Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 1067: Anh đứng dậy!


"Anh đứng dậy!"

Lục Khiêm không những không đứng dậy còn ôm lấy cơ thể cô, hôn nhẹ lên môi cô, rất dịu dàng nói: "Còn giận không?"

Cô thành thật gật đầu.

Thần thái bộ dạng đó vô cùng giống Lục Thước.

Trong lòng Lục Khiêm mềm nhữn, có dục vọng cũng có tình cảm dịu dàng.

Mặt của ông dán chặt vào cô, làn da ấm nóng dán chặt vào nhau, ông nhẹ giọng nói: “Anh đền chú Lục lại cho em có được không? Đừng giận nữa, cô gái thích đẹp như vậy, giận rồi sẽ có nếp nhăn đó."

Minh Châu bị ông đè ở dưới thân.

Tiến thoái không được.

Gô đỏ mắt: "Nếu không phải là anh trai, căn bản em không theo anh về."

Lúc đó Hoắc Minh nói như vây: Con đường phía trước dù tốt hay xấu em cũng phải đi đến rồi mới biết! Nếu như không được thì quay đầu lại, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.

Minh Châu cảm kích luôn có người thân vĩnh viễn đợi cô ở phía sau.

Cô cáu giận đánh ông một cái.

Xem như phát tiết cũng xem như bịt kín lại những vết nứt nhỏ đó.

Lục Khiêm ghé đến hôn cô, hôn rất sâu, trêu đùa cơ thể của phụ nữ trưởng thành.

Dù sao còn phải ăn cơm nên không dám quá mãnh liệt.

Cuộc sống tiếp theo trái lại khá yên bình. Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc có quyền có thế, thủ đoạn tày trời.

Hoắc Minh lại là luật sư giỏi nhất giới luật sư, có anh ra tay thì không có vụ kiện nào thua.

Vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi.

Sau lần tra thẩm đầu tiên, Manh Manh cũng chính là Lục Huân được xử giao cho bố mẹ Lục Quân.

Bố mẹ của Lục Quân vui mừng không thôi.

Bọn họ dẫn theo Manh Manh đặc biệt lên phía Bắc, đến thành phố B để cảm ơn Lục Khiêm.

Khi đến cũng không thông báo, đến trước cửa biệt thự của Lục Khiêm mới nói với bảo vệ.

Lục Khiêm đang ở cùng con trai.

Người giúp việc ở trong nhà chạy đến, biểu cảm có chút phức tạp: "Ông chủ, ngoài cửa có hai người muốn gặp ông! Còn dẫn theo một cô bé khá xinh đẹp!"

Lục Khiêm đoán ra, ông có chút khó xử.

Nhìn nhìn Minh Châu.

Mắt cô hơi đỏ, nhưng cũng hiểu nguyên tắc: "Người cũng đến rồi! Anh gặp đi!" Lục Khiêm sờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt.

Minh Châu không muốn gặp nên đã lên lầu.

Lục Khiêm nhìn bóng dáng cô một lúc nói với người giúp việc: 'Mời bọn họ vào đi!"

Khuôn mặt trắng của Lục Thước ngẩng lên, trong sáng hỏi: "Là Lục Huân sao?"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1068: Lục Khiêm khá bất ngờ


Khuôn mặt nhỏ đáng yêu có chút thất vọng.

Lục Thước qua bế cô bé: "Bố khá bận, anh đến bế em nhé!"

Lục Khiêm khá bất ngờ.

Bố mẹ Lục Quân chỉ cảm thấy hai đứa trẻ khá có duyên nên mặc bọn chúng chơi, sao biết được ở phía sau lần đầu tiên Lục Thước lộ ra răng nanh, doạ cho Manh Manh khóc thét lên, còn không dám nói.

Manh Manh trở về sanh cứ khóc đòi về.

Bố mẹ Lục Quân còn rất nhiều chuyện muốn nói với Lục Khiêm.

Ví dụ như bọn họ muốn để Manh Manh ở thành phố B, có Lục Khiêm chăm sóc cũng không tồi.

Nhưng Manh Manh sống chết không chịu. Cô bé nhìn Lục Thước, nhẹ nhàng cắn môi...

Bố mẹ Lục Quân chỉ đành tiếc nuối rời đi, ngay cả một bữa cơm ra hồn còn chưa kịp ăn.

Tiễn bố mẹ Lục Quân đi.

Lục Khiêm quay lại, đứa con trai dễ ngượng ngùng đỏ mặt của ông đang ngồi ở trên sô pha đọc truyện cổ tích, ngồi thẳng tắp rất ra dáng.

Lục Khiêm rất vừa ý.

Ông lên lầu an ủi Minh Châu, chuyện lúc nãy chắc chắn trong lòng cô sẽ

Minh Châu đang dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn phong cảnh.

Lục Khiêm đi qua, nhẹ giọng lên tiếng: “Giận rồi?"

Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn ông.

Đường nét trên mặt cô rất mượt, dưới ánh sáng dịu vô cùng đẹp. Lục Khiêm không kiềm được sờ mặt cô.

Minh Châu mềm giọng nói: "Bọn họ từ xa xôi đến, em cũng không phải không hiểu đạo lý như vậy!... Sao không ở lại ăn bữa cơm?”

Lục Khiêm cười cười. "Manh Manh cứ đòi muốn đi."

"Con bé bình thường không phải như vậy! Bình thường khá ngon nhưng hôm nay lại cứ không ngồi yên."

Minh Châu nhìn ông. Lục Khiêm cũng cảm thấy bản thân lỡ lời.

Ông thấp giọng hỏi cô: "Còn giận anh sao? Bây giờ mọi thứ đã định, sau này Manh Manh có bố mẹ của Lục Quân chăm sóc, không còn gì phải lo lắng nữa!"

Minh Châu ừm một tiếng.

Cô cũng không có đưa ra một câu trả lời chỉ tiết.

Nhưng Lục Khiêm với cô lâu như vậy, ông là nhân vật như thế nào, chút tâm tư đó của cô ông vẫn hiểu được, lúc này bầu không khí lại tốt, dù sao rất lâu cô không có nói chuyện như vậy với ông rồi.

Lục Khiêm cởi hai nút áo ra.

Ông đắn đo nói: "Anh đi đóng cửa?"

Minh Châu không muốn lắm: "Thước Thước còn ở dưới lầu mài!"

Lục Khiêm đã đứng dậy, đi đóng trái cửa phòng lại sau khi trở lại ông ôm cô tì ở trước cửa sổ sát đất.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1069: Ông rất thích


Lục Khiêm thường không khống chế được, sợ không cẩn thận làm cô bị thương...

Lần phóng túng này vậy mà đến tám giờ tối. Người giúp việc có gọi hai lần.

Bên trong không có tiếng động, cửa lại không mở ra được, nên người giúp việc biết điều xuống dưới chăm sóc cậu chủ.

Trong phòng ngủ, một mảng tối tăm.

Minh Châu nghiêng người, nằm ở trong lòng người cũng đầy mồ hôi như vậy. Cô vừa động đậy, Lục Khiêm đã tìm môi cô nhẹ nhàng sờ một cái: "Đói rồi?" Minh Châu có chút ngượng ngùng.

Cô kéo chăn che lại cơ thể, nhẹ giọng gật đầu: "Ừm! Anh đi xem Thước Thước thử! Vết thương của thằng bé có chút ngứa anh thoa chút thuốc cho thằng bé."

Lục Khiêm ghé qua hôn cô.

Anh vẫn còn sức lực nhưng vẫn nhịn lại, chỉ là thấp giọng hỏi: "Có phải nhịn rất lâu rồi sao?"

Minh Châu tức đá ông một cái.

Lúc này Lục Khiêm mới đứng dậy mặc quần áo, cầm áo sơ mi nhăn nhúm, anh lại nói: "Nếu không thoải mái thì dậy ngâm mình."

Ông xuống lầu, mang thức ăn cho cô trước. Lại đi chăm sóc con trai, Khi trở về, Minh Châu đã tắm rửa, vừa ăn vừa xem kịch bản.

Lục Khiêm ngồi bên cạnh cô, cũng ăn chút đồ hỏi cô: "Thật sự chuẩn bị vào giới giải trí sao?"

Minh Châu ngay cả mắt cũng không ngước. "Chỉ là tìm chút việc để làm!" Lục Khiêm sờ đầu cô: "Có chút việc để làm cũng tốt."

Lúc này Minh Châu ngước mắt lên, cô nhìn ông một lúc sau mới hỏi: "Anh không lo?"

Trong giới dù sao cũng là một thùng nhuộm lớn. Thái độ của ông khiến cô có chút không tưởng tượng được.

Lục Khiêm cười mỉm: "Sa ngã chẳng qua có hai thứ! Một là lợi ích, hai là cơ thể”

Minh Châu không cần vì lợi ích đẻ hy sinh bản thân.

Nếu như vì để hưởng thụ thì ông nghĩ, ông có thể mãn nguyện vợ.

Cô cũng không cần ra ngoài ăn tạp.

Vì vậy, ông rất yên tâm.

Minh Châu lật kịch bản, nhẹ nhàng trách: "Bình thường anh trai đều ghen đến không chịu được! Chị dâu nói chuyện với ai mấy câu thì anh ấy để ý muốn chết, đặc biệt là Khương Duệt"

Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thẳm.

