

Nữ nhân càng đơn giản hơn, tóc dài được bện thành vô số b.í.m tóc nhỏ, đội một chiếc mũ hoa đặc biệt ở trên đỉnh đầu.

Sau khi suy nghĩ một lát, Hách Tri Nhiễm liền dựa theo đặc điểm trang phục ở Nam Cương lên thương thành Tao Bao mua hai bộ y phục.

Nàng cùng Mặc Cửu Diệp mỗi người đều thay sang y phục mới, lần này Hách Tri Nhiễm không tiếp tục cải trang thành nam tử, mà là tự mình tô vẽ một phen trang điểm thành dáng vẻ của nữ tử Nam Cương.

Sau khi Mặc Cửu Diệp cải trang xong cũng không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu, chính là một người hán tử Nam Cương chính cống.

Hai người kiểm tra cho nhau một phen, thấy không có gì bại lộ, mới đi ra từ không gian.

Lần này bọn họ không cần tiếp tục tránh né ai nữa, mà đã có thể nghênh ngang tiêu sái đi trên đường.

Quả thực như những gì Hách Tri Nhiễm đã dự đoán, trên đường lớn khắp nơi đều là binh sĩ của Nam Cương.

Còn có mấy con quân khuyển bị Cơm Nắm chỉ huy chạy loạn kia cũng lục tục bị triệu hồi.

Mười mấy binh lính một đội, dắt một con quân khuyển, tìm tòi khắp nơi trên đường cái.

Để tránh khiến cho những binh lính này chú ý tới, lúc Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm đi đường cố ý cúi đầu, giả vờ làm ra dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
 
Chương 579


Cho dù như vậy, binh lính vấn như cũ không buông tha cho bọn họ.

Một gã binh lính dắt quân khuyển cản đường của hai người.

“Các ngươi có nhìn thấy hai người Đại Thuận hay không?”

Mặc Cửu Diệp nắm chặt lấy tay Hách Tri Nhiễm, ra vẻ căng thẳng trả lời: “Không...không nhìn thấy.”

Hắn thường xuyên giao tiếp cùng người Nam Cương, hoàn toàn có thể dùng giọng địa phương mà bọn họ đang nói để nói chuyện với bọn họ.

Binh lính không vui oán giận liếc mắt nhìn hai người một cái, mới thả cho bọn họ rời đi.

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đi thẳng về hướng thành trì tiếp theo của Nam Cương.

Trên đường đi lúc bọn họ đi ngang qua quân doanh, nơi đó đã tiến vào trạng thái đề phòng.

Bọn họ ngược lại không thấy lo lắng về chuyện này, hiện giờ bọn họ đã ăn mặc theo cách của người Nam Cương, cùng lắm thì chỉ giống vừa rồi bị người ta lôi ra xét hỏi một phen.

Giống như những gì đã đoán trước, đi đến vị trí trạm kiểm soát liền có người chặn lại.

"Các ngươi là làm cái gì?"

Mặc Cửu Diệp vội vàng tiến lên, giải thích nói: "Chúng ta là tới biên cương để thăm một vị lão bằng hữu, hiện giờ dự tính quay về Liên thành."

Liên thành chính là thành trì gần nhất với biên cảnh của Nam Cương, chỉ cần đi thông qua nơi này, đi bộ tiếp hai canh giờ liền tới nơi.

Hơn nữa Mặc Cửu Diệp biết, quản lý ở Nam Cương không được cẩn thận như ở Đại Thuận, nếu như không phải thời kỳ chiến tranh, buổi tối cửa thành cũng sẽ không đón... Õ -

Bởi vậy lúc này bọn họ nói đi Liên thành cũng không có vẻ gì là đường đột.

Binh lính kiểm tra một phen, liền thả bọn họ rời đi.

Mặc Cửu Diệp dẫn theo Hách Tri Nhiễm thỉnh thoảng lại dùng một ít khinh công để đi đường, không tới một canh giờ liền tiến vào Liên thành.

Liên thành cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, tin tức về Tư Manh sơn trang mà tam ca nghe ngóng được ở vùng ngoại ô của kinh thành Nam Cương, lộ trình từ Liên thành tới nơi có khoảng chừng hơn hai trăm dặm.

Vì để sớm đến được nơi đấy, hai người ở vùng quan ngoại của Liên thành lấy ra một chiếc G63.

Nơi này chẳng có mấy người, lại là đêm đen gió lớn, vừa hay thích hợp để lái xe.

Bởi vì Mặc Cửu Diệp phát hiện tin tức phụ huynh còn sống, dọc đường đi đều vô cùng trầm mặc.

Hách Tri Nhiễm cũng không có ý quấy rầy hắn, ngồi ở ghế phó lại tự mình suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, nàng liền mở miệng.

"Chàng tính toán đi đâu trước tiên?”

Mặc dù Mặc Cửu Diệp vẫn luôn không nói gì, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính đến vấn đề này, thấy tức phụ hỏi, liền nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Ta tính tới Tư Mông sơn trang trước."

Đề nghị này cùng với ý tưởng của Hách Tri Nhiễm không mưu mà hợp.

Lúc bắt đầu mặc dù hai người đều không nói về trình tự đi những đâu, nhưng đều ăn ý dự tính tới hoàng cung trước một chuyến.

Nơi đó chẳng những có thứ để giải độc giúp các tẩu tẩu, còn có nam châu màu đen đáp ứng được cho nhà sưu tầm nho nhỏ.

Nhưng mà, sau khi khai quật những phần mộ ấy, suy nghĩ của bọn họ đều thay đổi. Hiện giờ ở trong lòng của Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm, dù là chuyện gì cũng không quan trọng bằng tin tức về phụ thân cùng các huynh trưởng, huống hồ gì, nếu như bọn họ thật sự còn sống, lúc này không biết đang phải chịu đựng sự tra tấn như thế nào, đương nhiên là cứu được người càng sớm càng tốt.

Bởi vậy, Tư Mạnh sơn trang chính là địa điểm manh mối quan trọng nhất trước mắt.

Hách Tri Nhiễm trịnh trọng nói: "Ừm, hẳn là đi nơi đó trước tiên, chẳng may chúng ta nháo ra động tĩnh quá lớn ở hoàng cung trước, khiến cho người có lòng chú ý tới sẽ không tốt lắm."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top