"Em cũng muốn anh như vậy?”

Thật ra, từ rất nhiều năm trước ông đã ghen đủ rồi.

Bây giờ ông chắc chắn ông với Minh Châu là lựa chọn duy nhất của đối phương, vì vậy ông mới độ lượng, mới không để ý như vậy.

Nhưng bộ dạng bây giờ của cô, lại trở về lúc trước.

Ông rất thích.

Lục Khiêm đưa tay sờ đầu cô: "Sau này anh sẽ ủng hộ cho bà Lục."

Trong lòng Minh Châu có chút ngọt ngào.

Cô nói: "Anh tốt nhất là kiếm nhiều tiền chút, nuôi ngôi sao nữ rất đắt đó!... Nhưng mà phương diện này ông Lục có kinh nghiệm!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1070: Minh Châu không buồn giận


Minh Châu khẽ ừ một tiếng.

Cô ấy nói: “Dự kiến vào tháng Năm, dạo này công ty anh ấy cũng khá bận!” Ôn Noãn khẽ cười. Công ty Lục Khiêm ở thành phố B, nhưng nhân mạch ông đa phần đều ở Tây Bắc, vì vậy đi công tác cũng thường xuyên, cho dù có ở thành phố B cũng thường phải uống rượu xã giao.

Minh Châu không buồn giận.

Thực ra cô ấy cũng từng nhắc, với quan hệ của ông, tìm chuyện nhàn rỗi cũng không khó.

Nhưng Lục Khiêm không chịu.

Ông nói như vậy chẳng khác gì dưỡng lão.

Ông khá để ý đến tuổi tác, tối đó cả đêm ông cũng không chịu tha cho cô.

Minh Châu muốn nói lại thôi.

Ôn Noãn hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

Minh Châu vân vê góc áo trong tay, thấp giọng nói: “Chị dâu, em cứ cảm thấy giữa em và ông không còn như trước nữa! Em thực sự còn yêu Lục Khiêm, Lục Khiêm cũng yêu em, nhưng chỉ là... Đối với hạnh phúc này em lại thấy bất an, cứ cảm thấy không chân thực!”

Ôn Noấn hiểu được.

Thực ra nếu thực sự so sánh, ngày tháng trước kia của cô chắc chắn không so được với Minh Châu.

Ít nhất, cậu chắc chắn có yêu cô ấy.

Còn cô và Hoắc Minh ban đầu, trong lòng anh đã có một người khác. Tình cảm này, trải qua vô số lần cãi vã và giày vò.

Ôn Noấãn khẽ ôm cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chồng tốt là phải cần dạy dỗ!” Minh Châu cảm thấy tốt hơn một chút!

Ôn Noãn thấy tâm trạng cô không tốt, buổi trưa ăn cơm gọi Bạch Vi đến, mấy cô gái nói chuyện cũng náo nhiệt hơn.

Bạch Vi nói chuyện của Đinh Tranh. Người đã hành quyết rồi!

Ôn Noãn ngây người một lúc lâu, miễn cưỡng cười: “Bảo cậu qua làm vui không khí, ai ngờ cậu lại nhắc đến chuyện nặng nề như vậy!”

Bạch Vi vô tâm vô phế nói: “Đây chẳng phải là chuyện vui vẻ hay sao?”

Ôn Noãn cười nhạt: “Cũng đúng!”

Bạch Vi cầm khăn giấy lau miệng, lấy ra một chiếc hộp nhung trong túi, đưa cho Minh Châu.

“Quà tân hôn nhé!”

“Cảnh Sâm công tác ở nước ngoài, cố ý chọn đấy.”

Minh Châu mở ra xem.

Là vòng cổ trân châu, có đính một viên kim cương hồng, trông có vẻ rất quý. Cô ấy cảm thấy quá quý giá.

Bạch Vi vỗ tay cô: “Tặng rồi thì cứ lấy! Chị cũng xem em như em gái giống Ôn Noãn vậy.”

Ôn Noãn lên tiếng: “Nhận đi! Mấy năm nay cậu ấy nhận được hơn trăm nghìn tiền hoa hồng từ trung tâm âm nhạc của chị, lúc đó hình như cũng chỉ đầu tư hơn một triệu thôi thì phải!”

Bạch Vi nói ngay: “Tổng giám đốc Ôn không nên như vậy nhé!”

Lúc này Minh Châu mới nhận lấy.

Ăn cơm xong lại dạo phố một lúc, Hoắc Minh đến đón Ôn Noãn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1071: Em tự lái xe!


Ôn Noãn cười nhạt: “Lo chứ! Nhưng có lo cũng không thể trói buộc lên người anh ấy được đúng chứ!”

Lại nói, đàn ông cũng không trói buộc được.

Chỉ có bản thân anh nguyện ý về nhà thôi.

Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà gần như đều là do anh chăm sóc, đưa đón, rồi cả đời sống hằng ngày của cô anh cũng lo lắng, lại thêm chuyện công ty hai bên, Ôn Noãn đoán tổng giám đốc Hoắc cũng không còn sức.

Chớp mắt, Hoắc Minh đã đi đến.

Anh nắm nhẹ vai Ôn Noãn, nhìn sang em gái: “Có cần anh đưa về không?”

Minh Châu nói: “Em tự lái xe!”

Hoắc Minh lại gật đầu với Bạch Vi rồi dẫn vợ đi.

Mãi đến khi chiếc xe đã đi xa, Bạch Vi nhìn Minh Châu, khẽ than: “Anh trai em đúng là càng ngày càng yêu nghiệt đấy! Cũng chỉ có Ôn Noãn mới giữ được anh †a! Chị nhớ năm đó anh ta đúng là kiểu đóa hoa cao ngạo đấy!”

Minh Châu nói xấu: “Anh ấy khó chịu lắm!”

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy sớm đã có suy nghĩ khác với Ôn Noãn rồi, còn lừa em là bạn gái của Khương Duệ, nếu không em cũng sẽ không...”

Cô đột nhiên nhớ đến Cố Trường Khanh. Chợt ngây người.

Bạch Vi khẽ đẩy vai cô, nhẹ giọng nói: “Chuyện quá khứ rồi! Nếu người đã không còn nữa thì chúng ta cũng phải tiến về trước!”

Minh Châu khẽ cười.

Bạch Vi bóp hai má cô: “Mềm thật, đúng là khiến người ta cưng thích mài!”

Cô nhiệt tình như vậy, Minh Châu cũng có chút ngại ngùng.

Ngay lúc này, Lục Khiêm gọi điện đến.

Minh Châu nghe điện thoại, khế hỏi: “Hôm nay anh có quay về không?

Tuy chưa kết hôn, nhưng về cơ bản ông đều ở biệt thự thành phố B, vì vậy bình thường vợ chồng cũng không xa cách. Thậm chí Minh Châu còn nghĩ, mấy năm nay sự nghiệp Lục Khiêm đang phát triển, có thể đón bà cụ đến trước chăm sóc lẫn nhau.

Bên kia Lục Khiêm mới kết thúc một cuộc họp.

Ông cầm áo vest, bên cạnh là thư ký Liễu, và hai trợ lý.

Lục Khiêm thấp giọng nói: “Có thể về! Nhưng có thể sẽ muộn một chút!”

Minh Châu ừ một tiếng.

Cô muốn đợi ông về, rồi bàn về chuyện bà cụ, dù sao cũng không thể để anh làm việc ở thành phố B, bà cụ thì ở nhà không ai chăm sóc, tuy có người làm nhưng chung quy cũng không giống nhau.

Lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại.

Bạch Vi mỉm cười: “Không nhìn ra đấy, càng ngày càng có dáng vẻ của vợ rồi đấy. Minh Châu đỏ mặt. Bên kia Lục Khiêm mới cúp điện thoại.

Bất giác nâng mắt lên thì thấy người không muốn thấy người không ngờ đến, Lam Tử Mi.

Cô ta lảo đảo đi đến, trông có vẻ chật vật.

Thư ký Liễu theo bản năng đứng chắn trước mặt, thản nhiên nói: “Cô Laml”

Lam Tử Mi tha thiết.

“Lục Khiêm! Chúng ta nói chuyện đi.”

Nhìn chung Lục Khiêm cũng đoán được cô ta muốn nói gì, ông xem đồng hồ, thấp giọng nói: “Lúc cô xem Manh Manh thành công cụ, cố ý dùng nước lạnh đổ

lên khiến cô bé bị viêm phổi, cô không còn xứng làm mẹ cô bé nữa! Hay nói cách khác từ khi mang thai đến khi sinh ra, cô trước giờ chưa từng yêu thương đứa nhỏ này.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1072: Đó là con của tôi!


Ông khuyên cô ta một lần cuối cùng: “Nếu cô có lương tri, thì không nên làm phiền đứa bé kial”

Nói xong, nhóm người rời đi. Lam Tử Mi ở sau lưng ông rống lên: “Lục Khiêm! Đó là con của tôi!” Lục Khiêm dừng bước.

Ông khẽ lên tiếng: “Con bé không phải con cô! Con bé là huyết mạch của Lục Quân, đứa nhỏ đó không giống cô.”

Đôi mắt ngây thơ của Manh Manh, không có toan tính.

Đứa nhỏ đơn thuần sạch sẽ, không nên bị Lam Tử Mi lây nhiễm. Ông rời đi không chút do dự, Lam Tử Mi vẫn đứng đó, khẽ cười. Cười vì vọng tưởng cuồng sỉ của mình.

Một đứa nhỏ, cũng không thể để lại cho cô ta.

Lục Khiêm ngồi chuyên cơ, tâm trạng không tốt lắm.

Thư ký Liễu cũng khá hiểu lòng người.

Anh ta bưng ly rượu vang đưa cho cấp trên, ngồi bên cạnh ông cười nhạt: “Đường là do cô tự chọn, không thể oán giận người khác!”

Lam Tử Mi làm loạn một trận.

Người trong nhà cô ta cũng không chứa nổi cô ta cảm thấy cô ta làm mất mặt.

€ó thể nói là mọi người đều xa lánh.

Lục Khiêm cũng không uống rượu, lấy tay ngăn lại, sau đó khẽ chỉnh lại áo sơ mi: “Truyền Chí, năm đó cô không phải như vậy, cũng là cô gái rất có lý tưởng, có tham vọng.”

Nói rồi ông cũng có chút ngây người.

“Cho nên nói đến tình cảm, có lúc sẽ khiến người ta mất trí.”

Thư ký Liễu theo thói quen lấy lòng ông, nhẹ nhàng phản bác: “Vậy cũng chưa chắc! Ông nhìn cô Minh Châu thì nào có vậy, cô yêu ông say đắm, nhưng cũng sẽ không vì yêu ông mà đánh mất nguyên tắc của bản thân, bây giờ cũng tự tạo sự nghiệp ra hình ra dáng rồi, cô gái như vậy mới thích hợp với ông.”

Lục Khiêm nhìn anh ta.

Thư ký Liễu nghỉ hoặc: “Tôi nói gì không đúng sao?”

Lục Khiêm khẽ cười: “Anh không nói sai! Là tôi luôn nghĩ sai thôi!”

Từ trước tới nay, ông đều cảm thấy người như Lam Tử Mi, cô Hồ mới là cô gái độc lập, nhưng lời của thư ký Liễu khiến ông như bừng tỉnh, không phải vậy.

Minh Châu mới đúng.

Có lẽ cô thích chiều chuộng, có lẽ không có chí lớn.

Nhưng dù sao cô cũng là đứa nhỏ của nhà họ Hoắc, có thể kém ai chứ? Tình yêu của cô, có giới hạn.

Trong lòng Lục Khiêm kích động, rất muốn mau chóng gặp được cô.

Thư ký Liễu rất biết đoán lòng người, đoán được sếp lớn động lòng, vì thế không làm phiền nữa.

Chín giờ tối, chuyên cơ hạ cánh.

Gần mười giờ rưỡi, Lục Khiêm mới về đến biệt thự.

Trong sảnh lớn chỉ còn lại ánh đèn tường.

Ánh đèn mờ nhạt ấm áp, không khí cũng có hơi ấm gia đình.

Lục Khiêm cởi áo khoác, nhìn xung quanh căn biệt thự trang trí đã lâu, lòng cũng mềm mại.

Ông lên lầu, đến phòng trẻ em trước. Tiểu Thước Thước đã ngủ rồi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1073: Hôm nay dạo phố thế nào?


Lục Khiêm khẽ đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Muộn như vậy rồi con xem kịch bản sao?”

Minh Châu ngước mắt nhìn ông.

Ánh mắt cô vui mừng nhưng vẫn cẩn thận dè dặt, không để ông phát hiện. Lục Khiêm tựa vào cửa.

Ông nhẹ nhàng cởi nút áo, giọng điệu oán trách: “Mệt chết mất!”

Ông rất biết cách nắm bắt phụ nữ.

Tỏ ra yếu đuối đúng lúc, có thể khiến người phụ nữ thương cảm, ít nhất Minh Châu cũng có chút đau lòng.

Chỉ là cô không chịu đi qua.

Lục Khiêm cười nhạt, ngồi bên cạnh cô, khế xoa đầu cô.

“Hôm nay dạo phố thế nào?”

Minh Châu nói với ông về tình hình của Ôn Noãn, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Đợi sau khi Hoắc Kiều sinh ra, anh trai với Ôn Noãn đã có hai cô nhóc rồi.”

Bọn họ thì chằng có bé gái nào.

Lục Khiêm vẫn cười, ông tựa vào sô pha, thân thể thực sự quá mệt không muốn làm lắm.

Nhưng ông vẫn ôm cô vào lòng.

Giữ một tay cô, kéo vào bên trong áo sơ mi đã nới rộng của ông, để cô chạm vào làn da ấm áp của mình.

Minh Châu rút tay về.

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

Lục Khiêm nho nhã khế cười: “Nhà chúng ta không phải có một cô bé rồi sao!” Nói rồi ông khẽ vuốt mái tóc đen dài của cô.

Minh Châu hiểu ngay.

Cô có chút ngượng ngùng, dù sao cũng không còn trẻ nữa.

“Xấu hổ sao?” Lục Khiêm nghỉ ngơi một lát đã khỏe lại, cũng muốn làm gì đó. Minh Châu đẩy vai ông: “Có chuyện nghiêm túc cần nói với anh đấy!”

Lục Khiêm thả lỏng tay cô.

Ông đứng dậy, chậm rãi cởi thắt lưng, bộ dạng như định đi tắm: “Chuyện gì?” Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.

Ông cởi quần áo mà không hề e ngại cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

Cô thực sự bội phục da mặt dày của ông.

Lục Khiêm cởi cũng gần hết, nhìn cô: “Thấy sắc bất tỉnh rồi sao? Không phải có chuyện nghiêm túc sao?”

Minh Châu ngồi dựa lại, giả vờ như xem kịch bản.

Qua một lúc, cô như bị chọc giận mà nói: “Em chỉ là, chỉ là cảm thấy nên đưa bà cụ đến thôi!”

Lục Khiêm đã đi về phía phòng tắm. ml thanh từ trong phòng tắm truyền ra.

“Bà cụ không thích ra ngoài, thích cuộc sống ở thành phố C! Nhưng bà ấy thương em và Thước Thước, em đi nói với bà ấy có lẽ sẽ được.”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1074: Cô rũ mắt


Giọng điệu ông dịu dàng quan tâm.

Minh Chấu không biết chồng người khác thế nào, nhưng cô rất thích Lục Khiêm như vậy.

Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh không ức hiếp em là được!” Lục Khiêm kéo cô qua.

Tối nay ông động lòng, dù không làm đến cuối cùng nhưng ông vẫn không khống chế được tình cảm của mình, không ngừng hôn cô, hôn cô mãi...

Bàn tay ấm nóng giữ lấy người cô.

Có tình, cũng có dục vọng.

Ngủ đến nửa đêm.

Điện thoại Lục Khiêm vang lên, ông nhìn là điện thoại của trẻ em gọi đến Là Manh Manh.

Đêm khuya tĩnh mịch, ông aansh khẽ nhìn vài giây, cuối cùng tắt âm điện thoại.

Ngọn đèn sáng tỏ.

Ông không ngủ được, khẽ vuốt ve người Minh Châu, vùi mặt vào cổ cô.

Minh Châu nhắm nghiền mắt ngủ.

Cô có thể cảm nhận được Lục Khiêm khó chịu.

Cô nghĩ, chắc chắn ông rất thích đứa trẻ ấy, cô nghĩ, nếu không phải là con của Lam Tử Mi, cô cũng có thể rộng lượng nuôi dưỡng cô bé, hết lòng chăm sóc giống như Sùng Quang vậy, như con của mình.

Nhưng, đó là con của Lam Tử Mi.

Cô không miễn cưỡng bản thân được.

Minh Châu muốn lên tiếng, nhưng mới lên tiếng thì đã bị Lục Khiêm ngăn lại, ngón tay ông điểm nhẹn lên môi cô.

Ông không cho cô nói.

Ông ôm Minh Châu vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi!”

Minh Châu cũng không động đậy nữa.

Sau nửa đêm, ông nghĩ cô đã ngủ, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy. Lục Khiêm lấy điện thoại.

Ông cầm một hộp thuốc trên tủ đầu giường, lúc ông ra ngoài, gió xuân tiến vào phòng mang theo chút hơi lạnh.

Minh Châu kề mặt vào ra giường trắng. Cô nhích vào trong, mở mắt, không ngủ được nữa.

Cuối cùng cô không nhịn được ngồi dậy.

Cô mặc áo ngủ mỏng, đi trong đêm tối, cuối cùng đến phòng làm việc tìm ông.

Ánh đèn hắt ra, tựa như vòng ôm trong đêm tối u ám.

Ông ngồi trong lưồng sáng ấy, yên lặng hút thuốc, gương mặt anh tuấn khẽ nhíu mày, tựa như có buồn phiền trong lòng.

Minh Châu rất ít khi thấy ông như vậy.

Chuyện công việc dù có khó thế nào thì ông cũng dễ dàng giải quyết.

Cô rũ mắt, yên lặng suy tư.

Nếu tương lai đứa nhỏ kia tốt, chắc chắn trong lòng ông sẽ dễ chịu, nhưng nếu tương lai không tốt, ông nhất định sẽ hối hận, hối hận không lo cho cô bé, hối hận không chăm sóc giọt máu duy nhất của Lục Quân.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1075: Lục Khiêm khẽ động yết hầu


Lục Khiêm cầm điện thoại.

Điện thoại vẫn tắt âm, lóe sáng liên hồi.

Ông không nghe ngay, mà nhìn cửa phòng làm việc, Minh Châu đã biến mất khỏi nơi đó.

Lục Khiêm khẽ động yết hầu.

Ông nhấn nghe điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Manh Manh. Cô gái nhỏ có chút bất an.

Lục Khiêm châm điếu thuốc, cầm giữa đốt ngón tay, giọng điệu ông dịu dàng: “Muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?”

Giọng Manh Manh nhỏ nhẹ: “Cháu sợi” Lục Khiêm cảm thấy khó xử vì đứa nhỏ.

Lam Tử Mi sinh cô bé, nhưng không quan tâm cô bé, mà vứt cho bảo mẫu chăm sóc.

Bây giờ lại đến một hoàn cảnh mới. Đối với một đứa nhỏ mà nói, chuyện này rất tàn khốc.

Lục Khiêm an ủi cô bé mấy câu, rồi bảo cô bé đưa điện thoại cho bố mẹ Lục Quân, nói chuyện với bọn họ mấy câu.

Đối phương mới biết là Manh Manh không ngủ buổi đêm.

Bọn họ cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.

Lúc Manh Manh nói chúc ngủ ngon rất không nð, cô bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân, nhưng chú Lục ấm áp nhất của cô bé, cũng không còn dễ gặp được nữa.

Lục Khiêm cúp điện thoại, trong lòng không dễ chịu.

Nhưng ông biết, Minh Châu càng khó chịu hơn.

Ông đốt điếu thuốc được một nửa thì dập tắt, quay về phòng ngủ.

Quả nhiên, cô vẫn chưa ngủ.

Dựa người vào đầu giường, máy tóc đen dài xõa trên vai tựa như thác nước, rất xinh đẹp.

Lục Khiên ném điện thoại lên tủ đầu giường. Ông lại gần hôn lên môi cô.

Có hơi khô, ông vuốt ve hôn một lúc rồi mềm giọng nói: “Sáng mai không phải có quảng cáo phải quay sao? Không ngủ ban ngày sao chịu đựng được.”

Cô không phản kháng, cả người trượt xuống.

Tựa vào lòng ông.

Một lúc lâu sau, phần áo trước ngực ông ẩm ướt, rất khó chịu. Lục Khiêm khẽ xoa tóc cô.

Sau đó lại gần, tách môi cô, dịu dàng hôn cô.

Minh Châu run rẩy không thôi.

Ông hôn sâu một lúc, tựa như muốn hôn vào tận linh hồn cô, nhưng thời khắc như vậy lại không ai nói gì.

Sáng sớm hôm sau, Minh Châu tỉnh lại. Gối đầu bên cạnh đã không còn ai, cô nghĩ ông đã đến công ty. Xuống lầu, Lục Khiêm vẫn đang ở nhà.

Thời tiết đầu xuân, ông mặc áo long màu cà phê nhạt, bên dưới phối với quần màu đậm.

Gương mặt nho nhã trắng ngần.

Ông ăn sáng cùng Thước Thước, nhìn thấy Minh Châu xuống lầu, khẽ cười nói: “Lát nữa cùng đưa Thước Thước đến nhà trẻ đi!”

Minh Châu ngồi xuống, khẽ vuốt mái tóc dài.

“Buổi sáng còn phải quay quảng cáo.”

Lục Khiêm đưa cho cô ly sữa nóng, nói: “Lát nữa anh đưa em đi." Minh Châu uống ngụm sữa rồi lại nhìn ông.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần như vậy đâu!”

Tối qua cô đưa điện thoại cho ông, là cô đau lòng ông, chứ không cần ông áy náy.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1076: Ông muốn ở bên cạnh cô


Ông muốn ở bên cạnh cô.

Cô khẽ cắn môi dưới, giọng điệu vẫn có chút làm nững: “Hôm nay anh không bận à?”

Ánh mắt Lục Khiêm sâu kín: “Bận! Nhưng cũng phải ở bên cạnh vợ.”

Cô trẻ như vậy, đang lúc cần có người bên cạnh, lại thêm chuyện của Manh Manh, ông lúc nào cũng khiến cô chịu thiệt, vì thế càng muốn bồi đắp.

Minh Châu biết ông đang muốn bù đắp quan hệ.

Cô yêu thương ông nhưng không làm khó, khẽ nói: “Sau hai giờ chiều thì trống lịch rồi.”

Lụ Khiên cúi người hôn cô một cái: “Dẫn em đến khu vui chơi.”

Trong lòng Minh Châu ngọt ngào, cô lại giả vờ như không để ý: “Anh ấu trĩ à Lục Khiêm! Em cũng không phải con nít!”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của ông nhìn cô.

Minh Châu bị nhìn cũng mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Sao lại nhìn em?”

“Minh Châu, anh thích em gọi anh là Lục Khiêm!”

Giọng anh khàn khàn không rõ.

Gương mặt cô ửng đỏ, thắt dây an toàn: “Đi thôi!”

Lục Khiêm nhìn cô chăm chú, khẽ cười rồi đạp chân ga.

Đến trường quay, cô cũng không che giấu tình hình của mình.

Quan hệ giữa cô và Lục Khiêm, thoải mái rộng lượng.

Người trong giới đều biết cô có vị hôn phu, hơn nữa cũng đã có con trai.

Danh tiếng ông Lục có nghe qua nhưng không ngờ lại trẻ như vậy.

Đạo diễn đến chào hỏi, vẫn gọi là ông Lục.

Lục Khiêm cở trên địa vị cao đã lâu, rất biết cách giao tiếp, hai ba lời đã khiến vị đạo diễn kia đổi sang gọi là tổng giám đốc Lục, Lục Khiêm nói mấy câu xã giao, đại khái là có chuyện nên đi trước.

Hai giờ chiều, Minh Châu làm xong.

Trợ lý biết Lục Khiêm đón cô, còn dí dỏm nói vài câu châm chọc.

Trong lòng Minh Châu đầy mật ngọt.

Xe Lục Khiêm dừng ở bên ngoài, ông đến chào hỏi với đồng nghiệp cô, sau đó đưa cô lên xe.

Minh Châu theo ông đã nhiều này, ít khi được đối xử thế này.

Cô kéo tay ông, nhẹ nhàng hỏi ông: “Anh chuẩn bị bao nhiêu tiền? Em sợ tiền anh không đủ dung.”

Lục Khiêm rút ví da, đưa cho cô.

Ông lái xe khẽ cười: “Đếm xem, không đủ thì anh đi rút thêm.” “Đều trả qua điện thoại cả rồi, ai còn dùng tiền mặt chứ! Ông già!” “Ông già em còn thích?”

Gương mặt Minh Châu ửng đỏ.

'Tâm trạng Lục Khiêm rất tốt, ông dẫn cô đến nội thành Mặc Cao, không phải

cuối tuần nên không quá đông.

Minh Châu thích ăn uống. Chuyện cô không ngờ là, Lục Khiêm chơi cái này rất lợi hại. Bỏ mười tệ mà ông có thể chơi được rất lâu.

Minh Châu ôm eo ông, ngẩng đầu lầm bầm nói: “Không công bằng! Lế ra anh



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1077: Ông một lời hai nghĩa


Mới một lúc, Lục Khiêm lại gắp thêm mấy con thú bông.

Ông cố ý nói: “Nói như vậy, bà Lục của chúng ta cũng rất giỏi nhỉ?”

Ông một lời hai nghĩa.

Cô nghe ra được, cảm thấy xấu hổ nhưng anh gọi cô là bà Lục nên cũng không nỡ giận.

Lục Khiêm nhìn cô.

Tâm tư cô gái nhỏ rất dễ đoán, cả nửa ngày cô gần như đều bám trên người

ông, ông nghĩ lúc nhàn rỗi nên ở bên cạnh cô nhiều hơn...

Cuộc sống sau đó cũng yên bình như thường. Lục Khiêm chỉ là thi thoảng gọi điện cho đứa bé kia. Việc kinh doanh của ông rất thuận lợi.

Minh Châu cũng vào đoàn phim, cũng may quay phim ở tại thành phố này, chỉ cần Lục Khiêm có thời gian thì sẽ đến đón cô về nhà, buổi tối chăm con xong thì sẽ đến thời gian riêng tư của bọn họ.

Lục Khiêm nhu cầu mạnh, Minh Châu cũng nguyện ý phối hợp.

Gần như mỗi buổi tối, đều khiến cô khóc lóc cầu xin.

Chỉ là Lục Khiêm đều dùng biện pháp.

Rõ ràng tạm thời ông chưa muốn có con.

Nhưng Minh Châu nghĩ, với tuổi của ông, nếu bọn họ muốn có một cô nhóc thì phải nhân lúc sớm, mặt khác thì nhân lúc bà cụ còn tỉnh táo khỏe mạnh cũng khiến trong nhà thêm không khí trẻ nhỏ vui vẻ.

Trần Thước cũng muốn có em gái.

Mỗi ngày bò lên bụng cô nghe ngóng, sợ mẹ làm sai gì.

Minh Châu dở khóc dở cười.

Sáng sớm cô nói với Lục Khiêm, Lục Khiêm đang cạo râu trong nhà vệ sinh, âm thanh từ bên trong vọng ra: “Em muốn có con?”

Anh lau sạch mặt rồi ra phòng ngủ.

Lát nữa phải mở cuộc họp, Lục Khiêm đã ăn mặc chỉnh tề. Sơ mi xám phối với quần tây, cà vạt là do Minh Châu chọn cho ông.

Trông rất anh tuấn đẹp trai.

Hôm nay Minh Châu nghỉ ngơi.

Cả người cô mềm mại, dự vào đầu giường xem tạp chí.

Sắp kết hôn rồi, cô muốn chọn mấy bộ đồ ngủ.

Áo cưới đương nhiên quan trọng, nhưng một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì tiểu tiết cũng rất quan trọng, nhất là tình thú giữa hai vợ chồng tân hôn càng không thể thiếu, cô cũng thích ánh mắt Lục Khiêm lúc ôm cô.

Lục Khiêm vỗn cũng không có ý đó.

Nhưng ông nhìn thấy thứ cô đang xem, thì cũng bị khơi dậy đôi chút.

Lục Khiêm ngồi bên giường, bàn tay lớn tiến vào kéo áo ngủ của cô, chạm vào bụng nhỏ của cô.

Minh Châu đỏ mặt: “Anh sờ gì đấy!” Lục Khiêm thấp giọng: “Anh đến kiểm tra xem có thai hay không.” Nói xong, ông ấn nút trên đầu giường.

Rèm cửa đóng lại, trong phòng tối sầm, chăn bị xốc lên, ông đè cô xuống dưới người mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1078: Lục Khiêm hôn cô


Lục Khiêm khẽ cọ sóng mũi với cô.

Áo ngủ trên người cô rơi xuống...

Sau đó, Lục Khiêm như do dự chốc lát, nhưng cuối cùng bàn tay dừng trên ngăn kéo tủ vẫn rút về, ôm người cô lên, hôn càng nhiệt tình hơn.

Mọi chuyện kết thúc. Lục Khiêm khế xoa bụng cô. Có lẽ, nơi này đã có đứa nhỏ.

Minh Châu tựa sát lòng ông, nhịp tim vẫn đập nhanh, cô mềm giọng nói: “Anh còn chưa đến công ty sao?”

Lục Khiêm hôn cô.

Ông đứng dậy, kéo quần lên, sau đó mặc áo sơ mi vào. Trên áo vẫn dính chút dấu vết.

Minh Châu không dám nhìn.

Lục Khiêm thấp giọng cười quay về phòng thay đồ, đổi áo sơ mi, sau đó quay lại hôn cô: “Nghỉ ngơi đi! Buổi chiều anh đón Thước Thước về.”

Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được rướn người hôn lại, gương mặt ửng đỏ.

Lục Khiêm dỗ cô: “Buổi tối về lại dỗ em.”

Mãi đến khi ông rời đi, không khí trong phòng nghĩ vần ngọt ngào... Cô xoa nhẹ bụng mình.

Bên trên vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Lục Khiêm để lại.

Vừa nấy bọn họ làm, Lục Khiêm không dùng biện pháp.

Vậy là ông cũng muốn có đứa nhỏ rồi.

Minh Châu vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng, bàn tay khẽ võ lại vỗ trúng vật gì đó cứng cứng.

Điện thoại Lục Khiêm để quên trên đầu giường.

Cô cũng không phải cố ý xem, đúng lúc một tin nhắn gửi đến, là Lam Tử Mi.

Điện thoại Lục Khiêm không có mật mã.

Minh Châu mở ra, nửa tháng Lam Tử Mi gửi rất nhiều tin nhắn Zalo, đa phần đều hỏi về Manh Manh, giọng điệu xem như mềm mỏng, Lục Khiêm cơ bản đều không trả lời.

Chỉ trả lời một tin nhắn tuần trước.

“Manh Manh được chăm sóc rất tốt."

Minh Châu yên lặng xem, luồng nhiệt trên người cũng lạnh đi không ít.

Chỉ đơn thuần một câu nói cũng khiến cô để ý.

Giữa Lục Khiêm và Lam Tử Mị, rất giống vợ chồng ly hôn vì con cái mà ràng buộc với nhau, hoang đường nhất là đứa nhỏ kia còn không phải của ông.

Cửa phòng ngủ mở ra. Lục Khiêm quay về lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Minh Châu ngây ngốc. Điện thoại ông nằm trong tay cô.

Lục Khiêm đoán cô đã nhìn thấy gì rồi, đi qua khẽ lấy lại điện thoại, xóa tin nhắn Lam Tử Mi, rồi nhẹ nhàng xoa đều Minh Châu: “Đừng nghĩ bậy!”

Minh Chau ngẩng đầu khẽ hỏi ông: “Không lo không được sao?”

Ông giúp nhà họ Lục đòi lại đứa nhỏ, đã làm hết trách nhiệm rồi.

Lục Khiêm kéo Lam Tử Mi vào danh sách đen.

Ông hôn Minh Châu, Minh Châu chỉ cảm thấy khó chịu, ôm lấy eo ông...

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1079: Ông đang trách cô!


Minh Châu rất thích.

Lục Viên, phòng ngủ chính của Lục Khiêm, đối với cô mà nói rất có ý nghĩa.

Hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung.

Hai nhà Lục và Hoắc đều có danh tiếng, tối đó khách sạn lớn nhất thành phố € mở một trăm bàn tiệc, mời bạn bè người thân và đối tác kinh doanh.

Mười giờ sáng.

Minh Châu ngồi trong phòng hỷ đỏ rực, mặc váy cưới kiểu cổ tinh xảo. Cô vốn trông đã xinh đẹp, hôm nay lại càng xuất sắc hơn.

Ôn Noãn mang thai hơn tám tháng rồi.

Nhưng hôn lễ này, trước sau cô đều thu xếp, chỉ sợ không đủ hoàn hảo. Minh Châu dìu cô ngồi xuống.

Ôn Noấn khẽ xoa tóc cô ấy, khế dặn dò mấy câu, Minh Châu đều lắng nghe. Hoắc Minh từ bên ngoài đi vào.

Anh mặc đồ vest ba mảnh trắng đen cơ bản, thành thục anh tuấn.

Minh Châu la lên: “Anh, anh như vậy sắp lu mờ Lục Khiêm rôi!”

Hoäc Minh gõ đầu cô ấy một cái.

Anh mắng cô: “Khuỷu tay hướng ra ngoài rồi sao? Anh trai em còn phải dựa vào gương mặt này để giữ chặt chị dâu em đấy! Đừng có kéo chân anh!”

Minh Châu bị anh nói vậy thì mặt cũng ửng đỏ. Ôn Noãn liếc nhìn chồng mình. Hoắc Minh cười như không, cũng không làm khó Minh Châu nữa.

Lúc này bên ngoài có quản gia đến, nói: “Ông Cố và cậu Cố ở thành phố Hạ đến tham dự hôn lễ, muốn gặp cô chủ!”

Ôn Noãn cũng không để ý.

Hoắc Minh nghĩ đến Cố Vân Phàm, hừ nhẹ: “Có gửi thiệp mời sao?” Quản gia mỉm cười: “Cậu chủ, có gửi ạ.”

Hoắc Minh không yên tâm, đi teo Ôn Noãn gặp người ta.

Phòng hỷ bên này chỉ còn lại một mình Minh Châu, cô khá nhàn rỗi, đang nghĩ kiếm gì đó ăn.

Điện thoại vang lên. Là số lạ, nhưng cô có thể nhớ được, đây là số của Lam Tử Mi. Cô không muốn nghe, nhưng cũng muốn biết cô gái này muốn làm gì!

Minh Châu vẫn nhận điện thoại.

Bất ngờ là Lam Tử Mi bên kia không kiêu căng nổi nóng, mà giọng điệu lại nhẹ nhàng mỏng manh.

“Hoắc Minh Châu, cô thắng rồi! Tôi thất bại thảm hại rồi!”

“Tôi không cam tâm!”

“Tôi không tin Lục Khiêm sẽ nhẫn tâm đến vậy, không nhận điện thoại của tôi, không muốn gặp tôi! Bây giờ tôi cược rằng anh ta đối với Manh Manh vẫn óc chút tình thương! Hoắc Minh Châu... Manh Manh ở trong tay toi, chỉ cần tôi cắt một dao, con bé sẽ rời khỏi thế giới này với tôi.”

“Cô nói xem, anh ta có quan tâm đến bọn tôi không?”

Minh Châu nắm chặt điện thoại.

Cô không tin Lam Tử Mi điên cuồng như vậy.

Cho dù không yêu Lục Quân, thì đó chẳng phải cốt nhục của cô ta sao, hổ mẹ còn không ăn thịt con huống chỉ là người.

Cô khẽ nói: “Tôi không tin!” Lam Tử Mi cũng không dây dưa thêm. Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại.

Điện thoại vang lên tiếng tích tích, sắc mặt Minh Châu tái nhợt, lúc này Lục Khiêm đi vào từ cửa.

Vẻ mặt ông dịu dàng: “Điện thoại ai vậy?” Minh Châu lắc đầu. Cô khẽ nói: “Một người bạn trước đây!”

Cô không tin Lam Tử Mi sẽ không điên cuồng đến vậy, Lam Tử Mi đơn giản là muốn phá vỡ hôn lễ hôm nay, Minh Châu do dự, không định nói với Lục Khiêm...

Hôn lễ vẫn tiến hành như thường, náo nhiệt nhưng vẫn long trọng. Hoäc Tây và Lục Thước làm hoa đồng.

Hai gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu giống hệt nhà họ Lục, không biết khiến bao nhiêu người yêu thích...

Ngay lúc dâng trà cho bà cụ, ngoài cửa có hai người vội vàng đi vào, là bố mẹ Lục Quân.

Bọn họ lòng nóng như lửa đốt.

“Lục Khiêm, Manh Manh bị Lam Tử Mi dẫn đi rồi!”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1080: Sao em không nói cho anh biết?


Minh Châu cắn môi dưới.

Hôm nay là ngày cưới của cô, cả người cô đều là sắc đỏ, lúc này lại càng tươi đẹp như màu máu.

"Vâng, em đã nghe điện thoại."

Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.

€ó lẽ là do nóng lòng, giọng điệu của ông không tốt lắm: "Sao em không nói cho anh biết?"

Minh Châu nhìn ông chằm chằm. Cô ngơ ngác, đúng vậy, vì sao mình không nói cho ông biết!

Bởi vì ông là chồng cô, hôm nay là ngày cưới của cô, cô lại vì một người phụ nữ mà yêu cầu ông đi hẹn với người khác?

Mọi chuyện rất đơn giản, dễ hiểu nhưng Lục Khiêm lại không nhìn rõ.

Suy cho cùng là ông quá quan tâm đến đứa bé kia.

Mà cô, liệu rằng có phải dùng cả đời để trả nợ cho tình yêu thời trẻ của Lục Khiêm không? Không chỉ bản thân cô, mà cả bố mẹ, anh trai và chị dâu, còn có Thước Thước cũng đều không yên lòng.

Trong mắt Minh Châu có hơi ươn ướt.

Lục Khiêm ở đối diện cô, ông làm sao không nhìn thấy được.

Nhưng lúc này ông lo lắng Lam Tử Mi thật sự sẽ nổi điên làm ra chuyện gì đó khiến ông hối hận cả đời.

Miệng Lục Khiêm khẽ mấp máy.

Hiểu con không ai bằng mẹ, những toan tính của ông, bà cụ đều biết hết.

Bà cụ thấy thương cho cô con dâu bé nhỏ của mình!

Bà nhìn bố mẹ Lục Quân, bình tĩnh nói: “Chúng tôi cũng rất đồng cảm với những chuyện nhà các ngươi gặp phải, nhưng chuyện này đã phát triển thành hành vi phạm tội rồi. Nếu không thì chúng ta vẫn là nên báo cảnh sát đi! Mọi người xem, hôm nay là đám cưới của Lục Khiêm...”

Bà cụ cảm thấy thật xui xẻo.

Ông bà Lục lau nước mắt: "Đúng vậy! Nhưng Lam Tử Mi nhất quyết muốn gặp mặt Lục Khiêm."

Bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Lục Khiêm.

"Lục Khiêm, nể mặt Lục Quân, cầu xin cậu hãy gặp Lam Tử Mi một lần! Cho dù là... cho dù là vì tính mạng của Lục Quân! Chúng tôi van xin cậu."

Xung quanh không một tiếng động.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của Lục Khiêm.

Phải biết rằng, trong hoàn cảnh hôm nay không có đúng hay sai, hai nhà Hoắc Lục không thể để mất người này.

Nhìn xem, sắc mặt của bố con Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh đều tối đen thật đáng sợ.

Nhưng bọn họ không nói tiếng nào. Chính là vì quan tâm đến thể diện của Minh Châu. Con gái mình, chính mình hiểu rõ nhất.

Lục Khiêm đỡ ông bà Lục đứng dậy, ông lẳng lặng nhìn Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Anh đi một lát, trở về lại tiếp tục hôn lễ.”

Tóm lại ông không đành lòng trách móc cô.

Minh Châu mặc trang phục cô dâu màu đỏ, đứng giữa sảnh chính. Thước Thước đứng bên cạnh, im lặng ôm chặt chân cô.

Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.

Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, kéo mái tóc đen được búi cao xuống, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không có hôn lễ nào hết!”

Lục Khiêm cau mày: "Minh Châu, đừng làm loạn!"

Minh Châu cười hờ hững.

Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai.

Gô nói: "Tôi nói thật đấy! Lục Khiêm, dù sao anh cũng không phải là người tôi có thể giữ lại! Anh cứu Manh Manh hay là muốn quay lại với Lam Tử Mi, thậm chí là... Hôm nay Lục Viên đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cho dù... Cho dù là anh cưới cô ta, tôi cũng không phản đối! Lục Khiêm, cuộc hôn nhân của ba người quá chật chội, nếu anh không thể chú tâm vào một chuyện thì tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân như này nữa!”

Minh Châu rơi nước mắt.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1081: Lúc Lục Khiêm rời đi


Cô chỉ là...chỉ là thờ ơ mỉm cười.

Bà cụ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Bà bước tới tát vào mặt Lục Khiêm một phát, lớn tiếng nói: “Lục Khiêm, nếu hôm nay con dám bước ra ngoài một bước, ta sẽ mang theo Minh Châu và Thước Thước đi, không bao giờ quay lại nữa! Con thật sự rất giỏi, thà rằng không làm thất vọng người ngoài, cũng nhất định phụ lòng mẹ con Minh Châu! Mấy năm nay, những gì con nợ con bé chẳng lẽ còn rất ít hả?”

Bà hận không thể rèn sắt thành thép, nước mắt chảy dài trên mặt.

Nhưng những điều này vẫn không thể giữ chân Lục Khiêm ở lại.

Ông để ý đến tính mạng đứa bé.

Lúc Lục Khiêm rời đi, ông nhìn Minh Châu lần cuối và bảo cô hãy đợi mình.

Ôn Noấn ở phía sau nghẹn ngào kêu lớn: "Cậu!"

Lục Khiêm dừng lại một chút, trong mắt nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại...

Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hoắc Minh vòng tay qua vai cô, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô. Lục Viên hỗn loạn.

Lúc đó, Minh Châu lại cảm thấy như được giải thoát, thực sự nhẹ nhõm, có lẽ đây là kết cục cô đã sớm đoán được.

Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều tràn ngập không khí tân hôn.

Đã nhiều năm rồi, cô vẫn luôn mong chờ được làm bà Lục, rất lâu rất lâu rất lâu... Đáng tiếc, cô mới chỉ được làm bà Lục có một ngày.

Có rất nhiều khách đến dự, nhà họ Hoắc có uy tín và danh dự, Minh Châu không muốn khiến bố và anh trai cô xấu hổ.

Cô chào bà cụ và nói: "Bà Lục, cháu về đây!" Bà cụ lập tức bật khóc.

Bà liên tục mắng chửi Lục Khiêm, dùng thái độ mềm mỏng, bà cầu xin Minh Châu... hãy đợi.

"Không đợi nữa!"

Minh Châu rưng rưng nước mắt, yếu ớt mỉm cười.

Cô bế Thước Thước đi đến trước mặt Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, giống như mỗi lần gây ra rắc rối trước đây, dè dặt nói: “Bố, anh... Con xin lỗi đã làm hai người mất mặt!”

Trong lòng Hoắc Chấn Đông cực kỳ đau xót.

Nhưng ông quan tâm nhất là cảm xúc của con gái mình.

Ông xoa tóc Minh Châu và nói: "Nhà chúng ta cũng không phải không đủ khả năng nuôi con! Chẳng những nuôi được con, ngay cả Ôn Noãn, chúng ta cũng nuôi rất tốt! Mỗi đứa nhỏ trong nhà đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp."

Minh Châu có hơi muốn khóc.

Cô nhào vào lòng bà Hoắc.

Hoäc Minh rốt cuộc có thể làm xong chuyện này.

Chuyện hôm nay Lục Khiêm gặp rắc rối, thế nhưng ông cũng không thể bỏ dỡ mọi chuyện mà chạy đi.

Ôn Noãn bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó chịu.

Anh nói với Hoắc Chấn Đông: "Bố mẹ, hai người đưa Minh Châu và bọn nhỏ về thành phố B trước đi, con và Ôn Noãn sẽ ở lại đây!"

Hoắc Chấn Đông nghĩ như vậy cũng ổn.

Ông nhìn Ôn Noãn nói: "Con đừng để chuyện trong lòng! Minh Châu vẫn luôn xem con là chị dâu!"

Ôn Noãn nở nụ cười cứng ngắc.

Hiện trường tuy hỗn loạn nhưng có Hoắc Minh ở đây, xung quanh vẫn rất trật tự.

Khách khứa lần lượt được mời về. Đến khi anh làm xong công việc thì đã là buổi chiều. Hoắc Minh cũng không thấy đói nên đứng trong sân châm một điếu thuốc.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1082: Em với bà ngoại ăn cơm trưa chưa?


Hoắc Minh đẩy cửa bước vào, bà cụ ậm ừ nói rằng muốn đuổi Lục Khiêm ra khỏi nhà.

Ôn Noãn nhẹ nhàng dỗ dành. Hoặc Minh nhẹ nhàng bước tới.

Anh cúi xuống ôn nhu hỏi: “Em với bà ngoại ăn cơm trưa chưa?”

Ôn Noãn lắc đầu.

Hoäc Minh chạm nhẹ vào vai cô: "Một bữa cơm nuôi hai người! Em đi nhờ người chuẩn bị cơm đi, anh sẽ an ủi bà ngoại."

Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sợ là anh không dỗ được bài” Hoắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô. Ôn Noãn đứng dậy rời đi.

Bước ra ngoài, cô cảm thấy sân bỗng trở nên vắng tanh, tất cả chữ hỷ đỏ thẫm đều bị xé bỏ.

Quản gia đang phân công người làm dọn dẹp. Mọi người đều im lặng mà làm, đi đường toàn cúi đầu.

Nhìn thấy Ôn Noãn đi ra, quản gia miễn cưỡng mỉm cười: "Cô cả, bà cụ thế nào rồi?"

Ôn Noấn nói: "Minh đang an ủi bà! Ăn cơm đi!"

Quản gia gật đầu.

Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải ăn cơm! Cơn sóng gió này kết thúc trong thê thảm.

Lam Tử Mi dẫn theo Manh Manh đứng trên sân thượng, bất chấp người khác ngăn cản, ông bà Lục tiến tới gần nơi hai người đứng.

Bọn họ muốn cứu lấy huyết mạch duy nhất của con trai mình. Cuối cùng, bọn họ cùng chết với Lam Tử Mi. Hai mươi ba tầng...

Lúc Manh Manh rơi xuống, cô bé mắc kẹt trên một tấm vải bạt che nắng ở tầng hai mươi và được cứu sống.

Nhưng sau những gì đã trải qua, cô bé không bao giờ... mở miệng nói chuyện nữa.

Sau một thời gian dài, cô bé mất đi khả năng ngôn ngữ.

Lam Tử Mi đã chết, bố mẹ của Lục Quân cũng không còn.

Từ trong vũng máu và vô số người chứng kiến, Lục Khiêm nhẹ nhàng bế Manh Manh lên, cô bé ôm chặt ông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào người ông, toàn thân run rẩy.

Cô bé trở thành trẻ mồ côi.

Những phóng viên đoán già đoán non, tung tin sống động như thật.

Lục Khiêm dẫn Manh Manh về nhà.

Nếu ông không mang cô bé về, cô bé chỉ có thể đến trại trẻ mồ côi, với một cô bé có cảnh đời như vậy, không khó tưởng tượng tương lai cô bé sẽ như thế nào.

Lúc Lục Khiêm quay lại Lục Viên, trên người thậm chí còn dính đầy vết máu. Ngày cưới nhuốm máu, cực kỳ xui xẻo.

Ông ôm Lục Huân (Manh Manh) bước vào sân sau, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ chỉ có một vài người hầu đang quét dọn chữ hỷ bị xé nát trên sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1083: Lục Khiêm đi vào


Lục Khiêm đi vào.

Bà cụ càu nhàu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lục Khiêm và đứa trẻ trong lòng

Bà cảm thấy con trai mình không cứu được nữa.

Đúng là đứa trẻ này thật sự rất đáng thương.

Nhưng cháu trai Thước Thước của bà không đáng thương sao?

Thước Thước đã đi học rồi, Lục Khiêm đã làm bố được bao nhiêu ngày rồi?

Bà cụ chỉ vào ông lớn tiếng nói: "Con còn quay lại làm gì hả? Con không quan †âm đến thể diện của vợ con, bố mẹ, con còn mặt mũi nào quay lại ngôi nhà hả?"

Lục Khiêm đặt Lục Huân ngồi trên sô pha. Ông bước đến bên giường bà cụ, mạnh mẽ quỳ xuống.

Ông không một lời giải thích, bởi vì ông thật sự có lỗi với Minh Châu, chính ông là người đã bỏ rơi cô.

Bà cụ còn không thèm nhìn ông. Lục Khiêm chỉ cầu xin bà cụ đến thành phố B.

Bà cụ Lục cười lạnh: “Hôm nay nháo nhào như vậy, ta đây không còn mặt mũi đến đó!”

Lục Khiêm vẫn quỳ. Ôn Noãấn mềm lòng, muốn kêu ông đứng dậy.

Hoắc Minh vỗ vỗ tay cô.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Cậu không cần phải như này! Cháu nghĩ trước khi cậu rời đi Minh Châu đã nói rõ rồi. Từ nay về sau cậu và con bé đều có đường riêng của mình, nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau."

Sắc mặt Lục Khiêm trắng bệch.

Giọng điệu của Hoắc Minh hơi dịu đi: "Nhà họ Hoắc không có ai oán trách gì cậu! Chỉ là... cậu và Minh Châu thật sự không có duyên phận."

Lục Huân đã nhận ra, cô bé nhìn chăm chăm chú Lục, đôi mắt đen xinh đẹp. mất đi ánh sáng.

Lục Khiêm căn chặt răng. Ông ôm Lục Huân chậm rãi bước ra ngoài.

Trong lòng ông biết rõ bà cụ sẽ không chấp nhận đứa bé này. Mà nếu ông muốn tái hợp với Minh Châu, ông cũng không thể bỏ cô bé ở lại Lục Viên.

Lục Khiêm đưa Lục Huân đến thành phố B.

Ông mua một biệt thự nhỏ, thu xếp cho cô bé ở đó và thuê hai người giúp việc chăm sóc cô bé.

Ông cảm thấy có lỗi với Minh Châu. Đã ba ngày rồi ông mới gặp lại cô.

Cô không ở nhà bọn họ mà tạm thời chuyển về nhà họ Hoắc, Thước Thước cũng được vợ chồng Hoắc Chấn Đông chăm sóc chu đáo.

Lục Khiêm chặn cô trên phim trường.

Xuân tháng Tư, cô mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trông rất trẻ trung xinh đẹp.

Trên phim trường, cô nói chuyện, cười giỡn với các diễn viên trẻ ở đó.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1084: Lam Tử Mi đã chết!


Lúc ông xuất hiện trước mặt Minh Châu, cô có vẻ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại.

Mọi người xung quanh cũng đều nhìn thấy ông Lục.

Ánh mắt Lục Khiêm thắm thiết: "Đi ăn cơm với anh!"

Ông nghĩ rằng cô sẽ phản đối, ào ạt từ chối, nhưng không ngờ Minh Châu lại thẳng thắn đồng ý, cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài xinh đẹp của mình, chào hỏi đồng nghiệp, thậm chí không dẫn theo trợ lý, cô cùng Lục Khiêm lên xe.

Hai người vừa ngồi xuống, Thư ký Liễu bắt đầu làm sôi động bầu không khí.

"Minh Châu, hóa trang hôm nay của cô thật sự rất đẹp! Ánh mắt của ngài Lục trước nay luôn nhìn thẳng, tôi dám chắc từ trước đến nay ngài ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như này?”

Minh Châu thắt dây an toàn.

Cô nhìn Lục Khiêm, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tổng giám đốc Lục có cái gì mà chưa từng thấy?"

Thư ký Liễu bị chặn họng, không còn lời nào để nói tiếp.

Sắc mặt Lục Khiêm hơi lúng túng, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Đi ăn đồ ăn Trung Hoa nhé!"

Minh Châu nói sao cũng được.

Lúc cô nói sao cũng được, so với lúc ở đám cưới ngày hôm đó, cô thoải mái hơn rất nhiều, như thể chỉ trong ba ngày ngắn ngủn vết thương lòng đã được chữa lành, đoạn tình cảm này đối với cô không còn quan trọng nữa.

Phát hiện này khiến Lục Khiêm cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng ông cố gắng chịu đựng bởi vì ông muốn đàng hoàng nói chuyện với cô.

Không biết là ông vô tình hay cố ý, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng lúc trước, vẫn là phòng VỊP cũ.

Ở đó, Lục Khiêm tự tay đeo cho cô một chiếc bùa bình an. Hiện tại...

Hai mắt Minh Châu có chút nóng lên, nhưng cô cố nhin xuống, rất nhanh trở lại bình thường.

Lục Khiêm nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc cho cô.

Minh Châu cũng thoải mái ăn cơm, không ai nhắc đến sự việc khó chịu trước trước đó, hoặc có lẽ bọn họ đều đang nghĩ nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào.

Lục Khiêm ăn không nhiều lắm.

Trên đường ông rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Minh Châu nhẹ giọng nói: “Gần đây cổ họng em khó chịu, anh dập đi!”

Lục Khiêm dập thuốc lá.

Nhưng ông lại nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cổ thon dài của cô, trầm giọng hỏi cô: “Minh Châu, em khóc nhiều lắm phải không?”

Rõ ràng là ông muốn nói chuyện...

Minh Châu nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống.

Gô nhìn những chiếc cốc và cái đĩa tinh xảo trước mặt rồi thở dài nói: "Đúng vậy! Em đã khóc rất nhiều, nhưng dù có khóc bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi được kết cục của chúng ta."

Lục Khiêm nhỏ giọng nói: "Lam Tử Mi đã chết!"

Minh Châu hiểu ông muốn nói gì.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1085: Lục Khiêm cứ thế nhìn cô


Điếu thuốc lá trong tay Lục Khiêm bị bẻ thành hai đoạn. Những lời vãn hồi đó, ông không nói ra được chữ nào. Rõ ràng ông có lỗi với cô.

Lục Khiêm cứ thế nhìn cô...

Ông không nói được, mà không nói cũng không được, tóm lại là không muốn chia tay.

Minh Châu cười nhạt, nói bằng giọng nhẹ nhàng không dính oán hận: “Lục Khiêm, hai chúng ta không thể nào nói là ai đúng ai sai được, thậm chí chúng ta đã cho nhau những thứ quan trọng! Thế nhưng... Có lẽ chúng ta không hợp nhau!”

Rõ ràng cô nói ra mà không khóc, nhưng cô vẫn nghẹn ngào.

Lục Khiêm giơ tay lên, muốn sờ mặt cô, nhưng Minh Châu đã tránh đi.

Cô kiềm chế tâm trạng, nói: “Ông Lục, như thế không thích hợp đâu!”

Tay Lục khiêm dừng giữa không trung.

Ông không chịu nổi, hồi lâu mới bỏ xuống được. Ông hỏi cô: “Thước Thước đã ngủ rồi sao? Em muốn để thằng bé làm con của gia đình đơn thân sao?”

Ông không nhắc tới Thước Thước còn được, ông vừa nhắc tới, hai mắt Minh Châu đã đỏ lên. Cô hỏi ngược lại: “Thước Thước đã sắp năm tuổi rồi, anh làm cha nó được mấy ngày chứ? Lục Khiêm, từ khi con của Lam Tử Mi xuất hiện, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, bảo anh không cần để ý thì đừng để ý, nhưng anh lại cứ quản! Lục Khiêm, em nghĩ trong lòng mỗi người đều có một cán cân, bên nào nặng, bên nào nhẹ, chính mình hiểu rõ nhất.”

“Mà anh, anh chọn đạo nghĩa và trách nhiệm.”

“Nhưng sao anh bắt em phải trả chứ?”

Cô đã trả hết mấy năm thanh xuân còn chưa đủ sao?

Cô đã sinh Thước Thước cho ông còn chưa đủ sao?

Ông còn muốn cô chờ bao lâu nữa?

Lần sau còn những chuyện hoặc những người cần ông, có phải cô và Thước Thước vẫn sẽ bị ông bỏ lại phía sau, luôn xếp sau người ngoài hay không?

Minh Châu khẽ nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, anh luôn nói là anh yêu em, nhưng tình yêu như thế, giờ em không muốn nữa, được chứ?”

Hiếm khi hai mắt Lục Khiêm đỏ lên. Ông nói nhỏ: “Minh Châu, anh không thể không có em.”

Minh Châu cười nhạt.

Cô nói: “Giờ anh nói thế có nghĩa lý gì đâu? Chẳng thú vị gì cả"

Khi một người phụ nữ trở nên rộng lượng, đồng nghĩa với việc chẳng có gì quan trọng nữa cả,

Thậm chí, Minh Châu đã nhẹ giọng nói: “Em nghe nói anh đưa đứa bé đó đến thành phố B rồi! Chăm sóc con bé cho tốt nhé, giờ con bé không còn người thân nào khác, cũng rất đáng thương.”

Sắc mặt Lục Khiêm trở nên khó coi.

Ông hỏi ngược lại: “Em thì sao? Thước Thước thì sao?”

Minh Châu không trả lời ngay, cô xem giờ rồi nói: “Buổi trưa em được nghỉ hai tiếng thôi! Đưa em về phim trường đi!”

Lục Khiêm vẫn chưa nói chuyện xong, ông không muốn cho cô đi.

Nhưng dù sao ông cũng là một người đàn ông trưởng thành, Minh Châu có công việc, ông không thể làm chậm trễ được.

Bằng không, có lẽ cô sẽ càng ghét ông hơn. Khi rời đi, Minh Châu đi phía trước, Lục Khiêm đi theo sau cô.

Khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, Lục Khiêm không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau, ôm trọn lấy cô, nhưng không dám dùng sức.

Minh Châu giật mình.

Cô vô thức giấy giụa, nhưng sức lực của trai gái khác nhau.

Lục Khiêm mạnh mẽ vây nhốt cô, mặt dán vào mặt cô, khẽ nói: “Minh Châu, tha thứ cho anh được không? Anh nuôi đứa bé đo trong biệt thự, sẽ không thường xuyên đi thăm nó! Chúng ta chọn lại ngày, để mùa Thu đi, mùa Thu chúng ta tổ chức đám cưới lại."

“Mấy ngày nay bà cụ không để ý đến anh!”

“Bà ấy cũng rất nhớ eml”

Ông nói những điều đó, Minh Châu nghe mà đau lòng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 1086: Cô muốn cắt đứt


Minh Châu là cô gái ông ngàn cầu vạn cầu có được, nhưng ông lại tùy tiện mà mất cô.

“Em không cần chú Lục của em nữa à?” “Không dám cần!”

Minh Châu lại nói bằng giọng rất thấp: “Lục Khiêm, em không hận anh! Thật đói”

Nói xong, cô mạnh mẽ cựa ra khỏi vòng tay ông. Lục Khiêm đứng ở cạnh cửa, ngây người...

Ngoài hành lang, Minh Châu đi mấy bước, đến khi ngẩng đầu lên mới không nhếch nhác nữa.

Cô muốn cắt đứt, nhưng đâu có dễ như thế.

Có điều, có có khó hơn, cô cũng phải kiên cường làm đến cùng.

Thư kí Liễu nghe được động tĩnh, mở cửa đi ra từ phòng bên cạnh, nhìn thấy Minh Châu rơi nước mắt thì đau lòng, đưa khăn giấy cho cô, còn ôn hòa nữa: “Cãi nhau với chú Lục à? Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa hợp! Tôi và chị dâu cô cũng thế.”

Minh Châu nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt.

Cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôi và ông ấy không phải là vợ chồng.”

Thư kí Liễu còn muốn khuyên nhưng Lục Khiêm đã đi tới. Ông cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoen đỏ của Minh Châu.

Yết hầu khẽ lăn. Cuối cùng ông nói: “Anh đưa em về phim trường!”

Khi lần nữa ngồi lên xe, bầu không khí im ắng hơn, Minh Châu vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.

Đến phim trường, xe dừng lại.

“Em đi đây!”

Minh Châu nghiêng đầu nói nhỏ: “Anh cân nhắc xem lúc nào tiện đi kí tiên.” Lục Khiêm không chút suy nghĩ.

Ông không muốn ly hôn, không muốn chia tay cô.

Minh Châu không nhận được câu trả lời, cô cũng không miễn cưỡng, tự mình mở cửa xe để xuống xe.

Cánh tay cô bị giữ lại. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy tay Lục Khiêm đang túm tay mình.

Cô cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, thấp giọng nói cô phải đi rồi, sau đó nhẹ nhàng kéo từng ngón tay của ông ra, rồi xuống xe...

Lục Khiêm không xuống cùng cô.

Ông nhìn chằm chằm bóng lưng của cô. Thời tiết tốt, Minh Châu mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng tơ tằm, bên dưới là váy đuôi cá ngắn, vóc dáng trông rất nhỏ nhưng lại có phong thái của phụ nữ trưởng thành.

Thế nhưng lúc bình thường cô ở bên cạnh ông, đặc biệt là khi lên giường, cô rất ngây thơ.

Lục Khiêm cảm thấy thật đau mắt. Mấy ngày liên tiếp, Lục Khiêm luôn xuất hiện.

Minh Châu không đi ăn cơm với ông nữa, cũng không chịu nói chuyện với ông, áp dụng xử lý lạnh với ông.

Từ xa, Lục khiêm nhìn cô nói chuyện với người lạ.

Là diễn viên trẻ tuổi đó.

Không có cơ sở, không có quan hệ, chỉ có một gương mặt trẻ tuổi. Nhưng Minh Châu nói chuyện với cậu ta rất vui vẻ.

Tuy nhiên, khi nhìn ông, biểu cảm của cô rõ ràng đã chậm lại, sau đó cô nhanh chóng nói chuyện với người khác, coi như ông không tồn tại.

Lục Khiêm nhìn thấy mà đau răng.

Thư kí Liễu nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôi thấy ngài cứ trồng cây sỉ thế này chẳng ích gì đâu!”

Lục Khiêm hiểu anh ta.

Anh ta có năng lực làm việc rất mạnh, cũng rất nhiều trò vặt.

Ông làm bộ vô tình vỗ ống quần, hỏi: “Cậu cảm thấy nên làm thế nào?” Thư kí Liễu tỏ ra thần bí.

Anh ta nói: “Cách này phải áp dụng ở chỗ đúng! Ngài nghĩ người cô Minh Châu để ý nhất bây giờ là ai?”

Lục Khiêm rất thông minh, nói là hiểu ngay. Ông lập tức hiểu ra. Là Thước Thước.

Lục Khiêm nhìn Minh Châu một cái nữa, cô đã đi quay phim rồi, chỗ cô đứng ban nãy không còn ai nữa.

Ông sửa sang lại áo sơ mi, bảo tài xế lái về công ty. Khi Minh Châu tan làm, đúng lúc Thước Thước cũng tan học. Thế nhưng khi cô đến nhà trẻ, cô giáo lại nói Lục Thước được bố đón đi rồi.

Minh Châu ngồi lên xe.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top